1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Làm nô - Cuồng Thượng Gia Cuồng

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. dehanmingukmanse

      dehanmingukmanse Active Member

      Bài viết:
      106
      Được thích:
      129
      tới khi nào Tân Nô mới hiểu được lòng của Vương Hủ nhỉ, thanks nàng @Momo1314 nhiều nhiều.
      Momo1314 thích bài này.

    2. Momo1314

      Momo1314 Well-Known Member

      Bài viết:
      311
      Được thích:
      5,472
      Chương 52


      Giọng nói trong trẻo vang lên khiến Tân Nô và Cơ Oánh sửng sốt một chút, đợi lúc nữ tử vén khăn che mặt lên, nhìn người quen lâu ngày gặp lại cả ba đều mỉm cười.


      Cơ Oánh tới trước, trừng mắt nói: "Quy Khương tỉ tỉ, sao tỷ cũng tới nơi này?"


      Quy Khương khẽ cười nói: "Ta vốn là người nước Tề, phải là nên xuất hiện ở đây hơn muội sao? Ta ở trong ́c thấy ân sư và mọi người mãi chưa về, trong lòng long lắng, sau đó nhận được thư của ân sư, bảo ta hồi thành Lâm Truy, ta vừa về bái kiến ân sư xong là tới gặp hai người rồi."


      Yến hội hôm qua, Tân Nô cũng có mặt đương nhiên biết Vương Hủ sắp đặt cục diện gì, chỉ là hắn nói với các nam đệ tử việc hắn chật vật trốn , lại hề ́ kị mấy nữ đệ tử. Thật sự kì quặc hay là hắn cảm thấy trước mặt nữ tử cần giữ thể diện quân tử?


      Tâm tư Vương Hủ tạm thời thể đoán, mấy nữ đệ tử gặp nhau vui vui mừng mừng.


      Quy Khương sai hai thị nữ theo, lại vén tay áo, cũng Tân Nô và Cơ Oánh bắt đầu...bận rộn.


      Cơ Oánh nói ra chuyện hung hiểm khi nàng và Tân Nô đường bị người Bàng Quyên phái tới bắt cóc, Quy Khương nghe xong sắc mặt ngưng trọng, cũng thầm toát mồ hôi lo lắng cho hai người.


      Có Quy Khương gia nhập, cách nghĩ của Tân Nô đã có thể thực hiện.


      Quy Khương chỉ chỉ bột chì trong tiệm nói: "Cái này cũng có thể gọi là phấn hồ, dưới thời Chu Văn Vương cũng lưu hành, hôm nay người sang quý cũng dùng nó. Nhưng ta cảm thấy nếu dùng thoa mặt, tuy trắng, nhưng ảnh hưởng tới làn da, nội cung nước Tề có ít nữ tử chưa tới ba mươi sắc mặt tiều tụy, gương mặt tái xanh. Nhưng mà... những người thường dùng bột chì thoa mặt lại bình thường, cho nên ta mới cả gan suy đoán, vật này... tốt lắm."


      Cơ Oánh nghe xong bị dọa nhảy dựng, nàng thích nhất dùng phấn trắng này, Quy Khương học y rất tốt, lời của tỷ ấy có vài phần sức nặng, lập tức vội vàng gọi thị nữ lấy nước để rửa sạch mặt.


      Tân Nô nghe xong vội vàng nói: "Nếu vật đó ổn, còn có vật thay thế?"


      Quy Khương cười nói: Thân là nữ tử nào ai thích thoa phấn trang điểm má hồng? Nhưng mà ta cảm thấy đồ vật mình làm, mới là an toàn nhất. Nhưng ngô là lương thực chính của người dân, hiện giờ nước Tề còn có nạn đói, nếu dùng ngô làm phấn, lan truyền ra ngoài sợ người ta chỉ trích, nếu muội muội nguyện ý thử, thì cần để đơn dược lan ra ngoài!"


      Biện pháp của Quy Khương có chút xa xỉ, nếu lan truyền rộng rãi chỉ sợ người trong thiên hạ lại lan truyền khẩu phần lương thực của người dân đều bị bôi lên gương mặt quý phu nhân, chẳng bặng chính mình lẳng lặng kiếm tiền, ngàn vạn lần để biện pháp này lưu truyền ra bên ngoài.


      Lời nàng có lí, cho nên Tân Nô tất nhiên là gật đầu đáp ứng.


      Vì vậy Quy Khương sai người mang tới ba túi ngô, đổ vào chậu đất sét ngâm, để nước ngập mặt ngô, sau đó lấy miếng vải bông che kín miệng chậu, để tránh bụi, và ánh mặt trời chiếu vào. Rồi mài thành phấn.


      Về sau Quy Khương lại gia nhập sai nô bộc thu thập phấn hoa, cùng với vỏ sò được nghiền nát, lại thêm chút màu, ven biển nước Tề có rất nhiều trân châu, cho thêm chút khiến chất lượng phấn thêm mịn. Cuối cùng bỏ thêm vài vị thuốc đông y tạo thành cao. Như vậy bôi lên mặt sẽ thông thoáng.


      Cứ như vậy, ba túi ngô cũng chỉ chế tạo được năm hộp phấn mà thôi.


      Trong cửa hàng Tân Nô dù có bột nước, nhưng lúc chế tác cần phải sử dụng lượng lớn hạt ngô đắt đỏ, mà phấn bôi mỏng, lâu bằng bột chì, ̣ng thêm giá tiền đắt đỏ, cũng ...dễ bán.


      Cơ Oánh tuy xuất thân dòng họ Tư Đồ, nhưng khi nhìn hộp phấn chế tạo xa hoa lãng phí như vậy, riêng mấy viên trân châu cũng biết bao nhiêu vàng, khỏi níu lưỡi nói: "Phấn như vậy, nên bán cho người phương nào?"


      Quy Khương cười nói: "Tất nhiên là người của quân vương, phấn tốt cũng phải có người kết hợp mới được, Tân Nô tỷ tỷ, đến lúc đó còn cần gương mặt tỉ làm bản mẫu đó!"


      Lúc trước "Mãi độc hoàn châu" cũng là đạo lý như vậy, mặt hàng tốt cần phải đổi tên để thêm nổi bật, mới có thể sáng rực hấp dẫn ánh mắt người khác.


      Sau đó Quy Khương dẫn mấy vị quý nữ quen biết tới cửa hàng.


      Chỉ thấy một vị nữ tử cẩm y hoa phục xuống ngựa đánh giá cửa hàng, khẽ khinh thường: "Tưởng Quy cơ muốn dẫn ta tới nơi nào, lại ngờ là cửa hàng mặt tiền đơn sơ thế này, sẽ có mặt hàng gì tốt? bằng chúc ta tới chỗ trước kia, toàn bộ hàng đều là của Đào Chu Công kinh doanh, hàng cao cấp mà mĩ nữ Tây Thi đã dùng qua!"


      Quy Khương chút hoang mang cười nói: "Cơ chưa vào, sao lại nói hàng kém, thật sự phải hành động thông minh, một Cơ của nước bại quốc, ngươi muốn dùng phấn mà nàng đã bôi hay là phấn đó có thể lật một tòa thành trì?"


      Quy Khương ngày thường dịu dàng nhã nhắn. Nhưng lời nói thi thoảng sẽ sắc bén tới mức người ta khó chống đỡ. Những...quý nữ này đâu chịu mang danh bôi phấn của một kẻ hại nước hại dân lên mặt, mấy vị còn lại lời chưa đến ̉ họng đã nghẹn lại nối đuôi nhau vào cửa hàng, mà nếu ngày thường các nàng tuyệt đối đặt chân vào.


      Tiến vào trong cửa hàng, lại là một cảnh tượng khác.


      Chỉ thấy trong tiệm dùng trúc làm vách tường, son phấn đặt trong chậu gốm, bên trong phiến lá phù dung, phủ kiến toàn bộ chậu gốm, hun hương trầm, bóng trúc chồng chất, sau nhà mơ hồ truyền tới tiếng đàn, phải là những làn điệu tục tằng lưu hành trong thành Lâm Truy, thanh nhẹ nhàng tao nhã khiến người ta cảm giác nhẹ nhàng bay bổng.


      Bình thường các cửa hàng đều chú ý bán hàng, khay chứa đồ rất nhiều. Nhưng cửa tiệm này chỉ có một mặt tường, son phấn chỉ có vài hộp.


      Nhưng.. những hộp son phấn kia lại lộ ra vẻ quý phái sang trọng, hộp khảm minh châu, riêng hộp phấn đã trị giá mười lượng vàng rồi.


      Thật ra mặt tiền cửa hàng, hơn phân nửa là do Quy Khương cung cấp, đồ quý báu lập tức khiến cửa hàng nhỏ trở nên cao nhã quý khí.


      Ngay lúc các vị phu nhân vào bên trong, một nữ tử mặc huyền y tới gần. Đợi lúc các quý phụ ngẩng đầu nhìn lên, mỗi người đều có cảm giác kinh ngạc.


      Liệt quốc, chỉ có người Tần thích màu đen, cả triều văn võ đều huyền y, bị cười nhạo là kẻ thô thiển, biết lễ. Lúc này công khanh các nước đều mặc y phục màu sắc, thứ nhất vải nhuộm giá cả đắt đỏ, thứ hai là mượn màu sắc quần áo làm nổi bật làn da. Cho nên người mặc màu đen càng ít.


      Nhưng mà vị thiếu nữ trước mắt lại mặc đồ đen lại có một nét phong tình khác, vòng eo nàng mềm như liễu, lộ ̉ tay và ̉ cùng đôi má trắng hồng, cũng biết phấn này điều chế thế nào mà nhìn ra lỗ chân lông, chỉ lấp lánh sáng hồng. Mà nữ tử này dáng vẻ khiến người kinh diễm, mày liễu đen, trán điểm nốt ruồi nhỏ như chu sa, hai môi hồng ẩm ướt, mái tóc dài được vén qua tai ngọc buộc nhẹ phía sau, một thân huyền y lại càng lộ ra làn da trắng ngọc, ở đâu có chút thô kệch xấu xí của kẻ bình thường mặc huyền y.


      Thấy chúng nữ ngơ ngẩn nhìn mình, Tân Nô khẽ cười nói: "Nghe Quy cơ nói hôm nay có khách quý, dám lấy loại dong chi tục phấn ra tiếp đãi qua loa, ́ ý điều phối bí phương "Phấn Phù Dung" để chư vị thưởng ngoạn."


      Nói xong liền dẫn những quý phu nhân ngồi xuống, rồi sai nô bộc dâng quả ngọt, chiêu đãi như vậy, các cửa hàng khác chưa từng có.


      Trong lúc nhất thời các phu nhân lúc trước ghét bỏ cửa tiệm đơn sơ cũng bị khí thế thản nhiên của nữ tử huyền y trước mắt áp chế nhu thuận rất nhiều.


      Đợi lúc thấy những...son phấn bên trong, chúng nữ mới giật mình vì sao son phấn trong tiệm lại ít thế. giống như nhà khác trực tiếp lấy phấn thoa mặt. Để chính bản thân mình dùng thử, phấn phù dung có thể pha với nước để điều chỉnh màu sắc theo ý muốn. Đợi lúc bôi lên mặt, màu sắc cũng hiện dần, chả trách lại đặt tên "Phù dung", còn phải là màu giống như cánh hoa phù dung sao?


      Mà Quy Khương ở bên cạnh ngửi kiểm tra phấn, nói tên mấy loại dược liệu, đều là loại dưỡng nhan cao cấp. Các vị phu nhân biết nàng học y trong Quỷ ́c tất nhiên đều tin phục.


      Dù đẹp hay xấu, là nữ tử đều có chút tâm tư, nhìn các mĩ nhân ăn mặc trang điểm, liền một lòng nhận ̣nh mình làm như vậy cũng sẽ xinh đẹp gì sánh được. Sau khi Tân Nô nói nàng dùng phấn Phù Dung, các vị phu nhân đều vui mừng, nghĩ nếu mình thoa phấn, nhất ̣nh gia tăng vài phần nhan sắc.


      Lập tức năm hộp phấn Phù DUng cả mấy hộp son đều bị sáu vị phu nhân và Quy Khương mua sạch. Trong đó có một vị bởi vì phấn Phù Dung đủ, thể tranh giành với người khác mua liền ồn ào. Vẫn là Quy Khương rộng lượng, đưa hộp của mình ra, tặng cho vị phu nhân kia mới chấm dứt phân tranh.


      Lúc các nàng tranh nhau đỏ mặt tía tai, Tân Nô thầm nghĩ Quy Khương đúng là xảo trá, số lượng phấn hôm nay cũng tỉ mỉ tính toán rồi, nữ tử huệ chất lan tâm như vậy học thương đạo cũng vô sự tự thông!


      Vì vậy 50 lượng vàng một hộp phấn Phù Dung, chớp mắt đã hết sạch. Bởi vì hàng hiếm khó cầu, nên son phấn một tháng mới có thể điều phối, lập tức có nhiều người tranh nhau đặt cọc trước 30 lượng vàng, muốn mua vài hộp.


      Tuy Tân Nô phải lần đầu bán hàng, nhưng mà so với lợi nhuận vài văn tiền lần trước, sinh ý lần này thuận lợi quả thật khiến nàng vui mừng chỉ muốn nhào vào đống tiền.


      thực tế nàng cũng chả khá hơn tí nào, lúc Quy Khương và các vị phu nhân rời , nàng liền ôm chặt vàng trong tay, cười híp mắt, khí chất trong trẻo lạnh lùng của mĩ nhân mặc huyền y cũng sụp đổ nháy mắt.


      Cơ Oánh liên tục gảy đàn tranh ở sau nhà lúc này mới tiến vào, thấy dáng vẻ thương nhân sặc mùi tiền của Tân Nô lập tức nói: "Thật sự là tiền? Tân Nô tỷ tỷ, dáng vẻ này của tỷ bị nam tử gặp, sẽ chẳng ai thèm lấy!"


      Tân Nô cho là đúng nói: "Nếu có tiền... nam nhân lấy gì mà tiêu?"
      yuki0129, levuong, Nhatchimai16 others thích bài này.

    3. Momo1314

      Momo1314 Well-Known Member

      Bài viết:
      311
      Được thích:
      5,472
      Chương 53

      Đây chính là lời nói trong lòng của Tân Nô. Chỉ cần có tiền, nàng có thể mua được tự do, mà sau khi trải qua việc của Tôn Bá và Vương Hủ, nàng thật sự là có một chút ý nghĩ muốn - .


      Lời nói hào khí bậc này, khiến Cơ Oánh nghe xong cũng đáp trả nổi. Đối với Cơ Oánh, dù có nhiều vàng, cũng sánh bằng nam tử khỏe mạnh. Nhưng...những lời thô tục này thật sự thể nói ra, bởi vì thật sự có một vị nam tử đứng trước cửa ra vào.


      Nam tử giống như đầu gỗ đứng ngoài cửa ai khác chính là Tử Hổ.


      Hắn thấy Tân Nô nhìn qua, lại bị trang phục tinh xảo của nàng làm thất thần, vội cúi đầu nói: "Gia chủ phân phó ta tới đón nhị vị tân cơ trở về."


      Trời đã xế chiều, các cửa hàng ở trong thành đóng cửa sớm, tuyệt đối bán muộn. Cho nên Tân Cơ cũng nhập gia tùy tục, đóng cửa tiệm.


      Ngày đó Vương Hủ vô tình nói chuyện phụ thân nàng thiếu món nợ khổng lồ, quả thật khiến lòng nàng có chút hổ thẹn, hầu hạ chăm sóc cuộc sống thường ngày của Vương Hủ cũng thêm vài phần tâm tư. Lúc về, đều tới thư phòng hầu hạ Vương Hủ.


      Nhưng mà Cơ Oánh thực sự biết ẩn tình bên trong. Nàng chỉ thấy Tân Nô xinh đẹp như vậy, ân sư vốn là nam nhân bijmee hoặc thần hồn điên đảo cũng có gì kì lạ. Nhưng mà từ lúc ra khỏi Quỷ ́c, lại thêm nhiều mâu thuẫn. Quả thật Tân Nô giống như thị thiếp, ăn mặc ngủ nghỉ lại giống. Mà Tân Nô lại dáng vẻ phục tùng chịu đựng, thật khiến người sinh ra buồn bực.


      Lập tức kéo Tân Nô nói: "Hôm nay buôn bán lời chút vàng, phải chơi đùa một trận thỏa thích, cửa hàng trong thành đóng cửa. Nhưng mà có phường xiếc ảo thuật. Hay chúng ta xem, cũng thuận tiền dạo một vòng thành Lâm Truy?"


      Tân Nô muốn nói chuyện, lại nghe Tử Hổ dùng giọng điệu bình thản thuật lại lời gia chủ nói: "Gia chủ dặn, thỉnh Tân Nô chớ vì thu lợi mà vui mừng, lúc này sứ giả của các nước tập trung ở thành Lâm Truy, tham gia mừng thọ Tề vương, nếu có xung đột, nhất thời khó... Mặt khác lợi nhuận hôm nay, thỉnh người mang tất cả về, lúc này gia chủ có việc cần dùng tới vàng, chính là có thể bổ sung..."


      Ân sư cứ nói trắng ra như thế thật thể theo. Lão nhân gia đã nói rõ nhà có tiền, có gạo nấu cơm. Ngang ngược như Cơ Oánh cũng có cách nào để ân sư đói bụng, còn bản thân mình chạy ra ngoài chơi đùa tiêu xài.


      Cứ như vậy, vàng trong tay Tân Nô còn chưa kịp ấm đã bị cất vào hộp, rồi bị Tử Hổ ôm lên xe ngựa.


      Quy Khương cũng ở cùng các nàng, sau khi cáo từ thì lập tức lên xe ngựa kiểu cách nội cung rời khỏi.


      Tân Nô phát giác khi Quy Khương thấy xe ngựa kia dáng vẻ khó chịu, giống như thích, nhưng vẻ mặt ấy chỉ lóe lên rồi biến mất, khiến người ta khó phát giác.


      Xe ngựa kia rất hoa lệ, khiến đám người đường nhao nhao ghé xem. Nhưng có một vị nam tử đứng góc đường từ góc độ hắn, vừa vặn thấy rõ cửa tiệm Tân Nô.


      Vốn chỉ lơ đãng, nhưng sau cái nhìn này, liền thể dời mắt, thầm nghĩ trong lòng, thế gian này còn có nữ tử thoát tục như vậy?


      Lúc xe ngựa kia rồi, nam tử kia mang theo mấy người hầu bước nhanh về phía trước. Đáng tiếc cửa hàng đã đóng cửa.


      Cho dù nam tử gõ cửa cũng người đáp.


      Vì từ lúc đóng cửa, Tân Nô và Cơ Oánh đã ra cửa sau lên xe ngựa.


      Ở xe ngựa, Cơ Oánh dấu nổi đắc chí, hỏi: "Hôm nay có một chuyện, tỷ phát hiện ?"


      Tân Nô đầu mối mờ mịt hỏi: "Phát hiện cái gì?"


      Cơ Oánh che miệng cười khẽ: "Mũi của mọi người đều... ngửi được sao? Chẳng lẽ thấy hôm nay người Quy Khương tỷ tỷ cũng có...mùi vị kia?"


      Tân Nô cực kì sợ cái mũi của Cơ Oánh đấy, hôm nay vừa nhìn thấy nàng ra hiệu nháy nháy mắt, theo quán tính vội cách xa nàng ta một chút, nhích nhích gần thùng gỗ, có chút đau đầu nói: " có gì sao cứ...để ý những thứ này vậy?"


      Cơ Oánh có chút vui: "Mùi cứ chui vào mũi ta, tỷ cho rằng ta thích sao? Nhưng ta cũng chẳng dám trêu chọc tỷ ấy, vạn nhất chọc Quy Khương tức giận, cho ta một bao độc...Nhưng mà các người...nhìn thì có vẻ nghiêm trang rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Bình thường nói vài câu vẻ mặt đã vui giống như nghe thứ dơ bẩn, nhưng lại bắt cá hai tay chung chạ bừa bãi... Ai ôi! So với hai người ta mới là hiền lương thục tuệ đấy!"


      Tân Nô nói gì, nhưng trong lòng trầm xuống Quy Khương nói trước khi tới đã gặp Vương Hủ, mà Vương Hủ lại ́ ý gọi Quy Khương đến, chẳng lẽ hai người...


      Nàng ép mình thể nghĩ thêm nữa, Quy Khương trầm ổn có suy tính của mình, cho dù nàng ta và Vương Hủ có dính líu, cũng chịu thiệt, dù sao thân là quý nữ nước Tề, quen biết phong lưu một hồi với ân sư cũng coi như là đoạn giai thoại! cần tính toán ai thiệt.


      Nhưng biết sao, trong lòng nàng có chút phiền, cảm thấy tiếc cho Quy Khương.


      Xuống xe ngựa, hai người chia ra. Cơ Oánh về sân nhỏ của nàng, mà Tân Nô thư phòng Vương Hủ.


      Lúc đẩy cửa thư phòng, Vương Hủ chân trần đọc sách, cũng ngồi chiếu, mà nửa nằm, trong miệng ngậm bút, vừa xem vừa ghi nhớ.


      Khi Tân Nô bước vào, ánh mặt trời len lỏi, cùng với giai nhân, gương mặt xinh xắn nổi bật, cách ăn mặc hôm nay của nàng rất chăm chút, tuy nàng trời sinh tướng mạo đẹp, nhưng lúc trong ́c, thích mặc y phục hoa, cũng bôi son phấn.


      Lúc này đây nàng bay ra tư thế mĩ mạo của thiếu nữ.


      Nàng giống như một đóa hoa thoáng cái nở rộ, bày ra dáng vẻ mê người của mình.


      Vương Hủ ngẩng đầu, nhìn thấy dáng vẻ Tân Nô, miệng khẽ buông lỏng, bút rơi xuống trước vạt áo, nhuộm một vết mực màu đen.


      Vương Hủ lúc này khác gì dáng vẻ thiếu niên đốn củi Liêm Y? Nhưng Tân Nô lại dám cười, chỉ cúi đầu qua, nửa quỳ lấy bút lông rồi nói: "Gia chủ có muốn đổi bộ y phục khác?"


      Vương Hủ lại chút để ý dáng vẻ ngu ngốc của mình, bình thản ung dung nâng cằm nàng, quan sát hồi lâu, mới nói: "Cách ăn mặc lần này quá mức tục, vẫn là rửa sạch, về sau... đừng bôi những thứ son phấn này."


      Hôm nay được mọi người khen xinh đẹp lại chỉ được hắn nhận xét "Tục" cho dù người đẹp cũng sinh lòng chán nản. Nhưng Tân Nô đã sớm quen lời nói lạnh lùng của hắn, mặt biểu cảm đứng dậy múc nước rửa sạch phấn.


      Đúng rồi, so với Quy Khương muội muội, nàng thật là thiếu chút sang quý. Cũng biết lúc hắn và Quy Khương ở chung, có nói những lời lạnh nhạt như vậy...


      Nàng chưa kịp lau sạch mặt, đã bị nam tử ôm đằng sau, đôi môi còn vương giọt nước bị hắn thoáng cái mút vào trong miệng. Rất nhanh giọt nước giống như bị lửa nóng trong người đốt tới mức bốc hơi thấy bóng dáng.


      Lúc nàng bị đẩy xuống ghế, chịu nổi thái độ lúc nóng lúc lạnh của hắn, ngượng ngùng nói: "Dáng vẻ thô tục còn chưa rửa sạch, gia chủ cũng hạ miệng được?"


      Vương Hủ xoay người để nàng ngồi lên đùi mình, có chút gấp cởi dây lưng bên hông nàng, ngậm lấy môi nàng, giọng điệu hàm hồ: "Thật đúng là trưởng thành rồi, cũng học được cách làm đẹp, còn cho người khác chê cách ăn mặc đẹp? Trong bụng đói, cho dù có là mặt quỷ, cũng nhắm mắt ́ ăn vài miếng."


      Tân Nô bị tức nhẹ ̣nh lên tiếng, lại bị chặn miệng, chỉ có thể nức nở nghẹn ngào nhận mệnh.


      Đợi tới lúc từ xuống dưới bị ăn vài lần, mệt mỏi nói ra lời, Tân Nô mới được hắn ôm, tới gian nhà sau tắm rửa.


      Gian nhà tắm xây thật tốt, mặc dù Quỷ ́c Tử thiếu tiền, nhưng thói quen xa xỉ thường ngày hề giảm bớt.


      Bồn tắm bằng đồng được tạo thành hình thú, có hai con rồng xung quanh bồn, người đương thời thích rồng, một ít đồ vật đều điêu khắc hình rồng nho nhỏ, bồn tắm lớn như vậy ba người tắm cũng thành vấn đề.
      yuki0129, levuong, Nhatchimai18 others thích bài này.

    4. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      nghiện còn ngại -_--_-
      Momo1314daovan210 thích bài này.

    5. Momo1314

      Momo1314 Well-Known Member

      Bài viết:
      311
      Được thích:
      5,472
      Chương 54

      lo lắng Vương Hủ trêu chọc nàng, nghĩ tới thật sự nghiêm túc tắm, mỗi người một bên bình an vô sự.

      Tân Nô dần yên lòng, thấy bàn nhỏ có hoa quả cắt sẵn cả cháo vẫn còn ấm.

      Khi ăn uống, từ trước đến giờ Vương Hủ hề có cấm đoán Tân Nô. Nàng thuận tay cầm miếng quả đã cắt lên nhìn, rồi nhẹ nhàng cắn một miếng, thật sự rất ngon.

      Vương Hủ đưa tay đoạt miếng dưa của nàng, để cạnh một bên, cầm khăn ướt đặt lên trán nói: "Của một vị bằng hữu mang tới, từ lúc Khuyển Nhung chiếm giữ, Trung Nguyên còn có dưa hấu, vị ngọt, khá ngon... Nhưng nàng chưa ăn cơm, lát uống chút cháo rồi hãy ăn hoa quả."

      Lúc bé nàng có tật xấu, cứ thèm sẽ ăn thoải mái, nhất là những thứ hiếm lạ, ăn ngừng được miệng.

      Nhớ lúc nàng mười một tuổi, chơi đùa trong ruộng với đám trẻ trong ́c, tìm được gốc sơn trà, vốn chẳng phải quả gì xa lạ, nhưng lúc đó nàng nhanh trí lấy mật ong Vương Hủ cho ăn cùng sơn trà, kết quả cả một đống sơn trà chui vào trong bụng mấy đứa nhỏ. Đợi lúc đám nô bộc tìm được, thì đám hài tử ăn sơn trà tới mức ê răng khó chịu ôm bụng khóc. Nàng là người khởi xướng, cũng may mắn thoát khỏi, chỉ biết nằm giường lăn lộn.

      Thân thể mảnh mai trải qua trận này càng thêm yếu đuối, ăn chút đồ lạnh dạ dày sẽ đau chịu nổi.

      Lúc Vương Hủ tới gặp nàng, cũng nhiều lời, nhưng gương mặt lạnh như băng tuyết phủ sương, ngay cả khi nàng kéo ống tay áo hắn nũng nịu gọi ca ca, cũng thèm phản ứng.

      Nhưng từ đó trở , Vương Hủ bắt đầu tìm hiểu y thuật, mỗi ngày vào rừng sâu hái thuốc, tay chân thường bị núi đá cứa chảy máu

      Trong sân nhỏ của hắn, tất cả đều là mùi thảo dược thơm mát, về sau hắn tự mình tìm đơn thuốc, dùng hạt dẻ mài thành bột nấu thành dược, trộn với cháo cho nàng ăn, lúc này dạ dày mới được điều dưỡng dần tốt hơn.

      Cũng vì như vậy, trong ́c phàm có người đau đầu mệt mỏi cũng tìm hắn trị liệu, thường xuyên như thế lại bị hắn nghĩ ra lĩnh ngộ, y đạo của Quỷ ́c từ vậy mà có.

      Từ đó trở , hắn tuyệt cho phép nàng bụng rỗng ăn hoa quả, nhìn thấy sẽ lạnh mặt cướp đoạt. Tân Nô cũng còn là đứa nhỏ năm đó, do hôm nay nhìn trái cây lạ nên mới tò mò, chưa gì đã bị hắn lấy .

      Có một số việc, như lạc ấn vai, ấn quá sâu, lúc đau nhức qua , sẽ tạm quên. Nhưng vô tình cúi đầu, nhìn vết sẹo đó, nhất thời nhớ tới, nội tâm bỗng có chút buồn khổ. Giống như năm đó, uất ức thể nhịn được chỉ biết lặng thầm khóc.

      Vương Hủ lấy trái cây của nàng, lại nhìn thấy nàng ngây ngẩn nhìn cháo hạt dẻ bàn, đôi môi đỏ khẽ chu lên, khóe miệng rũ xuống, giống như muốn khóc, liền nghĩ nàng nổi tính trẻ con, nàng muốn ăn, hắn lại lấy nên lòng vui.

      Lập tức hắn dịu dàng cười ôm nàng nói: "Đâu phải cho nàng ăn, nghe Tử Hổ nói mấy hôm nay nàng vội vàng kinh doanh, ăn cháo này rất tốt... dưa hấu còn chưa cho ai thử, toàn bộ là của nàng, ai dám tranh với nàng. Nhưng nên ham mê quá, đường xá tới Khuyển Nhung nguy hiểm, dưa này cũng phải dễ dàng mang về..."

      Tân Nô vẫn cúi đầu nói, một lúc sau mới hỏi: "Hôm nay Quy Khương tới bái kiến gia chủ?"

      Vương Hủ lơ đễnh, thuận miệng nói: "Sáng sớm đã tới."

      Tân Nô nói nữa, chỉ giãy dụa trong ngực hắn, đứng dậy dùng khăn bọc khắp người, thấp giọng nói: "Có chút đói bụng, gia chủ cứ ngâm, nô tì ăn lót dạ." Nói xong liền bưng cháo ra khỏi phòng tắm.

      Vương Hủ sao biết nàng nổi tính tình, nghĩ chỉ là chuyện vụn vặt, nên để nàng . Đợi lúc hắn khoác áo choàng ra ngoài, lại phát hiện Tân Nô có trong phòng, mà chén cháo kia đã bị nô tài bưng xuống, chén cháo lạnh ngắt, giống như chưa có người dùng...

      Ngày đó Tân Nô lấy cớ quá mức mệt mỏi mới có thể trở về phòng, cần phục thị bên giường Vương Hủ.

      Nàng ở sân nhỏ cùng đám nô tì khác, mà ở riêng một viện, đẹp và tĩnh mịch, từ khi xuất ́c, hưởng thụ một đêm thanh nhàn như vậy thật xa xỉ. Nàng tựa nửa người giường, nhàm chán mà nghịch chuỗi ngọc cầu phúc, suy nghĩ bay xa, nhưng biết bản thân mình buồn bực chuyện gì, dứt khoát lấy sách về nước Tề, đọc cho tiêu tan phiền muộn.

      Kiến thức của nàng quá ít, hiện tại tới nước Tề, đột nhiên thấy chân trời góc biển thật lớn, như nàng tưởng tượng, mỗi nơi đều có phong tục khác, nếu nàng có thể tự do chu du các nước cảm giác được tự do thật sung sướng!

      Đoạn giới thiệu về nước Tề khá tỉ mỉ.

      Trải qua năm tháng, quốc quân nước Tề thay đổi, năm đó Chu Vũ Vương phong Khương Tử Nha là chư hầu nước Tề, ban ruộng đất, phú giáp một phương, vũ khí mấy vạn, nguồn gốc của Khương Tề (nước Tề thuộc quyền cai trị của họ Khương hơn 600 năm nên sử gọi giai đoạn này là Khương Tề). Sau này truyền tới đời Khang Công, Điền Hòa lưu vong sang Tề được vua Tề phong làm lãnh chúa, đày Tề Khang Công tới một thành bên bờ biển, mới có câu: "Thực nhất thành, dĩ phụng kỳ tiên tự."

      Điền Hòa sau khi soán quyền tự lập nước, lấy tên Tề Thái Công. Từ đó về sau, Vương tộc nước Tề quy về họ Điền.

      Cho dù năm đó Khương Tử Nha liệu sự như thần, thì thế nào, kết quả tử tôn mất đất phong, lưu lạc hoang đảo...

      Đọc một mạch tới nửa đêm, cho nên sáng hôm sau dậy trễ. Nàng vội rửa mặt, ăn chút cháo, rồi lên xe ngựa tới cửa hàng.

      Nhưng vừa tới của hàng, đã trông thấy một chiếc xe ngựa sớm chờ trước cửa.

      Tân Nô thầm nghĩ tin tức nước Tề nhanh nhạy như thế sao? Hôm qua mới bán năm hộp, hôm nay đã có khách mới đến?

      Nhưng lúc nàng đội mũ sa xuống mới phát hiện, người đứng chờ phải phu nhân mĩ lệ mà là một thiếu niên tuấn.

      Nhìn xiêm y của hắn chắc là quý nhân trong thành Lâm Truy, lập tức thi lễ nói: " biết quân đứng trước cửa hàng của ta có việc gì?"

      Thiếu niên kia nhìn Tân Nô xuống xe ngựa, một chút sững sờ, đánh giá nàng nói: " biết lệ cơ có phải chủ cửa hàng? Tại hạ muốn mua chút son phấn cho mẫu thân, nhưng rõ lắm."

      Sau khi thi lễ, Tân Nô mở cửa, nói: "Mặt tiền cửa hàng quá nhỏ, sợ chiếu ́ được khách nhân chu toàn, nơi đây chỉ tiếp nữ nhân, kính xin quân dời bước tới nơi khác."

      Người nọ như nghĩ tới bị cự tuyệt, có chút ngạc nhiên nói: "Do ta tùy tiện, mạo muội rồi. Nhưng nghe nói quý tiệm có son phấn tốt, sắp tới yến thọ mẫu thân, kính xin cơ dàn xếp, giúp ta mua một hộp."

      Lời của hắn hợp tình hợp lễ, chắc được mấy phu nhân hôm qua giới thiệu đến, nhưng vừa nói hôm qua hết hàng hôm nay đã bán vậy khác gì lừa dối. Dù sinh ý hôm qua một nửa bị Vương Hủ vơ vét, nhưng Tân Nô vẫn quyết ̣nh giữ thanh danh cửa hàng, nói còn, kính xin quân dời bước chỗ khác.

      Người nọ năn nỉ cả buổi được gì, vô cùng thất vọng.

      Tử Hổ đứng bên cạnh, lại có tâm tư đối xử tử tế với khách nhân. Đều là nam tử, hắn nhìn ra thiếu niên này phải vì một hộp son mà phải khúm núm cầu khẩn.

      Vì vậy bước lên vài bước nói: "Nếu nơi đây có vật tôn giá cần, kính xin nhường đường, chúng ta muốn mở cửa bán hàng!" Nói xong liền bảo Tân Nô: "Cần gì nhiều lời với hắn? cửa sau vào trước !"

      Tân Nô biết Tử Hổ là do Vương Hủ phái tới giám thị nàng, thấy hắn nói vậy biết mình còn nhiều lời với vị thiếu niên này sợ Tử Hổ lại nói linh tinh với Vương Hủ, vì vậy yên lặng ra cửa sau.

      Thiếu niên nghe được lời nói vậy liền nghĩ Tử Hổ là trượng phu của nàng.

      Trong lòng khỏi lo lắng, ̣ng thêm vài phần thương tiếc. Mĩ nữ tuyệt sắc như vậy sao lại làm vợ của kẻ mãng phu? xứng! xứng!

      Lập tức đánh giá Tử Hổ, rồi im lặng, quay người lên xe ngựa rời .

      Tử Hổ nhìn xe ngựa, dáng vẻ trang sức sau lưng xe ngựa thật sự là đồ đằng của quý tộc vương công nước Tề.

      Đã biết cách moi tiền từ các quý phụ nước Tề, thì sẽ còn lo lắng sinh ý. Qua một thời gian ngắn, sau khi Tân Nô bán bột nước, sinh ý của hàng lập tức thịnh vượng, có thêm nhiều khách nhân.

      Chi tiêu của Vương Hủ cũng xa xỉ hơn rất nhiều. Vì vậy bảo Tân Nô để nô bộc quản lí cửa hàng, bảo nàng ở nhà.

      Tân Nô làm vui vẻ, hơn nữa mấy ngày nay nhìn gương mặt Vương Hủ càng lúc càng phiền chán, nghĩ ra cửa hàng chả lẽ cả ngày phải trong trạch viên? Trong lòng muốn, liền thấp giọng nói muốn tiếp tục kinh doanh.

      Lúc nói lời này, Vương Hủ mang theo ba nữ đệ tử du sông, nghỉ chân trong ̀nh.

      Sau khi rời khỏi Quỷ ́c, sinh hoạt của Vương Hủ ở nước Tề giống như kẻ một ngày kiếm vạn bạc, dắt theo ba nữ đệ tử thong thả dạo bước thả câu bên bờ, nghe Tân Nô nói thế hắn mở miệng lạnh lùng nói: "Một tiểu điếm như thế, hôm nay làm vậy là đã đến cùng, nên bứt ra, tìm đường kinh doanh khác có gì mà quyến luyến? Tầm mắt nàng phải xa một chút..."

      Quy Khương thấy ân sư nói chuyện lộ vẻ cứng rắn, vội thay Tân Nô giảng hòa nói: "Cửa tiệm này là Tân cơ dốc hết sức lo liệu, trông ngóng thu lợi nhuận giải lo cho ân sư, nhất thời phải rời trong lòng nỡ, nhưng ân sư nói vậy cũng hợp lý, Tân Nô tỷ tỷ, nên nghe lời ân sư dạy bảo..."

      Nghe xong lời Quy Khương, sắc mặt Vương Hủ mới hòa hoãn chút, quay đầu nói: "Cửa tiệm này nếu có ngươi giúp đỡ, biết lỗ vốn tới mức nào, sao lại nói tất cả công lao là của nàng?"

      nói chuyện, nô bộc dâng trái cây, bên trong vừa vặn có dưa hấu mà hôm trước Tân Nô vừa được nếm thử.

      Hóa ra từ ngày đó, Tân Nô đối với món này hứng thú, cũng chả muốn ăn, hôm nay mới cắt ra.

      Cơ Oánh chưa bao giờ thấy quả nào nhiều nước thế, thịt dày vỏ mỏng, vạn phần tò mò, Vương Hủ tâm tình tệ, giải thích một phen lai lịch dưa này, thuận tiện nói chút phong cnarh nước khác.

      Cơ Oánh tâm tình thiếu nữ, chờ đợi nổi cắn một miếng, sau đó kêu lên: "Sao lại ngọt như vậy? Mềm nhiều nước, ngọt, thơm... Quả nhiên là mĩ vị!" Nói xong lấy một miếng đưa cho Quy Khương.

      nghĩ tới Quy Khương chỉ nhìn nói: "Dưa này ta đã nếm qua, vẫn là để muội và Tân Nô tỷ tỷ nếm ."

      Cơ Oánh lại đưa dưa cho Tân Nô, nhưng Tân Nô nhận, chỉ thản nhiên đáp: "Ta thích ăn ngọt, Cơ Oánh thích như vậy, thì ăn hết !"

      Lúc nói xong lời này, Vương Hủ thả câu quay lại nhìn tiểu nô từ nhỏ thích đồ ngọt như mạng một cái.

      Hai người ăn. Cơ Oánh thoải mái ăn đủ. Cuối cùng dưa cũng bị gặm sạch sẽ, cảm thấy mỹ mãn nói: "Dưa ngon thế này, biết lần sau lúc nào mới được ăn?"

      Đáng tiếc lời này người trả lời.

      Ân sư thảnh thơi ngồi câu cá. Quy Khương ngắm núi, lông mày khẽ cau. Mà Tân Nô thì nhìn bầu trời phương xa, một đám cò trắng bay thật cao...

      Chuyện kinh doanh cửa hàng son phấn, cuối cùng vẫn theo ý Vương Hủ, giao cho nô bộc tin cậy. Tân Nô biết, sau đó, thiếu niên kia còn tới cửa hàng mấy lần rồi hậm hực ra về.

      Vương Hủ cũng ở mãi trong ngôi nhà ma nơi ngõ hẻm, luôn ra ngoài biết gặp người phương nào.

      Tân Nô rảnh rỗi nhàm chán, cả ngày tha thẩn trong nội viện. Nhưng hôm đó Vương Hủ ra ngoài dự tiệc lại phái người tới đón nàng.

      Đánh xe cho nàng là Liêm Y. Gần đây hắn còn bận rộn kinh doanh cửa hàng son phấn, đặc biệt đưa hàng tới phủ của quý nữ, phu nhân công khanh thành Lâm Truy. Cho nên lúc đánh xe, hắn cũng kể cho nàng tình hình kinh doanh của cửa hàng gần đây.

      Đề tài này ngược lại khơi gợi hứng thú của Tân Nô, liền nói thêm vài câu. Trong lúc nói chuyện, xe ngựa đã tới một ngôi nhà ngoài thành Lâm Truy.

      Nhìn kỳ thú điêu khắc ở cửa, xem ra là gia ̀nh công khanh. Bốn phía ít người ở, bên trong rất khí phái.

      Lúc nàng theo hướng dẫn tùy tùng tới cửa, mới phát hiện khách trong nội viện có mấy.

      Vương Hủ ngồi cùng một nam tử áo trắng mày kiếm trước lò sưởi, hắn dùng gậy trúc nướng thịt, cũng biết bôi gia vị gì, mùi hương khá mê người. Cách nướng đồ khá kì lạ, giống cách ăn của người Trung Nguyên.

      Bạch y nam tử ngẩng đầu nhìn thấy Tân Nô đến, sau một hồi đánh giá, cười nói: "Khó trách giấu cho người nhìn, ́ch thật là mĩ nhân tuyệt sắc."
      yuki0129, levuong, Nhatchimai12 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :