1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Làm nô - Cuồng Thượng Gia Cuồng

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Momo1314

      Momo1314 Well-Known Member

      Bài viết:
      311
      Được thích:
      5,472
      Chương 42


      Tuy lòng bàn chân Tân Nô kịp thời xử lí nhưng vẫn bị rộp, chân thể chạm đất, hai ngày nay đều buồn bực giường, tất nhiên tinh thần giảm sút, bây giờ cùng Cơ Oánh hồi cốc, dọc đường cũng bớt đơn.


      Từ lúc phụ thân nàng qua đời, chơi cùng các bạn cùng tuổi, tuy Cơ Oánh tuổi hơn nàng, nhưng kinh nghiệm phong nguyệt lại phải là người suốt ngày trong cốc như nàng có thể so được. theo phu tử Cơ Oánh, kiến thức quả là...


      Tân Nô cũng coi như tiếp xúc với hai tỉ muội Cơ gia.


      Tuy Cơ Oánh và Cơ Khương làm nghĩa nữ của Ngụy Vương trong Ngụy Cung là tỷ muội, nhưng tính tình giống Cơ Khương, còn có chút thẳng thắn, ở chung nhàng hơn là Trương Hoa ngây thơ đơn giản.


      Nhưng Cơ Oánh trong lòng mang tâm , sau khi hỏi vết thương ở chân của Tân Nô, hơi ngần ngừ hỏi: "Tỷ biết ? Quy Khương sớm lập gia đình hai lần, chỉ là trượng phu của tỉ ấy tân hôn nhiễm bệnh chết bất đắc kì tử, tỷ ấy bây giờ là lần thứ hai..."


      Cơ Oánh chẳng những có cái mũi thính mà tin tức cũng linh động. Xuất cốc mấy ngày theo phụ thân xuất nhập các nước thâm nhập dịch quán, nghe được khá nhiều tin đồn về Quy Khương.


      Tân Nô nghe xong cảnh giác liếc nhìn Cơ Oánh, miệng mồm như vậy, sao có thể giữ bí mật?


      Cơ Oánh cũng hiểu ánh mắt nàng, nhìn thần sắc Tân Nô lập tức hiểu lòng nàng nghĩ gì, lập tức bĩu môi : "Được rồi, chuyện tỷ và ân sư, ta cũng là xui xẻo mới phát giác, phu tử vừa đấm vừa xoa uy hiếp ta hồi, ta đánh chết cũng ."


      Tân Nô hỏi, nhưng ngày ấy Vương Hủ chuyện có thể khiến Cơ Oánh thay đối sắc mặt, nghĩa là chỉ ra điểm yếu của nàng ta, như vậy cần phải quá lo lắng.


      Cơ Oánh xong tình của Quy Khương, nhưng thấy Tân Nô phản ứng, lập tức nhíu mày bực mình " "Tỉ tò mò vì sao Quy Khương kia bỗng thành quả phụ à?"


      Tân Nô suy nghĩ chút : "Chắc trùng hợp sinh bệnh? Quy Khương muội muội cũng khổ..."


      Cơ Oánh vung tay lên, kiên nhẫn mà : "Nào có chuyện trùng hợp như vậy? Ta nghe là Quy Khương thích lập gia đình... Chính Quy Khương hạ độc trượng phu chết!"


      xong lời này, Cơ Oánh trừng mắt, khẽ rùng mình cái, rốt cuộc ra nỗi lo trong lòng: "Tân Nô tỷ tỷ, tỷ giờ Quy Khương học y, chẳng phải như hổ thêm cánh sát nhân vô hình sao? Tỷ mau giúp ta ngẫm lại, trước kia ta có đắc tội tỉ ấy ? Tỷ ấy liệu có thể thầm cho ta liều thuốc độc?"


      Tân Nô buồn cười nhìn Cơ Oánh ngoài mặt tỏ ra già dặn nhưng vẫn còn chút ngây thơ của thiếu nữ : "Hình như lúc ăn cơm muội cướp đĩa sò của nàng, còn có lúc dạy học, Quy Khương ngồi chỗ thông gió, ép buộc Quy Khương đổi chỗ ngồi. biết trong lòng Quy Khương thế nào, nhưng nếu là ta, riêng việc ai dám cướp đoạt mĩ thực với ta, ta cho bát thuốc độc, ép uống bằng hết..."


      Lời vừa ra, sắc mặt Cơ Oánh thay dổi, cố gắng trấn định ngồi yên xe, chỉ là ngậm miệng hồi lâu . Cuối cùng nhịn nổi khóc òa lên tiếng: "Sao... Làm sao bây giờ, ta muốn chết, cho dù lấy cái lão già Tần Vương kia, cũng tốt hơn là chết thảm tha thương, Tân Nô tỷ tỷ, ta... Ta muốn về Quỷ Cốc nữa!"


      Tân Nô vốn định trêu chọc nàng, ai ngờ kẻ ngày thường ương ngạnh lại bị hù dọa tới vậy. Lập tức đưa khăn cho nàng lau nước mắt rồi : "Mất công muội học quỷ biện, sao chịu động não? Ta hỏi muội, bình thường Quy Khương thích nhất làm gì?"


      "...Nghiền dược, bắt mạch, khám chữa bệnh cho người trong cốc..."


      "Đúng rồi, Quy Khương tuy lần đầu học y thuật, nhưng mọi chuyện đều đích thân làm, chúng ta phải nhìn thấy nàng vì khám chữa chân cho lão bộc trong cốc mà để ý hai chân ông lão đầy mủ tanh tưởi, nâng đặt lên đùi nàng để rịt thuốc băng bó sao?"


      " người có lòng tốt, ngay cả nô lệ cũng đối xử như bệnh nhân bình thường, làm sao có thể tân hôn độc chết trượng phu?"



      Cơ Oánh hơi phản ứng : "Đúng, lúc ấy muội nhìn còn buồn nôn cơm tối ăn vào..."



      "Đó, người có lòng tốt như vậy, đối xử với nô lệ như người thường làm sao có thể là kẻ hạ độc trượng phu?"


      Sau cuộc trò chuyện Cơ Oánh an tĩnh lại. Nàng vô tình nghe được lời đồn đại ở nước Tần bối rối phân biệt trong lòng ngập tràn sợ hãi, lúc này ra những tin đồn ảnh hưởng tới Quy Khương, lại nghe Tân Nô vậy, trong lòng thầm áy náy...


      Hoàn toàn chính xác, bốn nữ đệ tử trong Cốc, Tân Nô lạnh lùng có chút bí , Trương Hoa tính tình lỗ mãng... Chỉ có Quy Khương hiểu chuyện chững chạc, chiếu cố nàng khắp nơi. Hai trượng phu của nàng bị chết chắc có nỗi khổ riêng...


      Tự dưng lại thất thố trước mặt Tân Nô, Cơ Oánh chỉ có thể ngượng ngùng : " nếu hạ độc trượng phu cũng có gì đáng sợ! Muội ngược lại hi vọng mình có bản lĩnh như Quy Khương, đến lúc đó thoát khỏi Tần vương già nua, đổi người trẻ tuổi tuấn đấy..."


      Tân Nô gì thêm, chỉ nhắm mắt dưỡng thần. Mấy ngày nay bởi vì lòng bàn chân bị phỏng, đêm đau nhức ngủ được, thời tiết nóng dần, nếu chăm sóc cẩn thận, vết thương mưng mủ...


      Trong lòng nghĩ ngợi đột nhiên phía trước truyền đến thanh cãi vã.


      Vén rèm xe xem xét, ra có dân tị nạn ở nước Tề ngăn đường.


      Nước Tề mất mùa, chuyện này cứ vài năm lại xảy ra. Nhiều năm trước sĩ tử nước Tề thanh cao mạnh mẽ hùng hồn thà chết cũng ăn "Đồ bố thí" nhất thời được đám nho sinh tán dương rộng rãi.


      Đây cũng là trong những lễ nghĩa ở nước Tề, sau đó nạn dân bị đói ở nước Tề vì nâng cao khí tiết thanh cao, ôm chặt cái bụng đó ngã đường chờ chết. Mới có việc nạn dân lưu động thậm chí phát sinh cảnh giết người đoạt đồ.


      Tử Hổ trước xe ngựa chau mày, thế đạo yên ổn, sai thị vệ trước canh giờ dò đường. Tìm hiểu qua con đường này có lưu dân lại, lúc này mới cho xe ngựa xuất hành.


      Nhưng mà ngờ tới đoàn người chưa tới canh giờ, nạn dân lại như từ trong lòng đất tuồn ra ngăn trở cả con đường.


      Lưu dân có người già phụ nữ trẻ con mặc áo rách nát, mấy gã nam tử tráng kiện dẫn đầu, cản xe ngựa, giọng điệu ác liệt: "Để xe ngựa lại, tha tánh mạng cho các ngươi!"


      Tử Hổ hừ lạnh tiếng, đánh giá tình hình.


      Những... nạn dân này cần tiền mà đòi ngựa cũng là có nguyên do đấy. Dù sao đối với đám bụng đói kêu vang nhiều tiền hơn nữa cũng thực tế bằng thịt ngựa.


      Nếu theo lẽ thường, nhìn đoàn người Tử Hổ thùng xe rộng rãi, ngựa tốt khỏe, chung quanh còn có thị vệ cầm kiếm bảo vệ, dân đói bình thường chắc chắn chùn bước, trong lòng cũng thầm hiểu đây phải là nhân vật bình thường, tự động né tránh.


      Nhưng đám dân đói này lại sợ hãi chặn đoàn xe của họ, hơn nữa đầu lĩnh kia mặc dù quần áo tả tơi gương mặt đen bẩn, nhưng dáng người cường tráng, giọng to khỏe tiết lộ phải là lưu dân bí quá hóa liều.


      Chú ý tới điểm này, Tử Hổ lời rút trường kiếm bên hông. Tử Hổ vừa động thủ, đám người hầu sau lưng cần mệnh lệnh, đồng loạt rút bội kiếm của mình ra.


      Những... dũng sĩ này đều là dũng sĩ lịch lãm sa trưởng từ các nước được lựa chọn tỉ mỉ mới được nhập Quỷ Cốc. Đãi ngộ hàng ngày của bọn họ còn vượt xa đám công khanh bình thường.


      Đây chính là nhiệt huyết "Sĩ vi tri kỉ giả tử" (*) cho dù chết trận chảy khô tới giọt máu cuối cùng, bọn họ cũng nhượng bộ nửa bước! Trong lúc nhất thời sát khí tràn ngập con đường vắng vẻ.

      (*): Kẻ sĩ sẵn sàng chết vì tri kỉ


      " xe có người bệnh lại tốt, tuấn mã tuyệt đối thể nhường, nhưng sau xe ngựa có mấy túi ngô, nếu chư vị hảo tâm nhường đường, mỗ nguyện dâng túi ngô giải quyết nhu cầu khẩn cấp cho chư vị."


      Lời vừa ra, vài người già yếu sau lưng tráng hán lập tức lộ vẻ vui mừng, dốc sức liều mạng nuốt nước miếng.


      Thế nhưng mấy gã đầu lĩnh lại cười lạnh: "Mấy túi ngô mà thôi, làm sao đủ? Ngoan ngoãn để ngựa lại, miễn cho đánh nhau, quấy nhiễu người bệnh trong xe ngựa."


      Tử Hổ im lặng , trong lòng thầm cân nhắc tình thế. Đám người này lai giả bất thiện, tuy chỉ cần ngựa nhưng nếu có ngựa chân Tân Nô bị phỏng tiện lại, chỉ dựa vào việc đẩy xe giảm tốc độ đường, đợi qua thành trì kế tiếp mua ngựa, quá khó, cũng biết đường còn phát sinh vấn đề gì khong. Chi bằng nhất cổ tác khí xua đám lưu dân này, sai xa phu tăng tốc độ, để xe ngựa trước, thoát khỏi hiểm cảnh.


      Nghĩ vậy, ánh mắt Tử Hổ khẽ nheo lại, đột nhiên vung bảo kiếm đánh về phía tên đầu lĩnh.


      Người nọ cũng đề phòng Tử Hổ ra chiêu, nhưng tự hào võ công mình kém, lại là lực sĩ, cũng để ý tới người đàn ông có danh tiếng này vào mắt. Vì vậy dùng kiếm đồng trong tay đón đỡ.


      Chỉ nghe "Rắc" tiếng, bội kiếm của Tử Hổ chém xuống, chém gãy kiếm đồng của gã đại hán thành hai đoạn!


      Những...nan dân kia biết đây là bảo khí uy lực, hoảng sợ xôn xao. Mà gã cầm đầm cũng sững sờ, nhìn chằm chằm kiếm gãy trong tay.


      Cao thủ so chiêu, làm gì có thời gian để sơ xuất? Kiếm thứ hai của Tử Hổ vung tới, máu đỏ phun ra kèm theo cái đầu của gã đại hán mắt vẫn mở trừng trừng rơi đất.


      Cảnh tượng khiến người sợ hãi như vậy, dọa đám dân đói hoảng loạn nhanh chóng giải tán. vài người thân phận trà trộn trong đám lưu dân bị lộ lập tức rút kiếm lao về phía xe ngựa.


      Hiệp sĩ nơi hương dã và dũng sĩ chém giết sa trường là hoàn toàn khác nhau đấy. Song phương giao đấu, Tử Hổ lập tức phát bọn người này đều là kẻ có thân thủ, nếu giết hơn trăm người, ra chiêu sắc bén hung ác như vậy.


      Nội tâm thầm kêu thúc ngựa, mau chóng tới trạm dịch phía trước!"


      Lúc này Cơ Oánh ôm chặt Tân Nô, ngửi mùi máu bên ngoài xe, nghe tiếng kêu gào dứt, toàn thân run rẩy, lại cố trấn tĩnh, câu...


      Tân Nô cũng lo lắng, nhưng trong lòng nàng nổi lên nghi ngờ sao trùng hợp như vậy? Vương Hủ vừa mới mang theo toán thị về trước, chỗ này lập tức gặp nguy hiểm?


      Những... kẻ tới phải cường đạo bình thường, bởi vì có người nào dám ở trước mặt Tử Hổ tiếc mệnh mà cướp tiền. Nếu vì mấy miếng thịt ngựa, càng hoang đường thể chịu nổi!


      Như vậy những người này tới là vì cái gì?
      yuki0129, levuong, Nhatchimai25 others thích bài này.

    2. Anhdva

      Anhdva Well-Known Member

      Bài viết:
      1,126
      Được thích:
      1,028
      Run quá... mà chờ chương sau chắc còn lâu a...
      Momo1314 thích bài này.

    3. Momo1314

      Momo1314 Well-Known Member

      Bài viết:
      311
      Được thích:
      5,472
      Chương 43


      Xa phu cũng là người có kinh nghiệm, dùng toàn lực vung roi thúc ngựa lao thẳng vào đám thổ phỉ mở đường về phía trước. Mà những... thị vệ cùng đám người kia nhất chiến đấu có thể phân thân được nên xe ngựa rất nhanh chạy thoát, bỏ xa thanh chém giết đằng sau.


      Lúc này Cơ Oánh trong xe ngựa mới thở ra : "Dọa... Làm muội sợ muốn chết, chúng ta thoát hiểm rồi hả?"


      Tân Nô đứng dậy cẩn thận vén rèm xe nhìn lại.


      Giờ hoàng hôn, đường có người lại. Nhưng cách đó xa có mấy cây đại thụ nằm ngang cản đường , trong lòng Tân Nô thầm kêu tốt, mà xa phu cũng chú ý tới, tự chủ ghìm chặt dây cương giảm tốc độ.


      Nhưng lúc này, hai bên đường xuất mấy thân ảnh, trong tay cầm dây thừng, thoáng cái khống chế được xa phu và hai thị vệ, sau khi bị bọn chúng kéo xuống, máu đỏ nhuộm kín trời.


      Cơ Oánh qua màn xe nhìn thấy cảnh này, kiềm chế nổi, sợ hãi kêu lên.


      Đúng lúc này, màn xe bắt đầu chuyển động, bọn chúng nhìn xem xét: "Hai nữ nhân? Mang !"


      xong nhanh chóng đưa tay bắt hai người. Tân Nô ngồi im lúc gã đưa tay bắt, lập tức dùng lò than chuẩn bị sẵn ném vào mặt hai gã. Bọn chúng bị đau kêu á lên tiếng lùi về sau mấy bước.


      Thừa dịp này, nàng kéo Cơ Oánh hô to tiếng: "Chạy mau!" Sau đó chạy về phía rừng cây, hai bên đường đều là núi non trùng điệp, là địa điểm tốt để cướp bóc.


      Nhờ ba gã hiệp sĩ du côn trước kia ban tặng, Tân Nô sớm có kinh nghiệm chạy trốn, vô thức chạy về phía trước, sau khi chạy tới chỗ vách núi có thể che người lập tức cởi khăn trùm đầu ném về ngã ba giao lộ, rồi kéo Cơ Oánh chạy về bên kia.


      Những... gã nam nhân kia sau khi đuổi tới vách núi thấy bóng dáng các nàng, liếc thấy khăn trùm đầu nữ nhân sơn đạo, nổi sát khí đuổi tới.


      Tân Nô kéo Cơ Oánh dán chặt vào vách núi dựng thẳng, dưới chân là khe núi sâu, nếu cẩn thận rơi xuống dưới.


      Nghe được thanh xa của những gã kia, lúc này mới khẽ di chuyển.


      "Tỷ tỷ, làm sao bây giờ?" Cơ Oánh có chủ ý, đáy mắt ngập nước.


      Tân Nô nắm chặt tay nàng : "Đừng sợ, chúng ta sao." xong lôi kéo nàng trở về. Lúc này hòn đá lăn xuống bên cạnh vách đá, Tân Nô liếc mắt, thấy phía dưới vách đá là sơn động.


      Những... tên kia nếu đuổi theo thấy các nàng, nhất định quay trở lại, nhưng bọn chúng thể nghĩ các nàng rời , mà núp tại đường cũ.


      Chân nàng rất đau, đế giày lúc này ẩm ướt, trong lòng nàng vẫn tràn ngập tin tưởng vào Tử Hổ, sau khi diệt trừ xong đám thổ phỉ, nhất định Tử Hổ tìm các nàng. So với việc chạy loạn bị bắt nhân cơ hội này mau chóng trốn .


      Sau khi quyết định xong, nàng cùng Cơ Oánh trượt xuống dốc đứng, chui vào trong sơn động giữa vách đá, ra sơn động chỉ là cái khe núi . Sau đó dùng cây cối che lấp thân ảnh các nàng, ở bên nếu nhìn kĩ tuyệt đối phát ra hai nàng.


      Quả nhiên lát sau, mấy gã thổ phỉ quay lại, đứng đỉnh đầu các nàng nhìn bốn phía. Lại phát ra.


      "! Chắc lúc nãy bọn chúng trốn chỗ này sau đó xuống núi rồi!" Gã nam tử đầu lĩnh xong dẫn người xuống núi.


      Đợi lúc bọn chúng , Cơ Oánh dám thở gấp, đôi mắt trông mong nhìn Tân Nô muốn lại bị Tân Nô dùng sức lắc đầu, ra hiệu đừng gì.


      Đoán chừng qua thời gian nén hương, lại nghe tiếng người đỉnh núi: " thôi, đợi lâu như vậy cũng thấy bóng dáng, hẳn trốn chỗ này."


      Hóa ra đỉnh đầu các nàng vẫn có người, cho dù nhìn thấy cũng có thể đoán ra bọn chúng đoán ra hai nàng trốn sau vách núi, im lặng chờ hai nữ tử yếu ớt chui đầu vào rọ.


      "Hai con tiện nhân! Nếu tìm được, nhất định phải dạy dỗ trận!" gã hung ác .


      "Nhanh tìm, nếu tìm được người, chỉ sợ tránh khỏi bị tướng quân nghiêm trị..."


      Tân Nô nghe xong lời bọn chung, trong lòng thầm động, tướng quân? Mấy kẻ này khẩu là người nước Ngụy, phải nước Tề! Như vậy tướng quân trong miệng bọn chúng là Bàng Quyên?


      Nghĩ tới đây, nàng cảm thấy có manh mối, thậm chí còn đoán được kẻ tung ra lời đồn về Vương Hủ.


      Hay cho chiêu liên hoàn kế! Chọc tức Vương Hủ để rời trước, sau đó phái người giả nạn dân ngăn Tử Hổ. Cuối cùng là bắt cóc người xe.


      Nhưng bọn tốn công sức như vậy để làm gì? Chỉ tham mê sắc đẹp của nàng? Tân Nô cảm thấy Bàng Quyên phải là kẻ bị sắc đẹp làm lu mờ tâm trí, nhất định sau lưng còn nguyên nhân khác!


      Cơ Oánh sau khi bị dọa, cần Tân Nô ra hiệu, dám mở chuyện, cho dù hai chân tê rần cũng cắn răng nhẫn nại.


      Đúng lúc này truyền tới tiếng bước chân, thân thể Cơ Oánh và Tân Nô khẽ chấn động, ngừng hô hấp.


      Người tới nhiều lắm, cũng rất cẩn thận, phát ra tiếng vang quá lớn, nhưng mà bọn họ tới lui như tìm kiếm cái gì đấy.


      Đột nhiên tiếng bước chân trầm ổn dừng đỉnh đầu các nàng. lát sau, thân ảnh cao lớn đột nhiên xuất trước mắt các nàng.


      Cơ Oánh bị dọa hét lớn, quan tâm mà lấy cục đá đập về phía người tới. Lại bị người đến thoải mái đón lấy.


      Mượn ánh chiều ta cuối cùng, Tân Nô thấy ràng, người tới phải ai khác, chính là Vương Hủ mấy ngày thấy!


      Tân Nô chưa từng nghĩ có ngày nàng nhìn thấy Vương Hủ trong lòng cảm giác nhàng, giống như vừa trút bỏ gánh nặng, toàn thân nhức mỏi đau đớn khiến thân thể nàng nghiêng , suýt chút nữa rơi xuống vách núi.


      Vương Hủ vội đưa tay đỡ nàng. Thế nhưng hai chân nàng đau như kim châm muối xát, khẽ động lập tức kêu lên tiếng.


      Tuy đau chịu nổi, nhưng lúc Tân Nô dựa vào ngực Vương Hủ vẫn thấy được, mặt và người Vương Hủ dính đầy máu. biết là của , hay người khác. Thế nhưng mà máu dính mặt kia, là nhìn thấy giật mình.


      Từ lúc tìm được Tân Nô vẫn gì, cũng để ý nàng kêu đau, chỉ nhanh chóng cẩn thận dùng tay kiểm nghiệm nàng từ xuống dưới, xác nhận nàng chỉ bị gai cào xước bị thương ở đâu, lúc này mới nặng nề thở phào nhõm.


      Ngược lại với Cơ Oánh: "Ngươi có bị thương ? Đứng lên được chứ?"


      Lúc Cơ Oánh nhìn thấy ân sư vô cùng mừng rỡ, cảm xúc trào lên lại đè ép xuống, muốn bổ nhào vào người Vương Hủ khóc lớn hồi, nhưng Vương Hủ lại đưa tay chặn ái đồ, bình thản : "Lên trước, kẻo ngã xuống vách núi." xong, ôm Tân Nô nhảy lên vách núi.


      Thân thủ của thua kém Tử Hổ, quanh năm huấn luyện nghiêm khắc, khiến Vương Hủ có thể lực mà người thường khó có được. Cho nên dù ôm Tân Nô vẫn thoải mái nhàng xuống núi.


      Mặt Tân Nô dán sát vào lồng ngực , chỉ nghe tiếng tim đập của nhanh hơn bình thường rất nhiều. khỏi ngẩng đầu nhìn , giọng : "Xin gia chủ thả ta xuống, ta có thể tự ."


      Lúc xuống dưới núi, mới phát Tử Hổ cũng ở đây, mặt đầy máu đen, cạnh mấy cỗ thi thể bị giết, là những gã nam nhân vừa đuổi theo Tân Nô và Cơ Oánh, bị trói chặt quỳ rạp đất.


      gã nam dân mặt đóng dấu đỏ, trông thấy Vương Hủ cẩn thận từng li từng tí ôm nữ tử xuống núi, trong lòng hiểu nàng chính là kẻ phải bắt. Thế nhưng giờ vô vọng, nhớ tới lời tướng quân phân phó, cao giọng hét về phía Tân Nô: "Tân Nô, chẳng lẽ ngươi muốn biết thân thế của mìn! Phụ thân của ngươi chính là..."


      Lời còn chưa hết, Vương Hủ cực kì nhanh chóng tới trước mặt , duỗi tay, giống như ưng trảo tóm lấy cổ dùng sức "Răng rắc" tiếng, hầu kết của gã lập tức bị bẻ gẫy, hai mắt trắng dã nằm lăn mặt đất.


      " cần thẩm tra, toàn bộ xử lí sạch..." Vương Hủ ôm Tân Nô bước nhanh về chiếc xe ngựa đậu bên cạnh rồi phân phó.


      Lời còn chưa dứt, sau lưng truyền tới mấy tiếng kêu đau đớn và tiếng thân thể ngã xuống đất.


      Lần đầu tiên Tân Nô nhìn thấy Vương Hủ giết người.


      Điều này khiến nàng chấn động.


      Nàng biết tâm tư giống vẻ ngoài văn nhã, nhưng dù sao cũng là người học thức uyên bác, phải giữ thể diện của người đọc sách nho nhã. Nhưng hôm nay lại lộ ra vẻ mặt hà khắc, bóp nát yết hầu kẻ khác chút do dự, bình tĩnh thong dong giống như bóp nát quả trứng chim.


      ... giết người từ rất lâu rồi sao?


      Dù trong lòng Tân Nô còn nhiều nghi vấn nhưng lại bị lời của gã đàn ông kia đánh gãy.


      thân thế của nàng? Lại đề cập tới phụ thân? Lời tình gì, sao lại khiến Vương Hủ tự ra tay giết người?


      Chờ lên xe ngựa, Vương Hủ thuần thục cởi giày của nàng, cúi đầu nhìn kĩ, rốt cuộc mở miệng : "Dưới chân nàng bị cọ xát nhiễm trùng, cần phải tĩnh dưỡng thời gian, lát ta thi châm bây giờ nàng ngủ lát, xong mở hòm thuốc, lấy ngân châm chút do dự đâm vào huyệt ngủ của nàng.


      Y thuật của Quỷ Cốc Tử chính là dược kinh mà Biển Thước tự mình biên soạn, mặc dù hành y tế thế, nhưng trời sinh khác người thường thông minh bù lại thiện tâm chưa đủ, y đạo cao thâm, cho dù thầy thuốc đương thời cũng khó vận dụng châm tới mức lô hỏa thuần thanh như vậy, đây chính là nguyên do y đạo của Quỷ Cốc độc bộ thiên hạ.


      Tân Nô thậm chí kịp nghi vấn trong lòng, thấy huyệt vị tê rần, chìm vào giấc ngủ.
      yuki0129, levuong, Nhatchimai27 others thích bài này.

    4. hanhuyen

      hanhuyen Member

      Bài viết:
      33
      Được thích:
      21
      Cả tuổi thanh xuân chỉ để chờ truyện, truyện hay lắm, cố lên nàng ơi
      Momo1314 thích bài này.

    5. Momo1314

      Momo1314 Well-Known Member

      Bài viết:
      311
      Được thích:
      5,472
      Chương 44


      Thấy Tân Nô nhắm mắt lại, lúc này Vương Hủ mới động thủ xử lí vết thương bị mài rách lòng bàn chân nàng, tuy mê man, nhưng nàng vẫn đau đến mức nhíu mày. Vương Hủ ngẩng đầu nhìn, ánh mắt khẽ động, lại cúi đầu xử lí vết thương bị mưng mủ dưới chân nàng.


      Đợi lúc bôi thuốc băng bó vết thương xong, mới đứng dậy xuống xe ngựa.


      Tử Hổ quỳ rạp đất, sau khi làm lễ sâu với Quỷ Cốc, lời, vung kiếm đâm về phía mình. Lại bị Vương Hủ nhấc chân, đá bay thiết kiếm trong tay.


      " giờ cần người, đợi mọi việc hoàn tất, ngươi lăn xa chút rồi chết cũng muộn!" Lúc Vương Hủ vẻ mặt lạnh lùng, lời khó nghe vô cùng. Mà vẻ mặt Tử Hổ chỉ lộ vẻ xấu hổ, thấp giọng đáp "Dạ".


      xong, nhìn qua Cơ Oánh sợ kinh hồn táng đảm chưa định thần lại được, : "Nơi đây rất nguy hiểm, chúng ta chuyển hướng nước Tề."


      Đoạn đường này Tân Nô bị kẻ khác giả nạn dân bắt cóc, Vương Hủ cũng bị thích khách tập kích. nghỉ chân trong khách điếm, lại bị kẻ khác phun thuốc mê, đóng đinh chặn cửa, phóng hỏa, mưu toan đưa và đám thị vệ chết cháy trong khách điếm.


      May mà từ trước đến giờ cẩn thận, thói quen sắp xếp vài người gác ngầm, kịp thời phát tình huống bất thường, dội nước cho tỉnh, miễn cưỡng giết chết sát thủ trong điếm thoát hiểm.


      Vương Hủ là người nhạy bén bậc nào? Lập tức phát giác ra việc đúng. Theo lí thuyết lập tức về Quỷ Cốc, mới là kế sách an toàn. Nhưng tâm khẽ động đột nhiên nhớ tới Tân Nô còn chưa lên đường, lập tức sai người chuẩn bị khoái mã, đoàn người vội vàng đuổi về, mới gặp được Tử Hổ bị tập kích.


      biết , nếu phải Tân Nô nhanh trí, chỉ sợ nàng sớm rơi vào tay tặc nhân.


      Bàng Quyên! Cái tên bỏ thèm để vào mắt lại ăn gan hùm mật báo dám hành động như vậy? Hơn nữa kẻ vừa bị kiếm đâm chết như thế, tên kia cũng biết...


      hít sâu hơi, lại chậm rãi thở ra. Có thể hiểu tình trong đó, chẳng lẽ...


      Vương Hủ tiến vào trong xe ngựa, mà tiếp nhận khăn ướt thị vệ đưa tới lau mặt và hai tay đầy máu tươi, phất tay ra hiệu để Cơ Oánh tiến tới.


      Lúc này Cơ Oánh nhìn gương mặt tuấn mĩ của ân sư, còn nửa phần mê luyến. Dáng vẻ ân sư lúc này hoàn toàn khác vẻ hung ác vừa nãy đưa tay bóp yết hầu tên cướp như bóp vỡ trứng chim, khiến người nhìn toàn thân tê dại.


      Ân sư bình thường nhìn văn nhã tiên phong đạo cốt, lại có thể lạnh lùng ngoan lệ như vậy, cho dù kẻ bị giết là tên cướp bóc xấu xa, nhưng vẫn khiến người xem rét mà run.


      "Ta nghe phụ thân ngươi , ngươi và tỷ tỷ sắp gả tới nước Tần. Nhưng hóa ra Tần Sử vừa mắt chính là thân nữ của Ngụy Vương, Ngọc Cơ vừa hồi cung, sao tạm thời thay thế ngươi?"


      Cơ Oánh thành mà đáp: "Vốn là có quan hệ thông gia với Ngọc Cơ, nhưng sau này nghe nàng ta và Bàng đại tướng quân vừa gặp , năn nỉ Ngụy Vương sửa lại chủ ý. Ngụy Vương rất sủng ái Ngọc Cơ, lại cộng thêm Bàng tướng quân tự mình mở miệng, liền nhận định hôn , gả Ngọc Cơ cho Bàng tướng quân. Vì vậy thiếu người, tỷ tỷ chuẩn bị gả tới nước Tần."


      Những lời này của Cơ Oánh hoàn toàn cởi bỏ nghi hoặc trong lòng Vương Hủ.


      Tính toán, mấy ngày nay có tin tức gì từ thành Đại Lương nước Ngụy. Sau khi tính toán tốt quân cờ Tôn Tẫn, liền cùng Tân Nô du ngoạn, nhất thời để ý tới đám sài lang kia.


      Trước kia trong Cốc Bàng Quyên cũng phải đệ tử xuất chúng, ngờ chẳng những bước diệt trừ đệ tử Quỷ Cốc trong vương triều Đại Lương, lại còn nhổ cỏ tận gốc, chủ định đối địch với ân sư của ngày xưa.


      Mà Thân Ngọc hẳn là lúc trước bị đánh chưởng sinh lòng tạo phản, cùng Bàng Quyên cấu kết với nhau làm việc xấu. Tên nam nhân kia lòng dạ hẹp hòi có thù tất báo, hơn nữa Tân Ngọc cũng là kẻ độc ác, đôi lương xứng tuyệt thế!


      biết , nếu phải lúc trước Ngụy Văn Vương tự mình phong cho núi Vân Mộng là thánh địa sĩ, tiến vào cửa cốc được mang kiếm. Dựa vào hận ý của Bàng Quyên, nhất định là muốn tự thân san bằng núi Vân Mộng, từng chút mà xé nát người khiến chịu khuất nhục.


      Lòng người trong thiên hạ luôn thay đổi, cho dù thâm trầm như Vương Hủ cũng thể tính toán được.


      Mọi chuyện sáng tỏ, Vương Hủ bình tĩnh lại, sau khi quyết định chủ ý, xoay người cưỡi lưng ngựa, mặc kệ hơi lạnh bao trùm toàn thân, tiếp theo đoàn xe ngựa hăng hái về phía nước Tề.


      Lúc Tân Nô tỉnh lại, Vương Hủ ngồi trong xe xem sách lấy từ rương , hai chân nàng đặt trong ngực , có lẽ sợ lúc ngủ nàng lộn xộn.


      Bởi vì xiêm y đều bị đốt trong đám lửa ở khách điếm, y phục của chỉ có thể giặt tạm, may mắn xiêm y tối màu lộ vết máu, phơi xe ngựa ngày là có thể mặc, lúc này cởi bỏ nửa người , ngồi trong xe ngựa.


      Tân Nô trừng mắt nhìn, dần dần hồi tưởng lại tình hình trước lúc mê man, vội vàng đứng dậy, nhìn Vương Hủ hỏi: " nhắc tới phụ thân ta, cái gì?"


      Vương Hủ thèm đếm xỉa tới nàng : "Bọn chúng đều là do Bàng Quyên sai tới, tốn công sức như vậy, nhìn ra được Bàng tướng quân rất si mê nàng, lúc trước ở Vương Đình nàng hao tổn tâm trí lấy sách của phụ thân nàng, nhìn ra được, dùng phụ thân nàng để lừa gạt nàng, lời nhàm chán như vậy, có gì phải nghe?"


      Lời này kín kẽ chút sơ hở, nhưng Tân Nô có cảm giác đúng. Nàng ngồi xe, cảnh giác nhìn Vương Hủ, định chuyện, lại nghe thấy truy vấn: "Ban đầu nàng ở Đại Lương có dây dưa gì với Bàng Quyên? Vì sao cứ bám riết lấy nàng?"


      Tân Nô cảm giác Vương Hủ dối, cố ý dẫn dắt đổi chủ đề, trong lòng tức giận quyết định , cho gia chủ thành phen nóng giận.


      "Chỉ là lúc bị bắt vào trong phủ, trong xe ngựa bị khinh bạc ..."


      Khi đó ở xe ngựa thời gian tới chén trà, Bạch Khuê chặn đường đón xe rồi, nhưng quả là lúc chuyện để chiếm chút tiện lợi, tuy mật thám của Vương Hủ trải rộng, nhưng thời gian chuyện trong xe ngựa đó, tất nhiên biết.


      Rốt cuộc Vương Hủ ngẩng đầu đưa mắt nhìn Tân Nô, nhưng sắc mặt so với lúc giết người còn đáng sợ hơn.


      " khinh bạc nàng thế nào, nghe chút." Lúc lời này, giọng của Vương Hủ giống như thanh đao cùn chém đá.


      Có thể hôm nay vừa trải qua nguy hiểm vách núi, lá gan Tân Nô ngược lại tăng lên, tức giết người diệt khẩu, chịu chuyện, càng nghi ngờ trước đó gây bất lợi cho phụ thân, lạnh lùng : "Bàng tướng quân chiến trường mạnh mẽ giết địch, miệng lưỡi lanh lẹ như giao long, chắc lúc đó trầm mê nhất thời nhớ ra khinh bạc thế nào!"


      "Giao long quẫy mình" là cảm ngộ của Cơ Oánh. Tân Nô nghe Cơ Oánh vài đoạn nhân duyên, miêu tả ràng, nhất thời gia nô của Quỷ Cốc bần cùng từ ngữ, hôm nay lại nổi nóng, mạnh mẽ ném ra câu đưa đẩy!


      Sau khắc, da trâu buộc thẻ tre trong tay Vương Hủ bị kéo đứt, phiến trúc cũng bị đại chưởng xoa tới mức vỡ. dùng lực vứt bỏ sách trong tay, cầm cổ chân mảnh khảnh của Tân Nô, giọng hỏi: "Miệng lưỡi càn quấy chỗ nào?"


      Đúng là biết xấu hổ, Cơ Oánh và Vương Hủ mới đích thực là sư đồ thân truyền!


      Tân Nô trong lòng tức giận mới lựa lời , bậy trận, nghĩ tới Vương Hủ bỉ ổi như thế!


      Chẳng lẽ ngoại trừ hơi thở đàn hương từ miệng, còn... càn quấy nơi khác?


      Nhưng nghe xong Tân Nô lên án, sắc mặc Vương Hủ vẫn khó coi như trước như vẫn xem là hòa hoãn. Đợi lúc nắm chân Tân Nô liên tục xác nhận sau đó còn chuyện xưa gì khác, mới tới gần Tân Nô, nhìn chăm chú vào mắt nàng: "Là ta dạy dỗ tốt, tại cho nàng biết, còn trở mình càn quấy chỗ nào..."


      Tân Nô cũng biết bên trong vùng hoang vu xe ngựa chấn động khiến người xung quanh liên tưởng tới cái gì. Thế nhưng mấy bận nàng nhịn nổi thét lên, nhất định là bị người bên ngoài xe ngựa nghe thấy được.


      Rốt cuộc lúc nàng xuống xe vệ sinh, mới phát Tử Hổ và mấy thị vệ thức thời mà bỏ săn ở phía xa, người nhóm lửa, ngược lại Cơ Oánh xa, nhưng vẻ mặt biểu lộ như nhận lấy tin tức sét đánh khiến lòng người rúng động.


      Bởi vì Tân Nô lại tốt, Cơ Oánh đỡ nàng. Lần này cần Cơ Oánh dùng mũi ngửi cũng biết Tân Nô và ân sư vừa làm cái gì.


      Sắc mặt Cơ Oánh vẫn khong tốt, mấy lần nhìn về phía Tân Nô, cuối cùng nhịn nổi khuyên nhủ: "Xem tỷ cũng thanh lệ lạnh lùng, hóa ra là biết đủ, ân sư cường tráng đến vậy, thời gian dài thế mà tỷ còn đến vội vàng? Tỷ tỷ, tỷ biết thỏa mãn, chính là muốn ăn quá no đấy!"


      ... về vấn đề này với Cơ Oánh và Vương Hủ quả là chỉ tổ tốn nước miếng.


      Hiển nhiên Vương Hủ xóa sạch lời đồn trước đó, lần nữa dựng nên uy phong đại trượng phu, mà ngay cả vẻ mặt Tử Hổ cũng lộ vẻ tươi cười, lúc trước lo gia chủ khó chịu bây giờ lần xóa sạch tất cả.


      Gia chủ Quỷ Cốc mạnh! Bằng chứng là giường chiếu lay động!


      Tránh khỏi đại đạo, mấy ngày, rốt cuộc tới biên cảnh nước Tề.


      Vương Hủ xem như còn trẻ thành danh, trời sinh thông minh khiến lợi hơn người bình thường rất nhiều, khả năng nắm bắt thời thế cũng khiến khác hẳn đám phu tử cùng thời.


      từng trào phúng nho gia, nghèo rớt mùng tơi giống như chó nhà có tang, chỉ kém cầm chén gỗ trong tay ăn mày.


      Nhưng thể tưởng tượng, mình cũng có ngày như vậy. Thị vệ bên người trải qua chém giết, chỉ còn lại bốn người Tử Hổ.


      Cái này phải quy công lao cho Bàng Quyên cố kị mặt mũi, sợ lưu lại danh giết ân sư, quá mức công khai, người phái tới đều là sát thủ, phải Tử Hổ võ công cao là toàn quân bị diệt.


      Đồ dùng xe ngựa trong lúc chạy trốn cũng bị nạn dân cướp phân nửa. Bởi sợ Bàng Quyên lại phái thêm nhân thủ, nên đoàn người đườngkhông dừng vó, kịp mua đồ dùng. Đợi lúc tới nước Tề vận chuyển qua, tiền của nước Ngụy lúc này lại dùng được rồi.


      người Tử Hổ có tiền, đổi được chút tiền nước Tề. Nhưng Vương Hủ lại cho phép lộ ra, càng để thông báo cho các môn đồ Quỷ Cốc ở nước Tề.


      Ngược lại nhìn Tân Nô mấy ngày nay trưng ra bộ mặt lạnh, chậm rãi từ từ : "Nuôi nàng lâu như vậy, quạ đen cũng còn phải phụng dưỡng phụ mẫu, thay ta kiếm chút tiền tiêu ."
      yuki0129, levuong, Nhatchimai26 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :