1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Làm nô - Cuồng Thượng Gia Cuồng

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Momo1314

      Momo1314 Well-Known Member

      Bài viết:
      311
      Được thích:
      5,472
      Chương 28


      Nhớ lúc , nàng quá nghịch ngợm, chơi xấu khóc lóc om sòm, mẫu thân bất đắc dĩ ngắt mũi nàng: "Như vậy là tốt, trêu chọc người khác thế sau này rời xa phụ mẫu ai nuông chiều con, xem con có nếm mùi đau khổ!"


      Hôm nay câu đùa của mẫu thân thành , nàng còn phụ mẫu nuông chiều, nhưng thói quen lâu ngày vẫn còn.


      câu liên quan "Nước đậu ngọt" ném ra, hợp với tình hình, chẳng lẽ còn trông cậy vào gia chủ đến tra vấn, bày ra dáng vẻ từ mẫu?


      Cho nên khi thấy cúi đầu, vẻ mặt trầm nhìn nàng, nàng chỉ hận thể nuốt câu kia trở về.


      "Chỉ là đột nhiên miệng khô, muốn uống, gia chủ có muốn..." Ngay lúc Tân Nô cố gắng che dấu dáng vẻ bối rối của mình, Vương Hủ lại ôm lấy nàng, đưa tay sờ sờ mặt nàng, thấp giọng bên tai nàng: "Sao vẫn giống như lúc ..." Quay người đặt nàng lên ghế, đưa tay tháo dây buộc y phục chính mình...


      Tân Nô nghĩ nổi hứng, muốn cùng nàng ban ngày, toàn thân cứng ngắc nắm chặt vạt áo mình, hai con mắt ướt át mở to trừng mắt nhìn gia chủ có ý đồ bất chính.


      Vương Hủ bên đưa mắt nhìn trêu tức Tân Nô, bên cởi áo ngoài, chỉ để áo ngắn, sau đó lấy miếng vải quàng qua hông, mặt biểu tình ngắt chóp mũi nàng, xắn tay áo đứng dậy, vào nội viện.


      Khải Nhi vẫn đứng trong sân dám vào phòng. Thấy gia chủ ra nhìn xung quanh như muốn tìm cái gì vội vàng chạy tới, quỳ gối: "Gia chủ cần gì, có thể phân phó nô tỳ làm."


      Vương Hủ thản nhiên phân phó nàng mang nguyên liệu tới, Khải Nhi nghe hiểu, may mắn đậu và mật ong có trong nội viện, liền vội vàng mang tới.


      Vương Hủ phất phất tay ra hiệu nàng rời . Quay người tới bên cạnh mái hiên tiểu đình, thuần thục đốt lửa, thêm nước nấu đậu.


      Sau khi nấu đậu xong dùng chày giã nát, vén tay áo lộ ra làn da khỏe mạnh khác hẳn dáng vẻ thư sinh...


      Tân Nô chuẩn bị tinh thần bị tra tấn phen, lại ngờ vén áo nấu đầu. Từ việc nấu đậu, giã đậu, cho mật ong nấu chính, mọi thứ đều thong dong thành thạo, giống như ngồi bàn viết sách.


      Đúng rồi, cho cùng, từ ...quen làm việc nặng này. So sánh với , nàng càng thấy tay chân vụng về, là tiện nô được nuông chiều chút tự giác.


      Năm đó Vương Hủ, thường xuyên làm nước đậu ngọt cho nàng uống.


      tuy là người hầu ngoại viện, nhưng bởi vì ở xa chủ phòng, tự mình bố trí bếp. Lại thêm thân thủ nhanh nhẹn thường xuyên tìm được món ăn dân dã. Khi đó mỗi lần trong sân truyền đến mùi thơm của đồ ăn, thân ảnh nho kia cũng đúng giờ tới.


      Nữ bộc của nàng cũng bất đắc dĩ, thường xuyên cái mũi của nàng quá linh mẫn. Đồ ăn tinh xảo nhà bếp làm ăn, lại tranh giành đồ ăn với nô tài thấp hèn, chủ tử như vậy, có phúc hậu.


      Thế nhưng mà khi đó, nàng đâu quản được những...cái này. Chỉ giống như cún vây quanh Vương Hủ lạnh lùng, từng tiếng vui vẻ gọi "Hủ ca ca", đầu lưỡi liếm láp hai mắt trông mong nhìn đồ ăn mà cầm...


      Còn Vương Hủ lúc đó, càng có tự giác của nô bộc, mặc kệ tiểu chủ tử thèm ăn tới mức thiên hôn địa ám, nghe gọi còn hờ hừng, thường xuyên để nàng nước mắt lưng tròng, mới chậm rãi cho nàng bát canh hầm cách thủy, sau đó mặt biểu càm nhìn nàng như nhặt được chí bảo vội vàng cầm uống...


      Tên nô tài phản bội kia, sao người phát giác?


      Nhưng tại chủ tử là Vương Hủ, còn bình dĩ gần gũi khiến nàng muốn rơi lệ, cần nàng đau khổ khẩn cầu, thoải mái rửa tay nấu nước canh đậu cho nàng, hơn nữa khóe miệng khẽ nhếch giống như là làm việc mình thích, rất vui vẻ!


      Rất nhanh chén nước đậu ngọt đặt trước mắt nàng, mà gia chủ vừa làm việc năng, bỏ khăn buộc bên hông, lần nữa mặc xiêm y, ngồi trước mặt nàng, là Quỷ Cốc Vương Hủ phong độ nhanh nhẹn.


      "Sao ăn, chẳng lẽ muốn ta đút nàng ăn?"


      Tân Nô nhìn ngồi xuống, miễn cưỡng cầm chén khảm trai, mùi thơm giống như trong trí nhớ, nhưng người nấu đậu lại chính là kẻ nàng muốn gặp nhất, khỏi buông chén xuống.


      Đúng lúc này, Vương Hủ đột nhiên cúi đầu, nâng cằm của nàng, ngậm lấy bờ môi còn dính bột đậu, giống như nhấm nháp món ngon khẽ hôn thêm vài cái : "Sao uống? Nước đậu đủ ngọt?"


      Tân Nô nhất thời hiểu . Lúc nóng lúc lạnh, nam nhân khiên người khác thể hiểu , mới là Vương Hủ nàng quen thuộc. Thế nhưng lời muốn đem nàng vẫn còn vang bên tai, mà lại ngại hạ thấp bản thân khiến nàng cảm thấy có chút dối trá?


      Sao? Là sợ sau này lúc đem cho nàng, sợ bản thân nàng tình nguyện, mà phá hủy đại kế lung lạc lòng người sao?


      "Năm đó ca ca thể đưa nàng , nàng cho rằng đệ đệ được sao?" Vương Hủ nhìn thần sắc cứng ngắc của nàng đoán ra được nàng vẫn còn chú ý tới việc đưa nàng ra ngoài, mở miệng giải thích.


      Tân Nô thích ánh mắt nhìn mình như vậy, khẽ nhăn mặt, lạnh nhạt : " phải gia chủ mở miệng nhận lời đấy sao? Mệnh lệnh của người trong Quỷ Cốc kẻ nào dám tuân theo?"


      Vương Hủ nhíu mày, giọng điệu lạnh nhạt : "Tôn Trọng so với ca ca của mạnh mẽ hơn, tự mình hiểu lấy...Ngược lại là nàng, chịu học tập ngoan ngõa chạy tới y quán làm gì?"


      Tuy việc học của Tân Nô ...quá suôn sẻ, nhưng mà nàng nghe ra được đấy. Ý của Vương Hủ chính là dùng nàng để dò xét lòng trung của Tôn Trọng.


      Nếu an phận, mọi chuyện tốt đẹp. Nếu giống huynh trưởng Tôn Bá của , hoặc cuồng đồ Bàng Quyên, chỉ sợ tình nghĩ sư đồ cũng còn. May mắn Tôn Trọng thông minh, biết né tránh ngôi sao tai họa là nàng. Bằng dựa vào tính tình bây giờ, chỉ sợ Tôn Trọng so với Tôn Bá mục nát ở nước Tống còn khổ sở hơn.


      Về phần nàng, trùng hợp vào, lại nghe được lời thăm dò như vậy.


      Gia chủ hiếm khi chủ động giải thích với tiện nô như nàng. Khiến nàng nhất thời đắn đo, biết vui mừng phát khóc, quỳ rạp đắt, hôn mu bàn chân tạ gia chủ nhân từ, cảm tạ " tiễn" nàng .


      Nhưng dựa vào tình hình bây giờ, Vương Hủ nhất thời cao hứng, tự dưng dụ dỗ nàng, biết là có dụng ý gì?


      chung chuyện ban ngày chỉ là phụ. Nếu khóa mở sao có chuyện đơn giản chuyến vô ích.


      Ngoài cửa sổ ánh sáng rạng rỡ. chén chè ngọt khiến người ta thoải mái, đổi lại nàng bị giằng co giường cả buổi chiều, nhưng lần này lại ra chiêu thức mới, thay đổi biện pháp bức bách nàng giống như lúc gọi "Hủ ca ca."


      Tân Nô chết cũng mở miệng, cuối cùng bị ép nóng nảy chỉ có thể hổn hển mắng to, "Thằng nhãi, giết ta ..."


      Thế nhưng câu chửi rủa này lại rước thêm đợt sóng thể chống cự, khiến nàng hiểu thế nào gọi là sống bằng chết!


      Đợi lúc Vương Hủ đứng dậy, Tân Nô mệt mỏi mở mắt ra, chỉ cảm thấy hôn hôn vào cổ nàng vài cái, sau đó cho nàng uống cái gì đó mát lạnh...


      Khi nàng ngủ giấc tỉnh lại, Vương Hủ sớm . Nhưng cổ tay nàng lại thêm vòng tay tinh xảo.


      Mẫu thân lưu lại vòng ngọc, là mĩ ngọc ôn nhuận, nhưng cạnh vòng ngọc tặng có chút thể sánh được. Mà khuyên tai ngọc cũng là chất ngọc đồng dạng, đặt bên giường nhìn càng nổi bật, khiến người thể dời mắt.


      Tân Nô biết bộ trang sức ngọc này trân quý tới bực nào, nhưng mà lại có ý nghĩ xúc động muốn ném vỡ. Rốt cuộc, nàng nhịn được.


      Mỹ ngọc vô tội, sao lại có thể giận lây sang nó, hơn nữa sau này rời Cốc, nàng còn có thể bán đổi được tiền... Tân Nô nghĩ nghĩ, cẩn thận từng li từng tí tháo vòng ngọc xuống, bọc tốt, đặt trong hộp dưới đống y phục trong rương...


      Lúc Vương Hủ ra khỏi tiểu viện của Tân Nô, Bạch Khuê canh cửa từ sáng, thấy ân sư ra, dáng vẻ tâm tình rất tốt, vội vàng qua hỏi: "Khởi bẩm ân sư, Công Tôn Ưởng cũng trốn khỏi nước Ngụy..."


      Vương Hủ dọc theo con đường : "Ngụy Vương ưa nịnh, phải là kẻ có thể thưởng thức nhân tài, có tên tiểu nhân Bàng Quyên kia ở bên cạnh, những kẻ chân chính có tài học cũng thể nổi danh, Công Tôn Ưởng là kẻ thông minh... Ngươi cũng biết nước nào?"


      Bạch Khuê vội vàng : " Tần, ân sư có muốn..."


      Vương Hủ khaots tay : " cần ngươi ngăn trở, cũng nên cho Tần thêm chút sức mạnh, bằng Ngụy mình độc tài, phải là phúc thiên hạ... Ngươi phái thêm người ra ngoài. Đem việc Bàng Quyên hãm hại đồng môn truyền tới các sĩ khanh hiệp sĩ Đại Lương. Để họ lan truyền lời đồn... Đúng rồi, có phải trong đám nữ đệ tử có người nước Tề?"


      Bạch Khuê gật đầu: "Nàng kia tên Quy Khương, là muội muội của di mẫu đương kim Tề Vương, học y thuật ở y quán."


      Vương Hủ suy nghĩ chút : " như vậy, để nàng ta chăm sóc Tôn Trọng, cũng là để nàng ta tinh tiến trong quá trình học... Tuy Trọng nhi bị phế, nhưng cũng đoạn đường rất xa, làm sư đồ hồi, ta cũng thể khoanh tay đứng nhìn, cũng nên cho chút trợ lực..."

      Bạch Khuê đưa ra ý này, chính là thay Tôn Trọng cầu tình. Tiểu sư đệ, lúc trước là do đưa tới nước Ngụy, hai người ở chung cũng khá tốt, cho nên hôm nay rơi vào kết cục như vậy, Bạch Khuê cũng đành lòng.


      nghĩ tới ân sư lại chủ động mở miệng, đưa tay giúp đỡ ái đồ bị tàn phế, cái này phải gọi là vui mừng quá đỗi.


      Vương Hủ nhìn sắc mặt vui mừng, mở miệng : "Ngươi chào từ giã với Ngụy Vương rồi?"


      Bạch Khuê : "Tuy Ngụy Vương tìm mọi cách giữ lại, nhưng thấy đệ tử quyết định , cũng đồng ý, lúc đấy Bàng sư đệ cũng ở đó, thấy đệ tử xin , ngược lại sắc mặt vui mừng..."


      "Nước Ngụy chỉ còn lại mình là trụ cột, sao lại mừng rỡ? Kẻ ngu bậc này... lúc trước sao lại trà trộn được vào trong cốc?"


      Bạch Khuê tranh thủ thời gian cúi đầu, chờ ân sư ra lệnh.


      Vương Hủ chậm rãi về thư phòng, giọng điệu lạnh băng: " lúc trước có gan tranh đoạt nữ nô với ta, coi như là cũng có tâm huyết đấy, như vậy ta cũng muốn thành toàn cho , nâng lên cao. Càng lên cao, rơi xuống càng thảm?"


      Sau khi xong câu cuối, Vương Hủ rảo bước vào thư phòng, biến mất sau cánh cửa khép kín, Bạch Khuê trầm giọng đáp "Dạ" liền lùi về sau rời khỏi sân .


      biết , hôm nay đại tướng quân nước Ngụy thoạt nhìn phong quang vô hạn, nhưng nhanh chóng chấm dứt.


      Buổi tối, Tân Nô đứng dậy ra khỏi sân , chuẩn bị tới tiền viện vào thư phòng làm bài khóa.


      Tuy ban ngày cáo ốm, làm trễ nại việc học nhưng nếu nàng học bù, chỉ sợ đến mai theo kịp lời phu tử truyền thụ.


      Lúc Tân Nô ngồi vào chỗ mình, Cơ Oánh ở bên cạnh, đột nhiên ngửi ngửi, sắc mặt quái dị nhìn Tân Nô, mở miệng hỏi: "Tân Nô tỷ tỷ, buổi chiều tỉ làm cái gì?"


      Tân Nô nhìn các đệ tử đọc sách, thấp giọng : "Có chút đau đầu, nghỉ chút."


      Hai mắt Cơ Oánh ngừng nhìn Tân Nô từ xuống dưới, mở miệng : " phải người? Là ngủ cùng ai?"


      Tân Nô mạnh mẽ ngẩng đầu, trừng mắt nhìn Cơ Oánh năng lỗ mãng. Cơ Oánh lại thản nhiên cười cười, bộ kinh nghiệm lão luyện : "Được, đừng dấu diếm ta, toàn thân tỉ tỉ, đều che lấp được mùi vị của nam nhân."


      Tác giả có lời muốn : ...Choáng váng cũng chậm.
      yuki0129, levuong, Nhatchimai23 others thích bài này.

    2. daovan210

      daovan210 Well-Known Member

      Bài viết:
      122
      Được thích:
      289
      Có thể loại như Cơ Oánh à??? Thính hơn ... đặc vụ r :))) làm thế nào để ngửi ra mùi đàn ông vợi :)))
      ZjnZjnMomo1314 thích bài này.

    3. Momo1314

      Momo1314 Well-Known Member

      Bài viết:
      311
      Được thích:
      5,472
      Chương 29


      xong lời này, gương mặt Cơ Oánh ranh mãnh giống như tìm được người đồng đạo, nhàng tới, ngửi ngửi vài cái, càng thêm chắc chắn che miệng cười thầm.


      Tân Nô tuy cùng giường với Vương Hủ vài lần, nhưng chưa suy nghĩ ra được chuyện riêng tư thế này còn có thể ngửi ra được, vừa vặn lại gặp kẻ có mũi linh mẫn, lập tức ngây ngốc, sau đó lùi về sau: "Đừng bậy!"


      Cơ Oánh đối với việc nam nữ trước giờ rất có kinh nghiệm, lúc ở đô thành đám quý nữ quý tộc trước hôn nhân thường gặp riêng tình lang, chỉ cần che lấp thỏa đáng, cũng phải là chuyện kinh thiên động địa gì. Dân phong các nước khác nhau, ngoại trừ nho phong cổ hủ, những sĩ khanh dòng dõi thể so với đám nông dân làm uyên ương thành đôi sau đồng ruộng lau sậy.


      Co Oánh cũng nhận thấy Tân Nô xuất thân tầm thường, hôm nay lại phát nữ tử trông đoan trang lạnh lùng so với nàng như cá gặp nước, cả ngày đeo mạng che mà còn tìm được tình lang trong cốc, biết gặp mấy lần. Chuyện thế này, khiến nàng ta nổi tâm nhất thời muốn phân cao thấp!


      Vì vậy Cơ Oánh thuận theo buông tha mà lại nghiêng tới, che miệng giọng : "Tỷ sợ cái gì? Ở đây toàn là người chưa có phu gia... cho tỷ biết, cũng có người mời ta gặp riêng đấy!"


      xong, nàng ta khách khí đưa tấm vải lụa cho Tân Nô, Tân Nô tập trung nhìn, đúng là thơ tình nam tử đưa cho Cơ Oánh: Hữu đào ngạc hồng hề, sức ngã vu dũ hề, hữu nữ kiều xu hề, giải cấu u thảo hề...


      Thơ dài ý tứ đại khái là thiếu niên trông thấy tướng mạo đẹp như hoa của Cơ Oánh, liền bị mê mẩn...


      đúng là trẻ con háo sắc, thèm chau truốt bất chấp thẳng thắn thành khẩn viết ra lời tâm tình.


      Tân Nô im lặng trả lại cho Cơ Oánh, chuẩn bị lấy sách dưới thư án học thuộc.


      Cơ Oánh chịu bỏ qua : "Người viết thư, chính là nhi tử của giám sát nước Triệu, tỷ xem, chính là thiếu niên ngồi đành đàn ở ngoài đình kia..."



      Tân Nô nhìn theo hướng Cơ Oánh ra hiệu, quả nhiên thấy mấy thiếu niên lang ngồi quanh đình cách thư phòng xa, đánh đàn đàm thơ. Mà thiếu niên đánh đàn kia thỉnh thoảng lại nhìn về phía Cơ Oánh.


      Cơ Oánh cảm thấy thiếu niên kia nhìn tuấn, coi như xứng để viết thơ cho nàng, sau khi nhìn Tân Nô tỏ vẻ khoe khoang đắc ý : "Lúc đầu cũng cảm thấy vừa ý ... Đáng tiếc ban sáng nhìn thấy được dung mạo của Quỷ Cốc phu tử, thấy chướng mắt ta... Tại sao phu tử lại có khí độ thoát tục siêu quần tới vậy? là hoàn toàn bất đồng với đám phàm phu tục tử nàng gặp trước kia! Nếu sinh thời, có thể hẹn hò lần với nam tử như vậy, uổng công cả đời..."


      Đáng tiếc có khăn trùm che chắn, bằng Cơ Oánh nhất định phát ra lúc nàng ta những lời cảm thán như vậy, Tân Nô gần đây vốn đoan trang bỗng há to miệng, gương mặt tràn đầy ngạc nhiên thể tin được!


      Cơ Oánh cả buổi thấy Tân Nô phản ứng, có chút chán nản, cuối cùng : "Được rôi, với người kén chọn như tỷ còn có thể gì, đàn ông cứ như là canh ba ba, mĩ vị khó có được, tỷ cảm nhận được mùi vị trong đó, mà chỉ lo dùng chút thịt cá chắc bụng, chung là có kiến thức!"


      Người đương thời đều biết thịt ba ba trăm năm khó có được, mĩ vị khiến người khác muốn ăn liên tục. Bằng lúc trước nước Trịnh bày tiệc thiết đãi công tử Tống yết kiến quốc quận Trịnh nhịn nổi nhúng đũa vào nồi ba ba,kết quả vì chén canh ba ba mà rơi vào kết cục quần thần tương tàn. (*)


      (*): Năm 605 TCN, nước Sở biếu Trịnh Linh công con rùa lớn. Trịnh Linh công đãi thịt rùa cho các đại phu, công tử Quy Sinh và công tử Tống đến dự. Công tử Tống thấy tay chỉ động, với Quy Sinh rằng lần này được ăn vật lạ. Trịnh Linh công nghe thế bèn bỏ bớt phần của công tử Tống. Công tử Tống xấu hổ, cố nhúng tay vào nồi nấu rùa mút để tỏ ra là mình ăn được thịt rùa. Trịnh Linh công tức giận muốn giết công tử Tống.

      Công tử Tống thấy vậy bèn bàn với công tử Quy Sinh giết Trịnh Linh công. Ban đầu Quy Sinh chịu, nhưng sau đó đồng tình.

      Mùa hè năm đó, công tử Tống và công tử Quy Sinh làm loạn giết Trịnh Linh công.



      Cơ Oánh đem dung mạo của Vương Hủ so sánh với rùa trăm năm, đúng là hề keo kiệt khen ngợi!


      Thấy Cơ Oánh cuối cùng cũng hậm hực rời , Tân Nô thở phào cái, rốt cuộc có thể thả lỏng cảm nhận thân eo nhức mỏi vì nếm mĩ vị đại bổ "Canh ba ba". Thế nhưng lúc này Trương Hoa bỗng tới gần, học dáng vẻ Cơ Oánh hít hít ngửi ngửi.


      Chẳng qua là muốn yên tĩnh học bài, chẳng lẽ trời xanh trừng phạt nàng buổi chiều trốn học làm chuyện bại hoại, cho nên phái mấy con chó ngao mũi thính tới thí luyện nàng hay sao?


      "Tỷ tỷ, mới rồi Cơ Oánh người tỷ có mùi gì? Dáng vẻ thần thần bí bí?" Trương Hoa đúng là thiếu nữ rực rỡ, có nhãn lực như Cơ Oánh kia, nghe hai câu thuận tiện hỏi.


      Tân Nô yên lặng cầm sách đứng lên : "Mới rồi vội ra chút mồ hôi, ta phải về nội viện tắm rửa, muội muội an tâm ôn tập học bài..."


      xong đợi Trương Hoa phản ứng, liền mạch khỏi thư viện.


      Trương Hoa chỉ có thể nhìn vạt áo tung bay của Tân Nô kêu lên: "Buổi chiều phu tử ngày mai là luân hưu, mọi người dạo chơi ngoại thành núi Vân Mộng, tỷ tỷ nhớ mặc thoải mái chút nhé!"


      Hóa ra đám phu tử trong Quỷ Cốc có hai ngày hưu nhàn là mùng 1 và 15. Phu tử nghỉ ngơi, học sinh cũng được an nhàn. Cũng gọi là học tập điều độ. Mà núi Vân Mộng có nhiều kì hoa dị thảo, cảnh đẹp như vậy sao nỡ phụ?


      Lúc này, đám đệ tử thương lượng dạo chơi ngoại thành, bởi vì giảm lược tất cả chi phí, mà ngay cả Tân Nô cũng giống lúc ở nội viện ăn mặc xa hoa lãng phí. Phòng bếp cũng để đám đệ tử dùng mĩ thực xa hoa tinh xảo gì để mang .


      Nhưng mà có vài học sinh hào phóng sáng sớm phái nô bộc thiếp thân xuống núi, mua cá biển cắt lát, còn cố ý làm cơm khoo, nhưng phải là loại cơm khô mà người nghèo dùng làm lương thực, cơm khô này dùng rượu trộn lại sau đó phơi khô cắt thành miếng dài ăn cùng thịt, rất ngon.


      Hầu hết là mấy nữ đệ tử chuẩn bị mĩ thực. Chỉ riêng Tân Nô có chút trở tay kịp, nếu mọi người từ sáng sớm nàng mượn cớ ốm .


      Tuy bị giam cầm trong nội viện nhiều năm, nhưng cuối cùng vẫn còn tâm tư thiếu nữ, đám thiếu niên thiếu nữ xinh đẹp tề tựu dạo chơi ngoại thành, nàng chưa từng trải qua, nội tâm có chút tò mò.


      Nhưng nàng có thể coi là người nghèo nhất trong đám đệ tử rồi. Dù là đệ tử nghèo nhưng cũng có chút tiền sống qua ngày, nhưng Tân Nô lại có đồng nào.


      Vẫn là Khải Nhi có biện pháp. Nghe Tân Nô nối muốn dạo chơi ngoại thành, liền như làn khói chạy xuống bếp dưới hậu viện, năn nỉ bà tử làm mấy món mới lạ để vào hộp, cũng coi như đổi lại chút thể diện.


      Bởi vì phải đường núi, đám thiếu niên lang đổi áo sợi gai thành áo dài xiêm y rộng, nhàng bay trong gió xuân tỏa ra khí tươi trẻ.


      Nhưng gần đây Cơ Oánh thích trưng diện, nàng tamawcj tơ lụa quý báu, đế giày da trâu, làn váy lay động, lộ ra mắt cá chân xinh đẹp, khiến đám thiên niếu hận thể chui dưới váy nhìn trộm cho no đủ.


      So sánh với nàng ta Tân Nô ít lộ diện hơn nhiều, mặc y phục hoa lệ, vẫn mặc áo gai rộng của trường, vạt áo che dáng người thướt tha, vành nón mũ sa rộng che khuất gương mặt, sóng vai cùng Quy Khương, nhanh chậm đằng sau đội ngũ.


      Trương Nghi cùng đám nam sinh trước, thỉnh thoảng quay đầu lại, nhìn về phía Tân Nô, giống như là muốn trò chuyện, lại biết nên lại gần thế nào.


      Tuy cơ Oánh bị đám nam sinh vây quanh nhưng khóe mắt vẫn chú ý tới tình hình Tân Nô, thấy thái độ của Trương Nghi như vậy, lập tức cảm thấy hiểu , nhận định Trương Nghi chính là tình lang của Tân Nô.


      Trương Nghi tướng mạo tuy thanh nhã, nhưng mà xem xuất thân cũng chỉ là phú hổ, phải trong gia đình sĩ khanh.


      Cơ Oánh thấy vậy nội tâm thấy thoải mái chút ít, đắc ý liếc mắt nhìn Tân Nô, thầm nghĩ còn muốn giấu diếm ta?


      Núi Vân Mộng đẹp và yên tĩnh, vào trong núi giống như tiến vào bụng đỉnh đồng, nhìn thế núi sừng sững bốn phía, rừng cây trùng trùng điệp điệp, đầu bầu trời xanh, dân ở đây gọi là "Tiên Cảnh Hồ Thiên."


      Thiếu niêm đề nghị dạo chơi tên gọi Mao phụng, ngược lại là người biết cách hưởng thụ, chọn địa điểm gần thác nước, chỉ thấy đầu suối nước giống như bạch long, từ đỉnh núi phun ra, giống như giải lụa trắng, hùng vĩ.


      Đợi đến lúc đám nô bộc trải xong chiếu, nam nữ phân ra mà làm. Từng người mang đồ ăn bày ra, sau đó bàn luận việc học mấy ngày nay.


      Phương pháp học trong Quỷ Cốc khác hẳn nho gia, nhất là thương thuyết, đánh trúng chỗ hiểm, phu tử thường cổ vũ đám đệ tử hằng ngày tự phát biểu ý kiến riêng của mình.


      Đám đệ tử tuy nhập cốc lâu, nhưng mà đối với hình thức có thể tự do biểu đạt ý kiến này rất là thưởng thức. Lúc này lại có nữ đệ tử bên cạnh, mặc dù nội tâm thích việc nữ tử học, nhưng hề bài xích việc thể tài cán trước mặt các nữ tử.


      Trong chốc lát, Trương Nghi và Mao Phụng là hai người đứng đầu trong môn thương thuyết liền triển khai luận đàm "Trị quốc coi trọng nông canh."


      Lúc trước phần đông đệ tử lựa chọn biện luận, nhưng trong đó nổi bật là Trương Nghi và Mao Phụng. Xuất thân Trương Nghi bằng Mao Phụng, bên cạnh có rất ít người. Có thể mình độc, nhưng sống lưng vẫn thẳng thắp, năng có lễ, bắt lấy lỗ thủng trong câu chuyện của đối phương, sắc bén phản kích, dẫn tới đám học sinh liên tiếp gật đầu.



      Tân Nô hiểu thế bên ngoài như Trương Nghi và những....đệ tử này. Nàng ở bên cạnh yên lặng nghe, giống như bù lại những điều biết bên ngoài cốc nhiều năm.


      Hóa ra sở dĩ nước Ngụy cường đại là do biến pháp của tướng quốc Lý Khôi, dùng "Đất đai" và "Phương pháp thu mua lương thực" cổ vũ nông sản.


      Nhất là "Phương pháp thu mua lương thực" khiến quân vương khống chế giá ngô như thế nào, năm mưa thuận gió hòa lợi dụng ổn định mua vào lượng lớn ngô phòng ngừa gian thương ép giá, có thể cho nợ thuế hai năm, vẫn có thể bình ổn giá ngũ cốc, ảnh hưởng nhiều tới dân chúng, quy kết lại điểm chính là phòng ngừa thương nhân vì lợi ích mà làm ảnh hưởng tới người dân.


      Đây cũng là "Trọng nông mà đè ép kinh thương."


      Biện pháp như vậy khiến nông hộ lo lắng, có thể toàn lực gieo trồng ngô. Mà lúc các nước khác thiếu lương thực, kho lúa của nước Ngụy vẫn tràn đầy. Mà Đào Chu Công sở dĩ muốn tới nước Ngụy mua lương thực cũng vì nguyên nhân đó.


      Nếu chư hầu khác cũng làm việc như nước Ngụy, chỉ sợ có chỗ cho thương nhân, mà Phạm Lãi dù thông minh, cũng khó có thể đạt được lợi rồi...


      Nghĩ vậy, Tân Nô khẽ thở hắt ra, cũng khó trách thương nhân hèn hạ, lợi ích thế này hầu hết thương nhân để ý tới sống chết của dân chúng mà làm, nên mới khiến những quân tử trọng nghĩ trọng tiết khinh thường.


      Mao Phụng là người phản đối cách làm này, ở trong mắt , phương pháp thu mua lương thực là quân vương thay dân đen gánh chịu tổn thát, tuy dân chúng phải lo lắng, nhưng mà suy giảm quốc khố, nhiều ngô nhưng thiếu tiền. Quốc khố của nước Ngụy trống rỗng, giao dịch với Đào Chu Công chính là chứng cứ ràng.


      "Thiên Đạo vô thường, hạn úng lụt đều là ông trời ban cho muôn dân trăm họ, tất nhiên phải chịu, há có thể do mình quân vương chịu trách nhiệm? Hơn nữa, nếu các chư hầu đều làm vậy, còn chỗ nào cho thương nhân mưu sinh? Thương Đạo ở Quỷ Cốc có thể bãi bỏ rồi, Tân nương, là nữ thương nhân nghĩ thế nào?"


      Ở đây trong đám nữ đệ tử, chỉ có mình Tân Nô chọn thương đạo, vấn đề Mao Phụng vừa hỏi, khiến mọi người đều suy nghĩ.


      Lúc ánh mắt mọi người dời đến, Tân Nô lảng thể lảng tránh, chỉ có thể tình nguyện mở miệng: " nước thể thiếu ngô, tiền, mà dân, nếu như lòng dân có, lo gì có tiền và lương thực? Theo ta thấy, thu mua lương thực có thể an dân, mà đổi lại được dân chúng tin tưởng, chính là phương pháp..."


      Mao Phụng cũng là người có mắt quán sát, sáng sớm nhìn ra Trương Nghi yên lòng, muốn tiếp cận Tân Nô. Tuy biết nữ tử ngu ngốc chọn thương đạo này có gì hơn người, nhưng nếu có thể mượn lời nữ nhân này đả kích Trương Nghi, dốc lực đánh trả.


      Nhưng mà ngờ, đúng là thể đo lường những kẻ ngu ngốc, nàng ta chọn thương đạo nên chán ghét biện pháp thu mua lương thực, nhưng lại đồng ý với phương pháp này, là khiến Mao Phụng tức nổ tim nổ phổi!


      Bởi vì Tân Nô thường xuyên bị phạt trong môn tính toán, rất nhiều học sinh nổi ra tâm tư khinh thường, cảm thấy nàng đần độn, Mao Phụng cũng nghĩ vậy, tại càng thể tưởng tượng nổi, biết nữ tử này làm sao lại trở thành đệ tử Quỷ Cốc?


      Nhưng Tân Nô lại chưa xong: "Nhưng các nước khí hậu bất đồng, đặc sản khác nhau. Nước Tề thừa cá muối, cây dâu tằm, nước Sở thiếu đồng, son phấn nước Yến rất nổi tiếng... Những mĩ vật này thường thường cách trở thiên sơn vạn thủy, những dân chúng bình thường thể hưởng thụ, chỉ có thể thông qua thương nhân, vất vả vạn dặm vận chuyển mới có thể bù đắp, khiến các nước có thể lưu thông hàng hóa. Thế nhân chỉ thấy thương nhân trục lợi, lại nhận thức, có thương nhân, có đạo lý sống dựa vào nhau. Buôn bán có đạo nhất thiết tổn thương nông dân?


      đến đây, nàng khẽ trì hoãn thở hơi, giọng điệu thanh lệ, hòa hoãn : "Biện đàm phải có lý, há có thể dẫn dắt người khác hát đệm cho mình? Mao Phụng trông ta đưa ra lời phản bác Trương Nghi, bằng chính mình tự tìm biện pháp, bằng những người ngồi bên cạnh sao tin phục ngươi?"


      Tân Nô từ trước tới giờ thông minh người khác thả tiếng gió nàng hiểu, nhiều năm nàng phục thị bên cạnh Vương Hủ, miệng lưỡi sắc bén hạng nhất, những...đệ tử mới vào cốc này thể bằng được đấy. Mao Phụng kia chủ tâm bất lương, nội tâm xem thường thương nhân, lại đẩy nàng ra phản kích Trương Nghi, quả nhiên là đồ xảo trá. Nàng cũng cần cho mặt mũi, miễn ngày sau lại bị mở miệng châm chọc.


      Mao Phụng nghĩ tới nữ tử bình thường nhiều lắm lại có ngôn từ sắc bén như vậy, có thể so với môn sinh biện luận, sắc mặt lập tức đỏ bừng, có chút xấu hổ trong tiếng cười của đám đệ tử.


      Trương Nghi thưởng thức vẻ bình thản của mĩ nhân ngồi yên tĩnh, cảm xúc nhất thời phập phồng, đột nhiên minh bạch cảm giác tương thư ở trong Kinh Thi.


      Nhất thời biện đàm kết quả mà chết, mọi người bắt đầu uống rượu hát vang. Giọng hát của đệ tử đến từ nước Sở trong trẻo hát những bài thịnh hành ở dân gian, khiến mọi người phụ họa, nhất thời trong sơn cốc tiếng cười cười ngừng.


      Nhưng sắc mặt Mao Phụng luôn trầm, giống như thể nuốt trôi cục tức.


      Ánh mắt khẽ đổi, ra hiệu mấy thiếu niên lang bên cạnh, khẽ mấy câu.


      bao lâu sau, mấy thiếu niên lang nhao nhao giơ chén rượu, mời Cơ Oánh, đám trong đó giả vờ lảo đảo thân thể bổ nhào ra trước, rượu trong chén hất về phía Tân Nô ngồi bên.


      tình bất ngờ, ai kịp phản ứng, Khải Nhi vội động, nhanh chóng chắn trước người Tân Nô. Tân Nô cũng hơi nghiêng người, cơn gió thổi qua, bay làn mũ sa của nàng.


      Dung nhan xinh đẹp nổi bật trong u cốc...


      Lúc mọi người thấy ràng dung mạo của Tân Nô, nhất thời tiếng ca bỗng dừng. Ai cũng ra lời, mọi người đều nhìn tới ngu dại rồi.


      Trước kia nghĩ rằng Cơ Oánh rất đẹp, hôm nay hai người ngồi cạnh, Cơ Oánh so với Tân Nô chỉ là hạt bụi . Làn da trắng nõn tư thế khuynh thành, luôn nhẫn bên cạnh mọi người?


      Khải Nhi ủ rũ, tuy bị ướt cả người, áo trong bị lộ, nhưng thèm che lại, vội vàng nhặt mũ sa, đội lại cho Tân Nô.


      Mao Phụng ngược lại hồi phục tinh thần, vội vàng đứng dậy nặng trách cứ mấy thiếu niên lang kia: "Sao lại cẩn thận như vậy? Còn mau bồi tội với Tân cơ?"


      Tân Nô muốn nhiều lời với kẻ xảo trá này, lạnh lùng : " cần." Sau đó thay tổi tư thế, cách xa mọi người hơn chút.


      Lúc này trong nội tâm nàng suy nghĩ tới dáng vẻ của Khải Nhi lúc cản rượu , Khải Nhi biết võ nghệ. Nàng nhìn ra công phu đó phải luyện hai ngày là được. Thế nhưng mà từ Khải Nhi ở cạnh nàng, vì sao chưa bao giờ để lộ?


      Dung mạo bị lộ trong Quỷ Cốc, khiến những ngày thanh tĩnh của Tân Nô bị phá vỡ.


      Ngày thứ hai sau khi dạo ngoài thành về, Tân Nô vừa ngồi ghé, mở sách ra thấy thăm trúc kẹp trong sách, cầm xem, câu chữ có chút quen thuộc: "Hữu đào ngạc hồng hề, sức ngã vu dũ hề, hữu nữ kiều xu hề, giải cấu u thảo hề..."


      Nàng mà là phu tử phải hung hăng trách phạt đám thiếu niên lang bại hoại này. Viết thư với nữ tử khác nhau vậy mà ngay cả câu thơ cũng lười thay đổi...
      yuki0129, levuong, Nhatchimai20 others thích bài này.

    4. Momo1314

      Momo1314 Well-Known Member

      Bài viết:
      311
      Được thích:
      5,472
      Chương 30


      Tân Nô lên tiếng, chỉ tiện tay ném vào đỉnh lô trong thư viện, mặc nó biến thành tro bụi.


      Đáng thương cho đôi mắt luôn ngóng trông của thiếu niên lang, vốn còn mơ mộng, nay thấy mĩ nhân lạnh lùng như vậy, khổ sở đau lòng nhíu mày...


      Ban đêm, Tân Nô dựa theo lệ cũ, vào nội viện phục thị Vương Hủ dùng cơm.


      "Nghe ban ngày, nàng cẩn thận làm rơi mũ sa?"


      Vương Hủ uống chén canh thịt băm, đột nhiên mở miệng hỏi.


      Dù sáng sớm Tân Nô đoán được Khải Nhi mật báo, ngờ nàng ta lại báo chi tiết như vậy, lập tức yên lặng gật đầu.


      Vốn tưởng Vương Hủ gây khó dễ, nghĩ tới chỉ hỏi câu sau gì nữa, nhất thời chỉ còn thanh chén đũa va vào nhau.


      Vương Hủ rộng lượng như vậy, vượt quá dự kiến Tân Nô. Giống như từ lúc đồng ý cho nàng vào học đường, như trước kia từng bước điều khiển, khiến Tân Nô có cảm giác .


      Chủ tử xoi mói như vậy, vẫn khiến cho lòng người an đấy, tới lúc Vương Hủ cầu hoan, Tân Nô hiếm khi lại phối hợp, ai ngờ nam nhân này giống như là biết đủ, giày vò nàng trận.


      Ngược lại Tân Nô nhận được chút giáo huấn, lúc ra ngoài, cố ý lấy nước ấm tắm rửa tốt.


      Tuy chủ tử truy cứu chuyện nàng lộ mặt, nhưng mà việc đó lại gây ra hậu hoạn khôn cùng.


      Tân Nô học thương đạo cần phải tính toán lợi tức, mà bởi vì tiền của các nước khác nhau, nên cách tính cũng khác, phải tìm hiểu tiền tệ của các nước.


      Mỗi lần học tính toán, đều là nàng mình lưu lại.


      Nhưng hôm nay học đường quạnh quẽ bỗng náo nhiệt. Có rất nhiều đệ tử biện luận, bố binh đột nhiên hứng thú với tục vật tiền tài này. Nguyên bản học đường lớn lại tràn đầy.


      Bởi vì mới vào học, mọi người quen với lợi tức, thỉnh thoảng lãnh giáo Tân Nô, mỗi người hăng say nghiên cứu như đói như khát.


      Chương Tổ vào học đường chau mày, chậm rãi mở mắt nhìn bốn phía : "Sao mọi người lại để ý tới tiền tệ như vậy? Nếu thế, lão phu cũng thể phụ tâm ý nghiên cứu của mọi người..."


      Trước giờ Quỷ Cốc thiếu tiền ngân, những thứ này...vứt ở trong kho động. đám thiếu niên lang ngồi trong viện toàn hơi tiền, từng xâu từng xâu tiền, tất nhiên là ngày đếm xong, chỉ khiến đám xưa nay giữ mình trong xạch, rời xa tiền lợi ngừng kêu khổ.


      Rốt cuộc Tân Nô có thể thanh tĩnh mà học, khỏi cảm kích nhìn về phía Chương Tổ.


      Chương Tổ loay hoay với thẻ tính, giống như tự nhủ: "Cho chút giáo huấn, trêu chọc những kẻ vô dụng, bằng tự mình học được kì nghệ mới là kế lâu dài..."


      Tân Nô hiểu ý Chương Tổ, ông nhắc tới việc hai năm trước nàng bỏ trốn. Chương Tổ mặt lạnh tim nóng, Tân Nô vô cùng cảm kích. tình hai năm trước bây giờ nghĩ lại, quả nàng nghĩ chu toàn, coi thường năng lực của Vương Hủ.


      Khi đó Vương hủ, tuy vẫn đối xử với nàng lạnh nhạt như lúc , nhưng cuộc sống cơm áo bao giờ khắc khe, thậm chí nô bộc bên cạnh nàng cũng quy củ, gọi nàng tiểu thư.


      Nhưng lúc nàng và Tôn Bá bị bắt, tức giận đập nát cái bàn cũng khiến Tân Nô bất ngờ đấy. Cũng khi đó nàng mới phát Vương Hủ có ham muốn độc chiếm nàng vô cùng đáng sợ. Nghiễm nhiên coi nàng như là vật của , kết cục lần đó, chính là cảnh ngộ hai năm qua của nàng.


      Cộng thêm lần bỏ trốn kia, khiến Tân Nô hiểu nàng chuẩn bị lực lượng thoát khỏi thằng nhãi kia là được. Cho nên dù Chương Tổ cảnh tỉnh, nàng cũng ... có liên quan gì tới những đám thiếu niên háo sắc kia, miễn chạm vào nghịch lân của Vương Hủ.


      Nếu muốn tránh xa những... thiếu niên càn rỡ này, sau khi hoàn thành khóa học, Tân Nô luôn ở cùng chỗ với Quy Khương.


      Quy Khương hoạt bát giống Trương Hoa, lúc nhàn hạ thường cùng Tân Nô đọc sách. Hai người ở chung rất thoải mái, có Quy Khương bên cạnh, những thiếu niên muốn gửi thư tình cũng kiêng kị ít, dám tiếp cận.


      Nhưng mấy ngày nay Quy Khương lại si mê đánh cờ. Cả ngày bố trí bàn cờ, nhìn quân cờ bàn hồi lâu gì.


      Tân Nô biết , nguyên nhân vì nàng ta chiếu cố Tôn Trọng, lúc nhàn hạ, cùng Tôn Trọng tiện lại đánh cờ, nhiều lần bại tay , nhất thời nổi lên lòng háo thắng.


      Tuy Tôn Trọng giỏi nhìn người, nhưng lại tinh thông cờ đạo, liền đánh với Quy Khương vài ván.


      Ngày hôm đó Quy Khương thay thuốc cho Tôn Trọng với Tân Nô: "Tỷ tỷ, nếu tỷ rảnh, cũng cùng muội, lúc ta và đánh cờ, tỉ có thể ở bên quán át giúp ta. Cái gọi là trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ tường, có thể tỷ tỷ giúp muội nhìn ra sơ hở của !"


      Hiếm khi thấy Quy Khương mở miệng nhờ vả người khác, Tân Nô mỉm cười đáp ứng, giúp đỡ Quy Khương sắp xếp hòm thuốc, vải băng giặt sạch. Nhưng trong lòng vẫn có nghi vấn, lập tức mở miệng: "Muội muội xuất thân trong vương thất nước Tề, sao lại học y đạo mà thế nhân xem thường?"


      Quy Khương mỉm cười : " đời trân bảo vô số, nhưng tánh mạng con người là quan trọng nhất thể đo lường. Thế nhân coi thường người làm y hèn hạ, nhưng lại thề rời xa được người có thể diệu thủ hôi xuân, muội học y là muốn có thể...nắm giữ tính mạng con người, điều khiển sinh tử bọn ..."


      Nàng ta chuyện nhàng, nhưng Tân Nô nghe xong khẽ rùng mình cái, câu "Điều khiển" kia biết tại sao khiến người nghe rét mà run.


      Nhưng sau khi xong Quy Khương lại cười dịu dàng: "Xem tỷ bị dọa kia, cho dù ở vương thất, nữ tử cũng thể nắm giữ tương lai mình như đại trượng phu, chẳng qua là tự tìm đường cứu mình thôi, đâu có bản lĩnh điều khiển sinh tử người khác! giỡn, tỷ đừng tưởng !"


      Tân Nô cũng cười theo, nhưng mà nàng biết lời Quy Khương có chút đạo lý.


      Nàng chỉ ở trong Ngụy Cung mấy ngày, mà Liễn phu nhân lại có thể lạnh lùng sai người cắt lưỡi nàng. Có lẽ Quy Khương ở trong cung từ , loại cảm giác phải tính toán cẩn thận này càng thêm sâu sắc, nếu có thể học y bảo vệ mình, đối với nữ tử thông minh như Quy Khương mà , y đạo còn thực dụng hơn biện luận.


      Thấy Tân Nô tới cùng Quy Khương, Tôn Trọng lộ chút bối rối.


      Nhưng vẻ mặt Tân Nô bình thường, vẫn ở cạnh giúp đỡ Quy Khương.


      Tuy chỉ học y ngắn ngủi mấy ngày, nhưng Quy Khương cũng biết chút cơ bản, thay thuốc băng bó cũng ra hình ra dáng. Tân Nô ở cạnh nhìn thương thế của Tôn Trọng, cảm thấy lo lắng, đáng thương cho thiếu niên lang tuấn nho nhã, cho dù thoa linh đan diệu thảo nhưng vẫn thoát khỏi tàn tật.


      nghĩ tới Bàng Quyên sa trường tâm ngoan thủ lạt, đối với đồng môn cũng vô tình như vậy. Ngụy Vương trọng dụng kẻ lòng dạ mọn như vậy phải là phúc của nước Ngụy.


      "Nghe thương thế Tôn lang tốt lên rời núi, biết có đường tốt nào ?" Quy Khương bên vừa thay thuốc vừa .


      Tôn Trong lắc đầu, đáy mắt thoáng hận ý, vẻ mặt đơn: " biết Quân nơi nào chê kẻ phế nhân như ta..."


      Quy Khương dịu dàng: "Hôm qua nghe Tôn lang giải thích binh trận, đủ thấy ngài là bậc kì tài dùng binh, nước Tề có Điền tướng quân trước giờ hậu đãi môn khách, nếu ngài chê, ta có thể ủy thác người tiến cử tới quý của của tướng quân. Ít nhất cam đoan Tôn lang người cơm áo vô ưu, biết ý ngài thế nào?"


      Tôn Trong nghe xong ánh mắt sáng ngời, trong lòng tràn ngập hận ý với Bàng Quyên, nếu giệt trừ tên tặc tử này, chết nhắm mắt.


      Tề và Ngụy luôn đối địch, nếu có thể đứng vững ở Tề, tương lai nhất định mượn lực để đối phó Bàng Quyên.


      Lập tức quay sang cúi người với Quy Khương: "Nếu Quy cơ có thể vì tại hạ mưu cầu phần tiền đò, Trọng vô cùng cảm kích!"


      Quy Khương cười : "Ngày cảm kích, nhưng lát nữa đánh cờ, đừng hạ thủ lưu tình, xuất tuần lực!"


      Vì vậy hai người bố trí bàn cờ, bắt đầu đánh cờ.


      Có lẽ bởi Quy Khương vậy, vẻ sa sút mấy ngày qua của Tôn Trọng biến mất, tuy vẫn nằm, thân eo thẳng tắp, nhưng cũng cười đánh cờ với Quy Khương, hề liếc nhìn Tân Nô.


      Tân Nô yên lặng ngồi bên, nhìn quân cờ Tôn Trọng quả nhiên tinh diệu, nhưng ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, tuy thủ pháp Tôn Trọng xảo diệu, nàng vẫn nhìn ra, dấu vết nhường Quy Khương hai nước.


      Nhớ tới lời nhị lang Tôn gia ngày trước, khóe miệng khỏi nhếch lên. Rốt cuộc vẫn là huynh đệ, tuy tính tình bất đồng, nhưng đối với tiền đồ làm quan nội tâm vẫn khát vọng, cái gọi là giai nhân chỉ là làm đẹp mà thôi, lúc nguy cấp ai còn quản tới cái đó?


      Chương Tổ đúng, nàng thể dựa vào người khác để thoát khỏi Quỷ cốc giống như mộng yểm đè nàng bao nhiêu năm.


      Lần này đánh cờ, tuy chiến đấu kịch liệt, nhờ nước hiểm của Quy Khương mà chấm dứt.


      Đợi lúc hai người tận hứng thu bàn cờ, Tân Nô nhân cơ hội Quy Khương lấy thuốc lơ đãng với Tôn Trọng: "Đúng rồi, mấy ngày trước ta theo cốc chủ vào cung, đúng lúc nhìn thấy Thân Ngọc muội muội, ngày xưa chúng ta ở chung trong cốc, bây giờ có chút nhớ nàng, biết nàng ta trong Ngụy Cung có mạnh khỏe?"


      Tôn Trọng sững sờ: "Tân Ngọc? Nàng ta là nữ nhi bên ngoài của Ngụy Vương, hôm nay được ân sư trợ lực, có thể tìm trở về, tất nhiên là vinh sủng rồi.


      "Tân" và "Thân" chính là hài , nghe Tân Nô hỏi, Tôn Trọng chỉ nghĩ nàng và Thân Ngọc quen biết, liền thuận miệng ra.


      Tân Nô nghe xong, trong lòng như sóng trào!
      Last edited: 15/9/17
      yuki0129, levuong, Nhatchimai23 others thích bài này.

    5. Neavah Redneval

      Neavah Redneval Well-Known Member

      Bài viết:
      593
      Được thích:
      449
      Có chuẩn bị lực lượng gì cũng thoát khỏi Hủ lão đại gia đâu ạ:))) mà t cứ nghe mùi ngược kinh hoàng thế này:-((( ôi chái tym :))))
      Momo1314 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :