1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Làm nô - Cuồng Thượng Gia Cuồng

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Momo1314

      Momo1314 Well-Known Member

      Bài viết:
      311
      Được thích:
      5,472
      Chương 25


      Sau khi nhìn vào thứ tự mọi người đều lộ vẻ lo lắng, Bạch Khuê lại mỉm cười trấn an: "Lần này dựa vào mưu kế đối phó của mọi người để phân cao thấp. Gia sư rất thưởng thức những người có ý tiến thủ, cho nên nếu chỉ mặt trốn tránh mà lưu lại, thành tích cũng quá tốt.


      Cho dù sau này tuyên bố thứ tự, chư vị cũng nên mất hi vọng. xong liền tuyên bố, tiếp theo thi viết, mời chư vị ghi lại quá trình phân tích chiến đấu vừa rồi."


      Vì vậy Khê Viên lại khôi phục yên tĩnh, mọi người im lặng chấp bút, viết về những được mất của mình trong trận chiến vừa rồi.


      Tới giờ, thư đồng thu toàn bộ lên, đám đệ tử trở về khách viện đợi thứ tự quyết định mình được ở lại hay rời .


      Sắc mặt Cơ Oánh tái nhợt, lúc ra khỏi Khê viên, đứng lại bên đường, nâng cằng, dáng vẻ cùng kiên nhẫn, đợi đến lúc Trương Hoa qua, trừng mắt, đưa tay tát vào mặt Trương Hoa.


      Tân Nô song song với Trương Hoa thấy vẻ mặt nàng ta thiện ý, sớm đề phòng, đưa tay nắm chặt cổ tay Cơ Oánh.


      Dù sao Tân Nô cũng tập vài món phòng thân, tăng chút lực đạo, bẻ ngoặt cổ tay Cơ Oánh ra sau, : "Có chuyện thẳng, sao chưa động thủ?"


      Cơ Oánh bị đau kêu a lên tiếng, đợi lúc Tân Nô buông tay, vội vàng xoa cổ tay mình lùi lại hai bước, oán hận : "Nàng ta liên tiếp ngáng chân ta, tổn hại người cũng bất lợi cho mình. ràng ta có thể xếp hạng cao hơn, nhưng hết lần này tới làn khác bởi vì nàng ta khó dễ mà rơi xuống cuối, kẻ thức thời như thế thưởng cho cái tát, cũng là điều nàng ta nên nhận!"


      Trương Hoa cũng cam chịu yếu thế lớn tiếng Cơ Oánh: " phải ngươi tự hào dung mạo như hoa sao? Tại sao ném mị nhãn mà quân tử hạ thủ lưu tình? Có thể thấy được ngươi lớn lên quá xuấ, dọa người khác phải né tránh, thứ tự dựa vào cuộc thi liên quan gì ta?"


      Lập tức hai nữ tử cãi nhau ồn ào chỗ.


      Hai người đấu nhau, mọi người đều xem trong mắt. Tân Nô cũng muốn tham dự ân oán hai người, chỉ có điều vừa bên cạnh thuận tay hóa giải cái tát kia, nhìn Cơ Oánh vẫn dáng vẻ buông tha, Tân Nô gì trực tiếp quay người .


      Quy Khương đứng sau lưng nàng, mỉm cười : "Mưu lược của Tân Nô tỷ tỷ cao minh, ta được lợi rất nhiều, biết Tân tỷ tỷ là nữ nhi của công khanh nước nào?"


      Quy Khương hỏi như vậy cũng tính là thất lễ. Đơn giản y phục Tân Nô tầm thường, làn da trắng nõn phải là nữ nhi của gia đình nghèo khổ phải làm việc vất vả, hơn nữa tư thái lễ nghi lại tao nhã toát ra phong phạm sĩ khanh, phải nữ nhi của con nhà thương nhân dưỡng ra.


      Tân Nô mỉm cười xấu hổ, nàng rất có thiện cảm với nữ tử tên Quy Khương này, chỉ cảm thấy nàng ta rất thông minh nhưng phô trương, tính cách cũng dịu dàng. Nhưng vấn đề này quả khiến nàng xấu hổ thể mở miệng.


      Nên trả lời như thế nào? mình chỉ là tiện nô ư? Nếu ra những...lời ấy, chỉ sợ những người thân phận bất phàm trong Khê Viên kia xúc động phẫn nộ đập nát Khê Viên vì bị ép thi cùng tiện nô, sau đó dùng loạn côn đánh đuổi nàng ra...


      "Muội muội khen nhầm rồi, ta..."


      Vẻ mặt Tân Nô do dự hồi lâu gì, Quy Khương là người biết nhìn sắc mặt, chỉ thấy Tân Nô muốn xuất thân của mình, cũng mỉm cười chuyển đề tài: "Tỷ tỷ khó xử cần trả lời câu hỏi đường đột của ta, vừa rồi dự thi cũng khá mệt mỏi, tỷ tỷ vừa ốm dậy, hay là về nghỉ ngơi tốt."


      xong liền tạm biệt Tân Nô, quay người rời .


      Tân Nô yên lặng nhìn bóng lưng nàng ta, quay người mang theo Khải Nhi qua đường , trở về nội viện.


      Trước kia trăm phương nghìn kế muốn chạy ra khỏi nội viện, nhưng giờ Vương Hủ cho nàng chút tự do, nàng lại chạy kịp mà muốn trốn về nội viện.


      Ở chung với đám thiếu nữ trẻ trung kia, luôn khiến nàng tự nhiên, dấu ấn ở vai cũng luôn đặt trong đáy lòng nàng, ép nàng thể làm càn như Trương Hoa, cũng thể thong dong tự tin như Quy Khương...


      Khải Nhi nhìn dáng vẻ tâm nặng nề của nàng, giọng : "Gia chủ mở tiệc chiêu đãi khách quý uống rượu, chỉ sợ lát nữa say... Tân Nô tỷ tỷ, vẫn nên chuẩn bị canh giải rượu , bằng ..."


      Tân Nô hít hơi, chậm rãi vào viện.


      Trở về nội viện, theo thói quen, dùng quả mơ, đậu nấu thành canh giải rượu.


      Bởi vì canh nóng nên đặt trong nồi đất đun lúc là được.


      Tân Nô nhìn đồng hồ cát ở bên cạnh, tính toán thời gian, chỉ chốc lát chịu được cơn buồn ngủ, gục đầu xuống bàn ngủ thiếp .


      Trong cơn mơ màng, đột nhiên thân thể bị nghiêng cái, cả người ngã xuống đất, lúc nàng mở mắt ra thấy nam nhân cao lớn đưa lưng về phía mình, tuy thấy nét mặt của , nhưng toàn thân đầy mùi rượu, làm cho nàng nhanh chóng tỉnh táo.


      Bình thường Vương Hủ lạnh lùng khó dò, nhưng là chủ tử khiến nô bộc bớt sợ hãi, nhưng khi say, cả người biến đổi, thô bảo quái đản khiến người ta kinh hồn táng đảm.


      tuy Vương Hủ tham luyến vật trong chén, nhưng trước kia năm cứ có vài ngày như vậy, giống như có nỗi lo trong lòng, trầm tới cực hạn, khi say, khiến người khác phải sợ hãi né tránh.


      Nắm đó nàng bỏ trốn bị bắt lại, đêm hôm đó người nồng nặc mùi rượu, ràng say mèm, nhưng dáng vẻ lại như thường, giọng điệu lạnh giá, phảng phất như phải người thông thái mà là tà ma...


      Tân Nô ngửi thấy mùi rượu người , thân thể tự giác co rụt lại, trực giác muốn né xa .


      Vương Hủ xoay người kéo nàng ôm vào ngực, hai bờ môi lạnh buốt du ngoạn cổ nàng, tất nhiên cũng cảm nhận được nàng run rẩy, khẽ : "Chuẩn bị trốn nơi nào?"


      Sợ hãi của Tân Nô với , là trải qua nhiều năm tích lũy đấy, tuyệt phải là nhất thời mà tiêu tán, nhưng nàng lại muốn quá mức chật vật, chỉ cố gắng bình ổn hơi thở: "Canh giải rượu nấu xong, kính xin gia chủ uống chút ít..."


      buông tay, hai tay dao động, chậm rãi dán vào tai nàng, nhìn vẻ hoảng hốt đôi mắt của nàng: "Có thể giải rượu tốt hơn nhuyễn ngọc tuyết cơ sao?"


      xong chậm rãi cúi đầu ngậm môi nàng. Đầu lưỡi giao nhau, phải là mùi rượu nồng đậm, ngược lại mang theo hương vị thanh nhạt của quả mơ.


      Xem ra uống nhiều rượu, lúc quay về cũng uống canh giải rượu, có lẽ quần áo bị dính rượu nên mới có mùi rượu nồng như vậy.


      Thân thể cứng ngắc của nàng khẽ buông lỏng. Biến hóa như vậy, tất nhiên Vương Hủ cảm nhận được, cười khẽ: "Thế nào? Sợ dáng vẻ uống say của ta như vậy?"


      xong ôm nàng vào nội thất. Tân Nô biết say rượu nhưng lại nổi sắc tậm, cẩn thận tính toán kể từ khi nàng hồi cốc, bắt nàng phục vụ việc chăn gối, hẳn là bên gối có người.


      Ban ngày hào khí ngút trời chém giết chư hầu, trong nháy mắt lại bị lột bỏ quần áo bị đặt lên giường, Tân Nô khẽ cử động, muốn đẩy ra.


      có vẻ vui, nhéo cằm nàng, bình thản hỏi: "Làm sao vậy?"


      Tân Nô mấp máy khóe miệng : "Có chút mệt, sợ khiến gia chủ tận hứng..."


      Vương Hủ đưa tay nhàng lướt qua gương mặt nàng, đột nhiên mở miệng : "Sao? Hôm nay tỉ thí với đám thiếu niên kia mệt mỏi rồi hả?"


      Lời có vẻ săn sóc, nhưng lại miêu tả ràng cảm xúc vui của . Tân Nô rất hiểu , thích nàng quá mức thân cận với nam tử khác, câu "Thiếu niên" được nhấn giọng kia, lại kèm theo chút ghen tuông.


      Nàng dừng chút, tay nắm thành quyền, lại buông ra, thò tay ôm cổ , nhích lại gần , dựa vào ngực : "Bởi vì ta ngu dốt nên Chương lão động lòng trắc , mà bị khiển trách ở đình trách phạt, lần này gia chủ biết còn phạm phải, lén tiết lộ nội dung cho nô tì, nô tì nghĩ đến vì uy nghiêm của nội quy trong Cốc, nhất định gia chủ tự trừng phạt bản thân, cho nên... đau lòng cho gia chủ tới tận nửa đêm, mới mệt mỏi chịu nổi..."


      Có lẽ Vương Hủ uống chút rượu nên hòa hoãn hơn ngày thường rất nhiều, nhìn Tân Nô sợ chết mà trào phúng . Lập tức cười ôm lấy nàng: "Khó trách Khổng tử , nữ tử và tiểu nhân khó nuôi. Quả nhiên là như thế, nhưng muốn đưa ra biện pháp khiển trách thế nào? Miễn cho Chương Tổ mình chịu phạt lại đơn."


      Tân Nô vất vả mới có thể chuyển dời ghen tuông của tên ma men này, trong lòng thầm thở dài, lập tức thầm bên tai : "Phạt gia chủ tu thân dưỡng tính ba tháng được ?"


      Đáng tiếc người dối trá đệ nhất Quỷ Cốc lại sớm cởi bỏ xiêm y của người trong ngực, ngậm lấy đôi môi đào của nàng mơ hồ : "Tiểu nô nhi có lỹ, trước khi lĩnh phạt phải ăn trận chán chê, bù lại ba tháng..."


      Vương Hủ là người am hiểu chi đạo, bỏ cũ lấy mới, ban đêm vẻ ưu nhã lập tức bị vứt bỏ còn bóng dáng.


      Đến sáng hôm sau, Tân Nô cảm giác như cả đêm bị đưa đến đình trách phạt, lưng mỏi toàn thân đau nhức.


      Nhưng dù đau nhức nàng cũng muốn đứng dậy, bời vì sáng sớm dán danh sách trúng tuyển.


      Đợi lúc Tân Nô tới của ra vào Khê Viên, ở đây đầy kín người. Trương Hoa thấy nàng, vội vàng chạy tới, dương dương đắc ý kể lại quá trình hôm qua nàng mắng Cơ Oánh đến á khẩu. Tân Nô nghe xong chỉ cười nhạt .


      Trương Nghị ở bên nhìn qua tưởng hai nàng giao tình tệ.


      Lúc này thư đồng trong Quỷ Cốc chậm rãi tên họ người trúng tuyển.


      Lần này Quỷ Cốc Vương Hủ thu đồ đệ, tổng cộng có hai mươi người, trong đó có mười sáu nam đệ tử, và bốn nữ đệ tử.


      Bốn nữ đệ tử được trúng tuyển, ngoại trừ Tân Nô và Quy Khương, có Trương Hoa và Cơ Oánh ở vòng hai thứ tự được tốt.


      Những người được tuyển tất nhiên là thất vọng thu thập hành lí rời khỏi Quỷ Cốc, mà những kẻ lưu lại vui mừng, hoan hô tung tăng như chim sẻ.


      Thế nhưng người đọc danh sách lại chậm rãi : "Chư vị chớ cao hứng quá sớm, đây chỉ là bước đầu tiên khi bước vào Quỷ Cốc, cuối cùng biết mọi người có thể được ân sư ban tên cho xuất cốc hay ? Trong Quỷ Cốc có nhiều môn học mỗi người có thể chọn môn, chú ý, nên tham lam, nhai nhiều nuốt. Lựa chọn huyền học ảnh hưởng tới tiền đồ sau này của chư vị, kính xin lựa chọn kĩ."


      xong liền...phân phát trường bào cho đám học sinh, rồi trở về đại sảnh học đường, bắt đầu lựa chọn những người muốn học huyền học.


      chính đường, treo ba khối mộc bài cao ba trượng, ghi tính toán, xem tướng, bày binh, thương đạo, y đạo, quỷ biện.


      Ngoại trừ thương đạo và y đạo có nhiều chỗ trống, từng thẻ gỗ đều ghi chi chít tên người, đây là lựa chọn của đám học sinh trước, khắc tên mình lên thẻ gỗ.


      Tân Nô vì luôn cư nơi hậu viện, cũng lần đầu...nhìn thấy bảng gỗ, thấy danh tự, nàng mới giật mình hóa ra đệ tử Quỷ Cốc trải dải khắp thiên hạ. Chỉ là "Bài Binh" được ghi kia có bốn năm vị danh tướng đương thời, mà chính nàng cũng biết, bọn họ lại là đệ tử của Vương Hủ.


      Đám nữ tử còn lại tất nhiên còn khiếp sợ hơn cả Tân Nô. Bọn họ đọc những tên tấm thẻ gỗ, toàn là những tên vang như sấm bên tai, nội tâm phập phồng mãnh liệt, còn chưa nhìn thấy phu tử Quỷ Cốc, mà lòng kính sợ tăng lên mức cực đại....


      Quỷ Cốc Vương Hủ, tồn tại như vị thần!


      "Được rồi, sau khi thấy tên thẻ gỗ, mọi người có thể...tìm hiểu về tinh diệu của huyền học, nếu lựa chọn xong, mời chấp bút viết tên mọi người."


      Trương Nghi là người đầu tiên chấp bút, do dự khắc lên thẻ gỗ "Quỷ Biện". Cơ Oánh nghĩ nghĩ cũng viết tên mình dưới tên Trương Nghị.


      Trương Hoa chọn tính toán, đó có tên mấy người cũng nổi danh tài ba kiến thiết thủy lợi. Trương Hoa cảm thấy mình có sở trưởng về phương diện này, nên chọn bắt đầu học.


      Mà Quy Khương ngoài ý muốn mọi người chọn y đạo. Rất nhanh tới phiên Tân Nô, nàng đứng giữa "Binh Đạo" và "Quỷ Biện". Thầm nghĩ nhiều lần nhiều lần, cuối cùng cắn răng, chọn thẻ gỗ "Thương Đạo" trống rỗng, viết lên tên mình.


      Tác giả có lời muốn : Hôm nay bề bộn quá, gõ nhiều như vậy… hôm qua có rất nhiều bạn quăng boom cho Cuồng, là mưa bom, nếu các bạn nhiệt tình, Cuồng tử cố gắng mười phần, cố gõ gõ gõ gõ ~~~
      yuki0129, levuong, Nhatchimai26 others thích bài này.

    2. Anhdva

      Anhdva Well-Known Member

      Bài viết:
      1,126
      Được thích:
      1,028
      Thương đạo là làm Business ấy hả mấy nang?
      dehanmingukmanse, Momo1314anh8877 thích bài này.

    3. Momo1314

      Momo1314 Well-Known Member

      Bài viết:
      311
      Được thích:
      5,472
      Chương 26


      Lựa chọn như vậy khiến tất cả mọi người cảm thấy kinh ngạc, hẹn mà nhìn về phía nữ tử đội mũ sa. Thầm nghĩ, lúc chọn chư hầu mạnh mẽ chém giết, nữ tử biểu khôn khéo như thế sao lại lựa chọn ngu ngốc?


      Trương Hoa ở bên cạnh nhìn, càng hoảng sợ, vội vàng giọng khuyên can: "Tỷ tỷ, có phải tỉ nhìn nhầm tên? Đây là 'Thương Đạo' đó! Đại trượng phu buôn bán còn bị coi thường, nữa là nữ tử, sau này muốn ra bên ngoài buôn bán sao? Nhanh! Mau xóa tên..."


      xong nàng bước lên trước, chuẩn bị thay Tân Nô xóa vết mực.


      Lúc này Bạch Khuê luôn trầm mặc mở miệng : "Nếu viết lựa chọn, mặc kệ người phương nào cũng thể sửa đổi." Giọng điệu có vẻ ôn hòa, nhưng lại tràn ngập kiên định.


      Lúc này Tân Nô mới với Trương Hoa: "Muội muội cần lo lắng, đây là lựa chọn của ta."


      ra ngoại trừ cái này, còn cái nào thích hợp với nàng? Quỷ biện và binh đạo? nữ nô ngay cả tự do còn chỉ huy vạn quân? Có thể khéo léo thương thuyết trong cung? Về phần tính toán, từ sơ khảo nàng nhận ra, đó phải sở trường của nàng, huống hồ nàng có chút thẹn với Chương lão, vẫn nên khiến bản thân khó xử. Mà thương đạo thoạt nhìn có vẻ bị coi thường, nhưng lại hợp với nàng.


      Ban đầu ở trong Ngụy Cung được gặp gỡ thương nhân Đào Chu Công và Tây Thi, khiến nàng tỉnh ngộ, thương nhân tuy địa vị, nhưng chỉ cần kinh doanh thỏa đáng, tiền thiếu, lại có thể tự do các nước. Đây chẳng phải là mơ ước mấy năm qua của nàng sao?


      Liên tục hai lần trốn thất bại, chứng minh thế lực của Vương Hủ ở các nước. Nếu trước kia ở hậu viện nàng còn nghĩ Vương Hủ chỉ là may mắn dạy các đệ tử xuất chúng đạt được cái hư danh... lúc này, nàng hoàn toàn nhận , Quỷ Cốc Vương Hủ là người thâm sâu khó dò tới bực nào.


      Nếu nàng có thể trở thành kì tài kinh thương, dựa vào tính tình Vương Hủ luôn loại bỏ những quân cờ vô dụng, nhất định dùng người. Đến lúc đó, tuổi tác nàng cũng lớn, dung nhan cũng suy tàn, chắc ý độc chiếm của Vương Hủ với nàng cũng phai nhạt, chỉ cần nàng có thể xuất cốc, rời xa , vậy việc buôn bán khiến nàng có cuộc sổng yên ổn... Cũng chỉ có thể nắm trong tay tài phú địch quốc, mới có thể...


      Ôm tâm tư như vậy, Tân Nô mới viết tên xuống bảng thương đạo.


      Điền tên lên rồi thể thay đổi. Đợi sau khi mọi người lựa chọn xong, tất cả đều giải tán.


      Có lẽ vì chiếu cố đám nữ đệ tử, ngoại trừ lúc học bốn người đều có sân viện riêng biệt, cùng tỳ nữ để phục vụ.


      Nhưng mà vì đến đây để học nên thể có quá nhiều nô bộc, cho dù là Quy Khương nữ lang của vương thất nước Tề cũng chỉ có tì nữ, ở trong tiểu viện chiếu cố sinh hoạt hàng ngày. Thân là nữ đệ tử thể quá kiêu xa, viện cũng chỉ sạch , thoải mái dễ chịu mà thôi.


      Mà vị trí tiểu viện của Tân Nô ngay cạnh biệt viện, thậm chí góc sân còn có cửa nối thẳng tới nội viện.


      Trong lòng Tân Nô biết , đây là Vương Hủ cố ý an bài. Cho dù nàng ở tiền viện học ở trương, thằng nhãi này cũng có khả năng cấm dục ba tháng như lời . Chẳng biết tại sao, mĩ nhân trong cốc rất nhiều, nhưng mà người ăn cơm chưa bao giờ kén chọn như Vương Hủ lại hết lần này tới lần khác cố chấp giày vò mình nàng...


      Nhìn cái khóa cửa trước mắt, Tân Nô chỉ cảm thấy bế tắc, cả buổi phiền muộn hít thở cũng bực bội.


      Tuy rằng mỗi người lựa chọn khác nhau, nhưng học vẫn ở cùng chỗ. Học toán chính là điều đầu tiên thể tránh.


      Dù là bài binh tính toán binh mã, hay quỷ biện tính lương thảo kho ngân. Thương Đạo càng cần phải , nếu tính toán sao có sinh ý?


      Mà lão sư dạy lại chính là Chương Tổ. Xem ra thảo dược và y sư ở Quỷ Cốc xuất sắc. Mấy ngày trước Chương lão bị phạt giờ nhìn khôi phục khá tốt, nhưng mặt mày vẫn lạnh lùng.


      Lão giương mắt lướt vòng đám nữ đệ tử, : "Nhớ kĩ khẩu quyết thẻ trúc, sau đó xong toàn bộ đề, ai xong trước có thể về nghỉ ngơi."


      Mọi người nghe xong khỏi hít hơi lạnh, bởi vì trong giỏ trúc có chồng thẻ trúc cao nửa người, nếu muốn tính xong, chỉ sợ bỏ bữa trưa, bữa tối cũng chưa chắc làm được.


      Trong lúc nhất thời, mọi người yên lặng độc khẩu quyết Chương lão phân phát, lĩnh hội bí quyết bên trong.


      Nhưng những người này từng học cách tính toán từ lúc ở nhà, bằng vòng sơ khảo cũng qua dễ dàng vậy. Tuy lượng đề hơi nhiều, nhưng có thể ứng phó.


      Tân Nô giống, nàng dốt đặc cán mai, khẩu quyết Chương lão viết cũng phải là nhập môn, so với người khác nàng muốn lĩnh ngộ phải tốn sức nhiều lắm.


      Trước mặt mọi người bắt đầu tính toán công thức, thỉnh thoảng có tư đông đưa những thẻ tre tính xong cho Chương lão xem qua.


      Quy Khương lần nữa biểu xuất sắc khả năng tính toán bao lâu nửa giỏ thẻ tre làm xong. Hơn nữa sai đề, khiến Chương Tổ hài lòng gật đầu. Mà biểu của Trương Nghi cũng tồi, hai người có thể dễ dàng tính toán hơn phân nửa giỏ biểu thức toán.


      Về phần người khác, có sai, nhưng cũng biết sửa lại.


      Mắt thấy mọi người lần lượt trình thẻ tre, mà khay thẻ tre của Tân Nô vẫn còn đầy, nàng đổ mồ hôi hột. Đợi lúc thư đồng mang thẻ tre nàng vất vả tính xong lên, Chương Tổ rủ mắt ngày càng nhếch lên, cuối cùng là trợn mắt, tức giận quát: "Sai hơn nửa, có thể thấy là dụng tâm, ! Đưa lại cho nàng ta giỏ đề tính toán!"


      Thư đồng bên dưới thấp giọng "Vâng" chỉ chốc lát, bên cạnh Tân Nô có thêm giỏ trúc đầy đề toán.


      Nhìn Tân Nô bị phạt như vậy, mọi người đều giữ im lặng, thậm chí có người còn kiểm tra lại đề của mình vừa tính toán xong, để tránh dẫm lên vết xe đổ của Tân Nô.


      Giỏ của Trương Hoa cũng ít, chỉ có thể đồng tình mà nhìn Tân Nô, sau đó cúi đầu chăm chú tính toán.


      Tân Nô đối với đệ tử trước kia của phụ thân có chút thành kiến. Lúc trước Vương Hủ thừa dịp bệnh tình phụ thân nguy kịch, người đơn độc, và những kẻ này...vẽ đường cho hươu chạy, rất liên quan đấy.


      Như lúc trước Chương Tổ là đệ tử lúc trước của phụ thân bây giờ mà gây khó dễ nàng, chỉ sợ dựa vào tính tình nàng thiếu mỉa mai phen.


      Nhưng Chương Tổ mặt lạnh tim nóng, còn có Bạch Khuê thể kết luận "Tốt xấu" kia, khiến nàng khắc sâu ấn tượng. Nàng ở nội viện, nhiều năm, cũng còn là mười hai tuổi xúc động bồng bột, cho nên tuy nhìn hai giỏ trúc mặt chỉ trắng bệch câu oán hận, lại lần nữa cầm khẩu quyết thẻ tre, đứng dậy tới trước mặt Chương Tổ, kính cẩn quỳ gối, mở miệng hỏi những chỗ hiểu.


      Chương lão tuy nóng nảy, nhưng sau khi nghe nàng hỏi xong, lại chậm rãi chỉ điểm giải thích phen.


      Tân Nô gật đầu tạ ăn, sau đó về ghế của mình, bắt đầu sửa lại những đề sai.


      Rất nhanh, những nữ sinh trong thính đường hoàn tất tính toán, theo thứ tự tản ra, chỉ còn mình Tân Nô.


      Mặc dù bụng đói và khát, nhưng nàng dám lười biếng, vẫn tiếp tục làm bài.


      Đợi đến lúc làm xong đề trong hai giỏ trúc, người vẫn ngồi trước án thư ăn uống, mới đứng dậy, lần lượt kiểm tra phen, lần này, lại đề nào sai, toàn bộ đều đúng.


      "Tân Nô, ngươi hiểu được gì?" Chương Tổ mở miệng hỏi.


      "Theo thể chế Chu công có chín số, từ đến chín tính theo thứ tự, biến hóa..."


      Chương Tổ lại kiên nhẫn phẩy tay cắt đứt lời nàng, chỉ chỉ vào bàn tay vì viết lâu mà có chút run của nàng : "Lão phu muốn ngươi hiểu , nếu hiểu hỏi trước, sau đó hẵng làm, hôm nay nếu ngươi hỏi khẩu quyết trước, sao lại phải làm thêm giỏ đề?"


      Tân Nô nao nao, lập tức thấy xấu hổ, nàng lúc ấy hỏi, là bởi vì thấy đám nữ sinh nhìn lần hiểu ngay cách tính, nàng ngượng ngùng dám mở miệng. nghĩ tới Chương Tổ nhìn như cổ hủ hiểu nhân tình, lại thoáng cái nhìn thấu tâm tư của nàng.


      "Nghe ngươi chọn 'Kinh thương'? Có thể thấy được ngươi đúng là kẻ ngốc chịu thông suốt. Nhiều con đường bằng phẳng , lại muốn chọn cái khó khăn nhất. Ngươi nghĩ vì sao ít người chọn con đường kinh thương? phải bởi nguyên nhân làm thương nhân hèn hạ.


      Có thể trữ hàng hóa, tài phú khuynh thành, khắp thiên hạ có mấy người? Chỉ tích lũy tài phú, lại có thể giữ mình trước vương hầu, có mấy người!


      Như Đào Chu Công, lúc đó chẳng phải bỏ gia tài bạc triệu mới có thể thoát khỏi Sở Vương sao? Ngươi lại là nữ tử... Ai, khó càng thêm khó!"


      Tân Nô khẽ mím môi, mặt lộ ra vẻ quật cường, mở miệng phản bác.


      Chương Tổ cũng thêm, phất phất tay, lạnh nhạt : "Nếu chọn, cố gắng, buôn bán cũng giống tính toán, hiểu, nên tùy tienejl àm, bằng chỉ đơn giản làm thêm giỏ đề toán đâu..."


      xong, ông đứng dậy rời .


      Tân Nô cung kính cúi chào Chương Tổ, bản thân nghĩ lại lời Chương Tổ ...


      ra nếu suy nghĩ hcu toàn, bước sai toàn bộ, sao có thể đơn giản?


      Lúc này học huynh rời Cốc lâu đột nhiên trở về.


      Nhưng mà là bị khiêng về Cốc đấy.


      Quy Khương học y trong Cốc, hàng ngày phải hái thuốc, gần đây bởi vị y sư trong Cốc muốn chữa thương, nên với tư cách y đồ công việc phơi dược, nghiền nát dược của nàng tăng lên rất nhiều.


      Ngày bình thường, các tì nữ phục thị nàng được vào học viện, cho nên lúc Tân Nô và Trương Hoa rảnh tới phụ giúp nàng.


      Còn Cơ Oánh, lúc trước mâu thuẫn với Trương Hoa, nhưng mà dù sao trong cốc cũng chỉ có bốn nữ đệ tử, về sau chung đụng, tuy hai người vẫn đấu võ mồm, nhưng đại bộ phận thời gian đều ở chung chỗ.


      "Nghe sư huynh hai chân bị phế kia là trốn từ nước Ngụy về, hình như là đắc tội đại tướng quân Bàng Quyên của nước Ngụy, còn phạm vào tội danh thông đồng với địch." Nhìn ba người Quy Khương bận rộn dưới ánh mặt trời, Cơ Oánh ngồi chơi bên mái hiên chậm rãi uống sữa và chuyện nàng vừa nghe được.


      Từ trước đến nay Cơ Oánh rất khéo léo, quan hệ rất tốt với các nam đệ tử. giống với ba nữ đệ tử khác thường xuyên đội mũ che, nàng sớm xuất đầu lộ diện, mị cốt phong tình, cho nên về vấn đề tin tức nàng rất linh thông đấy.


      Nghe được hai chữ "Nước Ngụy", Tân Nô khỏi sững sở, ngẩng đầu nhìn Cơ Oánh.


      Cơ Oánh cũng muốn quan hệ tốt với ba nữ tử còn lại. Thấy Tân Nô hứng thú, vội vàng đắc ý : "Nghe người kia là đệ tử mới rời núi, tên gọi Tôn Trọng, Quy Khương tỷ tỷ, tỷ xem ! Lớn lên dáng vẻ tuấn lãng, đáng tiếc, hai xương bánh chè bị đánh gãy, chậc chậc, về sau chỉ có thể là phế nhân..."


      Tân Nô khẽ nhíu mày, là ?


      Tôn Trọng là đệ đệ của Tôn Bá người bỏ trốn với nàng, khi đó, theo chân Tôn Bá, gương mặt nhắn đáng . Năm ấy nàng và Tôn Bá bị bắt trở về, sau đó Vương Hủ tức giận dùng gia pháp.


      Nàng sốt cao lùi, được y phụ trong y quán chiếu cố, mà Tôn Bá thừa nhận sai lầm với ân sư, mở miệng nàng câu dẫn , nên mới buông tha việc học.


      Tôn Trong lại giống nam tử trong cốc, phỉ nhổ nàng là hồ , ngược lại cách cửa sổ y quán thay huynh trưởng trịnh trọng xin lỗi nàng.


      "Tân Nô tỷ tỷ, ca ca ta phải là trượng phu vĩ đại, khiến mọi sai lầm tỷ phải gánh chịu, đợi lúc Tôn Trọng trưởng thành, nhất định mang tỷ tỷ xuất cốc..."


      Lời ngây thơ và dáng vẻ non nớt của thiếu niên trong trí nhớ vẫn còn, chỉ là từ đó về sau, nàng bị dời vào nội viện, được gặp hai huynh đệ. ngờ thiếu niên năm đó thành tài xuống núi, lại còn gặp phải cảnh ngộ này!


      Đúng lúc này, đột nhiên nghe có người hô to ngoài cửa: "Cốc chủ mạnh khỏe!"


      Sau đó đám y sư nô bộc trong cốc nối đuôi nhau mà ra, nhao nhao quỳ ở cửa sân, chờ Cốc chủ vào xem xét.


      Đám Cơ Oánh tuy nhập cốc lâu, nhưng chưa từng được bái kiến Quỷ Cốc.


      Lúc này nghe Quỷ Cốc Tử đến đây, vội vàng quỳ sau lưng mọi người đợi ân sư, đồng thời lén ngẩng đầu nhìn nam tử đầu đầy bướu thịt như bên ngoài đồn có dạng gì.


      Mà ngay cả Quy Khương vốn đoan trang cũng kìm được, ngẩng đầu có chút tò mò nhìn về phía cửa ra vào.


      Đúng lúc này, nam tử cao lớn mặc lụa gai, bước nhanh tới.


      Mái tóc dài đen nhanh được buộc cao, cài ngọc trâm, càng lộ ra dáng người cao ngất, trán rộng hai mắt sáng lạnh, dĩ nhiên là mĩ nam tử khó gặp.


      Cơ Oánh há hốc miệng, nàng gần đây chú trọng phong thái khí chất hiếm khi thất thố như vậy: "Cái này... Đây chính là ân sư của chúng ta?"
      yuki0129, levuong, niniin23 others thích bài này.

    4. Momo1314

      Momo1314 Well-Known Member

      Bài viết:
      311
      Được thích:
      5,472
      Chương 27


      ra riêng gì Cơ Oánh, mà tất cả đệ tử ở đây khi mới nhập cốc đều dám tin.


      Trong suy nghĩ của các nàng Quỷ Cốc Tử tồn tại như vị thần kia rất trẻ còn rất... tuấn. Tuy rằng nước Tề rất nhiều mĩ nam tử, nhưng mà Quy Khương cũng ph ải thừa nhận, trong những nam tử nàng từng gặp người nào so được với Quỷ Cốc Vương Hủ.


      Người đương thời thích cái đẹp, phải chỉ mĩ nữ mới được sùng bái, nam tử cũng vậy, ngày xưa vẻ đẹp của Công Tôn Tử được toàn bộ thiếu nữ nước Trịnh thích, ngày đêm tương tư, mà vị mĩ nam tử cư núi Vân Mộng này nếu bị người thiên hạ nhận ra, chỉ sợ nữ tử nhớ nhung đủ để san bằng cửa Cốc.


      Tân Nô quỳ trong góc, thu hết toàn bộ phản ứng của mọi người vào trong mắt.


      Nàng nhận biết người nọ từ sớm, mặc dù lúc lần đầu tiên thấy , cũng biết tướng mạo của rất tuấn, còn đẹp mắt hơn tất cả những người trong cốc, nhưng thời gian trôi qua, hiểu tính tình , tuy rằng lúc này Quỷ Cốc Vương Hủ tuấn như là hoa lan vách đá, nhưng trong mắt nàng, chỉ là độc thảo mà thôi....


      Nhưng mọi người lại biết, vị ân sư vẻ ngoài tuấn mĩ nhưng bên trong lại tà ác, chỉ ngây người mà nhìn ngắm ái mộ vị cao nhân sĩ.


      Đáng tiếc, Quỷ Cốc tuy tuấn, nhưng vẻ mặt lại lạnh lùng, khẽ cau lông mày, nhìn đám người quỳ, đường vào y quán, nghe là muốn hỏi thăm vết thương của Tôn Trọng.


      Cái này lại khiến mọi người cảm khái sư đồ tình thâm, tình thương của ân sư như cốt nhục tương liên.


      Đợi lúc Vương Hủ tiến vào nội viện, mọi người nhao nhao đứng dậy. Cơ Oánh hưng phấn : "Thấy ? Kia là ân sư của chúng ta, tuấn, những nho sinh kia đáng hận, vẽ ra bức họa như vậy xấu ân sư... Đúng rồi, lát nữa chắc ân sư phải uống trà, chúng ta qua bên kia hỗ trở, cũng coi như là biểu đạt tâm của đệ tử!"


      Có lẽ sợ mình bị đánh giá nữ tử mà dè dặt, xong, thuận tay kéo Tân Nô .


      Tân Nô phản ứng, chỉ theo nàng tới nhã gian.


      Lúc Vương Hủ vào nội thất y quán, vẻ mặt thiếu niên tìm được đường sống trong chỗ chết tái nhợt, hai mắt nhìn chằm chằm vào xà nhà đỉnh đầu, căn phòng u ám, biết suy nghĩ cái gì.


      Lúc nhìn thấy Vương Hủ vào, cả kinh, cố gắng vùng dậy thi lễ. Vương Hủ thoải mái vung vạt áo ngồi bên cạnh , đưa tay đè bả vai xuống: "Nghe ngươi vừa cố định xương đùi, cần đa lễ."


      xong, lật chăn, quan sát cái chân bị băng bó của Tôn Trong, nhìn hai đầu gối lộ ra vết máu, trầm mặc : "Là ta phái người tới quá muộn..."


      Tôn Trọng nghe xong vẻ mặt xấu hổ : "... là đồ nhi sai, ân sư ba phen bốn bận phái người nhắc nhở nên đề phòng tặc tử Bàng Quyên, thế nhưng mà đệ tử... Lại bị làm u mê, lòng nhận định người vì...ghen tị mà thể tha thứ cho Bàng Quyên... Là lỗi của đệ tử... Lỗi của đệ tử..."


      Như Tôn Trọng , quả Vương Hủ nhiều lần nhắc nhở , nhưng mà Bàng Quyên lại sớm kết thân với đồng môn sư đệ này, thậm chí mình vì mến mộ nữ nô Tân Nô, cũng vì giúp đỡ nàng trốn trong phủ mà đắc tội ân sư.


      Bởi vì huynh trưởng, cho nên Tân Nô biết gút mắc của Vương Hủ cùng tư nô kia. Lúc vị tỉ tỉ xinh đẹp luôn ở trong mộng của vị thiếu niên, chỉ là sau biến cố đó, cho dù ở trong Quỷ Cốc cũng nghe được tin tức của nàng.


      Ân sư mặc dù tài học xuất chúng, nhưng Tôn Trọng luôn nghĩ rằng, cách người xử trí nữ nhi Tân gia ngang ngược bá đạo, khó tránh sinh ra mấy phần đồng tình với nàng.


      Lúc nghe Tân Nô bỏ trốn bị bắt lại lần nữa, mà Bàng Quyên vì giúp Tân Nô trốn ân sư mà bị người ghi hận,t hậm chí yến hội ở vùng ngoại ô Đại Lương, bị Quỷ Cốc Tử đuổi khỏi cửa gặp. Nhất thời, trong lòng sinh ra mối hận chung cùng Bàng Quyên.


      Tuy Bàng sư huynh ngày thường ngang ngược kiêu ngạo chút ít, nhưng càng có khí khái nam tử hơn huynh trưởng Tôn Bá của mình, có tâm mến mộ giai nhân lập tức dốc hết sức bảo hộ, sao có thể co đầu rụt cổ như con ba ba?


      Thiếu niên luôn tập nghệ trong cốc, tuy am hiểu bài binh bố trận nhưng vẫn ít cách nhìn nhận con người. Tin tưởng Bàng Quyên tiến cử mình đảm nhiệm chức vụ quan trọng trong quân. Cả ngày xưng huynh gọi đệ với Bàng Quyên, thậm chí còn nghỉ ở trong phủ của , ngày ngày cùng nhau


      Thế nhưng biết tại sao, Bàng Quyên luôn nghĩ được ân sư dạy bí truyền, luôn bóng gió.


      Cho đến lúc Bàng Quyên ba phen bốn bận hỏi ra binh phổ Tôn Gia, thẹn quá hóa giận, cấu kết kẻ gian hãm hại thông đồng với địch bán đứng nước Ngụy, bị Ngụy Vương dùng tẫn hình.


      Sau khi bị đánh gãy xương bánh chè, mới giật mình, bản thân lại quá tin người, rơi vào kết cục tàn phế. Nhưng mà lúc này hối hận cũng muộn, may ân sư bỏ rơi , phái người thầm đưa tin, bảo giả điên lừa tên tặc tử Bàng Quyên, khoảng... thời gian kia, giả ngây giả dại, ngày ngày lăn qua lăn lại trong chuồng heo, cả người bẩn thiểu, cũng tăng thêm nhẫn nại, cho đến lúc ân sư phái người nghĩ cách cứu ra khỏi nước Ngụy, về Quỷ Cốc chữa thương.


      Bây giờ ân sư còn đến trước mặt , là lỗi của người, khiến Tôn Trọng chìm trong hối hận áy náy càng chịu nổi. Xấu hổ đến mức hận thể dập đầu tạ tội với ân sư.


      Vương Hủ khẽ khép hờ mắt, nghe đệ tử sám hối, vẻ mặt chút biến hóa, chỉ là sau khi Tôn Trọng tức giận xong, mới thản nhiên : "Ngươi lúc đó còn , vi sư biết ngươi có tâm tư với Tân Nô như vậy, hôm nay ngươi thân mang trọng thương, nếu ... Ta để Tân Nô phục thị bên cạnh ngươi?"


      Lời thẳng thắn như vậy, giống như toàn bộ hành động tàn khốc khi truy đuổi đôi nam nữ bỏ trốn kia phải là , cho nên Tôn Trọng có chút hoài nghi, liệu trí nhớ mình năm đó có chút sai lệch, nên hiểu lầm ân sư.


      Đúng lúc này sau lưng Vương Hủ truyền đến đến tiếng bước chân. Vương Hủ cũng quay đầu, chắc chỉ là nô bộc y quán tới đưa thuốc mà thôi.


      ngờ nương theo tiếng bước chân, còn có mùi thơm quen thuộc xộc vào mũi. Chỉ thấy nữ tử đầu đội mũ sa mặc áo của đệ tử Quỷ Cốc bưng khay ưu nhã quỳ ở dưới, sau khi đặt khay, nàng cởi mũ sa, lộ ra nốt ruồi son giữ lông mày, gương mặt mị còn kiều diễm hơn trong trí nhớ Tôn Trọng.


      lâu gặp, người ấy càng thêm kiều diễm thoát tục, Tôn Trọng nghĩ tới nàng đột nhiên xuất trước mắt mình, nhất thời cảm thấy đau đớn giữa hai đầu gối bỗng giảm bớt, chỉ si ngốc nhìn mĩ nhân mỉm cười với mình.


      Đôi mắt Vương Hủ khẽ nhíu lại, hiển nhiên ngờ rằng Tân Nô xuất trong nội thất y quán, hẳn nàng cũng nghe được lời với Tôn Trọng.


      Tân Nô mỉm cười nhìn Tôn Trọng, thiếu niên trẻ tuổi tuấn lãng. Rốt cuộc vẫn còn , nên khi nhìn nàng còn lộ ra vẻ xấu hổ, tuy chân bị phế, nhưng may cũng kịp thời được chăm sóc, Quỷ Cốc Vương Hủ quả chủ tử tốt hiếm thấy!


      Như vậy nàng làm sao dám phụ tâm ý của gia chủ? Lúc này Tân Nô mới híp mắt, cúi đầu, kisnhc : "Thị nữ y quán dâng trà bị bỏng hai tay, Uyển ghét bỏ các nô tì khác thô bỉ, nhìn thấy Tân Nô, liền sai Tân Nô mang thuốc tới... Gia chủ mới như vậy, Tân Nô cũng nghe , nguyện tận tâm chăm sóc tiểu lang Tôn gia, y phục cơm nước, thiếp thân phục thị, ngày đêm ngừng, tuyệt mượn tay người khác, phụ phó thác của gia chủ..."


      Khó thấy Quỷ Cốc Vương Hủ trở tay kịp, sắc mặt lạnh lùng, khóe miệng khẽ mấp máy, ánh mắt như mũi tên băng nhọn... Qua hồi lâu, khẽ chuyển mắt về phía Tôn Trọng, nhếch miệng, cười nhưng ý cười chưa tới được đáy mắt: "Trọng nhi, ngươi xem thế nào?"


      Trong mắt Tôn Trọng, chưa bao giờ cảm thấy thân phận Tân Nô hèn mọn, nữ nhi Tân Nô tồn tại như hoa lan trong Cốc, chỉ có thể đứng xa mà thưởng thức, dám co tâm tư xấu xa.


      Lúc này ngửi thấy mùi thơm của thảo dược người nàng, nhìn dung nhan thanh lệ dịu dàng. Tâm của thiếu niên lung lay như hoa trong gió, nhưng mà cũng đột nhiên cảm thấy tự ti.


      Ty năm đó quyết định phải mang nàng , nhưng hôm nay chỉ là phế nhân, lòng khát vọng tan thành mây khói, làm sao có thể xứng với mĩ nhân tốt như thế?


      Nhìn trang sức và y phục nàng, mơ hồ đoán được, ngờ ân sư lại phá lệ để nàng ra tiền viện học tập, săn sóc như vậy, đâu phải là tàn ác khốc nghiệt?


      Ân sư đối với nàng có độc chiếm, sao hiểu? Hôm nay làm sai, còn biết xấu hổ cướp đoạt việc tốt của ân sư? Hơn nữa lần này, huyết hải thâm cừu trong lòng bối rối làm sao có thể phụ làm trễ nải tỷ tỷ Tân Nô?


      Lập tức đợi Vương Hủ mở miệng, từ chối nhã nhặn: "Trọng tạ ơn ân sư, nhưng chỉ là phế nhân, cơm rau dưa là được, đâu cần phải có mĩ nhân! Kính xin ân sư cần quá mức trông nom, sau khi thương thế Trọng lành, rời cốc."


      Đầu lông mày Vương Hủ khẽ buông lỏng, nhìn Tân Nô ở bên, thản nhiên : " xuống , ở đây cần nàng rồi."


      Tân Nô mấp máy miệng, quay người rời , nhưng mà lúc ra cửa phòng, mới phát bàn tay nắm chặt của mình hơi lạnh.


      sớm nghe qua những chuyện phiếm của đám tỳ nữ trong Cốc, chỉ nghe nam tử chỉ ôn nhu lúc giường, hôm nay xem ra là .


      Nàng vốn xem thường Vương Hủ, nhưng vẫn cảm thấy làm, nuốt lời. Nửa đêm khi nghe bài tế, hứa hẹn đưa nàng cho ai, giờ đây lại chút do dự ban nàng cho đệ tử của .


      Nếu vậy, sao năm đó thành toàn cho đại lang Tôn gia? Để nàng và đại lang kia song túc song phi, làm đôi uyên ương tự tại khoái hoạt? Cho dù vài năm sau gương mặt bóng nhẫy béo phì, cũng tốt hơn là nhìn kẻ ngụy quân tử ra vẻ đạo mạo!


      Đợi lúc ra khỏi y quán, nàng tâm trí đáp lại lời Trương Hoa và Cơ Oánh, chỉ mình đau đầu, muốn trở về viện .


      Lúc này là sau giờ ngọ, cuối xuân bông liễu bay trong gió tán toạn, ánh mặt trời giữa trưa, Tân Nô che lại ánh nắng ngoài cửa sổ, cởi áo ngoài, xõa tung tóc, bỏ qua thời gian đọc sách, tức giận nằm ngủ.


      Đây là thói quen nhiều năm qua của nàng, lúc ấy muốn bị thương hại, người chia sẻ, thầm nghĩ mình trốn , liền dùng chăn trùm kín đầu, ép bản thân ngủ.


      Cũng chỉ lúc này, nàng mới có thể thỏa thích tưởng tượng lại cảnh mình lúc , được mẫu thân nấu canh đậu ngọt, nghe tiếng phụ thân đọc sách, mà nàng nằm gường, rơi vào mộng đẹp ngọt ngào...


      Nhưng mà ước mơ xa xỉ ấy cũng được như ý nguyện, nàng mới bao trùm cả người nằm lúc, lại nghe tiếng khóa mở, tiếng bước chân nhanh về phía nội viện.


      đợi bóng người bao phủ, chăn nàng bị kéo mạnh ra, ngay sau đó nàng bị cánh tay rắn chắc kéo dậy.


      Tân Nô ngờ lại đến nhanh như vậy, trong lúc nhất thời cảm giác yếu đuối kịp thu hồi, đôi mắt ướt sũng che đậy bị nhìn thấy.


      Nam nhân bí mật đến đây lửa giận hừng hực, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ đáng thương của nàng, lông mày cau lại dần dần giãn ra, bàn tay nắm nàng cũng bớt khí lực.


      "Đau..." Tân Nô cố gắng muốn rút tay về, chỉ cảm thấy tay của khẽ buông lỏng: "Như thế nào? Nàng còn cảm thấy ấm ức? Là do bị Tôn Trọng từ chối, nên thương tâm sao?"


      Tân Nô hít hơi sâu, khẽ cười : "Nô tì có chút đau lòng, biết lần sau gia chủ có muốn đem nô tỳ cho người phương nào, có trẻ tuổi tuấn lãng như Tôn Trọng, nhất thời hoảng hốt bất an, bắt đầu...thương tâm..."


      Đáng tiếc, lời nàng còn chưa hét eo bị siết chặt, kéo về phía , chỉ nghe tiếng lạnh lùng: "Nàng biết ta tức giận, đừng có làm điều ngu ngốc.


      Rốt cuộc mộng đẹp ban ngày cũng quá xa xỉ, nếu sống ở thực tại, phải như Vương Hủ , làm kẻ thông minh thức thời.


      Nhưng nội tâm đau khổ, đáng nhẽ phải nhận sai lầm với gia chủ, nhưng lời tới bên miệng, lại thành: "Ta... Muốn uống canh đậu ngọt..."
      yuki0129, levuong, Nhatchimai27 others thích bài này.

    5. anh8877

      anh8877 Member

      Bài viết:
      57
      Được thích:
      70
      Đọc xong câu cuối, ko hiểu Tân Nô nàng là làm nô hay làm nũng nữa :yoyo36:Truyện hay quá, tuy tác giả viết nhưng mềnh mạo muội đoán chắc cũng phải trăm chương trở lên Tân Nô mới hiểu lòng Vương Hủ :yoyo68:
      Last edited: 3/9/17
      Momo1314, Hale205daovan210 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :