1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Làm ấm giường cho tổng giám đốc - Lương Hải Yến(Full đã có ebook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Bóng đêm buông xuống, cuộc sống về đêm của giới trẻ ở đô thị mới chính thức bắt đầu.

      Bầu trời màu lam là pub có chất lượng khá cao, ở trong này xuất ma túy hay xảy ra những vịêc tầm thường, cho nên mọi người tới đây đều yên tâm vui chơi.

      Hôm nay là sinh nhật của Liên Ngữ nên là nhân vật chính, dĩ nhiên thoát được vịêc phải uống rượu mời của mọi người, ly lại ly, hơi hoảng hốt, cuối cùng chịu nổi tấn công của bạn bè, chạy bán sống bán chết ra khỏi vòng vây, trốn ở góc.

      Bởi vì say nên mắt lờ đờ mờ mịt, Liên Ngữ đứng vững, ngã trái ngã phải, thậm chí đường phía trước cũng nhìn , dựa vào vách tường, chậm, đầu đau như muốn nổ tung.

      "Bịch" tiếng, đụng phải thân thể rắn chắc ở chỗ rẽ.

      "A!" Lùi về phía sau vài bước, Liên Ngữ ngã ngồi mặt đất, hoa mắt chóng mặt, cơn buồn nôn dâng lên tận yết hầu.

      Tất Ngôn cúi đầu, mắt lạnh nhìn người nhã ngào mặt đất kia, mặt có cảm xúc gì.

      ". . . . . . nhìn đường à" Liên Ngữ say rồi, mơ hồ vuốt vuốt người vừa bị chính mình đụng vào, bĩu cái miệng nhắn hờn dỗi: "Đau quá đó."

      này, , phải là phụ nữ, tuy rằng vóc dáng nhắn, nhưng có thể người phụ nữ thành thục, Tất Ngôn hừ , cũng chỉ là người phụ nữ say rượu.

      " muốn thế nào?" Người phụ nữ này cố tình gây , huống chi là dù sao ta cũng là người phụ nữ say rượu.

      Liên Ngữ nâng khuôn mặt nhắn đỏ ửng lên, hai tay chống đất, lắc người đứng lên, tay bé chỉ vào , ", phải xin lỗi!"
      Lúc này, Tất Ngôn mới nhìn người phụ nữ mặc váy hồng trước mặt, sắc mặt màu hồng đào, khuôn mặt xinh đẹp cùng cặp mắt long lanh như giọt nứơc, cái miệng đào nhắn hé ra, khẽ thở ra mùi vị nồng đậm tinh khiết và mùi rượu thơm ngon.

      "Hừ." Tất Ngôn lạnh lùng hừ tiếng, để vào mắt, "Dựa vào cái gì?"

      " lễ phép, đụng vào người còn xin lỗi." Hai mắt Liên Ngữ say đắm, tính trẻ con, nhìn nhíu mày, bàn tay nhàng lắc vài cái, "Như vậy là được, phải thầy, giáo dạy làm sai phải xin lỗi sao?"

      Vì say nên mơ hồ ra câu cửa miệng của người bạn ở nhi viện của mình, thuyết giáo với : "Biết sai để thay đổi, mới là đứa bé ngoan."

      Mày Tất Ngôn càng ngày càng nhíu lại, người phụ nữ uống rượu say này làm gì đó? Điều này càng làm nghĩ, nếu mình trực tiếp rời khỏi đây, lãng phí thời gian, ở trong này nghe lung tung.

      Đối với khác thường của mình, rất nhanh lấy lại lý trí, sải bước lướt qua .

      " đừng ." Nhìn thấy định rời , Liên Ngữ vội vàng bắt lấy ống tay áo của , ôm lấy toàn bộ cánh tay của , " được , phải xin lỗi!"

      Người uống rượu khi cố chấp, mười đầu trâu cũng phải bất động.

      "Buông tay." chú ý đến sức lực từ hai cánh tay mềm mại, giọng lạnh lùng lại khàn khàn từ trong miệng nhàng phát ra ngòai.

      " xin lỗi buông." Người phụ nữ bướng bỉnh liều mình lắc cái đầu , chủ yếu cũng biết mình làm cái gì.

      Nếu tỉnh dậy, Liên Ngữ biết bộ dạng say rượu của mình là vậy như, nhất định tìm miếng "đậu hũ" để giết chết mình.

      Mày Tất Ngôn nhíu chặt, cúi đầu nhìn chằm chằm cánh tay của người phụ nữ, cũng nhúc nhích, luôn luôn thích người khác đụng vào mình, nhất là phụ nữ.

      Liên Ngữ cố gắng mở to hai mắt, muốn thấy ràng, nhưng càng muốn mở to hai mắt, tầm mắt của càng mơ hồ, căn bản cũng thể nhìn diện mạo người đàn ông trước mắt.

      ". . . . . . là ai?" Mắt say lờ đờ mông lung, Liên Ngữ nghiêng đầu, cố gắng mở to hai mắt muốn nhìn ràng người đàn ông ở trước mắt, " cần xoay xoay lại, tôi nhìn ."

      bĩu môi thở phì phò nắm chặt hai tay người đàn ông, " cho phép chuyển động!"

      Tất Ngôn cúi đầu liếc mắt nhìn về phía cánh tay trắng nõn nắm lấy tay mình, chau mày, " say."

      "Tôi. . . . . . say." Liên Ngữ dùng lực véo cái lên mặt mình, "Tôi rất tỉnh táo."

      "Hừ, say?" Tất Ngôn hừ lạnh, lại nhíu này, "Vậy tránh ra."

      Làm bộ ngu ngốc, phụ nữ uống rượu say tới mức này để lại gần mình rất nhiều, chính vì thế nên cảm thấy phiền phức, nhiều lần thấy các kiểu say khác nhau, cho nên chiêu lừa đảo say rượu rồi làm phiền này của đựơc tính là kiểu thứ nhất .

      " cho!" Cố bám lấy ống tay cho có cơ hội bỏ , " còn chưa xin lỗi tôi đâu."

      ". . . . . ." Lần đầu tiên Tất Ngôn cảm thấy bất lực như thế, nhưng lại có biện pháp gì, "Tôi lại lần nữa, buông tay." Trong mắt của lên tia tức giận.

      Bỗng, chân phải của Liên Ngữ mềm nhũn, mất trọng tâm, ngã về phiá bên phải, Tất Ngôn nhanh tay nhanh mắt, đỡ lấy .

      "Tiểu Phẫn ca, đến tìm em à?" Ngã vào trong lòng , giống như Liên Ngữ nhìn thấy người đó, giọng nghẹn ngào, vùi mặt ở trong ngực , "Tiểu Ngữ rất nhớ !"

      Tất Ngôn nghe đến hai chữ "Tiểu Ngữ" thân thể đông cứng lại, ngừng thở hỏi: " tên gì?"

      "Tiểu Ngữ nghe lời , ăn nhiều cơm, bây gìơ em trưởng thành, nhưng sao còn chưa tới?"

      Liên Ngữ say, căn bản cũng nghe đựơc câu hỏi của Tất Ngôn, hoàn toàn chìm sâu vào suy nghĩ của riêng mình.

      "Ô. . . . . ." Liên Ngữ xoa cái mông đau, hai tròng mắt chứa đựng hơi nước, vừa khóc vừa : " phải bồi thường cho tôi!"
      "Cái gì?" Đột nhiên chuyển chủ đề, khiến Tất Ngôn biết gì vì vẫn chìm đắm trong nghi vấn của mình .

      "Ô. . . . . . Tôi muốn hoa tường vi." Liên Ngữ đột nhiên khóc thành tiếng, "Hôm nay. . . . . . Là sinh nhật của tôi, hu hu, nhưng có hoa tường vi để mua! Vì sao cửa hàng hoa chỉ bán hoa hồng, bán hoa tường vi?"

      Nhìn thấu lòng , nhưng dễ dàng tin tưởng người khác, đối với việc chỉ diễn ra lần, vẫn phải cảnh giác.

      Nhưng nhìn thấy khóe mắt phủ tầng nước mắt, cái miệng nhắn ủy khuất biểu bộ dạng đáng , trái tim lạnh như băng của cũng hơi nóng lên.

      Đúng vậy, trứơc đây tiểu thiên sứ của cũng như vậy, nhiều năm qua, cũng phải để bé ở trong lòng, nhưng nay gặp người phụ nữ, sao lại hi vọng nhiều như thế? Nghĩ đến đây, khỏi tự giễu, cánh môi dãn ra.

      "Tôi muốn nhiều nhiều hoa tường vi, màu nào cũng được, nhưng phải nhiều như vậy." xong, còn mở hai tay ra, vẽ cái vòng tròn lớn trung, " mua , được ?
      Last edited by a moderator: 7/4/15

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 4:

      Tất Ngôn lạnh nhạt nhìn cánh tay níu lấy người mình, ánh mắt lên vẻ dịu dàng dễ phát ra.

      Phá lệ, nắm tay , ra quán bar.

      Đầu Liên Ngữ đau như muốn nứt ra, chậm rãi mở hai mắt, theo bản năng nhìn chung quanh vòng, phát mình ở trong khung cảnh xa lạ, đáng sợ hơn là, phát người mình chỉ mặc áo sơ mi nam cỡ lớn.

      "Trời ạ!" níu chặt chăn, đầu óc lập tức tỉnh táo lại.

      dùng chăn bao lấy chính mình, lần nữa nhìn chung quanh, sau khi xác định có bất kỳ người nào, mới vò tóc suy nghĩ ngày hôm qua xảy ra chuyện gì?

      "Rốt cuộc chuyện này là như thế nào?" tự lẩm bẩm, mơ hồ nhớ ra mình bị bọn Hồng Lăng chuốc rất nhiều rượu, sau đó thấy choáng váng, muốn toilet để tỉnh táo lại, ai ngờ tại khúc cua đụng phải người.

      Dưới đáy lòng Liên Ngữ kêu thảm, nhớ nổi người đàn ông kia trông như thế nào, chỉ mơ hồ nhớ ra ta có giọng rất êm tai, trầm thấp, rất có sức hút.

      Hình như còn với rất nhiều thứ, chuyện gì cũng ra hết, sau đó, nhớ gì nữa.

      "Trời ạ, tại sao có thể như vậy?" Níu chặt chăn, trong đầu cố gắng nhớ lại toàn bộ chuyện xảy ra tối hôm qua, làm chuyện gì khác người đó chứ?

      "Hẳn là …" tự lẩm bẩm, cảm thấy thân thể cũng khó chịu gì, ngoại trừ cái đầu hơi đau.

      " tỉnh rồi sao?" giọng nam dễ nghe truyền đến từ cửa phòng.

      Liên Ngữ lập tức kéo chặt chăn, giống như làm như vậy có thể bảo vệ mình.

      Tất Ngôn thấy phản ứng của , khóe miệng nhếch lên khinh thường, ngu xuẩn!

      " cho rằng cái chăn có thể bảo vệ được sao?" Nếu như cố tình, cho dù có bao bọc kín đến đâu cũng vô dụng.

      "…" Liên Ngữ đỏ mặt nhìn .

      Lúc này, mới nhìn thấy ngoại hình của , khuôn mặt tuấn tú như điêu khắc, đôi mắt thâm thúy u, khiến người ta tự chủ được mà đắm chìm trong đó, cặp môi mân thành đường, cho thấy người đàn ông này có tính cách kiên định vững vàng.

      " uống say nên chạy loạn lung tung, nếu xảy ra chuyện gì cũng là tự bản thân chuốc lấy." Giọng lạnh lùng chứa tức giận.

      Liên Ngữ trừng to mắt nhìn , cảm tình tốt với người đàn ông này lập tức biến mất, "Mắc mớ gì tới !"

      Hừ hừ, uống rượu say sao, mượn mang về.

      " sao? Tối hôm qua biết có người nào cứ níu lấy tay tôi buông?" Giương mày, Tất Ngôn tới bên giường .

      "Vậy… là do tôi uống say." ấp úng nguỵ biện: "Tóm lại… tôi nhớ ."

      Liên Ngữ rất uất ức vì bị chơi xấu, định liều chết nhận.

      Đáy mắt người đàn ông lên ý cười, " cứ định nằm giường như vậy sao?"

      "Quần áo của tôi đâu?" hung dữ , muốn bị chế giễu.

      "Tối hôm qua có điên uống rượu say, nôn mửa đầy người, nên tôi ném hết đồ rồi." Nghĩ đến bộ dáng hôi hám của tối hôm qua, Tất Ngôn nhíu mày chặt.

      "Ném?" Liên Ngữ kinh ngạc kêu lên, từ giường nhảy dựng lên.

      cảm thấy quần áo như thế còn có thể mặc?" Mắt đen chợt lạnh, nhìn chăm chú.

      "A…" Liên Ngữ tưởng tượng mình mặc bộ quần áo dính đầy vết bẩn do nôn mửa, thân thể khỏi run lên, " thể."

      "Cho nên, tôi làm như vậy có gì đúng sao?"

      Đúng là có gì đúng, Liên Ngữ suy nghĩ chút cũng cảm thấy làm vậy là đúng.

      Bỗng dưng, nghĩ tới điều gì, cẩn thận liếc nhìn .

      "Nơi này còn có người khác sao?" cẩn thận từng li từng tí hỏi.

      " có." Trả lời gọn gàng nhanh chóng.

      Liên Ngữ thầm kêu rên, " phải là giúp tôi thay quần áo chứ?"

      Đừng trả lời “Đúng”, liều chết cầu nguyện với ông trời.

      "Đúng"

      Ô ô, ông trời nghe thấy lời cầu nguyện của Liên Ngữ, trong nháy mắt khuôn mặt đỏ lên.

      "… Tại sao có thể…" tức giận chỉ vào , nên lời.

      "Có thể cởi quần áo của ra, phải ?" Tất Ngôn thấy bộ dáng đỏ mặt tức giận của , đột nhiên bộ mặt xấu xa trong trỗi dậy, "Yên tâm, dù sao cũng có gì đẹp mắt."

      " bậy!" tự chủ ưỡn ngực lên, "Vóc người của tôi hề thua kém ai."

      "Ha ha." Cuối cùng gương mặt lạnh lẽo của Tất Ngôn cũng bị phá vỡ, cất tiếng cười to, " kém, đúng là chỗ nên lớn cũng hề ."

      Liên Ngữ biết mình bị trêu chọc, hung hăng trừng mắt nhìn , "…"

      "Tất Ngôn, “Tất” trong “hoàn thành”, “Ngôn” trong “ngôn ngữ”." ngừng cười, nghiêm túc nhìn , "Đây là tên của tôi, nhớ kỹ."

      "Ai quản tên làm gì?" chỉ muốn biết tối hôm qua mình có làm chuyện quá quắt gì hay thôi, "Cái đó… Tối hôm qua chúng ta có… hay …"

      Thấy dáng vẻ khó mở lời của , thông minh như Tất Ngôn dĩ nhiên biết muốn hỏi gì.

      " hi vọng tôi trả lời “có” hay là “”?"

      "Tất Ngôn!" Thẹn quá hóa giận, Liên Ngữ hét lớn với .

      " vui khi lập tức nhớ được tên của tôi." Tất Ngôn mỉm cười, " tên gì?"

      "Việc gì tôi phải cho ?" muốn có bất kì liên quan gì với người đàn ông này, trực giác cho biết, người đàn ông này rất nguy hiểm.

      "Em xác định ? Tiểu Ngữ." Chợt cúi người lại gần . (Đến đây thay cách xưng hô nhé!)

      Liên Ngữ nhìn gương mặt tuấn tú bỗng nhiên phóng đại trước mắt, sững sờ tại chỗ, làm sao biết tên của ?

      "…" Ánh mắt nóng rực khiến nghẹn lời, dòng điện chạy dọc sống lưng.

      Bốn mắt nhìn thẳng vào nhau, có ai dời tầm mắt.

      Cuối cùng, Liên Ngữ chịu được cái nhìn nóng bỏng của , đỏ mặt thỏa hiệp, "Liên Ngữ, “Liên” trong “liên tục”, “Ngữ” trong “quốc ngữ”."

      "Liên Ngữ." giọng thầm, giống như cơn gió thổi qua lòng , nổi lên tầng tầng gợn sóng.

      Liên Ngữ bị giọng thuần hậu của mê hoặc, thoáng chốc mất hồn.

      "Khụ." Tất Ngôn hắng giọng, chỉ vào quần áo ghế bên cạnh, "Đây quần áo cho em, trước tiên mặc tạm ."

      Liên Ngữ lấy lại tinh thần, vội vàng đưa tay ôm quần áo vào trong ngực.

      "Phòng tắm ở kia." Bàn tay chỉ cửa phòng bên trái.

      Liên Ngữ hai lời, ôm y quần áo chạy vào phòng tắm, sau lúc lâu, mới chậm rãi ra từ phòng tắm.

      "Tôi còn cho là em ở bên trong chịu ra ngoài." Tất Ngôn nhàn nhạt châm chọc , khóe miệng lơ đãng nhếch lên.

      "Cám ơn tối hôm qua giúp đỡ, tôi về trước đây." Liên Ngữ nhịn xuống tức giận, lễ phép cúi người cám ơn .

      "Ồ?" về phía , "Tôi có là em được phép rời sao?"
      Last edited by a moderator: 9/4/15

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Liên Ngữ chợt ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn , " có ý gì?"

      "Tiểu Ngữ, tôi có hứng thú với em." giả bộ lưu manh nâng cằm lên, giọng trêu ghẹo.

      là của thiên sứ của , nếu ông trời đưa đến trước mặt , lý gì lại để chạy trốn.

      "Tôi biết gì?" Liên Ngữ làm bộ thấy thấy hứng thú nồng đậm trong đôi mắt .

      , thể bị hấp dẫn!

      chợt lắc đầu, nhắc nhở bản thân phải kiên định với tình cảm của mình.

      "Em biết." Thình lình, tóm lấy cổ tay , nhàng kéo, ôm vào trong ngực.

      " làm gì đấy?" Liên Ngữ sợ đến mức la to, dùng sức giãy giụa, "Buông tôi ra!"

      Ôm chặt, Tất Ngôn giữ chặt cằm , mắt đen sắc bén nhìn chăm chú, "Tôi muốn em."

      "Cái gì…" Lời của biến mất bên môi Tất Ngôn, bị nuốt vào trong miệng.

      Tất Ngôn giữ chặt cằm , hàm răng cố ý cắn môi mềm, buộc phải mở cái miệng nhắn ra.

      "Đừng…"

      khẽ giãy giụa, đầu lưỡi khuấy đảo ngọt ngào trong miệng khiến ý thức dần dần mơ hồ, lưỡi hồng tự chủ được mà dây dưa cùng , môi lưỡi hai người quấn quýt, hơi thở đều trở nên dồn dập.

      Hồi lâu, Tất Ngôn mới lưu luyến buông ra, Liên Ngữ khỏi “ưm” tiếng, giống như rất bất mãn.

      "Vẫn chưa thỏa mãn?" Mắt mỉm cười, cúi đầu nhìn dáng vẻ xinh đẹp của .

      Lập tức, đầu óc Liên Ngữ tỉnh táo lại, đẩy mạnh ra.

      "… Tại sao có thể như vậy!" Ngón tay khẽ run chỉ vào , xấu hổ thôi.

      " thôi, tôi đưa em về." thấy mọi chuyện chuyển biến tốt nên thu tay lại, sau này còn có nhiều thời gian để tiến thêm bước trong việc tìm hiểu .

      Đột nhiên thay đổi, khiến Liên Ngữ kịp ứng phó, trong lòng hơi chua xót, biết có bỏ qua thứ gì ở đây ?

      theo sau , Liên Ngữ rời nhà, lên xe với .

      Sau đó, Liên Ngữ cầu dừng xe lại bên đường, để xuống xe.

      Sau khi Tất Ngôn lời từ biệt với , nghênh ngang lái xe rời , chút lưu luyến, Liên Ngữ nhìn bóng xe xa, trong lòng mất mác lên lời.

      Mà người đàn ông xe, nhìn bóng hình xa trong kính chiếu hậu, nhếch miệng nở nụ cười sâu xa.

      Tiểu Ngữ, sau này chúng ta còn gặp lại!

      Tất Ngôn cầm tài liệu thám tử tư đưa, tìm được nhi viện Thiên sứ, dừng xe bên đường.

      tháo kính râm, hạ cửa sổ xe xuống, nhìn chằm chú vào cửa chính loang lổ, khóe miệng nở nụ cười yếu ớt, "Tiểu Ngữ, tìm đến em rồi."

      Sau nửa giờ, lần lượt có mấy người ra vào.

      Cũng lâu lắm, Tiểu Ngữ khổ tâm chờ đợi xuất ở cửa cửa chính, vẫn kiều mị đáng như cũ, làn váy lay động theo gió, hai chân trắng nõn lộ ra bên ngoài, cực kỳ xinh đẹp!

      Nụ cười môi Tất Ngôn càng đậm, cố ý nhấn cái tay lái, tiếng còi vang vọng nơi hẻm yên tĩnh, nhìn thấy hoảng sợ trong mắt , điều này khiến rất vui.

      "Tiểu Ngữ, em lại muốn gặp tôi…" cau mày tự lẩm bẩm.

      Nhìn đến giây phút xoay người bỏ chạy, Tất Ngôn híp mắt, tản ra lạnh lùng sắc bén.

      nhanh chậm lấy điện thoại di động ra, nhấn nút.

      "Tiểu Ngữ, tôi khuyên em tốt nhất nên dừng bước, nếu , tự gánh lấy hậu quả." khẽ mở môi mỏng với người bên kia điện thoại.

      Liên Ngữ dừng bước, xoay người nhìn về chiếc xe thể thao ven đường kia, chỉ thấy miệng Tất Ngôn cử động, mà Liên Ngữ lại hiểu lời của , đến khuyên tai.

      Theo bản năng sờ sờ khuyên tai, chợt nhớ tới khuyên tai mang vào ngày sinh nhật mình còn nữa.

      Thấy ngoan ngoãn về phía , ý cười trong mắt Tất Ngôn càng lớn, thiên sứ của !

      " muốn như thế nào?" Liên Ngữ khẩn trương nhìn về cửa chính, chỉ sợ gặp người quen ra ngoài, thấp giọng hỏi .

      "Lên xe." nhàn nhạt ra lệnh.

      ", tôi lên xe của ." Biết sai sửa, tuyệt đối muốn liên quan gì đến , nếu phải lãnh hậu quả lớn tưởng tượng nổi.

      " sao?" Tất Ngôn nâng mày, "Vậy tại tôi trực tiếp vào nhi viện tìm em, tôi nghĩ các đồng nhiệp của em rất hứng thú với nguyên nhân tôi đến tìm em, em thấy thế nào?"

      "Tất Ngôn, …" Liên Ngữ trừng to mắt, dám tin nhìn .

      "Em hãy thử xem?" cười rất lưu manh.

      Trời mới biết, nếu để Thượng Thiên Dương nhìn thấy bộ dáng này của , nhất định sợ đến rớt mắt.

      oán hận lên xe của , Tất Ngôn giúp cài dây an toàn rồi lái xe rời .

      Sau đó bị đưa đến gian phòng lịch tao nhã, Liên Ngữ đứng ngồi yên nhìn , hai tay xoắn lại với nhau, " dẫn tôi tới đây làm gì?"

      "Ăn cơm." Tất Ngôn chợt ra câu, "Em có bạn trai chưa?"

      " hỏi vấn đề này làm gì?" Liên Ngữ kinh ngạc há cái miệng nhắn, hiểu gì nhìn .

      "Có hay là ?" Trong mắt đầy vẻ tức giận.

      Liên Ngữ có đơn thuần hơn nữa cũng nhận ra mất hứng, tức giận : " có."

      Giống như rất hài lòng với câu trả lời của , cặp mày vốn nhíu chặt của Tất Ngôn bỗng giãn ra, "Rất tốt, vậy từ hôm nay trở , em chính là bạn của tôi." Nhưng cho dù có bạn trai hay , cũng buông tha .

      " cái gì?" Liên Ngữ nhảy dựng lên, đỏ mặt ấp úng: " nhảm gì vậy?"

      " phải em nghe thấy sao?" Nhưng cũng phải suy nghĩ rất lâu mới đưa ra quyết định này.

      "Tôi biết gì." Tránh né ánh mắt nóng rực của , Liên Ngữ nhát gan giả bộ biết.

      Tất Ngôn đưa tay kéo vào trong ngực, thầm bên tai : "Em nghe rất , Tiểu Ngữ."

      giữ chặt cằm của , hai mắt nhìn thẳng vào , " cho phép em trốn tránh."

      "Nhưng chúng ta quen biết nhau." Tất cả mọi chuyện đến đột ngột, khiến Liên Ngữ tiếp thụ nổi.

      "Ai , chúng ta rất quen thuộc…" Hơn nữa tôi chính là Tiểu Phẫn ca của em, thầm thêm những lời này, đầu lưỡi nhàng lướt qua cánh môi .

      Liên Ngữ cảm thấy xao xuyến đánh úp , hai tay nắm chặt thành quả đấm, cố gắng đè nén xúc cảm khiến người ta điên cuồng này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 5:

      ", tôi có người trong lòng rồi!" Lúc Liên Ngữ những lời này, cũng nhanh chóng nhắm mặt lại, dám nhìn phản ứng của .
      Tất Ngôn cố định thân thể, cứ nhìn chằm chằm khuôn mặt nhắn của như vậy, lâu đến mức Liên Ngữ muốn ngừng thở.

      "Tôi quan tâm." Giọng trầm thấp cuốn hút khe khẽ vang lên.

      Liên Ngữ mở to mắt, chăm chú nhìn , vẻ kiên định lên trong mắt làm dao động, giống như là người duy nhất tồn tại trong thế giới của .

      ". . . . . ." Liên Ngữ ra lời, chỉ lẳng lặng nhìn , "Chúng ta có khả năng."

      "Ai chúng ta có khả năng ?" Hai tay Tất Ngôn nâng mặt lên, thâm tình nhìn , "Liên Ngữ, em là của tôi, em trốn cả đời cũng thoát!"

      ". . . . . . thể ép buộc tôi." Trong lòng hơi run lên, giọng yếu ớt mệt mỏi có sức thuyết phục.

      "Tiểu Ngữ, tin tưởng tôi, khi tôi quyết định làm việc gì, ai có thể thay đổi, tính nhẫn nại và quyết tâm của tôi em thể khiêu chiến, em hiểu ?" Mắt sáng chói giống như ngọn lửa, ánh mắt vô cùng quyết tâm, làm cho rung động.

      "Tất nhiên, nếu em hi vọng tôi làm theo lời của em, tôi cũng có thể làm theo." Tất Ngôn tạo ra dáng vẻ "Em thích tôi chiều", giống như là người cố tình gây .

      "Tất Ngôn, tôi. . . . . ."

      " được những lời tôi muốn nghe." cúi đầu gần sát khuôn mặt , dừng lại ở đôi môi mềm.

      lâu sau, mới lưu luyến rời khỏi đôi môi đỏ mọng của .

      Vì nụ hôn vừa nồng nhiệt vừa tê dại kia, Liên Ngữ sớm đỏ bừng mặt, vùi mặt vào trong ngực của dám nhìn .

      Tất Ngôn đùa cợt nữa, ôm chặt, cảm nhận hương thơm người , thơm quá.

      lâu rồi nhàng như vậy, hai mươi năm qua, cuộc sống của luôn căng thẳng vì chỉ sợ vấp phải sai lầm, biết tiểu thiên sứ của luôn mang lại cảm giác ấm áp cho , mà nguyên nhân nghĩ như vậy là vì luôn khắc sâu hình ảnh của trong tâm trí mình.

      Dù thế nào, cũng buông tay , Tiểu Ngữ của . . . . . .

      Tất Ngôn là người là làm, để Liên Ngữ có thể nghe lời , dùng tất cả các phương thức "tán " của mình.
      ". . . . . . Rốt cuộc muốn làm gì?" Liên Ngữ cầm bó hoa tường vi màu hồng nhạt, rất tức giận nhìn về phía người đàn ông về phía cửa chính của nhi viện, nhét hoa vào trong lồng ngực của , "Mang hoa của về , được đến đây nữa."

      "Sao vậy, vui à?" Tất Ngôn nhìn thoáng qua hoa tường vi trong ngực, "Nếu thích, vậy vứt ." xong, làm động tác giống như muốn vứt bó hoa vào thùng rác bên đường.

      "Này, làm gì đấy?" Liên ngữ vội vàng tiến lên ngăn cản , "Bó hoa còn đẹp lắm, sao có thể ném như vậy?"

      "Em thích giữ lại làm gì nữa?" giả bộ tức giận ném bó hoa lần nữa.

      Liên Ngữ liền giành lại bó hoa, "Tôi thích."

      "Vậy tại sao lại trả hoa lại cho tôi?" Biết còn cố hỏi, Tất Ngôn cố ý giả bộ, " , vậy vứt ."

      giả vờ muốn tiến lên giật lấy bó hoa vứt , Liên Ngữ vội vàng lui ra sau từng bước, cẩn thận bảo vệ bó hoa tường vi trong lòng.

      " cố ý." Thoáng nhìn thấy ý cười trong mắt , giọng Liên ngữ có chút tức giận.

      " có, nếu em thực muốn, tôi bắt bọn họ vứt vào thùng rác, dù sao người thích hoa tường vi là em, phải tôi." Tất Ngôn ăn có hơi giống tên vô lại, muốn nhận ra thái độ ràng của , muốn nhận lấy bó hoa.

      Liên Ngữ biết làm gì, định trả lại bó hoa cho , muốn xử lý thế nào là chuyện của , nhưng lúc nhìn chút do dự muốn vứt bó hoa vào thùng rác, lại đành lòng, bởi vì hoa tường vi nhất, sao có thể nhẫn tâm nhìn chúng bị vứt vào thùng rác như vậy được.

      “Lần này tôi nhận, về sau đừng làm như vậy nữa.” cố ý làm mặt lạnh với : “Thời gian này mang đến cho tôi rất nhiều điều phiền toái, có biết ?”

      Nhớ lại nửa tháng gần đây, mỗi ngày đều nhận được các loại hoa tường vi với màu sắc khác nhau, hơn nữa đều là bó hoa to, gần như che lấp cả cơ thể người.

      biết.” Vị “Đại gia” này sảng khoái trả lời.

      …” Thái độ dửng dưng của khiến Liên Ngữ nê lời, “ thể lý với !”

      “Nếu em có lý, tôi nghe.” Vị “Đại gia” vẫn bá đạo như trước, “Huống hồ lời em hoàn toàn có lý.”

      “Sao lại có lý?” tức giận đến đỏ cả mặt, lớn tiếng hỏi. “Tặng hoa là quyền của tôi, em có quyền can thiệp, còn nhận hay lại phụ thuộc vào em, nếu em thích, có thể vứt chúng .” Tất Ngôn rất chuyện nghiệp . “Tôi có bất cứ ý kiến gì.”

      Liên Ngữ ổn định lại tâm trạng, để tránh bị choáng váng đầu óc khi nghe .

      …. … Hừ, kệ !” với nữa, Liên Ngữ xoay người trở về nhi viện, muốn tiếp tục tranh cãi với nữa.

      Nhìn bóng lưng , khóe miệng Tất Ngôn hơi nhếch lên, con ngươi đen lộ ý cười vì làm được điều mình muốn.

      Ha ha, Tiểu Ngữ, em đấu lại tôi đâu, hãy ngoan ngoãn chờ chiêu tiếp theo của tôi .

      Liên Ngữ tìm Viện trưởng xin nghỉ tuần, cả ngày tự giam mình ở trong nhà có chuyện gì cũng ra ngoài, làm như vậy, sao Tất Ngôn còn có thể sử dụng mưu kế để theo đuổi ?

      Haiz, trong lòng thầm thở dài, lúc nào cũng nhát gan như vậy, dĩ nhiên cũng sợ hãi trước theo đuổi của Tất Ngôn. Trước kia cũng có người theo đuổi , nhưng đều có thể ứng phó cách tự nhiên, bây giờ, Tất Ngôn cố chấp như vậy làm cho cảm thấy có chút sợ hãi.

      Nhất là ánh mắt sôi động mà kiên định kia, khiến trái tim hơi dao động, biết mình nên làm gì bây giờ, suy nghĩ rất rối loạn.

      Đối với Tất Ngôn, tâm tình của rất phức tạp, rất rối loạn, cả người toả ra cuốn hút, mê hoặc, điểm mê hoặc chết người nhất khiến thể chịu đựng được đó là cặp mắt đen láy của .

      Mỗi lần, khi nhìn vào đôi mắt ấy, luôn có cảm giác như nhìn thấy Tiểu Phẫn, bởi vì trong mắt hàm chứa ý cười, có bóng dáng của ấy, tất cả đều khiến nội tâm ngừng đấu tranh, rất muốn tới gần , nhưng lại sợ hãi khi tới gần mình.

      "Tiểu Ngữ, gần đây cậu bị làm sao vậy? Đột nhiên xin phép nghỉ nhưng lại ở nhà cả ngày đâu." Đoạn Hồng Lăng cau mày nhìn người phụ nữ ngồi ở giường.

      ". . . . . . có gì, gần đây cơ thể tớ được khỏe nên mới xin nghỉ phép vài ngày." Liên Ngữ suy yếu mỉm cười, "Tìm mình có việc à?"

      "Chẳng lẽ có việc gì thể đến tìm cậu ư?" Vòng hai tay trước ngực, nếu dám trả lời là đúng, nhất định trở mặt cho xem.

      "Đương nhiên phải, bất cứ lúc nào cũng hoan nghênh đại tiểu thư nhà họ Đoạn tới tìm mình." Liên Ngữ đoán trước được bạn tốt tức giận, chạy nhanh ra lấy lòng .

      "Hừ." chỉ biết khi mình vừa nhìn thấy khuôn mặt tươi cười kia, mọi tức giận lập tức biến mất, "Quên , bổn tiểu thư so đo với cậu."
      "Cảm ơn tiểu thư Đoạn khoan dung độ lượng." Liên Ngữ giả vờ khấu đầu tạ ơn ân huệ của bạn.

      "Tiểu Ngữ, cậu phải với mình, phải cậu đấy chứ?" Đoạn Hồng Lăng rút lại vẻ trêu đùa mặt, nghiêm túc hỏi: " cần phủ nhận, cậu phải cho mình biết người đàn ông tặng hoa tường vi cho cậu là ai, là chị em tốt cậu cần giấu giếm mình."

      "Làm sao cậu biết?" Liên Ngữ nghe vậy muốn tìm ra nguyên nhân ngay.

      "Ở nhi viện có chuyện gì mà mình biết sao?" Đó là tài sản nhà , chuyện lớn như vậy làm sao có thể biết được.

      "Haizz. . . . . ." Đúng vậy, Hồng Lăng làm sao có thể biết được chứ.

      " , chuyện gì xảy ra?" Đoạn Hồng Lăng nhất quyết chờ đợi câu trả lời của .

      Liên Ngữ trầm mặc , lâu sau, trước mặt bạn tốt mới lộ ra khuôn mặt buồn bã.

      "Hồng Lăng, mình biết, mình rất rối loạn, bây giờ biết nên làm gì?" Liên Ngữ mờ mịt, rất bất lực, lòng của rất loạn.

      "Vậy cậu ra tình huống khiến cậu cảm giác rất loạn ." Lần đầu tiên Đoạn Hồng Lăng còn thấy đơn giản và lạc quan của Liên Ngữ, "Là ai khiến cậu buồn phiền?"

      "Haizz. . . . . ." thở dài hơi, rủ rỉ bên tai người bạn tốt quá trình quen biết của và Tất Ngôn, đương nhiên trừ mấy cảnh hôn nhau nóng bỏng tê dại kia ra.

      Nghe kể xong, Đoạn Hồng Lăng nghiêm túc với : "Tiểu Ngữ, cậu thích người đàn ông ấy."

      " thể nào, người trong lòng mình là Tiểu Phẫn!" Liên Ngữ lớn tiếng phủ nhận, trái tim lại cảm thấy trống rỗng.

      " tới Tiểu Phẫn của cậu, mình phải dạy dỗ lại cậu."

      đến Tiểu Phẫn, Đoạn Hồng Lăng còn rất nhiều lời muốn : " tại làm gì có người nào giống như cậu, trước đây chỉ gặp đứa con trai lần mà cho rằng đó là mối tình đầu? Lại còn muốn thực lời hứa thề non hẹn biển."

      Nghĩ đến đây, Đoạn Hồng Lăng nhịn được mắng người phụ nữ ngu ngốc này: "Tiểu Ngữ, cậu cần sống trong quá khứ, chẳng qua đó là thứ tình cậu ảo tưởng ra mà thôi, tại có người đàn ông chân thực đứng trước mặt cậu, cậu phải nắm chắc, nếu tương lai cậu phải hối hận."

      "Nhưng mà. . . . . ."

      "Đừng nhưng nhị nữa, so với ôm hư ảo cả đời, bằng dũng cảm thử lần ." Đoạn Hồng Lăng vung bàn tay lên, cắt đứt yếu đuối trốn tránh của trong lời , "Thực cậu hề động tâm với người đàn ông này ư?"

      Liên Ngữ nghẹn lời, thể lớn tiếng phản bác, bởi vì trong lòng của . . . . . Từ lâu có tình cảm với Tất Ngôn.

      Đoạn Hồng Lăng biết dao động, tiếp tục thuyết phục: "Tiểu Ngữ, cậu tự hỏi lòng mình xem, khi đối mặt với người đàn ông ấy, tim có đập nhanh , trong đầu cậu luôn xuất bóng dáng của người đó đúng ?"

      khó khăn gật đầu, "Phải"

      "Vậy cậu còn muốn lừa mình dối người nữa hay sao? Tiểu Phẫn của cậu là quá khứ, ta chỉ là người chưa từng tồn tại chân chính trong cuộc sống của cậu, cậu cần phải u mê, nếu cậu hối hận, cậu phải quý trọng người trước mắt."

      Liên Ngữ cảm thấy như bị ai đập mạnh vào đầu, bạn tốt câu này xong, lập tức tỉnh táo lại.

      Đúng vậy, vốn sống chết cũng buông tha quá khứ, mà Tất Ngôn xuất làm xao động, nghĩ đến tình kiên trung, có phải nên buông tha cho quá khứ qua, dũng cảm đón nhận tương lai?

      "Hồng Lăng, có lẽ cậu đúng." Liên Ngữ líu ríu : "Mình nên cứng nhắc cứ giữ mãi chuyện quá khứ như vậy."

      "Cậu nghĩ thông suốt rồi sao?"

      "Aiz, niềm tin kiên trì hai mươi năm, lập tức buông là buông ngay, đó phải là chuyện dễ dàng, nhưng mình chậm rãi học cách từ bỏ ." Liên Ngữ cười khổ tiếng, "Có lẽ mình nên tự cho mình cơ hội, đúng ?"

      "Tiểu Ngữ, cậu phải dũng cảm lên, như vậy cậu mới có thể có được hạnh phúc." Cầm tay Liên Ngữ, tiếp thêm năng lượng cho người bạn ngốc nghếch.

      "Cám ơn cậu Hồng Lăng." Liên Ngữ ôm lấy bạn tốt, nức nở : "Trong khoảng thời gian này lòng mình rất loạn, biết nên làm thế nào cho đúng, ấy mang đến cho mình cảm giác quá mãnh liệt, tớ rất sợ hãi."

      "Tiểu Ngữ, cậu nhất định có thể, phải sợ, dũng cảm , tìm hạnh phúc chỉ thuộc về mình cậu ." Quay lại ôm lấy bạn tốt, Đoạn Hồng Lăng chân thành chúc phúc, "Nhất định cậu hạnh phúc, tin tưởng mình."

      "Ừ." Nước mắt ở trong hốc mắt như muốn trực trào ra.

      Mấy ngày nay tâm tình Liên Ngữ tốt, cuối cùng được khai sáng, mê man trái tim mình muốn cái gì .

      Buổi tối, Liên Ngữ trở về nhà, lúc cầm chìa khóa mở cửa, giọng quen thuộc vang lên.

      "Tiểu Ngữ, hình như em chơi rất vui vẻ."

      Tất Ngôn bình tĩnh lộ ra khuôn mặt tuấn tú và đen tối, giơ tay lên tỏ ra là mình xem đồng hồ, "Tôi chờ em bốn tiếng 25 phút."

      "Sao lại tới đây?" Liên Ngữ kinh ngạc nhìn , áy náy : "Thực xin lỗi, nên tôi biết."

      Thấy khẩn trương lại áy náy như vậy, sắc mặt khó coi của Tất Ngôn thoáng chuyển sang tốt đẹp, đánh giá từ đầu tới chân, "Em. . . . . ."

      "Tôi làm sao cơ?" Liên Ngữ cúi đầu nhìn kỹ mình lần, biết vì sao mặt lại nghi hoặc như vậy.

      thay đổi, lúc trước còn chống cự mãi thôi, sao mới tuần gặp, thái độ của lại thay đổi hoàn toàn như vậy ?

      "Tiểu Ngữ, em gặp phải chuyện gì à?"

      "Tôi có thể gặp chuyện chứ?" Chỉ là chưa nghĩ thông suốt thôi.

      Liên Ngữ là đơn giản, khi nghĩ thông suốt mọi chuyện nghiêm túc thực , cho nên, tự bản thân phải cho mình cơ hội để thương ấy, được trốn tránh.

      "Tiểu Ngữ, em , đúng ?" Tất Ngôn cho cơ hội trốn tránh, nắm chặt hai vai , bốn mắt nhìn nhau.

      "Đây phải là điều muốn sao?" Liên Ngữ mỉm cười nhìn về phía , "Hay muốn em rút lại lời vừa ?"

      "Em được rút lại!" Người đàn ông bá đạo ôm , kích động thôi, "Cả đời cũng cho phép rút lại!"

      "Hừ, xem ra rất vui mừng."

      Hồng Lăng với rằng, thể để cho người đàn ông đạt được trọn vẹn điều ta muốn, cho nên thể để cho ấy đắc ý.

      ra điều kiện với , sợ chút nào.
      Last edited by a moderator: 5/5/15
      dunggg thích bài này.

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 6:

      "Phải ?" khiêu khích : "Nếu mất hứng, em muốn làm như thế nào?"

      "Vứt ." Trong mắt Liên Ngữ lộ ra ý cười, khuôn mặt nhắn kiêu ngạo mà ngang ngạnh như vùng lên.

      "Ha ha, Tiểu Ngữ của rất lợi hại." Tiếng cười trầm thấp lại chìm đắm trong cưng chiều từ trong miệng phát ra, để uy hiếp của vào mắt chút nào.

      Cúi đầu nhìn thấy cười ngọt ngào, trong lòng Tất Ngôn lại trào lên cảm giác rung động.

      "Tiểu Ngữ, cần về nhà, đưa em đến nơi, nhất định em thích." xong, dắt tay , về chỗ đỗ xe.

      "Tất Ngôn, như vậy được, bố mẹ em ở nhà." Nội tâm Liên Ngữ đấu tranh, nhịn được hỏi: " muốn nơi nào?"

      "Em biết ngay thôi, hơn nữa nơi đó còn có hoa tường vi mà em thích." quay đầu từng tiếng với : "Là tự tay làm cho em."

      Liên Ngữ thoáng ngẩn người, sau đó bị Tất Ngôn đẩy vào bên trong xe thắt dây an toàn, sau đó, đến vài giây, xe chạy giống như bay, nhanh chóng biến mất.

      Nửa tiếng sau, xe Tất Ngôn an toàn đỗ trong gara, sau đó hai người cởi dây an toàn rồi xuống xe.

      " thôi."

      "Đây là nơi nào thế?" Liên Ngữ xuống xe, nhíu mày hỏi.

      Tất Ngôn dựa vào ở cửa xe, cười đàng hoàng, "Sao lại như vậy, lúc trước em ra từ nơi này, nhanh như vậy nhớ rồi ư?"

      Liên Ngữ nghe vậy, nhìn kỹ căn nhà trước mắt, hình ảnh ngày ấy hôn nhau say đắm lại xuất ở trong đầu , hai má nhanh chóng ửng đỏ, cho tới cổ rồi cả cái gáy.

      Đây là nơi ở!

      " dẫn em đến đây làm gì?" Liên Ngữ giả bộ bình tĩnh, đỏ mặt lớn tiếng hỏi.

      “Em thử xem?” Tất Ngôn cố ý nhìn với ánh mắt mập mờ, “Em thích nơi này hay sao?”

      bậy bạ gì đó.” Vẻ mập mờ của khiến đỏ bừng mặt, rất đáng ghét.

      Tất Ngôn chưa bao giờ biết mình cũng có khả năng tán tỉnh trời cho, nghĩ chỉ bạn tốt Thượng Thiên Dương mới có thể làm ra loại chuyện mắc ói này, nhưng ngờ mình cũng có thể làm thuận buồm xuôi gió, nếu bạn tốt biết, đập vỡ kính bái phục mình.

      phải em là người biết nhất sao?” thầm bên tai .

      Toàn thân Liên Ngữ khẽ run lên, thiếu chút nữa đứng vững. “Em biết!”

      biết ư? Nhưng rất thích nơi này, đặc biệt là nhà ăn.” mập mờ : “Ừ… Nhà ăn chưa thử qua, đêm nay muốn thử xem, được ?”

      gì thế…” Mặt đỏ lên, Liên Ngữ nên lời, trêu đùa làm cho trả lời được.

      , làm.”

      vào trong phòng, Tất Ngôn nhàng đẩy ngã ghế sofa, “Tiểu Ngữ, cho biết, vì sao lại thay đổi?”

      khẽ liếm môi , như có như mê hoặc .

      “Em muốn .” Lời thẹn thùng như vậy, nổi.

      “Ồ, phải ?” Tất Ngôn đưa tay lên nhanh chóng cởi cúc áo sơ mi của mình.

      Mắt Liên Ngữ trừng lớn, run run nhìn tay , “ muốn làm gì?”

      “Em thử xem?” xong, cởi áo sơ mi, quăng ra sau.

      Thân thể ánh lên màu đồng, từng bước từng bước tới gần , con ngươi đen híp lại nhìn chằm chằm, giống như báo đen nhìn thấy con mồi của mình.

      khẩn trương nuốt nước bọt, lùi lại chút, đến khi lưng chạm vào lưng ghế sofa mới giật mình vì còn đường lui.

      được làm loạn.” nhìn chằm chằm dáng người chê vào đâu của Tất Ngôn, trong lòng nhịn được muốn tiến lên “kiểm tra”.

      Tất Ngôn nhìn thấu suy nghĩ của , trêu đùa: “Có muốn sờ thử ?”

      lật người , hai tay đặt ở hai bên người , Liên Ngữ bị bắt nằm thẳng ghế sofa, chăm chú nhìn ngực .

      phải hiếm lạ.” hờn dỗi, tự giác làm nũng với .

      Tất Ngôn nhếch môi , “ phải của hiếm lạ ư? , em có thích hay ?”

      “Hừ!” Liên Ngữ thở ra, khuôn mặt nhắn thể uy lực và bất khuất.

      Nhìn bộ dáng đáng của , Tất Ngôn cảm thấy buồn cười, rốt cuộc nhịn được nữa, cúi đầu, ngang ngược tấn công đôi môi đỏ mọng kia.

      “Đừng…”

      Hiểu được muốn làm gì, bàn tay bé chống lên ngực , cho dễ dàng thực , nhưng miệng của lại ngừng hút , lưỡi cùng lưỡi dây dưa lẫn nhau, khiến thở dồn dập, ý thức càng ngày càng rời xa

      ……..

      Lúc tỉnh táo lại, là lúc ở giường.

      Nhìn mình thân đầy vết tím nằm chiếc giường lớn lộn xộn, đáy lòng thầm rên rỉ. Ôi chao, ưm, bọn họ … Lên giường, nên làm gì bây giờ? dám đối mặt , kéo chăn lên giả vờ che mặt.

      “Em còn sao?” Tất Ngôn kéo chăn xuống, nhéo cái cằm mượt mà, khéo léo của , kéo mặt lại gần mặt .

      Liên Ngữ đỏ bừng hai má như muốn tỏa ra khói, vừa thẹn vừa giận, “Buông ra, sao có thể làm vậy!” Bàn tay bé đẩy ra để lấy lại bình tĩnh, con ngươi xinh đẹp trừng to.

      Trời ạ, làm sao có thể dùng phương pháp như vậy để ép ? rất xấu hổ, về sau phải gặp người khác như thế nào đây!

      Tất Ngôn hứng thú nhìn chằm chằm khuôn mặt nhắn ngừng biến hóa của , trái tim lạnh như băng lại nóng dần lên, giống như được người khác khai sáng.

      “Xem… Nhìn cái gì?” Ánh mắt cực nóng như đốt cháy người khiến tim Liên Ngữ đập nhanh hơn, nhất thời quên chính mình còn lõa thể, hai tay che ánh mắt của , cong cái miệng nhắn gắt: “ được nhìn!”

      Tất Ngôn kéo đôi bàn tay che mắt mình, ngược lại còn có chút hưởng thụ cảm giác nghiêng toàn bộ cơ thể rúc vào trong lòng .

      “Toàn thân em có chỗ nào là chưa nhìn thấy sao?” ra vẻ đứng đắn trả lời: “ tại che khuất đôi mắt của , có phải là quá muộn rồi hay ?”

      Nghe vậy, Liên Ngữ mới giật mình cúi đầu xuống nhìn, “A!”

      vội vàng thu tay, kéo chăn bao lấy cơ thể mình, tròng mắt nhìn xung quanh, tìm kiếm quần áo của mình.

      Tất Ngôn dường như nhìn ra ý nghĩ của , tay dài vươn ra ôm vào lòng, “Hôm nay nếu những lời muốn nghe, em cũng cần mặc quần áo.”

      gì cơ?” Liên Ngữ ngượng ngùng ngọ nguậy trong ngực , sao có thể những lời mờ ám như thế được.

      “Em vẫn muốn tiếp tục trốn tránh sao?” Tất Ngôn lãnh đạm nhìn , được trốn tránh, mà bộ dạng lãnh đạm kia hề giống với người đàn ông nhiệt tình mà quen biết.
      Last edited by a moderator: 6/5/15
      Friendangel2727 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :