1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

LÀ YÊU HAY HẬN - Linh Hy (Dân quốc) (50C Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Style01169

      Style01169 Active Member

      Bài viết:
      225
      Được thích:
      175
      Chương 30

      khép hờ mắt, gắng lờ những giọt nước mắt đó, còn lồng ngực lại phập phồng mạnh mẽ như vừa được sống lại. cố gắng kiềm chế, khi mở miệng vẫn là giọng bình thản: "Vậy em hãy nhớ lời em ngày hôm nay. Giờ em theo tôi."

      Lâm Hàng Cảnh khóc vẫn ngẩn ra: " đâu?"

      "Đảo Tân Bình, em kéo dài sáu ngày rồi, còn lề mề nữa chúng ta cứ đợi mà nhặt xác Trầm Yến Thanh là vừa." quay người ra phía cửa, Quách Thiệu Luân vừa mới chạy vội từ bên ngoài vào, quần áo vũ trang ướt đẫm vẫn bám đầy những hạt mưa, nghiêm chào Tiêu Bắc Thần rồi mới : "Báo cáo thiếu soái, phòng vệ dọc đường sắp xếp xong xuôi, rất an toàn. Dinh thự nhà họ Tiêu bên đó cũng thông báo rồi, Mạc tham mưu trưởng điều đội năm, lúc này canh gác ngoài dinh thự ở đảo Tân Bình. Phía tô giới cũng lo xong."

      Tiêu Bắc Thần cười : "Quả nhiên Mạc tham mưu trưởng làm việc thần tốc."

      Bọn họ đối đáp như vậy càng làm Lâm Hàng Cảnh bồn chồn, hiểu ra ngay, hơi tức giận, giọng có chút run rẩy: "... chuẩn bị xong xuôi hết từ lâu rồi?"

      "Ai biết, có lẽ chuẩn bị ổn cả, cũng có lẽ là ." quay đầu lại nhìn , lạnh nhạt: "Em chỉ cần nhớ , sau khi cứu Trầm Yến Thanh ngay tức khắc em còn là Trầm phu nhân gì nữa, mà thuộc về tôi. Cả đời này đều thuộc về tôi."

      Khuôn mặt vẫn luôn tuấn tú và trầm như thế, vẻ mặt lãnh đạm, bình thản. Tất cả đều được sắp đặt kỹ càng, kể cả . bao giờ có thể thoát được lòng bàn tay , luôn phá hủy dễ dàng cuộc sống mà mong muốn. Trong trái tim Lâm Hàng Cảnh có cảm giác lạnh lẽo, đôi mắt xuất lớp sương. Trầm Khác khóc hu hu, cậu bé dang tay ra muốn ôm, khom người xuống, ôm lấy đứa bé xíu vào lòng. người trẻ con luôn toát ra loại cảm giác khiến người ta yên lòng. nghe thấy tiếng bước chân vòng qua . Tim đau đớn, căm hận bỗng bật ra ngoài, rít thành những chữ ràng: "Tiêu Bắc Thần, nhớ lấy, cả đời này tôi luôn hận !"

      Tiêu Bắc Thần quay đầu lại nhìn Lâm Hàng Cảnh ôm Trầm Khác, con mắt đen nhánh của bỗng ảm đạm hẳn, nhưng vẫn lạnh nhạt đáp lời: "Tôi nhớ rồi."

      Vào đêm khuya, chuyến tàu được chuẩn bị riêng để đến đảo Tân Bình bắt đầu lăn bánh dưới trời mưa lớn. Do Trầm Khác khóc lóc mãi thôi, muốn bị bỏ lại mình nên Lâm Hàng Cảnh cũng còn cách nào khác mà đành phải đưa cả bé lên tàu. Toa hạng nhất của tàu rất rộng rãi, như phòng ngủ được trang trí lộng lẫy. Sàn được trải tầng thảm, bên thảm là chiếc sô pha êm ái. chiếc bàn bên cạnh sô pha có chiếc đèn bàn be bé.

      Tiêu Bắc Thần ngồi ghế sô pha mềm mại. Ánh đèn mông lung bao phủ quanh . Thỉnh thoảng lại nghịch chiếc bật lửa, ánh sáng xanh lam đó xuất , rồi lại tắt lụi. Trầm Khác nằm ở chiếc giường bên cạnh, nó ho liên tục, ngủ yên giấc. Lâm Hàng Cảnh bèn ngồi cạnh xoa đầu cậu, lặng lẽ trấn an.

      Trong toa tàu có ai chuyện, chỉ có tiếng tàu chạy đường ray, thanh đó ngừng truyền vào trong toa. cửa sổ có chiếc rèm mỏng màu trắng, tiếng mưa tí tách vang vọng bên ngoài. Tiêu Bắc Thần ngước mắt lên, lẳng lặng nhìn , ở trước mặt , chân thực đến thế... lúc sau mới chầm chậm lên tiếng: "Hơn hai năm nay em sống thế nào?"

      nghe thấy giọng lòng hơi nhói, nhìn xuống, nhìn vào Trầm Khác ho trong chăn, rằng: "Đó là chuyện của tôi, cần biết."

      Tiêu Bắc Thần đáp: "Tôi cần biết."

      quay đầu nhìn cái, trong giọng của cho phép tránh né, quay mặt , nhìn lên chiếc rèm mỏng ở cửa sổ, mở miệng lạnh nhạt: "Sau khi chạy khỏi phủ đại soái, tôi luôn trốn ở tu viện nữ. Thái Thụy Sa ma ma ở tu viện là giáo của mẹ tôi. Khi đó tôi chỉ muốn rời khỏi thành Bắc Tân, nhưng ra khỏi thành được, sau đó bị số việc giữ chân lại, được nữa. Nửa năm trước tôi định nhờ Thái Thụy Sa ma ma đưa Mỹ, nhưng kiểm tra quá kỹ, tôi lên được thuyền." ngừng lát: "Vả lại, cha mẹ tôi vẫn còn bị giam ở Tương Kinh, tôi thể nào yên tâm được."

      Ngọn lửa chiếc bật trong tay bỗng tắt ngúm, ánh mắt xẹt qua tia sáng khác lạ, chậm rãi: "Chỉ thế thôi?"

      Lâm Hàng Cảnh muốn nhiều nữa, chỉ đáp: "Đúng."

      đợi mỗi câu này, sau đó lập tức hùng hổ hỏi: "Vậy Trầm Yến Thanh xuất vào lúc nào?"

      giật mình, lòng rối bời, quay đầu lại ngờ đối diện với ánh mắt hung hăng của , chúng sáng ngời như hiểu hết tất cả. cảm thấy tất cả những gì tạo dựng đều sụp đổ, câu nghẹn ở cổ họng, chẳng thể nào đáp lại lời . nhìn vẻ mặt , ý nghĩ bỗng chốc xuất trong đầu làm thở mạnh: "Lâm Hàng Cảnh, em lừa tôi?"Mặt trắng bệch, lập tức đáp: "Tôi lừa !"

      lạnh lùng, nhìn đầy áp bức: "Em chưa bao giờ rời khỏi thành Bắc Tân! Trầm Yến Thanh đến Bắc Tần con chưa đến ba tháng! Em chỉ cần trả lời tôi câu, hai người làm sao mà kết hôn từ nửa năm trước được?"

      chất vấn của như đợt sóng biển cực mạnh đổ ập đến khiến kịp trở tay, đầu óc rối rắm, ánh mắt nóng rực của làm suy nghĩ được gì cả. Hơi thở còn bình tĩnh nữa, lúc này làm sao mà có thể nghĩ ra cái cớ để hợp với những gì được? Lòng bàn tay đều là mồ hôi. Đúng lúc này, Trầm Khác vẫn nằm giường bỗng lên tiếng: "Mẹ, sao mẹ lại quên rồi, nửa năm trước con và cha đến Bắc Tân mà."

      như được đại xá, cúi đầu xuống nhìn cậu bé: "Tiểu Khác..."

      Trầm Khác vừa ho vừa cố gắng nho : "Cha đưa con đến Bắc Tân chơi... Tò he ở thành Bắc Tân đẹp nhất, tiếc là ăn được. Cha chỉ có thể ăn người bằng kẹo đường thôi. Là lúc đó đấy... Cha và mẹ..." Sau khi cậu những lời đó lại bắt đầu ho ngừng, vội vàng che miệng cậu bé lại, khuyên bảo: "Ừ, biết rồi, Cha về lại mua kẹo cho con ăn. Tiểu Khác ngoan, ngủ ngoan nhé."

      Trầm Khác mở to mắt nhìn Lâm Hàng Cảnh, tiếng ho chút: "Người cha nhất là mẹ và con, đợi cha về rồi chúng ta cùng công viên chơi, mẹ dạy con gấp thuyền giấy, chúng ta thả thuyền. thả diều nữa đâu, lần trước con đòi thả diều làm mẹ khóc, cha quát con, sau này con chơi diều, khiến mẹ buồn nữa."

      Trầm Khác xong cảm thấy khuôn mặt mình ẩm ướt, cậu ngước mắt nhìn, thấy mặt Lâm Hàng Cảnh lóng lánh những giọt nước mắt. Cậu nằm đó, hoảng hốt giơ cánh tay nho lên lau cho : "Mẹ đừng khóc, đều tại con hiểu chuyện, lại làm mẹ buồn." Lâm Hàng Cảnh nắm lấy bàn tay bé của cậu, lòng rối bời, chỉ được câu: "Con hiểu chuyện lắm rồi." Giọng nghẹn ngào kèm cả nước mắt, nước mắt ấm nóng tuôn ra càng nhiều.

      Có tiếng mở cửa bên cạnh, hóa ra là ra. cúi đầu, nước mắt rơi xuống thành hàng. Trong bàn tay là bàn tay bé của Trầm Khác. Cậu ngủ bên cạnh, hơi thở dần dần bình ổn lại. quay đầu sang, thấy cánh cửa khép nửa, có thể loáng thoáng thấy bóng dáng , đứng bên ngoài. Bỗng nhiên đôi mắt lại đong đầy nước mắt lần nữa...

      Những chuyện trong quá khứ đầy hỗn loạn đó, những chuyện xảy ra trong hai năm này, biết, mãi mãi cho biết. Đứa đáng thương và chịu nhiều thiệt thòi mà lúc nào cũng nhớ đến đó... mang thai bé nằm trong nhi viện của tu viện, Thái Thụy Sa ma ma với : Dù con có hận ta đến mức nào đó đều là ý trời, trẻ em có tội.

      chỉ muốn , nhưng lại được. Dĩnh quân cố chấp muốn lục soát tu viện, chỉ có thể dầm mưa chạy trốn lên núi, cuối cùng bị động thai. Nếu được Thái Thụy Sa ma ma cứu chữa cả và con đều chết rồi. cắn chặt răng, cố gắng dồn hết chút sức lực cuối cùng để sinh bé ra, nhưng vì sinh non nên lại càng khó sinh, đau tới mức gần chết, máu chảy ra mãi ngừng. Lúc đó, như người hấp hối, túm chặt lấy tay thím Lưu, khóc lóc, chỉ được mấy chữ là: hận, cực kỳ hận, nỗi hận nhiều đến thế, hận , hận cưỡng bức , hận trắng trợn của , hận bóp chết tình thuần khiết nhất của , hận hủy hoại trong trắng.

      Nếu ngay từ đầu đến đây, nếu ngay từ đầu gặp cả đời này chắc chắn chỉ ở Giang Nam nơi gió mưa phùn, và có cả ánh sáng lấp lánh của sông nước, ngọt ngào và mịn màng như rượu gạo... Nếu biết trước đây là kết quả cuối cùng, kết quả chỉ còn căm hận này...

      Nhưng tiếc là...

      Tất cả mọi chuyện thế gian đều bao giờ thắng nổi chữ "nếu".

      Chuyến tàu đến đảo Tân Bình vào sáng sớm, mưa vừa mới ngớt, trong khí vẫn còn ẩm ướt trong trẻo. Chân trời có màu đen hơi lạnh. Cả ga tàu được canh phòng nghiêm ngặt, ba bước lại có tốp lính, năm bước trạm gác. Quách Thiệu Luân dẫn theo các binh sỹ vây quanh Tiêu Bắc Thần xuống tàu. Người đứng đón chính là đội trưởng đội năm Phùng Thiết Thành, đứng nghiêm chào. Tiêu Bắc Thần gật đầu, sau đó quay đầu lại nhìn, Lâm Hàng Cảnh vừa mới dẫn Trầm Khác xuống. Trầm Khác thỉnh thoảng lại ho, cũng vậy. Cậu bé cười vui vẻ: "Mẹ giống hệt con." Tiêu Bắc Thần bèn đến, nhìn Lâm Hàng Cảnh và : "Tôi đưa hai người đến dinh thự Tiêu gia."

      Trong lòng rất lo lắng, vì vậy hỏi: "Lúc nào mới cứu Trầm Yến Thanh?"

      nhìn , ánh mắt bỗng chợt lạnh lùng hẳn, giọng thờ ơ: "Em vội gì chứ? Tôi bảo đảm Trầm Yến Thanh chắc chắn sống được chưa? Ô tô đợi bên ngoài, đến dinh thự trước ."

      Hết chương 30.
      tart_trungChris thích bài này.

    2. Style01169

      Style01169 Active Member

      Bài viết:
      225
      Được thích:
      175
      Chương 31: Đụn hồng chất tuyết, chỉ sợ vô tình

      Lâm Hàng Cảnh cũng còn cách nào khác, đành dẫn Trầm Khác lên xe. Xe ô tô thẳng tới dinh thự Tiêu gia - nơi ở của nhà họ Tiêu đảo Tân Bình. Bình thường cũng chỉ có vài người làm ở đó trông nhà, nghe tin Tiêu Bắc Thần sắp đến, họ liền quét tước dọn dẹp sạch , tất cả xong xuôi từ lâu. Thấy sắp đến giờ, đôi vợ chồng già họ Lý quản lý dinh thự bèn dẫn người làm trong nhà ra ngoài cửa lớn chờ. Đầu tiên thấy binh lính bao vây toàn bộ dinh thự, sau đó có mấy chiếc xe con vào.

      Lâm Hàng Cảnh bị Trầm Khác lây bệnh cảm sang, cả đường chăm cho cậu cũng ho liên tục, sờ lên trán thấy hơi hơi nóng. Ngược lại, Trầm Khác có vẻ hớn hở , hò hét lần này mẹ cũng giống cậu. Lâm Hàng Cảnh nhìn cậu mà chẳng biết nên cười hay khóc. Lúc này theo chân Tiêu Bắc Thần vào trong phòng khách. Bác Lý bước đến chào cậu, khom lưng : "Tam thiếu gia, tôi là lão Lý trông nhà này, nếu cậu có gì sai bảo chỉ cần với tôi."

      Tiêu Bắc Thần đưa mũ quân đội cho người hầu đứng bên, : "Giờ tìm bác sỹ đến đây, khám cho hai người bọn họ." Bác Lý liền theo lời . quay đầu nhìn qua Lâm Hàng Cảnh và Trầm Khác, thấy vẻ mặt nghiêm nghị, trông đầy lo lắng, thế là bật cười: "Hai người cách lính của tôi xa xa chút, lát nữa đừng có vì hai người mà cậu ta còn sức chiến đấu!"

      hơi ngạc nhiên, ngẩng đầu lên thấy trong đôi mắt tràn đầy vui vẻ, cùng nhàng, biết nên đáp lại thế nào, chỉ đành cúi đầu xuống. Trầm Khác ho vài tiếng, ngước mặt lên hét to: " cho chú chuyện với mẹ tôi!"

      giật mình, kéo Trầm Khác: "Tiểu Khác, đừng có hư!"

      Trầm Khác nghe, cậu trừng mắt nhìn Tiêu Bắc Thần rồi hét lên như tuyên bố: "Mẹ là của cha tôi!"

      nhìn Trầm Khác, xong lại nhìn đứng bên, môi nhếch lên rồi tới. hoảng hốt nắm chặt tay Trầm Khác. đến trước mặt cậu bé, cúi người xuống nhìn rồi cười khẽ: "Gọi "cha"!"

      Trầm Khác trừng mắt: "Đồ xấu xa!"

      đáp: "Nếu gọi "cha" cứu Trầm Yến Thanh!"

      Trầm Khác trừng mắt, trông có vẻ khiếp sợ, cậu nhìn Tiêu Bắc Thần, lúc lâu sau thỏa hiệp, nhưng lại gọi cách bực dọc: "Cha."

      Tiêu Bắc Thần : "Mẹ của ai?"

      Cậu bé mở to mắt, buột miệng : "Của cha!"

      Tiêu Bắc Thần giơ tay vỗ vỗ đầu cậu, khẽ cười: "Ừ."

      Lâm Hàng Cảnh đứng cạnh cau mày, kéo chặt cậu bé sát vào người, : " đừng có bắt nạt nó!"

      đứng thẳng dậy, nhìn cười cười: "Em gì vậy, giờ là cha nó, thương nó còn kịp nữa là, sao nỡ bắt nạt!"

      lẳng lặng quay đầu , tiếp tục tranh cãi với . Sau đó có người hầu dẫn và cậu bé lên lầu. Căn phòng được bày biện theo kiểu truyền thống, dùng đồ gỗ từ gỗ trắc. chuẩn bị cho Trầm Khác nằm nghỉ trước, cậu bé kéo tay rồi hỏi : "Mẹ, lúc nào cha mới về?"

      Lâm Hàng Cảnh nhìn ánh mắt đáng thương của cậu, cười nhàng, đáp lời: "Cha về nhanh thôi."

      Có tiếng gõ cửa vọng tới, đứng dậy mở của, là bác Lý đưa theo bác sỹ đến, đằng sau ông có người hầu bưng đồ ăn sáng. bèn để bác sỹ khám bệnh cho Trầm Khác trước, còn mình người bên cửa sổ, lẳng lặng nhìn xuống, ngờ thấy Tiêu Bắc Thần lên xe, chiếc xe khởi động và ra ngoài.

      Khu giải trí Thái Hằng là khu vui chơi do Hồng Phúc Sinh - thủ lĩnh bang Long Hiêu đảo Tân Bình mở ra. dựa vào thế lực của tô giới , bề ngoài là Hồng Phúc Sinh tuân thủ luật pháp, nhưng thực tế lại buôn bán thuốc phiện, mở sòng bạc, bắt cóc giết người từ thủ đoạn. Đảo Tân Bình có câu là: "Sáng Thái Hằng nhộn nhịp, đêm Long Hiêu thịt người", chính là đến lão gia Hồng Phúc Sinh của xã hội đen.

      Thiếu soái Dĩnh quân Tiêu Bắc Thần đến nơi ở xin gặp lão gia Hồng Phúc Sinh với thân phận vãn bối, đây là quán ăn rộng của tô giới . Hành động này của rất nể mặt Hồng Phúc Sinh. Đến chiều tối, Tiêu Bắc Thần đợi ở trong phòng thấy cửa phòng mở ra, Hồng Phúc Sinh mặc bộ áo gấm dài, da dẻ màu đồng, mặt mày hớn hở vào.

      Tiêu Bắc Thần bèn đứng dậy, cười lịch chào hỏi: " bao nhiêu năm gặp, bác Hồng vẫn như ngày xưa vậy, mà càng ngày càng trẻ ra."

      Ông ta hề khách sáo, chỉ Tiêu Bắc Thần cười : "Năm đó lúc tôi gặp tiểu tử cậu, lúc đó chẳng qua cũng chỉ là thằng nhóc mười hai mười ba tuổi, mới đó mà lớn vậy. thôi, chứ cái gan của cậu lớn hơn của cha cậu nhiều lắm. Ông già này cũng hiểu, thế giới là của người trẻ, còn mấy ông già tôi đây chỉ là đồ bỏ thôi!"

      Tiêu Bắc Thần biết lời của ông ta có ý, nhưng chỉ cười: "Bác Hồng quá lời rồi, cháu có mấy cái gan cũng chẳng dám với bác ba chữ "đồ bỏ ", mà nếu có dám vậy cha cháu nhất định đánh chết cháu!"
      Hồng Phúc Sinh ngồi xuống, chiếc nhẫn ngọc ở ngón tay cái sáng lấp lánh dưới ánh đèn, ông ta thẳng vào vấn đề: "Dĩnh quân các cậu ở thành Bắc Tân làm loạn cả chuyện làm ăn của Hồng Phúc Sinh này, phong tỏa là phong tỏa cả. Hôm nay tôi đây xin tận mặt thiếu soái, tha cho ông già này đường sống, được ?"

      "Bác Hồng cứ đùa." Tiêu Bắc Thần đích thân rót đầy chén rượu cho Hồng Phúc Sinh, : "Trong chuyện này có chút hiểu lầm, cháu chỉ vì đại ca Trầm Yến Thanh xảy ra chuyện nên mới lo lắng rồi lục soát cả thành, phong tỏa các tuyến đường, cấp dưới cũng hiểu ngọn ngành nên đụng phải bác Hồng. Đều là lỗi của cháu, cháu xin lỗi bác, cháu xin tự phạt ba chén."

      Hồng Phúc Sinh nhìn Tiêu Bắc Thần uống liên tiếp ba chén rượu, ông chỉ xoay xoay chiếc nhẫn ở ngón cái rồi : "Cậu biết, tôi cũng phải ngu ngốc, chúng ta trắng ra luôn, cần phải vòng vo. phải là tôi muốn cái mạng của Trầm Yến Thanh, cũng phải là người của tô giới , mà là bọn Nhật ra cái giá trời để lấy mạng , còn nguyên nhân là gì cậu cũng đấy."

      cười, đáp lời: "Cháu , Trầm Yến Thanh là phần tử trí thức, luôn màng tính mạng mình mà thúc đẩy liên hợp giữa nam và bắc, vì vậy mới đắc tội với bọn Nhật. Bác Hồng lại là nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất, người Giang Nam Giang Bắc đều biết đến cái danh này, lẽ nào lại làm theo lời của bọn Nhật!"

      Hồng Phúc Sinh nhíu mắt nhìn Tiêu Bắc Thần, cười to ha hả: "Tiểu tử biết ăn đấy! Nếu là nam tử hán tất nhiên tôi đây còn lâu mới làm theo lời người Nhật, mà trở thành bọn chó bán nước, hơn nữa tôi cũng biết mối quan hệ giữa cậu và Trầm Yến Thanh. Trầm Yến Thanh nhốt trong phủ của tôi, chịu ít khổ, nhưng tính mạng vẫn an toàn. Nay cậu đích thân đến tôi đây cũng nể mặt mày ít, tôi cũng chẳng phải biết tốt xấu, đợi vài ngày nữa thả ra là được."

      Tiêu Bắc Thần cười đáp: "Nếu như vậy cháu xin cảm ơn bác Hồng!"

      Hồng Phúc Sinh uống chén rượu, gắp đũa bỏ vào miệng: "Cậu cũng đừng vội cám ơn tôi. Hôm nay tôi có thằng , từng đỡ đạn cứu cái mạng này, nó nghe đến uy danh của thiếu soái Dĩnh quân nên rất muốn gặp lần, biết Tiêu thiếu soái có nể cái mặt này ?"

      Tiêu Bắc Thần bèn cười: "Cháu rồi, nếu bác Hồng mở lời cháu sao dám tiếng ""!"

      Hồng Phúc Sinh : "Quả nhiên là phóng khoáng! Tối mai tôi mời được con hát kinh kịch nổi danh Thu Tiêu Cúc đến hoa viên Hồng gia hát, còn mời được cả thiếu soái đại giá quang lâm, cái tệ xá của tôi cũng được thơm lây lần."

      Tiêu Bắc Thần gặp Hồng Phúc Sinh xong liền ngồi xe về dinh thự. Trăng treo nghiêng nghiêng cành cây, đường có người qua kẻ lại, người bán hàng rong rao mời, cũng khá là nhộn nhịp. Quách Thiệu Luân ngần ngừ lát rồi quay đầu lại nhìn Tiêu Bắc Thần ngồi ở ghế sau: "Tối mai thiếu soái đến hoa viên Hồng gia à? Đó là hang ổ của Hồng Phúc Sinh, quá nguy hiểm!"

      Tiêu Bắc Thần nhìn cảnh đêm bên ngoài rồi bình thản đáp: " nghe thấy lão già ấy gì hả? Mấy ngày nữa mới thả Trầm đại ca, nghĩa là mấy ngày này, cái mạng của ta vẫn nằm trong tay lão ấy. Tôi sợ là được."

      Quách Thiệu Luân vẫn lo lắng, định nữa Tiêu Bắc Thần khua tay : "Yên tâm, lão già ấy chắc chắn dám làm gì tôi. Để xem cuối cùng là lão ấy toan tính cái gì!" xong chỉ nhìn ra đường qua cửa sổ xe, bỗng nhìn thấy cửa hàng hoa ở bên đường, qua kính cửa sổ, những chậu hoa bày la liệt, đủ màu sắc. Ngoài cửa là hoa bách hợp, hoa nhài trắng thuần khiết, khẽ lay động trong gió.

      Lòng rung động, buột miệng : "Dừng xe!"

      Trong phòng khách của dinh thự Tiêu gia, có chiếc đèn đặt bàn, nó ánh lên những đường thêu hoa mẫu đơn ở chiếc bình phong bằng gỗ sưa bên cạnh chiếc sô pha. Trầm Khác ngủ say, Lâm Hàng Cảnh bèn ở lại phòng khách đợi Tiêu Bắc Thần về, cũng để nghe được tình hình tại của Trầm Yến Thanh sớm chút. Bác Lý đứng cạnh nhìn chỉ thấy ngồi lặng lẽ đọc sách, ông liền lên và bảo: "Trầm phu nhân, để tôi bật nhạc cho nhé." Ban ngày ông nghe thấy Trầm Khác gọi Lâm Hàng Cảnh là "mẹ" nên liền gọi là "Trầm phu nhân".

      Lâm Hàng Cảnh lắc đầu, cười : " cầu đâu, tôi đọc cuốn sách này thấy khá được." vừa xong bỗng thấy trận gió mang hương thơm tràn vào từ bên ngoài. Quay đầu lại, ngờ thấy mấy binh lính đeo súng sau lưng, tay bê đủ loại hoa tươi và chậu cảnh, xếp thành hàng. ngồi đó ngẩn cả người, nghe tiếng chào bên ngoài rồi thấy Tiêu Bắc Thần bước vào. mới vào liền thấy ngồi ở sô pha, bèn cười : "Tôi tưởng em ngủ rồi, định bày cả phòng khách rồi ngày mai cho em bất ngờ!"

      Khuôn mặt tuấn của đầy dịu dàng, trong ánh mắt chứa niềm vui, nhìn cười nhàng. Bàn tay run lên, trong lòng rối loạn, nhưng lẳng lặng đè nén nó xuống. nhìn đến số hoa đó, thản nhiên hỏi: "Trầm Yến Thanh thế nào rồi?"

      bèn đứng yên tại chỗ.

      Phòng khách như yên lặng ngay tức , như đóng thành băng, như bốc lên từng đợt hơi lạnh, làm đóng băng lòng người. trầm mặc. Đằng sau bầy các loại hoa như chuyển cả cửa hàng hoa về đây, hoa nhài trắng muốt, hoa bách hợp thuần khiết, linh lan đầy sức sống... muôn vàn loại hoa. tự tay chọn, phí công sức chỉ để đổi lấy nụ cười của , vậy mà vẫn nhìn dửng dưng, câu đầu tiên với lại là về chuyện người đàn ông khác mà luôn quan tâm trong lòng.

      Ánh sáng đèn sáng ngời đó chiếu xuống, đôi mắt bên dưới chiếc mũ quân đội bỗng chốc sáng ngời, bắn ra từng tia sáng lạnh lẽo, nhìn chằm chằm vào , lúc lâu sau mới đáp: " ta sao cả!"

      buột miệng: "Vậy lúc nào ấy mới..."

      còn chưa hết chợt nghe tiếng "xoảng", hóa ra là quay người cầm chậu hoa nhài lên, ném mạnh xuống đất. Chậu hoa vỡ nát. giật mình, ngẩn người, sau đó bình tĩnh lại hỏi : " làm gì vậy?!"

      hề quay đầu, biểu tình mặt lãnh đạm, giọng lạnh lùng: "Tôi cũng biết mình làm gì! Nếu tôi biết cần gì phải khổ sở đến bước này!"

      Hết chương 31.
      tart_trungChris thích bài này.

    3. Style01169

      Style01169 Active Member

      Bài viết:
      225
      Được thích:
      175
      Chương 32: Vô vạn tơ tình, mộng tỉnh người đi

      Ánh mắt ảm đạm hẳn, nhìn bóng lưng thẳng tắp của rồi bước lên lầu. Bác Lý đứng bên bèn theo, vội vàng : "Trầm phu nhân, tôi đưa lên..." Tiêu Bắc Thần chợt nhướng mày, quay đầu lại, quát bác Lý: "Sau này được phép gọi ấy là Trầm phu nhân!" Bác Lý kinh hãi, hoảng loạn quay người lại thưa: "Tam thiếu gia."

      ngẩng đầu lên nhìn Lâm Hàng Cảnh đứng sững trước cầu thang, lạnh nhạt đáp: "Gọi là Lâm tiểu thư."

      Bác Lý sợ run trước giọng lạnh băng của , liên mồm đáp vâng, ông với Lâm Hàng Cảnh lần nữa: "Lâm tiểu thư, tôi đưa về phòng." chỉ khẽ nhắm mắt lại, sau đó theo bác Lý lên lầu. nhìn theo bước chân . Ở đằng sau, Quách Thiệu Luân vẫn dẫn vài người lính chuyển hoa vào trong phòng khách. Đôi mắt Tiêu Bắc Thần tối sầm xuống, quay người quát: "Còn chuyển vào làm gì! Ném ra ngoài hết cho tôi!"

      Quách Thiệu Luân ngơ ngẩn, tuy nhiên thấy vẻ mặt khó coi của Tiêu Bắc Thần nên cũng dám nhiều, bèn sai mấy binh sỹ chuyển hết ra ngoài.

      ngồi ghế sô pha, chậu hoa nhài bị đập vỡ ra trước mắt, đất trong chậu che phủ hết hương thơm của hoa, lá xanh tàn úa. Ánh mắt như ngưng lại, chỉ ngồi yên ghế, lên tiếng.

      Ngày hôm sau Lâm Hàng Cảnh dậy từ sáng sớm, đến thăm tiểu Khác trước. Bệnh cảm của cậu bé đỡ hơn rất nhiều, dỗ cậu ăn sáng xong rồi mới xuống lầu. Thấy giá gỗ sưa trước cửa sổ trong phòng khách có chậu hoa nhài, bông hoa trắng muốt, mịn màng khẽ rung trước gió lạnh bên ngoài cửa sổ. Ánh sáng mặt trời dường như cũng làm nổi lên từng chút mềm mại của bông hoa. ngẩn ngơ, đến mở cánh cửa sổ ra, cảm nhận từng đợt hương hoa thơm ngát, mái tóc đen của cũng khẽ khàng bay lên...

      hành lang dài của lối có bày đủ loại hoa rất chỉnh tề, có hoa nhài, bách hợp, linh lan... bày đến tận cánh cổng đá hoa hải đường đầu bên kia. Trước cổng là cây hoa ngọc lan, nở đầy hoa, bên dưới có chậu cảnh mẫu đơn, hoa hồng, vân vân... bức tường bên cạnh là cây thân leo, có vô số những bông hoa tím nho nở, trông có vẻ thanh tịnh. Dưới những bông hoa tím rủ xuống là hải đường, thược dược... chúng nghênh đón gió.

      Thím Lý thấy Lâm Hàng Cảnh chỉ đứng lặng ở trong đình nên bèn đến ân cần : "Lâm tiểu thư, đây là do tam thiếu gia bày biện cho từ tối hôm qua. Dù gì cũng ngắm qua chút, xem có thích ?" Bà định tốt cho tam thiếu gia dăm ba câu, ai ngờ Lâm Hàng Cảnh chỉ đứng lẳng lặng nhìn số hoa đó, đứng lúc lâu, sau đó mới khẽ nhắm mắt lại, môi mím , trông giống như đứa bé quật cường, cố chấp, hề câu nào.

      Hoa viên Hồng gia chính là nơi ở của Hồng Phúc Sinh - chủ khu giải trí Thái Hằng. Hôm nay ở trước cổng lớn có trang trí cổng chào hoa hòe, hai bên đứng đầy tay sai Hồng gia, đều được trang bị đầy đủ vũ trang. Quách Thiệu Luân và đoàn trưởng đoàn năm Phùng Thiết Thành phong tỏa cả con đường này. Đến gần chiều tối Tiêu Bắc Thần mới tới. Hồng Phúc Sinh mặc bộ áo dài, cười ha ha dẫn vào phòng khách lớn nghe kịch. Vừa mới ngồi xuống chợt nghe tiếng chiêng trống, con hát nổi danh Thu Tiêu Cúc lên tiếng, chính là vở "Bá vương biệt cơ". Nhìn quanh cũng chỉ có hai người Hồng Phúc Sinh và Tiêu Bắc Thần mà thôi.

      Tiêu Bắc Thần vốn hứng thú lắm với việc xem kịch, ngồi chán nản, khó khăn lắm mới nghe hết được vở. Vị Thi Tiêu Cúc kia lời cảm ơn xong lập tức có người cầm hộp thu tiền tản ra chung quanh, tiếng tiền kêu như tiếng mưa rơi. Vở kịch vừa hết Hồng Phúc Sinh liền cầm chén trà nhấp ngụm, ông ta cười cười, với Tiêu Bắc Thần ở bên cạnh: "Vị em của tôi đến từ lâu rồi, đợi ngoài kia, Tiêu thiếu soái nể mặt lão già này gặp lần được chứ?"

      Vẻ mặt Tiêu Bắc Thần thản nhiên, Hồng Phúc Sinh đặt chén trà xuống, dựa người vào thành ghế, ông cầm tẩu thuốc hít hơi thỏa mãn, rỗi vỗ vỗ tay. Đôi bàn tay chai sần đập vào nhau vang lên tiếng khá lớn, lập tức có tiếng cửa mở ngoài phòng khách. Tiêu Bắc Thần liếc qua cái, thấy người ăn mặc gọn gàng, thắt lưng có dắt khẩu súng ngắn, tay áo rộng thùng thình, vào. Mặt mày lạnh lùng. Người đó khiến ngẩn ra, có cảm giác ta khá quen.

      Hồng Phúc Sinh ở bên cười : "Tiêu thiếu soái còn nhận ra cậu ta ? Theo lý hai người là người quen cũ. Còn tôi nợ cậu ta ân tình nên nay cần mời cậu đến, cũng coi như trả nợ xong cho cậu ta. Chuyện giữa các cậu các cậu tự xử lý , tôi tham gia."

      Tiêu Bắc Thần nhìn người nọ đến gần, đôi đồng tử đen nhánh lẳng lặng co lại. Người đến bỗng bật cười, con mắt đen sáng như đá quý toát ra lạnh lẽo, : "Tiêu thiếu soái nhớ tôi, nhưng tôi lại nhớ thiếu soái. Nếu phải phát đạn của cho tôi năm đó, cũng chẳng có tôi của ngày hôm nay!"

      câu mở ra tất cả những ký ức của ngày xưa. Tiêu Bắc Thần cười lãnh đạm, chỉ quét ánh mắt rét lạnh của lên mặt người đến mấy lượt, : "Mạng lớn đấy!" Người nọ cười cười: "Tôi khác người từ bé, có tim nằm bên phải, tiếc là lúc đó Tiêu thiếu soái biết!"

      Tiêu Bắc Thần cũng cười lạnh: "Giờ biết vẫn chưa muộn!"

      Hồng Phúc Sinh nghe cuộc đối thoại nhưng hề chen vào câu, ông chỉ nhìn lên đài diễn. Chiêng trống lại bắt đầu vang lên ầm trời, đây chính là vở kịch võ mà ông ta đích thân chọn.

      Đảo Tân Bình gần phương bắc hơn thành Bắc Tân, mới vào đêm liền thấy cái lạnh của mùa thu. Tối này, Tiêu Bắc Thần đến nửa đêm mới về. Vừa vào phòng khách, bác Lý liền lên báo rằng Lâm tiểu thư vẫn còn đợi ở thư phòng lầu. biết chắc chắn là đợi tin tức của Trầm Yến Thanh nên thẳng lên lầu. Mở cánh cửa ra, thấy ánh sáng chiếc đèn bàn có chao đèn màu hồng phấn, tỏa ánh sáng mông lung bao trùm lên , dựa người lên ghế sô pha dài, ngủ mất. tới, cởi chiếc áo khoác quân đội màu đen của mình ra, cẩn thận đắp lên người . có vẻ rất lạnh, còn chiếc áo vẫn giữ hơi ấm của nên theo bản năng, cuộn mình trong chiếc áo, quấn kín như đứa bé. Hơi thở của ổn định. cúi người xuống trước mặt , lặng lẽ ngắm khuôn mặt thuần khiết và an tĩnh đó. Thư phòng cực kỳ yên tính, chỉ có tiếng đồng hồ chuyển động nho .

      Trong cái nhìn tiếng động đó, khuôn mặt tuấn tú bức người của dần dần xuất những cảm xúc phức tạp khó thành lời, chầm chậm khe khẽ: "Cuối cùng trong lòng em nghĩ gì?"

      Ánh sáng từ chiếc đèn phủ lên hai người họ. chỉ lẳng lặng nhìn , biết qua bao lâu, ngủ say bỗng nhiên chau mày, như giấc mơ đẹp đẽ gì. Sắc mặt dần dần nhợt nhạt, mắt nhắm chặt, thốt lên những tiếng hoảng loạn: "Đứa bé... Đứa bé... Đừng mang nó , đừng ..."

      bị vướng trong cơn ác mộng, mở nổi mắt, cánh tay gầy gầy vươn ra khỏi chiếc áo choàng quân đội, như muốn túm lấy thứ gì đó. Tiêu Bắc Thần duỗi tay ra nắm lấy tay , tay rất lạnh, vào khoảnh khắc chạm vào tay , giống như người vẫy vùng trong nước bỗng túm được khúc gỗ trôi nổi, nắm chặt. Nước mắt lập tức tuôn ra, ướt đẫm đôi lông mi dài đen nhánh: "Đứa bé... trở về..."

      cứ gọi như thế liên tục cho đến khi làm chính mình tỉnh dậy. Vừa mở mắt ra đôi mắt vẫn còn ngập nước liền phản chiếu khuôn mặt của Tiêu Bắc Thần. bất ngờ làm thể tránh được ánh mắt của . Đứa bé đó quả thực giống hệt . Dường như vẫn chìm trong giấc mơ, mặt nhợt nhạt, trong đầu đều là những hình ảnh trong mơ, theo bản năng túm chặt lấy tay , như đó là chỗ dựa của , nước mắt lã chã, thổn thức: "... Đứa bé... đứa bé..."

      Đôi mắt vẻ lo lắng: "Đứa bé nào?"

      Giọng khiến tỉnh hẳn, trái tim hốt hoảng, trán ra đầy mồ hôi. Bốn mắt nhìn nhau, như dồn ép , còn đôi mắt vẫn còn vương những giọt nước mắt như thủy tinh, lông mi cũng ẩm ướt, nghẹn ngào: "Tôi... tôi mơ thấy tiểu Khác... lại bị ốm..."

      Mắt vẫn đầy hoảng hốt như trước, cứ nhìn chằm chằm vào , như có thể nhìn xuyên vào tận trái tim. càng hoảng sợ, nhìn sang chỗ khác lại thấy tay mình vẫn nắm chặt tay , nhanh chóng buông ra. Ai ngờ ngón tay vừa mới cử động phản ứng lại rất nhanh, càng nắm chặt hơn, chặt chẽ trong lòng bàn tay .

      kinh ngạc. Đôi mắt đen như mực, mở miệng: "Lâm Hàng Cảnh, tôi hỏi em, nếu như giữa tôi và Trầm Yến Thanh chỉ có người sống em chọn ai?"

      nhìn , chỉ đáp: "Bỏ tay ra." định rút tay mình khỏi tay , ngờ càng siết chặt hơn nữa, thậm chí còn ngại làm đau . Lòng bàn tay nóng hầm hậm như sắt nung, ánh mắt dần toát ra cái lạnh, buột miệng: "Nếu tôi và Mục Tử Chính chỉ có người có thể sống, em chọn , hay là chọn tôi?"

      Lâm Hàng Cảnh vừa nghe thấy ba chữ "Mục Tử Chính" như bị con dao đâm thẳng vào tim, nước mặt bỗng trào ra, nên lời. Đôi mắt chợt lên điên cuồng, như tấn công , làm tâm trạng rối bời. cố chấp muốn nghe câu trả lời của .

      "Lâm Hàng Cảnh, cuối cùng là hay là tôi?!"

      hỏi làm vết thương lòng của lại lần nữa rỉ máu. chỉ muốn trốn tránh, nhưng ép đến từng bước, ánh mắt làm khó thở. ngước mặt lên nhìn , nước mắt bèn men theo khóe mắt trào ra, nóng bỏng, vừa khóc vừa : " cần gì phải thế để đâm tôi, nếu tôi chọn ấy có thể làm ấy sống lại chắc?"

      Bàn tay chợt buông lỏng, nó mất hết sức lực chỉ trong khoảnh khắc. Hai mắt đầy nước mắt của hiển đau đớn khôn cùng. Cả đời này chỉ sợ nước mắt của , mỗi giọt nước mắt đều như chiếc kim đâm vào trái tim . chăm chú nhìn khuôn mặt , run rẩy : " ta chết bởi súng của rồi, còn muốn thế nào nữa?! nợ ta! nợ Mục Tử Chính mạng!"

      đột nhiên thấy bực, tức giận quát: "Vậy tôi trả cho !"

      Hết chương 32.
      tart_trungChris thích bài này.

    4. Style01169

      Style01169 Active Member

      Bài viết:
      225
      Được thích:
      175
      Chương 33: Tất cả đã đổi, chim én bay về

      Câu này khiến ngẩn người, cũng khiến ngẩn người. Thư phòng nho bỗng chốc trở nên yên tĩnh. bình tĩnh lại, chỉ im lặng nhìn , sau đó chầm chậm: "Nếu tôi trả lại cho em có còn hận tôi ?" Câu hỏi này của giống như tiếng thở dài. Ánh đèn bàn tỏa ra ánh sáng lờ mờ. Đôi mắt lên thống khổ như gặp ác mộng. Trái tim chợt nhói đau, thể trả lời, hoảng hốt quay đầu , nhưng giọt nước mắt từ từ men theo da thịt trắng mịn như ngọc mà rơi xuống...

      Trước mắt bỗng sáng hẳn, hóa ra đứng dậy bỏ , đến cửa thư phòng. Tiếng bước chân nặng nề làm tim run rẩy. Giọng truyền tới, mệt mỏi và hờ hững: "Sáng mai đến ga tàu đợi Trầm Yến Thanh."

      quay đầu lại ngạc nhiên, nhưng ra ngoài. Đèn ngoài hành lang sáng rực, hắt vào qua cánh cửa khép hờ, nó giao với ánh sáng mờ ảo trong phòng, trông như nơi tiếp xúc giữa thực và hư ảo. cứ thần người ra nhìn, trong lòng là từng đợt đau đớn, đầu óc chỉ còn sót lại những hình ảnh trong giấc mơ vừa rồi. Giấc mơ ràng đến vậy... ôm chặt đứa bé gầy và yếu ớt, thím ở bên vừa lau nước mắt vừa : "Dù sao cũng là cha đứa bé, quả là giống hệt... được, mà hận cũng được... Cửu Nhi, con phải làm sao đây..."

      từng nghĩ cách ngây thơ rằng mình trốn thoát, nhưng ngờ, đứa bé dốc sức sinh ra kia mới chính là ràng buộc, biết từ bao giờ mà và Tiêu Bắc Thần bị nối với nhau bằng hàng ngàn sợ dây, được thắt nút lại, và rồi cả đời này thể tháo ra nổi.

      Trong thư phòng có tiếng kim đồng hồ chạy. chiếc rèm cửa mỏng màu đỏ thẫm có thêu hoa màu vàng kim nhạt. Trong đôi mắt hoảng hốt do nước mắt dệt lên, biết qua bao lâu, cuối cùng cũng dần bình tĩnh lại. tỉnh dậy từ trong mộng, dần dần quay đầu nhìn, ngờ lại thấy chiếc áo khoác quân đội màu đen của đắp người .

      ***

      Chín giờ sáng, Quách Thiệu Luân lái xe đưa Lâm Hàng Cảnh và Trầm Khác đến ga tàu. Tất cả người đứng ở ga đều là Dĩnh quân, canh phòng rất nghiêm ngặt. Trầm Khác kéo tay Lâm Hàng Cảnh, lắc lắc , cậu ngẩng đầu lên : "Mẹ, bao giờ cha mới về?" Lâm Hàng Cảnh cúi đầu xuống xoa xoa khuôn mặt của cậu, khẽ: "Cha đến ngay thôi."

      Quách Thiệu Luân đứng bên : "Xin Lâm tiểu thư yên tâm, Tổng tư lệnh [chỉ Tiêu Bắc Thần] đón Trầm tiên sinh, sắp về rồi."

      gật đầu, đáp tiếng "cảm ơn". Quách Thiệu Luân ngừng lát rồi tiếp: "Hồng Phúc Sinh là kẻ cầm đầu xã hội đen, là tên nguy hiểm bậc nhất, đến đại soái dám đắc tội. Lần này Tổng tư lệnh khổ tâm phí sức như thế, xông vào vòng hiểm nguy... Tình cảm này xin Lâm tiểu thư tự hiểu."

      trầm mặc, đôi lông mi dài khẽ cụp xuống, rung trong gió. Bỗng có hồi tiếng ô tô, xe quân đội vào ga rồi mới dừng lại. Cánh cửa xe mở, Trầm Yến Thanh nghiêng ngả bước ra ngoài. Bộ quần áo vest rách tươm, mặt mày tiều tụy, cằm đầy râu. Trầm Khác hét lên tiếng: "Cha..." Cậu bé dang hai tay chạy đến ôm Trầm Yến Thanh. Lâm Hàng Cảnh sợ cậu bị ngã nên cũng vội vàng theo. Trầm Khác sà vào lòng cha cậu rồi khóc òa lên, chùi hết nước mắt nước mũi lên quần áo Trầm Yến Thanh. Trầm Yến Thanh ôm cậu vào lòng, cũng rơi nước mắt: "Tiểu Khác, lúc cha có nhà con có bị ốm đấy?"

      "Có ốm lần." Trầm Khác khóc tu tu, giọng nức nở: "Lúc nào mẹ cũng chăm sóc con. Mẹ cha nhất định về, con liền đợi, đợi rất ngoan."

      Trầm Yến Thanh ngẩng đầu lên nhìn thấy Lâm Hàng Cảnh đứng đó, niềm xúc động tràn đầy trái tim. bế Trầm Khác lên và đến trước mặt , : "Cảm ơn em..." nhìn thấy nước mắt mặt , cũng kiềm chế được mà rớt nước mắt, vội vàng lấy khăn tay lau . Trầm Khác ở trong lòng Trầm Yến Thanh : "Mẹ, con cũng muốn lau." bèn duỗi tay ra lau mặt cho cậu bé vẫn dựa trong lòng Trầm Yến Thanh. Trầm Khác túm tay , cười hi hi: "Chúng ta về nhà ." Giọng lanh lảnh của cậu xóa tan hết bi thương. và Trầm Yến Thanh nhìn nhau, cùng lúc bật cười.

      Quách Thiệu Luân đứng gần đó tới: "Trầm tiên sinh, Lâm tiểu thư, lên tàu thôi." Trầm Yến Thanh gật đầu, sau đó bế Trầm Khác và dẫn Lâm Hàng Cảnh về phía toa tàu. được vài bước, dường như cảm thấy được điều gì đó nên quay đầu lại.

      Tiêu Bắc Thần đứng bên chiếc xe mà Trầm Yến Thanh vừa bước ra, lẳng lặng nhìn gia đình họ đoàn viên. đứng đó hút thuốc. Phù hiệu quân phục phát sáng dưới ánh mặt trời, chói cả mắt. Khói thuốc trắng nhanh chóng tỏa ra trung. Điếu thuốc mới hút được nửa bị ném xuống, ngẩng đầu lên nhìn , mặt lên những suy nghĩ phức tạp mà xưa nay chưa từng thấy. ngạc nhiên, quay người lên xe mất.

      nhìn theo chiếc xe dần dần khỏi ga, cứ đứng sững tại chỗ. Quách Thiệu Luân dẫn người đưa Trầm Yến Thanh và Trầm Khác lên toa tàu, sau đó mới qua chỗ Lâm Hàng Cảnh : "Lâm tiểu thư, Tổng tư lệnh vẫn còn chuyện phải làm nên dặn tôi đưa mọi người về trước."

      chần chừ lát mới hỏi: "Chuyện vì Trầm Yến Thanh?"

      Quách Thiệu Luân thở dài hơi: "Tay sai của Hồng Phúc Sinh có người tên là Mục Tử Chính, mới nổi danh là thủ lĩnh đám du côn. Chính ta thay Hồng Phúc Sinh bắt Trầm Yến Thanh cho người Nhật, ngờ lại là người quen cũ của Tổng tư lệnh. Hôm qua mới sai người gửi thiệp tới, mời Tổng tư lệnh đến lầu Như Ý ôn chuyện cũ."

      Khuôn mặt Lâm Hàng Cảnh chợt trắng bệch, quay ngoắt lại nhìn Quách Thiệu Luân, đôi mắt đầy kinh ngạc và hoảng hốt: " ai? Mục Tử Chính?"

      Quách Thiệu Luân đáp: "Đúng, chính là tam đương gia Mục Tử Chính, tay sai của Hồng Phúc Sinh." vừa xong bắt đầu run rẩy, tựa như mới quẳng mình vào giữa băng tuyết, ngay cả tiếng cũng trở nên run run, ngừng lặp lại: "Lập tức... đưa tôi tới lầu Như Ý."

      Quách Thiệu Luân giật mình: "Lâm tiểu thư..."

      "Mau đưa tôi ! Đưa tôi !" Cả người run bần bật, dồn hết sức lực để ra câu vừa rồi, nước mắt tức khắc tuôn ra.

      Quách Thiệu Luân thấy như vậy dám kéo dài, vội vã gọi xe tới đưa đến nhà hàng Như Ý. Thấy đoàn trưởng đoàn năm Phùng Thiết Thành canh gác ở dưới lầu, Quách Thiệu Luân bèn rảo bước tới hỏi: "Tổng tư lệnh đâu?"

      Phùng Thiết Thành chỉ lên lầu: "Phòng thứ ba tầng ba."
      Quách Thiệu Luân bèn dẫn theo Lâm Hàng Cảnh định lên lầu, Phùng Thiết Thành lập tức duỗi tay ra cản hai người bọn họ: "Tổng tư lệnh dặn, nếu có lệnh của Tổng tư lệnh ai được phép vào!"

      Câu đó chặn cả Quách Thiệu Luân và Lâm Hàng Cảnh ở bên ngoài. cảm thấy từng đợt khí lạnh xông thẳng vào tim, đầu óc rối bời, như có vô số con quạ kêu bên tai . nghe lời Phùng Thiết Thành, gì mà chỉ tiếp tục xông về phía trước. Phùng Thiết Thành lập tức dẫn theo hai lính canh chặn ngay ở đầu cầu thang, : "Lâm tiểu thư, chúng tôi nhận lệnh, xin đừng làm khó chúng tôi."

      Quách Thiệu Luân lúc đó tức giận quát lên: "Phùng Thiết Thành, cậu muốn chết à?! Cứ thử đụng vào ấy thử xem!"

      Phùng Thiết Thành thản nhiên quay đầu sang nhìn Quách Thiệu Luân: "Tôi làm theo lệnh, có gì mà dám chứ!"

      Ngay lúc này bỗng nghe có tiếng súng "đoàng" tiếng lầu. Trái tim như bị treo ngược, lảo đảo xông lên lầu. ngờ hai lính gác kia lại khẽ lánh sang cho qua. Phùng Thiết Thành và Quách Thiệu Luân nhìn nhau, thêm gì nữa, còn Lâm Hàng Cảnh chạy vội về phía căn phòng. mở cửa chạy vào, lập tức nhìn thấy Mục Tử Chính đứng giữa phòng, mặc quần áo như lưu manh, tay cầm khẩu súng nghiêng nghiêng. Mặt đầy kinh ngạc nhìn về phía trước. cũng hoảng hốt quay đầu lại, Tiêu Bắc Thần nằm soài đất, tay ôm lấy vai trái, máu ngừng rỉ ra từ giữa những ngón tay.

      Đầu óc bỗng chốc ngơ ngẩn, hồn vía như bay gần hết. Vào khoảnh khắc nguy hiểm này, chẳng quan tâm gì nữa, thân thể bổ nhào về phía Tiêu Bắc Thần theo bản năng, che trước họng súng của Mục Tử Chính. Mặt hoảng sợ đến trắng bệch, buột miệng hét: "Mục Tử Chính! thể giết ấy!"

      Cả người Mục Tử Chính cứng đờ, ngây người nhìn Lâm Hàng Cảnh, thể ngờ rằng mình có thể gặp lại vào giờ phút này, tại nơi này. Bỗng nghe tiếng bước chân lộn xộn ở bên ngoài, là Phùng Thiết Thành dẫn quân lính xông vào, tất cả mũi súng đều chĩa vào Mục Tử Chính. Chốt an toàn được kéo mở ra răng rắc, chuẩn bị sẵn sàng bắn. Tiêu Bắc Thần chịu đựng cái đau từ vết thương, kiệt lực hô lên: "Bỏ súng xuống!"

      Câu lệnh làm mấy người lính ngớ ra, họ chỉ chĩa súng vào Mục Tử Chính chứ dám làm gì thêm. Quách Thiệu Luân cùng Phùng Thiết Thành cũng đứng đờ tại chỗ sau câu của Tiêu Bắc Thần. Tiêu Bắc Thần thở phì phò, hai đầu lông mày nhíu lại chỗ, nhịn đau mà : "Là tôi cho nổ súng. Thả người ."

      Lâm Hàng Cảnh kinh ngạc, quay đầu lại nhìn Tiêu Bắc Thần. Vai trái của chảy máu rất nhiều, sắc mặt dần dần nhợt nhạt. Khi đối diện với ánh mắt của vội : "Chỉ cần em còn hận tôi nữa có chết... tôi cũng đồng ý."

      Nước mắt lập tức rơi xuống, Mục Tử Chính đứng ngẩn ra hồi rồi mới mở miệng: "Hàng Cảnh, em qua đây, tôi đưa em ." Ánh mắt luôn nhìn vào , tiếp: "Hàng Cảnh, giờ có tiền rồi, có Hồng Phúc Sinh và người Nhật chống lưng, có tất cả, có thể bảo vệ em. Tiêu Bắc Thần làm gì được em nữa."

      quay đầu lại, nhìn Mục Tử Chính đứng trong phòng. im lặng nhìn , đây là tình đầu tiên của , tình vừa mới chớm nụ mà chưa kịp nở ra. trao những thương chân nhất cho , cho cậu thanh niên ngây thơ biết làm diều, cho người mà khi cười lên có hai mắt sáng ngời như đá quý. Nhưng mới đó mà mọi chuyện đổi thay, bãi biển hóa nương dâu, còn là Lâm Hàng Cảnh trong quá khứ, Lâm Hàng Cảnh chơi thả diều cùng cậu đầy vui vẻ, Lâm Hàng Cảnh thực tin tưởng rằng cậu có thể đưa về Thượng Hải. của bây giờ có đứa con đáng thương tên là Lâm Nam Quy, mà đứa bé đó, là tất cả của .

      Còn cha của bé, chính là Tiêu Bắc Thần!

      Hóa ra con diều có bay cao đến thế nào nữa cũng bị dây diều giữ lại. Đây là số mệnh của , thể nào chạy trốn khỏi nó.

      Mục Tử Chính nhìn chằm chằm, khuôn mặt thể tuyệt vọng và đau thương vô hạn, đôi môi run rẩy bật ra câu: "Mục Tử Chính, tôi thể cùng nữa."

      Ánh mặt ảm đạm hẳn, giọng chỉ còn tuyệt vọng: " , , " thể " nghĩa là gì?! Lẽ nào... em thay lòng?"

      nhìn , lòng như xoắn lại, cuối cùng chầm chậm quay đầu , run run : "Tiêu Bắc Thần, nếu muốn tôi tiếp tục hận nữa phải để ta sống."

      Tiêu Bắc Thần ôm chặt vai trái rỉ máu, nhìn vào mắt và đáp : "Được, tôi hứa."

      Mục Tử Chính ngây ngẩn nhìn Lâm Hàng Cảnh, rơi nước mắt và : "Mục Tử Chính, mau !" Mục Tử Chính nhìn hai người bọn họ, dường như hiểu ra, quay mặt , đắm chìm trong đau thương, đáp: "Được, tôi biết trong lòng em bây giờ cũng còn tôi nữa, uổng công tôi vẫn luôn nhớ mong em, chúng ta phí công quen biết." xoay người định , mấy người lính kia còn định ngăn lại nhưng nghe Tiêu Bắc Thần quát tiếng: "Để !"

      Phùng Thiết Thành : "Tổng tư lệnh, đây khác nào thả hổ về rừng..."

      Tiêu Bắc Thần bực mình: "Ít lời thôi!"

      Phùng Thiết Thành hết cách, vẫy vẫy tay, binh lính liền tránh đường ra. Mục Tử Chính khỏi mà hề quay đầu lại.

      mở to mắt nhìn theo rời , trái tim như bị khoét mất. Bàn tay bỗng có cảm giác nóng ấm, ngẩn người nhìn, thấy Tiêu Bắc Thần cố sức nắm lấy tay mình. Tay dính đầy máu của vết thương, lúc này, nó túm chặt lấy tay . cắn răng chịu đựng cái đau đớn cháy bỏng từ vai, đôi mắt đen nhánh, với khe khẽ: "Tôi... đúng là ngờ, em xông đến bên tôi..."

      Hết chương 33.
      tart_trungChris thích bài này.

    5. Style01169

      Style01169 Active Member

      Bài viết:
      225
      Được thích:
      175
      Chương 34: Cảnh đẹp ngày vui, trả ngọc cho người

      Tiêu Bắc Thần chưa hết câu thở hổn hển. Trong lồng ngực có niềm hân hoan gần như khiến phát điên. Loại vui sướng ngấm vào xương cốt này còn vượt xa cả cái đau từ vết thương, làm người ta khó mà chịu nổi. Mắt chợt tối sầm, sau đó ngất , tuy nhiên tay vẫn nắm chặt lấy tay hề buông lỏng.

      Lâm Hàng Cảnh thấy khuôn mặt tái nhợt sau đó ngất . tay dính đầu máu nóng ấm của , sợ hãi đến mức mặt mày trắng bệch, hồn vía lên mây, hét lên tiếng: " ba!"

      ***

      Mục Tử Chính thẳng ra khỏi lầu Như Ý, sau đó gọi chiếc xe kéo rồi về hoa viên Hồng gia. Vừa mới tới con đường vắng vẻ người kéo xe bỗng dừng lại. Mục Tử Chính nhìn xung quanh rồi : "Vẫn chưa đến đâu!" ngờ người kéo xe cười khô khốc: "Chính xác là tới rồi, cậu xuống mà xem."

      Mục Tử Chính thêm câu nào, rút ngay khẩu súng ngắn của mình ra rồi bắn người kéo xe, ai dè đạn lại trúng vào thân cây bên cạnh. liền nhảy khỏi xe, chửi lấy chửi để: "Mẹ kiếp! Ông đây biết ngay là có người đụng vào khẩu súng này! Khốn nạn! Trúng kế của Tiêu Bắc Thần rồi!"

      chiếc xe quân đội dừng ngay giữa đường, mười mấy người lính lưng đeo súng bao vây . Mục Tử Chính nhìn quanh, tuy trong bụng có hơi sợ nhưng vẫn gượng cười lạnh lùng: "Giết tôi các người sợ Hồng lão gia tìm đến tính sổ à? Tôi là cánh tay đắc lực nhất của ông ấy đấy!"

      Cửa sổ của chiếc xe quân đội từ từ kéo xuống, người đàn ông tuấn tú khoảng ba mươi tuổi ngồi trong xe, đó chính là trưởng ban đặc vụ Diệp Thịnh Xương của Dĩnh quân. cười : "Tổng tư lệnh chúng tôi rằng, làm việc cho bọn Nhật, phải giết! Nay trong nhà Hồng lão gia nuôi lớn tên Hán gian như thế này chúng tôi phải thay ông ấy xử lý!"

      Giây phút đó mồ hôi Mục Tử Chính chảy đầy sau lưng, lên tiếng: "Tiêu Bắc Thần ... bẫy tôi..."

      Diệp Thịnh Xương cười đáp: "Tổng tư lệnh còn câu cảm ơn giúp ấy đưa được người đẹp về dinh nên cho ra vui vẻ, nhanh chóng. Chúng tôi chỉ làm theo lệnh, những chuyện khác nữa." vung tay phát, mấy người lính kia bèn chĩa thẳng súng vào Mục Tử Chính đứng ở giữa. Mục Tử Chính thể trốn đâu được, quay đầu hét lên tiếng đau đớn: "Hàng Cảnh, cứu!!" Tiếp đó là tràng tiếng súng khiến cả con đường yên tĩnh chấn động như nổ pháo...

      ***

      Cuối tháng mười, thời tiết lạnh nhiều. Trong dinh thự Tiêu gia ở đảo Tân Bình, khí cũng có thêm vài phần vắng lặng của mùa thu. Ánh mặt trời buổi sáng sớm chiếu nghiêng nghiêng vào trong phòng ngủ, chiếu qua rèm cửa sổ màu hổ phách thêu hoa, như dệt lên chiếc thảm trải sàn tầng vàng kim mỏng manh.

      Tiêu Bắc Thần thức dậy từ lâu, ngồi dựa người chiếc ghế mềm trước cửa sổ, tay cầm cuốn sách để đọc. Mới đọc được mấy trang chợt nghe tiếng bước chân khẽ khàng truyền vào từ ngoài cửa, tiếp đó là tiếng gõ cửa. cười khẽ, nhưng lên tiếng mà lại nhắm mắt. Tiếng gõ cửa ngừng lại, người ở bên ngoài đợi lúc lâu, cuối cùng mới đẩy cửa vào.

      Lâm Hàng Cảnh bưng đồ ăn sáng, thấy Tiêu Bắc Thần dựa ghế bèn đặt đồ ăn xuống, xoay người đến bên giường lấy chiếc chăn mỏng đắp cho . Vừa đắp xong, thấy mắt vẫn nhắm nhưng khóe miệng lại khẽ động đậy, trông có vẻ như cười. hiểu ngay tức khắc, rút tay về định nhưng ngờ tay bị túm lại. rút ra được, nhìn sang , đôi mắt sáng như sao của nhìn , đầy vui vẻ.

      Lâm Hàng Cảnh : " mau bỏ tay, đừng khiến vết thương rách ra."

      nằm lấy tay nhưng hề buông lỏng, cười: "Em cử động ảnh hưởng đến vết thương của ."

      hơi cúi đầu xuống: " cứ thế này sao mà ăn sáng được."

      liền : "Người xưa quả là thông minh, "sắc đẹp có thể no", câu này quá đúng."

      rằng mà cố tình rút tay ra, tức cúi đầu kêu "ai ôi" tiếng. giật mình, vội vàng hỏi: " sao thế? Vết thương đau à?"

      ngẩng đầu, hai mắt cười cười: "Vết thương đau, nhưng mà tim đau!"

      bị vẻ mặt tươi cười của làm rối loạn. quay đầu nhìn nữa. múc cháo đầy cho , bỗng nghe tiếp: "Hôm qua nhận được bức thư của Trầm đại ca, việc em giả vờ làm Trầm phu nhân bị vạch trần rồi!"

      Nửa tháng trước, Trầm Yến Thanh đưa Trầm Khác về Mỹ, trước khi có gửi bức thư cho Tiêu Bắc Thần, trong đó hết tất cả mọi chuyện. Lâm Hàng Cảnh múc đầy bát cháo xong đưa cho , liền đặt cháo lên chiếc bàn thấp ở bên, chăm chú nhìn rồi cười : "Trầm đại ca viết tám chữ ở cuối thư, rất hay."

      nhìn vẻ mặt đầy bí mật của , hỏi: "Tám chữ gì?"

      khẽ bật cười: "Cảnh đẹp ngày vui, trả ngọc cho người."

      ràng từng chữ, niềm vui mặt còn có lẫn cả dịu dàng, gần như khiến người ta chìm đắm vào. im lặng nhắm mắt lại, cười : "Lúc em bắt gọi là Trầm phu nhân đó, chẳng khác nào giết sống cả. Cuối cùng hôm nay cũng đợi được thực sáng tỏ. Em thử nghĩ xem tám chữ này, bốn chữ đầu quả là hay - cảnh đẹp ngày vui (lương THẦN hảo CẢNH), đời này ngờ cũng có chuyện trùng hợp đến thế, đúng là càng nghĩ càng thấy chúng là... trời sinh."

      : "Tôi muốn nghĩ."

      nhịn được cười: "Em lo lắng gì chứ, còn chưa chúng ta là "gì" trời sinh, vậy mà em bảo muốn nghĩ rồi. được, em phải suy nghĩ cho !"

      nghẹn họng: "Biết là lại được mà!"
      cười đáp: "Là vì có lý!"

      lại bị trêu chọc nhưng tìm được lời nào để đáp lại, đành : " thế khác nào tôi là người có lý, cố tình đến đây gây chuyện."

      cười cười: "Là em nhé, phải ."

      biết mình tiếp tục bị trêu, ngẩng đầu lên bèn thấy đôi mắt tràn ngập niềm vui, tỏa sáng lấp lánh như sao trời. chăm chú ngắm đôi mắt trong veo của , lòng bỗng rung động, liềm chế được mà vươn tay ra nắm tay , đặt tay vào lòng bàn tay , khe khẽ: "Hàng Cảnh, tháng này quả vui sắp điên lên rồi. Cuối cùng cũng đưa được em về, phải là trong mơ, mà là thực đưa được em về."

      Lòng bàn tay nóng hầm hập, nhưng vẫn bình tĩnh đáp lời: "Tôi thấy vết thương của đỡ hơn nhiều lắm rồi. Tôi mua vé, ngày mai... tôi về thành Bắc Tân."

      ngẩn ra, nhìn vẻ điềm đạm của , rút tay khỏi tay , lẳng lặng cúi đầu xuống. Bờ môi mềm khẽ mím lại, đường nét hơi cong cong thể quật cường. Nụ cười khuôn mặt dần dần biến mất, ngừng lát mới : "Vậy đưa em về."

      nhanh chóng đáp: "Vết thương của vừa mới hồi phục, nghỉ ngơi thêm , tôi tự về thôi."

      cười nhàn nhạt, quay đầu sang nhìn cửa sổ gỗ ở bên, lẳng lặng : "Vậy cũng được, nếu em quyết định như thế cũng cản em. đường cẩn thận."

      Thái độ của như thế lại làm hơi bất ngờ, nhưng cũng yên tâm hơn. luôn luôn thể nào đối mặt được với trong những tình huống như thế nào, trong lòng có đủ mọi suy nghĩ hỗn loạn. Nhưng vết thương vẫn còn lưu lại trong trái tim , làm sao có thể dễ dàng xóa mờ nó được. càng sợ ở trong cái lồng của lần nữa, luôn có cách điểu khiển tất cả mà ngay cả cũng thể biết hết được.

      đứng dậy, cũng dám nhìn sườn mặt , : "Vậy tôi xếp đồ. mau ăn sáng , lát nữa còn phải uống thuốc." đợi trả lời xoay người đinh ra ngoài. biết lo gì, chỉ ngắm nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, chầm chậm: "Em vẫn còn nhớ chuyện em đồng ý với lúc đến đảo Tân Bình cứu Trầm Yến Thanh chứ?"

      đờ người đứng lại tại chỗ.

      vẫn giữ nguyên tư thế, lặng lẽ nhìn hoa cúc vàng đung đưa ngoài cửa sổ, tiếp: " biết từ trước đến giờ trong lòng em được thoải mái, cũng biết dù có ép em ở bên cả đời này cũng thể có được trái tim em, vô ích mà thôi. Vì vậy những điều kiện đó của em hãy quên ."

      tiếp tục : "Nhưng trái tim chưa từng thay đổi, còn chuyện hay ở tủy em quyết định."

      bình thản ra hai từ "ra " và "ở lại", nhưng chúng lại mang ý nghĩa rất sâu. chầm chậm nắm tay lại, cụp mi mắt, sau đó : "Sáng sớm mai tôi , nhớ giữ gìn sức khỏe."

      Tiêu Bắc Thần cười : "Ừ."

      Tiếng đóng cửa truyền tới từ sau lưng, bước chân dần dần xa. Chung quanh lại trở nên yên tĩnh. Bên tai chỉ còn tiếng chân , dần dần rồi cũng nghe thấy nữa... Ngực nặng nề như đóng thành tảng băng, đau khổ mất mát này muốn phải chịu thêm lần thứ hai. muốn! ngồi dậy, giơ tay ra ấn cái chuông ở bàn bên cạnh.

      Chuông mới kêu nghe tiếng gõ cửa, Quách Thiệu Luân liền vào.

      ***

      mua là vé tàu về Bắc Tân lúc sáng sớm. Khi đến đảo Tân Bình mang nhiều đồ nên cũng lúc cũng cần phải thu dọn gì nhiều. Thím Lý dẫn mấy người làm đến tiễn , mới ra khỏi phòng khách thấy Tiêu Bắc Thần đứng trước chiếc bàn đá ngoài vườn. Tuy bị thương nhưng dáng đứng vẫn thẳng tắp và vững chãi.

      quay đầu lại, nhìn , cười : " đến tiễn em, đường xa như thế..."

      Lâm Hàng Cảnh đáp: "Cũng xa lắm, chiều về tới Bắc Tân."

      Tiêu Bắc Thần bật cười: "Vậy nhớ nhầm rồi. Người ta áng mây chóng tan, thủy tinh dễ vỡ, những chuyện tốt đẹp thế gian này tồn tại lâu dài. Cuối cùng em cũng phải ." chầm chậm, bên môi có nụ cười khổ sở, sau đó nó biến mất rất nhanh: "Em xem, bây giờ đúng là lú lẫn , Hàng Cảnh, chẳng thể nào giữ được em. Đến cùng em muốn gì chứ, cho dù là cả thế giới này, cũng có thể lấy về cho em..."

      ngước mắt lên nhìn, trong đôi mắt đó là ánh sáng tĩnh lặng, giọng của bình thản và mềm mại: "Tôi chỉ cần ngày ba bữa, cả đời cứ trôi qua bình lặng như thế. Tiêu tổng tư lệnh vang dang thiên hạ thể nào mang đến cho tôi cuộc sống đó."

      Khuôn mặt lộ vẻ đơn, lặng lẽ nhìn lúc, sau đó cười cười: "Sao em lại lạnh lùng đến thế, lúc nào cũng đẩy ra xa cả ngàn bước. Điều em muốn, có thể cho em, nhưng em cũng cần. Nỗi hận của em với ngờ lại sâu đến vậy."

      khẽ cúi đầu xuống, : "Tôi đây." dám nhìn thêm nữa, bước chân ra khỏi vườn. vẫn đứng thẳng tắp ở đó, bờ môi vẫn còn nụ cười như trước. còn chưa được mấy bước nghe tiếng động ngoài cổng.

      "Cậu ba bị thương ra sao thế? Có vào xương ? Mấy đưa chúng bay đúng là lũ vô dụng! Lâu thế rồi mới báo cho tôi biết, lát nữa tôi phải..."

      Lâm Hàng Cảnh giật mình, ngẩng đầu lên thấy cánh cổng được đẩy ra, dì bảy khoác chiếc áo khoác gấm xanh ngọc được Quách Thiệu Luân cùng vài người lĩnh dẫn vào, vẻ mặt đầy lo âu. Vừa vào đến vườn liền nhìn thấy Lâm Hàng Cảnh đứng đó, bà cũng kinh ngạc y như , thất thanh gọi: "Hàng Cảnh, Hàng Cảnh..."
      tart_trungChris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :