1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

LÀ YÊU HAY HẬN - Linh Hy (Dân quốc) (50C Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Style01169

      Style01169 Active Member

      Bài viết:
      225
      Được thích:
      175
      Chương 25: Gió lắng hương trần, vật đổi sao dời
      Người đứng nghe thấy tiếng bóng lưng run cái, quay đầu lại, chưa lên tiếng nở nụ cười, khuôn mặt trắng trẻo đều là niềm vui: " ba..."

      Người xoay mặt lại là Trịnh Phụng Kỳ.

      Chỉ trong nháy mắt mà như từ thiên đường rơi xuống địa ngục, Tiêu Bắc Thần cảm thấy máu toàn thân đều lạnh hẳn, tình cảm chôn giấu ở nơi sâu nhất đó cứ tràn ra như thế, kịp kháng cự, lại thêm nhát dao đâm vào (tim), thể nào trốn thoát.

      Trịnh Phụng Kỳ nhìn Tiêu Bắc Thần tới cười : "Em loanh quanh thôi, sau đó vào căn phòng này, sao cũng tới đây vậy?" nhìn sách giá đều bị đụng vào bừa bãi, ánh mắt trầm xuống, : "Ai cho chạm vào mấy thứ này?"

      Trịnh Phụng Kỳ nén cười, nghiêng đầu nhìn : "Sao em được đụng vào?"

      quay đầu lại: " ra!"

      ngớ người, ngơ ngác nhìn bóng lưng thẳng tắp của , mặt trở nên trắng bệch, rồi lại chuyển thành xanh, giọng cũng bắt đầu chua ngoa: " gì?"

      quay mạnh người nhìn , chiếc đèn đỉnh đầu chiếu vào đôi mắt , tỏa ra lạnh lẽo như đao cắt, giận dữ quát: "Ra ngoài cho tôi! Ngay lập tức! Chỗ này xứng mà đứng! Cút! Nghe chưa!"

      nghiến răng tức giận: "Tiêu Bắc Thần, được lắm!" Quay phắt người đẩy cửa , ra ngoài làm ầm ĩ hồi khiến mấy người lính cũng kéo tới. Quách Thiệu Luân phải khuyên can hết lời rồi điều xe đưa ta về. Sau đó chạy vội lên lầu nhưng lại thấy cửa phòng ngủ chính khóa trái, chỉ đành đứng ngoài gõ hồi lâu, bên trong vẫn yên tĩnh, chẳng có lấy tiếng động. thở dài hơi, buông thõng tay.

      ***

      Từ xưa đến nay, đường Đông Lan ở thành Bắc Tân là nơi ở của các cán bộ quan chức và đại gia. dãy toàn nhà kiểu tây, lan can chạm trổ hoa văn, cột trụ bằng đá màu trắng nguy nga. Trầm Yến Thanh chuyển về đây mới được hơn hai tháng, muốn cho ai hay. vốn là thư ký của ngài Terry công sứ* Mỹ, tri thức đầy mình. Ở chiến dịch tại Hạng Bình Khẩu năm trước, nhờ khả năng ngoại giao tài ba mà xúc tiến được việc liên hợp giữa nam bắc, đổi lấy khoảng thái bình cho đất nước. Do đó người Nhật dám có hành động sơ xuất gì, tất nhiên họ cũng rất căm hận .

      * Chuyên viên ngoại giao có hàm thấp hơn đại sứ.

      Chiều tối hôm nay có người hầu vào báo, bảo là thiếu soái Dĩnh quân Tiêu Bắc Thần đến. Trầm Yến Thanh vội vàng đứng dậy ra cổng đón. Tiêu Bắc Thần nhìn thấy bật cười: "Đại ca cũng chẳng nể mặt gì, chuyển đến đây lâu thế rồi còn báo em tiếng."

      Trầm Yến Thanh ở nước ngoài từ , hơn ba mươi tuổi. Cả người phong độ ngời ngời, nho nhã tuấn tú, thấy Tiêu Bắc Thần vừa tới non nửa đường Đông Lan đều được canh gác, binh lính tăng cường, bèn cười : "Vốn muốn đến thành Bắc Tân nghỉ ngơi hồi mà cậu xem, cậu vừa biết tin là chẳng còn được yên thân nữa, ít nhất hàng xóm ở đây thể nào cũng chửi chết."

      đưa Tiêu Bắc Thần vào phòng khách. cái cổng vòm khắc hoa màu trắng ngà ở phòng khách có treo mành thủy tinh, từng chuỗi hạt rủ xuống, chạm mặt tấm thảm. Trong phòng cũng được trang trí theo phong cách phương tây, sô pha vải hoa. cái giá bên cạnh có bày bình hoa Cảnh Thái Lam, cắm mấy cành tường vi trắng như tuyết.

      Tiêu Bắc Thần ngồi xuống, mới hàn huyên cùng Trầm Yến Thanh được mấy câu người hầu nữ mang trà lên. Trà đựng trong bộ chén men xanh, rất hợp với trà Bích Loa Xuân, tạo nên màu thanh nhã tươi mới. Tiêu Bắc Thần cười : "Đại ca có mắt nhìn." Trầm Yến Thanh nhìn sang người hầu, bà : "Đây là do phu nhân chọn ạ."

      Trầm Yến Thanh chỉ cười : "Thím Trương, thím lui xuống làm việc ." Thím Trương bèn im miệng, mới lui xuống chợt có đứa bé trai tầm tám chín tuổi chạy vào từ bên ngoài chiếc mành hạt thủy tinh. Cậu đôi giày da , âu phục kiểu tây, hoảng hốt định trốn đằng sau chiếc sô pha. Trầm Yến Thanh bèn : "Tiểu Khác, thấy chú mà chào tiếng hả? Sao lại lễ phép như thế?" Tiểu Khác nằm bẹp xuống dưới gầm sô pha, đôi mắt to đen nhánh mở to như quả nho, nhìn Tiêu Bắc Thần: "Chú, chú đừng lên tiếng nhé, mẹ bắt cháu uống thuốc, cháu uống đâu."

      Tiêu Bắc Thần bật cười khẽ, bỗng nghe tiếng bước chân nhàng từ bên ngoài truyền tới, có giọng vang lên từ sau bức mành thủy tinh, nhàng, dìu dịu như trong mơ, khiến trái tim bất giác mềm hẳn : "Thím Trương, thím thấy Tiểu Khác đâu ?"

      Cả người chợt cứng đờ, lồng ngực tắc nghẹn, nghe tiếng Trầm Yến Thanh cười với bên ngoài: "Em còn đến bắt nó này, tiểu quỷ trốn trong đây." Tiếng bước chân đó bèn đến gần, càng ngày càng gần, đằng sau màn thủy tinh xuất bóng người. Tiếp đó, những ngón tay thon vén tấm mành lên.

      Nháy mắt đó, cả người như bị sấm sét đánh trúng, trở nên đờ đẫn.

      vén mành rồi xuất trước mắt , khuôn mặt xinh đẹp đó vẫn hề thay đổi. Váy màu xanh như màu bầu trời sau mưa, váy có thêu hình hoa lan nhã nhặn, càng tôn lên vẻ đẹp của . Tóc dài đen nhánh, đôi mắt sáng ngời. môi nở nụ cười dịu dàng đến thuần khiết.

      Lâm Hàng Cảnh nhìn thoáng qua phòng khách, thấy mặt lập tức trở nên trắng bệch. quay người định ra ngoài. Trong lòng rất xúc động, bèn đứng bật dậy. Có tiếng gọi của cậu bé vang lên từ sau lưng : "Mẹ, mẹ, đừng , mẹ đừng ." Mấy tiếng này như nước đá ập xuống, cứng người như tượng đá.

      Trầm Khác chín tuổi thò đầu ra từ sau sô pha, chạy vụt tới, kéo tay : "Mẹ, mẹ, con uống thuốc là được chứ? Mẹ đừng giận."

      bị Trầm Khác kéo tay, được mà ở cũng xong, tuy vậy vẫn quay lưng lại kéo Trầm Khác đến trước mặt mình, cúi đầu câu khiến cậu bé ngoan ngoãn thò đầu ra nhìn cha: "Cha, mẹ bảo cha qua đây."

      Trầm Yến Thanh hơi ngẩn người, quay sang với Tiêu Bắc Thần: " lát." thấy mặt Tiêu Bắc Thần nhợt nhạt khỏi ngạc nhiên nhưng cũng gì thêm mà đến chỗ Lâm Hàng Cảnh. cúi đầu dẫn Tiểu Khác ra ngoài, Trầm Yến Thanh cũng theo.

      Rèm hạt thủy tinh hãy còn đung đưa.

      Trà Bích Loa Xuân trong chén men xanh lặng lẽ lắng xuống đáy chén, nhưng cách màn hơi nước, màu xanh biêng biếc ấy trở nên nhạt hơn trong mắt .

      Bữa tối vẫn là ăn ở nhà Trầm Yến Thanh. Bàn ăn dài kiểu tây, ghế dựa sơn vàng, đèn trần xanh nhạt. Người hầu đưa thức ăn lên, Trầm Yến Thanh vui vẻ cười, lấy bình rượu vang Cabernet Sauvignon giá để rượu, đặt lên bàn rồi : "Lâu lắm rồi mới gặp, tối nay chúng ta say về."

      Chai Cabernet Sauvignon này là rượu mạnh, đổ vào ly đế cao, rượu đỏ như ráng chiều. Tiêu Bắc Thần trầm ngâm, nhìn chỗ rượu đó. Trầm Yến Thanh quay sang với thím Trương: "Gọi phu nhân và thiếu gia qua đây, bảo là khách này phải người ngoài, bọn họ cần tránh."

      Vị thím Trương hơi ngạc nhiên, nhìn Trầm Yến Thanh lát rồi mới nở nụ cười mang đầy ý sâu xa: "Vâng, tôi gọi phu nhân đến."

      Tiêu Bắc Thần cười: "Đại ca kết hôn từ lúc nào thế?"

      Trầm Yến Thanh đáp: "Cũng mới hơn nửa năm thôi, cậu biết đấy Khác nó được khỏe, có mẹ mới cũng như có người chăm sóc nó chu đáo." Trầm Khác chạy từ ngoài vào phòng ăn, bổ nhào vào lòng Trầm Yến Thanh, ngẩng đầu lên cười hì hì: "Cha, hôm nay mẹ dạy con ba bài thơ, con thuộc hết cả rồi."

      Lúc vào khuôn mặt đầy vẻ dịu dàng, Trầm Khác đến kéo tay , nhõng nhẽo: "Mẹ phải thưởng con kem, ăn kem ăn kem!"

      lau mồ hôi mặt cậu: "Vừa uống thuốc xong, ăn kem được. Con uống nước cam ."

      Trầm Yến Thanh cười : "Em lại chiều nó."

      cười , kéo Trầm Khác đến ngồi cạnh Trầm Yến Thanh. giới thiệu với : "Đây là tam đệ của - Tiêu Bắc Thần, thiếu soái Dĩnh quân. 24 tỉnh phía bắc này đều là của nhà họ Tiêu."

      nhìn sang Tiêu Bắc Thần, cười cười, chào lịch : "Tiêu thiếu soái, hân hạnh được gặp ."

      Hết chương 25.
      tart_trungChris thích bài này.

    2. Style01169

      Style01169 Active Member

      Bài viết:
      225
      Được thích:
      175
      Chương 26: Nước chảy theo xuân khuất

      Mây trôi cùng với ai

      Tiêu Bắc Thần ngẩng đầu lên nhìn Lâm Hàng Cảnh, ánh mắt sâu thẳm mà sắc bén đó lộ ra những tia sáng nóng bỏng, như kim châm, khiến người ta khỏi thấy lạnh. vẫn nhìn thẳng như cũ, lặng lẽ, nụ cười dịu dàng môi đổi, thanh nhã như hoa lan được thêu cổ áo màu xanh của .

      nhắm mắt, hít sâu vào hơi rồi cầm lấy chén rượu vang đỏ, uống hơi cạn sạch, đặt ly lên bàn, sau đó đứng lên khỏi ghế, nhìn Trầm Yến Thanh : "Đại ca, em còn có việc, em về trước."

      Trầm Yến Thanh ngạc nhiên: "Cậu..."

      ra khỏi cửa, thị vệ đứng bên tới đưa chiếc mũ quân đội, lại đứng lát, quay đầu nhìn, con mắt sáng ngời thấy ở bên bàn, lặng lẽ nắm tay nho của Trầm Khác, cúi đầu, khuôn mặt vẫn bình tĩnh như thế. nghẹn thở, mắt thấy đau đớn, quay người khỏi mà hề quay lại.

      Trầm Yến Thanh tiễn Tiêu Bắc Thần, lúc vào nhà nhìn thấy Lâm Hàng Cảnh vẫn còn ngồi trong phòng ăn, Tiểu Khác được thím Trương đưa rồi. bèn ngồi xuống, xoay mặt nhìn , : "Lâm tiểu thư, chuyện tối nay..."

      ngẩng đầu lên nhìn , khuôn mặt hơi nhợt nhạt nhưng vẫn gượng cười bình thản: "Chuyện tối nay cảm ơn Trầm tiên sinh giúp đỡ rất nhiều."

      Trầm Yến Thanh biết muốn , cũng hỏi nhiều nữa, chỉ trầm ngâm: "Cơ thể Tiểu Khác ốm yếu, may mà được em chăm sóc mới hồi phục tốt thế này. Giúp em cũng là điều tôi nên làm. Những chuyện qua là việc riêng của Lâm tiểu thư, em muốn tôi hỏi nhiều, tôi chỉ sợ... mạo phạm em."

      nhìn vẻ mặt , lòng hơi hoảng hốt, vội đứng lên: "Tôi phải về rồi."

      thấy đứng dậy cũng đứng lên cùng lúc: "Trời tối như vậy, tôi đánh xe đưa Lâm tiểu thư về." lắc đầu: " phiền Trầm tiên sinh, vừa rồi thím Trương gọi xe hộ tôi, xe ở ngoài."

      cười cười, chợt : "Em thế này đêm đến Tiểu Khác tỉnh dậy lại làm loạn lên."

      ngẩn người: " với nó, nếu nó ngoan ngoãn ngủ mai tôi tới nữa, nhất định nó dám hư." Trầm Yến Thanh cũng cười, như tự nhủ với chính mình: "Nếu vậy tôi chắc chắn bắt nó ngủ ngoan."

      nhắm mắt, cũng gì rồi rời . Thím Trương tới từ phòng bên hông, thấy rồi mà Trầm Yến Thanh vẫn ngồi ở phòng ăn, trông có vẻ buồn bã, thất vọng. Bà bèn cười cười tới : "Chúc mừng Trầm tiên sinh."

      Trầm Yến Thanh đáp: "Thím Trương lại đùa rồi."

      Thím Trương cười: "Hiếm thấy là Khác thiếu gia lại hợp với Lâm tiểu thư như vậy, ngay lần gặp đầu tiên nhìn trúng ấy, luôn miệng gọi mẹ. Mới quen có hai tháng mà thiếu gia thể rời Lâm tiểu thư. Người ta trẻ con nhìn người rất chuẩn, tôi cũng thấy Trầm tiên sinh và Lâm tiểu thư là đôi trời sinh, vô cùng hợp nhau. Thấy tình hình tối nay khá tốt, Trầm tiên sinh còn có điều gì phải lo lắng nữa."

      Nếu là trước đây Trầm Yến Thanh nhất định ngắt lời, nhưng tối nay lại quở trách, dường như những lời thím Trương vào tim , chỉ nhìn theo hướng rời , khuôn mặt ôn hòa nho nhã bèn xuất nụ cười .

      ***

      Trường tiểu học Đức Hinh là trường do nữ tu viện nước mở. Phần lớn học sinh cũng là trẻ mồ côi ở nhi viện của nữ tu viện. Những đứa trẻ này ngày nào cũng đeo cặp sách nho tới trường. Lâm Hàng Cảnh là giáo viên tiếng ở đây, ở trong khu nhà cách trường xa lắm, đây cũng là đất của nữ tu viện. Mỗi tháng còn nhận được tiền lương 65 đồng. Ban ngày lên trường dạy học, buổi tối đến nhà họ Trầm làm gia sư cho Trầm Khác, cuộc sống trôi qua bình lặng yên ổn, đây là điều mong muốn nhất.

      Trưa nay, ngồi trước cửa sổ trong phòng giáo viên để phê vở ghi bỗng có cánh tay nho thò vào từ ngoài cửa sổ, trong tay là bông nhành nhành màu trắng. buông bút máy xuống, nhoẻn miệng cười, bên má liền xuất hai lúm đồng tiền sâu lắm, nhàng: "Các em còn nghịch nữa là mách với mẹ Thái Thụy Sa đấy."

      vừa xong thấy hàng đầu xuất trước cửa sổ gỗ. Tất cả đều là trẻ em khoảng dưới mười tuổi, mặc quần áo vải xanh của nhi viện. Đầu cắt bằng, cười hì hì nhìn , đứa mặt tròn xoe trong đám chớp mắt : "Chị Lâm, chúng em chơi đây."

      Lâm Hàng Cảnh : "Gọi giáo Lâm."

      Mấy đứa bé cười vui vẻ nhưng tất cả đồng thanh hô: "Chị Lâm." nhìn đám trẻ mà giả bộ nghiêm nghị được, chỉ cười : "Muốn ra ngoài chơi cũng được, hôm qua thơ dạy các em thuộc hết chưa?"

      "Thuộc hết rồi, thuộc rồi." Đứa bé trai mặt tròn trả lời trước tiên: "Em còn nhớ câu, 'Nâng vang đỏ, Hoàng đằng đó; Khắp thành rờn liễu màu xuân tỏ." Cậu cũng chỉ nhớ được có câu mà dẫn đám trẻ xông ra ngoài, tay cầm chiếc diều màu sắc sặc sỡ, với Lâm Hàng Cảnh: "Chị Lâm, chúng ta thả diều, thả diều ."

      Chợt nghe "cạch" tiếng, chiếc bút máy vốn bàn bị làm rơi xuống đất, lập tức tách thành hai mảnh. Mấy đứa trẻ giật mình, thấy mặt nhợt nhạt gọi ngập ngừng: "Chị Lâm..." Lâm Hàng Cảnh gượng cười, : " thả diều, các em tự được ?"

      Đám trẻ cũng rất hiểu chuyện, thấy như vậy ngoan ngoãn cầm diều ra ngoài thả. Phòng giáo viên bỗng chốc yên tĩnh hẳn, ngẩn người nhìn chiếc bút gãy làm đôi, trong đầu lại lên hình ảnh con diều to nhiều màu sắc. Đó là tình đầu tiên, là tình thuần khiết nhất của , mũi cay cay, khóe mắt ẩm ướt.
      trận gió thổi vào phòng qua cửa sổ mở, những tờ giấy Tuyên Thành tênh đặt bàn, được chặn nên bị gió thổi bay lên cao rồi phân nửa rơi ra ngoài cửa sổ. lấy lại tinh thần, vội vàng đứng dậy rồi bước nhanh ra ngoài cửa. Giấy rơi hành lang, đầy khắp lối . cúi người xuống nhặt, mới nhặt được xếp mỏng có người đứng trước mặt .

      Lâm Hàng Cảnh nhìn thấy đôi dày quân đội màu đen, trái tim lập tức đập nhanh, tay bấu chặt vào xếp giấy Tuyên Thành trong lòng. Cố gắng bình tĩnh lại rồi mới chầm chậm đứng dậy, lúc ngẩng đầu, đôi mắt trong trẻo chỉ lẳng lặng nhìn người nọ, gật khẽ rồi chào lịch : "Tiêu thiếu soái."

      Cánh tay cầm xếp giấy như hẫng cái, là giơ tay tung xếp giấy trắng bay lên. Giấy Tuyên Thành bay loạn giữa , tán loạn như đất trời xoay chuyển. Đôi mắt dưới bóng râm do chiếc mũ quân đội nhưng vẫn tỏ ra phẫn nộ và căm hận, như cắt thẳng vào tim , khiến hiểu rằng còn cơ hội chạy trốn hay giả vờ quen biết !

      lẳng lặng nhìn , vẫn dứt khoát như xưa: "Lâm Hàng Cảnh, tôi chỉ cho em hai lựa chọn, , em bỏ ; hai, tôi làm cho phải rời khỏi em."

      ngước mắt lên nhìn , ánh mắt rất bình thản, nhưng là quật cường đến bình thản: "Tiêu Bắc Thần, cuối cùng muốn thế nào?"

      "Tôi muốn thế nào em biết rất !" Hằn nhìn chằm chằm vào , từng chữ rành mạch: "Tôi muốn có em!"

      Trong đôi mắt trong bóng tối của có vẻ mặt bình thản của , hình ảnh đó bị bao quanh bởi ánh lửa nóng bỏng. Đó là ánh lửa điên cuồng do chờ đợi và mất mát lâu ngày nung nấu thành, nóng tới mức khiến người ta chỉ dám nhìn, dám đụng vào , sợ cháy thành tro.

      ngoảnh mặt , giọng nhàn nhạt: "Tôi lấy Trầm Yến Thanh, tôi bỏ ấy."

      giơ tay túm lấy cằm , để quay đầu lại nhìn. giật mình, hoảng loạn lùi về sau. tay kia của giơ ra chặn đằng sau gáy, khiến chẳng thể lùi. nhìn thẳng vào ánh mắt vừa lo sợ trong nháy mắt đó của , gần như rít từ kẽ răng, căm hận: "Vậy tôi làm rời khỏi em!"

      bị giữ chặt nhưng ánh mắt vẫn bình lặng như mặt nước, toát lên lạnh lùng: " luôn miệng gọi ta là đại ca, cả thế giới này đều biết năm trước Trầm Yến Thanh cứu mạng , vậy mà dám làm những chuyện có lỗi với ấy? sợ bị người đời cười nhạo sao?!"

      Giọng lạnh như băng: "Đúng vậy, ta là đại ca của tôi, là ân nhân cứu mạng của tôi, chỉ cần câu của ấy, tôi có thể hai tay dâng lên bất cứ thứ gì, đến cái mạng này cũng có thể cho, nhưng tôi tuyệt đối nhường em cho bất kỳ ai thế giới này! Dù đó là ai! Tôi là người như thế nào từ lần đầu tiên gặp tôi chắc em biết ! Tôi chỉ muốn ——"

      Những chữ cuối cùng chưa kịp ra Lâm Hàng Cảnh giãy mạnh cái, thoát khỏi tay , sau đó bèn giơ tay tát "bốp" lên mặt . ngớ người, đôi mắt đen trắng ràng của vẫn rét lạnh như cũ, như băng như tuyết, lời bình bình càng đâm vào lòng khiến người ta đau đớn: "Hôm nay, giờ phút này, tôi cho biết, từ khoảng khắc giết Mục Tử Chính, tôi chỉ còn lại căm hận đối với . Cả đời này chỉ còn hận thù!"

      đối diện ánh mắt kiên quyết đó, lồng ngực đau đớn đến khó thở. như ngôi sao bầu trời, chỉ có thể ngắm chứ thể có được, ràng với : "Tiêu thiếu soái, từ nay về sao nếu còn nhớ đến nửa phần ân nghĩa của Trầm Yến Thanh xin gọi tôi tiếng Trầm phu nhân, đừng để tôi phải khinh thường ."

      Cả người dần xụi lơ, bóng râm hành lang đổ lên người , tất cả chỉ còn lại bóng đen lạnh nhạt. Giấy Tuyên Thành rơi mặt đất cũng toát ra cái lạnh màu trắng. Giữa khung cảnh chán chường đó, dường như có cái kim rất , từ từ đâm loạn vào trái tim . thấy xoay người , mà cuối hành lang đó, Trầm Yến Thanh và Trầm Khác biết đứng từ bao giờ.

      Trầm Khác nhìn thấy quay người bèn chạy đến bổ nhào vào lòng , : "Mẹ, hôm nay cha đưa con chơi công viên, xe dừng bên ngoài." Cậu ngừng lát rồi thò đầu ra khỏi lòng , thấy Tiêu Bắc Thần cẩn thận hỏi: "Mẹ bực mình với cái chú kia ạ?"

      im lặng, ngẩng đầu nhìn Trầm Yến Thanh, mặc bộ đồ âu, vẻ mặt cực kỳ thong dong bình thản. nhìn Tiêu Bắc Thần đứng bên đó bèn tới, cũng gì nhiều, chỉ giơ tay đặt lên vai , gọi tiếng: "Tam đệ..."

      Đôi mắt Tiêu Bắc Thần chưa đau thương, mà là nỗi đau thương đến hồn bay phách lạc, cách nào che dấu. nhìn Trầm Yến Thanh, khuôn mặt tuấn đó thể ngỡ ngàng và đành chịu, chỉ được câu: "Trầm Yến Thanh, sao lại là ..."

      Trầm Yến Thanh ngạc nhiên, còn Tiêu Bắc Thần lặng lặng gạt tay khỏi vai, bàn tay lạnh lẽo, đôi mắt dưới mũ quân đội như dát thêm màn sương mù, chỉ nhìn thấy mờ mờ. Tiêu Bắc Thần biết rằng hận , hóa ra là hận đến như vậy, căm hận đến tàn nhẫn như vậy. lời nào, quay người . Giày quân đội giẫm lên nền đá, từng bước đều đau, đau như rách gan rách phổi, như giẫm phải đinh, đau đến tận huyệt Thái Dương của .

      cúi đầu nhìn Trầm Khác ở trong lòng, nghe thấy bước chân rời của , sau đó rất lâu, rất lâu mới chầm chậm quay đầu lại, nhìn đầu kia của hành lang dài đằng đẵng còn bóng dáng , chỉ còn lại dây nho bám hành lang, nở hoa nhạt màu. Lá cây đung đưa theo từng trận gió , tỏa ra hương thơm bồng bềnh.

      hơi cúi đầu, giọng : "Trầm tiên sinh, cảm ơn ."

      Trầm Yến Thanh thở dài cái: "Lâm tiểu thư cần khách sáo, Trầm Yến Thanh tôi tự nhân phải là quân tử, đồng ý giúp cũng do có chút ý định riêng."

      khẽ nhắm mắt, kéo tay Trầm Khác đưa cho , giọng bình lặng: "Trầm tiên sinh, tôi có con trai tên Nam Quy (trở về phương nam), năm nay hơn tuổi, may mà được viện trưởng tu viện Thái Thụy Sa giúp đỡ nên nửa năm trước đưa Mỹ, được thím của tôi chăm sóc. tại tôi còn mong muốn gì nữa, đứa bé đó là tất cả sinh mạng của tôi."

      Trầm Yến Thanh vô cùng ngạc nhiên, hiểu được ý từ chối trong lời , nhưng vẫn nhìn cách kinh ngạc, lúc lâu sau mới hỏi: "Là... Tiêu Nam Quy?"

      Ánh mắt đơn thuần như nhành dành dành trắng muốt: "Lâm Nam Quy."

      Hết chương 26.
      tart_trungChris thích bài này.

    3. Style01169

      Style01169 Active Member

      Bài viết:
      225
      Được thích:
      175
      Chương 27: Tìm nhau trong mộng, tỉnh dậy thở dài
      Nháy mắt liền qua tháng, vừa vào tháng bảy thời tiết nóng lên hẳn. Mới là sáng sớm, người hầu trong biệt thự bận rộn, Tiêu An chạy qua chạy lại thu xếp, cũng theo lệ của mấy năm trước, sinh nhật dì bảy mời khách, chỉ mời đoàn kịch vào phủ. Vì hai năm trước, cậu năm Tiêu Bắc Vọng và cậu sáu Tiêu Bắc Ý đều được đưa sang Mỹ tới chỗ Tiêu đại soái nên nay chỉ còn đại tiểu thư, nhị tiểu thư cùng tứ tiểu thư đến, cùng ở bên dì bảy. Bà ăn mỳ mừng thọ nhưng trông hề có tinh thần, bảo đoàn kịch ra về rồi cùng mấy tiểu thư vào phòng khách nghỉ ngơi. Đánh bài lúc tới buổi trưa, dì bảy nhìn trời, quay đầu lại hỏi đại nha hoàn Tiểu Trạc: "Cậu ba còn chưa đến à?"

      Tiểu Trạc bối rối lắc đầu. Dì bảy lại thở dài cái. Đại tiểu thư Tiêu Thư Tinh thấy bà vui vẻ gì bèn cười : "Nghe tháng này cậu ba đều ở đại doanh bắc, đến Hoa Thinh châu còn chẳng về nữa là. Bận bịu suốt ngày suốt đêm, sắp ngất đến nơi. Dì bảy đừng lo, chừng buổi chiều nó về đây."

      Thư Ngọc cũng khuyên: "Dì bảy đừng lo quá ạ, cứ đợi thêm lát."

      Tiêu Thư Nghi thở dài, : "Nếu ba đến mấy tiết mục vui đằng sau thôi hoãn cả ." Câu này rất vô tâm, nhưng người nghe lại suy nghĩ nhiều. Dì bảy buồn bã : "Nhớ lần sinh nhật hai năm trước, đúng là vui . Mọi người tề tựu, cậu ba còn đạc biệt chuẩn bị chậu hoa lan cho dì, thằng năm thằng sáu cũng ở đây... Còn có cả Hàng Cảnh..." Bà ngừng lát, viền mắt đỏ lên: "Nhớ tới em Lâm của các con làm dì đau lòng quá, từ đến ở phủ đại soái chúng ta, lớn lên dưới tay dì. Từng cử chỉ, động tác đều khiến người ta mến, mà nó cũng nhẫn tâm, lâu đến thế, đến thư từ cũng chẳng gửi, uổng công dì... thương nó..."

      Dì bảy cầm khăn tay lau nước mắt, ba vị tiểu thư cũng im lặng lời nào. Bỗng nghe tiếng người hầu chạy nhanh vào phòng khách báo: "Tam thiếu gia về." Dì bảy vừa nghe liền cuống quýt đứng dậy. Vừa mới đứng dậy cảm thấy cổ trống , dây chuyền châu ngọc đứt, từng hạt trân châu rơi lả tả xuống đất. Tiểu Trạc vội vàng nhặt. Bà quan tâm, dẫn theo Thư Tinh, Thư Ngọc và Thư Nghi rồi ra, ai ngờ nhìn thấy binh lính vây thành đoàn, Hứa Tử Tuấn cùng Mạc Vỹ Nghị đỡ Tiêu Bắc Thần vào. Ba người đầy mùi rượu. Mặt dì bảy liền tối sầm, còn chưa Hứa Tử Tuấn vội vàng giải thích: "Dì bảy, hôm nay đều tại con, vốn chỉ bảo rằng mọi người mệt mỏi liên tiếp mấy ngày nên uống mấy chén mà thôi. ngờ Tiêu tam ca nổi hứng, con và Mạc Vỹ Nghị mới để ý mà ấy làm mình thành thế này."

      Dì bảy nhìn Tiêu Bắc Thần đầy hơi rượu, đứng còn vững vô cùng tức giận, bực mình mắng: "Hứa Tử Tuấn, nếu sau này cậu còn dám dẫn tam ca nhà chúng tôi ra ngoài uống rượu cứ đợi tôi với cha cậu , chắc chắn cho cậu trận nhớ đời. Tiêu An, mấy người còn ngẩn ra đó làm gì. Trân châu rơi mặc nó, còn mau đến dìu tam thiếu gia lên lầu nghỉ ngơi?"

      Tiêu An dẫn mấy người nhanh đến đỡ Tiêu Bắc Thần lên lầu, dì bảy theo lên. Vào phòng đích thân đắp tầng chăn đệm mềm mại lên người , sờ mặt thấy nóng bừng bừng : " biết là uống bao nhiêu rồi, Tiểu Trạc, mau bưng bát canh giải rượu lên đây."

      Tiểu Trạc vội vã pha, Tiêu Thư Nghi đứng bên cạnh ngừng gọi: " ba, ba..."

      mê man, đầu óc như nặng ngàn cân, chỉ cảm thấy lồng ngực như bị đốt nóng, lục phủ ngũ tạng cũng cháy rực lửa, làm cực kỳ khó chịu. Dường như bên tai có tiếng vọng liên hồi, là chuyện, là với : tôi lấy chồng rồi; là : giờ phút này, tôi cho biết, từ khoảng khắc giết Mục Tử Chính, tôi chỉ còn lại căm hận đối với . Cả đời này chỉ còn hận thù! lạnh lùng như vậy, cương quyết như thế, biết cuối cùng mình đợi được gì suốt hai năm ròng rã? lưu giữ lại tất cả những thứ thuộc về . mình chờ đợi, mình bảo vệ, tận mắt thấy cây hoa đào đích thân trồng đơm hoa. Đến cuối cùng, cái mà đợi được chính là kết cục này đây.

      ngoảnh đầu nhìn dưới tán ô giấy màu hồng, đầu hơi cúi xuống, môi có nụ cười nhàng, đôi lông mày thanh tú. Lúc viết chữ bên cửa sổ, vẻ mặt nghiêm túc và tập trung, đôi hoa tai trân châu đeo đung đưa nhè , quay đầu lại, cười dịu dàng với .

      rồi... trở về, với : Tôi lấy chồng... khoét mất trái tim .

      Cảnh hãy còn mà người mất, tất cả đều trở thành uổng công, chút hy vọng cuối cùng của bị đốt cháy rụi, ép từ bỏ, hóa ra còn cơ hội nào để giữ lại nữa... Đến cơ hội bắt ép cũng còn... Đời này kiếp này... thể có nữa...

      Dì bảy nhìn mặt Tiêu Bắc Thần càng ngày càng nhợt nhạt, đau lòng nhưng biết nên làm thế nào. Đúng lúc này Tiểu Trạc mang canh giải rượu tới, bà bèn bưng lấy bát, dùng thìa đút canh vào miệng . Do bị sức nóng của rượu ảnh hưởng nên môi khô khốc, đau rát, có vẻ vô cùng khó chịu, đến canh giải rượu cũng mớm vào được. Dì bảy thấy nhắm chặt mắt, mê man gì đó nên vội vàng hỏi: "Cậu ba... gì cơ?... to lên chút... Cần gì dì bảy tìm về cho con..."

      Ai ngờ bà vừa xong Tiêu Bắc Thần gần như hôn mê giường lại lắc đầu, miệng nở nụ cười lặng lẽ, giọng hối hận, có bi thương, có tuyệt vọng, lẩm bẩm: "... ấy về... Sau này ấy trở lại nữa... Cho dù con có đợi đến bao giờ... ấy cũng về..."

      Tiêu Thư Nghi đứng bên vừa nghe tới đây trong lòng cả, cuối cùng kiếm chế được mà lấy khăn che miệng, nước mắt do áy náy ngừng tuôn ra, nghẹn ngào: "Dì bảy, dì xem, ba như thế này phải làm sao mới được?"

      Suy nghĩ của còn ràng, dạ dày đau đớn như thiêu như đốt, chầm chậm ra cái tên đó, cái tên khảm trong tim , nho như mê sảng. Dì bảy bưng bát canh giải rượu, mới đó mà hai mắt ửng hồng, nhìn Tiêu Bắc Thần mê man, bà thở dài, vừa khóc vừa : "Cái thằng bé này sao mà vẫn chưa từ bỏ thế!"

      Ngày hôm sau đến rất nhanh, dù là ban ngày nhưng trong nhà ăn vẫn bật những ngọn đèn nho màu xanh nhạt. Tiêu Bắc Thần dậy rất muộn, vào nhà ăn thấy dì bảy mặc bộ sườn xám màu lam, cổ áo có nút cài bằng đá quý, bà ngồi mình sờ sờ mấy quân bài, thấy vào với người hầu đứng bên cạnh: "Mau lấy cháo trắng với vài món tôi dặn nhà bếp làm lúc sáng, mang lên đây cho tam thiếu gia."

      Người hầu bèn lui xuống lấy đồ ăn, đến nhìn bà và quân bài, cười : "Để con xem mặt dưới là quân gì." sờ lên quân bài lại bị dì bảy đẩy tay ra, ngẩng đẩu với : "Dì bói, đừng có quấy, mau ăn . Hôm qua con uống nhiều rượu như thế sợ là ruột úng cả rồi."
      Dạ dày đúng là khó chịu, thấy người hầu bưng lên cháo trắng và vài món đơn giản, ngờ là có cả măng và thịt viên, trông rất tinh tế. nhìn mà thấy thèm ăn nên ngồi xuống ăn luôn mấy miếng, dì bảy bèn cười: "Tam thiếu gia ăn uống ngon lành thế có còn nhớ hôm qua là ngày gì ?"

      cười: "Là sinh nhật dì bảy."

      Dì bảy lườm cái: "May mà con còn nhớ đấy."

      Tiêu Bắc Thần : "Con đặt riêng cho dì bức tượng Quan bạch ngọc, vẫn đường đến đây. Dì còn sốt ruột hơn cả con, vừa gặp hỏi tội, con bị oan quá." làm dì bảy mím mội cười, bà cũng bói bài nữa, chỉ : "Đúng là mồm mép. Được rồi, coi như con vẫn còn có hiếu. Tối nay dì mời Hà tiểu thư con Hà đội trưởng quân đoàn đến tiệm Vân Nam ở Hưng Hòa Viên ăn bữa cơm, con cũng phải đến đó cho dì."

      bèn cười, trêu chọc: "Dì bảy càng ngày càng thời thượng, đánh bài với các vị phu nhân nữa mà nay thành ăn cơm với các tiểu thư."

      Dì bảy nhướn mày, cưới hỏi: "Cậu ba, giả vờ hiểu với dì à?"

      "Có cho con mười lá gan con cũng dám giả vờ." vừa cười vừa , đứng dậy trước bàn: "Mấy ngày nay bận quá, con vẫn phải tới đại doanh bắc gặp đại diện mới tới từ phía nam, đúng là có thời gian rảnh. Dì bảy mình vậy."

      xong dợi bà đáp mà lên lầu thay quần áo luôn. Quách Thiệu Luân và binh lính đợi ở ngoài, lên xe và bảo: " đại doanh bắc."

      Quách Thiệu Luân trông có vẻ khó xử, theo Tiêu Bắc Thần bao năm nay, ngoài quan hệ cấp cấp dưới còn có cảm tình bạn bè, do dự hồi mới : "Thiếu soái về Hoa Thinh châu nghỉ ngơi ạ, cả tháng này thiếu soái đều ở đại doanh bắc, việc quân chất như núi cũng giải quyết xong cả rồi. Mạc tham mưu trưởng và Hứa lữ trưởng cả ngày đều làm việc ngừng nghỉ, bọn họ sợ thiếu soái lắm rồi."

      nhìn vẻ mặt khó xử của Quách Thiệu Luân, nhịn được cười to: "Rồi rồi, làm như tôi là kẻ bóc lột, suốt ngày bắt chẹt các cậu bằng. Vậy về Hoa Thinh châu."

      Chiếc xe liền lăn bánh về hướng Hoa Thinh châu. Lúc này là giữa trưa, đúng lúc ngôi trường tiểu học con đường này tan học. đường đầy học sinh đeo ba lô , tay cầm bàn tính, đuổi nhau chơi đùa. Quách Thiệu Luân với lái xe bên cạnh: " chậm thôi." Chiếc xe liền chậm lại.

      Cảnh bên đường phản lên cửa sổ xe, có cả người đường. Tất cả đều rất ràng, mặc bộ váy liền cổ đứng màu tối, tóc dài đen nhánh buộc lên, gọn gàng đằng sau lưng, dẫn Trầm Khác vừa mới tan học về. Đứa bé lại chạy nhảy ngừng, ngửa đầu lên biết gì với mà lúc xe ngang qua có thể nhìn thấy chăm chú nghe cậu bé , bên môi có nụ cười dịu dàng.

      Xe qua, chỉ trong giây lát bóng dáng biến mất khỏi cửa sổ, như bị trận gió thổi bay , thể nào giữ lại, thể nào tìm lại được... Chỉ còn lại nỗi đau đớn trống rỗng. Từ nay về sau ngừng dày vò trái tim cả ngày lẫn đêm...

      Xe chạy qua con đường đó, Quách Thiệu Luân ngồi ở ghế trước do dự lát rồi quay đầu nhìn Tiêu Bắc Thần, ngờ thấy yên lặng dựa đầu bên cửa sổ xe, mắt nhắm, trông như ngủ.

      Quách Thiệu Luân cũng dám gì nhiều, chỉ quay đầu .

      Hết chương 27.
      tart_trungChris thích bài này.

    4. Style01169

      Style01169 Active Member

      Bài viết:
      225
      Được thích:
      175
      Chương 28: Hải đường vẫn như cũ
      Tháng chín, lại là lúc mưa thu rả rích. Chạng vạng hôm nay, khí lạnh dần, mưa rét lạnh rơi lá chuối vang tiếng lộp độp. cây phong trong vườn ở Hoa Thinh châu được nước mưa làm tăng thêm chút sắc đỏ. Mưa rơi cửa sổ thành những vệt nước dài, toát ra cái lạnh.

      Tiêu Bắc Thần vừa mới về từ bên ngoài, đại a hoàn Vân Nghệ tới giúp cởi áo mưa. Trông sắc mặt khá tốt nên chần chừ lát rồi : "Tam thiếu gia, có người tìm người, em để người đó đợi trong phòng khách, đợi cả buổi chiều rồi."

      nhìn vẻ mặt Vân Nghệ, hơi ngẩn ra, sau lại bật cười: "Chẳng qua cũng để đám Hứa Tử Tuấn nhởn nhơ mấy ngày, còn chưa làm gì mà, lẽ nào Dư lão tiên sinh đến gõ cửa rồi?"

      Vân Nghệ cười , : "Tam thiếu gia cứ vào phòng khách xem biết."

      thấy Vân Nghệ chỉ lấp lửng, cũng hỏi nhiều nữa, xoay người vào phòng khách. Cửa phòng khách được khép hờ, giơ tay ra đẩy, cánh cửa đó bèn mở ra trước mắt.

      mặc bộ váy màu tím nhạt, cổ có thêu hoa thanh nhã, đứng trước cửa sổ sát đất. Nghe thấy tiếng cửa mở, vào khoảnh khắc đó khẽ quay đầu lại, tóc dài buộc đằng sau lưng mượt như tơ, đôi mắt đen trắng ràng như hai cái hồ sâu chứa nước trong suốt.

      Bốn mắt nhìn nhau, lẳng lặng nhìn hồi rồi quay đầu , cũng hề vào phòng, chỉ dựa cánh cửa rồi chầm chậm lấy ra điếu thuốc ngậm bên miệng. Sau đó cầm chiếc bật lửa, bật lên, ngọn lửa màu lam nhảy nhót trong ánh mắt . hơi cúi đầu xuống châm lửa, nhưng biết vì sao mà lại bị sặc, ho liên tiếp mấy cái, khói thuốc nhạt nhòa tản ra giữa trung, ánh lửa từ chiếc bật lửa cũng tắt ngúm.

      cảm thấy hơi bực mình, vung tay ném cả bật lửa và điếu thuốc ra ngoài, sau vẫn trầm mặc. Mưa bên ngoài rơi tí tách cửa sổ trở thanh thanh duy nhất trong phòng. Cuối cùng cũng mở miệng: "Trầm Yến Thành gặp chuyện gì sao?"

      Lâm Hàng Cảnh biết thâm trầm, cũng cần thiết phải vòng vo làm gì. Lòng rối bời, thể cứ kéo dài mãi thế này nên thẳng: "Có người bắt cóc ấy, đối phương chỉ để lại tấm thẻ, bên có khắc chữ Hiêu, là người bang Long Hiêu."

      Tiêu Bắc Thần vẫn dựa ở khung cửa, trong ánh mắt sâu sắc của bỗng lóe lên ánh sáng mà người khác khó mà nhìn thấy, tia sáng nhanh chóng chìm vào đáy mắt để lại con ngươi như bình thường. chỉ hỏi câu: "Bao lâu rồi?"

      "Sáu ngày."

      bật cười, bên môi là nụ cười chế giễu: "Em Lâm đúng là nhịn giỏi , sáu ngày rồi em mới tìm đến tôi, em thế này là muốn ta chết hay là sống?"

      Lâm Hàng Cảnh trầm mặc lúc lâu mới đáp: "Tôi biết giờ ấy vẫn còn sống. Nhưng nếu cứu ta đúng là thể sống nổi."

      quay đầu sang nhìn , đôi mắt đó đen nhánh như mực, giọng đều là lạnh lẽo, còn rét lạnh hơn mấy phần so với mưa gió mùa thu ngoài kia, : "Vì sao tôi phải giúp ta?"

      Ngón tay Lâm Hàng Cảnh cứng đờ, buột miệng: " ấy từng cứu mạng ."

      Tiêu Bắc Thần cười cười: "Cũng cướp người tôi nhất!"

      bị câu này của làm nghẹn họng, ngực thắt lại, thể chịu đựng được nữa. Ánh mắt của nóng bỏng, sau khi quét qua mặt lại từ từ chuyển sang cửa sổ, lặng lặng nhìn cảnh bên ngoài. Hoa hải đường bên ngoài nở rất đẹp, phiến lá được mưa rửa sạch càng thêm màu xanh biếc.

      Đau đớn đứt ruột gan,

      Nỗi lòng buồn bã,

      Tháng năm tan tác

      Xuân như cũ,

      Người hao gầy

      Còn chẳng hề hay biết.

      Ánh mắt phản chiếu mưa gió mùa thu đìu hiu, chỉ : "Có phải tôi cứu ta ân tình giữa tôi và ta liền hết? Tôi nợ ta cái gì nữa? Tôi cần kiêng kị gì nữa?" vừa nghe liền hiểu ý trong lời của , lòng bàn tay rịn ra lớp mồ hôi mỏng. còn kiên nhẫn nữa, thẳng ra, rất ràng: "Em nên biết tôi cần gì! Lấy thân em đổi lấy mạng ta!"

      Lâm Hàng Cảnh : "Năm đó lúc Trầm Yến Thanh cứu chỉ mang tấm lòng tốt đẹp, hề có nhiều điều kiện như thế này."

      cười hờ hững, nhìn mưa cửa sổ sát đất, ánh nhìn xa xăm: "Tôi cũng chẳng phải chính nhân quân tử gì cả! Tất nhiên muốn gì đoạt lấy, cần gì phải dong dài. Nếu em đồng ý tôi cứu ta từ trong tay bang Long Hiêu. Nếu em đồng ý ."

      Mưa bên ngoài dần, cửa sổ sát đất ám lớp hơi nước mỏng manh. cửa sổ có bóng của , duỗi tay chạm lên lớp thủy tinh đó, dưới ngón tay là cái lạnh như băng. Sau mấy giây dài đằng đẵng như thời gian ngừng trôi, quay người, ngờ là bỏ . Trong ánh mắt đen nhánh của chỉ có lại cái lạnh trầm như rừng rậm.

      Trong lòng là tức giận bừng bừng thể đè nén.

      Lâm Hàng Cảnh còn chưa được mấy bước bả vai phát đau. túm lấy vai , kéo lại. Ánh mắt đáng sợ và lạnh lùng, trừng trừng nhìn thẳng vào sâu trong mắt : "Lâm Hàng Cảnh! Cuối cùng em có hiểu hả! Chỉ có tôi mới cứu được ta! Nếu em đồng ý với tôi Trầm Yến Thanh chết! Chẳng phải em luôn miệng mình là Trầm phu nhân hay sao?! Em muốn nhìn ta chết?!"

      Lâm Hàng Cảnh lẳng lặng nhìn , miệng cười chế giễu: "Tiêu thiếu soái, hóa ra còn nhớ tôi là Trầm phu nhân!"

      biết cố tình khiêu khích , nhưng quan tâm, ánh mắt mênh mông như biển, giọng trầm xuống: "Tôi quan tâm em là Trầm phu nhân, Trương phu nhân hay là Vương phu nhân, tôi chỉ biết em là Lâm Hàng Cảnh. Em muốn tôi cứu Trầm Yến Thanh em nhất định phải đồng ý điều kiện của tôi!" dùng sức túm đầu vai , trong mắt có điên cuồng cố gắng đè xuống, lòng bàn tay nóng bừng. Đây là cơ hội của , là cơ hội duy nhất có thể đưa trở lại của ! - cũng từ bỏ dễ dàng!

      nhìn rồi chợt tiếng: "Vậy được, tôi đồng ý với ."

      Tiêu Bắc Thần đờ người, hề ngờ được rằng câu trả lời của lại dễ dàng và trực tiếp đến thế. Niềm vui bất chợt xuất đó gần như khiến thể hô hấp, dám tin mà nhìn , cổ họng run rẩy: "Hàng Cảnh..."

      "Lúc nào? Ở đâu?"

      ngừng hít thở: "Em gì?"

      Đôi mắt vẫn bình yên như trước, nhìn đầy thờ ơ, khuôn mặt lại đầy vẻ khinh thường: " phải sao? Bảo tôi dùng bản thân đổi lấy mạng chồng tôi. Tôi đồng ý với . Cuối cùng là tối nào? cho tôi hay, rồi tôi hiến thân cho , cứu chồng tôi!"

      khinh thường mặt như con dao sắc bén đâm vào trái tim . tuyệt vọng đết tột cùng đó lan đến mọi ngóc ngách trong cơ thể , thậm chí còn cảm giác được đâm từng nhát cho đến khi cơ thể tê liệt. Cuối cùng, đến cả giọng của chính mình cũng đều là hoảng hốt, đơn, cứng đờ đến vô cùng: "Lâm Hàng Cảnh, em biết thứ tôi cần phải là cái này."

      Ngoài cửa sổ là mưa rả rích, đứng trước mặt , giọng bình thản nhưng còn lạnh thấu xương hơn cả mưa gió: "Những thứ khác xứng!"

      Hóa ra ghê tởm đến thế!

      nhìn chăm chú lên khuôn mặt , trái tim trong lồng ngực đập thình thịch thình thịch, hô hấp dần nặng nề, ánh mắt dần trầm xuống, như có hai ngọn lửa chợt nhen nhúm. Trước ánh nhìn nóng rực của , cảm thấy hơi sợ hãi, khỏi lùi về sau bước. chợt cau mày, kéo lại, chỉ bực thể đập tan lạnh lùng của . Lâm Hàng Cảnh buột miệng thốt lên theo bản năng: "Tiêu Bắc Thần! đừng có ép tôi!"

      nhìn thấy sợ hãi trong khoảnh khắc đó của , nhịn được cười: "Sợ cái gì? Cũng phải lần đầu tiên! Nếu em muốn dùng cách này để thỏa mãn rồi tôi cũng đồng ý với em vậy. phải em hỏi là khi nào ở đâu sao? Tôi đây cho em..."

      hoảng sợ, mà những giãy dụa và phản kháng của chẳng là gì đối với , tay vẫn cố chấp túm vai , tay còn lại giữ lấy gáy , ánh mắt trong trẻo đó ép sát vào mắt , như lóe ra tia điện.

      "Bây giờ! Ở đây! Giờ này phút này! Tôi muốn em!"

      Mặt trắng bệch, ngờ lại ra những lời này . Giây phút đó sợ hãi, hai tay đẩy ngực , ngón tay bắt đầu run rẩy như còn chút sức lực nào. cau mày nhìn , cuối cùng đôi mắt đó cũng toát lên chút chế giễu, cười : "Sao? Vừa rồi em bảo muốn hiến thân cho tôi, nhanh vậy lật lọng? phải em những thứ khác tôi xứng à? Vậy thứ tôi có thể lấy có bao nhiêu tôi lấy hết!"

      vừa xong lập tức cúi đầu định hôn . hét lên tiếng, hai tay để ở trước ngực , đầu nghiêng . Giọng có chút hoảng loạn, là lời cảnh cáo của : "Tiêu Bắc Thần, tôi là vợ của Trầm Yến Thanh rồi. Tôi... Tôi và Trầm Yến Thanh... Chúng tôi ..."

      Tóc dài vốn buộc lên của bỗng xõa xuống, là do tháo cái kẹp bướm của . Tóc đen dài như thác nước xen qua kẽ tay buông xuống. tiếp xúc mềm mại đó cùng với giọt nước mắt từ khóe mắt rơi vào lòng bàn tay vào cái đêm từng thân mật nhất, là ấm áp thể nào quên, khảm sâu vào xương cốt.
      tart_trungChris thích bài này.

    5. Style01169

      Style01169 Active Member

      Bài viết:
      225
      Được thích:
      175
      Chương 29: Trời cho mùa thu u buồn

      nhìn chằm chằm vào đôi mắt trong như làn nước mùa thu của , môi cong lên, cười , : "Lẽ nào em tưởng tôi để ý đến chuyện đó?" ngừng lát, ánh mắt đen thẫm lóe lên tia sáng, cúi đầu xuống thầm bên tai : "Vậy tôi cho em hay, sao cả, tôi chẳng để ý chút nào!"

      Mặt trắng nhợt, trong mắt vẫn là quật cường: "Tiêu Bắc Thần, loài súc sinh còn biết báo ơn, vậy mà lại trơ tráo như thế này! Hôm nay nếu chạm vào tôi dù chỉ chút phải là người, chẳng khác gì đám lưu manh thổ phỉ ngoài kia cả! Cả đời này cũng đừng mong tôi coi trọng !"

      Thân thể hơi cứng lại, mấy câu đâm thẳng vào tim , nhưng vẫn cam lòng. lạnh lùng, dứt khoát của làm sốt ruột đến cực điểm, tức giận quát: "Tùy em! Em trong trắng, em đứng ở cao, em muốn coi tôi thế nào mặc kệ! liên quan gì tới tôi!" chỉ túm chặt lấy , vội vàng cúi đầu xuống hôn lên môi , nhưng lần nữa lại ngừng động tác trước ánh mắt lạnh lẽo đó. Khuôn mặt nhợt nhạt, còn đôi mắt bắn ra những tia điện rét lạnh, có ghét bỏ vô tận, nó khiến máu toàn thân như đông đặc lại, dần dần trở nên lạnh buốt.

      bị ánh mắt đó làm đông cứng tại chỗ.

      quá hiểu cái tính này của . quật cường, cố chấp của , trông yếu đuối nhưng rất cứng cỏi, hậu quả của việc ép buộc chỉ là thù hận nối tiếp thù hận. bao giờ có cái ngày thỏa hiệp, và vĩnh viễn cũng chẳng làm gì được !

      Tiêu Bắc Thần nhìn chằm chằm lúc lâu, con ngươi đen nhánh ý châm chọc và cả cái lạnh, ngón tay khẽ buông, thả ra. cười khẩy, trong giọng bình thản đó mang theo vài phần lạnh nhạt: "Lâm Hàng Cảnh, hôm nay tôi bỏ qua cho em. Nhưng em hãy nhớ, Trầm Yến Thanh chết hay sống đều do ý nghĩ của em, em tự suy tính cho kỹ!"

      câu nào, quay người bước ra khỏi phòng.

      đứng thẳng tắp ở đó, nhìn ra , trong cơ thể liền xuất nỗi đau đớn vì trống rỗng. Tiếng mưa bên ngoài tạt vào cửa sổ, vang tiếng tí tách. Ngoài thanh đó tất cả đều tĩnh lặng, đến ngay cả cái bóng của mặt đất cũng tịch mịch đến khổ sở...

      Khoảng phút sau đó, cửa phòng khách vẫn khép hờ như trước, đại a hoàn Vân Nghệ cẩn thận vào, chỉ định nhìn qua phòng khách cái, ngờ nghe thấy tiếng Tiêu Bắc Thần , cực kỳ hờ hững: " gọi điện thoại gọi Mạc tham mưu trưởng đến gặp tôi."

      Mạc tham mưu trưởng đến Hoa Thinh châu mới biết chuyện Trầm Yến Thanh bị bang Long Hiêu bắt cóc. Tâm trạng trùng xuống, ai mà biết kẻ đứng đầu bang này là ông chủ Hồng Phúc Sinh của câu lạc bộ Thái Hằng, dựa vào thế lực tô giới , là người kiếm lợi từ cả giới quân và giới tài chính. Đảo Tân Bình chính là hang ổ của ông ta. Bình thường Dĩnh quân và ông chủ Hồng này như nước sông phạm nước giếng, vậy mà giờ đây lại có làn nước bị vẩn đục với nhau. Mạc Vỹ Nghị trầm ngâm lát mới : "Thiếu soái, cướp người từ tay bang Long Hiêu cũng khác gì lột da hổ cả, chúng ta phải tính kế lâu dài."

      Tiêu Bắc Thần cũng hiểu điều này, : "Dám bắt người đất tôi, lại còn bắt Trầm Yến Thanh đại ca tôi, nếu cho bọn họ nhớ đời họ tưởng quân đội Tiêu gia này dễ chơi." ngừng lát, lại : "Tất cả hàng ăn, vũ trường, club, hộp đêm... chỉ cần đứng tên của Hồng Phúc Sinh phải tìm tận gốc, đóng cửa hết cho tôi!"

      Mạc Vỹ Nghị bèn cười đáp: "Chuyện tìm gốc rễ này nên phái Hứa Tử Tuấn làm, đảm bảo cần đến buổi tối đóng cửa hết số đó cho ."

      Tiêu Bắc Thần có dự định sẵn trong lòng, : "Tối mai có chuyến tàu đến trạm tàu hỏa phía nam đảo Tân Bình, bảo Thiệu Chấn Bằng chặn lại, tàu đó chắc chắn vận chuyển ít thuốc phiện, tất cả đều tịch thu hết!"

      Mạc Vỹ Nghị hoảng hốt, bật cười: "Đó là cái mạng của Hồng Phúc Sinh."

      Tiêu Bắc Thần hừ tiếng: "Hồng Phúc Sinh buôn bán thuốc phiện ngay trước mắt tôi nhiều năm như vậy, còn tưởng tôi biết. Tôi nể mặt mũi , lại biết chừng mực, nay còn dám làm phản lại tôi thế này. Tôi đây chặt đứt đường sống của ta!" nghĩ nghĩ lại : "Lấy tên tôi, gửi lời mời đến Hồng Phúc Sinh, bảo vài ngày nữa tôi mang quà lớn đến thăm ta."

      Mạc Vỹ Nghị hơi ngạc nhiên: "Thiếu gia chuyến này... Sợ là nguy hiểm..."

      Tiêu Bắc Thần cười : "Hồng Phúc Sinh lấy đâu ra gan to thế! Hơn nữa nếu muốn Trầm Yến Thanh mất sợ tóc nào lần đảo Tân Bình này nếu là tôi được. Hơn nữa, vãn bối là tôi đây nếu nể mặt mũi như thế kia dù sao cũng phải đích thân đến bồi thường cho ."

      Mạc Vỹ Nghị ngẫm nghĩ kỹ càng chuyện này, thấy còn chỗ nào ổn, liền yên tâm: "Lần này ông chủ Hồng có lẽ tính toán kỹ, quên mất hai mươi tư tỉnh phương bắc vẫn thuộc họ Tiêu."

      "Đây gọi là đánh trước xoa dịu sau, đầu tiên phải để bọn họ biết hậu quả nếu đắc tội chúng ta!"Tiêu Bắc Thần cười khẽ, khuôn mặt tuấn toát lên vẻ kiêu ngạo, lạnh lùng : " chỉ biết câu 'phép vua thua lệ làng', tôi nay dạy thêm cho câu, thế nào gọi là 'dân đấu lại được quan, kẻ trộm thoát nổi binh!"

      ***

      Tối đó Lâm Hàng Cảnh quản mưa gió về nhà họ Trầm. Vừa vào cửa thấy thím Trương ra đón, mặt mày lo lắng, lo tới mức ngừng xoa xoa tay. Vừa nhìn thấy bà như nhìn thấy vị cứu tinh, liên mồm : "Lâm tiểu thư, Khác thiếu gia lại phát sốt rồi, giờ khóc rồi làm loạn bên trong, chịu nghe ai dỗ cả. mau mau vào xem."

      Lâm Hàng Cảnh vội vội vàng vàng sải bước lên lầu, vào phòng Trầm Khác thấy mấy người làm vây quanh cậu bé. Mặt cậu đỏ bừng bừng, ngồi bệt đất, cố gắng giày, vừa vừa gào khóc gọi bố. Ai cản cậu cậu liền cầm giày của mình đánh lên người đó, tiếp đó là tiếng gào khóc rách cổ họng.

      Mũi cay cay, nhanh chóng tới : "Tiểu Khác."

      Trầm Khác vừa nhìn thấy liền đứng dậy, dang hai tay ra rồi bổ nhào vào lòng , khóc tới mức khó hô hấp: "Mẹ... Con muốn bố... Con cần bố, mẹ tìm bố về giúp con..."

      thấy cậu bé như vậy nước mắt cũng kìm được nữa. Cậu cứ giữ lấy tay chịu buông. Tiếng khóc của trẻ con có thêm vài phần đau thương, làm trái tim như thắt lại, làm nhớ đến đứa bé tên Lâm Nam Quy sinh ra ở tu viện. Đứa bé như vậy, chỉ bằng lòng bàn tay, lúc ôm vào lòng lần đầu tiên cũng có cảm giác thương xót như thế này. Nước mắt rơi xuống như mưa.

      Thím Lưu đứng cạnh cũng khóc, bà : "Lại là sinh non nữa, phải xem có duyên số gì với con , biết có thể sống được ."

      nhớ đến đứa bé hô hấp khó khăn tiễn nửa năm trước đó, cũng ở trong lòng , túm chặt lấy như thế này. cọ cọ mặt sát khuôn mặt xíu của bé, kìm nổi nước mắt, gì mà nỡ xa, nỡ buông tay. Thím Lưu đến ôm lấy bé, như cắt vào tim : "Rồi cũng phải , đây là vì Nam Quy, con thể nhìn nó chết được. Thái Thụy Sa ma ma tìm được bệnh viện tốt ở bên Mỹ, đợi tôi và đứa ổn định xong, cửa khẩu kiểm soát bớt ngặt con lại sang. Cửu nhi, bỏ tay ra..."

      ôm Trầm Khác, nước mắt giàn giụa. Cậu bé chỉ gọi bố, từng tiếng gọi đó như ghim vào tim , càng thấy đau lòng cho bé, càng đau lòng càng đồng ý với tất cả những cầu của bé, đồng ý hết, Nam Quy của ...

      Trầm Khác bỗng đẩy mạnh ra, chạy xuống lầu, vừa chạy vừa gọi bố. Lúc này Lâm Hàng Cảnh mới lấy lại tinh thần, vội vàng theo xuống dưới. gọi: "Tiểu Khác..."

      Tiểu Khác chạy xuống dưới lầu sốt nặng hơn, người nóng bừng, cậu ngã xuống thảm. duỗi tay ôm cậu lên, cậu vừa khóc vừa duỗi tay cầm tay , thút tha thút thít: "Mẹ, sau này con... nghe lời, mẹ tìm bố về được ?"

      Trái tim đau nhói, vừa khóc vừa : "Ừ, tiểu Khác ngoan, tìm bố về cho con."

      quyết định, cũng coi như gặp ác mộng thêm lần nữa mà thôi. đứng dậy, với thím Trương đứng bên: "Chăm sóc tiểu Khác." Quay người định ra ngoài ai ngờ vừa quay mặt liền ngẩn người, Tiêu Bắc Thần đứng ở cửa chính, đằng sau có mấy binh sỹ đeo súng. Ngoài cổng được đặt trạm gác. khoác người chiếc áo mưa quân đội màu xanh, lẳng lặng đứng ở cửa, đợi quay đầu lại.

      Lâm Hàng Cảnh nhìn , ánh mắt đen thẫm như màn đêm. nắm chặt tay, cảm thấy trái tim mình nhanh chóng rơi thẳng xuống, như bầu trời và mặt đất bỗng đổi chỗ. thậm chí còn tin được giọng này phát ra từ chính cổ họng mình, giọng lạnh băng, chầm chậm từng chữ: "Điều kiện của là bao lâu? ngày, hai ngày, năm, hai năm, ba năm..."

      Tiêu Bắc Thần nhìn , con mắt sâu thẳm, từng bước tới. áo mưa quân đội vẫn còn vương hạt mưa, giọt mưa rơi xuống thảm nền mềm mại rồi nhanh chóng thấm hết xuống. đến gần , đôi mắt dưới chiếc mũ sáng ngời như ngọn lửa bừng cháy, như bắn ra những đốm lửa vậy. đứng thẳng tắp, nhìn , trả lời rành mạch: "Tôi cần em cả đời."

      có linh cảm từ trước. Giống như chiếc lồng được phủ kín mít, từng trốn thoát được, nay lại bị bắt trở về. Hóa ra vòng vèo hồi cuối cùng vẫn phải trở lại. Bên tai vẫn nghe thấy tiếng gào khóc của tiểu Khác, giọng của như bị nước mắt làm khàn khàn, toát ra đau thương vô hạn. chỉ đáp tiếng: "Được..." Nước mắt bèn trào ra từ khóe mắt ...

      Hết chương 29.
      tart_trungChris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :