1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

LÀ YÊU HAY HẬN - Linh Hy (Dân quốc) (50C Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Style01169

      Style01169 Active Member

      Bài viết:
      225
      Được thích:
      175
      Chương 15: Hoa đồ mi phai tàn

      trầm mặc của Tiêu Bắc Thần khiến Lâm Hàng Cảnh cực kỳ sợ hãi, tay bắt đầu run run, mặt còn chút hồng. Mục Tử Chính thấy như vậy : " sao đâu, có tớ đây." Vừa xong câu này cảm thấy có tiếng xé gió lao về phía , hóa ra là do chiếc roi của Tiêu Bắc Thần quất về phía này. Lâm Hàng Cảnh lường được từ trước nên lập tức kéo Mục Tử Chính ra sau mình, còn mình đứng ra chịu!

      Chiếc roi ngựa đó bèn đứng im giữa trung!

      Lâm Hàng Cảnh đứng yên, đôi mắt lấp lánh, tấm lưng gầy gầy thẳng tắp. Đây là lần đầu tiên dũng cảm như vậy, hóa ra khi người dũng cảm mạnh mẽ đến thế, cho dù mất mạng cũng thể để Tiêu Bắc Thần động tới Mục Tử Chính.

      ngờ rằng hành động này của mình đánh trúng vào tử huyệt của Tiêu Bắc Thần, làm tức giận rồi, làm ngọn lửa giận dữ "bùng" lên trong người . điên lên, ném luôn chiếc roi ngựa rồi lôi Lâm Hàng Cảnh sang bên. Tay còn lại rút khẩu súng dắt ở đai lưng, mở chốt an toàn phát ra tiếng răng rắc, ngắm chuẩn Mục Tử Chính rồi chuẩn bị bắn. Mục Tử Chính hoàn toàn đờ người, thấy họng súng đen ngòm chĩa thằng vào mình, mắt thẫm lại, vào khoảnh khắc đó máu toàn thân như ngừng lại, đông đặc như băng.

      Cuối cùng Tiêu Bắc Thần vẫn nổ súng, vì cánh tay còn lại của bị Lâm Hàng Cảnh tóm chặt. quay đầu lại nhìn, chỉ lạnh lùng nhìn , trong ánh mắt có quyết tâm, như có quyết định cuối cùng. nhìn chằm chằm, từng chữ ràng: " giết cậu ấy giết tôi trước !"

      câu như thế!

      Trái tim trở nên lạnh băng chỉ trong thoáng chốc, nguội lạnh, lạnh như tuyết, xám như tro tàn.

      Hoàng hôn phủ bốn bề, đến mặt trời chiều cũng cháy hết, vườn tối hẳn, gió thổi vào cây táo phát ra tiếng xào xạc, tiếng động đó lúc này làm người ta cảm thấy khó chịu, hoảng loạn.

      Đột nhiên cảm thấy cổ họng như thắt lại, mới đó thở nổi. Tiêu Bắc Thần dùng tay bóp chặt cổ , áp chặt lên bức tường của khu vườn. Sức lực của mạnh đến kinh ngạc, gần như có thể bóp nát trong nháy mắt. cảm thấy đất trời xoay chuyển, những gì nghe thấy đều là giọng phẫn nộ của !

      "Lâm Hàng Cảnh! Em tưởng tôi dám?!! Em tưởng tôi dám ư?"

      Mục Tử Chính hoảng hốt tái mặt, vội xông tới. Tiêu Bắc Thần quay đầu bắn về phía gót chân . Sỹ quan phụ tá Quách Thiệu Luân dẫn binh lính xông lên, giữ chặt Mục Tử Chính. bị ép chặt xuống đất nhưng vẫn cố ngóc đầu dậy gào to. binh lính cầm súng đập vào đầu cái, hôn mê bất tỉnh ngay tại chỗ.

      Bàn tay Tiêu Bắc Thần vẫn bóp chặt cổ . Sắc hồng dần dần biến mất khỏi khuôn mặt xinh đẹp, nhưng dù có chịu khổ sở đến thế, vẫn trừng mắt nhìn , trừng đôi mắt đầy hận thù với , như đâm thẳng vào tim . Đôi mắt của như bốc lửa, đôi mắt sắc bén như diều hầu lạnh lùng nhìn .

      "Bao nhiêu năm nay, tôi coi em như ngọc như ngà, tôi trân trọng thanh khiết của em, tôi chiều chuộng em, tôi làm theo ý em, tôi thờ em như thần tiên, tôi nhẫn nại đợi em, vậy mà em lại đối với tôi như thế! Lâm Hàng Cảnh! Em to gan lắm! Em to gan lắm!!!"

      tuyệt vọng thấu tim tràn ra cả cơ thể , tất cả tình của , tất cả quý trọng của , chờ đợi của , hóa ra đều là hư vô. Dù có cả thế giới này còn có ý nghĩa gì? bị nhốt trong lòng bàn tay, có muốn trốn cũng thoát ra được. tức giận như bị điên, ngày càng dồn sức vào tay. Cơ thể Lâm Hàng Cảnh yếu dần, ánh mắt bắt đầu u ám. Lúc Quách Thiệu Luân hoàn hồn thấy tình hình này, cuống cuồng la to lên: "THIẾU SOÁI!"

      Tiếng gọi đó lập tức khiến Tiêu Bắc Thần lấy lại tinh thần. Khuôn mặt Lâm Hàng Cảnh bị giữ chặt xám ngắt, hoảng sợ, vội vàng buông tay. Cơ thể mềm oặt trượt xuống theo bờ tường. Tiêu Bắc Thần nhanh chóng duỗi tay ra ôm vào lòng, mặt đầy nước mắt lành lạnh, cơ thể run rẩy kịch liệt. há miệng hít vào từng hơi, lồng ngực phập phồng. chỉ ôm chặt lấy , nhìn mái tóc đen dài đó xõa xuống bờ vai , khuôn mặt bằng lòng bàn tay có lấy sắc hồng của máu, hoàn toàn là màu trắng như tuyết. Khoảnh khắc đó, ở trong lòng , là của ! ai có thể cướp được!

      Tiêu Bắc Thần ôm chặt trong lòng, quay người nhìn Mục Tử Chính vừa mới tỉnh lại sau khi ngất , lạnh lùng : "Nghe kỹ cho tôi, nếu sau này cậu còn dám tìm đến ấy dù ở bất kỳ đâu tôi cũng bắn chết cậu ngay tại đó! Tôi được làm được!"

      Mặt Mục Tử Chính đầy máu, nằm sóng xoài mặt đất động đậy.
      Tiêu Bắc Thần quay người khỏi khu vườn , Quách Thiệu Luân cùng các binh lính cũng rời . Mục Tử Chính nghe tiếng khởi động xe bên ngoài, biết họ khỏi. gắng gượng dậy nhưng đầu váng, hoa mắt, cố gắng hết sức cũng chỉ có thể ngóc đầu lên. Máu vào mắt , trời đêm cũng biến thành màu sắc của máu.

      ***

      Tiêu Bắc Thần ôm về biệt thự ở Hoa Thinh châu. Lâm Hàng Cảnh vẫn ngất, cảm giác mơ hồ được có người ôm mãi, cố mở mắt ra được ít, nhìn qua khe hở nho thấy căn phòng này mình biết. Bình hoa bàn có cắm nhành hoa, là hoa sen trắng, vậy mà lại lên ràng trong tầm nhìn của tới vậy.

      biết mình được đặt xuống, bên dưới là thứ gì đó rất mềm, hóa ra là tầng chăn lụa. Có mùi hương thơm, mơ màng mở mắt, nghiêng đầu sang bên, tua rua mượt mà ở bên hông chiếc gối quét qua má , tiếp xúc đó làm tỉnh táo hơn chút. Vừa nhìn thấy khuôn mặt lạnh băng của Tiêu Bắc Thần đứng bên giường.

      Trái tim như bị bóp nghẹt ngay lập tức, gắng sức ngồi dậy giường nhưng bị hẫng cái rồi lại ngã vào lớp chăn đệm mềm mại. Chưa kịp tiếp tục cố gắng ngồi dậy Tiêu Bắc Thần chờ được, cúi người xuống ôm lấy eo , hôn lên bờ môi cách mãnh liệt. Môi như cánh hoa ngát hương thơm, chẳng nghĩ được gì nữa, chỉ chiếm đoạt lấy như bị điên vậy. Hương thơm này thuộc về , bất kì ai cũng có cơ hội vấy bẩn nó.

      Lâm Hàng Cảnh giật mình sợ hãi, môi bị hôn, khí xung quanh như bị cướp hết , thể nào thở được, theo bản năng giơ tay lên tóm lấy mặt . hơi nghiêng đầu tránh những ngón tay , nhưng vẫn cho cơ hội tránh né. hoang mang trốn về góc giường, run lập cập như con vật nho , giọng đầy sợ hãi: "Tôi hận !"

      cười lạnh cái, thêm vài phần nghiêm nghị mặt: "Ban đầu tôi thương em, em, tôn trọng em, em lại cứ giả vờ. vậy tôi để em hận luôn! Vậy có sao?"

      cực kỳ hoảng loạn, thấy cửa phòng ở sau lưng nên cố gắng chút sức lực của mình chạy về phía đó, nhưng bị ôm chặt lấy. kêu to sợ hãi, giãy dụa kịch liệt, cuối cùng vẫn bị ôm về giường. Chiếc chăn êm ái lạnh lẽo sượt qua mặt , biết mình chạy được, nhưng vẫn ôm hy vọng cuối cùng. đặt tay đẩy ngực , khóc lóc cầu xin, sợ là đến chính cũng biết mình gì: "Em xin xin ... xin ... ba... sau này em dám nữa... chắc chắn dám nữa..."

      cúi đầu nhìn , khuôn mặt sợ hãi của trắng nhợt, tóc tai rối tung, nước mắt ngừng rơi xuống. Ánh mắt u ám như bóng đêm, giọng trầm đục như trong cơn ác mộng mà thể thoát ra: "Tôi từng cho em cơ hội, nhưng em lại màng. Giờ tôi cho em hay, em thể trách tôi!"

      bị siết chặt, tay chân như bị trói, thể nào cử động được. Quần áo bị cởi hết dần dần, chỉ có thể gào gọi dì bảy, nhưng dì bảy có gào cũng đến được. Nụ hôn của nóng bỏng ở cổ , mặt , bên tai ... Trái tim đau đớn như bị hàng ngàn con kiến cắn xé, cố gắng giãy tay ra, túm lấy cổ nhưng tránh được, ngược lại lần nữa giữ chặt cả hai tay . Cổ tay đau đớn như bị gãy, tất cả chống cự đều là vô ích, chuyện quyết thay đổi, cũng quan tâm tuyệt vọng, sợ hãi đến bao nhiêu, chỉ muốn thứ cần!

      [Lược 100 chữ] cắn chặt môi, cắn đến mức chảy máu, cũng hét ra tiếng nữa, chỉ còn mỗi nước mắt. vừa lòng, giơ tay nhanh chóng nắm lấy cằm , ép mở miệng, rồi lại hôn mãnh liệt. Dường như đến cả máu của cũng hôn sạch vậy, giống như chiếm hữu điên cuồng.

      Khung cảnh trước mắt tối sầm, còn hy vọng gì nữa, cũng còn sức, chỉ nghiêng đầu sang bên, nước mắt tuyệt vọng rơi xuống góc gối như chuỗi trân châu.

      Chỉ nhớ đêm đó như cơn ác mộng, cơn ác mộng mà đích thân mang đến cho , có bắt đầu, cũng có kết thúc. Ngoài đau đớn chẳng có gì, đến cuối cùng cũng còn sức mà khóc nữa, trái tim chỉ đong đầy hận thù, khổ sở, cả người nóng như bị thiêu đốt, như bị thiêu thành tro bụi. tuyệt vọng, từ bỏ, coi như chính mình chết.

      Dù sao cuối cùng cũng phải chết!

      ***

      Bình minh vừa tới, ở chân trời xuất dải màu xanh lành lạnh. Tua rua bên gối thấm đẫm nước mắt của . Có cơn gió nhè len vào từ cửa sổ khép hờ, thổi vào nhành hoa sen trắng muốt trong chiếc bình hoa bàn, nó khẽ đung đưa. Hoa rụng từng cánh , rải lác đác mặt đất.

      Hết chương 15.
      tart_trungChris thích bài này.

    2. Style01169

      Style01169 Active Member

      Bài viết:
      225
      Được thích:
      175
      Chương 16: Đình viện thăm thẳm, mỹ nhân tuyệt thực

      Liên tiếp ba ngày Tiêu Bắc Thần đến đại doanh bắc. Tuy việc luyện binh kết thúc nhưng công việc ở đại doanh vẫn rất nhiều khiến Dư Bạch tiên sinh, Mạc Vỹ Nghị và Hứa Tử Tuấn bị quay vòng vòng. Hôm nay khó khăn lắm mới có chút rảnh rỗi, Mạc Vỹ Nghị và Hứa Tử Tuấn cố tình tới phủ đại soái tìm Tiêu Bắc Thần, bấy giờ mới biết ở Hoa Thinh châu. Bọn họ lại thẳng tới đó, mới đến thư phòng thấy vẻ mặt khổ sở của Quách Thiệu Luân đứng bên ngoài, Mạc Vỹ Nghị bước đến hỏi: "Thiếu soái có ở trong ?"

      Quách Thiệu Luân còn do dự chưa trả lời có tiếng quát đầy giận dữ của Tiêu Bắc Thần vọng ra từ bên trong: " ba ngày rồi, cơm nước đều vô, sốt cao dứt, tôi còn cần đám bác sỹ các ông làm gì nữa! Nếu ấy chết, tôi chôn các ông theo cùng!"

      Tiếp đó là tiếng đồ vật rơi xuống rầm rầm, cửa thư phòng mở ra, mấy vị bác sỹ mặt mày xám ngoét ra ngoài. Người nào người nấy cũng ra mồ hôi đẫm trán, họ hết lên lầu. Lúc này Mạc Vỹ Nghị và Hứa Tử Tuấn mới vào, thấy cả phòng đều tanh bành chẳng ra làm sao. Mạc Vỹ Nghị nhìn Tiêu Bắc Thần đứng ở giữa đám bừa bộn, quay lưng với cửa, bèn lên hỏi: "Thiếu soái, sao vậy?"

      Tiêu Bắc Thần từ từ quay người lại, Mạc Vỹ Nghị vô cùng ngạc nhiên khi thấy mặt đầy lo lắng, khuôn mặt đó như chìm trong u uất, trông cực kỳ ảm đạm. Ngay cả Hứa Tử Tuấn cũng nhận ra chán nản của , khỏi than tiếng: "Tiêu tam ca!"

      còn chưa đáp lời nghe hồi bước bước chân, Quách Thiệu Luân dẫn theo thím Lưu và a hoàn Kim Hương vào. Thím Lưu vẫn chưa biết có chuyện gì, còn Kim Hương rụt đầu rụt cổ, tay chân khép nép bước vào. Thấy Tiêu Bắc Thần cúi đầu đứng sang bên, thím Lưu chào: "Tiêu thiếu soái."

      thản nhiên: "Tiểu thư nhà các người ốm rồi, giờ ăn uống được gì, ốm rất nặng, vẫn phải mời thím Lưu tới khuyên hồi."

      Thím Lưu ngẩn người: "Tiểu thư nhà chúng tôi lầu?" Đây là biệt thự Hoa Thinh châu, là thế giới của Tiêu Bắc Thần, cái cụm " lầu" chính là chỉ phòng ở của . Thím Lưu lặng người lúc rồi : "Tam thiếu gia vừa gì tôi đây chưa nghe , thiếu gia có thể lặp lại cho bà già này nghe ?" Bà vừa vừa về phía Tiêu Bắc Thần, cũng để ý, chỉ : "Tôi tiều thư nhà các..." Chưa hết thấy ánh sáng lóe lên, thím Lưu rút cây trâm cài tóc sau đầu ra, đâm về phía .

      Tiêu Bắc Thần vẫn đứng im, Hứa Tử Tuấn nhanh chóng túm chặt lấy bà, mặt bà đầy giận dữ, bà nhổ nước bọt rồi chửi: "Cậu thế này là ăn hiếp Cửu Nhi nhà chúng tôi, cậu còn tưởng tôi biết chắc? Cậu ép buộc nó, nó chết cho cậu xem! Cậu còn muốn tôi khuyên, bà già này chết cũng làm! làm cái loại chuyện ức hiếp chủ nhân!"

      chỉ cau mày, Quách Thiệu Luận tới, dẫn vài binh lính kéo thím Lưu . Tiêu Bắc Thần lạnh nhạt : "Đưa bà ấy về phủ đại soái, chăm sóc trà nước cơm canh cho tốt."

      Kim Hương thấy thím Lưu bị dẫn hai chân run lập cập, nhìn sang , còn chưa quỳ sụp xuống đất rồi liên mồm : "Tôi , tôi khuyên tiểu thư!"

      Phòng ngủ chính lầu vô cùng yên tĩnh, Kim Hương rụt cổ theo Tiêu Bắc Thần, chân dẫm lên chiếc thảm mềm mại. Mành cửa sổ được kéo lên, chiếc đèn có chụp đèn bằng lụa tỏa ra ánh sáng mờ mờ. Mấy vị bác sỹ có nội có ngoại đứng chờ sẵn ở ngoài phòng ngủ chính. Trong phòng có vài người đứng, đều là a hoàn của Tiêu phủ. Kim Hương vào, thấy a hoàn đặt bát thuốc nam lên bàn, thuốc này được bác sỹ Đồng Thiện đường kê, hãy còn nóng, a hoàn khác bưng bát cháo tẩm bổ đến, đưa cho Kim Hương. Lúc này mới nhìn Lâm Hàng Cảnh nằm giường.

      Lâm Hàng Cảnh gầy rất nhiều, toàn thân nóng bừng, mặt lại trắng nhợt đến mức như còn hạt máu. nằm dưới lớp chăn, trông có vẻ thể chịu nổi trọng lượng của lớp gấm hoa này vậy. Tay phải lộ ra ngoài chăn, ngón tay yếu ớt co lại, cả người như miếng sứ chạm là vỡ.

      Tiêu Bắc Thần chỉ liếc qua Lâm Hàng Cảnh, thể nào nhìn lâu hơn, cuối cùng quay đầu , nhìn bát thuốc nam đặt bàn, hỏi : " ấy tỉnh rồi?"

      Đại a hoàn Vân Nghệ đứng bên đến đáp: "Vừa nãy vẫn hôn mê, sốt cao giảm. Mới rồi ngón tay có động đậy, có vẻ như tỉnh rồi, chỉ là chịu mở mắt." ngừng lại, đắn đo rồi tiếp: "Lâm nương ba ngày trời ăn uống, trán nóng sốt, thuốc cũng chịu uống, cứ hôn mê mãi. Nếu cứ thế này... sợ là... khoảng tối nay..."

      dám tiếp nữa vì thấy ánh mắt chỉ trong tích tắc trở nên u hẳn. Vân Nghệ vội vàng ra hiệu bằng mắt với Kim Hương, Kim Hương liền đến, cầm bát cháo khom người cúi xuống trước mặt Lâm Hàng Cảnh, khe khẽ gọi: "Tiểu thư, tiểu thư, em là Kim Hương đây, em mang cháo cho tiểu thư ăn."

      Lâm Hàng Cảnh vẫn nhắm mắt, đôi môi khô nứt cũng hề động đậy. Mấy hôm nay, dù là ai khuyên ăn cơm cũng đều là vẻ mặt này. coi mình như chết rồi. Bao nhiêu người vây quanh chỉ biết nhìn, chẳng còn cách nào nữa, quyết định tuyệt thực đến chết. Kim Hương ngừng lát rồi lại : "Thím Lưu cũng biết tiểu thư bị ốm, vì thể tới nên chỉ dặn là: sức khỏe tiểu thư quan trọng, thím lo lắm." Kim Hương như vậy bàn tay phải hở ra ngoài chăn của bỗng động đậy. Đại a hoàn Vân Nghệ la lên: "Lâm nương có phản ứng rồi!"

      Câu này khiến Tiêu Bắc Thần quay đầu lại, ánh mắt vui mừng. Kim Hương càng có vẻ vui hơn, ăn chắc rằng mình lập được công lớn, lúc này khom người xúc thìa cháo đưa đến bên miệng Lâm Hàng Cảnh: "Tiểu thư ăn thìa , sức khỏe của mình vẫn là quan trọng nhất, cuộc đời này làm gì có chuyện vượt qua được, tiểu thư chịu đựng chút là qua." tay bị đẩy ngang, hóa ra là Lâm Hàng Cảnh dùng chút sức cuối cùng hất cái bát trong tay . Bát cháo nóng hổi đó đổ hết lên người Kim Hương, Kim Hương sợ đến mức lùi về sau liền mấy bước.

      Lâm Hàng Cảnh vẫn nhắm mắt như trước, do vừa dùng hết sức nên lúc này nằm giường mà thấy hoa mắt chóng mặt, cuối cùng động đậy nữa.

      Tình hình này khiến tất cả mọi người trong phòng ai dám lên tiếng. Kim Hương thấy Lâm Hàng Cảnh tức giận cũng lặng im, khômg dám ngẩng đầu. Tiêu Bắc Thần nhìn Lâm Hàng Cảnh hồi lâu, thể vẻ mặt gì. Đôi mắt đen nhánh đó dần dần nguội lạnh, bờ môi mím chặt lại. biết quyết phải chết, nhưng thể để chết!

      Đột nhiên xoay người, bưng bát thuốc rồi sải bước dài đến bên giường . tay ôm ngồi dậy giường để tựa vào người , cầm bát thuốc ép uống. Mắt vẫn nhắm nghiền, cắn chặt răng, chẳng ép uống được giọt nào. điên tiết, tay phải giơ lên bóp chặt hàm , ép há miệng rồi đổ bát thuốc vào. Đổ như thế làm bị sặc, bắt đầu ho, ho hết cả thuốc ra. thấy thuốc tràn ra từ miệng , lúc này như làn khói yếu ớt có thể tản bất kì lúc nào.

      vừa đau lòng vừa lo lắng, đột nhiên tức giận quăng cái bát thuốc vào tường "choang" tiếng, cả phòng sợ hãi im phăng phắc. đẩy ra rồi đứng dậy, chỉ tay vào , phẫn nộ tràn đầy trong mắt, nhịn được nữa mà quát: "Được lắm, em độc ác lắm! Ác hơn cả tôi!"
      quay người ra khỏi phòng ngủ chính. Sỹ quan phụ tá Quách Thiệu Luân luôn theo sát , chỉ cảm thấy bất an. Tiêu Bắc Thần xuống lầu, cứ đứng trong phòng khách. nhìn vào cái giá đồ cổ bằng gỗ mun đen nhánh, phản vào mắt thành mảng đen kịt. cảm thấy tay mình run rẩy, ngờ lại tuyệt tình đến vậy, cố chấp đến vậy. Bây giờ vô cùng hối hận, hối hận đến tận xương tủy, nhưng vậy cũng thể quay ngược thời gian. Là do hồ đồ, là do sai, do bị chọc tức điên, rồi mất kiểm soát. Giờ phải làm sao?!! Cuối cùng phải làm sao đây?!

      Quách Thiệu Luân thấy Tiêu Bắc Thần về phía cái giá, chỉ đứng lặng im ở bên nhìn Tiêu Bắc Thần đặt tay lên cái giá cổ đó. Ánh mắt mông lung, cũng biết là nghĩ gì, tiếng hít thở ngày càng nặng nề, bất chợt giơ tay đánh mạnh cái lên giá gỗ. Cú đánh đó hề , Quách Thiệu Luân lo lắng gọi: "Thiếu soái!"

      vội vã lên cản, ai ngờ đúng lúc đó Tiêu Bắc Thần bùng nổ, dùng cả hai tay đẩy cả chiếc giá xuống đất. Quách Thiệu Luân nhanh chóng lùi lại, đồ quý hiếm bày giá cũng theo nó mà rơi loảng xoảng xuống đất.

      Vẻ mặt Tiêu Bắc Thần tái nhợt, vẫn chưa thấy đủ, rút súng ra, mở chốt an toàn rồi ngắm chuẩn đủ đồ bày giá như bình hoa, hàng gốm, bát hoa văn, v.v... bắn nát từng cái cho tới khi tất cả đồ vật trước mắt đều vỡ vụn. Quách Thiệu Luân cũng dám nhiều lời, lính gác bên ngoài càng dám vào, chỉ nhìn Tiêu Bắc Thần bắn hết cả đạn.

      Cả phòng khách là đống hỗn độn, tôi tớ dưới lầu đều nghe thấy tiếng súng, ai dám thò đầu ra. Tiêu Bắc Thần vứt khẩu súng trong tay , phẫn nộ mặt càng lan tỏa, ra quyết định cuối cùng. quay người lên lầu. Quách Thiệu Luân cảm giác có chuyện hay rồi, còn chưa kịp theo được vài bước thấy những người trong phòng ngủ chính đều bị Tiêu Bắc Thần đuổi ra ngoài hết, sau đó "ầm" tiếng, cửa phòng ngủ bị đóng chặt.

      Trong phòng ngủ chính chỉ còn lại Tiêu Bắc Thần và Lâm Hàng Cảnh. Căn phòng vô cùng yên ắng. dựa người vào cửa, chăm chú nhìn nằm giường, thấy yếu ớt, trông như còn thở nữa. vẫn luôn nhắm mắt, mặt thể biểu cảm gì.

      Tiêu Bắc Thần nhìn hồi, ánh mắt dâng lên tầng lạnh lẽo, cười lạnh lùng: "Lâm Hàng Cảnh, tôi nhường nhịn cho em làm loạn ba ngày nay rồi, em tưởng tôi để em được như ý là chết trước mặt tôi hả?"

      vẫn nằm im giường, trông như nghe thấy lời . Nước mắt khô, bị ngọn lửa trong tim làm bốc hơi cả rồi. Trái tim như bị con dao cứa từng nhát . Sau này cũng dám nhớ về người kia nữa, về Mục Tử Chính khi cười hai mắt lấp lánh như viên đá quý. còn xứng với nữa rồi. Khi đó trước mắt chỉ màu đen, lạnh lùng đó, thứ cứng rắn nọ, nhục nhã và đau khổ vẫn còn nhớ như in trong đầu, cả đời này thể nào quên.

      Đến giờ này phút này mới hiểu bi thương của chính mình, đến bản thân còn giữ được, gì đến bảo vệ tình của mình.

      Chết, coi như xong hết tất cả.

      ***

      "Nếu em muốn chết như thế tôi lại để em toại nguyện!" nhìn , khuôn mặt trắng như tuyết, đôi mắt vẫn nhắm nghiền. Ánh mắt sắc bén, cười lạnh lùng: "Đợi em tuyệt thực chết tôi tìm vài người chôn cùng em luôn." nhìn ngón tay khẽ run chút, ngừng lát rồi tiếp: "Lâm Hàng Cảnh, em có gan tìm tới cái chết tôi cũng có gan đánh điện lên Tương Kinh, để cha mẹ em sống quá tối nay. Em đối với tôi như thế, tôi cũng chỉ có thể với em câu này: Tính mạng của cha mẹ em nằm trong tay em, em liệu mà làm!"

      Đây là cách cuối cùng nghĩ ra!

      Những lời ấy sắc lạnh như đao, như chém xuống mạnh mẽ, lưu lại đường sống. Bàn tay nhắn ở ngoài chăn của bắt đầu run rẩy. Tiêu Bắc Thần chầm chậm tới bên giường, ánh mắt vẫn lạnh lẽo. Bất chợt duỗi tay ra đỡ ngồi dậy giường, nửa người dựa vào bờ vai cách yếu ớt, như con búp bê dễ vỡ. Tóc đen nhánh xõa theo vai , nhìn , chỉ : "Nếu em có gan đó chúng ta cá thử xem! Em sống cha mẹ em sống, em chết tôi cho họ chết!"

      Căn phòng yên tĩnh cách đáng sợ.

      vòng tay ôm lấy chẳng nể nang gì, tiếng hít thở ngày càng nặng nề: "Lâm Hàng Cảnh, em ép tôi đến thế này... tôi cho em hay, em ép tôi quá chuyện gì tôi cũng dám làm, điều này em nên !"

      Trong giọng của mạnh mẽ, ánh mắt càng lạnh đến đáng sợ. khẽ ngẩng đầu, ánh sáng của đèn phòng chiếu lên khuôn mặt , thấy hàng nước mắt trào ra từ khóe mắt nhắm chặt đó. Những giọt nước mắt rơi xuống vào chiếc gối bên dưới, làm ướt mảng... Trái tim vỡ vụn, trống rỗng... Cuối cùng từ từ mở mắt, trong đôi mắt đó chứa đầy nước mắt buông xuôi.

      Tiêu Bắc Thần thấy mở mắt lòng nhõm hẳn, cảm thấy như mình mất hết sức vậy. Tiếp đó nhìn thấy nước mắt của , trái tim lập tức đau đớn từng hồi, như bị thứ gì đó khoét mạnh, đau khổ tuyệt vọng đó đến chính cũng thấy hoảng sợ.

      bưng bát cháo ở bên lên, vẫn giọng cứng nhắc và lành lạnh: "Ăn cháo."

      ngồi bên giường, lấy chiếc gối chèn vào sau lưng , sau đó xúc thìa cháo đến bên bờ môi nhợt nhạt khô nẻ của Lâm Hàng Cảnh: "Há miệng ra."

      Lâm Hàng Cảnh khẽ hé miệng, đút thìa cháo vào. chầm chậm nuốt xuống, mất bao nhiêu sức mới nuốt được. Nỗi uất ức trong lòng càng ngừng dâng lên. nhìn Tiêu Bắc Thần, cố gắng giơ tay ra tát , cái tát đó phải dốc hết chút sức cuối cùng. Tiêu Bắc Thần hề né, vẻ mặt vẫn lạnh lùng như cũ, chỉ nhìn khuôn mặt đầy nước mắt của hồi lâu, tiếp tục xúc thìa cháo đến bên môi : "Há miệng."
      tart_trungChris thích bài này.

    3. Style01169

      Style01169 Active Member

      Bài viết:
      225
      Được thích:
      175
      Chương 17: Tình yêu không thể kiểm soát
      Bên ngoài phòng ngủ bỗng có tiếng gõ cửa, giọng Quách Thiệu Luân vọng vào: "Thiếu soái, có người đến Hoa Thinh châu, muốn gặp ạ."

      chỉ nhìn khuôn mặt trắng như tờ giấy của Lâm Hàng Cảnh, chẳng thèm quay đầu lại, tay bưng bát cháo, tức giận quát: "Đuổi !"

      Giọng Quách Thiệu Luân trở nên rất khó xử: "Thiếu soái, sợ là người này..."

      Mặt Tiêu Bắc Thần khó chịu hẳn, đặt bát cháo sang bên, quay người mở cửa. Quách Thiệu Luân thấy nho báo: "Là thất phu nhân tới."

      ngẩn ra, lúc sau mới : "Đến nhanh !" liếc a hoàn Vân Nghệ đứng bên cạnh cái, ra ý cho phép vào phòng, : "Đút hết bát cháo đó cho ấy." Vân Nghệ nhanh chóng vào.

      xuống lầu, đợi dì bảy tới. Dì bảy vừa từ miếu về lúc chiều liền biết tin, chẳng kịp lo gì, chạy thẳng tới Hoa Thinh châu. Mới vào phòng khách đầy đống bừa bộn các mảnh vỡ nhìn thấy Tiêu Bắc Thần, bà gì, thẳng đến tát cho hai cái. lặng im nhận hai cái tát, dì bảy tức giận tới mức trợn trừng mắt, từng giọt nước mắt trào ra: "Cậu ba, dì hỏi con, con có còn là người ?!"

      vẫn năng gì, tay dì bảy run lẩy bẩy vì tức: "Chuyện này mà để cha con biết xem, con còn cái mạng này nữa ?! Ông ấy bắn phát chết ngay! Lúc này thím Lưu nhà họ Lâm muốn liều chết với dì, con làm ra chuyện như thế rồi, định làm thế nào đây?"

      chỉ có bốn chữ: "Con lấy em ấy!"

      "Nghĩ hay đấy nhỉ!" Dì bảy giận, mặt mày tái xanh, xoắn cái khăn tay rồi mắng: "Chuyện đến nước này con bảo dì phải mở miệng thế nào? Nó là đứa thà chết chứ chịu nhục! Vậy mà con cũng dám làm chuyện đó! Con muốn nó chết phải ! Chi bằng con bắn nó phát còn khiến nó thoải mái hơn!"

      Bà cứ mắng như thế, vẫn luôn im lặng, càng tức nước mắt càng tuôn ra nhiều, bà : "Lâm Hàng Cảnh đâu rồi? Để dì đưa nó về."

      nắm chặt tay, chầm chậm từng chữ: " ấy là người của con, ai được đưa !" Trong giọng quả quyết cho bất kỳ ai phản đối, có hăm dọa nếu đạt được mục đích được. Dì bảy nuôi từ , biết thừa tính này của . Bây giờ bà chỉ cảm thấy đau lòng, bà ngừng lát, cầm khăn tay lau nước mắt rồi : "Con như thế này là ý gì?! Con muốn nhốt nó lại, nó lại kiên cường như thế, con có thể nhốt nó cả đời sao?"

      Tiêu Bắc Thần đáp: "Vậy con giữ ấy cả đời!"

      "Con đúng là" Dì bảy run rẩy cả người, càng lúc càng tức, nhưng lại làm gì được , chỉ run run : "Vậy... Vậy con để dì thăm nó."

      Ánh mắt lạnh nhạt, quay người rồi sai Quách Thiệu Luân: "Tiễn dì về."

      Dì bảy ngớ người, nhìn theo bước lên lầu. Bà thể tin nổi, hỏi cách ngạc nhiên: "Bắc Thần, cuối cùng con định làm gì? Con có phải là quỷ dữ ?!"

      Bà định lên theo, nhưng Quách Thiệu Luân tới, cung kính : "Thất phu nhân, mời theo tôi." Ngay lập tức dì bảy phát điên, giơ tay tát cái lên mặt , quát: "Cậu là cái thá gì, dám cản tôi? cho Tiêu thiếu soái nhà các cậu biết, giờ nó lông cánh đầy đủ rồi, tôi làm gì được, cứ đợi đại soái về rồi tất có người xử lý nó!"

      Quách Thiệu Luân chịu cái tát cũng chẳng dám ho he. Dì bảy xoay người ra ngoài phòng khách, hoang mang theo, ra đến cổng gỗ mun có khắc hoa sen chạm đất, lại thêm vài bước đến hành lang bên ngoài dì bảy mới dừng lại, quay đầu hỏi: "Tôi hỏi cậu, giờ Hàng Cảnh thế nào? Cậu dám dối nửa chữ tôi lột da cậu!"

      vội vàng trả lời: "Thất phu nhân yên tâm, thiếu soái coi Lâm nương còn quan trọng hơn mạng của chính mình. giờ cũng vì ấy nên thiếu soái mới dám thuận theo ý phu nhân như vậy."

      Dì bảy biết lời Quách Thiệu Luân là nên mới dần yên tâm: "Chuyện đó tôi yên tâm, nhưng chuyện mà tôi lo chính là... Cậu thay tôi khuyên cậu ba câu, việc đến nước này, ván đóng thuyền, tình cảm vẫn cần có thời gian, nó phải sửa cái tính nết của mình , chứ hai đứa gượng ép ở bên nhau vĩnh viễn thể hòa hợp được!"

      Quách Thiệu Luân : "Vâng!"
      Dì bảy lại thở dài, vài bước tiếp: "Còn nữa, chăm sóc cậu ba cho tốt. Tôi thấy nó như thế cũng đau lòng." Quách Thiệu Luân liên tục đáp "vâng", tiễn dì bảy cả đường ra ngoài.

      ***

      Đêm khuya, mấy vị bác sỹ xuống lầu, ai ai cũng như trút được gánh nặng, vào thư phòng báo cáo với Tiêu Bắc Thần là tình trạng của Lâm nương này ổn định rồi. uống được thuốc, sốt hạ dần, lúc này thuốc vừa có tác dụng nên ngủ yên. Xem ra còn gì đáng ngại.

      Lúc bác sỹ những lời này ngay cả Quách Thiệu Luân cũng thở phào nhõm, Tiêu Bắc Thần ngồi đó nghe bác sỹ , trầm mặc, lúc lâu sau mới : "Vậy tôi xem sao."

      đứng dậy, còn chưa được mấy bước cả người lảo đảo, hóa ra là vướng vào tấm thảm vuông trải dưới đất. Chuyện vướng chân kiểu này đến chính cũng thấy vớ vẩn, chẳng quay đầu lại, chỉ : "Còn vứt cái thảm này ! Trải ở đây trông ra làm sao!" Quách Thiệu Luân dám cười, nhanh chóng đáp: "Vâng, cất ngay lập tức." Vừa xong Tiêu Bắc Thần ra ngoài.

      Tiêu Bắc Thần vào trong phòng ngủ chính, trong phòng yên tĩnh, chỉ có a hoàn Vân Nghệ ở lại chăm sóc. thấy vào vội đứng dậy, định phất tay ý bảo yên lặng. cũng là người tinh ý nên lặng lẽ ra ngoài.

      Lâm Hàng Cảnh ngủ say, cuộn mình trong chăn, khuôn mặt vẫn có sắc hồng như trước, dáng vẻ trông giống như đứa trẻ sơ sinh, rất yếu ớt. đến gần, đặt tay sờ lên trán , quả nhiên hạ sốt rồi. thầm thở phào, ngồi xuống bên cạnh nhìn bàn tay trắng trẻo của buông thõng bên thành giường. nhớ lại cái đêm mà tới Tiêu gia lần đầu tiên, cũng ốm như thế này, cũng cuộn mình như đứa bé thế này, khiến người ta vô cùng thương . chầm chậm cầm lấy bàn tay , giữ chặt trong lòng bàn tay mình, bao giờ buông ra nữa, gọi khẽ : "Cửu Nhi..."

      Lâm Hàng Cảnh mê man, tinh thần tỉnh táo, chỉ cảm giác được có người nắm tay mình, có người gọi tên , ấm áp đến vậy, an ổn đến thế. Đây là cảm giác mà bao năm nay chưa từng cảm nhận được, có sức mở mắt, nước mắt men theo hàng mi dài trào ra, chỉ lẩm bẩm nho gần như khó nghe được: "... Mẹ... con muốn về nhà..."

      Trái tim thắt lại chút, cái đau buốt từng trận trong tim. cầm bàn tay của chạm lên mặt , nhàng nhìn dáng vẻ ngủ của , trong ánh mắt có tình cảm nồng nàn vô hạn, : "Lâm Hàng Cảnh, đời này kiếp này em thuộc về tôi, ai có thể cướp được."

      Đến cuối cùng vẫn là thể buông tay.

      Hóa ra thành trì xây dựng kiên cố, tim đồng da sắt đến thế nào cũng chịu nổi nước mắt của , chỉ cần giọt cũng khiến sụp đổ.

      ***

      Tiêu Bắc Thần coi như ở Hoa Thinh châu nên chuyện lớn gì của Dĩnh quân cũng được truyền thẳng tới đây. Mạc Vỹ Nghị và Hứa Tử Tuấn cứ có chuyện là lại tới. Do chính phủ trung ương miền nam tập trung lực lượng đối phó với Dĩnh quân, nhượng bộ cho người Nhật, kiên trì với kế an nội trước mới diệt ngoại dẫn đến việc học sinh biểu tình chiến tranh trong nước. Nhất thời, chính phủ miền nam vô cùng loạn lạc, Dĩnh quân ở miền bắc vẫn vững như núi, hề bị ảnh hưởng, do đó trận giằng co giữa nam bắc này vẫn sặc mùi súng đạn như trước.

      Chiều tối hôm nay, Tiêu Bắc Thần vừa về từ đại doanh bắc, thấy a hoàn Vân Nghệ bưng mâm cơm có vài món ăn và bát cháo lên lầu, tới bảo: " ấy sao rồi?" Vân Nghệ là a hoàn lớn lên từ ở Tiêu gia, cũng coi như nửa là người Tiêu gia rồi, cười với Tiêu Bắc Thần: "Chúc mừng Tam thiếu gia, chiều này Lâm nương tỉnh rồi, còn rời giường lại vài bước nữa."

      cảm thấy hơi hơi yên lòng, khẽ cười, ngẩng đầu nhìn lên lầu rồi đón lấy mâm cơm từ tay Vân Nghệ: " làm việc khác , tôi đem lên cho ấy." Vân Nghệ đưa cho xong liền lui xuống. lên lầu, cửa phòng ngủ chính chỉ khép hờ, gõ cửa, đợi lúc thấy có tiếng đáp lời bèn đẩy cửa vào. Vừa vào thấy giường, lo lắng nhìn chung quanh, quay lưng với ở phía sô pha, giơ tay cầm lấy ấm trà đặt ở bàn bên cạnh, có vẻ là muốn uống nước. vội vàng đặt mâm cơm lên cái giá gỗ tử đàn ở bên rồi sải bước tới đỡ , vừa mới : "Em đừng động..." cánh tay bị đẩy, Lâm Hàng Cảnh giãy ra sau đó ngã nhào xuống sô pha, cố gắng cách xa chút. Những động tác này khiến mệt đến mức thở hồng hộc, cố gắng chịu hoa mắt chóng mặt, trừng mắt nhìn Tiêu Bắc Thần rồi tức giận quát: " ra ngoài cho tôi!"

      tức đến mức hô hấp đều, cả người run rẩy. im lặng hồi, cúi đầu rót chén trà đặt lên bàn: "Nước đây, em uống ."

      : "Được, ra, tôi ra. Tôi muốn ở cái nơi này!"

      thoáng nhìn , lạnh lùng đáp: "Em nên biết là nếu được tôi cho phép em thể ra khỏi đây nửa bước!"

      bình tĩnh của như là tất cả những gì , tất cả những gì làm đều thể cãi lại. đích thân hại , đích thân đẩy vào cơn ác mộng này, để sống được mà chết cũng xong, còn vẫn ngang nhiên đứng trước mặt như bây giờ, coi là gì?

      gắng gượng đứng dậy từ sô pha, vịn vào cái giá gỗ tử đàn. Tiêu Bắc Thần ngẩn người, thấy cầm lấy đĩa thức ăn, đập vào cái giá cho nó vỡ thành từng mảnh. nắm lấy mảnh vỡ trong tay, lúc quay đầu lại, đôi mắt chứa nước mắt đó trở nên vô cùng tuyệt vọng, như điên lên: " còn ép tôi tôi chết cho xem!"
      Chris thích bài này.

    4. Style01169

      Style01169 Active Member

      Bài viết:
      225
      Được thích:
      175
      Chương 18: Nước mắt em như giọt mưa đọng trên cánh hoa
      Tiêu Bắc Thần nhìn , những tia sáng trong đôi con ngươi dần dần ảm đạm, lại như có ngọn lửa sắp bùng lên trong đó, nhìn hồi lâu, cuối cùng ánh mắt nguội lạnh dần.

      Lâm Hàng Cảnh thấy loáng cái tới bên , nhanh nhẹn giật lấy mảnh vỡ, sợ đến mức hét to. bóp chặt cằm đẩy lên. Đôi mắt sâu thẳm lạnh lẽo đó phản chiếu trong đôi con ngươi hoảng loạn của , giọng rất đáng sợ: "Lâm Hàng Cảnh, em phải điều này cho tôi, nếu tôi muốn ép em em cản được tôi chắc?!"

      Ngay lập tức sắc mặt Lâm Hàng Cảnh tái nhợt, nước mắt trào ra rơi lên mu bàn tay . thấy như vậy vô cùng khó chịu, thả tay ra, liền ngã ngồi ở chân giường. Tua rua chiếc chăn gấm đung đưa ngay trước mắt , run run : "Tiêu Bắc Thần! Đồ vô liêm sỉ!"

      Giọng lành lạnh: "Câu này em rất đúng, tôi vô sỉ cũng là do em ép tôi. Tốt nhất em đừng bắt tôi phải làm ra những chuyện vô sỉ đó nữa!"

      hét: " dám!"

      cười hỏi: "Em xem tôi có dám ?!"

      nhắm mắt, cố gắng nhịn lại tiếng nức nở chỉ chTực phát ra, lúc sau mới nghẹn ngào : "... gọi thím ấy đến!"

      quay đầu lại, hề nhìn , chỉ : "Em tưởng tôi để mấy người đó tới nhiều lời, rồi em cảm thấy có chỗ dựa đấu lại tôi? Đừng có mơ!" ngừng lát lại : "Đến nay em cần nghĩ đến bất kỳ ai khác, em là người của tôi, có chuyện gì chỉ cần tìm tôi."

      đẩy cửa ra ngoài, chợt nghe thấy tiếng ở sau lưng: " hãy nhớ tôi khiến phải hối hận!" quay người lại, nhìn dựa vào chân giường, vai gầy rộc, đôi mắt đầy nước mắt đó đầy kiên cường và hận thù. Dưới cái nhìn của , chợt cảm thấy lực bất tòng tâm, tim đau đớn từng hồi nhưng vẫn lãnh đạm đáp: "Được, nếu em có khả năng đó chúng ta thử đợi xem!"

      sập cửa rồi , vào khoảnh khắc đóng cửa nghe thấy tiếng nức nở. nắm chặt tay nắm, đóng cửa lại rồi quay người xuống lầu. Cầu thang trải thảm đỏ trải dài trước mắt , chầm chậm, cơ thể hơi nghiêng ngả, mỗi bước đều rất chậm, rất vững, trong ánh mắt là trống trải mênh mông, trống rỗng như vừa mới bị khoét hết .

      Sỹ quan phụ tá Quách Thiệu Luân vào từ phòng bên hông, thấy lên : "Thiếu soái, thất phu nhân điện thoại tới mời thiếu soái chiều nay về phủ chuyến, bảo là đại soái có ở phủ nên chuyện cưới xin của tứ tiểu thư cần nghe ý kiến của thiếu soái."

      Tiêu Bắc Thần đứng ngẩn người lúc lâu năng gì, ánh mắt rời rạc, thậm chí Quách Thiệu Luân còn tưởng nghe thấy nên liền gọi tiếng: "Thiếu soái."

      Lúc này đôi mắt mới dần có tiêu cự, thở dài hơi, : "Vậy giờ qua đó luôn ."

      ***Thức ăn bàn chưa hề được đụng.

      Lâm Hàng Cảnh dựa vào chân giường, ôm đầu gối ngơ ngẩn nhìn tấm bình phong to bằng gỗ lim hai mặt khảm hoa. bình phong có vẽ rất nhiều hoa mẫu đơn, nở đẹp đến vậy, đẹp đẽ và quý giá, từng cánh hoa chồng lên nhau, cố gắng nở bung. Mà nở xòe đó cũng là cái đích cuối cùng rồi, cái gì tốt đẹp nhất cũng có lúc tàn, còn trông chờ gì nữa.

      Có tiếng ồn vọng vào từ ngoài cửa, giọng cao của nữ truyền đến tai , giật mình, ngỡ là mình nghe nhầm. Ngay sau đó cánh cửa được đẩy ra, Tiêu Thư Nghi xuất trước mắt , thấy Lâm Hàng Cảnh mặt đầy nước mắt quýnh lên : "Haizz, tìm thấy em rồi, mau theo chị."

      Tiêu Thư Nghi giải thích gì thêm, chỉ tới kéo Lâm Hàng Cảnh. A hoàn Vân Nghệ đứng bên nhanh chóng ngăn lại: "Tứ tiểu thư, tam thiếu gia dặn là..." Tiêu Thư Nghi xoay mặt nhìn cảnh cáo Vân Nghệ: " tưởng ấy dặn trước tôi sợ à? hỏi xem ở cái nhà này tôi từng sợ ai? Cũng chẳng biết dựa vào đâu mà ta tự dưng lại nhốt người ở đây!"

      Vân Nghệ dám cãi lại, Tiêu Thư Nghi với Lâm Hàng Cảnh: "Em làm chị tìm khá vất vả đấy, mấy hôm nay cậu bạn thả diều Mục Tử Chính đó sắp ở luôn phủ đại soái chúng ta rồi, cả ngày thả diều ở cái ngõ đằng sau. Chị cũng dám để dì bảy biết chuyện nên vội vàng tìm em, em xem cuối cùng là em định gả cho ba hay là Mục Tử Chính? Dù gì cũng phải cho ."

      Tiêu Thư Nghi cứ thao thao bất tuyệt, tay kéo Lâm Hàng Cảnh ra ngoài nhưng bỗng bị kéo lại, quay đầu thấy Lâm Hàng Cảnh đứng đó, nước mắt đầy mặt. lo lắng, hoang mang lau nước mắt cho em ấy: "Đừng khóc nữa, đừng khóc, chị biết em thích Mục Tử Chính. Em làm sao thế? yên lành khóc gì chứ?" nghĩ nghĩ rồi : "Chị nhìn thấy Mục Tử Chính rồi, chị bảo nhưng chịu, cực kỳ cố chấp, em phải khuyên , nếu cứ như vậy sợ là gây ra chuyện."

      Mấy câu này khiến Lâm Hàng Cảnh kinh ngạc, nghẹn ngào : "Vậy chị mau đưa em gặp Mục Tử Chính, em khuyên ." Tiêu Thư Nghi cười: "Nha đầu ngốc, tưởng chị tìm em làm gì? Xe ở ngoài rồi, chị tới đón em ."

      dẫn Lâm Hàng Cảnh ra ngoài, binh lính ngoài cửa ngăn lại, Tiêu Thư Nghi chống nạnh rồi tát luôn mấy cái vào bên mặt họ, trừng mắt nhìn mấy người lính và a hoàn chạy tới, mắng: "Mấy người còn dám cản tôi? Tránh sang bên ngay! Cứ thử đụng vào tôi xem mấy người còn cơm mà ăn !"

      Lúc này Lâm Hàng Cảnh ngồi lên xe, khi Tiêu Thư Nghi chuẩn bị lên quay đầu lại với đám người hầu: "Đừng có ra vẻ như trời sập đến nơi thế, ba có hỏi cứ tên tôi ra, tôi cũng chẳng sợ ấy."

      lên xe rồi : " ." Chiếc xe đó bèn khởi động. Lâm Hàng Cảnh cảm thấy chóng mặt, trong đầu đều là hình ảnh của Mục Tử Chính, lòng rối như tơ vò, chỉ muốn với từ nay buông xuôi thôi, bọn họ có duyên, cũng rời khỏi đây, bao giờ quay lại nữa.

      Lúc xe đến phủ đại soái nhìn qua cửa sổ, thấy bầu trời quả nhiên có con diều bươm bướm to màu sắc sặc sỡ bay lượn. Mắt ươn ướt, nước mắt chuẩn bị trào ra, cứ ngẩn người nhìn con diều, ai ngờ xe lại thẳng tới trước cổng phủ đại soái. Tiêu Thư Nghi hỏi người lái xe: "Vừa nãy tôi bảo gì? Lái đến ngõ đằng sau ."

      Lái xe vội đáp: "Tứ tiểu thư, vừa rồi thấy sao, ngõ đó bị binh sĩ vây lại, có lẽ là đặt trạm gác ở đấy."

      Tiêu Thư Nghi còn chưa tiếp lời Lâm Hàng Cảnh giật mình cái, con diều bướm kia vốn lượn trung yên ổn, nay bỗng bay nghiêng ngả xuống, trông như có thể rơi xuống bất kỳ lúc nào. Cả người run lên, chẳng kịp lo gì nhiều, đẩy cửa xe chạy về phía ngõ .
      tart_trungChris thích bài này.

    5. Style01169

      Style01169 Active Member

      Bài viết:
      225
      Được thích:
      175
      Chương 19: Tin vui đến bất ngờ

      Con thoi quấn dây diều rơi ở đám cỏ mọc giữa khe đá, diều bướm bay lượn vòng bầu trời, càng ngày càng thấp. Mục Tử Chính bị binh lính vặn tay ra đằng sau, cắn răng giãy dụa, trợn mắt nhìn Tiêu Bắc Thần trước mặt, tức giận gào: " đưa Hàng Cảnh đâu rồi?"

      Tiêu Bắc Thần chầm chậm rút ra khẩu súng của , đôi mắt bên dưới chiếc mũ quân đội chìm trong bóng râm, nhìn Mục Tử Chính, chỉ mở chốt an toàn "lách tách", cánh tay giơ ngang ra, giọng lãnh đạm đến mức khiến người ta phát sợ: "Tôi từng nếu cậu còn tới đây tôi tiễn cậu!"

      Mục Tử Chính nghiến răng: " đưa Hàng Cảnh..." Chưa hết câu có tiếng súng "pằng" cái, đùi trái của trúng đạn. Hai người lính hai bên buông tay, cơ thể nghiêng sang bên. Đùi trúng đạn quỳ xuống đất, khuôn mặt méo mó biến dạng do đau đớn. Người suy nghĩ đơn giản như chưa từng chịu nỗi đau đớn nào khủng khiếp đến thế.

      Đúng lúc Mục Tử Chính trúng đạn rồi quỳ trước mặt Tiêu Bắc Thần bóng người xuất ở đầu ngõ. sợ hãi mặt phản chiếu trong ánh mắt của Tiêu Bắc Thần, khiến đau đớn dễ dàng tới vậy, cơ thể cứng nhắc ngay lập tức, đôi mắt đen lên nỗi khiếp sợ, cánh tay cầm súng buông thõng. Mục Tử Chính thấy Tiêu Bắc Thần có biểu kỳ lạ quay đầu nhìn, vừa nhìn thấy ngay với vẻ mặt kinh hoàng đứng đờ người ở đầu ngõ. chẳng màng gì, chỉ khập khiễng lê bước đến gần , máu trào ra từ vết thương đùi trái thành đường dài. như biết đau, hớn hở như vừa sống lại qua hoạn nạn, cười to với : "Hàng Cảnh, Hàng Cảnh, Hàng Cảnh, tớ đến đưa cậu ——"

      Đôi con ngươi của Tiêu Bắc Thần bỗng chốc co lại, giơ tay về phía Mục Tử Chính, bắn phát. Cơ thể Mục Tử Chính run mạnh, đạn bắn vào lưng , xuyên qua lồng ngực. thanh cuối cùng của nghẹn ở cổ họng, người đổ về phía trước, ngã xuống đường, còn tiếng động gì nữa.

      Ngã xuống cùng còn có Lâm Hàng Cảnh.

      quỳ rạp xuống đất, mặt còn hạt máu, thấy Mục Tử Chính nằm trước mắt mình, máu tràn ra khắp người . Đầu óc trống rỗng, ánh mắt chỉ còn tuyệt vọng và hoảng sợ, cả người run rẩy. Đúng lúc sợ hãi bỗng thấy khuôn mặt của Tiêu Bắc Thần, khom người ôm lấy vào lòng, khuôn mặt góc cạnh đó có lạnh lùng sắc bén, cứ nhìn chằm chằm, hít thở dồn dập. Giơ tay túm chặt lấy khuy áo lành lạnh trang phục quân đội của , run run há miệng nhưng lại ra tiếng nào. Cả người tuyệt vọng như chết, chỉ lắp bắp được chữ: "... ... ..." Cố gắng thế nào cũng nỏi nổi chữ thứ hai.

      nhìn , rành mạch từng chữ: " đưa em , tôi điên rồi mới để làm vậy!"

      Ánh mắt như cái lồng giam trói buộc . Còn chỉ cảm thấy đau đớn, trong giây lát sau, như cái xác hồn, chẳng còn gì nữa, ngón tay buông lỏng, trước mặt đều là màu đen, ngất .

      Tiêu Bắc Thần lẳng lặng ôm khỏi ngõ, mấy binh lính hạ súng, tới kéo xác Mục Tử Chính về cái ngõ khác. Máu trào ra từ ngực Mục Tử Chính thành đường, còn con diều bướm sống động kia cuối cùng bay lên cao nữa, mà tà tà bay xuống, chầm chậm đáp xuống đất trong yên lặng.

      ***

      Căn phòng trống vắng hơi ấm.

      dựa người giường, nghe tiếng ồn ào bên ngoài. Giọng Vân Nghệ loáng thoáng vọng tới, đều là những lời sai bảo người hầu. Mỗi từ, mỗi câu đều khiến lòng lạnh ngắt, ngơ ngẩn ngồi đó, vẫn còn nhớ dáng vẻ khi cười, đôi mắt đen sáng như đá quý đó rực rỡ, còn nhớ cảnh nằm đường, máu me đầm đìa, máu chảy theo kẽ đá đường, diều rơi xuống rồi, sau này còn cơ hội nào bay lên...

      hại chết , là do hại chết.

      chỉ ngồi như vậy, như bức tượng, cơ thể bẫng như con diều đứt dây, người chẳng còn chút lực, cứ thuận theo gió bay là xong.

      Lúc Tiêu Bắc Thần đẩy cửa vào thấy cảnh như vậy, hơi nghiêng đầu nhìn cánh cửa ban công, tóc đen dài xõa xuống, cả người rất yên tĩnh, thậm chí như có cả tiếng hít thở.

      đứng bên cửa nhìn lúc lâu rồi mới tới vén lại chăn cho . vẫn động đậy, ánh mắt hề có tiêu cự hay sức sống, biết chẳng thèm để ý tới mình. lặng lẽ : "Dì bảy bảo tổ chức hôn lễ của em tư trước, còn của chúng ta để tới tháng mười hai. Mấy ngày nữa dì đến thăm em."

      Mắt khẽ chuyển động, vẫn nhìn vào cánh cửa như cũ, miệng cười giễu cợt: "Hóa ra tôi cũng có hôn lễ? Tôi bất trị thế này quả là làm khó cho ."

      câu đơn giản cũng đâm thẳng vào tim, đứng đó, tay nắm chặt chiếc ghế bên giường, hít sâu hơi rồi cười nhạt: "Em cần phải thế, tôi cảm thấy khó khăn gì cả. Dù gì em cũng có mình tôi, điều này em nên ."

      Cơ thể run mạnh, ngoảnh đầu trừng mắt nhìn Tiêu Bắc Thần lúc lâu rồi : "Tiêu Bắc Thần, nếu muốn tôi kết hôn với cũng được, phải đồng ý chuyện."

      bật thốt lên: "Chuyện gì?"

      nhìn , cái nhìn lạnh buốt thấu xương, gằn từng chữ: " giết Tiêu Bắc Thần, hai là giết Lâm Hàng Cảnh."

      Sắc mặt lập tức thay đổi.

      vẫn nhìn thẳng , biết chẳng thế đấu lại , nhưng biết đau chỗ nào, biết để ý chuyện gì, vì vậy mới dễ dàng ép đến góc chết như thế, sợ , chỉ muốn biết mình hận nhiều đến mức nào.

      Tiêu Bắc Thần đối diện với ánh mắt trong vài giây, cuối cùng tự cười chính mình, giọng lãnh đạm nhất có thể: "Được, vậy tôi thỏa lòng em!" ôm vai lại, rút khẩu súng của mình ra rồi đặt vào tay . Khẩu súng cầm tay đó nặng trịch kéo cả cánh tay thõng xuống. Mặt tái nhợt, ánh mắt hoang mang và run rẩy, vẫn còn nhớ khoảnh khắc khẩu súng này chĩa vào Mục Tử Chính, vẫn nhớ hình ảnh sau khi trúng đạn rỗi ngã xuống trước mặt . đau lòng đến cực hạn, cầm khẩu súng chĩa vào Tiêu Bắc Thần, tay ngừng run. nhìn thẳng vào mắt , : "Em giết tôi em có thể , còn đừng bao giờ nghĩ tôi thả em!"

      Bàn tay cầm khẩu súng càng run mãnh liệt hơn, cả người lạnh toát, nhưng dường như tìm ra lối thoát cuối cùng rồi, nghiến răng : "Tiêu Bắc Thần, nhất định bị báo ứng!" Sau đó cầm súng chĩa vào chính mình, nhắm mắt, bóp cò.

      Mà Tiêu Bắc Thần vẫn lặng lẽ đứng đó.

      Khi mở mắt ra liền thấy khuôn mặt xuất nhiều lần trong những cơn ác mộng, nhìn , vẫn ánh mắt lành lạnh đó, u tối đó, phẫn nộ mà điên cuồng. chẳng chẳng rằng chỉ giành lấy khẩu súng từ tay , mở chốt an toàn "lách tách" rồi bắn thẳng vào bình hoa nhiều màu giá gỗ lim. Cùng với tiếng hét bật ra từ miệng là tiếng vỡ vụn của bình hoa. Binh lính ở dưới lầu kinh ngạc, cầm súng chạy lên, chưa kịp xông vào nghe tiếng Tiêu Bắc Thần quát: "Cút hết !"

      Ngay lập tức ngoài cửa im ắng hẳn, ngẩn ngơ nhìn bình hoa vỡ vụn đó, giơ tay đỡ người , nhìn chằm chằm: "Tôi cho em hay, nay em vào tay tôi có muốn chết cũng dễ dàng thế!"

      Trái tim từ tuyệt vọng và uất ức trở nên tĩnh mịch, như tro tàn sau khi lửa cháy. tóm lấy bàn tay cắn mạnh, hề nhúc nhích, mặc cắn. chẳng có sức ngồi thẳng, dựa nửa người vào bên giường, nhưng vẫn cố gắng cắn , hận đến thế, tức đến thế... Nước mắt rơi xuống mu bàn tay làm giật mình, kéo đến trước mặt mình, nhiều mà chỉ hôn lên môi .

      Lâm Hàng Cảnh kinh ngạc, lại sợ tới mức thốt nên lời, giãy cũng ra được, ôm chặt cơ thể yếu ớt của vào lòng, đôi môi ấm áp áp lên hai cánh môi . Nụ hôn sâu này nhắc nhớ lại đêm ác mộng nọ, biết muốn làm gì, trợn trừng mắt, hận đến mức gần như điên lên nhưng lại chẳng làm gì được. khí chung quanh bỗng nhiên như bị hút hết , dù có cố gắng thế nào cũng hít vào được chút, lồng ngực như bị tảng đá lớn đè lên, ra sức hít thở, như người sắp chết đuối.

      Cuối cùng cũng nhận ra khác thường của , hoang mang ôm , thấy mặt nhợt nhạt, trán đổ đầy mồ hôi dựa vào lòng , mười ngón tay yếu ớt túm lấy góc áo , ngực phập phồng mạnh mẽ, vội vàng hít ra thở vào

      Sau đó cũng làm gì nữa, chỉ ôm lấy . Còn bỗng nghe thấy giọng : "Cửu Nhi..."

      Ngón tay túm chặt góc áo chợt buông thõng...

      cúi đầu đỉnh đầu , đôi mắt tràn đầy thương vô hạn, lẩm bẩm nho , ấm áp như trong giấc mơ: "Cửu Nhi... Cửu Nhi... Cửu Nhi..."

      si tình đến vậy, "tình cảm dạt dào như biển cả" cũng tả hết được.

      Từng tiếng lọt vào trong tai, khóc, nước mắt lặng lẽ rơi quần áo ... biết hận ai, tình theo mong muốn của bản thân là điều đau khổ nhất.

      ***

      Thời gian như thoi đưa, mới đó mà tới tháng chín, vừa vào thu có mấy trận mưa, càng ngày càng lạnh.

      Tiếng mưa rơi nhè vào lá cây bên ngoài cửa sổ, rì rào thành tiếng, lá chuối to thỉnh thoảng bay lên xuống trong gió. Ngoài ban công là vườn hoa kiểu tây nho , bãi cỏ luôn được xén gọn gàng, giá hoa có bày mấy chậu cúc, nở rộ rất đẹp.

      ngủ say, trời mới mờ sáng bị tiếng mưa tí tách làm tỉnh giấc. Khi tỉnh dậy liền cảm thấy dạ dày khó chịu, nôn nào từng hồi. xỏ chân vào đôi dép mềm rồi ra mở cánh cửa xếp ở ban công, sau đó vào phòng ngồi lên sô pha. chiếc bàn cạnh đó có đĩa nho rửa sạch , quả nào quả nấy bóng bẩy, hiểu thế nào lại bứt quả ăn, thấy ngon lại ăn hết quả này đến quả khác.

      Chín giờ sáng Vân Nghệ bưng bữa sáng vào, thấy Lâm Hàng Cảnh dậy cười : "Lâm nương dậy rồi ạ, đêm qua mưa, biết có bị lạnh ?"

      lắc lắc đầu, thấy bé khoảng mười tuổi theo Vân Nghệ, mặc quần áo người hầu, trông có vẻ rụt rè. gì, chỉ lặng lẽ cầm chùm nho đưa cho bé, đứa bé nhìn Vân Nghệ cách do dự, Vân Nghệ cười: "Tú Nhi có phúc quá, Lâm nương thưởng còn mau nhận ?"

      bé Tú Nhi bèn cầm lấy chùm nho, ngắt vội quả cho vào miệng. Vừa mới nhai mặt mày lập tức nhăn nhúm, miệng thốt lên: "Chua quá!" Vân Nghệ ngạc nhiên, cũng nhanh chóng thử quả, cau mày rồi : "Mấy cái bà này, chắc chắn là ăn bớt vài đồng để uống rượu nên mới mua loại này!" cười cười lấy lòng với Lâm Hàng Cảnh rồi : "Nho ngon, em đổi đĩa khác cho ."

      " cần đâu." Lâm Hàng Cảnh nhìn mưa gió bên ngoài, nho : " cần phải vậy."

      Vân Nghệ ngẩn ra, cũng gì nữa, đặt đồ ăn xuống rồi kéo Tú Nhi ra ngoài. Mâm thức ăn đó có mấy món ăn và cháo, bên cạnh còn có bát trứng chưng đường*, trông mềm mượt, ngửi thấy mùi ngọt của món đó, ngờ lại thấy buồn nôn, gần như nôn hết cả ra. vội che miệng rồi ngoảnh đầu chỗ khác, đối diện với hình ảnh của chính mình trong chiếc gương trang điểm hình tròn. chầm chầm bỏ tay xuống, chỉ ngơ ngẩn nhìn, dường như nghĩ ra chuyện gì đó, đôi mắt đen nhánh hoang mang.

      * Có cái món này mng ạ, kiểu như trứng đánh nhuyễn hòa đường ấy: https://www.google.com.vn/search ... iw=1142&bih=580
      tart_trungChris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :