1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

LÀ YÊU HAY HẬN - Linh Hy (Dân quốc) (50C Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Style01169

      Style01169 Active Member

      Bài viết:
      225
      Được thích:
      175
      Chương 10: Chỉ muốn có trái tim em, bên nhau đến đầu bạc răng long

      Ngày hôm sau Tiêu thư Nghi bận bịu mở tiệc thành lập hội Mộc Lan, sai người hầu dọn dẹp biệt thự Hoa Thinh châu, rồi điều hết đầu bếp của dinh thự sang đó. Hai thằng nhóc Tiêu Bắc Vọng và Tiêu Bắc Ý cũng chạy sang bên này cho vui. Bận đến gần tối các thành viên nữ gia nhập hội tụm năm tụm ba tới, cười hì hì vui vẻ. Biệt thự Hoa Thinh châu là tòa nhà riêng của Tiêu Bắc Thần, cảnh sắc quanh biệt thự vô cùng đẹp, có non xanh nước biếc, có cây tùng cây bách, hoa vươn liễu rủ. Tiếng cười của các nữ sinh lanh lảnh vọng ra từ trong phòng khách, người gác cổng ngừng dẫn khách vào, tất cả đều là các nữ sinh áo xanh lam, váy đen.

      Lâm Hàng Cảnh vừa vào phòng khách Tiêu Thư Nghi thấy ngay, nhanh chóng kéo tay : "Em đến rồi, chúng ta uống rượu của tổ chức."

      ngạc nhiên: "Còn phải uống rượu?"

      Tiêu Thư Nghi cười: "Tất nhiên rồi, đây là lần đầu tiên chị làm chủ mời khách, nhất định phải làm cho ra trò, phải hoành tráng, biết em uống được rượu nên em chỉ cần uống ba chén làm cảnh là nể mặt chị rồi."

      kịp từ chối bị Tiêu Thư Nghi lôi đến đứng trước bàn, thấy bày cả bộ chén lá chuối, chén hải đường*. Tiêu Thư Nghi kéo , cười trước phòng đầy ắp nữ sinh: "Đây là em Lâm nhà tớ, là tài nữ trong số các tài nữ, cái tên thanh nhã hội Mộc Lan của chúng ta cũng là do em ấy nghĩ ra."

      Các nữ sinh đều quay sang nhìn rồi cười vui vẻ. Tiêu Thư Nghi rót đầy ba chén rượu hoa lê, đưa đến tận bên môi Lâm Hàng Cảnh: "Mau uống ba chén này , xong viết vài chữ treo biển cho hội Mộc Lan chúng ta chị mới để em về."

      cũng còn cách nào khác, bị Tiêu thư Nghi ép uống hai chén, cảm giác được mặt mày dần dần nóng lên, tim đập loạn. Tiêu Thư Nghi tiếp tục bưng chén thứ ba đến ép uống, lại vẫy gọi người hầu mang bộ bút mực đến, trải giấy lên bàn rồi : "Rượu cũng uống rồi, giờ em phải viết cho chị tấm biển. Từ cổ chí kim, là thơ của ai cũng được, em cứ viết cho mọi người câu là xong."

      Lâm Hàng Cảnh đành cầm bút mài mực, nghĩ lát rồi viết lên giấy: "Lăng sương bất khẳng nhượng tùng bách, tác vũ do lai xưng đống lương"**. Lần này viết theo lối chữ triện tròn trịa, các nữ sinh đứng xung quanh liên tục khen đẹp. đặt bút xuống, cười đáp: "Đây là thơ của Sử Tuấn thời Đường, vừa hay hợp với hai chữ mộc lan trong lên hội. Cứ tạm như vậy , giờ em cũng cầm vững được bút nữa rồi."

      * * "Gỗ lim chống chọi với giá lạnh còn hơn tùng bách, xây nhà luôn dùng nó để làm cột trụ", ám chỉ kiên cường của con người.

      Rượu ngấm vào, cứ như có con thỏ chạy loạn trong lòng , ôm lấy chính mình rồi ngồi lên chiếc ghế gỗ lim ở bên, a hoàn dâng lên trà đặc, chỉ uống ngụm cau mày, thể chịu nổi vị đắng của trà đặc như thế. Đành đặt chén xuống, gắng gượng ngồi im nhìn xem Tiêu Thư Nghi đùa vui cũng mọi người.

      lúc mắt nhắm mắt mở cảm giác có người lay lay , Lâm Hàng Cảnh chầm chậm mở mắt, thấy Tiêu Thư Nghi cười vui vẻ: "Hàng Cảnh, trời tối rồi, chị gọi xe tới đón em, thằng năm và thằng sáu, mấy đứa về dinh thự trước." cũng chỉ mong có vậy, thấy bên ngoài trời tối đen, người gác cổng đến đỡ rời khỏi biệt thự. Rượu hoa lê rất mạnh, vừa ra ngoài gặp ngay cơn gió, cộng thêm hương rượu nên vững. Nhìn thấy chiếc xe hơi đỗ ngoài biệt thự, cậu năm cậu sáu lên xe ngồi ghế sau, đùa giỡn với nhau suốt nên ghế sau thể nhét thêm người. Người gác cổng mở cửa ghế trước, bèn ngồi vào, vừa đóng cửa nghe có tiếng cười ở ghế lái: "Em uống rượu đấy à?"

      Là giọng Tiêu Bắc Thần." ạ." trả lời theo bản năng, vừa ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt đầy vui vẻ. sờ mặt mình, da mặt nóng hầm hập, biết là giấu được nên thà : " nhất định được cho thím Lưu biết đấy, thím biết lại cằn nhằn em."

      cười, khởi động xe về dinh thự trong thành Bắc Tân. đường chỉ nghe tiếng Bắc Vọng Vắc Ý đùa nhau, chọc nhau lăn lộn, đến cả trồng cấy chuối cũng làm. Ngũ thiếu gia chơi mệt liền hỏi Tiêu Bắc Thần ở ghế trước: " ba, đoán xem hai đứa em ai là cậu năm ai là cậu sáu?"

      Đây là trò hai đứa sinh đôi thích nhất, lần nào cũng bắt Tiêu Thư Nghi đoán, mà lần nào cũng đoán sai. Cậu sáu còn thêm câu: "Nếu ba đoán sai ngày mai phải đưa bọn em đến đại doanh bắc chơi."

      Lâm Hàng Cảnh cũng chờ xem Tiêu Bắc Thần đoán kiểu gì, chỉ tập trung lái xe, chẳng hề quay đầu lại, cười : " có thời gian chơi trò này với hai đứa, chú sáu, ngày mai đưa chú đến đại doanh bắc luyện bắn súng."

      vừa xong cậu năm ngồi bên trái ghế sau vội vàng kêu to: " ba thiên vị, tại sao chỉ mang em sáu mang em?"

      nhìn qua gương chiếu hậu, tiếp tục lái xe: "Ừ, chú năm, chú xem vì sao đưa chú theo?" Lâm Hàng Cảnh ngồi bên chỉ có cười, cậu năm cậu sáu cũng biết bị bẫy nên lần này chỉ im lặng nhìn, đứa này chọc đứa kia, đứa kia chọc đứa này, trông cam lòng chút nào.

      vẫn cười, hơi rượu vẫn chưa mất hết, cuối cùng gắng được nữa, lại thêm xe xóc nảy, trong lúc lắc lư tựa hẳn sang bên rồi ngủ lúc nào biết.

      Tiêu Bắc Thần lái xe về tới dinh thự, thị vệ đứng đợi ở cổng tới, vẫy vẫy tay từ trong xe ý bảo bọn họ mở cửa sau đón Bắc Vọng Bắc Ý. Lúc đóng cửa xe lại trong xe chỉ còn . nhìn ngủ say, nỡ gọi dậy. ngồi lặng im ở bên, rút ra điếu thuốc, vừa mới châm lửa lại nhìn sang , cuối cùng lại tự mình gập điếu thuốc rồi vứt ra ngoài.

      Bên ngoài xe là màn đêm đen kịt, trời có vầng trăng lưỡi liềm, nhìn lên trời như thế này thấy trăng như treo cành cây ngô đồng cao ngất, mờ ảo nhìn được làm nhớ đến câu "Ngọn liễu mảnh trăng treo, Hoàng hôn người hẹn ước", xoay mặt nhìn Lâm Hàng Cảnh yên lặng ngủ say sưa, khoảng cách tiếp xúc thân mật như thế này là lần đầu tiên của , ngả đầu sang phía, hơi thở nhàng, tóc mai hơi rối. khuôn mặt xinh đẹp đó hơi ửng hồng, đôi môi hơi hướng lên như cười, cực kỳ mềm mại, đẹp thể tả.

      Tim đập thình thịch, cuối cùng nhịn được mà cúi đầu xuống định hôn lên môi . Khi sắp chạm đến lại ép chính mình dừng lại, ngước mắt lên nhìn hình ảnh ngủ cách yên tĩnh, khoảng cách gần sát như vậy... muốn tôn trọng , vì vậy hôn xuống. Khi hít thở chỉ ngửi thấy hương thơm thoang thoảng của rượu hoa lên môi , dường như làm say rồi, ánh mắt đong đầy tình cảm, cúi đầu : "Chỉ muốn có trái tim em, bên nhau đến đầu bạc răng long."

      *Chén giống hình hoa hải đường
      tart_trungChris thích bài này.

    2. Style01169

      Style01169 Active Member

      Bài viết:
      225
      Được thích:
      175
      Chương 11: Nước mắt xinh đẹp của em lã chã rơi

      Tháng bảy, thuộc mùa nóng nhất trong thành Bắc Tân. Lúc chiều tà Lâm Hàng Cảnh và Tiêu Thư Nghi mới ra khỏi trường nữ sinh, thấy xe ô tô của dinh thự Tiêu gia đỗ đầu phố, dì bảy hạ cửa sổ xe xuống, cười duyên dáng và vẫy tay với hai . Người lái xe mở cửa để hai người ngồi vào. Dì bảy : "Sắp tốt nghiệp rồi mà vẫn học muộn thế mới xong. Dì định đến hàng tơ lụa chọn vải với hai đứa mà đúng là đợi sắp hết cả kiên nhẫn luôn."

      Tiêu Thư Nghi cười : "Ngày mai là sinh nhật rồi mà sao hôm nay dì mới nghĩ đến việc mua vải may quần áo mới? ba tổ chức sinh nhật cho dì đó."

      "Đại soái có ở nhà tổ chức làm gì. Mọi người quây quần vui vẻ là được." Dì bảy tiếp: "Để sắp tới chuẩn bị chuyện cưới xin ấy mà, ngoài chuyện của con với đại thiếu gia nhà họ Kha còn có chuyện cưới xin của cậu ba và cả Hàng Cảnh nữa..." Chưa hết Tiêu Thư Nghi xấu hổ đến mức quay mặt , kéo tay Hàng Cảnh: "Em xem lời dì bảy khó nghe chưa kìa, trêu cả hai chúng ta, càng ngày càng chẳng nghiêm túc gì cả."

      Lâm Hàng Cảnh chỉ cười khẽ, gì. Dì bảy duỗi tay véo lên má Tiêu Thư Nghi, cười : "Em Lâm của con vẫn còn đợi được, chứ con hai mươi rồi, nếu dì lo sớm chắc phải để con làm "đại trượng phu" ở Tiêu gia quá."

      Dì bảy cười hồi rồi đến cửa hàng tơ lụa Vân Nghê lúc nào hay. Dì xuống xe, dẫn Tiêu Thư Nghi và Lâm Hàng Cảnh vào. Mấy nhân viên trong hàng bước đến đón, phục vụ tận tình cả trà nước. Chủ cửa hàng nghe tin người phủ Tiêu đại soái đến xuống nhà đợi sẵn, bày hết tất cả vải đẹp của cửa hàng ra ngoài, theo là mấy người hầu.

      Lâm Hàng Cảnh ngồi bên chiếc bàn sơn vàng nhìn dì bảy và Tiêu Thư Nghi chọn vải. Trước mặt được bày ra đủ loại vải, đủ màu sắc: thêu hoa, vải Ấn Độ, vải Pháp, vải thêu mây... ngắm bất chợt nghe giọng đằng sau: "Ông chủ ơi, sư nương cháu bảo đến lấy vải đặt hôm qua."

      Lâm Hàng Cảnh giật mình đờ người, hoảng loạn quay người nhìn, tầm mắt nhìn thấy chính là Mục Tử Chính đứng trong cửa hàng. Lòng bàn tay liền ra lớp mồ hôi. nhìn thấy lại cực kỳ vui mừng, còn chưa kịp dì bảy chọn vải bên cạnh cười hỏi: "Hàng Cảnh, mau đến xem giúp dì, màu nào đẹp?"

      đành đến bên dì, thấy dì bảy cầm hai cuộn vải lên so sánh. Ông chủ đứng cạnh vừa cười vừa hỏi: " này chắc là Ngũ tiểu thư phủ đại soái ạ?" Dì bảy đẩy đẩy chọn vải, lườm cái: "Phủ đại soái còn có cả "Ngũ tiểu thư"? Đây là Lâm nương trong phủ chúng tôi, lớn lên trong phủ từ , chính là viên ngọc quý của đại soái phủ tôi, đại soái còn thương hơn cả con ruột ấy chứ."

      Lâm Hàng Cảnh dám mở miệng, chỉ cảm giác có người nhìn sau lưng mình, ánh mắt nóng rực. biết Mục Tử Chính nghe thấy cả, chưa từng với về việc này, cũng chỉ qua rằng đến từ Thượng Hải, ở nhờ nhà họ hàng ở đây, bây giờ sợ là lộ hết cả. Tiếng người nhân viên vọng tới: "Ây da cái thằng này, sao bảo tới lấy vải lại chạy mất rồi?"

      đứng đó ngẩn người, lẳng lặng nhìn màu sắc vải vóc sặc sỡ, lòng lại chùng xuống, như chẳng bao giờ vui lên được nữa.

      Lâu nay dì bảy luôn mua đồ rất nhanh, chọn được vài cuộn khá ưng rồi nhân viên hàng vải liền giúp bỏ lên xe. Ba người lên xe về dinh thự. Tiêu Thư Nghi liên mồm với dì bảy cuộn này đẹp, cuộn kia thế nào... còn chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc hình ảnh Mục Tử Chính xuất thoáng qua bên rìa đường kiềm chế được mà mở miệng: "Dừng lại chút."

      Xe dừng ven đường, Hàng Cảnh xoay mặt lại với dì bảy: "Dì, con vừa nhớ ra phải mua vài thứ. Dì và chị tư về trước , lát nữa con gọi xe xích lô về ạ."

      kịp nghe xem dì bảy xuống xe mất. Trời vừa tối, đường đầy người bộ qua lại, được mấy bước nhìn thấy Mục Tử Chính tới. vẫn đội chiếc mũ mềm, mặc bộ quần áo của người làm hàng diều, hai tay đút túi quân, đầu hơi cúi, cứ lững thững như vậy. thêm mấy bước mới ngẩng đầu lên rồi nhìn thấy trước mặt.

      Ánh mắt đen nhánh của khi nhìn thấy sáng lên trong phút chốc, sau lại dần ảm đạm, hỏi: "Cậu còn lời dối nào cần với tôi nữa hả?" Giọng lành lạnh khiến mắt đau xót, : "Ban đầu tớ định với cậu, nhưng vì chẳng biết nên thế nào mới được. Tớ ở trong phủ đại soái, nhưng nơi đó phải nhà của tớ."

      "Cậu là Lâm tiểu thư trong phủ đại soái, là ngọc quý tay người ta, vậy còn với tôi đậu phụ rau xanh gì gì đấy làm gì, rồi sống cuộc sống bình thường nữa. Cậu tưởng tôi là thằng nghèo cậu thích trêu trêu? Cậu coi tôi là thằng ngốc à?"

      như vậy làm cảm thấy trái tim như bị dao cứa, túm góc áo rồi khóc: "Tớ lừa cậu, tớ đấy." Mục Tử Chính thấy vẫn chưa hết tức, vung tay gạt tay ra, hậm hực : "Dù gì tôi cũng là thằng nghèo, cậu chuyện với loại người như tôi là hợp địa vị, đừng hạ thấp chính mình nữa! Hai năm nay, coi như... coi như tôi phí công quen cậu!"

      Tính vốn cố chấp, chỉ câu đó rồi xoay người chạy , Lâm Hàng Cảnh ngẩng đầu nhìn theo, bóng dáng lẫn vào dòng người đầu phố, cảm thấy vô cùng tủi thân, nước mắt rơi xuống nhưng lại dám lau , sợ lát nữa về có người nhìn thấy khó giải thích, đành nén khóc, ruột gan như thắt lại.

      ***

      Tối đó Tiêu Bắc Thần thoát được nhóm tướng "nguyên lão" của Dĩnh quân - những người khiến ong cả đầu, để về từ đại doanh phía bắc, tiện thể kéo luôn cả Mạc Vỹ Nghị cùng Hứa Tử Tuấn bị phạt đến đại doanh bắc làm lính ba tháng, và sỹ quan phụ tá - lão tiên sinh Dư Bạch, mấy người cùng nghiên cứu tình hình tại trong thư phòng của Tiêu Bắc Thần. Tiêu Bắc Thần : "Chính phủ trung ương miền nam vẫn ngoan cố với chính sách 'muốn diệt giặc ngoại xâm phải diệt giặc nội trước', dù cho người Nhật có xâm chiếm ngày ngày thế kia, nhưng vẫn chằm chằm vào Dĩnh quân chúng ta. Cha vừa gửi thư đến là đề phòng Nhật Bản, sợ là những ngày loạn lạc sắp tới rồi."

      Dư Bạch tiên sinh ở trong Dĩnh quân lâu năm, ông nhìn tấm bản đồ chiến trận trải ra bàn và : "Dã tâm của người Nhật rất lớn, ép chính phủ trung ương miền nam đến thế này rồi, giờ lại còn định vươn thế lực tới cả hai mươi tư tỉnh phía bắc, đại soái làm căng với họ từ lâu, như cung lắp tên, bắn được. Tình hình này sớm muộn cũng đánh nhau trận."

      Hứa Tử Tuấn la: "Đánh đánh, lẽ nào lại sợ cái đám xấu xa đó!"

      Mạc Vỹ Nghị đáp: "Đúng là đồ hấp tấp chỉ biết đánh đấm. Vậy chú nghĩ xem vì sao Dĩnh quân chúng ta vẫn chưa có hành động gì? Chính là vì vẫn giằng co với chính phủ trung ương ở miền nam, nếu lúc này chúng ta đánh Nhật chính phủ tấn công, tới lúc đó Dĩnh quân phải đối mặt địch cả trước và sau, bất lợi bao nhiêu."

      bàn chuyện có tiếng động ở cửa thư phòng, Tiêu Thư Nghi thò đầu vào, nhìn quanh phòng rồi cảm thán: "Ai da, ba, em chỉ câu thôi, cho em mượn biết thự của ở Hoa Thinh châu mấy ngày nhé." Vì Tiêu Thư Nghi từng mượn biệt thự của để thành lập hội Mộc Lan, xong thấy vị trí tốt của nó nên giờ chỉ muốn mượn thêm vài lần để chơi. Ăn cơm với dì bảy xong liền tìm Tiêu Bắc Thần, tranh thủ lúc Quách Thiệu Luân đứng canh bên ngoài để ý liền tự tiện xông vào.

      Tiêu Bắc Thần : "Được. Ra ngoài . Lần này Quách Thiệu Luân chắc chắn phải phạt roi." thè lưỡi, cười: "Vậy em thêm câu, tha cho Quách Thiệu Luân nhé. Em có tin tình báo, tối nay dì bảy đánh bài chỗ Trương phu nhân. Còn em Lâm chẳng biết vì sao mà chịu ăn cơm, bây giờ ngồi lặng lẽ khóc dưới giàn hoa tử đằng trong vườn. Em ấy cứ tưởng em biết, nhưng em biết hết đấy."

      Tiêu Bắc Thần gì, cười hì hì rồi đóng cửa. Thư phòng yên tĩnh hẳn, Dư Bạch tiên sinh là người từng trải, ông ho cái rồi : " thảo luận cả ngày, nếu giờ tôi về sợ là bà nhà lại nhớ, ngày mai bàn tiếp ."

      Tiêu Bắc Thần nhấn cái chuông vàng bàn, gọi về phía cửa: "Quách Thiệu Luân."

      Quách Thiệu Luân đẩy cửa vào, mặt đầy vẻ bất an. Bắc Thần : "Trận roi hôm nay tôi cứ ghi lại , chú lái xe đưa Dư Bạch tiên sinh về nhà ."

      Quách Thiệu Luân thở phào rồi tiền Dư Bạch tiên sinh ra ngoài. Mạc Vĩ Nghị cũng đứng dậy, nhưng lại nhìn Tiêu Bắc Thần mà chỉ nhìn chằm chằm vào Hứa Tử Tuấn vẫn tập trung vào cái bản đồ: "Xanh xanh tà áo, bồi hồi lòng ta', giờ nghe em Lâm buồn, sợ là còn thời gian cho mấy em chúng ta đâu."

      Hứa Tử Tuấn bực mình: "Khốn khiếp, bỗng dưng văn vẻ thế làm gì? Tôi lấy đâu ra em Lâm!"

      Mạc Vỹ Nghị cười to: "Ừ ừ, chú có em Lâm, tôi cũng , để người có em Lâm bận việc người ta , chúng ta có em chỉ đành đến "Minh Ngọc Nguyệt" uống rượu vậy."

      Tiêu Bắc Thần vẫn năng gì, chì cầm cái roi ngựa lên. Mạc Vỹ Nghị thấy sắp quất roi vội vội vàng vàng với lấy cái mũ rồi kéo Hứa Tử Tuấn chạy luôn xuống nhà.

      ***

      Dưới giàn hoa tử đằng có mấy chiếc ghế, quanh đó đều là các chậu hoa. Lâm Hàng Cảnh ngồi lau lá hoa lan, cứ lau mãi rồi lại nhớ tới mấy câu đau lòng của Mục Tử Chính, mắt lại hoe đỏ. mím môi, giọt nước mắt lăn xuống, rơi lên chiếc lá xanh rồi men theo viền lá mà rơi xuống đất. Bỗng nhiên có tiếng cười bên cạnh: "Em có cách tưới cây độc đáo đấy."

      ngẩng đầu, là Tiêu Bắc Thần. nhanh chóng lau nước mắt, đáp lời: "Em phải tưới cây."

      Tiêu Bắc Thần ngồi xuống ghế, cười : "Vậy em khóc cũng lạ , bình thường bỗng dưng khóc làm gì? Ai bắt nạt em?"

      thể ra lý do, chỉ trả lời : "Vừa nãy thím Lưu có mắng em đôi ba câu." bật cười, ngoài thím Lưu - vú nuôi của Lâm Hàng Cảnh trong phủ đại soái này có ai dám đụng đến . thấy mắt lại tiếp tục hoen đỏ, vội dỗ: "Từ từ ."

      ngẩn ra, cầm cái đĩa thủy tinh đầy cánh hoa đặt chiếc bàn ở bên, giơ lên trước mặt , vừa cười vừa : "Nước mắt của em rất đắt tiền, cho tôi hứng lấy mấy giọt đem bán."

      Đĩa thủy tinh ở ngay dưới mặt, chỉ chờ nước mắt rơi xuống, thế này làm thấy xấu hổ quá khóc nổi nữa. đẩy cái đĩa ra, cúi đầu, nhịn được cười cái. Mắt vẫn còn còn nước mắt, vừa cười liên trông rất đáng , khiến người ta thương mến. Tiêu Bắc Thần cười: "Ngày xưa có nghìn vàng đổi nụ cười, xé quạt thêm nụ cười*, nay có tôi đích thân cầm đĩa thủy tinh để em cười cái, đây cũng gọi là chuyện đẹp đấy chứ."

      * Xuất phát từ Hồng Lâu Mộng, Bảo Ngọc cho Tình Văn xé hết quạt để cười.


      ngẩng đầu lên nghiêm túc: "Mai là sinh nhật dì bảy rồi, mọi người đều vui vẻ. Chuyện em khóc đừng cho ai."

      cười đáp: "Em tự tính , em có bao nhiêu chuyện cho tôi ra, hay là tôi tìm sĩ quan phụ tá cho em, giống như Quách Thiệu Luân ấy, chỉ chuyên xử lý những vấn đề này, đỡ khiến em hôm nào đấy lại lo ngược lo xuôi."

      tiếp tục làm bật cười, nước mắt cũng khô cả, : "Dù sao đừng là được."

      Đúng lúc này Tiêu An cung kính mang đến bát chè ngọt, trắng mịn, cầm lấy bát rồi đặt trước mặt : "Em ăn tôi ."

      Ban đầu do buồn nên muốn ăn cơm, bây giờ chuyện với Tiêu Bắc Thần vài câu, lại nhìn bát chè trắng mịn cảm thấy hơi đói. cầm thìa lên ăn, cái ngọt còn vương ở kẽ răng, chè rất ngon. Tiêu Bắc Thần cười khẽ, quay đầu thấy Tiêu Thư Nghi dẫn thằng năm thằng sáu, cả ba khom người lặng lẽ qua hành lang đối diện vườn, mặt đầy vẻ trêu chọc , tay che miệng cười.

      ***

      Ngày hôm sau chính là sinh nhật dì bảy, vì dì làm to, cả nhà bên nhau là được, nên dinh thự cũng mời nhiều khách tới. Vừa sáng sớm, cậu năm cậu sáu đến chỗ dì bảy dập đầu chúc mừng. Sau khi ăn mì mừng thọ xe đại tiểu thư, nhị tiểu thư cùng hai rể cũng vừa tới nơi. Mấy vị phu nhân thân thiết với Tiêu gia đều đến, người người tặng quà, Tiêu Thư Nghi nhận giúp dì bảy. Buổi chiều mới đoàn kịch vào phủ, hát hò diễn múa ngay trong phòng khách. Dì bảy cùng Hàng Cảnh, đại tiểu thư, nhị tiểu thư, tứ tiểu thư cùng mấy vị phu nhân ngồi xem kịch, đàn ông Tiêu gia cũng có người xem, cũng có người chỗ khác chuyện. Cả phủ ồn ào náo nhiệt.
      tart_trungChris thích bài này.

    3. Style01169

      Style01169 Active Member

      Bài viết:
      225
      Được thích:
      175
      Chương 12: Biết chàng có ý nhưng nàng vẫn rơi lệ hai hàng
      Đúng lúc đó có người hầu vào báo là thiếu soái về, dì bảy vội dẫn người ra đón, mới tới trước viện nhìn thấy hai người cảnh vệ và lính đều đeo súng ra đằng sau, cúi người nâng thứ vào phòng, bề mặt phủ lớp lụa. Họ đặt trước dì bảy. Lúc này Tiêu Bắc Thần mới vào, dì bảy cười : "Bắc Thần, con tặng quà gì cho dì đấy?"

      "Cũng phải thứ gì quý giá, con nghĩ dì thích thứ này nên mới đem đến tặng." vừa vừa tới lật tầng lụa lên, hóa ra là chậu hoa phong lan cánh sen. Hoa nở, xung quanh cánh hoa có những đường viền cong cong, trông như răng cưa, như con bướm có phần thân dài, loại này là loại đẹp nhất trong loài hoa lan, quý giá, số lượng nhiều. Dì bảy cực kỳ thích, liên miệng : "Mau đem vào nhà kính đằng sau , chăm sóc cho tốt." Người hầu lên mang chậu hoa , dì bảy kéo : "Lát nữa con có bận chuyện gì ?"

      đáp: "Tối nay Dĩnh quân luyện binh, sợ là con phải ở đại doanh bắc khoảng nửa tháng. Bây giờ đợi Mạc Vỹ Nghị và Hứa Tử Tuấn đến rồi ."

      "Được rồi." Dì bảy cười, "Khó khăn lắm cả nhà mới đông đủ, chúng ra qua vườn đằng sau ngồi. Bắc Thần, hôm nay dì tác thành cho con mối đẹp."

      Tiêu Thư Nghi nóng ruột hỏi: " ba có mối gì cơ?"

      Dì bảy đáp: "Lo chuyện của con trước , phu nhân nhà họ Kha rồi, đến cuối tháng này đợi con tốt nghiệp là đưa kiệu đỏ tới rước con về làm thiếu phu nhân Kha gia đấy."

      Câu này làm cả nhà đều cười to, lại chặn được cả miệng Tiêu Thư Nghi. Mọi người đến phòng khách trong vườn đằng sau, hoa màu tím nhạt rủ từ giàn hoa xuống, từng chùm từng chùm đung đưa. Bên dưới có bàn tròn và ghế dựa, người hầu bê lên trà nước và bánh trái. Vừa mới ngồi xuống cậu năm cậu sáu quấn ngay lấy dì bảy. Dì nhìn thấy Tiêu Thư Nghi ôm quyển vở dày cộm, trông như ôn thi vậy, dì hỏi: "Thư Nghi, con cầm gì trong tay đấy?"

      tư vẫn còn thẹn thùng vì lời ban nãy nên giờ mở miệng đáp, Lâm Hàng Cảnh ngồi bên trả lời thay : "Là quyển vở quý của chị tư ạ, chị bảo chúng con đều cười chị nhớ nổi thơ nên bực mình ghi hết những bài thơ, câu thơ nổi tiếng từ cổ chí kim, hôm qua học nửa đêm ở thư phòng, chép ra được nửa quyển."

      Mặt Tiêu Thư Nghi đỏ bừng, đành che miệng Lâm Hàng Cảnh cho tiếp nữa: "Em càng ngày càng chẳng ra làm sao, mới tối qua còn bảo với chị giữ bí mật, vậy mà hôm nay hết cả ra rồi. Chị cả, chị hai, hai chị mau nhìn cẩn thận xem có phải em giấu tên Hán gian* ?"

      * Cách gọi người Trung Quốc bán nước

      Đại tiểu thư Tiêu Thư Tinh mang thai, lúc này ngả người chiếc ghế dựa và lấy khăn tay che miệng cười. Nhị tiểu thư Tiêu Thư Ngọc cũng là người thoáng tính, đùa: "Lẽ nào em tư trở nên tao nhã thành nhà thơ, còn em Lâm thành Hán gian? Cậu ba, nếu làm theo luật như thế nào?"

      Tiêu Bắc Thần : "Nếu em áp dụng luật với em Lâm sợ là dì bảy liều mạng với em mất."

      Dì bảy ăn nhân hạt quả thông, nghe nỏi lấy khăn lau lau tay, xoay mặt sang bảo: "Dì chẳng liều mạng với con đâu, chỉ sợ chính con đau lòng ấy."

      Đại tiểu thư và nhị tiểu thư hiểu quá ý câu này, cả hai đều bật cười. Lâm Hàng Cảnh ở phủ đại soái mấy năm, các đều xem ấy như người trong nhà. Tiêu Thư Nghi còn bận cãi cọ với cậu năm cậu sáu. Tiêu Bắc Thần ngồi uống trà, hơi ngước mắt nhìn lên, thấy lúc này Lâm Hàng Cảnh hề cười, chỉ lặng lẽ ngồi bên Tiêu thư Nghi, cúi đầu bóc hạt dẻ rồi đặt vào tay cậu sáu Bắc Ý.

      Tiêu Thư Nghi và cậu năm Bắc Vọng đọ thơ, quả nhiên Tiêu Thư Nghi có tiến bộ, hai người cứ chị câu em câu, đối đáp rất hay. Nhị tiểu thư : "Thư Nghi đừng làm khó thằng năm nữa, chị hỏi em câu tiếp theo của câu: "Nhà thiếp ở kề ngoài ngự uyển, Chồng thiếp làm lính điện Minh Quang**" là gì?"

      Tiêu Thư Nghi ngẩn ra, nhớ nổi nên vội vàng giở vở, chợt nghe tiếng Lâm Hàng Cảnh nho ở bên: "Biết chàng lòng sáng như trăng, Thờ chồng thiếp nguyện đá vàng thuỷ chung**"

      Dì bảy nghe vậy cười tiếp lời: "Đúng đúng, sau này Thư Nghi gả cho thiếu gia nhà họ Kha rồi phải suy nghĩ như thế, vợ chồng hạnh phúc đầu bạc răng long."

      Bên này vẫn ồn ào vui vẻ, ở cái đình bên còn lại của vườn hai người Mạc Vỹ Nghị và Hứa Tử Tuấn đến được lúc lâu, vì buổi tối phải tập huấn nên cả hai đều trang bị vũ trang cả người. Thất phu nhân sai người đến báo là Tiêu gia hiếm khi mới đông đủ, bà vẫn còn chuyện cần nên bảo hai người đợi ở trong đình. Mạc Vỹ Nghị nhìn những người nhà họ Tiêu cách đó xa, có tiếng cười lanh lảnh vọng tới ràng làm ngẩn người lát. Tiêu An đứng bên bước đến, dẫn theo người hầu, lịch : "Thất phu nhân mới hai vị vào phòng khách dùng trà, là đợi chút nữa để Tam công tử tới."

      Hứa Tử Tuấn miệng khô lưỡi khô từ lâu, sải bước vào theo Tiêu An. Mạc Vỹ Nghị được vài bước, nhìn hoa tràn ngập trong phủ đại soái, muôn màu muôn sắc, lắc lắc đầu, dường như tự giễu chính mình mà cười: "Tiếp đó còn có hai câu nữa: Trả minh châu lệ đôi dòng, Hận gặp lúc chỉ hồng chưa xe.**"

      * Toàn bài:

      Khúc ngâm của người tiết phụ - Trương Tịch:

      Thiếp có chồng chàng hay biết,

      Đôi minh châu tha thiết còn trao.

      Tạ lòng vương vấn biết bao,

      Ngọc này thiếp buộc áo đào thắm tươi.

      Nhà thiếp ở kề ngoài ngự uyển,

      Chồng thiếp làm lính điện Minh Quang.
      Biết chàng lòng sáng như trăng,
      Trả minh châu lệ đôi dòng,

      Hận gặp lúc chỉ hồng chưa xe.

      Ở bên này, Tiêu Thư Nghi bị chọc đến mức hai mắt mở to, chép cả nửa quyển vở toàn thơ cũng chẳng có tác dụng gì, đáp nổi lấy câu, sốt ruột đến mức ra đầy mồ hôi. Đại tiểu thư phe phẩy chiếc quạt trúc, cười : "Hóa ra em tư chép xong nửa quyển cũng chẳng thể thành nhà thơ được."

      Cậu năm Bắc Vọng nổi hứng, nhân lúc Tiêu Thư Nghi để ý giật lấy quyển vở thơ cầm rồi chạy mất, dậm chân cái rồi đuổi theo, ngờ cậu năm lỡ tay làm rơi quyển vở xuống hồ, Tiêu Thư Nghi vội vớt lên nhưng bị ướt cả rồi. thở dài cái, định xé Lâm Hàng Cảnh vốn ngồi bóc hạt dẻ cho cậu sáu bỗng ngăn lại: "Đừng xé, khó khăn lắm chị mới thành nhà thơ, xé được." Tiêu Thư Nghi chẳng hiểu gì, Lâm Hàng Cảnh hơi che miệng cười, trong nụ cười đó có đôi ba phần nghịch ngợm: "Chị xem bây giờ cả quyển vở đầy thơ rồi đó."

      Mọi người ngạc nhiên, lại nhìn quyển vở ướt sũng tay Tiêu Thư Nghi, vở vẫn còn rỏ nước thành giọt, lúc này mới vỡ lẽ, khỏi cười to trận. Tiêu Thư Nghi tức giận ném quyển vở, cầm cái ngà voi ở bàn định đánh vào lòng bàn tay Lâm Lang, kiềm chế được mà gào lên: "Đúng là em tốt mà dì bảy tay đào tạo nên, học được cả cách đùa chị tư này, dưới."

      Dì bảy chỉ đợi câu này liền thêm vào: "Sao lại biết dưới chứ, đợi đến khi Hàng Cảnh gả vào nhà ta làm tam thiếu phu nhân theo lý nó là chị, còn con mới là em đấy."

      Lâm Hàng Cảnh nghe lọt tai: "Dì bảy đừng nữa."

      "Sao cho dì ? Hôm nay dì phải hết ra mới được." Dì bảy vừa cười vừa chỉ Tiêu Bắc Thần ngồi cạnh dì rồi : "Con cũng giả vờ hiểu gì giỏi đấy, con xem cậu ba nhà chúng ta có chỗ nào xứng với con chứ. Cậu ba đối với con như thế nào chúng ta đều cả, trong lòng con chắc cũng tự biết. Mối duyên tốt nhất đời này sờ sờ trước mắt dì, dì phải tác hợp mới được, cũng coi như tặng quà sinh nhật cho chính mình."

      Lâm Hàng Cảnh hoảng hốt mà đứng bật dậy, Tiêu Thư Nghi cười ha ha hi hi đến kéo tay , cười trêu: "Đến lượt em rồi đấy, dì bảy trêu em ấy ."

      Dì bảy cười, mặt mày hớn hở: "Dì cả, phải trêu chọc gì. Chuyện Hàng Cảnh và cậu ba nhà chúng ta được đại soái gật đầu đồng ý từ bữa nọ rồi, dì viết thư gửi cho cha mẹ con ở Tương Kinh, cha mẹ con đều đồng ý, ngày cưới cũng quyết định xong xuôi. tư gả tháng mười năm nay con và cậu ba cưới tháng chín, hai tháng này đều có ngày lành."

      Những lời này khiến tay chân đều lạnh buốt, mặt trắng bệch, ngờ rằng chuyện tất cả mọi người đếu biết, thậm chí chuẩn bị xong xuôi cả rồi, còn lại hề biết. Như sét đánh giữa trời, đốt cháy trái tim trong nháy mắt, còn nghe thấy tiếng cười của đại tiểu thư ngồi bên: "Em tư , nhưng sao cậu ba và em Lâm lại phải vội như vậy?"

      Dì bảy bèn đáp: "Dì tính rồi, năm sau chẳng có ngày nào tốt cả, phải đợi đến sau tháng mười mới có vài ngày được, nhưng thế muộn quá, nghĩ nghĩ lại chi bằng làm cùng với Thư Nghi luôn, năm nay vui càng thêm vui, chẳng phải càng tốt sao?" Dì quay sang nhìn vẻ mặt trắng nhợt của Lâm Hàng Cảnh, lại cười : "Con ngoan, cha con viết thư cho con rồi, được mấy ngày chắc hôm nay tới, đợi con đọc xong thư của cha hiểu cả."

      nắm chặt tay đến đau, dám ngẩng đầu, chỉ cảm thấy bản thân như trở thành mục tiêu của tất cả mọi người, xung quanh có ai để phản đối cả, mắt đỏ lên, trong khoảnh khắc, nước mắt lặng lẽ rơi xuống "tách" tiếng. gì, xoay người chạy ra khỏi vườn. Tiêu Thư Nghi la "ối" tiếng rồi quýnh chân: "Chị cả, chị hai, hai chị đừng ép Hàng Cảnh nữa."

      Nhị tiểu thư bèn cười: "Nha đầu ngốc, em tưởng ai cũng giống thiếu nữ như em chắc? Em Lâm ngại ngùng đấy, chắc là ngờ chuyện này lại gấp thế."

      Đại tiểu thư cũng : "Ừ, còn gọi ' ba', giờ khác rồi. Hai tháng nữa là thành tam thiếu phu nhân, hai người ngọt ngào, trăm năm bên nhau, lúc này còn mau trốn chẳng lẽ cứ ở đây đợi dì bảy trêu à? Đúng , Bắc Thần?"

      chỉ cười. Dì bảy dựa người lên chiếc ghế tựa, xoay mặt lại : "Hôm nay dì tác hợp cho con rồi đấy, con định cảm ơn dì thế nào?" Từ khi nãy im lặng, chỉ ngồi nghe dì bảy ràng ra từng chút , lúc này cảm thấy vô cùng vui sướng, bèn cười đáp: "Con luyện binh ở đại doanh bắc xong về mời dì bảy và mấy chị bữa."

      Dì bảy bật cười: "Đó là chuyện của nửa tháng nữa rồi, dì còn lạ gì con chứ."

      "Dì bảy muốn ăn gì cứ ." trả lời, nhìn sang bên thấy Quách Thiệu Luân đứng chần chừ hồi, cũng còn gì lo lắng nữa nên đứng dậy rồi : "Con phải rồi, muộn hơn chút nữa sợ là Hứa Tử Tuấn sốt ruột lại ném quả lựu đạn vào đây."

      ***

      Lâm Hàng Cảnh men theo hành lang có tay vịn ra ngoài, bên tai là những tiếng động ầm ầm, tim đập nhanh bất thường, định tìm thím Lưu để hỏi cho , đúng lúc gặp a hoàn Kim Hương mang đến bức thư, thấy liền đưa nó cho : "Tiểu thư, là thư của lão gia gửi từ Tương Kinh ạ."

      Lòng chùng hẳn xuống, bước chân hơi lảo đảo. Kim Hương đặt bức thư vào tay , thấy mặt nhợt nhạt, hai mắt đỏ hoe nên cũng dám gì nhiều, chỉ lẳng lặng lui xuống. đứng hành lang, mở thư ra đọc, ngón tay run rẩy, tim như bị dao cắt, nước mắt rơi thành hàng. Bất chợt có tiếng người cười: "Lại rơi hạt đậu vàng đấy à?" hoảng hốt lùi về sau, quên mất đằng sau là cái cột hành lang, lúc sắp va phải nó bị người ta ôm lấy eo.

      Tim như thắt lại, bàn tay cứng như thép của nóng bỏng bên eo , sợ hãi như chú nai con sập bẫy, chỉ cố lùi về đằng sau. Ai ngờ lại bị giữ càng chặt, trong lúc hoảng loạn nghe thấy cười nhàng: "Cũng chỉ còn có hai tháng, em sợ gì chứ?"

      Ánh mắt hốt hoảng của nhìn Tiêu Bắc Thần như trở thành người khác vậy, khuôn mặt dưới chiếc mũ quân đội đó như được phủ thêm bóng mờ, tay bất cẩn chạm phải vũ trang người , lạnh lẽo đến mức khiến sợ, càng kìm được nước mắt, nó rơi xuống ngày càng nhiều, như vô tận, mãi dứt. Loáng thoáng nghe thấy thở dài cái rồi : "Nếu giờ em muốn tôi chờ đến sang năm cũng được."

      khóc đến mức thở nổi: "Tôi lấy chồng, cả đời này tôi lấy chồng, tôi muốn về nhà, để tôi về nhà!"

      (Từ giờ hai chị đánh nhau suốt nên mình cũng đổi xưng hô, chị tự xưng là "tôi".)


      bật cười tiếng: "Lại trẻ con rồi."

      khóc nên nổi nên lời, uất ức cùng tuyệt vọng trong lòng trào lên, gắng giãy khỏi tay , nhưng làm thế nào cũng giãy ra được, Tiêu Bắc Thần vẫn luôn cười, ánh mắt đen nhánh như mực, : "Lần này tôi được gặp em cả nửa tháng." ngừng , chỉ nhìn , rồi đột nhiên cúi đầu xuống hôn lên bên má . Lâm Hàng Cảnh giật mình, duỗi hai tay đẩy ngực , vội vàng : " để tôi về , tôi muốn về nhà tôi!"


      Thờ chồng thiếp nguyện đá vàng thuỷ chung.
      tart_trungChris thích bài này.

    4. Style01169

      Style01169 Active Member

      Bài viết:
      225
      Được thích:
      175
      Chương 13: Có người vợ như em, tôi còn cầu gì hơn?
      Tiêu Bắc Thần nhìn , ngắm hai gò má trắng ngần như được phủ thêm lớp ánh sáng dìu dịu bởi ánh đèn ở hành lang, lông mi dài cong cong còn vương những giọt nước mắt nho . Đôi tai trắng trẻo đeo khuyên tai ngọc trai xinh xắn, nó rủ xuống, cứ đung đưa mãi, biết vô cùng hoảng loạn, cũng hết cách, chỉ khẽ: "Em thế này, đúng là khiến tôi chẳng biết phải làm sao."

      ngoảnh mặt năng gì, chỉ động tác nhàng đó cũng khiến giọt nước mắt rơi từ mặt xuống mu bàn tay đặt vai , độ ấm của nước mắt thấm vào da thịt , như mang theo cả cái nóng như nung như đốt, làm trái tim đập thình thịch liên hồi.

      ***

      ngày cuối tháng bảy, hiếm khi thời tiết mới được ngày mát mẻ, chuông tan học của trường nữ sinh Thánh Di vừa reo Tiêu Thư Nghi hăng hái giải thích điều lệ hội Mộc Lan cho các thành viên mới gia nhập, Lâm Hàng Cảnh cầm cặp sách lên, mình ra khỏi trường. Vừa mới ra tới cổng lớn nghe tiếng những nữ sinh bên mình xì xào to :

      " đứng đó làm gì vậy?"

      "Ai biết được, chắc là đợi ai."

      "Sáng nay tớ đến thấy đứng đó đợi rồi, sao đến giờ này vẫn chưa nhỉ?"

      Các nữ sinh cứ rì rầm mãi thôi, lặng lẽ theo dòng người rồi lơ đãng ngẩng đầu nhìn qua, lập tức ánh mắt dừng ngay tại đó. Mục Tử Chính đứng dựa vào bước tường cao của ngôi trường, ánh mắt sáng như đá quý của nhìn từng nữ sinh vượt qua , rồi cuối cùng nhìn chăm chú vào . cắn môi, sống mũi cay cay. Mục Tử Chính bước đến trước mặt , : " theo tớ."

      bị kéo tay chạy còn đường phía trước, kịp nghĩ ngợi gì cả, tay ấm áp nắm lấy tay , cảm giác như thế này y như tù nhân vừa được thả tự do vậy, bằng lòng cứ chạy mãi như vậy trong gió, , mà cũng chỉ có mình .

      Mục Tử Chính kéo chạy cả đường tới bến đò bờ sông, gió sông thổi tới, cỏ cây lay động, xoay người nhìn , trong ánh mắt sáng của nghiêm túc, như hạ quyết tâm, : "Tớ đưa cậu về Thượng Hải." ngẩn người, ràng nghe nhưng lại dám tin những gì mình nghe: "Hả?"

      Mục Tử Chính bật cười, lại quay người nhìn sông nước vô bờ bến, giơ tai tay bắc loa bên miệng, hét to nhất có thể: "Lâm —— Hàng —— Cảnh, tớ —— đưa —— cậu —— về —— Thượng —— Hải!"

      dốc hết sức mà la to, trong tiếng la có thành , có nghiêm túc. Lúc quay đầu lại lần nữa khuôn mặt tròn đó có nụ cười tươi rói: "Tớ Thượng Hải với cậu, lên thuyền ở chính bến đò này. Đến Thượng Hải, tớ làm diều, cậu vẽ diều, chúng ta cùng ăn đậu phụ rau xanh cả đời."

      xúc động rơi nước mắt, Mục Tử Chính lo lắng đến nắm tay : "Sao vậy? yên lành bỗng dưng lại khóc?" lắc đầu, nức nở hồi lâu rồi mới ngẩng đầu lên, vẫn khóc, chỉ hỏi câu: "Câu giận tớ sao?"

      lắc đầu đáp: "Tớ chỉ tin lời cậu , cậu bảo muốn sống cuộc đời bình thường, vậy tớ sống cuộc đời đó với cậu, những chuyện khác tớ quan tâm."

      Mặt vẫn còn nước mắt, nhưng giờ có thêm nụ cười: "Vậy khi nào chúng ta ?"
      cười : "Sư phụ bảo tớ phải làm ba mươi chiếc diều , đợi tớ làm xong, lấy tiền công rồi chúng ta ngồi thuyền từ đây Thượng Hải, cậu thấy được ?"

      Mặt hơi hồng, khẽ gật cái, biểu thị đồng ý. Mục Tử Chính cực kỳ mừng rỡ, vui sướng trong lồng ngực quả thể dùng từ ngữ để miêu tả, xoay người lội xuống sông như trẻ con, dang hai tay ra hét to lên trời: "Tôi sắp cùng Lâm Hàng Cảnh ngồi thuyền Thượng Hải từ đây!"

      nhìn dáng vẻ thoải mái điên cuồng của , lúc đầu cười, xong lại thấy từ đầu gối trở xuống đều bị ướt rồi, sốt sắng gọi ở bờ: "Mau lên , sông này biết nông hay sâu, lỡ cậu trượt chân ngã sao!"

      nhìn , mắt cười long lanh, cúi người vốc nước sông hắt về phía , kịp tránh, từng giọt nước phả vào mặt , lành lạnh, vừa lùi về đằng sau vừa cười... Mà Mục Tử Chính đứng dưới sông vẫn liên tiếp vẩy nước về phía , mặt có nụ cười vô cùng thoải mái, nụ cười càng ngày càng tươi.

      ***

      Từ trước đến nay, đại doanh phía bắc Dĩnh quân luôn là đại doanh chủ lực, lần luyện binh này sử dụng vũ khí mới mua về, cả ngày huấn luyện bất kể mưa gió. Tiêu Bắc Thần dẫn theo cấp dưới đắc lực của mình là Mạc Vỹ Nghị và Hứa Tử Tuấn. chỉ huy đúng mực, lại thêm sức trẻ dồi dào, khiến cho phe bảo thủ trong quân cũng chẳng phàn nàn được lời, chỉ răm rắp làm theo. Ngày hôm nay , hai đội của Dĩnh quân luyện bắn bia xong. Khó khăn lắm mới có khoảng nhàn rỗi, trời vừa tối, vừa hay Hứa Tử Tuấn săn được vài con thỏ rừng ở ngoài thành nên Tiêu Bắc Thần liền tránh bộ mặt Dư lão tiên sinh mà đối diện cả ngày trời, rồi cùng Mạc Vỹ Nghị và Hứa Tử Tuấn cưỡi ngựa đến bên ngoài đại doanh chơi cho thoải mái tự tại... Vừa uống rượu vừa ăn thịt thỏ, lúc này Hứa Tử Tuấn bận rộn quét dầu lên con thỏ đống lửa, quay lại nhìn thấy Tiêu Bắc Thần cầm roi ngựa, ngồi nhàn hạ bên, chẳng biết nghĩ gì mà lại cười khẽ. Hứa Tử Tuấn hỏi: "Tiêu tam ca, cười gì vậy?"

      nghe Hứa Tử Tuấn hỏi nhưng vẫn chỉ cười, vung cái roi ngựa rồi tiện tay chỉ hướng, ung dung ngâm nga câu: "Chim cành thành đôi thành cặp, Non xanh nước biếc làm tôi nhớ về ai."

      Đương nhiên Mạc Vỹ Nghị nghe ra được vui vẻ trong giọng Bắc Thần, ngờ Hứa Tử Tuấn nhìn dáng vẻ đắc ý của Tiêu Bắc Thần lại câu ai ngờ đến: "Chú lấy súng tôi lôi đại bác, thiếu soái nhung nhớ hai em chúng ta kìa!"

      Mạc Vỹ Nghị suýt nữa sặc cả rượu, ngẩng đầu thấy vẻ mặt Tiêu Bắc Thần cũng thay đổi. Hứa Tử Tuấn vẫn còn cười hồn nhiên, Bắc Thần đành thở dài, cầm roi ngựa chỉ chỉ : "Vừa thấy đồ ngu ngốc như chú làm tôi phát bực lên rồi! Chú thể ra dáng chút hả!"

      "Em làm sao so được với Tiêu tam ca chứ, bề ngoài đội lốt người đấy, nhưng bên trong như thế nào hai em chúng em hiểu nhất!" Hứa Tử Tuấn cười hì hì, cắm con dao vào con thỏ sắp chín, "Mà hôm nay em lại gì sai nữa à?"

      Mạc Vỹ Nghị bật cười, đặt chén rượu xuống rồi : "Đúng là cái đồ đần, Tiêu tam ca sắp ôm người đẹp về rồi, tất nhiên là nhớ về em Lâm chứ ai, sợ là xương cốt rắn chắc nay sắp biến hết thành nỗi nhớ khắc khoải rồi."

      Hứa Tử Tuấn cười hì hì: "Điều này tất nhiên tôi biết, vừa rồi tôi cố ý thôi, chứ ai mà nhận ra vài ngày gần đây Tiêu tam ca như người mất hồn chứ, cũng phải lại, cuối cùng em Lâm phủ đại soái kia là vị thần tiên phương nào mà khiến ba thành ra thế này?"

      Tiêu Bắc Thần đáp lời, ngẩng đầu nhìn phía trước, thấy tia hoàng hôn vừa bị tắt ngấm ở chân trời, lại nhìn khắp đất trời rộng lớn, cờ bay phấp phới, dường như nhìn thấy hình ảnh Lâm Hàng Cảnh vừa cười, nhàng như bông hoa lan trong động, cái nhăn mày, nụ cười dịu dàng điềm tĩnh đó còn đẹp hơn tất cả cảnh sắc thế gian này. Lòng ấm áp, cười khẽ, : "Có vợ như em tôi cầu gì nữa, em ấy là của tôi."
      tart_trungChris thích bài này.

    5. Style01169

      Style01169 Active Member

      Bài viết:
      225
      Được thích:
      175
      Chương 14: Trong vườn thắm thiết, người đứng ngoài cửa thắm thiết

      Khoảng chín giờ buổi tối, thím Lưu bưng bát cháo tổ yến vào phòng Lâm Hàng Cảnh, thấy ngồi chơi với chiếc diều bên cửa sổ, hơi nghiêng đầu cười nhàng, ánh mắt vui vẻ, bà đến gần cũng biết. Thím Lưu bèn đặt bát cháo lên bàn rồi : "Sáng ngắm, tối cũng ngắm, con diều này có gì quý hiếm mà tiểu thư thích đến thế?"

      Lúc này mới hoàn hồn, thấy là thím Lưu đứng cạnh mình ngay lập tức mặt đỏ bừng, nhìn xuống rồi đáp: "Chỉ là... thích vậy thôi."

      Công việc của thím Lưu ở phủ chính là chăm sóc Hàng Cảnh, bình thường cũng giao tiếp với người trong phủ, lúc này thấy xung quanh có ai nên hỏi: "Cửu Nhi, hôm qua tôi nghe Kim Hương cha mẹ tiểu thư và Tiêu đại soái muốn tác hợp với Tam thiếu gia? Là sao?"

      Ánh mắt chợt ảm đạm: "Thím đừng nhắc đến chuyện này, con muốn về nhà, ở đây nữa."

      Thím Lưu thở dài: "Về lý tôi nên , nhưng nếu lão gia, phu nhân đều đồng ý rồi tiểu thư còn cố chấp thế làm gì? Với lại tam thiếu gia kia cũng khá được..."

      đặt con diều sang bên, viền mắt đỏ lên: "Con định chuyện với dì bảy, thím à, mấy ngày nữa chúng ta về Thượng Hải. Hôm qua dì ấy vừa lên chùa cúng bái rồi, đợi mấy ngày nữa dì về rồi con , chúng ta lại về phía nam."

      Thím Lưu nghe lời trẻ con của lại bật cười, duỗi tay chỉnh lại tóc cho : "Ừ ừ, thím Lưu nghe lời Cửu Nhi, còn con bé Kim Hương kia thể tin tưởng được. Tiểu thư mau với thím, tối mấy ngày nay còn ho ? Ngủ có yên giấc ?"

      lắc lắc đầu rồi cười: "Con vẫn bình thường cả."

      Thím Lưu nhìn cách cẩn thận, thấy sắc mặt dưới ánh đèn quả khá tốt nên mới yên tâm, bà hỏi: "Vậy mau uống bát cháo tổ yến này , trước khi thất phu nhân có dặn phòng bếp làm cho tiểu thư đấy, bảo là dành riêng để bồi bổ sức khỏe của tiểu thư, đến tư còn có đâu."

      Câu này nhắc Hàng Cảnh nhớ đến Thư Nghi, hỏi: "Chị ấy đâu rồi? Sao cả tối thấy mặt?"

      Thím Lưu bắt đầu dài dòng: "Ngày nào tư cũng vội vàng hối hả, y như cái chong chóng vậy. Tôi vừa thấy ấy là cảm thấy váng đầu hoa mắt. Hằng ngày chẳng biết làm những gì, chỉ thấy quản gia bảo bận chuyện hội gì gì đấy."

      cúi đầu ăn cháo tổ yến, nghe đến đây cười : "Nhất định là bận chuyện hội Mộc Lan."

      Thím Lưu nhìn ăn cháo, dưới ánh đèn, bên mặt dịu dàng của như có lớp ánh sáng nhàn nhạt, xinh đẹp đó như có thực, thanh cao, mang theo trầm lặng cao quý của người có học, khuôn mặt trắng mịn như ngọc như tuyết. Thím Lưu đặt tay lên đôi vai gầy của , thở dài hơi.

      đứa con lớn lên quá đẹp chẳng phải là chuyện gì tốt cả, hơn nữa lại còn như Lâm Hàng Cảnh, từ ở danh môn thế gia, tất cả thương chiều chuộng đều tập trung vào , có muốn trở thành người bình thường là điều thể. Nếu cả đời như thế sao, nhưng đây lại gặp cảnh nhà cửa sa sút, phải ăn nhờ ở đậu, tự quyết định được chuyện gì, tương lai vô định. Bà là người từng trải, kinh qua đủ chuyện đời, thấy đứa bé này phải kiểu chủ nhân có nhiều may mắn, nếu nó sinh ra trong gia đình bình thường, nhà ở ngõ chẳng hạn, mặt mày có gì nổi bật, mà dù có xinh đẹp hơn nữa cũng chỉ là quãng thời gian mười mấy năm, loáng cái là qua. Ít nhất còn có đời bình an, cũng coi như có phúc, chỉ đáng tiếc...

      ***

      Vì Tiêu Bắc Thần ở đại doanh bắc nên dì bảy cùng đại tiểu thư, nhị tiểu thư lên ngôi miếu núi cũng bái. Cả ngày Tiêu Thư Ngư đều chạy đây chạy đó, lo liệu hội Mộc Lan của , khiến phủ đại soái yên tĩnh hơn trước rất nhiều. Lâm Hàng Cảnh vốn là người trầm lặng bẩm sinh, thím Lưu muốn đưa miếu Thành Hoàng nhưng cũng chịu, lúc nhàn rỗi chỉ ở trong vườn trồng hoa cỏ.

      Ngày hôm đó chăm chậu "Thiên thủ Quan " chợt ngẩng đầu, ngờ thấy con diều chim én liệng bầu trời cao xanh, cười nhàng. Vừa mới đứng dậy a hoàn bước tới đón lấy chiếc bình tưới cây cầm, người hầu khác bưng chậu nước cho rửa tay. Lâm Hàng Cảnh chỉ chậu "Thiên thủ Quan " rồi dặn: "Đặt nó vào chỗ râm mát nhé, đợi tôi về rồi chỉnh lại sau." xong chạy mấy bước ra ngoài, lại như nhớ đến chuyện gì nên quay người lại, miệng bật cười, trông có vẻ ngại ngùng: "Nếu thím hỏi tôi đâu cứ tôi đến nhà bạn học bài."
      Con diều trời vẫn bay lượn, Lâm Hàng Cảnh cầm theo hộp sơn màu, rảo bước qua hành lang có tay vịn, đến cái đình trước mặt lập tức ngẩng đầu nhìn*, vừa thấy con diều cảm thấy lòng yên ổn hẳn, nụ cười môi càng rộng, ánh mắt đen nhánh dậy sóng tỏa sáng. chỉ nhìn con diều đỉnh đầu, cũng quên nhìn đường nên ngờ va vào lòng ai đó.

      *Cái hành lang kia là loại có mái che nên nhìn được con diều, vừa hết hành lang là nhìn lên trời ngay.


      "a" tiếng, chưa kịp nhìn ngã người về sau do bị mất đà, có người ôm vội lấy . Lâm Hàng Cảnh căng thẳng, ngửi thấy mùi thuốc lá thoang thoảng, lúc này mới nhìn mặt người kia, vội vàng đứng vững lên, lùi khỏi lòng , chỉ chào tiếng mà dám ngẩng đầu lên: " ba."

      Tiêu Bắc Thần vừa về từ đại doanh bắc, vội tới phủ đại soái, vừa vào cửa thấy người mà ngày đêm nhung nhớ, ánh mắt lúc này đầy niềm vui: "Em định làm gì thế? Sao lại chỉ nhìn trời mà nhìn đường? trời có hoa nở à?"

      vừa hỏi vừa lơ đãng ngẩng đầu nhìn, ngờ thấy con diều nhấp nhô đó, hơi ngẩn người. Lâm Hàng Cảnh nhiều, chỉ cúi đầu rồi , tay cầm hộp sơn màu lén lút giấu ra đằng sau, chắc tưởng rằng làm thế người khác thấy. Nụ cười bên môi vẫn còn, loại niềm vui từ tận đáy lòng này thể nào giấu được, đôi mắt đen sáng ngời như chú nai con còn tràn ngập ngượng ngùng. Lần đầu thấy như vậy, khi còn ngẩn người qua , rồi lướt qua những người đằng sau và bước nhanh ra cổng chính.

      đứng lặng hồi.

      Lúc sỹ quan phụ tá Quách Thiệu Luân định hỏi có vào nhà thấy cầm roi ngựa lên vài bước, bên hàng rào có cây liễu, cầm roi quất vun vút mấy cái lên cây. Quách Thiệu Luân hoảng sợ, la lên: "Thiếu soái!"

      Tiêu Bắc Thần ngẩng đầu nhìn con diều vẫn lượn vòng trời, rằng, ánh mắt lạnh băng, mặt mày càng lạnh lùng hơn.

      ***

      Vẫn là khu vườn có cây táo.

      Lâm Hàng Cảnh ngồi bên chiếc bàn trong vườn nhìn Mục Tử Chính chẻ trúc. làm rất nhanh gọn, vừa cười duyên dáng vừa cầm đoạn trúc rỗng ruột, giơ lên rồi nhắm mắt nhìn qua ống trúc, nhìn lên bầu trời cao. Trời như bị khóa lại trong ông trúc hẹp, vui vẻ ngắm, Mục Tử Chính ở bên cười xán lạn: "Chơi với cái ống trúc mà cũng vui như vậy."

      Lâm Hàng Cảnh vừa cười vừa cầm bút vẽ bên cạnh, cúi đầu chăm chú vẽ nhành trúc xanh lên chiếc ống, dần dần xoay tròn, rồi lại vẽ nhánh khác. Mục Tử Chính ngắm dáng vẻ tập trung của , ánh mắt long lanh, như có thể soi tận đến tim . nhìn đến ngẩn người, để ý đến con dao mình cầm, trượt tay cái, dao cắt vào mu bàn tay . hít sâu hơi. nhìn thấy đường máu tay hắt hốt hoảng cầm lấy chiếc khăn tay của mình đắp lên vết thương, hỏi: "Sao cậu lại bất cẩn như vậy?" Vừa liền đỏ mặt, Mục Tử Chính đặt bàn tay còn lại của lên tay : "Nếu mình có thể nhìn cậu như thế này, được nhìn cả đời này, vậy là tốt."

      đỏ mặt, nên lời, tim đập thình thịch. khí trong vườn có lẫn hương thơm thanh khiết của lá trúc, nó quanh quẩn giữa hai người, cây táo đỉnh đầu xào xạc thành tiếng, ở chân trời xuất tầng ráng chiều màu vàng kim, chiếu vào khuôn mặt nhắn của Lâm Hàng Cảnh khiến nó đẹp như được vẽ nên. Mục Tử Chính cúi đầu xuống, hôn lên môi . Môi rất mềm mại, có vị ngòn ngọt, mà giống như chỉ cần chạm là tan chảy. hôn nhàng, tránh , chỉ khẽ nhắm mắt. Hàng lông mi như cái quạt nho , run rẩy rất mạnh, như cánh bướm sắp sửa bay lên.

      Cánh cửa khép hờ ngoài vườn kêu kẽo kẹt, nó chậm chạp mở ra, khuôn mặt người đứng ngoài đó. Cả người Tiêu Bắc Thần là trang phục quân đội lạnh lẽo, nắm chặt roi ngựa, năng gì, chỉ nhìn Lâm Hàng Cảnh và Mục Tử Chính ở trong vườn, ánh mắt rét lạnh, sắc bén như dao, dường như có thể cắt vào da thịt người ta.

      Lâm Hàng Cảnh khẽ mở mắt ra, giật mình, hốt hoảng kéo Mục Tử Chính ở bên. Mục Tử Chính còn hiểu gì thoáng nhìn thấy đoàn người ở ngoài cửa. nhận ra trang phục của Dĩnh quân, ngỡ ngàng nhìn đoàn người trang bị súng đạn sẵn sàng đứng trước cổng nhà mình, người đứng đầu chính là thiếu soái Dĩnh quân Tiêu Bắc Thần mà từng nhìn thấy từ xa lần rất lâu về trước. cứ ngẩn người như vậy nhìn Tiêu Bắc Thần vào, còn Lâm Hàng Cảnh ở bên cầm tay , lòng bàn tay ra đầy mồ hôi.

      Tiêu Bắc Thần chầm chậm vào trong vườn, ánh mắt sâu thẳm, ai có thể đoán được trong đó chứa những gì. Mỗi bước như dẫm mạnh thành vết trái tim của hai người nọ, thẳng đến bên bàn, cũng nhìn hai người nữa, chỉ đứng yên đó nhìn đống trúc, bút vẽ, màu vẽ v.v... đủ thứ bày lộn xộn bàn. cầm chiếc roi ngựa, hờ hững gạt từng thứ xuống, roi ngựa lặng lẽ quét lên bàn, lại giống như vũ khí có thể cắt da thịt.
      tart_trungChris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :