1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Kinh Thành Tam Thiếu: Ông Xã Gõ Cửa Lúc Nửa Đêm - Cát Tường Dạ (Full)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member VIP

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 41: Em là đôi mắt của



      ***
      Đến phòng vệ sinh, dẫn đến cạnh bồn cầu như bình thường, sau khi thấy cảm nhận được vị trí của bồn cầu mới xoay người chuẩn bị ra ngoài.

      ra ngoài làm cái gì?” gọi lại.

      ra ngoài chẳng lẽ ở đây nhìn xuyt xuỵt sao? lại có sở thích rình xem người khác.

      “Tới đây giúp tôi kéo khóa quần. Tôi nhìn thấy.”

      Mặt thoáng chốc đỏ bừng, người này cố ý! Loại quần áo bệnh nhân này làm gì có khóa mà kéo.

      Trong yên lặng bỗng vang lên tiếng cười của , kèm theo đó là giọng cực kỳ giễu cợt: “ phải thấy qua rồi sao? Còn sợ cái gì?”

      lại càng quẫn bách, sao lại nhớ chuyện này chứ.

      Xem ra tại tâm tình của cũng tệ lắm.

      nhịn được cong môi, “Chị có sợ cái gì sao?! Chị mới thèm sợ! Là chị nhìn trúng em! thèm nhìn! Loại gầy như que củi ấy có gì đáng nhìn.”

      xong “Phanh” tiếng đóng cửa lại, cũng thèm quản vẻ mặt của lúc này thế nào.

      Lúc này vĩnh viễn cũng ngờ tới, nửa đời sau của mình câu này mà phải trả giá cực lớn. Còn nữa, khi con sói này lộ ra bản chất của mình vốn dĩ là sắc lang, sau khi biết liêm sỉ đem ăn hết vào bụng còn mang thù hỏi lần này đến lần khác “rốt cuộc còn nữa ?”.

      Dĩ nhiên, đây là chuyện sau này. Lại , sau khi bị cười nhạo giống như que củi, Tả Thần An cũng nổi giận, sau khi làm xong chuyện lại gọi vào giúp rửa tay.

      còn bị tình huống vừa rồi làm cho rối rắm nên muốn vào. Nhưng mà, đây ràng là công việc của đúng ? cảm thấy mình đúng là dại dột, ràng là ngày nghỉ còn tự đưa mình tới cửa để sai bảo.

      cam lòng nhưng rốt cuộc vẫn phải vào lại phòng vệ sinh, mở nước nóng giúp rửa tay.

      Đem dung dịch nước rửa tay hòa vào nước ấm rồi chà xát bàn tay hơi lạnh của cho đến khi chúng ấm dần lên, rốt cuộc mới hài lòng, dùng khăn bông giúp lau sạch rồi mới đỡ về giường tiếp tục nghỉ ngơi.

      Trong nháy mắt, lúc tay của vừa chạm được tay liền giữ lại, “Rửa tay mà cũng rửa lâu như vậy? Tôi còn tưởng nỡ bỏ tay ra đấy!”

      liếc cái tỏ vẻ khinh thường, nhưng lại phát mình sai lầm rồi, dù nét mặt của có sinh động thế nào nữa cũng nhìn thấy.

      Trong lòng khỏi mừng thầm, làm sao biết được, sỡ dĩ giúp rửa tay lâu như vậy là vì muốn dùng ấm áp của mình để sưởi ấm cho ?

      Lúc này, lòng bàn tay hai người dán chặt vào nhau, trong bàn tay còn có hơi ấm của , bao giờ lạnh lẽo nữa. Thành tựu này khiến như lạc vào sương mù quên hết mọi thứ. Đến khi tới được mép giường, lại theo quán tính đỡ lên giường nhưng bàn tay nắm chặt tay vẫn thả.

      thầm cười trộm, cũng vạch trần động tác này của mà để tiếp tục nắm lấy bàn tay mình.

      đêm này, Hạ Vãn Lộ cùng trải qua toàn bộ thời gian trong phòng bệnh, để trở về mà cũng nhắc tới chuyện về nhà hay nghỉ phép nữa.

      thực tế chỉ có tối nay, mấy ngày nghỉ phép của Hạ Vãn Lộ cuối cùng vẫn trải qua cùng Tả Thần An trong phòng bệnh.

      May mắn là còn có chút lương tâm, nhìn thấy mấy vết thương của nên chỉ để ở trong phòng bệnh ngây ngốc, cũng sai bảo làm bất cứ chuyện gì, ngay cả việc tiêm thuốc cũng chấp nhận để y tá khác làm, việc ăn uống cũng tự mình ăn. Tóm lại là, cái người rãnh rỗi như ở trong phòng bệnh chỉ có tác dụng chính là cùng ngẩn người hoặc là đọc nghe vài tin tức tạp chí, cùng lắm hát thêm bài hát nữa mà thôi.

      Cuộc sống cứ tiếp diễn như vậy cho đến khi vết thương của được cắt chỉ, mà Tả Thần An cũng được xuất viện về nhà.
      kabi_ng0kChris thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member VIP

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 42: Em là đôi mắt của


      ***
      buổi tối trước ngày xuất viện, lặng lẽ giúp kiểm tra lại đồ vật này nọ lần, sau đó cùng ngồi ngẩn người.

      Tự nhiên lại bắt đầu cảm khái.

      Cuộc sống đúng là món quà kỳ diệu, giống như cuộc gặp gỡ giữa và Tả Thần An, kiểu sống chung quyết liệt đầy cãi vã như vậy bây giờ lại khiến khỏi nảy sinh cảm loại giác mất mác, trong lòng giống như bị thiếu cái gì đó.

      có lời nào muốn với tôi sao?” đột nhiên hỏi.

      “Có mà…” hơi đảo mắt, cái gì bây giờ? lúc ở cùng nhau thường là trầm mặc chuyện, cứ như hai kẻ ngớ ngẩn ngồi mãi ở đó thôi.

      Nhưng mà, hình như hôm nay cần vài lời.

      Ngày mai tạm biệt nhau rồi, vẫn là Tả Tam thiếu của gia đình hiển hách, mà phải tốt nghiệp rồi trở về quê nhà, từ đó hai người trời nam đất bắc.

      Theo lý mà , chẳng qua là bệnh nhân của , chia tay này đáng ra là việc vui mừng phải sao? Đối với những người làm công việc chữa bệnh và chăm sóc bệnh nhân như bọn được nhìn thấy bệnh nhân của mình xuất viện rời chính là việc đáng mừng nhất.

      Nhưng mà, tại sao lại có loại cảm giác này?

      thầm thở dài, cũng biết phải gì.

      “Sao lại thở dài?” hỏi.

      chống cằm, lắc đầu cái, “ có gì…Việc đó…Tả 18, sau khi xuất viện đối xử tốt với người khác chút , đừng có lúc nào cũng nổi giận với ba mẹ.”

      “Hả? phải ghét mẹ tôi sao?” dường như rất có hứng thú với lời dặn này của , phải biết là từ trước đến giờ Tiêu Hàn vẫn luôn tỏ ra bất mãn với .

      vẫn lắc đầu, “Sao có thể như vậy? Bà ấy quan tâm , lo lắng cho , phải biết, sau lưng bà ấy phải khóc biết bao nhiêu lần.”

      cũng nghe qua, Tả Thân An vốn là tài năng nhạc có chút danh tiếng, là niềm kiêu hãnh của nhà họ Tả. Đôi mắt bị hủy, tiền đồ đột nhiên cũng bị phá hủy, làm người mẹ sao lại cảm thấy đau lòng? tận mắt nhìn thấy Tiêu Hàn bật khóc biết bào nhiêu lần, dù là ở hành lang, ở phòng làm việc của bác sĩ hay vườn hoa trong bệnh viện…tất cả đều là những nơi mà Tả Thần An nghe được.

      “Ừ.” “ừ” tiếng có lệ, cũng biết là có đáp ứng , sau đó lại hỏi câu: “Còn gì nữa ?”

      “Còn có… ra mắt nhìn thấy cũng chẳng có gì. cần nhụt chí. Chẳng phải cái người tên Beethoven gì gì đó tai cũng nghe được mà còn trở thành nhà nhạc nổi tiếng đấy sao? Tả 18, cũng có thể. Còn có JoJo nữa…Người ta…” lại bắt đầu thao thao bất tuyệt hồi.

      cười biến sắc, “ rất thích hợp để làm chủ nhiệm ủy ban!”

      ngậm miệng thèm thêm gì nữa. có ý tốt mới mà.

      “Tới đây!” lạnh giọng ra lệnh.

      “Làm gì?” trừng mắt giận dỗi, cũng tự chủ mà nhích lại gần .

      “Vết sẹo ở đâu?”

      lúc này mới hiểu đến vết thương của mình.

      cúi đầu, duỗi cổ về phía trước đưa đến trước mặt , “Chỗ này.”

      “Biết là tôi nhìn thấy mà.” Cái tính xấu của người nào đó lại bắt đầu nổi lên.

      Vậy muốn phải làm thế nào, điều này còn có thể trách được sao? ràng là muốn xem mà. nổi giận, tức giận nắm lấy tay của đặt lên gáy mình, “Ở chỗ này”.
      Last edited by a moderator: 7/7/17
      Chris, kabi_ng0kQuan Tiểu Yến thích bài này.

    3. Quan Tiểu Yến

      Quan Tiểu Yến Member

      Bài viết:
      54
      Được thích:
      33
      dê vào miệng cọp a, pé thỏ sao ngây thơ thế, Tả 18 là lang sói mang lốt cừu đó, tks @wjuliet43

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 43: Em là đôi mắt của



      Ngón tay lành lạnh của mò mẫm sau gáy khiến nảy sinh cảm giác kỳ lạ. Vật thể lành lạnh ấy cứ ma sát qua lại làn da tựa như con giun làm ngứa ngáy, làn da cũng lập tức trở nên nóng bỏng giống như lửa. Cảm giác như đầu ngón tay của càng thêm lạnh lẽo, thể nghi ngờ, lạnh lẽo này chính là giọt mưa làm dịu cơn nóng của da thịt, đem mát mẻ ấy truyền cả vào tận trong lòng , tức giận của cũng nhờ đó mà biến mất còn dấu vết, chỉ còn lại rung động đầy lạ lẫm.

      “Đúng là có vết sẹo này.” Giọng nhàng nhàn nhạt của truyền tới, “Cũng coi như đó là ký hiệu.”

      Có ý gì? Xem là con mèo con chó dễ bị lạc đường ư? Còn phải dựa vào ký hiệu để tìm kiếm?

      Tìm kiếm?

      Từ này đột nhiên xuất trong đầu khiến càng thêm xúc động.

      Chẳng qua là vô tình gặp được giữa biển người, ai là người tìm kiếm ai đây? Từ nay cứ vĩnh viễn xa cách tận chân trời góc biển thôi.

      “Đứng dậy! Còn nằm nữa!?” lại vỗ vào đầu .

      Lúc này mới ý thức được ra trong lúc sờ soạng mình bất tri bất giác dựa sát vào người .

      Mặt nóng lên.

      Lại lần nữa cảm thấy may mắn vì nhìn thấy.

      “Ngủ !” trượt vào trong chăn, nét mặt lên vẻ thần bí kỳ lạ.

      hiểu được ý nghĩa sau vẻ mặt này của , chẳng qua là cảm thấy hơi mất mác. Đối với ly biệt ngày mai, dường như chẳng có chút cảm giác nào, chỉ có là phiền muộn.

      khẽ mỉm cười, nụ cười chua xót rồi giúp dém chăn.

      đêm này, ánh trăng chiếu rọi.

      ***
      Hạ Vãn Lộ nghĩ tới chủ nhiệm khoa tìm mình chuyện, ngày hôm sau khi trời vừa rạng sáng bảo y tá trưởng tới phòng bệnh gọi .

      Lúc này, người nhà họ Tả cũng có mặt, chuẩn bị làm xong thủ tục để đón Tả Thần An .

      lặng lẽ liếc mắt nhìn Tả Thần An lúc này cởi xuống bộ quần áo bệnh nhân, thay vào đó là bộ quần áo thoải mái bằng bông vải, chất liệu vừa vừa mỏng dán chặt vào cơ thể thon gầy của , hoàn toàn đối lập với khí chất siêu phàm thoát tục. Nếu cứ nhìn như vậy ai nhận ra người mù? Thiên chi kiêu tử* nha, phải là có tư cách.

      *Thiên chi kiêu tử: chỉ những người có địa vị, đứng người khác.

      Chẳng qua là, tựa hồ cũng để ý tới tồn tại của lúc này.

      Cũng bình thường thôi. Hầu hết bệnh nhân đều như vậy, có ai lại thích ở mãi trong bệnh viện thế này đâu, chỉ ước gì được rời sớm hơn chút chứ ai lại lưu luyến ý tá giống như ? Chỉ mong là từ nay về sau còn gặp lại mới phải.

      lặng lẽ thở dài trong lòng, buồn bã tới phòng làm viêc của chủ nhiệm khoa.

      Nhưng mà, chủ nhiệm khoa lại mang đến cho tin tức khiến người ta khiếp sợ.

      Sau hồi chuyện cực kỳ khách sáo, chủ nhiệm khoa mới dè dặt hỏi : “Tiểu Hạ này, có bao giờ suy tính đến chuyện tương lai của mình sau này chưa? có muốn ở lại Bắc Kinh ? Có muốn ở lại bệnh viện của chúng tôi ?”

      Mắt chợt sáng lên, đây là ý gì? Ở lại Bắc Kinh là chuyện mà đến nghĩ cũng dám nghĩ, huống chi còn được ở lại bệnh viện tốt như thế này.

      sợ mình hiểu sai ý nên mới cẩn thận hỏi lại: “Chủ nhiệm, tôi hiểu ý của ngài…”
      Chriskabi_ng0k thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member VIP

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 44: Em là đôi mắt của


      ***
      “Là thế này.” Chủ nhiệm khoa tiếp tục, “Hôm nay Tả Thần An được xuất viện nhưng mắt cậu ta vẫn chưa nhìn thấy nên sinh hoạt gặp rất nhiều khó khăn, sau khi xuất viện chủ yếu là do người nhà chăm sóc. Trường hợp giống như cậu ta cũng biết, dễ dàng để người khác đến gần, coi như là người đặc biệt. Mặt khác cũng am hiểu về y học, biết có đồng ý đến nhà họ Tả ?”

      “Ý của ông là…Tôi đến đó làm bảo mẫu.”

      “Cứ cho là như vậy! Tiểu Hạ, mặc dù hơi mệt chút, cũng được dễ nghe cho lắm nhưng phải biết, xét về lâu dài mà đây chính là cơ hội hiếm có đối với . Bây giờ , thành tích thực tập hay bằng tốt nghiệp gì đó đều ảnh hưởng, chờ đến lúc cậu ta cần chăm sóc nữa còn có thể sắp xếp cho công việc ở bệnh viện chúng tôi, hoặc là nếu muốn tới bệnh viện khác cũng thành vấn đề. thử nghĩ xem?”

      Trong lòng giống như có thứ gì đó bành trướng, phải là động lòng nhưng mà càng quan tâm đến vấn đề khác. “Chủ nhiệm, đây là quyết định của bệnh viện hay đề nghị riêng của người nhà họ Tả, hay là…đích thân Tả Thần An đề nghị.”

      Chủ nhiệm khoa mỉm cười, “Đương nhiên là do người nhà họ Tả đề nghị, về phần có phải là ý kiến của Tả Thần An tôi biết. Chẳng qua là, tính cách của cậu ta cũng hiểu, nếu cậu ta đồng ý ai cũng đừng mong ép được.”

      Giờ phút này, trái tim của đột nhiên nhảy nhót.

      Thảo nào tối hôm quả vẻ mặt của thần thần bí bí,lại hơi kỳ lạ, còn cố tình giả bộ giống như có chuyện gì.

      Cuối cùng vẫn đồng ý đến nhà họ Tả. lâu sau này mới nghĩ lại, khi đó chùn bước muốn làm việc nghĩa là vì cái gì? Có là vì cơ hội được ở lại Bắc Kinh ? biết, phải như vậy.

      Có lẽ, chỉ bởi vì bóng dáng đơn dưới ánh trăng tròn vào hôm ấy.

      Có lẽ, là bởi vì cảm giác hơi lạnh khi đầu ngón tay của chạm vào cổ lúc đó.

      Có lẽ, là bởi vì đôi môi ngừng mím chặt của , bờ môi tinh tế mang vẻ nhàn nhạt thê lương.

      Cũng có lẽ, cái gì cũng phải, chỉ bởi vì tương tư trong lòng bất giác lặng lẽ nảy mầm…

      , tình ấy đến cách bất ngờ như vậy, tự nhiên như vậy.

      Thời gian sống ở nhà họ Tả chính là hồi ức mà lúc nào cũng khắc cốt ghi tâm.

      ***
      Khu biệt thự cao cấp của nhà họ Tả giống như chốn bồng lai tiên cảnh, cách ly hoàn toàn khỏi thế giới ở bên ngoài, dành toàn bộ thời gian tận hưởng cuộc sống ở trong đó.

      Lúc đầu, vẫn chưa phát ra, chẳng qua là ngày càng thương tiếc. biết là nghe ai từng , khi người phụ nữ sinh ra đau lòng đối với người đàn ông chứng tỏ người ấy. thầm nghĩ, điều đó quả sai.

      Bước vào thế giới của , mới biết nội tâm của lại phong phú như vậy. khá nhạy cảm , kiêu ngạo, ảm đạm, bi quan, vậy có thể vì mà thay đổi ư?

      Trẻ tuổi như , được à.

      Điều quan tâm chỉ là sắc mặt tái nhợt của hôm nay có thể lộ ra nụ cười nào đó , chỉ cần cái nhếch môi nhè của lại mừng rỡ giống như mùa xuân đến.

      Điều quan tâm là ngón tay trắng nõn thon gầy của có nguyện ý vì mà đệm khúc nhạc du dương trầm bổng. Khi hao tổn hết tâm tư rốt cuộc cũng cổ vũ được mở ra nắp đàn dương cầm, lại thấy dù có bỏ ra tất cả cũng là đáng giá.
      Chris, kabi_ng0kQuan Tiểu Yến thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :