1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Kinh Thành Tam Thiếu: Ông Xã Gõ Cửa Lúc Nửa Đêm - Cát Tường Dạ (Full)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 36: Em là đôi mắt của



      Còn , giống như con thú ngủ say bị nguy hiểm đánh thức, đột nhiên đẩy ra rồi dùng sức đẩy xe lăn xông loạn về phía trước.

      Giờ phút này, Hạ Vãn Lộ lần nữa cảm nhận được bất lực của cách sâu sắc, trơ mắt đứng nhìn hốt hoảng, sợ hãi xoay chuyển xe lăn bừa bãi, như con côn trùng bị dính vào mạng nhện, dù có giãy giụa thế nào cũng vô lực, chờ đợi nó chỉ là cái chết cùng tăm tối. Trong lòng khỏi dâng lên cảm giác áy náy và đau đớn. Là quá lỗ mãng rồi sao? Tự cho mình là đúng đẩy tới giữa ánh nắng mặt trời?

      kích động khiến phạm vào sai lầm, cứ ngây ngốc đứng ở bên nhìn , quên mất phải tiến lại giúp cho đến khi chiếc xe lăn của trượt ra đường lớn, chiếc tô tô chuẩn bị lao thẳng vào .

      bị dọa sợ, hét lên tiếng: “Tả Thần An ___”

      Đây là lần đâu tiên gọi tên .

      Sau đó, nhanh chóng chạy tới, trước khi chiếc xe đụng vào , dùng sức đẩy chiếc xe lăn của . Chủ nhân của chiếc xe kia sớm phát tình huống cũng thắng gấp xe, chỉ là theo quán tính nên thể dừng lại ngay lập tức. Mặc dù vậy, tốc độ xe cũng chậm lại rất nhiều, lúc tới trước mặt Hạ Vãn Lộ chỉ đụng vào người khiến ngã về phía sau chút.

      Chủ nhân của chiếc xe vốn là người của nhà họ Tả. Mặc dù Tả Thần An để người nhà tới thăm mình nhưng là người nhà sao lại có thể an tâm? mỗi ngày tự mình nổi giận, còn họ mỗi ngày vẫn đều đặn đến thăm.

      Xe còn chưa dừng hẳn, Tiêu Hàn lập tức mở cửa xe, đau lòng chạy tới bên cạnh Tả Thần An.

      Lúc này, bị Hạ Vãn Lộ đẩy ngã vào cỏ, cả người và xe lăn đều bị ngã nhào đất. Tiêu Hàn cùng Tả Tư Tuyền bước tới đỡ con mình ngồi lại chiếc xe lăn. Làm mẹ, nhìn thấy bộ dáng này của con trai đau lòng muốn chết nên vừa cúi đầu kiểm tra thân thể của con vừa nổi giận quát: “Bệnh viện này làm ăn thế nào vậy hả? Sao có thể để Thần An mình ra ngoài? Lỡ như có chuyện may xảy ra bệnh viện này có thể đảm đương nổi hả? Tư Tuyền, ông gặp viện trưởng hỏi cho .”

      Bởi vì chỉ chú ý đến Tả Thần An, Tiêu Hàn phát bị ngã nằm đất.

      bị ngã nằm ngửa mặt lên trời, biết gáy bị đụng vào vật cứng gì mà đau ê ẩm, khai khuỷu tay cũng bị trầy xước, máu tươi chảy ra.

      nhịn đau đứng dậy, lấy tay sờ gáy, lại thấy được tay đầy máu.

      thầm kinh hãi, gắng gượng cúi đầu tới trước mặt Tiêu Hàn nhận lỗi, “Bà Tiêu, xin lỗi, là tôi đẩy ấy ra ngoài…”

      Vốn dĩ muốn giải thích rằng chỉ định mang ra ngoài phơi nắng mặt trời để tâm trạng được thoải mái chút, nhưng lại cảm thấy tất cả những lời giải thích này đều là vô nghĩa, dù có giải thích thế nào nữa chuyện cũng xảy ra rồi, phải sao?

      Cho nên, chỉ cúi đầu chờ đợi hình phạt của mình.

      “A, bị chảy rất nhiều máu, bị sao chứ?” Rốt cuộc Tả Tư Tuyền cũng để ý tới , cũng nhớ tới vừa rồi nhờ đẩy ra nên con mình mới bị đụng, còn lại bị thương.

      Tả Thần An vẫn ngồi chiếc xe lăn, sắc mặt khẽ biến, bàn tay nắm xe lăn bởi vì dùng sức nổi gân xanh, chỉ là, chỉ là lên tiếng.
      kabi_ng0kChris thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 37: Em là đôi mắt của


      ***
      có việc gì… có chuyện…” Nhiều máu như vậy sao lại có việc gì? nhìn trộm về phía Tả Thần An, lại hiểu được vẻ mặt trầm mặc của rốt cuộc là nghĩ gì. Lần này, nhất định oán giận , chỉ là, giận hay giận đều quan trọng, chỉ hy vọng vừa rồi bị té.

      Tiêu Hàn vốn ôm bụng tức giận thấy Hạ Vãn Lộ chảy nhiều máu như vậy cũng tiện thêm gì nữa, sắc mặt khó vô cùng khó coi, vừa đẩy Tả Thần An vào trong vừa : “Sau này cho phép, ai cũng được đem Tả Thần An đẩy ra ngoài”.

      Hạ Vãn Lộ dám thêm gì nữa, cúi đầu đứng uyên chỗ đó.

      Chỉ có Tả Tư Tuyền tương đối lí trí, với : “Có thể được ? Vào trong băng bó lại chút.”

      “Vâng ạ…” mím môi đáp lại tiếng, chậm rãi xoay người.

      “Cảm ơn cứu Thần An.” Giọng của Tả Tư Tuyền truyền tới từ sau lưng.

      kinh ngạc quay đầu lại, người nhà họ Tả phải trách sao?

      Lúc quay đầu lại đúng lúc nhìn thấy Tả Tư Tuyền mỉm cười, hơn nữa ông cũng theo sát phía sau , bộ dáng giống như sợ chống đỡ nổi bị té xỉu.

      cười , cúi đầu tiếp vào bệnh viện.

      Gáy bị quẹt nên bị thương, may mười mấy mũi, bác sĩ có thể để lại sẹo. Cho nên, ý tá trưởng cho hai ngày nghỉ để nghỉ ngơi tịnh dưỡng trước, nếu như cần có thể xin nghỉ thêm.

      Bình thường, công việc của y tá rất bận rộn, cho nên mỗi lần được nghỉ đều cố gắng buông lỏng mình, tâm trạng cũng rất hưng phấn. Nhưng mà, chuyện lần này khiến thể nào tập trung tinh thần được.

      hiểu tại sao, tâm hồn của lúc nào cũng treo lơ lửng, dáng vẻ của Tả Thần An bỗng dưng lên, nghiêm mặt, nổi giận, đủ các vẻ mặt liên tục lên ở trong đầu, hơn nữa, bên tai còn vang vọng tiếng rống giận của , ‘sao giờ này mới tới?!’.

      Tim, trong nháy mắt liền đập loạn. Mấy ngày nay, chỉ muốn tiêm thuốc, muốn đút cơm, bây giờ ở đó, ngoan ngoãn nghe lời sao? Có phải lại khiến cho phòng bệnh khoa mắt thể nào yên ổn được? Hay là lại cùng người nhà giận dỗi chịu ăn cơm?

      Nghĩ như vậy, trái tim của giống như bị thứ gì níu lấy, càng siết chặt.

      tự chủ muốn manh động đến phòng bệnh xem chút, nhưng mà bây giờ còn muốn gặp sao?

      Nhớ lại dáng vẻ hoảng hốt và luống cuống của ở bệnh viện sáng nay, cùng với sắc mặt tái nhợt và lạnh nhạt của lúc được Tiêu Hàn đẩy về phòng bệnh, đột nhiên khiếp sợ, nhất định ghét bị gặp .

      nghĩ lại trong đầu, hơn chín giờ rồi, đành đem ý nghĩ muốn nhìn ép xuống, buộc mình lên giường ngủ.

      Nhưng mà, làm sao có thể yên tâm ngủ?

      trằn trọc trở mình, tiếng lộp bộp cùng với tiếng lách ca lách cách của những món đồ bị ném vỡ cứ quanh quẩn ở bên tai. Cứ giày vò như vậy cho đến mười giờ đêm mới chợp mắt.

      Nhưng mà, lại nằm mơ.

      Trong mơ, gương mặt của Tả Thần An cực kỳ phóng đại, trầm như mặt Bao Công, rống giận, “Y tá sắc nữ! Y tá sắc nữ! lăn lại đây cho tôi!”
      kabi_ng0kChris thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 38: Em là đôi mắt của .

      Giọng của như sấm dội đùng đùng, rất có lực xuyên thủng, chấn đến mức “linh hồn xuất khiếu*”, giật mình cái tỉnh mộng.

      Trong nháy mắt khi vừa tỉnh lại, thậm chí biết bản thân mình ở chỗ nào, cú mơ mơ màng màng, phản ứng đầu tiên chính là Tả 18 lại nổi đóa, phải gấp rút pha chế thuốc để chạy tới phòng bệnh trong thời gian ngắn nhất.

      May mắn chỉ là ý niệm thoáng qua, lập tức tỉnh lại, ý thức được mình nằm mơ. Chỉ là, tỉnh mộng rồi sao tâm trạng của càng bình tĩnh?

      phiền não gãi gãi tóc của mình, rốt cuộc cũng nhấc chăn rồi quyết định xuống giường.

      được! phải nhanh chóng đến xem, nhất định phải xem chút, nếu với tâm trạng thế này cũng thể nào ngủ được.

      đảm bảo tới phòng bệnh gây chuyện thị phi, chỉ đến văn phòng khoa hỏi thăm chút tình hình từ mấy y tá trực là được rồi, hỏi xem mấy ngày có mặt ở đây có ngoan ngoãn hay .

      Nghĩ như vậy, do dự nữa mà kiên định lao vào đêm tối.

      Bệnh viện lúc đêm khuya cực kỳ an tĩnh.

      Lúc đến được văn phòng khoa, các phòng bệnh sớm tắt đèn, chắc là bệnh nhân cũng ngủ hết.

      tìm được y tá trực ở trong phòng làm việc của y tá, ấy vừa nhìn thấy hết sức kinh ngạc, “ phải được nghỉ phép rồi sao? Trễ như vậy còn chạy tới đây làm gì?”

      cười cười, cũng biết trả lời thế nào, chẳng lẽ muốn đến nhìn bệnh nhân giường 18 chút sao? vậy dường như được thích hợp, than thầm, hiểu sao hôm nay trái tim của lại đập bất thường, rốt cuộc là tại sao chứ?”

      cười ngượng, cuối cùng dám trực tiếp hỏi tình hình của Tả Thần An mà chỉ dối là quên vài thứ nên quay lại lấy, sau đó đứng ở hành lang vỗ ngực, tâm trí sớm bay thẳng đến phòng bệnh của mất rồi.

      ngừng rối rắm, cuối cùng quyết định chỉ đến cửa liếc nhìn, nghe chút động tĩnh bên trong. Dù sao, hôn nay nếu thực có điều bất thường gì đó là do kích thích, là lỗi của . Cứ nhìn xem thôi, chỉ cần thấy vẫn tốt lúc về nhà bị mất ngủ nữa.

      Rốt cuộc, sau hồi đấu tranh nội tâm, đứng bên ngoài phòng bệnh của , ghé tai nghe ngóng nhưng lại hề nghe thấy bất cứ động tĩnh nào bên trong.

      Ngón tay lơ đãng chạm vào tay nắm cửa, thân thể hơi nghiêng ngả về phía trước khiến cho cánh cửa mở ra khe hở .

      Cửa khóa!

      Đầu tiên rất kinh ngạc nhưng nghĩ lại, thích người nhà ở lại với mình, buổi tối nếu có chuyện nhấn chuông nên để cửa mở thuận tiên cho y tá làm việc hơn.

      nhàng dùng sức, khe cửa mở thêm chút, còn có tiếng mở cửa nho phát ra trong màn đem yên tĩnh, cũng bởi vì quá yên tĩnh nên thanh này có vẻ hơi đột ngột.

      Nếu chưa ngủ chắc chắn nghe được tiếng động này, với tính cách của nhất định như ngòi thuốc súng bị nổ tung rồi. Nhưng mà, đến tiếng thở bên trong cũng có, chắc là ngủ thiếp rồi.

      Trong đầu bắt đầu nảy sinh ý niệm: nếu ngủ thiếp có thể vào xem chút, dù sao cũng chẳng biết được, phải ? Chỉ cần nhìn chút là được, nhìn xem có đắp chăn ….

      biến thành người bảo mẫu hau mươi bốn giờ rồi.

      thầm chế giễu bản thân mình.

      Chẳng qua là, lúc cánh cửa được mở ra, tình cảnh bên trong lại làm giật nảy mình.


      (*) linh hồn xuất khiếu: hay còn gọi là thoát hồn. Theo phật giáo, giấc mở xảy ra khi ý thức, thức thứ sau bị lệch lạc. Bất kỳ điều gì xảy ra lúc ban ngày hoặc từng trải qua đều ảnh hưởng đến giấc mơ của bạn vào ban đêm. Có người tu đạo dùng ý thức, thức thứ sáu để tu cho đến khi được “ xuất huyền nhập tẫn, có nghĩa là phái linh hồn ra từ đỉnh đầu người tu luyện. Linh hồn này có thể rời thân thể người ấy và khắp nơi. Nhưng điều này phải là chân chính, vì linh hồn kia là thứ khí thuần dương. Do vậy, khi đó ra khỏi thân, nó biết được số việc, nên gọi là thần linh.
      Last edited: 23/10/14
      kabi_ng0kChris thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 39: Em là đôi mắt của



      Trong phòng tối đen như mực, ánh trăng nhàn nhạt chiếu qua cửa sổ. Nhờ có ánh đèn chiếu sáng ở hành lang, sau khi thích ứng được với thay đổi của ánh sáng mới nhìn , Tả Thần An căn bản nằm ở giường mà đứng trước cửa sổ lặng lẽ ngước nhìn ánh trăng bên ngoài.

      chỉ nhìn thấy bóng lưng của .

      chưa từng nhìn thấy dáng vẻ này của .

      Dáng vẻ độc, lặng lẽ mà thê lương.

      Ngoài cửa sổ, giữa bầu trời tối đen như mực là mặt trăng tròn vành vạnh.

      nghĩ tới hình ảnh con sói hoang gầm rú dưới ánh trăng.

      Đối với loài sói hoang này, cảm giác của phải là sợ hãi mà là kính sợ. Nghe , loài động vật này kiêu ngạo nhưng cũng cực kỳ độc, suốt đời cũng chỉ đơn mình.

      Mỗi lần xem ti vi hoặc nhìn tranh ảnh thấy những con thú hoang đứng đỉnh vách đá, ngửa mặt lên trời gầm rú dưới ánh trăng, tự hỏi trong tiếng rên rỉ thê lương ấy là tâm trạng bi thương cỡ nào? Tiếng gầm rú thực rung động đến tận tâm can, tất cả những hình ảnh ấy cảm hóa , làm suy nghĩ miên man, cảm động dứt.

      Mà đêm nay, khi nhìn thấy hình ảnh của trong căn phòng này, lại liên tưởng đến cảm giác của mình lúc đó.

      Sói hoang và ở trước mặt bây giờ có cùng độc, cùng thê lương. Liệu có phải cả hai cũng có tưởng niệm và tình cảm sâu đậm nào đó giống nhau ?

      cứ đứng sững như vậy.

      đứng ở cửa, còn đứng trước cửa sổ của căn phòng.

      Dĩ nhiên, trong tĩnh lặng ấy, cũng nghe được tiếng bước chân và tiếng mở cửa của , chẳng qua là bị quấy nhiễu, tựa như vạn vật thế gian này đều tồn tại, chỉ có mình độc.

      biết mình nên làm gì lúc này.

      Lui lại? Rời ? Nhưng mà, bước chân dường như bị ai đó níu lại nên thể di chuyển được. Ánh mắt vẫn dán chặt vào hình dáng cao gầy của , ở nơi nào đó trong lòng nổi lên tầng đau đớn, êm ẩm, hốc mắt cũng đỏ lên. Là bởi vì ở trước mặt hay bởi vì trong lòng nhớ lại hình ảnh của chú sói hoang gầm rú dưới đêm trăng?

      biết, cái gì cũng biết.

      Cứ yên lặng đứng vậy hồi lâu, giọng của nhàng cất lên dưới ánh trăng nhàn nhạt, như tiếng đàn lặng lẽ vang lên trong đêm tối, mê hoặc lòng người, “Trăng đêm nay có màu sắc gì?”

      Trong thoáng chốc, lồng ngực giống như sợi dây đàn bị kéo căng, từ từ bị phình ra khiến đau đớn.

      “Vâng…là màu trắng nhạt…” Giọng của hơi nghẹn lại. biết tại sao lúc chuyện cổ họng của lại siết chặt như vậy, cũng hiểu tại sao lại biết là tới.

      “Sao lại biết là tôi?” rốt cuộc cũng nhịn được mà hỏi ra.

      trầm mặc lát mới nhàn nhạt trả lời: “Khi mắt thể nhìn thấy người, thính giác và khứu giác cực kỳ nhạy bén. Tiếng bước chân của khác hẳn với những người khác, …có mùi hương của hoa nhài…”
      kabi_ng0kChris thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 40: Em là đôi mắt của


      ***
      lại ngẩn ngơ lần nữa.

      Lại lần nữa biết phản bác thế nào.

      Chẳng qua là đột nhiên lưu luyến màn đêm này, ánh trăng này muốn rời .

      Chẳng qua là lúc này chỉ muốn được cùng yên lặng đứng ở đó, giữ khoảng cách nhất định với ánh trăng.

      “Có biết hát ?” Cuối cùng lên tiếng phá vỡ yên lặng.

      “Biết…Hát được hay lắm…” vẫn cảm thấy cổ họng của mình hơi nghẹn lại, trong tình cảnh này hình như nó phá hỏng bầu khí.

      “Tới đây hát bài nghe thử.”

      biết có phải là do lời vừa rồi của đầu độc hay , hơi hắng giọng cái rồi hát lên điệu dân ca của vùng đất Giang Nam ___ “ đóa hoa nhài xinh đẹp”.

      Giọng hát của vốn tệ, cộng thêm chính là Giang Nam nên khi giọng hát mềm mại được cất lên, điệu hát dân ca càng trở nên đặc sắc.

      Sau khi hát xong, gương mặt của hơi ửng đỏ. Đây là lần đầu tiên tự mình hát trước mặt người đàn ông, cũng biết mình hát thế nào, đừng đánh thức mọi người ở những phòng bệnh xung quanh, cho rằng tiếng hát nửa đêm…

      “Hương thơm mỹ lệ đầy cành, vừa thơm vừa trắng khiến người ngợi khen...” bình luận giọng hát của mà chỉ nhắc lại hai câu trong lời bài hát, si ngốc giống như bị ma nhập.

      Cuối cùng mới hỏi: “ là người Chiết Giang?”

      “Vâng!” theo thói quen gật đầu cái, mặc dù nhìn được.

      Giọng của phải là giọng phổ thông tiêu chuẩn mà pha lẫn chút điệu của vùng Phương Nam, vừa nghe thấy biết phải là người địa phương này.

      Nhưng mà, chẳng lẽ Tả Thần An muốn tán gẫu cùng sao? Hôm nay chẳng giống với ngày thường. , thích giống như lúc này hơn, bình tĩnh, nhu hòa, từ đầu đến cuối vẫn hề trách cứ nửa lời về lỗi lầm của lúc sáng.

      chậm rãi quay người lại, dưới ánh trăng nhàn nhạt thể thấy vẻ mặt của , chỉ nghe thấy giọng của hơi cứng ngắc, “Còn lại đỡ tôi!”

      “A!” vội vàng bước vào, tay đỡ lấy cánh tay , tay còn lại cũng nắm chặt lấy bàn tay của .

      Ngón tay thon dài, bàn tay hơi gầy, cảm giác hơi lạnh. Hơn nữa, bây giờ lại là ban đêm, đứng trước cửa sổ biết bao lâu rồi nên đầu ngón tay càng thêm lạnh lẽo, dường như tất cả hơi ấm đời đều đủ để sưởi ấm bàn tay .

      Tay nhịn được càng nắm chặt, đầu óc rối loạn, cũng biết mình nghĩ gì, ra cái gì cũng nghĩ, chỉ có những tiếng ong ong.

      Đỡ tới được mép giường rồi dừng lại, nghĩ là buồn ngủ nên trước với : “Đợi chút, để tôi trải chăn lại giúp .”

      Rốt cuộc vẫn là người thể tự lo liệu cuộc sống, ngay cả cái chăn cũng rơi xuống đất nửa.

      Nhưng vừa mới định buông tay, bàn tay của càng nắm chặt, “Ai muốn ngủ? Tôi muốn toilet!”

      Tất cả hình ảnh con sói hoang độc dưới ánh trăng trong truyền thuyết bỗng chốc tan thành mây khói. toilet…Phòng vệ sinh… ra là dù có khí chất của sói hoang nữa cũng bị gấp…

      “A! Vậy !” đỡ tiếp tục về phía trước.
      kabi_ng0kChris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :