1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Kinh Thành Tam Thiếu: Ông Xã Gõ Cửa Lúc Nửa Đêm - Cát Tường Dạ (Full)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Quan Tiểu Yến

      Quan Tiểu Yến Member

      Bài viết:
      54
      Được thích:
      33
      hay wa, ta ủng hộ bn, wjuliet43:yoyo52::yoyo52::yoyo51:
      wjuliet43 thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 32: Em là đôi mắt của


      ***
      Cả văn phòng khoa mắt như nổ tung!

      Củ khoai lang nóng bỏng tay Tả Tam thiếu cư nhiên bị y tá thực tập Hạ Vãn Lộ chế phục.

      Y tá trưởng, , phải là toàn thể ý tá đối với Hạ Vãn Lộ cảm động đến rơi nước mắt, vừa nhớ tới Tả Tam thiếu tính tình gàn dở mà nóng nảy kia là tê liệt da đầu rồi.

      Cho nên, nếu Hạ Vãn Lộ thần thông quảng đại, vậy giường 18 sau này đành giao lại cho vậy.

      Y tá trưởng vỗ ngực cam kết càng khoa trương: “Vãn Lộ, sau này em cần làm những việc khác, chỉ cần chăm sóc tốt cho giường 18 là được, thành tích thực tập chị nhất định cho em điểm cao nhất, thế nào?”

      Hạ Vãn Lộ có chút quẫn bách nhìn y tá trưởng, ngày ngày bị Tả 18 giày vò cũng dễ chịu nha. Đấy là còn chưa , ra chỉ thắng được ván, sau đó chẳng phải vẫn bị ta nô dịch cả ngày sao.

      “Cứ quyết định như vậy ! Mau ! Pha thuốc, chuẩn bị tiêm!” Y tá trưởng vỗ bả vai , cọ cọ vai rồi mất.

      Vẻ mặt của đầy đau khổ, chỉ là y tá thực tập nho , còn có thể làm sao đây?

      bưng lên khay thuốc rồi tự động viên mình, sau khi làm tốt công tác chuẩn bị tinh thần tiếp tục chiến đấu liền tới phòng bệnh. Vừa đến nơi thấy toàn bộ người của Tả gia đều đứng ngoài cửa, ra là Tả Tam thiếu lại phát giận, chịu gặp ai, người trong nhà cũng bị đuổi hết cả ra ngoài.

      Vừa thấy , mọi người giống như gặp được vị cứu tinh rồi. Thái độ khinh thường của ông cụ Tả trước đó cũng hoàn toàn thay đổi, mỉm cười từ ái nhìn chào hỏi: “Chào buổi sáng, Hạ tiểu thư!”

      “Xin chào, thủ trưởng!” Vốn dĩ ý chí chiến đấu của sôi sục nên giọng cũng cực kỳ lớn.

      Ông cụ cười ha hả, chỉ vào cửa phòng: “Mau vào , vào …”

      Tiêu Hàn đem hộp cơm giữ ấm đặt vào tay , vẻ mặt tươi cười : “Mang cái này vào theo .”

      Đây là Tả gia quyền quý trong truyền thuyết đó ư? phải là chuyển kiếp chứ? Sao đột nhiên cảm thấy địa vị của mình bỗng chốc bay cao còn nhanh hơn hỏa tiễn nữa à?

      “A…”, nhiều, cầm lấy hộp giữ ấm bước vào phòng bệnh.

      giường bệnh, lẳng lặng tựa vào đầu giường, vẻ mặt vẫn cứng đơ, rất đáng đánh đòn giống như dự liệu.

      tự với mình, y tá chính là thiên thần áo trắng, thiên thần là cái gì? Đó chính là có thể nhẫn nhịn những người thể nhẫn nhịn. Cho nên, Bồ Tát, xin người ban cho con sức mạnh và dịu dàng !

      “Tả 18, chuẩn bị tiêm.” hắng giọng, dùng giọng điệu dịu dàng giống như thiên sứ.

      “Bây giờ mới đến?!”

      dịu dàng của lại đổi lấy tiếng rống giận của , có phần hối hận vì mấy ngày nay cố gắng hầu hạ quá chu đáo, ăn uống no đủ rồi lại có hơi sức để rống lên.

      xin lỗi ngài, Bồ Tát! Con có thể nhẫn nại nhưng thể nào nhẫn nhục. Chị đây nhịn được! đem khay thuốc cùng hộp giữ ấm đặt mạnh lên tủ đầu giường rồi giận dữ quát lên: “Tả tiên sinh! Cầu xin ! cần tự cao tự đại coi mình là trung tâm nữa có được ? Chúng tôi là y tá sáng sớm bận rộn đủ thứ, ai có bản lĩnh canh chừng hai mươi bốn tiếng ngày? Bệnh nhân trong cái bệnh viện này còn rất nhiều, có nhiều người còn nghiêm trọng hơn cả nữa. Mắt nhìn thấy thế nào? Bởi vì nhìn thấy nên bắt cả thế giới phải di chuyển quanh mình sao? Khoa ung thư có , điều trị bằng hóa chất cực khổ đến mức chết sống lại còn dám rên rỉ tiếng chỉ vì sợ mẹ bé đau lòng. Còn , lại hận thể khiến cho cả thế giới này cảm thấy khổ sở. Còn nữa, ở khoa ngoại còn có cậu sinh viên đại học bị cụt mất hai chân, ngại ngồi xe lăn đem đặc sản phát cho từng phòng bệnh, còn ca hát động viên những người bạn chung phòng. sao? Trừ nổi giận ra còn biết làm cái gì? Mắt nhìn thấy sao chứ? Hoàng Kế Quang* xả thân mình lấp lỗ châu mai sao học tập chút? Khâu Thiểu Vân* chịu đựng bị lửa thiêu đến thống khổ chỉ vì muốn mục tiêu bại lộ, chỉ khổ chút thế này cũng chịu được…”

      *Hoàng Kế Quang, Khâu Thiểu Vân: những hùng đan tộc của Trung Quốc trong thời kỳ kháng Nhật (1939 – 1945).
      kabi_ng0k, Quan Tiểu YếnChris thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member VIP

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 33: Em là đôi mắt của

      *** thao thao bất tuyệt hồi, sau đó phát mình quá nhiều liền câm miệng.

      Rất lâu, giọng trầm thấp của rốt cuộc cũng vang lên: “Tôi chỉ muốn ăn sáng mà thôi…Có cần thiết phải lôi cả Hoàng Kế Quang lẫn Khâu Tiểu Vân ra như vậy ?”

      vỗ vỗ vào hộp thức ăn: “Bữa ăn sáng của phải ở chỗ này sao? Mẹ còn ở ngoài chờ đút cho nữa kìa.”

      “Tôi muốn ăn thứ này.” Dáng vẻ của có vẻ cam chịu, chỉ dám thầm.

      Trong nháy mắt, cảm thấy dịu dàng, hiền thục, thiên sứ cái gì cũng vô dụng. Đối với những người như vậy, bạo lực chính là cách tốt nhất để giải quyết vấn đề, sao lại có thể quên được.

      muốn cũng phải ăn! Chị hôm nay rất bận, rảnh để chạy loanh quanh mua đồ ăn giúp cậu.” vừa vừa đem dịch truyền treo lên giá.

      “Chị, vậy tôi ăn.”

      Đột nhiên hóa đá.

      Người này hôm nay uống lộn thuốc rồi? Hay là giả bộ làm con cừu ? Mới vừa rồi còn nổi trận lôi đình chỉ tội đến trễ cơ mà.

      Sau khi đút xong bữa sáng rồi thay đổi dịch truyền, chuẩn bị ra ngoài lấy thuốc cho nghe giọng từ sau lưng truyền tới: “ đâu vậy?”

      “Sang phòng bệnh khác chứ sao. Còn nhiều bệnh nhân chờ tôi tiêm thuốc nữa.” cố ý trả lời như vậy.

      giả vờ rên rỉ : “ được .”

      “Sao lại thể ?”

      “Y tá trưởng cho biết sao, bắt đầu từ hôm nay là y tá đặc biệt của tôi.” Khóe môi của nhàn nhạt ý cười.

      Nụ cười kia khiến cho Hạ Vãn Lộ có cảm giác nguy hiểm tới gần. Thảo nào ta đột nhiên nghe lời như vậy, hóa ra là sớm biết còn lên kế hoạch để giày vò nữa.

      Nụ cười khóe môi càng ngày càng đậm.

      thừa nhận, sau khi biết mình bị mù, trở nên nóng nảy lo lắng và thích gây khó dễ cho người khác. Đó là bởi vì sợ hãi, sợ nghe thấy giọng điệu bi thương của người thân nên mới xua đuổi họ tránh xa mình. Nhưng mà, khi còn lại mình ngây ngốc, lại sợ độc, mỗi ngày trôi qua đều dài đằng đẵng, biết đâu là bình minh lúc nào là đêm tối, giống như mình chờ đợi cái chết.

      Những lúc như vậy, nhớ tới ý tá tràn đầy sức sống ấy, phải người nhà của , mà khổ sở, cho nên cần lo nghĩ tới tâm trạng của . có thể muốn gì làm nấy, có thể nổi giận, giả vờ ngoan ngoãn, châm chọc thậm chí mắng mỏ cũng được, tất cả đều có thể phát tiết ra ngoài. Hơn nữa, còn phát thấy nhược điểm của này, mặc dù ăn hết sức chua ngoa nhưng tấm lòng lại mềm như đậu hũ, tóm lại là vô cùng lương thiện. Cho nên, thỉnh thoảng giả vờ nũng nịu chút là có thể tận hưởng cảm giác thích thú khi gạt được người.

      đúng ra, có ấy ở đây, thời gian trôi nhanh hơn chút.

      Cho nên, buổi sáng thấy còn chậm chạp chưa chịu xuất , nóng nảy của lại bắt đầu bộc phát. Trong lòng cứ nghĩ, chờ sắc nữ này tới nhất định phải cho bài học mới được.

      Nhưng mà lại nghĩ tới, khi giọng của vừa cất lên ở trong phòng bệnh yên tĩnh tất cả lửa giận cũng biến mất còn tung tích. chỉ có thể giả bộ rống lên câu “Sao giờ này mới đến?!” rồi im bặt, những gợn sóng vui mừng nho bỗng dưng tràn tra từ tận đáy lòng .

      Y tá đặc biệt hai mươi bốn giờ của

      có chút mong đợi.

      Đây là cảm giác tới nay chưa từng có từ khi biết được đôi mắt bị mù.
      Last edited by a moderator: 11/10/14
      kabi_ng0k, Quan Tiểu YếnChris thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member VIP

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 34: Em là đôi mắt của

      Ở cạnh Tả Thần An tuyệt đối chính là cơn ác mộng, nếu như đủ năng lực chịu đựng tuyệt đối thể tiếp tục kiên trì.

      Ngày đầu tiên trông chừng , hai người cứ nhìn nhau chẳng lời nào. có thể có đề tài chung nào được chứ? Chỉ là, hai người cứ ngồi như vậy được câu lại cảm thấy thực khó chịu sao? Nếu ngồi cả ngày như vậy cái mông cũng bị ê rồi nha.

      cảm thấy cuộc sống thế này quá bức bối, lấy điện thoại di động ra chơi.

      Tiếng tút tút của điện thoại di động chọc giận Tả Tam thiếu, khiến bắt đầu nổi giận. “Mau cất cái điện thoại di động rách nát của lại cho tôi.”

      làm mặt quỷ với , bệnh viện có quy định để cho bệnh nhân được an tĩnh, quấy rầy họ nghỉ ngơi, nhịn, tự mình kiểm điểm, sau đó đổi sang đọc sách chuyên ngành.

      Chẳng lẽ tiếng lật sách cũng có thể ảnh hưởng đến Tả Tam thiếu nghỉ ngơi? Qủa nhiên lại trừng cái mặt lạnh rống giận, “ cho phép đọc sách.”

      giật mình, “Vậy muốn tôi làm gì?”

      Chẳng lẽ muốn ngồi bên cạnh cùng ngẩn người suốt 24 giờ ngày?

      Có phải quá nhàm chán rồi ? buồn bực chết người đó.

      “Tôi muốn để làm gì đấy!” khó chịu bực bội.

      “Tả 18, là quá đáng! Lại , cứ nằm đấy câu nào, từ sáng đến tối, lại từ tối đến sáng, chẳng lẽ muốn tôi cũng như vậy? Tôi khó chịu chết mất!” gập sách lại, tinh thần phản kháng từ từ dâng lên, bất quá chỉ là có tiền thôi mà? Có tiền cũng nên hành hạ người ta như vậy.

      mấp máy môi, được gì.

      Hạ Vãn Lộ vốn là thông minh, đột nhiên nhìn thấy dáng vẻ thê lương và bất lực dưới đôi môi trắng bệch của .

      Đúng vậy, cuộc sống như vậy, mới trải qua ngày cảm thấy khó chịu, nhưng mà, phải trải qua bao lâu rồi nhỉ?

      Từ lúc nhập viện tới nay, chưa hề rời khỏi phòng bệnh này, thậm chí, ngày có 24 giờ chiếc giường này mất 23 giờ, để bất cứ ai đến thăm mình, để người nhà đến chăm sóc, có bất cứ trò tiêu khiển nào, nhìn thấy thứ gì, chuyện duy nhất làm mỗi ngày chính là ngồi đó chờ thời gian trôi qua.

      Cuộc sống như vậy, sao lại thể nóng nảy? Sao lại thể tuyệt vọng?

      Còn , lại thản nhiên làm những việc mà chỉ có người khỏe mạnh mới làm được trước mặt , đối với có phải là quá châm chọc ? ra, đối với , việc đọc sách hay chơi điện thoại di động chỉ là những việc rất nhặt và đơn giản, nhưng đối với vài người mà , đó là những hy vọng xa vời.

      Cho đến bây giờ, mới hiểu được bệnh nhân cách sâu sắc, những ví dụ được mọi người truyền tụng ở khắp các phòng bệnh, những bệnh nhân đau đớn đến mức sống nổi vẫn cố gắng gượng cười, hóa ra chỉ nhìn thấy mặt kiên cường của họ, lại để ý đến đằng sau kiên cường ấy là nước mắt và đau đớn. Còn , lại còn đem họ làm ví dụ để giáo dục Tả Thần An.

      cảm thấy hơi xấu hổ….

      “Việc đó… xin lỗi…” cảm thấy trước giờ mình quá tàn nhẫn với Tả Thần An rồi.

      trầm mặc.

      “Hay là… Tôi đẩy ra ngoài dạo, phơi nắng cũng được… Mấy bông hoa trong vườn…” chưa kịp hết liền ngậm miệng, đầu óc của lại bị ngâm nước nữa rồi. mở bình sao biết trong bình có gì… Hoa có nở chăng nữa cũng nhìn thấy được.
      Last edited by a moderator: 18/10/14
      kabi_ng0k, ChrisQuan Tiểu Yến thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Re: [ đại] Kinh thành Tam thiếu: Ông xã gõ cửa lúc nửa đêm - Cát Tường Dạ

      Chương 35: Em là đôi mắt của


      ***
      “Chuyện đó… phải tôi…” Người nhanh mồm nhanh miệng như nhất thời cũng bí từ.

      mím chặt môi, bờ môi giống như điêu khắc, vừa cứng ngắc vừa lạnh lẽo.

      cúi đầu thầm nghĩ có phải lần này mình gây họa rồi ?

      Cũng tốt, chết chết, đúng lúc cần phải hầu hạ chàng Tả Tam thiếu này nữa rồi.

      chờ đợi lửa giận của bùng cháy, thiêu đốt cho tới khi bị thương tích đầy mình.

      Nhưng mà, chờ được chỉ là câu của , “ đem tóc của tôi cạo thành như vậy tôi làm sao dám ra ngoài gặp người?”

      A…

      Nếu như nghe nhầm, là giỡn? cũng biết giỡn?!

      khó tin ngẩng đầu lên, cũng phát được chút dấu hiệu đùa giỡn mặt , nhưng giọng điệu vừa rồi của ràng phải tức giận.

      Đột nhiên, trong đầu lên suy đoán rất to gan, viện cớ để trốn tránh.

      căn bản là muốn đối mặt với thế giới bên ngoài. Từ trước tới nay, chỉ núp mình trong căn phòng bệnh nho này, ngay cả người thân và bạn bè cũng muốn gặp, sao có đủ can đảm để đón nhận ánh nắng mặt trời và sương gió ở bên ngoài?

      Nhìn kỹ sắc mặt tái nhợt và làn môi có huyết sắc của , hiểu sao trong lòng có chút hơi chua xót. biết, chua xót này là xuất phát từ thương hại hay bất kỳ lý do nào khác, chẳng qua là thầm chua xót, trong lòng còn có loại kích động vô cùng mạnh mẽ thúc dục ___ muốn đẩy ra ngoài, muốn mang đến dưới tia nắng mặt trời.

      “Vậy làm kiểm tra tổng quát vậy?” hơi nháy mắt, tùy tiện dối.

      “Có cái gì phải kiểm tra nữa? Kiểm tra tới kiểm tra lui còn phải ra kết quả?” Giọng điệu của rất chắc chắn, chỉ là, nếu để ý lại có thể cảm nhận được đơn và tuyệt vọng trong lời của , là đơn lạc lõng của người đàn ông bị mù trong thế giới này.

      Lần này, thực cảm giác được.

      Đây cũng là lần đầu tiên kể từ khi bắt đầu thực tập, học được cách đứng góc độ của người bệnh để thể nghiệm cảm giác của họ mà phải mù quáng dùng dịu dàng, vui vẻ của mình để cảm hóa họ giống như trước đây.

      thôi! Tả 18…” nghiêng đầu, trợn to hai mắt dùng lời ngon ngọt dụ dỗ , trong giọng chứa đựng mềm mại mà chính cũng nhận ra được.

      Đến nỗi Tả Thần An lần đầu phá lệ, nghiêm mặt gật đầu cái, “Ừ”.

      mừng rỡ, đỡ ngồi lên chiếc xe lăn, sau đó đẩy ra khỏi phòng bệnh.

      Y tá qua lại thấy đẩy Tả Tam thiếu khó chiều kia ra khỏi bệnh viện đều hết sức kinh ngạc, lại nhìn lè lưỡi, trong lòng dâng đầy cảm giác thành tựu.

      Nhưng mà, kết quả lại khác xa so với những gì tưởng tượng.

      Ánh mặt trời ấm áp từ bên ngoài khiến cho Tả Thần An nhất thời cảnh giác, nghiêm mặt hỏi : “ dẫn tôi đâu?”

      …Làm kiểm tra chứ sao.” bắt đầu bịa chuyện.

      “Đây là bên ngoài?!” Giọng của hơi kích động.

      “Nơi kiểm tra ở tầng lầu đối diện.” nghĩ tới phản ứng của lại lớn đến vậy.

      “Hạ Vãn Lộ! gạt tôi?!” vốn là người thông minh, huống chi lại trong thời kỳ nhạy cảm như vậy, cứ cho là ở tầng đối diện cũng có hành lang nối liền, hoàn toàn cần thiết phải ra ngoài.

      “Tôi có, tôi chỉ muốn…” Nhìn thấy nổi giận lần nữa, giữ chặt xe lăn muốn giải thích.

      Nhưng Tả Thần An lại lộ ra vẻ mặt hơi dữ tợn, cảm xúc hoàn toàn mất khống chế, “! Tôi muốn ra ngoài! Đẩy tôi vào! Mau đẩy tôi vào!”

      gào thét khiến hoảng sợ, nhất thời biết phải làm thế nào cho phải, chỉ đứng nguyên tại chỗ.
      kabi_ng0kChris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :