1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Kinh Thành Tam Thiếu: Ông Xã Gõ Cửa Lúc Nửa Đêm - Cát Tường Dạ (Full)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      NGOẠI TRUYỆN 48.1: EM LÀ CỦA SỚM SỚM CHIỀU CHIỀU (toàn văn cuối cùng)

      Edit: hoacodat

      phản bội, đêm đó về đến nhà tâm thần thấp thỏm, sau khi nằm giường lúc lâu cũng thể bình tĩnh lại, ngay cả khi Thần Hi nằm mộng chủ động nhích tới dựa sát cũng dám tiếp nhận, lặng lẽ lui ra. Vậy mà, loại chuyện ăn vụng, như bị nghiện, hơn nữa, có lần đầu tiên, có lần hai cũng sao. thầm có chút may mắn, có lẽ Thần Hi biết, chỉ cần đối tốt với Thần Hi, biết đâu, vì vậy, càng đối tốt Thần Hi hơn, tặng hoa, tặng quà, đưa ăn sáng, những chuyện săn sóc trước kia chưa từng làm bây giờ toàn bộ bù đắp hết, nhưng mà, giấy gói được lửa...

      lần vào cuối tuần, và Phong Tình cùng xa nhà, nghỉ liên tiếp mấy ngày mới trở về, điện thoại di động cũng rơi xuống nước lúc hai người tắm suối nước nóng. Phong Tình phong tình vạn chủng nằm trong ngực , van cầu cho ba ngày hoàn chỉnh, mua điện thoại di động, dùng điện thoại của liên lạc với khách hàng, xinh đẹp động lòng người mê hoặc , cũng thuyết phục được , quả cắt đứt liên lạc giữa mình và gia đình, vậy mà, chẳng thể nghĩ tới, trong ba ngày này, thay đổi thế giới của và Thần Hi...

      Khi nhìn thấy tờ giấy thỏa thuận li hôn, mới biết mình làm sai điều gì, mới biết Thần Hi là người trọng yếu với biết bao. Thần Hi bị bắt tạm giam, thấy mình như tới tận cùng thế giới, lên bước nữa chính là ngày tận thế. bắt đầu suy nghĩ đến quan hệ ba người, ý thức mình vô cùng sai, sau khi cùng Phong Tình mấy phen dây dưa, sau khi Thần Hi ra ngoài, rốt cuộc quyết định chia tay Phong Tình, nghĩ muốn cùng Thần Hi hảo hảo sống qua ngày, người trước giờ vẫn chỉ là Thần Hi, thề muốn nắm tay đến già vẫn là Thần Hi, vậy mà, hôm chia tay lại bị Thần Hi bắt quả tang...

      Có lẽ đó là ý trời....

      Nếu muốn người khác biết trừ phi mình đừng làm, nghĩ câu này chỉ là lời xưa, biết vậy chẳng làm, có thể thế nào? Thần Hi, đánh mất, Phong Tình, chỉ nhất thời bị lạc, mặc dù có Thần Hi, cũng thể cùng Phong Tình tiếp nữa...

      _____đường ngăn cách ¬¬¬¬¬¬¬¬¬¬¬¬¬¬____________________________

      năm sau.

      Lại đến chủ nhật, lại đến ngày nhận Hạo Nhiên, Tống Sở tỉ mỉ tu sửa phen, ôm chậu hoa lan, mở ra cửa xe vừa mới mua. Đến ngày hôm nay, mới chân chính có thể đường đường chính chính gặp Thần Hi, năm qua , vẫn giả vờ ra vẻ kiêu ngạo, ra mỗi lần đón Hạo Nhiên chiếc xe sang trọng, cũng là mượn người khác, muốn Thần Hi biết, edit by ***************.com,, sau khi rời khỏi , ra rất nhếch nhác. Mặc dù em Tả thị còn tìm đến công ty gây phiền toái, nhưng công ty gặp tai nạn lần này do liên lụy, còn mặt mũi tiếp tục làm chung, cho nên rút cổ phần, trong năm đổi mấy công việc.

      Trong xe Thu Lan lặng lặng cất tiếng hát, CD vẫn phát những lời ca khúc cũ: là cùng chung nhau dài lâu, giấc mơ có vui vẻ có thống khổ, cõi đời ngàn dặm đồi núi ngàn dặm đường, ta có thể chắp chắp nối nối. Mang theo đủ loại thiên tân vạn khổ quá khứ, hướng đến ngày mai hạnh phúc mỹ mãn...

      Khóe môi tự chủ giương lên, giống như rất ít khi dụng tâm tặng vải caro cho Thần Hi, đoạn thời gian cùng Phong Tình chung với nhau, ngược lại qua , thế nhưng chuyện này cũng là vì áy náy, cũng phải vì hay ngưỡng mộ, có phải từ hôm nay trở phải tỏ tâm ý với , cho biết, vẫn như xưa? Lặp lại lần nữa con đường thời niên thiếu theo đuổi , có điều, đổi thành theo đuổi ?

      Mùi hương hoa lan len lỏi vào ruột gan, lòng xẹt qua chút dịu dàng, chậu hoa này được tuyển chọn rất lâu trong chợ mới được...

      Nhưng, khi nhìn thấy Thần Hi mặc thân trang phục công chức mang theo Hạo Nhiên xuất trước mặt trong lòng lại lộp bộp. Ngày chủ nhật luôn được nhìn thấy , mà nay trải qua năm kinh nghiệm chìm nổi trong thương trường, ánh hào quang quanh thân càng sáng hơn ngày trước. Đúng vậy, chủ tịch hội đồng quản trị công ty nhà họ Tả, đứng nơi cao nhất thế giới, vẻ đẹp của , sức quyến rũ của , làm sợ hãi than, làm hít thở thông, cũng làm áp lực gấp bội. này, trưởng thành theo năm tháng, vĩnh viễn là nhật nguyệt tinh thần ngưỡng mộ (ánh mặt trời, ánh trăng, ánh sao sáng). Tự tin lúc lên đường có chút dao động nho , tay cầm hoa lan cũng do dự...

      Thần Hi dắt tay Hạo Nhiên tới, mỉm cười với , “Chúc mừng .” Trong tuần, Tống Sở thành công được mời vào tập đoàn xuyên quốc gia, cũng được bổ nhiệm làm Tổng giám đốc công ty tại Trung Quốc. Tin tức này sớm truyền ra, cũng vui mừng thay , vốn là người xuất sắc, rời khỏi , có thể trôi qua tốt hơn...

      ra biết, cười cười, hơi ngượng ngùng, cũng có lúng túng, đắc ý phấn chấn lúc ra cửa cũng nhạt , trước hào quang tỏa sáng như ánh mặt trời của , chỉ là ngôi sao nhoi thôi, huống chi, cho cùng, có thể được tổng giám đốc tập đoàn nhìn trúng, cũng là nhờ giúp đỡ trong lý lịch của , trẻ tuổi, từng ở bên công ty nhà họ Tả giữ chức Tổng giám đốc sáu năm...

      “Tặng cho em.” đưa hoa cho .

      Trong mắt thoáng qua chút đau thương dễ phát giác, cười tiếng, nhận, “Cám ơn”.

      “Hạo Nhiên! ! Lên xe, hôm nay dẫn con đến trường học ngày trước ba mẹ từng học chơi nhé!” tránh ánh mắt Thần Hi, hai tai nóng lên, lòng thầm buồn cười, mình thế nhưng thấp thỏm giống như thiếu niên vừa mới biết vậy...

      Bước chân Thần Hi khựng lại, mặt hơi trắng bệch.

      Trường học...

      Sau khi chia tay , cũng đến trường học nữa, muốn , cũng dám ...

      “Mẹ! nhanh lên chút! Chậm trễ nữa mẹ lại phải gặp khách hàng rồi!” Hạo Nhiên quay đầu gọi .

      nâng khóe môi nhợt nhạt, từ từ đuổi theo bọn họ.

      “Còn phải gặp khách hàng?” Sau khi Tống Sở lên xe hỏi , khó trách hôm nay ăn mặc chỉnh chu như vậy.

      “Vâng! Có khách hàng từ nơi khác chạy về, lại gấp gáp muốn bay , chỉ có buổi trưa hôm nay mới có thể gặp lần!” trả lời công thức hóa. năm nay công ty nhà họ Tả phát triển nghiệp vụ mới, made by ***************.com,,, càng ngày càng bận rộn, muốn phát dương quang đại công ty của ba.

      chú ý thấy Tống Sở mở cửa chiếc xe mới cóng, nhớ lại xe trước cũng tồi rồi mà? Trong nháy mắt liền hiểu, Tống Sở, vĩnh viễn là người kiêu ngạo.

      Lái xe đến trường đại học, sau bảy năm, người vật còn, cùng qua từng tấc đất, khí thở trong trung cũng quen thuộc như vậy, cảm giác áp bách bao trùm, lòng bàn tay trĩu nặng, ép khó chịu vô cùng.

      Ba người cùng tới sân bóng, Tống Sở để con trai tự chơi, lại ngồi xuống khán đài, thấy vậy, cũng đành ngồi xuống, ngồi bên cạnh .

      Nhìn những sinh viên đại học bừng bừng sức sống, ánh mắt Tống Sở quanh tia sáng mông lung, “Thần Hi, em còn nhớ ngày xưa em thường thích xem chơi bóng ?”

      Làm sao nhớ? ưu tú như vậy, làm mọi người chú ý như vậy, luôn luôn là cổ động viên cổ động nhiệt tình nhất, e sợ người khác biết là niềm tự hào của , hai mắt sáng rỡ chỉ vào cầu trường với mọi người: nhìn ! Nhìn Tiểu Mỹ Nhân nhà tôi này! Tiểu Mỹ Nhân nhà tôi là lợi hại nhất!

      Bọn họ cùng khoa, mỗi lần khoa của đấu cùng khoa đều cổ vũ đội khoa thắng, mỗi lần như vậy đều bị bạn cùng khoa mắng mỏ, mắng là phản đồ...

      Phản đồ sao? vinh dự làm phản đồ.

      gật đầu, hốc mắt chua xót ươn ướt.

      cười, xuống cầu trường, biết với các sinh viên đại học chuyện gì, lúc chuyện vẫn nhìn , sau đó nhập vào cuộc đấu, cùng đám sinh viên trẻ tuổi chơi bóng.

      Chung quanh sân bóng tràn ngập tiếng trầm trồ khen ngợi, biết bọn họ ủng hộ cho ai, tầm mắt của , cũng dần mơ hồ, thể tiếp tục tìm trong đám người người mình từng nhiệt tình theo đuổi, xuất trước mắt, là hình ảnh bọn họ lúc trẻ, cầu trường đẹp trai hơn người chuyền bóng ném rổ, hơn nữa chàng trai đó còn hướng đám cổ động viên nở nụ cười với ...

      TiếMột bên san vang lên tiếng cười, bỗng tỉnh lại, hai bên má lành lạnh, chẳng biết từ lúc nào lệ rơi đầy mặt, khó trách tầm mắt lại mơ hồ như vậy...

      cười tới, khẽ thở dốc, “Già rồi, thể lực tốt! Xem ra sau này phải rèn luyện thêm mới được!”

      cúi đầu .

      thấy rơi lệ, trái tim thoáng đau đớn, chút nghĩ ngợi nắm tay , ngoại truyện Thần Hi_Kinh thành Tam thiếu_Cát Tường Dạ được chuyển ngữ bởi editor thuộc diễn đàn Lê * Quý ` Đôn, tay kia lại lau nước mắt cho , “Thần Hi, sau này chơi bóng cùng được ? Mỗi ngày, chỉ có và em...” Trong cuộc sống ủng hộ, dường như tất cả cũng trở nên còn ý nghĩa.

      khẽ run, tránh tay .

      Tay giơ lên cứng đờ, bất đắc dĩ để xuống, cười khổ sở, “Thần Hi, biết lúc trước là đúng, cho cơ hội được đền bù được , chúng ta bắt đầu lần nữa, được ? Lần nữa kéo dài sớm sớm chiều chiều (mỗi ngày) của chúng ta!”

      Lòng khổ sở. biết, mỗi lần gặp mặt , đều giống như rạch vết sẹo kết vảy trong lòng , nhắc nhở vết thương kia đau đớn bao nhiêu. Phương Di , muốn quên người ra rất đơn giản, cần gặp, cần khinh rẻ.

      Nhưng mà, thể gặp , vì Hạo Nhiên, phải gặp , phải chứng minh cho Hạo Nhiên thấy, mặc dù ba mẹ ly hôn, nhưng vẫn là ba mẹ của nó...

      Mỗi lần gặp , cũng chỉ mỉm cười tự nhiên, ôn hòa có lễ, nhưng cũng có nghĩa quên vết sẹo kia...

      “Thần Hi, có được ?” nắm chặt tay . nghĩ, vẫn còn , nếu Kỷ Tử Ngang bên năm, sao chưa được kết quả gì.

      Thần Hi nghĩ ngợi, có lẽ thái độ của mình làm Tống Sở có chút hiểu lầm, bỗng nhiên trong đầu nhớ tới đoạn văn, mượn nghe, “Em chưa bao giờ là người như vậy, kiên nhẫn nhặt từng mảnh từng mảnh vụn, ghép nó vào nhau, sau đó tự nhủ đồ vật vừa được tân trang giống như đồ mới. đồ vật đổ vỡ chính là đổ vỡ. Em tình nguyện nhớ dáng vẻ lúc nó còn đẹp đẽ, lại muốn sửa chữa nó tốt lên, sau đó cả đời nhìn những vật bể nát kia.

      Lúc lời này, cảm thấy rất vết thương trong lòng lại nứt toác, đau khôn cùng. Thời gian trôi qua, chút vết thương kia mặc dù được vá lại, nhưng nó vẫn còn ở đó...

      Đồng thời, trong đôi mắt Tống Sở, ánh sáng dần tắt.

      “Ba ba! Ba giỏi!” Hạo Nhiên chạy trở về, cắt đứt lúng túng giữa bọn họ.

      “Mẹ, mẹ nhìn thấy ? Ba là người dẫn bóng nhiều nhất!” Hạo Nhiên ngẩng đầu, gương mặt đầy kiêu ngạo.

      Thần Hi lặng lẽ lau nước mắt, cười dịu dàng, đưa tay lau trán con trai đầy mồ hôi, “Đúng vậy! Ba Hạo Nhiên là giỏi nhất! Lúc trước chính là ngôi sao bóng rổ trường học đấy!” Chưa bao giờ quên bắt thời cơ tạo hình tượng người cha vĩ đại trong lòng con trai, vẫn tin rằng, khiến con trai sùng bái ba mình đối với trưởng thành của con trai có ý nghĩa hết sức quan trọng.

      “Ba, sau này con muốn học chơi bóng rổ với ba!” Hạo Nhiên nhìn Tống Sở với ánh mắt sủng bái.

      “Được!” Tống Sở sờ đầu bé, giọng hơi trầm khàn.

      Thần Hi nhìn đồng hồ cổ tay, “ đến giờ rồi, em phải đây!”

      đưa em !” Tống Sở đứng lên lấy xe.

      Hạo Nhiên lặng lẽ nắm tay mẹ mình, thừa dịp ba ở đây giọng hỏi, “Mẹ, ba lại làm mẹ đau lòng nữa sao?”

      Lòng Thần Hi như nghẹn lại, đứa này, thế mà nhìn ra khóc...

      cúi đầu mỉm cười, “ có, là cát bay vào mắt thôi.”

      Mỉm cười, là biểu cảm thường làm nhất, giống như tấm mặt nạ...

    2. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      NGOẠI TRUYỆN 48.2: EM LÀ CỦA SỚM SỚM CHIỀU CHIỀU (toàn văn cuối cùng)

      Edit: hoacodat

      Hôm đó là sinh nhật Tưởng giáo sư.

      Thần Hi và Thần An mang theo Hạo Nhiên được mời đến nhà họ Kỷ ăn cơm tối.

      Hạo Nhiên phải lần đầu tiên đến Kỷ gia, ông Kỷ và Tưởng giáo sư cũng rất thích Hạo Nhiên, đoán chừng do quá muốn bồng cháu, thấy đứa bé chân mày đều cười lên, Hạo nhiên ăn ngon cái gì cũng nhét vào tay.

      Kỷ Tử Ngang tự mình làm cái máy bay mô hình , vừa vặn mượn cơ hội này đưa cho bé, còn ở trong sân dạy bé chơi thế nào.

      Hạo Nhiên càng Kỷ sùng bái Tử Ngang cuồn cuộn như nước sông, nhưng khi nghĩ tới ba mình, cảm thấy tình cảm sùng bái đối người đàn ông khác nên vượt qua ba mình, vì thế, lúc ăn cơm vụng trộm hỏi mẹ, “Mẹ, chú Kỷ và ba, ai lợi hai hơn?”

      Thần Hi liền hiểu thằng oắt con này rối rắm cái gì, nhất định là sùng bái Kỷ Tử Ngang, cảm tình lại dám vượt qua, cũng trả lời thẳng mặt, hỏi lại bé: “Cách nhìn của con thế nào?”

      Hạo Nhiên chưa bao giờ che giấu ý nghĩ chân trước mặt mẹ, suy nghĩ , “Ba chơi bóng rất lợi hai, làm buôn bán cũng rất lợi hại, là tổng giám đốc! Chú Kỷ , hiểu biết nhiều, kể chuyện xưa, chơi với con, phẫu thuật... Mẹ, ba và chú Kỷ am hiểu giống nhau.”

      Thằng nhóc con này mới học lớp , biết dùng từ am hiểu này rồi, còn phân thành hai vấn đề, đây rất khó. Thần Hi nở nụ cười, nhéo cái mũi của bé, “ phải con có đáp án rồi sao?”

      “Đúng ha! Có thể đều cùng là thứ nhất!” Nhóc con nghĩ thông suốt vấn đề này, hơn nữa còn thuận miệng đánh giá, “Mẹ, chú Kỷ luôn làm mẹ cười, ba luôn làm mẹ khổ sở.”

      Lòng nàng buồn bực, đứa bé này mẫn cảm như vậy sao?

      đợi nàng kịp phản ứng, Hạo Nhiên chạy chơi rồi...

      Sau khi cơm nước xong Thần An muốn dẫn Hạo Nhiên mua đồ chơi, giao nhiệm vụ đưa Thần Hi về cho Kỷ Tử Ngang. Thần Hi cảm thấy kỳ quái, mua đồ chơi và đưa về nhà có mâu thuẫn sao? Ba người bọn họ hoàn toàn có thể cùng mua đồ chơi sau đó cùng nhau về nhà mà?

      Nhưng, còn chưa kịp lấy túi xách, hai người đàn ông lớn thấy bóng dáng rồi...

      Sau khi Kỷ Tử Ngang được đoạn bỗng ngừng lại, ghé mắt hỏi , “Mới cơm nước xong, chuyến tiêu thực nhé?”

      “Được!” cũng cảm thấy ăn quá no, có cách nào, trù nghệ (nấu ăn) của Tưởng giáo sư vẫn tốt như vậy!

      Đèn hoa vừa lên, gió đêm thổi, edit by ***************.com,,hương khí mùa thu len lỏi qua lớp áo lông, xâm nhập đến làn da , hơi run run.

      Kỷ Tử Ngang nhìn cái, cởi áo khoác ra, khoác lên người , “ nghe lời bác sĩ , chịu thiệt ngay trước mắt! Thực hiểu phụ nữ bọn em, vào thu rồi còn mặc ít như vậy, hơn nữa còn mặc váy, tất chân giữ ấm hiệu quả đâu, khi già đầu gối đau đấy!”

      Già? Nghĩ cũng quá xa rồi! Bây giờ chỉ tranh thủ cho từng chuyện ngày hôm nay làm cho tốt sai lầm thôi, nào có thời gian nghĩ đến chuyện già gì kia chứ, hơn nữa, biết khi già ai ở bên đâu nữa là...

      “Kỷ Tử Ngang, dong dài!” Lòng buồn bực, ngoài mặt lại làm như có việc gì mắng .

      cũng để ý, ngược lại còn cười, “Bác sĩ chính là dong dài như vậy! Sau này cần mặc váy, xinh đẹp thế nào cũng phải khiến mình cảm thấy lạnh lẽo sao?”

      nở nụ cười, cần”? Từ này càng giống như lời cha ...

      “Lo chuyện bao đồng! Bác sĩ Kỷ, có phải rất rỗi rảnh hả!? Nghe các bắt đầu bầu chức Viện trưởng nhiệm kỳ mới, hẳn nên bề bộn nhiều việc mới đúng! Có hi vọng chuyển lên chính thức hay ?” nhớ tới Kỷ Tử Ngang vẫn cứ là Phó Viện trưởng, lúc này lão Viện trưởng muốn rút lui, có thể lên ?

      “Ha ha, thuận theo tự nhiên! biết!” cười ra tiếng.

      giương mi, Kỷ Tử Ngang vẫn như thế, những Phó Viện trưởng khác đều muốn thăng tiến bò lên , lại khong hề giống người khác, cả ngày cà lơ phất phơ quan tâm. khỏi chau mũi, “ đó! Việc gì cũng để ý! Em xem ngày nào đó người khác chen lấn giẫm đạp xem còn hồ nháo nữa !”

      cười càng tùy ý hơn, “Cũng cần! Dù sao có người , chờ thất nghiệp mời làm thợ mát xa!”

      hơi giật mình, nhớ tới lúc vui đùa bãi biển. Bởi vì là vui, cho nên cho rằng nó vĩnh viễn là vui đùa, nên cũng vui đùa , “Được! Vậy từ chức ngay lập tức được rồi đấy! Em dùng tiền lương gấp hai lần bệnh viện đến mời !”

      Kỷ Tử Ngang nhìn , ánh đèn chiếu xuống, đôi con ngươi chiếu sáng, “Được! Đây là em đó nhé! Em nuôi !”

      Thần Hi bỗng thấy lời này đúng, ngưng mắt nhìn , trong mắt chút lưu luyến ôn nhu làm người ta hoa mắt. Có lẽ, nhìn lầm rồi....

      cười gượng, “Đùa thôi! Kỷ đại tiến sĩ làm sao em mời nổi! Là dao mổ tốt nhất bệnh viện các , làm sao em dám đào trụ cột...”

      nghiêm túc đó, Thần Hi.” Kỷ Tử Ngang cúi đầu đưa mắt nhìn nàng hơi hốt hoảng, “Cho chăm sóc em cả đời.”

      Thần Hi rối loạn.....

      Phương Di , muốn quên đoạn tình cảm cách tốt nhất chính là bắt đầu tình mới.

      chưa từng nghĩ đến sau này như thế nào, có lẽ cứ độc thân cả đời như vậy, có lẽ, bắt đầu tình mới, tiếp nhận người mới, nhưng mà, chưa từng nghĩ tới người này là Kỷ Tử Ngang.

      Nhớ lại hơn năm nay, Kỷ Tử Ngang vẫn luôn bên cạnh , từ lúc đầu chơi bóng cùng , cùng vượt qua tháng đầu tiên khó khăn nhất, sau này càng thường hay tới nhà họ Tả, gặp ba, gặp Thần An, gặp hai đứa bé, ngoại truyện Thần Hi_Cát Tường Dạ chỉ đăng duy nhất diễn ; đàn Lê' Quý ; Đôn, thời gian chân chính mình cùng ra nhiều lắm, ra, lại dùng cách này để bên ...

      lấy danh nghĩa kiểm tra sức khỏe cho ba, thuận tiên mang đến thuốc bổ cho , lấy danh nghĩa cho Hạo Nhiên và Y Thần món đồ chơi, mang cho món ăn thích, lấy danh nghĩa cùng chơi cờ với Thần An, ra vì trong lúc ban đầu tiếp nhận công việc trong công ty rất bận rộn mà chơi đùa bầu bạn với Hạo Nhiên, lấy danh nghĩa các loại cùng chỉ là lấy cớ, chỉ là muốn bầu bạn bên , nằm trong phạm vi tầm mắt của .

      Nhiều khi, quả nghĩ như vậy, may mà có Kỷ Tử Ngang....

      May mắn có Kỷ Tử Ngang, làm cho sau thời kỳ ly hôn chịu đựng quá khó khăn, may có Kỷ Tử Ngang, lúc bối rối bấn loạn, ở bên cạnh chăm sóc bên cạnh Hạo Nhiên; may có Kỷ Tử Ngang, làm cho có thời gian gặm nhấm tư vị đơn, may có Kỷ Tử Ngang, theo như lời Hạo Nhiên, làm trong cuộc sống thống khổ của , cũng có thể chế thuốc cười vui vẻ....
      cho là, tất cả chuyện này, chỉ vì bọn họ là bạn bè, là bạn học....

      “Thần Hi, em vẫn luôn ở chỗ này của . Biết ? Từ lúc học trung học. Mấy năm đó, vẫn hiểu, cũng nhiều lần thành nghiêm túc , có lần nào có được kết quả? Lần này trở về nước mới phát , nguyên nhân là ở đây.” chỉ vào trái tim mình, “Bởi vì nơi này sớm có người, ấy chiếm chỗ này rồi, chịu ra ngoài....”

      Thần Hi kinh ngạc nhìn , chẳng lẽ nhiều năm như vậy? Mà chút cảm giác cũng có...

      chợt hiểu, tại sao hôm nay Thần An vứt bỏ ...

      “Thần Hi, đời này, có ý định để ấy ra...” Kỷ Tử Ngang nhìn , thâm tình lại dịu dàng.

      ! nên như vậy! Thần Hi lắc đầu, “Kỷ Tử Ngang, đáng giá có bên tốt hơn, mà phải là người kết hôn còn có đứa con như em!”

      “Thần Hi! nên trốn tránh vấn đề! cần lấy cớ qua loa với , kết hôn và có đứa bé trước giờ chưa từng để ý đến, đối Hạo Nhiên thế nào em nhìn thấy rất ràng, ba mẹ cũng để ý, bọn họ rất thích Hạo Nhiên. Thần Hi, nguyên nhân em cự tuyệt cũng chỉ là nhát gan và bỏ được thôi. Tới bây giờ, em vẫn bỏ được Tống Sở, em lại dám dễ dàng tin tưởng tình cảm nào khác nữa, nhưng sao, có thể đợi, nhưng phải mang tâm ý của cho em biết, em sáng chói như vậy, em có biết có bao nhiêu đàn ông thích em ? Cho nên, phải với em, cũng là trong số đó, miễn dẫm phải vết xe đổ như mười năm trước, cũng muốn lại lỡ mất em mười năm như vậy nữa!” có đôi mắt lợi hại của người bác sĩ, dường như tất cả mọi chuyện đều sáng tỏ.

      Thần Hi biết, rất đúng, hơn năm nay, thiếu đàn ông muốn lấy lòng , nhưng mà, có quyền để ai chờ đợi, Kỷ Tử Ngang cũng vậy...

      Tươi cười của có phần hiu quạnh, “ sai, Kỷ Tử Ngang, em bỏ được, cũng dám tin tưởng. Cho nên, đừng chờ, kết quả đâu, Kỷ Tử Ngang, em người giống như lúc trước nữa...”

      Lần này, hao hết tinh lực của , bao giờ có nữa... như vậy, Kỷ Tử Ngang cũng chết tâm rồi...

      Kỷ Tử Ngang lại nở nụ cười, “Đồ ngốc! có rất nhiều loại. Em và Tống Sở tất nhiên là khắc cốt ghi tâm, nhưng mà, có nghĩ tới còn có loại tình xuy diện bất hàn ( biết nghĩa, tạm dịch là gặp nhau lạnh mặt), mưa dầm thấm đất? Có lẽ đủ nhiệt tình, nhưng rất ấm áp, đủ khắc sâu, nhưng rất lâu dài, chúng ta cả đời cùng nhau. có đau thương quá lớn, có chết sống lại, có chính là củi gạo dầu muối, cũng ầm ĩ cũng nháo nho linh tinh, lại mặc kệ thế nào, đều nắm tay em, qua mỗi ngày, đến lúc chúng ta tuổi già, nhớ lại khi xưa, em nhớ đường mang cho em niềm vui, nhớ đến đoạn thời gian gắn bó như thân nhân cùng nhau trải qua vài chục năm.... Thần Hi, luôn đợi đến khi em nguyện ý đưa tay để nắm đến ngày đó.”

      Đêm, dần buông xuống.

      Tống Sở lái xe qua phố phường hoa lệ về đêm, ven đường ngừng chiếc Buick hấp dẫn lực chú ý của , đây là xe của Kỷ Tử Ngang, made by ***************.com..., nhớ , tự chủ nhìn chung quanh tìm chủ nhân chiếc xe, quả nhiên, chỗ xa nhìn thấy hai người đứng sóng vai, người Thần Hi, khoác áo khoác của đàn ông...

      góc trong lòng đau, có điều nhìn màn này lại cảm thấy rất hài hòa....

      Đây là thực muốn thừa nhận.

      Vì sao lại có cảm giác này chứ? Nếu bàn về thân thế, Kỷ Tử Ngang càng xứng với Thần Hi, chẳng lẽ lúc mở cửa xe Buick kia Kỷ Tử Ngang có áp lực gì sao? Hay là Kỷ Tử Ngang làm về kỹ thuật, nên cần này đó?

      Cách thời gian đưa hoa lan cho Thần Hi hơn tháng, bây giờ Thần Hi, nhận lời Kỷ Tử Ngang rồi sao?

      Nghĩ đến trong sinh hoạt của Thần Hi sau này còn có nữa, trong lòng khó chịu, đồng thời cũng thấy thê lương.

      Yên lặng gia tăng tốc độ, đường phía trước dài lê thê chỉ có bóng đêm và ngọn đèn, lại thấy buồn bực, tăng tốc có ý nghĩa gì chứ? Con đường phía trước của chỉ có bóng đêm thôi, có ai đợi trở về nhà, tự tay đánh mất người , mười năm, toàn bộ nhiệt tình có trong sinh mệnh hao tổn hết, người giống như lúc trước nữa...

      Thần Hi, nếu có thể, nguyện ý dùng nỗ lực cả đời, khâu lại miệng vết thương kia, có được ?

      Đêm lạnh như nước thế này, là câu trả lời cho sao?

      Truyện Kinh thành Tam thiếu, ngoại truyện Thần Hi, chỉ đăng duy nhất *******************, các bạn vui lòng copy, cám ơn.....

      ~HOÀN~

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :