1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Kinh Thành Tam Thiếu: Ông Xã Gõ Cửa Lúc Nửa Đêm - Cát Tường Dạ (Full)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      NGOẠI TRUYỆN 35: EM LÀ CỦA SỚM SỚM CHIỀU CHIỀU

      quyết định cuối cùng của Thần Hi như thế nào, nhưng bất kể quyết định ra sao, đều phải lấy thân phận là người cả cho Thần Hi ấm áp nhất, giống như trước kia, chỉ ở sau lưng lo lắng mà ra trước mặt Thần Hi. muốn cho biết, bất kể xảy ra chuyện gì, cả gia đình và trai, đều là hậu thuẫn vững chắc nhất của .

      Ở trong lòng trai Thần Hi lau khô nước mắt xong, ánh mắt rốt cuộc dừng người Tống Sở.

      Tống Sở vẫn nhíu chặt chân mày, trong nháy mắt chạm phải ánh mắt , cũng nhàng dãn ra, vẻ mặt cười kia, vừa đau đớn, nhưng cũng đẹp mắt như ánh mặt trời.

      đón , ăn mặc rất chỉnh tề, nhưng mà, vẫn giấu được đôi mắt thâm đen sâu hoắm, đôi mắt đầy tia máu cũng lộ vẻ mệt mỏi dù cố gắng tỉ mỉ ngụy trang thế nào.

      Rốt cuộc , vẫn còn lo lắng cho ……

      cũng mỉm cười.

      Có điều, trai vẫn khoác lên vai , và Tống Sở cách nhau chỉ hai mét, mà , lại chẳng bước qua……

      cũng cứ đứng yên lặng như thế, chân như đổ chì, loại cảm giác chẳng lành cực kỳ bi thương ập vào lòng, khoảng cách hai mét này, dường như là mãi mãi……

      “Thần…….”

      “Em muốn về nhà, nhớ con trai quá, đưa Hạo Nhiên đến cho em nhìn chút được ?”

      muốn gọi tên , lại vừa mới gọi được tiếng “Thần” liền bị cắt đứt, muốn về nhà, nhớ con trai, trong lòng mừng rỡ, nhưng lại “mang Hạo Nhiên đến”……

      Lòng bỗng kích động rồi lại suy sụp xuống, thìu ra, nhà, là nhà họ Tả……

      “…… Được……” phải cố dùng sức lắm mới ra được tiếng này.

      “Cám ơn.” Trong nụ cười nhè của có chút thống khổ.

      nhìn mà ngây người, lòng cũng theo đó mà thương cảm, gặp phải biến cố này, mẹ vẫn còn bên trong tù, nhất định rất khổ sở, muốn ôm vào trong ngực, hảo hảo an ủi, nhưng mà, nhìn Tả Thần Viễn bào hộ Thần Hi vào trong ngực như bảo vệ con mình, đột nhiên cảm thấy mình đối vứoi cũng giống như người ngoài, , có thể giành lấy từ trong tay Tả Thần Viễn, ôm vào lòng sao?

      lâu sau, mới phản ứng kịp, vừa tiếng “Cám ơn” với , còn cám ơn……

      Thời tiết đầu xuân, bỗng trở nên rét lạnh như thế……

      Thoáng chớp mắt cái, ngồi trong xe của Tả Thần Viễn, cửa sổ xe mở ra, với , “Muốn lên xe ?”

      cười khổ, lắc đầu, “Em trước , tự lái xe đến.”

      “Được rồi, em ở nhà chờ Hạo Nhiên.” vẫn cười nhè , ánh mặt trời chiếu lên gương mặt , cảm thấy nhiệt độ.

      gật đầu cái, chán nản, chợt nhớ tới chuyện gì, có chút gấp gáp, cóc hút thẹn, “Thần Hi, lần trước di động của vô ý rơi xuống nước, cho nên…… tay điện thoại khác rồi, có điều số di động thay đổi……”

      Nụ cười Thần Hi khẽ dừng lại, yên lặng giây lát, “Được, biết……”

      cười……

      Rốt cuộc còn dùng vẻ mặt lạnh nhạt với nữa, nhưng mà, vì sao cảm thấy càng lạnh hơn vậy?

      Nụ cười này, lại chẳng bằng cười……

      Xe, rốt cuộc cũng lái .

      Tả Thần Viễn và Tả Thần An xem như có mặt. hiểu *****. Lúc Thần Hi gặp chuyện may lại có bên cạnh, dù là em trai nào cũng tức giận.

      Chỉ có Tả Tư Tuyền, lúc xe chạy qua trước mặt câu, “Mau đưa Hạo Nhiên đến nhà, người nhà gặp mặt nhau, đuổi chuyện xui của Thần Hi .” ra có ai có ý muốn đoàn tụ? người ra người bước vào, mây đen vẫn còn bao phủ, chỉ là, cũng thể bởi vì chuyện này mà thua thiệt Thần Hi.

      thẫn thờ đứng tại chỗ, nhìn hai chiếc xe nhà họ Tả mất, rốt cuộc khoảng cách với mình ngày càng xa, càng ngày càng xa, cho đến khi nhìn thấy nữa……

      Nhớ tới mới vừa rồi lúc chuyện Tả Tư Tuyền ba chữ “Người nhà” kia, trong lòng liền ẩm ướt, đau nhức……


      Lúc bốn người Thần Hi bọn họ trở về Vân Hồ, Loan Loan và Hạ Vãn Lộ đều ở đây, Tiểu Bàn, Y Thần cùng Kỷ Tử Ngang chơi trò xếp hình.

      Bởi vì chuyện Tiêu Hàn, khí trong nhà cũng có vui mừng, nhưng mấy đứa trẻ vẫn là biết chuyện, giọng chơi đùa nghịch ngợm của Tiểu Bàn và Y Thần đều rất rôm rả.

      Cũng ai ngăn bọn nhóc, trong nhà rất cần rôm rả rồi……

      Kinh thành Tam thiếu _ngoại truyện Thần Hi@***************

      Cho nên khi Thần Hi vào nhìn thấy màn này, Y Thần để Kỷ Tử Ngang cưỡi ngựa, mà Tiểu Bàn là cầm súng đồ chơi bắn về phía hai người họ, vì “Con ngựa” lắc lư, Thần Hi hưng phấn cười to.

      Bọn họ vào, làm hai mắt Kỷ Tử Ngang tỏa sáng, thích thú buông Y Thần xuống, nhàng, “Hưm” tiếng, “ chơi nữa, mẹ về rồi, đừng làm mẹ cảm thấy ồn ào.”

      Thân thể nhắn mềm mại của Y Thần tụt ngay xuống qua, ôm chân Thần Hi làm nũng, “Mẹ, người công tác trửo về sao gọi điện thoại cho Y Thần? Y Thần nhớ mẹ……”

      ra, mọi người vẫn lừa gạt bọn , chỉ là công tác thôi……

      ngồi xổm xuống, ôm lấy Y Thần, mặt vùi vào trong thân thể mềm mại kia, hương vị ngọt ngào ấm áp ngập tràn vào trong phổi, “Mẹ cũng nhớ Y Thần……”

      “Trước tắm , viện trưởng Kỷ đặc biệt mang tới lá bưởi cho em đấy!” Loan Loan ôm Y Thần từ trong ngực Thần Hi ra.

      Tả Thần Hi lúc này mới nhớ tới, sao lúc này Kỷ Tử Ngang cũng đến đây chứ?

      “Sau khi em gặp chuyện may, sức khỏe của bác Tả ổn định, cho nên, thỉnh thoảng đến xem chút……” Kỷ Tử Ngang dường như biết suy nghĩ gì, tranh thủ thời gian giải thích, trong lòng khỏi có tật giật mình, chỉ là đến xem bác Tả thôi sao? Thần Hi gặp chuyện may, làm sao yên tâm đến? Vẫn biết có tư cách gì quan tâm, tuy nhiên lại có cách nào khống chế tâm tình của mình, cho nên quan tâm chú ý đến sức khỏe bác Tả, cùng vừa để ý quan tâm đến tin tức của .

      “Lão Kỷ xem như quá có lòng rồi, còn nhớ lá bưởi nữa!” Tả Thần An khen Kỷ Tử Ngang câu.

      Mang tai Kỷ Tử Ngang hơi phiếm hồng.

      Nhanh chóng bổ sung, “Là mẹ mình nhớ đến, hôm nay còn kín đáo đưa cho mình!” xong, lập tức xoay mặt , cùng Hạo Nhiên chơi (hoacodat: raw và cv đều để Hạo Nhiên nhưng lúc này Hạo Nhiên ở nhà họ Tống hoặc đường đến, ta nghĩ là Y Thần hay Tiểu Bàn đúng hơn…), để che giấu mình ngượng ngùng lúng túng.

      Thần Hi nghi ngờ gì, sau khi “Thay em cảm ơn giáo” nghe theo mọi người sắp đặt vào phòng tắm.

      lâu sau, Tống Sở mang theo Hạo Nhiên tới, mấy ngày gặp mẹ, Hạo Nhiên vội vàng chạy qua, dựa vào trong người Thần Hi chịu rời , hốc mắt cố nén nước mắt tuôn rơi, giọng nghẹn ngào, “Mẹ, con biết người phải là người xấu! Mẹ là người tốt nhất nhất thế giới này!”

      “Hạo Nhiên! Con gì vậy? Tại sao mẹ là người xấu?” Y Thần nghe nửa câu của Hạo Nhiên, rất là tức giận.

      “Mẹ phải!” Hạo Nhiên đỏ mặt, đôi má vì tức giận mà phồng lên, “ út mẹ là người xấu, làm chuyện xấu, bị chí cảnh sát bắt giữ! Mẹ mới phải!”

      Thần Hi ngẩn ra, chỉ là, vốn cũng trông mong Tống Ngọc có thể lời hay gì, có điều, chỉ bảo như thế đối với phát triển của đứa trẻ tốt……

      Tống Sở nghe lời của Hạo Nhiên sắc mặt cũng thay đổi, “Hạo Nhiên!” muốn hỏi, cố út như thế? Nhưng mà, trong nháy mắt, ánh mắt mọi người nhà họ Tả đều nhìn , lời vẫn còn trong miệng cũng ra nữa……

      Hạo Nhiên cũng hiểu lầm , cho là muốn mắng mình, chẳng lẽ đúng sao? Ba luôn là giúp út giúp bé, lần trước còn vì út mà đánh bé……

      Cho nên, bé cứ bám dính trong lòng của mẹ mình, tìm kiếm bảo vệ từ mẹ, khuôn mặt nhắn vì phục mà phình đỏ lên, “Vốn vậy mà! út mẹ bị chú cảnh sát bắt, cũng thể ra ngoài, còn ba cần mẹ nữa, phải tìm người mẹ mới cho con! Con mới muốn mẹ mới! muốn! muốn!”

      Mặc dù Hạo Nhiên bướng bỉnh, nhưng Tống Sở biết, bé láo……

      Vậy xem ra, Tống Ngọc như thế……

      Lời như vậy, Tống Ngọc quá đáng rồi……

      Trong lúc nguy nan này, vào giờ phút này, trước mặt tất cả mọi người nhà họ Tả, Hạo Nhiên lại còn những lời này ra, làm cho đối mặt làm sao với những người nhà họ Tả đây? Ánh mắt của Tả Thần sắp bắn chết rét rồi! Còn Kỷ Tử Ngang, đôi mắt giống như ngọn lửa vậy, kể từ lúc mang Hạo Nhiên vào, vẻ mặt chính là thế này, giống như thiếu ta nghìn vạn vậy (mười triệu), Kỷ Tử Ngang ta có tư cách gì nhìn như thế?

      Cái thằng nhóc thối này! Vốn còn trông cậy vào nó giúp tay hóa giải khoảng cách giữa và Thần Hi, kết quả nó làm gì hả? hận hung hăng khóa chặt cái miệng nhắn nó lại, ai bảo nó lung tung! Nhưng mà…… Nhưng mà có thể oán con trai được sao? Đứa trẻ vốn là đồng ngôn vô kị (con nít lời kiêng dè, rất thẳng thắn), chỉ có thể trách Tống Ngọc, dạy bảo con nít lung tung……

      cười khổ, giọng ngập tràn áy náy, “Xin lỗi, em con nuông chiều đến hư, con trở về dạy bảo em nó, Hạo Nhiên, út là bậy, con đừng có tin ấy, mẹ là người tốt nhất thế giới!”

      Thần Hi liếc nhìn , đây là lần tiên tiên từ trước đến nay, rốt cuộc cũng thừa nhân người của gia đình sai lầm rồi……

      Cha mẹ luôn luôn tha thứ khoan dung, hơn nữa sau khi trải qua biến cố lớn này, Tả Tư Tuyền chỉ hi vọng con cháu mọi người bình an hạnh phúc, cho nên hòa giải vẫn luôn là ông, “Ăn cơm , hôm nay Thần Hi trở về, bất kể tehé nào cũng phải uống chút rượu xua xui xẻo cho nó, trong nhà có rượu, các con đứa nào mua chai rượu đỏ đây?”

      “Con cho!” Tống Sở cảm giác mình sắp bị ánh mắt của hai em nhà họ Tả và Kỷ Tử Ngang giết chết rồi, vẫn nên tự động biến mất thôi.

      ra mẹ vẫn còn bị bắt giữ, có ai có tâm tư uống rượu đây? Có điều, nếu ba như vậy, Tống Sở cũng chỉ có thể làm theo .

      “Con cũng ra ngoài nhìn chút!” Tống Sở vừa mới ra cửa, Kỷ Tử Ngang cũng ra theo.

    2. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      CHƯƠNG 36: EM LÀ CỦA SỚM SỚM CHIỀU CHIỀU

      Edit: hoacodat

      Cùng cửa hàng nhãn hiệu, hai chai rượu đỏ cùng lúc được bày lên trước mặt nhân viên thu ngân.

      người là con rể nhà họ Tả, còn là người có lòng , biết Tả Tư Tuyền thích uống rượu gì, tự nhiên cũng thuộc như lòng bàn tay.

      “Các vị, hai người cùng nhau sao?” Nhân viên thu nhân hỏi.

      phải!” “ phải!”

      Hai người lại trăm miệng lời, cũng kiểm soát được muốn đạp đối phương cái, Tống Sở nén giận nhìn, mặt Kỷ Tử Ngang tràn đầy khinh bỉ.

      “Kỷ Tử Ngang, cậu có ý gì!” Đối với Kỷ Tử Ngang, dường như thiếu kiên nhẫn của Tống Sở càng nhiều thêm. Kỷ Tử Ngang có ý với Thần Hi, quá ràng, chỉ là, tình cảm bây giờ của và Thần Hi rất chông chênh, Kỷ Tử Ngang lại lộ liễu tiến lên từng bước là muốn làm gì?

      Kỷ Tử Ngang lại quơ quơ chai rượu trong tay, trong mắt vẫn là ý lạnh khinh thường.

      Tống Sở vô cùng ghét Kỷ Tử Ngang dùng ánh mắt đó nhìn mình, tại sao ta lại vậy?

      “Kỷ Tử Ngang! Cậu có chủ ý gì đừng cho rằng tôi biết! Tôi cảnh cáo cậu, cậu tốt nhất hãy tránh xa bà xã tôi ra chút! Cậu có tư cách!” Tống Sở bấn loạn. vốn phải là người thiếu kiên nhẫn như vậy, nhưng vì trong lòng có quỷ, lòng thẹn, làm phen rối loạn, hơn nửa đối mặt với Kỷ Tử Ngang, càng có cảm giác bị áp bức, ra sao biết, hai người so sánh với nhau, thanh cao là cái gì cũng vứt hết , nhưng rốt cuộc lại khống chế được.

      Quả nhiên, giễu cợt trong mắt Kỷ Tử Ngang càng đậm hơn, “Tôi có tư cách? có tư cách? Thần Hi cùng mười năm, cho ấy được gì?”

      Sắc mặt Tống Sở rất khó coi, đầy phẫn hận và nhục nhã, “Xem ra giao tình giữa hai người cũng tệ, cái gì ấy cũng cho cậu!”

      Ý lạnh trong mắt Kỷ Tử Ngang càng sâu thêm, đồng thời tức giận cũng tăng thêm mấy phần, “Tống Sở! Đừng có dùng đạo đức của làm tiêu chuẩn đo lường người khác! Đừng vũ nhục thuần khiết của Thần Hi! Tôi là ý gì hiểu đấy!”

      Ánh mắt Tống Sở mảnh xám xịt.

      Kỷ Tử Ngang cũng cười lạnh, “Yên tâm, chuyện làm Thần Hi vui, nhất định tôi làm! Hơn nữa lúc này là giai đoạn quan trọng của nhà họ Tả! Có điều, chính cảm thấy rằng còn tư cách ở bên cạnh Thần Hi nữa sao?” xong, xoay người lên xe.

      Tống Sở nhíu chặt chân mày, mặt tối lại...

      Hai người trước sau trở lại nhà họ Tả, có điều, là Kỷ Tử Ngang về trước.

      Lúc Tống Sở về tới rượu đỏ Kỷ Tử Ngang mua mở chai, Tả Tư Tuyền thấy trở về, gật đầu , “ chờ con, mau tới ngồi xuống !”

      Tả Thần An lại cười tiếng, “Ơ, cùng lão Kỷ mua rượu giống nhau! Có điều, của lão Kỷ mở ra rồi!” Rồi sau đó, cũng mang Tống Sở nhét vào góc khuất.

      Tống Sở biết nhưng cảm giác đến trong miệng của Thần An lại có chút ý vị khác, quan tâm, chỉ nhìn về phía Thần Hi, mà Thần Hi cũng nhìn , cười nhàn nhạt, có chút nhiệt độ, chỉ có khoảng cách......

      muốn .

      Nhưng mà, nếu cứ như vậy, cơ hội lấy cớ gặp mặt Thần Hi cũng mất lần, cho nên, quyết định ! Sao phải chứ? là chồng của Thần Hi, nên ngồi ở bên cạnh Thần Hi!
      Lúc đó, ngồi bên trái Thần Hi là Hạo Nhiên, phía bên phải trống, định sang ngồi, bị Tả Thần An rót cho mọi người ly rượu đoạt trước, buồn buồn, chỉ có thể ngồi xéo xéo đối diện Thần Hi.

      Trong bữa tiệc vẫn về vụ án của Tiêu Hàn, đều là thở dài đau buồn, cuối cùng lại trách móc Thần Hi dại dột, Tả Tư Tuyền vẫn còn cảm thấy đau lòng cho Thần Hi, “Đứa ngốc, làm khổ con...”

      Ba... Con khổ, con chỉ muốn người trong nhà luôn tốt...” Sống mũi Thần Hi cay cay, bữa tiệc thiếu mẹ, dường như mất người tâm phúc.

      “Được rồi, đừng khó chịu, chuyện mẹ, và Thần An dốc hết toàn lực. Từ mẹ luôn hi vọng chúng ta chịu thua kém, mọi người sống vui vẻ, cho nên, bất kể mẹ bị xử thế nào, ba người chúng ta cũng thể để mẹ thất vọng, hơn nữa Thần Hi à, có cả ở đây, tuyệt để em phải ăn khổ nữa!” cả Tả Thần Viễn lên tiếng. , kể từ khi mẹ vào tù, tinh thần Tả Tư Tuyền cũng kém rất nhiều, cái nhà này, sau này chỉ sợ phải để đụng vào rồi. (ý bảo phải quản lý, nhúng tay)

      Tả Thần An khẽ nhấp ngụm rượu, ánh mắt lộ ra mấy phần tà khí, “Đúng đó! Thần Hi, phàm là người nào để chị ăn phải khổ, ba người họ Tả chúng ta nhất định bỏ qua cho !”

      Lời nhàng, lại che dấu cỗ ác độc hàn khí, Tống Sở nghe thấy, tự chủ nhìn về Tả Thần An cái, chỉ cảm thấy ánh mắt Tả Thần An thoáng dừng người mình chốc, nhìn kỹ lại phát cậu ta nhìn nơi khác, cảm giác vừa rồi, giống như ảo giác...

      Ngoại truyện Thần Hi@*******************@@@

      Có lẽ, trong lòng có chuyện, cho nên nhìn lầm rồi , nhất định là như vậy...

      nhìn Thần Hi, lại thấy khẽ mỉm cười, dường như bị hai em làm cảm động.

      “Mẹ, con muốn ăn cá.” Hạo Nhiên đột nhiên , cắt đứt lời chuyện của những người lớn.

      “Được!” Trong mắt Thần Hi đều là vẻ dịu dàng, cúi đầu nhặt xương cá cho con trai.

      Tống Sở nhìn màn này, lại ngây người. ra , màn này từng mỗi ngày đều xảy ra trước mặt , có điều, để ý đến, hôm nay mới phát , hình ảnh Thần Hi nhặt xương cả cho con trai ấm áp làm sao. Trong đầu lần nữa lại lên tờ thỏa thuận ly hôn...

      Tờ thỏa thuận ly hôn là vì Thần Hi tự thú nên mới viết, vậy bây giờ ra ngoài, còn lý hôn với nữa ?

      Có thể ly hôn hay ?

      ngẫm nghĩ, bàn đầy món ăn, lại ăn chẳng thấy vị gì, khó thể nuốt xuống, chỉ chăm chú nhìn Thần Hi, chăm chú nhìn từng cái nhăn mày từng nụ cười của , mỗi cử chỉ mỗi động tác......

      Sau buổi cơm tối, Kỷ Tử Ngang muốn cáo từ về.

      Thần Hi chợt nhìn về phía Tống Sở, “Tống Sở, em muốn ở trong nhà, em cũng muốn giữ Hạo Nhiên ở bên cạnh mình, sao?”

      Trong lòng Tống Sở vui mừng, ở trong lòng Thần Hi rốt cuộc cũng có khác biệt nha! vội vàng , “Được! cũng ở lại đây!” ra , cũng nhận ra nếu như cả đại gia đình ở trong này, phòng ở tại Vân Hồ đủ, nhwung nếu Thần Hi hỏi như thế, dù có ngủ sô pha cũng bằng lòng.

      nghĩ tới, Tả Thần Viễn lại , “Nếu như vậy, vậy ba người chúng ta cũng trở về thôi!”

      Tống Sở thầm cao hứng, như vậy, tối nay và Thần Hi còn có thể ở chung phòng rồi......

      Quả đúng như nghĩ, , Thần Hi, còn có hạo Nhiên, cùng ngủ trong căn phòng.

      Hạo Nhiên lâu gặp mẹ, ngủ trong lòng mẹ cực kỳ an ổn thư thái, Tống Sở vẫn ngồi chỗ, rốt cuộc đợi đến lúc Thần Hi thả Hạo Nhiên lên giường, mới mở miệng, “Thần Hi, có phải chúng ta nên mói chút về tờ thỏa thuận ly hôn đó......”

      Cánh tay Thần Hi ràng khựng lại, sau đó khi ngẩng đầu lên, mặt bình tĩnh mà cười, “Được...”

      “Thần Hi, muốn ly hôn, giấy thỏa thuận ly hôn kia xé...” phải tở thái độ của mình.

      Đôi mắt Tả Thần Hi, long lanh dưới ánh sáng đèn mờ mờ, lúc sau, cau mày câu, “Tống Sở, tạm thời chúng ta vẫn nên tách ra chút , chuyện của mẹ em chưa kết thúc, em cũng có tâm tình suy nghĩ gì thêm, ly thân, cả hai đều bình tĩnh chút cũng tốt, xem?” Tờ thỏa thuận xé vẫn có thể viết lại, phải sao?

      Đôi mắt Tống Sở tràn đầy hy vọng cũng trở nên ảm đạm.

      “Tống Sở, em cho là, tự vẫn nên trở về ngủ ...” liếc thấy ánh mắt xám xịt, quay đầu độc ác .

      kinh ngạc nhìn lại lúc lâu, muốn gì đó, lại mở miệng được...

      Cuối cùng, vẫn phải rời khỏi nhà họ Tả.

      biết là, trong nháy mắt khi đóng cửa lại, nước mắt Thần Hi chảy xuống.

      Muốn cắt đứt, là mười năm tình cảm khắc cốt ghi tâm, bảo làm sao đau? Mà bóng lưng ảm đạm lúc ra của Tống Sở, càng làm khó khăn buông bỏ, hai chữ “Đừng ” thiếu chút nữa bật thốt ra...

      Bạn đọc truyện tại *******************.

      Tống Sở vừa về tới nhà liền bị Trịnh Hữu Đào chắn ngay cửa.

      Trịnh Hữu Đào nhìn lướt qua sau lưng , ai cũng thấy hoảng hốt hỏi, “Hạo Nhiên đâu?”

      “Ở chỗ Thần Hi!” Tống Sở buồn bã ủ rũ trả lời.

      “À?! Sao con mang trở về? Hạo Nhiên nhưng là cháu nội trai nhà họ Tống ta đấy!” Trịnh Hữu Đào lo lắng .

      “Mẹ, Hạo Nhiên cũng rất lâu có gặp mẹ, muốn cùng mẹ nó sống chung chỗ!” Tống Sở vượt qua mẹ mình, lên lầu.

      “Con trai! Sao con ngu như vậy nha! Con đưa Hạo Nhiên đến nhà họ Tả, còn có thể mang trở về sao?” Trịnh Hữu Đào cam lòng, theo sau bước của .

      Tống Sở nhíu nhíu mày, chẳng lẽ mẹ vẫn cho rằng và Thần Hi định ly hôn nhau rồi sao? thích mẹ dùng giọng này chuyện chút nào...
      “Con trai, con và Thần thế nào? Các con có ly hôn hay ? Nhà họ Tả bọn họ có đùa giỡn chứ? Nghe công ty nhà họ Tả bị niêm phong rồi đó!”

      “Con trai, mẹ với con, con nhất định phải nhớ kỹ, Hạo Nhiên là của nhà họ Tống chúng ta đấy! Thần Hi cũng viết đơn ly hôn rồi, thể đổi ý!”

      “Con trai...”

      Lần đầu tiên Tống Sở cảm thấy mẹ ầm ĩ như vậy...

      Đến cửa giữa, quay đầu lại, khẽ cau mày, “Mẹ con ngủ trước.”

      Trịnh Hữu Đào còn muốn gì nữa, bị Tống Sở như thế đành nuốt xuống, thôi đành vậy.

      Đóng cửa lại, vùi mình trong bóng đêm tăm tối.

      lâu sau, điện thoại di động của vang lên, nhìn chuỗi dãy số điện thoại, mày càng cau chặt hơn, chút ý nghĩ muốn nghe điện thoại cũng có. Nhưng, người nọ vẫn cứ kiên nhẫn gọi tới.

      bất đắc dĩ phải bắt máy, đầu dây bên kia giọng truyền đến dường như quen thuộc mà xa lạ, thẫn thờ nghe, tiếng cũng phát ra.

      Cho đến lúc sau, đối phương mệt mỏi xong, hỏi lại câu, “Sao lời nào?”

      mới ngập ngừng qua loa , “ mệt mỏi, muốn ngủ...”

      Thế là, liền xúp điện thoại, tắt máy...

      là mệt mỏi, ra cả đêm cũng chợp mắt, trước mắt ngừng lên hình ảnh Thần Hi nhặt xương ca cho Hạo Nhiên, nơi trong trái tim, như đau cả đêm dài.

      Ngày hôm sau, tới nhà họ Tả tìm Thần Hi. hiểu lúc này mình vốn giúp gì được cho nhà họ Tả, nhưng chưa từng bao giờ khát vọng được trở thành thành viên trong nhà họ Tả như bây giờ, khát vọng ở bên cạnh Thần Hi, cho dù là cùng và con trai cũng được....

      Ngày thứ ba, ngày thứ tư... Thậm chí rất nhiều ngày sau, đều là như thế.

      Cuối cùng, ngay cả Tả Thần Viễn cũng hỏi Thần Hi, “Thần Hi, rốt cuộc em với nó náo gì vậy? Nó ở ngủ nhà họ Tả chúng ta, lại mỗi ngày đều chạy đến, là muốn làm gì? Tui em lại mâu thuẫn với nhau à?” Nếu là mâu thuẫn bình thường, này cũng là chuyện mâu thuẫn bình thường của các cặp vợ chồng, có lẽ tổn hại gì, nhưng bây giờ là thời kỳ nhạy cảm của nhà họ Tả, có lẽ nhất tổn câu tổn, mối quan hệ của Thần Hi và Tống sở phát triển ra sao, thể làm người ta phải suy nghxi.

      cả vẫn chưa biết chuyện viết giấy thỏa thuận ly hôn! cười cười, “ có gì, ở trong nhà được, chen lấn.”
      Tả Thần Viễn dĩ nhiên hài lòng với câu trả lời của , “Thần Hi, em tưởng của em ngốc à! Hai đứa các em có cái gì đúng, nhìn ra sao? cho biết, rốc cuộc em nghĩ như thế nào!”

      “Em... biết... Chờ chuyện của mẹ qua rồi hẵng ...” Thần Hi cúi đầu xuống, biết vì sao dám cho cả biết chuyện thỏa thuận ly hôn, có lẽ, trong tiềm thức vẫn còn có chút chờ mong, lúc đầu vì tự thú nên mới đến chuyện ly hôn...

      Tả Thần Viễn thấy như thế, cũng gì nữa, chỉ vỗ vỗ vai , “Có gì uất ức nhất định phải cho biết, cần tự mình chịu đựng.”

      “Dạ!” Thần Hi gật đầu cái, hốc mắt hơi nóng.

      Nếu như mấy ngày sau Tả Thần Hi gặp phái người kia, nhìn thấy màn kia, có lẽ, hiểu Tống Sở xé giấy thỏa thuận ly hôn là , , về phần giấy thỏa thuận ly hôn mới sinh ra trong hoàn cảnh nào cũng biết được...

      Ngày đó từ văn phòng hội luật sư Tiêu Y Đình trở về, lái xe qua quán cà phê khá nổi tiếng, nhớ tới quán cà phê này có bán loại cà phê có thể là rất ngon, lúc trước mẹ thường thích mua về tự pha, vì vậy trong lòng chợt rất nhung nhớ hương vị cà phê nồng đậm ngày đông mẹ pha cho, trong trí nhớ vẫn còn tách cà phê nóng bốc hơi lượn lờ nghi ngút giống như hun nóng làm chóp mũi chua xót, vì vậy, dừng xe sát cửa, xuống xe mua loại cà phê đó, lòng chỉ nghĩ tới hương vị cà phê của mẹ mà thôi...

      Edit by ***************.com

      Nhưng, lạ thay cũng phát , xe của Tống Sở, cũng dừng sát ven đường.

      Có điều chỉ là cảm giác kỳ lạ mà thôi, tuyệt đối có suy xét đến cùng là có chuyện gì, nhưng, như vậy, làm cho có thể nhìn thấy ràng...

      tới trước đại sảnh quán cà phê, đúng lúc mọt cái mành của bàn ghế dài được vén lên, Tống Sở ra, theo sau ấy còn có , lia đột nhiên từ phía sau ôm lấy Tống Sở...

      Thần Hi giật mình tại chỗ...

      Lúc ấy Tống Sở cũng nhìn thấy , bắt lấy cánh tay kia, xoay người sang hướng khác, kia nhào vào trong ngực ấy, tiếng khóc vang lên từ trong lòng ...

      Trong nháy mắt ấy, trước mắt Thần Hi bỗng nhiên xuất hình ảnh Tống Sở xé twof giấy thỏa thuận ly hôn, mặc dù nhìn thấy, nhưng lúc này bỗng nhiên thấy trước mắt những mảnh giấy vụn lả tả rơi xuống, phất phới trong gió, như những hạt bụi rơi xuống...

      cắn cắn môi, cảm thấy đau...
      “Quý này, xin hỏi muốn ngồi chỗ nào?” Nhân viên phục vụ tỏi gọi .

      nghe thấy tiếng tỉnh táo mà cứng nhắc của mình vang lên, “, tôi tìm người.” cần phải kiêng dè, đúng lúc cần giải quyết....
      Trái với yên tĩnh trong quán cà phê này, tiếng của đủ lớn, lớn đến nỗi kinh động đến hai người ôm nhau...
      Tổng Sở nhanh chóng đẩy người trong ngực mình ra, Thần Hi cũng nhìn thấy hơn, này, chính là đàn em lần trước và Tống Sở dạo ở trung tâm thương mại gặp được, ấy tên gì nhỉ? Phong Tình?

      ẩ là như vậy...

      mặt tỏ thái độ gì, xoay người ra khỏi quán cà phê...

      Lần trước bắt gặp Tống Ngọc hôn Tống Sở, dường như cũng lạnh lùng cứng nhắc nhưu vậy, mà Tống Ngọc khóc đến hoa lê đái vũ, vì vậy, Tống Sở chạy đuổi theo Tống Ngọc;

      Lần này, vẫn giống như vậy rơi giọt nước mắt, mà Phong Tình khóc như nước ngập Kim Sơn, Tống Sở sao lại biết đuổi theo người ta?

      Có điều, chuyện này còn quan trọng, Tống Ngọc và Phong Tình, là khác nhau...

      “Thần Hi!” Có người ở sau lưng gọi to tên .

      ta thế mà đuổi theo sao? cùng với Phong Tình khóc lóc thảm thương sao? sợ ta xảy ra chuyện sao?

      “Thần Hi!” bắt được cánh tay .

      dừng bước, mắt nhìn chăm chú lên bàn tay , tỉnh táo đến phát sợ, “Buông tay, người tới tới lui lui lôi lôi kéo kéo khó coi.”

      Tay buông lỏng, cũng lên xe.

      “Thần Hi, hãy nghe !” ngăn trước cửa xe , để .

      hạ cửa sổ xe, “Lên đây !”

      cần phải ràng, có quyền được biết chuyện nên biết, hơn nữa, sớm muộn cũng phải đối mặt, giữa bọn họ cần phải bổ sung phần thỏa thuận ly hôn nữa đấy, đau dài bằng đau ngắn.

      Tống Sở sợ lái xe , vội vàng mở cửa lên xe, trong lúc nguy cấp hô hấp có chút rối loạn, vừa lên xe vội vàng , “Thần Hi, hôm nay chuyện em nhìn thấy phải giống như loại chuyện em nghĩ.”

      Thần Hi gì, lẳng lặng chờ tiếp.

      Mà Tống Sở bởi vì tiếp lời ngược lại biết nên bắt đầu từ đâu, ngẩn người, mới , “Thần Hi, em, em cũng biết mà, trái tim chỉ mình em...”

      Thần Hi cảm thấy rất buồn cười, “ ấy đâu??” Theo tiêu chuẩn đạo đức của còn chưa thấp đến nỗi ôm chồng người ta khóc lóc mà vẫn cảm thấy là bình thường.

      ấy....” Tổng Sở hơi do dự, “ ấy là bạn học của chúng ta, lần trước chẳng phỉ gặp rồi sao? Bây giờ cũng làm cho công ty chúng ta...”

      Vui lòng đọc truyện tại *******************. Trang weab chính chủ truyện Kinh thành Tam thiếu...

      À... ra còn là bạn cùng xây dựng nghiệp chung đồng cam cộng khổ với nhau nữa đấy! vậy, tiếng chung khá nhiều đó chứ! cười lạnh, “Tống Sở, em chỉ muốn nghe lời .” Lúc trước cảm giác khi chưa tận mắt nhìn thấy màn trước mắt, nay nhìn thấy, lại cảm thấy lần gặp mặt trước tất cả đều khả nghi, ánh mắt Phong Tình lúc ấy nhìn Tống Sở cũng phải là loại ánh mắt của đàn em nhìn đàn , vậy mà Tống Sở lúc ấy còn giả vờ? nghĩ tới cảm thấy ghê tởm, hôm nay, ánh mắt Phong Tình đứng cạnh Tống Sở có chút hốt hoảng, càng ấy và Tống Sở phải chỉ là bạn cùng trường đơn giản như vậy.

      Tống Sở nhíu chặt mày, dáng vẻ dường như rất thống khổ, lúc lâu mới ra câu, “Thần Hi, xin lỗi...”

      Lòng Thần Hi hoàn toàn chìm xuống...

      Suy đoán của mình là chuyện, chính tai nghe thừa nhận lại là chuyện khác...

      ra, lòng, có thể đau đớn như thế...

      nắm chặt tay lái, ngón tay vì quá dùng sức mà trắng bệch...

      “Hai người... Lên / giường?” Thần Hi khinh bỉ mình sao lúc này lại hỏi ra vấn đề xấu xa như vậy, nhưng mà, tha thứ cho , cũng chỉ là phụ nữ bình thường, bình thường đến mức tục tĩu, rất quan tâm đến vấn đề này...

      Tống Sở lên tiếng.

      Im lặng chính là chấp nhận.

      Tay Thần Hi khẽ run, cỗ chua chát từ dưới đáy lòng muốn trào lên, như núi lửa phun trào, muốn vỡ tung lồng ngực...

      rất cực khổ mới có thể nhẫn nhịn kích động lấy món đồ gì xe đánh lên người ...

      “Cút!” nghiến răng phát ra từ này.

      muốn nhìn thấy ! Nhìn cảm thấy rất bẩn! Nhìn lâu hơn nữa cảm thấy làm bẩn đôi mắt mình! Mười năm! Mười năm của ! Nếu như có chuyện này, dù và Tổng Sở có ly hôn, cả đời cũng nhớ đến mười năm của bọn họ, dù sao, đời người có bao nhiêu cái mười năm? Mà từ mười tám tuổi đến hai mươi tám tuổi, là giai đoạn tươi đẹp nhất của người con , gặp , trong mười năm ấy, cùng làm bạn với , vốn là kỷ niệm đẹp nhất của cả đời ...

      Hôm nay, tan vỡ...

      Từ nay, còn tin vào tình nữa....

      Tống Sở nghiêng người nắm bàn tay đặt tay lái của , từ đầu ngón tay trắng bệch và phát run cũng có thể nhìn ra được phẫn nộ của , trái tim cũng rất đau, biết vậy chẳng làm...

      “Thần Hi, sai rồi, xin lỗi, cho thêm cơ hội, chia tay với ấy, mới vừa rồi ở quán cà phê là đến cho ấy biết lui tới với ấy nữa...”

      Lòng bàn tay vẫn ấm áp như thế, phủ lên bàn tay , lại làm cảm thấy lạnh thấu, lẽ cũng từng nắm tay khác như vậy sao? khỏi, cảm thấy buồn nôn, lập tức rút tay về.

    3. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      CHƯƠNG 37: EM LÀ CỦA SỚM SỚM CHIỀU CHIỀU

      Edit: hoacodat

      Tay Tống Sở giơ cứng lại, xấu hổ thu hồi.

      Hiểu người thích sạch , hôm nay, là ghét bỏ bẩn sao? Nhìn thấy ánh mắt ghét bỏ của , trong lòng cực kỳ khó chịu, đồng thời cũng tràn đầy sợ hãi...

      Mười năm của và Thần Hi, chiến tranh lạnh nóng vô số lần, nhưng chưa từng nhìn bằng ánh mắt ghét bỏ như thế, phản bội là lỗi như thế nào, biết ...

      “Thần Hi!” cũng dám chạm vào , nhưng cũng muốn mất cơ hội níu kéo, từ ngữ khó khăn, “Thần Hi, xin lỗi, biết sai rồi, cho thêm cơ hội, nhìn tình cảm mười năm qua của chúng ta, nhìn đứa con của chúng ta...”

      nhắm mắt lại, muốn nghe...

      Giọng này, chưa từng làm ghê tởm như thế. Tình cảm mười năm. Khi và Phong Tình ở giường, có từng nghĩ đến tình cảm mười năm của bọn họ?

      xuống xe ...” Mở mắt ra lần nữa, giọng lại tựa lông hồng, dường như khi đôi mắt này khép lại mất hết sức lực cả đời.

      ngồi cứng ngắc, hơi mím miệng, biết gì, nhưng vẫn cố chấp kiên trì.

      khẽ nhíu mày, chỉ cảm thấy kiệt sức, đừng ở bên cạnh , ngay cả chuyện cũng cảm thấy phí sức, mở cửa xe, chuẩn bị xuống xe.

      Cổ tay bị bắt lấy, “Em đâu?”

      . Nếu muốn , vậy là được.

      “Được được được, xuống xe, em đừng làm chuyện điên rồ.” Cuối cùng thỏa hiệp. Lưu luyến buông tay ra, cuối cùng, còn dặn dò câu, “Lái xe cẩn thận...”

      thẫn thờ nhìn về phía trước, giống như nghe thấy lời .

      Trông thấy xe từ từ khởi động, theo.

      bao nhiêu, hơn bất cứ ai, phản bội làm tổn thương thế nào, cũng biết. Cho nên, lúc này, trạng thái tinh thần ra sao, lái xe có thể gặp chuyện may hay , yên lòng được, chỉ có thể theo sau , cho đến khi xe an toàn lái vào Vân Hồ, mới dừng lại.

      Cửa chính Vân Hồ chính là chướng ngại, ngăn cách .

      Từ nay, còn có thể bước vào cửa này nữa ? vừa lo âu vừa sợ hãi...

      ra Thần Hi biết vẫn theo sau mình, chỉ là, cũng có tinh lực để ý đến, chỉ muốn về nhà, chỉ muốn tìm góc ấm áp giấu mình...

      May mà lúc về nhà chỉ có dì giúp việc ở đó, vội vàng câu muốn ngủ, lúc ăn cơm cũng đừng gọi , liền chui vào phòng ngủ, sau đó đâm đầu vào gối, thân mình mệt mỏi muốn ngủ say như chết.

      chờ đợi mà muốn ngủ, muốn tất cả đều ngủ say , có lẽ khi tỉnh lại chỉ là giấc mơ, sau khi tỉnh lại, vẫn là Tống Sở của , vẫn là dáng vẻ lần đầu tiên mới gặp gỡ...

      Nhưng, giấc mơ cuối cùng cũng chỉ là giấc mơ, mà khi tỉnh lại, tất cả cũng vẫn như thế, cũng như nỗi đau chân này nhắc nhở vậy.

      mê man, lúc ngủ lúc tỉnh cuối cùng khi nửa đêm mới tỉnh lại hoàn toàn.

      nhớ mình nằm mơ. Trong giấc mơ tất cả đều là lúc cùng Tống Sở đọc sách với nhau là giai đoạn tình kim đồng ngọc nữ kia, giai đoạn hạnh phúc quá ngắn ngủi...

      cũng nhớ rất đoạn cuối của giấc mơ, Tống Sở nắm tay Phong Tình, ở sau lưng liều mạng chạy theo bọn họ, lớn tiếng kêu gào, nhưng Tống Sở lại hề nghe thấy...

      Mà giờ phút này, lúc tỉnh lại, ràng nhất, cũng là nỗi đau trong lòng , giống như đêm tối này vậy, cuốn lấy chặt, gió thổi cũng chẳng lọt, ép đến thở nổi...

      biết mình khóc.

      Khóc trong giấc mơ, lúc gọi lên tên Tống Sở.

      Ẩm ướt lạnh lẽo gối chính là bằng chứng.

      Mà giờ phút này, nước mắt vẫn chảy, lồng ngực vẫn trướng trướng đau, cuồn cuộn chảy.

      lại muốn kìm nén.

      cảm thấy mình cần phải khóc trận lớn.

      Mười năm nhịn nước mắt quá nhiều, đêm nay, toàn bộ đều hãy chảy hết , đồng thời, nước mắt này cũng hãy mang tất cả nỗi đau của , mang mười năm trước đó.

      mười năm, vậy đủ...

      Lấy lệ tế điện. (tế điện: bái tế, cúng bái)

      Sáng sớm ánh nắng ban mai đầu tiên chiếu lên song cửa, rời giường.

      Kết quả của cả đêm khóc lóc chính là đầu đau muốn nứt ra. Nhưng muốn rời giường. Đau lòng qua , tế điện qua , chính là kết thúc...

      tủ đầu giường để chén cơm, mấy cái bánh bao, đè tờ giấy: Thần Hi, chị ngủ sâu quá dám quấy rầy, khi nào tỉnh lại nhớ lấp đầy bao tử đấy nhé.

      nhận ra, đó là chữ của Thần An.

      Cơm tất nhiên nguội lạnh rồi, nhưng lòng lạnh như băng của , bỗng có chút ấm áp.

      Cứ thế , tình phải là toàn bộ cuộc sống, còn có Thần An, còn có nhà, còn có đứa con...

      Thừa lúc trời còn sớm, người nhà chưa dậy, vội vàng rửa mặt.

      nhìn vào gương, là hình dáng phụ nữ tiều tụy chịu nổi, cho phép!

      Đeo những đồ trang sức trang nhã, làm mới mình, xem như cố gắng chống đỡ, cũng muốn mỹ lệ ưu nhã như thường ngày, mang đầy đủ vật dụng cần thiết, ra cửa.

      Thời gian còn sớm, lái xe chạy vòng, tìm quán ăn sáng kiểu Trung, ăn bát cháo nong nóng, cảm giác như sức lực khôi phục, mới quay lên xe, báo cho Tống Sở tin: em đến cục dân chính rồi, chờ , nhớ mang theo thẻ căn cước.

      Sau đó, tắt máy. chắc chắn, nhất định Tống Sở mở máy...

      thực tế, Tống Sở còn đến cục dân chính trước , nhìn thấy xe , vội vàng đến đón, mặt mày tiều tụy.

      mở cửa bên trong xe quan sát , thắt cà vạt, áo sơ mi mở hai cúc nút áo, râu chưa kịp cạo mọc um tùm, dưới hai vành mắt đen trũng sâu là khóe mắt với những đường vân máu nho , tối hôm qua, dường như trải qua cũng dễ...

      hiểu, nếu cả hai người đều biết trò chơi gây thương tổn, tại sao còn muốn chơi chứ?

      Có điều, cũng muốn có đáp án. Đây là ranh giới cuối cùng của cuộc hôn nhân hạnh phúc của rồi...

      Cục dân chính còn chưa mở cửa, liền mở cửa xe cho lên xe, về điều kiện ly hôn, vẫn phải với lần nữa.

      Tống Sở lên xe với vẻ mặt đầy hoảng hốt, thậm chí còn có chút khẩn cầu, “Thần Hi, nhất định phải ly hôn sao? thay đổi! thề sau này bao giờ tái phạm nữa, được ?”

      im lặng lúc, “Tống Sở, hiểu con người của em mà, em là người theo chủ nghĩa hoàn mỹ.”

      Tống Sở tức cười. Nhớ tới rất thích sợi dây chuyền, lần tình cờ, dây chuyền bị đứt ra, bởi vì có bán kiểu dáng giống vậy, chỉ có thể mang sửa chữa, nhưng sau khi sửa chữa xong, cũng mang nó thêm lần nào nữa; còn có lần, cái váy vô cùng thích bị Hạo Nhiên bôi dính giọt dầu, chỉ có giọt mà thôi, hơn nữa tiệm giặt quần áo khi trả lại giặt sạch rồi, nhưng lại cảm thấy chỗ dính giọt dầu kia so với màu sắc xung quanh có phai hơn chút, vậy là muốn nữa...

      Nhưng mà, tại sao có thể mang và dây chuyền cùng váy vào chỗ mà đối đãi?

      “Thần Hi! phải váy của em cũng phải là dây chuyền của em!” vội vàng .

      nghe, nhìn chằm chằm, rất lâu sau, mãi cho đến khi chịu nổi ánh mắt mà cúi đầu, mới mở miệng, từ từ chậm rãi , “Đúng vậy ha, phải váy của em, cũng phải là dây chuyền của em, là bảo bối mà em trân quý nhất, nhưng mà, váy và dây chuyền em còn chấp nhất như thế, đối với , em càng tăng thêm nữa... hiểu ?”

      Chẳng lẽ còn hiểu? Chính vì là bảo bối em trân quý nhất, mấy năm nay chúng ta va va chạm chạm, chấp chấp vá vá, ngay cả trong lòng em sớm còn là chàng trai như ngọc lúc trước nữa, cả và em đều bị năm tháng làm hao mòn tổn hại, nhưng em vẫn quý trọng như xưa, hề thay đổi, có điều lần này, làm bảo bối như ngọc của em rơi vỡ rồi...

      “Tống Sở, chúng ta chia tay thôi. có em, sống thoải mái hơn. Lúc đến nơi này, nếu em tha thứ cho , chúng ta lại tiếp tục, chờ đợi chúng ta cũng chỉ là những đau đớn thống khổ, giữa chúng ta, cả đời đều nhớ đến chuyện ngủ với Phong Tình, em, cả đời mãi mãi cũng quên được...” Mỗi cuộc hôn nhân, từng cuộc hôn nhân trong đời người, hoặc là có đúng có sai, hoặc là đúng với sai cố gắng chắp vá lại, tự mình phản bội, lỗi cách nào tha thứ.

      Tống Sở dường như cảm nhận quyết tâm, trong lòng cam tâm, bắt đầu lựa lời , “Chẳng lẽ tất cả chuyện này đều là mình sao? Chẳng lẽ có nỗi thống khổ sao? cũng từng băn khoăn, cũng rối rắm, thậm chí chống chọi! Nếu như phải em càng ngày càng lạnh như băng, nếu như phải thấy em sao quá cường thế, nếu như phải chuyện gì em cũng phủ đầu , sao thống khổ? Làm sao bị đả động bởi dịu dàng của người khác!? cũng muốn cùng với ấy, thậm chí từng qua với em, cho chút dũng khí kiên trì, chỉ người, chỉ cần mình em... Nhưng mà, nhưng mà...”

      “Nhưng mà” câu tiếp theo lại thể nào thốt ra, bởi vì, nhìn thấy trong ánh mắt Thần Hi chỉ có giễu cợt và khinh bỉ.

      có thể nhịn chịu đựng Thần Hi giễu cợt, nhưng lại chịu nổi khinh bỉ mình, biết, mình sai...

      xin lỗi, có ý này... , hôn nhân chúng ta có vấn đề, nhưng mà chúng ta có thể từ từ với nhau, từ từ thay đổi... muốn chia tay em, Thần Hi, em, chưa từng người khác...

    4. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      CHƯƠNG 38; EM LÀ CỦA SỚM SỚM CHIỀU CHIỀU

      Edit: hoacodat

      Thần Hi nhìn , trong lòng thoáng chút chua xót bi thương, ra, lập luận trong ngoài của , thế nhưng trách nhiệm là do ? khỏi cười lạnh, “Tống Sở, là sinh viên tài giỏi có tiếng, cần trở thành người có kiến thức pháp luật mới đúng, xin hiểu cho mỗi chuyện nên có thứ tự trước sau! Nếu như cảm thấy em tốt, xứng làm vợ Tống Sở , có thể cùng em ly hôn, sau đó muôn hồng nghìa tía muốn chọn người nào cũng vấn đề gì! Mà bây giờ lại nghĩ sai thứ tự rồi!”

      Có lẽ, mười năm trong quá khứ, quả hoàn mỹ, nhưng mà, đây thể trở thành cái cớ!

      ! sai! nhất thời lỡ lời! Em cần tính đến được ? ... chỉ là muốn ly hôn, sợ, cho nên lựa lời mà ! chỉ là... Chỉ là...” Tống Sở nắm tay , “Quá em...”

      Thần Hi nhẫn nhịn, rút tay ra, nhưng chân mày nhăn rất chặt, lý do vĩ đại, vì quá , cho nên bên ngoài sao?

      Ngoài bi thương, còn cảm thấy nực cười...

      “Tống Sở, chúng ta chia tay ra cũng quá khó coi đâu...” lẳng lặng nhìn , người đàn ông này, nổi nữa...

      Nhìn ánh mắt lạnh lẽo kia, rốt cuộc cũng làm bình tĩnh lại, thu lại tâm tình, cs chút cảm khái, “Thần Hi, em tuyệt tình hơn so với nghĩ...”

      lại cảm thấy buồn cười, ra đoán vẫn còn rất thâm tình? Cho nên hề sợ hãi? Vốn muốn , người chân chính tuyệt tình là đấy, nếu như phải có lần bên ngoài này, chưa chắc quyết tâm ly hôn, là , phá nát hi vọng cuối cùng của . Nhưng khi nghĩ lại, chuyện ra tới thế này, cần gì phải giải thích? đối đãi thế nào, còn quan tâm chi nữa?

      Nghĩ như vậy, ngược lại cảm thấy dễ chịu hơn...

      “Tống Sở, em muốn Hạo Nhiên, những cái khác tùy .” thay đổi mong muốn ban đầu, giấy thỏa thuận ly hôn lần đầu, Hạo Nhiên vốn là để lại cho Tống Sở, thế nhưng là do mình muốn vào trong tù, con trẻ theo ba chung quy vẫn tốt nhất, nhưng bây giờ, bỏ được...

      phải ly hôn sao?” hỏi lần cuối cùng.

      gì, chỉ gật đầu cái.

      Tính tình Tống Sở, cũng là người kiêu ngạo, cầu xin cũng cầu xin rồi, nên nên cũng , biết cách nào có thể cứu vãn, mở miệng, muốn “Được”, nhưng chữ “Được” này, cứ giữ trong cuốn họng lúc lâu mới thoát ra ngoài, mang theo giọng điệu có chút run rẩy, ngay sau đó tim của cũng run rẩy...

      “Em muốn Hạo Nhiên!” Thần Hi lặp lại lần nữa, sợ nghe thấy.

      dừng chút, vẫn gật đầu.

      cầu gì ? Về tài sản?” Đối với Tống Sở, rất hận, cũng hiểu, do Tống Sở có lỗi, đáp ứng cầu của , mà phải Tống Sở ra, nhưng mà, cuối cùng vẫn thiện lương, chỉ cần đưa Hạo Nhiên cho , có thể đáp ứng tài sản đưa ra, dĩ nhiên, cũng biết, Tống Sở là người đưa ra cầu quá đáng.

      Nhưng, Tống Sở chỉ lắc đầu cái, “ có! Nếu ly hôn, cứ chia tay sạch ! Nhà cửa muốn, xe cũng cần!”

      Sạch ...

      Bốn chữ này vẫn làm lòng Thần Hi đau đớn. Đúng vậy, sạch , từng người đến như thế, từng lòng dạ muốn chung sống cả đời, từ nay về sau, liền sạch , giống như người qua đường...

      “Vậy cũng được! mở cửa, chúng ta vào thôi!” biết tính tình Tống Sở, kiêu ngạo như , cần, cần. Giữa bọn họ, ngoại trừ nhà cửa và xe nhà họ Tả cho, cũng có tài sản chung gì, tiền của bọn họ cũng xen lẫn cùng nhau, chủ yếu là những năm này cũng quản đến cùng có bao nhiêu tiền, bởi vì cần, hơn nữa vì muốn giữ lại chút tự tôn cuối cùng, người đàn ông dù sao cũng phải có ít tiền, phải sao?

      Truyện Kinh thành Tam thiếu chỉ đăng duy nhất dien ~ dan ~ le ~ quy ~don

      Như thế, việc phân chia cũng dễ dàng, điền lên, ký tên, cầm chứng nhận, chút dài dòng dây dưa, có bất kỳ tranh cãi, lại càng giống những cặp vợ chồng ly hôn khác vừa đánh vừa cãi nhau, bĩnh tĩnh đến kinh người.

      Hai người trước sau ra cục dân chính, Thần Hi dừng trước xe.

      “Xe để tài xế mang qua cho em, nhà cửa, ngày mai đưa tới. Em... Sau này phải bảo trọng!” xong, bỗng nhiên vành mắt hồng hồng.

      Thần Hi đứng trước mặt , nước mắt thiếu chút nữa tuôn rơi, vất vả mới khắc chế được, hít hơi, giọng nghèn nghẹn , “ cần gấp như vậy, tìm nơi ở dễ dàng, từ từ rồi tìm, ba... Ba mẹ lớn tuổi, tìm nơi nào tốt chút.” Gọi ba mẹ theo thói quen, nhất thời thiếu chút nữa sửa được.

      cần, buổi tối là đủ rồi.” ngưng mắt nhìn tóc người trước mắt, cảm giác đầu ngón tay vẫn còn lưu lại những sợi tóc xuyên qua, nhưng mà, còn có tư cách chạm tới nữa, trong lòng dâng lên hàng vạn lần hối hận.

      Gió ngày xuân, vẫn còn chút lạnh, hôm nay mặc bộ âu phục mới, hơi thiếu vải, lộ cảnh, gió vừa thổi, gáy liền nổi lên lớp lớp da gà.

      nhìn thấy, cởi áo khoác xuống, khoác lên người , “Xuân kín kẽ thu đông lạnh, mặc nhiều chút, đừng để cảm lạnh...”

      Hơi thở ấm áp của đột nhiên bao phủ lấy , cả người khẽ run lên, nước mắt rốt cuộc nhịn được mà chảy xuống. phải là sao, vậy cần gì? Cần gì?

      cũng cảm thấy run rẩy, tay mới vừa thu lại, liền từ sau lưng ôm vào trong ngực, nghẹn ngào, “Thần Hi...”

      kinh hãi, ra sức tránh thoát ngực , mở cửa xe chui vào, nhấn mạnh cần ga, giống như muốn vội vã chạy trốn...

      Áo khoác của , rơi xuống đất, tay , vẫn còn dừng giữa trung, mà xe của , lại biến mất tung tích trong nháy mắt...

      cúi đầu nhìn trong ngực trống , lòng, cũng trống rỗng giống như khắc kia...


      Chiều đến, Tống Sở mệt mỏi trở về biệt thự, đúng lúc Tống Ngọc trở về, cùng ba mẹ ngồi quây quần bên bàn trà đập quả hồ đào ăn.

      Thấy

      Về nhà, Tống Ngọc mừng rỡ chạy tới, “, cuối cùng cũng về rồi! Em nghe ba mẹ tối nay muốn đâu ăn cơm này! , bằng hôm nay chúng ta ăn hải sản !” Edit by ***************.com....

      “Ừ, được.” đối với việc ăn cái gì cũng có hứng thú, chính xác là, bây giờ đối với tất cả cái gì cũng có hứng thú.

      Tống Ngọc nhìn ngoài cửa chút, nghi ngờ hỏi, “, chỉ mình trở về thôi sao?”

      “Ừ...” buồn bã ỉu xìu té lên ghế sa lon.

      Trịnh Hữu Đào phát bất thường, sờ trán , dò hỏi, “Sao vậy? Bị bệnh?”

      lắc đầu cái, ngắt mi tâm, có số việc sớm muộn cũng phải , huống chi phải dọn ra ngay lập tức, bằng luôn ngay bây giờ.

      “Ba, mẹ, tối hôm nay thu thập dọn dẹp đồ đạc, sáng sớm mai công ty chuyển nhà đến.” cúi đầu , dám nhìn vào mắt ba mẹ.

      “Công ty chuyển nhà? Chúng ta phải dọn nhà sao? Con mua nhà mới rồi?” Mắt Trịnh Hữu Đào phát sáng, ý thức được chuyện gì xảy ra.

      Nhà ở mới...

      cười khổ, “Con và Thần Hi ly hôn.”

      “Cái gì?” Ba người trăm miệng lời, vẻ mặt cũng rất khác nhau, Tống Lập Danh khiếp sợ, hai mắt Trịnh Hữu Đào tỏa sáng, còn mắt Tống Ngọc lộ vẻ mừng rỡ.

      Dường như ba người đều có rất nhiều lời muốn hỏi , cũng dám hỏi, từng người đều kìm nén đến khó chịu, cuối cùng Tống Lập Danh cau mày hừ tiếng, “ lớn rồi! Cánh cứng cáp rồi! Ly hôn cũng thương lượng chút với người lớn!”

      Đối mặt với trách cứ của cha già, Tống Sở thể phản bác, ra, lỗi là ở , còn có thể gì?

      Trịnh Hữu Đào mẫn cảm nhất, từ vấn đề dọn nhà suy nghĩ ra hàng vạn chuyện khác, “Con trai, dọn nhà là ý gì chứ? Nhà này cho Thần Hi rồi hả? Hay là Thần Hi cho nhà ta căn nhà khác?”

      Tống Sở suy nghĩ chút, chi tiết, “Nhà này cho Thần Hi rồi, ngày mai chúng ta dọn nhà, là nhà con thuê.”

      “Thuê hả?!” Vẻ mặt Trịnh Hữu Đào muốn khóc, “Tại sao nhà chúng ta lại thuê nhà ở chứ? Mẹ nhiều tuổi như vậy còn ở nhà thuê ư?”

      Tống Sở cảm thấy nhức đầu, xoa mi tâm, “Mẹ, xin lỗi, con trai vô dụng, có điều, con cố gắng, rất nhanh là có thể để mẹ ở căn nhà mới.”

      “Con trai ơi! phải vấn đề con cố gắng hay cố gắng! Là con ngu mà! Con chính là quá thiện lương! Người hiền bị bắt nạt! Mẹ với con biết bao lần, muốn con nắm được nửa tài sản ly hôn của Thần Hi, con chính là quá ngốc !” Trịnh Hữu Đào khóc lóc chụp lấy tay Tống Sở, “Con nhìn con , làm con rể nhà họ Tả sáu năm, người khác nhìn thấy rất vinh quang! Cuối cùng rơi vào kết cục gì? xu cũng có! Làm công cho nhà ta nhiều năm như vậy! Nuôi con trai ta! Con trai...”

      Đột nhiên Trịnh Hữu Đào nhớ đến Hạo Nhiên, nắm chặt tay Tống Sở hỏi, “Hạo Nhiên đâu? Sao Hạo Nhiên trở về cùng con? Con đưa Hạo Nhiên...”

      Tống Sở gật đầu cái, “Dạ, Hạo Nhiên đưa Thần Hi rồi...”

      Trịnh Hữu Đào khóc lớn, “Tôi biết ngay! Tôi biết ngay cái đứa con trai ngu ngốc này mà! Cái gì cũng nghe theo con vợ nó! Đây chính là cháu nội trai nhà họ Tống chúng ta đấy! Mẹ ngàn dặn vạn dò, muốn con bất kể thế nào cũng phải giữ Hạo Nhiên lại, nhưng con... Haizz! tức chết tôi mà!”

      Tống Sở bị Trịnh Hữu Đào làm cho đầu váng mắt hoa, khỏi đứng lên, lấy ra xấp tiền đặt lên bàn trà, “Mẹ, con có chút mệt mỏi, nghỉ ngơi trước, cũng ăn cơm với mọi người được, mọi người tự ăn hải sản ...”

      Bạn đọc truyện tại *******************. Các trang web khác là copy.

    5. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      CHƯƠNG 39: EM LÀ CỦA SỚM SỚM CHIỀU CHIỀU

      Edit: hoacodat

      Trịnh Hữu Đào chộp lấy tiền vào tay, gào khóc, “Còn ăn hải sản cái gì chứ! Ly hôn đến phân tiền cũng có còn ăn hải sản cái gì! Còn tiền đâu mà ăn hải sản!”

      Trong lòng Tống Sở hơi được tự nhiên, mặt càng thêm khó coi. Dường như người nhà cũng nhìn như thế? Ly hôn đến cả hải sản cũng ăn nổi rồi sao?

      đầu vào trong phòng ngủ, đóng cửa phòng lại, ngăn cách mình với cả thế giới này...

      Ly hôn, ly hôn....

      Đây là căn phòng và Thần Hi tân hôn, vẫn còn có thể cảm nhận hơi thở của Thần Hi, khoog lâu trước đây, vẫn cùng nằm chiếc giường này, sao giờ ly hôn?

      đưa mắt nhìn tấm ảnh cưới tường, trong hình Thần Hi thân mật dán mũi vào , khóe môi tràn đầy nụ cười hạnh phúc...

      Tầm mắt hoảng hốt, ngã đầu xuống giường, muốn nghĩ tới nữa.

      Mà trong phòng khách lầu dưới, Trịnh Hữu Đào vẫn còn kêu trời trách đất muốn cháu của bà, Tống Ngọc nghe đến phiền, nhìn về mẹ la tiếng, “ Me! Đừng gào nữa! lên rồi nghe được!”

      Trịnh Hữu Đào nghe được cả giận, “Con, cái nha đầu chết tiệt kia! Trong lòng mẹ khó chịu! Con cho là mẹ gào thét cho con nghe sao!”

      Tống Ngọc chép miệng, “Đừng cho là con biết, phải mẹ rối rắm chuyện nắm được chút phí phân phát của Thần Hi à!”

      “Phí phân phát gì hả khó nghe? Cái con ngốc khó ưa này!” Tâm tình Trịnh Hữu Đào rất tồi tệ.

      Tống Ngọc hừ hừ, “Được rồi được rồi, coi như là mẹ bỏ được cháu nội trai ! Vậy cũng có gì, nếu như mà con và ... Vậy... phải là cháu trai chân chính nhà họ Tống...” mới đến chỗ này, đỏ mặt, tiếng câu tiếp theo càng càng .

      Tống Lập Danh lại nghe hiểu ý của , mặt trầm xuống, dạy dỗ, “Mày đừng mơ tưởng đánh chủ ý lên người trai mày nữa! Vẫn nên tìm bạn trai hợp lý hợp tình ! Lấy cùng trai mình, chuyện như vậy mày sợ mất mặt, mặt mo tao đây cũng dám ngẩng lên đâu!”

      Tống Ngọc chu miệng, “Cũng phải là trai ruột...”

      “Quản nó khỉ gió có phải là ruột hay ! luật pháp nó chính là trai mày! đủ loạn lắm rồi, đừng làm cái nhà này loạn thêm!” Tống Lập Danh nhịn được cau mày, chỉ vào Trịnh Hữu Đào, “Còn làm cơm! Ăn hải sản gì chứ! Nấu cơm ! Cơm nước xong còn phải thu dọn đồ đạc! Ngày mai phải dọn nhà!”

      Trịnh Hữu Đào lưu luyến nhìn thoáng qua biệt thự này, lại muốn thét gào lên, ngày mai biết phải dời đến căn nhà nào nữa, bất kể thế nào cũng tốt bằng biệt thự này, biết khác nhau như ổ vàng so ổ chó ....

      nhịn được, ép vài giọt nước mắt rơi ra ngoài, “ nhìn lầm Thần Hi rồi! Trước kia nhìn ta rất hào phóng, đến thời điểm mấu chốt đột nhiên lại vắt chày ra nước! Điều này sao có thể làm với đại gia đình như chúng ta chứ! Trời ơi, còn tưởng rằng ta mới ra tù cũng ly hôn với trai con chứ!”

      Tròng mắt Tống Ngọc đảo quanh, hừ , “Nhất định là Tả Thần Hi có người bên ngoài rồi! Nếu sao lại gấp gáp ly hôn như vậy? Hừ, lần trước con rồi, người đàn ông cùng trở về với ta nhìn đơn giản! còn giúp ta! là khờ!”

      Đôi mắt Trịnh Hữu Đào sáng lên, “Con rất đúng... rất đúng... Hừ, mẹ nhất định phải đoạt Hạo Nhiên lại, đoạt lại thứ con nên có!”

      Bà dường như thấy được ánh sáng hi vọng, lúc này mới cam tâm tình nguyện phòng bếp nấu cơm, mà Tống Ngọc, hai mắt lóe lên ánh sáng kích động, lên lầu, đến cửa phòng Tống Sở.

      có chút hồi hộp, lại có chút vui mừng, hít sâu vào hơi, gõ cửa.

      có lên tiếng?

      Lại gõ!

      “Đến ngay!” Bên trong truyền đến giọng buồn bã của Tống Sở.

      Giây lát, cửa mở ra, Tống Sở mặt mũi tiều tụy xuất trước mắt .

      “Tống Ngọc à, chuyện gì?” Dường như tính để cho vào.

      , em yên tâm, tới thăm lát.” Ánh mắt Tống Ngọc dịu dàng nhìn chăm chú vào .

      sao, chỉ là muốn ngủ lát mà thôi.” Gương mặt có vẻ mệt mỏi, tỏ lúc này muốn gặp ai.

      Nhưng Tống Ngọc là người ương bướng, liền vào phòng, ngồi mép giường, đồng tình nhìn , “, em biết bây giờ tâm tình tốt, em ở bên cạnh

      cần, rất khỏe...” Cho tới bây giờ Tống Sở cũng hạ được quyết tâm năng nặng lời với em , lúc này cũng vậy.

      Tống Ngọc thấy như vậy, tính toán đến chuyện khác, “! phải phải dọn nhà sao? Em giúp thu xếp đồ đạc!” xong cũng nhảy lên, kéo cái va li, bắt đầu thu xếp toàn bộ.

      Đồ đạc Tống Sở cũng nhiều lắm, cũng chỉ có ít sách quần áo gì gì đó thôi, Tống Ngọc bỏ từng bộ từng bộ quần áo của vào trong vali, khi nhìn đến quần lót của đột nhiên nhịp tim đột ngột tăng nhanh, mặt cũng bắt đầu đỏ lên, kìm được đưa tay ra, lại nghe phía sau kêu lên tiếng, “Cái đó để tự làm !”

      bị dọa vội rút tay về, đỏ mặt lên tiếng, “Ha ha...”

      đứng qua bên, nhất thời biết nên phải làm gì, lơ đãng liếc thấy ảnh cưới tường, chỉ cảm thấy rất vừa mắt, nhưng lại dám động tới, ngơ ngác đứng yên lát, Tống Sở thể làm gì khác hơn là ra miệng, “ Tống Ngọc, em ra ngoài , tự dọn dẹp.”

      “A, được rồi..” Tống Ngọc bước từng bước chầm chậm ra ngoài, đành lòng ra.

      Lần này, Tống Sở muốn khóa trái cửa.

      Đúng vậy, thu dọn đồ đạc...

      mang từng cái từng cái quần áo của mình sửa sang lại lần nữa, chợt nhớ đến, còn biết mình mặc bộ trang phục gì nữa. Kể từ lúc kết hôn đến nay, trang phục trong trong ngoài ngoài và phụ kiện đều là để Thần Hi xử lý, thân hình sớm phải gầy gò như lúc học đại học nữa, vai eo đều nở nang ít, nhưng chưa từng cùng Thần Hi dạo mua sắm, sao biết mình size số bao nhiêu chứ?

      Chưa từng để ý quần áo mình phối hợp thế nào, Thần Hi mua sao mặc vậy, bây giờ nhìn tới, từng món từng món dường như đều có gu riêng, từng thứ từng thứ đều làm tim đau nhói...

      vô lực để quần áo xuống, nhét lung tung thành đống, sau đó xếp sách.

      Sách chuyên ngành lúc học đại học vẫn còn cất giữ, ngưng mắt nhìn những cuốn sách kia hồi lâu lại có động đến, cũng dám lật ra, sợ, sợ trong sách lưu lại dấu vết của , làm đau chịu nổi...

      nhớ đến Thần Hi nghịch ngợm nhiều năm về trước, là cùng học tập, nhưng lại luôn là quấy rối, lúc để ý đến , dùng bút vẽ mâng lên sách , tất cả đều là tranh tự vẽ, còn chu mỏ thở hồng hộc bực tức, “Xem đọc sách chịu nhìn em! Em xem đọc sách chịu nhìn em! Mỗi trang trong sách đều có em! Xem làm thế nào!”

      Mỗi lần làm ra biểu tình như vậy, cũng đều làm cho cảm thấy buồn cười, có lúc, thừa dịp người khác chú ý, nhanh cắn cái vào môi , coi như trừng phạt nho , kể từ đó, cũng càng cái trò chơi này rồi...

      Bên môi tự chủ tràn ra nụ cười dịu dàng thảng thốt, giống như nhìn thấy vẫn còn ngồi ở bên cạnh , bĩu môi khi viết loạn vẽ loạn sách...

      Rốt cuộc nhịn được rút ra quyển, tùy ý mở ra, liền thấy cái lỗ mũi của hướng cười lên, bên cạnh còn có chữ viết lên: Đại mỹ nữ Thần Hi du ngoạn đến đây.

      Lật tiếp, tết tóc đuôi ngựa nhăn lỗ mũi, bên cạnh viết: Tống mỹ nhân bảo bối tức giận!

      Lại tiếp tục lật, với những thần thái khác nhau như từng con dấu khắc vào trong sách, năm tháng thấm thoát qua , vẫn thể phai nhòa.

      Ngón tay sờ lên gương mặt nhắn mâng, đau lòng cùng hối hận ray rứt trong lòng, ra, rời khỏi rất dễ dàng, khó khăn, là quên ...

      đêm này, lật từng quyển sách, nhớ lại từng câu viết trong sách, mấy năm trước từng viết, rất lâu rồi nghĩ nhớ lại, lúc này nhớ đến, lại giống như vẫn còn ràng như ngày hôm qua, từng chút từng chút, đều ở trong lòng , chưa từng quên , có điều, nhiều năm nhiễm phải bụi trần...

      Hôm sau lúc công ty chuyển nhà đến, vẫn còn ngồi giữa đống sách, Trịnh Hữu Đào dùng sức gõ cửa mới đánh thức trở về từ trong ký ức.

      Mở cửa, trong phòng mảnh hỗn loạn.

      Trịnh Hữu Đào thở dài , “Làm sao vẫn còn rối loạn vậy! phải con muốn dời sao? Bây giờ dời nữa sao?: Trong mắt bà khỏi có chút hi vọng mỏng manh, bà muốn rời xa cái biệt thự thoải mái này đâu...

      ! Phải chứ! Chuẩn bị !” lại lần nữa dọn dẹp từng quyển từng quyển , có điều tốc độ rất chậm, quyển lại quyển, sắp xếp chỉnh tề, giống như đây là thứ bảo bối vô cùng trân quý.

      Trịnh Hữu Đào nhìn thấy khỏi nóng nảy, “Nhanh lên chút ! Sửa sang như vậy phải chỉnh sửa đến khi nào? Những sách này con cũng cần đọc qua nữa, bằng bán !” xong bà cũng tới giúp tay.

      ! Mẹ! Để con tự làm!” Hai tay bảo vệ những cuốn sách kia, muốn mẹ chạm tay đến.

      Trịnh Hữu Đào cảm thấy là lạ, nhưng cũng gì, chỉ bảo phải nhanh hơn chút.

      “Dạ! Mọi người dọn những thứ khác ra trước , con nhanh chóng làm xong là được!” cúi đầu, chỉ lo loay hoay với những cuốn sách kia.

      “Haizz... Ở trong căn nhà này lâu như vậy, phải ra đúng là bỏ được...” Trịnh Hữu Đào câu, cuối cùng ra ngoài.

      Đồ đạc gì đó nhà họ Tống cũng nhiều, đồ đạc điện máy trong nhà tất cả đều là của Thần Hi, cho nên trong tiếng cũng mang ra gần hết rồi, lúc này Tống Sở mới ra ngoài, hai vali quần áo, mấy chồng sách lớn, sau đó là vài bức lớn ảnh cưới.

      Tống Ngọc nhìn thấy liền , “! Cái này còn mang làm gì! cần!”

      Tống Sở im lặng, mang những thứ đồ gì đó lên xe, người của công ty chuyển nhà đến giúp tay, vẫn ngừng dặn dò, chút, chút.

      Nhân viên làm việc công ty chuyển nhà cảm thấy lỳ lạ, phải chỉ là chút sách sao? Bảo bối gì chứ!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :