1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Kinh Thành Tam Thiếu: Ông Xã Gõ Cửa Lúc Nửa Đêm - Cát Tường Dạ (Full)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Ngoại truyện 25: EM LÀ CỦA SỚM SỚM CHIỀU CHIỀU

      Nghĩ tới đây, bà khỏi bắt đầu lo lắng vấn đề tiền bạc của con trai. Lúc trước biết con trai mở công ty, còn tưởng rằng con trai chỉ dựa vào tiền lương của nhà họ Tả, tại con trai mở công ty rồi, biết công ty kia kiếm được bao nhiêu tiền? Nó coi trọng vợ như vậy, sau này có thể giao tiền cho vợ quản lý hay ? Đây chính là chuyện lớn!

      được, bà phải cho con trước cho con trai hiểu mới được! Hơn nữa khắc (15 phút) cũng thể chậm trễ! Lúc này, con trai và con dâu hạnh phúc như lúc mới cưới, khó tránh thằng con ngốc kia nhất thời kích động lại móc tim móc phổi giao toàn bộ vốn riêng cho vợ!

      Nghĩ như vậy, bà giống như nhìn thấy vô số Mao Chủ Tịch chảy vào túi tiền của Thần Hi vậy, đau lòng đến phát run! Vội vàng móc điện thoại di động ra, gọi cho con trai.

      "Alo, con à, là mẹ!" Bà giọng .

      Đúng lúc Tống Sở và Thần Hi đường về nhà, bà xã về nhà, trong nhà mảnh hài hòa, tâm tình của tốt, nghe điện thoại giọng cũng cực kỳ nhàng, "Mẹ, các người về đến nhà rồi sao?"

      " có, ở đường! Mẹ nhớ tới chuyện quan trọng phải với con! Vợ của con cũng ở bên cạnh sao?"

      Tống Sở liếc nhìn Thần Hi, cúi đầu , "Ừ. . . . . ."

      "Vậy con nghe là được rồi, chớ lung tung!" Trịnh Hữu Đào liếc qua nhìn ông xã mình, thấy Tống Lập Danh chỉ là dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn chằm chằm bà, khỏi mắt liếc lại, , "Con trai, mẹ chính là lấy thân phận của người từng trải nhắc nhở con, làm con rể chính là rất khó khăn, nhất là con rể nhà người có tiền, con tiếp xúc đều là người có tiền có bạc, dù sao chính mình cũng thể để bản thân chịu thua thiệt, cũng muốn con mập lên chút, nhưng dù sao con cũng thể đưa toàn bộ tiền cho vợ mình? Con trai, mẹ là người mình, cũng ăn ngay với con, sợ làm mất mặt mũi con, đây là những lời lòng. Con, cũng thể xin tiền của vợ mình, lấy nhiều, cũng làm cho con mất mặt, thậm chí xem thường nhà chúng ta. . . . . ."

      "Mẹ, cái này con hiểu . . . . . ."

      Đây chính là cái mà Trịnh Hữu Đào am hiểu nhất, khéo ăn khéo như rót mật vào lòng, có thể đen thành trắng, ràng tính toán người khác, còn làm cho người ta cảm thấy là suy nghĩ cho mình. . . . . .

      Chỉ nghe thấy bà tiếp tục , "Cho nên con trai này, mẹ vì con mới cái này, bây giờ con mở công ty, có chút tiền lấy ra cưng chiều em , lần trước chính là nên mua xe quý như thế này, nhất định phải để dành cho chính mình, chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào, ngày nào đó muốn dùng tiền, cũng cần lúc nào cũng mở miệng với vợ, mình có chút tiền, trong lòng cũng cảm thấy thoải mái hơn. Mặc dù vợ là người trong nhà, nó cũng đối xử tốt với con, nhưng dù sao tiền bạc là thứ mẫn cảm nhất đời, nếu muốn gia đình hòa thuận, hay là muốn bất ổn, phải để tâm suy nghĩ, con có phải ?"

      Bạn đọc truyện tại ***************.com

      Những lời này của Trịnh Hữu Đào quả cực kỳ cao minh, ràng là muốn con trai đừng có giao tiền cho Thần Hi, cũng gì liên quan tới Thần Hi dù là nửa chữ, chỉ lấy chuyện của Tống Ngọc ra , mỗi chữ mỗi câu đều khảm sâu vào trong tâm Tống Sở, mọi chuyện giống như chỉ là vì tốt cho Tống Sở và Thần Hi, làm cho trong lòng người nghe được cảm thấy thoải mái dễ chịu.

      Tống Sở nghe xong, ngừng , "Cám ơn mẹ, con hiểu."

      "Ừ, vậy tốt. . . . . . Cứ như vậy , con chuyên tâm lái xe ." Trịnh Hữu Đào cúp điện thoại, mặt lộ ra tươi cười, vì mình cao minh.

      Tống Lập Danh cũng cảm thấy kỳ quái, chẳng lẽ vợ mình mới phút đồng hồ mà đổi tính rồi sao? Tống Ngọc càng cảm thấy thể hiểu được, lúc này liền kêu to ra ngoài, "Mẹ! Mẹ điên rồi sao? Muốn trai hà khắc con?"

      "Con mới điên rồi! biết lớn !" Trịnh Hữu Đào trợn mắt nhìn con cái, mặt lên biểu tình vừa khinh miệt vừa đắc ý, "Các người biết cái gì! Tôi phải là sợ thằng con ngốc nhà mình giao toàn bộ tiền cho vợ nó quản lý sao?"

      Hoá ra là như vậy . . . . . .

      Tống Lập Danh chợt hiểu, liên tục lắc đầu thở dài.

      Mà bên này của Tống Sở, Thần Hi biết được là mẹ chồng gọi điện thoại, đoán chừng lại những lời hay ho gì với Tống Sở rồi, thấy điện thoại xong, biết còn hỏi, "Ai gọi điện thoại vậy?"

      "Là mẹ!" Tống Sở liếc mắt cười tiếng, đáp.

      " gì?" Sớm biết là bà ấy. . . . . .

      "Mẹ . . . . . . Nếu tại chúng ta hòa thuận, cũng cần giống tính tình trẻ con, động chút là cãi vả, là đàn ông, mọi việc đều phải nhường em, thương em, đối xử tốt với em hơn, để cho chúng ta vui vẻ sống qua ngày. . . . . ." Tống Sở đương nhiên cho Thần Hi nghe những lời mẹ , suy nghĩ của cũng thấp đến trình độ như vậy.

      Thần Hi cũng phải là người ngu ngốc, tự nhiên biết Trịnh Hữu Đào tuyệt đối phải như vậy, xem ra, hi vọng Trịnh Hữu Đào thay đổi là thể nào, nghĩ đến sau này còn cả chặng đường dài còn phải tiếp tục đấu với mẹ chồng, cảm thấy có chút chán nản, thậm chí hoài nghi mình lần nữa tha thứ có phải là sai lầm hay .

      Bạn đọc truyện tại ***************.com

      Bỗng dưng, tay Tống Sở khoác lên mu bàn tay của , lòng bàn tay dầy ấm áp bao bọc , giọng trầm vang lên, "Bà xã, về sau chúng ta cùng nhau vui vẻ sống qua ngày. . . . . ."

      Như trận gió ấm thổi qua, bình thường trở lại.

      Thôi, là sống với Tống Sở, chỉ cần Tống Sở có thể thay đổi là được, dù là giống như tại vậy, hiểu được phải làm cách nào chu toàn giữa và mẹ chồng, thương tổn ai, cũng thỏa mãn. . . . . .

      Vì vậy ngẩng đầu lên, cười với , gật đầu cái.

      nhìn thấy, trong mắt Tống Sở thoáng qua ánh sáng vui sướng, khắc kia, cho rằng tia sáng kia là đại biểu cho hy vọng, cho là như vậy. . . . . .

      "Tống Sở, công ty của các ở đâu? Tên gọi là gì? Vẫn làm công việc giống trước kia sao?" hỏi.

      "Đúng vậy, tên công ty và công việc kinh doanh đều giống trước kia." Nhắc tới công ty, Tống Sở vẫn cảm thấy có chút áy náy. Kỳ suy nghĩ của và Trịnh Hữu Đào cơ bản là giống nhau, nghĩ muốn có nghiệp độc lập của chính mình, muốn Thần Hi nhúng tay vào, cũng hi vọng có tiền bạc của chính mình, cùng nhà họ Tả có quan hệ tiền bạc, như vậy, khi nhà họ Tống cần dùng tiền có thể cần dựa vào Thần Hi. Mà thời gian gia nhập công ty này lâu, còn chưa có suy nghĩ có nên cho Thần Hi hay hoặc là lúc cho Thần Hi nên những cái gì. . . . . .

      "Ở chỗ nào? Em có thể xem chút ?" nghiệp của chồng mình, quan tâm là điều thể nào, có chút hăng hái hỏi.

      Biểu tình Tống Sở lại hơi cứng nhắc, ngay sau đó cười , "Được, lần sau dẫn em ."

      Thần Hi quá nhạy bén, chút tự nhiên của Tống Sở thể nào tránh được ánh mắt của , dường như, Tống Sở cũng hy vọng . . . . . .

      Lòng tự trọng của Tống Sở, từ trước đến nay vẫn luôn hiểu , có lẽ, muốn công ty của mình cũng bị nhiễm lên hào quang của . . . . . .

      như vậy, vậy nên miễn cưỡng, , dù sao cũng cần nuôi gia đình, kiếm được tiền, cũng nghĩ tới việc quản lý, đàn ông mà, dù sao cũng phải có ít tiền mới có mặt mũi, ngày trước, là tiền của làm cho có chỗ đứng, nhưng là người kiêu ngạo như vậy, bình thường cũng dùng tiền của đưa cho, nay nghiệp của chính mình rồi, tình cảnh cũng cần lúng túng như vậy nữa, như vậy cũng tốt. . . . . .

      Lúc hai người về tới nhà họ Tả, trời tối rồi.

      Trong phòng khách, hai con tắm rồi, chơi đùa cùng Tả Tư Tuyền và Tiêu Hàn, thấy Thần Hi về, liền nhào lên tranh nhau mà kêu mẹ, Hạo Nhiên lại càng nắm lấy vạt áo Thần Hi hỏi, ba mẹ đâu, tại sao mang theo bé và Y Bảo.

      Tiêu Hàn nghe vậy cũng cười, "Hai đứa trẻ này, vốn nên ngủ rồi, nhưng cố chịu đựng, chỉ chờ hai đứa về để hỏi những lời này!"

      Tống Sở ôm con trai lên, cười đáp, "Trẻ con được quản chuyện của người lớn!" xong giơ con trai lên cao.

      Hạo Nhiên hưng phấn cười ha ha, kỳ phải bé thể cùng ba mẹ, bé chỉ là muốn xem chút ba mẹ trở lại có phải cao hứng hay , muốn biết ba mẹ có phải làm hòa rồi hay , tại, cuối cùng bé cũng có thể yên tâm. . . . . .

      "Đừng làm rộn, nếu còn chơi đùa với con trai nữa, biết lúc nào mới có thể ngủ!" Thần Hi ôm lấy Y Thần, quay đầu với Tống Sở.

      Tống Sở nghe, vội vàng để Hạo Nhiên xuống, ở bên tai Thần Hi câu, " sai, đúng vậy, cũng là em suy nghĩ chu đáo. . . . . ."

      Thần Hi quẫn bách, nào có ý đó. . . . . .

      Có thể thấy được, đàn ông dù lạnh lùng đến mấy, nhưng ở phương diện đó cũng là nhiệt huyết mười phần. . . . . .

      "Được rồi, Hạo Nhiên, Y Bảo, tại thấy ba mẹ về rồi, có thể ngủ chưa?" Tiêu Hàn muốn từ trong tay Thần Hi ôm lại cháu.

      Mắt Y Thần sớm mơ hồ rồi, ôm cổ Thần Hi buông tay, "Con muốn ngủ cùng mẹ. . . . . ." Mấy ngày nay được ngủ với mẹ, bé càng ngày càng làm nũng hơn.

      "Ngoan, nghe lời, ngủ với bà nội!" Tiêu Hàn hôn Y Thần cái, .

      "Y Bảo! ! Ngủ với hai! hai kể chuyện cổ tích cho em!" Hạo Nhiên cực kỳ giống trai trưởng thành, quên chính mình và Y Thần giống nhau đều chỉ là trẻ con, trai này rất là miễn cưỡng, cũng quên mấy cái cốt truyện này rồi. . . . . .

      Chỉ là, lời kêu gọi của trai rất lớn, Y Thần vẫn là ngoan ngoãn từ trong ngực Thần Hi trượt xuống, cùng Hạo Nhiên tay trong tay trở lại gian phòng của chính mình.

      Thần Hi và Tả Tư Tuyền lát, cũng lên lầu trở về phòng.

      Tối nay xảy ra cái gì, hai người đều ngầm hiểu, tiểu biệt thắng tân hôn, bắt đầu giận dỗi từ đêm trước ngày Quốc Khánh đến bây giờ, hai người gần tháng có âu yếm, hai bên đều có chỗ mong đợi.

      Lúc Tống Sở từ phòng tắm ra, Thần Hi ngủ trước, lưng còn quay về hướng của , đầu tóc đen tán loạn ở gối.

      Trong khí tản mát mùi thơm ngát vừa mới tắm rửa, là hơi thở quen thuộc, máu cả người đều sôi trào.

    2. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Ngoại truyện 26: EM LÀ CỦA SỚM SỚM CHIỀU CHIỀU

      nằm ở bên cạnh , áo ngủ sợi tơ trơn mềm của dán vào cánh tay của , dưới áo ngủ mỏng manh, là da thịt mềm mại của , mùi thơm cùng nhiệt độ cơ thể của xuyên thấu qua áo ngủ tơ tằm tràn ra bên ngoài, hô hấp của dần dần dồn dập.

      Cuối cùng nhịn được ôm vào trong ngực, nụ hôn cực nóng rơi vào cổ .

      có cự tuyệt, cánh tay vòng quanh cổ của , nghênh đón môi của . . . . . .

      quấn quýt si mê trong nụ hôn ngọt ngào, điện thoại di động tủ đầu giường của vang lên.

      Chuyện như vậy phải lần đầu tiên, có chút uể oải, cho rằng lại là người nhà họ Tống, thọt vào người , "Nghe điện thoại."

      Thế nhưng lại để ý tới, chỉ là tiếp tục hôn thân thể , tay cũng rời da thịt bóng loáng của .

      Thế nhưng điện thoại vẫn mực đổ chuông, có chút tức giận, đưa tay lấy qua đây, vừa nhìn điện thoại, cũng phải người nhà họ Tống, vội vàng đưa cho , "Nghe điện thoại! Hay là có chuyện gì gấp!"

      cũng liếc nhìn cuộc gọi tới, đoạt lấy điện thoại di động, cắt đứt, tắt máy, " biết! Đừng để ý tới!" (có gian tình... mọi người cố gắng chờ nha)

      Nếu chính còn để ý tới, còn lo lắng làm gì? Mừng rỡ có ai quấy rầy, đưa tay tắt đèn, cùng dung nhập vào bóng tối. . . . . .

      đêm nay, nhiệt tình đến mức bình thường, giống như trở lại thời gian mới nếm thử **, biết thỏa mãn, thế nhưng giằng co đến hơn nửa đêm.

      Càng làm cho bất ngờ, biết dán vào lỗ tai của bao nhiêu lần câu "Bà xã, em. . . . . ."

      Nhiệt tình cùng triền miên như vậy, làm cho dường như có chút quen, nhưng là, cũng có thời gian suy nghĩ nhiều, cũng có cho bất kỳ cơ hội phân tâm nào, lần lại lần làm cho trầm mê, cho đến khi có cách nào chịu đựng, mệt mỏi đến thể nào chống đỡ được nữa, có cách nào nhúc nhích, cuối cùng nặng nề chìm vào giấc ngủ.

      khắc thanh tỉnh sau cùng kia, nghĩ, nhiệt tình của , có lẽ là bởi vì lần này bọn họ giận dỗi quá lâu nên tích tụ mà bộc phát, lại có lẽ là bởi vì lần này hù sợ , cho là muốn ly hôn, lúc này mất mà được lại, cho nên cực kỳ hưng phấn. . . . . .

      Bạn đọc truyện tại ***************.com

      Nhiệt tình dần dần mất , đêm lạnh như nước.

      ôm ngủ say, trong bóng tối, tay chạy loạn cơ thể .

      Mười năm rồi, vẫn xinh đẹp giống như trước kia, phải , càng ngày càng xinh đẹp. lúc này, làn da vẫn giống như trước kia mượt mà bóng loáng, vóc người cũng có bởi vì sinh con mà biến dạng, ngược lại, chính là bởi vì có con, khiến so với thời kỳ thiếu nữ còn nở nang hơn, càng thêm có lồi có lõm.

      Ngón tay theo sợi tóc mượt mà của trượt xuống, mơn trớn cánh tay của , eo thon, cuối cùng dừng lại ở trước ngực , nhàng vân vê, cảm giác co dãn và mềm mại so với ngày trước càng tốt đẹp hơn, như vậy, làm sao khiến lưu luyến được cơ chứ?

      buộc chặt cánh tay, ôm càng chặt hơn, đầu cũng vùi sâu vào trong tóc , ngửi hương thơm trong tóc của , thầm, "Thần Hi, chỉ có em, chỉ cần em. . . . . ."

      Giống như, là với , nhưng cũng giống như, là với chính mình. . . . . .

      Đúng vậy, cho tới bây giờ, là người phụ nữ duy nhất của , cũng là người phụ nữ duy nhất muốn. . . . . .

      ——— —————— —————— —————— —————— ————————

      Thường thường sau khi gió to mưa lớn qua , chắc chắc có thời tiết vô cùng tốt.

      Trải qua kiện này, Tống Sở và Tả Thần Hi có đoạn thời gian như hình với bóng, người nhà mỗi ngày cùng nhau ăn cơm, vào chủ nhật, Tống Sở cùng dạo phố, cùng với các con chơi, ngay cả Hạo Nhiên cũng cảm thấy rất kỳ quái, thời gian rãnh của ba ba giống như càng ngày càng nhiều.

      Chỉ là, tình trạng này cách nào kéo dài lâu thêm nữa, trừ phi Tống Sở buông tha nghiệp của .

      Thần Hi cảm thấy vô cùng đau lòng, hiểu Tống Sở bận rộn đến mức nào, huống chi công ty Tống Sở vẫn còn trong giai đoạn gây dựng nghiệp, làm sao có thể có nhiều thời gian cùng dạo phố ăn cơm chứ? Theo ý , Tống Sở là cố gắng, cố gắng thực cam kết cùng vui vẻ sống qua ngày.

      thích cuộc sống có Tống Sở ở bên người, muốn sớm sớm chiều chiều chính là như vậy, chỉ là người nhà cùng nhau ăn cơm ngủ trải qua cuộc sống gia đình bình thường, nhưng là, Tống Sở là người như thế nào rất ràng, hy vọng mà trói buộc bước chân của mình, cho nên, sau đoạn thời gian, khi Tống Sở lần đầu tiên ra chủ nhật này muốn gặp khách hàng thể theo bên cạnh , rất rộng lượng để cho , sau đó từ từ, loại tình huống này lại càng ngày càng nhiều, về nhà ăn cơm cũng càng ngày càng nhiều, vì vậy, lại trở về như lúc ban đầu.

      cũng có vì vậy mà thoải mái, để cho tại bầu trời tự do của chính mình tự do bay lượn, là lựa chọn của , phải làm, là cố gắng làm người vợ tốt của , đây là khi đáp ứng Tống Sở ly hôn đặt ra mục tiêu cho chính mình, nếu quyết định ly hôn, liền muốn cố gắng cứu vãn cuộc hôn nhân này!

      Mẹ chồng cùng em chồng cũng có cái gì thay đổi, vẫn tham lam như cũ, vẫn như cũ cho là người ngoài, mẹ chồng vẫn tính cả đời kéo Tống Sở vào phòng thầm , ánh mắt em chồng nhìn Tống Sở vẫn nhiệt tình như cũ, mà ánh mắt nhìn vẫn lạnh nhạt như cũ, những thứ này, cũng như trước đây đón nhận.

      biết Tống Sở từ chối cầu của mẹ chồng và em chồng, cho nên học cách quan tâm, dù sao mẹ chồng cũng chỉ là muốn tiền, mà vừa lúc có thể đáp ứng, về phần ý nghĩ an phận của em chồng đối với Tống Sở, tin tưởng ông xã nhà mình, mười năm tình cảm của và Tống Sở, là đáng giá tin tưởng, đơn phương có kết quả.

      Cuộc sống như vậy, quả giống như trước kia, nhưng là, nếu cứ trôi qua như vậy, vẫn có thể tiếp tục chịu đựng, chỉ cần khiêu chiến ranh giới cuối cùng của , chỉ cần, có thể cảm thấy tình của Tống Sở. . . . . .

      Chỉ cần , là đủ rồi. . . . . .

      Mà Tống Sở, giống như quan tâm hơn so với trước kia, bất ngờ tặng cho những món quà nhắn, có lần, còn mua bó hoa đưa đến phòng làm việc, Tống Sở phải là người lãng mạn, bọn họ biết nhau mười năm, cũng chưa bao giờ tặng hoa cho . . . . . .

      Được rồi, cứ như vậy . . . . . . tự nhủ.

      Ngày, cứ như vậy trôi qua, đảo mắt mùa xuân mới lại tới.

      Hàng năm vừa đến tết lịch, bạn học ở các nơi khác nhau đều tụ tập trở về.

      Lúc này, các bạn học tránh khỏi tụ tập gặp mặt.

      Vào ngày đầu tiên của năm mới, theo thường lệ đám bạn học tụ hội với nhau.

      Hôm đó mới sáng sớm, Phương Di gọi Thần Hi ra ngoài, Từ Từ lấy chồng ở xa Thượng Hải cũng trở về, ý tứ của Phương Di là muốn ba người phụ nữ ở buổi tối liên hoan quậy phá trận.

      Vì vậy, hành trình hôm nay của ba người là: buổi sáng dạo phố, buổi trưa từ từ mời khách ăn cơm, buổi chiều làm tóc, để buổi tối lột xác thành người mới hoàn toàn ở trước mặt bạn học cũ làm nhân vật trung tâm.

      Thần Hi ràng cảm thấy sức chiến đấu của chính mình bằng lúc còn trẻ, sau khi dạo mấy vòng, hô to chịu nổi, gần như cả hành trình là bị Phương Di kéo dạo.

      Trong lúc các ở phòng ăn dùng cơm, Thần Hi dựa lưng vào ghế sofa, rất muốn đá bay giày cao gót.

      Bạn đọc truyện tại ***************.com

      Phương Di nhìn bộ dạng uể oải của , cười trêu ghẹo, "Có phải tối hôm qua bị Tống Sở nhà cậu trừng phạt phải lợi hại hay ? Hôm nay bộ dạng của cậu ràng là túng dục quá độ?"

      "Ăn thức ăn của cậu !" Thần Hi lườm cái.

      Từ Từ nghe vậy cũng cười ra tiếng, đồng thời oán giận hai đồng đảng, "Các cậu quá độc ác, tớ mới trở về, thế nào các cậu cũng là địa chủ (người giàu có), vậy mà lại biểu tớ mời khách, đây là có ý gì?"

      "Cậu gã vào nhà giàu có, làm thịt cậu làm thịt ai?" Phương Di cười đáp lại .

      Từ Từ liếc ấy cái, "Có ích lợi gì? Làm sao so được với hai người các cậu, chính mình là người giàu có!"

      "Từ Từ, như thế nào? Ở bên kia vẫn chưa quen sao?" Thần Hi nhớ hai năm trước đây Từ Từ vẫn còn oán trách với con dâu nhà giàu dễ làm, học hỏi số kinh nghiệm từ , hai năm qua nghe ấy lại nữa, nghĩ là mọi việc tốt hơn rồi chứ.

      Từ Từ than tiếng, " như thế nào đây? Tớ coi như là ngừng trong đấu tranh lớn lên!"

      "Nhữn lời này như thế nào lại giống như lời tớ từng vậy chứ? ta tốt với cậu sao? Hay là mẹ chồng ngược đãi cậu?" Phương Di liên tục hỏi.

      " ấy đối với tớ tốt lắm, chính là mẹ chồng, xem thường tớ, chỉ trích tớ. . . . . ."

      Vì vậy, chủ đề lần này biến thành cuộc gặp phê phán mẹ chồng, Phương Di và Từ Từ luân phiên kể về những sai trái của mẹ chồng, chỉ có Thần Hi, tâm giấu kín dưới đáy lòng, có tùy ý mở miệng.

      ra tình huống của Phương Di và Thần Hi sai biệt lắm, bối cảnh nhà họ Phương cũng tồi, mà ông xã Phương Di cũng là người vùng khác, là bạn học thời đại học của Phương Di, trong nhà vẫn còn làm nông, điển hình con trai miền nam, cũng là người vô cùng hiếu thuận, kết hôn mấy năm nay, Phương Di và mẹ chồng bất hòa, biết kể khổ bao nhiêu lần với Thần Hi, nhưng về sau cũng dần dần chuyển biến tốt lắm, Thần Hi cũng biết dùng cách gì, khó có dịp tụ chung chỗ như hôm nay, rất muốn hiểu , vì vậy liền hỏi Phương Di, "Phương Di, rốt cuộc bạn làm thế nào thu phục mẹ chồng bạn vậy?"

      "Hợp ý!" Phương Di đơn giản ném cho bốn chữ (tiếng trung có bốn chữ này nhé mn投其所好), "Mẹ chồng tớ là người vô cùng tiết kiệm, trước kia luôn tớ lãng phí, mới đầu tớ phục, tớ lãng phí cũng là lãng phí tiền của tớ, liên quan gì tới bà, nhưng sau này lại cảm thấy, tội gì vì chuyện này mà giận dỗi, liền giả bộ tiết kiệm, lại khó, ví như tớ mua quần áo ràng vài ngàn, tớ lại có mấy trăm, sau đó mua cho ông xã còn đắt hơn so với tớ, người nhà quê, đều xem đàn ông là trung tâm, bà thấy tớ đối xử tốt với con trai bảo bối, bà liền cao hứng. . . . . ."

      Thần Hi vừa nghe, biện pháp thứ nhất này cũng thích hợp với . . . . . . Mẹ chồng Phương Di tiết kiệm, còn mẹ chồng chỉ sợ người khác biết có nhiều tiền, hận thể lấy sổ tiết kiệm lật cho người khác xem. . . . . . pass. . . . . ."Vậy cái thứ hai là gì?" tiếp tục hỏi.

    3. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      CHƯƠNG 27: EM LÀ CỦA SỚM SỚM CHIỀU CHIỀU

      “Mình cũng phải là chuyên gia trong chuyện mẹ chồng nàng dâu gì, sao có thể tổng kết được tới 1-2-3-4 lận? Có điều tim người đều làm bằng thịt, mình tâm với bà ấy, bà ấy tất nhiên cũng lòng đối đãi mình. ra mình cảm thấy tất cả mẹ chồng đều thương con trai mình, hi vọng con trai mình hạnh phúc, mà con dâu chính là hạnh phúc cả đời của con trai mình, bà ấy sao tốt với ta chứ? Mặc dù có câu hà khắc với mình, đó cũng chỉ là suy tính cho cái gia đình của chúng ta thôi, xuất phát điểm là tốt, cho nên muốn chiến thắng mẹ chồng, mấu chốt chính là ông chồng của mình, ông chồng phải có lập trường kiên định để mẹ chồng biết được, mẹ chồng thể đổi lấy hạnh phúc cho ta! Mẹ chồng mình lúc trước luôn lo lắng điều kiện nhà mình tốt hơn nhà họ, chồng mình quản lý được mình, trước mặt mình có uy phong của người đàn ông, cho nên bà ấy muốn giúp đỡ chồng mình hạ uy của mình, mà chồng mình thuộc loại này đâu, ấy vốn cảm thấy ấy ở trước mặt mình thấp bao nhiêu, cũng cảm thấy gia đình mình so với gia đình tốt hơn lại có ảnh hưởng gì, ấy cứ ngày qua ngày cứ như thế, nghiên cứu học thuật của ấy, thỉnh thoảng cũng khuyên mẹ ấy, còn ở trước mặt ta có bao nhiêu tốt, sau đó ta lại có chút thông minh, đối xử chân thành, kiên định, từ từ, những chuyện vui kia cũng dần qua. Bây giờ mình dùng lòng biết ơn mà đối với mẹ chồng, có bà ấy, sao mình có thể có ông chồng tốt như vậy chứ?” Phương Di xong, mặt lên nụ cười chân thành cũng tràn đầy hạnh phúc.

      Du Du cũng thở dài theo, “Cuộc chiến mẹ chồng nàng dâu quả chính là cuộc chiến đấu lâu dài mà! Mình cũng phải phấn đấu rất nhiều năm mới có thể có được yên bình như ngày hôm nay, có chuyện chiêm nghiệm mà mình và Phương Di đều cùng nhất trí, đó là lập trường của ông chồng rất quan trọng, lập trường của ta quyết định mình có đáng để cố gắng hay , may mắn chồng mình tình nguyện ở giữa dụ dỗ hai bên mình và mẹ chồng , mình mới có thể đạt được thắng lợi, mặc dù cũng chịu rất nhiều hình phạt uất ức tức giận, nghĩ nhiều biện pháp xử lý cũng là đáng được! ra mỗi nhà đều có quyển sách khó đọc , quyển này đọc qua thấy rất tốt, cũng có quyển đọc hay, mình có mấy chị em ở Thượng Hải, trong nhà cũng xuất đủ loại vấn đề, nhưng lại cùng các chị em ấy giải quyết vấn đề chung, ông chồng của các chị ấy đối diện mâu thuẫn giữa hai bên riết cũng phiền, cuối cùng ra ngoài, ra bên ngoài tìm kiếm an ủi......”

      “Đúng rồi, Thần Hi, cậu sao vậy? Mẹ chồng của cậu phải cũng đến Bắc Kinh sao? Cũng nghe cậu đến chuyện mẹ chồng của cậu, tình cảm cậu và Tống Sở tốt như vậy, nhất định chung sống rất tốt ?” Phương Di hỏi.

      Quả , Thần Hi những chuyện vui nhà mình với Phương Di, phải xem Phương Di là bạn bè, mà là, cảm thấy chuyện tình cảm người khác cũng thể quyết định thay mình, cũng uổng công.

      Nhìn thấy Phương Di hỏi ra như vậy, chỉ cười cười, “Tạm được, nhà ai mà chẳng có va chạm chút chứ, chỉ cần nhìn chung hòa thuận hài hòa là được.” Đây cũng là lời ……

      “Cũng biết nhà các cậu là hạnh phúc nhất!” Phương Di cười , ngược lại lại hỏi Du Du, “Nè, Du Du, cậu mang con trai về sao?”

      Vì vậy, Phương Di và Du Du lại chuyển sang đề tài nuôi nấng con cái, mà Thần Hi cũng tỉ mỉ suy nghĩ đến những lời vừa nãy của Phương Di và Du Du, hy vọng có thể tìm được phương pháp thích hợp cho riêng mình. Nhưng mà nghĩ tới nghĩ lui, tình huống nhà mình và nhà hai ấy giống nhau. Tống Sở và chồng của Phương Di cũng rất khác nhau, đâu chỉ là khác nhau, quả thực là hai thái cực, người có tính hiếu thắng cực mạnh, lòng tự ái cũng rất mạnh, còn người kia lại đam mê danh lợi, lòng nghiên cứu học thuật, trước kia chưa kết hôn nên hiểu, cho là bản tính hiếu thắng mạnh mẽ của Tống Sở là biểu của ý chí muốn cầu tiến, khi ấy trái lại cảm thấy ông chồng của Phương Di có chút cổ lỗ sỉ, nhưng bây giờ xem ra, điểm khác nhau này xem ra chính là nguồn gốc khác nhau giữa hôn nhân của và Phương Di.

      Du Du , lập trường của ông chồng rất quan trọng, mà , thiếu hụt chính là lập trường của chồng mình…….

      Xem ra, cuộc hôn nhân này muốn được dài lâu, phải tự mình nghĩ ra biện pháp mới được……

      Lấy lòng đối đãi lòng, chỉ mong mẹ chồng Trịnh Hữu Đào có thể nhìn thấy lòng đối tốt với Tống Sở, có thể hiểu, là hạnh phúc của Tống Sở…….

      Tối đến bạn học tụ họp với nhau ở tòa trung tâm giải trí lớn, chẳng qua cũng chỉ là ăn cơm rồi hát karaoke thôi.

      Mặc dù trò chơi cũng khá nhạt nhẽo buồn tẻ, nhưng vì những người chơi đều là bạn học thời cấp ba, khí cũng rất náo nhiệt, ngay cả Thần Hi, cũng bị cuốn vào khí ấy, còn bị chuốc khá nhiều rượu.

      phải là cùng khách hàng uống rượu như bình thường, càng phải là bữa tiệc rượu kinh doanh buôn bán, cái cảm giác thuần túy cùng bạn bè cạn ly uống say, làm rất thích thú, hoàn toàn để ý đến em trai Thần An ra sức ngăn cản, hay biết cũng chếnh choáng say, đến nỗi đến lúc ca hát, cũng quên mất hình tượng, theo Phương Di Tiểu Phong Tử này ( nàng điên) la hét om sòm, còn lôi kéo Thần An cùng mình hát bài tình ca, hoàn toàn có hình dáng của phụ nữ danh môn, giống như trở lại mười năm về trước thời mười tám mười chín tuổi thích điên loạn vậy.

      Lúc Kỷ Tử Ngang tới, bọn họ đến Tiêu Ca rồi.

      Người này, thế mà bỏ lỡ bữa tiệc, tránh né uống rượu, các bạn trong lớp đều phẫn nộ ngừng.

      Kỷ Tử Ngang thể làm gì khác hơn là liên tục lời xin lỗi, bày tỏ mới làm cuộc phẫu thuật thể giải phẫu, sau khi thay quần áo liền chạy thẳng đến đây, làm việc suốt mười mấy tiếng, bây giờ chân mềm nhũn cả rồi……

      vừa chuyện, ánh mắt rơi người Thần Hi, trong mắt đều là nồng đậm thương tiếc, thái độ dường như do dự muốn lại thôi.

      hơi say, nhìn thấy hình dáng Kỷ Tử Ngang hơi mơ hồ, nhưng biết đó chính là Kỷ Tử Ngang, lập tức xông tới, kéo Kỷ Tử Ngang đến đây, còn kín đáo đưa cho microphone, giọng điệu mạnh mẽ vào microphone, “Kỷ Tử Ngang! Chúng ta hát với nhau bài! Phải vượt qua điểm Thần An và Phương Di vừa mới hát !”

      Nhưng, tiếng nhạc vang lên, lại là bài hát tủ kinh điển của Tống Sở, “Gió mặc gió, mưa mặc mưa”…….

      Thần Hi vốn cầm micro cùng đứng chung chỗ với Kỷ Tử Ngang, bỗng nhiên tỉnh rượu, Tống Sở đệm cho hát, hát bài này cùng với người khác…….

      Vì vậy, đờ đẫn cười tiếng, buông microphone xuống, vờ say , “ xin lỗi, mình hát nữa! Mình muốn phòng vệ sinh!”

      xong, liền che miệng vội ra ngoài.

      Kỷ Tử Ngang mở miệng, muốn gọi lại, bóng dáng cũng biến mất, mà Thần An, cũng theo ra ngoài.

      “Mau hát ! Lão Kỷ!” Phương Di với , bài hát qua được đoạn rồi đấy.

      nhìn lời bài hát, vội vàng bắt đầu hát, “Cho em tất cả toàn bộ của , em là ván cược duy nhất của cuộc đời , chỉ cần có đoạn thời gian còn cầu mong gì, lòng trao cho, sợ em đau buồn sợ em khóc, sợ em đơn sợ em ngốc nghếch, Hồng Trần Thiên Sơn ngàn dặm đường, có thể cùng em sớm sớm chiều chiều……”

      biết, từng sợ đơn sợ khóc, từng muốn nhìn trao cho tất cả, từng nguyện ý vì mà bỏ ra tất cả, càng cầu xin có thể cùng được sớm sớm chiều chiều (ngày ngày bên nhau)……

      Chỉ là, cho đến bây giờ đều nhìn thấy, trong mắt của chỉ có người kia thôi, chỉ muốn cùng người kia sớm tối bên nhau, mà người kia, có cho hạnh phúc hay ? Có vài lời, vẫn là nên ……

      Thần Hi vốn có chút say, ra ngoài gặp gió thổi tới, liền muốn ngất , đúng là muốn đến phòng vệ sinh, vì vậy, quẹo qua khúc quanh, về lối đến phòng vệ sinh.

      Rượu này, tác dụng hơi chậm, lúc uống chỉ cảm thấy hơi say, đến lúc này, rượu dâng lên, đường, bước chan có chút loạng choạng.

      “Thần Hi!” Cánh tay bị bàn tay khác kéo lại, truyền đến giọng quen thuộc.

      ngẩng đầu nhìn lên, lại là Tống Sở…….

      Vốn hơi đứng vững, yên lòng ngã vào lòng Tống Sở, lòng cũng yên tâm hơn, lần này cần lo ngại bị chê cười thêm rồi.

      “Tống Sở, sao ở chỗ này?” lầu bầu hỏi.

      “Em hỏi ? phải hỏi em? Sao lại uống tới mức này hả?” Tống Sở vội ôm lấy , dùng cơ thể mình đỡ lấy người .

      “Họp lớp, nhất thời vui quá, nên uống hơi nhiều, còn ? Cùng với ai vậy?” Nằm trong lòng Tống Sở, cảm thấy mình như chiếc thuyền lá , trôi nổi bồng bềnh mặt nước.

      “Ừ! cùng dùng cơm với mấy người bạn!”

      “Vậy chị tôi phải giao cho rồi! Tôi qua đó đây!” phải muốn lười biếng chăm sóc chị , mà là, chăm sóc bà xã, vốn chính là trách nhiệm của ông chồng, rất nguyện ý nhường cơ hội này cho Tống Sở.

      “Được!” Tống Sở gật đầu cái, đưa mắt nhìn Thần An rời khỏi, sau đó cúi đầu với Thần Hi, “Uống đến như vậy mà còn muốn . đưa em về nhà thôi!”

      phải rất bận rộn sao? Bằng cứ làm việc , em bảo Thần An hay Kỷ Tử Ngang đưa em về cũng được!” thuận miệng .

      Kỷ Tử Ngang cũng ở đây……

      Trong lòng Tống Sở dâng lên cỗ cảm giác thoải mái, càng kiên định quyết tâm muốn đưa về nhà, “ sao! Đều là mấy người bạn cùng thành lập công ty đó mà, qua lời chào tạm biệt là được!”

      “Vậy em chung với !” nắm tay buông, người của công ty , là Tống phu nhân cũng phải gặp mặt chút chứ?

      Mặt khẽ cứng lại, sau đó cười , “Được, thôi.”

      Thần Hi dựa vào bờ vai , đặt toàn bộ cơ thể mình dựa người , đến gian phòng khác.

      Cửa vừa mở ra, bên trong lại cũng vang lên bài hát “Gió mặc gió, mưa mặc mưa”, còn có tiếng cười của con trai con .

      “Nè, Tống Sở! Bài hát của cậu này, nhanh đến hát !”

      “A, Tống Sở, người này là……”

    4. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      NGOẠI TRUYỆN 28: EM LÀ CỦA SỚM SỚM CHIỀU CHIỀU

      Tống Sở cười giải thích. “Gặp được bà xã mình, đưa ấy về nhà trước, các cậu cứ chơi vui vẻ !”

      Có người bắt đầu ồn ào, “Tống Sở à, nể mặt như thế sao! Đồ thấy sắc quên bạn!”

      “Tống Sở! Cùng chị dâu ở lại ngồi chút !”

      “Đại mỹ nữ Tả Thần Hi còn xinh đẹp hơn ngày xưa nữa! Tống Sở, thằng nhóc cậu có phúc đấy! Cho chúng tôi kính mời chị dâu ly !”

      Những người làm việc từ những ngày đầu trong công ty Tống Sở, tất nhiên đều biết đến Thần Hi, Thần Hi cố gắng đứng vững, vịn cánh tay Tống Sở nhìn vào trong phòng, mắt say nhìn lờ mờ như lạc trong sương mù, có vài người nhìn quen mắt, số cũng biết, phòng đầy người, đều cười nhìn bọn họ, bài hát “Gió mặc gió” cũng qua đoạn rồi nhưng vẫn chưa có ai hát.

      Tống Sở đỡ eo , lần nữa từ chối lời mời giữ lại của mọi người, sau đó ôm , mà , trước lúc rời cũng vài câu từ chối khách sáo.

      Cửa, khi hai người vừa chuyển thân mình rời khỏi phòng, nháy mắt sau khi quay người đóng cửa, Thần Hi nghe bên trong cất lên tiếng hát, “Sợ em đau buồn sợ em khóc, sợ em đơn sợ em ngốc nghếch…….” Có điều, người hát lại là ……

      Lúc Tống Sở dìu Thần Hi trở về nhà, đèn phòng khách tắt, xem ra, hai đứa trẻ cũng ngủ.

      Mà Thần Hi, ngay từ lúc lên xe bắt đầu ngủ rồi, là ôm từ xe lên nhà.

      Thả thân mùi rượu lên giường, lại xả nước nóng, lau rửa toàn bộ thân người , sau đó thay bộ áo ngủ sạch , sau khi tất cả đều xử lý ổn thỏa, liền ngồi bên mép giường, ngơ ngác nhìn ngủ say, khi say rượu, đôi gò má đỏ bừng, ngọt ngào chìm vào giấc ngủ, giống như đứa trẻ ngoan ngoãn…….

      Trong phòng cực kỳ yên tĩnh, đến mức nghe cả tiếng tích tắc kim chỉ giây của đồng hồ treo tường.

      cứ như vậy lẳng lặng nhìn , ngủ, cũng làm gì khác, chỉ là nhìn như thế…….

      Bỗng tiếng chuông điện thoại vang lên phá vỡ đêm yên tĩnh này, giật mình cái, khẽ chấn động, cầm lấy di động nhìn vào, do dự lát, rốt cuộc vẫn nhận điện thoại.

      Đầu dây bên kia là mảnh yên lặng, , cũng chuyện, quanh mình yên tĩnh đến mức dường như có thể nghe tiếng hít thở của người đối diện.

      Cuối cùng, rốt cuộc mở miệng, “ câu nào tôi cúp, ngủ ngon.”

      “Tống Sở!” Người kia vội vàng gọi , cuối cùng sợ đánh mất giọng của ……

      Vì vậy, lại hồi yên lặng.

      Dần dần, đầu dây bên kia truyền tới tiếng khóc lóc nho .

      Nghe thấy những tiếng này, khẽ cau mày lại.

      ấy …… là đẹp…… Còn đẹp hơn lúc trước……” Đầu dây bên kia truyền tới lời hâm mộ nhưng cũng đầy u oán.

      Sắc mặt khẽ biến, nguội lạnh đáp lại tiếng, “Ừ.”

      “Cho nên, cố ý đưa ấy tới trước mặt em để kích thích em sao?” Giọng của làm cho người ta cảm thấy như có thể nhìn thấy dáng vẻ lúc ra những lời này, nở nụ cười mà rơi lệ.

      ngẩn ra, “ phải……”

      Sau khi khẽ cười tiếng, bật khóc thành tiếng, “Tống Sở, em uống say rồi, em khó chịu quá……. rất khó chịu……”

      trả lời.

      “Tống Sở, hâm mộ ấy,uống say còn có người chăm sóc…… Có người đưa ấy về nhà…….”

      Made by ***************.com

      Vẻ mặt cương cứng của rốt cuộc cũng dịu xuống, thở dài, “Đưa ấy về nahf, là trách nhiệm của .”

      Giọng điệu đau buồn, “Trách nhiệm…… Ha ha…… Tống Sở, cái gì em cũng cần…… , cái gì cũng cần…… Chỉ cần…… Chỉ cần……. chút xíu ấm áp…… chút thôi……. Em cũng có thể cho ấm áp…… Tống Sở, chúng ta có thể dựa dẫm vào nhau…….”

      Chân mày càng níu chặt hơn, “Em uống say rồi.”

      “Đúng vậy, uống say, mới phát sao?” cười, cười đến ngặt nghẽo điên cuồng.

      nhìn người ngủ người như trẻ nít - Thần Hi, giọng căng thẳng cũng có nhiệt độ, “Uống say rồi ngủ sớm , ngày mai công ty rất bận đấy.”

      Rồi sau đó, dứt khoát cúp điện thoại.

      Có điều, sau khi vứt điện thoại xuống, ngồi mép giường, sắc mặt cũng trở nên vô cùng nặng nề.

      chậm rãi đưa tay ra, ngón tay áp lên mặt Thần Hi, truyền đến nhiệt độ ấm áp, đầu ngón tay khẽ run rẩy.

      Bỗng dưng, cúi người xuống, hôm môi , nặng nề, thậm chí hôn môi có chút thô bạo, cũng vừa tháo chăn ra, tay chui vào trong áo ngủ .

      ngủ say, bị làm cho tỉnh giấc, cảm giác say chưa thoát hết, cả người chẳng còn sức lực nào, bất mãn vì bị quấy nhiễu, đẩy , có chút mờ mịt mông lung, “ muốn…….”

      Nhưng lại khẩn trương quả quyết muốn , hoàn toàn chú ý phản đối, thậm chí, lúc chưa hoàn toàn chuẩn bị xong tiến vào, vừa vội vàng vừa thô bạo, giống như muốn mượn chuyện này để chứng minh gì đó……

      Cũng trong đêm này, lúc muốn , vừa hôn vừa ngừng lặp lại câu , “Thần Hi, cần em…… chỉ cần em……”

      Rốt cuộc, lại trở thành căn phòng kiều diễm, cơn say dục vọng phóng túng, còn sung sướng lâm ly hơn cả khi tỉnh táo…….

      Sau khi tình cảm nóng bỏng qua , Tả Thần Hi lại ngủ say lần nữa, mà , lại ôm chặt, trong bóng tối, chân mày nhíu chặt thầm cầu nguyện, “Thần Hi, , để cho giữ vững lập trường kiên định, Thần Hi, chỉ em, chỉ thích em……”


      Dạo gần đây Tả Thần Hi suy nghĩ làm thế nào để cải thiện quan hệ với gia đình nhà họ Tống, lại khổ nổi tìm được cách nào. Mẹ chồng , khác với những người khác, ra đường là người rất tốt, trong mắt mọi người, bà mẹ chồng tốt, làm cho đào khắp mọi ngóc ngách cải thiện quan hệ cũng tìm được, thậm chí, nghi ngờ mình làm điều thừa …….

      Phương Di , nếu lấy lòng đối với lòng, đối với , việc này khó khăn rất lớn!

      Có điều, có ý định buông xuôi, trong đó có nguyên nhân rất quan trọng chính là, nhận ra được Tống Sở

      Thành tâm (có lòng), Tống Sở đối với càng ngày càng tốt, nếu Tống Sở đều cố gắng đốt lửa như vậy, có lý gì thêm chút dầu, muốn Tống Sở đạt được ước muốn, cố gắng chân chính vào nhà họ Tống, trở thành người nhà họ Tống.

      Bạn đọc truyện được edit diễn .đàn.Lê…Quý…Đôn….

      Vì vậy, liền bắt đầu làm từ những ngày chủ nhật.

      Chẳng hề giống như lúc trước, mỗi lần về nhà họ Tống đều mặt ủ mày chau, đều phải chờ đợi đến phút cuối mới chịu lên đường.

      cố gắng điều chỉnh tâm trạng của mình, cùng Tống Sở, mang theo hai đứa trẻ, đến nhà họ Tống sớm chút, có thể trò chuyện cùng với mẹ chồng, thậm chí cùng với bà ấy chơi đánh mạt chược lát, thời tiết tốt, lúc Trịnh Hữu Đào vui vẻ hân hoan, có khi bà ấy còn dẫn theo ra ngoài.

      Cuối tuần này, vẫn đến nhà họ Tống khá sớm, Trịnh Hữu Đào mặc bộ đồ hoàn toàn mới, chờ đến.

      “Thần Hi, , chúng ta ra ngoài dạo !” Nhìn hình như tâm tình Trịnh Hữu Đào rất tốt, gọi , vui vui vẻ vẻ muốn ra ngoài.

      “Được!” Thần Hi vui vẻ đồng ý.

      Tống Sở thấy thế cũng hăng hái, “Con theo hai người được ?”

      cần! cần! ở nhà trông bọn trẻ ! Phụ nữ chúng tôi ra ngoài, theo làm gì chứ hả!” Trịnh Hữu Đào liên tiếp xua tay.

      Tất nhiên Tống Sở rất vui khi thấy mẹ và bà xã mình hòa hợp như vậy, vội vàng kéo Thần Hi đến bên mình, kín đáo đưa cho tấm thẻ, “Muốn mua cái gì cứ quẹt thẻ của !”

      cần!” Thần Hi theo thói quen cường thế (lấn át), đẩy trở về.

      “Thần Hi……” Vẻ mặt rất nghiêm túc.

      biết, lòng tự ái ông chồng nhà lại bị tổn thương rồi……

      “Được rồi!” nhận lấy, cũng biết trong tấm thẻ này có bao nhiêu tiền? Kết hôn nhiều năm như thế, đến bây giờ cũng chưa từng quản tiền của Tống Sở.

      Lần này Trịnh Hữu Đào mang Thần Hi dạo mấy trung tâm thương mại nữa, mà là tới cửa khu chung cư xây, Thần Hi nhìn nhìn, đây phải là tòa buiding bán và cho thuê căn hộ mới xây sao?

      “Mẹ, tới chỗ này làm gì vậy?” kỳ lạ hỏi, chẳng lẽ mẹ chồng muốn mua phòng?

      Suy đoán của rất đúng……

      Trịnh Hữu Đào kéo tay , cười với , “Nghe rất nhiều người cái buiding này bán hoặc cho thuê đều tệ, con giúp mẹ tham khảo chút xem……”

      “Mẹ, mẹ muốn mua nhà sao?”

      Trịnh Hữu Đào cười rộ lên, “Cũng phải là mẹ muốn mua, là mẹ và ba con tính muốn mua cho Tống Ngọc căn. sao nhỉ, căn nhà nay của chúng ta, đó là căn nhà kết hôn của con và Tống Sở, chúng ta lại thể ở lì đó chịu nha! Sớm muộn gì cũng phải chuyển ra, bằng, trước mua cho Tống Ngọc căn, sau này chúng ta chuyển ra liền đến ở chung nhà cùng Tống Ngọc!”

      “Mẹ, ai muốn mẹ rời đâu! Mẹ và cha cứ yên tâm thoải mái mà ở, con và Tống Sở đều có ý định trở về ở căn nhà này!” Lại mặc dù từng lẫy cùng Tống Sở mang căn nhà trả lại cho , nhưng ra là làm được, căn nhà đó, lúc vừa cho cha mẹ Tống Sở ở, có ý định thu hồi lại.

      “Vậy cũng kỳ ! Cho dù muốn mẹ và cha con ở được yên tâm thoải mái, nhưng Tống Ngọc rất nhanh tốt nghiệp, có việc làm, cần có nhà ở, sao có thể để em chồng ở trong căn nhà của chị dâu được? Hơn nữa, mẹ cũng có chút lòng riêng, mua cho Tống Ngọc căn nhà , sau này nó (Tống Ngọc) lập gia đình cũng có chút khí phách, sợ bị đàn ông khi dễ.”

      “Chuyện này…… Cũng đúng …… Nhưng mà, Tống Sở biết ?” đoán chắc Tống Sở biết , nếu hôm nay và mẹ chồng chắc chắn chẳng ra khỏi nhà.

      biết! Cái thằng nhóc này nha, đều là muốn chịu thiệt cho mình, lần trước nó cưng chiều em mua cho em chiếc xe Martha, đoán chắc cũng tiêu pha hết tài sản của nó rồi! Lúc này còn tiền đâu mà mua căn nhà chứ? Hay là để mẹ và cha con chịu trách nhiệm , lúc đầu cứ thanh toán tiền đặt cọc trước, sau đó vay thế chấp ngân hàng.”

    5. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      NGOẠI TRUYỆN 29: EM LÀ CỦA SỚM SỚM CHIỀU CHIỀU

      Thần Hi suy đoán, theo phong cách thường làm của Trịnh Hữu Đào, trước đó thể dò la biết được đây là khu nhà bán hoặc cho thuê của công ty nhà họ tả, chuyến ngày hôm nay hoàn toàn có mục đích, nếu giao tiền đặt cọc trước (trong mua bán trả góp) sau đó vay thế chấp chậm chậm chi trả, có điều đó cũng chỉ là cho chút hoa lệ vậy thôi……

      Trịnh Hữu Đào rất thông minh, trực tiếp tìm , mà lại tìm Tống Sở, kỳ lấy địa vị của Tống Sở bên công ty nhà họ Tả, câu với ba, để phòng tiếp nhận, cũng hoàn toàn có thể được, có điều, Trịnh Hữu Đào rất hiểu, Tống Sở làm như thế, chí có , tuyệt tiếng .

      có hai phương án lựa chọn, cho Trịnh Hữu Đào, đây là tòa nhà bán hoặc cho thuê của công ty nhà họ Tả (mặc dù mẹ chồng đại nhân nhà rất có thể biết ), cần phải theo ý bà phải đặt tiền đặt cọc vay thế chấp (trong mua bán trả góp), mà có thể tặng cho mẹ chồng. Nhưng mà, hậu quả của quyết định này như thế nào? Sớm muộn gì Tống Sở cũng biết, sau khi biết được khó tránh khỏi lại cảm thấy áp lực, còn có thể cãi nhau với ;

      Cách thứ hai, vẫn là cùng thương lượng với Tống Sở, nếu như vậy, chẳng những đắc tội với mẹ chồng, hiển nhiên Tống Sở còn phản đối cho căn nhà cho mẹ chồng, sau đó tự mình nghĩ biện pháp mua căn nhà thỏa mãn dục vọng của mẹ mình, thế , có quá cực khổ hay ?

      ở đây chơi vơi giữa hai lựa chọn này, mà Trịnh Hữu Đào cũng kéo vào tòa nhà bán căn hộ, tiếp tân bán căn hộ thấy có khách đến, nhanh chóng lên tiếp đón, lại phát người đến là con hái của Tổng giám đốc, lập tức cười toe toét ôn tồn hỏi, “Xin chào quản lý Tả.”

      Tả Thần Hi cười cười, gật đầu bày tỏ.

      Vẻ mặt Trịnh Hữu Đào đầy kinh ngạc, “Đây…… Là khu căn hộ nhà họ Tả sao?”

      “Đúng vậy.” Thần Hi cười cừoi gật đầu, trong lòng thầm than, mẹ chồn nhà biết diễn kịch , hoàn toàn có khả năng nhận được ảnh hậu Kim Tượng .

      “Trời ơi! Vậy làm sao giờ? Mẹ còn tưởng rằng…… Vậy…… Vậy bây giờ phải làm sao đây!? Mẹ chính là muốn tránh tai tiếng! Thần Hi, mẹ muôn làm khó con đâu!” Dáng vẻ Trịnh Hữu Đào rất rối rắm như là suy nghĩ cho .

      Nếu như là lúc trước, nhất định Tả Thần Hi , mẹ, sao cả, mẹ thích căn phòng đó con để người ta giữ lại, đến lúc đó làm thủ tục là được.

      Đối với mẹ chồng đòi hỏi vật chất dù là công khai hay ám chỉ, vẫn luôn phóng khoáng như vậy, có điều, phóng khoáng của cũng có ai cảm kích mà thôi, những mẹ chồng cảm thấy đây là chuyện đương nhiên, Tống Sở còn giận dỗi với , trách tự ý chủ trương, mất nhiều hơn được , cần phải đường vòng thôi.

      Truỵện chỉ đăng duy nhất diễn:’ đàn “Lê ``Quý```Đôn”

      Đương nhiên, căn nhà nhất định cho Trịnh Hữu Đào, phải là con dâu lòng dạ hẹp hòi, căn hộ đối với cũng tính là cái gì, chỉ là, muốn làm phí sức mà lại chẳng thu được kết quả tốt đẹp gì, đối tốt với mẹ chồng, cái chính là để cho mọi người đều biết.

      “Vậy mẹ giờ phải làm sao đây?” còn hỏi ngược lại.

      Trịnh Hữu Đào ngẩn ra, hiển nhiên được đáp án như mong đợi, đầu óc trong nhất thời được linh hoạt.

      bán cao ốc chỉ nhận thức được Tả Thần Hi, cũng biết đến Trịnh Hữu Đào, cho là quản lý Tả mang bạn bè đến xem căn hộ, liền cười muốn đẩy mạnh tiêu thụ , “Dì ơi, khu căn hộ bán hoặc cho thuê này của công ty Tả thị chúng tôi luôn là đứng đầu trong giới buôn bán địa ốc, tòa căn hộ bán hoặc cho thuê này là kết tinh của sáng tạo cùng kinh nghiệm xây dựng nhiều năm của công ty Tả thị chúng tôi, có thể chính là tập hợp những gì tinh hoa nhất vào tòa nhà này, trước tiên dì có thể ký kết khế ước, quản lý Tả của chúng tôi nhất định ưu đãi giả cả tốt nhất cho dì.”

      Biểu tình Trịnh Hữu Đào cứng ngắc.

      Suýt chút Tả Thần Hi bật cười, vẻ mặt kia của mẹ chồng ràng là …, chẳng lẽ muốn để mình (Trịnh Hữu Đào) trả tiền sao?

      “Tôi…… Trước xem chút …… Xem chút……” Trịnh Hữu Đào ngập ngừng , vừa nhìn sắc mặt của Thần Hi.

      “Được rồi, con đưa mẹ tới nhìn chỗ tốt !” Tả Thần Hi tự mình đảm nhiệm thành người cố vấn bán căn hộ.

      ra căn hộ này, Trịnh Hữu Đào xem rất nhiều lần, sớm để ý đến căn nhà này, nhưng, Thần Hi lại chậm chạp đến chuyện tiền căn hộ, bà ngoại trừ dùng ánh mắt biểu đạt ý nghĩ của bà ra, biết phải làm sao cho phải.

      Cuối cùng, bức ép còn cách nào, cứ chần chừ thế này cũng được gì, mới thử thăm dò hỏi, “Thần Hi, nếu , chúng ta lại đến tòa nhà khác xem sao?”

      “Được!” Thần Hi rất sảng khoái đáp ứng.

      Trong mắt Trịnh Hữu Đào mảnh xám xịt, làm gì còn có tâm tình đến chỗ nào khác xem chứ, nhanh chóng trở về nhà, kể từ lúc ấy, suốt cả ngày đều là cúi đầu ủ rũ, ngay cả lúc tối làm cơm tối còn bị rơi chậu vỡ chén.

      Tả Thần Hi nhìn thấy, chỉ có thể thầm lắc đầu.

      Sau khi trời tối về nhà, nằm vào trong chăn cùng Tống Sở, dựa lên vai , chuyện ngày hôm nay cho nghe, “Tống Sở, hôm nay…… Em và mẹ đến xem căn hộ.”

      “Xem căn hộ? Căn hộ gì? Mẹ muốn dời ra ngoài ở?” Tống Sở là người nhạy cảm, dù sao mình cũng từng muốn mua cho ba mẹ căn hộ khác để dọn đến ở, mà , quả cũng có ý định này, mua, hơn nữa cũng phải là căn hộ bán hoặc cho thuê của nhà họ Tả, có điều, bắt đầu là tiêu khoản lớn để mua xe cho Tống Ngọc, hơn nữa mình và mấy người bạn cùng thành lập công ty lại rót khoản nữa, nhất thời trong tay hơi túng quẫn, chuyện mua căn hộ lại lần tạm gác xuống, nhưng mà, vẫn hề quên những lời mình từng , vốn là người mang nặng tâm tư, chuyện này vẫn đè nặng trong lòng , thỉnh thoảng thoát ra ngoài làm cho cũng cảm thấy dễ chịu gì, người đàn ông lời giữ lời, nhưng lời ra lại cách nào thực , lại lo lắng Thần Hi nhớ đến, này cảm thấy mất mặt, đột nhiên Thần Hi chuyển đến chuyện căn hộ thứ hai, sao sợ hãi cho được?

      phải! Mẹ , muốn mua cho Tống Ngọc căn nhà…… Em cảm thấy mẹ cũng hơi có lý, Tống Ngọc rát nhanh tốt nghiệp, chuyện đương rồi kết hôn cũng theo nhau mà tới, mặc dù Tống Ngọc là con , nhưng có căn nhà, lúc tìm bạn trai cũng tốt hơn chút, cho nên…….” đúng lúc dừng lại, nhưng, cho nên cái gì, cần cũng biết.

      “Cho nên em liền tự chủ trương mua cho mẹ căn nhà?” Quả nhiên liền kích động.

      Made by ***************.com

      “Em vẫn chưa…… phải bàn bạc vứoi đây sao?” bắt đầu nhức đầu, lại tới nữa…… Chẳng lẽ đối tốt với người nhà họ Tống, nhìn thấy khó khăn tiếp nhận như vậy ư?

      “Bàn bạc? Em quyết định rồi ?” bỗng nhiên hơi lớn tiếng .

      “Em……” Nhất thời

      được gì, quả quyết định xong rồi……. Nhìn cái vẻ mặt ngày hôm nay của mẹ chồng, cho căn nhà được sao?

      “Thần Hi! Em có thể cần tự làm chủ được hay ? Chuyện của nhà là được! muốn nợ em quá nhiều!” Dưới kích động, toàn bộ suy nghĩ trong lòng Tống Sở đều ra hết.
      Thần Hi ngẩn người, lâu sau mới tiêu hóa được lời này của , “Tống Sở, cái gì kêu là chuyện trong nhà của , cái gì mà là thiếu nợ em quá nhiều? phải chúng ta là người nhà sao? Người nhà cần phải chia ràng như vậy à?”

      Tống Sở hơi sững sờ, sai, luôn nhấn mạnh Thần Hi, cùng với người nhà của chính là người nhà, nhưng mà, lập trường của là, Thần Hi có thể cần lo lắng chi tiêu tiền của , cũng nguyện ý làm bất cứ chuyện gì cho Thần Hi, lúc này bọn họ tuy hai mà là người nhà, nhưng là, nếu ngược lại, muốn Thần Hi tốn tiền người hay là người nhà , vậy cảm thấy được thoải mái, mỗi lần Thần Hi chi tiêu nhiều tiền cho , liền cảm thấy giống như mình gánh tảng núi lớn người, làm cho cảm thấy giống như thiếu nợ vậy, hơn nữa món nợ cần phải trả cũng càng ngày càng phình lớn thêm, lớn đến mức làm cho nghẹt thở. Ngày lại qua ngày, giống như mãi mãi ở vị trí nhận ban ơn, muốn Thần Hi chi tiêu nhiều nhiều tiền của cũng thực tế , Thần Hi còn nhiều tiền hơn , đây cần bàn cãi, lại là áp lực lớn nhất người ……

      có ý này……” biết dùng từ thế nào, “…… Em đối tốt với nhà lắm rồi, ……: ý thức được lời này ra tạo cảm giác xa cách, vì vậy lại nuốt xuống, cuối cùng tranh cãi thêm gì, thể làm gì khác hơn là nhấn mạnh, “Thần Hi, dù sao hi vọng Tống Ngọc kết hôn cũng được, cha mẹ dưỡng lão cũng tốt, những chuyện này đều có rồi, tự mình đến phụ trách là được! Em cần phải quan tâm quá nhiều!”

      “Nhưng mà, mẹ rất thích cái căn nhà kia, em nhìn thấy được……” Mặc dù trong lòng cảm thấy khó chịu vì Tống Sở phân biệt ràng như thế, vẫn đau lòng thay , đòi hỏi căn nhà quá mức như vậy, hoàn toàn hợp với sinh hoạt của nhà Hào Môn rồi, cần phải khổ cực thế nào mới nuôi nổi?

      mua!” cố chấp .

      cảm thấy hơi thể tưởng tượng nổi, “Tống Sở! Cần gì mua! Căn hộ nhà em, trực tiếp đưa cho mẹ là được! Chẳng lẽ muốn tốn tiền đến công ty khác mua sao? hỏng rồi à! rất nhiều tiền sao?”

      câu , làm sắc mặt Tống Sở trở nên xanh mét, “Vâng! có tiền! Nhưng cũng cần em phải ban ơn!”

      Xong rồi……

      Tả Thần Hi nâng trán, huyên náo trong ngoài thế nào cũng được lòng người vậy? Mẹ chồng ở chỗ kia chiếm được chuyện tốt, ông chồng chỗ này cũng xù lông……

      gật đầu cái, “Được rồi, là em nhiều chuyện rồi…… Chỉ cần làm tốt công tác với mẹ , đừng có ở trước mặt em bày ra mặt nặng mày là được……

      “Gì mà mặc nặng mày với em? Mẹ khi nào cho em sắc mặt hả? Đừng có đoán mò!” Tống Sở tin mẹ mình bởi vì Thần Hi cho bà căn nhà mà bày tỏ sắc mặt, lúc trước, mẹ còn cảm thông khó xử, báo cho mọi chuyện dựa vào bà xã là tốt đâu đó……

      Thần Hi ngậm miệng. Trong đầu thoáng qua phương pháp hạnh phúc thứ tư: phần lớn hạnh phúc trong gia đình là tập hợp của nam mạnh nữ yếu, đừng tưởng đây là tư tưởng phong kiến nam tôn nữ ti gì cả, nếu như vừa mới bắt đầu ông xã cảm thấy xứng với , nhưu vậy cả đời rất có thể cũng cảm thấy xứng với …….

      Đề nghị của phương pháp thứ tư là, ông chồng như vậy chẳng thà cần……

      Nhưng mà, việc đến nước này……

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :