1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Kinh Thành Tam Thiếu: Ông Xã Gõ Cửa Lúc Nửa Đêm - Cát Tường Dạ (Full)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Ngoại truyện 20: EM LÀ CỦA SỚM SỚM CHIỀU CHIỀU

      Nhìn qua Kỷ Tử Ngang, chỉ thấy nhàng vân vê quân cờ đen, bình tĩnh đặt xuống.

      Tả Thần Hi nhìn chằm chằm bàn cờ, mắt nhất thời ngẩn ra. . . . . .

      thua?

      Tại sao lại thua được chứ?

      ràng mới vừa rồi kiểm tra rất cẩn thận rồi mà?

      cái đầu quản lý, đôi mắt tinh tường nhìn mọi việc, làm sao có thể rơi vào ván cờ mà bố trí được chứ? quên, chính là học y, sở trường của phải là tỉ mỉ và chính xác, đương nhiên cái đầu bình tĩnh hơn , có đôi mắt sắc bén hơn . . . . . .

      "Em thua!" Trong mắt Kỷ Tử Ngang tràn đầy say mê, ý cười ngừng lưu chuyển.

      ". . . . . . Em. . . . . ." quanh co nửa ngày, "Đánh lại!" cũng tin cái này!

      "Được. . . . . ." chỉ tốt tính mà cười, dự định chiều tới cùng.

      Ván tiếp theo, rất nghiêm túc, nhưng vẫn là vinh quang bị đánh bại dưới tay bại tướng ngày trước của mình! Cái này cũng quá quỷ dị ? Nếu như hai người có thua có thắng, còn cảm thấy có thể tiếp nhận, nhưng cứ thua liên tục như vậy, làm sao mà có thể chịu nổi chứ? Chẳng lẽ ở nước ngoài có việc gì làm chỉ luyện cờ năm quân muốn trở về tìm báo thù sao? người đàn ông nên nhàm chán và lòng dạ hẹp hòi như vậy chứ?

      "Đánh nữa hay ?" Kỷ Tử Ngang vừa nhặt quân cờ vừa cười.

      " được!" tức giận hô.

      "Nếu . . . . . . Lần này để cho em thắng?" Nhìn dáng vẻ của cảm thấy rất buồn cười, vẻ mặt này của , giống như trước đây.

      "Ai mượn chứ? ! Bổn tiểu thư rãnh! Phải về nhà rồi! Lần sau tái chiến!" hừ hừ, viện cớ phải về nhà.

      Kỷ Tử Ngang đặt quân cờ xuống, cười, cần nhường sao? có biết, lúc học cao trung, vẫn để cho . . . . . .

      " đưa em về!" Giống như trước đây muốn nhìn thấy bộ dạng tức giận của , mắt say lờ đờ phủ sương mù, thời gian giống như trang sách cũ được lật ngược lại, quay về quá khứ.

      " cần! vẫn là nên ở nhà cho tỉnh rượu !" cũng hy vọng xa vời con quỷ say có thể đưa mình về. . . . . .

      cười cười, có miễn cưỡng, lẳng lặng nhìn cầm lấy thuốc bắc, tạm biệt với cha mẹ, sau đó, trong tầm mắt của càng chạy càng xa, mãi cho đến khi ra khỏi cửa viện, nhìn thấy nữa, tim của đinh tiếng, giống như dây cung bị đứt. . . . . .

      bàn, lưu lại bàn cờ chơi, quân cờ trắng đen lần lượt thay đổi, trong lúc thất thần lại lần nữa nhìn thấy hình ảnh trong giờ học, cầm tập của vẽ bàn cờ, vẽ các vòng tròn và các đường gạch chéo của bàn cờ năm quân, mỗi lần khi chơi thắng, đều cười rực rỡ như vậy. . . . . .

      nhớ ràng như vậy, là bại tướng dưới tay của , thắng nổi ván.

      Nếu như khiêm nhường, có thể đổi được nụ cười của , nguyện ý. . . . . .

      biết tại sao hôm nay sau khi say lại muốn thể hiển thực lực chân của mình, đến nỗi để cho bị đánh bại tơi tả mà về. Chỉ cảm thấy trong lòng có chỗ nào đó, đau ê ẩm. Có số việc, chưa bao giờ , cũng giống như chuyện chưa bao giờ để cho biết được, ra cũng là cao thủ cờ vây . . . . .

      Những lời này, cũng có cơ hội ra khỏi miệng nữa rồi. . . . . .

      Nhặt quân cờ màu trắng, trước mắt mọi thứ như xoay chuyển, tất cả đều là kỷ niệm thời học sinh với , bộ dáng tươi cười vui vẻ……

      “Kỷ Tử Ngang! Chia cho tôi chút mực bút máy!”

      “Kỷ Tử Ngang! Nhanh! Lấy bài tập hôm qua của cậu ra! Tôi và Thần An vẫn chưa có làm!”

      “Kỷ Tử Ngang! Tôi len lén đọc tiểu thuyết, thầy giáo tới nhớ đá ghế ngồi của tôi!”

      “Kỷ Tử Ngang! Phía sau đồng phục của tôi có hình heo con là cậu dán sao? Cậu chán sống rồi phải !”

      ……

      Đều càng uống càng tỉnh, chuyện này đúng là sai. Hôm nay là cố ý uống say, nhưng sau khi say những mơ hồ, mà ngược lại những thứ niêm phong trí nhớ kia lại mọc như măng mọc sau mưa (càng nhớ ràng), từng đoạn từng đoạn ký ức lần lượt ra ngoài, trong chốc lát, trong nội tâm của , tràn đầy những ký ức vui vẻ ngày xưa, thể né tránh……

      “Tử Ngang! Ngẩn người cái gì vậy? Ra ngoài giúp mẹ dịch chuyển hai bồn hoa này chút!” Lão sư Tưởng ở bên ngoài hô.

      “Dạ, đến đây……” để quân cờ xuống ra ngoài.

      ra khu vườn hoa , liếc qua liền nhìn thấy hai bồn hoa lan mới mua, khỏi khen, “Hoa này tệ! Mẹ mới mua sao?”

      phải là hôm nay nha đầu Thần Hi mang tới! Chỉ sợ là khá quý! Lần tới con mua cái gì trả lễ , mặc dù chút tiền áy đối với nó mà chỉ là số tiền , nhưng chúng ta thể để người ta thiệt thòi!” Lão sư Tưởng .

      vốn dĩ muốn cần, nhưng nghĩ lại, lại đồng ý, như vậy, lại có thể lấy cớ gặp lần nữa.

      ra vẫn biết cái suy nghĩ này là đúng, Thần Hi làm vợ mà mẹ người khác rồi, mình nên cứ nhớ ấy mãi quên như vậy, lại càng nên cứ kiếm cớ gặp , nhưng là khát vọng trong lòng lại cách nào khác cự lại được……

      Nhìn chằm chằm bồn hoa lan xinh đẹp kia, giống như có thể nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của vậy, năn nỉ mẹ, “Mẹ, phòng ở bên kia của con trống rỗng, cũng muốn trồng mấy bồn hoa, cho con mấy bồn mang qua !”

      “Được! Nhưng con có thời gian chăm sóc sao?” Con trai mở miệng, làm sao đáp ứng?

      “Có! Vậy con lấy mấy bồn này nha!” tiện tay chỉ chỉ, dĩ nhiên cũng chỉ mấy bồn hoa do Thần Hi mang tới, chủ yếu chính là muốn chúng……

      Lão sư Tưởng cười, “Tiểu tử thúi, là biết thưởng thức! Mẹ con chọn vợ cũng có thể tinh mắt như vậy chút được ?”

      “Mẹ……” Kỷ Tử Ngang biết, me lại muốn bài ca muôn thuở rồi.

      “Mẹ con trai nè, con cũng sắp ba mươi tuổi rồi, trong lòng con gấp sao? Bệnh viện các con cũng có nhiều y tá? có ai hợp sao? Thực là còn lời nào mà , để mẹ xem thử trong trường học có giáo trẻ nào mới tới hay ……” đến vậy mà vẫn biết có tìm được con dâu hay nữa, Lão sư Tưởng lại bắt đầu càu nhàu.

      Kỷ Tử Ngang chị được nhất chính là cái này, “Mẹ, tại con mới về nước chưa bao lâu? vất vả mới lên được chức Phó Viện Trưởng, biết có bao nhiêu người nhìn chằm chằm vào con! Áp lực của con rất lớn! tại chỉ muốn toàn tâm toàn ý hoàn thành tốt công việc, những thứ khác sau này hãy !”

      “Về sau về sau! Lời này con bao nhiêu năm rồi? Ai, là…… Lúc còn học, mẹ chỉ sợ con sớm, phòng tới phòng , tại tốt rồi, con là muốn diễn tình xế bóng (tình khi lớn tuổi) cho mẹ xem có phải hay ? Sớn biết như vậy, ban đầu cũng nên đè phòng nghiêm ngặt như vậy……” Đây là tâm lớn nhất của Lão sư Tưởng, ban đầu nếu như phải quản giáo con trai quá nghiêm, chừng con trai và Thần Hi thành…

      “Mẹ…… Mẹ cái gì đó! Yên tâm ! Con nhất định kết hôn trước khi rơi vào tình xế bóng!” cho qua với mẹ.

      mẹ sắp bị con làm cho tức chết rồi! Mẹ với con, nếu con còn có hành động, chuẩn bị xem mắt !” Cả đời Lão sư Tưởng dạy cho người khác, nhưng với vấn đề này, chính là có cách nào đả thông tư tưởng của con trai, dưới cơn nóng giận, xuống tối hậu thư.

      Đảo mắt chuyển ra ngoài được tuần, trừ đêm đó tới nhà Kỷ Tử Ngang ăn cơm, nhờ mẹ đón hai con, thời gian khác đều là Tả Thần Hi tự mình đưa đón, chính bản thân mang theo hai con ở khách sạn.

      Mỗi ngày, cũng ở trong công ty gặp được Tống Sở.

      Mỗi lần Tống Sở nhìn thấy , ánh mắt cũng giằng co ở người , mang theo vô tận chờ đợi, giống như đợi đáp lại, chỉ là, mỗi lần, đều là làm bộ có nhìn thấy.

      , trong mấy ngày có Tống Sở bên cạnh, ngược lại trong lòng hết sức bình tĩnh, có cãi vả, có áp lực do bố mẹ chồng mang tới, có ánh mắt khiêu khích của Tống Ngọc, mỗi ngày làm tan việc rồi đón con, cuộc sống mỗi ngày đều như nhau, mọi thứ dường như trở nên đơn giản rất nhiều.

      Vì vậy, suy đoán, chính mình cũng phải giống như ngày trước, thể rời bỏ Tống Sở……

      Thời gian như cái thoi đưa, chẳng lẽ thời gian mười năm, chém tan tác tình của và Tống Sở rồi sao?

      Chủ nhật lại đến.

      Nếu là ngày trước, sáng sớm tinh thần của nhất định bắt đầu thấp thỏm, bởi vì phải tới nhà chồng ăn cơm, buổi sáng mình như thế này, nhưng là trong lòng vô cùng nhõm, cãi nhau tốt, cãi nhau cần nhà chồng chịu tội nữa rồi……

      Buổi tối hôm kia đáp ứng Hạo Nhiên, dẫn bé và Y Thần cùng khu vui chơi.

      Nhưng, sáng sớm hôm nay, Y Thần tỉnh dậy, Hạo Nhiên lại vẫn chịu rời giường.

      Hạo Nhiên như thế này, đúng là chuyện hiếm có.

      Thần Hi cảm thấy kỳ quái, lật tung chăn, phát thân thể con trai nóng như lửa, lại ngã bệnh……

      Nhất thời trong tim nóng nảy, vội vàng ép buộc Hạo Nhiên rời giường, khu vui chơi nhất định là được rồi, phải mang con trai bệnh viện mới được! Cũng nghĩ tới có phải nên trực tiếp gọi điện thoại mói cho Kỷ Tử Ngang tới đây nhìn chút hay , nhưng mà, mắt thấy Hạo Nhiên sốt cao như vậy, vẫn là nên bệnh viện làm chút kiểm tra cần thiết thôi!

      Dáng vẻ Hạo Nhiên mơ mơ màng màng, làm cho đau lòng dứt, nhanh chóng thay đồ cho bé, ôm bé liền nhưng mà còn có Y Thần, cũng thể chăm sóc, “Y Thần, theo sát mẹ, trai bị bệnh, mẹ thể ôm hai bảo bối được!”

      “Mẹ! Y Bảo đến rồi!” Y Thần rất hiểu chuyện, mang túi sách của mình lên, mở cửa cho mẹ.

      “Y Bảo, hôm nay chúng ta thể khu vui chơi rồi phải mang trai bệnh viện, lần sau được ?” Lúc ăn điểm tâm ở phòng ăn, Thần Hi kiên nhẫn gắp thức ăn cho con.

      “Dạ! Y Bảo biết! Hạo Nhiên, ăn nhanh lên chút! Ăn no chích mới ói!” Y Thần những làm khó, còn giúp đỡ dụ dỗ trai, chuyện, chuyện chích thuốc, Y Thần rất có kinh nghiệm, mỗi lần chỉ cần ăn cơm mà bị tiêm, đều nôn mửa, khó chịu.
      Last edited by a moderator: 13/6/16
      trạch nữ thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      NGOẠI TRUYỆN 21: EM LÀ CỦA SỚM SỚM CHIỀU CHIỀU

      Hạo Nhiên vốn uể oải sức sống, nghe lời của em , tinh thần bỗng phấn chấn lên ăn liền hai chén.

      Tả Thần Hi thấy bé ăn vô nổi, cũng muốn ép buộc bé, lại gấp đến bệnh viện, gói hai cái bánh ngọt, liền vội vàng dẫn hai đứa chạy đến bệnh viện.

      Vốn là muốn đến bệnh viện của Kỷ Tử Ngang, có thể chiếu cố cho nhau, cố tình Kỷ Tử Ngang lại ra ngoài họp rồi, nhưng trước đó cũng liên lạc bác sĩ chuyên gia tốt nhất cho , trực tiếp tìm là được.

      Mặc dù được miễn xếp hàng đợi khám bệnh cũng giảm được chút phiền hà, nhưng mình ôm Hạo Nhiên sốt cao cũng phải cố gắng hết sức, huống chi còn có Y Thần cố gắng chạy theo sau.

      Bởi vì trong lòng nóng nảy, cũng hơi nhanh, thỉnh thoảng lại quay đầu liếc nhìn Y Thần.

      Chợt, nghe đằng sau có tiếng vang “uỵch” nho , ngay sau đó Hạo Nhiên nằm vai kêu lên tiếng, “Mẹ, Y Thần……”

      vội vàng quay đầu lại, lại thấy Y Thần té lăn đất rồi.

      Mới vừa vào thu, quần áo mặc vẫn còn mỏng manh, lần té đau này, khuôn mặt nhắn của Y Thần kìm nén đến đỏ bừng, nước mắt doanh tròng quanh hốc mắt, nhưng lại cố nén để rơi xuống.

      “Y Thần! Té đau ?” đau lòng chạy lại xem, muốn kéo Y Thần lên dựa vào mình đứng dậy, chỗ đầu gối bên trái, có vết máu đỏ thẫm rỉ ra cả chiếc vớ trắng, nhìn lại tay của bé, da bàn tay cũng bị trầy xước.

      Y Thần hiểu chuyện mà lấy tay giấu ra phía sau, ràng trong mắt còn ngân ngấn nước, lại nhìn mà nở nụ cười, “Mẹ, đau…… ……”

      So với đám bạn cùng tuổi, Y Thần trưởng thành quá sớm rồi……

      Trong lòng Thần Hi chua xót, hận mình lúc này có hai đôi tay, có thể ôm được hai đứa trẻ này vào trong lòng cùng lúc mà che chở cho tốt.

      Hạo Nhiên trong ngực giãy giụa, “Mẹ, Y Thần chảy máu rồi, mẹ ôm Y Thần , tự Hạo Nhiên cũng có thể !”

      cần! Y Thần đau, trai bệnh……”

      nghe hai đứa con cưng đối thoại với nhau lại càng thêm khó chịu, lại nghe, Hạo Nhiên lại câu là, “Nếu như…… Ba ở đây là tốt rồi……”

      Truyện Kinh thành Tam thiếu <Ngoại Truyện Thần Hi> chỉ đăng duy nhất diennndannnleeequyyyddoonnn.commmm

      Những lời này chạm trúng điểm yếu của , trong lòng chấn động, trái tim, nhói đau tràn ngập cả ra ngoài, vốn cho rằng mình có thể cần, nhưng ra là, vẫn còn đau, hơn nữa lần đau này còn đau đớn mãnh liệt như thế……

      kìm lòng đậu mà nhìn về phía Hạo Nhiên, Hạo Nhiên dường như ý thức được mình lỡ lời, có chút sợ hãi, “Mẹ, lâu rồi có gặp ba……”

      lâu sao? Chỉ là mới có tuần mà thôi……

      mặt lên nỗi bi thương, nước mắt dần dần tràn ra.

      “Mẹ, xin lỗi…… Hạo Nhiên tự mình …… Mẹ ôm em ……” Hạo Nhiên mơ hồ biết mình phạm sai lầm, từ trong ngực Thần Hi trượt xuống, vốn là dáng vẻ người bệnh uể oải phấn chấn lại mang vẻ uất ức, Thần Hi nhìn thấy trong lòng đau đớn thôi.

      “Vậy mẹ dắt Hạo Nhiên, chậm chút!” nhàng , thu lại nước mắt, cần phải mình đối mặt, cần phải tự chính mình đối mặt!

      Ngồi xổm xuống, môt tay ôm lấy Y Thần, tay khác dắt Hạo Nhiên, chầm chậm, tiếp tục tới phòng bác sĩ.

      Rốt cuộc cũng đến! Con nhóc Y Thần này cũng có chút nặng, đường, nhiều lần cũng muốn đặt Y Thần xuống mà nghỉ ngơi chút, có thể do hẹn trước với bác sĩ, lại cắn răng kiên trì. Đợi đến được nơi toàn bộ cánh tay đều rã rời.

      Trong lúc bác sĩ xem bệnh cho Hạo Nhiên, lại với bác sĩ xin chút bông băng, rửa vết thương cho Y Thần, may mắn chỉ là chút xây xát , cũng có gì đáng ngại.

      Bác sĩ viết cho Hạo Nhiên mấy tờ phiếu xét nghiệm, Thần Hi còn hơi sức nào mà mang Y Thần chạy lên chạy xuống nữa, thể làm gì khác hơn là để lại chỗ bác sĩ, nhờ ta trông nom giúp lúc, cũng căn dặn dặn lại Y Thần, bảo bé được nghịch phá, ngoan ngoãn chờ quay lại.

      Tới tới lui lui giày vò mấy lượt, cuối cùng cũng làm xong tất cả các kiểm tra, trở lại phòng bác sĩ kia lần nữa, Y Thần quả nhiên rất ngoan ngoãn ngồi chỗ ấy, trông ngóng trở về.

      Chích là nhất định phải có, bác sĩ thấy mang theo hai đứa trẻ có biện pháp, liền đề nghị bằng nằm viện, như vậy được phòng riêng biệt, cần phải chen chúc đến phòng tiêm thuốc.

      Đề nghị này quá đúng lòng , vì vậy cầm đơn nằm viện ôm đứa nắm đứa làm thủ tục nằm viện.

      Khi Hạo Nhiên rốt cuộc cũng nằm giường bệnh, truyền nước, cũng còn sức lực nào nữa.

      Chỉ là, cũng nên suy tính bước tiếp theo cần phải làm gì.

      Hạo Nhiên nằm viện, chắc cũng khoảng mấy ngày, phải ở bệnh viện cùng bé, nhưng Y Thần làm sao đây? Cũng thể để bé tạm thời dời nhà từ khách sạn đến bệnh viện được, hơn nữa, trẻ khi bị bệnh, cũng có tinh lực mà chăm sóc cả hai đứa , có nên nhờ ba mẹ giúp tay ? mà mở miệng, cũng đại diện đem chuyện và Tống Sở làm quyết định.

      “Mẹ, uống nước ?” Y Thần lấy từ trong túi xách của mình cái bình nước , đưa cho .

      Truyện Kinh thành Tam thiếu <Ngoại Truyện Thần Hi> chỉ đăng duy nhất diennndannnleeequyyyddoonnn.commmm

      mệt mỏi sờ sờ tóc Y Thần, khẽ mỉm cười, “ cần, Y Thần cứ uống .”

      “Dạ.” Y Thần biết chuyện mà ngồi ở bên, gây phiền toái thêm cho mẹ.

      Đúng vào lúc này, điện thoại trong túi xách ngừng vang lên, lấy ra nhìn, là Tống Sở……

      “Mẹ, là ba sao?” Hạo Nhiên nằm giường bệnh, sợ sệt hỏi .

      vội vã nghe điện thoại, gật đầu cái, có chút kinh ngạc, “Hạo Nhiên, làm sao con biết đó là ba?”

      Trong mắt Hạo Nhiên che giấu nổi chờ mong, nhưng mà, lại nhanh chóng khép mi mắt, như là đứa trẻ làm sai chuyện gì, “Mẹ, ngày hôm qua con gọi điện cho ba…… cho ba biết hôm nay chúng ta muốn đến khu vui chơi chơi…… Ba ba cũng muốn ……”

      Trong lòng lại chua xót, đến mọi chuyện, ngược lại Tống Sở đối với Hạo Nhiên rất tốt, thế giới tình cảm của trẻ con là trực tiếp và tinh khiết, mặc dù Tống Sở vì Tống Ngọc mà đánh Hạo Nhiên, nhưng Hạo Nhiên ghét vẫn chỉ có Tống Ngọc, trong lòng bé hiểu, ba là bé, mà phần tình cảm cha con này cũng có cách nào có thể cắt đứt được.

      “Hạo Nhiên……” vuốt gương mặt nóng hổi của con, trong lòng chua xót, đều người khi ngã bệnh cũng trở nên yếu ớt, người lớn thế, huống chi là trẻ con, Hạo Nhiên bị bệnh càng muốn ba chứ? “Hạo Nhiên, con nhớ ba à?”

      Hạo Nhiên chợt ngước mắt nhìn, vừa mừng vừa sợ ánh sáng trong mắt bé chợt lóe lên, lại nhanh chóng lại trở nên mông lung, vội vàng lắc đầu, “, muốn……”

      dối……

      Làm sao nhìn ra được chứ?

      Là sợ tức giận ư? Chỉ là, Hạo Nhiên như vậy, càng làm cho lòng đau đớn hơn rồi……

      Tiếng chuông điện thoại trong tay lại ngừng vang lên, do dự, đưa di động cho Hạo Nhiên, bất kể cuối cùng và Tống Sở như thế nào, đều thể thay đổi Tống Sở là ba của Hạo Nhiên.

      Hạo Nhiên nhận lấy điện thoại di động trong nháy mắt vui vẻ, dường như là nhận điện thoại ngay lập tức, tiếng “Ba” từ trong miệng bé gọi ra, dáng vẻ uể oải sinh bệnh cũng giảm ít, trong mắt loang loáng có chút ánh sáng vui mừng.

      “Hạo Nhiên, con ở đâu? Ba gọi điện thoại mẹ con đến trưa mà ai nghe máy!” Tống Sở ở đó vội lên.

      “Ba, con ở bệnh viện…….” Thằng bé đáng thương .

      “Bệnh viện? Ai bị bệnh? Con sao? Hay là Y Thần?” Tống Sở càng thêm sốt ruột.

      “Dạ…… Con bị chích……” Tiếp tục giả bộ đáng thương .

      “Ở bệnh viện nào vậy? Ba đến gặp con ngay!”

      Hạo Nhiên liếc mẹ cái, thấy mẹ có tức giận gì, mới dám ra tên bệnh viện và số phòng bệnh.

      “Được, ba biết rồi, lập tức đến ngay, các con ăn cơm chưa? Muốn ăn cái gì?”

      “Ba…… Muốn ăn vịt nướng……”

      “Được rồi, ba mua cho con! Hỏi xem mẹ con muốn ăn cái gì?” Tống Sở lại hỏi.

      “Mẹ, ba hỏi mẹ muốn ăn cái gì……” Hạo Nhiên chịu trách nhiệm làm cái ống loa.

      cần!” tiện để cho con trai cảm thấy thái độ lạnh nhạt của mình, dùng giọng điệu êm ái mà với con trai, dù muốn ăn gì, Tống Sở cũng mua tới.

      “Mẹ cần……”

      “Được rồi, ngoan ngoãn mà nghe lời mẹ, chờ ba……”

      “Dạ……” Hạo Nhiên xong trả lại điện thoại cho Thần Hi.

      Thần Hi lại nhìn, buổi sáng, mười mấy cuộc gọi nhỡ, tất cả đều là Tống Sở gọi tới, mà , chắc là muốn nhanh chóng mang Hạo Nhiên xem bệnh, trong lòng lo lắng, có để ý.

      Khoảng chừng bốn mươi phút sau, Tống Sở xuất trước cửa phòng bệnh, ăn mặc quần áo thoải mái, là chuẩn bị đầy đủ đến khu vui chơi, tay cầm đồ ăn của cửa hàng Toàn Tụ Đức, tay khác cầm túi trái cây, trán khẽ mướt mồ hôi, chắc là rất vội.

      “Ba!” Ánh mắt Hạo Nhiên sáng lên, tiếng gọi vang dội.

      Tống Sở vào, đầu tiên là khẩn trương nhìn qua Thần Hi, thấy ngồi bên cạnh Hạo Nhiên, cũng thèm nhìn mình cái, trong lòng có chút lạnh, chỉ là, lại có lộ ra, cười tươi nghiệt tình nghênh đón con trai, “Đói bụng ?”

      Hạo Nhiên gật đầu cái, “Dạ! Bữa ăn sáng con ăn có chút xíu à!”

      “Vậy mau mau tới ăn, vẫn còn nóng!” đặt trái cây và đồ ăn mua ngoài xuống, đồng thời chú ý đến Y Thần ngồi ở góc khác, sau khi nhìn sắc mặt Thần Hi chút, dịu dàng , “Y Thần, đến đây ăn vịt nướng này!”

      “A……” Cho tới bây giờ Y Thần ở trước mặt ba chưa bao giờ tiếng , ngoan ngoãn tới.

      “Trước rửa tay !” Thần Hi dắt tay Y Thần, đến phòng rửa tay rửa chút, lại dùng khăn giấy ướt lau sơ sơ cho Hạo Nhiên, Tống Sở mở giấy bạc bọc vịt nướng kỹ lưỡng, cười hỏi Hạo Nhiên, “Cho ai ăn trước đây?”

      Đôi mắt Hạo Nhiên xoay chuyển, “Cho mẹ ăn trước!”
      Last edited by a moderator: 7/7/17
      trạch nữ thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      NGOẠI TRUYỆN 22: EM LÀ CỦA SỚM SỚM CHIỀU CHIỀU

      ngoan!”

      cùng với tiếng khen, tay Tống Sở cầm chắc vịt nướng đưa đến miệng Thần Hi.

      Thần Hi ngờ đưa tới, hơi ngoảnh đầu sang chỗ khác, lại vừa đúng nhìn thấy ánh mắt mong đợi và hi vọng của con trai, mặt non nớt còn là nụ cười đầy thỏa mãn……

      Đột nhiên trong lúc đó, trong lòng giống như thứ mềm mại nào đó vuốt ve qua, nổi da gà, loại cảm giác đành lòng dâng lên đầu, giống như, muốn làm mờ nụ cười như thế của con trai……

      Vì vậy, miễn cưỡng mở miệng, nhìn thấy, Tống Sở và con trai, hẹn mà cùng lộ ra nụ cười chân thành……

      “Cắn cái, đừng có nuốt luôn nha!” Tống Sở cười , vẻ mặt cũng còn lạnh lẽo như lúc mới tới nữa, hiển nhiên cho là buông lỏng xuống rồi.

      nguyện ý ăn từng miếng từng miếng thịt tay kéo dài thời gian đầy mập mờ này, nghe được như vậy, lại thấy nụ cười mặt , chân mày càng nhíu chặt hơn, lúc này mới cắn miếng vịt nướng, bởi vì cắn quá nhanh, thậm chí cắn cả ngón tay .

      Ngón tay Tống Sở hơi đau, còn cười với Hạo Nhiên, “Mẹ của con là con chó ……”

      Hạo Nhiên nghe, cười lớn, nụ cười như thế, tuần nay kể từ khi bọn họ chuyển ra, chưa từng thấy qua, giống như Hạo Nhiên cùng với cẩn trọng tuần nay, đều trong giờ phút này mà vỡ ra như băng tan vậy, trở nên hoạt bát hiếu động ……

      ra là cái gì Hạo Nhiên cũng biết, chỉ là nó để bụng mà thôi……

      chầm chậm rì rì, nhai nuốt tỉ mỉ vịt nướng trong miệng, mắt lạnh nhìn Tống Sở kêu Y Thần bên gọi tới, đút hai em ăn vịt nướng, nghiễm nhiên rất giống như người cha hiền từ.

      Rốt cuộc Hạo Nhiên vẫn là người bị bệnh, ăn no, cũng đến giờ ngủ trưa, dần dần mệt mỏi, ở giường bệnh mà ngủ mê mệt, Y Thần cũng bắt đầu ngáp dài ngáp vắn, ở đầu giường khác, lâu sau cũng bắt đầu tiến vào mộng đẹp.

      Ngược lại ở trong phòng bệnh cũng chỉ còn thừa lại .

      đứng lên, yên lặng dọn dẹp những thứ còn sót lại của bọn . Tống Sở mang đồ ăn mua bên ngoài vào, trừ con vịt nướng của Toàn Tụ Đức, còn có món ăn mà thích ăn, chỉ là chút cũng động đến.

      “Hình như em còn chưa có ăn gì!” Tống Sở ở sau lưng .

      im lặng gì. sai, trừ mấy miếng vịt nướng Tống Sở đút cho , chưa ăn cái gì cả.

      “Coi như là tức giận với cũng cần thiết phải giày vò thân mình chứ!” Ngược lại giọng của càng ngày càng dịu dàng.

      Chỉ là, cho rằng chuyện giữa chỉ là vấn đề tức giận thôi sao?

      Bỗng dưng, bị cái vòng ôm ấm áp bao lấy, là ôm từ phía sau, lưng của , dán vào ngực rắn chắc của .

      “Đừng giận nữa, được ? Nghĩ đến con .”

      giãy giụa, “Buông em ra!”

      “Em muốn quậy để con tỉnh giấc sao?” nắm tay , để quay trở lại, “Tình huống như giờ, em vẫn còn tính mình mang hai đứa bé đến ở khách sạn sao? Hạo Nhiên bị bệnh, Y Thần làmsao hả? Em có thể chăm sóc sao?”

      Ha…Đứa con là điểm yếu của ,ngược lại càng ngày càng bắt được nhược điểm của người khác rồi

      lạnh lùng”Em tính toán rồi, chuẩn bị với ba mẹ”

      “Nóigì?” Cánh tay cứng đừ, thậm chí bắt nắm bả vai đến phát đau

      …chuyện em và ở riêng, để ba mẹ giúp em chăm sóc bọn trẻ.” do dự, rốt cuộc cũng ra những lời này

      “Ở riêng? Ai ở riêng với em chứ ? An h đồng ý hồi nào hả?” Đột nhiên kích động,”Thần Hi, để em ở ngoài thời gian ngắn quan tâm, là để chờ em bớt giận, khong phải đồng ý ở riêng với em!Em đừng có nhầm”

      Cố mím môi, , thế mà lại hung dữ với ? cótư cách gì hung dữ với ? Dùng sức kéo tay xuống, giữ khoảng cách với , giống như bày tỏ quyết tâm ở riêng của với

      ngồi xuống, có ý muốn , mặt mãyanh mét, lát sau,lấy điện thoại di động ra,bấm số điện thoại “Ba,là con”

      Thần Hi kinh ngạc nhìn ,rốt cuỗ là gọi cho ai vậy?

      “Ba, con và Thần Hi tối nay chuẩn bị về nhà, dạ, Hạo Nhiên bị bệnh… ở bệnh viện tiêm thuốc…Y Thần cũng ở đây…Thần Hi giúp được gì cả, lại chêcon giúp đỡ được gì, dạ, cực khổ cho người và mẹ quá…Được, tiêm xong về ngay…” cúp máy nhìn

      Thần Hi rốt cuỗ cũng phản ứng kịp, nghe giọng điệu này, hình như là gọi cho bacô?

      bậy bạ gì với ba em đó?” Co cả giận

      Ngược lại rất bình tĩnh,” phải em muốn ba mẹ giúp tay sao? , có bậy bạ gì ?”

      “Tống Sở! ngờ lại sỉ như vậy! cho rằng chuyển tới nhà ba mẹ emkhông dám ly hôn ư?Nên em !” xong nhìn thấy ánh mắt Tống Sở mờ mịt, đây là lần đầu tiên ra hai chữ này, ngày trước, bất kể mâu thuẫnlớn cỡ nào, cũng nhắc đến hai chữ đó. nhìn chằm chằm, con ngươi tối tăm lên chút bi thương,”Tả Thần Hi, em điên rồi!Tình cảm mười năm, em cắt là có thể cătsao? Mới vừa rồi còn là ở riêng , lập tức nhảy lên thành ly hôn! xem thương rm!”

      nhìn chằm chằm, cảm thấy buồn cười, độc ác? Nghe ý tứ lời của , giống như tình cảm mười năm , người sai đều là sao?

      cười chua xót,”Tống Sở độc ác là đó phải em…”Lòng ai ác hơn ai? Tình cảm mười năm, ở trước mặt cha mẹ luôn bảo vệ , mà sao? Đả thương người cũng là , tổn thương tình cảm cũng là

      yên lặng nhìn ,”Nếu như em là vì chuyện của Tống Ngọc mà muốn ly hôn, phải giải thích qua với em sao? đối với Tống Ngọc hoàn toàn là tìnhcảm an hem, là Tống Ngọc còn hiểu chuyện, hơn nữa, với nó. chỉ có thể làm trai nó, sau này bao giờ cóchuyện xảy ra như vậy nữa!”

      Cho tới bây giờ, ra chính cũng biết là vì cái gì nữa, là Tống Ngọc sao? Hình như phải…Người nhà sao?? Cũng hoàn toàn

      Vậy…chẳng qua là cảm thấy, giữa lâu biết cảm giác ấm áp là gì nữa…

      thở dài, có mạnh mẽ như thế nữa:”Tống Sở, muốn nghe sao? Em tin là , và Tống Ngọc tất nhiên có chuyệ gì, chỉ là em cảm thấy , mười năm trôi qua, em và đều có thay đổi, chẵng lẽ cảm thấy, em còn là Thần Hi lúc trước nữa sao?Tống Sở, chúng ta giống như lúc trước nữa rồi…”

      Thấy coo đa cảm như vậy, cũng khỏi xúc động:”Thần Hi , dĩ nhiên chúng ta thay đổi. Mười năm, làm sao có thể thay đổi? già rồi, em cũng trở nên chính chắn, giữa chúng ta thể trở lại thời gian yêuđương lúc trước, nhưng mà, có chuyện thay đổi, Thần Hi, em, điểm ày là vĩnh viễn thay đổi..Thần Hi, muốn ly hôn..Em suy nghĩ cho kỹ..”

      A, Tống Sở mà có thể ra nhữnglời như vậy thaatj là khó có mà…

      Ban đầu lúc cầu hôn cũng chưa từng lời cảm tình như thế..

      nghe thấy trong lòng chua xót, bỗng nhiên thở dài :”Nhưng mà Tống Sở, cảm thấy chúng ta hạnh phúc ?”

      Thần Hi ngẩng ra, biết trả lời thế nào

      biết nên định nghĩa khái niệm hạnh phúc ra sao, cũng biết hôn nhân của người khác như thế nào, mùi vị hạnh phúc là gì?Chỉ là, cuộc sống của bọn họ hoàn mỹtăm phần trăm, ít nhât, theo như nghĩ là có chút khác, chỉ là, muốn cứ thế mà buông tay, lòng lại muốn, đâu chỉ là muốn,lúc nãy khi Tống Sở nhắc tới hai chữ ly hôn, lòng rất đau đớn

      Nhìn ánh mắt mê mang, lòng cũng dần nạng nề

      “Tống Sở, hôn nhân của chúng ta cùng mong đợi của em khác nhau rất lớn…” từng chỉ lần nghĩ tới, có thể gả cho người mình hơn nữa người mình cũng mình là chuyện cực kỳ may mắn đến nhường nào, chỉ cần kết hôn với Tống Sở, là có thể cả đời có cuộc sống hạnh phúc bên hau, vào tả thị, cùngcô cùng nhau phát triển nghiệp của ba ngày càng rộng lớn, nếu như muốn tự mình mở công ty khác, cxung nhất định là trợ thủ tốt nhất , còn có thể là hậu thuẫn cường đại cho , nghiệp hai người cùng nhau vững bước tiến lên. Cả nhà thương nhau, hiếu thuận cha mẹ, cùng nahu dạo buổi chiều tà, ngắm nhìn trăng sáng, cùng cùng nhau nhìn những đứa trẻ ngày lớn lên, cùng nhau nắm tay con dạy nó bộ, dạy nó gọi tên ba trước, chờ con lớn, bọn họ cũng già, nhưng vẫn giống như hai mươi vậy, chuyện dứt, mỉn cười nghe , thỉnh thoảng lấy tay cưng chiều vuốt lên tóc ..

      Vậy mà, cuộc sông shiệntại là hoàn toàn khác nghĩ..

      ngưng mắt nhìn , hề nghĩ, ra cuộc sống trong mắt cũng giống như mong đợi, nhưngmất mác trong mắt cxung làm tim nhói đau, đưa tay ra, cầm tay , nhàng xoa:”Thần Hi, chúng ta..sinh sống với nhau thêm lần nữa, ầm ĩ với em, cái gì cũng nhường em, chúng ta… tìm cuộc sống mình muốn? ly hôn, có được ?”

      Có thể ? biết mấu chốt giữa bọn họ là chỗ nào?Bọn họ có thể vui vẻ như ban đầu sao?

      rút tay về, lại chỉ nhìn ”Tống Sở, em ở trong lòng đứng hàng thứ maays?”

      Nếu như lại xuất tình hình này, cần chọn lựa giữa và Tống Ngọc chọn ai?

      Sắc mặt Tống Sở có chút khó xử,”Thần Hi, trong lòng , em là trong những người quan trọng nhất, chẳng lẽ em hiểu sao?Tại sao lại hỏi như thế?”

      Hiểu? hiểu…

      trong?Chỉ là trong mà thôi…
      Last edited by a moderator: 20/6/16
      trạch nữ thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      NGOẠI TRUYỆN 23: EM LÀ CỦA SỚM SỚM CHIỀU CHIỀU

      ra , cũng hy vọng xa vời vị trí trong lòng hơn người nhà , chỉ là, này cũng là trong đó, là theo như chữ cái dòng họ mà xếp theo thứ tự sao? Tả, là vị trí cuối cùng.

      “Thần Hi, em còn nhớ bài hát ấy ? Hồng Trần Thiên Sơn ngàn dặm đường (cõi đời ngàn núi vạn dặm đường), có thể sớm sớm chiều chiều……”

      Giọng hát trầm ấm, giống như sau buổi lễ tốt nghiệp nhiều năm trước, tự đàn tự hát.

      Làm sao nhớ? “Cho em tất cả của , em là ván cược duy nhất cả đời này của …… Sợ em buồn phiền sợ em khóc, sợ em đơn sợ em ngốc nghếch, cõi đời ngàn núi vạn dặm đường, có thể sớm sớm chiều chiều……” đêm ấy, ở dưới khán đài cảm động đến rơi nước mắt, khi ấy, tâm nguyện duy nhất của cuộc đời này, chính là cùng sớm sớm chiều chiều (bên nhau mỗi ngày), chỉ là sau đó, mỗi lần nhớ tới bài hát này, cũng biến thành giễu cợt, là tất cả của ? có sợ đơn sợ khóc? , phải , sau mười năm, khóc, cũng khóc nổi nữa rồi……

      Nghe tiếng hát của , như lạc vào cõi mộng, lần này, nhất định cũng là rất sợ rời khỏi , mới có cảm tính khác thường thế này……

      “Thần Hi, muốn sống cả đời cùng em, bỏ em được, chẳng lẽ em bỏ được sao?” Thấy lời nào, cũng chỉ có thể nắm chặt tay nhả, “Thần Hi, đừng ly hôn nữa, được ?”

      biết tự khi nào, Hạo Nhiên tỉnh lại, đôi mắt sáng long lanh nhìn chăm chú vào hai người, bỗng dưng chen vào, “Ba mẹ, hai người muốn ly hôn sao?””

      Thần Hi bị giọng của con trai làm giật mình, ngoảnh lại nhìn thấy tròng mắt con trai có chút ướt át.

      Tống Sở phản ứng nhanh hơn , lập tức dỗ dành con trai, “ có, sao ba mẹ lại ly hôn chứ? Đừng có bậy!”

      “Nhưng mà……” Nhưng mà mới vừa rồi ràng chính tai bé nghe được, có lầm……

      tin con hỏi mẹ !” Tống Sở nhéo tay Thần Hi, với con trai.

      Toàn bộ hi vọng của Hạo Nhiên lại chuyển sang Thần Hi, “Mẹ, vậy sao?”

      “Hạo Nhiên……” Trong lòng Thần Hi cảm thấy rất khó chịu, rất khó chịu……

      Truyện Kinh thành Tam thiếu_Cát Tường Dạ editor chỉ đăng duy nhất diễnl đànq lêd quýc đônnnn

      Theo do dự của , ánh mắt của Hạo Nhiên cũng dần ảm đạm xuống. Thần Hi biết biểu cảm ảm đạm này đại biểu cho cái gì, nhưng mà, Hạo Nhiên có lên tiếng, chỉ là lặng lẽ rũ mắt xuống, bộ dáng kia nhìn thấy trong lòng càng thêm chua xót.

      “Thần Hi……” Tống Sở có chút nóng nảy rồi, đột nhiên dùng sức, ôm vào trong lòng, ở bên tai dùng giọng chỉ mới nghe thấy, “Coi như là bỏ được, em cũng muốn để con trai đau lòng sao?”

      Mũi đau xót, kéo bàn tay bé của Hạo Nhiên lại, “Đứa ngốc, mẹ ly hôn với ba…… ……”

      Ánh mắt Hạo Nhiên sáng lên, gần như là kích động, “Có ? tốt quá!”

      ra trước đó thế nào mà lại ném cho Tống Sở câu, muốn suy xét quan hệ giữa bọn họ cho tốt, nhưng quan hệ này phải suy tính như thế nào, chính cũng thể nhận định được, chỉ ở trước mặt con trai, bỗng chợt thốt lên, cho mình cái kết luận, nhìn ánh mắt sáng rỡ như ông mặt trời của con trai, khẽ nhếch nhếch khóe miệng, xem như là quyết định , chỉ mong, cái quyết định này của sai……

      Tâm trạng biến hóa ràng của Hạo Nhiên, vừa làm đau lòng, cũng làm cho thể cảm thán con mình trưởng thành quá sớm, xoa xoa đầu Hạo Nhiên, trách, “Thằng con ngốc! bậy gì hả, con còn như cái hạt đậu, biết ly hôn là gì sao?”

      “Biết! Dĩ nhiên con biết!” Tiểu đại nhân (trẻ con làm ra vẻ như người lớn) Hạo Nhiên giống như gật đầu, “Ba mẹ Tôn Tôn chính là ly hôn, thường thường tan học bạn ấy có ai đến đón, tới bây giờ ngày quốc tế thiếu nhi cũng có ai dắt bạn ấy chơi! Rất là đáng thương……”

      Thần Hi nhìn bé, rất muốn , nếu như ba mẹ ly hôn, mẹ tuyệt để cho con có ai đón, cũng để con trôi qua ngày tháng sáu có ai chơi cùng……

      Nhưng lời này chỉ có thể trong lòng, lập tức cũng nuốt xuống……

      “Ba, con và ba là đàn ông thực thụ! Chúng ta phải bảo vệ mẹ, để cho người ta khi dễ mẹ!” Hạo Nhiên hùng dũng oai vệ mà với Tống Sở.

      Con trai lập công lớn, sao Tống Sở vui cho được? Lập tức nghe lời con mà gật đầu đồng ý, “Hạo Nhiên sai! Hạo Nhiên biết quan tâm mẹ, là bé ngoan!”

      “Ba có……” Hạo Nhiên liếc ba cái, “Ba có bảo vệ mẹ tốt, út khi dễ mẹ, ba có giúp mẹ!”

      bậy!” Tống Sở bị con trai ra trước mặt Thần Hi như vậy, mặt mũi có chút sượng sùng, lại e sợ lại chọc giận Thần Hi mới vừa dịu bớt chút, nếu mà lại giận dỗi nữa phải làm sao? Vội vàng nháy nháy mắt với con trai.

      Truyện Kinh thành Tam thiếu_Cát Tường Dạ editor chỉ đăng duy nhất diễnl đànq lêd quýc đônnnn


      Thần Hi nghe con trai vậy, bất giác liếc mắt nhìn Tống Sở cái, người này, còn chưa có thân thiết với con trai đâu! Lại thấy vẻ mặt khẩn trương của Tống Sở, trong lòng cả trăm tư vị.

      Tay Tống Sở nắm tay cánh lại càng chặt hơn, giống như là thầm hứa hẹn với , “Sau này thế nữa, !”

      dám cam đoan như vậy, là vì cho rằng cảm tình Tống Ngọc đối với là chuyện mấu chốt. Ngày trước cũng có chút cảm giác, Tống Ngọc quá thích Thần Hi làm chị dâu, nhưng vẫn có suy nghĩ sâu xa nhiều, cho là cũng chỉ là đứa trẻ tùy hứng hiểu chuyện thôi, bây giờ rốt cuộc cũng hiểu nguyên nhân trong này, làm trai, coi như suy nghĩ cho Thần Hi, cũng phải suy nghĩ cho Tống Ngọc ruột rà, cũng thể để cho Tống Ngọc cứ thế mà vẫn tiếp tục sai lầm, cho nên, giống như những ngày trước mà nuông chiều Tống Ngọc, để cho em ấy muốn làm gì làm……

      Sóng gió lần này, hữu kinh vô hiểm (có kinh hoảng, sợ hãi nhưng nguy hiểm) cứ như vậy trôi qua. Đêm đó, Tống Sở liền dẫn và hai đứa con trở về nhà họ Tả.

      Tả Thần Hi nhìn lại mình, khỏi nhớ đến lúc mình học năm ấy, Tống Sở xuất sắc làm hấp dẫn rất nhiều ánh mắt các , mà , lại có dục vọng độc chiếm rất mãnh liệt, dù là nữ sinh khác nhìn lâu hơn chút, đều là giãy nảy dựng râu trợn mắt tức nổi đom đóm, biết phải lỗi của Tống Sở, nhưng vẫn cứ làm ầm ĩ. Mà bây giờ? Thời gian mang đâu chỉ là trước kia, ngay cả người tính tình ngang bướng đều bị mài dũa hết rồi, cũng ngờ mình có thể dễ dàng bỏ qua cho chuyện Tống Ngọc trai này, như thế, ngay cả chính cũng cảm thấy ngỡ ngàng……

      Chỉ là lần này Tống Sở thế mà lại có giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo, tìm thời cơ, để nhà họ Tống đến nơi ăn cơm.

      Kể từ khi nhìn thấy Tống Ngọc thổ lộ với Tống Sở, đây là lần đầu tiên Thần Hi cùng người nhà họ Tống gặp mặt, trong lòng vẫn có chút thoải mái, nhưng là nếu lựa chọn tha thứ, nhất định cần phải cố gắng. Có lẽ như Tống Sở , bọn họ có mười năm tình cảm, thể dễ dàng buông bỏ gia đình mình; có lẽ cũng là bởi vì Hạo Nhiên, nghĩ, làm người mẹ, cần phải vì hạnh phúc của đứa con mà cố gắng thêm lần cuối, lần cuối, bất kể kết quả ra sao, cố gắng rồi, hối hận……

      Nhà hàng là Tống Sở chọn, Tống Sở mang đến người nhà họ Tống tới trước rồi, mẹ chồng và ba chồng nhìn thấy , lập tức nở nụ cười , “Ơ, Thần Hi lại đây, lại đây, ngồi bên này.”

      Nếu như có nhớ nhầm, đây là kể từ khi biết Tống Sở đến nay, đây thứ hai ba chồng mẹ chồng nhìn thấy mà chủ động đứng dậy, lần đầu tiên, là lần làm bạn của Tống Sở lần đầu tiên đến thăm nhà, bất giác cũng bảy năm rồi……

      Mà Tống Ngọc, ngồi giữa ba chồng và mẹ chồng, lại cúi đầu.

      nghĩ, trước bữa ăn cơm này, Tống Sở nhất định cùng người nhà làm công tác khai thông tư tưởng trước rồi, nếu bên như vậy đâu, phải biết, lúc trước cùng người nhà ăn cơm, Tống Ngọc luôn là cướp ngồi vào chỗ bên cạnh trai mình.

      khí ăn cơm có chút ngượng ngùng.

      Thần Hi quyết cố ý vì xu nịnh mà tạo chút khí, Tống Sở , muốn cùng sống cả đời, như vậy, muốn nhìn chút, tính toán như thế nào để cho khởi đầu mới.

      Bạn đọc truyện tại diễn '' đàn ! lê... quý ... đôn....

      Lần đầu tiên lúc mọi người ăn cơm, đại thiếu gia như Tống Sở hề muốn cử động ngón tay, lại chủ động múc canh cho ba mẹ và bà xã mình, còn khui ra chai rượu đỏ, rót đầy cho tất cả mọi người.

      “Ba mẹ, Thần Hi, Tống Ngọc, chúng ta cạn ly, để chúng ta có thể vĩnh viễn trở thành người nhà!” Tống Sở dẫn đầu nâng ly.

      Tống Sở lên tiếng, ai nể mặt, ngay cả Thần Hi cũng cười cười, nâng ly cùng mọi người khẽ chạm nhau.

      Sau đó, Tống Sở lại rót cho mọi người đầy lên, trịnh trọng , “Hôm nay ở đây đều là những người quan trọng nhất trong đời con. Ba mẹ, có ba mẹ, cũng có Tống Sở con, công ơn nuôi dưỡng của ba mẹ, cho tới bây giờ con cũng chưa bao giờ quên, mà Thần Hi, đối với con là người trong tim phổi con, là người mà con muốn nắm tay đến suốt cuộc đời, về phần Tống Ngọc, mãi mãi là em mà con thương nhất, tóm lại, mọi người đều là người mà cả đời này Tống Sở phụ lòng, con thề, lúc con còn sống, nhất định đều đối tốt với tất cả mọi người! Nào, chúng ta cùng cạn thêm ly!”

      Thần Hi lặng lẽ nâng chén, nhìn qua Tống Sở, trong mắt hiếm khi nào mà kích động, giờ phút này, chắc là nghiêm túc, trong lòng dường như có chút thương hại, từng người ngồi đây, giống như vừa là ký thác tình cảm, cũng là gánh nặng tình cảm của …… Cả đời này cũng phụ lòng…… Mấy tiếng này, nghe nặng nề …… Khóe mắt nhàn nhạt dài của lại lần nữa đập vào mắt , than thầm, người đàn ông này, là người từng , có lẽ vẫn còn , có lẽ, vẫn tiếp tục là người ……

      Đối diện với , sắc mặt của Tống Ngọc trắng bệch lại càng trắng hơn, mấy ngày thấy, giống như đòn đả kích nặng nề, Tống Sở, cũng dám cam đoan cắt đứt hoàn toàn niệm tưởng của em ấy sao?

      Bất kể thế nào, bữa cơm này đạt được kết quả mà Tống Sở mong muốn – ngoài mặt rốt cuộc cũng sóng yên gió lặng, mặc dù Thần Hi nhiều lắm, Tống Ngọc thậm chí câu cũng , nhưng rốt cuộc cũng đem cánh tay của tất cả người nhà lần nữa nắm lại chỗ, đây là điều muốn, bọn họ, đối với quả đều là người quan trọng nhất, ai, cũng muốn mất ……
      Last edited by a moderator: 7/7/17
      trạch nữ thích bài này.

    5. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Ngoại truyện 24: EM LÀ CỦA SỚM SỚM CHIỀU CHIỀU

      Sau khi ăn cơm tối xong, Tống Sở và Thần Hi cùng nhau trở về nhà họ Tả, hai trưởng bối nhà họ Tống là do Tống Ngọc lái xe mới mua của ta đưa về biệt thự.

      Lúc mở cửa xe Tống Lập Danh có hơi nặng tay chút, Trịnh Hữu Đào nhìn thấy đau đến tận tim gan, vội cau mày oán trách, "Ôi lão già kia! Ông cho rằng đây là xe riêng mà ngày trước ông vẫn ngồi sao? Xe của nhà nước tùy ông phá? Nhưng đây là xe do con trai tự mình bỏ tiền túi ra mua! Vài trăm vạn! Nếu như ông làm trầy chút, phải là làm mất mấy vạn đồng sao!"

      Sắc mặt Tống Lập Danh trầm xuống, nhìn rất tốt.

      Nghĩ tới chuyện mua xe này, Trịnh Hữu Đào lại đau lòng, bà vẫn cho là do con dâu bỏ tiền mua, cứ ngỡ là được cái lợi lớn chứ, nghĩ lại là do con trai xuất tiền riêng mua. . . . . .

      Chuyện đau lòng này, miệng ra lại chịu được, "Đứa con trai này, làm sao lại ngu như vậy! Vợ là cả mỏ vàng lại đào, cố tình cứ tìm thua thiệt về mình, con tưởng tự mình kiếm tiền dễ dàng lắm sao? Tại sao tôi lại nuôi dưỡng đứa con trai có tiền đồ như vậy chứ, xem vợ như chúa mà cung phụng, lại còn cơm bưng nước rót đến tận miệng, như thế nào còn có dáng vẻ của người đàn ông nữa chứ? dâng tặng mọi thứ cho nó, nó lại còn biết tốt xấu, còn mặt ủ mày chau, làm như vậy sợ mất mặt chồng mình hay sao, cả nhà chúng ta chẳng lẽ còn phải nhìn sắc mặt nó mà sống sao, biết đây là cái đạo lý gì!"

      Tống Ngọc từ nãy giờ vẫn lên tiếng, nghe vậy vô cùng uất ức oán giận , "Còn phải đều tại mẹ, nếu như mà con gả cho , làm sao chịu uất ức như vậy chứ? Lần đầu tiên dẫn người phụ nữ kia về nhà con rồi, con thích thích! Chính mẹ vì tham tiền nhà người ta, mới đồng ý để cưới ta!"

      Trịnh Hữu Đào nghe con oán trách, bộ dạng cũng có mấy phần hối hận, "Làm sao mẹ biết ta lại có tâm tư như vậy chứ. . . . . . Bây giờ phải làm thế nào, con xem vợ nó còn quan trọng hơn cả sinh mạng mình nữa. . . . . ."

      "Tất cả im miệng cho tôi!" Tống Lập Danh nghe nổi nữa, phát giận, "Hai người phụ nữ ngu ngốc này! Các người bậy bạ cái gì đó? Trịnh Hữu Đào, bà làm mẹ cái kiểu gì vậy? Lại xúi giục con trai ở chung chỗ? Còn ra thể thống gì nữa! Tống Ngọc, cha cho con học hành đàng hoàng, con nhớ kỹ cho cha, đó là trai của con, đừng có việc gì lại làm mất mặt cha!"

      "Cũng phải là trai ruột. . . . . ." Tống Ngọc bị cha giáo huấn, phục.

      " phải trai ruột thế nào? ! Vậy nó cũng kết hôn còn có cả con luôn rồi, mà con vẫn chỉ là sinh viên đại học, vậy con cảm thấy xấu hổ sao? Để cho người khác biết, con cũng cần lập gia đình nữa?" Tống Lập Danh quát.

      Tống Ngọc ở chỗ trai chiếm được cái gì tốt, lại lần lượt bị cha mẹ mắng, trong lòng cực kỳ buồn bực, càng thêm giận dỗi, "Con vốn dĩ cũng muốn lập gia đình! Trừ trai, ai con cũng lấy!"

      Bạn đọc truyện tại ***************.com

      "Con. . . . . ." Tống Lập Danh tức giận đến mức muốn bổ đầu con ra xem trong đó thứ gì, lại thấy con lái xe, cho nên đánh này cũng có đánh xuống.

      Trịnh Hữu Đào cũng sợ ông muốn đánh con , nửa đường bắt lại cánh tay của ông, dùng sức kéo xuống, "Con cũng chỉ là lẫy! Cái người làm cha này, làm sao lại ác tâm như vậy đây? Con bị uất ức lớn như vậy, ông còn muốn đánh? Thương còn kịp nữa mà!"

      "Uất ức? Tôi thấy là nó tự tìm nhục nhã!" Tống Lập Danh hừ lạnh tiếng.

      "Ông có phải già rồi nên hồ đồ hay ?" Trịnh Hữu Đào bất mãn nhìn chồng của mình, "Làm sao mà lúc nào cũng đứng về phía người khác vậy?"

      Sắc mặt Tống Lập Danh đỏ bừng, giọng cũng hòa hoãn xuống, "Các người, yên tĩnh chút mà sống qua ngày ! Lại Tống Sở thích chỉ có mỗi vợ của nó, phải Tống Ngọc, coi như vào lúc này nó thích Tống Ngọc, chẳng lẽ lại có thể để cho Tống Ngọc làm người thứ ba? sợ bị người đời chửi bới hay sao! Tống Ngọc a Tống Ngọc, nếu như nó làm cho trai và chị dâu nó chia tay, đoán chừng ngay cả thành phố Bắc Kinh này chúng ta cũng cần ở nữa, nhà họ Tả có bao nhiêu thế lực? Con trai thứ ba nhà họ Tả chẳng lẽ các người nhớ, cả người đều trầm lạnh lẽo, khi dễ chị của cậu ta, cả nhà chúng ta sợ là phải cút ra khỏi thành phố Bắc Kinh luôn rồi!"

      Trịnh Hữu Đào nghe vậy, khỏi rùng mình cái, "Đến mức như vậy sao? Tôi cũng tin con thứ nhà họ Tả có thể tay che trời! phải còn có luật pháp đấy sao? Cậu ta còn có thể lớn hơn cả luật pháp sao? phải Sở nhi (cách gọi thân mật Tống Sở) nhà chúng ta cũng mở công ty rồi sao? Còn là thành viên hội đồng quản trị, sao có thể cách nhà họ Tả xa như vậy chứ (ý bà này địa vị đấy các bạn)! Lại nhà họ Tả phải chỉ có mấy đồng tiền thôi sao (đủ làm bà sáng mắt rồi đấy bà nội)? Coi như trong nhà còn có ông cụ từng làm quan nhưng phải cũng về hưu rồi sao? Cũng như ông thôi! Nghỉ hưu rồi cũng như ly trà lạnh, ai còn muốn lấy lòng ông ta nữa chứ! chừng ngày nào đó công ty của Sở nhi nhà chúng ta kinh doanh càng ngày càng tốt, còn tốt hơn nhà họ Tả, bọn họ còn phải chạy tới nhờ vả chúng ta!"

      Kể từ khi Trịnh Hữu Đào biết Martha này là do con trai nhà mình mua trong lòng cực độ tức giận, cảm thấy con trai nhà mình vất vả làm trâu làm ngựa nhiều năm cho nhà họ Tả như vậy, muốn mua chiếc xe còn lén lén lút lút dám công khai, rất là uất ức, lúc đầu chính là coi trọng tiền tài nhà họ Tả, mới vô cùng cao hứng hứng đáp ứng hôn tới cửa này, mà nay cho dù có tiền, nhưng chút xíu quan hệ cũng dính tới, vậy còn có ý nghĩa gì chứ?

      "Hừ, phụ nữ nông thôn, có kiến thức!" Tống Lập Danh bị vợ chạm vào chỗ đau, cực kỳ tức giận, nhưng cũng có lời nào phản bác, Chủ tịch Huyện như ông vừa về hưu quả còn tác dụng gì nữa, chỉ có thể nghiêm mặt cười lạnh, "Bà chả biết cái gì cả, mặc dù ông cụ nhà họ Tả về hưu, nhưng biết bao nhiêu người là đệ tử tay ông ấy đào tạo? Mấy năm này dẫn dắt biết bao nhiêu người? Mà bên vợ của con trai lớn nhà họ Tả là ai? Huống chi tại tiền bạc nhà họ Tả, ở thành phố Bắc Kinh coi như là đứng hạng nhất, tiếng tăm sớm lan truyền vào tất cả các ngành các nghề, các lĩnh vực, sâu hơn nữa bà cũng hiểu, đơn giản câu, chỉ cần câu của nhà họ Tả, công ty của Sở nhi nhà chúng ta chờ đóng cửa , nhà họ Tả nếu như muốn làm khó chúng ta, có ngàn vạn biện pháp để chúng ta cút khỏi thành phố Bắc Kinh, hơn nữa tuyệt đối hợp pháp!"

      Môi Trịnh Hữu Đào run rẩy, có chút bị dọa cho sợ hãi, là bà chưa từng nghĩ tới nhà họ Tả lại có bản lãnh lớn như vậy, chỉ cho là trong nhà con dâu có tiền nhiều hơn nhà người khác mà thôi. . . . . .

      Bạn đọc truyện tại ***************.com

      Chỉ có điều, cả đời làm phu nhân Chủ tịch Huyện, vẫn hiểu được rằng chênh lệch giữa mực nước sông với mặt nước biển là cực lớn, trong lòng run rẩy, ngoài miệng cũng chịu thua, "Ông chỉ giỏi khoác lác thôi. . . . . . Chưa từng thấy qua người nào như ông tâng bốc khí thế người khác hạ thấp thanh thế chính mình . . . . . . đến quan hệ, ông phải cũng có đồng nghiệp cũ cũng ở thành phố Bắc Kinh sao? Bình thường cũng có lui tới?"

      " có tri thức!" Tống Lập Danh lại mắng, "Bà cho rằng người ta quan tâm bao nhiêu đến tôi? Nếu như chúng ta phải là thông gia nhà họ Tả, người ta để chúng ta ở trong mắt! Tôi với hai người, tại chúng ta ngày qua ngày cũng coi như thanh thản, cứ như vậy mà sống tiếp, nếu như có con dâu, cả đời chúng ta dù có ở lại nơi đây cũng đừng mong mua nổi phòng ở, cái ăn cái mặc đều là thứ tốt nhất, vì thế hãy yên ổn mà sống qua ngày, hai người ngàn vạn lần đừng gây chuyện nữa cho ta!"

      Trịnh Hữu Đào dám nữa, Tống Ngọc cũng dám, giẫm thắng xe, quay đầu lại liền ấm ức, " ra là các người là vì cái này mà ủy khuất con mình để cho chính mình có những ngày sung sướng, vì chút tiền, vì ăn ngon mặc đẹp, hạnh phúc của con cũng quan trọng!"

      "Phóng cái rắm! Còn nữa cha đánh chết con! chưa chồng, lại muốn làm người tình của trai chính mình, có xấu hổ hay ? Lấy thân phận học thức của chính mình bây giờ, đường đường là sinh viên đại học, lại là em chồng của con thứ hai nhà họ Tả, sau này muốn tìm nhà trai đàng hoàng, cũng phải là việc khó, nên mù quáng mà khuấy đảo cùng phá hủy cuộc sống của chính mình!" Tống Lập Danh thế nào cũng từng trải qua phong ba bão táp, lợi ích cũng suy tính chu đáo cả rồi.

      Chỉ là, Tống Ngọc nghe lọt tai những lời này, vẫn còn mạnh miệng, bị Trịnh Hữu Đào dùng sức kéo kéo quần áo, lại thấy dáng vẻ hung ác của cha, sợ bị đánh, ủy khuất ngậm miệng.

      Trong xe liền rơi vào trầm mặc.

      Trong lòng Tống Ngọc tức giận, lái xe rất nhanh, giao thông của Bắc Kinh cũng là hết sức chật chội, Tống Ngọc càng ngừng tăng tốc rồi thắng xe lại tăng tốc rồi lại thắng xe, làm cho đầu óc Trịnh Hữu Đào cũng muốn hôn mê, muốn trách cứ con , phía trước xe đột nhiên ngừng lại, Tống Ngọc cũng khẩn cấp thắng xe, mắt thấy sắp đụng vào phía sau xe của người ta.

      Nhất thời, tim của ba người cũng như ngừng đập, vội vàng xuống xe kiểm tra, may mắn, ba người thở phào nhõm, còn kém mấy millimet nữa là đụng vào người ta rồi. . . . . .

      Đối phương cũng xuống kiểm tra xe, Trịnh Hữu Đào bị ông xã giáo huấn trận, bụng khí tức có chỗ xả, liền mắng xối xả lên người tài xế kia, "Mày có biết lái xe hay vậy? Đột nhiên thắng xe! Có biết xe của tao bao nhiêu tiền hay ! Nếu đụng vào mày có tiền đền sao?" Bà ngồi cái xe mười mấy vạn, nên để người nào trong mắt cả.

      Đối phương vốn hết sức khiêm tốn, nghe những lời này xong liền tức giận, "Tôi lái xe thế nào? Tôi, có lấn tuyến, hai có vượt ẩu, ba có uống rượu, ai bảo bà lái xe nhanh như vậy? Vội vàng chết sao!"

      Trịnh Hữu Đào bị chọc tức đến giơ chân, chỉ vào tài xế giận dữ, "Mày biết tao là ai ? Mày dám với tao như vậy? Cẩn thận ngày mai tao khiến mày cút khỏi thành phố Bắc Kinh!" Ách, vừa học được liền lấy ra dùng, lúc trước mới vừa bị Tống Lập Danh mắng những lời này bây giờ bà liền lấy ra .

      Tống Lập Danh quát lớn, chuyện như vậy mà dám lấy nhà họ Tả ra làm bia đỡ đạn, bị nhà họ Tả biết, chỉ có mất mặt . . . . . .

      "Được rồi! có chuyện gì trở về trong xe !" Ông tức giận túm vợ trở về xe.

      Đối phương cũng là người tỉnh táo, nghĩ tới có thể ra những lời cuồng vọng này, lại còn lái Martha, có lẽ chọc nổi, cho nên, mặc dù tài xế bị chọc giận, vẫn còn la hét "Chẳng lẽ con trai của bà là Lý Cương ( nhân vật nổi tiếng của Trung Quốc, ở đây chắc là con bả là người có quyền có thế)"... vài lời linh tinh, có người lại khuyên lơn kéo tài xế trở lại, dù sao xe của hai người cũng đụng nhau, còn chưa tính.

      Trở lại trong xe, Trịnh Hữu Đào vẫn tức giận đầy bụng, thầm may mắn xe có bị đụng vào, đồng thời trút lửa giận lên người con , "Đều tại con! Muốn mua cái gì mà Martha! Cái này bao nhiêu tiền! biết con có phải lấy toàn bộ gia sản đều mua xe cho con rồi hay !"

      Tống Ngọc kiêu căng thành thói, làm sao cam tâm tình nguyện để cho mẹ làm nơi trút giận, lập tức phản bác lại, "Ban đầu lúc mua xe phải mẹ cũng khuyến khích trai mua xe nổi tiếng sao? Tại sao bây giờ lại trách con!"

      Trịnh Hữu Đào bị con nghẹn lời, có lời nào phản bác, thầm tức giận, lúc đó làm sao biết là do con trai mình mua chứ? tại hối hận còn kịp! Sớm biết như vậy làm cho con trai đưa tiền cho bà để bà giữ!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :