1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Kinh Thành Tam Thiếu: Ông Xã Gõ Cửa Lúc Nửa Đêm - Cát Tường Dạ (Full)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      NGOẠI TRUYỆN 15.2: EM LÀ CỦA SỚM SỚM CHIỀU CHIỀU

      Chuyến hành trình ngày thứ hai đến miếu thành hoàng của Hạo Nhiên nhất định rất đặc sắc, mà Thần Hi bọn họ, chuyến hành trình ngày thứ hai là xem người Thái Lan biểu diễn, rốt cuộc cần phải xuống nước, có thể cùng chơi với mọi người rồi!

      Thần Hi nhìn những xinh đẹp cực kỳ bốc lửa mà choáng váng cả đầu, quả là những gợi cảm trong gợi cảm! Nhất là vóc dáng, càng làm cho phụ nữ phải tự ti mặc cảm nha!

      khỏi nhéo tay Phương Di, giọng hỏi, “Cậu cảm thấy…… Ngực của mấy ấy là hay giả?”

      Phương Di bật cười, “ sờ xem biết ngay mà!”

      run sợ, giọng Phương Di có thể chút được nha? Mấy bạn học chung quanh đều nghe hết! Từng người đều buồn cười nhìn sang ! Hơn nữa Kỷ Tử Ngang……

      nhớ mấy ngày gần đây Kỷ Tử Ngang đều sống khá khép kín, chợt nảy ra chút ý đùa dai, dùng giọng lớn , “Về chuyện này á…… Mình cảm thấy người thích hợp làm nhất là bác sĩ Kỷ đó nha, rất có chuyên môn……”

      Các bạn học đều cười vang, cho là Kỷ Tử Ngang nhất định khó chịu, vậy mà ta lại có dáng vẻ thần thái tự nhiên, giống như là : tôi là bác sĩ!

      bêu xấu được , cảm thấy thất bại.

      Bác sĩ……

      Ý nghĩ đột phát, bác sĩ xem qua rất nhiều thân thể phụ nữ rồi đúng ? Hơn nữa chừng còn thấy qua thi thể phụ nữ nữa……. (hoacodat: ta , hai người này học cùng trường đại học chỉ khác khoa, vậy khoa bác sĩ đa khoa khi làm sinh viên phải giải phẫu xác chết rồi, sao học đại học mà kiến thức này cũng ko biết??? Tác giả này miêu tả nhiều quá rồi lan man sai be bét) Có thể khi nhìn thấy phụ nữ lại liên tưởng đến thi thể phụ nữ đây? Có thể có chướng ngại nào ? hoài nghi này, làm cho nhịn được lại nhéo tay Phương Di, “Cậu …… Làm bác sĩ…… Có thể chuyện đó…… ặc…… Bị lạnh nhạt?”

      Phì……

      Phương Di cười phun ra ngoài, “Cậu mà hỏi bác sĩ Kỷ ấy! Nhanh chóng có đáp án!”

      ! Sao mà !” trợn mắt nhìn Phương Di cái, cái đá tảng này sao mà luôn cứng quá vậy?

      hay là có người lại biết sống chết lại hỏi, “Muốn hỏi bác sĩ Kỷ chuyện gì?”

      Tất cả mọi người đều nhìn về , ngay cả Kỷ Tử Ngang cũng tràn đầy lòng mong đợi nhìn sang, “Chuyện này……” liếm liếm môi, cái vấn đề này làm sao có thể hỏi được nha…… “ có gì, chỉ là vấn đề liên quan đến sức khỏe, nghĩ muốn bác sĩ Kỷ tư vấn chút.”

      Phương Di cười ngặt nghẽo đến gục vai , “Vâng! Đúng vậy! Chỉ là vấn đề ! Hình như chỉ thích hợp lúc Thần Hi và bác sĩ Kỷ chung với nhau mà có thể hỏi thôi!”

      “Cậu…… Con chết tiệt!” Thần Hi mắng , mặt mày đỏ bừng.

      Lần này càng thêm giấu đầu hở đuôi, mấy ngày liên tiếp, tất cả mọi người đều chọc ghẹo Thần Hi và Kỷ Tử Ngang, may mà Kỷ Tử Ngang luôn là vẻ mặt bình tĩnh, mà Thần Hi đều là khi mọi người chọc ghẹo, lái sang chuyện khác, hoặc cười cho qua, cũng xem như là gió thoảng.

      Chuyến du lịch bảy ngày, rất ngắn, cũng rất vui vẻ, dĩ nhiên nếu như xảy ra chuyện bà dì đột ngột đến càng hoàn hảo hơn, Thần Hi cho là như vậy, nhưng Kỷ Tử Ngang lại xem như thế, chuyện đóa hồng nhiễm đỏ ấy (ám chỉ bà dì dính quần áo), làm cho cảm thấy giống như có chung bí mật, làm cho đến gần hơn gian riêng tư của , lúc chỉ có mình, nhớ tới lúc ấy đỏ mặt quẫn bách túng quẫn, cảm giác khoảng cách giữa bọn họ cũng xa nữa……

      Được rồi, thừa nhận, có ý xấu, nhưng mà sao? Có biết được mà nghi ngờ chuyện xấu xa ấy , dù thế nào nghĩ được Phương Di đại danh đỉnh đỉnh lại đem nghi vấn ấy cho biết ? Lúc đó khi nghe, thiếu chút nữa cười muốn khan tiếng luôn, ấy sao mà da mặt mỏng thế, nếu như mà biết được, chừng còn ngượng ngùng thành ra cái dạng gì nữa đây, hoàn toàn có thể tưởng tượng được gương mặt đỏ bừng muốn tìm cái lỗ mà chui xuống của , chỉ là, sau khi cười xong, lại có chút mất mác, lan tràn ra, , vĩnh viễn cũng có cơ hội cho biết đáp án của vấn đề này rồi……

      Thứ bảy, thuận lợi trở về Bắc Kinh, các bạn học cũ chào tạm biệt nhau trước khi về nhà.

      Kỷ Tử Ngang và hai chị em nhà họ Tả cũng bắt tay với nhau chào tạm biệt, “Có thời gian tới nhà mình chơi chút nhé, mẹ mình thường hay nhắc tới cậu lắm đó!”

      Mẹ của Kỷ Tử Ngang là giáo viên trung học, lúc học trung học phổ thông còn dạy bọn họ năm đấy, khi ấy ít lần đến nhà ăn chực, cũng chính vì mối quan hệ như vậy, Kỷ Tử Ngang lúc học trung học mới nảy mầm tình thầm kín, cả ngày bị tai mắt mẹ khống chế trong phạm vi, sơ ý chút mà bị tóm gáy là xong đời.

      “Được! Nhất định!” Tả Thần An cười đáp ứng.

      “Thần Hi, hẹn gặp lại!” Kỷ Tử Ngang vươn tay ra trước mặt .

      “Tạm biệt!” Thần Hi là đại gia thiên kim ( nhà giàu có, có danh vọng), lễ bắt tay nhìn quen mắt rồi, lúc này liền nhàng nắm chặt tay .

      Chỉ là, vô tâm, thế nhưng lại cố ý, trong nháy mắt khi bàn tay bé non nớt trơn mềm lướt qua bàn tay , tim của , còn nhảy trật nhịp……

      Ở lâu hơn nữa còn loạn hơn, dứt khoát xoay người, ngược lại hướng bọn họ.

      Bạn đọc truyện Kinh thành Tam thiếu diễn~đàn~lê~quý~đôn

      thôi! Em đưa chị về nhà!” Tả Thần An để hành lý của lên xe.

      Trước đó, Tả Thần An gọi điện thoại về nhà, Tống Sở bọn họ còn chưa có trở về nhà họ Tả, mà , thứ sáu về, lúc này chắc chắn là ở nhà họ Tống rồi, có ý định gọi cho , xem như là…… Cho cái kinh hỉ (kinh ngạc + vui mừng), tiểu biệt thắng tân hôn, nhớ đến mấy ngày nay chuyện điện thoại với Tống Sở, lòng lạnh giá cũng có chút mềm hóa, giống như là ngọn núi lớn có khe rãnh , nguồn nước từ trong khe từ từ chảy ra……

      “Sau này ra ngoài nhiều chút, đừng có cả ngày cứ vây lấy chồng con và công việc nữa, chị xem chị , mấy ngày nay chơi vui vẻ thoải mái, da rám nắng, cũng hồng nhuận chút rồi!” Thần An vừa lái xe vừa chuyện phiếm với Thần Hi.

      “Đúng nha! Sau này phải nhờ Tả Tam Thiếu chăm sóc nhiều hơn rồi!” chế nhạo mà cười.

      Hai chị em đường cười trở về nhà họ Tống.

      Trước cửa biệt thự, dừng hai chiếc xe, chiếc của Tống Sở, chiếc Martha.

      “A! Chị mới thay xe hả?” Thần An liếc nhìn thấy chiếc xe Martha dễ nhìn kia, “ phải phong cách của chị nha……” Thực ra là, phải là phong cách của người nhà họ Tả, xưa nay đều luôn khiêm tốn, xe ra ngoài màu sắc tuyệt đối bắt mắt như vậy……

      phải, là của út nhà chị đấy!” biết vì sao, nhìn thấy chiếc xe này, nhớ đến chút chuyện, tâm tình tốt lúc trước cũng bị phá hư……

      “A! Em !” Thần An cũng gì, người nhà họ Tả bọn họ đều keo kiệt, nếu Thần Hi gả cho Tống Sở, vậy nếu như người nhà họ Tống tốt lên cũng là việc nên mừng. Hai chiếc xe chiếm vị trí cửa chính hết rồi, chỉ có thể để xe dừng sau xe Martha, giúp xách hành lý ra ngoài, dùng sức ẵm xuống, “Em vào được rồi! Hẹn gặp lại!”

      “Ừ! Bye bye!” Thần Hi xách hành lý, vòng qua hai chiếc xe, vào trong.

      Lướt qua mui xe Tống Sở, nhìn vào bên trong, lại nhe tiếng vang “rầm” lớn, là Tống Ngọc chạy ra, theo sát ra ngoài, là Tống Sở.

      Bị sườn xe chắn, lại vì tâm tình của hai người quá kích động, bọn họ cũng chú ý tới xuất của .

      Chỉ thấy Tống Sở nắm chặt tay ấy, thái độ hết sức nóng nảy, “Em so đo chi với đứa trẻ chứ?”

      “Ai so đo với trẻ con hả? Là nó so đo với em! ra nó cố ý chỉnh em! xem lần chơi này , nó làm những chuyện gì? Giẫm bẩn quần áo em! Cố ý chọc giận em! Còn đem toàn bộ canh hoành thánh rơi vãi lên người em, những chuyện này cũng thôi , còn phết sốt cà chua lên ghế em, hại em đặt mông ngồi xuống, người ta đều tưởng rằng em đến cái ngày kia! Bây giờ tốt rồi, còn trộm sợi dây chuyền cho em, đứa trẻ ranh như vậy, em chịu nổi! Nó chính là tên ăn trộm! Tất cả mọi người đều nuông chiều nó! Bây giờ trộm dây chuyền, chừng tới trưởng thành thành cướp ngân hàng luôn đó!” Tống Ngọc xong khóc lên.

      Thần Hi khỏi hoài nghi, Tống Ngọc đến ai vậy? Chẳng lẽ là Hạo Nhiên sao? Hạo Nhiên làm sao làm ra những chuyện như vậy được? Trộm dây chuyền? Ăn trộm! Cái từ này dùng để hình dung con trai , chịu nổi! Con của , muốn gì có đó sao cần phải trộm? Trưởng thành tuyệt đối cũng trở thành tên cướp ngân hàng! Tiền nhà mình xài cũng hết! Giống như mẹ bảo vệ con, lúc này Thần Hi liền nổi giận, đầu tiên liển muốn đứng về phe con trai, nếu phải lý trí khống chế, muốn nhìn chút xem Tống Sở làm sao, muốn xông lên rồi.

      “Ngọc nhi, trẻ làm chuyện sai, phê bình răn dạy là được, náo như em, mình phải cũng giống con nít rồi sao? sao em ra cũng có chút ngu ngốc, phải cũng chỉ tổ làm ba

      mẹ thương tâm à? là đứa con bọn họ thương nhất, là cục cưng cháu nội!Còn muốn bọn họ lựa chọn, em cũng mọn rồi!” Tống Sở chỉ là khuyên bảo , lôi kéo tay buông ra.

      Tống Ngọc làm sao còn nghe lọt, khóc toáng lên, “Gì mà đứa con thương nhất?! ra mọi người đều thương em! Ba mẹ chỉ cần cháu nội trai! chỉ cần bà xã! Còn hai con quỷ chết tiệt kia quả thực là oan gia với em!”

      Buồn cười, thế mà còn mắng Hạo Nhiên và Y Thần là quỷ , lòng Thần Hi bốc hỏa, lại nhìn thấy sắc mặt Tống Sở vẫn thay đổi, “ cái gì vậy? Ai là con quỷ chết tiệt kia? Vậy là cái gì hả?”

      “…” Tống Ngọc ý thức được mình sai, ngậm miệng uất ức rơi nước mắt.

      “Được rồi, người nhà khó có được lần chơi vui vẻ với nhau, em là cũng phải có chút dáng vẻ chứ, dây chuyền có thể mua, quần áo dơ cũng có thể mua cái khác, được chưa? vào ăn cơm!” Tống Sở túm tay ấy vào trong.

      Tống Ngọc còn vùng vằng chịu , Tống Sở phải khó khăn kéo , dường như hơi nổi giận, “Tống Ngọc, rốt cuộc em muốn sao hả? Hạo Nhiên hiểu chuyện đánh nó rồi, chẳng nhẽ em cũng giống như Hạo Nhiên hiểu chuyện luôn sao?”

      Tống Ngọc chưa bao giờ bị trai la mắng, càng cảm thấy uất ức, đột nhiên giống như muốn bộc phát lên, nhìn Tống Sở mà khóc ròng, “Em sao mà hiểu chuyện hả? Còn muốn em hiểu chuyện như thế nào nữa? Hạo Nhiên muốn em ôm, em liền ôm! Nó muốn em mua cho nó món đồ chơi mấy ngàn đồng, em liền mua cho nó! Nó làm cho em mất mặt trước đám đông em cũng giận nó! Nhưng mà tại sao nó lại muốn trộm dây chuyền , còn phá hỏng nữa! Cái dây chuyền đó, có biết nó đối với em có ý nghĩa thế nào ? Đó là phần thưởng tặng cho em khi lên đại học! Là món quà em quý nhất! Bởi là vì đưa cho em! Là em… Là minh chứng tình cảm bao nhiêu năm của em hiểu ? biết vì sao em nhất định thi vào đại học Bắc Kinh ? Bởi vì ở đây! Mặc dù kết hôn, có con, nhưng vẫn là mục tiêu em nỗ lực phấn đấu! có hiểu hay !?”

      Tống Sở dường như bị làm cho kinh hãi, lúc lâu sau, cũng chỉ nhìn chằm chằm vào ấy, kinh ngạc đến mức câu cũng ra lời.

      Mà Tả Thần Hi, cũng bị màn này làm cho rúng động, đây là chuyện gì thế? Huynh muội luyến à? , nhất định là nghe nhầm… Đúng… Là hiểu lầm rồi… Chắc chắn vậy…

      Vậy mà, câu tiếp theo của Tống Ngọc, lại đem thực tế lột trần hết ra trước mặt

      , em … Từ lúc … Tại sao đợi em lớn lên… Tại sao phải cưới Tả Thần Hi…” Đôi mắt Tống Ngọc vừa thê lương vừa đầy nước mắt nhìn chằm chằm người trai kêu hai mươi năm, vòng tay lên cổ Tống Sở chặt, nhón chân lên, hôn lên môi

      Tả Thần Hi thấy choáng váng, suýt chút nữa đứng vững nổi. ! nhìn nổi nữa rồi! Chuyện này là sao vậy? Loạn luân…

      Bóng dáng từ sau thân xe chậm rãi ra, hành lý trong tay đặt xuống đất, thân thể bởi vì màn trước mắt này mà run rẩy. Rốt cuộc cũng hiểu , những chuyện trước kia nghĩ hoài cũng hiểu, bây giờ cũng có đáp án…

      Khó trách Tống Ngọc chưa bao giờ chịu gọi tiếng chị dâu…

      Nguyên nhân chính là thế này…

      lặng lẽ, từng bước tới trước mặt bọn họ…

      chưa bao giờ cảm giác mình ở nhà họ Tống chỉ là người ngoài giống như bây giờ vậy, thậm chí tự giễu mình, có lẽ nên thành toàn cặp đôi này , tốt đó, tự sinh tự diệt, vĩnh viễn luôn là người nhà…

      Tống Sở hoàn toàn vì hành động này của em mà ngây ngốc, thân thể cứng đờ, thể động đậy được, cho đến khi nhìn Thần Hi dần tiến vào tầm mắt , mới hiểu màn trước mắt này là cực kỳ hoang đường đến nhường nào, vội vàng đẩy Tống Ngọc ra, hoảng sợ kêu tên , “Thần Hi…”

      Tống Ngọc cũng bị kinh sợ, nhìn sắc mặt Thần Hi thay đổi mà đến, sợ tới mức lùi lại hai bước, bất kể từ góc độ nào mà , đây là đoạn tình cảm thể để lộ ra ngoài ánh sáng được, thế mà lại bị phơi bày trước mặt Tả Thần Hi, chưa từng trải mùi đời, biết nên làm thế nào…

      Trong đầu Tả Thần Hi trống rỗng, thậm chí cũng biết mình tới là để làm gì, có lẽ nên quay đầu rời mới đúng, khi rốt cuộc cũng đến trước mặt Tống Sở, nhớ đến những uất ức bị kìm nén bao năm, nghiến rang, trong lòng có cỗ kích động, nghĩ muốn đánh cái tát tai lên mặt , nhưng mà, nhịn, chỉ lạnh lùng cười tiếng, qua người , bước vào nhà.

      Sau chút mê mang, trong chớp mắt biết mình nên làm chuyện gỉ rồi, phải ! sai! Mang mấy đứa trẻ rời ! Rời cái nơi làm cho cảm thấy ghê tởm và khó chịu này! Cũng cần phải nhìn thấy bất cứ người nào của nhà họ Tống nữa!

      nở ra nụ cười nhàn nhạt, làm lòng run lên.

      thích cườ như vậy, hoặc là sợ cười như vậy, ánh mắt sắc bén lạnh lẽo như vậy, giống như đưa tất cả những tình cảm ấm áp giữa bọn họ đều đông cứng hết…

      “Thần Hi…” kéo tay .

      rất thích kéo tay người khác như vậy sao? nghĩ đến hồi nãy quả đúng là lôi kéo tay Tống Ngọc như thế, cảm giác gớm ghiếc lại trào dâng lên.

      “Thả cái tay bẩn thỉu của xuống!” dùng sức hét lên câu.

      có chút xấu hổ, liếc mắt nhìn Tống Ngọc, giọng , “Đừng có lung tung!”

      lung tung? cũng biết mất mặt? cũng biết lúng túng? Chuyện như vậy, người ta cũng làm, còn chính xác sao? ngây người nhìn lại , lạnh lẽo cùng châm chọc lan tràn, “Vậy em nên sao hả? cho em biết , còn phải thế nào?”

      phải như em nghĩ đâu, Thần Hi! Hãy bình tĩnh !” có chút nóng nảy, bên này bà xã cần phải giải thích, nhưng còn Tống Ngọc bên kia phải làm sao? Bị chị dâu phát tình cảm trong lòng mình như thế làm sao có thể chấp nhận được? Ánh mắt của Thần Hi và Tống Sở nhìn nhau giữa trung.

      Bình tĩnh? Tả Thần Hi nghĩ đến hai chữ này mà cảm thấy buồn cười, ông xã của mình và em ở cùng chỗ dây dưa , còn hôn ngay trước mặt , còn muốn phải bình tĩnh?

      “Tống SỞ! Tả Thần Hi em mười năm nay, có lúc nào so với lúc này bình tĩnh hơn! Cho nên, , buông tay!” dùng sức vùng ra, thể thoát được, ngược lại cổ tay càng giãy giụa lại càng đau đớn, tự chủ được giận dữ mắng mỏ, “Tống SỞ, làm đau em!”

      xin lỗi, cố ý…” Rốt cuộc cũng buông lỏng tay, “Thần Hi, em hiểu lầm rồi, với Tống Ngọc…”

      , đừng nữa!” Tống Ngọc chợt nức nở khóc lớn tiếng, dáng vẻ thương tâm muốn chết, “ cần… Đừng nữa… Em… Em biết là tự mình làm mất mặt… Em còn mặt mũi nào nhìn mặt hai người…” xong xoay người bỏ chạy.

      “Tống Ngọc!” Tống SỞ chưa an ủi tốt Thần Hi bên này, Tống Ngọc lại bỏ chạy ra ngoài, vô cùng lo lắng, trong giờ phút này, Tống Ngọc là yếu đuối nhất, lại dính líu mấy cái danh từ cấm kị kia, người thứ ba, huynh muội luyến, chỉ mới hai mươi tuổi, nhất định chịu nổi…

      Vì vậy dưới tình thế cấp bách, với Thần HI, “ xin lỗi, Thần Hi, sau này giải thích với em, Tống Ngọc thương tâm, sợ xảy ra chuyện!”

      Dứt lời, cũng , theo bước chân vừa của Tống Ngọc, bỏ lại

      kinh ngạc đứng ngây ngốc tại chỗ, nhìn phương hướng và Tống Ngọc rời , trong lòng cũng từng chút từng chút đông lại, vào giờ phút này, trong lòng , bị thương tâm chỉ có Tống Ngọc… Chẳng lẽ biết cũng bị tổn thương sao? Cũng vì trước sau đều thể ra mình rất mạnh mẽ, cũng vì thế mà nghĩ người rất kiên cường sao?

      Điều thứ hai trong nguyên tắc hạnh phúc: vĩnh viễn cũng đừng nên tranh giành ta với người nhà ta…

      Tranh cái mông! muốn tranh, cũng cần tranh, bởi vì… Vĩnh viễn cũng thể tranh hơn được…

      Mắt thốn đau, nhưng chút nước mắt rơi xuống cũng có, kìm nén đến ngực cũng khó chịu. Quả , khí trời Bắc Kinh quá khô ráo rồi…

      từng bước lên cầu thang, đẩy cửa ra, cha mẹ chồng ở bên trong kề sát tai vào cửa lắng nghe nên tránh thoát kịp, suýt chút nữa là đụng vào cửa, thấy người đến là , mặt thoáng chút ngượng ngùng.

      cười lạnh, quả nhiên người cùng nhà dùng chung cửa! Có cha mẹ như thế nên con cũng như vậy, con xảy ra chuyện chê cười này, cũng ra mặt ngăn cản, mà chỉ ở sau cửa nghe lén tọc mạch…

      “Mẹ…” Tiếng , theo sau lại vang lên tiếng khóc nức nở.

      Đau đớn trong lòng buống xuống, đó chẳng phải là Y Thần sao? CÙng với Hạo Nhiên đứng trong góc , đôi mắt to đầy nước mắt tuôn rơi, nước mắt mặt nhem nhuốc, chắc là khóc lâu rồi, Hạo Nhiên vốn úp mặt vô tường, nghe Y Thần gọi mẹ, xoay người lại, cằm ngước nhìn lên cao, gương mặt quật cường và cương trực.

      nhớ đến hồi nãy Tống Sở , đánh Hạo Nhiên, nhưng nhìn tình hình này của Hạo Nhiên, lại giọt nước mắt cũng có, thằng con này quật cường, nhất định là thấy mình có làm sai. Con của mình còn biết sao? Nếu quả làm sai, tuyệt đối nhận lỗi…

      “Hạo Nhiên, Y Thần! theo mẹ về nhà!” Cái gì cũng muốn , càng muốn nán lại căn nhà này chút nào, dù đây là căn nhà của , nhưng trời sinh là người thích sạch , đối với thứ đồ bị vấy bẩn thà rằng vứt bỏ!

      “Dạ!” Hai đứa nhóc kia trăm miệng lời, vậy ở trong này cũng bị dọa sợ rồi.

      Đây là lần đầu tiên kể từ khi Tả Thần Hi gả vào nhà họ Tống, ngẩng đầu ưỡn ngực, tay dắt đứa con ra khỏi cửa, mà thèm suy nghĩ người nhà họ Tống nghĩ như thế nào, cũng là lần đầu tiên, cha mẹ chồng trơ mắt nhìn bọn họ ra, này nọ nửa câu…

      Ra khỏi biệt thự, Tả Thần Hi mới nhớ mình có lái xe đến, càng thể về nhà, nếu ba mẹ hỏi tới nên làm sao? Chuyện Tống SỞ, có mặt mũi cho người nào nghe, cho dù đó là người trong nhà!

      Suy nghĩ chút, xách vali, gọi taxi đến khách sạn.

      “Mẹ, chúng ta sau này phải ở đây sao?” Y Thần nhìn cầm từng cái quần áo trong vali treo lên tủ đồ, giọng hỏi.

      Sống gần nửa đời người, làm mẹ, để chuyện giữa người lớn với nhau ảnh hưởng đến phát triển của trẻ , vì vậy khẽ mỉm cười, ngồi phục xuống với Y Thần, “ , tạm thời ở thời gian, trong khoảng thời gian này sức khỏe ông nội tốt, bà nội có thời giờ đến chăm sóc cho chúng ta, chúng ta cũng muốn gây phiền toái thêm cho bà nội.”

      “Dạ!” Y Thần gật đầu cái, “Chỉ cần ở cùng gia đình út là được!”

      Trong lòng đau xót, ôm Y Thần lên, ra chuyện gì cũng thể gạt được con nít…

      cho mẹ nghe, rốt cuộc là xyả ra chuyện gì?” hôn lên gương mặt nhắn của con hỏi, Tống Ngọc trước đó Hạo Nhiên chỉnh ấy, càng hiểu đầu cua tai nheo gì.

      “Mẹ, người đừng trách xả giận cho mẹ… út xấu mẹ, đối với mẹ tốt, giúp mẹ báo thù… Mẹ, ba đánh rồi, còn bảo phải úp mặt vào tường nhận lỗi, mẹ đừng tức giận nữa được ?” Y Thần lo lắng cầu xin mẹ.

      ra hồi nãy là hai đứa con đứng ở góc tường nhận lỗi…
      Last edited by a moderator: 16/5/16

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      NGOẠI TRUYỆN 16: EM LÀ CỦA SỚM SỚM CHIỀU CHIỀU

      Thần Hi đánh Hạo Nhiên, nhưng vẫn trách mắng bé. Bày trò quấy phá là đúng.

      Hạo Nhiên từ đầu đến cuối đều nghe lời mẹ , nhận lỗi mình làm sai.

      Nhưng Thần Hi nhìn trong đôi mắt cậu nhận ra, ra cậu vẫn cảm thấy mình làm sai……

      thở dài, có số việc cha mẹ cũng làm bất đắc dĩ, trong mắt trẻ cũng có thế giới riêng mình. Chúng có mắt, có đôi tai để nghe. Đối với việc phải trái đúng sai chúng hẳn có tiêu chuẩn riêng mình, chỉ cần chúng lớn lên theo con đường sai lầm, cũng có ý định phải dây dưa với vấn đề này, cần phải tỉnh táo mà suy nghĩ chút.

      Đêm dần khuya, Y Thần và Hạo Nhiên ngủ, mà chút buồn ngủ cũng có.

      Rèm cửa sổ đóng, đứng trước cửa sổ, nhìn cảnh đêm thành phố tráng lệ sót nơi nào, những ngôi nhà chong đèn ấm áp ấy, dường như cũng liên quan gì đến .

      Trong gian yên tĩnh, vang lên tiếng chuông điện thoại di động.

      quay đầu lại liếc nhìn về phía cái túi xách kia, nhưng vẫn tới tìm di động mang ra ngoài.

      Nếu như đoán sai, nhất định là Tống Sở! Sau khi dỗ em tốt rồi, rốt cuộc mới phát có ở đấy……

      Dường như, trong hôn nhân của , Tống Sở rất bận rộn. Tất tả làm việc, tất tả ngược xuôi lo cho cha mẹ, cuối cùng, lúc còn công việc bận nào nữa, mới nhớ đến ……

      nghĩ, trong tim vẫn có , vấn đề là xếp ở vị trí thứ mấy mà thôi.

      muốn cùng người nhà tranh vị trí trong lòng , nhưng mà, xảy ra chuyện ngày hôm nay mới làm cho cảm thấy cái thứ bậc này đối với rất quan trọng……

      Tiếng chuông cứ reo vang, nhưng như người mất hồn, có nhận.

      có thể tưởng tượng được Tống Sở những gì, cũng chỉ là giải thích với , giữa và Tống Ngọc là có gì cả, chỉ là tình cảm từ với em rất tốt, khiến em có khuynh hướng tình cảm sai lầm, những điều này đều là lỗi của , mà em yếu đuối nhường nào, trẻ tuổi như thế nào, dễ dàng bị tổn thương như thế nào, cho nên trước tiên mới ổn định Tống Ngọc……

      Những lời này, mấy giải thích tương tự như thế, nghe chán lắm rồi, muốn nghe nữa……

      Rốt cuộc tiếng chuông cũng ngừng, ném điện thoại di động, quyết định ép buộc mình ngủ! Ngày mai tinh thần đầy đủ, còn về công ty làm, tinh thần quá kém nhất định mẹ hỏi han, muốn làm cho mẹ lo lắng.


      Ngày hôm sau.

      trang điểm tỉ mỉ, làm gương mặt của mình nhìn thấy chút bất thường.

      Vừa đưa Y Thần và Hạo Nhiên đến nhà trẻ, lúc chuẩn bị quá giang xe công ty, Tiêu Hàn gọi điện đến, trong lòng giật thót, cho là mẹ biết chuyện và Tống Sở mâu thuẫn giận dỗi nhau.

      “Mẹ, gọi sớm vậy!” Trong lòng thầm tính, nếu như mẹ hỏi nên dối như thế nào đây.

      “Con ở Hải Nam hay là Bắc Kinh vậy?” Giọng Tiêu Hàn nghe ra có chút khác thường.

      thở phào nhõm, “Trở về rồi! Có chuyện gì ? Mẹ?”

      có! Tối hôm qua Tống Sở gọi điện thoại đến nhà, hỏi con có về nhà hay , sao mẹ lo lắng cho được? Gọi điện cho Thần An nó cũng bắt!”

      “Dạ…… Ngày hôm qua máy bay về muộn quá, đến Bắc Kinh rất trễ nên về nhà quấy rầy ba mẹ nghỉ ngơi.”

      “Biết rồi! Tống Sở đón con, về ở nhà họ Tống, mẹ yên tâm nên mới gọi điện thoại cho con chút!”

      A, trái lại dối tốt rồi! “Mẹ, có gì mà lo lắng nha! Con đều lớn thế này!”

      Tiêu Hàn cười lên, “Trưởng thành sao chứ? Trưởng thành phải là con của mẹ sao? Dù con có già nữa cũng vẫn là con của mẹ!”

      “Mẹ -” Thần Hi nghe lòng khẽ rung động, trong lòng dâng lên cỗ chua xót cùng ấm áp, sợ tiết lộ ra tâm của mình, vội vàng , “Con nhanh chóng đến công ty ngay!”

      “Được rồi, Quốc khánh có người dưới quê mẹ tới, ông ngoại bà ngoại con sai người mang tới khá nhiều đặc sản đến, khi nào con về nhà mang ít về nhà họ Tống !”

      “Dạ, được!” cúi đầu, cúp điện thoại, hốc mắt lại bắt đầu nong nóng.

      Trong điện thoại có mấy tin nhắn chưa đọc, đều là của Tống Sở gởi đến, thời gian là tối ngày hôm qua và rạng sáng nay, sau khi ngủ……

      Đây quả là hiếm!

      Tống Sở là cái đầu gỗ như thế mà cũng biết gởi tin nhắn……

      Trong trí nhớ của , giữa bọn họ chưa từng có việc nhắn tin qua lại bao giờ.

      Đối với Tống Sở mà , có chuyện gọi điện thoại trực tiếp đến trao đổi với đối phương, việc gì phải đánh từng chữ từng chữ cho mất thời gian chứ!

      Lúc đại học chính là như thế, có lúc cũng nhắn vài tin quấy phá , nhận được nhanh chóng gọi điện thoại tới liền, tuyệt đối đánh chữ, sau đó lại đến công ty làm việc, thời gian đối với lại càng thêm quý báu, khả năng gởi tin nhắn lại càng đếm đầu ngón tay……

      Dường như hiểu, chữ viết nhiều khi còn làm gia tăng thêm tình cảm mà tiếng thể nào biểu đạt nổi.

      Đối với việc làm xưa nay chưa từng có của Tống Sở, nghĩ vẫn phải nhìn xem chút ! Nội dung tin nhắn thứ nhất cũng rất dài:

      Thần Hi, em ở đâu? Chuyện ngày hôm qua, hoàn toàn là hiểu lầm, giữa và Tống Ngọc là trong sạch, nó còn , biết cái gì là , nghĩ sai việc muốn xa rời trai……

      Nhìn đến đây, liền dừng lại. Cũng giống như tưởng tượng……

      Chợt, cảm giác ở phía trước có bóng dáng đứng chắn, trước mặt xuất đôi giày da, kiểu nam, kiểu dáng quen thuộc.

      Ngẩng đầu, quả nhiên là . Tất nhiên là dáng vẻ cũng ngủ ngon, dùng ánh mắt phức tạp nhìn chằm chằm, trong đôi mắt yên tĩnh, dường như còn có chút mừng rỡ.

      Tất nhiên có thể tìm ra ……

      còn có thể đâu chứ?

      Có con, quỹ đạo cuộc sống của quá đơn giản……

      Đột nhiên, nắm hai vai , kéo vào trong ngực, giọng thấp, câu bên tai , “Cuối cùng cũng chờ được……”

      Người cứng đờ, giọng lạnh nhạt, “Buông tay, kẻ đến người , đừng làm mất mặt!”

      ra , biết, tối hôm qua Tống Sở cũng rất nhớ , nếu , với tính cách lạnh nhạt của , ôm trước mặt công chúng, ít nhất, trước đây, cũng có hành động như vậy, dù sao, Thần Hi là của , là bầu trời của Thần Hi, cho đến bây giờ cũng chưa từng rời khỏi tầm mắt ……

      Tống Sở buông lỏng tay, lại nắm tay buông, “Lên xe!”

      đứng im.

      phải em muốn đến công ty sao?” thấy thoải mái, mặt mệt mỏi lộ ra chút ý cười, ánh mặt trời sáng sớm chiếu tới ánh lên màu vàng nhạt, khóe mắt còn nhìn thấy đường chỉ mờ mờ (nếp nhăn).

      có nếp nhăn rồi sao?! phải đàn ông già chậm hơn so với phụ nữ sao? Bây giờ còn chưa có đó!

      Nghĩ nghĩ, theo đến bên cạnh xe, mở cửa xe cho .

      sai! muốn đến công ty! Hơn nữa, dường như cũng nhất thiết phải trốn tránh, chuyện này rốt cuộc cũng phải đối mặt phải sao? Chỉ là, tâm tình tối hôm qua được tốt, muốn nghe bất kỳ lời nào của , mà hôm nay, cũng nên đối mặt thôi……

      xe, vẫn luôn yên lặng.

      Vì vậy, cũng biết, Tống Sở nghĩ muốn chuyện cùng lần, cần nơi thích hợp, khoảng thời gian dư dả.

      và Tống Sở vai kề vai vào công ty, cũng khác gì với bình thường, đường, nhân viên cũng cười tủm tỉm chào hỏi bọn họ, “Chào Quản lí Tả, chào Tổng giám đốc Tống.”

      ra đây là tượng lạ thường, chức vị Tống Sở là Tổng giám đốc kinh doanh, mà , chỉ là nhân viên quản lý tài vụ nhoi, chức vụ của cao hơn , nhưng đại đa số nhân viên công ty khi hai người cùng xuất đồng thời đều chào hỏi trước……

      Tên Tống Sở này, rất nhiều chuyện sơ ý, nhưng mà ở phương diện khác, lại rất tỉ mỉ, biết sao bao năm có cảm giác gì, mà lại thể ra mặt an ủi được……

      Phòng tổng giám đốc là tầng cùng, mà bộ phận tài vụ là tầng mười, đến nơi trước.

      Cửa thang máy vừa mở, lặng yên lên tiếng mà thẳng bước ra ngoài, Tống Sở theo sau .

      Mở máy tính, mở mành cửa sổ, ngồi xuống uống nước. Công việc hằng ngày lại bắt đầu.

      Tống Sở vẫn đứng, cho đến khi rốt cuộc ngồi xuống, mới ngồi ghế đối diện, chăm chú nhìn , gọi tên , “Thần Hi……”

      bưng ly trà, ngước mắt nhìn thẳng vào , ánh mắt lạnh lẽo.

      Trong lòng cười khổ, lại là cái ánh mắt này…… Nó giống như tạo khoảng cách vô hình, cách chia giữa , tình cảnh này, càng giống như quan tòa với tội phạm vậy…

      Vì vậy, hai mắt rũ xuống, xem như bày ra thế yếu, “Thần Hi, phải là con ruột của ba mẹ……”

      Tả Thần Hi đảo tay cái, vài giọt trà nóng văng tung tóe ra ngoài, rơi mu bàn tay , phỏng……

      nhìn Tống Sở, càng ngày càng cảm thấy xa lạ, chuyện quan trọng như vậy, ở bên cũng gần mười năm, thế mà lại biết gì……

      Tống Sở à Tống Sở, rốt cuộc em cùng với ai chung sống nhiều năm thế……

      “Ba mẹ kết hôn nhiều năm nhưng lại có con, bọn họ cho là mình có khả năng sinh con, cho nên đến viện mồ côi nhận nuôi mang ra ngoài, nghĩ tới, vài năm sau, bọn họ lại có Tống Ngọc. Mặc dù vậy, bọn họ vẫn đối tốt với , coi như con trai mình mà bồi dưỡng, từ Tống Ngọc cũng bám dính lấy . Thần Hi, có bọn họ, cũng có Tống Sở đứng trước mặt em, cho nên, thể phụ công ơn nuôi dưỡng của bọn họ, phải đối tốt với họ gấp đôi, đối tốt với Tống Ngọc, mà có lẽ vì thế…… Lại làm cho Tống Ngọc sinh ra chút áo giác……”
      Last edited by a moderator: 19/5/16

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      NGOẠI TRUYỆN 17: EM LÀ CỦA SỚM SỚM CHIỀU CHIỀU

      Tả Thần Hi lẳng lặng nghe, ánh mắt rơi mu bàn tay mình, những nơi trà nóng rơi đến, để lại mấy vết hồng hồng.

      biết phải gì, cảm giác giễu cợt ùa vào trong lòng , rất khó chịu, lại buồn cười, nghe giọng của mình từ từ vang lên, như trà nóng trong tay bốc ra làn khói mỏng, vừa vừa xa, “ tốt……”

      Phản ứng của làm Tống Sở cả kinh, kinh ngạc nhìn chằm chằm, chuyện muốn tiếp theo là gì cũng quên mất.

      cẩn thận để ly xuống, thu tay lại, những giọt nước mu bàn tay lăn xuống.

      cười tủm tỉm nhìn , giống như đến chuyện liên quan đến mình, “ ra như vậy lại vô cùng tốt, nên cùng với Tống Ngọc ở chung chỗ, hai người mới là người nhà, , rất tốt……”

      “Tả Thần Hi!” Sắc mặt Tống Sở cũng đen lại, trong mắt có chút tức giận, “Em ấy là em !”

      A…… Tức giận…… Vốn cho là hôm nay tới là cầu xin , thế nào cũng phải ăn khép nép chút chứ? Nhắc tới Tống Ngọc, liền nhịn được mà tức giận? Chẳng lẽ đúng Tống Ngọc nhiều rồi?

      đưa mắt nhìn ở trước mặt, ánh mắt lại nhìn nơi xa xăm, nụ cười càng nở rộng ra, “Vậy sao?”

      Tống Sở nghẹn lời. Sau khi giật mình, muốn giải thích, lại bị Tả Thần Hi đoạt trước, “Nếu như và Tống Ngọc ở bên nhau, Tống Ngọc còn chán ghét em nữa; nếu như và Tống Ngọc ở bên nhau, ba mẹ cũng còn bất mãn đối với người con dâu như em nữa; nếu như và Tống Ngọc ở bên nhau, cũng cần phải lâm vào tình thế khó xử; nếu như và Tống Ngọc ở bên nhau, Hạo Nhiên cũng là người vô tội bị đánh……” Nhớ đến con trai bỗng nhiên bị trận đánh này, trong lòng liền ấm ức thay con trai……

      Sắc mặt Tống Sở càng ngày càng đen, cuối cùng cắt ngang lời ……, “Ba mẹ lúc nào bất mãn với em? Lần đó phải bọn họ ở trước mặt em tốt đó sao? Còn phải đối xử tốt với em! Về phần Tống Ngọc, cũng chỉ là đứa trẻ hiểu chuyện, em ấy khi nào chán ghét em hả?”

      Môi bất giác mím chặt, vẫn giữ nguyên độ cong. A…… Vậy sao? Có lẽ là vậy……. Luôn ở trước mặt rất tốt, như vậy người hiểu đạo lý là rồi? Tất cả sai đều là ? Tống Ngọc là đứa trẻ? Đứa trẻ mà biết hôn đàn ông à?

      mắc cười……

      nhìn nụ cười hoảng hốt của , lòng càng đau xót, đây là thế nào? Hôm nay ràng là dự định đến an ủi , làm sao lại biến thành như vầy? Nhưng những lời Thần Hi cũng làm người ta thể tiếp thụ nổi, ba mẹ ràng đối với Thần Hi tệ, Thần Hi đối với gia đình đều tận tâm tận sức, nhưng tại sao lần nào Thần Hi cũng tới lui đều là oán khí với gia đình vậy? Chẳng lẽ…… Là nguyên nhân mà sợ nhất đó sao? Là vì chỉ là Tống Sở , mà coi thường người nhà của sao?

      Cái hoài nghi này, mấy năm nay, đều quanh quẩn trong đầu , nhưng cũng là câu hỏi thế nào cũng có hỏi ra, chỉ có thể cố gắng, cố gắng để mình xứng với , nhưng mà, dường như bất kể cố gắng thế nào, tình trạng mất thể nào bồi đắp lại được, mà nay, lại có Tống Ngọc xen vào, chỉ sợ, cách cũng ngày càng xa, hơn nữa khi nhìn thấy nụ cười hoảng hốt của , ràng làm cho người ta cảm thấy, tầm mắt dừng người ……

      Cái ý nghĩ này làm cho cực kỳ thoải mái, thậm chí có cảm giác đau đớn len lỏi vào tim, thích mười năm trước ở bên cạnh líu líu lo lo đuổi cũng chẳng kia……


      lại rất ghét cách chuyện như bây giờ, cách cái bàn, cách đôi mắt lạnh như băng của , giống như thể còn có thể đến gần lại nữa……

      sáng tỏ đứng lên, đến bên người .

      Vốn muốn gần hơn chút, nhưng, đứng ở bên cạnh , lại biết nên làm thế nào, ôm ? Trong lúc hiểu nhau, có chút dám……

      Nhìn thấy thu lại nụ cười, bắt đầu làm việc, lòng lại càng nóng nảy.

      Xử lý vấn đề, từ trước đến nay đều muốn gọn gàng dứt khoát, thích dây dưa dài dòng, trước đây dụ dỗ Thần Hi đều là như thế, quyết kéo dài đến ngày hôm sau, nếu làm thể tập trung tinh thần, nếu tối hôm qua và rạng sáng nay gửi tin nhắn đến cho , chỉ là, có trở về, lại chịu nhận điện thoại của , đây là chuyện chưa bao giờ xảy ra, làm cho cả đêm thể ngủ ngon……

      Nhưng, nhìn tình hình bây giờ xem ra, Thần Hi cũng muốn chuyện nữa.

      được! giọng trong lòng . Vì vậy, hai lời, đưa tay tắt máy vi tính của .

      cũng bị chọc tức rồi, người bị tổn thương là ! Tại sao lại tới phòng của trút giận?

      “Tống Sở, rốt cuộc muốn làm gì?” cũng đột nhiên đứng dậy.

      Đối với việc đột nhiên nổi đóa, nhất thời luống cuống, chỉ có ý niệm luôn luôn quanh quẩn trong đầu, đó cũng là câu trả lời dành cho : muốn làm gì, chỉ là muốn rời xa, muốn rời xa……

      vẫn ra câu nào, nhìn dáng vẻ cũng có ý định muốn , cuối cùng cũng mất kiên nhẫn, giơ tay lên tự mình chuẩn bị ……

      Lần này, coi như kích thích , tới bắt lấy tay , ôm chặt lấy , vội vàng , “ chỉ muốn cho em biết…… em.”

      Cơ thể ở trong lòng trở nên cứng đờ, sau đó lại nở ra nụ cười lạnh lẽo trào phúng, đúng vậy, , cũng có nghi ngờ, chỉ là, phần tình này nặng bao nhiêu? Có thể chở bay xa đến đâu? Có thể giúp chịu đựng bao nhiêu ghẻ lạnh của người đời.

      em! Tống Ngọc chỉ là em ! Cho đến bây giờ đều là như vậy! Đừng có hiểu lầm!” ở bên tai nhấn mạnh thêm.

      tựa lên người , có chút vô lực, ra ở trong lòng , và Tống Sở được mười năm, làm sao tin Tống Sở đối với Tống Ngọc chỉ là tình em? Chỉ là, dường như vấn đề mấu chốt nằm ở đây……

      Đúng vào lúc này, lại truyền đến tiếng khóa cửa xoay chuyển, có người vào……

      Tống Sở buông Thần Hi ra, có chút tức giận, ai mà to gan như vậy, vào phòng làm việc cũng gõ cửa.

      Ghé mắt nhìn, lại là mẹ vợ Tiêu Hàn……

      Chính lúc này người nắm khóa cửa lại kinh ngạc nhìn hai người, chỉ là, lập tức lại cười lên, thuận tay đem chuỗi chìa khóa để lên bàn , “Mẹ bảo tài xế lái xe con đến rồi! Cái chìa khóa ở đây nha!” xong liền đóng cửa lại, mặt tràn đầy nụ cười ngầm hiểu lấy, giống như ……, này hai người trẻ tuổi, mới có mấy ngày gặp, liền dính nhau như sam……

      Trải qua quấy rầy như vậy của Tiêu Hàn, cảm xúc hai người cũng bình tĩnh trở lại.

      lên !” Giọng của vẫn lạnh lẽo như cũ.

      “Thần Hi! Chẳng lẽ em tin tưởng ư? ……”

      ! Em tin!” muốn nghe thêm gì nữa.

      “Tin tại sao còn như thế?” càng ngày càng biết phải làm sao mới có thể lấy lòng !

      “Tống Sở, em tin …… Chỉ là, em cảm thấy mệt quá……” còn sức nào lại ngồi xuống. quá mệt…… rất mệt, cùng chung đụng với người nhà cũng rất mệt……

      cau mày nhìn , mệt sao? Tại sao mệt mỏi? cho là chỉ mới mệt mỏi…… Mấy năm nay, vì trở thành người đàn ông xuất sắc xứng với , mệt chết …… Người ta đều dẫm phải đám mây lành Thần Hi, dễ dàng bước lên trời, có ai biết trong lòng rất đau? Cuộc sống mỗi ngày ăn cơm bao (trai bao) chính là nỗi ám ảnh của , bất kể cố gắng bao nhiêu, bất kể năng lực làm việc của cao bao nhiêu, người ta đều nhìn thấy, người ta thấy đều là ấn ký đặt người , con rể nhà họ Tả, cái ấn ký này làm cho cảm thấy nhục nhã……

      Nhưng mà, biết mình , cho nên, vì , có khổ hơn nữa mệt mỏi hơn nữa nhục nhã hơn nữa, cũng nguyện lòng chịu được, chỉ là, phần tình này, dường như phải là quả lúc ban đầu họ muốn thu hoạch……

      Thấy muốn thêm lời gì, cũng muốn bức ép nữa, chỉ , “ mệt rồi, nghỉ ngơi chút , lên trước, tan àm cùng nhau về nhà?”

      được.” lắc đầu, “Em muốn yên tĩnh thời gian, Tống Sở, chúng ta yên tĩnh chút, suy nghĩ chút quan hệ giữa hai chúng ta.”

      Đây là ý gì? muốn ly hôn?

      Nghĩ đến hai chữ này, trong lòng đau đớn khôn nguôi, “Thần Hi……”

      “Được rồi. Yên tâm , em ở khách sạn, cũng dễ giúp em giấu giếm ba mẹ, tạm thời em muốn cho bọn họ biết.” mở máy vi tính ra, bắt đầu công việc lần nữa.

      Những lời này làm lòng Tống Sở treo lơ lửng cũng hạ xuống, còn dối ba mẹ cũng chứng minh chưa đến mức độ bết bác nhất…… Chỉ là, cũng biết tính của , chuyện quyết định, chín trâu cũng kéo lại, nổi nóng, ba hoa nhiều lời cũng tiếp thu nổi, huống chi, phương diện tình cảm cũng giỏi chuyện, bằng để cho ở bên ngoài nguôi giận rồi lại chuyện với .

      “Được! Mỗi ngày gọi điện thoại cho em, khi nào muốn về nhà liền đón em, chúng ta là người nhà!” cảm giác mình phải cho biết thái độ của mình, cho biết, bọn họ chia tay, để tránh lại suy nghĩ lung tung.

      cũng mở miệng gì thêm, đứng lúc, gì nữa, ra khỏi phòng làm việc.

      Đến giờ tan làm buổi chiều, Thần An gọi điện thoại tới hứng trí bừng bừng mà cho biết, mẹ Kỷ Tử Ngang chuẩn bị bữa tối phong phú cùng với bánh đậu xanh bọn họ thích ăn nhất, muốn hỏi có muốn ăn chực hay .

      Thần Hi nghe vậy liền cười, “ phải buổi sáng thuận miệng mới thôi sao? Nhanh như vậy báo có dạ tiệc rồi à?”
      Last edited by a moderator: 19/5/16

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Ngoại truyện 18: EM LÀ CỦA SỚM SỚM CHIỀU CHIỀU

      "Đúng vậy! Chị hay là chuyện của chị, dù sao em cũng ! là nhớ thức ăn của Lão sư làm!"

      "! Dĩ nhiên ! Em chuẩn bị cho Lão sư phần quà, chị tự lái xe đến!" Sắp được gặp Lão sư (mình thấy để giáo viên hay nên vẫn để là lão sư nhé) sau nhiều năm xa cách, trong lòng vẫn là vô cùng kích động, mẹ Kỷ, đó là lão sư Tưởng, học sinh được lão sư thương nhất đương nhiên chính là rồi. . . . . .

      Tả Thần Hi gọi điện thoại cho Tiêu Hàn, giao nhiệm vụ đón Y Thần và Hạo Nhiên cho mẹ, chính mình cũng vội vã khởi động xe rời khỏi công ty.

      Mặc dù muốn Thần An chuẩn bị quà tặng, nhưng biết, ở phương diện quà tặng này đàn ông luôn thiếu chu đáo, ngoại trừ dùng tiền tỏ vẻ mình thành tâm, chưa chắc có thể mang đến quà tặng làm cho người ta hài lòng, cho nên, đánh tay lái vòng xe lại, trước tiên trở về đại viện lấy chậu hoa lan trân quý để lên xe, rồi sau đó mới lái xe tới nhà họ Kỷ.

      Nhà học Kỷ ở tại khu nhà tiểu tứ hợp viện (??? bó tay), nhiều năm như vậy rồi, vẫn có gì thay đổi.

      Theo lý giờ Kỷ Tử Ngang rất thành công, mua cho cha mẹ căn nhà tốt để an dưỡng có gì khó, cái này hoàn toàn nằm trong khả năng, nhưng lão sư Tưởng , mấy chục năm qua, đời đời nhà họ Kỷ sau khi về hưu đều ở chỗ này, ngày thường vẫn giúp đỡ lẫn nhau quan hệ rất hòa thuận, chỉ phần tình cảm này, cả hai người đều nở nơi khác, mà cha Kỷ Tử Ngang là bác sĩ về hưu, lão sư Tưởng lại thích trồng hoa, ở đây lại có sân phơi đủ loại thuốc bắc và trồng hoa hoa cỏ cỏ gì đó, cũng rất dễ dàng, thực chung cư cao tầng kia, còn khiến cho hai người cảm thấy gian để hít thở cũng theo, cho nên, mặc dù Kỷ Tử Ngang hiếu thảo thế nào, cũng cách nào thuyết phục hai người dọn nhà tới nơi khác, căn hộ rộng rãi cả tầng lầu chỉ có người đàn ông độc thân là ở.

      Tứ Hợp Viện nhà họ Kỷ, qua trường trung học ngày trước. Bây giờ chính là mùa lá cây chuyển mùa, dọc theo con đường ngày trước tới trường cho xe chạy từ từ, hai bên đường cây ngô đồng vẫn giống ngày trước như đúc, có vài lá cây bắt đầu chuyển vàng, gió vừa thổi qua, ở cao từ từ rơi xuống, thỉnh thoảng vài chiếc lá, rơi vào kính chắn gió xe , đồng thời còn nhàng lộn mấy vòng, rồi dính vào đó bay tiếp nữa. . . . . .

      Ánh nắng chiều chiếu rọi xuống muôn nơi, đám học sinh cao trung mặc đồng phục hoặc bộ, hoặc cởi xe, theo tiếng cười vọng tới, là hơi thở bồng bột của tuổi trẻ. . . . . .

      Chẳng bao lâu sau, trong đó cũng có người là . . . . . .

      học sinh cắt tóc ngang tai, mặc đồng phục, cùng bạn học ngồi cùng bàn, với Khuê Mật tốp năm tốp ba cùng nhau về nhà, dưới chân đạp lá vàng, tiếng vang sào sạt, thỉnh thoảng, con sâu ở dưới tàng cây treo lủng lẳng, bất thình lình xuất trước mắt các , rước lấy trận thét chói tai. . . . . .

      Thời gian như vậy, trở lại. . . . . .

      hiểu sao, hốc mắt lại có chút chua xót. Có thể có thời khắc bỗng nhiên giật mình tỉnh lại như vậy hay , phát những việc chính mình từng trải qua những năm này chỉ là giấc mộng dài dài, lúc tỉnh mộng, vẫn ngồi ở trong phòng học cao trung, giáo viên môn lịch sử phân tích các đề mục, đột nhiên điểm đến tên của , sau khi từ trong mộng tỉnh lại mảnh mờ mịt, Kỷ Tử Ngang ngồi ở phía sau gấp đến độ cho biết đáp án. . . . . .

      Tả Thần Hi, mày hối hận sao? hỏi mình. . . . . .

      Còn chưa kịp cho mình đáp án, tiếng chuông điện thoại di động của lại vang lên.

      "Uy. . . . . ." giống như mới từ trong mộng tỉnh lại, giọng của có chút khô ráp.

      "Thần Hi! Có tới ? Chỉ còn chờ mình chị thôi!" Thần An ở bên kia thúc giục.

      "Đến rồi! Lập tức tới ngay!" thu hồi suy nghĩ. Ở cái thế giới này vô dụng nhất, chính là hai chữ hối hận! Tả Thần Hi, về phía trước!

      tốc độ nhanh hơn, nhà họ Kỷ.

      Vừa tới cửa nhà họ Kỷ, chỉ nghe thấy trong sân truyền đến giọng của Thần An và lão sư Tưởng, hiển nhiên, Thần An đứa bé nghịch ngợm này lại cái gì trêu chọc lão sư Tưởng vui vẻ. Từ trước đến giờ Thần An chính là như vậy, người ngoài nhìn vào đều là lành lạnh cao ngạo, thích quan tâm tới người khác, ở trước mặt người nó thích, lại nghịch ngợm đến chịu được, hơn nữa mở miệng, cái gì cũng dám , mỗi lần đều chọc cho người lớn vừa cười vừa mắng, đánh cũng được thương cũng xong.

      Trong khí truyền tới mùi thơm của món ăn gia đình, nghe trong sân những tiếng cười mắng kia, khỏi mỉm cười, trong lòng căng cứng như dây cung dường như cũng có chút thả lỏng.

      cầm hoa lan vào cửa viện, vào trong sân liền nhìn thấy Thần An kéo ống tay áo đứng bên cạnh bể chứa nước, áo sơ mi còn dính đầy nước, phải, gây chuyện rồi. . . . . .

      vừa vừa cười, "Tả Thần An, em lại gây ra tai họa gì mà để bị phạt đứng như vậy? !"

      Lão sư Tưởng mải miết rửa rau, ngẩng đầu nhìn lên, vui vẻ , "Ơ, Thần Hi đến rồi!"

      "Lão sư khỏe!" Thần Hi quen việc đặt bồn hoa lan tay vào vườn hoa nhà họ Kỷ, sau đó mới chạy vội tới bên cạnh lão sư Tưởng, hai tay đều là bùn đất, muốn ôm lão sư Tưởng.

      Lão sư Tưởng dở khóc dở cười, "Cả hai đứa đều là đứa trẻ nghịch ngợm! Còn mau rửa tay! Chuẩn bị có cơm ăn liền!"

      "Dạ!" Thần Hi cười hắc hắc, kéo kéo cổ áo của em trai, "Em làm gì đứng lỳ ở đây vậy? Cũng giúp Lão sư tay?"

      Lão sư Tưởng nghe vậy vội , "Phải! Đừng nó giúp! Con xem chút , cái này phải đều là nó làm sao? Làm cho đầy sân đều là nước!"

      Thần Hi cười ha ha, đúng vậy! Em trai bảo bối này của làm sao có thể làm được việc nhà chứ! "Cho nên em bị phạt đứng rồi hả? Đáng đời! Quét dọn sân lại cho sạch rồi tiếp!"

      "Đó mà là phạt đứng sao? Em là quan sát Lão sư rửa rau như thế nào thôi! Ai cho chị bây giờ mới đến? Đáng lẽ chị phải tới giúp Lão sư nấu cơm mới đúng!" Thần An phục, cười .

      "Chị mà giúp! Ah, Kỷ Tử Ngang đâu?" nhìn khắp mọi nơi cũng có nhìn thấy bóng dáng Kỷ Tử Ngang.

      "À, nó vẫn còn ở đường chưa về tới, giờ cũng nên đến rồi chứ! Mới vừa gọi điện thoại về có chút việc nên về trễ!" Lão sư Tưởng cười ha hả trả lời.

      Thần Hi rửa tay, thuận tiện giúp Lão sư rửa rau.

      Tưởng lão sư thấy vậy vội vàng chụp lại tay , "Con bao lâu có tới chơi, người tới là khách! Sao có thể để khách làm việc chứ!"

      Thần Hi lại giống như đối với mẹ mình bĩu môi cái, "Con cũng coi mình là khách! Lại con nhịn đói ngày, như vậy đúng là phải ăn no nê, nhưng người vừa thế, làm sao chúng con có thể thả bụng mà ăn chứ!"

      Những lời này chọc cho Lão sư Tưởng cười híp cả mắt, nhịn được đưa tay bóp chặt gò má của Thần Hi, "Đứa này!" xong, trong lòng lại thầm thở dài, thoáng cái mười năm trôi qua, trong suy nghĩ Thần Hi vẫn là bộ dạng tiểu nha đầu ngày trước, vậy mà giờ đây cũng là mẹ rồi, nhớ ngày đó, còn tưởng rằng con trai mình cùng con bé có hy vọng. . . . . .

      có con , Thần Hi là mà bà từng thích nhất, hoàn cảnh trong nhà tốt như vậy, lại có dáng vẻ yếu ớt chút nào, có tri thức lại hiểu lễ nghĩa, kính trọng người lớn, lại là người chịu khó, mỗi lần tới nhà chơi cũng giúp đỡ bà làm cái này cái kia, dáng vẻ này làm sao có thể giống như thiên kim nhà giàu chứ? Chỉ là, tốt như vậy, lại sớm trở thành vợ người khác rồi, đứa con nhà mình vẫn là người đơn. . . . . .

      suy nghĩ, Thần Hi rửa xong thức ăn, bưng chậu lên quen thuộc vào phòng bếp, trong phòng bếp, bác trai Kỷ đem con gà mái vừa hầm cách thủy cho ra nồi.

      " Chú Kỷ khỏe!" Thần Hi ngọt ngào kêu tiếng.

      Bác trai Kỷ thấy , cũng là thập phần vui vẻ, ngoài miệng lại oán trách, "Cái xú nha đầu này, cũng mấy năm rồi có tới nhà thăm chú rồi hả? Có ông xã cũng cần Lão sư nữa hả!"

      "Sao có thể vậy được chứ! Thần Hi sai lầm rồi, bây giờ con tới giúp chú Kỷ phải sao!" Trong lòng Tả Thần Hi là áy náy, kể từ sau khi sinh Hạo Nhiên, quả thời gian đến thăm hai người ít , cũng may Thần An còn thường thường đến đánh cờ với chú Kỷ, nếu những năm này Tử Ngang lại ở nước ngoài, hai người là quá tịch mịch.

      Bác trai Kỷ thấy mặt đỏ rần, cười ha ha, "Đứa ngốc, chú Kỷ giỡn thôi, đừng coi là ! ra ngoài xem ti vi , nơi này có chú rồi!"

      "Được rồi! Sao có thể để cho con xào rau được chứ, nhanh lên chút! Phòng bếp của dì thể so với phòng bếp lớn nhà con được, ba người đứng chen chúc ở đâu, xoay người cũng khó khăn!" Lão sư Tưởng cũng tiến vào, đẩy Thần Hi ra.

      Thần Hi bất đắc dĩ, thể làm gì khác hơn là cùng Thần An ngồi bên ngoài chờ ăn, thuận tiện giúp Lão sư Tưởng dọn dẹp vườn hoa.

      Lão sư Tưởng nhìn xuyên qua cửa sổ, vừa đúng có thể nhìn thấy Thần Hi ở bên ngoài, khỏi than tiếng.

      "Làm sao vậy, bọn tới chơi mà sao lại than thở rồi!" Bác trai Kỷ trợn mắt nhìn bạn già cái.

      "Ai, ông mắt thấy đứa bé của Thần Hi cũng vườn trẻ rồi, con trai nhà mình còn chưa có đối tượng, người làm mẹ như tôi có thể gấp gáp sao?" Lão sư Tưởng vừa đúng nhìn thấy bồn hoa lan Thần Hi mang tới hôm nay, vậy mà là giống hiếm, càng thêm cảm thấy đứa này quá hiểu tâm ý của mình rồi, nhưng đáng tiếc. . . . . .

      Bác trai Kỷ hiểu ý tứ bạn già, xem thường, "Vậy như thế nào? Con tự nhiên lập gia đình sớm, bà xem Thần An, phải vẫn còn độc thân như vậy sao!"

      " với ông như là đàn gảy tai trâu vậy!" Lão sư Tưởng bất mãn thầm câu, bỏ chén hương vị vào nồi gà mái chưng cách thủy rồi bưng ra ngoài, chỉ còn lại bác trai Kỷ ra lời, biết vì sao, suy tư lát, lắc đầu cái, lòng của phụ nữ, như kim dưới đáy biển, cả đời của ông cũng có thăm dò được tường tận trong lòng vợ mình rốt cuộc cất giấu bao nhiêu ngân châm. . . . . .

      Ngâm hai câu kinh kịch, tiếp tục xào thức ăn.

      Lúc món rau cải xào vừa chín, Kỷ Tử Ngang cũng về tới, lúc đó, bốn người trong nhà ngồi bên cạnh bàn ăn rồi.

      "Rốt cuộc về rồi! Chưa từng thấy qua người nào mời khách mà còn phải bắt khách chờ như ! mà còn về là chúng tôi dự định ăn trước luôn đó!" Thần Hi vừa thấy , ầm ĩ.

      Nhìn thấy cái chớp mắt kia của , trong lòng Kỷ Tử Ngang hiểu sao hồi nhảy loạn, lại ra vẻ trấn định mà vào, nở nụ cười nhàn nhạt, "Xin lỗi, tới trễ! đường kẹt xe!"
      Last edited by a moderator: 7/7/17

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Ngoại truyện 19: EM LÀ CỦA SỚM SỚM CHIỀU CHIỀU

      Thần Hi chú ý thấy, trong tay Kỷ Tử Ngang còn cầm túi thuốc bắc, khỏi kinh ngạc hỏi, "Là ai bị bệnh vậy?" lo lắng thân thể Lão sư Tưởng hoặc là chú Kỷ có việc gì.

      Trong mắt Kỷ Tử Ngang thoáng qua tia lúng túng dễ dàng phát giác, chỉ lóe qua, hề lưu lại dấu vết, người khác nhìn thấy chỉ có thể nhìn thấy nụ cười như có chuyện gì của , "Em!"

      "Em?" hiểu gì cả, lúc nào lại làm phiền đại bác sĩ Kỷ xem bệnh qua cho rồi chứ?

      cười như cười, đưa thuốc cho , "Tí nữa nhớ cầm về, nên uống nguội!"

      cầm ở trong tay, tay chạm qua bịch thuốc, thuốc vẫn còn ấm. . . . . .

      Chỉ là có nơi nào thoải mái! Kỷ Tử Ngang có bệnh gì sao?

      "Đương nhiên chính em lấy về uống là tốt nhất rồi, chẳng qua là thấy em có thời gian cũng có kiên nhẫn, cho nên sắc toàn bộ cho em rồi, lúc uống chỉ cần hâm lại thôi. Uống hết nhớ tới gặp kiểm tra lại!" hoàn toàn để ý đến bộ dạng mơ màng của , tự quyết định.

      Hôm nay sở dĩ về trễ, chính là sắc thuốc cho sao, vốn là hiệu thuốc có thể sắc thuốc giúp, nhưng yên tâm, cần phải tự mình điều chỉnh tốt độ lửa, cho nên chỉ đành phải tự mình sau khi hết giờ làm tới tiệm thuốc bắc.

      "Thần Hi bị làm sao vậy? Sinh bệnh gì?" Hai vị trưởng bối (mình thấy để vậy hay hơn) lo lắng, Lão sư Tưởng gấp gáp hỏi, bác trai Kỷ cũng nhìn chằm chằm Kỷ Tử Ngang, chờ trả lời.

      " có gì đáng ngại, chỉ là bệnh mà thôi, điều dưỡng chút là tốt rồi!" Kỷ Tử Ngang có thâm ý khác liếc nhìn Thần Hi.

      Cái nhìn này, hai vị lớn tuổi nhà họ Kỷ tất nhiên chú ý tới, nhưng tinh ý như Thần An đương nhiên nhìn ra trong này có tình, cúi đầu cười tiếng.

      Điều dưỡng. . . . . .

      Phối hợp với nụ cười quỷ dị của Kỷ Tử Ngang. . . . . .

      Thần Hi đột nhiên nghĩ đến chuyện thân thích của mình tới trước thời hạn, mặt nhất thời "Bá" cái đỏ lên. Kỷ Tử Ngang cái tên nhiều chuyện này! Ai muốn kê đơn thuốc cho chứ! Chỉ là, mấy tháng gần đây quả có chút điều, nhưng cũng quá xem trọng lắm, còn chưa có bệnh viện kiểm tra qua đâu. . . . . .

      " có việc gì?" Lão sư Tưởng giống như tin, nhìn chằm chằm Thần Hi hỏi.

      Mặt Thần Hi đỏ như lửa đốt, " có việc gì! Lão sư!" Vì hóa giải màn lúng túng này, vội vàng đứng lên múc thêm cho mỗi người chén cháo gà, đến lượt Kỷ Tử Ngang cố ý bỏ phao câu gà vào trong chén , có dụng ý khác cắn răng nghiến lợi lớn tiếng , "Cám ơn bác sĩ Kỷ nhớ !"

      Kỷ Tử Ngang nhíu mày, bình tĩnh mà cười, mắt hoàn toàn nhìn .

      "Tốt lắm tốt lắm! Đừng Thần Hi nữa, nếu chị ấy có mắc bệnh gì nghiêm trọng, nhất định nghe lời người khác đâu!" Tả Thần An xen vào giải vây cho , nhưng cái này bằng đừng chen vào hơn, câu nghe lời này, càng làm cho người khác suy nghĩ sâu xa. . . . . . buồn cười liếc nhìn mặt Thần Hi đỏ lên, tiếp tục , "Lão sư Tưởng, chú Kỷ, Thần An có gì tốt hiếu kính hai người, vừa vặn lần trước được tặng hai chai rượu ngon, liền lấy tới đây hiếu thuận chú Kỷ, khó được hôm nào như hôm nay mọi người tụ tập đông đủ, con chính là dự định say về! Lão sư Tưởng, có thể sắp xếp chỗ ngủ cho Thần An được !" Tả Thần An vừa vừa mở nắp bình rượu.

      Đối với tính xấu của Thần An, các trưởng bối vẫn luôn là dung túng, Lão sư Tưởng cũng ngoại lệ, bao giờ ảnh hưởng đến khí xung quanh, ngược lại lại càng làm cho trưởng bối thích hơn.

      "Chỗ ngủ dĩ nhiên là có! Chỉ là, mê rượuthì được!"

      Lão sư Tưởng cười trách cứ , hoàn toàn có bộ dạng uy nghiêm lớp ngày trước, lại giống như tất cả các bà mẹ đời dịu dàng hiền từ. Vẻ mặt Tả Thần An cố tính đau khổ oán trách bác trai Kỷ, "Nơi nào có phụ nữ liền có tự do!"

      Bác trai Kỷ cười ha ha, chỉ vào Tả Thần An lắc đầu, "Đứa này! Chờ tới lúc con cưới vợ liền biết được người khác quản cũng là loại hạnh phúc!"

      "Đúng vậy!"

      Cuộc chuyện này lại gợi lên tâm trong lòng Lão sư Tưởng, thuận tiện trợn mắt nhìn con trai cái, "Còn con nữa! Hai người các con lúc nào mới chịu cưới vợ đây?"

      Mẹ lại muốn đọc kim chú (giống như cẳn nhằn vậy) rồi! Kỷ Tử Ngang vội vàng "Rót rượu"!

      Tả Thần Hi nhìn màn trước mắt, mím môi cười. rất thích khí trong nhà Lão sư, khí như vậy, lại thêm tay nghề tuyệt vời của Lão sư, khẩu vị tối nay của nhất định tốt hơn rất nhiều cho mà xem! chứng minh, lời dự đoán của là đúng.

      Mấy ngày này, khẩu vị của tốt lắm, lại có thể ăn hai chén cơm, uống vài chén cháo gà, cuối cùng, còn chưa ghiền liếm liếm đôi môi, "Lão sư, may mắn phải mỗi ngày đều tới nhà người ăn cơm ké, nếu con nhất định biến thành đại mập mạp!"

      "Mập lên mới tốt! Con quá gầy!"

      Lão sư Tưởng cười híp mắt, ai thích đồ ăn mình làm được người khác khen ngợi chứ? "Sau này

      Có thời gian thường xuyên tới đây ăn cơm, Lão sư phụ trách điều dưỡng cho con mập lên!”

      Kỷ Tử Ngang uống khá nhiều, ràng hơi say, khóe mắt liếc qua, chế nhạo mà cười, “Mẹ, lúc nào mẹ đổi nghề sang chăn nuôi rồi hả?”

      Cái này phải là cười nhạo Thần Hi là heo sao?

      Làm sao có thể chịu được cười hạo mình trắng trợn như vậy chứ? Lúc này liền đáp lễ, “Đúng vậy! Lão sư Tưởng chăn nuôi nhiều năm như vậy, như thế nào cũng có nuôi mập lên vậy?”

      “Cái này phải càng chứng minh so với em càng có tiềm chất chăn nuôi sao?” vẫn nhìn cười bình tĩnh như vậy, ràng là đùa giỡn , đôi mắt như đêm đen sâu hút, lại điểm chút ánh sáng cưng chiều.

      Hàaa..! Sau khi uống rượu say mồm miệng Kỷ Tử Ngang cũng lanh lợi hơn rất nhiều! vừa muốn đáp trả lại, Lão sư Tưởng giúp trút giận, quát con trai, “ ! Con trai ngốc! mẹ nuôi con heo, nuôi gần ba mươi năm, biết nuôi bao nhiêu con heo xuất lứa rồi! Còn con sao? Lúc nào tìm cho mẹ con dâu heo trở về đây?”

      Tả Thần Hi cười ha ha, nháy mắt với Kỷ Tử Ngang, “Đúng vậy! Heo của ở đâu rồi? Ở chỗ nào?”

      Kỷ Tử Ngang lên tiếng, chỉ ngưng mắt nhìn nụ cười sáng lạn của có thâm ý khác cười lại, đồ ngốc, nếu như là heo, vậy mẹ phải xem heo mà nuôi dưỡng sao? Chỉ là, những lời như vậy, có cơ hội ra rồi…

      Tả Thần Hi cho là lời nào phản bác, mặt tràn đầy nụ cười đắc ý, đứng lên giúp Lão sư Tưởng dọn dẹp bát đũa.

      ra cũng kỳ quái, đều là dọn dẹp saukhi ăn uống xong, nhưng ở nhà họ Kỷ lại có bất kỳ áp lực nào, Lão sư Tưởng cũng khách sáo, cũng cùng câu nhưng từ trong miệng Lão sư Tưởng ra, làm cho người khác ccảm thấy chân thành, giống Trịnh Hữu Đào…

      Nhớ tới Trịnh Hữu Đào, lại nhớ tới những lời Tống Sở với sáng nay, đến bây giờ, Tống SỞ vẫn là cảm thấy mẹ xem như con ruột mà đối xử…

      Chỉ cái này đủ để nhìn ra, Trịnh Hữu Đào làm mọi việc tốt bao nhiêu, tỉ mỉ nhớ lại, đúng là tìm ra có cái gì đáng chê trách, là cao minh…

      Sau khi giúp Lão sư Tưởng dọn dẹp phòng ăn và phòng bếp sạch , trời tối đen rồi, Thần An uống chỉ hơi say, đáng đánh cờ cúng với chú Kỷ, Kỷ Tử Ngang ở mộ bên quan sát, hình ảnh bình yên mà ấm áp…

      nỡ rời mắt khỏi cảnh tượng như vậy, cũng đến gần, ngồi ở bên cạnh Tả Thần An xem.

      Cờ vây, cũng từng cùng Thần An cung thiếu nhi học qua, chỉ là, có tính tình tốt như Thần An, chịu ngồi yên chỗ cân nhắc suy nghĩ, cho nên, học mấy năm, học được chút chút bên ngoài mà thôi, so với Thần An, chỉ là ếch ngồi đáy giếng mà thôi, mà Thần An vẫn là nhìn thấy đáy giếng.

      Nhưng, giống như thấy được chênh lệch giữa bọn họ, thấy Thần An mỗi nước cờ đều cần phải suy nghĩ, trong lòng nóng nảy, vì vậy nhiều lần nhịn được muốn chỉ điểm cho , lúc Thần An để ý tới , dứt khoát trực tiếp ra tay, chọ cho Kỷ Tử Ngang giống như say cũng cảm thấy buồn cười.

      “CƯời cái gì mà cười? biết sao? hiểu ?” biết Kỷ Tử Ngang chắc là biết đánh cờ, ngay cả lúc mới bắt đầu học cao trung đánh cờ năm quân cũng phải là đối thủ của .

      Bác trai Kỷ cũng bị chọc cho buồn cười, hù , “Quan Kỳ chân quân tử! Nha đầu!”

      “Con là phụ nữ, phải quân tử!” chép miệng, vẫn là nha đầu nghịch ngợm như năm đó.

      Chú Kỷ im lặng, ngược lại Thần An dở khóc dở cười xua đuổi , “ , chơi cờ năm quân của chị !”

      Được rồi, nước đicủa ở trong mắt Thần An chính xác chỉ xứng với cờ năm quân…

      nhìn chằm chằm Tả Thần AN, cuối cùng nó có phải là em trai của hay ? Mới vừa rồi còn giúp nó đánh thắng ván cờ! Mặc dù cũng biết “Quan Kỳ chân quân tử”, nhưng cái này phải nhìn vào là thắng ngay sao? Tích cực như vậy làm gì? Liếc mắt vừa nhìn, Kỷ Tử Ngang vẫn còn cười…

      Cười nhạo sao? phục, muốn tìm người trút giận đây! “Kỷ Tử Ngang! Chúng ta chơi cờ năm quân !” Ở chỗ Thần An lòng kiêu hang bị lấy mất nên muốn từ chỗ Kỷ Tử Ngang tìm về! Cờ vây bằng Thần An, cờ năm quân, Kỷ Tử Ngang chỉ là dân tập !

      “ĐƯợc!” Kỷ Tử Ngang đứng lên, tìm bàn cờ tới.

      Hai người ở chỗ khác mở bàn, Thần Hi tràn đầy tự tin, lúc cao trung phải là đối thủ của , nhiều năm như vậy, ở nước ngoài nhất định là càng xuống dốc rồi, cộng thêm lại uống rượu, hừ hừ, Kỷ Tử Nganh, đứng thua quá khó coi đấy! Tránh cho người ta em khi dễ !

      Ah, kỳ quái…

      phải là cá chết sao? Làm sao lại trở nên lợi hại như vậy?

      ngẩng đầu lên nhìn, Kỷ Tử Ngang dùng loại ánh mắt thân thúy nhìn , mắt cười híp thành đường, có bao nhiêu quỷ dị có bấy nhiêu quỷ dị.

      Ánh mắt này là có ý gì? Có bẫy? tỉ mỉ nhìn lượt mỗi nước cờ bàn cờ, giống như vẫn là an toàn…

      Hơn nữa, co chỗ chỉ cần đặt xuống quân, liền có cái ba đường, nước tuyệt diệu mà…

      thầm đắc ý, ở trong lòng quyết định phải nước này.
      Last edited by a moderator: 29/5/16
      trạch nữ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :