NGOẠI TRUYỆN 15.2: EM LÀ CỦA SỚM SỚM CHIỀU CHIỀU
Chuyến hành trình ngày thứ hai đến miếu thành hoàng của Hạo Nhiên nhất định rất đặc sắc, mà Thần Hi bọn họ, chuyến hành trình ngày thứ hai là xem người Thái Lan biểu diễn, rốt cuộc cần phải xuống nước, có thể cùng chơi với mọi người rồi!
Thần Hi nhìn những xinh đẹp cực kỳ bốc lửa mà choáng váng cả đầu, quả là những gợi cảm trong gợi cảm! Nhất là vóc dáng, càng làm cho phụ nữ phải tự ti mặc cảm nha!
khỏi nhéo tay Phương Di, giọng hỏi, “Cậu cảm thấy…… Ngực của mấy ấy là hay giả?”
Phương Di bật cười, “ sờ xem biết ngay mà!”
run sợ, giọng Phương Di có thể chút được nha? Mấy bạn học chung quanh đều nghe hết! Từng người đều buồn cười nhìn sang ! Hơn nữa Kỷ Tử Ngang……
nhớ mấy ngày gần đây Kỷ Tử Ngang đều sống khá khép kín, chợt nảy ra chút ý đùa dai, dùng giọng lớn , “Về chuyện này á…… Mình cảm thấy người thích hợp làm nhất là bác sĩ Kỷ đó nha, rất có chuyên môn……”
Các bạn học đều cười vang, cho là Kỷ Tử Ngang nhất định khó chịu, vậy mà ta lại có dáng vẻ thần thái tự nhiên, giống như là : tôi là bác sĩ!
bêu xấu được , cảm thấy thất bại.
Bác sĩ……
Ý nghĩ đột phát, bác sĩ xem qua rất nhiều thân thể phụ nữ rồi đúng ? Hơn nữa chừng còn thấy qua thi thể phụ nữ nữa……. (hoacodat: ta , hai người này học cùng trường đại học chỉ khác khoa, vậy khoa bác sĩ đa khoa khi làm sinh viên phải giải phẫu xác chết rồi, sao học đại học mà kiến thức này cũng ko biết??? Tác giả này miêu tả nhiều quá rồi lan man sai be bét) Có thể khi nhìn thấy phụ nữ lại liên tưởng đến thi thể phụ nữ đây? Có thể có chướng ngại nào ? hoài nghi này, làm cho nhịn được lại nhéo tay Phương Di, “Cậu …… Làm bác sĩ…… Có thể chuyện đó…… ặc…… Bị lạnh nhạt?”
Phì……
Phương Di cười phun ra ngoài, “Cậu mà hỏi bác sĩ Kỷ ấy! Nhanh chóng có đáp án!”
“! Sao mà !” trợn mắt nhìn Phương Di cái, cái đá tảng này sao mà luôn cứng quá vậy?
hay là có người lại biết sống chết lại hỏi, “Muốn hỏi bác sĩ Kỷ chuyện gì?”
Tất cả mọi người đều nhìn về , ngay cả Kỷ Tử Ngang cũng tràn đầy lòng mong đợi nhìn sang, “Chuyện này……” liếm liếm môi, cái vấn đề này làm sao có thể hỏi được nha…… “ có gì, chỉ là vấn đề liên quan đến sức khỏe, nghĩ muốn bác sĩ Kỷ tư vấn chút.”
Phương Di cười ngặt nghẽo đến gục vai , “Vâng! Đúng vậy! Chỉ là vấn đề ! Hình như chỉ thích hợp lúc Thần Hi và bác sĩ Kỷ chung với nhau mà có thể hỏi thôi!”
“Cậu…… Con chết tiệt!” Thần Hi mắng , mặt mày đỏ bừng.
Lần này càng thêm giấu đầu hở đuôi, mấy ngày liên tiếp, tất cả mọi người đều chọc ghẹo Thần Hi và Kỷ Tử Ngang, may mà Kỷ Tử Ngang luôn là vẻ mặt bình tĩnh, mà Thần Hi đều là khi mọi người chọc ghẹo, lái sang chuyện khác, hoặc cười cho qua, cũng xem như là gió thoảng.
Chuyến du lịch bảy ngày, rất ngắn, cũng rất vui vẻ, dĩ nhiên nếu như xảy ra chuyện bà dì đột ngột đến càng hoàn hảo hơn, Thần Hi cho là như vậy, nhưng Kỷ Tử Ngang lại xem như thế, chuyện đóa hồng nhiễm đỏ ấy (ám chỉ bà dì dính quần áo), làm cho cảm thấy giống như và có chung bí mật, làm cho đến gần hơn gian riêng tư của , lúc chỉ có mình, nhớ tới lúc ấy đỏ mặt quẫn bách túng quẫn, cảm giác khoảng cách giữa bọn họ cũng xa nữa……
Được rồi, thừa nhận, có ý xấu, nhưng mà sao? Có biết được mà nghi ngờ chuyện xấu xa ấy , dù thế nào nghĩ được Phương Di đại danh đỉnh đỉnh lại đem nghi vấn ấy cho biết ? Lúc đó khi nghe, thiếu chút nữa cười muốn khan tiếng luôn, ấy sao mà da mặt mỏng thế, nếu như mà biết được, chừng còn ngượng ngùng thành ra cái dạng gì nữa đây, hoàn toàn có thể tưởng tượng được gương mặt đỏ bừng muốn tìm cái lỗ mà chui xuống của , chỉ là, sau khi cười xong, lại có chút mất mác, lan tràn ra, , vĩnh viễn cũng có cơ hội cho biết đáp án của vấn đề này rồi……
Thứ bảy, thuận lợi trở về Bắc Kinh, các bạn học cũ chào tạm biệt nhau trước khi về nhà.
Kỷ Tử Ngang và hai chị em nhà họ Tả cũng bắt tay với nhau chào tạm biệt, “Có thời gian tới nhà mình chơi chút nhé, mẹ mình thường hay nhắc tới cậu lắm đó!”
Mẹ của Kỷ Tử Ngang là giáo viên trung học, lúc học trung học phổ thông còn dạy bọn họ năm đấy, khi ấy ít lần đến nhà ăn chực, cũng chính vì mối quan hệ như vậy, Kỷ Tử Ngang lúc học trung học mới nảy mầm tình thầm kín, cả ngày bị tai mắt mẹ khống chế trong phạm vi, sơ ý chút mà bị tóm gáy là xong đời.
“Được! Nhất định!” Tả Thần An cười đáp ứng.
“Thần Hi, hẹn gặp lại!” Kỷ Tử Ngang vươn tay ra trước mặt .
“Tạm biệt!” Thần Hi là đại gia thiên kim ( nhà giàu có, có danh vọng), lễ bắt tay nhìn quen mắt rồi, lúc này liền nhàng nắm chặt tay .
Chỉ là, vô tâm, thế nhưng lại cố ý, trong nháy mắt khi bàn tay bé non nớt trơn mềm lướt qua bàn tay , tim của , còn nhảy trật nhịp……
Ở lâu hơn nữa còn loạn hơn, dứt khoát xoay người, ngược lại hướng bọn họ.
Bạn đọc truyện Kinh thành Tam thiếu diễn~đàn~lê~quý~đôn
“ thôi! Em đưa chị về nhà!” Tả Thần An để hành lý của lên xe.
Trước đó, Tả Thần An gọi điện thoại về nhà, Tống Sở bọn họ còn chưa có trở về nhà họ Tả, mà , thứ sáu về, lúc này chắc chắn là ở nhà họ Tống rồi, có ý định gọi cho , xem như là…… Cho cái kinh hỉ (kinh ngạc + vui mừng), tiểu biệt thắng tân hôn, nhớ đến mấy ngày nay chuyện điện thoại với Tống Sở, lòng lạnh giá cũng có chút mềm hóa, giống như là ngọn núi lớn có khe rãnh , nguồn nước từ trong khe từ từ chảy ra……
“Sau này ra ngoài nhiều chút, đừng có cả ngày cứ vây lấy chồng con và công việc nữa, chị xem chị , mấy ngày nay chơi vui vẻ thoải mái, da rám nắng, cũng hồng nhuận chút rồi!” Thần An vừa lái xe vừa chuyện phiếm với Thần Hi.
“Đúng nha! Sau này phải nhờ Tả Tam Thiếu chăm sóc nhiều hơn rồi!” chế nhạo mà cười.
Hai chị em đường cười trở về nhà họ Tống.
Trước cửa biệt thự, dừng hai chiếc xe, chiếc của Tống Sở, chiếc Martha.
“A! Chị mới thay xe hả?” Thần An liếc nhìn thấy chiếc xe Martha dễ nhìn kia, “ phải phong cách của chị nha……” Thực ra là, phải là phong cách của người nhà họ Tả, xưa nay đều luôn khiêm tốn, xe ra ngoài màu sắc tuyệt đối bắt mắt như vậy……
“ phải, là của út nhà chị đấy!” biết vì sao, nhìn thấy chiếc xe này, nhớ đến chút chuyện, tâm tình tốt lúc trước cũng bị phá hư……
“A! Em !” Thần An cũng có gì, người nhà họ Tả bọn họ đều keo kiệt, nếu Thần Hi gả cho Tống Sở, vậy nếu như người nhà họ Tống tốt lên cũng là việc nên mừng. Hai chiếc xe chiếm vị trí cửa chính hết rồi, chỉ có thể để xe dừng sau xe Martha, giúp xách hành lý ra ngoài, dùng sức ẵm xuống, “Em vào được rồi! Hẹn gặp lại!”
“Ừ! Bye bye!” Thần Hi xách hành lý, vòng qua hai chiếc xe, vào trong.
Lướt qua mui xe Tống Sở, nhìn vào bên trong, lại nhe tiếng vang “rầm” lớn, là Tống Ngọc chạy ra, theo sát ra ngoài, là Tống Sở.
Bị sườn xe chắn, lại vì tâm tình của hai người quá kích động, bọn họ cũng chú ý tới xuất của .
Chỉ thấy Tống Sở nắm chặt tay ấy, thái độ hết sức nóng nảy, “Em so đo chi với đứa trẻ chứ?”
“Ai so đo với trẻ con hả? Là nó so đo với em! ra nó cố ý chỉnh em! xem lần chơi này , nó làm những chuyện gì? Giẫm bẩn quần áo em! Cố ý chọc giận em! Còn đem toàn bộ canh hoành thánh rơi vãi lên người em, những chuyện này cũng thôi , còn phết sốt cà chua lên ghế em, hại em đặt mông ngồi xuống, người ta đều tưởng rằng em đến cái ngày kia! Bây giờ tốt rồi, còn trộm sợi dây chuyền cho em, đứa trẻ ranh như vậy, em chịu nổi! Nó chính là tên ăn trộm! Tất cả mọi người đều nuông chiều nó! Bây giờ trộm dây chuyền, chừng tới trưởng thành thành cướp ngân hàng luôn đó!” Tống Ngọc xong khóc lên.
Thần Hi khỏi hoài nghi, Tống Ngọc đến ai vậy? Chẳng lẽ là Hạo Nhiên sao? Hạo Nhiên làm sao làm ra những chuyện như vậy được? Trộm dây chuyền? Ăn trộm! Cái từ này dùng để hình dung con trai , chịu nổi! Con của , muốn gì có đó sao cần phải trộm? Trưởng thành tuyệt đối cũng trở thành tên cướp ngân hàng! Tiền nhà mình xài cũng hết! Giống như mẹ bảo vệ con, lúc này Thần Hi liền nổi giận, đầu tiên liển muốn đứng về phe con trai, nếu phải lý trí khống chế, muốn nhìn chút xem Tống Sở làm sao, muốn xông lên rồi.
“Ngọc nhi, trẻ làm chuyện sai, phê bình răn dạy là được, náo như em, mình phải cũng giống con nít rồi sao? sao em ra cũng có chút ngu ngốc, phải cũng chỉ tổ làm ba
mẹ thương tâm à? là đứa con bọn họ thương nhất, là cục cưng cháu nội!Còn muốn bọn họ lựa chọn, em cũng mọn rồi!” Tống Sở chỉ là khuyên bảo , lôi kéo tay buông ra.
Tống Ngọc làm sao còn nghe lọt, khóc toáng lên, “Gì mà đứa con thương nhất?! ra mọi người đều thương em! Ba mẹ chỉ cần cháu nội trai! chỉ cần bà xã! Còn hai con quỷ chết tiệt kia quả thực là oan gia với em!”
Buồn cười, thế mà còn mắng Hạo Nhiên và Y Thần là quỷ , lòng Thần Hi bốc hỏa, lại nhìn thấy sắc mặt Tống Sở vẫn thay đổi, “ cái gì vậy? Ai là con quỷ chết tiệt kia? Vậy là cái gì hả?”
“…” Tống Ngọc ý thức được mình sai, ngậm miệng uất ức rơi nước mắt.
“Được rồi, người nhà khó có được lần chơi vui vẻ với nhau, em là cũng phải có chút dáng vẻ chứ, dây chuyền có có thể mua, quần áo dơ cũng có thể mua cái khác, được chưa? vào ăn cơm!” Tống Sở túm tay ấy vào trong.
Tống Ngọc còn vùng vằng chịu , Tống Sở phải khó khăn kéo , dường như hơi nổi giận, “Tống Ngọc, rốt cuộc em muốn sao hả? Hạo Nhiên hiểu chuyện đánh nó rồi, chẳng nhẽ em cũng giống như Hạo Nhiên hiểu chuyện luôn sao?”
Tống Ngọc chưa bao giờ bị trai la mắng, càng cảm thấy uất ức, đột nhiên giống như muốn bộc phát lên, nhìn Tống Sở mà khóc ròng, “Em sao mà hiểu chuyện hả? Còn muốn em hiểu chuyện như thế nào nữa? Hạo Nhiên muốn em ôm, em liền ôm! Nó muốn em mua cho nó món đồ chơi mấy ngàn đồng, em liền mua cho nó! Nó làm cho em mất mặt trước đám đông em cũng giận nó! Nhưng mà tại sao nó lại muốn trộm dây chuyền , còn phá hỏng nữa! Cái dây chuyền đó, có biết nó đối với em có ý nghĩa thế nào ? Đó là phần thưởng tặng cho em khi lên đại học! Là món quà em quý nhất! Bởi là vì đưa cho em! Là em… Là minh chứng tình cảm bao nhiêu năm của em hiểu ? biết vì sao em nhất định thi vào đại học Bắc Kinh ? Bởi vì ở đây! Mặc dù kết hôn, có con, nhưng vẫn là mục tiêu em nỗ lực phấn đấu! có hiểu hay !?”
Tống Sở dường như bị làm cho kinh hãi, lúc lâu sau, cũng chỉ nhìn chằm chằm vào ấy, kinh ngạc đến mức câu cũng ra lời.
Mà Tả Thần Hi, cũng bị màn này làm cho rúng động, đây là chuyện gì thế? Huynh muội luyến à? , nhất định là nghe nhầm… Đúng… Là hiểu lầm rồi… Chắc chắn vậy…
Vậy mà, câu tiếp theo của Tống Ngọc, lại đem thực tế lột trần hết ra trước mặt …
“, em … Từ lúc … Tại sao đợi em lớn lên… Tại sao phải cưới Tả Thần Hi…” Đôi mắt Tống Ngọc vừa thê lương vừa đầy nước mắt nhìn chằm chằm người trai kêu hai mươi năm, vòng tay lên cổ Tống Sở chặt, nhón chân lên, hôn lên môi …
Tả Thần Hi thấy choáng váng, suýt chút nữa đứng vững nổi. ! nhìn nổi nữa rồi! Chuyện này là sao vậy? Loạn luân…
Bóng dáng từ sau thân xe chậm rãi ra, hành lý trong tay đặt xuống đất, thân thể bởi vì màn trước mắt này mà run rẩy. Rốt cuộc cũng hiểu , những chuyện trước kia nghĩ hoài cũng hiểu, bây giờ cũng có đáp án…
Khó trách Tống Ngọc chưa bao giờ chịu gọi tiếng chị dâu…
Nguyên nhân chính là thế này…
lặng lẽ, từng bước tới trước mặt bọn họ…
chưa bao giờ cảm giác mình ở nhà họ Tống chỉ là người ngoài giống như bây giờ vậy, thậm chí tự giễu mình, có lẽ nên thành toàn cặp đôi này , tốt đó, tự sinh tự diệt, vĩnh viễn luôn là người nhà…
Tống Sở hoàn toàn vì hành động này của em mà ngây ngốc, thân thể cứng đờ, thể động đậy được, cho đến khi nhìn Thần Hi dần tiến vào tầm mắt , mới hiểu màn trước mắt này là cực kỳ hoang đường đến nhường nào, vội vàng đẩy Tống Ngọc ra, hoảng sợ kêu tên , “Thần Hi…”
Tống Ngọc cũng bị kinh sợ, nhìn sắc mặt Thần Hi thay đổi mà đến, sợ tới mức lùi lại hai bước, bất kể từ góc độ nào mà , đây là đoạn tình cảm thể để lộ ra ngoài ánh sáng được, thế mà lại bị phơi bày trước mặt Tả Thần Hi, là chưa từng trải mùi đời, biết nên làm thế nào…
Trong đầu Tả Thần Hi trống rỗng, thậm chí cũng biết mình tới là để làm gì, có lẽ nên quay đầu rời mới đúng, khi rốt cuộc cũng đến trước mặt Tống Sở, nhớ đến những uất ức bị kìm nén bao năm, nghiến rang, trong lòng có cỗ kích động, nghĩ muốn đánh cái tát tai lên mặt , nhưng mà, nhịn, chỉ lạnh lùng cười tiếng, qua người , bước vào nhà.
Sau chút mê mang, trong chớp mắt biết mình nên làm chuyện gỉ rồi, phải ! sai! Mang mấy đứa trẻ rời ! Rời cái nơi làm cho cảm thấy ghê tởm và khó chịu này! Cũng cần phải nhìn thấy bất cứ người nào của nhà họ Tống nữa!
nở ra nụ cười nhàn nhạt, làm lòng run lên.
thích cườ như vậy, hoặc là sợ cười như vậy, ánh mắt sắc bén lạnh lẽo như vậy, giống như đưa tất cả những tình cảm ấm áp giữa bọn họ đều đông cứng hết…
“Thần Hi…” kéo tay .
rất thích kéo tay người khác như vậy sao? nghĩ đến hồi nãy quả đúng là lôi kéo tay Tống Ngọc như thế, cảm giác gớm ghiếc lại trào dâng lên.
“Thả cái tay bẩn thỉu của xuống!” dùng sức hét lên câu.
có chút xấu hổ, liếc mắt nhìn Tống Ngọc, giọng , “Đừng có lung tung!”
lung tung? cũng biết mất mặt? cũng biết lúng túng? Chuyện như vậy, người ta cũng làm, còn chính xác sao? ngây người nhìn lại , lạnh lẽo cùng châm chọc lan tràn, “Vậy em nên sao hả? cho em biết , còn phải thế nào?”
“ phải như em nghĩ đâu, Thần Hi! Hãy bình tĩnh !” có chút nóng nảy, bên này bà xã cần phải giải thích, nhưng còn Tống Ngọc bên kia phải làm sao? Bị chị dâu phát tình cảm trong lòng mình như thế làm sao có thể chấp nhận được? Ánh mắt của Thần Hi và Tống Sở nhìn nhau giữa trung.
Bình tĩnh? Tả Thần Hi nghĩ đến hai chữ này mà cảm thấy buồn cười, ông xã của mình và em ở cùng chỗ dây dưa , còn hôn ngay trước mặt , còn muốn phải bình tĩnh?
“Tống SỞ! Tả Thần Hi em mười năm nay, có lúc nào so với lúc này bình tĩnh hơn! Cho nên, , buông tay!” dùng sức vùng ra, thể thoát được, ngược lại cổ tay càng giãy giụa lại càng đau đớn, tự chủ được giận dữ mắng mỏ, “Tống SỞ, làm đau em!”
“ xin lỗi, cố ý…” Rốt cuộc cũng buông lỏng tay, “Thần Hi, em hiểu lầm rồi, với Tống Ngọc…”
“, đừng nữa!” Tống Ngọc chợt nức nở khóc lớn tiếng, dáng vẻ thương tâm muốn chết, “ cần… Đừng nữa… Em… Em biết là tự mình làm mất mặt… Em còn mặt mũi nào nhìn mặt hai người…” xong xoay người bỏ chạy.
“Tống Ngọc!” Tống SỞ chưa an ủi tốt Thần Hi bên này, Tống Ngọc lại bỏ chạy ra ngoài, vô cùng lo lắng, trong giờ phút này, Tống Ngọc là yếu đuối nhất, lại dính líu mấy cái danh từ cấm kị kia, người thứ ba, huynh muội luyến, chỉ mới hai mươi tuổi, nhất định chịu nổi…
Vì vậy dưới tình thế cấp bách, với Thần HI, “ xin lỗi, Thần Hi, sau này giải thích với em, Tống Ngọc thương tâm, sợ xảy ra chuyện!”
Dứt lời, cũng , theo bước chân vừa của Tống Ngọc, bỏ lại …
kinh ngạc đứng ngây ngốc tại chỗ, nhìn phương hướng và Tống Ngọc rời , trong lòng cũng từng chút từng chút đông lại, vào giờ phút này, trong lòng , bị thương tâm chỉ có Tống Ngọc… Chẳng lẽ biết cũng bị tổn thương sao? Cũng vì trước sau đều thể ra mình rất mạnh mẽ, cũng vì thế mà nghĩ là người rất kiên cường sao?
Điều thứ hai trong nguyên tắc hạnh phúc: vĩnh viễn cũng đừng nên tranh giành ta với người nhà ta…
Tranh cái mông! muốn tranh, cũng cần tranh, bởi vì… Vĩnh viễn cũng thể tranh hơn được…
Mắt thốn đau, nhưng chút nước mắt rơi xuống cũng có, kìm nén đến ngực cũng khó chịu. Quả , khí trời Bắc Kinh quá khô ráo rồi…
từng bước lên cầu thang, đẩy cửa ra, cha mẹ chồng ở bên trong kề sát tai vào cửa lắng nghe nên tránh thoát kịp, suýt chút nữa là đụng vào cửa, thấy người đến là , mặt thoáng chút ngượng ngùng.
cười lạnh, quả nhiên người cùng nhà dùng chung cửa! Có cha mẹ như thế nên con cũng như vậy, con xảy ra chuyện chê cười này, cũng ra mặt ngăn cản, mà chỉ ở sau cửa nghe lén tọc mạch…
“Mẹ…” Tiếng , theo sau lại vang lên tiếng khóc nức nở.
Đau đớn trong lòng buống xuống, đó chẳng phải là Y Thần sao? CÙng với Hạo Nhiên đứng trong góc , đôi mắt to đầy nước mắt tuôn rơi, nước mắt mặt nhem nhuốc, chắc là khóc lâu rồi, Hạo Nhiên vốn úp mặt vô tường, nghe Y Thần gọi mẹ, xoay người lại, cằm ngước nhìn lên cao, gương mặt quật cường và cương trực.
nhớ đến hồi nãy Tống Sở , đánh Hạo Nhiên, nhưng nhìn tình hình này của Hạo Nhiên, lại giọt nước mắt cũng có, thằng con này quật cường, nhất định là thấy mình có làm sai. Con của mình còn biết sao? Nếu quả là làm sai, tuyệt đối nhận lỗi…
“Hạo Nhiên, Y Thần! theo mẹ về nhà!” Cái gì cũng muốn , càng muốn nán lại căn nhà này chút nào, dù đây là căn nhà của , nhưng trời sinh là người thích sạch , đối với thứ đồ bị vấy bẩn thà rằng vứt bỏ!
“Dạ!” Hai đứa nhóc kia trăm miệng lời, vậy ở trong này cũng bị dọa sợ rồi.
Đây là lần đầu tiên kể từ khi Tả Thần Hi gả vào nhà họ Tống, ngẩng đầu ưỡn ngực, tay dắt đứa con ra khỏi cửa, mà thèm suy nghĩ người nhà họ Tống nghĩ như thế nào, cũng là lần đầu tiên, cha mẹ chồng trơ mắt nhìn bọn họ ra, này nọ nửa câu…
Ra khỏi biệt thự, Tả Thần Hi mới nhớ mình có lái xe đến, càng thể về nhà, nếu ba mẹ hỏi tới nên làm sao? Chuyện Tống SỞ, có mặt mũi cho người nào nghe, cho dù đó là người trong nhà!
Suy nghĩ chút, xách vali, gọi taxi đến khách sạn.
“Mẹ, chúng ta sau này phải ở đây sao?” Y Thần nhìn cầm từng cái quần áo trong vali treo lên tủ đồ, giọng hỏi.
Sống gần nửa đời người, làm mẹ, để chuyện giữa người lớn với nhau ảnh hưởng đến phát triển của trẻ , vì vậy khẽ mỉm cười, ngồi phục xuống với Y Thần, “ , tạm thời ở thời gian, trong khoảng thời gian này sức khỏe ông nội tốt, bà nội có thời giờ đến chăm sóc cho chúng ta, chúng ta cũng muốn gây phiền toái thêm cho bà nội.”
“Dạ!” Y Thần gật đầu cái, “Chỉ cần ở cùng gia đình út là được!”
Trong lòng đau xót, ôm Y Thần lên, ra chuyện gì cũng thể gạt được con nít…
“ cho mẹ nghe, rốt cuộc là xyả ra chuyện gì?” hôn lên gương mặt nhắn của con hỏi, Tống Ngọc trước đó Hạo Nhiên chỉnh ấy, càng hiểu đầu cua tai nheo gì.
“Mẹ, người đừng trách … là xả giận cho mẹ… út xấu mẹ, đối với mẹ tốt, giúp mẹ báo thù… Mẹ, ba đánh rồi, còn bảo phải úp mặt vào tường nhận lỗi, mẹ đừng tức giận nữa được ?” Y Thần lo lắng cầu xin mẹ.
ra hồi nãy là hai đứa con đứng ở góc tường nhận lỗi…
Last edited by a moderator: 16/5/16