1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Kinh Thành Tam Thiếu: Ông Xã Gõ Cửa Lúc Nửa Đêm - Cát Tường Dạ (Full)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 27: Em là đôi mắt của

      ***

      Tả Thần An dường như cảm nhận được khí có chút khác thường nhưng thể nhận biết được phương hướng, chỉ có thể mờ mịt quay đầu giận dữ: “Ai? Các người muốn làm gì?”

      giây đó, đáy lòng Hạ Vãn Lộ giống như bị hai ngón tay nhàng miết lại cái, mềm mại, lại có chút đau đớn và chua xót. Hành động này của , ra là sợ hãi, đối với thế giới đầy bóng tối này, cảm thấy rất mê man. nổi nóng, giận dữ hay gàn dở chẳng qua cũng chỉ là mặt nạ dùng để che đậy nỗi sợ hãi và bất an của mình.

      “Y tá Hạ Vãn Lộ!” hắng giọng, trả lời đúng mực.

      Vừa nghe thấy giọng của , liền có động tác phòng bị, vội vàng ngồi dậy, quát lên: “ muốn làm gì?”

      cảm thấy buồn cười, liếc trộm đám người của Tả gia chuẩn bị vây quanh, sau đó chợt cúi người ghé sát vào tai , dùng giọng chỉ có thể nghe được : “Yên tâm, ở đây có nhiều người như vậy, tôi cởi quần nữa.”

      nhìn thử, thấy cổ nổi đầy gân xanh, gò má trắng nõn của cũng trở nên ửng đỏ.

      nhịn được muốn cười trộm, lùi ra, dưới tình huống Tả Thần An hoàn toàn phòng bị, ba người đàn ông nhanh chóng trói chặt giường.

      “Các người…Buông tôi ra!” Tả Thần An nổi giận, cố gắng giãy giụa cách nào cũng thoát được, cuối cùng giống như hiểu ra cái gì, rống giận: “Sắc nữ! Là bày ra chủ ý cùi bắp này?!”

      Bộ dáng kia, nhìn như muốn ăn sống nuốt tươi vậy.

      Sắc sữ? Cách xưng hô này khiến hơi quẫn bách, mặt cũng đỏ dần lên giống vậy.

      làm ra vẻ trấn định ho khan tiếng, ra lệnh cho người của Tả gia: “Giữ đầu ta lại!”

      Cụ ông nhà họ Tả từng chỉ huy đến thiên quân vạn mã, đối với giọng điệu ra lệnh dứt khoát của này cực kỳ bất mãn, cứ đứng nguyên tại chỗ thèm để ý tới, chỉ còn lại hai người đàn ông, sau này mới biết họ chính là ba và của Tả Thần An, tiến lên đè chặt Tả Thần An, mặc kệ gào thét chống cự thế nào cũng chịu buông tay.

      May mắn là cũng bị thương ở đầu, cười thầm, cầm lên dụng cụ khác – dao cạo râu, đem tóc của cạo sạch mảng lớn, sau đó, tiêm vào…

      Hừ, tiêm vào da đầu mấy đứa con nít chính là thế mạnh của !

      Vừa tiêm vào, giọng nhắc nhở: “Khụ khụ, nếu ta mà còn lộn xộn làm rơi kim mất, giữ chặt đầu ta chút.” Được rồi, thừa nhận là cố ý, cho ta tiếp tục lộn xộn .

      suy nghĩ chút, lại tiếp tục uy hiếp: “Giường 18! cứ lộn xộn thử xem. Cuối cùng tôi cũng có biện pháp giữ chặt , chỉ là, biết đầu lúc đó biến thành cái dạng gì. Tôi ngại đem đầu cạo sạch thành dưa hấu.”

      …sắc nữ! Tôi muốn tố cáo. Ông nội! Mau tố cáo ta ngược đãi bệnh nhân.” Tả Thần An phẫn nộ thôi.

      Ngược đãi? hừ lạnh, rót thêm chén nước, “Uống thuốc!”

      uống!”

      Rất tốt! cầm thìa, đem toàn bộ số thuốc nghiền nát, thuốc con nhộng cũng bóc ra, đổ hết vào trong ly nước rồi khuấy đều cho đến khi hỗn hợp ấy biến thành thuốc nước, sau đó, cúi người tới hỏi thêm lần nữa: “Có uống hay ?”

      …”

      câu “ uống” còn chưa hết, thừa dịp há miệng ra đem thuốc rót vào trong miệng.

      kịp nuốt, bị sặc đến mức ngừng ho khan, trong lúc giãy giụa, ly thuốc nước bị nuốt vào trong bụng, đắng đến mức muốn nôn hết ra ngoài.
      kabi_ng0kChris thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 28: Em là đôi mắt của

      ***

      “Sắc nữ…” vừa há mồm, biết là viên gì đó ngòn ngọt được nhét vào trong miệng, vội vàng ngậm lấy, ra sức mút vào nhằm giảm cái vị đắng kia.

      vất vả mới hồi phục được, cảm giác có bàn tay nhàng xoa lấy đầu , còn có giọng dịu dàng quanh quẩn đỉnh đầu: “Đối với những đứa trẻ ngoan, chúng tôi đều mớm thuốc bằng cách này, bị sặc cũng chết được…Bất quá…Nếu ngoan ngoãn nghe lời của chị, chị cho kẹo ăn.”

      Đây chính là "đánh cái lại cho thêm viên kẹo" trong truyền thuyết sao?

      Chẳng sao cả, biết lời và động tác của như vậy đều là nhạo báng mình, nhưng hết lần này đến lần khác, tâm tư, lại vì vỗ về của mà trở nên bình lặng.

      Sau đó, trước ánh mắt ngạc nhiên của người nhà họ Tả, cứ vậy nghênh ngang rời , trước lúc còn bỏ lại câu: “Có chuyện rung chuông.”

      Phải mất hồi lâu, tất cả mọi người mới hồi phục lại tinh thần, ông cụ Tả còn câu: “A! bé này có cá tính!”

      Tả Thần An hừ lạnh, lên tiếng, lặng lẽ đem tất cả cay đắng trong miệng, thậm chí cả trong lục phụ ngũ tạng nuốt hết.

      Ông cụ liền hỏi: “ phải cháu muốn tố cáo người ta sao? Còn muốn ?”

      Sắc mặt Tả Thần An đen lại, tiếp tục giữ im lặng.

      Cuối cùng, Tả Tư Tuyền đành mở miệng: “Thôi , người ta còn , cũng dễ dàng…”

      Dạo này, ai cũng dễ dàng, đứa Thần An này lại càng dễ dàng, thiên chi kiêu tử, tài năng nhạc, trong nháy mắt bỗng mất tất cả, sao có thể cầu bình tĩnh cho được?

      Tiêu Hàn cầm chén canh gần như nguội ngắt ở tay, lúc này mới dè dặt hỏi lại câu: “Thần An, uống chút canh được ?”

      Thần An vẫn đen mặt…

      “Ai…Con phải uống chút gì chứ.” Đôi mắt Tiêu Hàn sớm khóc đến đỏ bừng, nhìn thấy dáng vẻ này của , nước mắt lại trào ra lần nữa.

      Im lặng nửa ngày, mới miễn cưỡng lên tiếng: “Rung chuông!”

      Tả Tư Tuyền cho rằng cảm thấy khó chịu, vội vàng giúp nhấn chuông.

      Trong phòng làm việc của y tá lúc này rất náo nhiệt, chị em trong phòng bát quái hỏi thăm Hạ Vãn Lộ làm cách nào để giải quyết giường 18, đột nhiên tiếng chuông lại reo lên, nhìn đèn báo màu đỏ lên, chính con số 18.

      có ai lại dám trêu chọc giường 18, trong nháy mắt cả phòng làm việc yên tĩnh lạ thường, tất cả mọi người đều hướng ánh mắt nhìn về Hạ Vãn Lộ, trăm miệng lời : “ .”

      im lặng…

      Lại là nữa sao?!

      Phải biết là, cũng rất sợ. Tả gia là gia đình quyền quý, Tả Tam thiếu thể đắc tội nổi! Mỗi hành động của đều giống như là nhổ lông lưng cọp, nhổ được may rồi, nhổ được chỉ có con đường chết. còn có thành tích thực tập! còn phải tốt nghiệp nha!

      Mang tâm trạng thấp thỏm yên lại tới phòng bệnh lần nữa, khí trong phòng vẫn căng thẳng khiến cho người ta hít thở thông như vậy.

      cố gắng lấy thêm dũng khí, lên tiếng hỏi: “Xin chào, có chuyện gì ạ?”

      Tất cả mọi người vẫn ngồi nguyên tại chỗ, giống như có việc gì. Chỉ có Tả Thần An trầm mặt : “Mau về hết !”

      “A!” như trút được gánh nặng, định xoay người rời .

      “Tôi ! Mau đứng lại!”

      Tiếng rống giận dữ lại vang lên, run rẩy, dám bước nửa bước.

      “Tôi các người, đều hết !” lại hét lên.

      Cuối cùng cũng hiểu , ra muốn người nhà của .

      Có ý gì đây? Muốn đuổi hết người nhà để tiện hành hạ sao? có dự cảm chẳng lành…




      La Gian
      Ðến
      Tôi
      Hôm nay vào lúc 7:55 PM

      Chương 29: Em là đôi mắt của ***

      Quả nhiên!

      khi cố chấp, người của Tả gia cũng có cách nào đành phải rời , trong phút chốc, giữa hai người liền rơi vào khí giằng co.

      Môi mỏng của mím chặt, ràng đôi mắt còn được che bởi miếng băng gạc, nhìn thấy gì, nhưng Hạ Vãn Lộ vẫn có cảm giác giống như có hai nguồn nhiệt nóng bỏng chiếu thẳng vào mình.

      nuốt nước miếng, dùng giọng điệu của y tá chuyên nghiệp hỏi: “Giường 18, tôi có thể giúp gì cho được?”

      trầm mặc hồi lâu, vẫn chuyện, đợi đến lúc cho rằng hai người cứ như vậy giằng co mãi, đột nhiên cứng giọng : “Tôi có tên! Tôi họ Tả!”

      Có tên thế nào? Họ Tả giỏi lắm sao?

      khẽ nâng cằm, giống như chỉ có như vậy mới nhìn thấy kiêu ngạo của : “Rất xin lỗi, đây là bệnh viện, chúng tôi chỉ biết số giường bệnh.”

      Thế nhưng có nổi giận, điều này khiến cho Hạ Vãn Lộ rất kinh ngạc, câu sau đó của lại làm mở rộng tầm mắt: “Tôi muốn ăn.”

      Ý gì đây? Lúc mẹ còn ở đây, có nài nỉ thế nào cũng muốn ăn, bây giờ lại cố ý giày vò sao?

      thầm tức giận, “ cứ ăn !”

      “Tôi nhìn thấy. Tôi là người tàn tật.” hét lên câu.

      Chưa từng thấy qua người tàn tật nào lớn lối, ngang tàn như vậy.

      Mày liễu của nhàn nhạt nâng lên, “Tôi thấy là thiếu não mới đúng!”

      “Sắc nữ! nhục mạ bệnh nhân, khi dễ người tàn tật. Có phải muốn làm việc nữa ?” Giọng của rất sắc, rất có sức uy hiếp.

      hiểu tại sao, Hạ Vãn Lộ lại có cảm giác, mặc dù tức giận nhưng tuyệt đối làm chuyện xấu sau lưng người khác. Cho nên, thực sợ , mới trực tiếp trả lại câu: “Bỏ ! Biết Tả gia các người thể đắc tội, lại tố cáo chứ gì!”

      tệ, nhớ tôi họ Tả rồi…” Giọng nóng giận của giảm xuống vào đề-xi-ben (d8-), “Vậy tôi lại lần nữa, nhớ kỹ cho tôi, tôi muốn ăn ngay bây giờ!”

      Vẫn là muốn giày vò rồi.

      “Tôi phải chuyên viên chăm sóc đặc biệt, còn có rất nhiều bệnh nhân khác chờ tôi.” phồng má, giận dỗi phản bác.

      hơi cúi đầu, giọng mang đầy ý vị sâu xa: “Tôi đem những lời này của hiểu thành… muốn làm chuyên viên chăm sóc đặc biệt của tôi. thành vấn đề, có cần trước tiếng với viện trưởng các ?”

      vô lại!” dậm chân, bưng chén Tiêu Hàn vẫn đặt tủ đầu giường. phải là sợ , chỉ là thân là y tá, cảm thấy nếu như mình có thể giúp đỡ bệnh nhân nhanh chóng bình phục dù như vậy cũng là đáng giá, là việc nên làm.

      vừa nghe tiếng thìa chén đụng chạm, kịch liệt phản đối: “Tôi muốn ăn cái này, tôi muốn ăn hoành thánh.”

      có hoành thánh.” cau mày.

      mua.”

      nổi giận, liếc mắt cái, nhưng bản tính lương thiện khiến thỏa hiệp. Mua! mua!

      Sau đó, chỉ thấy ra ra vào vào phòng bệnh liên tục, cuộc đối thoại trong phòng bệnh cũng rất đặc sắc:

      “Hoánh thánh này ăn ngon. Tôi ăn nữa. mua cháo!”

      “Cháo này có mùi con gì đây? muốn! mua bánh bao hấp !”

      “Nhân thịt này tươi. Tôi đổi ý rồi. Mua sủi cảo !”

      “Vỏ sủi cảo quá dày. Hay là mua hoành thánh vậy!”
      kabi_ng0kChris thích bài này.

    3. Chris

      Chris Well-Known Member

      Bài viết:
      716
      Được thích:
      438
      ha ha Tả tam thiếu này dễ thương quá, thẹn quá hóa giận dày vò chị hạ :yoyo60::yoyo60::yoyo60:

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 30: Em là đôi mắt của
      ***

      Hạ Vãn Lộ lau mồ hôi trán, nghiến răng, nha, ràng là muốn chỉnh tôi đấy mà.

      Tiếp tục nhịn!

      nổi giận bừng bừng mua về chén hoành thánh, đến trước mặt ngồi xuống, muốn nguyền rủa, nguyền rủa cả đời ăn mì ăn liền có gói gia vị.

      Thế nhưng lại thong thả nhả ra câu: “Chén này nguội rồi, được, mua lại lần nữa.”

      kích động muốn đem chén hoành thánh này dội ngược lên đầu .

      “Giường 18! thể khinh người quá đáng như vậy.”

      “Nhớ là tôi có tên đấy.”

      Tên! Tên! vài ba ngụm ăn hết chén hoành thánh rồi ném chén , chỉ vào uy hiếp: “Tả 18! Chị đây chạy thêm lần cuối cùng. Nếu lần này còn giở cái trò quỷ đó ra chị đây hầu hạ thêm nữa.”

      phì phò chạy , nhìn thấy khuôn mặt thon gầy của lên mỉm cười.

      Kiêu ngạo như , tài năng như , sau khi trải qua vụ tai nạn lần này nghe đủ những lời an ủi và thương cảm của người thân cùng bạn bè, nghe giọng dè dặt của họ nhiều đến nỗi sau đó muốn nhìn thấy bất kỳ ai nữa.

      Trước mắt chỉ có mảnh đen tối, cuộc sống của , nghiệp của cũng từ đó rơi vào vực thẳm. cho rằng cuộc sống của bao giờ có được ánh sáng nữa, thậm chí còn có ý định từ bỏ sinh mệnh của mình. Nếu như, muốn trải qua cuộc sống có màu sắc, có ánh mặt trời như vậy, thà lựa chọn cứ ngủ say, làm người có cảm giác gì vĩnh viễn.

      Nhưng mà, trong thế giới tĩnh lặng của lại đột nhiên xông vào ý tá dã man, vô lễ. là người đầu tiên đứng trước mặt cúi đầu vâng dạ, là người đầu tiên đối đãi với như người tàn tật. chuyện hề che giấu, cũng bận tâm có đụng chạm đến vùng cấm kỵ của . làm việc gì cũng lớn mật, đanh đá, khiến cho tâm tưởng giống như tro tàn của bắt đầu kích động muốn cùng giao đấu.

      Chỉ câu , cuộc sống tĩnh lặng như nước của bắt đầu có gợn sóng, tìm được hứng thú nho của đời mình. Đó chính là muốn được nhìn thấy y tá , muốn đùa giỡn với , chọc , đả kích . muốn biết ngoài việc cởi quần người khác, dùng sợi dây trói người ta lại còn có thể có chiêu nào khác? Thậm chí trong đầu còn tưởng tượng ra hình ảnh khi tức giận có dáng vẻ thế nào, có phải mặt đỏ tới mang tai ? thở phì phò sao? Còn có bộ dáng phùng mang trợn má trông rất đáng nữa?

      Hứng thú này, trước mắt vẫn còn rất , giống như người lại trong đêm tối, lơ đãng ngẩng đầu, chợt nhìn thấy tia sáng yếu ớt lóe sáng ở xa tận chân trời, yếu ớt đến nỗi ngay cả cũng có ý nghĩ muốn bỏ qua ánh sáng ấy. Nhưng mà, dù sao đó cũng là ánh sáng phải sao? Dù có bé hơn chăng nữa, đó cũng là hy vọng.

      Lúc Hạ Vãn Lộ mua về thêm chén hoành thánh nữa, vẫn lẳng lặng ngồi tựa vào đầu giường như cũ, im lặng giống như pho tượng điêu khắc. Dưới lớp quần áo rộng hết cỡ của bệnh nhân, thân hình của càng trở nên thon gầy, mắt quấn băng gạc, nét mặt tái nhợt, môi trắng bệch. Những điều này đều chứng tỏ vốn là bệnh nhân, là bệnh nhân hề nhìn thấy cái gì gọi là sắc màu của thế giới.

      Hạ Vãn Lộ vốn là người có tính tình nóng nảy, rất dễ nổi giận nhưng cũng nhanh chóng tiêu tan. Nhìn thấy như vậy, chút ít lửa giận trong lòng cũng tan thành mây khói. rốt cuộc cũng chỉ là bệnh nhân, làm sao có thể nổi giận với bệnh nhân đây?

      Bất quá, để phòng ngừa lại giở chứng thêm lần nữa, hung dữ hét lên: “Hoành thánh đến rồi! Nếu còn ăn, tôi đổ hết lên đầu .”
      Chris thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 31: Em là đôi mắt của


      ***
      vẫn như cũ ngồi im ở đó, giống như đại gia, động tay, chờ tới đút.

      nghiến răng, nguyền rủa thêm lần nữa, nguyền rủa lúc nhà cầu có giấy vệ sinh.

      hừ lạnh trong lòng hai tiếng, đem miếng hoành thành đút tới miệng , mới vừa chạm đến môi, khoa trương hét lớn: “Muốn tôi bỏng chết sao? Sao thổi trước chút?”

      Cái quái gì đây! là y tá chứ phải người giúp việc.

      “Tả 18!” tức giận đến mức muốn ném bát , nghĩ lại, chợt cười tiếng, múc miếng hoành thánh, nhàng thổi thổi.

      Tả 18? đặt tên mới cho sao? Còn kêu đến nghiện nữa?

      “Bây giờ được rồi!” Xem ra thổi cho nguội bớt, chiếc thìa sứ khẽ chạm vào môi .

      liếm thử, nuốt miếng, chậm rãi nhai, dáng vẻ rất hưởng thụ.

      Trong ánh mắt cong cong của lóe lên nụ cười xấu xa, “Tả 18 tiên sinh, xin lỗi phải cho ngài biết, vừa rồi lúc tôi thổi hoành thánh, cẩn thận bị rớt nước miếng vào trong đó rồi.”

      nhìn thấy nét mặt của cứng đờ, ngừng nhai, nghĩ rằng giây kế tiếp bắt đầu ói lên ói xuống, sau đó gào thét như sấm dậy. Đó chính là kết cục mà mong đợi nhất.

      Vậy mà, thất vọng, cực kỳ thất vọng.

      Tả 18 tiên sinh tiếp tục nhai, sau đó từ từ nuốt xuống, thế nhưng khóe miệng lại lộ ra tia đùa cợt. Đó là vẻ mặt chưa từng nhìn thấy, lại , trước đó còn cho rằng Tả 18 tiên sinh chỉ biết nổi giận và cứng đờ giống như xác chết.

      Chẳng qua là, lời kế tiếp của lại khiến muốn cắn đứt đầu lưỡi của mình.

      Chỉ thấy sau nụ cười giễu cợt của , đôi môi mỏng khẽ mở: “Y tá sắc nữ, ý của là…vừa rồi chúng ta gián tiếp hôn môi?”

      …lưu manh!” hoàn toàn quên mất mình giở trò lưu manh thế nào.

      “Sắc nữ, rốt cuộc từng được hôn chưa?”

      khi dễ ? thế nhưng dám khi dễ ?

      Nhưng mà cũng phải , có…

      Chỉ là từng khoác lác với , mình duyệt qua vô số cái ấy…

      “Hừ…đương nhiên là từng.” nhất thời nhanh miệng, chỉ là muốn trước sau xuất chút mâu thuẫn nào.

      cười thầm, mặc dù mắt bị mù, nhưng lỗ tai của bị điếc, tâm của cũng mù quáng.

      ràng thuần khiết giống như trang giấy, hết lần này đến lần khác lại muốn giả vờ làm thục nữ.

      “Vậy…đến đây !” Môi của đột nhiên tới gần.

      Có ý gì đây? ta còn muốn hôn nữa?

      Mặt của đỏ tới mang tai, may mắn là nhìn thấy gì. Nghe cậu ấm của những gia đình có tiền đều là lưu manh, quả nhiên là như vậy.

      nổi giận: “Tôi thà tiếp tục hôn con heo cũng muốn tiếp tục với .

      khẽ cúi đầu, mặc dù đôi mắt của được che lại bằng tấm băng gạc nhưng khó để nhận ra vẻ mặt vô tội của : “Sắc nữ! Ai muốn hôn tiếp với ? Tôi muốn ăn hoành thánh! Tiếp tục !”

      Hóa ra là như vậy…

      Ra là suy nghĩ quá nhiều…

      hận đến mức muốn tìm được cái lỗ để chui vào, Hạ Vãn Lộ, có thể mất mặt hơn chút nữa ?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :