Chương 243 TỪNG GIÓ MẶC GIÓ MƯA MẶC MƯA
Hôm nay, bao nhiêu năm có gọi như vậy? Gọi lên cũng có chút lạnh nhạt rồi. . . . . .
"Làm sao vậy? Đây là?" cảm thấy khác thường, đưa tay xoa mặt của , xoa đến lại chính là nước mắt. . . . . ."Thần Hi?" kêu lên.
Cuối cùng ở trong lòng lớn tiếng khóc, thậm chí biết tại sao mình lại muốn khóc, chỉ là cảm thấy rất muốn tùy hứng lại lần nữa, có thể ở trong lòng tùy ý cười, cười đến lộ ra cả răng cửa, có thể ở trong lòng tùy ý khóc, khóc đến kinh thiên động địa, còn có thể bao dung như nhiều năm trước sao? Bao dung Thần Hi bốc đồng, như kẻ điên mà cười, như kẻ điên mà khóc? Lại
"Tống Sở, xin lỗi. . . . . . xin lỗi. . . . . ." ở trong lòng vừa lớn tiếng khóc vừa .
ngơ ngẩn, lúc lâu, ôm càng chặt ở trong ngực, "Nha đầu ngốc, em có lỗi với , em vẫn luôn rất tốt, chưa từng trách em, là . . . . . . Thực xin lỗi em. . . . . ."
Đúng vậy, là xin lỗi . . . . . .
Nếu như tất cả còn có thể làm lại từ đầu. . . . . .
Nhưng, còn có thể sao?
"Thần Hi, hôm nay làm, dẫn em. . . . . ." vốn là muốn dẫn em về nhà nghỉ ngơi, nhưng là, sau khi về nhà Thần Hi vui vẻ sao? ràng biết, Thần Hi cùng người nhà bất hòa. . . . . ."Thần Hi, chúng ta chơi chút, thả lỏng chút?"
"Ừ. . . . . ." quay đầu lại liếc mắt nhìn máy tính mở, tranh thủ được lần nửa ngày rãnh rỗi này , có lẽ, về sau còn có thời gian như vậy nữa rồi. . . . . .
"Muốn đâu?" Tống Sở cùng tay trong tay, thuận tay cầm lấy túi sách cho .
suy nghĩ chút, " dạo phố. . . . . ." Nước mắt mặt vẫn chưa khô.
"Được. . . . . . trang điểm lại ! Giống như con mèo rồi. . . . . ." véo mặt của , rất lâu có thời gian thân mật như vậy. . . . . . Trong lòng càng thêm áy náy.
Thần Hi nghe lời vào phòng rửa tay, quay lại mặt nhàng thoải mái, nhiễm hạt bụi, nhìn thấy nhất thời ngây người, giống như lại thấy bé luôn vui vẻ tự tại, trang điểm, môi hồng răng trắng, ngốc hồ hồ cứ theo phía sau mười năm trước. . . . . .
Bạn đọc truyện tại Di3 nđa n lee quy do n
" thôi." chủ động khoác lên cánh tay của .
"Ừ." Thân thể hơi cứng đờ. Hôm nay Thần Hi có mấy phần kỳ lạ, giống như. . . . . . Đột nhiên thân mật với , động tác khoát tay như vậy trừ ở những buổi xã giao cần thiết phải làm, những năm này hầu như có. . . . . .
Trong lòng chắc chắn có chuyện!
Thôi, giờ phút này phải thời cơ tốt nhất, sau này có thời gian tìm chuyện thêm cũng được.
Hai người tay trong tay từ công ty ra ngoài, trong lúc đó còn gặp phải Tiêu Hàn, Tiêu Hàn thấy nét mặt hai người thân mật, tâm tư rối loạn cũng có mấy phần thanh thản.
Ham muốn mua sắm của Thần Hi giống như gia tăng mãnh liệt, mua cho Tống sở thêm vài bộ quần áo, đến khi Tống sở bắt đầu kháng nghị, mới cười , "Được rồi, bây giờ mua cho con trai thôi!"
Mua quần áo trẻ em, thói quen của Thần Hi vẫn luôn là mua cho nam nữ, bởi vì trong nhà có đôi long phượng bảo bảo (Hạo Nhiên + Y Thần) chứ sao! Lần này, cũng ngoại lệ, lúc quẹt thẻ mới nhớ tới Phượng bảo bảo (Y Thần) thuộc về nữa rồi. . . . . .
Cười cười, nhớ tới bảo bối tinh nghịch kia, vẫn cảm thấy có luồng ấm áp va chạm trong lồng ngực, chút do dự mua thêm vài bộ.
Sau đó xem đồ trang sức, hai tay Tống Sở cũng đầy những túi đồ.
theo nhị tiểu thư nhà họ Tả dạo phố, là chuyện mà từ trước tới nay Tống Sở luôn thích, nhưng hôm nay có thể khó chịu, vẫn luôn theo bên cạnh .
Ở trong cửa hàng trang sức nữ từ từ dạo, yểu điệu đâm vào bọn họ, Thần Hi chỉ lo xem quần áo, có chú ý, cho đến khi kia tới trước mặt bọn họ, kêu tiếng, "Học trưởng Tống, học tỷ Tả (cái này chắc ai cũng biết hé @_@)!"
Lúc này Thần Hi mới dời ánh mắt nhìn về người trước mặt, này có khuôn mặt rất xinh đẹp, tóc dài rủ xuống vai, giữa lông mày lưu chuyển nhàn nhạt mềm mại (???), vừa nhìn liền biết là dịu dàng nhã nhặn, giống như có chút quen mặt, lại nhất thời nhớ nổi là ai. . . . . .
"Học tỷ Tả, nhớ em sao? Em là Phong Tình, hơn chị hai khóa! Là thành viên câu lạc bộ văn nghệ đây!" tự xưng là Phong Tình tự giới thiệu mình.
Thần Hi mơ hồ có chút ấn tượng, lúc lên đại học Tống Sở là Chủ Tịch Hội Học Sinh, cũng thường chạy tới hội học sinh, các hoạt động của hội học sinh cũng có thể mang "Người thân" tham gia, hình như là có như vậy.
Bạn đọc truyện tại Die;n đ@n l3 quy/ đ0^n
"Chào em." gật đầu cái.
Ánh mắt Phong Tình rơi vào hai cánh tay xách đồ của Tống Sở, sau đó cười cười, "Học trưởng Tống cùng học tỷ Tả là phu thê tình thâm (vợ chồng ân ái), nhiều năm qua tình cảm vẫn tốt như vậy, làm người khác hâm mộ."
"Vậy sao? Cám ơn!" Thần Hi cảm thấy và này cũng quen thuộc, cũng có gì để , lễ phép tiếng cám ơn, liền nhìn về phía Tống sở, dù sao từng làm chủ tịch cũng là chính , đối với người này ấn tượng nên càng sâu khắc mới phải.
Mà Tống Sở cũng chỉ nhàn nhạt gật đầu cái, " nghĩ tới gặp lại học muội, nếu sau này có cơ hội tôi và Thần Hi mời uống nước."
Ngụ ý chính là, hôm nay tôi cùng bà xã muốn dạo phố, rãnh. . . . . .
Phong Tình cũng rất thức thời, cười tiếng, "Vậy quấy rầy thế giới hai người của học trưởng và học tỷ, hẹn gặp lại. . . . . ."
xong qua từ bên cạnh bọn họ, tóc dài tung bay, bay tới nhàn nhạt mùi nước hoa.
Khúc nhạc đệm này cũng ảnh hưởng hăng hái dạo phố của Tống Sở và Thần Hi, Thần Hi dừng lại tại quầy chuyên doanh (trong cửa hàng quầy chuyên bán loại hàng hóa), chọn hai bộ trang sức tương đối trẻ tuổi, hỏi Tống Sở, "Hai cái này như thế nào?"
"Cũng tệ lắm, chỉ là, phải em manh loại trang sức này sao?" Tống Sở nhớ kể từ sau khi Thần Hi sinh con rồi quay lại công ty làm, manh laoị trang sức này nữa.
Thần Hi cười tiếng, "Cho Tống Ngọc."
Tống Sở cái gì cũng . . . . . .
Rồi sau đó, Thần Hi lại chọn hai bộ trang sức cho người già, là cho cha mẹ Tống Sở. Cái này Tống sở thể hỏi, "Thần Hi, hôm nay em làm sao thế?"
Thần Hi giương mắt cười tiếng, "Cái gì làm sao? phải ba mẹ đối với ân trọng như núi, muốn hiếu thuận họ tốt sao? Em hiếu thuận bọn họ cũng thích?"
" phải. . . . . ." Tống Sở phản bác được, cuối cùng chỉ câu, " ra . . . . . . biết em đối với bọn họ tốt hơn so với bọn họ đối với em. . . . . . Thần Hi. . . . . ."
"Hừ, tại biết em tốt rồi sao? Còn muộn!" Thần Hi cắt đứt lời của , thay cầm lấy hai túi, " dạo mệt rồi, trở về thôi!"
"Em mua cho mình sao?" Tống Sở nhìn trận thu hoạch lớn này, có mua đồ đạc gì cho mình.
"Em sao? Vậy khi nào rãnh mua cho em ! Hôm nay tạm thời bỏ qua cho , cầm được nữa rồi! Lần sau để cho chết vì mất máu!" giọng thoải mái, xách theo hai cái túi ở phía trước.
Nhìn chăm chú bóng lưng của , bên môi Tống Sở hơi lộ ra nụ cười thích thú, lập tức theo.
Ném toàn bộ bao lớn bao vào trong xe Tống Sở, Thần Hi ngồi vào ghế trước, thuận tay mở radio lên, thanh từ từ phát ra, bài tình ca bắt đầu ở trong xe vang vọng.
Hai người đồng thời ngơ ngẩn.
"Cho mọi thứ của cho em, em là người duy nhất kiếp này của , tuy chỉ để lại cho đoạn năm tháng, cũng làm oán hối, toàn tâm thương. Sợ em ưu thương sợ em khóc, sợ em đơn sợ em buồn, Hồng Trần Thiên Sơn ngàn dặm đường, chỉ có sớm tối mong chờ. . . . . ."
《 Gió mặc gió, mưa mặc mưa 》.
Thời niên thiếu của Tống sở, thầm mà ngại ngùng, chưa từng lãng mạn, hiểu kích thích, mình tại buổi liên hoan tốt nghiệp, là lúc nhân sinh của bọn họ chân chính bắt đầu cuộc sống cùng nhau, cầm đàn ghi-ta tự đàn tự hát bài 《 gió mặc gió, mưa mặc mưa 》.
Ca hát, Thần Hi nghe nhiều rồi.
Trong nhà có Thần An, là hoàng tử nhạc. sắc của Tống Sở, nghe cảm động bằng Thần An; kỷ xảo ca hát cao siêu bằng Thần An; đánh đàn, thuần thục bằng Thần An, nhưng hết lần này tới lần khác, mỗi từ mỗi câu, đủ để cho Thần Hi nước mắt đầy mặt. . . . . .
Bạn đọc truyện tại Di3;n đ@’n l3 qu/y đ0^n
ra là, bọn họ từng gió mặc gió mưa mặc mưa. . . . . .
Giống như quay lại thời gian lúc đó, Tống sở quên mất cả lái xe, Thần Hi nước mắt đầy mặt, giống như đêm tốt nghiệp đó, khóc.
lúc sau, tay của , nhàng đặt lên mu bàn tay của , khẽ vuốt, sau đó nắm chặt, "Thần Hi, chúng ta. . . . . . bao giờ ầm ĩ nữa được . . . . . . Chúng ta. . . . . . Lần nữa bắt đầu, được ?"
Mười năm.
Lần nữa bắt đầu?
Con người khi còn sống có bao nhiêu cái mười năm? Bọn họ đâu tìm về mười năm qua của và ?
Thần Hi có trả lời , chỉ là xoay người lại, đưa mắt nhìn dung nhan bị năm tháng tẩy rửa của , trong đôi mắt đẫm lệ mơ hồ, loáng thoáng vẫn là bộ dạng trước kia. . . . . .
"Được ?" Dường như, có làm được giống như trong lời bài hát kia, luôn để cho mình để cho khóc. . . . . . Đối mặt nước mắt của , trong lòng đau đớn sâu, tay trái khẽ lau nước mắt của .
Trong radio vẫn như cũ hát: " là chặng đường lâu dài, mộng có vui vẻ mộng có thống khổ, đường nhân gian thăng trầm, có thể lấp chúng . . . . ."
ô ô tiếng, cánh tay phải vòng lên cổ của , vươn người tới, hôn lên môi của . . . . . .
hơi ngẩn ra, sau đó ôm chặt , làm sâu sắc nụ hôn này hơn.
Răng môi giao nhau, càng ngày càng nóng rực, càng ngày càng triền miên, hơi thở có chút ổn định, từ trong cái hôn này giãy giụa thoát ra, vẫn như cũ ôm , tinh tế hôn tai cùng cổ của , "Thần hi. . . . . . khách sạn. . . . . ."
Đây đúng là chuyện buồn cười, ràng là hai vợ chồng, vì vui mừng, lại muốn khách sạn. . . . . .
Chỉ là, có cự tuyệt.
Hôm nay tất cả coi như tốt đẹp, cần phá hư. . . . . .
"Ừ. . . . . ." Dịu dàng thở dài, tiếp tục làm nũng.
Trong đôi mắt phát lên hi vọng cùng ánh sáng mừng rỡ, cấp tốc lái ô-tô đến khách sạn gần nhất. . . . . .
Bạn đọc truyện tại DI3N Đ@N L3 QUY Đ0^N
CHƯƠNG 244: CHỜ THẦN AN TRỞ VỀ
Hạ Vãn Lộ và Thần An điện thoại xong, vẫn ngồi ghế ngừng rơi nước mắt, ngừng mỉm cười.
Chợt nhớ tới phải đến nhà trẻ gặp Y Thần chút, nhìn đứa con cưng của mình lát, lâu rồi có gặp bé!
Nhất thời cũng quên chân mình còn đau, “dứt khoát” đứng lên cái, may là Thư Khai kịp thời chạy tới, đỡ , giọng mang vẻ trách cứ, “Chị, chuyện gì xảy ra với chị vậy? Bị thương cũng còn hấp tấp như vậy!” Bỗng dưng, lại phát mặt đầy nước mắt, lại càng kinh ngạc hơn, “Chị, chị bị sao vậy? rể bắt nạt chị sao?”
“ có! phải!” vội vàng lắc đầu, “Chị là do vui quá mới khóc! ! , cùng chị đến nơi!”
Thư Khai chở đến nhà trẻ.
Hạ Vãn Lộ từng tới nhà trẻ để đón Y Thần, cho nên chỉ cần đến tặng Y Thần quà rất dễ dàng vào được cổng.
Đúng lúc là giờ ra chơi của Y Thần, ở bên nhìn, trong nháy mắt tình cảm trong lòng như bị lấp đầy.
Đủ rồi……
Cuộc sống của , vậy đủ……
Chỉ cần có Y Thần, thế là đủ……
Xa xa nhìn Y Thần vui vẻ, cảm thấy hạnh phúc lớn nhất đời này cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi……
khỏi lại nghĩ tới câu hỏi vừa rồi lúc ở quán cà phê Thần Hi hỏi , có hận chị ấy hay , có oán giận chị ấy hay ……
Lúc này, lòng càng thêm sáng tỏ, phải là hận, phải là oán, hôm nay, hạnh phúc còn hết, làm gì còn có thời gian nghĩ đến hận, đến oán đây? mím môi cười, có nhóc thiên sứ này, sau này mỗi ngày, đều trải qua hạnh phúc……
Là do có tâm linh tương thông sao?
cùng các bạn chơi đùa, chợt Y Thần quay đầu lại nhìn thấy , sau tiếng ngọt ngào gọi mợ út, nhóc nho hoạt bát chạy tới, cái đầu nhào thẳng vào trong lòng , “Mợ út…… Sao người chịu đến đón Y Bảo…… Y Bảo nghĩ mợ út cần đến Y Bảo……”
“Sao lại như vậy chứ? Mẹ……” Hạ Vãn Lộ tới chỗ này lại dừng lại, Y Thần, vẫn biết là mẹ của bé, nếu như bây giờ bé biết được, có phản ứng ra sao? Có thể tiếp nhận được này ? Mình lại làm thế nào để giải thích chuyện mợ út trở thành mẹ đây?
Cuối cùng vẫn nuốt xuống từ xưng hô “Mẹ” này, mỉm cười , “Mỗi ngày mợ út đều nhớ con……” Truyện chỉ đăng duy nhất dien.dan.le.quy.d0n.com
“Vậy sao người lại ……” Lời Y Thần còn chưa hết nhìn thấy chân của Hạ Vãn Lộ, trợn to hai mắt hỏi, “Chân của mợ út sao vậy? Bị té ngã sao? Có đau hay ? ra là mợ út bị thương nên đến đón Y Thần? Đúng ạ?”
Vấn đề liên tiếp nhau, muốn trả lời bé câu nào trước đây?
mỉm cười, “Mợ út đau, sao cả! Hôm nay Y Thần cùng mợ út về nhà có được ?”
“Dạ!” Y Thần sung sướng gật đầu, “Y Thần nhớ mợ út lắm……”
“Tốt…… Vậy Y Thần học , buổi chiều tan giờ học mợ út trở lại đón con!” Hạ Vãn Lộ tạm thời bỏ qua ý định cho Y Thần chân tướng , dù sao nơi này phải là nơi thích hợp, lúc này cũng phải là thời cơ thích hợp, sau này hãy , phải suy nghĩ cặn kẽ chút, có cần phải hay , hay là phải làm như thế nào trắng ra, có lẽ, chờ Thần An về phải cùng bàn bạc chút……
Y Thần quay trở lại học, Hạ Vãn Lộ đứng lại nhìn lát, cùng Thư Khai rời khỏi nhà trẻ.
Cũng chỗ nào xa, chỉ ở gần nhà trẻ, tìm nhà hàng nho ấm áp, hai chị em chậm rãi ăn cơm trưa, Hạ Vãn Lộ (hoacodat: trong cv để là Thần Hi nhưng mình nghĩ là Hạ Vãn Lộ mới đúng) nhân tiện cũng chuyện của Y Thần cho em trai nghe, cuối cùng còn quên dặn dò em trai mình, “Trước đừng chuyện này với mẹ, tới bây giờ mẹ còn chưa hết giận đâu, chuyện như vậy mà ra, mẹ còn chán ghét người nhà họ Tả hơn nữa.”
Thư Khai nghe xong, mấy phút sau vẫn chưa hồi phục lại được, cuối cùng vất vả mới hồi phục tinh thần, phản ứng đầu tiên chính là đầy bụng tức giận, “Bọn họ vốn đáng hận a! Chuyện như vậy mà cũng làm được? Em còn tưởng rằng là tuồng kịch cung đấu đó!”
Ngược lại lúc này Hạ Vãn Lộ lại cực kỳ bình tĩnh, khẽ trầm ngâm, “Lúc đầu khi chị nghe chuyện này, cũng rất chấn kinh (chấn động + kinh ngạc), rất kích động, rất đau lòng, nhưng bây giờ khi chị nhìn thấy gương mặt tươi cười của Y Thần như nhìn thấy được ánh mặt trời ấm áp xua tan khí lạnh mùa đông, giống như tất cả đều có thể bốc hơi dưới ánh mặt trời ấy, chị biết em có hiểu tâm tình chị lúc này hay , này giống như chết mà được sống lại vậy……”
“Dù sao em cũng ghét cái bà mẹ nhà đó! Tính tình rể tốt như vậy, tại sao lại có bà mẹ như vậy chứ!” Thư Khai oán hận lầm bầm.
“Thôi, chuyện này nữa, nhóc con, em làm cậu rồi đó!” cười cười đùa với Thư Khai.
Thư Khai nghe vậy, cũng cười tiếng, sờ sờ tóc, “ đúng là vẫn chưa chuẩn bị gì về chuyện này! rể biết ? Chừng nào trở về?”
“ nhanh chóng trở về thôi……” Nhớ đến vô cùng lo lắng vừa gọi điện thoại vừa chạy đến sân bay, trong lòng càng sung mãn (sung sướng + mãn nguyện) chờ đợi, cả nhà bọn họ, cuối cùng cũng được đoàn tụ rồi! Chỉ là, chuyến bay này khá dài ! hy vọng thời gian qua nhanh nhanh chút!
Hai chị em dây dưa cà kê trong nhà hàng, ông chủ rất dễ chịu, cũng có đuổi bọn họ , vì vậy cũng qua hết buổi chiều, đến giờ tan học của nhà trẻ, Hạ Vãn Lộ muốn đến sớm chút, đến trước cổng nhà trẻ đứng đợi.
Y Thần và Hạo Nhiên tay trong tay dắt nhau ra ngoài, khuôn mặt Hạ Vãn Lộ cười như nở hoa, giang hai cánh tay đến, “Y Thần, Hạo Nhiên, đến chỗ mợ út nè!”
Nhìn thấy Hạ Vãn Lộ, Y Thần luôn luôn kích động hơn so với Hạo Nhiên, bé vùng tay khỏi Hạo Nhiên liền vội vàng chạy tới, quả cầu mũ nhảy lên nhảy xuống, cực kỳ đáng . Bạn đọc truyện của diễn~đàn~lê~quý~đôn~com
Nhưng, bé còn chưa chạy được tới trong lòng Hạ Vãn Lộ, liền nghe ngay bên cạnh đưa tới giọng , “Y Bảo, Hạo Nhiên, bà nội đến đón các con!”
Là Tiêu Hàn……
Nụ cười Hạ Vãn Lộ thoáng chốc cứng lại.
Y Thần nào biết phức tạp giữa những người lớn với nhau? Dừng lại chạy đến chỗ bà nội, lôi kéo tay bà nội làm nũng, “Bà nội, hôm nay Y Bảo muốn theo về nhà mợ út……”
Tiêu Hàn ngồi xổm xuống, cười thân thiết, “Y Bảo quên rồi sao, ngày hôm qua chúng ta với nhau rồi, cùng Hạo Nhiên về nhà bà nội ăn cơm mà, ba mẹ cũng tới đó!”
“Nhưng mà……” Y Thần nhìn sang Hạ Vãn Lộ, nhưng mà Y Bảo cũng lâu rồi gặp mợ út mà……
Tiêu Hàn lại , “Y Bảo, con xem chân của mợ út con kìa, bị thương còn chưa khỏe, Y Bảo theo tăng thêm gánh nặng cho mợ út, chăm sóc Y Bảo, làm đau chân mợ út con……”
mặt Y Thần lộ ra vẻ mặt đành lòng, nhìn Hạ Vãn Lộ, lưu luyến.
“Cho nên, Y Bảo chờ chân của mợ út lành rồi lại đến nhà mợ út, thế nào? Đến lúc đó, cậu út con cũng trở về rồi, bảo cậu út đến đón con, được ?” Giọng của Tiêu Hàn êm ái như gió mát thổi qua.
“! Chân của con tốt lắm rồi! Trả Y Thần lại cho con !” Hạ Vãn Lộ thấy Tiêu Hàn như thế với Y Thần, lửa giận trong lòng càng lúc càng dâng cao ngút trời, chút nghĩ ngợi còn dùng từ “Lại”.
Trước tình thế như vậy, Tiêu Hàn nhạy cảm mãnh liệt, ánh mắt chợt lóe, nhanh chóng nổi lên lòng nghi ngờ, nhưng vẫn dịu dàng như cũ, ôm Y Thần lên, nhàng mỉm cười mà , “Y Bảo, tự con xem, là theo bà nội về? Hay là theo mợ út về hả? Mợ út rất nhớ con, nhưng mà chân của mợ út……”
“Y Thần! Chân mợ út sao, ngoan, theo mợ út về con!” vươn tay về phía Y Thần.
Y Thần nhướng mày lên suy nghĩ, phong phạm rất giống người lớn mà với Hạ Vãn Lộ, “Mợ út, Y Bảo vẫn nên theo bà nội về, chờ cậu út trở về, con gọi cậu út đến đón con, mợ út phải ở nhà ngoan nha, chờ chân khỏe rồi, lại có thể cùng chơi với Y Bảo.”
“Y Bảo……” Hạ Vãn Lộ kích động muốn khóc lên, rất muốn ngay trong lúc này với Y Thần, mẹ chính là mẹ con! Nhưng mà, há miệng, vẫn là nên lời……
Thư Khai ngược lại kiên nhẫn nổi, muốn xông lên giành cháu, bị Hạ Vãn Lộ gắt gao níu lại. Truyện chỉ đăng duy nhất diễn~đàn~lê~quý~đôn
Thôi…… Nhịn chút thôi…… Kích động chỉ làm hỏng việc…… Thần An trở về nhanh thôi, chờ Thần An trở về hẵng , nghĩ chút làm như thế nào để Y Thần có thể bị ảnh hưởng đến mức thấp nhất.
Trơ mắt nhìn Y Thần và Tiêu Hàn lên xe, Thư Khai tức giận thôi, “Chị, tại sao lại để cái lão bà đó mang Y Thần chứ?”
Trong lòng Hạ Vãn Lộ cũng phải khó chịu, nhưng mà cố gắng làm mình bình tĩnh lại, “Thư Khai, nên tranh cướp trẻ con như vậy, đối với Y Thần tốt, bây giờ chị em cũng rất kích động, sau khi chuyện rồi chỉ làm người ta hối hận, hơn nữa, Y Thần vốn cũng là con cháu nhà họ Tả, bọn họ cũng bạc đãi nó, chỉ là gặp nhau chậm chút mà thôi.”
Trong lòng cảm khái chính là, ra, Y Thần cũng thế, Tiêu Hàn cũng thế, bao gồm cả Thần An và , đều là người nhà, lại xảy ra tình cảnh như thế này……
Vừa nghĩ như thế, trong lòng cũng bình tĩnh lại, Y Thần là đứa con của , đây là thể chối cãi, ai cũng thể thay đổi được!
Chiều nay, đột nhiên lại ngủ rất ngon giấc, đây là lần đầu tiên kể từ khi gặp chuyện bắt cóc kia.
Hôm sau Thư Khai phải đến công ty, mình ở nhà, có cây nạng trợ giúp lại nên cũng chịu ảnh hưởng quá lớn. Lúc Thư Khai cũng làm xong cơm trưa, mà cũng có đói bụng, chỉ là đến buổi chiều, có việc gì làm nên lại nằm ghế sopha ngủ tiếp, hơn nữa bắt đầu nằm mơ, hình ảnh trong mơ tất cả đều là dáng vẻ sôi nổi hoạt bát của Y Thần, lúc chạy, quả cầu nho đầu nhảy lên nhảy xuống, miệng gọi, “Mẹ…… Mẹ……”
Vì vậy, ở trong mơ cũng cười ra tiếng.
Khóa cửa nhàng vặn cái, có người vào.
ngủ mơ mơ màng màng, mở mắt ra, cái người đàn ông mặc áo khoác ngoài màu đen phải là người mà vẫn ngày nhớ đêm mong đó sao?
CHƯƠNG 245: TRẢ CON CON LẠI CHO CON
“Thần An!” Nỗi nhớ mong làm cho bật dậy liền bổ nhào vào trong lòng Tả Thần An.
Nhưng, chỉ chạy có bước, xuýt chút nữa ngã xuống, dường như, lại quên mất chân của mình……
Tả Thần An bước bước dài tới, nhanh tay kéo lại, sắc mặt xanh mét, lời sắc bén, “Chân em sao vậy hả?”
“Em……” Hạ Vãn Lộ bị bộ dạng hù dọa của làm cho giật mình, mặc dù sớm biết tính khí đại thiếu gia được tốt của , nhưng mà cũng chưa từng nhìn thấy bộ mặt này của , nhất thời bắp bắp luống cuống.
“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? ! Em cho !” xách , “Ném” trở lại ghế salon.
Nhìn giống như cuồng phong bạo vũ (mưa rền gió dữ), Hạ Vãn Lộ cho là mình bị tan thành hai mảnh , nhưng khi rơi xuống ghế salon cũng rất nhàng, rốt cuộc cũng vẫn thương tiếc……
Trong lòng bị ngọt ngào lấp đầy, thuận tay ôm cổ , cũng thuận tay kéo vào trong ngực, ôm để ngang đùi mình, mặt mày vẫn còn giận dỗi, “Lấy lòng cũng được! !”
Hạ Vãn Lộ có chỗ để trốn, thể làm gì khác hơn là lượt đầu đuôi câu chuyện, xong quan sát sắc mặt của , hình như lại càng thêm u ám hơn rồi……
“Thần An…… Em khỏe lắm rồi…… Hơn nữa…… Em cũng bị thương…… còn hung dữ với em……” tiếp tục lấy lòng dùng ngón tay chọc chọc vào ngực , chọc rồi lại chọc, hi vọng hóa giải phẫn nộ của ……
Thế nhưng lại phát bắt được ngón tay , chân mày vì tức giận càng nhướng lên cao, “Hung dữ với em? đâu chỉ muốn hung dữ với em! còn muốn đánh em! Hơn tận mười ngày sao? Là ai trong hơn mười ngày này vẫn với là rất tốt chứ? Chuyện lớn như vậy mà lại gạt !”
“Em…… Cũng là sợ lo lắng thôi mà…… Với lại…… Em khỏe rồi……” chủ động áp mặt lên ngực , chân chó cọ cọ, “Thần An! Bây giờ chân em quan trọng, quan trọng là Y Thần! Y Thần đó!”
Nhắc tới Y Thần, sắc mặt mới dần dần buông lỏng, nhìn xung quanh vòng, phát thấy Y Thần, “Y Thần đâu rồi?”
“Bị mẹ đón về rồi…… sớm đón về rồi……”
Chân mày nhíu lại, “Sao em lại cho biết? ! Chuyện xảy ra khi nào?”
“Hưm…… Hơn mười ngày trước thôi…… Trước khi chân của em bị thương……” nhớ lại chút .
Cánh tay Tả Thần An cứng đờ, ngọn lửa trong mắt dần dần bốc lên, sau đó thả Hạ Vãn Lộ trở lại ghế salon, dặn dò, “Ở nhà chờ , nhanh chóng quay về!” Truyện chỉ đăng duy nhất diễn : đàn : lê : quý : đôn
“ đâu?” vội hỏi.
Nhưng, trả lời là tiếng phanh đóng cửa……
Vân Hồ.
Tiêu Hàn và Tả Tư Tuyền chuẩn bị ăn cơm tối.
“Y Thần đâu?” Tả Tư Tuyền ngồi vào bàn ăn nhìn thấy cái con nhóc hiếu động nên hỏi.
Tiêu Hàn chỉ chỉ lên cửa phòng ngủ đóng, “ ngủ rồi! giáo nó buổi trưa ngủ được ngon, bởi vậy, lúc đón nó về liền ở xe ngủ luôn rồi.”
Tả Tư Tuyền bật cười, “Con nhóc này có lúc nào chịu ngủ trưa đàng hoàng đâu? giáo cũng phải tố cáo ngày ngày hai, mình ngủ còn náo loạn tới người khác!”
“Đúng vậy! là con nhóc nghịch ngợm! Cùng Thần……” Bà xuýt chút nữa ra cũng giống như Thần An lúc vậy, kịp thời dừng lại, cười , “Chúng ta ăn cơm trước , để phần thức ăn nó thích rồi.”
Hai vợ chồng chuẩn bị động đũa, lại nghe thấy khóa cửa vang lên tiếng vặn mở cửa, có người vào nhà.
Tiêu Hàn vội vàng ra khỏi phòng ăn nhìn ra phía cửa chính, mặt mày liền vui vẻ, “Thần An! Con trở về rồi sao? Nhanh nhanh, thêm bát đũa! Vừa đúng lúc ăn cơm! Tư Tuyền! Thần An về rồi!” Đây là mặt trời mọc hướng tây nha! Con trai đột nhiên chủ động về nhà!
Chỉ là, qua vài giây sau, bà liền phát mặt mày con trai xanh mét, giọng lạnh như băng cũng theo đó mà đến, “Y Thần đâu?”
“Y Thần ngủ rồi! Con đừng lớn tiếng đánh thức nó dậy!” Trong lòng Tiêu Hàn hiểu sao có chút hốt hoảng.
“Con tới là có hai việc. Thứ nhất, trả con con lại cho con!” Tả Thần An lại nhìn chằm chằm mẹ mình, nhìn như người xa lạ, , ánh mắt nhìn người xa lạ cũng như thế này, đây ràng nhìn như kẻ thù truyền kiếp……
Ánh mắt của Thần An làm lòng bà đau nhói, mà lời của càng làm cho bà cực kỳ hoảng sợ, lòng run sợ thoáng nhìn qua phòng ăn, như thế nhất định Tả Tư Tuyền nghe được rồi……. Kinh Thành Tam Thiếu chỉ đăng Diễn~đàn~lê~quý~đôn
Bà giọng nháy mắt với con trai, “Con xằng bậy gì vậy?”
“Tôi xằng bậy? Bốn năm trước bà làm gì, trong lòng bà nhất! Tôi ngay cả lòng đối chất với bà cũng có! Chỉ là đến đưa Y Thần !” bắt đầu gọi Tiêu Hàn là “Bà”, ngày trước bất kể tức giận đến cỡ nào, cũng quên dùng từ “Người”. (hoacodat: chỗ này Thần An tức giận mẹ mình nên ta thay đổi cách xưng hô chút nhe)
Mà Tả Tư Tuyền, lúc này lại lặng lẽ xuất , lạnh lùng *** câu, “Chậm ! ràng! gì là bốn năm trước là sao vậy? cái gì là con con?” Cho dù là Tả Tư Tuyền quen nhìn thấy phong vân (mây gió, ý chỉ việc thay đổi nhanh chóng, lường trước được), giờ phút này cũng bị cả kinh ít, nhưng ngoài mặt vẫn giả vờ bình tĩnh.
Tả Thần An cười lạnh, “Hỏi phu nhân tốt phong vân cõi tay che trời của ba !”
“Tư Tuyền……” Tiêu Hàn ngã ngồi xuống ghế sô pha, thân thể khẽ run rẩy, ánh mắt hốt hoảng nhìn chồng mình.
Tả Tư Tuyền lại nhìn chăm chú vào con trai mình chằm chằm, “Con !”
“A!” Tả Thần An cười, phẫn uất (phẫn nộ + uất ức) mà giễu cợt, “Người ta dám làm mà con dám sao? Ba hỏi bà ấy chút coi, bốn năm trước thâu lương hoán trụ ra sao (thay xà đổi cột), trộm đứa con mà Lộ Lộ ở bên ngoài vừa mới sinh ra, cứng rắn kín đáo đưa cho Thần Hi, sau đó lừa gạt hết tất cả mọi người Thần Hi sinh là đôi! Cần gọi Thần Hi đến đối chất ? Có muốn ?”
“ cái gì là trộm chứ?” Tiêu Hàn nắm tay chồng mình giải thích, “Đó, sao gọi là trộm? Y Thần vốn là con cháu nhà họ Tả chúng ta! Hạ Vãn Lộ có quyền lén lút mang nó !”
“Vậy mẹ có quyền gì làm tổn thương ấy? ấy là yếu đuối, ở Bắc Kinh có bối cảnh có người thân, tại sao mẹ lại ác độc làm tổn thương ấy như vậy? Đây chính là mục đích thứ hai con tới đây! Con muốn hỏi mẹ, mẹ cũng là người làm mẹ, sao lòng mẹ lại ác độc như vậy! Lại tìm người cưỡng/ gian ấy? Hại ấy phải nhảy từ lầu bốn xuống! May mà ấy có chết, nếu như ấy chết rồi……. Nếu như ấy chết rồi……” Tả Thần An dưới cơn thịnh nộ, nên lời, “Nếu như ấy chết, hôm nay con lật đổ hết!”
Tiêu Hàn trừng mắt nhìn .
“Con nghĩ chuyện này là do mẹ làm sao?”
“Chẳng lẽ phải sao? Đón Y Thần , lập tức Lộ Lộ liền xảy ra chuyện! Đừng với con đây chỉ là trùng hợp!” Ánh mắt Tả Thần An đầy ý hận nhìn mẹ mình.
Đột nhiên Tiêu Hàn rơi nước mắt như mưa, theo thói quen nhìn Tả Tư Tuyền nhờ giúp đỡ, “Ông xem con trai của ông , ông xem con trai ông dùng ánh mắt gì nhìn tôi kìa! giống như tôi đào tổ mộ nhà họ Tả ông bằng vậy! Tả Thần An, ở trong lòng con mẹ chính là người như vậy sao?”
“Mẹ còn có chuyện gì mà làm được? Mẹ có thể tay tạo nên thân thế Y Thần, còn cái gì mà làm được? Mẹ có thể ép Hạ Vãn Lộ bị bệnh phải tự sát, mẹ còn cái gì mà làm được? Con lại muốn xin mẹ cho con biết, rốt cuộc mẹ là người thế nào!” Trong lòng Tả Thần An cũng rất đau, người mạnh mẽ lên án cũng là mẹ đó, vừa phẫn hận, nhưng đau đớn cũng ít như là tim bị đâm nhát dao.
“Tư Tuyền, tôi có……” Tiêu Hàn nhìn thấy ánh mắt trong mắt chồng mình dần dần lạnh xuống, lưng thoáng qua lớp gió lạnh, tay nắm chặt tay Tả Tư Tuyền rơi nước mắt , “Tư Tuyền, tôi có! có!”
Chỉ là, ánh mắt Tả Tư Tuyền ngày thường luôn chứa đựng bao dung cùng cưng chiều lại chút nhiệt độ cũng có, có cũng chỉ là khiếp sợ cùng nghi ngờ.
Tiêu Hàn suy sụp, “Các người đều tin tôi! Tại sao lại tin tôi? ! sai! Năm đó tôi nhận đổi con Lộ Lộ trở về, nhưng cũng là do tôi thể bỏ con cái của Thần An phải lưu lạc chịu khổ ở bên ngoài, cuộc sống của Hạ Vãn Lộ cũng là ăn bữa nay lo bữa mai, sao ấy có thể cho Y Thần cuộc sống tốt được? Tôi dám cho mọi người biết đứa trẻ là của Thần An, tôi sợ Thần An hận tôi, sợ Thần An và Hạ Vãn Lộ lại cứ dây dưa ……. Cho nên…… Nhưng mà, đây còn phải là vì cái nhìn của con đó sao?”
Tiêu Hàn khóc lóc kể lể với Tả Thần An, “Con con tổn thương, chẳng lẽ chỉ có Lộ Lộ của con đáng thương? Lúc con dùng giọng điệu đó chuyện với mẹ, lúc con hận mẹ, lúc con chất vấn mẹ, năm năm nay con khắp nơi chống đối lại mẹ, chẳng lẽ đối với mẹ phải là tổn thương sao? ấy cơ khổ có chỗ nương tựa, ấy có bối cảnh, thể bị tổn hại, mẹ đây cường đại (mạnh mẽ, lớn mạnh), mẹ phải xứng đáng bị tổn thương sao? Mẹ có cường đại, mẹ cũng chỉ là người mẹ…… Con vĩnh viễn cũng hiểu được, vì con, mẹ bỏ ra những gì…… Các người vĩnh viễn cũng hiểu! Mấy năm nay tôi có bao nhiêu thống khổ, mọi người nào có ai biết!” Bạn đọc truyện của diễn`đàn`lê`quý`đôn.
Tiêu Hàn nằm sấp ghế sô pha khóc lớn.
Tả Thần An đến an ủi bà, Tả Tư Tuyền cũng .
Tả Thần An vẫn đứng yên tại chỗ, ánh mắt vẫn ngoan tuyệt như thế, “Con muốn biết! Những chuyện đó, bây giờ cái gì con cũng muốn biết! Hôm nay, con chỉ muốn mang Y Thần của con là được! Cái nhà này, con cũng bước vào bước! Cuối cùng, đừng trách con thức tỉnh người lần cuối, bắt đầu từ bây giờ, con bảo hộ bên cạnh Hạ Vãn Lộ, nếu như Lộ Lộ mất sợi tóc, đừng trách con trở mặt!”
xong, cất bước về phía phòng ngủ.
Nhưng vừa bước lên hai bước, cửa phòng ngủ liền mở ra, thân thể nho của Y Thần xuất ở cửa, mặt đầy nước mắt.
Lòng đau như đứt từng đoạn ruột, vươn tay ra, “Y Thần, về nhà với cậu !”
Vậy mà Y Thần lại đùng cái, đóng cửa lại……
@all@: Tuần sau ta rảnh rang hơn rồi, có đều hơn cho mn nhe! Truyện sắp hoàn rồi, mong mn ủng hộ tụi mình đến chương cuối luôn nhé! Chúc mn đọc truyện vui vẻ!!!
CHƯƠNG 246: CON MUỐN MẸ
tiếng vang kia, nặng nề đánh vào lòng Tả Thần An, làm phát đau.
đến trước cửa nhàng gõ cửa, đè nén lòng dạ xốn xang dậy sóng như thủy triều, cố làm giọng của mình dịu dàng, “Y Bảo! Y Bảo! Mở cửa Y Bảo!”
Nhưng, bất kể gọi thế nào, bên trong cánh cửa, vẫn hề đáp lại…….
Cánh cửa này, hai chân cũng có thể đá văng, nhưng sợ hù dọa đến bé, bé hôm nay, chịu kinh sợ đủ rồi……
Cho đến khi Tả Tư Tuyền mang chìa khóa tới đây, mới nhớ ra, mình là hồ đồ, chỗ này chính là nhà của mình, phải cũng có chìa khóa sao?
Khóa cửa mở ra, nhàng khẽ đẩy cửa vào, mở ra khe , bên trong hình như có thứ gì đó chặn lại, lại đẩy mạnh hơn chút, lực đẩy nho lại đem nó chặn trở lại, liền biết, là Y Thần chặn cửa……
Nhóc Y Thần ngốc nghếch……
Chút sức của bé làm sao chặn lại được?
Chỉ là, sao có thể dùng sức thêm nữa đây?
Vì vậy, chỉ có thể mở he hé, dùng lời nhàng dụ dỗ bé, “Y Bảo, là cậu…… Cậu là…… Cậu út……” Nhất thời ra hai tiếng ba ba, thuận miệng vẫn thành “Cậu út”……
“Y Bảo mở cửa ra có được ? Cậu út mang quà về cho con nè……”
“Y Bảo, ngày mai cậu út dẫn con công viên chơi nha……”
“Y Bảo, mở cửa ra trước , cậu út rất lo lắng cho con……”
Khi gọi vô số lần, sau lưng cánh cửa mới truyền tới giọng của Y Thần, mang theo tiếng khóc nức nở, “Rốt cuộc cậu là cậu út hay là…… Ba ba?” Bé rất khó khăn, mới ra hai tiếng ba ba này……
Tả Thần An sững sờ, trong lòng cũng đau đớn khôn cùng, “Y Bảo, cậu là ba ba…… Là ba ba……” Truyện chỉ đăng duy nhất diễn~đàn~lê~quý~đôn
Vậy mà bên trong cửa sau khi Y Thần nghe được đột nhiên lại khóc lớn trận, “! Cậu là cậu út! Là cậu út!” Y Thần ở trong phòng lớn tiếng thét lên.
Tiếng khóc kia, tiếng la kia, chấn động đến làm lòng vỡ nát, “Được được được…… Cậu là cậu út…… Cậu là……” Chỉ cần bé muốn, bất kể muốn sắm vai gì cũng có thể!
“ phải! Con chán ghét cậu…… Chán ghét…… Cậu …… Hu hu……”
Giọng kêu gào thảm thiết của Y Thần lại truyền ra, lại thể phản bác được, chỉ đau đến trong lòng cũng run rẩy, tay đẩy cửa ra cũng có chút lỏng.
Chỉ là cái buông lỏng này, sức lực bên trong cửa liền tăng lên, cửa, bị đóng lại lần nữa, tiếng khóc của Y Thần bên trong cánh cửa cũng bị lắng xuống……
đứng ngoài cửa, bỗng cảm thấy vô lực……
có thể cần tốn nhiều hơi sức để hóa giải rất nhiều những vấn đề khó khăn, có thể coi thường tất cả những người và việc mà thích, lại duy nhất trước mặt nhóc con này, nghĩ mãi ra……
“Mọi người ở đây náo loạn cái gì chứ? ! Giày vò đứa bé ra thành nông nỗi như vậy!” Rốt cuộc Tả Tư Tuyền cũng nổi giận, nhìn vợ mình, cũng nhìn con mình, trận này nháo ra màn như vậy, người vô tội nhất chính là Y Thần……
Tả Tư Tuyền ít khi nào nổi giận trước mặt Tiêu Hàn, nhưng khi tức giận, bà lại dám ra tiếng nào, chỉ yên lặng ở đó rơi nước mắt, sớm còn là Tiêu Hàn ngày thường thao túng tất cả nữa.
“Con hãy về trước ! Đứng ở chỗ này, Y Thần cũng mở cửa ra đâu! Chuyện này cũng phải tiến hành từ từ!” Tả Tư Tuyền tới trước mặt con trai.
Tả Thần An nghe thấy, nhưng vẫn đứng im tại chỗ.
“Được! Được! Cứ đứng ở đó ! Coi con đứng tới khi nào!” Tả Tư Tuyền cũng thấy khó giải quyết. Y Thần phải là dự án, phải cái kế hoạch, phải cuộc đàm phán, mà là quả cầu thủy tinh dễ vỡ, ông là kẻ mạnh vì gạo bạo vì tiền, chìm nổi trong thương trường, ai cũng gặp qua, ai cũng có thể nắm bắt, lại biết phải làm sao với quả cầu thủy tinh nho này, e sợ hơi sơ ý chút, làm vỡ nó……
Màn đêm buông xuống, trong phòng ngủ vẫn chưa mở đèn, chỉ có chút ánh sáng mượn từ cửa sổ, làm đôi mắt đẫm nước mắt của Y Thần càng thêm sáng trong.
Ông ngoại bà ngoại và…... Cậu út (trong lòng bé, bé vẫn hay gọi là cậu út) chuyện, có nhiều chuyện bé nghe mà hiểu, duy nhất bé nghe hiểu chính là, cậu út ra là ba của bé, mợ út là mẹ…… Tại sao lại như vậy bé lại càng hiểu, là vì Y Thần làm cho bọn họ thích sao? Cho nên mới cần bé? Giống như ba cũng ưa thích bé vậy…… Lúc này người bé nghĩ là Tống Sở……
Suy nghĩ của trẻ con rất đơn giản, ngay thẳng, lúc nghĩ ra, liền sử dụng ý nghĩ của mình để giải thích cho chính mình, vì vậy, sau đó, bé nghĩ rằng Tả Thần An và Hạ Vãn Lộ thích bé mới cần bé. Nhưng sau đó tại sao lại muốn đưa bé từ chỗ mẹ về nơi này đây?
Bé nhớ tới, cậu út qua, bởi vì mợ út thể sanh con được nữa……
Bởi vì thể sanh con được, cho nên mới muốn bé, vậy nếu như mợ út còn có thể sanh con, chắc chắn cần đến bé nữa ư?
Bạn đọc truyện Kinh thành Tam thiếu tại Diễn : đàn : lê : quý : đôn : com.
Cái ý nghĩ này làm cho lòng bé đau đớn, trong đôi mắt to lại càng thêm nhiều nước mắt……
Vậy mẹ sao? Lúc trước đối tốt với bé, tại sao lại muốn trả bé lại cho cậu út? Có phải mẹ cũng còn thương, còn muốn bé nữa ? Mẹ có hai cục cưng, coi như có bé, vẫn còn có Hạo Nhiên, cho nên, có bé cũng chẳng có sao cả, đúng ?
Bé đau khổ rơi nước mắt, mẹ thương bé nhất cũng muốn bé nữa sao? Có ?
Nhưng mà, bây giờ bé rất muốn mẹ, rất muốn hỏi mẹ chút mẹ còn thích Y Bảo nữa ? Nếu như mẹ cũng còn thương bé, bé phải làm sao giờ?
Nhìn chằm chằm lên chiếc điện thoại tủ đầu giường, bé có mong muốn mãnh liệt, chính là gọi điện thoại cho mẹ, hỏi mẹ chút, còn thích Y Bảo nữa ……
Vậy nhưng, bé cũng rất sợ, đây phải là mẹ của bé nha, vẫn còn có thể để ý đến Y Bảo nữa sao? Nếu như thèm để ý đến, bé càng thương tâm hơn……
Đầu óc nho của bé, tranh đấu rất lâu, cuối cùng, rốt cuộc cũng tới cầm chiếc điện thoại lên.
Số điện thoại của mẹ, bé sớm nhớ , sau mấy tiếng vang lên, liền truyền tới giọng quen thuộc của mẹ.
Bé muốn , muốn kêu lên tiếng mẹ, tuy nhiên lại ra được, chỉ có khóc, bắt đầu vẫn chỉ là im lặng rơi nước mắt, càng về sau rốt cuộc cũng khóc thút thít ra tiếng.
Thần Hi sau vài tiếng alô, ngờ vực, là ai gọi tới từ Vân Hồ
Dùng điện thoại bàn gọi tới cho ? Lại nửa ngày cũng lên tiếng? Kết quả, thế nhưng lại nghe tiếng khóc của Y Thần, hỏi cả kinh, “Sao vậy? Y Bảo? Xảy ra chuyện gì hả?”
Y Thần vẫn chỉ khóc, hơn nữa vì Thần Hi đáp lại mà càng khóc to hơn.
Y Bảo! Cục cưng, xảy ra chuyện gì vậy? mẹ nghe !” Thần Hi ở nơi khác vội vàng hỏi.
Y Thần vừa nghe Thần Hi xưng là mẹ, nhất thời tất cả uất ức cũng bộc phát ra, ra mẹ vẫn còn là mẹ! ra bé vẫn là cục cưng của mẹ! Nhất thời lớn giọng hét lên, “Mẹ - Mẹ - Y Bảo muốn mẹ - hu hu – Y Bảo muốn mẹ - ”
Thần Hi biết xảy ra chuyện gì, nghe Y Thần khóc lóc như vậy, lòng cũng rối loạn, mặc dù phải là con ruột của mình, nhưng cũng là đứa trẻ mình thương cưng chiều nhiều năm, còn thân thiết hơn so với con ruột, lập tức , “Y Bảo, ông ngoại bà ngoại đâu? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Kêu ông ngoại bà ngoại nghe điện thoại !”
“ muốn – Y Bảo cần ông ngoại bà ngoại – Y Bảo muốn mẹ - mẹ - ”
Bên đầu kia điện thoại, Y Thần kêu gào loạn xạ cả lên, Thần Hi bị khác lạ của bé làm lòng loạn như ma, vội vàng , “Được được được! Y Bảo đừng khóc! Mẹ lập tức tới liền! Lập tức!”
Cũng dám cúp điện thoại, vừa tiếp tục trò chuyện với Y Thần, vừa ra cửa lái xe.
Bên này Tả Thần An và Tả Tư Tuyền nghe tiếng khóc kinh thiên động địa bên trong, cũng làm cho sợ hãi, lập tức dùng chìa khóa mở cửa, kết quả lại thấy bộ dạng cầm cái điện thoại vừa khóc vừa kêu gào của Y Thần, hai người im lặng lên tiếng, đau lòng thôi.
“ là tạo nghiệp mà!” Đôi mắt Tả Tư Tuyền tối tăm, đối với người phụ nữ ông cả đời nuông chiều thương cảm thấy thể nào giải thích nỗi.
“Mẹ - mẹ tới sao? Y Thần còn khóc với cái điện thoại, giống như sợ cái hi vọng duy nhất này cũng biến mất. Truyện chỉ đăng diễn~đàn~lê~quý~đôn~com
“ tới đây! Mẹ lái xe rồi! Lập tức đến ngay!” Thần Hi vừa lái xe vừa trả lời.
“Dạ, Y Bảo chờ mẹ……” Cuối cùng Y Thần cũng yên tâm, cúp điện thoại xuống.
Quay đầu lại thấy ông ngoại và…… Cậu út đứng ở trong phòng, đèn cũng biết mở lên tự lúc nào, khuôn mặt nhắn căng thẳng, đứng tại chỗ khóc nức nở, mặt nước mắt tèm lem, biết khóc bao lâu.
Lòng Tả Thần An đau như vỡ vụn, ngồi xổm xuống, duỗi tay ra phía bé, “Y Bảo, đến đây với ba , ba thương con.”
Dù sao chuyện này cũng vỡ lở ra, sớm muộn gì cũng phải đối mặt, bây giờ là thời điểm Y Thần bất lực nhất, bằng tại làm cho bé cảm thấy được ấm áp của ba.
Nhưng Y Thần vẫn chỉ đứng nhúc nhích, thậm chí nhìn lấy cái.
Tả Thần An chán nản thu tay lại, ngồi cạnh, đưa mắt nhìn chăm chú gương mặt đầy nước mắt của Y Thần.
Chợt, điện thoại di động của Tả Tư Tuyền vang lên, ông lấy ra nhìn xem, là Thần Hi.
“Alô, Thần Hi, con ở đâu?”
“Con ở đường. Cha, rốt cuộc Y Thần làm sao vậy? Sao khóc thành như vậy? Gọi điện thoại cho mẹ nhưng mẹ lại bắt máy!”
Tả Tư Tuyền thở dài, “Trước con tới đây rồi hẵng !”
Cuộc điện thoại này gọi xong, trong phòng cũng chìm vào yên tĩnh, chỉ có Y Thần thỉnh thoảng vang lên hai tiếng khóc thút thít, mãi cho đến khi Thần Hi đến.
Chương 247: ĐÊM THẤT TỊCH GIA ĐÌNH VUI VẺ ~! ! ! !
"Y Bảo!" Thần Hi vọt vào phòng ngủ, liếc mắt liền nhìn thấy Y Thần đứng ở bên giường, nước mắt đầy mặt.
Trong khoảnh khắc đó lòng của cũng đau đớn theo, Y Bảo trừ bị tiêm khi ngã bệnh, cho tới bây giờ có tự nhiên khóc như vậy đâu, bé vẫn luôn là tiểu thiên sứ vui vẻ nhất nhà, chuyện gì có thể khiến bé thương tâm như thế?
"Y Bảo! Tới mẹ ôm! xảy ra chuyện gì cho mẹ nào!" bỏ túi xách xuống, ôm Y Thần vào trong ngực, hôn mặt đầy nước mắt của Y Thần.
Bạn đọc truyện tại die^n~ d@n le^ quy d^n
Trước đó ở trong điện thoại khóc lớn hô to Y Thần muốn mẹ, ngược lại vào lúc này lại có phản ứng gì, biết tại sao, trong đầu bé cái ý nghĩ chợt lướt qua, người này còn là mẹ của bé rồi. . . . . . Vì vậy, bé cũng sinh ra chút ngăn cách đối với Thần Hi, bé vốn dự tính, nhào vào trong ngực Thần Hi kích động gọi mẹ nhưng trong nháy mắt cũng có. . . . . .
Thần Hi thấy Y Thần trầm mặc , trong lòng càng thêm khó chịu, nâng khuôn mặt nhắn của bé lên lau nước mắt cho bé, lại cùng bé đụng chạm chóp mũi, "Y Bảo, cho mẹ, cuối cùng con làm sao thế? Ai khi dễ bảo bối nhà chúng ta?"
Cái miệng nhắn của Y Thần chu chu lên, bộ dạng giống như lại muốn khóc, cũng giống lúc trước, giống như cục bông cọ cọ trong ngực .
Ánh mắt Thần Hi rơi vào người Tả Thần An, cũng mơ hồ đoán được là xảy ra chuyện gì, dùng khẩu hình miệng hỏi, "Y Thần biết rồi?"
Tả Thần An và Tả Tư tuyền đồng thời gật đầu cái.
khỏi thở dài, đứa bé nhạy cảm này. . . . . .
khỏi ôm Y Thần chặt hơn, kéo cái đầu của bé ôm vào trong lòng ngực mình, như ôm Y Thần lúc mới sinh nhàng mà đong đưa, "Được rồi, Y Bảo nên khó chịu, có mẹ đây. Trước kia phải Y Bảo ? Y Bảo là bảo bối của mẹ, mẹ cũng là bảo bối của Y Bảo, Y Bảo có bí mật cũng cho mẹ , vậy bây giờ Y Bảo là cần mẹ bảo bối nữa rồi sao? Mẹ khó chịu đấy. . . . . ."
Thần Hi vừa như thế, Y Thần khóc òa lên, ôm cổ của Thần Hi khóc thành tiếng, "Mẹ. . . . . . Mẹ. . . . . . Y Bảo vẫn còn là bảo bối của mẹ sao?" ràng mẹ còn là mẹ bé nữa rồi. . . . . .
Nghe lời ngây thơ của Y Thần, trong lòng Thần Hi đau xót, cũng ôm đầu Y Thần mà khóc, "Đứa ngốc! Đương nhiên là phải rồi! Y Bảo vĩnh viễn là bảo bối của mẹ! Mẹ cũng vĩnh viễn là bảo bối của Y Bảo!"
Giống như, lại tìm được cảm giác được mẹ sủng ái, Y Thần ôm cổ của Thần Hi chặt, bao giờ buông tay nữa, "Y Bảo muốn mẹ. . . . . . Mẹ mang Y Bảo . . . . . . Y Bảo muốn ở chỗ này. . . . . ." Y Thần cũng có nghe hiểu những gút mắc của người lớn, chỉ là trực giác thích nơi này, ít nhất là tại muốn cùng ông ngoại bà ngoại ở chung chỗ. . . . . .
"Được! Mẹ mang Y Bảo về nhà! Chúng ta !" vừa mới xong, lại sửng sốt, mang Y Bảo về nhà? Trở về đâu đây? Trở về nhà họ Tống sao? Trong lòng bất giác thở dài. Nhưng, bất luận như thế nào, hôm nay trước tiên nên thỏa mãn nguyện vọng của tiểu bảo bối , lúc này rời rồi lại !
ôm Y Thần đứng dậy, với thần An và cha, "Con vẫn là mang bé thôi, công việc phải từ từ làm!"
Tả Thần An nhìn Y Thần ngày thường thân thiết với mình nhất lúc này lại đáng thương nằm ở vai Thần Hi, trong lòng giống như bị đao cắt, vậy mà, trừ bất đắc dĩ, thể làm cái gì khác? Y Thần mới vừa , ghét , muốn tránh ra. . . . . .
Thần Hi lại nhìn cha cái, cha cũng gì, coi như là ngầm cho phép, vì vậy ôm Y Thần rời .
Bạn đọc truyện tại diê~n đ@n le^ quy/ d0^n
Tới phòng khách, Tiêu Hàn ngồi thẳng, mắt thấy Thần Hi ôm Y Thần ra ngoài, đuổi theo bóng lưng của hỏi câu, "Con mang Y Thần đâu?"
Thần Hi xoay người lại, còn chưa kịp mở miệng, từ trong phòng ngủ truyền ra tiếng của Tả Tư Tuyền, "Bà còn muốn tiếp tục quản cái gì đây?"
Tiêu Hàn vừa nghe, cũng dám nữa, nước mắt lần nữa chảy xuống.
"Mẹ, con mang Y Thần ra ngoài ở mấy ngày." Thần Hi xong cũng ra cửa.
chân trước vừa ra ngoài, Tả Thần An chân sau cũng từ phòng khách về phía cửa chính. Trong lòng Tiêu Hàn biết con trai nhất định rất hận mình, trong lòng khó chịu mà lại cam chịu, nhịn được gọi con trai, "Thần An. . . . . ."
Bước chân Tả Thần An dừng chút, vẫn có quay người lại, chỉ lạnh lùng câu, "Cái nhà này, ai còn có thể ngốc nghếch lưu lại? !"
Rồi sau đó, dùng tiếng đóng cửa rung trời đáp lại lời của mẹ.
Nước mắt Tiêu Hàn giàn giụa nhìn về phía Tả Tư tuyền, chồng của bà, nhưng, Tả Tư Tuyền cũng chỉ nhìn bà cái, liền tới thư phòng.
"Tư Tuyền. . . . . . Tôi . . . . . ." Tiêu Hàn cam lòng đuổi theo bóng lưng của ông, câu còn chưa hết, Tả Tư Tuyền vào thư phòng, hơn nữa còn đóng cửa thư phòng lại.
Lại là tiếng đóng cửa!
Bạn đọc truyện tại di3n d@n l3 qu/y d0n
Tối nay bà hận nhất là tiếng đóng cửa!
Y Thần đóng cửa! Thần An đóng cửa! Ngay cả người chồng thương bà nhất cũng cho bà tiếng đóng cửa vang dội!
Bà đứng trong căn phòng trống trải, nước mắt như vỡ đê, liên tục rơi xuống.
bàn ăn, cơm tối phong phú chưa có dấu hiệu động vào, lạnh lẽo. . . . . .
Rời Vân Hồ, Thần Hi mang theo Y Thần, cũng biết nên đâu, muốn mang Y Thần về nhà, nhưng đâu mới là ngôi nhà thuộc về và Y Thần đây? Sau khi nghĩ tới nghĩ lui, hỏi Y Thần, "Y Bảo, chúng ta nhà ông nội Thái có được hay ? Nghe mấy ngày nay trong đại viện có tuyết rơi, chúng ta có thể ở trong đại viện chơi ném tuyết, còn có thể cùng em trai em trong đại viện nặn người tuyết! Còn có Tiểu Bàn! Như thế nào?"
Y Thần suy nghĩ chút, gật đầu, "Ừ!"
Thần Hi về phía cổng đại viện, đường, đều suy tư, phải làm thế nào để ràng chuyện này cho Y Thần đây, như thế nào mới để Y Thần đối mặt đây.
"Y Bảo, mẹ có thể thương lượng với con chuyện ?" Thần Hi thử cùng Y Thần khai thông, Y Thần thích người khác xem bé như người lớn mà đối đãi, hơn nữa bé cũng thích người trong nhà cùng bé thương lượng mọi chuyện.
Y Thần có trả lời, đôi mắt to có chút cảnh giác nhìn .
khỏi có chút khẩn trương, tay cầm tay bé của Y Thần khỏi nắm chặt, "Y Bảo, ra cậu út và mợ út. . . . . ."
" cần! Y Bảo muốn nghe!" Vừa nghe thấy tên hai người này, Y Thần liền kháng cự kêu to.
Thần Hi thể làm gì khác hơn là ngừng , được rồi, cần nóng nảy, từ từ thôi. . . . . .
Bạn đọc truyện tại Die en d@n le e quy d0n
——— —————— —————— —————— —————— —————— ———
Tả Thần An cũng mở cửa xe ra, đường lái xe về nhà, trong lòng cách nào bình tĩnh lại, chuyện xảy ra tối nay cứ từng chuyện từng chuyện ở trong đầu ngừng tái .
Y Thần khóc thút thít, mẹ ngừng giải thích, nước mắt Thần Hi, giống như ma quỷ cách nào xua được, ngừng ở trong đầu luân phiên tái , ngay cả từng lời cũng quên chữ từng câu từng câu tái diễn.
Hơn nữa Y Thần khóc lóc kể lể làm cho đau lòng thôi.
"Cậu út những là cậu út mà còn là ba?"
", cậu út phải là ba! Cậu út là cậu út!"
"Mẹ! Y Bảo muốn mẹ!"
"Con chán ghét cậu út! Cậu út tránh ra!"
đạp thắng xe, dừng lại ở ven đường, quyền đánh lên còi xe, xe phát ra tiếng ré dài.
khỏi lại nghĩ tới câu đó lại làm cho lòng càng đau lòng hơn —— mẹ!
Bởi vì quan tâm, bởi vì kính , cho nên thương thế này mới đau đớn như vậy!
Từng hình ảnh ở trong đầu ngừng chồng chéo lên nhau xuất , từ mẹ dắt tay của qua vô số con đường, lúc ngã bệnh mẹ trắng đêm ngủ canh giữ ở trước giường , chịu ăn cái gì, lúc đó mẹ chạy đôn chạy đáo tìm những sách dạy nấu ăn khác đổi những bữa ăn đa dạng phong phú cung cấp thêm dinh dưỡng cho , lần đầu tiên đeo lên khăn quàng đỏ mẹ rất kiêu ngạo nở nụ cười, học Piano, lần đầu tiên ở trước mặt người khác đánh đàn chính là vào ngày sinh nhật mẹ, nhớ mẹ hạnh phúc đến nỗi thiếu chút nữa khóc. . . . . .
Những mảnh trí nhớ tốt đẹp về mẹ kia, là mẹ của ngày hôm nay sao?
Tim của , nứt ra khe hở, máu tươi cũng theo khe hở đó trào ra . . . . . .
"Ở trong lòng con mẹ chính là người là người như vậy sao?"
"Con chất vấn mẹ, mẹ đau lòng sao?"
"Tư Tuyền, tôi có. . . . . . Tôi có. . . . . ."
Những lời này của mẹ, lần nữa vang lên ở bên tai , đột nhiên giật mình cái, giống như sáng tỏ thông suốt . . . . .
Vội vàng ở chung quanh sờ xoạn điện thoại, sau khi tìm thấy liền nhấn số điện thoại, "Alo, là tôi! . . . . . . Tra cho tôi chuyện. . . . . . Cảnh sát tra xét hơn mười ngày còn chưa có kết quả. . . . . . Các người tìm ! Hiệu suất nhanh hơn chút! Trong lòng ta có chút manh mối, cần các người chứng thực, càng nhanh càng tốt! Ừ. . . . . ."
Mới vừa chuyện điện thoại xong, điện thoại di động của liền vang lên, người gọi là. . . . . . Khả Tâm. . . . . .
do dự chút, tận lực để cho mình bình tĩnh lại, "Alo, Khả Tâm."
"Thần An, ở đâu?"
". . . . . . về nước rồi. Ở Bắc Kinh." gấp, còn chưa có cho Khả Tâm.
Trong nháy mắt bên kia có thanh.
"Khả Tâm?" nhàng gọi tiếng.
"Em ở đây. . . . . ." Cuối cùng cũng có hồi , giọng có chút run rẩy, ". . . . . . Còn có thể quay lại đây sao?"
hơi trầm mặc, "Khả Tâm. . . . . ."
"Thần An! Đừng !" Diệp Khả Tâm bị giật mình dường như cắt đứt lời , "Thần An. . . . . . Bắc Kinh, là buổi tối sao?"
"Đúng vậy. . . . . ."
"Bầu trời bao la của Bắc Kinh có sao ?"
nhìn cửa sổ bên ngoài chút, "Mây rất dầy, thấy được."
"Thần An. . . . . . Bên này là buổi sáng rồi. . . . . ." Giọng của sâu kín, "Thần An, hôm nay em vào phòng phẫu thuật. . . . . ."
" xin lỗi, nhớ, nhưng là . . . . . ." Đúng vậy, hôm nay Khả Tâm vào phòng phẫu thuật, nhưng vào lúc thể cầu toàn mọi chuyện, lựa chọn trở lại bên cạnh vợ con.
"Thần An. . . . . .Phẫu thuật có thể thành công sao?"
"Có thể! Nhất định có thể! Bác sĩ tỷ lệ thành công rất lớn!"
"Thần An. . . . . . khi tỉnh lại, người đầu tiên em nhìn thấy, là sao?"
——— —————— —————— —————— —————— ————————
Last edited by a moderator: 15/4/16