CHƯƠNG 234: EM EM EM
Dưới sân khấu hàng ghế thứ nhất người ngồi chính giữa, phải là ông nội Tả đó sao?
Còn có mấy cái ghế ngồi bên cạnh ông, hả? Lại có thể là ba của chị Loan Loan ngồi đấy! Còn có mấy người từng câu cá ngày ấy khi gặp ông nội……
bỗng dưng thấy hồi hộp, nhìn ra phía sau cánh gà nhìn , người kia, còn giơ cánh tay ra dấu OK với …….
Hừ, toàn bộ những thủ đoạn trước kia đều là do mưu kế giở trò cả……
Lại nhìn, Y Thần cũng ở bên cạnh hướng làm mặt quỷ……
Được rồi, cũng thể so đo với con nhóc kia được!
Nhưng mà, rất lo lắng thanh quản của hát có ra nổi ……
Nhớ đến Tổng giám đốc nhạc trong công ty Thần An tự mình đến dạy kèm cho mình, mỗi ngày ép chặt cổ luyện tập như gà gáy, đầu gỗ như vậy chỉ sợ đây là lần đầu tiên tổng giám đốc ấy gặp phải , tổng giám đốc sắp phát khóc rồi. Lại thực chỉ thích hợp hát mấy làn điệu dân ca ở quán bar, lừa mấy con ma men mà thôi……
Chỉ là, tổng giám đốc vẫn là tổng giám đốc, so với với Thần An còn lợi hại hơn nhiều, nhớ đến đoạn thời gian Thần An luyện tập cho , là làm cho giống như trở về ngày trước giải phóng a!
“Em ! Hát như vậy đúng!”
“Em ! Lạc giọng rồi!”
“Em ! Câu này em lạc giọng đến Vân Nam luôn rồi!”
“Em ! Giọng gió! Giọng gió lại quên sao? Em xướng lên cao giống như gà ô gáy vậy!”
chuyên tâm hát, rất muốn dựa dẫm vào , “Đừng có em nữa! mới là gà ô gáy! Em muốn dạy nữa! Em thích hát sao hát vậy! Em vốn là nghiệp dư mà! Cũng phải là ca sĩ công ty !” Lại còn chỉnh lên cao đoạn ca kịch có độ khó như vậy muốn hát, là miếng bánh mềm sao? biết công ty phát triển lên được như thế nào, với ánh mắt này của , nhìn người còn bị lầm, có thể chọn được ca sĩ thích hợp sao?
Hừ, còn cười! lại còn cười! “Em , chưa bao giờ tự mình chỉ dạy các ca sĩ trong công ty hát……”
“Khó trách trình đô dạy học của lại kém như vậy!” Hừ! Chưa từng nghe học trò là phải khích lệ từ mới lớn lên sao? Dạy như kiểu bây giờ của , thiên tài cũng bị tàn phế mất! truyện chỉ đăng duy nhất diễn; đàn; lê; quý; đôn; com.
Được rồi, lại có thể ghét bỏ trình độ dạy học kém này của , vậy mời cái vị trình độ dạy học tốt qua đây, vì vậy tổng giám đốc rực rỡ chói lọi lên sàn. Tổng giám đốc quả là tổng giám đốc! Dạy rất dễ hiểu! Hơn nữa người ta cũng rất đẹp trai nha…… Sau thời gian huấn luyện, liều chết liều sống cuối cùng cũng làm cho chất giọng mình trong trẻo hơn, Tổng giám đốc đẹp trai , nếu như cứ phát huy như vậy như trong ngày bình thường luyện tập, thành vấn đề……
Được rồi! liều thôi! Vì tổng giám đốc soái ca đẹp trai!
Ừ! Trước khi ra sân khấu tuyên bố như vậy! Vì Tổng giám đốc Cao soái ca đẹp trai, liều mạng! Dĩ nhiên, tiếp đến lại nhìn thấy Tả tổng giám đốc trong nháy mắt liền đen mặt, còn có tổng giám đốc nhạc có nỗi khổ khó a……
Ách, tổng giám đốc tự cầu nhiều phúc , người kia chắc quan báo tư thù giảm tiền lương đâu nhỉ?
Trong lúc miên man suy nghĩ, nhạc, sau lưng là màn máy chiếu lớn bắt đầu phát ra hình ảnh những hoa tuyết trắng xóa, hình ảnh hoa mai đỏ nở rộ, ánh đèn cũng sáng lên, tạo nên cảnh hoa mai đỏ cảnh đẹp ý vui, đầu hoa tuyết tuôn rơi, vừa ra trận, liền đẹp đến ngây người……
Người xem bên dưới bắt đầu vỗ tay, cũng bắt đầu ồn ào buôn chuyện bông đùa, “Tổng giám đốc Tả thiên vị nha! Tổng giám đốc Tả làm cho vợ đẹp như vậy! Tổng giám đốc Tả công bằng!”
Dưới sân khấu, mấy ông lão lớn tuổi nghe thấy liền cười với ông nội Tả, Lục Chính Vũ thấy mặt ông nội Tả tỏ vẻ phục, vội đùa, “ nhảm! thiên vị chính là biếu vợ mình, chẳng lẽ muốn biếu vợ mình cho vợ người khác a! Người ta còn chưa đồng ý nha!”
“Đúng vậy!” Ông nội Tả vội vàng góp lời.
Lực chú ý của Hạ Vãn Lộ lúc này từ trong suy nghĩ mông lung hoàn toàn tập trung đến dưới đài người mấy ông lão, thấy bọn họ , hiển nhiên là bàn tán về mình, sắc mặt ông nội cũng vui vẻ, chẳng lẽ là tốt về mình sao?
Nhưng bây giờ cũng còn thời gian để suy nghĩ, thầm nhẩm đếm giai điệu nhịp phách, sau đó bắt đầu hát, “Hoa mai đỏ núi đất hồng, chân giẫm lên ngàn dặm băng sương…….”
“Hay – ” vừa bắt đầu hát, biết ai mào đầu hét lên, còn vỗ tay.
Nhất thời, tiếng vỗ tay toàn trường như nước thủy triều, trong lòng dần dần ổn định lại, càng hát trạng thái càng tốt, cảm giác như mình đâu chỉ phát huy như lúc bình thường, quả như phát huy toàn bộ tài nghệ bản thân.
Sau khi nhạc dần kết thúc, và những diễn viên múa dần dần lui vào trong cánh gà, sau đó Y Thần mặc toàn thân quân trang màu đỏ, múa vòng lá cờ đỏ so với bé còn cao hơn vòng quanh sân khấu, sau đó bước bay vọt lên trung, đẹp giống như con linh dương phóng tới, lại ba tuổi Y Thần bắt đầu học múa, điểm này chân thực phải chơi, sau khi thuận lợi hoàn thành tạo hình của mình, bé hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang lui ra sau sân khấu……
Được rồi, này là nhóc Y Thần đòi nằng nặc nhất định phải thêm vào tiết mục đoạn ngắn, nhưng mà dường như hiệu quả tệ, tiếng vỗ tay của đoàn người cứ sóng sau cao hơn sóng trước.
“Ô! nhóc Hồng Quân này là nhị tiểu thư nhà ông sao? Người sao đáng như vậy chứ? Hay! Hay!” ông lão giơ ngón tay cái lên.
“Vợ của thằng nhóc Tiểu Tam Tử cũng khá nha! Hát hay, hóa trang tốt, diễn hình ảnh chị Giang, hay! Cùng thằng nhóc Tiểu Tam Tử nhà ông cũng xứng đôi đấy chứ! Đều là ca hát!”
“Đúng rồi! Khó trách thằng nhóc Tiểu Tam Tử nhà ông khuyến khích bọn tôi tới xem, này là cố ý muốn khoe khoang vợ mình đây mà, bây giờ còn có mấy người trẻ tuổi nào muốn hát những ca khúc nhạc xưa này nữa đâu? Cho nên tôi ông Tả này, thằng nhóc Tiểu Tam Tử nhà ông là có phúc, tính tình nàng dâu này nhất định rất tốt!”
Nghe mọi người khen, mặt ông nội Tả cũng lộ ra nụ cười đắc ý, cái gọi là già trẻ lớn , người tuổi càng lớn càng giống như đứa con nít, mà con nít có đứa nào thích khen chứ?
ra con nhóc Lộ Lộ này, lúc trước ông thích rồi, chỉ là biết vì sao lại chia tay với thằng nhóc Tiểu Tam Tử, chỉ là, có thể tìm được về cũng là chuyện tốt. Con nhóc này, thích hợp hơn đứa con nhà họ Diệp kia! Cũng phải con nhà họ Diệp tốt, chỉ là thằng nhóc Tiểu Tam Tử nhà ông là con ngựa đứt dây, con nhóc nhà họ Diệp quá hiền lành, trị được nó, vẫn là tính tình của Lộ Lộ đối với nó có chút tác dụng…… Bạn đọc truyện diễn; đàn;lê; quý; đôn; com.
Tiết mục nhà mình biểu diễn xong rồi, những tiết mục khác cũng còn tâm tình để nhìn xem nữa, chỉ chờ công bố giải thưởng nữa thôi. Chỉ thấy người dẫn chương trình còn chưa lên sân khấu, sân khấu trống rộng lớn Hồng Quân lại trở lại rồi, còn đứng giữa sân khấu hướng xuống phía dưới , “Ông cố! Con có giống Hồng Quân hay ? Có giống ?”
Dưới sân khấu nhất thời đồng loạt cười ầm cả lên, rất nhiều người trả lời thay, “Rất giống! Rất giống – ”
“Ha ha – ” con nhóc đứng sân khấu cười khúc khích, sau đó đưa tay hướng ông cố phía dưới sân khấu, “Y Bảo muốn xuống! Ông cố ôm – ”
“Cái con nhóc ngốc nghếch này! Mới vừa rồi còn làm Hồng Quân ! Bây giờ làm nũng!” Ông nội Tả khỏi cười.
Ở đây Lục Chính Vũ là người trẻ tuổi nhất, tự nhiên để ông nội Tả đứng lên ôm, tự mình lên trước, đưa hai cánh tay cười , “Để ông Lục ôm nào!”
Y Thần cũng có ngượng ngùng, nhảy lên liền nhảy chồm tới, vừa đúng nhảy vào trong lòng ông, sau khi Lục Chính Vũ bắt lấy được, cười ha ha quay lại ngồi xuống bên cạnh ông nội Tả.
Người xem ở gần đó mới phát , người này nhìn khá quen mắt nha……
Lại nhìn hàng ghế thứ nhất và thứ hai thậm chí ngay lối vào lối ra tất cả đều là những thanh niên trai tráng khỏe mạnh, sắc mặt từng người giống như mang mặt nạ sắt, trong lòng liền biết người này là……
Mọi người ngừng chặc lưỡi.
Lục Chính Vũ sợ ông nội Tả tuổi cao ôm nổi Y Thần, nên tự mình ôm lấy bé xem tiết mục, vậy mà Y Thần lại chịu ngoan, cứ bò qua bò lại giữa ông và ông nội Tả, chút cũng chịu an phận.
Đối với thế hệ thứ tư này của nhà mình, ông nội Tả nuông chiều đến cùng cực, Y Thần cố gắng như vậy muốn bò lên người ông, ông làm sao có thể ôm nó đây?
Vươn tay ôm lấy, thuận miệng hỏi, “Cậu út và mợ út con đâu? Sao lại mặc kệ con vậy? Để cho con ra ngoài đứng sân khấu bêu xấu hả?”
“Y Bảo đâu có bêu xấu đâu?" Y Thần rất vui chu miệng lên, ràng tất cả mọi người đều rất vui, còn vỗ tay khen bé mà, “Mợ út tháo nữ trang, cậu út hôn mợ út……”
Các ông lão lại cười rộ lên.
“ là lời con nít kiêng kỵ gì!” Ông nội Tả cũng cười , “Y Bảo mặc thân Hồng Quân rất đẹp mắt!”
“Y Bảo cũng dám nhìn! Y bảo đổi…… Ông cố…… Bây giờ Y Bảo ở nhà của cậu út, ông cố cũng đừng về đại viện, đến cùng ngủ với Y Bảo……” Suy nghĩ của Y Bảo chuyển rất nhanh, từ chuyện Hồng Quân nhảy phát chuyển sang vấn đề ngủ, nhưng mà lập tức nhảy thêm xa hơn, “ được rồi…… Nhà cậu út rất ở dưới…… Ông cố…… Ông mua cho cậu út ngôi nhà lớn hơn chút , được ?”
“A! Ông Tả này, con nhóc này quá thông minh , như vậy mà muốn móc của của ông rồi! nhọc lòng thằng nhóc Tiểu Tam Tử phí công thương nó!” đám Lão Ngoan Đồng thích trêu chọc con nít, nghe Y Thần vậy, rất vui vẻ!
Ông nội Tả chỉ híp mắt cười, thầm nghĩ, cậu út nhà con còn nhiều tiền hơn ông nữa kia, con lại còn theo phe cậu út! là con nhóc có lương tâm! Chuyện cho làm con thừa tự, ông cũng nghe , cảm thấy như vậy cũng tốt, lớn tuổi, chỉ cần có mấy bọn nhóc vui vẻ, sau này cũng luôn vui vẻ là được!
, Thần An và Hạ Vãn Lộ tay trong tay dắt nhau đến, đến trước mặt Hạ Vãn Lộ còn kiêng dè vùng tay khỏi Tả Thần An.
Ông nội Tả nhìn thấy, cũng khỏi buồn cười, còn che che giấu giấu gì nữa hả! Y Thần sớm chuyện hai đứa ra hết rồi!
“Chào ông nội, chúc mừng năm mới các ông! Chúc mừng năm mới chú Lục!” Hạ Vãn Lộ chào hỏi từng người .
“Tốt, lấy mấy câu con muốn đều hết, con còn lời nào để !” Tả Thần An cười .
“Con nhóc này! giỏi! Tiểu Tam Tử! Vợ con rất giỏi!” ông lão nhìn quen mắt giơ ngón tay cái lên.
Last edited by a moderator: 24/3/16