1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Kinh Thành Tam Thiếu: Ông Xã Gõ Cửa Lúc Nửa Đêm - Cát Tường Dạ (Full)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 229: KHẢ TÂM SAO RỒI?

      Hạ Vãn Lộ cảm thấy Thần Hi có thuật đọc tâm, vào giờ phút này lại là người duy nhất quan tâm đến tâm trạng của , ngay cả Tả Thần An, lúc này chỉ sợ cũng thể phân thân ra để chiếu cố đến . . . . . .

      cười cười, "Em hiểu." Cuối cùng, lại thêm câu, "Cám ơn chị, Thần Hi."

      Thần Hi hơi chấn động, ánh mắt nhìn hết sức phức tạp, cuối cùng vẫn là mỉm cười dịu dàng với , "Quần áo của chị dâu em mặc hợp, lớn quá, là em quá gầy, phải nuôi mập thêm mới được." Lại

      "Ừ. . . . . ." nghĩ cám ơn lần nữa, nhưng lại cảm thấy quá kiêu ngạo, chỉ ừ tiếng rồi hề thêm điều gì.

      từng cùng Thần Hi, cũng là ở trong đại viện này, từng có đoạn thời gian thân như bạn tốt, lúc ấy vẫn là y tá vô ưu vô lo ( có gì phải lo lắng, trăn trở) Hạ Vãn Lộ, Thần Hi mới vừa cưới lâu, thường thường trở lại thăm ông nội cùng em trai, dạy lái xe chính là Thần Hi.

      Thời gian năm năm, làm cho Thần Hi thành thục ít, giữa hai người biết tại sao còn thân thiết như ngày trước, trong đôi mắt Thần Hi nhiều hơn chút dấu vết của năm tháng, cảm thấy nắm bắt được ánh mắt của Thần Hi rồi. ***************

      Chỉ là, giống như trước kia, cảm kích Thần Hi, là bởi vì cho bảo bối thiên sứ, thứ hai là vào thời khắc như hôm nay là người duy nhất mỉm cười với .

      Hai người rất nhanh liền nấu mì xong, bưng từng chén từng chén ra ngoài, ông nội Tả cũng ra, Hạ Vãn Lộ ngồi ở cạnh bàn ăn, miếng ăn cũng trôi.

      Sinh nhật ăn mì, hàm ý trường thọ, nhưng hôm nay người nào còn có thể bưng tô mì câu "Sinh nhật vui vẻ, khỏe mạnh trường thọ đây?"

      Có. . . . . .

      Tống Hạo Nhiên. . . . . .

      Đứa bé hiểu chuyện, ở trước mặt ông nội lấy lòng, "Ông cố ngoại sinh nhật vui vẻ!"

      Nhất thời, Thần Hi cùng Tống Sở thiếu chút nữa bị sặc. . . . . .

      Tống Sở vội vàng muốn con ít lại, ăn nhanh chút!

      Ông nội Tả cũng tức giận, hừ hừ, "Cám ơn cháu cố! Đứa trẻ này, khi còn bé là đáng nhất, ba đứa cháu khi còn bé cũng là miệng lưỡi ngọt ngào làm người ta thích thôi, càng lớn lên càng kỳ cục! Xem những chuyện vừa xảy ra ! Cái này là chuyện gì! Chỉ là buổi sinh nhật nho của ta, lại có hai người phụ nữ tới cửa, là muốn cho Tiểu Tam Nhi (ông là Tả Thần An) có vợ lớn vợ cho đầy đủ sao? Hừ!"

      "Ông nội, Khả Tâm là con nuôi của mẹ. . . . . ." Làm sao Thần Hi biết ý định của mẹ chứ? Chỉ là, vẫn ở trước mặt ông nội cho lời giải thích.

      "Cái gì làm ướt đấy! Ta ăn no rồi! ra ngoài dạo, chính các ngươi ăn !" Ông nội Tả ném chiếc đũa xuống, ra cửa tìm lão hàng xóm dạo, giống như đối với chuyện Khả Tâm bị thương cũng để ở trong lòng.

      Đúng vậy, cả đời ông cụ có trường hợp nào chưa từng gặp qua? cái Diệp gia đủ làm cho ông để ở trong mắt, trò cười lần này, theo ý ông, cũng chỉ là trò hề mà thôi.

      Ông cụ vừa ,Tả Tiểu Bàn liền muốn về nhà ông ngoại, khí nơi này cậu bé thích, cậu bé ầm ĩ hồi, Tống Hạo Nhiên cũng muốn theo, bé mới vừa bị ba mắng, mới muốn ở lại nơi này.

      Lằng nhằng hồi hai cậu bé cũng rồi. Duy chỉ có Y Thần, bất luận Tống Hạo Nhiên gọi bé nhưthế nào, bé đều chịu , chỉ ngồi ngay ngắn bên cạnh Hạ Vãn Lộ.

      Thời gian từng giây từng phút trôi qua, mùa đông ban ngày vốn ngắn, rất nhanh, màn đêm liền hoàn toàn bao phủ. Tống Sở nhận điện thoại, cũng là có chuyện, ra ngoài, còn lại Thần Hi cùng mang theo Y Thần, khí càng thêm nặng nề.

      “Mợ út, mẹ, Y Thần hát cho hai người nghe được ?” Đứa bé cũng biết thời điểm nào thích hợp ca hát, chỉ đơn thuần cho là chỉ cần bé ca hát có thể làm cho mẹ cùng mợ út vui vẻ.

      “Được, mẹ thích nghe!” Đối với Y Thần, Thần Hi từ trước đến nay đều là cưng chiều, gần như là xin gì được nấy, huống chi lúc này Y Thần ràng nghĩ trêu chọc họ vui vẻ, có thể nào làm cho con bé thất vọng?

      Y Thần hứng trí bừng bừng bắt đầu hát, bài qua, Thần Hi cùng Hạ Vãn Lộ đều vô cùng nể mặt mà vỗ tay cổ vũ, nhưng Hạ Vãn Lộ cũng che giấu được tâm tình xuống thấp.

      Y Thần rất là vui vẻ, hát bài lại bài, lúc đầu Hạ Vãn Lộ còn có thể chăm chú lắng nghe, từ từ, liền thất thần, vỗ tay cũng có chút qua loa, Y Thần liền hát nữa, cực hiểu chuyện cầm tập tranh, ngồi ở bên người lật xem.

      Cuối cùng, điện thoại Thần Hi vang lên.

      “Là Thần An!” Sau khi Thần Hi với lập tức liền nhận, “Này, Thần An, như thế nào?”

      biết Thần An ở bên kia những gì, chỉ là Thần Hi ngừng đáp tốt tốt tốt.

      Đợi ấy xong điện thoại, Hạ Vãn Lộ dùng ánh mắt khẩn trương và mong đợi nhìn , Thần Hi trấn an mỉm cười, “Thần An gọi điện thoại cho em nhưng ai nhận, hỏi em làm gì.”

      “Em. . . . mang điện thoại di động.” Lúc ra khẩn trương cùng hốt hoảng, di động rơi ở trong nhà.

      Thần Hi gật đầu cái, “Thần An , muốn chị chăm sóc em tốt. Nó rất nhớ em.”

      Cái này dĩ nhiên biết, nhưng là tại sao Thần An cùng vài lời đây? Lúc này muốn nghe nhất chính là giọng của !

      Mặc dù có chút xíu thất vọng, nhưng vẫn là vì Thần An tìm lý do giải thích, có lẽ trong bệnh viện lúc này bề bộn hỗn loạn , biết Khả Tâm bị thương thế nào. . . .

      “Khả Tâm. . . tại như thế nào?” hỏi.

      Thần Hi lắc đầu cái, “Vẫn còn trong phòng cấp cứu, biết như thế nào. . .”

      Sắc mặt Hạ Vãn Lộ ràng tối sầm lại, Thần Hi thấy vậy an ủi, “Đừng lo lắng, có chuyện gì. . .”

      Làm sao Hạ Vãn Lộ biết Thần Hi là muốn an ủi ? Chính là y tá, tình hình lúc ấy cũng nhìn thấy, rất nguy hiểm. . . .

      “Đúng rồi, Thần An , để cho em về trước, nên ở trong đại viện suy nghĩ lung tung, bằng chị đưa em và Y Thần về trước!” Thần Hi lại .

      ấy lúc nào trở lại sao?” Cho dù biết lúc này thể rời bệnh viện, nhưng vẫn là nhịn được hỏi cái vấn đề này.

      Thần Hi lần nữa lắc đầu, “Chị cùng nó còn chưa xong, bên kia liền bắt đầu ầm ĩ, Thần An liền cúp điện thoại!”

      gật đầu cái, “Vậy cũng tốt, em về trước!” Ở chỗ này, cũng cảm thấy cách nào tự nhiên.

      Thần Hi cầm chìa khóa xe, dắt Y Thần, ba người rời Tả gia.

      Sau khi về đến nhà, Hạ Vãn Lộ mở tất cả đèn trong nhà, sau đó lấy quyển truyện ra, ôm Y Thần kể chuyện xưa cho bé.

      cảm thấy mình phải chuyện, nếu sợ hãi trong lòng cắn nuốt .

      Kể xong quyển truyện, đổi quyển khác, kể xong, lại đổi, cho đến cuối cùng, Y Thần bình thường thích nhất là nghe kể chuyện xưa cũng nghe đến mệt mỏi, che cái miệng nhắn liên tiếp ngáp.

      “Mợ út, kể nữa. . . .” Y Thần vừa đánh ngáp vừa .

      Hạ Vãn Lộ xem đồng hồ, thế nhưng nửa đêm rồi, khó trách Y Thần mệt mỏi như vậy, chính cũng kể đến miệng đắng lưỡi khô rồi, nhưng là, Thần An vẫn chưa về.

      “Mợ út, tại sao cậu út còn chưa về?” Y Thần buồn ngủ hỏi.

      hôn khuôn mặt nhắn của Y Thần cái, “Ừ, cậu út. . . . Tạm thời thể trở về, Y Thần ngủ trước có được hay ?”

      Mí mắt dưới của Y Thần muốn đánh nhau, nhưng vẫn là dụi dụi con mắt, miễn cưỡng chống đỡ , “ cần. . . .Cậu út về. . . . Y Thần thức với Mợ út. . . .”

      Tiểu Quai Quai này! Bảo sao thương cho được?

      Trong lòng Hạ Vãn Lộ hồi ấm áp, nhìn lại lần nữa nhắm mắt lại rồi, hô hấp cũng dần dần trầm ổn. . . .

      A! Đây là tiếng cười khẽ đầu tiên tối nay phát ra, là vì tiểu bảo bối đáng này. . . .

      ôm Y Thần về phòng, đặt nhè giường, mình cũng nằm ở bên cạnh bé, dán chặt vào thân thể mềm mại của bé, chỉ có ôm Y Thần, tâm mảnh hỗn độn của mới có thể thoáng an bình.

      Chỉ là, Y Thần ngủ, còn hai mắt tỉnh táo, làm sao mới có thể vượt qua đêm dài đau khổ này đây?

      Điện thoại di động của để ở đầu giường, cách mấy phút lại nhìn thời gian lần, chưa từng cảm thấy thời gian khổ sở như vậy.

      biết xem thời gian qua bao nhiêu lần, nhiều lần nghĩ biết có nên gọi điện thoại cho Thần An hay ? Nhưng là, vừa nghĩ tới chỉ trích của Tiêu Hàn, vừa nghĩ tới máu theo nước mà lan tỏa đầy đất, liền rút lui. . . .

      Vì vậy, tiếp tục đếm thời gian, cũng tiếp tục chịu đựng thời gian. . . .

      đêm này, cả đêm chưa ngủ, lỗ tai luôn bảo trì trong trạng thái khẩn trương cao độ, hi vọng nghe được tiếng động ở cửa, nhưng, mãi cho đến sắc trời trắng bệch, cũng nghe thấy thanh chờ mong.

      cũng nằm nữa, nằm cả đêm, suy nghĩ cả đêm, đầu bắt đầu căng đau, phải rời giường!

      Vừa đứng dậy, liền để cho chính mình nhàn rỗi, vì vậy bắt đầu vào phòng bếp làm bữa ăn sáng, làm bữa ăn sáng phong phú, món ăn càng phức tạp càng làm, như vậy mới có thể khiến cho thời gian chờ đợi ngắn hơn chút. . . .

      Khi làm xong toàn bộ bữa sáng, là 9h sáng, Y Thần còn chưa có tỉnh lại. Tối hôm qua bởi vì theo , Y Thần ngủ quá muộn, cho nên có ý định đánh thức Y Thần.

      lúc biết làm gì chuẩn bị tìm thêm chút chuyện gì đó để làm, liền vang lên tiếng mở cửa, tâm liền nhảy đến cổ họng, chạy gấp ra ngoài nghênh đón.

      Quả nhiên là .

      về rồi!” tiến lên, giúp treo áo khoác ngoài mới cởi ra lên, chỉ cảm thấy quần áo cũng ngưng tầng khí lạnh lẽo, thấm lạnh vào người.

      “Đúng!” Bộ dạng của xem ra cực kỳ mệt mỏi.

      “Ăn điểm tâm chưa? Em làm điểm tâm, lấy cho .” rất muốn hỏi vết thương của Khả Tâm, nhưng biết mở miệng như thế nào.

      lắc đầu, hướng phòng ngủ , vừa vừa , “ cần! ăn chút!”

      vào theo, còn muốn chút gì, nằm vật xuống ở giường.

      hiểu, chắc chắn là mệt muốn chết rồi. . . .

      “Khả Tâm. . . . Sao rồi?” vẫn là nhịn được hỏi, cẩn thận.
      Last edited by a moderator: 4/3/16
      trạch nữ thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 230: NĂM ĐÓ

      mở mắt ra, trong mắt tràn đầy tia máu đỏ li ti.

      Lúc này mới phát ra, má trái có chút sưng đỏ, hình như là. . . . . . Bị người khác đánh qua?

      lên phía trước, ngồi xuống ở bên giường, khẽ vuốt mặt của .

      rất nhạy cảm, liền đè lại tay của , nghĩ muốn cười với , nhưng nụ cười cũng rất là gượng ép.

      Vì vậy, tự động xem dấu vết mặt , làm như cái gì cũng nhìn thấy, trong lòng có dự cảm chẳng lành, Khả Tâm nhất định. . . . . . Lại

      nắm tay của , ở mặt mình nhàng ma sát, hồi lâu, mới , "Khả Tâm ấy. . . . . . Rất có thể lần nữa. . . . . ."

      Trong lòng "Đông" tiếng, có đồ vật gì đó rơi xuống, chìm xuống. . . . . .

      "Chỉ là ngoài ý muốn, dđlqđ em ngàn vạn lần được để ở trong lòng." Giọng của nghe dịu dàng như vậy.

      gật đầu cái, hoàn toàn bỏ quên chữ "Nữa" trong lời của .

      " ngủ chút !" đắp chăn cho tốt, nhàng ra khỏi phòng ngủ.

      Lần nữa trở về phòng ngủ, nghiêng thân, chóp mũi chạm vào gò má của Y Thần, mặt Y Thần khi ngủ tròn tròn đỏ hồng, cái miệng nhắn còn khẽ cong lên, sợi tóc mềm mại tinh tế có chút rối loạn, dung nhan ngọt ngào của tiểu bảo bối thiên sứ, cùng đường cong cứng rắn mạnh mẽ mặt của , lên tương phản như thế, nhưng là, hai người này mặt mày mắt mũi sao lại tương tự nhau như vậy. . . . . .

      Đây là hạnh phúc mà vô cùng quý trọng, hôm nay, vẫn mong đợi như cũ, chỉ mong, chỉ là mong đợi. . . . . .

      Tả Thần An ngủ cũng sâu, khoảng chừng là giờ sau, Y Thần tỉnh dậy, mang theo chút mơ hồ mở mắt, phát ngủ bên cạnh mình phải là mợ út, mà là cậu út.

      biết cậu út mấy giờ về nhà, nhưng bởi vì thói quen mấy ngày nay mỗi ngày đều ngủ cùng cậu út, biết vì sao, buổi tối thấy, bây giờ cũng đặc biệt muốn rời xa, lqđ nên thân thể mềm mại nhắn liền hướng trong ngực cậu út chui vào, miệng còn mềm mại gọi, "Cậu út. . . . . ."

      đột nhiên tỉnh dậy, chỉ cảm thấy mùi hương ngọt ngào xông vào mũi.

      biết người đứa bé này mùi thơm từ đâu bay tới, cũng cần nước hoa, sữa tắm bột giặt quần áo cái gì đều giống bọn họ, tại sao khi dựa vào người bé liền có cỗ mùi sữa ngọt ngào? Bé sớm còn bú sữa nữa nha. . . . . .

      Hơn nữa, chỉ quần áo có, ngay cả khi chuyện cũng tỏa ra mùi thơm cực kỳ ngọt ngào, trong lòng vốn có chút ổn định, trong khoảnh khắc liền bị hương thơm ngát này tràn đầy, ở mặt Y Thần hôn cái, thuận tay ôm thân thể nho của bé vào trong ngực, "Bảo bối ngủ với cậu út lát nữa nha!" Bạn đọc truyện *******************

      "Ừkm. . . . . ." Giọng Y Thần kéo được dài, thân thể nho an phận lộn xộn, "Y Thần muốn rời giường rồi. . . . . ."

      bất đắc dĩ, chỉ đành phải buông tay, nhìn chính bé tốn sức mặc quần áo cho bản thân, nhìn cái mông của bé chuyển chuyển chuyển đến bên giường sau đó trượt xuống giường, tiếp tục mang tất chạy tìm Hạ Vãn Lộ.

      Rất nhanh, bên ngoài truyền đến tiếng gọi mợ út của bé, cùng với Hạ Vãn Lộ giọng dặn dò, "Bảo bối Y Thần, giọng chút, đừng quấy rầy cậu út ngủ. . . . . ."

      Chỉ là, lại cách nào ngủ thêm nữa, tối hôm qua tình hình trong bệnh viện ở trong đầu lần nữa tái .

      Sau khi Diệp Khả Tâm bị đưa vào phòng cấp cứu, Tiêu Hàn liền báo cho cha của Khả Tâm là Diệp Thuần Lập. di3nd@nl3quyd0n

      có thể cảm thấy khi mẹ gọi điện thoại vô cùng khẩn trương, dĩ nhiên, mẹ mang Khả Tâm , lại ở Tả gia xảy ra chuyện lớn như vậy, bà như thế nào hướng ba người ta giao phó?

      Diệp Thuần Lập cũng chỉ có con , ngày thường cũng xem như trân bảo, biết được tin tức này lập tức chạy đến bệnh viện. Trong tình huống chưa biết tình hình con trong phòng cấp cứu, ông cực kỳ nóng nảy, hỏi tới cùng xảy ra chuyện gì.

      Tiêu Hàn liên tiếp xin lỗi cùng Diệp Thuần Lập, chỉ mình có chăm sóc tốt Khả Tâm, hướng ông xin lỗi, cũng bày tỏ nhất định phụ trách với Khả Tâm tới cùng, vậy mà, chữ cũng chuyện xảy ra đến tột cùng là như thế nào.

      Diệp Thuần Lập liền thể thái độ hài lòng đối với Tiêu Hàn, tiếp tục truy vấn đến cùng. Cuối cùng thể gạt được, Tiêu Hàn vẫn là ấp a ấp úng , dù sao đến cuối cùng chỉ cần Khả Tâm chuyện gì xảy ra mọi người liền biết hết rồi, lừa gạt cũng gạt được, dĩ nhiên, trọng điểm là đẩy trách nhiệm lên người Hạ Vãn Lộ, Hạ Vãn Lộ là như thế nào đụng vào Khả Tâm, hại Khả Tâm dẫm nước dưới chân nên bị trượt chân…

      Mặc dù Tả Tư Tuyền cùng tả Thần Viễn ở bên cạnh, nhưng cũng có chính mắt thấy chuyện gì xảy ra, đường lại rối rắm cũng có hỏi kịp, chỉ có Thần An, thấy mẹ như thế nào cho Hạ Vãn Lộ lối thoát, trong lòng bực tức, vì vậy đứng dậy, cải chính lời của mẹ,”Mẹ, phải! Trách nhiệm là của con! Là con hại Lộ Lộ ngã xuống, mới có thể xảy ra loạt chuyện sau đó, cùng Lộ Lộ hoàn toàn có quan hệ, chú Diệp muốn truy cứu trách nhiệm hãy truy cứu cháu !”

      Tiêu Hàn lúc ấy liều mạng kéo tay áo , nhưng chỉ câu, “Mẹ, nam nhân đại trượng phu dám làm dám chịu, để phụ nữ thay con chịu tiếng xấu phải là tác phong của con!”

      Lúc ấy Diệp Thuần Lập hết sức tức giận, vung tay đánh quyền lên mặt , hơn nữa mắng to, “Cái người vong ơn phụ nghĩa này! Con của ta kém điểm nào? Chỉ vì cậu bỏ ra nhiều thứ như vậy! Cậu muốn gặp nó còn chưa tính, còn hại nó thành như vậy! Cậu hại người còn để ý nhiều thứ vậy sao? Còn dám dám làm dám chịu? Ngược lại ta muốn xem lần này cậu chịu trách nhiệm như thế nào? Tốt nhất để ông trời làm cho cậu mù mòa lần nữa.”

      Tả gia cũng là gia đình bao che con cái, hơn nữa Tả Tư Tuyền, mặc dù đối với việc giáo dục con trai cực kì nghiêm nghị, nhưng là đứa bé nhà mình cũng chỉ có thể để mình đánh, bị Diệp Thuần lập đối xử như vậy, hơn nữa còn nguyền rủa Thần An mù lần nữa, có thể động chỗ thương tâm của người tả gia rồi, vì vậy Tả tư Tuyền cùng Tả Thần Viễn lập tức che chắn Thần An, Thần An nhà ông cũng dễ đụng nha! Nếu quyền này đánh trúng mắt, ai biết như thế nào?

      “Diệp lão đệ, khuyển tử(cách dùng cho người ) tốt, nhất định nghiêm gia quản giáo, Diệp lão đệ xin bớt giận.! Tả Tư Tuyền ngoài mắt khuyên ông, thực tế là bảo vệ con trai mình.

      Tiêu Hàn lại càng đau lòng con trai, ở trước mặt Diệp Thuần Lập hết lời tốt, hơn nữa liên tục cường điệu phụ trách đối với Khả Tâm.

      “Phụ trách? Các người là như thế nào phụ trách? Tiền? Diệp gia tôi rất thiếu tiền sao? Tôi cho các người biết, nếu như mà con tôi có việc gì, cũng thôi , nếu như có việc gì hay xảy ra, Tả Thần An, ông trời nếu để cho mắt cậu mù chính là ông trời mắt bị mù.”

      Quan hệ của Tả gia cùng Diệp gia từ trước đến nay coi như bình thường, thế nhưng kiện này lại làm cho Diệp Thuần Lập mất lý trí, ra những câu cho Tả gia mặt mũi.

      Nhưng bên Tả gia đuối lý, khôn khéo như Tiêu hàn cũng thể được gì, chỉ để tả Tư Tuyền ra mặt, hết lời đều đến mọi phương diện, mới dần dần làm cho cảm xúc của Diệp Thuần Lập bình tĩnh lại.

      Vậy mà, khi Khả Tâm từ phòng cấp cứu được đẩy ra ngoài, kết quả lại là … Quả lại mù lần nữa…

      Diệp Thuần Lập nghe xong vẻ mặt lập tức trở nên dữ tợn có thể giết chết Tả Thần An, nếu phải hai người Tả Tư Tuyền cùng Tả Thần Viễn lôi kéo, tình hình nhất định hỗn loạn mảnh.

      Vì vậy Diệp Thuần Lập bị nắm kéo chỉ là chỉ vào Tả Thần An mắng, mắng vong ân phụ nghĩa, muốn hãy giữ mắt mình cho cẩn thận…

      Sau khi Khả Tâm được đưa vào phòng bệnh, Diệp Thuần Lập liền canh giữ bên người con , mới bỏ qua Tả Thần An. Tiêu Hàn liền nhân cơ hội này kéo Tả Thần An đến chỗ người, đau lòng nhìn nhìn chỗ bị đánh mặt con trai, thấy chỉ là sưng đỏ da mới yên tâm.

      Bà vuốt mặt con trai, may mắn rất nhiều than thở, “Con, ánh mắt là thứ vô cùng quý giá, ngàn vạn lần được để cho có cái gì sơ suất…Mắt của con có khỏe ? có gì khác thường chứ?”

      lắc đầu cái.

      “Tất cả bác sĩ đều , vài năm sau con có thể xuất vài phản ứng. Diệp Thuần Lập cũng thế, cái gì , cố tình nguyền rủa mắt của con! là tức chết ta rồi! Con trai, con nhất định phải tốt! Mẹ cũng thể chịu nổi bị kinh sợ nha!” Tiêu Hàn thương con trai là phát ra từ nội tâm, hơn nữa cái tên nhóc này, từ đến lớn, càng để bà phải bận tâm nhiều hơn…

      “Mẹ, con sao! Chỉ là Khả Tâm… Quá may mắn rồi! ra , cũng là tốt….” Chỉ là sai người thôi…. hiểu rất thống khổ của người mù, hiểu Khả Tâm đối với chuyện bị này có nhiều sợ hãi, Khả Tâm năm đó, bởi vì bị mù mà trở nên u buồn đối với cuộc sống hoàn toàn mất hi vọng, lần nữa bị mù? có năng lực chịu đựng chuyện này hay ?

      “Khả Tâm cũng là đáng thương! Con trai! Con đúng thế…Ai… Mẹ chọn nhân duyên cho con làm sao có thể sai? Nếu như con cùng Khả Tâm kết hôn, chuyện hôm nay thế nào lại xảy ra? Con trai! Con quá cố chấp rồi! Mẹ cũng từng trải qua tuổi trẻ, tình cái này coi là gì! Tình cảm có thể bồi dưỡng! Chỉ cần hai người ghét lẫn nhau, ở chung chỗ lâu ngày, tự nhiên có tình cảm, có tình cảm từ từ thăng hoa thành tình , con cứ tin….” Tiêu Hàn thở dài .

      “Mẹ là ở thời đại nào, mà tại là thời đại nào?” Tả Thần An thích nhất mẹ đến cái đề tài này, lập tức phản bác, nhưng sau khi phản bác xong, lại ở trong lời của mẹ nghe ra chút tin tức,”Mẹ, chẳng lẽ mẹ cùng ba kết hôn phải là bởi vì tình ?” vẫn cho là cha mẹ vợ chồng tình thâm, là lựa chọn vì mà đến với nhau, nghe năm đó ba vì đoạn tình này với mẹ mà cùng người trong gia đình phản đối chuyện kết thân…..

      Tiêu Hàn trừng mắt liếc cái,”Làm sao có thể như vậy? Đương nhiên là bởi vì tình ! Ta như vậy là vì ta gặp nhiều, những phu nhân bằng hữu của ta muốn khá hơn chút phải đều là kết thân gia tộc sao? Cuối cùng còn phải là cùng nhau qua mấy chục năm?”

      Tả Thần An chỉ hừ tiếng, lên tiếng, trong lòng thầm nghĩ, đúng vậy, cùng nhau mấy chục năm, chỉ sợ những người kia biết chồng mình bên ngoài nuôi bao nhiêu phụ nữ…

      Tiêu Hàn thấy như thế, thể làm gì khác hơn lại than thở,”Con trai, Khả Tâm là toàn tâm toàn ý con, người vừa dịu dàng lại hiền thục, hoàn toàn có thể trở thành người vợ tốt, con cùng nó chỗ, tuyệt đối giống như cùng Hạ Vãn Lộ ở chung chỗ khổ sở nhiều như vậy, cuộc sống của các con rất yên tĩnh ngọt ngào, bình bình đạm đạm (bình thường) trôi qua.”

      “Mẹ, đừng nữa… Con kết hôn, Khả Tâm vẫn ở trong phòng bệnh, những thứ này hay chút nào.” nhanh chóng cắt đứt lời của mẹ.

      Tiêu Hàn cười lắc đầu, trong tươi cười có khổ sở khó “Thần An, con biết giác mạc của con năm đó là có được như thế nào sao?”
      Last edited by a moderator: 11/3/16

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 231: NỖI KHỔ TÂM CỦA MẸ

      Sau khi Tiêu Hàn những lời này, liền bối rối. . . . . .

      Lúc ấy giác mạc trong kho cực kỳ thiếu, biết, có vài người đợi nhiều năm cũng có đợi được giác mạc. cũng biết, người nhà vì để cho trong thời gian ngắn nhất được thay giác mạc, cố gắng làm rất nhiều chuyện, dựa vào thế lực nhà họ Tả tất nhiên cùng viện trưởng bệnh viện trao đổi.

      vẫn cho là trình tự như vậy, bệnh viện có giác mạc liền thông báo cho người nhà, sau đó có thể thuận lợi thay giác mạc, có lẽ, bên trong có ưu thế về ảnh hưởng của Tả gia, để cho so với bệnh nhân khác sớm hơn, so với bệnh nhân khác may mắn hơn, đây cũng là lý do tại sao sau khi phẫu thuật xong thăm cũng như chú ý những bệnh nhân bị mù, luôn luôn cho rằng là mình đoạt cơ hội của người khác, nhưng là, chẳng lẽ cái này còn có tình gì khác sao? di3nd@nl3quyd0n

      "Con trai, con có thể hiểu tâm tư của mẹ năm đó sao? Con là đứa con trai ta thương nhất, con và Thần Hi là thai đôi, vốn sữa mẹ cũng đủ, cho hai đứa các con bú càng thêm đủ, chỉ vì hai đứa, biết mẹ bỏ ra bao nhiêu tâm huyết. . . . . . lqđ Sức khỏe con lại tốt, ba ngày hai bữa liền vào bệnh viện, mẹ có lần nào sai bảo mẫu trông chừng con ? Đều là mẹ suốt đêm ngủ ở cùng với con, quan sát biến hóa của con, cho dù bình thường, mẹ cũng cho bảo mẫu ru con và Thần Hi ngủ, mỗi đêm đều là chính mẹ, khi đó ba con lo lắng chuyện nghiệp, mình mẹ mang theo hai đứa các con, mặc dù có bảo mẫu giúp tay, mà mẹ lại đối với bảo mẫu yên tâm, mọi chuyện trong nhà, khổ cực trong đó chỉ có người từng làm mẹ mới hiểu. . . . . . dđlqđ Sau lại vất vả để cho con ăn thêm thức ăn, con mỗi bữa đều là do tự tay mẹ điều phối, ăn như thế nào cho dinh dưỡng nhất, phối hợp như thế nào cho hợp lý nhất, đều là mẹ tìm kiếm từ các phương thuốc truyền thống, chỉ cần nghe có thứ gì đó giúp tăng cường sức khỏe, cũng tiếc tiền bạc mua cho con. . . . . . Dĩ nhiên, những thứ này đều là việc mẹ phải làm, cũng đáng để lấy ra khoe khoang, nhưng là, khi mẹ vất vả nhìn con từng ngày từng ngày khỏe mạnh lại, cuối cùng trưởng thành thành người đàn ông 1m8 đẹp trai, kết quả vui vẻ được mấy năm, con lại làm cho hai mắt trở nên mù lòa, cái này so với khoét trái tim của mẹ còn đau hơn. . . . . ." Nhớ lại những ngày đó, trong lòng Tiêu Hàn vẫn còn đau, vẫn là nhịn được lòng chua xót rơi lệ. bạn đọc truyện tại di@nd@nl@qu@d@n

      Tả Thần An phải động vật máu lạnh, từ đến lớn, mẹ đối với như thế nào, che chở ra sao, chưa từng quên, vì vậy, mặc dù đôi khi cũng cùng mẹ tranh chấp giận dỗi, nhưng phần máu mủ ruột thịt này nhưng chưa bao giờ gạt bỏ . Mẹ nhắc lại chuyện cũ, cũng gợi lên trong lòng tình cảm dịu dàng, "Mẹ, những thứ này con đều biết. . . . . ."

      "Biết! Con biết cái gì? Chỉ biết giận mẹ! Chỉ biết cùng mẹ tranh luận! Khi còn bé con ngoan ngoãn như thế nào, tại trưởng thành. . . . . ." Tiêu Hàn phát đề tài quá xa, liền dừng lại, than tiếng trở lại chuyện giác mạc, "Hai mắt người này vừa bị mù, nhưng do mẹ kéo dài, khi đó mẹ, bước vào giai đoạn đầu của bệnh tâm lý, chỉ cần nghe được giác mạc hoặc là tương tự giác mạc, ánh mắt đều tỏa sáng, khi đó Tả gia chúng ta có thể là muốn cái gì có cái đó, nhưng lúc này thể dùng đến tiền, lqđ lại thể mua được giác mạc cho con. . . . . . Sau đó, cuối cùng có bệnh viện gọi điện thoại tới cho mẹ, là có giác mạc rồi, chỉ là, thể thay cho con, đối phương chờ đợi còn trước cả con, hơn nữa người ta cũng rất để tâm chú ý, thế lực của người ta cũng , bác sĩ gọi cuộc điện thoại này cũng là vì quen biết mẹ nên mới len lén gọi cho mẹ, để cho mẹ nhanh chóng nghĩ biện pháp, nếu người ta chuẩn bị giải phẫu rồi."

      Tiêu Hàn nhìn cái, thấy giống như ngộ ra điều gì, liền gật đầu , " sai! Đối phương chính là Khả Tâm. . . . . . Khi đó, giác mạc chính là cuộc sống của mẹ! Mẹ so với bất kỳ ai đều xem trọng hơn! Vừa nghe thấy có giác mạc cũng quan tâm tới bất cứ điều gì, lqđ mẹ tìm được ba Khả Tâm, cầu xin ông ấy nhường lại giác mạc cho mẹ trước, để cho chúng ta làm phẫu thuật trước, nếu có nguyên do làm sao người ta có thể đáp ứng? Ai biết cơ hội này qua , phải đợi bao lâu nữa mới đến lượt mình? Mắt thấy tuổi trẻ của con trôi qua trong bóng tối đầy đau khổ, cha mẹ nào cũng đều nhẫn tâm . . . . . . Sau đó, mẹ kiên quyết, lời nào cũng ra hết, giác mạc này bất kể như thế nào tôi đều muốn lấy, tôi có thể đáp ứng bất kỳ điều kiện gì của !

      Lúc ấy Diệp Thuần Lập , biết Tả gia chúng ta tài cao thế lớn (có tiền có quyền), nhưng tài cao thế lớn cũng thể khi dễ người khác được, chẳng lẽ lại uy hiếp dụ dỗ cướp giác mạc của người khác hay sao? Mẹ dĩ nhiên dám như vậy, lại nài nỉ ông ấy rất lâu, chỉ kém quỳ xuống cầu xin ông ấy, cuối cùng ông ấy mới , con ông ấy chờ đợi giác mạc cũng chờ lâu lắm rồi, việc học dừng lại ở đó, tuổi trẻ cũng trôi qua ở đây, lần này nếu bỏ qua, lần sau biết lại chờ đợi bao lâu, hơn nữa thay giác mạc cũng có nguy hiểm, xuất biến chứng liền thể thay giác mạc được, ai cũng dám bảo đảm tương lai đứa trẻ như thế nào, Khả Tâm lại là con , trễ nãi quá lâu, sau này con bé kết hôn sinh con cũng chịu ảnh hưởng. . . . . . Mẹ đoán ý tứ của ông ấy, quả nhiên, cuối cùng ông ấy ra điều kiện của mình, khi đó con cũng là nhạc sĩ có chút danh tiếng, mà Khả Tâm là của người mê ca nhạc, rất thích con, người làm cha như ông ấy nếu có thể hoàn thành chuyện này, cũng có cái gì tiếc nuối, điều kiện của ông ấy đúng là, cho dù sau này Khả Tâm có thể hồi phục thị lực hay , Tả gia chúng ta đều phải chịu trách nhiệm tương lai của nó, là được. . . . . . Cùng con kết hôn. . . . . ."

      Tả Thần An chưa bao giờ biết còn có đoạn chuyện xưa như vậy, khó trách mẹ vẫn cố gắng gán ghép và Khả Tâm ở cùng nhau, nhưng là tại sao mẹ cho tới bây giờ chưa bao giờ kể chuyện này ra?

      "Chuyện này. . . . . . Ba con cũng biết. . . . . . Ba con thích mẹ độc đoán như vậy. . . . . ." Tiêu Hàn giải thích như thế, " tại mẹ cũng chỉ là khó xử của mình cho con biết, Khả Tâm xảy ra chuyện như vậy, Diệp Thuần Lập càng từ bỏ ý đồ, con xem làm sao làm , vẫn là đừng cho ba con biết, ba con đủ mệt mỏi lắm rồi, đừng tăng thêm phiền não cho ông ấy!"

      Tả Thần An rất đau lòng, với mẹ, "Mẹ! Mẹ biết, con tình nguyện cả đời sống trong bóng tối, chỉ muốn cùng Lộ Lộ ở chung chỗ!"

      Tiêu Hàn vừa nghe nước mắt rơi xuống, "Con lời này từng nghĩ qua cảm thụ của mẹ sao? Người làm mẹ này, mỗi ngày nhìn thấy cuộc sống của con ở trong bóng tối, trong lòng mẹ có bao nhiêu khó chịu? !"

      "Vậy. . . . . . Chẳng lẽ tại mẹ khó chịu sao?" Tả Thần An hỏi ngược lại.

      Nước mắt Tiêu Hàn làm lem lớp trang điểm của bà, "Khó chịu. . . . . . Nhưng thế giới này có cách nào quay trở lại . . . . . . Thần An. . . . . . có cách nào quay trở lại. . . . . ."

      Tả Thần An biết vì sao, cảm giác tinh thần Tiêu Hàn lúc này giống như sa sút, hoàn toàn có phong thái thoải mái mạnh mẽ trong ngày thường, tựa như . . . . . .

      Bị năm tháng làm già người phụ nữ bình thường. . . . . .

      cuối cùng trả lời mẹ như vậy, "Mẹ, theo như lời mẹ, có cách nào quay trở lại, hôn nhân của con cho Lộ Lộ, có cách nào cho con quay trở lại lần nữa, con quay trở lại."

      "Nhưng là, làm sao con có thể để cho mẹ giữ lời!" Tiêu Hàn gắt gao bắt lại, bộ dáng kia, giống như bắt được rơm rạ cứu mạng.

      "Vậy tại sao có thể để cho con giữ lời với Lộ Lộ?" Tả Thần An cảm thấy mẹ giống như đèn cạn dầu, lời hứa mà thôi, sao phải tích cực thực đến vậy?

      Cho dù là tại, nằm ở giường, cuối cùng dáng vẻ kia của mẹ vẫn còn in ở trong đầu , đây phải là tác phong làm việc trong ngày thường của mẹ, phải. . . . . .

      nhắm mắt lại, trong bóng tối suy nghĩ lần lượt thay đổi, lộn xộn, nghĩ ra cái nào . . . . . .

      Mẹ lúc ấy là sắp điên sao? Lại chính vì giác mạc mà cùng người quen biết như Diệp Thuần Lập đáp ứng cam kết?

      Nếu chỉ là lời cam kết suông như vậy? Phải để cho mẹ dùng thủ đoạn ép Hạ Vãn Lộ rời như vậy sao? Sau đó còn ủng hộ làm từ thiện, ủng hộ mỗi bệnh viện an ủi bệnh nhân? Hơn nữa còn rất đúng lúc, để cho Diệp Khả Tâm cùng gặp nhau? Chỉ sợ đúng lúc này cũng là cố ý an bài mà thôi. . . . . .

      ai biết, sở dĩ thích từ thiện như vậy, còn có nguyên nhân, là tại tu thiện duyên (ko biết, ai biết chỉ hà với). Nếu như ông trời chứng giám, nhân quả tuần hoàn, làm việc thiện như vậy có thể để cho sớm ngày đạt thành mong muốn trong lòng hay ? Mà ước nguyện duy nhất của chính là tìm được Hạ Vãn Lộ. . . . . .

      trầm tư, tiếng chuông điện thoại di động của biết ở trong xó xỉnh nào vang lên, vẫn còn mặc quần áo ngủ, trong túi cũng có cảm giác chấn động, nhớ tới là ở trong túi áo khoác, bị Hạ Vãn Lộ treo bên ngoài.

      Đứng dậy ra ngoài, tiếng chuông dần dần ràng, thấy Hạ Vãn Lộ cầm điện thoại di động do dự ở đó, là do dự nhận hay là muốn nhận chứ?

      Nghe thanh ra ngoài, vội vàng đưa tới cho , "Mẹ gọi điện thoại tới." DĐLQĐ

      nhận, trong tai nghe truyền đến giọng của mẹ, "Con! Tâm tình Khả Tâm rất ổn định. . . . . ."

      "Mẹ, người lại đến bệnh viện rồi sao?" Mẹ đối với Khả Tâm quá để ý, mọi người trở về nhà mấy phút đâu?

      "Đúng vậy! thế nào chuyện này Tả gia chúng ta cũng có trách nhiệm, xảy ra ở phòng bếp nhà chúng ta! Nếu như là người khác, chỉ sợ phải ra tòa gặp nhau, cũng may là có giao tình cùng Diệp gia, mặc dù Diệp Thuần Lập tính tình hơi nóng nảy, nhưng cuối cùng vẫn là đau lòng con , con thông minh chút, né tránh chút là được. . . . . ."

      Tả Thần An quay đầu lại liếc mắt nhìn Hạ Vãn Lộ, biết ngốc này có thể vì chuyện này này mà tự trách mình hay ? khéo lại làm bệnh tình nặng thêm. . . . . .

      "Con hiểu rồi!" cúp điện thoại, tới trước mặt .

      Hạ Vãn Lộ thử hỏi, "Nếu . . . . . . Em cũng đến bệnh viện xem qua tình hình ấy? Dù sao cũng là em. . . . . ."

      nhàng che môi của , "Đừng đoán mò! Cùng em liên can! Em ngàn vạn được nghĩ như vậy! Chỉ là ngoài ý muốn mà thôi! Em ở nhà chăm sóc tốt Y Thần là được! Sinh hoạt từ trước đến giờ thế nào bây giờ vẫn vậy! Cuộc thi của chung cư chúng ta vẫn phải tiếp tục làm tiếp, em cũng đừng buông xuống! Còn có Y Thần, nghỉ ngơi xong hôm nay cũng nên đến nhà trẻ rồi, trễ rất nhiều ngày!"
      Last edited by a moderator: 24/3/16

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      CHƯƠNG 232: CẦN THẦN AN NHƯ VẬY

      Tả Thần An rốt cuộc vẫn đến bệnh viện.

      Đứng trước cửa phòng bệnh, bên trong truyền ra giọng của Tiêu Hàn.

      “Khả Tâm, con cần khổ sở như vậy, bác sĩ cũng thể cấy ghép giác mạc lần hai, chỉ là tình hình này của con, hơi khó, khó có nghĩa là thể a! Bác sĩ sau khi tiến hành kiểm tra lại bàn bạc, hơn nữa chúng ta giúp con liên lạc với chuyên gia nước ngoài, nhất định giúp con có thể phục hồi thị lực mà!”

      Tả Thần An nghe lời mẹ mình , khỏi cảm khái, biết, còn tưởng rằng Tiêu Hàn là mẹ của Khả Tâm …… biết chừng nào mẹ mới chuyện với Hạ Vãn Lộ như vậy …… hoài nghi, ngày như vậy sao?

      Nhưng, bất luận mẹ thế nào, Khả Tâm vẫn trước sau hề trả lời.

      nghĩ nghĩ, đẩy cửa vào.

      Tiêu Hàn vừa nhìn thấy liền mừng rỡ , “Khả Tâm, Thần An đến rồi!”

      Đôi mắt Diệp Khả Tâm bị che băng gạc, nhìn thấy vẻ mặt, chỉ có đôi môi mím chặt tỏ vẫn còn ngây ngốc, nghe những lời này, bờ môi có hơi xúc động, nhưng là, chỉ thoáng qua rồi lại lâm vào ngây ngốc.

      Tả Thần An ho tiếng, nếu đến đây, cũng phải chút gì đó……

      “Khả Tâm……” nghĩ muốn xin lỗi”, nhưng lời đến bên miệng, lại cảm thấy ba chữ này có ý nghĩa gì cả, ra lời xin lỗi có thể trả lại cho Khả Tâm đôi mắt sáng sao? Sau khi trầm mặc trong giây lát, chỉ có thể cứng nhắc an ủi, “Khả Tâm, mẹ sai, nhất định có cách phục hồi thị lực, Bắc Kinh được, chúng ta ra nước ngoài!”

      Những lời này cho Khả Tâm nghe cũng vô dụng.

      nhớ ra được lúc ban đầu mình an ủi Khả Tâm mù như thế nào, khi đó, giống như tùy tiện gì đó, cũng có thể làm cho cười. Tiêu Hàn , tròn năm năm chính là mê những ca khúc của , thích , chẳng lẽ bởi vì, khi đó, đối với chính là dược liệu trị thương tốt nhất? Nhưng mà hôm nay, mắt dõi lên người Hạ Vãn Lộ, cho nên đối với Khả Tâm mà , dược liệu trị thương này mất hiệu nghiệm, thuốc còn tác dụng nữa?

      Cửa phòng bệnh lại vang lên, lại có người vào, lần này là Diệp Thuần Lập.

      Diệp Thuần Lập vừa nhìn thấy Tả Thần An lửa giận liền bùng nổ, bác sĩ cũng vừa cặn kẽ làm cho ông vất vả đè xuống lửa giận lần nữa dâng cao, xông lên muốn đánh người, miệng còn la hét, “Cái thằng trời đánh này! Mày làm Khả Tâm thành ra như vậy! Tao đánh chết mày tao phải họ Diệp!” (hoacodat: mình nghĩ lúc này Diệp Thuần Lập giận nên dùng từ thô lỗ chút)

      Tiêu Hàn sợ con trai lại bị đánh, chạy lên trước ngăn trước mặt Tả Thần An, ngay, “Chú Diệp xin bớt giận! Nể mặt giao tình hai gia đình nhà chúng ta xin bớt giận!”

      Diệp Thuần Lập lửa giận bốc lên đầu, lời Tiêu Hàn khuyên nào nghe lọt, vẫn muốn đuổi theo đánh Tả Thần An, Tiêu Hàn giống như gà mẹ bảo hộ Tả Thần An, dáng vẻ như nhận lỗi, trong phòng nhất thời loạn thành đoàn.

      Sau mấy phen lôi lôi kéo kéo, Tả Thần An đẩy mẹ mình ra, ngay thẳng đứng trước mặt Diệp Thuần Lập, “Đánh ! Nếu như đánh có thể làm chú Diệp hết giận đánh !” vì mẹ khổ sở ăn khép nép……

      “Ba! Đủ rồi!” Quả đấm của Diệp Thuần Lập còn chưa đánh xuống, Khả Tâm ở giường mở miệng chuyện rồi, đây là lời đầu tiên kể từ khi vào bệnh viện đến nay.

      Diệp Thuần Lập gạt ngang Tả Thần An, vội vàng chạy tới, “Khả Tâm, Khả Tâm con , ba làm con sợ hãi sao! Bây giờ thấy thế nào?”

      Diệp Khả Tâm trả lời cha mình, chỉ cứng ngắc , “Dì Tiêu à, Thần An, hai người về !”

      “Khả Tâm……” Tiêu Hàn giọng gọi tên .

      “Dì Tiêu, cám ơn dì quan tâm con, giờ con có sức lực tiếp đón nhiều người đến thăm, con cũng cần nghỉ ngơi, dì Tiêu, xin thứ cho Khả Tâm thất lễ.” Diệp Khả Tâm chuyện vô cùng lễ phép nhưng cũng vô cùng xa cách.

      “Hai người vẫn là !” Diệp Thuần Lập cũng xoay người lại .

      Tiêu Hàn ít khi nào bị mất mặt như vậy, lập tức cũng thấy mất mặt nếu như vẫn còn ở lại đây, kéo Tả Thần An rời khỏi phòng bệnh.

      Diệp Thuần Lập thấy bóng dáng bọn họ biến mất, mới với con , “ phải con luôn tâm tâm niệm niệm (ghi nhớ trong lòng) với Tả Thần An sao? Nó tới sao con lại đuổi nó ?”

      Diệp Khả Tâm vẫn lời nào.

      Diệp Thuần Lập liền thở dài, “Đều lòng phụ nữ như kim dưới đáy biển, Khả Tâm, con muốn gì cứ việc ra ngoài, đừng để ba suy đoán, suy đoán rất mệt mỏi!”

      đời này, Diệp Khả Tâm chỉ có Diệp Thuần Lập là người thân duy nhất, nghe ông như thế cũng cảm thấy đau khổ, càng thêm thương cảm cho cha mấy năm nay chăm sóc mình cũng dễ dàng gì, liền , “Ba, con có suy nghĩ gì cả, người đừng đoán mò.”

      “Vậy, Tả Thần An……”

      “Ba, Thần An kết hôn rồi, chẳng lẽ muốn con làm tiểu tam sao?” nhàng .

      “Ai ? Chỉ cần con muốn, ba có biện pháp khiến thằng nhóc đó chia tay con nhóc kia, cùng con danh chánh ngôn thuận ở chung chỗ! Con Diệp Thuần Lập ta khi nào phải làm tiểu tam chứ! Làm sao có thể!” Diệp Thuần Lập hầm hừ .

      Diệp Khả Tâm lại lâm vào trầm mặc……

      Diệp Thuần Lập cho là con tán thưởng ông làm như thế, liền thề, “Khả Tâm! Con chờ ! bao lâu nữa ba nhất định làm cho Tả Thần An danh chánh ngôn thuận cưới con vào cửa!”

      “Ba! Đừng……” Khả Tâm vội .

      “Thế nào? Rốt cuộc con muốn thế nào?” Diệp Thuần Lập bị con xoay mòng mòng làm cho ông biết phải làm sao cho phải, “Con , con sao ba làm vậy!”

      Diệp Khả Tâm cắn môi nửa ngày, mới giọng cực thấp ra câu, “Ba…… giờ con càng thêm xứng với ấy……”

      ra là như vậy……

      ra là do con cảm thấy mình có thể thể cấy ghép giác mạc lần thứ hai mà tự ti……

      “Ai con của ba xứng với nó?! Con của ba xinh đẹp, huệ chất lan tâm, dư sức xứng cùng thiếu gia nhà giàu! Con à, con yên tâm ! Ba nhất định làm cho con sáng mắt lại! Cái thằng nhóc Tả Thần An đó, nhất định là của con! Vẫn còn có dì Tiêu của con giúp đỡ cho con! Đừng lo lắng! Nhiệm vụ chính yếu nhất bây giờ của con chính là ăn được ngủ được, khỏe mạnh! Sau đó chờ ba sắp xếp cấy ghép giác mạc cho con, rồi thuận lợi vui vẻ gả vào nhà họ Tả!”

      Diệp Khả Tâm nghe cha già như đây là câu chuyện thần thoại vậy, sau đó cười khổ, “Ba, con rơi vào kết cục ngày hôm nay cũng nên tự trách bản thân mình……”

      bậy! Có trách cũng là trách thằng nhóc thối tha Tả Thần An!” Diệp Thuần Lập muốn nghe những lời này.



      …” Diệp Khả Tâm yếu ớt , “ trách Thần An, trách là tự chính con….. Nếu như phải con suy nghĩ viễn vông, thế nào lại xảy ra chuyện như vậy? ràng Thần An kết hôn rồi, con nên ôm hi vọng, liên tiếp xuất ở những trường hợp nên xuất , trừ tự rước lấy nhục còn có gì đâu? Lần này cũng như vậy, ràng là bữa tiệc sinh nhật của ông nội Thần An, con là người ngoài làm gì chứ? Còn phải là tự mình chuốc lấy phiền phức sao? Chính là vì lòng con ôm động cơ tốt, ông trời mới làm cho con bị báo ứng thế này…… Là báo ứng a……”

      cho bậy như vậy nữa!” Diệp Thuần Lập vui cắt đứt lời con , “Khả Tâm à! Con ngàn vạn lần đừng suy nghĩ như vậy! Cái gì là báo ứng chứ? Con lại làm chuyện gì xấu sao gọi là báo ứng? Có báo ứng cũng báo ứng lên người con, có báo ứng cũng báo ứng lên cái thằng nhóc Tả Thần An cái người vong ân phụ nghĩa kia mới phải!”

      “Ba…… Ba đừng Thần An như vậy……”

      Diệp Thuần Lập liền , “Nhìn nhìn ! Mới vừa rồi còn gì kia? Bây giờ lại giúp cho thằng nhóc đó rồi! Con a, cứ bảo vệ cho nó ! Ba còn biết tâm tư của con sao? Chính là bỏ được nó! Con còn nhớ ? Từ đến lớn, bất kể con thích cái gì ba đều cũng mua về cho con, cho nên, Khả Tâm, ba làm cho con thất vọng đâu!”

      “Ba…… Thần An cũng phải là đồ……”

      “Quản nó khỉ gió có phải là đồ hay , phải con thích nó sao? Con a, bây giờ mặc dù té ngã mắt bị thương, nhưng mọi thứ cũng phải suy nghĩ theo hướng tích cực, ba nhận thấy, lại nghĩ đây là cơ hội tốt, con nên lợi dụng cơ hội này để chiếm được đồng tình từ Tả Thần An, con xem bây giờ , phải hễ kêu Tả Thần An cái là nó tới hay sao? Trong lòng nó vẫn còn áy náy, con tốt nhất lợi dụng phần áy náy này của nó, sau đó lại nghĩ biện pháp tăng quan hệ thêm bước, đàn ông mà, ba rất ! Chỉ cần con chiếm phần chủ động, hơn nữa ba ở bên giúp con thêm lửa, thể thành công!”

      Diệp Khả Tâm lặng lẽ nghe, gì thêm……

      đường từ bệnh viện trở về, Tiêu Hàn lái xe của mình, mà ngồi trong xe của con trai, dáng vẻ giống như rất phiền não.

      “Mẹ, con đưa mẹ về nhà nghỉ ngơi lát nha?” hỏi. Mẹ của , từ tối hôm qua vẫn thức trắng đêm hề chợp mắt.

      “Ừ! Cũng nên về nhà nghỉ ngơi !” Tiêu Hàn tựa lưng vào ghế xe, thở ra hơi.

      Tiêu Hàn và Tả Tư Tuyền vẫn ở nhà của tại Vân Hồ, vì vậy, hướng nơi ấy đến.

      “Thần An a! Mẹ nghĩ con nên trả lại Y Thần , chuyện làm con thừa tự như thế đối với cảm nghĩ trong lòng đứa trẻ có ảnh hưởng, trong lòng nó khó tránh khỏi nghĩ ba mẹ nó cần nó, mới có ý tưởng đưa nó cho cậu nuôi.” Tiêu Hàn dựa lưng vào ghế, mắt khép hờ chậm rãi .

      “Mẹ, chuyện này mẹ đừng nên quan tâm……” Nghĩ, mẹ quan tâm chuyện này nhiều quá rồi……

      Tiêu Hàn nghe vậy liền nhíu mày, “Tại sao mẹ thể quan tâm? Con xem tại sao mẹ thể quan tâm nào? Chuyện của Khả Tâm cũng đủ làm cho đầu mẹ choáng váng cả rồi!”

      “Mẹ! Người cũng cần phiền não như vậy, có mấy lời con ra cũng có chút máu lạnh, nhưng mà chuyện của Khả Tâm thực là chuyện ngoài ý muốn, chúng ta ai cũng mong muốn như thế! tại chúng ta chỉ có thể tận lực tìm cách chữa trị cho ấy, trợ giúp ấy, về phần chuyện nào khác, mẹ vẫn cứ âu lo phiền não cũng có tác dụng gì!” Tả Thần An cảm thấy mẹ mình lo lắng quá mức, cũng đồng tình với Khả Tâm, cũng thực cảm thấy áy náy, nhưng mà, trừ việc lo trị mắt cho Khả Tâm còn có thể làm gì được nữa? Chẳng lẽ lưng phải treo lên thập tự giá mới có ích sao? Nếu tận lực, Diệp Thuần Lập vẫn cảm thấy cam tâm, vậy có thể kiện ra tòa , sơ suất đánh người cũng được đánh người ngoài ý muốn cũng tốt, đều nhận trách nhiệm!
      Last edited by a moderator: 24/3/16

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      CHƯƠNG 233: LÒNG NGỔN NGANG (cv: Khúc khúc đoạn trường)

      “Sao lại vô dụng? Nếu như phải con chịu kết hôn với Khả Tâm sao vô dụng!” Tiêu Hàn nghe con trai vậy, lại bắt đầu nhắc chuyện cũ.

      Tả Thần An mặt xụ xuống vẻ mặt khó coi, muốn cái gì, lại nhịn xuống.

      “Nếu như mắt của Khả Tâm thể khôi phục lại thị lực, chúng ta làm sao có thể phụ lòng người ta! Mấy năm nay, tình cảm Khả Tâm đối với con luôn lòng, trắng ra là, lần này nó bị mù, là do con nhóc họ Hạ kia có lỗi, mẹ sợ đến sau này lòng con cũng an tâm nha……” Tiêu Hàn thấy lên tiếng, trầm trọng thêm.

      Rốt cuộc Tả Thần An cũng thể nhịn được nữa, nặng nề , “Nếu như ấy còn cách nào khôi phục thị lực, con lấy đôi mắt mình bồi thường cho ấy, được rồi chứ?”

      “Con…..” Tiêu Hàn á khẩu trả lời được, cuối cùng chỉ câu “ là làm mình tức chết mà!” để chấm dứt.

      Cuộc trò chuyện của hai mẹ con bị chấm dứt như vậy, mặt Thần An như bị phủ lớp mây đen, mắt Diệp Khả Tâm bị thương có trách nhiệm, phủ nhận, nhưng nếu lấy trách nhiệm này dính lên chuyện hôn nhân, vậy được! Tiêu Hàn bị lời ác độc thốt ra từ miệng con trai làm cho kinh hoảng dám lung tung thêm nữa, đường im lặng đến Vân Hồ, Tiêu Hàn còn chần chờ như muốn gì, ngồi nán lại ghế lát, khi thấy sắc mặt kia của con trai, mới chịu xuống xe.

      Sau đó, Tiêu Hàn còn nhắc lại hôn của và Khả Tâm nữa, mà mắt của Khả Tâm, bác sĩ khả quan, cảm xúc của Khả Tâm cũng theo đó càng xuống thấp, thường thường nằm giường bệnh cũng hơn nửa ngày, cả người đều nhúc nhích.

      Đối với Khả Tâm, Tiêu Hàn ngược lại thương cảm là người bệnh, huống chi lòng áy náy nhà họ Tả thiếu nợ , cho nên bất kể lúc trước có hiềm khích, vẫn đến thăm , mỗi lần đến, Khả Tâm vẫn luôn yên tĩnh như vậy, giống như toàn bộ thế giới cũng hề tồn tại.

      Diệp Khả Tâm bao giờ chuyện nữa, khiến Diệp Thuần Lập và Tiêu Hàn đều hết sức lo lắng, trừ càng gấp gáp liên lạc với các bệnh viện nước ngoài ra, cũng còn cách nào khác.

      Hôm nay lúc chạng vạng tối, Diệp Thuần Lập và Tiêu Hàn đều ở đây, Diệp Khả Tâm đột nhiên với y tá chăm sóc đặc biệt, muốn ra ngoài chút.

      Y tá chăm sóc đặc biệt dám tự làm chủ, muốn gọi điện thoại xin phép Diệp Thuần Lập.

      Diệp Khả Tâm ngăn lại, nếu ba nghe được biết cầu xin càng được, cần làm chuyện thừa .

      Y tá chăm sóc đặc biệt thể làm gì khác hơn là mặc cho bộ quần áo dày, đẩy ra cửa.

      nghĩ đến, lại muốn đón taxi, tên nơi, ngay cả y tá chăm sóc đặc biệt cũng biết đó là nơi nào.

      Sau khi đến nơi, ngồi xe lăn, miệng lại chỉ điểm cho y tá chăm sóc đặc biệt đẩy theo hướng chỉ, lâu đến nơi này, hoàn cảnh có chút thay đổi, mất chút thời gian gian nan mới tìm được chỗ ngồi muốn. Truyện đăng duy nhất diễn_đàn_lê_quý_đôn.com

      Nơi này khó có được có mảnh đất trống, phía trước có cái hồ nho , hoặc là hồ nước càng thích hợp hơn, bởi vì là mùa đông, cỏ cây tiêu điều, nếu vào xuân hè, vậy cũng là thảm hoa cỏ xanh ngát, chỗ như vậy, ở thành phố ồn ào này, cũng coi như là chốn bồng lai.

      Diệp Khả Tâm ngồi lẳng lặng, lời nào, y tá chăm sóc đặc biệt cũng biết muốn làm gì, thể làm gì khác hơn là lẳng lặng cùng ăn với .

      Hồi lâu, nhìn thấy trời sắp tối, Diệp Khả Tâm đột nhiên lại hỏi, “Trời nơi này, là màu gì?”

      Y tá chăm sóc đặc biệt như vừa thoát khỏi mộng, “Là màu xám! Diệp tiểu thư, trời sắp tối rồi, chúng ta tranh thủ về phòng ăn tối, chúng ta vẫn là tranh thủ thời gian trở về thôi!” Lại chỉ có hai người con là hai người họ, còn bị mù, nếu lỡ có người xấu đến phải làm thế nào?

      mặt đất có cỏ ?” dường như bỏ quên lời nửa câu sau của y tá chăm sóc đặc biệt, tiếp tục hỏi.

      “Bây giờ là mùa đông làm gì có cỏ chứ?” Y tá chăm sóc đặc biệt có chút lo lắng rồi, nơi hẻo lánh này, lại chỉ có hai người con là bọn họ, người còn bị mù, nếu như gặp phải người xấu phải làm sao?

      Diệp Khả Tâm vẫn nghe ra trong lời của y tá chăm sóc đặc biệt có lo lắng, hít hơi sâu, “Vậy trong hồ chắc cũng có hoa sen rồi, vào mùa hè, hoa sen nơi này rất đẹp, có ai quấy nhiễu đến cảnh đẹp nơi này…… rất đẹp, so với Viên Minh Viên và Thanh Hoa Lý Diện còn thanh cao hơn, hoa sen vốn là loài thanh cao, nên bị nhiều du khách đến quấy rầy, dính mùi tiền hôi tanh.”

      Y tá chăm sóc đặc biệt nào có tâm tình nghe hoa sen nơi này, muốn lần nữa khuyên nhanh nhanh trở về, lại thấy bên bờ hồ biết lúc nào lại thêm người.

      có chút sợ, giọng với Diệp Khả Tâm, “Diệp tiểu thư, vẫn là về thôi, có người đến, sợ là người xấu……”

      Diệp Khả Tâm giọng có chút đau khổ trào phúng, “Dáng vẻ tôi thế này, tài sắc, bây giờ còn sợ người xấu gì nữa?”

      Nhưng mà tôi sợ a…… Trong lòng y tá chăm sóc đặc biệt ngừng kêu khổ.

      Chợt, đột nhiên lại truyền tới tiếng kèn acmonica, khỏi cảm thán, “Nếu giờ là mùa hè, từ đây hướng đến hồ sen, thổi khúc kèn acmonica, cũng là hợp với tình hình, chỉ là……” Chỉ là người thổi kèn này, lại thổi bài hát Tế Hạ…… Tế Hạ, là ma chướng trong lòng …... Hẳn là tới chỗ nào cũng trốn thoát bóng dáng của , ngay cả nơi hoang vu bên hồ sen ai biết tới này cũng có người nhắc nhở , tồn tại của ……

      Nhưng mà, tới nơi này cũng phải là đến tìm kiếm hình ảnh tồn tại của đó sao? Năm ấy, vào tháng này, ngày đó, từng theo đến nơi này, cho biết bầu trời xanh thăm thẳm, lá cỏ rất xanh, hoa sen khoe sắc nở rộ……

      Đó là trong những kỉ niệm ít ỏi giữa , vậy năm ấy tháng ấy ngày ấy hoa sen giữa gió sương đầm hồ trong thế giới bóng tối u ám của phác họa ra bức tranh xinh đẹp……

      Chỉ là, chuyện cho tới bây giờ, thà biết bầu trời như vậy, cỏ như vậy, hương hoa sen như vậy……

      Nghe nữa, chỉ cảm thấy lòng càng ngổn ngang.

      Biết khó chịu, cũng muốn vì thế mà rời nghe nữa, nhưng mà, bài hát này cùng con người của như có ma lực, ngày càng tăng sức hấp dẫn với , cho đến cuối cùng, người nọ cũng thổi bài hát Tế Hạ nữa, mới thở dài hơi nhõm……

      thôi.” giọng với y tá chăm sóc đặc biệt, tránh quấy rầy nhã hứng thổi kèn của người này.

      biết ta ( ta) là ai, hơn nữa cũng nhìn thấy thân hình ta ( ta), cũng biết ta ( ta) là già hay trẻ, thậm chí là nam hay nữ cũng biết, cũng có ý định tìm hiểu, nhưng mà, vẫn cảm kích ta ( ta), cảm kích ta ( ta) giống như đều thích Tế Hạ, cảm ơn giờ phút này, bọn họ cùng nhau chia sẻ Tế Hạ……

      Diệp Khả Tâm, Tế Hạ người này, đến tột cùng ở trong lòng mày là vết thương khắc sâu thế nào?

      Khi trở về bệnh viện, cũng khá muộn, Diệp Thuần Lập đứng trong phòng bệnh gấp đến độ lại vòng vòng, cầm cái điện thoại

      Mắng người, đoán là mắng đối phương sao lại vô dụng đến vậy, tìm khắp mọi nơi mà người vẫn thấy……

      “Ba, con về.” nhàng tiếng, khiến toàn bộ lửa giận Diệp Thuần Lập đều tiêu tán. Truyện chỉ đăng diễn.đàn.lê.quý.do0n.com

      “Khả Tâm! Con đâu chứ? Hù chết ba rồi!” Diệp Thuần Lập vội vàng ôm con từ trong ghế xe lăn lên, nhét vào trong chăn. ra ngoài chuyến, toàn thân lạnh cóng như băng, Diệp Thuần Lập khỏi cau mày, “Con xem con , bên ngoài rất lạnh nha!”

      “Chỉ là hóng gió thôi mà, hít thở chút khí trong lành, đến bệnh viện lâu như vậy, người cũng muốn ngộp thở chết rồi.” .

      Hôm nay khó có được con đột nhiên mở miệng chuyện, Diệp Thuần Lập cực kỳ cao hứng, “Hả? đâu vậy?”

      Bờ môi Diệp Khả Tâm hờ hững , “Chỗ đó, người phàm tục nên biết……”

      Diệp Thuần Lập vừa buồn bực vừa buồn cười, “ như vậy trong mắt con ba chính là người phàm tục sao?” Bất kể thế nào, chỉ cần con nghĩ thông suốt trong lòng ông rất cao hứng, con trào phúng ông cũng thèm để ý.

      Diệp Khả Tâm cũng nữa, coi như là đồng ý.

      Diệp Thuần Lập thấy khó có lần mở miệng chuyện, muốn đùa nhiều với , tiếc rằng lại chịu mở miệng chuyện nữa, đành thôi.

      Từ đó về sau, Diệp Khả Tâm thường bảo y tác chăm sóc đặc biệt đẩy đến bờ hồ ấy, mà chỗ đó, giống như là nơi chữa bệnh hiệu quả, làm cho cảm xúc của chuyển biến tốt lên ít.

      Y tá chăm sóc đặc biệt đối với việc thích đến đó cảm thấy hiểu nổi, nếu như là mùa hè, như lời của ấy, còn có thể ngắm hoa sen, nhưng làm như thế vào mùa đông lạnh lẽo thế này, tất cả đều tiêu điều, gió ở mép nước còn lạnh cóng, quả muốn thổi người ta thành băng luôn ấy chứ……

      Diệp tiểu thư đó là nơi người phàm tục biết đến, có lẽ người phàm tục, hiểu được vẻ đẹp của nó, nhưng đứng nơi chỗ tồi tàn đó, nào có thể cảm nhận vẻ đẹp để chứ? Hơn nữa, cho dù là nơi rất đẹp, Diệp tiểu thư cũng nhìn thấy nha…… Dĩ nhiên, lời này đánh chết cũng dám ra……

      Chỉ là Diệp Khả Tâm vào giờ phút nào cũng chỉ lầm bầm câu, “Đẹp, nó là cảnh đẹp trong lòng gì đó.”

      Được rồi, y tá chăm sóc đặc biệt càng hiểu…… Chỉ cần xảy ra chuyện là tốt rồi…… Nếu y tá chăm sóc đặc biệt nho làm sao đảm nhận nổi trách nhiệm này đây……

      ——— —————— —————— —————— —————— —————— —————

      Chớp mắt tới Tết Nguyên Đán rồi.

      Chỗ chung cư bọn Hạ Vãn Lộ ở sau tháng chuẩn bị hội diễn văn nghệ, rốt cuộc cũng chính thức mở màn.

      Tả Thần An coi đây là chuyện trọng đại, buổi diễn tối hôm đó, đem thợ trang điểm chuyên nghiệp ban nhạc gì gì đó tất cả đều gọi tới, cho tất cả người tham gia dự thi đều hóa trang phối nhạc ra sao thế nào, dĩ nhiên, chút ý nhất vẫn là bà xã mình, nhất định phải trang điểm cho xinh đẹp.

      Tiết mục hát đơn của Hạ Vãn Lộ là tiết mục thứ năm, hát và múa bài “Hồng Mai Tán”, ca khúc nhạc đỏ kinh điển nha!

      Là đề nghị của Tả Thần An, để hát chính, sau đó để những người khác làm người múa minh họa cùng , ngay cả nhóc Y Thần cũng thêm vào làm tăng điểm mới lạ. (hoacodat: chém)

      Đồng phục cũng là màu đỏ, hoàn toàn bị hóa trang thành chị Giang, vẫn đeo người chiếc khăn quàng cổ kinh điển, hơn nữa còn mang tóc giả giống như kiểu của chị Giang, nhanh chóng cũng nhận ra chính mình trong gương luôn rồi.

      Vẫn hiểu Tả Thần An tại sao muốn dựng tiết mục bài hát nhạc đỏ như vậy, nhưng mà, sau khi lên sân khấu, rốt cuộc cũng hiểu……
      Last edited by a moderator: 24/3/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :