CHƯƠNG 219: HÔN LỄ CỔ TÍCH 2
“Được rồi, đến ngay.” Tả Thần An mở hộp trang điểm, ấn ngồi vào ghế, tay với lấy lược, bắt đầu chải tóc cho .
chợt nhớ đến lời từng , chờ đến ngày chúng ta kết hôn, lại làm tóc cho em, nhất định phải tự tay làm!
Người đàn ông này làm cho khóc, làm cười, sống chết cũng muốn từ bỏ, sao có thẻ vứt bỏ đây?
Đôi mắt rũ xuống, cảm thụ ngón tay dịu dàng chải tóc, trong mắt mảnh ướt át, thiếu chút nữa phá hủy lớp trang điểm vừa mới làm xong……
Ngón tay dài của linh hoạt, động tác thuần thục, mái tóc thẳng đen nhánh của thay đổi trong đôi tay , trong nháy mắt liền thành búi tóc đơn giản, giống như những nhà tạo mẫu tóc chuyên nghiệp cần rất nhiều kẹp tóc, cũng có uốn uốn dưới, chỉ là búi tóc mà thôi, thậm chí cũng có trang sức điểm xuyến nào, nhưng là, lại càng nổi bật lên gương mặt tinh xảo của , khí chất uyển chuyển hàm xúc.
“ dâu là đẹp!” Ngay cả những thợ trang điểm ở đây cũng khen nức nở.
cười cười, che giấu chút nào kiêu ngạo cùng tự đắc của mình, dâu của , trong mắt , vĩnh viễn là người đẹp nhất đó!
“Lại đây , dâu của chúng ta!” đưa cánh tay mình ra, chính mình mặc bộ lễ phục đuôi tôm, khí chất giống hệt hoàng tử.
biết mang đâu, nhưng mà, biết, người đàn ông này mỗi việc đều hết sức phí tâm cũng chỉ là vì , có lý do gì phải hoài nghi cả……
Nếu như, đây chỉ là chuyện cổ tích, coi như là cổ tích, cũng làm cho trầm luân trong truyện cổ tích này lần này thôi…… nghĩ, có xinh đẹp nào có thể cự tuyệt nổi dụ hoặc như thế, dù là ngày mai khi trong truyện cổ tích tỉnh lại trở lại thực tế phải tan xương nát thịt, này cũng đáng giấc mộng rồi……
duỗi tay vào bàn tay khom người xuống, do dự nữa……
Nhóc Y Thần nhìn thấy tất cả màn này cũng ngập tràn tò mò, nhưng mà cậu út cho bé nhiệm vụ thể làm hỏng chuyện được. Truyện chỉ đăng duy nhất diễn_đàn_lê_quý_đôn. Vui lòng đọc truyện trang chính chủ, ủng hộ nhóm editor các bạn nha.
“! Tiểu công chúa!” Tả Thần An nở nụ cười mê người nhìn bộ lễ phục hoa đồng do Y Thần mặc, Y Thần sớm chuẩn bị xong, lập tức cầm lấy váy cưới chấm đất của Hạ Vãn Lộ, như cầm thánh vật vậy, ở phía sau bọn họ.
Sau khi ra đến bên ngoài, Y Thần và Hạ Vãn Lộ cùng đồng thời thốt lên tiếng sợ hãi, Y Thần kiềm chế được, tay cầm gấu váy giật nảy mình hưng phấn , “Xe ngựa bí đỏ! Xe ngựa bí đỏ! có xe ngựa bí đỏ! Con muốn trở về cho Hạo Nhiên, cổ tích có gạt người! thế giới có hoàng tử! Có công chúa! Có bé Lọ lem! Có xe ngựa bí đỏ!”
Có nhân viên làm hôn lễ đùa, “Hoàng tử chính là Tả tiên sinh, công chúa chính là Tả phu nhân, mời hoàng tử và công chúa lên xe ngựa!”
“Con cũng muốn lên! Con cũng muốn làm công chúa! Con cũng muốn!” Câu chuyện đẹp như vậy là sao mất phần tiểu công chúa của chúng ta đây?
“Bảo bối, con vốn chính là công chúa!” Tả Thần An trước ôm tiểu hoa đồng lên xe ngựa, sau đó xoay người với dâu của mình, “Em , để ý ôm Y Thần lên trước sao?”
Hạ Vãn Lộ sớm bị cái xe ngựa bí đỏ này làm cảm động đến rơi nước mặt, thậm chí nghĩ ra được mình có cái gì tốt, đáng giá để Thần An vì bỏ ra nhiều như thế, , nếu như lúc này bức tranh này vẽ xong, cũng thỏa mãn, hạnh phúc ngập tràn, cảm động tràn đầy, thỏa mãn đến nỗi trong lòng còn gì có thể chất chứa nữa, hóa thành lệ, nong nóng tràn ra ngoài, nào còn để ý gì nữa chứ? Cổ họng nghèn nghẹn, có cách nào thốt ra, chỉ có nước mắt cảm động, như châu ngọc lăn dài xuống. . . .
“ nàng ngốc! Khóc làm phấn trang điểm lem hết rồi!” ôm lên, đưa lên xe ngựa, sau đó mình mới ngồi lên.
Màn đêm buông xuống, sảnh Victoria của khách sạn Disney trong màn đêm càng lộ vẻ màu sắc cổ tích huyền ảo thần bí, còn có thể nghe được tiếng sóng biển, cùng giai điệu nhạc, xe ngựa bí đỏ chở bọn họ đến sảnh điện hôn nhân hạnh phúc. . . .
Đêm này, đối với Hạ Vãn Lộ mà là cả đời khó quên. , ra mỗi ngày tất cả những gì làm đều là cả đời khó quên, chỉ là, tối nay quá kinh người (làm người ta quá kinh hãi).
làm cho hiểu được, cái gì gọi là hạnh phúc vô tận.
Sau cuộc hành trình xe ngựa bí đỏ, bọn họ tới phòng tổ chức tiệc hôn lễ, đẩy ra cánh cửa chính đầy sắc thái cổ tích, bên trong là tràn tiếng hoan hô, xuất vô số nhân vật cổ tích, Chuột Mickey, vịt Donald, công chúa Bạch Tuyết, bảy chú lùn, Tiểu tiên nữ. . . . vân vân và mây mây, này là những nhân vật hư cấu mà tuổi thơ các bé thường hay mơ tưởng toàn bộ đều xuất trong hôn lễ của , hơn nữa dắt vào thế giới cổ tích . . . .
Chuột Mickey đẩy tới bàn bánh ngọt hôn lễ cổ tích, trong nháy mắt tất cả các đèn màu đều bật sáng, Tiểu tiên nữ đảm đương vị trí dẫn chương trình hôn lễ của bọn họ.
Lúc trao đổi nhẫn cho nhau, Tả Thần An lại lấy ra ba chiếc nhẫn, cái đeo vào ngón áp út của , cái lồng vào sợi dây chuyền, đeo lên cổ Y Thần, sau đó cầm chiếc nhẫn cuối cùng đưa cho , thận trọng , “Em , , em, Y Thần, bây giờ là người nhà, mang bộ nhẫn này, chúng ta là người nhà tách rời nhau nữa!” Những ngày qua nhìn thấy càng ngày càng thích Y Thần, lại tự hành hạ mình, cho nên, hôn lễ này, lo lắng mình đủ sức cho đủ kiên định tin tưởng, cho nên mang theo Y Thần làm quả cân, hai phần hạnh phúc và trách nhiệm, đủ khích lệ vì mình đeo nhẫn cưới chưa hả?
Tay Hạ Vãn Lộ run rẩy cầm chiếc nhẫn, trong cái thế giới cổ tích này, thậm chí cũng phân biệt đây là thực hay là mơ, nhìn những nhân vật hoạt hình xung quanh làm cho kích động, có lẽ, đây chỉ là giấc mơ. . . .
Coi như là mơ. . . . giấc mơ mà cũng tốt đẹp làm sao. . . . Trong lòng thích loại giấc mờ này. . . . thể kháng cự được giấc mơ tốt đẹp đầy dụ hoặc này nữa. . . .
Rốt cuộc, tay run rẩy cầm chiếc nhẫn cưới đeo vào ngón áp úp của . . . .
Mới vừa mang vào xong, chỉ nghe hít hơi, dường như vô cùng kích động, sau đó ôm chặt vào lòng.
Ở bên trong, nụ hôn lửa nóng nhanh chóng dán lên môi . . . .
nghe tiếng hoan hô ngừng vang lên chung quanh, bị lạc trong thế giới cổ tích này, ở trong thế giới này, thoát khỏi phàm trần, quên mất thế tục, thậm chí cũng quên mất mình là ai, giống như chỉ là bé Lọ lem trong truyện cổ tích được hoàng tử thương vậy. . . .
Đúng vậy, là ! Nhất định là !
Rốt cuộc, cũng tập trung vào nụ hôn này, cùng ôm nhau chặt, quên cả trời đất. . . .
Loáng thoáng, cảm giác có nước rơi mặt , bừng tỉnh, là trời mưa sao? Nhưng ràng bọn họ ở trong nhà. . . .
Từ trong nụ hôn thoát ra phát , đôi mắt cực kỳ sáng trong, sáng ngời kia, rơi xuống, vừa rồi là giọt nước mưa sao?
“Y Thần đâu rồi?” Vì che giấu bối rối của mình, đổi tầm mắt hỏi.
“Cậu út! Con ở chỗ này! Trẻ con nên nha!” Giọng Y Thần truyền đến, Tiểu hoa đồng như tằm ăn lên xơi tái đống bánh ngọt kia rồi, khóe miệng dính đầy bơ, “Cậu út, đói bụng quá!”
cười, dắt tay bé, “Cũng đúng! Cậu cũng đói bụng! bé Lọ lem thân , dạ tiệc của chúng ta bắt đầu!”
Đúng vậy, lấy bọn họ đứng đầu, dạ tiệc hoàng tử và công chúa bắt đầu, sau dạ tiệc còn có dạ hội cung đình long trọng cùng các loại trò chơi, Hạ Vãn Lộ cảm thấy mình điên rồi, chưa từng điên khùng như vậy, chỉ khiêu vũ, chỉ cười, cười lại rơi nước mắt, vì thể chứa đựng nước mắt hạnh phúc thêm nữa rồi. . . .
Y Thần cũng chơi điên cuồng, nghiễm nhiên trở thành thiên sứ của vũ hội, người người tranh nhau bế bé, cho đến khi tiếng chuông gõ vang báo dạ vũ kết thúc, Y Thần vẫn chưa thỏa mãn lôi kéo tay Hạ Vãn Lộ , “Mợ út, đến lúc, bé Lọ lem phải chạy trốn rồi sao?”
“!” Thần An vội vàng cải chính, “ bé Lọ lem trở thành vợ của hoàng tử, phải cùng hoàng tử vĩnh viễn ở cùng chỗ!”
Y Thần thông minh hiểu hiểu cậu út hoàng tử chính là cậu út, bé Lọ lem là mợ út, bé chơi cả ngày cũng mệt mỏi, đưa cánh tay muốn được ôm về phía Tả Thần An, “Còn có công chúa ! Cũng phải cùng hai người vĩnh viễn ở cùng chỗ!”
“Đúng! Chúng ta vĩnh viễn ở cùng chỗ!” tay ôm lấy Y Thần, tay ôm Hạ Vãn Lộ, đêm nay, làm sao cảm thấy hài lòng đây?
Đêm khuya, khách sạn Disney giống như tòa cung điện cổ tích bên cạnh bờ biển, tĩnh mịch, nhưng đẹp đẽ.
Trong phòng bọn họ ở bên trong khách sạn, giọng Hạ Vãn Lộ dịu dàng uyển chuyển, “. . . Về sau, hoàng tử và công chúa sống cuộc sống hạnh phúc trong lâu đài của họ. . .”
Này là đáp ứng theo cầu của Y Thần, trước khi ngủ phải kể tiếp truyện cổ tích kể vô số lần cho bé nghe, mà Y Thần chơi quá mệt, rốt cuộc cũng khép đôi mắt ngủ thiếp , khóe miệng còn vương nụ cười ngọt ngào.
Tả Thần An tắm rửa ra, thấy màn này, trong lòng ấm ấp, dịu dàng khẽ hỏi, “Ngủ thiếp rồi?”
“Ừ. . . Cuối cùng cũng ngủ rồi. . .” Hạ Vãn Lộ trở mình nằm ngửa, tối nay cũng mệt chết người rồi.
“ là đứa nhóc ngoan. . .” nhàng nhấc chăn lên, bế bé ra ngoài.
“Làm gì vậy? vất vả mới ngủ, đừng có đánh thức!” Hạ Vãn Lộ trách cứ .
nhàng cười, “Tối nay nó phải chuyển địa chỉ rồi!” Phải biết là mấy ngày nay tới Hongkong, đêm nào Y Thần cũng chiếm lấy Hạ Vãn Lộ, tối nay dù thế nào cũng phải đến phiên Y Thần ngủ mình! (hoacodat: Ba gì mà ác thấy sợ. . . .)
Hạ Vãn Lộ hiểu ý , mặt cũng đỏ lên, gì.
Thả Y Thần vào giường bên cạnh, nằm vào nơi nằm lúc trước của Y Thần, da thịt hai người lơ đãng chạm vào nhau, nhiệt độ bỗng chợt dâng cao. . . .
Bởi vì tối nay là chú rể, hay là vì sợ thất bại? Nằm ở bên cạnh , lại như là lần đầu tiên, trái tim cứ đập loạn nhịp. . . .
Last edited by a moderator: 22/2/16