1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Kinh Thành Tam Thiếu: Ông Xã Gõ Cửa Lúc Nửa Đêm - Cát Tường Dạ (Full)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      CHƯƠNG 219: HÔN LỄ CỔ TÍCH 2

      “Được rồi, đến ngay.” Tả Thần An mở hộp trang điểm, ấn ngồi vào ghế, tay với lấy lược, bắt đầu chải tóc cho .

      chợt nhớ đến lời từng , chờ đến ngày chúng ta kết hôn, lại làm tóc cho em, nhất định phải tự tay làm!

      Người đàn ông này làm cho khóc, làm cười, sống chết cũng muốn từ bỏ, sao có thẻ vứt bỏ đây?

      Đôi mắt rũ xuống, cảm thụ ngón tay dịu dàng chải tóc, trong mắt mảnh ướt át, thiếu chút nữa phá hủy lớp trang điểm vừa mới làm xong……

      Ngón tay dài của linh hoạt, động tác thuần thục, mái tóc thẳng đen nhánh của thay đổi trong đôi tay , trong nháy mắt liền thành búi tóc đơn giản, giống như những nhà tạo mẫu tóc chuyên nghiệp cần rất nhiều kẹp tóc, cũng có uốn uốn dưới, chỉ là búi tóc mà thôi, thậm chí cũng trang sức điểm xuyến nào, nhưng là, lại càng nổi bật lên gương mặt tinh xảo của , khí chất uyển chuyển hàm xúc.

      dâu là đẹp!” Ngay cả những thợ trang điểm ở đây cũng khen nức nở.

      cười cười, che giấu chút nào kiêu ngạo cùng tự đắc của mình, dâu của , trong mắt , vĩnh viễn là người đẹp nhất đó!

      “Lại đây , dâu của chúng ta!” đưa cánh tay mình ra, chính mình mặc bộ lễ phục đuôi tôm, khí chất giống hệt hoàng tử.

      biết mang đâu, nhưng mà, biết, người đàn ông này mỗi việc đều hết sức phí tâm cũng chỉ là vì , có lý do gì phải hoài nghi cả……

      Nếu như, đây chỉ là chuyện cổ tích, coi như là cổ tích, cũng làm cho trầm luân trong truyện cổ tích này lần này thôi…… nghĩ, xinh đẹp nào có thể cự tuyệt nổi dụ hoặc như thế, dù là ngày mai khi trong truyện cổ tích tỉnh lại trở lại thực tế phải tan xương nát thịt, này cũng đáng giấc mộng rồi……

      duỗi tay vào bàn tay khom người xuống, do dự nữa……

      Nhóc Y Thần nhìn thấy tất cả màn này cũng ngập tràn tò mò, nhưng mà cậu út cho bé nhiệm vụ thể làm hỏng chuyện được. Truyện chỉ đăng duy nhất diễn_đàn_lê_quý_đôn. Vui lòng đọc truyện trang chính chủ, ủng hộ nhóm editor các bạn nha.

      ! Tiểu công chúa!” Tả Thần An nở nụ cười mê người nhìn bộ lễ phục hoa đồng do Y Thần mặc, Y Thần sớm chuẩn bị xong, lập tức cầm lấy váy cưới chấm đất của Hạ Vãn Lộ, như cầm thánh vật vậy, ở phía sau bọn họ.

      Sau khi ra đến bên ngoài, Y Thần và Hạ Vãn Lộ cùng đồng thời thốt lên tiếng sợ hãi, Y Thần kiềm chế được, tay cầm gấu váy giật nảy mình hưng phấn , “Xe ngựa bí đỏ! Xe ngựa bí đỏ! có xe ngựa bí đỏ! Con muốn trở về cho Hạo Nhiên, cổ tích có gạt người! thế giới có hoàng tử! Có công chúa! Có bé Lọ lem! Có xe ngựa bí đỏ!”

      Có nhân viên làm hôn lễ đùa, “Hoàng tử chính là Tả tiên sinh, công chúa chính là Tả phu nhân, mời hoàng tử và công chúa lên xe ngựa!”

      “Con cũng muốn lên! Con cũng muốn làm công chúa! Con cũng muốn!” Câu chuyện đẹp như vậy là sao mất phần tiểu công chúa của chúng ta đây?

      “Bảo bối, con vốn chính là công chúa!” Tả Thần An trước ôm tiểu hoa đồng lên xe ngựa, sau đó xoay người với dâu của mình, “Em , để ý ôm Y Thần lên trước sao?”

      Hạ Vãn Lộ sớm bị cái xe ngựa bí đỏ này làm cảm động đến rơi nước mặt, thậm chí nghĩ ra được mình có cái gì tốt, đáng giá để Thần An vì bỏ ra nhiều như thế, , nếu như lúc này bức tranh này vẽ xong, cũng thỏa mãn, hạnh phúc ngập tràn, cảm động tràn đầy, thỏa mãn đến nỗi trong lòng còn gì có thể chất chứa nữa, hóa thành lệ, nong nóng tràn ra ngoài, nào còn để ý gì nữa chứ? Cổ họng nghèn nghẹn, có cách nào thốt ra, chỉ có nước mắt cảm động, như châu ngọc lăn dài xuống. . . .

      nàng ngốc! Khóc làm phấn trang điểm lem hết rồi!” ôm lên, đưa lên xe ngựa, sau đó mình mới ngồi lên.

      Màn đêm buông xuống, sảnh Victoria của khách sạn Disney trong màn đêm càng lộ vẻ màu sắc cổ tích huyền ảo thần bí, còn có thể nghe được tiếng sóng biển, cùng giai điệu nhạc, xe ngựa bí đỏ chở bọn họ đến sảnh điện hôn nhân hạnh phúc. . . .

      Đêm này, đối với Hạ Vãn Lộ mà là cả đời khó quên. , ra mỗi ngày tất cả những gì làm đều là cả đời khó quên, chỉ là, tối nay quá kinh người (làm người ta quá kinh hãi).

      làm cho hiểu được, cái gì gọi là hạnh phúc vô tận.

      Sau cuộc hành trình xe ngựa bí đỏ, bọn họ tới phòng tổ chức tiệc hôn lễ, đẩy ra cánh cửa chính đầy sắc thái cổ tích, bên trong là tràn tiếng hoan hô, xuất vô số nhân vật cổ tích, Chuột Mickey, vịt Donald, công chúa Bạch Tuyết, bảy chú lùn, Tiểu tiên nữ. . . . vân vân và mây mây, này là những nhân vật hư cấu mà tuổi thơ các bé thường hay mơ tưởng toàn bộ đều xuất trong hôn lễ của , hơn nữa dắt vào thế giới cổ tích . . . .

      Chuột Mickey đẩy tới bàn bánh ngọt hôn lễ cổ tích, trong nháy mắt tất cả các đèn màu đều bật sáng, Tiểu tiên nữ đảm đương vị trí dẫn chương trình hôn lễ của bọn họ.

      Lúc trao đổi nhẫn cho nhau, Tả Thần An lại lấy ra ba chiếc nhẫn, cái đeo vào ngón áp út của , cái lồng vào sợi dây chuyền, đeo lên cổ Y Thần, sau đó cầm chiếc nhẫn cuối cùng đưa cho , thận trọng , “Em , , em, Y Thần, bây giờ là người nhà, mang bộ nhẫn này, chúng ta là người nhà tách rời nhau nữa!” Những ngày qua nhìn thấy càng ngày càng thích Y Thần, lại tự hành hạ mình, cho nên, hôn lễ này, lo lắng mình đủ sức cho đủ kiên định tin tưởng, cho nên mang theo Y Thần làm quả cân, hai phần hạnh phúc và trách nhiệm, đủ khích lệ vì mình đeo nhẫn cưới chưa hả?

      Tay Hạ Vãn Lộ run rẩy cầm chiếc nhẫn, trong cái thế giới cổ tích này, thậm chí cũng phân biệt đây là thực hay là mơ, nhìn những nhân vật hoạt hình xung quanh làm cho kích động, có lẽ, đây chỉ là giấc mơ. . . .

      Coi như là mơ. . . . giấc mơ mà cũng tốt đẹp làm sao. . . . Trong lòng thích loại giấc mờ này. . . . thể kháng cự được giấc mơ tốt đẹp đầy dụ hoặc này nữa. . . .

      Rốt cuộc, tay run rẩy cầm chiếc nhẫn cưới đeo vào ngón áp úp của . . . .

      Mới vừa mang vào xong, chỉ nghe hít hơi, dường như vô cùng kích động, sau đó ôm chặt vào lòng.

      Ở bên trong, nụ hôn lửa nóng nhanh chóng dán lên môi . . . .

      nghe tiếng hoan hô ngừng vang lên chung quanh, bị lạc trong thế giới cổ tích này, ở trong thế giới này, thoát khỏi phàm trần, quên mất thế tục, thậm chí cũng quên mất mình là ai, giống như chỉ là bé Lọ lem trong truyện cổ tích được hoàng tử thương vậy. . . .

      Đúng vậy, là ! Nhất định là !

      Rốt cuộc, cũng tập trung vào nụ hôn này, cùng ôm nhau chặt, quên cả trời đất. . . .

      Loáng thoáng, cảm giác có nước rơi mặt , bừng tỉnh, là trời mưa sao? Nhưng ràng bọn họ ở trong nhà. . . .

      Từ trong nụ hôn thoát ra phát , đôi mắt cực kỳ sáng trong, sáng ngời kia, rơi xuống, vừa rồi là giọt nước mưa sao?

      “Y Thần đâu rồi?” Vì che giấu bối rối của mình, đổi tầm mắt hỏi.

      “Cậu út! Con ở chỗ này! Trẻ con nên nha!” Giọng Y Thần truyền đến, Tiểu hoa đồng như tằm ăn lên xơi tái đống bánh ngọt kia rồi, khóe miệng dính đầy bơ, “Cậu út, đói bụng quá!”

      cười, dắt tay bé, “Cũng đúng! Cậu cũng đói bụng! bé Lọ lem thân , dạ tiệc của chúng ta bắt đầu!”

      Đúng vậy, lấy bọn họ đứng đầu, dạ tiệc hoàng tử và công chúa bắt đầu, sau dạ tiệc còn có dạ hội cung đình long trọng cùng các loại trò chơi, Hạ Vãn Lộ cảm thấy mình điên rồi, chưa từng điên khùng như vậy, chỉ khiêu vũ, chỉ cười, cười lại rơi nước mắt, vì thể chứa đựng nước mắt hạnh phúc thêm nữa rồi. . . .

      Y Thần cũng chơi điên cuồng, nghiễm nhiên trở thành thiên sứ của vũ hội, người người tranh nhau bế bé, cho đến khi tiếng chuông gõ vang báo dạ vũ kết thúc, Y Thần vẫn chưa thỏa mãn lôi kéo tay Hạ Vãn Lộ , “Mợ út, đến lúc, bé Lọ lem phải chạy trốn rồi sao?”

      !” Thần An vội vàng cải chính, “ bé Lọ lem trở thành vợ của hoàng tử, phải cùng hoàng tử vĩnh viễn ở cùng chỗ!”

      Y Thần thông minh hiểu hiểu cậu út hoàng tử chính là cậu út, bé Lọ lem là mợ út, bé chơi cả ngày cũng mệt mỏi, đưa cánh tay muốn được ôm về phía Tả Thần An, “Còn có công chúa ! Cũng phải cùng hai người vĩnh viễn ở cùng chỗ!”

      “Đúng! Chúng ta vĩnh viễn ở cùng chỗ!” tay ôm lấy Y Thần, tay ôm Hạ Vãn Lộ, đêm nay, làm sao cảm thấy hài lòng đây?

      Đêm khuya, khách sạn Disney giống như tòa cung điện cổ tích bên cạnh bờ biển, tĩnh mịch, nhưng đẹp đẽ.

      Trong phòng bọn họ ở bên trong khách sạn, giọng Hạ Vãn Lộ dịu dàng uyển chuyển, “. . . Về sau, hoàng tử và công chúa sống cuộc sống hạnh phúc trong lâu đài của họ. . .”

      Này là đáp ứng theo cầu của Y Thần, trước khi ngủ phải kể tiếp truyện cổ tích kể vô số lần cho bé nghe, mà Y Thần chơi quá mệt, rốt cuộc cũng khép đôi mắt ngủ thiếp , khóe miệng còn vương nụ cười ngọt ngào.

      Tả Thần An tắm rửa ra, thấy màn này, trong lòng ấm ấp, dịu dàng khẽ hỏi, “Ngủ thiếp rồi?”

      “Ừ. . . Cuối cùng cũng ngủ rồi. . .” Hạ Vãn Lộ trở mình nằm ngửa, tối nay cũng mệt chết người rồi.

      là đứa nhóc ngoan. . .” nhàng nhấc chăn lên, bế bé ra ngoài.

      “Làm gì vậy? vất vả mới ngủ, đừng có đánh thức!” Hạ Vãn Lộ trách cứ .

      nhàng cười, “Tối nay nó phải chuyển địa chỉ rồi!” Phải biết là mấy ngày nay tới Hongkong, đêm nào Y Thần cũng chiếm lấy Hạ Vãn Lộ, tối nay dù thế nào cũng phải đến phiên Y Thần ngủ mình! (hoacodat: Ba gì mà ác thấy sợ. . . .)

      Hạ Vãn Lộ hiểu ý , mặt cũng đỏ lên, gì.

      Thả Y Thần vào giường bên cạnh, nằm vào nơi nằm lúc trước của Y Thần, da thịt hai người lơ đãng chạm vào nhau, nhiệt độ bỗng chợt dâng cao. . . .

      Bởi vì tối nay là chú rể, hay là vì sợ thất bại? Nằm ở bên cạnh , lại như là lần đầu tiên, trái tim cứ đập loạn nhịp. . . .
      Last edited by a moderator: 22/2/16

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      CHƯƠNG 220: NGHE NGƯỜI KHỎE?

      (hoacodat: cảnh báo có H nhá, nhớ trang bị bông băng nha, bị xịt máu mũi ta ko chịu trách nhiệm đâu nha)

      dám lỗ mãng, thử dò xét tính tình , trước nắm tay , tinh tế vuốt ve trong lòng bàn tay.

      vẫn có chút khẩn trương, dù sao trong lòng có áp lực, sợ mình thể làm hài lòng, kìm hãm được nghiêng người, đưa lưng về phía .

      Nhưng, thân thể của vẫn cứ dính vào, nong nóng, thậm chí còn có thể cảm thấy chút ẩm ướt mới vừa tắm rửa, hô hấp nóng rực của phả vào gáy . kìm được khẽ run rẩy, thân thể ro rút thành đống, lại vừa vặn làm ổ trong ngực , như lửa nóng……

      Phản ứng đầu tiên của chính là muốn né tránh, nhưng mà, lý trí cũng cho , thể tránh, cũng cần tránh, cái muốn, phải cho ……

      Vì vậy, thân thể của cứng ngắc, cử động cũng dám, cho đến khi cảm thấy gáy có luồng nhiệt mềm mại lành lạnh, liền biết là nụ hôn của in dấu xuống……

      Rồi sau đó, cánh tay liền vòng chặt lại, môi, bắt đầu từ sau gáy, đường hôn qua, cuối cùng rơi vào môi .

      biết, kháng cự hôn, cho nên giai đoạn đầu, chỉ là kiên nhẫn mà hết sức triền miên hôn . Nếu như , tòa băng cứng rắn, vậy dịu dàng đốt hỏa từ từ, nhiệt tình, chậm rãi, từng điểm từng điểm làm hòa tan……

      Khi người cứng ngắc rốt cuộc cũng mềm mại ở trong lòng mới nhàng cởi ra dây áo ngủ của , chạm lên da thịt trơn bóng của ……

      Trong nháy mắt khi vừa chạm vào, giống như cây cỏ khô gặp phải mồi lửa, lập tức trong người như có ngọn lửa cuồn cuộn dâng trào thiêu đốt, nhưng mà, tất nhiên bị ngọn lửa thiêu đốt mà bị váng đầu, biết tầm quan trọng của lần này, vạn lần thể gấp được, nếu sau này càng khó bắt đầu hơn.

      Cho nên, chỉ cởi bỏ trói buộc người , nụ hôn tôn thờ thương/ phủ lên thân thể của , dùng hết tất cả cố gắng để cho đóa hoa của từng là đóa hoa khô héo lần nữa nở rộ……

      Đèn tắt, trong đêm tối, tất cả trong phòng, đều chỉ nhìn thấy hình dáng lờ mờ mơ hồ, còn có hô hấp nặng nề của Tả Thần An……

      Dường như, khát vọng đến với còn cường mãnh hơn so với ……

      Nhưng, nổi giận nổi, có kháng cự chính là tiến bộ lớn lắm rồi!

      lần lại lần hôn qua xương quai xanh của , vai của , nơi đẫy đà của , lần lại lần mút/ hút đỉnh đẩy đà của , đỉnh hồng mai ngượng ngùng, cho đến khi chúng nó vì nhiệt tình của mà dựng đứng ngạo nghễ, rốt cuộc cũng nghe cúi đầu ngâm nga ra câu đầu tiên…… Bạn đọc truyện diễn_đàn_lê_quý_đôn.

      Này, càng khích lê hơn, cũng càng làm cố gắng sử dụng chiêu khiêu khích , nụ hôn này, liền cứ trượt xuống, lướt qua bụng, dừng lại chút ở rốn.

      Chỗ mẫn cảm của , như lòng bàn tay, mặc dù nhắm mắt lại, cũng có thể chuẩn xác nhầm nơi / phủ đến, được rồi, đây là kết quả sờ soạng mò mẫm của năm năm trước mà ra……

      Dường như mỗi lần lượn lờ vòng quanh rốn đều rất hưng phấn……

      Quả nhiên, sau khi hôn qua mấy lần, liền run rẩy kẹp chặt hai chân, cực kỳ cao hứng, nhất cổ tác khí (đánh tiếng trống, làm tinh thần hăng hái hơn), tiếp tục hôn xuống dưới……

      Rồi sau đó, tiện tai thuận lợi để nghe tiếng hét chói tai……

      khẽ cười, che thân mà lên, hôn lên vành tai , đó cũng là điểm nhạy cảm của , tay lại tùy ý thăm dò vào giữa đùi , quên ở bên tai nỉ non, “ chút, đừng có đánh thức Y Thần……”

      vô thức quay đầu nhìn Y Thần, nhưng tay ……

      Tay của hiểu rất thân thể của ……

      Mà thân thể của lại là thế nào đây? Trước đây những cái kia miễn cưỡng cũng đạt được, là tối nay quá hạnh phúc? Hay là hơi hướm gió biển Hongkong giống ? Nên khi trêu chọc có cách nào tự kiềm chế……

      Nhớ đến cảnh cáo của , sống chết cắn môi rên rỉ ra ngoài, nhưng lại cứ, là đáng ghét, đầu ngón tay cùng đôi môi tạo nên mây mưa càng ngày càng mạnh mẽ……

      Cuối cùng, vẫn thể tránh thoát được từng cơn sóng cao triều cuồn cuộn đánh tới, khi kéo dài mà mãnh liệt cũng liền bộc phát……

      uốn cong uyển chuyển thân mình, đôi tay nắm chặt ga giường, bên môi tràn ra tiếng than tuyệt mĩ, tiếng than này, vào giờ phút này, là giọng tốt đẹp nhất mà muốn nghe……

      Chỉ là, trong nháy mắt khi lên đến đỉnh, hoảng hoảng hốt hốt giống như nhìn thấy gương mặt Hiểu Thần ở trong bóng đêm hướng và Tả Thần An cười lạnh, sau đó, giống như từng bước từng bước đến trước mặt và Tả Thần An, hướng về phía , “Tôi muốn xem xem, hai người các người làm sao yên tâm thoải mái hạnh phúc!”

      đột nhiên hoảng sợ, cái kiểu cảm giác ác mộng ấy cơ hồ lại muốn ào tới, hoảng sợ ôm chặt Thần An, để cho và Thần An trong lúc đó có khe hở nào để dung nạp người nào khác, nhưng là thanh ma mị của Hiểu Thần vẫn vang vọng bên tai , “Xem hai người các người làm sao yên tâm thoải mái hạnh phúc! Xem các người làm sao hạnh phúc……”

      “Thần An! Hôn em! Mau hôn em!” hốt hoảng giọng kêu, có phải chỉ có Thần An mới cho hạnh phúc trong vòng nước xoáy này, mới có ác mộng nữa? Mới còn sợ giọng ma mị này?

      cứ như vậy mà ôm , này thân thể đẫy đà mềm mại yếu đuối vừa co được dãn được chống đỡ ngực , làm sao có thể nhẫn nại thêm nữa?

      Đối với , hưởng thụ tốt đẹp rồi, mà , vẫn còn đau khổ ở trong nước sôi lửa bỏng đấy! Truyện chỉ đăng diễn:đàn:lê:quý:đôn.

      Đầu ngón tay của , thân thể, chạm vào đều là đường cong lung linh, da thịt mềm mại tinh tế, này đối với chính là vô cùng thống khổ, nhưng lại phải liều mạng chịu đựng, phải biết, nhịn nhiều thêm phút nữa, lại thêm phần nguy hiểm vỡ mạch máu đấy!

      Vậy bây giờ, nên là lúc khổ tận cam lai sao?

      Sau khi cao triều dâng cao, lại mềm mại như nước, hưởng ứng lời kêu gọi của , tiếp tục hôn , lần này thô cuồng nhiều hơn, mang theo dục vọng, mang theo khẩn cầu, hôn lên điểm nhạy cảm của , vành tai, hôn đôi môi , mà nơi của ngày ươn ướt

      Nơi mềm mại, lại có gắng gượng mè nheo, chỉ là mè nheo, mà tiến vào, muốn khai phá ra ngoài tất cả tiềm năng còn có trong , muốn cho trong tối nay hoàn toàn nở rộ……

      Dịu dàng như vậy, để cho thêm lần ý loạn tình mê, ý thức mơ hồ, bóng dáng của Hiểu Thần dần dần xa, câu nguyền rủa kia cũng dần biến mất, còn dư lại, chỉ còn là tình cảm ôn nhu của , chỉ có ấm áp giữa bọn họ……

      vì vậy mơ hồ hiểu ra chuyện, có số việc xảy ra, dùng thời gian cả đời để quên cũng thể, dùng thời gian cả đời để trừng phạt chính mình cũng ích lợi gì, dùng cái chết để tìm kiếm giải thoát trừng phạt chính mình nhưng lại vẫn sống sót, có lẽ, điều duy nhất có thể cảm hóa cái bi ai này biện pháp chính là sống hạnh phúc, tốt đẹp……

      Rốt cuộc, cũng có cách nào để nhẫn nại rồi, ngâm nga uốn cong thân thể nghênh hợp , giống như mong đợi mau sớm để cho mình thỏa mãn……

      Thế nhưng, lại vẫn cứ trêu chọc, muốn nghênh lại cứ cự tuyệt, dựa sát vào, liền lui ra, chán nản lùi thân thể, lại nghênh đón, ba phen mấy bận lên xuống đưa đẩy, bộc phát, “Tả Thần An! còn muốn giày vò em đến lúc nào nữa?”

      Lần này, là chủ động cầu rồi……

      xem như là đại công cáo thành rồi phải ?

      “Em , tới đây……” cười, mấy ngày liên tiếp chịu cực khổ rốt cuộc cũng có hồi báo……

      do dự nữa, vừa xông đến rốt cuộc……

      Thời gian chỉ đến trời sắp rạng sáng, nhưng mà đêm tốt đẹp, giờ mới bắt đầu…… Ít nhất đối với Tả Thần An mà là như thế……

      biết mình quá lâu có ăn thịt, cho nên này vừa bắt đầu liền càng thể vãn hồi, chính cũng biết rốt cuộc mình muốn bao nhiêu lần, có lẽ, là phải cùng điên cuồng cả đêm, sau cùng, hoàn toàn còn hơi sức phối hợp, khắp người mướp mồ hôi hướng cầu xin tha thứ.

      hôn cuồng loạn, chịu rời khỏi cơ thể , “Ngoan, em nghỉ ngơi tốt , tới……”

      cực kỳ mệt mỏi, muốn tới cũng thể được…… Thậm chí ngay cả mắt cũng mở lên…… Mơ mơ màng màng, mắt thấy dần tiến vào mộng đẹp, liền nghĩ tới việc gì đó, giọng câu, “ đó…… phải nghe người khỏe sao?”

      Người khỏe mà như vầy, nếu như khỏe, tối nay còn có thể còn sống nữa ?

      cười , “Em là y tá của , người có khỏe hay chẳng lẽ em biết sao?” xong, liền dùng sức cái.

      mơ mơ màng màng hừ tiếng, thừa nhận ít sóng sảng khoái tung hoành trong người mình, nhưng rốt cuộc cũng còn hơi sức chịu đựng cơn sóng tiếp theo, cuối cùng ngủ say trong vui sướng ấy……

      , ôm thân thể mềm mại từ phía sau, phát tiết xong lần cuối cùng, mới hài lòng ôm lấy ngủ.

      biết ngủ bao lâu, chợt nghe vang lên giọng , “Mợ út…… Mợ út……”

      Là Y Thần!

      Hạ Vãn Lộ dù mệt mỏi thế nào, đối với giọng của Y Thần lại đặc biệt rất nhạy cảm, nghe tiếng liền tỉnh ngủ, “Y Thần, mợ út ở đây!” thoáng cử động chút, lại cảm thấy cả người mệt mỏi rã rời, khỏi than thở, biết lâu như vậy, trừ lần đầu, vẫn chưa có bị hành hạ phải mệt mỏi như thế này qua bao giờ đâu đấy…… Truyện đăng duy nhất ''diễn'''đàn'''lê'''quý''đôn.com''

      Cái cử động khẽ này của , Tả Thần An cũng tỉnh, liếc nhìn cửa sổ, khe hở rèm cửa sổ khép chặt có ánh sáng nhàn nhạt xuyên qua, vậy mà trời sáng rồi……

      “Mợ út, Y Thần muốn xuỵt xuỵt……” Y Thần cũng là nửa tỉnh nửa mê, ở giường bên dụi dụi mắt, đợi bé thanh tỉnh, mới phát mình bị vứt bỏ rồi…… Tiểu gia hỏa mặc kệ, oa oa kêu to, “Cậu út hư! Cậu út giành mợ út của Y Thần! Cậu út giành giường của Y Thần!”

      Tả Thần An nghe, nầy được nha, mặc dù vẫn rất thương Y Thần, cũng thể để tất cả phúc lợi của mình đều mất sạch trong tay Y Thần được……
      Last edited by a moderator: 7/7/17
      trạch nữ thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      CHƯƠNG 221: MẪU ĐƠN HOA HẠ TỬ*

      *Mẫu đơn hoa hạ tử, thành quỷ cũng phong lưu: câu này xuất phát từ điển tích “Mẫu đơn đình”. Câu chuyện miêu tả nàng Đỗ Lệ nằm mơ thấy thư sinh tay cầm cành liễu muốn nàng đề thơ, sau đó bị thư sinh kia đưa tới bên đình Mẫu Đơn, hai người cùng mây mưa hoan ái. Sau này dần dần trở thành những từ này.(tham khảo baidu.com)

      Y Thần vén chăn lên, chân bước nhanh chạy đến giường bên này.

      Hai người ở giường cũng bị dọa sợ, tối hôm qua làm lần cuối cùng hai người cũng mệt đến chịu nổi nên trực tiếp ngủ, làm công việc khắc phục hậu quả, phong cảnh bên dưới chăn cũng phải cảnh Y Thần có thể nhìn.

      Hạ Vãn Lộ ôm chăn che kín cả thân mình, liếc mắt cái oán trách nhìn Tả Thần An, giống như , đều do đấy! Đều tại !

      Tả Thần An tự biết đuối lý, đầu óc nhanh chóng xoay chuyển, “Y Thần! Đừng tới đây! Con phải muốn xuỵt xuỵt sao? xuỵt xuỵt trước !”

      muốn! Y Thần muốn cùng mợ út xuỵt xuỵt!” Y Thần di chuyển chân chạy đến bên giường, mắt thấy muốn vén chăn lên.

      Tả Thần An bị dọa sợ, vội vàng ôm chặt chăn, “Y Thần! Cậu út nghe giáo nhà trẻ , chuyện của người bạn phải tự mình làm, như vậy Y Thần làm người bạn nhất định có thể tự mình xuỵt xuỵt nha! Nghe lời, trước xuỵt xuỵt, cậu út và mợ út cất trong chăn đồ chơi, chờ con xuỵt xuỵt xong quay trở lại, cậu út đưa cho con, nhất định làm cho con kinh hỉ (kinh ngạc vui mừng).

      sao?” Y Thần nửa tin nửa ngờ nhìn đến Hạ Vãn Lộ, cũng thể dối gạt con nít nha……

      Lúc này Hạ Vãn Lộ hoàn toàn cùng trận tuyến với Tả Thần An, vội vàng kiên định gật đầu, “! Đương nhiên là ! Cậu út lừa gạt Y Thần đâu!”

      “Được ạ……” Y Thần quay đầu từng bước từng bước vào phòng vệ sinh, mắt còn gắt gao nhìn chằm chằm vào cái chăn, tự hỏi ở trong chăn có thể cất giấu kinh hỉ gì vậy?

      Y Thần vừa vào phòng vệ sinh, Tả Thần An liền nhanh chóng mặc quần áo vào, động tác nhanh như gió, hổ là xuất thân từ bộ đội ra……

      Chỉ là, Y Thần nghĩ đến chuyện vui mừng, tốc độ xuỵt xuỵt cũng là nhanh như gió, vừa mặc quần áo xong, nhóc con cũng gần ra tới ngoài, thời gian ngắn như trong nháy mắt, Hạ Vãn Lộ thậm chí còn kịp tìm bộ quần áo mà tối hôm qua bị Thần An vứt ở xó xỉnh nào, nghe tiếng bước chân Y Thần “thùng thùng” chạy tới, thể làm gì khác hơn là nằm trở lại.

      “Cậu út cậu út, kinh hỉ gì vậy?” Y Thần giương mắt nhìn Tả Thần An.

      Tả Thần An “Ặc” tiếng, nếu kinh hỉ chỉ là ăn lung tung để dùng kế hoãn binh, may là gặp biến nhưng sợ hãi, lúc này cũng nghĩ ra cái “kinh hỉ” gì ứng phó Y Thần, vì vậy, ánh mắt cầu khẩn nhìn Hạ Vãn Lộ nhờ trợ giúp.

      Lúc này Hạ Vãn Lộ đau lưng, lo có cơ hội báo thù đây này, vào lúc này đúng lúc có thể nhìn bị bêu xấu, làm sao có ý định giúp , dời mắt sang chỗ khác, giả vờ nhìn thấy……

      “Kinh hỉ chứ sao……” Tả Thần An trì hoãn thời gian.

      Y Thần dường như cảm thấy mình bị lừa, bĩu môi nhìn về phía Hạ Vãn Lộ, biểu dáng vẻ tức giận, giống như muốn khiếu nại với Hạ Vãn Lộ, “Mợ út……”

      “Hửm……” Y Thần gọi, thể để ý tới, vì vậy xoay đầu lại, khẽ mỉm cười, “Phải ha! Kinh hỉ gì vậy? Cũng thể lời mà giữ lấy lời được!”

      lườm cái, lại cảm thấy buồn cười, ánh mắt lúc ra mấy lời này cũng biết chứa bao nhiêu tà ác, ràng nhìn có chút hả hê, thích như vậy nha, càng ngày càng sinh động rồi…… Chỉ cần ngày ngày thấy như vậy, coi như bức chết cũng nguyện ý!

      Lại nhìn thấy Y Thần gắng sức nâng cao cái bụng tròn tròn nho , dáng vẻ phồng mang trợn má, càng cảm thấy buồn cười, đột nhiên tập kích, ngồi xuống liền ôm lấy Y Thần, sau đó dùng râu của mình cạ cạ lên mặt bé, cạ làm Y Thần oa oa khóc lớn, thế nhưng lại cười ha ha, “Cậu út kinh hỉ là được…… Ư…… Râu của cậu út lại dài!”

      “A ha – cậu út gạt người! Mợ út! Cậu út là tên lường gạt!” Hai chân Y Thần giãy giụa đạp loạn xạ tứ tung lên người Tả Thần An, Tả Thần An bắt lại chân bé, sau đó đặt bé rơi lên giường của bé, râu lại càng quét lên bắp chân của bé, Y Thần bị cạ làm ngưa ngứa, cười khanh khách.

      Nhìn hình ảnh lớn chơi đùa ầm ĩ, trong lòng Hạ Vãn Lộ trước nay chưa từng được tĩnh lặng, bỗng nhiên trong lúc đó tìm thấy xúc cảm, có lẽ, cần chính là cái cảm xúc này, ra, cuộc sống của vẫn rất tốt đẹp, rất ấm áp……

      Cho nên, Hạ Vãn Lộ, ngươi còn có cái gì đáng buồn khổ hay sao? Buông xuống, buông xuống, thấy được, thấy được, đều là mây bay, người chân chân thực thực có thể nắm chắc phải là người trước mắt này hay sao?

      Y Thần bị Thần An làm nhột cười đến ra nước mắt, ở giường lăn qua lăn lại kêu cứu, “Mợ út! Mợ út! Cứu mạng a!”

      Ặc, Hạ Vãn Lộ bất đắc dĩ nhìn hai người bọn họ, Y Bảo ngoan, mợ rất muốn cứu con, nhưng mà, mợ ra được……

      Tả Thần An cũng hừ tiếng , “Nhóc Y Bảo! Hôm nay nha, coi như con gọi rát cả cổ họng mợ út con cũng thể ra ngoài cứu con đâu!”

      “Tại sao vậy?” Y Thần chơi đùa đến nỗi thở hổn ha hổn hển, cũng chảy chút mồ hôi.

      Tả Thần An dừng lại đúng lúc, đổ mồ hôi lạnh, còn lạnh nữa xong (đoạn này ta hiểu nha), đặt Y Thần nằm ngửa trở lại, “Bởi vì…… Con tự hỏi mợ út con !” ném quả cầu này sang Hạ Vãn Lộ, a, mới vừa nãy chịu giúp , bây giờ nhìn làm sao giải thích đây.

      Quả nhiên Y Thần chạy tới hỏi Hạ Vãn Lộ, cánh tay chống lên mép giường, đôi mắt to chớp chớp, “Mợ út! Mợ út sao người còn chưa chịu rời giường vậy? phải trong chăn cất chứa bí mật gì đó chứ?”

      Ặc…… Hạ Vãn Lộ oán thầm nhìn thoáng qua Tả Thần An, đều là tại làm hại, bây giờ còn để cho tiếp chiêu với Y Thần nữa sao?

      “Ừm…… Tối hôm qua mợ út quá mệt mỏi, cho nên bây giờ cũng còn chút mệt, muốn rời giường, bằng trước hết để cậu út dẫn con ăn sáng, sau đó Y Thần mang phần về cho mợ út có được ?” tốt cũng kém như vậy, còn có thể tìm ra cái cớ.

      Nhóc Y Thần là bảo bối rất hiểu chuyện, lúc trước ở nhà là mẹ mặc áo cho bé, bây giờ đến ở nhà của cậu út, tự nhiên trở thành mợ út mặc áo cho bé, cho nên mợ út mệt mỏi, bé cũng ầm ĩ mợ út

      Nghỉ ngơi, vì vậy chống cằm gật gật, “Dạ! Được! Mợ út ngủ tiếp thêm chút ! Đừng ngủ quá lâu nha!”

      “Ngoan! !” muốn vươn tay từ trong chăn ra để sờ sờ Y Thần cũng được, rất là buồn bực, nên liên tiếp trợn mắt mấy lần nhìn Tả Thần An.

      Tả Thần An cũng biết thể kéo dài quá lâu, còn phải có thời gian rời giường, vì vậy mang quần áo vào phòng tắm, “Được rồi, chờ!”

      Trong chốc lát, liền tắm rửa lần nữa, thay quần áo, tinh thần sảng khoái ra ngoài, lại người đàn ông này khi muốn/ cầu xin được đáp ứng, người có tinh thần, sắc mặt cũng khá, nhóc con càng thêm ngây thơ trong trắng hồng hồng giống với những đứa trẻ khác rồi……

      Rốt cuộc đợi đến lúc Thần An thay quần áo sạch tươm tất, lấy lược chải đầu cho Y Thần xong, cũng mang bé ra ngoài, Hạ Vãn Lộ mới kéo cái thân thể muốn rã rời rời giường vào phòng tắm.

      Khi nhìn mình trong gương, toàn thân đầy chứng cứ tai ác của người nào đó thầm kêu khổ, điều này làm sao để hôm nay có thể ra cửa được đây?

      Vội vàng ra ngoài tìm quần áo mình mang tới, thử đống, cũng thể giấu hết những dấu vết kia……

      Khí trời Hongkong, cũng giống Bắc Kinh, lúc này dường như vào lúc xuân về hoa nở, mà mang tất cả đều là quần áo xuân thu, mặc dù có hai bộ áo len mỏng nhưng tất cả đều là cổ chữ V……

      chán nản ngồi ngẩn người trước bàn trang điểm.

      Rất nhanh, cửa mở ra, Thần An và Y Thần trở về.

      Trong tay xách khá nhiều thức ăn, Y Thần lại giống như hiến vật quý cho , “Mợ út, chúng ta mang bữa ăn sáng về rồi, chúng ta cùng nhau ăn nha!”

      “À……” theo bản năng che giấu ấn ký cổ và ngực mình.

      lại cảm thấy hơi kinh ngạc, lờ mờ cảm thấy mất hứng, “Sao vậy?”

      chỉ chặn , có chút biếng nhác bĩu môi để ý tới , khi nhìn thấy tay che đậy bộ vị nào đó rốt cuộc cũng biết chuyện gì xảy ra, cười ha ha, “Vậy mới phải chứ, đóng dấu rồi cần lo người nào đó lường gạt chạy thoát!”

      “Ai mới lường gạt em chứ! Ta còn có ai muốn!” tức giận trả lời .

      ai muốn mới phải nha! Em chính là người của !” cười.

      “Còn có con nữa! Mợ út là của con đấy! Làm sao chỉ là người của cậu út được đúng ạ?” Y Thần nhất quyết kháng nghị, đồng thời cũng chú ý tới cổ Hạ Vãn Lộ tất cả đều có vết đỏ, kinh ngạc hỏi, “Mợ út, cổ người sao vậy? Bị muỗi cắn sao?”

      Xong rồi! Còn bị Y Thần nhìn thấy rồi! tức giận nhìn chằm chằm cái người gây ra họa kia, “Đúng nha! Bị con muỗi cắn! con muỗi rất to!”

      Y Thần nhìn nhìn , lại nhìn chút sang Tả Thần An, nghi ngờ hỏi, “Tại sao muỗi chỉ cắn mợ út, cắn con với cậu út nha?”

      “Bởi vì, mợ út con có mùi hương! Con muỗi thích!” Tả Thần An ngồi chồm hổm xuống với tiểu bảo bối.

      Mi Y Thần nhíu chặt hơn, thần sắc còn có chút phục, “Nhưng mà Y Thần cũng có hương nha! Cậu út ngửi xem……”

      Bé đưa cánh tay nhắn trắng nõn của mình đến trước mũi Tả Thần An, cuối cùng, lại vội vàng thu hồi, “! Con muỗi muốn cắn hương Bảo Bảo, Y Bảo vẫn là mùi thối mới tốt……”

      “Ừ! Cho nên a, con muỗi chỉ thích cắn mợ út, sau này Y Thần phải ngủ mình, ngủ cùng mợ út bị con muỗi cắn đó!” Tả Thần An cũng quên phải nắm chặt tất cả cơ hội tẩy não Y Thần, tính/ phúc lợi cuộc sống của mình cũng đến rồi, rất mong đợi nha! Truyện chỉ đăng diễn.đàn.lê.quý.đôn.com.

      Y Thần ngược lại nhìn chằm chằm , “Vậy cậu út sợ muỗi cắn sao?”

      “Cậu út là đàn ông! Con muỗi dám cắn! giơ cánh tay của mình.

      Y Thần dường như rất rối rắm cái vấn đề này, suy nghĩ kỹ lát, rốt cuộc ra quyết định, “Đến lúc đó rồi sau!”

      Cái gì gọi là đến lúc đó lại ? Y Thần còn tuổi như vậy cũng học được cách giảo hoạt rồi……

      “Cậu út! Đợi lát nữa, chúng ta mua bình thuốc diệt muỗi, chúng ta canh giữ bên cạnh mợ út, con muỗi lớn thứ nhất tới, chúng ta dùng thuốc diệt muỗi giết chết nó!” Y Thần suy tư lát, nhìn vệt đỏ in cổ mợ út, là cực kỳ đau lòng, này phải bao nhiêu con muỗi, cắn bao lâu mới thành như vậy nha? là, dám khi dễ mợ út, con muỗi này nhất định thể bỏ qua! (hoacodat: haha…. Ta thích… Gia đình này càng ngày càng đáng )
      Last edited by a moderator: 7/7/17

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      CHƯƠNG 222: HẠNH PHÚC, HAY LÀ DO Ở CÙNG NHAU

      “Đúng! Kiên quyết thể bỏ qua! là ý kiến hay!” Hạ Vãn Lộ khen, mắt tà tà nhìn sang , nụ cười bên trong bắt đầu khởi động.

      Ánh mắt kia, nhìn muốn say luôn rồi, khỏi lẩm bẩm , “Mẫu Đan Hoa Hạ Tử, làm muỗi cũng phong lưu……”

      Y Thần ngửa cái đầu , “Cậu út, mợ út, hai người gì vậy? Y Thần nghe hiểu……”

      Tả Thần An hôn lên khuôn mặt nhắn của Y Thần cái, ranh ma , “Nghe hiểu hỏi mợ út con ! Trẻ con nghe hiểu liền hỏi mới là đứa trẻ ngoan!”

      Hạ Vãn Lộ đỏ mặt, lại, “Đừng dạy hư trẻ con!”

      Y Thần càng mơ hồ, người đứa trẻ ngoan, người dạy hư, rốt cuộc là như thế nào đây? “Vậy rốt cuộc Y Bảo là đứa bé ngoan hay là đứa bé hư?” Y Thần mê hoặc hỏi.

      “Y Bảo đương nhiên là đứa ngoan! Cậu út mới ngoan! Y Thần, chúng ta ăn sáng ! Ăn xong mua quà cho mẹ con nha!” Hạ Vãn Lộ dắt tay Y Thần coi như kết thúc chủ đề trẻ con nên biết này.

      Mua quà cho mẹ, là chuyện Y Thần vẫn cứ để bụng, trong lòng bé, mẹ là người bé thích nhất, dĩ nhiên còn có ông ngoại bà ngoại Tả, hai cậu, tóm lại người Tả gia người nào cũng thương bé hết, nhưng mà, mẹ giống đâu nhé. Cậu út với bé, mợ út bị bệnh, em bé còn sống nữa, cậu út và mợ út rất đơn, cho nên muốn Y Thần đến ở cùng, còn hỏi bé có nguyện ý hay nữa. ra bé suy nghĩ rất lâu, bé rất nguyện ý ở cùng cậu út và mợ út, cảm thấy ở cùng cậu út và mợ út cũng giống như ở cùng với mẹ vậy, nhưng mà, mẹ cũng có Y Bảo. Y Bảo cũng nhớ mẹ, buổi tối lúc ngủ, bình thường đều là bé cùng ngủ với mẹ, bây giờ gặp được mẹ, vẫn còn chưa có quen, cho nên, bé mới mỗi đêm đều muốn ngủ cùng với mợ út, như vậy, cũng giống như ngủ cùng với mẹ vậy, nhưng mà, Y bảo còn có mợ út nha, mà mẹ lại có Y Bảo, mẹ có nhớ Y Bảo ? Lúc mẹ nhớ đến Y Bảo mẹ có ngủ được ? ngủ được phải làm sao? biết lúc Y Bảo có ở đó, Hạo Nhiên có ở cùng mẹ hay , bây giờ Hạo Nhiên vẫn ngủ cùng với ông nội bà nội nha……

      Bé muốn chọn món đồ, lúc mẹ nhìn thấy món đồ đó giống như nhìn thấy Y Bảo vậy……

      Người nhà khó có lúc dạo với nhau như thế này, Tả Thần An hận được đem toàn thế giới mua cho hai người phụ nữ lớn này, chỉ cần ánh mắt hai người vừa nhìn sang cái gì, lập tức hề do dự liền lấy tiền ra mua ngay, cuối cùng Hạ Vãn Lộ cũng phát hỏa, “Cái người này có để cho chúng ta hảo hảo dạo hay vậy? Cố ý nhanh nhanh muốn chúng ta quay về sao?” Truyện chỉ đăng duy nhất diễn đàn. lê. quý. đôn. com.

      Sau đó Y Thần cũng oán trách , “Cậu út! Đồ vật hiếm có chúng ta mang về được! Quà tặng cho mẹ còn chưa có mua đâu!”

      cười cười, lơ đễnh, sau đó vẫn khư khư cố chấp……

      Sau khi dạo vòng, cuối cùng Y Thần cũng mua được cho mình món quà rất vừa ý, Tả Thần An hỏi bé tại sao mua hai món đồ này, Y Thần còn nhăn nhăn cánh mũi, là bí mật……

      Nhưng mà, ngược lại Y Thần lại rối rắm rất lâu, rốt cuộc có nên mua quà cho ba ba hay đây? Lúc bé nghĩ mãi ra, bé liền hỏi Tả Thần An, Tả Thần An lại trực tiếp cho bé câu trả lời chắc chắn, chỉ , “Tự Y Bảo cho rằng như thế nào?”

      Vì vậy Y Thần gật đầu cái, “Phải mua nha! Ba là ba ba!”

      Tả Thần An cười cười, cũng gì, Y Thần là đứa bé thiện lương, nếu như có thể, hi vọng bé cứ như vậy lớn lên, cả đời thiện lương hồn nhiên mà sống, cố gắng tận trách (tận tâm trách nhiệm), cho Y Thần thế giới hoàn mỹ nhất. (oa, ba ba đáng quá!!!)

      Nếu mua cho ba, vậy những người khác cũng phải có nha, Y Thần ưỡn ngực tuốt đằng trước, mua cho mỗi người trong nhà món quà, cho đến khi hai người Tả Thần An và Hạ Vãn Lộ xách nặng cả hai tay……

      Nhưng mà, cuối cùng lại nhớ đến mua cho ông bà nội Tống gia và . cũng nên oán hận Y Thần, ra đứa trẻ nghĩ rất đơn giản, người nào đối tốt với bé, người nào đối với bé tốt, trong lòng bé rất ràng, đối bé tốt, trở thành người nhà trong lòng bé, đối với bé tốt, bé liền nhớ đến, cho nên, trong chuyện mua quà này, lúc bé mua quà tặng tất nhiên cũng nhớ tới bọn họ là người nhà của bé mà thôi……

      Sau khi trở về khách sạn, Hạ Vãn Lộ mệt mỏi tê liệt ngã xuống giường, Y Thần cũng học dáng vẻ của , nằm soài giường, than thở, “Ai da! dạo phố là mệt mỏi nha!”

      Tả Thần An nhịn được cảm thấy buồn cười, “Con có cái gì mệt hả?” Đúng vậy nha, cái con nhóc này có mệt hả? Trong ba người nó có phong phạm (dáng vẻ) nữ vương nhất, bộ dáng đằng trước vênh mặt hất hàm sai khiến, còn có hai người làm vệ sĩ khuân vác cho bé…… Truyện của diễn: đàn: lê: quý: đôn: com.

      “Cậu út người hiểu phụ nữ nha!” Y Thần bỗng nhiên già dặn thốt ra câu, nhất thời chọc cho Hạ Vãn Lộ và Tả Thần An cười to.

      “Nếu mệt như vậy, vậy tối nay còn có sức lên núi ăn tôm hùm lớn ?” Tả Thần An cười hỏi.

      Nhắc tới chuyện được ăn ngon, Y Thần liền bừng tỉnh nhảy cẫng lên, “! Muốn nha! Ngày mai còn muốn công viên Hải Dương! Đúng rồi, cậu út còn đồng ý với Y Thần bờ biển nhặt vỏ sò nữa nha! Y Bảo còn chưa có nhìn thấy biển! Còn có……”

      Ở Bắc Kinh lập kế hoạch tốt cho hành trình lần này, Y Thần tới bây giờ vẫn chưa có quên, cậu út muốn trốn nợ sao, có cửa đâu!

      Vì vậy, theo ý Y Thần, lại dừng ở Hongkong thêm mấy ngày, hoàng hôn ngày cuối cùng, bọn họ lại lần nữa đến bờ biển.

      Y Thần thích biển, lần đầu được đến chơi rồi muốn thôi là thể, may bọn họ ở khách sạn cạnh biển, đến bờ biển cũng là chuyện rất dễ dàng, cho nên hầu như là mỗi ngày đều cùng bé tới bờ biển dạo vòng, chỉ là lúc này khí trời tốt, dám xuống biển, chỉ dạo bờ cát thôi, nhưng cũng đủ làm Y Thần sung sướng lắm rồi, cũng cần cậu út, mợ út phải dắt , tự chính mình thoải mái vui vẻ chạy nhảy in dấu chân lên bờ cát, thỉnh thoảng lại chơi đắp cát, Tả Thần An và Hạ Vãn Lộ tay nắm tay, xa gần theo sát phía sau.

      Hạ Vãn Lộ nhớ từng , mang đến bờ biển, bờ biển ấn lên chuỗi bốn bước chân của bọn họ, mà giờ, bờ cát, in dấu lại là ba cặp rồi.

      Gió biển thổi vào, mang theo hương vị mặn chát đặc trưng, nheo mắt, ánh hoàng hôn lặn dần phía chân trời như ngọn lửa đỏ cháy nửa, in vào mặt nước biển, tạo thành ánh sáng loang loang, diễm lệ.

      Y Thần mặc bộ quần áo màu hồng phấn ở trước mặt chạy nhảy vui vẻ, cũng ngờ cũng mặc áo màu hồng, tỏ đôi tình nhân, màu hồng này, trong ánh tà dương càng làm nổi bật thêm vẻ kiều diễm, tình tứ……

      lại nghĩ hạnh phúc là màu gì nhỉ……

      Có lẽ màu hạnh phúc chính là lúc ánh tà dương màu hồng thoáng ra; có lẽ, bọn họ cũng mượn sắc chiều tà mà tạo nên màu phấn hồng kiềm diễm; có lẽ, là lúc chân bọn họ dẫm lên bờ cát vàng; có lẽ, là mỗi buổi tối trước khi ngủ bọn họ ở trước cửa sổ nhìn ánh sao ngân; có lẽ, là lần đầu tiên bọn họ rời giường từ sáng sớm để đón ánh bình minh; có lẽ, là lúc ánh mắt đen như mặc ngọc của thâm tình nhìn ; có lẽ, là lúc Y Thần cười to lộ ra hàm răng trắng như sứ; có lẽ…… Có lẽ…….

      Có lẽ, hạnh phúc, là mỗi sắc màu riêng biệt cùng hỗn hợp màu sắc trong cuộc sống của bọn họ.

      Có lẽ, hạnh phúc, chính là bọn họ ở chung chỗ……

      Có lẽ……

      “Thần An……” đột nhiên cảm thấy có rất nhiều lời muốn với , về tâm tình biến hóa mấy ngày nay của , về bệnh của , về Y Thần, về , về tương lai ba người bọn họ, nhưng mà gọi lên tên rồi cổ liền nghẹn lại, giống như cái gì cũng nên lời……” die4n.đan2.lê6.quy1.don0.co0m

      “Ừ……” nhàng đáp lời, buông tay , ôm hông , hai người xích lại gần hơn, cười, “Bờ biển, chúng ta đến rồi…… Còn có thảo nguyên, còn có toàn thế giới, chúng ta còn rất nhiều thời gian, mơ ước cũng còn xa nữa, chỉ cần chúng ta tay trong tay, nhất định có thể hết!”

      Chỉ cần chúng ta tay trong tay…….

      Có lẽ, phải nên tin tưởng……

      cái gì cũng , chỉ tựa lên đầu vai . so với thấp hơn hai mươi mấy centimet, vì thế khi dựa vào cảm giác rất là thoải mái, giống như có thể đặt cả thể trọng của mình lên người , bờ vai của rất rộng, rất kiên cố……

      “Bà xã, có chuyện muốn chút với em.” rất cao hứng, có thể chủ động như vậy với , rất lâu có hưởng thụ đãi ngộ như thế rồi đấy! Giữa bọn họ, rơi vào cảnh đẹp rồi……

      “Vâng!” cũng chỉ nhàng đáp lại tiếng, tiếng sóng biển vỗ bờ, làm cho có cảm giác uể oải, loại cảm giác này tên là đắm chìm……

      “Về Y Thần, mặc dù Thần Hi cho Y Thần làm con thừa tự của chúng ta rồi, nhưng mà muốn ép buộc Y Thần thay đổi cách gọi kêu chúng ta là ba mẹ, em cảm thấy thế nào? Như vậy, đối với Y Thần tốt……”

      còn tưởng muốn chuyện đại gì to tát lắm…… ra là chuyện này……

      “Thần An, có biết em cảm kích biết bao nhiêu khi chị Thần Hi cho Y Thần cho chúng ta ? Y Thần là quà tặng tốt nhất mà trời cao ban tặng cho chúng ta, em cũng biết tại sao, chỉ cần nhìn thấy nó, em liền tràn đầy sức sống, giống như ý thức vai trách nhiệm vậy, loại trách nhiệm này làm em cảm thấy, làm Y Thần vui vẻ là sứ mạng của em. Cảm giác kỳ quái có đúng ? Nhưng mà em có đó, từ trước đến nay em có cảm giác này đâu! Thậm chí em cảm thấy Y Thần chính là thiên sứ mà trời cao phái xuống cứu vớt em, cho nên, làm sao em còn quan tâm đến cái xưng hô chứ?”

      Đây là những lời tình cảm lý trí đầu tiên kể từ khi mắc bệnh với , chính cũng ngoài ý muốn, từng cho là, còn có thể cùng bất cứ ai khơi thông, này, có phải cũng nên cảm ơn Y Thần? Đồng thời, cũng muốn cảm ơn , cái người đàn ông ngốc bỏ công sức ra này……
      Last edited by a moderator: 7/7/17

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      CHƯƠNG 223: CÁI ÁO THÂN THIẾT*

      *Trong cv là “thân thiết tiểu miên áo”: ta nghĩ chắc nó có nghĩa là cái áo lót (áo trong) của phụ nữ.

      như vậy, làm cảm thấy kích động đến lòng cũng rối loạn, bất chấp tất cả đòi cam kết, “Cuộc sống hi vọng! Cuộc sống đương nhiên có hi vọng mà! Nhưng mà, phải ba người chúng ta sống cùng với nhau! Mãi mãi! Đúng ?”

      ngẩng đầu đưa mắt nhìn , trong mắt dường như nhuộm ánh nền chiều tà, vầng sáng rực rỡ sâu hút, ràng là hình bóng của .

      Ngón cái tay trái vuốt ve lên chiếc nhẫn cưới ngón vô danh, khẽ mỉm cười, có lúc người đàn ông này quả là ngốc nghếch……

      Trong giây phút đeo chiếc nhẫn cho , còn chưa đủ tỏ cõi lòng hay sao?

      gì, chỉ là nhón chân lên, khẽ hôn lên đôi môi .

      đứng ngây người ước chừng cũng hơn nửa phút, rồi sau đó phát ra tiếng kêu quái dị, đột nhiên kích động từ bờ cát nhảy cẫng lên, nhảy rất cao, chọc cho những du khách đứng xung quanh nhìn vào bên này chằm chằm.

      quýnh lên, khé cáu gắt, “Đừng điên nữa! Mắc cớ chết được!”

      nhưng lại như có chuyện gì! Nơi này là Hongkong, phải là Bắc Kinh, ai biết ai đâu chứ? Hơn nữa, coi như là ở Bắc Kinh cũng sợ! khoe khoang hạnh phúc của , quan hệ gì với những người ngoài chứ?

      Y Thần cũng bị làm hấp dẫn, nở nụ cười kỳ lạ, “Cậu út, cậu làm sao vậy?”

      Tả Thần An giật mình, chạy tới ôm Y Thần lên xoay tròn vòng quanh, “Cháu ngốc à! Cậu út rất vui! Rất vui có hiểu ?!”

      Hạ Vãn Lộ ở xa xa cười nhìn hai người bọn họ, nhìn người đàn ông trước mắt xăn ống quần dày cộm, ầm ầm ĩ ĩ, chạy nhảy loạn xạ, nào còn nửa phần bóng dáng Tế Hạ kinh thành tuấn lãng thanh nhã chứ? Quả giống như đứa trẻ được ăn kẹo, hành động quả ngây thơ giống y như Y Thần, nhưng mà, chính ràng ngây thơ ngốc nghếch như vậy, nhìn lại vẫn cứ đẹp trai như vậy……

      ôm Y Thần chạy lại, trở lại bên cạnh , đoạt lấy máy chụp hình trong tay , gọi du khách vừa ngang qua, “Xin phiền chút, nhờ chụp hình cho tôi bức!”

      “Được! Cả nhà xích lại gần hơn chút!” Du khách hớn hở đồng ý.

      Cả nhà? Nghe tổ hợp từ này, Hạ Vãn Lộ và Tả Thần An hẹn mà cùng nhìn nhau cái, rồi sau đó cùng mỉm cười……

      Vì vậy, cái nụ cười này cùng biển trời sau lưng hòa cùng nhau dừng ở hình ảnh này.

      “Tiếp tấm nữa! Em bé xinh đẹp, ôm lấy cổ của ba mẹ nào!”

      Y Thần nghe lời, hai đôi tay bé chia nhau vịn lên hai cổ của Thần An và Hạ Vãn Lộ, cũng cải chính lại hiểu lầm của du khách kia, mà hai từ “Ba mẹ” này, lại làm cho trong lòng hai người bọn họ có chút hồi hộp, chỉ là, lại hết sức ngọt ngào…… Truyện đăng duy nhất diễn.đàn.lê.quý.đôn

      “Dì à, thêm tấm nữa nha! Cám ơn!” Sau khi chụp xong Y Thần lớn tiếng .

      “Được!” Vị du khách này cũng thấy ba người trước mắt này rất đẹp, ba tuấn mẹ xinh đẹp con lại rất giống ba, quả tiểu thiên sứ xinh đẹp, tổ hợp như vậy làm người ta chụp hình cũng muốn nghiện luôn a! Vì vậy, tiếng lách tách ngừng phát ra.

      Cái con nhóc Y Thần tiểu ma quái này còn hôn lên mặt Thần An và Hạ Vãn Lộ mấy cái, toàn bộ cũng bị chụp vào trong ảnh luôn rồi.

      “Quá đẹp!” Lúc du khách giao máy chụp hình trả lại cho tự đáy lòng cũng phải thốt lên.

      Vậy sao? Đến tận sau này, bọn họ mở ra nhìn lại từng tấm từng tấm hình, phông cảnh trời nước màu, khuôn mặt bọn họ tươi cười quả còn sáng lạn hơn cả ánh nắng chiều……

      “Rất đẹp! Quay về xử lý chút còn hiệu quả hơn so với mấy cái studio áo cưới chụp ra nữa!” khỏi tán thưởng.

      “Chảnh quá ! Biết rồi, đó là do có Tả Tam thiếu tuấn đẹp trai tiêu sái……”Nhớ tới bộ dáng tự kỷ của khi họ chụp hình cưới, Hạ Vãn Lộ khỏi phát nôn với .

      “Đâu có! Lần này chỉ có đẹp trai! Có người cũng đẹp gì sánh nổi nha!” cúi đầu cười, nụ cười có chút xấu xa.

      hừ tiếng, , thầm nghĩ, này cũng có sai nha…….

      Vậy mà thế nhưng lại lập tức thêm, “Y Thần nhà chúng ta mới là người đẹp nhất……”

      Trong lòng mới vừa dấy lên ngọn lửa vui mừng hớn hở cứ như vậy bị dập tắt ngấm…… Được rồi, Y Thần đẹp, thừa nhận là sai, nhưng mà…… Hừ……

      tiếng nào, nhấc chân lên , lý nào lại vậy chứ!

      nhìn bóng lưng của cười cười, trở lại rồi…… Cái người Hạ Vãn Lộ biết cười, biết tức giận, biết biến đổi sắc mặt trước mặt này, trở lại……

      “Mợ út sao vậy? Cậu út?” Y Thần nắm vạt áo khẽ hỏi.

      “Mợ út tức giận với cậu út, con cậu út nên làm sao giờ?” cầm tay bé của bé, theo sau .

      “Vậy…… Cậu út hôn mợ út cái ! Lúc mẹ con tức giận, Y Bảo hôn mẹ cái, mẹ liền cười lên à!” Y Thần suy nghĩ chút , mặc dù bé bây giờ cũng biết con trai hôn con rất xấu hổ, nhưng mà cái biện pháp này rất hiệu quả nha……

      “Tốt! Đề nghị tốt lắm! Mau bắt lấy mợ con !”

      Hạ Vãn Lộ đằng trước, đối thoại giữa hai người bọn họ nghe rất ràng, vừa nghe hai người muốn chạy tới bắt , lập tức thét lên co chân bỏ chạy.

      Hoàng hôn buông xuống, tiếng cười ba người cùng tiếng gió biển cùng nhau vang lên, lấy tiếng sóng biển làm nhạc nền, viết khúc ca mang tên khúc ca hạnh phúc……

      Đây là lần du lịch tốt đẹp nhất, lúc kết thúc chuyến cả ba người vẫn chưa thỏa mãn, Y Thần còn nháo muốn có thêm lần sau nữa, hơn nữa còn muốn dẫn theo trai Hạo Nhiên cùng, mà Thần An và Hạ Vãn Lộ lại khắc sâu trong trí nhớ nơi cổ tích xinh đẹp kia, Hongkong, Disney, trong những nơi quan trọng nhất trong cuộc đời của họ.

      Nhưng, cho dù muốn nữa, cũng phải trở về, ngày hôm sau, bọn họ lên máy bay trở lại Bắc Kinh, cũng cùng ngày đó đặt chân lên đất Bắc Kinh.

      nam bắc

      , ấm áp lạnh lẽo, lúc mặc vào bộ quần áo dầy cộm, vẫn có thể cảm nhận được khí lạnh lẽo phất vào mặt, đột ngột kịp thích ứng, làm Hạ Vãn Lộ cả người run rẩy, tự dưng, lòng cũng thắt lại.

      Mấy ngày qua, giống như giấc mộng cổ tích, bây giờ ra khỏi thế giới cổ tích ấy, cảm giác như vừa tỉnh lại từ trong mộng. Cuối cùng, cũng có ai vĩnh viễn sống mãi trong thế giới cổ tích, Bắc Kinh, còn quá nhiều thứ phải đối mặt……

      hít sâu hơi khí lạnh lẽo này, lời của như vẫn còn văng vẳng bên tai: mơ mộng rất nhiều nhưng cũng rất xa xôi, chỉ cần bọn họ tay trong tay, nhất định bọn họ hết con đường này……

      Được rồi, tay trong tay……

      dắt Y Thần, kìm được ôm cánh tay , có lẽ, gần hơn chút, cũng dũng cảm thêm hơn……

      đẩy hành lý, lại được tựa sát bên, cúi đầu cười, dịu dàng trong mắt bắt đầu chuyển động.

      luôn dịu dàng như thế, mỗi ánh mắt đều làm lòng tràn ngập ấm áp, cái cúi đầu cười này, lại có bao nhiêu ấm áp nữa đây? Lại làm cho khí lạnh lẽo mới vừa phất vào cũng bị xua tan? Khoác chặt hơn, cảm giác như cùng rất gần rất gần, phần sợ hãi kia cũng giảm ít, lần thứ hai thở ra hơi, trong khí lạnh lẽo còn tản ra làn hơi trắng, đây là khí lạnh lẽo vừa mới hít vào đó sao? có chút thoải mái, ra khí lạnh hơn nữa, lòng được sưởi ấm, cũng có thể ấm áp như vậy…… Truyện chỉ đăng dien.dan.le.quy.don.com

      Lòng, rất bình yên, rất bình yên……

      Y Thần vẫn rất nhớ mẹ, cho nên lúc ở Hongkong gọi điện thoại cho mẹ, thông báo thời gian bọn họ về Bắc Kinh, cho nên, Thần Hi đặc biệt đến đón bọn họ.

      “Mẹ - ” Y Thần tinh mắt, liếc nhìn thấy Thần Hi đứng ở lối ra, quơ tay chạy nhanh như bay ra ngoài.

      “Cục cưng!” Thần Hi ôm cái viên thịt tròn vo mặc trang phục dày, sau đó hôn lên mặt bé vài cái. Cục cưng chính mình tay nuôi lớn, mặc dù phải là con ruột, nhưng cũng rất thương nha!

      “Mẹ! Y Bảo là nhớ mẹ! Mẹ có nhớ Y Bảo ?” Y Thần ngọt ngào gọi mẹ, lâu gặp, vội vàng dùng tay bé sờ sờ mặt mẹ, lại hôn chụt chụt mấy cái.

      “Cục cưng! Dĩ nhiên mẹ rất nhớ Y Bảo rồi! Ở Hongkong chơi vui ? Chơi những gì nè?” vừa trả lời Y Thần, đồng thời cũng nhìn em trai và em dâu của mình, vì vậy cũng cười chào hỏi, “Về rồi? đường vất vả rồi!”

      “Chị Thần Hi!” Hạ Vãn Lộ gọi tiếng, có cảm giác hơi nhói đau, bảo bối của chị Thần Hi, bị làm thành của riêng rồi, làm cho mẹ con hai người bọn họ phải thương nhớ nhau thế này.

      “Mẹ mẹ!” Y Thần thấy mẹ ràng chuyện với mình, lại còn chuyện với người khác, gấp đến độ kháng nghị, tuy nhiên bé vội cho mẹ biết mình chơi những gì, mà lại la hét: “Mẹ! Y Bảo mua quà cho mẹ đó! Bảo cậu út lấy ra! Nhanh nhanh lên!”

      Mua quà tặng cho mẹ, Y Thần sớm , muốn vừa gặp mặt mẹ đưa mẹ ngay, cho nên Thần An cũng bỏ vào trong túi du lịch lớn, để tùy thời có thể lấy ra.

      Thấy Y Thần hơi lo lắng, cũng cảm thấy buồn cười, “Hay là lên xe trước ! Ở xe xem cũng được mà!”

      “Cũng đúng! Mẹ, xe chúng ta đâu!” Y Thần ôm cổ của mẹ mình, mấy ngày có gặp mẹ, cục cưng bé đương nhiên muốn nũng nịu chút, mới cần mình phải , mẹ ôm……

      thôi! Ở bên ngoài!” Thần Hi cũng bỏ Y Thần xuống, ôm quả cầu , đoàn người ra ngoài.

      Bởi vì Y Thần nhào vào trong ngực mẹ rồi, cho nên chỉ có thể cho Thần An lái xe, ba người phụ nữ toàn bộ ngồi ở ghế sau, Y Thần chờ đợi được nữa bảo mợ út nhanh lấy quà tặng mang ra.

      “Mẹ, đây là Y Bảo đưa cho mẹ, chỉ là, cậu út cho tiền……” Y Thần đưa quà tặng cho mẹ.

      “Là gì vậy? Để mẹ xem chút nào!” Đều con là cái áo của mẹ, cục cưng chính là tri kỷ a! Trong lòng Thần Hi ấm áp, nhận lấy hộp quà trang hoàng tinh mỹ, mở ra xem.
      Last edited by a moderator: 7/7/17

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :