1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Kinh Thành Tam Thiếu: Ông Xã Gõ Cửa Lúc Nửa Đêm - Cát Tường Dạ (Full)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 18: Nữ y tá dã man

      ***

      thừa dịp kịp có phản ứng, hai lời lập tức vén chăn lên, bàn tay vươn tới thắt lưng của dùng sức kéo ra.

      Quần áo bệnh nhân vốn là quần dây thun, lại rất gầy cho nên quần mặc người rất lỏng lẻo, chỉ hơi dùng sức chút bị kéo xuống tận đầu gối, mà lại mặc gì bên trong.

      Hai người đều trợn mắt kinh ngạc.

      Gương mặt trắng nõn của Tả Thần An nổi lên sắc hồng nhàn nhạt, vội vàng đưa tay kéo lại chiếc quần.

      dứt khoát dùng thêm chút lực đem quần của tuột đến mắt cá chân, sau đó cởi ra hoàn toàn, đồng thời kéo tấm chăn người đặt sang bên.

      , cứ như vậy phơi bày trước mặt , nửa thân dưới lạnh lẽo khiến cảm thấy sợ hãi. người hai mắt bị mù nhìn thấy gì đối mặt với chuyện này cảm thấy vô cùng sợ hãi, nó còn đáng sợ hơn cảm giác bị nhục nhã rất nhiều.

      cảm thấy vô lực, chỉ có thể dùng tức giận để che giấu sợ hãi trong lòng lúc này: “…Dám giở trò lưu manh!”

      hừ lạnh: “Có gì đặc biệt hơn người đâu! Chị đây cũng phải chưa từng thấy qua.”

      “Vô liêm sỉ!”

      “E hèm!” giơ ống tiêm lên, “Tôi vô liêm sỉ à? Nếu ngoan ngoãn nằm xuống để tôi tiêm thuốc, cứ tiếp tục ngây ngốc như vậy , tôi mở rộng cửa phòng để cho người khác nhìn thấy ai mới là người vô liêm sỉ.”

      …” hoàn toàn bị chọc giận: “Tôi muốn khiếu nại , tên gì?”

      “Hạ Vãn Lộ.”

      “Mau gọi chủ nhiệm các người lại đây!” nghiêm mặt hất hàm ra lệnh.

      vẫn giơ ống tiêm lên bình tĩnh trả lời: “Có bản lĩnh tự mình gọi .”

      Khuôn mặt mặt ửng hồng của vì tức giận mà chuyển sang xanh mét, đôi tay sờ soạng tìm chuông báo để gọi người nhưng lại bị nhanh hơn bước giấu .

      tìm thấy chiếc điện thoại nằm giường bệnh, nhưng bởi vì nhìn thấy gì nên sờ mãi cũng cách nào bấm số được.

      Cuối cùng cũng phát điên, hung hăng ném chiếc di động sang góc.

      Giọng chậm rãi tựa như khiêu khích của chợt vang lên: “ Sao rồi? Nếu thực muốn tiêm tôi nha…Tôi được làm được, nếu như vẫn mực cố chấp tôi nhất định mở cửa ra để mặc người khác nhìn vào đấy.”

      tái mặt, lời nào.

      “Còn nằm xuống?” như chợt bừng tỉnh hiểu ra: “ phải sợ tiêm đấy chứ?”

      vẫn bất động như cũ, phép khích tướng hiệu quả.

      “Tôi đếm đến ba. , hai, …ba!” vừa dứt lời thấy giận dỗi nằm xuống.

      khẽ mỉm cười, lấy bông lạnh thấm vào vị trí tiêm xuống. ra, kỹ thuật tiêm của rất tốt, tiêm tĩnh mạch rất chuẩn xác, luôn cố gắng giảm thiểu đau đớn cho người bệnh xuống mức thấp nhất. cảm nhận được, sau khi nhành xoa bóp, thân thể cứng ngắc của cũng từ từ thả lỏng.

      Tiêm thuốc xong, giúp mặc lại quần áo, kéo chăn đắp kín thân thể , sau đó thu dọn khay thuốc chuẩn bị ra ngoài.

      Trước khi ra ngoài, nhất thời nổi hứng nghịch ngợm, cúi đầu ghé vào tai giọng : “ ra của cũng phải có gì đặc biệt… …”

      Thừa dịp trước khi bắt đầu nổi giận, vui vẻ chạy ra ngoài, trong nháy mắt lúc đóng cửa lại, nghe thấy tiếng “loảng xoảng” vang lên từ trong phòng, xem ra là Tả Tam thiếu tiện tay ném cái gì để trút giận.
      Chương 19: Lời kịch quen thuộc

      ***

      Lúc ra cửa, y tá trưởng chỉ thấy hai má ửng hồng, cũng biết bên trong vừa mới xảy ra chuyện gì.

      Được rồi, ra cũng dám tự nhận mình “kinh nghiệm phong phú” như vậy, mấy cái thứ nhìn hồi là đau mắt hột gì gì đó trong truyền thuyết cũng chỉ mới nhìn thấy tiêu bản* trong phòng thí nghiệm, vật còn sống vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.

      *Tiêu bản:là các mô hình giống người hoặc xác người chết được hiến tặng đem ướp lạnh trong phòng thí nghiệm để những người chuyên nghiên cứu về cơ thể người như bác sĩ, nhà nhân chủng học…tiến hành thí nghiệm.

      ***
      cũng thừa nhận, hình như khi dễ “người tàn tật”. Nhưng mà, nhìn thấy Tả Thần An vung tay ném vỡ đồ đạc lung tung như vậy, chính là cần được khi dễ.

      Năm năm trôi qua, hình ảnh này vẫn luôn xuất trong giấc mơ của , mỗi câu , mỗi cử chỉ đều ràng như vậy, tựa như mỗi lần nhớ tới lần khơi dậy nỗi nhớ nhung day dứt, chưa bao giờ phai nhạt.

      Giống như tại, mỗi cái phình má, híp mắt, ngủ gật hay nét cười mặt lại đẹp lại dịu dàng như vậy.

      biết thiếp bao lâu, đột nhiên có vật gì đó rất mềm mại chọc bàn tay đồng thời giọng rất cũng vang lên: “Chị là ai vậy?”

      giật mình tỉnh lại, phát tiểu công chúa nằm giường mở đôi mắt to tròn lúng liếng nhìn , trong suốt như mặt hồ, trong lòng chợt dâng lên cảm giác vô cùng mềm mại.

      thích trẻ , nhất là từ sau khi mất mất đứa con của mình.

      nhịn được nở ra nụ cười nhu hòa, cầm lấy đôi tay bé mềm mại của bé: “Chị tới để chăm sóc em.”

      “Chị tốt.” Những đứa trẻ nhà họ Tả đều rất lễ phép.

      Chị? Trông còn trẻ như vậy sao? Nhớ tới Tả Thần An chính là cậu của bé chợt cảm thấy buồn cười, vậy hai người bọn họ phải là cùng trang lứa sao.

      “Y Thần bảo bối vừa gọi ấy là gì? giọng đột ngột vang lên từ sau lưng.

      “Là chị ạ.” Y Thần nhìn ra cửa, vẻ mặt của cậu hình như có chút khó coi, mình gọi đúng sao? Nhưng nhìn chị ấy có vẻ còn rất trẻ mà.

      “Có chị nào già như vậy sao? Phải gọi là mới đúng.” Tả Thần An nhíu mày.

      Y Thần đảo đảo mắt, “ muốn!”

      “Tại sao?” Đối với Y Thần, Tả Thần An có cách nào nổi giận được.

      Y Thần nhìn , lại đảo mắt nhìn Hạ Vãn Lộ, có chút sợ hãi : “Nhìn cậu đứng gần chị ấy già như vậy, nếu gọi chị ấy là , vậy cháu phải gọi cậu là ông sao? Cháu muốn…Cháu thích gọi cậu cơ!”

      bé vươn tay về phía Tả Thần An, muốn bế lên.

      Hạ Vãn Lộ lắng nghe cuộc đối thoại của hai người nhịn được nữa cũng phải bật cười, ôm lấy Y Thần hôn cái, thiên sứ này quá đáng mà.

      Trái lại, vẻ mặt của Tả Thần An lại như mắc nghẹn, cuối cùng thể thốt lên lời nào, nhìn già đến vậy sao? Ánh mắt chăm chú ngắm nhìn nụ cười xinh đẹp của Hạ Vãn Lộ, ngọt ngào tựa như đóa hoa nở mùa xuân.

      hừ lạnh tiếng: “Đối với mỗi bệnh nhân đều như vậy sao? Động chút là hôn?”

      Thân thể cứng đờ, lời kịch này nghe sao quá quen thuộc.

      Năm năm trước, kể từ ngày tiêm được cho , hình như cũng ngoan ít. Chỉ có điều, bất kể lúc nào cần người giúp đỡ, dù là kiểm tra, ăn uống hay là tiêm thuốc, cũng đều chỉ đích danh .

      cũng từng hỏi như vậy, đối với mỗi bệnh nhân đều như vậy sao? Động chút là cởi quần?
      Chris thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 20: Cậu có đẹp trai ?

      ***

      Những lời thoại quen thuộc khiến trái tim đập nhanh nhịp, Thần An, Thần An, là muốn ám chỉ điều gì sao?

      lập tức quay đầu lại, muốn nhìn vào mắt tìm kiếm nét mờ ám quen thuộc. Nhưng mà, đập vào mắt chỉ có cặp mắt trong suốt ấy, đôi mắt đen thăm thẳm, lạnh nhạt và xa cách.

      Ánh mắt cực kỳ cuốn hút.

      Khóe mắt rất nét, đường nét giống như được điêu khắc, đẹp đến nỗi con cũng phải ghen tỵ, khóe mắt khẽ giương lên cộng với đôi mày kiếm hơi xếch khiến cho ánh mắt nhàn nhạt bi thương của có thêm vài phần khí, hàng mi cong đầy quyến rũ, ánh mắt thăm thẳm như đại dương, tất cả như muốn hút rơi vào trong đó.

      ở trước mặt, vẫn là Tả Thần An.

      Nhưng mà, còn là của năm đó nữa…

      Tả Thần An của năm đó, có được ánh mắt như bây giờ. Khi đó, trong đôi mắt của chỉ có xao động, mê man cùng sợ hãi.

      Có phải xao động, mê man cùng sợ hãi ấy mới chính là thứ khiến động lòng?

      biết…

      Chỉ biết rằng, khi đó chẳng nhìn thấy gì, thứ duy nhất mà nhìn thấy chỉ có .

      , mặc dù đôi mắt của nhìn thấy, nhưng trái tim của lại nhìn thấy được, cho nên, trong thế giới của chỉ thấy .

      Giờ sao? thấy được toàn bộ thế giới, nhưng thứ duy nhất nhìn thấy lại chỉ có .

      “Chị à, chị nhìn cậu của em sao, có phải cậu ấy rất đẹp trai ?” giọng non nớt chợt cất lên.

      Suy nghĩ của bị cắt đứt, khuôn mặt đột nhiên đỏ ửng. vội vàng cúi đầu, đúng lúc bắt gặp nụ cười nghịch ngợm của Y Thần, càng lúng túng, “Đâu…đâu có? Chị mới nhìn…”

      bé vẫn rất hưng phấn: “ sao! Cậu ấy tới đâu cũng có rất nhiều chị nhìn theo. Cậu ấy thực rất đẹp trai! Những người bạn ở nhà trẻ của em cũng như vậy.”

      Vẻ mặt của bé vô cùng kiêu ngạo, đôi mắt to tròn lấp lánh.

      biết trốn vào chỗ nào, đành đỏ mặt ra đòn sát thủ: “Nhóc con! Đừng linh tinh nữa! Phải rút kim rồi.”

      “A…Em muốn đâu! rất đau! Cậu à!” Y Thần vừa vừa khóc lớn, vươn cánh tay đòi cậu tới bế mình.

      lạnh nhạt trong mắt Tả Thần an thoáng chốc tan biến, thay vào đó là nét mặt dịu dàng, vươn tay ôm lấy Y Thần, vẻ mặt ấy khiến thất thần đến nỗi quên cả việc phải rút kim ra. dịu dàng ấy, cũng từng nhận được, Thần An, còn nhớ ?”

      “Y Thần bảo bối ngoan, ấy rút bị đau.” Tả Thần An ôm Y Thần ngồi xuống mép giường, vừa hôn khuôn mặt nhắn của bé vừa dụ dỗ: “Nghe lời nào, cậu chưa bao giờ gạt cháu phải ?”

      Y Thần suy nghĩ lát, hình như cậu chưa bao giờ gạt , lập tức nín khóc, khuôn mặt nhắn ngước lên nhìn cải chính: “Cậu à, là chị chứ!”

      Mày nhướng lên, có vẻ như đồng ý nhưng vẫn đành phải : “Được rồi, là chị.”

      “Chị à, đau sao?” Y Thần vẫn yên lòng, quay đầu lại hỏi lần nữa.

      ngẩn người đột nhiên hồi tỉnh, nở nụ cười gượng gạo: “ đau.”

      “Được, vậy chúng ta đánh cược! Nếu đúng là đau em …em để chị nhìn cậu ấy mỗi ngày.” Lời của bé cực kỳ nghiêm túc.

      “Y Thần!” Tả Thần An nhíu mày, đây là đánh cược kiểu gì đây? chính là tiền đánh cược?

      “Ai muốn nhìn cậu của em chứ.” vừa xấu hổ vừa cảm thấy rất buồn cười.

      bé chau mũi: “Vừa rồi chị nhìn chăm chú đấy thôi. Mẹ em , người nào dối lỗ mũi to ra, chị thể dối nha.”
      Chương 21: ngôi nhà, con người

      ***

      bé này, khả năng quan sát nhạy bén phải bình thường nha.

      luống cuống, lén nhìn xem nét mặt của Tả Thần An, lại thấy cũng nhìn mình, nét mặt hờ hững, ánh mắt trong suốt tĩnh lặng như nước, thấy được gì từ đôi mắt ấy.

      càng thêm luống cuống, nhịp tim đập rối loạn, vội vàng giả bộ như cúi đầu rút tiêm cho Y Thần, trong lòng lại ngừng thầm mắng chính mình: “Hạ Vãn Lộ! có tiền đồ! Đem trái tim đó nén lại cho tôi! có gì đừng có đập loạn lên nữa! Năm đó lúc cởi quần ta cũng chưa từng đập như vậy nha.”

      “Xong rồi!” dùng miếng bông lạnh ấn lên cánh tay Y Thần, lại giao lại cho Tả Thần An, “Giữ cho bé.”

      Trong lúc giao nhận, đầu ngón tay hai người cẩn thận chạm vào nhau, ngón tay của thon dài, trắng nõn, cảm giác mát lạnh cứ thế truyền đến ngón tay , lập tức truyền thẳng vào tim khiến chợt run lên, mặt cũng nóng dần lên.

      “Chị à, đúng là đau , chị có thể nhìn cậu ấy mỗi ngày rồi.” Y Thần ngẩng đầu vui vẻ tuyên bố, sau đó lại giống như phát được đại lục mới cười hì hì: “Chị à, mặt chị sao lại đỏ như vậy?”

      “Chị…hơi nóng…” muốn chết rồi, bé này phải là trời sinh bát tự xung khắc chứ.

      Nhưng mà, bé này lại quá thông minh, lập tức vạch trần : “Chị à, có phải vì chị mỗi ngày đều được nhìn thấy cậu ấy nên mới đỏ mặt? Nhất định là vậy rồi! Chị Như Ý mỗi lần nhìn thấy cậu cũng đỏ mặt, đúng rồi, bà nội thể gọi là chị Như Ý, phải gọi là mợ .”

      “Y Thần!” Tả Thần An lên tiếng cắt đứt lời bé, lúc này giọng có chút nghiêm nghị.

      Y Thần lè lưỡi, dám tiếp nữa.

      Trong lòng Hạ Vãn Lộ đột nhiên trầm xuống, chỉ vì câu kia của Y Thần, thể gọi là chị Như Ý, phải gọi là mợ .

      Trong lòng giống như có tảng đá đè nặng lên, cực kỳ khó chịu. cố gắng cười gượng tiếng, lập tức thu dọn mấy vật dụng vừa dùng xong: “Y Thần cần nghỉ ngơi lúc nữa mới có thể cử động, tôi vào toilet lát, chỉ là rửa tay thôi.”

      Mặc dù trong lòng có chút rối ren nhưng vẫn nhớ được, những gia đình giống như Tả gia vốn thích phòng ngủ hay là toilet bị người khác dùng tới, cho nên đặc biệt nhấn mạnh mình chỉ là rửa tay.

      ra , cần rửa tay, chỉ muốn vào phòng kín để hít thở lát mà thôi.

      Sau khi đóng cửa phòng, lập tức chạy tới bồn rửa mặt, mở vòi sen, cúi đầu, vốc từng vốc nước lạnh hắt vào mặt mình, muốn dùng lạnh lẽo của nó để chế ngự lửa lòng từ từ nổi lên sau năm năm bình lặng.

      Năm năm trước, có người muốn rời bao giờ trở lại, nhưng mà, trở lại rồi. Tha phương đất khách, mười tháng mang thai, rồi sau đó mất đứa con đầu tiên, lại quay về lần nữa.

      thích ngôi nhà này, bởi vì ở đây có người.

      cần thấy mỗi ngày, cũng cần nhớ tới, điều muốn, chỉ là gần hơn chút, cùng hít thở chung bầu khí, như chỉ cần như vậy cũng thỏa mãn lắm rồi.

      chưa từng bỏ qua mỗi tin tức về .

      biết bút danh của gọi là Tế Hạ, biết công ty của , biết thành công của , cũng biết, có rất nhiều bạn tin đồn.

      vẫn cho rằng, lí trí của đủ cứng rắn, cứng rắn đến mức có thể ngẩng đầu chúc phúc cho , nhưng chưa từng nghĩ tới từ “mợ ” lại khiến cho lí trí của hoàn toàn tan rã…
      kabi_ng0kChris thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 22: bảo mẫu
      ***
      “Thần An! Thần An!”
      Từ bên ngoài đột nhiên truyền đến giọng của người phụ nữ, thần kinh của trở nên căng thẳng, giọng này hình như là của mẹ Thần An – Tiêu Hàn. Người phụ nữ đoan trang cao quý ấy, nếu để bà phát ra xuất ở Tả gia thêm lần nữa thế nào đây?
      nín thở.
      Chỉ nghe thấy giọng có vẻ gấp gáp của Tiêu Hàn: “Thần An, ông ngoại con bệnh cũ lại tái phát, mẹ và ba con phải về đó xem thế nào, mấy hôm nay chị rể con cũng ở Bắc Kinh, có lẽ con phải chăm sóc Y Thần thêm mấy ngày. Cũng may Hạo Nhiên được gửi đến nhà bà nội ở Tống gia, nếu hai đứa bé mà ở chỗ náo loạn con cũng quản được.”
      "Vâng, ông ngoại... có gì nghiêm trọng chứ?" hỏi.
      "Mẹ cũng biết thế nào, vừa mới nhận được điện thoại, đến đó rồi gọi điện báo cho con biết. Xe cũng chuẩn bị xong rồi, mẹ trước! Y Thần, ngoan ngoãn, nhớ nghe lời cậu, biết chưa?" Tiêu Hàn vội vã dặn dò xong liền ra cửa.
      Hạ Vãn Lộ núp mình ở trong toilet cũng thở phào nhõm, theo như lời Tiêi Hàn mấy ngày tới ở Tả gia còn ai khác, có thể cần lo lắng chuyện kia nữa.
      ! Thần kinh mới vừa thả lỏng xuống của lại lập tức căng thẳng, chuyện gì xảy ra nếu chỉ còn lại cùng với Tả Thần An và Y Thần đây?
      Nhưng mà, chứng minh, lo lắng hơi nhiều rồi.
      Trong ba ngày tiếp đó, Tả Thần An cũng có hành động gì đặc biệt. Trong mắt , giống như người ý tá hết sức bình thường tlêm chức bảo mẫu ba ngày mà thôi, chỉ là người được mời đến để chăm sóc công chúa nhà họ Tả.
      tiêm thuốc cho Y Thần, cho bé uống thuốc, giúp bé tắm rửa rồi ăn cơm, ngay cả việc kể chuyện cổ tích trước khi ngủ cũng là làm.
      Mặc dù chỉ là y tá hợp đồng nhưng cũng phải làm đấy. Nhưng Iúc đề cập tới chuyện này Tả Tam thiếu chỉ nhàn nhạt liếc mắt cái rồi : “Tôi chuyện với trưởng khoa các rồi, cứu sống bệnh nhân chính là thiên chức của các , làm ở đâu cũng là làm. Hơn nữa, tôi trả gấp đôi tiền lương bình thường.”
      chỉ có thể im lặng chấp nhận.
      Thời nay, kẻ có tiền chính là đại gia!
      Huống chi, ở cái thành Bắc Kinh này, Tả Tam thiếu chính là đại gia trong số đại gia. Nhìn dáng vẻ đại gia của , trong khi cố chịu đựng để hoàn thành công việc của bảo mẫu, lại ngồi bắt chéo hai chân lên bàn, tay cầm cuốn tạp chí, thỉnh thoảng liếc nhìn cái, đúng là cái bộ dáng địa chủ giám sát người làm nha.
      Chỉ là, ngược lại cũng rất thích Y Thần, bé này chỉ có vẻ bề ngoài xinh xắn mà tính tình cũng cực kỳ khéo léo, đáng , chẳng bù cho cậu bé, tính cách xấu xa, gàn dở.
      và Y Thần giống như cũng rất có duyên, bé đặc biệt thích bám , cứ đòi kể chuyện cổ tích cho bé.
      Ba ngày sau, sức khỏe của Y Thần cũng bình phục hẳn. Kỷ Tử Ngang vội vàng tới kiểm tra lại, sau khi xác nhận cần tiêm nữa mới để lại ít thuốc, với Tả Thần An cứ theo đơn thuốc mà dùng là được.
      Lúc này, Hạ Vãn Lộ mới hoàn toàn thở phào cái, cuối cùng cũng có thể về nhà rồi.
      Nhưng ngờ, Y Thần lại cực kỳ muốn rời xa , bé cư níu chặt tay rồi : "Chị à, chị đừng được ?"
      "Chuyện này...chị còn phải làm." dám nhìn chỗ khác, cứ có cảm giác giống như có đôi mắt nhìn chằm chằm, khuôn mặt cũng nóng dần lên.
      "Chị à, nếu chị rồi, có ai kể chuyện cổ tích cho em nghe nữa." bé tỏ vẻ rất khổ sở, bĩu bĩu môi, dáng vẻ lưu luyến như muốn rời.
      cảm thấy vô cùng kinh ngạc. bé xinh đẹp đáng tựa như nàng công chúa, lẽ ra phải được mọi người cưng chiều chư phải lạnh nhạt như vậy mới phải. "Bình thường có ai kể chuyện cổ tích cho em sao?"
      Last edited: 26/9/14
      kabi_ng0k, Tiểu yêu tinhChris thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 23:

      ***

      “Có cậu kể…Nhưng mà cậu rất bận.”

      “Khụ khụ!” Bên cạnh truyền đến tiếng ho . ngoảnh đầu nhìn lại, khuôn mặt trắng nõn của Tả Thần An nổi lên nhàn nhạt phiếm hồng. vừa tưởng tượng tới cảnh người đàn ông tính tình gàn dở lại nóng nảy phách lối như Tả Thần An cầm quyển sách ngồi kể chuyện Nàng công chúa Bạch Tuyết và bé lọ lem lại cảm thấy rất buồn cười.

      người đàn ông ngang ngược cũng có lúc hết sức dịu dàng, chỉ là phải xem có gặp được đúng người hay .

      hiểu.

      Nhìn thấy ánh mắt tràn ngập mong chờ của Y Thần, có cách nào dứt khoát cự tuyệt. hơi ngồi xuống chút để mặt mình ngang với Y Thần rồi : “Y Thần ngoan, ở bệnh viện còn có rất nhiều bệnh nhân chờ chị tiêm thuốc, nếu như Y Thần muốn chơi với chị, có thể đến bệnh viện tìm chị, được ?”

      Vừa dứt lời, có cảm giác tựa như ánh mắt dính chặt lên mặt mình thoáng chốc tỏa ra luông nóng rực. ngước mắt nhìn về phía Tả Thần An, lại phát trong mắt lúc này gợn sóng, chút dấu vết cũng có.

      Ảo giác, chỉ là ảo giác thôi.

      Chỉ thấy thân quần áo ở nhà rất thoải mái, bước tới như có chuyện gì, mỗi cái nhấc chân, mỗi cái nhíu mày đều rất đẹp, ngay cả động tác ngồi xổm xuống ôm lấy Y Thần cũng đẹp đến khó tả.

      Còn có thiên lý hay đây! người đàn ông ôm theo đứa bé cũng có thể đẹp trai như vậy sao? hận, bất bình! Nhưng mà, trong lòng cũng từ từ dâng lên nỗi bi thương, bởi vì cũng từng có đứa con chưa kịp nhìn thấy mặt vĩnh viễn rời khỏi thế giới này. Nếu như đứa bé ấy cũng có người ba như vậy, hạnh phúc biết chừng nào.

      Tả Thần An ôm lấy Y Thần, dịu dàng : “ hẹn gặp lại với chị nào!”

      Lời của cậu, Y Thần thể nghe, nét mặt bé vẫn lưu luyến rời, bàn tay bé giơ lên cùng với giọng vô cùng trong trẻo: “Chị à, hẹn gặp lại!”

      Cuối cùng, giống như nghĩ tới cái gì, mặt lên nụ cười rất tươi, ngón tay chỉ chỉ vào mũi Tả Thần An : “Cậu à, cậu đừng quên, cháu đem cậu ra đánh cược với chị ấy rồi, sau này cậu gặp chị ấy phải mang cháu theo đấy!”

      Tả Thần An bắt được bàn tay quấy rối của bé, hơi nhíu mày : “ Đừng nháo!”

      “Cháu có nháo! giáo bảo lời phải giữ lấy lời, cháu phải làm đứa trẻ biết giữ lời. Cậu thể hại cháu thành người biết giữ lời được.” Y Thần vừa lắc lắc cơ thể bé của mình vừa phản bác.

      “Chuyện này…Tả tiên sinh, chúng tôi cáo từ trước, chú ý đừng để Y Thần ăn thức ăn lạnh.” xong, cũng dám ngẩng đầu mà chạy thẳng ra khỏi Tả gia.

      Kỷ Tử Ngang nhìn thấy tất cả, người nhạy bén như ta cũng cảm giác được có chuyện gì đó bình thường. Vì vậy, đành nhanh miệng chặn lời : “Bác sĩ Kỷ, ở bệnh viện chắc còn rất bận đúng ? Chúng ta phải nhanh chóng quay về bệnh viện thôi.”

      Sau khi tới bệnh viện hỏi thăm mới biết được, ra thầy hướng dẫn của Kỷ Tử Ngang có quan hệ rất tốt với Tả gia, ông ấy vốn là cố vấn sức khỏe của nhà họ Tả. Lần này là bởi vì ông ấy ở nước ngoài nên mới bảo Kỷ Tử Ngang qua đó thăm bệnh. Nếu có chuyện này có lẽ cũng đến lượt đến Tả gia làm bảo mẫu.

      Chẳng qua là, dù có như vậy sao đây? Tất cả vẫn giống như trước kia, vẫn là y tá hợp đồng của bệnh viện, buổi tối còn có thể hát ở Ám Hương. Cuộc sống bình thường của và Tả gia vĩnh viễn bao giờ nằm chung quỹ đạo.
      kabi_ng0k, Tiểu yêu tinhChris thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 24: Em

      ***

      Đây là thực nhận ra từ năm năm trước, chỉ hận bản thân mình lúc đó trẻ người non dạ, vẫn mơ mộng trở thành bé lọ lem của chàng hoàng tử. Chẳng qua là, thực tàn nhẫn cho biết, bé lọ lem vĩnh viễn cũng chỉ là câu chuyện cổ tích.

      May mắn là, khoảng thời gian hai người sống chung bên nhau, nhìn thấy được hình dáng của , để có thể giả vờ mà sống, tiếp tục tồn tại trong thế giới của .

      Cứ như vậy, cố tình lẩn tránh, cũng chủ động đến gần, tất cả cứ thuận theo tự nhiên là được.

      thể thừa nhận, việc gặp lại Thần An khiến tâm hồn tĩnh lặng như nước từ trước tới nay của bị đảo lộn, cũng khiến cho thái độ của có chút bất thường khi đối mặt với . cứ mải suy nghĩ về vấn đề này suốt cả ngày nay, có thể , thuận theo tự nhiên chính là cách tốt nhất mà có thể nghĩ đến.

      Ôm suy nghĩ như vậy, tan việc về nhà giống như thường ngày.

      nhà, chẳng qua cũng chỉ là căn phòng thuê được, chỉ có phòng ngủ và phòng khách hết sức đơn giản. Căn phòng này tuy nhưng ra giá thuê phòng cũng rất cao.

      Lúc đầu, Hứa Tiểu Soái muốn tặng căn phòng nhưng mực từ chối, sau đó lại để cho thuê lại căn phòng của ta, vẫn như cũ tiếp nhận. Cũng vì thế mà Hứa Tiểu Soái từng oán hận gõ gõ đầu , mắng là đầu gỗ.

      chỉ mỉm cười.

      Hứa Tiểu Soái đối xử với rất tốt, biết điều đó, nhưng mà, là người biết phân giới hạn. biết, giới hạn giữa bạn bè và người được phân biệt rất , lúc đau khổ có thể mượn bả vai , lúc yếu đuối có thể mượn đỡ cánh tay cứng rắn của , cũng có thể tiếp nhận giúp đỡ của mức độ nào đó. Nhưng mà, tuyệt đối thể tiếp nhận những món quà vật chất khác, cũng thể vĩnh viễn núp dưới bờ vai , bờ vai ấy sớm muộn cũng thuộc về người con khác, còn , phải tìm được trú của riêng mình.

      Căn phòng này chính là nơi trú tạm thời của , chính xác hơn, là nơi ở của cùng em Hạ Hiểu Thần.

      Em là người thân duy nhất mà có được ở Bắc Kinh này, ba năm trước ấy thi đậu vào đại học, cho nên bình thường đều ở trường, chỉ thỉnh thoảng mới trở về đây. Học kỳ này con bé ít khi về nhà, là còn năm nữa tốt nghiệp nên phải gấp rút liên lạc tìm nơi thực tập. Nhưng mà, hôm nay con bé đột nhiên gọi điện bảo tối về ăn cơm, còn bảo chuẩn bị mấy món ăn quê nhà nữa.

      Cho nên, sau khi tan việc, Hạ Vãn Lộ chợ dạo vòng để mua thức ăn, lúc về đến Hiểu Thần cũng ở trong nhà rồi. vừa tới cửa nhận được cái ôm đầy bất ngờ của Hiểu Thần cùng với giọng có vẻ khoa trương: “Chị à, em nhớ chị muốn chết!”

      Trong lòng cảm thấy vô cùng ấm áp, giả bộ cười mắng: “ nhớ chị sao thấy trở về tìm chị, hại chị đây mình đơn, tịch mịch nha.” Hiểu Thần hơn năm tuổi, có thể , em tay bao bọc mà lớn lên, cho đến khi tới Bắc Kinh học mới dần dần buông lỏng. Nhớ lại lần đầu tiên rời xa con bé để tới đây, con bé khóc đến cạn nước mắt, thế nào cũng chịu để .

      phải em về rồi sao? Chị, hôm nay có món gì ngon vậy?” Hiểu Thần lỏng tay, nhận lấy túi thức ăn trong tay rồi cùng vào bếp.

      Lúc chỉ có hai chị em với nhau, luôn thích chuyện bằng tiếng địa phương. Giọng của vùng Chiết Giang, mềm mại, giống như được trở về những ngày còn bé, cuộc sống tuy giàu có gì nhưng lúc nào cũng thương gắn bó, vui vẻ sống qua từng ngày.

      Chương 25: Cảm giác người

      **

      “Chị à, có phải chị cũng nên tìm bạn trai rồi ?” Hiểu Thần chợt , mắt ranh mãnh chiếu thẳng vào .

      đột nhiên giật mình, ánh mắt nhàn nhạt như làn gió thoảng của Tả Thần An bất chợt lướt qua trong đầu, mặt bất giác cũng nóng lên, nhíu mày trừng em cái, “ bừa gì đấy?”

      “Em mới bừa. Chị, em chuyện nghiêm túc. phải chị là tịch mịch sao? Nếu có bạn trai bên cạnh thấy tịch mịch nữa. Em thấy Hứa Tiểu Soái cũng tệ, vừa đẹp trai, gia cảnh tốt, quan trọng nhất là cực kỳ mạnh mẽ, người đàn ông như vậy, con khắp nơi đều vội vàng muốn theo đuổi…” đến Hứa Tiểu Soái, “cái máy hát” Hiểu Thần quả thể ngừng lại được.

      Hạ Vãn Lộ ngước mặt thở dài, cắt đứt lời ấy: “Hiểu Thần! Rốt cuộc chúng ta ai mới là chị đây? Những lời em , nghe thế nào cũng giống giọng điệu của bề thế nhỉ?”

      Hạ Hiểu Thần sớm biết chị mình thích nghe, mỗi lần nhắc đến đề tài này chị ấy đều trốn tránh. hiểu vì sao, trong lòng suy đoán có lẽ là do chị ấy bận việc…kế sinh nhai nên mới có thời gian chuyện đương. Y tá vốn là nghề cực kỳ vất vả, làm việc kể ngày đêm đủ mệt lắm rồi, nhưng chị ấy chỉ phải làm ca đêm mà thỉnh thoảng còn tranh thủ hát ở quán bar. Những việc chị ấy làm đều vì cả, từng đến chuyện muốn ra nước ngoài học tập, cho nên chị ấy đáp ứng , liều mạng làm việc cũng vì muốn giúp hoàn thành ước nguyện.

      Trong lòng ê ẩm, giọng : “Chị à, sau này chị cần vất vả như thế nữa, tiền tích góp của chị, hãy mua cho mình mấy bộ quần áo .” chăm chú nhìn bộ quần áo hạ giá người Hạ Vãn Lộ, cảm thấy càng chua xót.

      “Ơ, hôm nay em lại sao vậy?” Hạ Vãn Lộ cười , nhưng trong lòng cảm thấy cực kỳ hổ thẹn, là chị, lại có cách nào mang lại cuộc sống vật chất tốt hơn cho Hiểu Thần.

      “Chị, em có ý định ra nước ngoài học nữa, em tìm được đơn vị thực tập rồi, nếu biểu tốt có thể được giữ lại làm luôn.” Ánh mắt của Hiểu Thần cũng sáng lên.

      “Như thế sao được? Ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu là ước mơ của em, thể cứ dễ dàng từ bỏ như vậy.” Nếu như Hiểu Thần vì thương , sợ vất vả kiếm tiền mà từ bỏ ước mơ ra nước ngoài học tập, cảm thấy áy náy cả đời.

      Hiểu Thần chỉ khẽ mỉm cười: “Chị, em rồi.”

      ?!” Hạ Vãn Lộ nhớ lại mỗi lần tới trường học thăm Hiểu Thần đều gặp được chàng trai trẻ, cậu ta theo đuổi Hiểu Thần ba năm, cuối cùng cũng được rồi sao?

      “Ừ!” Hiểu Thần gật gật đầu cái, trong ánh mắt cũng tràn đầy hạnh phúc, “ nửa năm rồi nhưng vẫn chưa cho chị biết, chị, em muốn ở lại bên cạnh ấy.”

      “Em…xác định? hối hận?!” Nếu là tình lại là chuyện khác.

      hối hận! Chị, em ấy! Rất rất ! Dù có bỏ ra sinh mệnh cũng hối hận.” Đôi má Hiểu Thần ửng đỏ, ánh mắt sáng rực vô cùng kiên định.

      Rất rất người là cái cảm giác gì?Hạ Vãn Lộ rất hiểu…

      đến mức bỏ ra sinh mệnh cũng bằng lòng, cũng hiểu…

      nét ưu thương thoáng trong ánh mắt, mỉm cười gật đầu: “Hiểu Thần, phải biết quý trọng!”

      “Ừ! Em biết.” Hiểu Thần nhàng ôm lấy : “Chị, sau này chị cần vất vả như vậy nữa, có thể nghỉ việc ở bệnh viện, cũng đừng hát nữa, cứ nhà nghỉ ngơi, đến lúc em có thể nuôi chị rồi.”

      Hạ Vãn Lộ nhớ tới hình như gia đình cậu trai kia có mở công ty gì đó, gia cảnh cũng coi là giàu có, Hiểu Thần có tấm lòng này thấy mãn nguyện rồi, chẳng lẽ làm chị như lại để cho em rể nuôi mình? Nếu làm thế thành câu chuyện nực cười mất.
      Chương 26: Em là đôi mắt của

      ***

      Hai chị em trải qua đêm vô cùng ấm áp. Đêm khuya, hai người còn chen chúc chiếc giường chuyện phiếm. Hiểu Thần líu líu vừa kể lại những chuyện thú vị trong trường học vừa về bạn trai của mình, ta đẹp trai cỡ nào, giàu có ra sao, đến khi mệt, lúc mơ hồ ngủ còn nhấn mạnh thêm lần nữa, nhất định trở thành phu nhân của của gia đình giàu có, muốn chị và gia đình có được cuộc sống đầy đủ sung túc.

      Hạ Vãn Lộ nghe thấy tất cả, cảm thấy Hiểu Thần như vậy hình như có chút khác thường. Là chị , rất muốn nhắc nhở em mình, giấc mộng hào môn vốn phải dễ dàng thực . Nhưng mà, Hiểu Thần tiến vào mộng đẹp, để lại mình đối mặt với cả đêm dài dằng dặc, tài nào ngủ được.

      Lời của Hiểu Thần vô tình gợi lên tâm của , có lẽ, cũng nên tìm bạn trai rồi. Hứa Tiểu Soái, người đàn ông này đối với rất tốt, tốt đến nỗi có thể khiến cho bất cứ nào cũng đều cảm động, chỉ trừ

      , đúng ra, phải là cảm động, chẳng qua là tìm được cảm giác .

      Sau khi trải qua tình cùng với Thần An, liệu ai có thể đem lại cho cảm giác thêm lần nữa?

      chăm chú nhìn vào bức vẽ treo ở vách tường đối diện, cảm giác đau lòng quen thuộc lại lần nữa ập tới, so với nỗi nhớ nhung hàng đêm càng mãnh liệt hơn nhiều.

      bức vẽ chỉ có đôi mắt, còn gì khác.

      Đôi mắt…

      từng thích bừa bãi hôn vừa , Lộ Châu Nhi, em chính là đôi mắt của .

      gọi là Lộ Châu Nhi, sau đó gọi dần thành Lộ Heo Nhi.

      Nhắm mắt lại, những giọt nước mắt mỏng manh tràn đầy khóe mắt, từng giọt từng giọt nước mắt vì mà rơi xuống. Ban đầu bọn họ quen nhau cũng ngọt ngào như vậy, còn cố tình gọi là kẻ biến thái cuồng.

      Nghĩ tới chuyện cũ, những đau đớn ngổn ngang khiến chịu nổi ấy, khóe môi bất giác lộ ra nét mỉm cười. nghĩ tới, mũi tiêm đầu tiên dẫn bước vào cuộc sống của .

      nhớ , năm năm trước, ngày thứ hai sau khi tiêm được cho Tả Thần An, y tá trưởng mặt mày ủ rũ chạy đến nhờ giúp đỡ: “Vãn Lộ, giúp chị tay , em đến xem lại giường 18 giúp chị .”

      “Lại sao nữa ạ?” Giường 18 này, tồn tại giống như quả bom hẹn giờ trong bệnh viện, bất cứ lúc nào cũng có thể đem bác sĩ, y tá nổ “chết toàn thây”, ngày này qua ngày khác, bối cảnh gia đình hiển hách như vậy, ai cũng dám đắc tội với ta.

      viên thuốc cũng chịu uống, tiêm tĩnh mạch lại hợp tác, ngay cả cơm cũng chịu ăn, ông nội ta vừa mới phát hỏa trong phòng viện trưởng, đổ hết trách nhiệm lên đầu chúng ta.” Y tá trưởng chưa bao giờ oán trách ai, lúc này lại nhíu mày, mắt cũng đỏ lên.

      hai lời, pha thuốc xong rồi : “Được, em .” Lần này, còn mang thêm hai dụng cụ khác.

      Chẳng qua là, lần này có vẻ khác với lần trước, vừa bước vào phòng cảm nhận được thứ áp lực giống như mây đen ập xuống, trong phòng bệnh lại có thêm vài người đứng, trong số đó còn có ông cụ tóc muối tiêu, xem ra là ông nội nhà họ Tả.

      trực tiếp tới bên cạnh ông cụ, lấy ra dụng cụ thứ nhất của mình – sợi dây dài, đưa tới, tư thế giống như muốn đem Tả Thần An trói lại.

      Ông cụ vốn đau lòng cháu nội, dĩ nhiên muốn, nổi giận đùng đùng sau đó nhìn chằm chằm.

      cũng yếu thế, ngửa cằm lên nhìn lại ông cụ.

      Ông cụ hầm hừ, cuối cùng gọi hai tiếng: “Tư Tuyền, Thần Viễn!”, sau đó đem đầu kia sợi dây ném lại cho người thanh niên có vẻ ngoài khá giống Tả Thần An.
      hoadaoanh, kabi_ng0kChris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :