1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Kinh Thành Tam Thiếu: Ông Xã Gõ Cửa Lúc Nửa Đêm - Cát Tường Dạ (Full)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương 188: Nhớ nhung thành bệnh

      Heo , xin lỗi.

      chưa đủ tốt, là đủ hoàn mỹ, là đủ kiên trì.

      . . . . . .

      Năm năm em rời , vẫn như người mù năm đó nhìn thấy thế giới, sống trong hồi ức từng có em. Thế giới đối với , là mảnh tối tăm thấy được mà sờ được, biết, mỗi ngày những người phụ nữ ở bên cạnh vội vàng ra , có người nào là em hay , thậm chí biết, em là hình dáng gì, nên phác họa hình dáng em như thế nào để tìm em trong trí nhớ.

      Cái nhớ được, chỉ là giọng của em.

      Nhưng, đây là thứ rất hư vô, trong năm năm, mỗi ngày đều hồi tưởng, hồi tưởng mỗi bài hát em từng hát, mỗi câu em từng , sợ, những hồi ức nhìn thấy sờ được ít đến đáng thương này cũng bị thời gian xóa bỏ sạch .

      . . . . . .

      Ngẫu nhiên có lần, nghe được bài hát của ca sĩ nổi tiếng của Triết Giang, là khúc Giang Nam em từng hát, tim của chợt giống như nhảy ra khỏi lồng ngực, lập tức chạy nghe như kẻ điên, kết quả có thể tưởng tượng, đó phải là em, biết phải. . . . . .

      Mặc dù biết hình dáng của em, nhưng nhìn cái cũng có thể thấy được, đó phải là người muốn tìm. . . . . .

      nhắm mắt lại, tiếng hát của ta vẫn như cũ, mà trước mắt , lại xuất hình dáng của em trong tưởng tượng, mơ hồ, lúc lúc , làm thế nào đều thể thấy ràng, làm sao cũng thể bắt được, nhưng là, trong làn điệu quen thuộc này, lại cảm thấy ràng tồn tại của em, em vẫn tồn tại sâu trong lòng , bị thời gian mang . . . . . .

      biết là sợ mình quên lãng, hay là. . . . . . Nhớ nhung em thành bệnh, vậy mà dần dần có cái đam mê —— nghe Giang Nam hát này.

      Những lời đồn kia cũng phải là , cuộc thi hằng năm của công ty, nữ ca sĩ Giang Nam càng thu hút chú ý của , dưới tiêu chí tương đối công bằng, chú trọng nghe họ hát, thậm chí, có lúc chung đụng đơn độc cùng mấy người đó. Nghe họ chuyện, nghe họ hát, nghe giọng của họ, tưởng tượng họ thành em, xem họ là em, cười trước mặt , hát trước mặt . . . . . .

      Nhưng là, rất nhanh liền thanh tỉnh, họ phải là em, nghe nhiều mấy lần, thấy chán, càng ghét những trước mắt phải em nhưng lại hát cùng ca khúc giống em, sau đó, chút lưu tình đuổi họ . . . . . .

      Sau khi thanh tỉnh càng thêm thống khổ, nỗi đau như vậy, giống như hít thuốc phiện, ngấm vào xương tủy, chỉ có em mới có thể hoàn toàn giải cứu , nếu như em là túc là băng phiến, vậy , khi phát độc mà tìm được túc và băng phiến phải tìm Pethidine ( loại thuốc) tới thay thế —— tiếp tục đổi những mới nghe ta hát, nghe ta tiếng phổ thông đậm chất Giang Nam. . . . . .

      Hiểu Thần, cũng là người trong đó.

      Lúc ấy còn chưa gặp lại em, chính là thời điểm công ty tuyển chọn mỗi năm, thói quen ngang qua của , nghe hài hát bài << đóa hoa lài xinh đẹp>>, rất giống với giọng và ngữ điệu của em, có thể là giọng giống nhất mà từng nghe.

      Lúc đó, liền thấy ta. Vừa nhìn thấy, lập tức cũng biết phải em, trong lòng cực kỳ thất vọng, nhưng vẫn xem ta như Pethidine dùng mấy lần. , phải là số lần gặp mặt nhiều hơn lần, bởi vì, giọng của ta và em quá giống nhau.

      rất ràng, trong nhưng từng hát cho , đại đa số đều nảy sinh hảo cảm đối với , nhưng, phải mỗi người đều dám biểu đạt, dù sao, cảm giác xa cách của biểu ra rất ràng, nhưng là, Hiểu Thần là ngoại lệ, ta dám .

      Đai khái là ở lần gặp mặt thứ năm, biểu rất lạnh lùng, đoán chừng về sau chắc là gặp lại ta nữa, ta cũng rất hiểu đoán ý qua lời và sắc mặt, có lẽ biết vô vọng rồi, nhưng ở thời điểm rời lại câu, ta tên Hạ Hiểu Thần, rất thích .

      Đúng vậy, chưa bao giờ biết những này tên gọi là gì, cũng để ý, chỉ biết quần áo của họ dán mã số dự thi, bình thường cũng là bảo Sa Lâm mang số mấy số mấy ra. phải là em, nhớ tên của các ta có ý nghĩa gì chứ?

      ta xong , nhưng lần này, cái họ "Hạ" này lại làm cho cách nào bình tĩnh. ta là người có giọng giống em nhất, lại họ Hạ, chẳng lẽ có liên quan tới em? muốn bỏ qua bất kỳ đầu mối nào, ngày thứ hai liền đến học viện nhạc, muốn tìm tài liệu chi tiết của ta, kết quả, ở cửa học viện nhạc gặp được em.

      Sau đó lại biết Hiểu Thần là em của em, cuối cùng là chột dạ, dám cho em biết điều này, Hiểu Thần lại quấn lấy , cũng bởi vì là em của em, cho nên cố kỵ hơn phần, đồng thời với ta, cũng mua cho ta căn hộ, thứ nhất là trong lòng có chút đau lòng, thứ hai quả cho ta biết, em là người của , chăm sóc ta như em . Nhưng mà, cũng dám với em, vẫn sợ em hiểu lầm . . . . . .

      Chỉ là, Hiểu Thần dường như chưa từ bỏ ý định, sau khi xảy ra hoả hoạn, ba phen mấy bận tới bệnh viện lấy danh nghĩa thăm em để đến thăm , có buổi tối em gửi tin nhắn cho , còn gọi điện thoại cho , có trả lời, cũng là bởi vì ta dây dưa ở chỗ , sau đó sau khi bắt ta , lại bởi vì quá muộn sợ quấy rầy em nghỉ ngơi, cũng trả lời lại, mà biết, lần đó em vui, mà lại dám với em. . . . . .

      Đây là tất cả đầu đuôi, nếu như ban đầu nhìn thấy được, để mặc cho em rời bên cạnh ; nếu như ban đầu nhìn thấy được, em trong hồi ức của cũng phải là đám mơ hồ, làm nơi tìm kiếm; nếu như ban đầu nhìn thấy được, chỉ còn dư lại giọng của em làm bạn với , làm cho sợ hãi mất như vậy. . . . . .

      Dĩ nhiên, biết , những thứ này chỉ là cái cớ. Cái gọi là nhớ nhung thành bệnh đều là cái cớ, như hít thuốc phiện cũng là lý do tìm cho mình, tất cả tất cả, đều là lỗi của , là đủ kiên định mới trêu chọc nhiều như vậy, nhiều chuyện như vậy. May mắn duy nhất của là, vẫn chưa sai triệt để, thân thể và tinh thần của đều vẫn thuộc về em, cho dù em có tha thứ cho hay , đều từ bỏ em, vĩnh viễn . . . . . .

      br/> . . . . . .

      Nội dung bức thư nhiều như vậy, lưu loát vài tờ, trí nhớ của từng đoạn từng đoạn nhảy qua, những câu này cực kỳ ràng.

      Nghe luôn miệng ở bên tai cầu xin tha thứ, lại biết nên tha thứ cho cái gì, theo như lời , có oán trách .

      Mấy ngày qua, cả ngày lẫn đêm đều suy nghĩ, lý trí suy nghĩ ràng , năm năm trước từ biệt, vốn cũng chưa từng hy vọng xa vời nhớ mình cả đời, cũng chưa từng nghĩ còn có thể gặp lại , có quyền bất kỳ người phụ nữ nào. Ngay cả theo như lời , là trêu chọc khác trước, trêu chọc Hiểu Thần trước, cũng có lý do gì tới oán trách , những điều được kể lại trong bức thư này, thứ nhất, chưa từng chữ nên , làm việc nên làm với bất kỳ nào, điều này là vô cùng khó làm được; thứ hai, nhiều như vậy, dù sao chỉ có Hiểu Thần chân bước vào cái vòng xoáy này, càng lún càng sâu, ràng biết thể nào, nhưng vẫn hiểu được quay đầu lại; thứ ba, trêu chọc ai cũng là quyền và tự do của . . . . . .

      lắc đầu cái, ", có sai, cần em tha thứ. . . . . . em cũng trách . . . . . ."

      "! Em trách ! cảm giác được! Thái độ của em như thế này là trách ! Nếu em để ý ! Em có thể đánh có thể mắng , nhưng thể để ý !" ôm chặt, chỉ sợ rời .

      "Thần An, buông tay ra trước, em thở nổi. . . . . ." chịu nổi cái ôm như vậy, dùng sức như vậy, sắp làm cho hít thở thông rồi.

      "Em hứa với trước, em !" như đứa bé đưa ra cầu, nhưng cuối cùng là sợ thương tổn , buông lỏng vòng ôm chút, chỉ là như vậy cũng chịu buông tay hoàn toàn.

      nhớ ra đây là bao nhiêu lần tính tình như trẻ con muốn đừng , đây lại là nghiệt duyên như thế nào, bỏ xong quan tâm loạn?

      "Thần An, trong bức thư này là tất cả sao?" mơ hồ có loại cảm giác, lời Hiểu Thần nhắc tới, mang nó xem biển xem thảo nguyên, dưới tình huống bình thường, chắc tùy tiện với người khác, Hiểu Thần tại sao lại biết?

      Thân thể Tả thần An khẽ cứng.

      "Thần An, thể gạt em. . . . . ." kìm lòng được nắm chặt áo sơ mi của , lực nắm vô lực này, truyền tin tức đến cho , giữa bọn họ, thể chấp nhận hạt cát. . . . . .

      Sau khi do dự ngắn ngủi, có chút yếu ớt, " xin lỗi, Heo , còn có lần. . . . . . quả khi còn chưa gặp lại em, ngã bệnh, quả phát sốt, sốt rất cao, đầu choáng váng, mình từ bên ngoài về công ty, vất vả chống đỡ được ra thang máy, vừa ra ngoài cảm thấy đầu choáng váng, bỗng chốc vịn được vách tường, là con tới trước mặt đỡ , ta chính là Hiểu Thần. . . . . . ta đỡ vào trong phòng nghỉ ngơi của văn phòng, có thể cũng cho uống thuốc, rất nhanh ngủ mất, lại mơ thấy em, ở trong mơ với em rất nhiều, sau đó lại nghe thấy có người hát, giống như là em hát, mê mê hồ hồ tỉnh lại, nhìn thấy bên cạnh có người con ngồi, dưới kích động liền ôm lấy ta, nhất thời phân biệt được là trong mộng hay là thực, nhớ được kêu Heo , . . . . . . nhớ em. . . . . . và em. . . . . . nhưng. . . . . . cảm giác này đúng. . . . . . phải mùi vị của em, lập tức liền thanh tỉnh. . . . . . ! Hoàn toàn thanh tỉnh! liền bảo ta ! Tuyệt đối có làm chuyện khác!"

      Hạ Vãn Lộ gì. Lý trí vẫn tự với mình, trách , sai phải ở . . . . . .

      "Heo , biết là sai rồi! Đừng phán tử hình! Đừng! Sau đó ràng với Hiểu Thần, rất ràng!" rất sợ, chưa từng sợ hãi như vậy, cánh tay vốn dãn ra lại ôm chặt lấy .
      Last edited by a moderator: 10/1/16
      Chris thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 189: UẤT ỨC!

      "Thần An. . . . . ." Khi dùng hết sức nắm tay , cũng nỉ non gọi tên .

      Thế nhưng lại sợ nghe thấy những lời kế tiếp của , cúi đầu xuống che lại môi .

      Bởi vì sợ mất , cho nên nụ hôn này tới vừa bá đạo vừa mạnh mẽ, mang theo hơi thở chiếm đoạt, dường như muốn cắn nuốt .

      có tránh né, cũng có phản kháng, mặc hôn, mặc chiếm đoạt, mặc làm tất cả những gì nghĩ. . . . . .

      Mà Tả Tam thiếu , sợ trời sợ đất, chỉ duy nhất ở trước mặt mới có khí phách, duy nhất chỉ sợ , ra hai chữ “rời ”. . . . . .

      Nếu như vậy, liền làm cho nên lời, rất hy vọng, giờ khắc này chính là vĩnh hằng. . . . . .

      Giữa bọn họ thời gian có thân mật rồi? Vì vậy nụ hôn này tựa như cuồng phong bạo vũ, hậu quả duy nhất mang tới chính là ngọn lửa khát vọng trong bùng nổ, nụ hôn của , cũng từ môi bắt đầu dao động đến cổ của , xương quai xanh của , vai của . . . . . .

      né tránh, càng tiếp tục gia tăng thêm dũng khí cho , bất tri bất giác, nút áo của bị cởi ra, áo lông bị thoát , môi của , liền như lửa nóng dao động ở ngực . . . . . .

      Hậu quả của việc đè nén lâu ngày, đó là vội vàng muốn , muốn ấm áp của dung nạp , muốn cùng hòa làm thể, càng muốn dùng cái này làm phương thức để chứng minh, vĩnh viễn là của . . . . . .

      người liên tiếp để lại những ấn ký đỏ thẫm, chỉ dùng tay là có thể nắm chặt eo của , sau khi thử dò xét lục lọi, những ngón tay thon dài như phím đàn piano kéo ra khóa kéo quần jean của , rồi sau đó xâm nhập. . . . . .

      "Thần An. . . . . ." lại lần nữa gọi tên của .

      "! cho ! cho ly hôn! cho chia tay!" ôm trong lòng nội tâm sợ hãi, lần nữa hôn môi của , cũng thoát chướng ngại cuối cùng. "Em là của . . . . . . Vĩnh viễn đều là của . . . . . ." Giọng khàn khàn, mang theo giọng điệu bốc đồng của đứa bé, đồng thời chạm khẽ môi của , tiến vào thân thể của . . . . . .

      Lần này, lại ngoài dự đoán thuận lợi.

      Ấm áp như vậy, trơn bóng như vậy, như lạc vào cõi thiên đường. . . . . .

      Cho đến cuối cùng, sau khi thoải mái phóng thích trong thân thể , mới ý thức tới, chính mình còn mặc áo, là quá nóng vội rồi, loại chuyện như vậy phải chỉ mình đơn phương phát tiết dục vọng, nhưng cuối cùng vẫn làm được, biết lúc này có suy nghĩ như thế nào? ghét sao? Dưới tình huống xảy ra nhiều chuyện như vậy, phải là thời điểm thích hợp!

      Nghĩ tới đây, liền ôm lấy , hối hận xin lỗi, " xin lỗi, Heo Con, sợ em ly hôn, . . . . . . xin lỗi. . . . . . Là quá tùy hứng rồi. . . . . ."

      ở trong lòng nhàng thở dài, "Thần An, trước em chỉ là muốn , em nghĩ muốn ngủ lát, mấy ngày nay rất loạn, giấc ngủ tệ, sau đó em còn phải làm ca đêm." Đúng vậy, vốn chỉ là muốn ngủ giấc, yên tĩnh chút, gần đây, vốn là như vậy, thích lẳng lặng núp ở bên. . . . . .

      "Nha. . . . . . cho là. . . . . ." mừng như điên, ôm hôn loạn xạ, " cho là. . . . . . Vậy làm sao bây giờ? Làm trễ nãi em ngủ. . . . . . ôm em, em ngủ tiếp lát được ? Sau đó gọi em!" ra là phải muốn rời , phải muốn chia tay, là quá căng thẳng rồi. . . . . .

      lắc đầu cái, bị nháo như vậy, còn buồn ngủ, đứng dậy khoác áo ngủ, phòng tắm tắm rửa, sau đó, vẫn là ra ban công đứng, nhìn thành phố sầm uất dưới chân.

      theo ra ngoài, từ phía sau ôm lấy , cũng chỉ là mặc ôm, trong lòng cảm giác thực tế lại lần nữa xông lên, phản ứng của vẫn là bình thường. . . . . . Cằm chống đỡ đỉnh đầu của , lộ ra tia uất ức, "Heo con, em chính là vẫn có tha thứ cho . . . . . ."

      tựa vào ngực , ngửa đầu nhìn bầu trời mùa thu bao la, "Thần An, vì em làm rất nhiều việc, em đều nhìn thấy, , em rất cảm kích . . . . . ."

      " muốn em cảm kích!" Chẳng lẽ mới vừa nãy triền miên phản kháng, cũng chỉ là bởi vì cảm kích sao? Dùng thân thể của tới cảm kích? Khó trách, giống như cũng có tập trung tinh thần. . . . . . coi thành cái gì?

      ". . . . . ." bị tính trẻ con của gào lên, nguyên lai muốn cái gì thiếu chút nữa quên, nghĩ nghĩ chút, quyết định lời từ đáy lòng với , kiềm nén nhiều ngày như vậy cũng kiềm nén ra kết quả , "Thần An, ra , mấy ngày nay em suy nghĩ là có muốn dọn ra ngoài hay . . . . . ."

      Vừa tới chỗ này, liền cảm thấy cánh tay căng thẳng, khỏi cười khổ, mới chỉ là vừa , phản ứng của lớn như vậy, nếu quả làm như vậy, biết như thế nào? Chỉ sợ điên cuồng, làm sao chịu được phát điên chứ? "Nghe em , em chỉ là muốn, hơn nữa cũng phải là bởi vì giận , từ đầu tới cuối em đều có giận , chuyện này, cùng có quá nhiều quan hệ, mà là. . . . . . và Hiểu Thần đều là những người quan trọng nhất trong sinh mệnh của em, hiểu tâm trạng của em ? Bây giờ Hiểu Thần biến thành như vậy, em rất khổ sở. Hiểu Thần tuy là em em, nhưng từ đến lớn em giống như mang con mang theo nó bên cạnh, tại tình huống như thế này, cho dù là cầm đao đâm nó, cũng là đâm chính bản thân em, lòng của em rất đau. . . . . . Cho nên, vào thời điểm này, em còn phải xem như có chuyện gì xảy ra, giống như chuyện gì cũng xảy ra, đối với cười, cùng nháo, em làm được. . . . . . Gặp lại , em liền nghĩ tới Hiểu Thần, mặc dù em luôn tự với mình, đây phải là lỗi của . . . . . . có thể hiểu sao?"

      " có thể! rồi, đây chính là lỗi của ! hoàn toàn có thể hiểu! Cho nên, cũng qua, trong lòng em thoải mái hoàn toàn có thể nhằm về , đánh cũng tốt, mắng cũng tốt, đều có thể chịu, chính là nơi trút giận của em, chỉ là, cho phép em dọn ra ngoài, em là vợ , em phải dọn đâu chứ! ?"

      tựa vào ngực lắc đầu, "Em rốt cuộc vẫn có mang! Bởi vì. . . . . . Bởi vì em từng qua, cũng là người quan trọng nhất với em, em hiểu sợ nhất là cái gì, sợ em rời có phải hay ? Cho nên nếu như em dọn rồi, đó phải là đểu cho chịu uất ức vô ích hay sao? Em muốn uất ức. . . . . . Em rất muốn giống ngày trước đối với lời mà , tâm ngăn cách cùng ở chung chỗ, em thử qua, nhưng là em ngay cả cười lên đều mất tự nhiên như vậy, em muốn nghĩ tới Hiểu Thần, em cũng tự nhủ qua, Hiểu Thần mười phần sai, nên bởi vì nó mà ảnh hưởng quan hệ của chúng ta, nhưng là em phải thánh nhân, thể nghĩ đến là làm, tự chủ được lại nghĩ tới Hiểu Thần, nó từ trong lòng em “chui” ra. . . . . . Như vậy em, vẫn là để cho chịu uất ức, làm thế nào? Thần An? Làm thế nào? Có cách nào để cho chúng ta trở lại ngày trước hay ? Để cho phải uất ức?"

      Cho nên, mới có thể nhiều ngày để ý tới , rồi lại ngoan ngoãn ở bên cạnh ? buộc chặt cánh tay, sức nặng đè ở người , đầu cúi xuống, chôn ở trong cổ , cổ trắng nõn, còn có dấu vết vừa mới lưu lại, "Heo Con, uất ức! chút cũng uất ức! Chúng ta cũng có thể trở lại như trước đây! Nhất định có thể! Chỉ cần em có ý nghĩ rời , chỉ cần chúng ta cố gắng, thời gian hòa tan tất cả! thay đổi tất cả! biết Hiểu Thần đối với em mà có ý nghĩa như thế nào, xử lý tốt việc này!"

      "! Thần An, em qua, em muốn mang ân huệ của nữa, làm việc phải làm, chuyện của Hiểu Thần, là chuyện của Hạ gia chúng ta, là chuyện của hai chị em em, để em tự giải quyết." muốn Thần An lại tham gia vào chuyện này, càng tham gia càng loạn, biết, Hiểu Thần có thể trở lại thành Hiểu Thần thiện lương như cũ hay , nhưng là, chỉ có thể làm hết sức mình thôi, có lẽ, có thể nhìn đến cuộc sống của Hiểu Thần được tốt, trong lòng mới có thể tìm được điểm cân bằng, lòng của , mới có thể còn lo lắng, chỉ mong, ngày như thế thôi. . . . . .

      "Cái gì chuyện của em? Em là vợ ! Chuyện của em cũng chính là chuyện của !" vô cùng hài lòng giọng điệu của , bọn họ là người nhà, là chân chính người nhà, lĩnh chứng (nhận giấy kết hôn) ý nghĩa liền muốn làm bạn cả đời, còn phân cái gì em?

      "Thần An!" cau chặt chân mày, " quá mệt mỏi, cảm thấy sao? Đừng bảo là vì em mà cảm thấy mệt mỏi, em muốn như vậy! thích như vậy! Có chuyện nên chính em tự giải quyết, thể sống thay em, tựa như. . . . . . Em thể thay thế Hiểu Thần sống. . . . . ."

      "Được được được! Em thích liền làm! Nhưng là. . . . . . để công ty cùng ấy kết thúc hợp đồng, để cho ấy tiếp tục lưu lại Bắc Kinh, có thể đưa ấy ra nước ngoài hoặc là đến những thành phố khác, thậm chí cũng có thể Hongkong, nếu như ấy thích ca hát, cùng Công ty Đĩa Nhạc Hongkong quan hệ cũng tệ. . . . . ." Bất tri bất giác, lại bắt đầu an bài.

      "Thần An! lại nữa rồi!" Kết thúc hợp đồng, cũng nghĩ qua, rời Bắc Kinh, càng thêm suy nghĩ, chỉ là nơi nào, cần liên quan tới . . . . . . Sau khi xảy ra chuyện xấu như vậy, sao còn mặt mũi yên tâm thoải mái tiếp nhận sắp xếp của ? Phải biết, lấy cách làm người của , nếu như Hiểu Thần phải em , sớm chết rất khó coi, thế nhưng lại vì , cho Hiểu Thần tiền đồ huy hoàng hơn? Còn Hongkong? Da mặt còn chưa có dày như thế. . . . . .

      "Được, sai lầm rồi! Em làm chủ! Tất cả em đều làm chủ!" Biết được có ý định rời là đủ rồi, trong lòng rốt cuộc thở phào nhõm, về phần khúc mắt , chắc chắc ngày mở ra, hơn nữa, tin tưởng, việc này khó. . . . . .

      Hạ Vãn Lộ lại nghĩ đơn giản cho can dự, nhưng dù sao, trong sinh hoạt của toàn bộ chỉ có Hạ Vãn Lộ, Hạ Hiểu Thần phải phạm vi tính toán, chỉ cần Hạ Vãn Lộ ở bên cạnh , chính là toàn bộ ý nghĩa, nhưng đối với , Hiểu Thần biến thành như bây giờ, tự trách vô số lần, là mình có dạy dỗ nó tốt, Hiểu Thần tính tình giống như đúc, rời Bắc Kinh thay đổi sao? Khi đó ta ai kiểm soát, lúc này người nào có thể quản được ta chứ? , coi như ở bên cạnh Hiểu Thần thế nào? Còn phải cũng rất thất bại sao. . . . . .

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 190: CẢM ƠN

      Thời điểm làm ca đêm, Hạ Vãn Lộ gọi điện thoại cho Thư Khai, hỏi thăm tình huống xuất viện, biết được Thư Khai đưa Hiểu Thần trở về vì thế đồng thời cũng quyết định chuyện sau này, trong lòng cũng bình tĩnh hơn.

      Có người nghề y tá này rất khổ cực, bởi vì phải làm ngày ba ca, ngay cả người nhà cũng bị ảnh hưởng chế độ làm việc và nghỉ ngơi hợp lý.

      biết các y tá khác có phải đều như vậy hay , nhưng là những lời này đặt người Hạ Vãn Lộ, ngược lại miêu tả đúng , vừa chuyển qua ca đêm, thời gian làm việc và nghỉ ngơi của Thần An cũng đảo lộn lên cả rồi, nhớ nhung muốn tới đón , cho nên dứt khoát ngủ, vẫn làm việc, đợi đến mười hai giờ đón về nhà, về đến nhà cũng là lúc trời vừa rạng sáng.

      Ban đêm ngày mùa thu, có chút lạnh lẽo, nhưng lò sưởi còn chưa mở, tắm xong, ngủ vào trong chăn, đầu ngón chân vẫn chính là bị lành lạnh.

      luôn luôn tắm sau, sau khi tắm rửa xong ngủ ở bên người , thuận tay liền kéo ôm vào trong ngực, kẹp lấy hai chân của ở giữa hai chân của .

      Thể chất của , cũng là thể hàn (cơ thể lạnh lẽo), nhưng là, hai người dây dưa như vậy, liền dễ dàng sinh ra ấm áp rồi.

      Ấm áp này càng ngày càng dâng lên, tay của liền bắt đầu thăm dò vào trong áo ngủ .

      Lúc ban ngày, lại có thể làm được thành công, điều này làm cho hai người cũng có chút ngạc nhiên. Có lúc cố ý muốn làm việc gì đó, lại làm được, quá để ý, ngược lại lại thành công làm được.

      hôn , lửa nóng đường xuống, từ từ chuyển qua môi của .

      dĩ nhiên biết nghĩ muốn làm cái gì, cuối cùng đưa ra hai cánh tay, vòng chắc cổ của .

      suy nghĩ, tại sao lúc ban ngày có thể thành công? Tối nay biết còn có thể thành công hay đây? Nghĩ tới đây, thân thể căng thẳng.

      Cảm thấy thân thể chợt khẩn trương, càng thêm dịu dàng, tương phản ràng với hành động vội vàng lúc ban ngày.

      cố gắng nghĩ về cảm giác lúc ban ngày, khi đó tâm trạng của là như thế nào bận tâm? Tỉ mỉ nghĩ lại, hẳn là cảm giác biết ơn, bởi vì cảm kích làm tất cả, bởi vì trong lòng đối với có thương hại, có áy náy, cho nên để cho nghĩ làm làm, nếu dùng thân thể tới cảm kích , ra chút cũng sai, nghĩ tới lý do ngày trước luôn luôn có cách nào thành công —— là vấn đề đứa bé, ra , chỉ cần bỏ qua những mâu thuẫn này, có thể thành công. . . . . .

      " chuyên tâm?" nhàng cắn môi cái.

      nhắm mắt lại, bắt đầu hôn trả lại . đáp ứng , thử để cho thời gian hòa tan chuyện của Hiểu Thần, thử trở lại như ngày trước, thử hề cho uất ức nữa, nhưng là, bây giờ còn thể hoàn toàn làm được, trong lòng vẫn vướng mắc chuyện của Hiểu Thần như cũ, cách nào ở trước mặt hoàn toàn có phát sinh như trước kia, có lẽ, thời điểm chú ý có lẽ uất ức đến , nếu như, để cho bị uất ức, liền lấy chính mình bồi thường cho , ít nhất, tạm thời là như vậy. . . . . .

      Lúc này, muốn nghĩ đến đứa bé nữa, chỉ muốn tốt, chỉ muốn hứa hẹn với , chỉ nghĩ muốn thời gian vui vẻ. . . . . .

      , đến cuối cùng, kỳ cái gì cũng muốn nghĩ tới, chỉ có nụ hôn của , tay của , khi lửa nóng của lại lần nữa thuận lợi dung nhập vào thân thể của , theo cùng rung động, rốt cuộc có thể cùng lần nữa bùng cháy. . . . . .

      Từ đêm thu lạnh lẽo lúc ban đầu, đến cuối cùng mồ hôi đầm đìa, hai người rất lâu cũng có vui sướng như vậy, kích động cùng mười ngón tay đan xen, chỉ cần hai người cùng nhau cố gắng, đời có vấn đề khó khăn nào mà giải quyết được!

      "Thần An, cám ơn . . . . . ." Trong bóng tối, giọng khàn khàn , cám ơn vẫn buông tha, cám ơn nguyện ý cho thời gian tìm về quá khứ, cám ơn , nguyện ý chịu đựng cho uất ức. . . . . .

      " em. . . . . ." hôn lỗ tai của , .

      ——— —————— —————— —————— —————— —————— —————— ——————

      Vài ngày sau, công ty Tế Hạ cùng Hạ Hiểu Thần kết thúc hợp đồng.

      Tả Thần An thậm chí có ra mặt, vốn là tính toán để những người liên quan phụ trách tới làm chuyện này, nhưng suy tính đến tình huống đặc biệt của Hạ Hiểu Thần, nên để cho Sa Lâm ra mặt.

      Hạ Hiểu Thần đối với chuyện này phản ứng rất lớn, tại tuyên bố muốn kiện bọn họ.

      Sa Lâm cho tờ chi phiếu, giá trị cũng lớn, "Cái này là tiền vi phạm hợp đồng công ty đưa cho , có thể kiện, nhưng sau khi kiện xong phát xu cũng lấy được! nên biết mình đáng giá bao nhiêu, thực lực Tả gia như thế nào, chính nên ràng."

      Hạ Hiểu Thần cầm chi phiếu, rất hài lòng, "Tôi muốn gặp Tả Thần An!"

      Sa Lâm ngồi nghiêm chỉnh ở đối diện , "Tổng giám đốc có thời gian." Mặc dù biết cụ thể xảy ra chuyện gì, nhưng theo Tả Thần An lâu như vậy, vẫn có thể đoán được tâm tư Tả Thần An.

      suy nghĩ chút, bỏ qua suy nghĩ sáng suốt này, tại sao lại nghĩ đến tìm Tả Thần An đây? Nhớ tới gương mặt lạnh lùng của Tả Thần An, để cho cảm thấy tuyệt vọng. . . . . .

      nhận lấy chi phiếu, rời công ty Tế Hạ, chạy thẳng tới bệnh viện Hạ Vãn Lộ làm.

      Gần tối, chính là giờ tan sở của Hạ Vãn Lộ, Hạ Hiểu Thần tới phòng làm việc của , vừa đúng cũng có lời lời muốn với Hiểu Thần, vì vậy hai người cùng đến quán cà phê bên ngoài bệnh viện.

      "Tả Thần An đá tôi ra khỏi công ty!" Hạ Hiểu Thần tức giận bất bình mà .

      Sắc mặt bình tĩnh lắng nghe, bình tĩnh khuấy đều cà phê, "Chị biết."

      "Chị biết? Đó là chị để cho ta đá tôi ra ngoài? Chị quá ích kỷ!" Giọng Hiểu Thần trong nháy mắt tăng cao. Trong quán cà phê những người khác bắt đầu nhìn về phía bên này.

      Hạ Vãn Lộ cau mày, tận lực để cho mình bình tĩnh, nhưng cũng cảm thấy thể tưởng tượng nổi, "Hiểu Thần, chẳng lẽ em còn biết em sai lầm rồi?"

      Sắc mặt Hạ Hiểu Thần căng thẳng, "Tôi sai lầm rồi, tôi thừa nhận tôi sai lầm rồi! Nhưng là các người vì cái gì muốn đuổi tận giết tuyệt? Tại sao thể cho tôi cơ hội sửa đổi? Cứ như vậy đuổi tôi khỏi công ty, tiền đồ của tôi bị phá hủy! Tôi chính là người vô địch lần này! Vô địch!"

      "Hiểu Thần, mỗi người đều phải trả giá cao cho những sai lầm của mình! Em trưởng thành rồi, nên hiểu điều này!"

      "Trả giá cao? Tôi bị xe đụng, vẫn phải nằm mấy ngày trong bệnh viện, cái này phải trả giá cao rồi sao? Các người còn muốn tôi phải như thế nào? Phải đụng chết hay là đụng cho tàn phế? !" Hạ Hiểu Thần xong đôi mắt liền đỏ lên, "Đây chính là chị sao? Là chị tôi nhất sao?"

      Hạ Vãn Lộ nhìn thở dài, "Hiểu Thần, chị là chị của em, chị vẫn thương em như cũ, cho nên chị cũng có vứt bỏ em, chị so với bất luận ai khác càng hi vọng cuộc sống của em sau này tốt! Nhưng là em thể tiếp tục như vậy nữa!"

      "Tôi muốn sống tốt, nhưng bây giờ chính là các ngươi cắt đứt đường sống của tôi, bây giờ tôi, còn có thể sống tốt sao? Chị, em van chị, để cho em trở về công ty ! Cúp vô địch này, là em tự mình hát đạt được, có dựa vào bất kỳ người nào! Là thực lực của chính em! Tại sao muốn đuổi em chứ? Cũng bởi vì em làm trở ngại hạnh phúc của hai người sao? Vậy hai người cũng quá ích kỷ rồi!" lúc đầu tức giận , sau lại càng ngày càng uất ức, thiếu chút nữa muốn rơi lệ.

      Hạ Vãn Lộ rút ra tập khăn giấy tới đưa cho , "Hiểu Thần, vô địch là chính em hát đạt được sai, em có thực lực cũng sai, nhưng là, chức vô địch này cũng là chính em làm mất , nếu như sau khi em tiến vào công ty giống như Thư Khai chăm chỉ luyện tập, chăm chỉ làm việc, để người khác bắt bẻ được, công ty cùng em kết thúc hợp đồng sao?"

      Hạ Hiểu Thần suy nghĩ chút, cứng rắn được, chỉ có thể mềm, "Chị, em rồi, em phạm sai lầm tự em biết, nhưng là thể mở mắt nhắm mắt sao (ăn gian í mn)? Nếu chị cùng Tả, , chị cùng năn nỉ rễ chút, để cho em trở về công ty ! Van cầu chị! Coi như giúp em lần cuối cùng có được hay ? Từ nay về sau, chị cũng cần quản đứa em này nữa! Có được hay ?"

      "Hiểu Thần, Tế Hạ là công ty Tả Thần An, chị có quyền quyết định chuyện của công ty giúp ấy, muốn xử lý chuyện hợp đồng ca sĩ như thế nào, là chuyện của công ty, chị , cũng vô dụng! Hiểu Thần, vẫn là làm sống đến nơi đến chốn , hai ngày trước chị qua với mẹ, để cho mẹ ở quê nhờ vả chút quan hệ, liên lạc khu trường học cho em, em phải là thích làm giáo viên sao? Về sau phải làm giáo tốt! Học kỳ này chắc vẫn chưa được, về nhà chuẩn bị trước chút, học kỳ sau tranh thủ làm! Mặc dù chúng ta ở cách xa nhau, nhưng nếu có khó khăn gì vẫn có thể gọi điện thoại cho chị, chỉ cần về sau em phạm sai nữa, chị thủy chung vẫn là chị của em!" cuối cùng vẫn là muốn an bài thích đáng cho em mới được, hoàn cảnh trường học so với làng giải trí mà đơn giản hơn nhiều, hi vọng cuộc sống đơn giản nơi trường học có thể tẩy phù phiếm người nó. . . . . .

      Vậy mà, Hạ Hiểu Thần lại cực kỳ muốn, "Tại sao? Tôi muốn về nhà! Tôi cũng cần làm giáo viên! Tôi thích ca hát! Tôi muốn ca hát! Tôi phải con nít, tôi có quyền lựa chọn cuộc sống cho mình, cần các người giả mù sa mưa (giả dối) sắp xếp, sắp xếp cho tôi về nhà phải là muốn tôi cách xa các người sao!"

      , Hạ Vãn Lộ quả có ý định này, vô luận là lúc ban đầu muốn đưa ra nước ngoài, hay là tại quyết định đưa về nhà, mục đích đều là sắp xếp Hiểu Thần rời xa nơi này, để cho dần dần quên Tả Thần An. . . . . .

      Từ góc độ của , hoàn toàn là vì tốt cho Hiểu Thần, chỉ là Hiểu Thần cũng hiểu phần tình cảm này, nó “thông suốt” đứng lên, "Được rồi! Tôi hiểu các người đều ghét bỏ tôi! Tôi tiếp tục ở lại Bắc Kinh nữa! Như vậy các người hài lòng rồi chứ? Nhưng mà tôi cũng về nhà! Tôi muốn trở về cái nhà chỉ toàn rượu kia! Tự tôi lang thang thôi! chỗ tính chỗ! Ngày nào đó được, chết ở bên ngoài! Tôi ngược lại muốn nhìn các người có thể yên tâm thoải mái em em !"

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      CHƯƠNG 191: EM PHẢI TRÔNG NOM MẶC QUẦN ÁO

      Hạ Hiểu Thần ra mấy lời này xong liền chạy vọt ra khỏi quán cà phê, ngay sau đó Hạ Vãn Lộ đặt tiền xuống trả vội vàng đuổi theo.

      “Hiểu Thần! Đứng lại!” chạy ở phía sau lớn tiếng gọi, Hạ Hiểu Thần lại như nghe thấy, vọt đến bên vệ đường chận chiếc xe taxi, trong nháy mắt liền biến mất trong biển xe cộ trước mắt.

      ngưng mắt nhìn những chiếc xe chạy qua chạy lại trước mặt, mờ mịt biết làm sao…….

      “Heo con!” Nghe tiếng từ xa vọng lại.

      quay đầu lại, nhìn thấy Tả Thần An vội vã chạy đến, cùng cùng còn có Thư Khai.

      “Sao em đến nơi này? phải đợi đón em tan làm sao?” lo lắng nhìn , cảm thấy vẻ mặt có chút khác thường.

      miễn cưỡng cười cười, “ có gì, chỉ là cùng Hiểu Thần uống ly cà phê…….”

      “Hiểu Thần làm gì em sao?” Đuôi lông mày khẽ nhếch, nắm tay , biểu rất khẩn trương lo lắng.

      lắc đầu, “Đừng khẩn trương như thế, có việc gì! Thư Khai cũng đến à?” chuyển dời câu chuyện sang Thư Khai.

      “Đúng vậy, chị, hôm nay đến công ty, cùng rể đến đó.” Thư Khai cười với , giơ tay nhấc chân có chút mùi vị của minh tinh.

      Hạ Vãn Lộ nhìn thấy, cảm kích đối với Thần An lại tăng thêm mấy phần.

      bảo Thư Khai đến nhà chúng ta ăn cơm! Rất lâu có tụ họp rồi! Hai người chờ ở đây, lấy xe tới.” Tả Thần An nắm tay , mới đến bãi đậu xe.

      Bây giờ trước quán cà phê chỉ còn lại hai chị em họ, Thư Khai ngưng mắt nhìn thấy lông mày trước sau vẫn nhíu chặt, trong lòng đau xót, trải qua mấy ngày nay, dường như mỗi lần nhìn thấy chị đều là vẻ mặt như thế này, dien43 d9an2 l3 quy1 d9o0n, dù là cười, chân mày cũng giãn ra, có câu trong lòng có khúc mắc, chân mày mới kết chặt, cái gọi là chân mày hạ xuống lòng mới thanh thản cũng là ý này …….

      Đều là do Hiểu Thần gây ra hết!

      “Chị…….” phát sợi tóc của rớt xuống, cầm lấy vo vo lại, “Chị cần để ý nhiều vậy, có câu con cháu tự có phúc của con cháu, huống chi Hiểu Thần cũng phải là con chị, cũng phải cháu chị, làm người chị, chị làm tốt lắm rồi, bây giờ Hiểu Thần cũng trưởng thành, chị cũng có biện pháp nào quản được ý nghĩ của ấy, ấy muốn thế nào, chị cứ làm theo ấy !”

      “Thư Khai, em hiểu đâu……” Chân mày Hạ Vãn Lộ càng nhíu chặt hơn, “Bây giờ thậm chí chị nghĩ, có phải là chị hại nó hay …… Chị hẳn phải là người chị tốt, dạy dỗ nó nên làm người như thế nào, chị quá thất bại rồi……”

      “Chị! Chị cần phải lúc nào cũng gánh trách nhiệm lên người mình! người chị còn phải làm như thế nào nữa chứ? Cung cấp cho ấy ăn cung cấp cho ấy mặc lo cho ấy lên đại học! Coi như làm cha mẹ cũng chỉ có thể làm đến nhường này, chị còn phải đối tốt với ấy như thế nào nữa? Hơn nữa, coi như làm cha mẹ, nuôi ấy đến mười tám tuổi, cũng làm tận nghĩ vụ rồi, con đường về sau cũng nên tự ấy , huống chi chị còn nuôi ấy đến hai mươi hai tuổi, chị, trách nhiệm của chị xong từ lâu……”

      Thư Khai dở, Tả Thần An lái xe tới, Hạ Vãn Lộ kéo kéo ống tay áo Thư Khai, nháy mắt, “Thôi, đừng nữa ahhhh… Cũng đừng ở trước mặt Thần An mấy chuyện này, ấy đủ mệt rồi, cũng vì gia đình chúng ta làm nhiều chuyện như thế, chị muốn ấy lại quan tâm chuyện của chúng ta! Cũng muốn ấy lo lắng!”

      “Dạ…… Em hiểu! Nhưng mà chị à, chị cũng đừng cùng Hiểu Thần tranh chấp nữa! Có chuyện gì với rể, ấy ở đây có chút thế lực, xử lý tình tốt hơn so với việc chị tự làm.”

      Ánh mắt hoảng hốt, lắc đầu, “ Thư Khai, em hiểu đâu, chị nhìn thấy ấy như vậy, lòng chị rất đau…… ấy cũng dễ dàng, mà chị cũng phải là người vợ tốt, luôn làm ấy khổ sở, làm ấy mệt mỏi, Thư Khai, chị phát giống như người cái gì cũng làm được…….”

      Đúng vậy a, trong đời sống đối với từng người từng người cũng làm xong, làm chị thành công, làm vợ thành công, ngay cả làm đứa con , cũng làm tốt được, những năm này chăm sóc cho Hiểu Thần, mẹ ở nơi đó cũng giảm bớt mấy phần hiếu rồi. Mấy ngày nay, yên lặng suy nghĩ vấn đề, càng nghĩ lại càng để tâm vào mấy chuyện vụn vặt……” dien#dan#le#quy#don

      “Chị! Đừng…… cầu bản thân mình quá cao! Trong lòng em, chị chính là người chị tốt nhất!” Thư Khai mơ hồ cảm thấy, người chị trước mặt này cùng với người trước kia có chút khác nhau, trong đầu thoáng lên hình ảnh khi còn bé cầm cành đào đường đuổi theo đánh , chị lúc ấy, tức giận đến vậy? Đều là do Hiểu Thần ban cho! chán ghét của với Hiểu Thần càng tăng lên vài phần.

      “Hai chị em gì vậy? Sao ở cùng cũng nhiều như vậy nha?” Tả Thần An lái xe qua, xẹt ngang qua bên hai chị em họ, cửa xe mở ra, nụ cười của như trời trong nắng ấm.

      Bộ dạng ghen tức của , ra chỉ là đùa mà thôi, Hạ Vãn Lộ nhìn thấy, trong lòng đau xót, những ngày này, đúng là chuyện với rất ít, uất ức sao?

      Vì vậy cười bước lên xe, chủ động ôm lấy , “ xấu !”

      thụ sủng nhược kinh (được đãi ngộ mà sợ hãi), ôm trước bao nhiêu người, này chính là bao nhiêu năm nay cũng chưa được đãi ngộ như thế đâu? Nếu như có Thư Khai ở chỗ này, muốn ôm cái. còn chủ động đùa với ? Ưhm…… Đây là tượng tốt, muốn nhìn thấy dáng vẻ buồn bực vui của …… Mặc dù, cái lời đùa có chút gượng ép, gượng ép đến nỗi có thể dễ dàng nhìn thấy cố gắng đón ý hùa theo , nhưng mà, này là tiến bộ, phải sao? Tiến bộ, chính là chuyện đáng vui mừng nha……

      Thư Khai rất hiểu chuyện, cũng rất biết quan sát, nhìn thấy thế vội vàng hùa theo khí sinh động này, “Ơ, có cần thiết phải buồn nôn đến vậy ? Em muốn bị đau mắt hột đâu nha!”

      câu làm Tả Thần An lái xe cũng phải phì cười, khóe miệng cười ngoác tận mang tai, sau khi về nhà, còn hướng tới dì giúp việc cười vui vẻ, “Dì! Chúng con về rồi! Cơm nấu xong chưa, chúng con đói muốn chết đây!”

      Dì giúp việc từ trong phòng bếp chạy ra, cũng là dáng vẻ thụ sủng nhược kinh, Tả tiên sinh đây là thế nào vậy? Cho tới bây giờ cũng chưa từng nhìn thấy cậu ấy có tính cách trẻ con vừa vừa cười như thế! Dù vậy, cũng bị lây tâm tình, vui vui vẻ vẻ bưng các món ăn ra, Hạ Vãn Lộ cũng chui vào phòng bếp giúp đỡ tay.

      Mấy ngày trước đều là Tả Thần An bới cơm gắp thức ăn cho , thế nhưng mấy ngày nay lại phát sinh biến hóa. Kể từ lần Hạ Vãn Lộ thổ lộ bày tỏ tận lực làm uất ức, luôn chủ động phục vụ , giống như hôm nay vậy, và Thư Khai mới vừa ngồi xuống, bát đũa ly tách liền đặt trước mặt bọn họ, còn lấy chai rượu đỏ.

      Nhìn qua lại lăng xăng, có chút đành lòng, ai cũng nhìn thấy được, đây là cố ý lấy lòng , ddien_ddafn_lee_quys_ddoon, đáp ứng giúp đỡ từ từ vượt qua những chướng ngại, nhưng mà cần phải hạ thấp mình như vậy, bây giờ làm quá rồi!

      khỏi bắt được tay , lôi kéo ngồi xuống bên cạnh mình, , “Em vội vàng làm gì, làm mệt như vậy, về tới nhà nên nghỉ ngơi, ai muốn em làm những việc này đâu!”

      “Vâng……” đáp ứng, ngồi xuống bên cạnh , mặt có chút hồng, trong mắt lại lên tầng tầng lớp lớp mây mù.
      “Sao vậy?” mơ hồ cảm thấy có chút khác thường.

      ! có gì! Ăn cơm !” cười lắc lắc đầu, cúi đầu trong mắt lại ra tầng tầng lớp lớp lo lắng.

      “Được, ăn cơm!” lấy thêm cái ly rượu, đặt trước mặt , “Em cũng uống chút ! Tửu lượng em rất tốt!”

      “Vâng!” cũng chỉ thuận theo gật gật đầu.

      Thư Khai trước sau vẫn là vẻ mặt vui vẻ, vui nhất chính là nhìn thấy chị và rể hòa hợp tương thân tương ái, cho nên ly rượu đầu tiên liền kính chị và rể, “Chị, chuyện may mắn nhất đời của em, chính là cùng mẹ, cùng chị, trở thành người nhà. rể, biết biết chưa, lúc chị em chính là bà quản , quản em rất gắt gao, trông nom em học tập, chăm sóc em mặc quần áo, hung dữ muốn chết, động chút là muốn đánh em, mà em á, còn phải phục tùng chị ấy! Em từ thích ca hát, chị em là người nghe đầu tiên, quà tặng đầu tiên trong đời của em, chính là cái kèn amonica khi còn bé được chị tặng cho, bây giờ em vẫn còn giữ! Em vẫn nghĩ, sau này biết ai có phúc mà lấy chị em làm vợ, người đó nhất định phải làm em khâm phục mới được, nếu em đồng ý! rể, em khâm phục ! Hai chị, nhất định phải hạnh phúc!”

      “Nghe vậy ghen tỵ nha!” Đôi con mắt ngập nước của Tả Thần An nghiêng đầu nhìn , trong con ngươi loe lóe tia sáng, “Chừng nào em mới trông nom mặc quần áo?”

      Lời này có ý tứ khác, Hạ Vãn lộ liếc cái, nâng chén cụng ly với , màu đỏ của rượu nho ở trong ly vừa đúng ngăn cách ánh mắt mang ý xấu của , ánh mắt , theo chất lỏng trong ly đung đưa vỡ thành từng mảnh từng mảnh……

      Cổ họng , vọng ra chuỗi tiếng cười, mơ hồ, mà thỏa mãn, vì thẹn thùng như thế, cùng ban đêm tăm tối, dưới ánh đèn sáng trưng chiếu rọi khí trong nhà ấm cúng.

      Giơ tay, nâng ly uống cạn, đưa ly úp xuống cho Thư Khai nhìn, cười , “Em kính . cũng uống cạn rồi! Em sao đây?”

      Tính tình Thư Khai rất hào sảng, tửu lượng cũng tốt, chút do dự hơi cạn sạch, rót cho mình và rể đầy thêm, cũng với chị, “Chị, em biết chị có thể uống……, nhưng mà, chị nên uống ít chút, như vậy nếu rể say cũng có người chăm sóc!”

      Hạ Vãn Lộ biết tửu lượng của Thư Khai, lấy tay che lại ly rượu của Tả Thần An, “ đừng có uống nhiều rượu như thế, làm sao uống lại Thư Khai?”

      Rượu đưa xuống bụng, ánh mắt cũng lờ đờ say, ưng ửng đỏ, đưa tay ôm mặt , “Uống say có em trông nom mặc quần áo cho a!”

      Mặt đỏ lên, cúi đầu để ý đến bọn họ.

      đũa lại đũa và cơm, dần dần lại mất hồn, giọng hai người đàn ông này càng ngày càng xa, suy nghĩ của cũng dần dần xa……
      Last edited by a moderator: 14/1/16

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      CHƯƠNG 192: LÀ THƯƠNG EM

      Hồi lâu, đột nhiên vang lên giọng của Tả Thần An, “Em nghĩ cái gì vậy? Sao lại ăn ít vậy nha?”

      hồi phục lại tinh thần, nhìn đồ ăn để đầy bàn, rốt cuộc ăn cũng vô, cười cười, vô cùng ngượng nghịu : “Em ăn no rồi!”

      Chân mày nhíu lên, chén cơm cũng còn đến hơn phân nửa, “Ít như vậy mà ăn no rồi sao? Giống con mèo vậy? được! Ăn thêm chút nữa!” bất chấp tất cả, gắp vào trong chén rất nhiều món ăn, “Ăn xong mấy món này, nhiệm vụ mới hoàn thành!”

      cầm chiếc đũa, mi tâm nhíu chặt hề giãn ra, cũng tiếng nào, lặng lẽ bắt đầu ăn, chỉ là ăn rất chậm.

      nghĩ giọng của mình hù dọa , vuốt vuốt tóc , “ là thương em, phải hung dữ với em! Ăn !”

      uống rượu, nên lời càng kiêng dè, Thư Khai nghe thấy, cũng chỉ nhìn hai người cười cười.

      ăn rất miễn cưỡng ăn từng miếng từng miếng thức ăn đưa cho, sau khi ăn xong, liền ngay cả Tả Thần An cũng nhìn nổi nữa rồi, “Thôi, đừng ăn nữa, này khó ăn lắm sao?”

      ngẩng mặt, có chút uất ức nhưng vẫn cười, “ phải, chỉ là ăn no…….”

      “Ăn no rồi thôi, ngốc……” còn nhịn được ôm mặt .

      “Này, em hai người, ở trước mặt mặt em cũng phải kiêng kỵ chút chứ? Con nít được xem nha!” Thư Khai tựa vào ghế dựa bàn ăn, trêu ghẹo hai người.

      “Em thu dọn chén!” Hạ Vãn Lộ thấy ăn cũng no rồi, để ý đến Thư Khai giễu cợt mình, đưa tay dọn dẹp chén bát bàn.

      Tả Thần An bắt lấy cánh tay dọn chén của , “Ai cho em dọn? Tắm, cho nhõm người , sau đó đến thư phòng nghe ca khúc mới của Thư Khai, rất tuyệt! phải em luôn là người đầu tiên nghe sao?” Ddiieenn ddaann llee qquuyy dd0onn

      “Vâng……” gật đầu, vào phòng ngủ.

      Thư Khai nhìn bóng lưng , cau mày nghĩ ngợi, “ rể, em cảm thấy chị có chút thích hợp nha! Đêm nay, cũng được mấy câu, dáng vẻ xem ra có chút được vui!”

      Tả Thần An xoa xoa mi tâm, “ cũng nhìn thấy! Mấy ngày nay đều là như vậy! Còn phải là chuyện của Hiểu Thần sao! Áp lực lớn!”

      “Hạ Hiểu Thần đáng ghét! ta là kẻ đáng đánh đòn! Nếu như ta là đàn ông, em sớm đánh ta đến chết sống lại! Em lại còn chăm sóc cho ta mấy ngày! Em rất ấm ức nha! Nếu như phải là do chị em phân phó, em mà chăm sóc cho ta ư? !” Mặt mày Thư Khai đầy vẻ phẫn hận.

      Tả Thần An cười cười, tiếp lời.

      thôi, rể, đừng nhắc đến ngán chân này nữa! Trước hết chúng ta xem ca từ chút , cảm thấy ca từ còn phải chỉnh sửa lại nữa ?”

      “Trước để nghe chút xem!”

      Hai người cùng nhau vào thư phòng, thảo luận vây quanh chuyện album của Thư Khai cũng khoảng hơn giờ, ước mơ của Thư Khai được thực , thảo luận chuyện với Tả Thần An quả hết, cuối cùng vẫn là Tả Thần An cảm thấy kỳ lạ, “Chị em làm gì vậy? lâu vậy mà còn chưa qua đây, xem chút, hôm nay chỉ tới đây thôi! Em cũng đừng có về, ở chỗ này bữa , sát thư phòng có phòng khách đấy, chúng ta uống chút rượu, lái xe ra đường chị em lo lắng!”

      “Vâng! Được, rể! Để em tự suy nghĩ chút.” Thư Khai đưa mắt nhìn rời khỏi.

      Của phòng chính đóng, nghe thấy có chút mùi khét, hít vào cái, cảm thấy nó truyền ra từ trong phòng ngủ chính, cả kinh, vội vàng đẩy cửa ra, nhìn thấy Hạ Vãn Lộ ủi quần áo cho , tuy nhiên người ủi đồ kia mất hồn, y phục cháy cũng phát , cho đến khi nghe tiếng động đẩy cửa của , mới chợt bừng tỉnh, tay chân luống cuống rút phích cắm.

      Quần áo cháy hỏng rồi, cầm nó trong tay, chán nản nhìn .

      Nét mặt của giống như đứa bé phạm lỗi, nếu là bình thường, chắc chắn cười, thế nhưng vào giờ phút này, lại cười nổi, cố gắng chứng minh cái gì đây? Ddiieenn ddaann llee qquuyy dd0onn. cần phải làm những chuyện này!

      Vì vậy tới, đoạt lấy quần áo trong tay vứt , ôm vào trong ngực, “Thôi, hỏng hỏng, hôm nào cùng mua cái mới, đúng lúc cũng lâu chúng ta dạo phố rồi!”

      dịu ngoan tựa vào trước ngực , đôi tay vòng quanh hông , bộ dạng vẫn còn sa sút, “ xin lỗi, Thần An, em muốn cố gắng làm người vợ tốt, nhưng mà em…… Ngay cả mấy bộ quần áo cũng ủi được…….”

      ôm chặt , “Đồ ngốc! Là do gần đây em suy nghĩ nhiều thôi! Em vẫn là người vợ tốt của ! Gần đây nhiều chuyện xảy ra, trong lòng em rất đau khổ, nào còn có tâm tình làm những chuyện này? Cho nên em hoàn toàn cần nhọc lòng cố gắng vì làm mấy chuyện bưng cơm rót nước, cần giặt giũ ủi quần áo, chúng ta cứ thuận theo tự nhiên, vui vẻ, là được rồi! cần phải bức bách mình! Hửm?”

      gật đầu, cũng lắc đầu, chỉ ôm chặt hơn.

      ôm , cảm thấy dường như càng gầy hơn, trong lòng càng thêm đau xót, nàng ngốc nghếch này, quá nóng vội rồi, muốn khôi phục lại hình ảnh hai người như lúc trước cũng cần phải làm như thế, cái muốn là người vợ, chứ phải là người giúp việc nhà cho …….

      khí có chút ảm đạm, cảm thấy, khí nên có chút sống động hơn, bàn tay sờ loạn người , “ xem chút nào…… Để xem chút…… Kết quả chịu ăn cơm quả là quá gầy……. Chỗ này có gầy ? Chết rồi! Vốn là lớn, bây giờ chỉ có A thôi!”

      cách áo len nắm , “Bà xã, em phải ăn nhiều chút! Ông xã thích mập hơn chút nữa, tay vuốt ve mới cảm thấy thoải mái…… Gầy nữa thích đâu!”

      Lúc đầu còn đỏ mặt mà cười, về sau lại đột nhiên tưởng , lo lắng hỏi , “ thích?”

      đùa nổi nữa…….



      Có chút xẩu hổ, cúi đầu hôn lên môi cái, “Làm sao như vậy chứ? đùa thôi, bất kể em như thế nào, đều thích! Nhưng mà thân thể quá gầy quả thực tốt, em là y tá, cũng biết được mà!”

      “Vâng! Em ăn nhiều chút!” nghiêm túc trả lời.

      biết vì sao, chợt hoài niệm về Hạ Vãn Lộ tính cách quật cường, cùng đấu khẩu, thậm chí đối với rất hờ hững, trước mắt, quá ngoan, ngoan đến nỗi khiến cảm thấy có chút xa lạ…….

      Chỉ là, chỉ hơi ngơ ngẩn chút, liền nâng mặt hôn chụt cái, “ tắm, chờ !”

      “Dạ!” còn gật đầu. Sau khi chờ vào phòng tắm, đóng lại cửa phòng ngủ.

      Trong phòng tắm, sau hồi nghe tiếng nước chảy róc ra róc rách, đột nhiên vang lên giọng của , “Bà xã, trông coi mặc quần áo!”

      “……” Vẫn còn để bụng lời của Thư Khai đấy…… tìm quần lót và áo ngủ của từ trong tủ quần áo, gõ cửa, “Đưa .”

      Cửa phòng tắm soạt tiếng kéo ra, hoa lệ lộng lẫy xuất trước mắt , xuân sắc vô biên, con ngươi đen như mặc ngọc trong hơi nước lượn lờ có chút sáng loe lóe, “ phải em mặc quần áo cho à?” Ddiieenn ddaann llee qquuyy dd0onn. Khóe môi nhếch lên thành đường cong, nước tóc từng giọt từng giọt xuống, càng tô vẻ thêm cho con mắt sắc bén trong trẻo của .

      Trong phòng tắm hơi nước nóng hầm hập, hun đến má cũng nóng lên, giật giật cánh môi, muốn gì đó, lại cái gì cũng ra, ngược lại thoải mái mặc đồ cho .

      Chợt, cảm thấy hai chân lơ lửng , bị ôm lấy, trong tiếng kinh hô, bị ôm ra khỏi phòng tắm, ôm đến bên giường, sau đó, nặng nề cùng ngã xuống giường.

      Trong nhà đổi giường lớn, có thể cho bọn họ lăn lộn thoải mái, sau mấy lượt lăn lộn, những giọt nước người làm ướt quần áo , cười , hơi thở phả ra đều là mùi vị của rượu đỏ.

      Quần áo mặc chính là bộ trang phục trong nhà mùa thu, trong lúc lăn lộn, váy cũng rộng mở, nhàng xé ra, tiện tay lột lớp áo khoác, sau đó đến áo thun T shirt, quần……

      Hai người cùng lõa thể nhìn nhau, bàn tay bỏng rát đốt người, mà , lại lạnh như đêm mùa thu…….

      “Sao lại lạnh như vậy?” nỉ non, hôn lên đôi môi , làn da , muốn dùng nhiệt tình của mình dẫn đốt .

      rất dịu dàng, cũng rất cố gắng, cũng ôm , hết sức cố gắng hưởng ứng lại, ngoài dự đoán, lần này, lại là cảm giác miễn cưỡng…….

      có chút mất hứng, làm qua loa, sau đó vẫn ôm , trấn an , “Ngủ .”

      biết được tận hứng, vùi vào ngực nhúc nhích, hồi lâu, lầu bầu , “ xin lỗi……” ra cũng muốn như vậy…….

      vốn nhắm mắt lại, nghe lời đầy áy náy của , có chút đành lòng, hôn cái trán cùng chop mũi của , “ cho câu xin lỗi, em có lỗi với ! Có biết ?”

      , lúc sau, mới ở trong lòng gật đầu cái.

      Cả đêm, cứ lẳng lặng trôi qua như thế.

      Ngày thứ hai, trời mới tờ mờ sáng, điện thoại Hạ Vãn Lộ cứ vang lên ngừng, đánh thức hai người ôm nhau ngủ. *******************.

      khí buổi sáng, có chút lạnh. Tối hôm qua, hai người với thân thể trần truồng cứ như vậy mà ngủ, sợ lạnh, nên để ngủ tiếp, mình đứng dậy, tùy tiện mặc bộ quần áo, cầm lấy cái điện thoại di động của .

      Vừa nhìn liền thấy, người gọi điện đến là mẹ của Hạ Vãn Lộ.

      đẩy đẩy , “Nhanh, là mẹ gọi đến, gọi điện thoại sớm như vậy, nhất định là có chuyện khẩn cấp!”

      Cánh tay Hạ Vãn Lộ từ trong cái chăn ấm áp đưa ra, trắng noãn như ngọc, nhìn thấy ánh mắt cũng đờ đẫn, lần mò muốn nhìn xuống phong cảnh thêm chút, lại sợ lạnh, lập tức lấy chăn đắp lên người .

      cười cười với , cám ơn chăm sóc, sau đó cầm lấy điện thoại, giọng còn mang theo chút khàn khàn vừa mới ngủ dậy, “Vâng, mẹ, chào buổi sáng.”

      “Lộ Lộ à! Con nhanh nhanh trở về! xảy ra chuyện!” Đầu dây bên kia là giọng vồn vã của mẹ.
      Last edited by a moderator: 14/1/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :