1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Kinh Thành Tam Thiếu: Ông Xã Gõ Cửa Lúc Nửa Đêm - Cát Tường Dạ (Full)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 183: TRÁCH NHIỆM

      Hạ Vãn Lộ chỉ cảm thấy đầu càng ngày càng đau, càng ngày càng khó chịu, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, toàn thân đều run rẩy.

      Tả Thần An thấy bộ dạng này của , cực kỳ đau lòng, vươn tay ôm , áp đầu vào ngực mình, để cho xem tình trạng bi thảm của Hiểu Thần.

      Nhưng, biết lấy hơi sức từ đâu, ra sức đẩy , chạy đến bên cạnh Hiểu Thần, ngồi xổm xuống muốn đỡ ấy, muốn ôm ấy vào ngực, nhưng lại dám lộn xộn. Giờ phút này trong mắt Hiểu Thần giống như khối thủy tinh bể tan tành chỉ còn dính lại chút ít, sợ chính mình vừa động, khối thủy tinh này liền hoàn toàn vỡ vụn thành từng mảnh. . . . . .

      đứng ở bên cạnh Hạ Hiểu Thần, trong miệng lẩm bẩm gọi tên của em , "Hiểu Thần. . . . . . Hiểu Thần. . . . . ."

      Đến bây giờ, vẫn thể tin được, người bị thương nằm mặt đất chảy đầy máu này chính là em mình. . . . . .

      "Chị, em vừa chạy tới mọi chuyện như vậy, chị, xin lỗi, em . . . . . ." Thư Khai đứng ở đối diện , cũng rất khổ sở, cho dù như thế nào, cho dù thích Hạ Hiểu Thần bao nhiêu, bọn họ vẫn chính là chị em, Hạ Hiểu Thần nếu xảy ra chuyện gì, người đau khổ nhất cũng chính là chị, khó chịu nhất cũng chính là chị, cậu cũng vì vậy mà rất khổ sở. . . . . .

      Nhưng Hạ Vãn Lộ lại đắm chìm hoàn toàn trong thế giới của chính mình, Thư Khai cái gì cũng đều nghe thấy, lòng của , cũng như khối thủy tinh vỡ vụn thành từng mảnh đau xót. . . . . .

      Tả Thần An tới, đứng ở bên người , vươn tay ôm chặt, Hiểu Thần trong lòng , là cỡ nào quan trọng, so với ai cũng ràng hơn, chính vì như vậy, cho nên mặc dù biết Hiểu Thần tốt, nhưng vẫn đành lòng thương tổn lòng của , nghĩ tới nhanh chóng đưa Hiểu Thần ra nước ngoài, toàn bộ giải quyết lần, ai ngờ có biến cố bất ngờ như thế này. . . . . .

      Lần này, ngược lại có đẩy ra, mặc ôm, chỉ là tiếng động, hai mắt trống rỗng mà bối rối nhìn chằm chằm vào Hiểu Thần.

      Trong lòng khó chịu đến cực điểm, vỗ nhè khuôn mặt , muốn để cho thân thể cứng ngắc của thả lỏng chút, muốn sắc mặt tái nhợt của hồng hào lên chút, cũng có phản ứng, mặc sắp đặt. . . . . .

      Cuối cùng, xe cứu thương cũng tới, rồi xe cảnh sát cũng tới.

      Sau lúc ồn ào hỗn loạn, đường phố náo nhiệt cuối cùng cũng trở lại yên tĩnh, vũng máu đơn độc, dần dần đông đặc lại. . . . . .

      Bệnh viện.

      Cửa phòng phẫu thuật đóng kín.

      Sắc trời dần dần chìm xuống, hành lang bệnh viện lên đèn, ánh đèn sáng trưng, càng làm cho đêm tối trở nên u lạnh lẽo.

      biết là vì khẩn trương, hay là vì lạnh, mà ngồi đợi ngoài phòng giải phẫu toàn thân Hạ Vãn Lộ lạnh như băng, sắc môi tái nhợt, từ đầu đến cuối vẫn khẽ phát run, mặc dù được Tả Thần An ôm vào trong ngực, vẫn phát run.

      " cần lo lắng, có việc gì." Tả Thần An cởi áo khoác ra, đắp ở người , ôm cả người vào trong ngực, như ôm đứa bé, để cho ngồi ở chân mình, cho càng nhiều ấm áp từ cơ thể hơn.

      vốn mặc nhiều lắm, cởi áo khoát ra cho , liền chỉ còn cái áo len mỏng bên trong, hơn nữa quần áo đủ ấm, vào ban đêm mùa thu, vẫn có chút lạnh lẽo xâm nhập vào, xoay đầu , nhịn được nhàng hắt hơi cái.

      vẫn luôn duy trì trầm mặc, đắm chìm trong thế giới chính mình, vẻ mặt vẫn luôn ngơ ngẩn, tiếng hắt hơi này ngược lại thức tỉnh .

      Giống như giờ mới phát ra chính mình ở trong lòng , thoát ra, cầm áo trả lại cho , nhàn nhạt câu, " về trước ."

      Làm sao có thể chấp nhận được giọng như vậy của ?

      bị coi như trong suốt thấy lâu như vậy, làm gì gì, đều giống như có cảm giác, tại lại dùng giọng lạnh nhạt như vậy chuyện với , ràng vẫn còn tức giận với , vẫn là tin ?

      Nhưng là, Hiểu Thần vẫn còn ở bên trong làm phẫu thuật, tâm tình của hiểu*****, lúc này phải thời gian thích hợp để giải thích, chỉ có thể nắm tay , nhấn mạnh, ", muốn ở cùng em."

      lại rút tay ra ngoài, sắc mặt lạnh nhạt lắc đầu, " cần, Thư Khai ở đây."

      Lời này là có ý gì? nghe xong cực kỳ khó chịu. muốn Thư Khai ở bên cạnh, lại cần , cái này chứng minh xem Thư Khai là người thân, mà cai gì cũng phải? Trong tình huống như thế này, ai mà muốn người thân nhất ở bên cạnh mình?

      ", yên tâm!" cố chấp đứng ở bên người , bước cũng nguyện rời .

      khẽ nhíu nhíu mày, đầu vẫn đau nhức như cũ, cố chấp càng làm cho cảm thấy đau đầu, chút nghĩ ngợi khoát khoát tay, " vẫn nên về trước , em muốn yên tĩnh chút, ở đây em an tĩnh được."

      Lần này hoàn toàn bị tổn thương, tại sao lại có biểu tình như vậy, giống như tồn tại của trong mắt rất đáng ghét, ghét bỏ sao? Đến cuối cùng vẫn tín nhiệm ? thêm gì nữa, chỉ là đứng tại chỗ nhìn , vẻ mặt bị thương.

      Thấy như vậy, chỉ biết thở dài, phủ thêm áo khoác lên cho , " về trước , cần phải tiêu phí thời gian ở nơi này, tại quan trọng nhất là thương thế của Hiểu Thần, những thứ khác em muốn suy nghĩ nhiều, em. . . . . . Cần thời gian. . . . . ."

      khắc kia, thiếu chút nữa muốn bật khóc, bắt lấy cổ tay , đây là có ý tứ gì? có tuyên bố án tử hình cho phải hay ? còn có hi vọng?

      ràng, lại nắm đau cổ tay lần nữa, vẫn chỉ nhàng cau mày, nhìn tay mình, lúc trước trong phòng ăn có nắm qua, vẫn còn dấu tay bây giờ còn hơi sưng tấy, lúc đó là có bao nhiêu dùng sức? Lại có bao nhiêu kinh hoàng?

      cũng chú ý tới mình ở cổ tay lưu lại dấu tay, đau lòng mà ảo não, vội vàng buông lỏng tay.

      Hạ Vãn Lộ quay người lại, ngồi ở ghế, tiếp tục quan tâm đến nữa.

      Nhìn chăm chú thân thể mỏng manh cùng sắc môi tái nhợt của , trong lòng đau xót, rốt cuộc vẫn là cởi áo khoác ra, khoác lên người , đè lại chặt, cho phép cởi ra, "Được, đáp ứng em, về trước, nhưng là em phải mặc vào!"

      Chỉ cần bị lạnh, chỉ cần trong lòng thoải mái chút, muốn như thế nào, liền như thế đó. muốn chuyện với , vậy liền im lặng! muốn nhìn thấy ? Vậy liền !

      Thân thể của hơi cứng ngắc sau đó cũng dần thả lỏng, khẽ gật đầu cái.

      Trong lòng hơi cảm giác an ổn, đối mặt với khuôn mặt nhắn tái nhợt của , nhìn sợi tóc rối loạn của , rất muốn nâng mặt lên hôn vào trán , rất muốn sửa sang lại chỉnh tề sợi tóc tán loạn của , nhưng cố gắng kiềm chế, bắt buộc chính mình buông tay, khó khăn xoay người, gọi Thư Khai vào.

      "Thư Khai, nhất định phải chăm sóc tốt cho chị của em, trước." làm sao có thể yên tâm? Chỉ là đối với Thư Khai dặn dặn lại.

      Thư Khai gật đầu cái, "Đó là chắc chắn! Nhưng mà rễ, sao? Đừng trách chị, trong lòng chị lúc này chắc chắn loạn thất bát tao (rối loạn), người nào gặp phải chuyện này cũng thể tỉnh táo để suy nghĩ, càng để ý lại càng loạn, phải cho chị thời gian để suy nghĩ ràng."

      Tả Thần An cười khổ cái, vỗ vỗ vai Thư Khai, " hiểu! Hiểu Thần ra ngoài gọi điện thoại cho , có chuyện gì đều phải liên lạc với , nhớ chăm sóc cho chị em."

      " rễ, yên tâm !"

      Ánh mắt Tả Thần An vẫn khỏi quyến luyến nhìn Hạ Vãn Lộ, cuối cùng rời .

      Ra khỏi bệnh viện, lập tức gọi điện thoại liên lạc cục trưởng cục công an, "Chú, cháu là Tiểu Tam Tử, cháu có chuyện này muốn làm phiền chú. . . . . ."

      Đêm, càng về khuya càng lạnh, Hạ Vãn Lộ xiết chặt áo khoát của Tả Thần An, tất cả đều tràn ngập hơi thở của , từng chút từng chút xâm nhập hô hấp của , mỗi lần hít thở, lá phổi đều là đau, nỗi đau này, thua gì cắt da, thua gì cắt đứt tay chân, nghĩ thế nào cũng nghĩ , rốt cuộc làm sai điều gì, có hôm nay kết quả như thế. . . . . .

      Trí nhớ 20 năm qua từng chút từng chút, ở trong đầu từng mảng từng mảng được tái , chẳng lẽ tất cả tình cảm sâu nặng trong trí nhớ đều là biểu giả dối? Nếu như vậy, cuộc đời của thất bại thảm hại rồi?

      Tự sát. . . . . .

      Vô luận như thế nào cũng là đâm dao vào trong tim . . . . . .

      Nếu Hiểu Thần cách nào qua khỏi ra ngoài, vậy trách nhiệm này đến tột cùng là của ai? , Hiểu Thần có việc gì, nhất định . . . . . .

      cuộn hai chân lên, vùi đầu ở giữa gối, rất đau, lại khóc nổi. . . . . .

      "Chị. . . . . ." Thư Khai vẫn ngồi ở bên cạnh , ôm vào trong ngực. Cậu là em trai, mặc dù có tình cảm tốt với chị , nhưng vẫn rất hiếm khi có động tác thân mật như vậy, lúc này, cậu mới phát , chị rất gầy .

      rất đau lòng, khỏi ôm chặt hơn, loại ý thức trách nhiệm bảo vệ thuộc về đàn ông cũng tự nhiên nảy sinh. Cậu còn , nên trưởng thành, làm người người đàn ông thực , che chở cho chị cùng người nhà. . . . . .

      "Thư Khai!" chóp mũi đau xót, tựa vào vai em trai, ôm hông em trai, "Chị sai lầm rồi có phải hay ? Chị làm sai rồi phải ?"

      Thư Khai hiểu ra sao, hoàn toàn biết chị "Sai" là chỉ cái gì, thể làm gì khác hơn là theo ý tứ của an ủi , "Chị, chị sai! Trong lòng em, chị là người chị tốt nhất! Chị, chị còn có em, em luôn bên cạnh chị!"

      "Thư Khai. . . . . ." kêu tên em trai, lại nên lời, tại sao lại như vậy? đối với Thư Khai thân như đối với Hiểu Thần thân (ý chắc là TK với chị VL phải chị em ruột còn với HT là chị em ruột nên tình cảm có thiên vị hay sao í***có gì mn....***tự hiểu nha). . . . . .

      "Được rồi, chị, đừng suy nghĩ nhiều nữa, chị cũng mệt mỏi rồi, tựa vai em lát , ngủ giấc tỉnh lại, Hiểu Thần liền ra ngoài." Thư Khai chưa từng an ủi người khác, cũng biết làm sao mới có thể dỗ chị vui lên, chỉ cảm thấy chị tựa vào vai mình, bả vai nặng nặng.

      ra, trách nhiệm, là trọng trách nặng nề như thế, mà chị, lại gánh vác mình nhiều năm như vậy. . . . . .

      Chị, lần này, em trưởng thành! Cậu ở trong lòng thầm .
      Last edited: 10/1/16
      Chris thích bài này.

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 184:

      Thời gian từng giây từng phút trôi qua, cửa phòng cấp cứu cuối cùng cũng được mở ra, Hạ Vãn Lộ và Thư Khai cùng bước nhanh chạy đến trước mặt bác sĩ.

      Bác sĩ lấy khẩu trang xuống khẽ mỉm cười, "Cũng may, người bị thương căn bản đều là ngoại thương (vết thương bên ngoài), các cơ quan não bộ trong đầu có vấn đề gì lớn."

      Hạ Vãn Lộ rốt cuộc thở phào nhõm, thiếu chút nữa té xủi ở trong ngực Thư Khai, chỉ là vẫn yên lòng, "Nhưng là bác sĩ, em ấy giống như bị thương rất nặng, hơn nữa lúc ấy còn hôn mê bất tỉnh."

      Bác sĩ lần nữa cười , "Yên tâm , căn bản có gì đáng ngại! Hôn mê có thể do rất nhiều nguyên nhân, có khả năng là do kinh sợ quá độ, nhưng cũng có khả năng là do chấn động não, chúng tôi tiếp tục quan sát!"

      Hạ Vãn Lộ cuối cùng cũng yên tâm, có việc gì là tốt, nếu . . . . . . Trong con ngươi của mảnh xám xịt. . . . . .

      Hạ Hiểu Thần rất nhanh được đưa vào phòng bệnh, gắn ống truyền nước biển, nhưng vẫn chưa có tỉnh lại.

      Hạ Vãn Lộ túc trực ở bên cạnh , nhàng kéo chăn đắp lên người , dưới chăn, thân thể Hiểu Thần gầy giống như , nhìn cằm hơi nhọn, khuôn mặt thon gầy, lại nhớ tới khi còn bé, Hiểu Thần thường đủ ăn, trong lòng hồi quặn đau.

      Thư Khai thấy dáng vẻ vừa mệt mỏi lại khổ sở của chị, đành lòng, "Chị, tại Hiểu Thần có việc gì rồi, chị trở về nghỉ ngơi , em ở nơi này là được rồi!"

      Hạ Vãn Lộ lắc đầu cái, "Vậy em về trước !"

      "Chị! Thân thể chị ốm yếu như thế, làm sao chịu nổi thức đêm? Chị buổi tối về nhà ngủ, ban ngày trở lại chăm sóc ta! Có em ở đây rồi, chị còn yên tâm hay sao? Em còn bé nữa rồi!"

      Hạ Vãn Lộ vẫn là lắc đầu, sau đó liền câu nào, bỏ tay vào trong chăn, cầm bàn tay mảnh khảnh của em .

      Thư Khai có biện pháp, biết thể thuyết phục được , nhưng cậu cũng thể bỏ mặc chị mình mà bỏ , vì vậy tìm chỗ ngồi xuống, cùng với chị .

      đêm, cứ như thế trôi qua.

      Đến rạng sáng, Hạ Vãn Lộ rốt cuộc chịu nổi, nằm ở bên giường ngủ gật, mới ngủ bao lâu, cảm giác trong tay động chút, lập tức giật mình tỉnh lại.

      Quả nhiên, Hiểu Thần tỉnh rồi, đôi mắt lành lạnh nhìn chằm chằm .

      "Hiểu Thần, em rốt cuộc tỉnh. . . . . ." Thần kinh căng thẳng của cuối cùng cũng hoàn toàn thả lỏng.

      Hiểu Thần rút tay mình từ trong tay ra, mắt nhìn về phía, " phải là cần đứa em này nữa sao? Tại sao còn phải cứu tôi? Tại sao để cho tôi chết cho rồi?"

      "Hiểu Thần! Tại sao em có thể như vậy?" Mặc dù giờ quan hệ của và Hiểu Thần còn như trước, nhưng trong nháy mắt tay bị Hiểu Thần dùng sức đẩy ra, Hạ Vãn Lộ vẫn là cảm thấy trái tim rất đau. . . . . .

      "Vậy tôi nên như thế nào?" Hạ Hiểu Thần lạnh lùng, mắt thủy chung nhìn , "Chị , tôi rồi, chị cứ coi như có đứa em này, vốn dĩ chính là như vậy, kể từ khi mẹ dẫn chị , tôi liền còn là em chị rồi."

      "Hiểu Thần. . . . . ."

      còn muốn thêm, mới vừa kêu tên Hiểu Thần, liền bị ấy cắt đứt, "Tóm lại tôi muốn gặp lại chị! Chỉ cần nhìn thấy chị, tôi nghĩ muốn tìm cái chết lần nữa! Cho nên kính nhờ chị nhanh chóng biến mất trước mặt tôi!"

      Hạ Vãn Lộ chăm chú nhìn , trong mắt sương mù càng ngày càng đậm, cho đến cuối cùng, ngưng kết thành mảnh tro tàn tăm tối, giật giật môi, muốn ra suy nghĩ của mình, nhưng nghĩ lại, Hiểu Thần dù sao cũng mới vừa tỉnh, vẫn là đợi thân thể em ấy tốt hơn chút, khi nào xuất viện cũng muộn.

      "Còn ? Chị lẽ nào muốn tôi chết lần nữa mới bằng lòng?" Hạ Hiểu Thần gào thét.

      Tiếng thét này kinh động đến y tá ngang qua, đẩy cửa vào, thấy thế dĩ nhiên là trách cứ người nhà, "Bệnh nhân vừa mới tỉnh, cảm xúc bất ổn, mọi người nên làm ấy kích động!"

      Hạ Vãn Lộ cũng là y tá, biết quy định của bệnh viện, đây cũng phải bệnh viện làm, cũng dễ dàng sắp xếp, cho nên nghĩ nghĩ, lại , "Vậy chị trước, sau đó cho người đưa thức ăn tới, có cần gì với Thư Khai, hoặc là gọi điện thoại cho chị."

      lại đứng đứng, thấy Hạ Hiểu Thần còn làm bộ mặt lạnh như băng, liền xoay người rời khỏi phòng bệnh, hơn nữa nhàng đóng cửa lại.

      Trong phòng bệnh, Hạ Hiểu Thần tức giận đối với Thư Khai , "Cậu cũng cút ! Tôi muốn nhìn thấy bất cứ người nào!"

      Thư Khai lại để ý đến , xách cái ghế đến bên người ngồi xuống, "Tôi ! Cứ nhất quyết ở chỗ này đấy! có gan đứng lên cùng tôi đánh trận!"

      "Cậu. . . . . . Tôi là bệnh nhân!" tức giận đấm xuống giường.

      "Bệnh nhân thế nào? Nếu như bị thương nặng, chừa chút sức lực điều dưỡng thân thể ! Chớ giương nanh múa vuốt!" Thư Khai dựa vào ghế, thoải mái nhàn nhã .

      "Cậu. . . . . . Cút cho tôi!" thuận tay cầm đồ vật bàn lia về phía cậu, làm động tới vết thương, đau đến mức phải gọi ra tiếng.

      Thư Khai nghiêng người né tránh, cười lạnh uy hiếp , "Hạ Hiểu Thần! đừng có chọc tôi tức giận, nếu phải bị thương tôi nhất định đánh lại !" , lúc Hạ Hiểu Thần ở trong phòng cấp cứu, cậu cũng có chút lo lắng, nhưng bây giờ nhìn khỏe như vậy, lại nghĩ tới những chuyện xấu làm, quan trọng nhất là, còn biết xấu hổ vu oan cho rễ, thần tượng trong lòng cậu (theo cậu, tuyệt đối là do Hạ Hiểu Thần vu oan rễ, cậu tin rễ là loại người như vậy), những lời biết xấu hổ như vậy cũng có thể ra được, đối với là chán ghét tới cực điểm, nếu phải bị thương nằm giường, rất muốn đánh .

      Hạ Hiểu Thần lúc này mới ngừng , vừa tức vừa giận, oán hận thôi.

      ——— —————— —————— —————— —————— —————— —————————

      Tả Thần An mới sáng sớm liền chạy tới bệnh viện, đỗ xe, xách theo bữa ăn sáng hướng phòng bệnh tới.

      Mới mấy bước, nhìn thấy bóng dáng thon gầy ra, bộ dạng mất hồn mất vía.

      Nhìn tình hình này, tối hôm qua nhất định cả đêm có ngủ, tiều tụy chịu nổi, trong lòng luồng sóng thương dâng cao như thủy triều va chạm vào tim , bước chân khỏi nhanh hơn.

      Nhưng, rốt cuộc suy nghĩ cái gì? chạy tới trước mặt rồi, lại hoàn toàn phát ra, đứng lại ở trước mặt , quả nhiên, đầu liền đụng vào ngực .

      Hiển nhiên là đụng đau, cắn cắn môi, hai hàng lông mày xoắn lại trừng mắt nhìn chằm chằm .

      vừa vừa thương, nhịn được vân vê cái trán , than , "Em! Nếu như mới vừa nãy phải là , xem em giải quyết thế nào?" Trạng thái tinh thần như vậy, cũng gọi điện thoại cho đến đón? Là muốn cùng giận dỗi sao?

      tiếng nào, ở trước mặt cúi đầu.

      "Hiểu Thần tỉnh chưa?" hỏi.

      Nhớ tới phản ứng mới vừa rồi của Hiểu Thần, vẫn hết sức khó chịu, gật đầu cái.

      " mang bữa ăn sáng tới, trước đưa cho Hiểu Thần, rồi cùng nhau ăn?" dắt tay của . buổi tối, tìm hiểu số việc, có chuyện, cần tìm Hạ Hiểu Thần hỏi ràng.

      " nên vào!" có chút buồn bã, muốn vào làm gì? Cho dù như thế nào, Hiểu Thần vẫn là thương , tình huống giờ, vào chỉ có hai kết quả, hoặc là giống như bị đuổi ra ngoài, hoặc là, ôm ôm ấp ấp thương khóc lóc kể lể. . . . . ."Mang đến trước cửa phòng bệnh, gọi Thư Khai ra lấy."

      "Vậy. . . . . . Em đứng ở đây, đừng ." do dự, từ đầu đến cuối muốn buông tay ra, chỉ sợ thừa dịp để ý trốn , là bị làm cho sợ hãi. . . . . .

      suy nghĩ chút, gật đầu.

      rốt cuộc thở phào nhõm, bước nhanh vào phòng bệnh.

      Cho đến khi ra, quả nhiên ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh bồn hoa, thân thể gầy ốm nho , như đứa bé chờ người thân dẫn về nhà, nhìn cực kỳ đau lòng.

      Ngực như có thứ gì đó chậm rãi bắt đầu thay đổi, nong nóng, ê ẩm, tiến lên trước, như ôm công chúa ôm lên, ", chúng ta về nhà."

      Áo khoác của mở rộng ra, bên trong vẫn là áo lông mềm mại, áo len lông cừu cao cấp nhất, chất lượng cực tốt.

      cảm thấy mệt quá, tựa vào áo lông của , cảm giác lông cừu dính vào mặt, giống như có mùi vị của mặt trời, ngửi chút, cũng có giãy giụa.

      Ở trong bệnh viện, có ôm nhau như vậy cũng coi là quá đáng, có vài bệnh nhân cũng là được ôm vào ôm ra như vậy, rất mệt mỏi, chỉ muốn lần được làm bệnh nhân thôi. . . . . .

      đặt ngồi ghế trước, còn mình ngồi vào buồng lái.

      "Heo con. . . . . ." có chuyện muốn với , kêu tiếng, lại phát nhắm mắt, biết có phải là ngủ thiếp hay .

      Vì vậy lại thôi, trực tiếp lái xe trở về nhà.

      Trở lại Vân Hồ, vẫn là tựa vào ghế ngồi, nhắm mắt như thế, xem ra ngủ thiếp rồi. . . . . .

      muốn đánh thức , dự định bế về nhà! Nhưng, vừa ôm ra , lại tỉnh, ánh mắt có chút hoảng hốt, thân thể mềm mại tựa như phản xạ có điều kiện, bởi vì cảnh giác mà trở nên cứng ngắc.

      "Là ! Chúng ta về nhà ngủ!" vội vàng .

      mới lần nữa thả lỏng, giống như lúc trước, dựa vào trong ngực .

      vẫn ngủ say, mà , vẫn là ở nhà cùng với , có được câu trả lời của , trong lòng thấp thỏm bất an, chuyện gì cũng làm được, mà tại nghĩ cái gì, chút cũng đoán ra được, muốn cùng trò chuyện, rồi lại tìm được cơ hội. . . . . .

      rối loạn. . . . . .

      Ngủ thẳng đến buổi trưa, giống như chuông đồng hồ báo thức tự động tỉnh lại, sau đó chuẩn bị đưa cơm cho Hiểu Thần, muốn đưa , cũng cự tuyệt, nhưng đến bệnh viện, cũng cho vào, chỉ tự mình đưa, sau đó cùng về nhà.
      Last edited by a moderator: 10/1/16
      Chris thích bài này.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      CHƯƠNG 185: Chị em

      Liên tiếp nhiều ngày đều là như vậy.

      cũng xin nghỉ, mỗi ngày cứ theo lẽ thường làm việc và nghỉ ngơi, cho dù là ca đêm, cũng ăn cơm đúng giờ dậy đúng lúc, đúng lúc để cùng đưa cơm đến, nhưng thủy chung cho vào, thủy chung chuyện với , chính cũng ở lại, cầm cơm đưa lên liền quay trở về.

      Thư Khai mình ở bệnh viện chăm sóc nhất định chịu nổi, thuê y tá, để Thư Khai có thời gian nghỉ ngơi.

      Rất nhiều lần, chủ động chuyện với , nhưng giống như hề nghe thấy vậy, xoay người rời , để cho lời cũng thể được……

      sắp phát điên rồi, sống hay chết phải cho biết ràng chứ!

      Nhưng mà, làm sao nhẫn tâm ép ?

      Cũng may, vẫn ngoan ngoãn ở trong nhà, có dấu hiệu rời , cũng lời chia tay. Này, để cho lòng thoáng yên ổn chút, nhưng mà, vẫn còn sợ, khác thường như vậy làm cho lòng rất bất an, cho nên tấc cũng rời coi chừng , mặc dù làm vẫn theo cùng……

      Mãi đến hôm nay, thương thế Hiểu Thần tốt hơn, chuẩn bị xuất viện.

      Hạ Vãn Lộ vẫn như ngày trước chỉ cho Tả Thần An chờ ở trong xe, chính mình với nặng nề tâm vào tòa viện dưỡng bệnh.

      Phòng bệnh Hiểu Thần, trong khoảng thời gian từ lúc ấy đến bây giờ đều chỉ đem cơm đến, phải muốn ở lại, mà là thái độ của Hiểu Thần quá mạnh mẽ cứng rắn, điều này làm cho vốn muốn xin nghỉ để chăm sóc Hiểu Thần cũng có cách nào có thể dùng đến……

      Hôm nay cảm giác hơi khác thường?

      vừa bước vào phòng bệnh, Hiểu Thần ngay lập tức liền chửi bới nhặng xị, “Tôi cái người này sao lại tới đây nữa? Tất cả các bác sĩ đều nên kích thích đến tôi, chị hi vọng là tôi chết sớm hơn chút sao? Nếu như vậy tại sao còn cứu tôi?”

      Hạ Vãn Lộ nhìn thấy, chỉ có y tá chăm sóc ở chỗ này, Thư Khai biết đâu, cũng khó trách, nếu như Thư Khai ở đây, Hiểu Thần cũng dám lớn lối mắng như vậy, nhiều lắm chỉ là mặt lạnh thèm để ý.

      Mấy ngày trước bất kể Hiểu Thần có như thế nào làm cái gì, đều để cơm xuống dặn dò phen sau đó rời , nhưng hôm nay làm như vậy, mà bảo y tá chăm sóc ra ngoài, cũng đóng cửa lại.

      Hạ Hiểu Thần thấy thế hết sức kinh ngạc, trong con ngươi có phần hơi khiếp sợ, “Chị muốn làm gì?”

      Hạ Vãn Lộ cầm lấy cái ghế, đặt xuống ngồi đối diện với ta, “Hiểu Thần, em khỏe hơn rồi, vậy hai chị em chúng ta chuyện chút ?”

      “Tôi và chị còn cái gì để mà ?” Truyện chỉ đăng tại *******************. Trong mắt Hạ Hiểu Thần có chút đề phòng, hừ lạnh, “Chị em? Từ lúc tôi rời khỏi phòng ăn đó, khi lòng tôi nản lòng thoái chí bị chiếc xe kia đâm trúng, chúng ta cũng còn là chị em nữa rồi!”

      Tự sát! Đây là nỗi đau của Hạ Vãn Lộ, chỉ cần Hạ Hiểu Thần giẫm lên, là như khoan vào tim , rất đau……

      “Hiểu Thần, chúng ta là chị em, đây là chuyện thay đổi được, chỉ là chị nghĩ ra được, tại sao em lại biến thành như vậy? Tại sao?” Hạ Vãn Lộ vô cùng đau đớn, hai mươi năm chị em tình thâm, chỉ mấy tháng trước thôi, ban đêm Hiểu Thần và còn trò chuyện với nhau, vô cùng thân mật, biến hóa này tựa hồ như trong nháy mắt, cho đến bây giờ còn khó có thể tiếp nhận, rốt cuộc sai ở đâu chứ……

      Hạ Hiểu Thần lại vì mấy câu hỏi là vì cái gì mà muốn tự sát, ánh mắt lại tràn đầy giễu cợt, “Tại sao? Chị hỏi tôi tại sao? thứ quý báu nhất, lần đầu tiên của mình bị đoạt mất, lại gặp người thân khi dễ và phỉ nhổ, mà người đàn ông kia vẫn còn thừa nhận, chị tôi còn có thể làm sao tiếp tục sống nữa đây?!”

      Hạ Vãn Lộ ngưng mắt nhìn , đau lòng và tuyệt vọng, “Hiểu Thần, chị cho tới bây giờ cũng chưa khi nào khi dễ em, càng nghĩ muốn buông tay em, trong lòng chị, em vẫn là em chị thương nhất……”


      “Em thương nhất?” Hạ Hiểu Thần cười châm chọc, “Nếu là em thương nhất, vậy chị nhường Tả Thần An cho tôi ? Chị bỏ được sao? Chị làm sao có thể bỏ được! Người kia có tiền như thế, nếu đổi lại là ai khác cũng bỏ được! Nếu chị em tình thâm, so sánh với Tả Thần An ở trong mắt chị được coi là cái gì chứ? Nhưng mà, chị, tôi rất hiếu kỳ, bây giờ chị còn có thể an an ổn ổn ngủ với Tả Thần An mà có ám ảnh gì sao? Người đàn ông kia nhưng là ngủ cùng với em chị nha! Dĩ nhiên, vì tiền của Tả gia, chuyện gì cũng có thể nhịn……”

      “Đủ rồi! Hạ Hiểu Thần! Câm miệng !” Hạ Vãn Lộ đối với em chính mình vừa đau lòng vừa tức giận, chưa bao giờ câu nặng với ta, cũng nhịn được bắt đầu giận dữ trách mắng, “ cần nhắc lại cái vấn đề lần đầu tiên gì đó, chị tin tưởng Thần An tuyệt đối làm ra chuyện như thế!”

      “Tin tưởng? Tin tưởng đáng giá mấy đồng tiền?” Hạ Hiểu Thần khoe khoang đắc ý, “Coi như chị tin tưởng ta thế nào? Chuyện cũng xảy ra……”

      Lòng Hạ Vãn Lộ rất đau, nhưng mà hôm nay đến là giải quyết vấn đề này, cố nén đau thương, cố gắng trấn định, “Em việc phát sinh lúc Thần An phát sốt phải nằm viện đúng ? Nhưng mà, trong trí nhớ của chị ấy căn bản là bị phát sốt……”

      Con ngươi Hạ Hiểu Thần xoay tròn, “Sau khi gặp gỡ chị ta có, tôi và ta quan hệ là trước khi gặp chị!”

      Nếu như Hạ Vãn Lộ lúc trước chỉ nắm chắc được 99%, nhưng tại, xác định chính xác 100% rồi, trong lòng hoàn toàn thở phào nhõm đồng thời, cảm giác đau đớn lại càng lớn hơn, người ở trước mặt mình đây là em của mình sao……

      “Hiểu Thần, em ấy nghĩ em thành chị sao?” run giọng hỏi.

      “Đúng! ấy coi tôi là chị! Lại ấy đúng là si tình nha! Nhưng mà, vậy thế nào, ta cuối cùng cũng vẫn là đàn ông! Hôm đó ta bệnh nên bị hồ đồ, ôm chặt gương mặt tôi muốn tôi, tôi đẹp, đẹp giống như trước đây, sau đó liền ôm tôi, tôi, còn đôi mắt tôi rất sáng, tựa ánh sao trong đêm, ấy thích nhất chính là nhìn đôi mắt tôi……” Hạ Hiểu Thần vì muốn kích thích chị, miêu tả khoa trương, hết sức cặn kẽ.

      Hạ Vãn Lộ cúi đầu, sâu kín cắt đứt lời của , “Hiểu Thần, nhất định có ai cho em biết, đôi mắt Thần An

      từng bị mù, ấy lúc đó biết hình dáng chị là như thế nào, làm sao có thể lầm em là chị được?”

      “……” Hạ Hiểu Thần đột nhiên như máy ghi bị mắc kẹt, trong nháy mắt liền câm nín, ánh mắt đắc ý cũng khó chịu và lúng túng, khuôn mặt trở nên cứng ngắc, nửa ngày mới lắp ba lắp bắp tròn lời của mình, “Nhưng mà…… Nhưng mà…… ấy chính là như vậy…… Là như vậy……”

      Hạ Vãn Lộ nhìn thấy bên ngoài phòng bệnh, người kia len lén đưa lỗ tai dính lên khe cửa nghe lén, kích động đánh quyền lên vách tường, chỉ kém vui đến muốn khóc, Heo con của . Heo con thông minh đáng của , biết để phải thất vọng mà! Bạn xem tại *******************. Trong khoảng thời gian này, là làm gấp như nước sôi lửa bỏng a!

      Chỉ nghe bên trong lại truyền đến lời của Hạ Vãn Lộ, vội vàng tiếp tục hồi hộp yên lặng nghe.

      “Hiểu Thần, có rất nhiều chuyện, phải chị biết, chỉ là chủ yếu nghĩ em là em chị, chỉ vì nghĩ em còn chưa có trưởng thành, chủ yếu nhất là chị biết phải sao với em, cho nên cứ kéo dài mãi, nhưng mà thế nhưng em lại làm ra chuyện ngốc nghếch như thế, chị thể nữa rồi……”

      Hạ Hiểu Thần kinh ngạc nhìn Hạ Vãn Lộ, biết chị còn biết những chuyện gì nữa, mà những kinh hoảng của dần kết tụ vào trong mắt.

      “Hiểu Thần, em còn nhớ có ngày em đến bệnh viện tìm chị ? Em muốn cùng chị ở cùng chỗ đó? Chị chịu đồng ý, sau đó em tức giận chạy , sau đó Ninh Vũ Khiêm và Diệp Khả Tâm đến bệnh viện thăm em bé, lúc chị nhìn thấy em và mấy ấy tiếp xúc với nhau…… Chị biết em và các ấy sao lại có quan hệ với nhau, nhưng mà Thư Khai cho chị biết, đây là em tình nguyện, cách khác, em thành công trở thành thành viên của các ấy. Tại sao, chuyện kết hôn của chị và Thần An lại truyền tới lỗ tai của Tả phu nhân. Hôn của bọn chị trừ người trong nhà, có mấy ai biết được, em là người cho mấy người Diệp Khả Tâm biết, đúng ?”

      “Vậy thế nào? Chuyện của các người phải sớm muộn gì cũng phải cho người ta biết sao? Như vậy phải giúp chị đó sao?” Hạ Hiểu Thần thầm kinh hãi, mặt lại làm ra vẻ sao cả.

      “Được, cám ơn em giúp chị!” gương mặt Hạ Vãn Lộ thể thê lương ai oán, “Chị còn phải cám ơn em và kẻ quỷ say thông đồng đến vũ nhục chị? Để cho chị trong bữa tiệc của người ta mất hết mặt mũi? Chị vốn cho là chuyện này do Ninh Vũ Khiêm làm đạo diễn, mà chị nghĩ tới, người sau lưng mưu đồ lập kế lại là em, ngay cả lời kịch mà người nọ vũ nhục chị cũng là do em biên kịch ra! Ninh Vũ Khiêm còn đến mức ngu ngu ngốc đến thế, ngay cả Hứa Tiểu Soái vị hôn phu của mình cũng kéo theo vào, ta nuôi chị bốn năm phải ném mặt mũi ấy sao?”

      “Tôi có dạy ta! Đó là người của Ninh Vũ Khiêm, vốn chính là ấy chỉ dạy, ấy ngu xuẩn như vậy, tôi có cách nào chứ……” ra có thừa nhận do mình chỉ bảo hay , với phải là chuyện gì quan trọng, chỉ là, dối và chống chế thành thói quen rồi mà thôi.

      Hạ Vãn Lộ đau đớn cười tiếng, “Hiểu Thần, rốt cuộc em ra câu nào mới là đây? Thần An sớm điều tra những chuyện này, chị nghĩ chị những việc này, ấy cũng biết toàn bộ, điều ấy cố kỵ chính là tình chị em của chúng ta, ngay cả ấy còn nghĩ đến tình cảm, nghĩ đến trong mắt của em cái gì cũng còn, chỉ là, lần này, chị biết ấy còn có thể dễ dàng bỏ qua nữa hay …… Từ lúc em nằm viện tới nay, là do chị ngăn cản ấy cho phép ấy đến gặp em, nếu , đứng ở chỗ này chất vấn phải là chị, là ấy…… Chị nghĩ, đây là chuyện của hai chị em chúng ta, tốt nhất tự chúng ta giải quyết……”

      Trong đầu Hạ Hiểu Thần thoáng qua gương mặt tối tăm của Tả Thần An, còn có câu hung ác kia: liền cút ra khỏi thành Bắc Kinh cho tôi!

      tự chủ mà run run. Thực lực của Tả gia vẫn rất ràng, lúc ấy làm như vậy chỉ muốn chị và Tả Thần An chia tay nhau, sau đó lại nghĩ biện pháp, tin tưởng cõi đời này có muôn vạn phương pháp làm cho người đàn ông và người phụ nữ xảy ra quan hệ, chỉ cần cho có chút ít thời gian, cùng Tả Thần An có được quan hệ, có cơ hội mang thai đứa trẻ của Tả gia, như vậy tất cả liền dễ dàng đơn giản hơn nhiều……
      Last edited by a moderator: 10/1/16
      Chris thích bài này.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      CHƯƠNG 186: Chị em (2)

      Nhưng mà nghĩ tới, tình cảm của chị và Tả Thần An lại sâu đến vậy, nghĩ chị lại tin tưởng Tả Thần An đến thế, càng nghĩ tới chính là, Tả Thần An lại hề biết mặt chị! vất vả, có thể biết xấu hổ nghĩ ra biện pháp này thế nhưng lại dễ dàng bị hóa giải……

      Trong chớp mắt những tia oán độc ở trong mắt bị tiêu tán, thay vào đó là đau khổ và đáng thương, “Chị, xin lỗi, em sai rồi……”

      Hạ Vãn Lộ nhìn , thương xót lắc đầu, “Hiểu Thần, cho tới bây giờ, chị cũng biết nên làm gì bây giờ. Em vẫn luôn muốn ra nước ngoài, vậy bây giờ em muốn làm gì? , đến giờ phút này, chị cũng có cách nào có thể đưa em ra nước ngoài, chị có mặt mũi nào rồi. Tả Thần An đối tốt với gia đình chúng ta quá rồi, mua nhà cho em và Thư Khai, cho em và Thư Khai tiền đồ tốt, những thứ này đều phải là bổn phận của ấy, mà đưa em ra nước ngoài du học, cũng là chị vác mặt dày cầu xin ấy, muốn xấu hổ lắm rồi, vốn đối với em đó là cơ hội rất tốt, bây giờ chuyện thành thế này, chị thể mở miệng nữa, dù sao em cũng muốn , ra nước ngoài…… Coi như xong , chỉ là, sau khi xuất viện em định thế nào? Em cho là vẫn còn được Tế Hạ che chở dìu dắt nữa sao?”

      Hoặc là , còn biết thẹn ở Tế Hạ nữa sao?

      phải tất cả sai lầm đều có thể được tha thứ.

      Dĩ nhiên, Hiểu Thần rốt cuộc vẫn là em , trải qua mấy ngày đấu tranh tư tưởng phức tạp, vẫn tha thứ cho em ấy, nhưng mà Thần An thế nào? Thần An hoàn toàn tha thứ sao? Đưa Hiểu Thần ra nước ngoài, có thể và Thần An cùng chung ý tưởng, mặc dù với nhau, nhưng hai người ngầm tự hiểu ý nhau, trong lòng hai người đều biết Hiểu Thần có dụng ý, đều cho rằng đưa em ấy ra nước ngoài, kiến thức em ấy phong phú rồi, dưới tác dụng của gian và thời gian, từ từ quên lãng chuyện trong nước. Chỉ là, thủ tục ra nước ngoài còn lo liệu, lại xảy ra chuyện như vậy……

      “Em……” Hạ Hiểu Thần cúi đầu, che giấu vài tia cam lòng trong ánh mắt.

      “Hiểu Thần, chị rồi, hôm nay là hai chị em chúng ta cùng thẳng thắng chuyện với nhau. Như vậy, trước tiên chị muốn . Mặc dù đến bước ngày hôm nay, trong lòng chị, em vẫn chính là em của chị, vẫn giống như còn thơ bé, nếu chị cũng cần phải im lặng, chờ thương thế em lành lặn mới chuyện với em, nhưng mà, chị lại thể hoài nghi, ở trong lòng của em, chị vẫn còn là chị của em nữa hay ?” Hạ Vãn Lộ xong, trong lòng cực kỳ đau đớn, xem như đối với người xa lạ, cũng làm những chuyện kia giống như Hiểu Thần, tại sao Hiểu Thần lại có thể đối xử với chị ruột mình như thế?

      Đôi mắt Hiểu Thần rưng rưng, điềm đạm đáng , “Chị, chị bao giờ hiểu cảm nhận của em. Mặc dù chúng ta cùng ba cùng mẹ, ba mẹ ly dị, nhưng mà mẹ mang theo chị rời khỏi nhà chạy đến ngôi nhà mới tràn đầy hạnh phúc, chị vẫn có mẹ, có ba, thậm chí là em trai thương , mà em sao? Em cái gì cũng có! Tuổi thơ của em, tất cả đều là hình ảnh ba đánh chửi khi làm xong việc nhà, có bạn bè cùng lớp nào mến em, cho dù có người bạn cá biệt muốn quan tâm em, cũng mang theo ánh mắt đồng tình. Chị, em biết , chỉ có chị luôn tốt với em, chỉ có chị là lòng thương em, trong lòng em so với mẹ chị còn thân hơn ……”

      Khi xong, nước mắt Hạ Vãn Lộ cũng ào ào chảy xuống, có thể , Hiểu Thần còn phải do nuôi lớn sao? So với tình chị em bình thường còn sâu hơn tầng …...

      “Nhưng mà, em lại đối xử với chị như vậy? Là vì cái gì?” Hạ Vãn Lộ khóc hỏi, mặc cho nước mắt kia ào ào ngừng chảy xuống.

      Hạ Hiểu Thần hồi lâu gì, nhưng là, đột nhiên lại nắm lấy tay , chảy nước mắt khẩn cầu, “Chị, từ đến lớn, chị cái gì cũng có, cái gì cũng thiếu, cho tới bây giờ chị luôn luôn được hạnh phúc như thế, mà em, lại chưa từng hưởng thụ qua ấm áp lần nào, biết hạnh phúc có mùi vị thế nào, lần này, chị có thể ly hôn với Tả Thần An hay ? Có thể nhường ấy cho em hay ? Để cho em lần được hưởng mùi vị của hạnh phúc?”

      Hạ Vãn Lộ nhìn chằm chằm, kinh ngạc đến quên cả khóc……

      Hạ Hiểu Thần cho là có hi vọng, từ trong chăn, quỳ lên giường cầu khẩn , “ Chị, phải chị ở trong lòng chị, em vẫn là em của chị sao? phải chị là tất cả đều giống như khi còn sao? Chị khi còn bé, luôn luôn để lại những món ăn ngon quần áo đẹp cho em, vậy bây giờ, chị cũng có thể nhường ấy cho em, đúng ? Chị, em biết , chị là chị tốt nhất thế giới! Người chị thương nhất chính là em! Chị, nếu như em gả cho ấy, cũng vẫn đối tốt với chị, em mua cho chị những món ăn ngon nhất, những trang phục đẹp nhất đắt nhất thế giới cho chị, có được ? Chị, em van chị……”

      “Em……” Hạ Vãn Lộ quả thể tin được, đây là lời của em …… rất muốn giật tay khỏi cánh tay nắm của Hạ Hiểu Thần, nhưng đó là em , người ở trước mặt chảy nước mắt ròng ròng chính là em ruột của ! biết màn ngày hôm nay rốt cuộc nên oán ai đây, oán ông trời an bài sao? Tại sao Hiểu Thần vẫn còn cứ khăng khăng như vậy? ! nhất định phải thức tỉnh Hiểu Thần, thể tiếp tục như vậy nữa! nắm chặt bàn tay em , đau lòng , “Hiểu Thần, chẳng lẽ em cho rằng có chị, Tả Thần An thích em sao? Em cho là có thể gả vào Tả gia sao?”

      ! ! Chị, đó là chuyện của em, tự em nghĩ biện pháp!” Hạ Hiểu Thần nghĩ rằng chị đồng ý, mừng rỡ ngừng gật đầu.

      Hạ Vãn Lộ nhìn , đối với người em này vừa đau lòng vừa tức giận, “Hiểu Thần, trước đây chị cũng với em, người như Tả Thần An, em thể khống chế được! ấy nếu thích người nào, bất kể em dùng bao nhiêu công sức ấy cũng hề nhìn em cái! Cho dù chị rút lui, xem như chị hề tồn tại, vợ của ấy cũng phải là em, gia đình ấy vừa mắt chính là thiên kim nhà hào môn khuê tú, cũng tới phiên em đâu!”

      Ánh mắt Hạ Hiểu Thần trở nên lạnh nhạt, nước mắt cũng trong nháy mắt dừng lại, giọng cũng trở nên lạnh lùng, “Danh môn khuê tú? Hào môn thiên kim? Vậy chị làm sao lại gả được cho ấy? Chẳng lẽ cái người bố dượng chưng cất rượu kia cũng được coi là hào môn sao?

      “Hạ Hiểu Thần!” Đột nhiên rút tay ra ngoài, nếu như người ở trước mặt phải là em , kích động muốn tát em ấy cái bạt tai, biết, tại sao Hiểu Thần lại trở nên chanh chua đến vậy.

      oan nghiệt, nhưng rốt cuộc vẫn nhẫn nhịn, nắm chặt thành quả đấm, móng tay bấm sâu vào da thịt, đến đau.

      Bị quát lớn, Hạ Hiểu Thần cũng biết mình vì quá xúc động mà lỡ lời, lại bắt đầu khóc thút thít, “ xin lỗi, chị, là em sai. Em phải là ý này…… Ý của em là, hai chị em chúng ta đều kém xa so với các thiên kim tiểu thư kia…… Dù là thiên kim hào môn, cũng thể quản ấy có thích em hay , chị, chị rút lui , có được hay ? Còn tình sau đó là của em rồi! Chị, chị có thể ấy, có đúng ? Hai người phải từng chia tay qua sao? Chia cách khoảng thời gian, chị vẫn có thể kiên cường mạnh mẽ như thế! Nhưng mà chị ơi, em vô cùng thích ấy! Đây là lần đầu tiên em thích người, chị, em van chị, ấy em chết! Em vô cùng thích ấy! Em tự sát lần thứ nhất rồi! Em dám đảm bảo hoàn toàn có lần thứ hai! Chị, chỉ cần nghĩ đến em còn được gặp ấy, em liền muốn chết…… Em chết ngay bây giờ…… chết ngay bây giờ……”

      Hạ Hiểu Thần xong liền xông đến góc bàn chạy tới, trước mắt Hạ Vãn Lộ như thoáng nhìn thấy hình ảnh em nằm ở lối bộ hai mắt nhắm chặt máu tươi chảy ròng ròng, bật khóc lên ôm em , hai chị em nhất thời khóc trận lớn.

      “Chị……” Hạ Hiểu Thần tiếp tục khóc lóc cầu xin, “Chị…… Em đối với cuộc sống cho đến bây giờ cũng có bất kỳ cầu gì…… Dù là khi còn bé ăn đủ no mặc đủ ấm em cũng sao cả, ở trong cuộc sống của em, dù sao cho tới bây giờ đều hề có ánh nắng mặt trời, nhưng mà, đây là lần đầu tiên em nhìn thấy hi vọng, nhìn thấy ánh rạng đông, chị, chị thành toàn cho em có đúng ? Nếu em sống nổi nữa……”

      “Hiểu Thần…… Em cần phải như vậy……” Rột cuộc vẫn là em ruột của , làm sao đau lòng chứ?

      “Chị, chị cần phải làm gì hết, chỉ cần rời khỏi ấy, rời khỏi ấy em liền tự mình nghĩ cách có được hay ?” Quanh quẩn lại, Hiểu Thần lại những câu đó, khóc đến nỗi giọng cũng khàn khàn luôn rồi.

      làm sao cũng ngăn được, ôm em , khóc đến câu cũng thể nên lời.

      Cuối cùng làm người nào đó ở bên ngoài cũng sợ hãi, cứ tiếp tục như vậy, Hạ Vãn Lộ có thể mềm lòng hay ? lo lắng a!

      chút nghĩ ngợi đẩy cửa ra. Cửa mở, làm hai người ôm nhau mà khóc phải giật mình.

      …… Sao lại lên đây?” Hạ Vãn Lộ nghe tiếng động quay đầu lại, lại nhìn thấy dáng vẻ giận dữ của .

      Hạ Hiểu Thần nhìn thấy càng thêm run rẩy, cánh tay ôm chị cũng rút trở về, vẫn giữ vững tư thế quỳ giường, len lén lau nước mắt.

      mặt Tả Thần An là mây đen cuồn cuộn, bộ dáng giống như muốn đánh người, Hạ Vãn Lộ thấy thế chỉ sợ kích động mà đánh Hiểu Thần, vội vàng lấy cơ thể ngăn trở , “ vào mà làm chi? Ra ngoài xe chờ , em nhanh ra thôi!”

      Thế nhưng lại với tay nắm chặt tay , kéo qua bên, đôi con mắt lạnh như lưỡi dao, “Em cứ để ta tự sát! Ngược lại muốn nhìn rốt cuộc ta muốn tự sát ra sao!”

      “Tả Thần An! điên rồi!” Mặc dù đối với hành động của em rất tức giận, nhưng rốt cuộc là em ruột của mình, ép em chết như vậy, còn là ở trước mặt mình, vạn vạn lần làm được.

      “Em đừng chuyện!” Ngày thường đối với ngàn theo trăm thuận, lúc này lại mặt lạnh nạt lại , ngay sau đó liền châm chọc Hạ Hiểu Thần, “Chính mình muốn tự sát sao! Định làm gì? Nếu đập đầu chết! Nhiều lắm là đầu có cái lỗ thủng, đụng xong tôi lập tức bảo bác sĩ tới khâu cho! Hoặc là muốn cắt cổ tay? Có muốn tôi cho mượn dao ?

      mặt Hạ Hiểu Thần còn chứa đầy nước mắt, nhìn chằm chằm hai người trong mắt cũng thoáng qua tia kinh hoảng, năng cũng cà lăm luôn rồi, “Đây …… Đây là các người ép tôi…… Tôi chết…… Cả đời các người bị lương tâm cắn rứt……”
      Last edited by a moderator: 10/1/16
      Chris thích bài này.

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 187: Chứng ảo tưởng Hạ Vãn Lộ

      xong Hạ Hiểu Thần quả đâm đầu tới góc bàn.

      Hạ Vãn Lộ tất nhiên kinh hãi, muốn nhào tới, lại bị Thần An lôi kéo gắt gao.

      Hạ Hiểu Thần ánh mắt lóe lên nhìn hạ Vãn Lộ cái, "Chị, em chết đây. . . . . ."
      biết làm sao Hạ Vãn Lộ bị Tả Thần An giam cầm, thể động đậy.

      Hạ Hiểu Thần hạ quyết tâm, lần này, là đụng rồi. . . . . .

      Vậy mà, cách góc bàn còn khoảng vài cm nữa, lại ngừng lại, sau đó gào khóc, "Chị, chị phải vấn coi em là em sao? Nào có chị ruột nhìn thấy em mình tìm chết cũng quản! Em xem như là nhìn thấu chị rồi!"

      Hạ Vãn Lộ thở phào cái, chân mày lại nhăn chặt hơn. . . . . .

      Tả Thần An nắm tay của , câu, "Đừng giả bộ khóc nữa!"

      Giọng lớn, giọng điệu lạnh như băng, giống như trận gió lạnh thổi qua, Hạ Hiểu Thần tự chủ được run rẩy, cũng ngừng kêu rên, đôi mắt nén lệ, mấy phần sợ hãi, mấy phần ngu si nhìn Tả thần An.

      "Sợ đau phải ?" Tả Thần An nâng lên nụ cười lạnh trào phúng, "Người sợ đau còn dám đụng xe?"

      Mặt của Hạ Hiểu Thần nhất thời trắng bệch, "Tôi. . . . . . tôi lúc ấy là cực kỳ đau lòng. . . . . . cho là chị quan tâm tôi nữa. . . . . ." lần nữa đem chiêu bài đặt lên đồng tình của chị, đôi mắt đẫm lệ thỉnh thoảng liếc về phía chị mình.

      "Vậy sao?" Tả Thần An cười cái, "Cục Công An thẩm tra qua tài xế gây chuyện, ta thừa nhận, là ta đụng phải , nhưng mà, khi ta xuống xe tới đỡ , lại với ta câu mới bất tỉnh, tự cái gì còn nhớ ?"

      "Tôi. . . . . . vu oan hãm hại tôi!" Sắc mặt Hạ Hiểu Thần đại biến.

      hừ lạnh, " , đợi người tới, bảo ta là tự sát, như vậy ta chẳng những cần phụ trách, sau khi xong việc còn có thể cho ta khoản tiền! nhìn ra nha, hôn mê của còn có thể khống chế thời gian? Sau khi bị xe đụng còn có thể cùng tài xế đạt thành hiệp nghị mới hôn mê?"

      ". . . . . . bậy!" Hạ Hiểu Thần giãy chết chối cãi, đồng thời nhìn chị mình, lại bắt đầu rơi lệ, "Chị, Tả Thần An và tài xế đều bậy, bọn họ thông đồng với nhau. . . . . ."

      Chỉ là, cho dù ngụy biện như thế nào, cũng đặt ở trước mắt, có người tài xế nào ngu xuẩn như vậy, lấy chuyện tự sát bậy thành chuyện mình gây ra. . . . . .

      Hạ Vãn Lộ tuyệt vọng triệt để, dựa lên người Tả Thần An, toàn thân như nhũn ra, người em thương hai mươi năm trước mắt này, làm cho câu cũng nên lời rồi. . . . . .

      Đúng lúc gặp Thư Khai vào, kêu lên, "Ah, chị, rể, hai người đều tới rồi!"

      Hạ Vãn Lộ hơi trấn định lại, với Thư Khai, "Thư Khai, em thu thập đồ đạt chút, sau đó đưa Hiểu Thần xuất viện về nhà ! Thủ tục chốc lát nữa trở lại làm!"

      "A, chị, chị. . . . . ." Thư Khai cũng nhìn ra tình hình đúng.

      Hạ Vãn Lộ lại cái gì cũng , cất bước ra khỏi phòng bệnh, Tả Thần An đuổi theo ngay sau đó.

      rất nhanh, đuổi theo mấy bước mới theo kịp, kéo cánh tay của , ôm lấy chặt.

      Bệnh viện lúc này, người lui tới rất nhiều, vốn là người đàn ông làm người ta chú ý, ôm người phụ nữ như vậy, càng trở thành tiêu điểm, nhưng, quan tâm sao? chỉ biết, trong ngực chắc chắn gặp phải đả kích trước nay chưa từng có, muốn cho ấm áp và là điểm tựa của . . . . . .

      cái gì cũng , chỉ là ôm , biết , ngôn ngữ vào thời khắc này là cứng nhắc, ngực của , chỉ mong là nơi ấm áp . . . . . .

      lẳng lặng, mặc ôm.

      Ngắn ngủi mấy phút sau, nhàng đẩy , cúi đầu như cũ lời nào.

      ", về nhà thôi." dắt tay của , ra ngoài.

      vẫn là tiếng nào, mặc dắt, theo , mỗi bước , dường như đều nặng ngàn cân. . . . . .

      Trở lại nhà ở Vân Hồ, liền chui vào ban công, ngồi ban công, những bông hoa lài từng đón gió phấp phới ở đầu mùa hè kia sớm theo thay đổi của mùa rơi rụng biết nơi nào rồi. Có số thứ, nhìn như vẫn còn ở, giống như vẫn như cũ, lại biết, mùa sán lạn nhất cuối cùng trôi qua. . . . . .

      Mắt thấy về đến nhà lại là hình dạng này, trong lòng đau lòng, nhưng vẫn là quấy rầy , có số việc, quả cần mình yên tĩnh tiêu hóa, chỉ là, trong lòng thấp thỏm theo , làm cái gì đều thể tập trung tinh thần, liền dứt khoát đến phòng bếp, giúp đỡ dì chuẩn bị cơm trưa.

      am hiểu nấu nướng, ngay cả làm trợ thủ cũng luống cuống tay chân, dì liền cho bó rau, sai bên lặt những cái non nhất xuống.

      rất nghiêm túc làm phần công việc này.

      giờ sau, "Quả to nặng trĩu" gọi tới ăn cơm.

      Trải qua mấy giờ lắng đọng, dường như xem ra bình tĩnh hơn nhiều rồi, cũng như bình thường cười với dì, sau đó ngồi xuống bưng chén, trong chén có cơm Tả Thần An bới xong.

      Ánh mắt của rơi đĩa rau đó.

      đĩa rất , biết sau đũa của còn dư lại hay .

      Dì cũng lưu ý đến ánh mắt của , cười khẽ, "Cái này nha, là thành quả của Tả tiên sinh. Người ta ngắt được hơn nửa giờ, mới chọn ra được ít rau non, giống như hái lá trà . . . . . ." Khi bà nhìn thấy Tả tiên sinh ước chừng vứt hai phần ba, có thể nào cười?

      Sắc mặt Tả Thần An hơi hồng, "Lần sau. . . . . . làm tốt chút. . . . . ."

      phải nhặt cái non nhất sao? rất nghiêm túc chọn những cái đầu nhọn kia ra, ở trong rổ nhìn thế nào cũng có thể có rổ, nhưng ai biết khi xào nó

      teo lại. . . . . .

      có cười to, cũng có đánh giá, chỉ hơi, giương giương khóe môi, coi như là cười, rồi sau đó giọng , "Đều ăn cơm !"

      biết tâm tình vẫn tốt, nhiều lời nữa, ngồi ở bên người , theo cùng nhau ăn cơm, ngừng gắp thức ăn cho .

      bữa cơm yên lặng ăn.

      Dì dường như nhìn ra khí này thích hợp, rất nhanh liền thu dọn đồ vào phòng bếp, ra ngoài nữa.

      Hạ Vãn Lộ trở lại phòng ngủ, nằm ở giường.

      "Mới vừa ăn no, đừng ngủ liền!" theo vào, kéo lên, hai người ngồi xếp bằng mặt đối mặt nhau.

      trầm mặc hồi, rốt cuộc mở miệng, "Chuyện của Hiểu Thần . . . . . . định làm như thế nào?"

      "Em cứ ?" Lý do vẫn có chủ động nhắc tới chuyện này, chính là muốn xem thái độ của , Hạ Hiểu Thần là em , tình cảm của đối với Hiểu Thần thậm chí còn hơn cả em , đây là nổi đau khắc sâu nhất trong lòng .

      suy nghĩ chút, "Nên làm như thế nào làm như vậy ! vốn có nghĩa vụ gánh vác tương lai của người nhà em, nó là ca sĩ công ty , nếu như đổi lại là bất kỳ người ca sĩ nào làm ra chuyện như vậy, làm như thế nào, hãy đối với Hiểu Thần như thế, em có ý kiến."

      "Ra nước ngoài sao?" nhắc lại cái đề tài này. , nếu như đổi lại bất cứ người nào làm ra chuyện tổn thương Hạ Vãn Lộ như vậy, nhất định làm cho ta chết cũng lột da, chỉ là, ta rốt cuộc là em của Hạ Vãn Lộ, quá phân lượng phần huyết thống thân thiết này, mặc dù Hạ Vãn Lộ lúc này chỉ tiếc rèn sắt thành thép, nhưng là, nếu Hiểu Thần chịu khổ, Hạ Vãn Lộ cũng chắc chắn đau lòng theo. Chỉ là, thể để Hiểu Thần ở bên cạnh nữa. . . . . .

      nghe xong, lại lắc đầu, ", nó thích, cũng có nghĩa vụ này. Đến lúc nó chịu trách nhiệm vì cuộc sống của mình rồi, ngày trước, có lẽ là em sai lầm rồi, quá cưng chiều nó, chỉ hy vọng đem những cái em có thể cho thế giới này tất cả đều cho nó, lại để ý đến tâm lý trưởng thành của nó, nếu như tiếp tục kiêu căng nữa, chỉ sợ nó phạm phải sai lầm nghiêm trọng hơn, có lẽ, thực chỉ có người ở trong nghịch cảnh, mới có thể học được trưởng thành."

      gật đầu cái, "Được, hiểu."

      "Thần An, có lẽ. . . . . . em là người rất ích kỷ. . . . . ." Giọng của chợt trở nên rất kỳ quái, khẽ run, dường như cực kỳ khổ sở, "Mấy ngày nay, em chuyện với , là bởi vì. . . . . . em biết nên làm sao đối mặt với . . . . . . em. . . . . ."

      tiếp tục nữa, từ trong tủ đầu giường lấy ra phong thư, "Lần trước đưa cho em phong thư này, em ra chưa xem, tiện tay liền ném, hai ngày trước em mới tìm được ở trong chồng sách . . . . . . Thần An, lòng, em trách , , chỉ biết đối mặt với như thế nào . . . . . . Hai ngày nay em vẫn nghĩ, nên dùng biểu tình như thế nào sống cùng , em muốn cười với , cười giống như trước vậy, nhưng em cười nổi, . . . . . . xin lỗi. . . . . ."

      Trong nháy mắt Tả Thần An nhìn thấy lá thư này, có loại cảm giác trở lại thời điểm ban đầu, ra, phải tha thứ, là vẫn biết. . . . . .

      Hơn nữa, sau khi xảy ra chuyện Hiểu Thần này, lại mất năng lực giải thích . . . . . .

      " ra, em vẫn có loại cảm giác, chuyện đời, cho tới bây giờ đều là tay vỗ ra tiếng. . . . . . Dĩ nhiên, có sai, sai là mấy đó, sai là họ đọc được tin tức sai lầm, ôm lấy ảo tưởng sai lầm, mà Hiểu Thần, là cái sai triệt để nhất. . . . . ." Giọng của xa xăm, giống như đến từ nơi rất xa.

      cảm thấy hoảng sợ vô cùng, đột nhiên ôm chặt lấy , sợ cứ như vậy biến mất. . . . . .

      " xin lỗi, Heo ! từng có bệnh, loại bệnh này trong y học có ghi chép lại, lấy tên cho nó, gọi là chứng ảo tưởng Hạ Vãn Lộ, Heo , cũng là người ích kỷ, chỉ có em ở bên cạnh bệnh này mới mắc phải, tha thứ cho ! Heo ! Tha thứ cho !"

      nhắm mắt lại, câu chữ tin thuộc nằm lòng, lúc này ở trong đầu tái đoạn . . . . . .
      Last edited by a moderator: 10/1/16
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :