1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Kinh Thành Tam Thiếu: Ông Xã Gõ Cửa Lúc Nửa Đêm - Cát Tường Dạ (Full)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 178: UY LỰC CỦA TIỂU TAM TỬ

      Tựa hồ, viện trưởng là cân nhắc lúc Kỷ Tử Ngang có ở đây mà tới tìm . . . . . .

      cũng có theo sắp xếp của viện trưởng mà ra ngoài, ngược lại vẫn đứng bất động tại chỗ.

      "Như thế nào? Còn có lời gì muốn ?" Bộ dạng viện trưởng giống như trưởng bối hòa nhã dễ gần.

      nhìn tất cả lãnh đạo chung quanh vòng, những người này cũng là thành viên của tổ bình chọn chức vụ, nhưng từ đầu đến cuối cũng chưa có qua lời, tất cả đều là mình viện trưởng .

      cảm thấy chính mình ngày càng trưởng thành, đối mặt với những tình huống như thế này nhưng càng ngày càng tỉnh táo, nếu như là ngày trước, chừng xù lông nhím lên rồi, cái này thể , là học từ khí chất cùng phong cách xử của Thần An, giống như bây giờ, chỉ là tỉnh táo nhàng cười tiếng, "Viện trưởng, coi như là tòa án định tội, cũng cho nghi phạm biện hộ cùng quyền biện minh mình trong sạch, chẳng lẽ tôi ngay cả câu đều có quyền , viện trưởng cứ như vậy định cho tôi cái tội rồi sao?"

      Sắc mặc viện trưởng hơi hơi cứng đờ, nụ cười có chút xấu hổ, "Dĩ nhiên, có thể . Mời ." Trong lòng ông vẫn có chút lo lắng, chẳng lẽ người trong xe này chính là bạn trai của ? Vậy coi như dễ giải quyết rồi. . . . . . Chỉ là, nhiều ảnh chụp như vậy, có ít nhất ba bốn chiếc xe, ràng phải là cùng người đàn ông, hơn nữa tin này là do cháu tố cáo còn khẳng định như vậy, huống chi ở bên trong còn có liên quan đến Kỷ Tử Ngang, cho nên có vấn đề gì, vì vậy ông lại càng thêm yên tâm.

      Hạ Vãn Lộ cũng nhìn chăm chú ít tấm ảnh, trong đó còn có tấm chụp được bảng số xe, khỏi thầm cười lạnh, nếu như là viện trưởng, nhất định điều tra trước chút chủ nhân bảng số xe này là ai, chỉ sợ là vì cái lợi trước mắt, khinh thường chỉ là cái y tá nho . . . . . .

      "Viện trưởng, tôi muốn biết, có thể cho tôi xem đơn tố cáo chút hay ?" ngẩng đầu ưỡn ngực hỏi.

      Thấy trấn định như thế, viện trưởng trong lòng cũng khỏi hoảng sợ, chỉ , "Dĩ nhiên thể, đây là đối với người tố cáo bảo vệ danh tính, nếu như công bố ra ngoài, về sau còn ai dám đưa đơn tố cáo những người có hành vi sai trái nữa chứ?"

      "Nhưng, nếu như tố cáo đúng sao? Đó chính là phỉ báng! Có phải cũng là trái pháp luật hay ?"

      Viện trưởng cười ha ha, giữ lại cho cháu mình con đường lui, "Phỉ báng có vẻ quá nghiêm trọng, chỉ là hướng cấp phản ảnh tình huống mà thôi, ra mà nghiêm trọng như thế này, còn ai dám ra ?"

      Viện trưởng này, ràng cho thấy che chở cháu nhà mình?

      cười, được, có cái năng lực khiến lãnh đạo bao che mình, tự nhiên có người có năng lực này! "Viện trưởng, các vị lãnh đạo, tôi cầu khác, chỉ cầu thời điểm bệnh viện xử lý chuyện này nên công bằng thiên vị, bao che, có thể ?"

      Quang minh chính đáng mà , những người lãnh đạo này chắc chắn am hiểu nhất, lấy viện trưởng đứng đầu, mọi người đều gật đầu tự xưng là người công chính nhất.

      gật đầu, "Tốt, vậy xin những vị lãnh đạo này cho tôi ít thời gian, tôi muốn gọi điện thoại!"

      Trước mặt bao người, bấm số điện thoại của Thần An, chỉ câu, "Có người em là tình nhân của , cùng Kỷ Tử Ngang “thông đồng”, nên làm thế nào?"

      "Ở đâu?"

      "Phòng làm việc của viện trưởng."

      "Được! lập tức tới ngay!"

      Điện thoại vừa dứt, Hạ Vãn Lộ nhìn xuống thời gian cuộc gọi, chỉ có ba mươi mấy giây.

      Ngay sau đó, điện thoại trong phòng làm việc của viện trưởng liền vang lên, viện trưởng có chút do dự, trùng hợp như thế? Cú điện thoại này có liên quan tới sao? Chột dạ nhận lấy, giọng của đối phương tao nhã lễ độ, "Chú Chu, cháu là Tả Thần An, nghe vợ cháu ở chỗ của người?"

      "Ơ, là Tiểu Tam. . . . . . , là Tam Thiếu sao, biết cậu vợ là. . . . . . ?" Viện trưởng nhìn sang Hạ Vãn Lộ, thế nào cũng cảm thấy có khả năng. . . . . .

      "Chú Chu cứ gọi cháu là Tiểu Tam Tử ! Gọi Tam Thiếu ông nội cháu mà biết nhất định tha cho cháu đâu! Vợ cháu, ấy gọi là Hạ Hạ, làm y tá tại bệnh viện của chú! Cháu bận quá nên quên nhờ chú Chu chiếu cố ấy hơn, Tiểu Tam Tử thất lễ, chú Chu đại nhân đại lượng!"

      "Cái này. . . . . . Tam Thiếu làm sao chịu sớm?" Viện trưởng đánh chết cũng nghĩ ra y tá hợp đồng có tiếng tăm gì như vậy lại là con dâu Tả gia (gia đình họ Tả), dạo này, người nào có chút quan hệ mà gây ồn ào chỉ vì e sợ người khác biết, Hạ Hạ này cư nhiên khiêm tốn như vậy?

      Tả Thần An cười cười, "Bây giờ phải cho chú rồi sao? Cháu đường tới bệnh viện, cố ý cùng chú Chu chịu đòn nhận tội!"

      cắn răng bốn chữ chịu đòn nhận tội khoa trương, sau đó liền chấm dứt cuộc gọi. Viện trưởng cầm ống nghe, toàn thân chảy mồ hôi lạnh.

      Ông từ bác sĩ nho có danh tiếng gì, có thể leo đến chức vị ngày hôm nay, còn phải nhờ mến năm đó của Tả lão gia (ông nội của Thần An) giúp đỡ, vì nịnh bợ Tả gia, biết phải xuất ra bao nhiêu khuôn mặt tươi cười. Hôm nay, mặc dù Tả lão thối lui, nhưng là thuộc hạ của Tả lão trải rộng khắp các ngành, ai dám cho lão thủ trưởng mặt mũi chứ? Mà bản thân Tả gia ở trong thành phố này cũng là thanh danh hiển hách, mặc dù Tả Tư Tuyền vứt bỏ Chính theo Thương (bỏ chính trị làm thương nhân đó mọi người), nhưng cùng chính giới liên lạc qua lại là thể thiếu. . . . . .

      Ông cũng sắp về hưu, muốn đến cuối cùng vẫn là giữ được. . . . . .

      Đối mặt với Hạ Vãn Lộ trước mắt, ông khí thế khỏi thấp nửa, lần nữa mời ngồi xuống, còn tự tay rót trà cho .

      ngồi ngồi rồi, nhưng ly trà kia cũng là động, trong miệng chỉ dám nhận, viện trưởng càng thêm kinh hoàng, để các vị lãnh đạo khác rời trước, ông nghĩ coi như đợi lát nữa mất mặt cũng cần trước mặt nhiều người như vậy. . . . . .

      Vậy mà Hạ Vãn Lộ lại , "Đừng ! Tại sao các vị có thể vào lúc này chứ? Mới vừa rồi phải các vị muốn làm việc theo nguyên tắc công bằng chính trực sao? Nếu như lúc này ai cũng rời , chỉ còn mình viện trưởng, như thế nào thể dân chủ? Thế nào thể công bằng?"

      Vì vậy, mọi người thấy sắc mặt của viện trưởng càng ngày càng kém, còn lộ vẻ tức giận, để cho bọn họ ngồi trở lại, bắt đầu đứng ngồi yên nhớ lại cuộc điện thoại vừa rồi với Tả Thần An. Tựa hồ lúc Tả Thần An chuyện với ông, giọng ôn hòa, còn giống như kèm theo ý cười. . . . . . Nhưng là, lại nghe Tam Thiếu này tính tình rất là cổ quái, càng tức giận càng bình thản. . . . . .

      Trong lúc rối rắm này, Tả Thần An rốt cuộc đến nơi.

      tới phòng làm việc chuyện đầu tiên làm chính là hướng các vị ngồi hỏi thăm, sau đó trịnh trọng dẫn Hạ Vãn Lộ đứng lên, giới thiệu cho mỗi người, xong, đây là vợ , ở quý viện làm, xin mọi người chăm sóc nhiều hơn.

      ngồi ở đây cũng phải ai cũng đều biết Tả Thần An, chỉ là thấy viện trưởng ngày thường ngông cuồng tự đại xem ai ra gì, sắp về hưu còn đối với người trẻ tuổi như thế nhún nhường, như vậy người này lai lịch chắc chắn , phen nhiệt tình khách sáo qua, mọi người bắt đầu giả bộ vô tội, giống như đối với chuyện này hay biết chút gì, tất cả đều ném cho viện trưởng.

      Lấy gia giáo Tả gia như vậy, ba đứa trẻ của Tả gia cũng phải "Cha tôi là Lý Cường" (ám chỉ người nhà của quan chức chính phủ, dựa hơi để làm càn.) người như vậy, từ xe của Tả Thần An cũng có thể thấy được khiêm tốn, chỉ là, khi nóng nảy lên Tả Thần An chính là con Tiếu Diện Hổ ( con hổ biết cười), giống như tại, vẻ mặt tươi cười tay cầm tay vợ, tay đưa hai tờ giấy hôn thú bỏ lên bàn viện trưởng, "Nghe chú Chu muốn kiểm tra giấy hôn thú của cháu cùng vợ? Cháu mang đến, chú Chu xem chút là hay giả?"

      Viện trưởng làm sao dám nhìn, đẩy giấy hôn thú trở về, cười, "Tam Thiếu đùa, đùa. . . . . ."

      Tả Thần An mỉm cười, "Vậy cháu đưa chú Chu kiểm tra rồi?" Ánh mắt của rơi vào những tấm hình bàn.

      Những tấm hình này vốn là sau khi viện trưởng nhận điện thoại liền muốn lấy lại, kết quả Hạ Vãn Lộ nhất quyết đồng ý, là vì mục đích công bằng, những chứng cớ này làm sao có thể lấy lại?

      Cho nên Tả Thần An mới có thể nhìn thấy.

      Chỉ thấy vừa nhìn vừa cười khen ngợi, "Cháu đúng là biết người đó đối với xe của cháu cảm thấy hứng thú như vậy, mỗi chiếc xe đều bị chụp lại. Ừ, đây là xe hôm nay cháu lái, bảng số xe là XXXXXX, chiếc này cũng là của cháu, bảng số xe XXXXXX. . . . . ."

      nhanh chóng ra mỗi bảng số xe, sau đó đối với viện trưởng , "Chú Chu nhớ cho kĩ? Có thể đến đội cảnh sát giao thông thẩm tra đối chiếu. Lần sau thời gian cháu tới đón vợ cần phải chụp hình! Chỉ là, quý viện đối với nhân thân trong sạch của vợ cháu chú ý như vậy, cháu vẫn muốn lời cảm tạ . . . . . ."

      chuyện ràng là mỉm cười, giọng cũng rất , nhưng nghe vào trong tai mọi người, lại làm cho người ta thể nào tự nhiên. . . . . .

      Viện trưởng nhất thời biết nên cái gì, Tả Thần An cũng chú ý tới hình chụp Hạ Vãn Lộ cùng Kỷ Tử Ngang, liền cười, "Chú Chu vẫn là trách cứ Tiểu Tam Tử sao? Tiểu Tam Tử cùng Kỷ Tử Ngang trước giờ qua lại thân thiết, cho nên cũng nhờ cậu ấy quan tâm chút công việc của vợ cháu, đây là có lỗi?"

      "Nào có nào có! thể nào!" Viện trưởng vội vàng phủ nhận, khỏi oán giận cháu , làm mình chọc vào cái đại phiền toái lớn như vậy!

      Tả Thần An nếp nhăn mặt khi cười càng sâu, "Chú Chu, Tiểu Tam Tử có thỉnh cầu, biết chú Chu có thể đáp ứng hay ?"

      "Cái này. . . . . ." đáp ứng có thể được sao?

      "Chú Chu, Tiểu Tam Tử ở trong mắt người có phải là đứa trẻ ngu ngốc hay ?"

      " phải, dĩ nhiên phải. . . . . ."

      "Ha ha, tốt lắm. Cháu có muốn ngu ngốc thêm nữa chắc người cũng hiểu hình này là có ý gì, Tả gia có gia phong (giống như nội quy trong gia đình í mn) như thế nào, cả đời ba cháu xem trọng nhất chính là danh dự, hôm nay xảy ra chuyện như vậy, chung quy cũng nên cho người nhà Tả gia cái công đạo chứ?" cần Hạ Vãn Lộ cũng biết, cái này chính xác là do bình chọn chức vụ gây nên.

      Viện trưởng cười cười gật đầu, "Đó là đương nhiên. Cái này. . . . . . Tôi đại diện bệnh viện hướng các người nhà họ Tả lời xin lỗi." Ông thế nào cũng nguyện ý là hướng Hạ Hạ xin lỗi, hướng gia thế Tả gia xin lỗi cũng tính là hạ thấp ông chứ. . . . . .

      Tả Thần An khôn khéo như thế, sao hiểu tâm tư của ông? cũng cưỡng cầu ông, chỉ là cười , "Sao dám, Tiểu Tam Tử chính là vãn bối, sao dám tiếp nhận lời xin lỗi của viện trưởng chứ? Hãy để cho người khởi xướng ra ngoài xin lỗi, cháu nghĩ, ai là người chụp những hình này, viện trưởng nhất định biết!"

      ——— —————— ——————
      Last edited: 26/12/15
      Chris thích bài này.

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 179: Vợ chồng thắm thiết

      Viện trưởng do dự, nguyện ý ra cháu mình.

      Tả Thần An dường như dự liệu được kết quả này, cười cười, “Dĩ nhiên, bác Chu nhất định biết, là tố cáo nặc danh ! Nhưng mà, con có biện pháp biết được! Tốt nhất, đừng để con tra ra……”

      Lúc chuyện, vốn vẫn là dáng vẻ cười nhạt như vậy, nhưng mỗi câu đều có trọng tâm, mang theo tính uy hiếp, làm cho người ta nhìn thấy trong đôi mắt chứa ý cười kia, lóe ra tia sáng lạnh……

      Viện trưởng quả là gừng càng già càng cay, đầu óc suy nghĩ vẫn rất nhanh nhạy, bệnh viện lớn như thế này, cùng với Hạ Hạ có xung đột với nhau cũng chỉ có mấy người, chỉ sợ hôm nay Hạ Hạ nghi ngờ cháu ông làm rồi, Tả Thần An muốn điều tra chỉ sợ cũng là chuyện rất dễ dàng.

      Thay vì đến lúc đó mới bị tra ra bị Tả gia trách cứ ông bao che, sao bằng tại chủ động thừa nhận, ít nhất có thể phủi sạch liên quan đến mình chứ……

      Vì vậy tiếp tục cười làm lành, “ ra là mất mặt, chuyện như vậy là do cháu ta hiểu chuyện làm ra. Trước ta cũng biết Hạ Hạ là Tam Thiếu phu nhân, ta là người, Tam Thiếu cũng biết , rất ghét ác như cừu (ghét cái ác như kẻ thù), nhìn thấy y tá của bệnh viện mình làm ra chuyện như vậy, nhất thời bị kích động, nên gọi Hạ Hạ tới tra hỏi tình huống vấn đề, cũng chỉ là điều tra thôi, cũng có ý gì khác……”

      Tả Thần An thầm hừ lạnh, còn ghét ác như cừu…… Mệt ông ta còn dám dát vàng lên mặt mình…… Viện trưởng dáng vẻ khoe khoang kiểu này còn ràng sao? cũng học theo kiểu cách của ông ta, “Viện trưởng, hôm nay Tiểu Tam Tử là được mở rộng tầm mắt, ra các bạch y thiên sứ của chúng ta lại là những linh hồn bẩn thỉu đến bực này! diieenn ddaann llee qquuyy ddoonn Người như vậy cũng muốn làm thiên sứ? Bác Chu là người có tấm lòng ghét ác như cừu như thế, nhất định bao che đâu nhỉ?”

      “Dĩ nhiên…… ……” Viện trưởng ngừng kêu khổ!

      Hạ Vãn Lộ nhịn được chen vào câu, “Thần An, điều này yên tâm , hồi nãy ngay trước mặt tất cả các vị lãnh đạo ở đây viện trưởng , nhất định công bằng công chính đó (công bằng thiên vị)! Các vị lãnh đạo, có phải hay ?”

      Các vị lãnh đạo bị chèn ép đưa mắt nhìn nhau, chỉ có thể gật đầu nhận đúng.

      ngoan! Càng lúc càng giống ! Tả Thần An thầm buồn cười, mặt vẫn biểu nhàn nhạt, “Vậy tốt rồi! Bác Chu, ngài tính xử lý chuyện này như thế nào đây? Theo con thấy, người như vậy xứng đáng đứng trong hàng ngũ y tá rồi, nhưng mà thế nhưng, nếu là cháu của bác Chu…… Ha ha, vậy lại là chuyện khác rồi……”

      Câu này ra nghe bùi tai…… Nhưng là, đây ràng là chèn ép ông mà, nếu xử lý , chính là ông xử lý việc theo tình riêng…… Nhưng mà, chẳng lẽ chỉ vì chút chuyện này mà bị sa thải sao? Vậy quá mức nghiêm trọng ? Bệnh viện cũng chưa có qui định nào như vậy, hơn nữa Chu Lệ là công chức chính thức, cũng phải muốn sa thải sa thải…… Nhưng nếu như kết quả xử lý chuyện này làm Tả Thần An hài lòng, vậy chuyện ông muốn đưa con trai công tác ở bệnh viện khác sang đây lúc ông còn tại vị phải cũng tong luôn sao?

      Viện trưởng suy nghĩ, nếu ở trước mặt nhận lỗi, cầu xin tha thứ, chuyện lớn chuyển thành , Hạ Hạ cũng chỉ muốn chút thể diện, cho ấy chút thể diện, chuyện như vậy liền kết thúc!

      Nghĩ như vậy, nên cho người tìm Chu Lệ.

      Chu Lệ vui sướng hài lòng, nghĩ chú xử lý chuyện tốt rồi, nhưng vừa vào phòng họp, phát khí chỗ này có cái gì đúng……

      Viện trưởng thấy cháu đến, trước mặt mọi người bất đắc dĩ phải biểu bộ mặt giả tạo, sắc mặt trầm dạy dỗ cháu , “Chu Lệ, cháu xem cháu làm chuyện gì đây?! Còn mau câu xin lỗi với Hạ Hạ?!”

      Chu Lệ cũng phải là mới đôi mươi, qua cái tuổi theo đuổi thần tượng, cho nên biết được Tế Hạ đại danh đỉnh đỉnh đứng ngay trước mắt là ai, hơn nữa Tả Thần An lại rất ít xuất trước công chúng, lại càng biết đây là người nổi tiếng rồi, muốn tạm thời câu xin lỗi? làm sao chịu mất mặt như thế? Còn biết sống chết châm chọc, “Tại sao? Con vì sao phải câu xin lỗi với người phụ nữ mèo mả gà đồng biết liêm sỉ chứ?!”

      Nhìn thấy, dù sao chuyện cũng vỡ lở ra rồi, trong lòng khỏi oán giận chú tên mình ra, nhưng mà, nếu việc đến nước này, đúng dịp làm lớn ra cho tất cả mọi người biết được chút, người đàn ông trước mắt này là bạn trai của ta đúng ? Là trong những đàn ông của ta? Bất kể như thế nào, cũng phải làm cho ta biết người phụ nữ của ta là người phụ nữ biết kiềm chế như thế nào!

      ta vừa xong, liền bị viện trưởng đánh cái tát tai, “ nhăng cuội gì vậy?! Người ta là vợ danh chánh ngôn thuận của Tả Tam Thiếu!”

      ta bị tát đến choáng váng, lâu mới chắt lọc được cái từ Tả Tam Thiếu từ trong câu này ra, đầu óc mới sắp xếp được trật tự. Tả Tam Thiếu, người liên quan với Tả gia mà chú thường hay nhắc tới sao? nàng này lại là vợ của Tả Tam Thiếu? thể tưởng tượng nổi!

      Vậy những bức hình này? ta hoảng sợ nhìn chằm chằm những bức hình kia.

      “Nhanh nhanh lời xin lỗi!” Viện trưởng thậm chí cũng muốn với ta những bức hình đó là chuyện gì nữa, chỉ muốn giải quyết cái đại phiền toái này kết thúc càng nhanh càng tốt.

      Chu Lệ cuối cùng cũng hoàn hồn, người đàn ông kia chính là Tả Tam Thiếu rồi? Hạ Hạ này đúng là có phúc …… Mặc dù giọng điệu nghèn nghẹn, nhưng cũng coi là thức thời, biết chú cũng thể bảo vệ được mình, nín nhịn, bất đắc dĩ , “ xin lỗi, là tôi nghĩ sai!”


      ta lời xin lỗi, Hạ Vãn Lộ cũng để ý đến, mặt nhìn sang chỗ khác.

      Ngược lại vẻ mặt Tả Thần An lại tươi cười, “Nếu như thế, Tiểu Tam Tử yên lặng chờ bác Chu xử lý công bằng công chính, hai ngày sau lại gọi điện thoại tới thăm hỏi đến bác Chu!”

      “Chuyện này…… Nhất định xử lý thích đáng, xin Tam Thiếu yên tâm!” Xem ra ra câu xin lỗi cũng thể kết thúc được chuyện này a…… Viện trưởng có chút buồn bực liếc cháu trách cứ phen, ăn trộm gà được còn mất nắm gạo, hôm nay còn làm liên lụy đến ông!

      Tả Thần An cười lên, cũng để ý đến, coi ai ra gì, ôm bả vai Hạ Vãn Lộ, “ phải em còn phải làm sao? thôi, làm với em!”

      “Vậy đến công ty sao?” nhìn .

      ôm theo ra ngoài.

      “Ừ! đợi em! Em cứ bận việc của em, ngồi chờ ở phòng làm việc của em là được!”

      Hai người cứ như vậy ra ngoài, Chu Lệ vẫn còn phẫn hận, ôm bên má bị tát giậm chân trút giận, “Chú!”

      Viện trưởng nhanh chóng bảo những người khác trong phòng ra ngoài, những người này, xem náo nhiệt cũng xem đủ rồi, từng người từng người đều bàng quang, chịu giúp ông ta tiếng đấy!

      Đợi bọn họ đều ra ngoài, Chu Lệ càng thêm hề kiêng kỵ, “Chú! Tại sao lại sợ ta như vậy! Coi như ta là vợ của Tả Tam Thiếu như thế nào? Chú xem đó, ta cùng lui tới với nhiều người đàn ông như vậy, đúng lúc ở trước mặt Tả Tam Thiếu vạch mặt ta ra, làm cho chồng ta ghét bỏ ta!” ta cam lòng chỉ vào chồng ảnh trước mặt.

      Viện trưởng nhìn ta, sau đó nổi cáu cầm những bức hình kia xé nát vứt vào sọt rác, “Hình hình! Con còn có ý ra cái hình đó sao! ddiieenn ddaann llee qquuyy ddoonn. Lúc con chụp hình sao chịu nhìn kỹ chút? Người đàn ông trong những chiếc xe kia đều là cùng người? Xe này đều của người là Tả Tam Thiếu đấy!”

      người hay sao? Chu Lệ bị dọa sợ rồi! Tại sao ấy lại được gả cho người đàn ông có tiền như vậy? Coi xe như món đồ chơi?

      Viện trưởng thấy dáng vẻ ngu ngốc của ta, càng tức giận, “Con a! Tuổi cũng còn , sao làm việc lại có đầu óc thế chứ? Lần này, con cũng cần tranh cử chức y tá trưởng nữa , sang năm rồi tính!” Chỉ mong cái kết quả xử lý này Tả Tam Thiếu có thể chấp nhận……

      “Sang năm? Sang năm càng có hy vọng, chú cũng thoái……” Chu Lệ ra phân nửa cũng dám thêm, bây giờ chuyện chú ghét nhất chính là người khác ông ấy phải về hưu……

      Quả nhiên, viện trưởng hung hăng lườm cái, dám tiếp nữa……

      Trong phòng làm việc của viện trưởng khí rất đè nén khó thở, nhưng lòng Hạ Vãn Lộ lại rất thỏa mãn, bên cạnh Tả Thần An, cùng nhau trở về văn phòng khoa.

      đường, Tả Thần An vẫn rất buồn nôn mà ôm , điều này làm cho cảm thấy muốn ói, làm ơn, vẫn còn mặc người chiếc áo y tá đó có được ?

      cũng cảm thấy được tự nhiên, ở bên tai cười , “Chẳng lẽ đến hôm nay em còn chưa nếm trải được chỗ tốt của Tả phu nhân sao? Sớm tuyên bố em là vợ , làm sao xảy ra chuyện như ngày hôm nay chứ?”

      khỏi buồn cười, “Đúng vậy đúng vậy, lần sau em dán cái nhãn lên người, đó viết là phu nhân Tả Thần An, chớ chọc!”

      cầu còn được!” cười , chính là hận thể tuyên bố cho toàn thế giới biết là người của riêng ! Chỉ là, hôm nay biểu rất khá, biết lúc mấu chốt đưa ra, “Ưhm…… muốn câu, hôm nay Hạ Hạ rất dũng cảm, lúc bị người ta khi dễ biết đưa ông xã ra! Đáng được ăn mừng a, thế này phải gọi điện thoại cho dì giúp việc, đừng làm cơm tối cho chúng ta, chúng ta ra ngoài ăn bữa!”

      có chút thay đổi, đều nhìn thấy, từ quá khứ trốn tránh, đến tiếp nhận, rồi đến tại càng ngày càng can đảm, vui vẻ……

      làm sao có cảm giác có thay đổi chứ? Những dũng cảm, vui vẻ, toàn tâm toàn ý thương , Tiểu Lộ châu từng chút từng chút phục hồi, mà hết thảy nguồn gốc của thay đổi này, cũng đến từ chính , là cho hi vọng và hạ quyết tâm có can đảm……

      Hai người tay nắm tay vào văn phòng khoa, mỗi khi nhìn thấy người quen, cũng bắt gặp những ánh mắt hiếu kỳ, Hạ Hạ định thoải mái chào hỏi, Tả Thần An cũng thua kém, triển khai thương hiệu nụ cười chết người của mình tự giới thiệu, “Chào , tôi là chồng của Hạ Hạ - Tả Thần An.”

      Nghĩ là người khiêm tốn lạnh nhạt, lại ở trước mặt đồng nghiệp của tổn hao công sức, khỏi xúc động, đây đều là làm vì đó……

      Trong thời gian còn lại, phát , làm cùng , thuần túy chính là để thể đôi vợ chồng thắm thiết.
      Last edited: 31/12/15
      Chris thích bài này.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 180: Em tìm ấy, bất kể bao xa.

      Chẳng lẽ thể đàng hoàng ngồi ở đó đợi sao? lát rót nước cho , lát mua cho đồ ăn vặt, mấy người ở đây đều chế giễu đó có được hả?

      ngồi yên ở đó đừng lộn xộn! Nếu về nhà trước !” thể nhịn được nữa, những y tá ở chỗ này đều che miệng len lén cười.

      lập tức ngoan ngoãn, “Được được được! lộn xộn nữa! chờ em!”

      Nhưng mà có thể ngoan được mấy phút? Mới lát lại bắt đầu cùng tán gẫu với các y tá, nụ cười của cũng hề keo kiệt, còn khiêm tốn ký tên cho các , thậm chí đáp ứng lần sau đưa vé khách mời cho những chương trình có các minh tinh của công ty tham gia.

      Trong lòng , đối với người ngoài vẫn trong trẻo lạnh lùng giống như ánh trăng treo đầu giường, lúc nào lại có thể quyến rũ đến như vậy rồi hả?

      hiểu, làm tất cả đều là vì ……

      Trong lòng khỏi lấy làm kiêu ngạo, người đàn ông của , chỉ cần nguyện ý, bất kể làm cái gì đều là xuất sắc nhất, ngay cả chuyện quyến rũ cũng ngoại lệ……

      Chuyện này, cứ như vậy mà lắng xuống, quả nhiên viện trưởng hủy bỏ tư cách tranh cử. Mặc dù loại bỏ bớt Chu Lệ, nhưng sức cạnh tranh vẫn kịch liệt như cũ, chỉ là, Hạ Vãn Lộ lại thuận lợi đạt được chỉ tiêu bình chọn, di3n d4n l3 quy d0n, cũng biết đến cuối cùng nguyên nhân đạt được là tại sao, hay là do tác dụng của cái thân phận bà xã Tả Thần An.

      Tả Thần An thấy bộ dạng suy nghĩ của , khuyên , “Là của em là của em, phải của em cầu cũng được! Em có thể đạt được là bản lãnh của em, cần phải suy nghĩ nhiều thế kia!”

      Cái chuyện này, cũng hiểu. Nếu bàn về nghiệp vụ năng lực tuyệt kém hơn người khác, kém hơn chính là kém hợp đồng y tá.

      Tả Thần An hiểu tâm tư của , lại , “Muốn làm chính thức, này cũng dễ……”

      “Đừng! Em biết chuyện gì vào trong tay đều dễ dàng hơn, nhưng em vẫn muốn là hợp đồng này , nghĩ muốn làm , muốn làm nghỉ ngơi, phải là muốn em an tâm ở nhà làm Tả phu nhân chứ?” như thế.

      gật đầu, “Câu này đúng ! Chuyện làm này vốn là tiêu khiển, đừng tạo áp lực quá lớn cho mình!”

      trề miệng, xem thường, cũng chỉ có trong mắt của Tả Tam Thiếu chuyện làm mà là tiêu khiển, đây chính là kế sinh nhai của quảng đại quần chúng nhân dân đó!

      Rất nhanh, kết quả bình chọn chính thức công bố, ngày này hứa với Tả Thần An cùng nhau ra ngoài ăn mừng, nhưng bởi vì chuyện Hiểu Thần du học chắc chắn, thêm nữa lâu cùng em trai và em tụ họp rồi, cho nên Hạ Vãn Lộ cũng hẹn Thư Khai và Hiểu Thần luôn.

      Nhìn thấy sắp đến giờ tan ca, trong văn phòng khoa lại có vị khách mời mà đến – Ninh Vũ Khiêm.

      Hạ Vãn Lộ giả vờ như biết ta, ra ra vào vào như làm việc bận rộn. Lần này Ninh Vũ Khiêm thế nhưng tính tình lại hết sức khiêm tốn, mắt sưng tấy, dấu vết việc khóc rất nhiều.

      Cuối cùng, rốt cuộc cũng tìm được thời gian trống, Ninh Vũ Khiêm ngăn lại, giọng mặc dù tính là hữu nghị, nhưng cũng còn chua ngoa như lúc trước nữa, “Xin chào, tôi có thể chuyện với vài câu ?”

      Hạ Vãn Lộ vốn muốn để ý đến ta, giữa các cũng có cái gì có thể , nhưng là vừa thấy mắt ửng đỏ, lòng liền mềm nhũn, là người, chính là thích mềm thích cứng a……

      Vì vậy đưa đến vườn hoa ở phía sau tòa nhà hồi phục sức khỏe (hoacodat: chẳng biết dùng từ gì cho thích hợp), “Có chuyện gì cứ ra !”

      Ninh Vũ Khiêm lúc đầu cũng xấu hổ biết mở miệng như thế nào, quanh co lúc lâu mới ra câu, “…… Biết Tiểu Soái đâu ? Người nhà ấy giờ rất lo lắng.”

      ràng Ninh Vũ Khiêm là tự mình lo lắng thôi……

      Hạ Vãn Lộ nghĩ thế, nhưng cũng vạch trần ấy. , vẫn rất quan tâm. Cú điện thoại sau bữa tiệc đính hôn kia, là tin tức cuối cùng nhận được. tiếng kia của Hứa Tiểu Soái “Hẹn gặp lại” làm đầu óc rối loạn thể tập trung. Cũng từng liên lạc với , nhưng điện thoại của gọi được, cũng từng đến Ám Hương tìm, Ám Hương cũng ngừng hoạt động rồi, cũng liên lạc với mấy người bạn của Tiểu Soái, bọn họ cũng biết Tiểu Soái đâu……

      Hứa Tiểu Soái, giống như bốc hơi khỏi thế gian……

      Hứa Tiểu Soái người này, cũng hiểu . Năng lực sinh tồn rất mạnh, tuy tính tình thẳng thắn, am tường nhất chính là thích ứng trong mọi hoàn cảnh, nhưng điểm này ở trong mắt của các tiền bối chính là người ôm chí lớn cà lơ phất phơ. Năm đó ban đầu gặp , chính là theo chân những côn đồ cắc ké thích gây họa, sau lại muốn “Cải tà quy chánh” chính là tự mình mở quán hộp đêm. Ddiieen ddaann llee qquuyy ddoon. Gia cảnh giàu có, bối cảnh hùng hậu, tất nhiên cần phải kiểm tiền để nuôi gia đình, cho nên cuộc đời chỉ làm những việc mà mình thích làm, mấy năm nay Ám Hương cũng coi như kiếm được chút tiền, chỉ là, cũng là “Thực nghiệp” duy nhất của , hôm nay Ám Hương cũng còn hoạt động, biết nơi đâu……

      thầm thở dài, nhìn Ninh Vũ Khiêm lắc đầu.

      Ninh Vũ Khiêm vẫn tin, con ngươi trong đôi mắt chứa tia hy vọng cuối cùng rốt cuộc cũng tan biến, “ …… biết sao? cũng biết sao?” Theo ý , nàng Hạ Hạ trước mắt này chính là người quan trọng nhất của Hứa Tiểu Soái, là người duy nhất biết tung tích của , cũng rất dày vò đau khổ còn cách nào mới đến tìm ấy, nếu , lấy tính tình kiêu ngạo của đại tiểu thư như , thế nào cũng chủ động chịu hạ mình.

      Hạ Vãn Lộ lại lấy làm tiếc mà lắc đầu, “ biết……”

      Ninh Vũ Khiêm từ ở trong nhà là đứa con cưng, muốn gió được gió muốn mưa được mưa, muốn khóc khóc, nên cười cười, cũng che giấu tâm tình của mình, nghe như thế, nước mắt dâng lên, chán nản ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, “Làm sao đây? Vậy phải làm sao bây giờ? Ngay cả cũng biết……”

      Hạ Vãn Lộ đứng cạnh , nhất thời cũng biết gì. và Ninh Vũ Khiêm cũng coi như từng có quan hệ, nhưng mà, cũng có thể nhìn ra, này là tâm thích Hứa Tiểu Soái……

      Ninh Vũ Khiêm khóc được lát, đứng lên chuận bị rời , nhưng bước chân có chút chần chờ, giống như có lời muốn với . Chần chừ lát,

      , xoay người lại, lại tiếng với Hạ Vãn Lộ, “Thực xin lỗi……”

      Cái gì? Hạ Vãn Lộ nghi ngờ mình nghe nhầm, Ninh Vũ Khiêm, đối xử với , luôn luôn có địch ý, hôm nay lại biết ra tiếng xin lỗi? Khó trách ấy lại nhăn nhăn nhó nhó ấp a ấp úng thể mở miệng, đúng là làm khó ấy mà……

      “Nếu như……. Nếu như Hứa Tiểu Soái gọi điện cho chị, chị nhất định cho em biết có được ?” Con ngươi tràn đầy nước mắt thỉnh cầu.

      Hạ Vãn Lộ giật mình, so với thái độ trước đây thay đổi có phải quá nhanh, có cách nào thích ứng, Ninh Vũ Khiêm phải luôn coi là tình địch sao? Chẳng lẽ ấy nghĩ tình địch tiết lộ tin tức cho ấy sao?

      Ninh Vũ Khiêm dường như hiểu được suy nghĩ của , khẽ nhíu khóe miệng, nặn ra nụ cười miễn cưỡng, “Em biết chị hiểu mà, Thần An tìm em, rất nhiều chuyện với em. Em biết chị và Tiểu Soái chỉ là bạn tốt với nhau, em cũng biết chị là người tốt, rất trong sạch, em biết người chị nhất là Thần An, lúc trước là em sai……” Nhưng mà, cũng biết, người Hứa Tiểu Soái nhất chính là Hạ Hạ, cho nên, hôm nay mới tìm đến ấy, mặc dù trong lòng vừa đau khổ vừa mệt mỏi, nhưng tung tích của Tiểu Soái mới là quan trọng nhất……

      “Hứa Tiểu Soái nhất định liên lạc với chị, nhưng mà, nếu như có tin tức nào, chị nhất định cho em biết đầu tiên.” Thái độ Ninh Vũ Khiêm như thế làm cho Hạ Vãn lộ có chút cảm động, đứa trẻ biết sai liền sửa, rất đáng để người ta cảm thông, sợ chính là người ngu ngốc biết dừng lại càng làm càng mắc thêm nhiều lỗi……

      Mi tâm của Hạ Vãn Lộ, nhíu thành hàng……

      Ninh Vũ Khiêm gật đầu, “Em tìm ấy! bao xa cũng sợ!” Chính là vì từ tính tình bị làm hư, muốn cái gì, liền nhất định phải lấy được, cho nên lần này, vẫn còn chưa muốn buông bỏ! Ddiieen ddaann llee qquuyy ddoon. Chỉ là, Thần An , tình , phải dùng thực tâm mới có thể đổi lấy, mà phải dựa vào thủ đoạn để có được. hiểu, quyết định lấy ra tấm lòng thành của mình! Giống như Thần An , người thông minh tốt đẹp mới chính là tốt!

      Hạ Vãn Lộ khẽ mỉm cười, khích lệ , “Cố gắng lên!”

      “Vâng!” Ninh Vũ Khiêm gật đầu mạnh, tạo cho mình có can đảm, đồng thời cũng phát , trải qua cuộc chuyện lần này, Hạ Vãn Lộ phải là người phụ nữ hư đốn như nghĩ, Thần An đúng! Nhưng mà có việc có nên cho Hạ Vãn Lộ biết hay đây? Suy nghĩ chút lại thôi, dù sao Thần An cũng biết, hẳn là giải quyết được!

      lấy ra giấy bút từ trong túi xách, viết ra số điện thoại của mình, đưa cho Hạ Vãn Lộ, “Nhất định phải cho em biết nhé!”

      Lúc đó, Tả Thần An từ bãi đậu xe tới, nhìn thấy cảnh này liền bước nhanh lên, đến khi nhìn thấy mặt hai nở ra nụ cười trong lòng mới có thể buông xuống.

      Ninh Vũ Khiêm cũng nhìn thấy , chạy vụt nhanh qua , còn phẩy phẩy tay hẹn gặp lại với , biết vì sao, bầu trời đột nhiên như còn u ám nữa rồi, Ninh Vũ Khiêm cảm giác lòng tràn đầy tự tin, giống như nhất định có thể tìm thấy Tiểu Soái, có lẽ bởi vì câu cố gắng lên của Hạ Vãn Lộ? Có lẽ bởi vì ánh mắt khích lệ của ấy? cũng biết nữa, chỉ biết cho tới bây giờ, Hạ Vãn Lộ là người duy nhất ủng hộ tìm Hứa Tiểu Soái, ba mẹ sớm bị Tiểu Soái làm cho tức chết, mỗi lần nhắc tới cái tên này luôn là nổi trận lôi đình đó……

      Tả Thần An đến cạnh , nâng tay lên, “ ra Vũ Khiêm là đứa bé đơn thuần, bị nuông chiều quen, nên dễ dàng bị người khác tác động, nhưng bản tính ra hư hỏng. trai nó và là bạn thân với nhau, chuyện này lại liên lụy đến em, nên tìm con bé……”

      “Em biết……” che miệng của , giữa bọn họ, lúc nào còn cần phải giải thích nhiều như vậy?

      vui vẻ khẽ cười, thuận tay nhàng hôn lên bàn tay , “Chuẩn bị tan ca rồi sao? thôi, bọn Thư Khai đến trước rồi.”

      “Vâng! Xong ngay đây! Em thay quần áo!” cùng nhau đến văn phòng khoa, trong lòng vẫn còn nặng trĩu, hôm nay chuyện ra nước ngoài với Hiểu Thần, biết Hiểu Thần phản ứng ra sao.
      Last edited: 31/12/15
      Chris thích bài này.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 181: Xuất ngoại

      Khi Tả Thần An và Hạ Vãn Lộ đến nhà hàng định, Thư Khai và Hạ Hiểu Thần quả nhiên tới trước rồi. Thấy hai người bọn đến, hai người đều thân thiết gọi "chị, rể", nhất là Hiểu Thần, gọi cực kỳ ngọt.

      Trong mấy tháng này, Thư Khai và ban nhạc của cậu nhận huấn luyện chính quy nhất, Thần An càng tự mình chỉ dạy, vì ban nhạc bọn họ viết ca khúc chủ đề, chuẩn bị năm sau làm album đầu tiên cho bọn họ; mà Hiểu Thần cái người quán quân này, ngược lại dường như chưa từng được Tả Thần An coi trọng như vậy, trừ tham gia số buổi diễn xuất ra, công ty cũng chưa tính toán làm album cho .

      cũng biết, là bởi vì Tả Thần An tin lời của chị mình, muốn đưa ra nước ngoài. . . . . .

      Nhưng mà, muốn ra nước ngoài. Ra nước ngoài rồi, càng độc hơn, càng thêm đáng thương, cũng còn được gặp lại Tả Thần An.

      Nhắc tới Tả Thần An, cảm nhận được tuyệt vọng. chính thức trở thành rể của mình pháp luật, trong mắt của chỉ có chị, ngay cả dư quang khóe mắt cũng chú ý tới mình. . . . . . từng nản lòng, từng chán nả, thậm chí từng nghĩ có phải cứ tính như vậy hay , nhưng mà, hình tượng của trong lòng sáng chói như thế, hoàn mỹ như thế, bảo làm sao cam lòng từ bỏ? Còn có địa vị của , tài phú của , bối cảnh hiển hách của nhà họ Tả của , đều rung động lòng người như thế. . . . . .

      Thế nhưng tất cả lại thuộc về chị, nếu như chị có xuất , vậy tất cả nhất định giống. . . . . .

      nhìn chằm chằm dáng vẻ Tả Thần An múc canh cho chị ở đối diện, trong lòng tràn đầy hâm mộ cùng ghen tỵ, Tả Thần An như vậy, là quá mê người rồi, bất giác nhìn ngây dại. . . . . .

      Đột nhiên truyền đến tiếng ho khan, trong chén nhiều hơn cái chân gà, bên tai vang lên giọng của Thư Khai, "Ăn chân gà ! và chị người cái!"

      oán giận trừng mắt nhìn Thư Khai cái, lại thấy Thư Khai cũng hung hăng trừng trở lại.

      Hừ, Thư Khai nhất định là cố ý! Dường như Thư Khai thằng nhóc này biết chút gì, thấy nhìn chằm chằm Tả Thần An xuất thần, liền cố ý nhiễu loạn ! Bình thường cũng như vậy, quản đủ thứ, giống như là mọc ra con mắt thứ ba ở đối diện , mỗi lần muốn ra ngoài, đều biết, hơn nữa cho dù đâu, đều muốn quản, muốn gặng hỏi, nhiều lần thậm chí cảnh cáo , cho khi dễ chị. . . . . .

      cảm thấy, Tả Thần An sắp xếp Thư Khai ở đối diện chính là cố ý, cố ý để Thư Khai làm tai mắt của , cố ý để Thư Khai nhìn chằm chằm cho quấy nhiễu cuộc sống của Hạ Vãn Lộ!

      Điều này làm cho càng thêm tức giận, tại sao mỗi người đều xem chị như bảo bối mà cưng chiều? Chị rốt cuộc tốt chỗ nào? Mà rốt cuộc nơi nào bằng chị? thậm chí tự nhận là mình xinh đẹp hơn trẻ tuổi hơn so với chị. . . . . .

      Thế nhưng có tác dụng gì? Trong con mắt của bọn họ, chị chính là tiên nữ, mà , là tiểu ác ma chỉ biết tổn thương tiên nữ . . . . . . nghĩ tới đây, thầm hừ lần nữa. . . . . .

      Có lúc, trong nội tâm của cũng có đấu tranh, cũng nhớ tới nhiều năm như vậy chị ra đối với rất tốt, nhưng là, thoáng qua lại đưa cái ý nghĩ này ném , nếu như những năm này là theo mẹ, cũng đối với chị tốt như vậy, nếu như người Tả Thần An là mình, cũng đối với chị có điều chăm sóc, trời cao rốt cuộc vẫn là thiên vị chị . . . . . .

      Mày xem, tại ngay cả đánh giá cái chức vụ rách gì đó của chị, Tả Thần An cũng muốn gióng trống khua chiêng ăn mừng cho chị. Cái này có cái gì giỏi! Khi đoạt giải quán quân, cũng có mấy người giúp tổ chức chúc mừng. . . . . .

      "Nào, chúng ta cùng nhau nâng ly, cạn ly vì chị các em giỏi như vậy!" Tả Thần An dẫn đầu bưng sâm banh lên, muốn hai chị em và cùng nhau chúc mừng Hạ Vãn Lộ.

      Trong lòng Hạ Hiểu Thần mặc dù thoải mái, nhưng vẫn nâng ly, ngoài miệng cũng rất ngọt, "Chúc mừng chị, em biết ngay chị là giỏi nhất!"

      Lại nếu biểu ngoài mặt có được ? Vậy Tả Thần An càng ghét mình hơn, về sau chỉ sợ muốn gặp Tả Thần An cũng khó khăn. . . . . .

      Thời điểm kính rượu, liếc thấy khóe môi Tả Thần An nở nụ cười kiêu ngạo, khỏi phục, cái này có cái gì đáng kiêu ngạo? Cuối cùng, lại thấy Tả Thần An dùng giấy khăn tự tay lau giọt rượu nơi khóe môi Hạ Vãn Lộ, thấy khuôn mặt tràn đầy cưng chiều lòng đau a! Tất cả những cái này tại sao thuộc về ?!

      Mà Hạ Vãn Lộ còn dường như có chút ngượng ngùng, đẩy tay Tả Thần An ra.

      Thư Khai nhìn thấy cố ý trêu ghẹo hai người bọn họ, "Ai dô, chị, có cái gì thẹn thùng? Đều là người trong nhà! Hơn nữa, coi như chúng em tồn tại là được"

      Cảnh tượng này, khiến Hạ Hiểu Thần tức giận muốn nổ tung, chị cần gì kiểu cách như vậy chứ? Cũng chiếm đoạt Tả Thần An, còn giả vờ cái gì?! Cố ý khoe khoang hay là thế nào?! Còn có Thư Khai đáng ghét! Cái gì xem bọn họ tồn tại? ràng tồn tại có được hay ?! Nhìn người khác ân ái, đủ khó chịu rồi, Thư Khai cố tình còn muốn bóc trần làm gì?! Điều này giống như rắc muối vết thương của !

      hung hăng cắn cái chân gà kia, cho đến xương đụng đau răng , cũng phát . . . . . .

      Ăn bữa cơm này là ôm bụng tức giận! Nhưng lại vẫn thể biểu ra, mắt của Tả thần An rất nhạy cảm. . . . . .

      vất vả nhịn đến cơm nước xong, Hạ Vãn Lộ nhìn em trai em , nhất là, ánh mắt đặt đặt nhiều hơn người Hiểu Thần, trong giọng ý vị khác, "Hiểu Thần, Thư Khai, mấy người chúng ta có thể toàn bộ tới Bắc Kinh phát triển, chị rất vui vẻ, đặc biệt là thấy các em mỗi người đều có tiền đồ, chị cảm thấy rất kiêu ngạo vì các em!"

      Thư Khai nghe xong cười hắc hắc, "Chị, tất cả đều là công lao của chị và rể, cám ơn hai người!"

      Hạ Hiểu Thần cũng đường hoàng , "Đúng vậy, chị, em có thể có ngày hôm nay cũng toàn dựa vào chị, có chị làm sao có Hạ Hiểu Thần em!" Điểm này thừa nhận, chỉ là từ đầu đến cuối, trong đầu cái ngõ cụt nghĩ ra, nếu như tất cả của chị đều thuộc về , nếu như Tả Thần An thuộc về , đối với chị giống như vậy.

      Hạ Vãn Lộ gật đầu, "Chúng ta là chị em trong nhà, những lời cám ơn như vậy cũng cần nữa, trợ giúp lẫn nhau nâng đỡ lẫn nhau vốn chính là việc chúng ta nên làm, chừng chị sau này vẫn còn cầu các em giúp tay đấy, các em khẳng định cũng ngăn chị ở ngoài cửa chứ?"

      "Đó là đương nhiên!" Thư Khai vỗ ngực thùng thùng, "Chỉ cần câu của chị, núi đao biển lửa, em cũng chối từ!"

      Hạ Vãn Lộ cười, "Đâu có nghiêm trọng như em ? Chị mới nở để cho em lên núi đao xuống biển lửa đấy! Chị đây làm chị, chỉ hy vọng các em càng càng tốt, càng càng ổn định, thỏa mãn rồi! Cho nên, Thư Khai, em phải xuất thân từ trường lớp nhạc chính quy, về sau phải càng thêm chăm chỉ, nghe lời của rể hơn, phụ đào tạo rể dành cho em! Sau này nổi danh, chị còn muốn tìm em ký tên đấy!"

      Thư Khai ngượng ngùng sờ đầu cái, "Chị, yên tâm , em nhất định nghe lời rể, tin chị hỏi rể chút, em rất ngoan!"

      Trong lúc chị em bọn họ chuyện, Tả Thần An vẫn chỉ là mỉm cười nghe, cũng chen miệng vào, vấn đề của Thư Khai lúc này, khỏi bật cười, vội vàng chứng minh cho Thư Khai, cậu quả rất nghe lời.

      Hạ Vãn Lộ cũng biết Thư Khai là đứa bé nghe lời, lo lắng nhiều hơn lại là người Hạ Hiểu Thần, nhìn ánh mắt của cũng cực kỳ sâu xa, "Hiểu Thần, chị cũng vậy hi vọng con đường về sau của em càng càng rộng mở, càng càng sáng chói. Em và Thư Khai giống nhau, em có kiến thức chuyên nghiệp vững chắc, chỉ con đường ca sĩ thịnh hành này quá bé, chị hi vọng, nếu như em thích nhạc, càng xa hơn con đường này, cho nên, ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu đối với em mà , là con đường thích hợp nhất tại, em còn trẻ tuổi như thế, nhiều kinh nghiệm phong phú cho mình, học hỏi nhiều, là điều trăm lợi mà có hại! rể em làm xong thủ tục Austria du học, em chuẩn bị chút !"

      Hạ Hiểu Thần ngây dại, làm xong thủ tục xuất ngoại cho rồi sao? muốn !

      "Chị. . . . . . phải sao? Em muốn . . . . . ." lầu bầu, bộ dáng đáng thương.

      Đây là điều Hạ Vãn Lộ đoán trước, Hiểu Thần tất nhiên chịu, nhưng cho dù như thế nào cũng phải thuyết phục ! Vì vậy khẽ mỉm cười, "Hiểu Thần, cơ hội này rất khó được, Austria là thủ đô nhạc, bao nhiêu người học nhạc đều tha thiết ước mơ, đừng cáu kỉnh như trẻ con!"

      "Em phải cáu kỉnh như trẻ con! Em muốn ! Từ em chính là mình! có nhà, có ấm áp của nhà, có tình thương của mẹ, có người ba cũng giống như , , là so có còn tệ hơn! Em chịu tư vị đơn đủ rồi! Chịu đủ giá lạnh mình! May mắn duy nhất là còn có chị ở bên người, nhưng nếu như em Austria, vậy ngay cả người chị duy nhất đều thể nhìn thấy, em muốn, em quen! Chị, em quen cuộc sống có chị! nghiệp có thể bao xa cũng quan trọng, em có thể kiếm bao nhiêu tiền cũng quan trọng, em đối với bản thân tại rất thỏa mãn rồi, đối với em, quan trọng nhất là người nhà, là ấm áp của ngôi nhà, là ở chung với người nhà! Chị. . . . . ." Hạ Hiểu Thần , trong mắt liền chứa nước mắt, khuôn mặt lớn chừng bàn tay, vừa thấy thương.

      Lời của khiến Hạ Vãn Lộ khỏi nhớ lại quá khứ những ngày đó, hai chị em mặc dù giàu có, tuy nhiên đó là khoảng thời gian thân mật có khoảng cách, tại, tất cả khó khăn đều qua rồi, lại cứ. . . . . .

      Trong mắt khỏi cũng chứa lệ, có chút nghẹn ngào, "Hiểu Thần, đừng tùy hứng, chị là vì tốt cho em! Khi em nhớ chị có thể gọi điện thoại cho chị, chị lúc có thời gian nghỉ ngơi có thể cùng Thư Khai bay qua thăm em, em nghỉ lễ cũng có thể trở về thăm bọn chị! Em xem, sắp tới chính là ngày nghỉ lễ Giáng Sinh Tạ Ơn và Tết của phương tây rồi, em có rất nhiều ngày nghỉ! Hiểu Thần, thế giới bên ngoài rất lớn, nhân dịp còn trẻ nhiều xem chút !"
      Last edited: 31/12/15
      Chris thích bài này.

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 182: Tin tưởng

      "Chị, nếu như em khăng khăng sao?" Hạ Hiểu Thần cắn môi, với chị, ánh mắt lại liếc sang Tả Thần An.

      Ý lạnh mặt Tả Thần An làm cho kìm hãm được sợ run cả người, phòng tuyến có khuynh hướng sụp đổ. . . . . .

      Hạ Vãn Lộ cũng khẽ nhíu lông mày, "Hiểu Thần, tin tưởng chị, chị là vì muốn tốt cho em. . . . . ."

      " phải! Chị phải vì muốn tốt cho tôi! Tôi biết chị là vì cái gì! Chị tất cả đều là vì bản thân chị! Chị sợ tôi ở đây ảnh hưởng tình cảm của chị và rể đúng ? Các người. . . . . . các người ích kỷ! Tôi chướng mắt như vậy sao? Các người ghét bỏ tôi như vậy? Chưa bao giờ thấy người chị như vậy, vì người đàn ông ngay cả em ruột của mình cũng cần! Tóm lại, tôi Austria! Nhất định ! Chết cũng ! Nếu như chị nhất định phải đưa tôi , vậy đưa thi thể của tôi !"

      Hạ Hiểu Thần hét lên tràng dài, thay vì cứ như vậy bị đưa , từ đó tuyệt vọng, bằng phá hư, có lẽ còn có tia hy vọng cuối cùng! Trong đầu lóe lên ý tưởng. . . . . .

      vừa mới hét xong, nghe thấy tiếng vang lớn, là thanh Thư Khai nặng nề đặt ly thủy tinh bàn, sau đó liền thấy Thư Khai chỉa về phía rống giận, "Hạ Hiểu Thần! hét cái gì? có tư cách gì hét lên?! Cái gì gọi là chưa từng gặp qua người chị như vậy? sai! Tôi xác thực chưa từng gặp qua người chị như vậy, đồ ăn ngon bản thân nỡ ăn, toàn giữ lại hết cho , bản thân nỡ mua quần áo mới mặc, lại mua cho hai ba bộ! Vất vả làm việc nhiều năm, bản thân chưa từng thêm cho mình thứ đồ gì cho ra hình, tiền lương toàn bộ đều cung cấp cho học! Người chị như vậy, là quá ngu ngốc rồi! Hạ Hiểu Thần! Nếu như cha mẹ của phải là cha mẹ của chị tôi, lão tử muốn thăm hỏi tổ tông của rồi! Tôi cho biết, còn chị tôi câu tốt, lão tử đánh chết !"

      Quả đấm của Thư Khai lắc qua lắc lại trước mặt Hạ Hiểu Thần, Hạ Hiểu Thần sắc mặt trắng nhợt, trong mắt rốt cuộc là có chút sợ hãi.

      Hạ Vãn Lộ sợ Thư Khai muốn động thủ, vội vàng gọi lại, "Thư Khai! Đừng! Đừng xúc động! Có lời gì từ từ !"

      "Cùng loại người vong ân phụ nghĩa như ta có thể từ từ sao?" Thư Khai giận đến nổi trán nổi gân xanh lên, là hết sức ở kiềm chế kích động đánh người của mình.

      "Tôi vong ân phụ nghĩa?" Hạ Hiểu Thần cười lạnh, "Các người ai biết nổi khổ của tôi? Ai biết?! Chị, chị biết ? Tả Thần An, biết sao? Các người chỉ biết ích kỷ hưởng thụ hạnh phúc của các người, đem tôi đặt ở nới nào? Hạnh phúc của các người xây dựng đau khổ của tôi, các người an lòng sao? Tả Thần An, xem tôi trở thành chướng ngại vật của và chị, liền đem tôi ném tới Austria, lương tâm tâm ở đâu? Tôi cho tới bây giờ chưa từng cầu cái gì! bị bệnh, tôi chăm sóc , xem tôi thành chị, lấy lần đầu tiên của tôi, tôi lời oán hận. . . . . ."

      Lời còn chưa hết, sắc mặt ba người đều tái , nhất là Tả Thần An, trong con ngươi cùng lên tức giận và nghi ngờ, tức giận , " bậy cái gì?!"

      Hạ Hiểu Thần nước mắt ào ào chảy ra, "Tôi bậy? bây giờ dĩ nhiên thừa nhận! Coi tôi như là bậy là được rồi! Coi như là. . . . . ."

      Lời này, càng làm cho người tin nghi ngờ. . . . . .

      Hạ Vãn Lộ sắc mặt trắng bệch, đôi môi cũng tím tái, toàn thân đều run rẩy, Thư Khai cũng kinh ngạc nhìn Tả Thần An, trong mắt có thất vọng về thần tượng. . . . . .

      " câm miệng cho tôi! Chưa từng thấy người phụ nữ biết xấu hổ hơn !" Tả Thần An giận dữ, đưa tay cầm cổ tay Hạ Vãn Lộ, con đường tình cảm của sao mà khó khăn, sao có thể chịu nổi giày vò như vậy? vừa giận vừa sợ, giọng đều run rẩy, "Bà xã, em phải tin tưởng ! Nhất định phải tin tưởng ! chưa từng làm!"

      Năm ngón dùng sức, e sợ cứ như vậy mất Hạ Vãn Lộ, bóp cổ tay đến trắng bệt.

      Rất đau, tay nắm chặt đến nổi rất đau, nhưng, tim càng đau hơn . . . . . .

      Tin tưởng. . . . . . Là từ nặng cỡ nào. . . . . .

      cảm thấy đầu rất nặng, nặng đến nổi cách nào gánh vác, huyệt Thái Dương phập phồng lên, ngẩng đầu lên đưa mắt nhìn sắc mặt xám xịt của Tả Thần An, ánh mắt khẩn thiết, lại nhìn Hiểu Thần khóc thành tiếng, biết mình tại sao phải chịu đựng khảo nghiệm như vậy, cho dù tin tưởng người nào, đối với đều là phản bội đau đến nổi tê tâm liệt phế . . . . .

      Hạ Hiểu Thần chảy nước mắt hừ lạnh, "Chưa từng làm? Tả Thần An, nam tử hán đại trượng phu dám làm dám chịu, trước mặt chị tôi, lại là loại người hèn nhát! Là chưa từng làm hay là quên mất? Có muốn nhắc nhở hay ? Ngày đó bị bệnh sốt cao, vẫn là tôi đỡ phòng nghỉ ngơi, ôm tôi thả, nhớ tôi, tôi, chuyện này có hay ? Hay là bị bệnh hồ đồ quên mất?"

      Tả Thần An sắc mặt tái xanh nhìn , chỉ là lực nắm cổ tay Hạ Vãn Lộ tăng lên mấy phần.

      "Sau đó, liền đem tôi. . . . . . đem tôi. . . . . ." Hạ Hiểu Thần khóc ra thành tiếng, "Đó là lần đầu tiên của tôi, sau đó lại mơ mơ màng màng ngủ thiếp , vẫn muốn dẫn tôi thảo nguyên, mang tôi bờ biển. . . . . . Tôi biết xem tôi trở thành người khác, nhưng là tôi cam tâm tình nguyện, bởi vì tôi thích . . . . . ."

      Mỗi chữ , tim Hạ Vãn Lộ giống như bị cây kim mãnh liệt ghim xuống, nghe xong, đầm đìa máu tươi. Khó trách. . . . . . khó trách Hiểu Thần đêm đó say rượu có thể những lời muốn mang thảo nguyên bờ biển, đây vốn là lời tâm tình năm năm trước Tả Thần An với , vẫn khó hiểu Hiểu Thần làm sao biết. . . . . .

      Cảm thấy lực cổ tay nặng thêm mấy phần, cổ tay sắp bị bóp đứt. . . . . .

      Giọng lạnh lùng của vang lên, "Hạ Hiểu Thần, bịa đặt nữa ! tiếp tục thêu dệt ! Tôi coi thường rồi! Thư Khai, chưa từng làm, giải thích với chị em, em dẫn ta trước !"

      Thư Khai vốn dĩ lắc lư, rốt cuộc nên tin ai, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt và ánh mắt của Tả Thần An như thế, lập tức lựa chọn, tay bàn dùng sức vỗ, " rể! Em tin ! Chị, chị cũng nhất định phải tin tưởng nhân phẩm của rể!"

      Hạ Hiểu Thần bộ dạng khóc đến thương tâm muốn chết, lắc đầu, nước mắt rối rít rơi xuống, "Tôi biết ngay thừa nhận! Tôi nên ra, nên phá hư hạnh phúc của và chị, nhưng, là các người ép tôi! Tôi vốn dĩ tính toán an phận yên lặng thích , là các người bức tôi đến đường cùng! Lần đầu tiên là thứ trân quý nhất của người phụ nữ, mất cũng thôi , còn là rể của mình, bây giờ ra, bảo tôi còn mặt mũi nào sống đời này nữa!"

      "Thư Khai!" Mắt thấy càng càng ra gì, Tả Thần An thể nhịn được nữa.

      "Dạ! rể!" Thư Khai nghe lập tức tới bắt cánh tay Hạ Hiểu Thần.

      Hạ Hiểu Thần kích động đẩy tay cậu ra, đứng lên hét lớn, "Đừng đụng tôi! Tôi cần các người quản! Từ đây về sau, tôi cũng có người chị này nữa, cũng quen biết Tả Thần An! Như vậy các người hài lòng chưa? Các người phải muốn như vậy sao?"

      xong, khóc xông ra khỏi phòng bao, chạy khỏi nhà hàng.

      "Thư Khai theo xem chút!" Tả Thần An nắm chặt tay Hạ Vãn Lộ thả, thúc giục Thư Khai.

      Thư Khai cần nhắc nhở, đứng dậy, lập tức theo.

      Hạ Vãn Lộ chỉ cảm thấy trong đầu mảnh hỗn độn, cố gắng hít thở, muốn cho mình tỉnh táo lại, muốn tìm được con đường ràng trong khoảng gian hỗn độn này.

      buông lỏng cổ tay ra, nắm vai , từng chữ nặng nề, "Heo , đừng xao động, đừng kích động, tỉnh táo lại suy nghĩ chút, hãy nghe , làm ra chuyện như vậy, Hiểu Thần hoàn toàn là hưu vượn, em nhất định phải tin tưởng !"

      Hạ Vãn Lộ ngồi thẳng tắp, còn chưa sắp xếp ra manh mối, điện thoại di động của liền vang lên, cũng ngồi bất động, Thần An thấy thế giúp cầm điện thoại di động lên vừa nhìn, có loại dự cảm xấu. . . . . .

      "Là Thư Khai gọi tới!" vội vàng nghe, vừa mới tiếp thông, liền nghe giọng vội vàng của Thư Khai "Chị, Hạ Hiểu Thần bị xe đụng rồi!"

      Tả Thần An trong đầu ông lên tiếng, biết chuyện phát triển tệ hơn rồi. . . . . .

      "Mau! Hiểu Thần bị xe đụng!" kéo Hạ Vãn Lộ chạy ra ngoài.

      Hạ Vãn Lộ cũng cuối cùng thoát khỏi trạng thái hỗn độn, sắc mặt trắng bệch theo sát Tả Thần An chân chạm đất chạy ra ngoài.

      đường quốc lộ trước nhà hàng, vây thành vòng người, xe cứu thương và xe cảnh sát còn chưa tới, xuyên thấu qua khe hở giữa đám người, Hạ Vãn Lộ chỉ nhìn thấy luồng máu tươi đỏ thẫm chảy ra, này nhìn thấy màu đỏ kinh người làm cảm thấy buồn nôn muốn ói, hai chân như nhũn ra, gần như đứng vững. . . . . .

      Tả Thần An đỡ , để cho đứng ngay ngắn lại, "Em ở đây đợi, đừng qua nữa, xem chút!"

      "! Em muốn !" cố gắng ép xuống cảm giác nôn mửa, run rẩy đứng vững thân thể, nhưng vẫn cảm thấy tim đập nhanh, ngón tay nắm chặt cánh tay của , móng tay thậm chí khảm vào trong thịt , chỉ có như vậy, mới có thể từng bước từng bước tới.

      vất vả vào đám người, liền nhìn thấy Hiểu Thần nhắm mắt lại nằm mặt đất, rất nhiều rất nhiều máu, trong khí giống như toàn bộ tràn ngập mùi máu . . . . . .

      che miệng lại, thiếu chút nữa lại nôn ra ngoài, trước mắt ra đôi mắt trong suốt kinh hoảng của Hiểu Thần những năm tuổi thơ, trong lòng đau đớn, bị xé rách ra. . . . . .

      Bên tai vang lên tiếng cải cọ của tài xế, " ta là tự sát! Chuyện liên quan đến tôi! ta ràng nhìn thấy xe của tôi rồi, tôi cũng chạy chậm lại rồi, ta còn xông lại. . . . . ."

      Tự sát. . . . . .

      Những thanh hỗn loạn đó làm cho đầu Hạ Vãn Lộ sắp nổ tung, trong đó còn kèm theo tiếng khóc của Hiểu Thần: "Lần đầu tiên là thứ trân quý nhất của người phụ nữ, mất cũng thôi , còn là rể của mình, bây giờ ra, tôi còn mặt mũi nào sống đời này nữa!"

      "Từ đây về sau, tôi cũng có người chị này, cũng quen biết Tả Thần An! Như vậy các người hài lòng chưa? Các người phải là muốn như vậy sao?"

      "Chưa bao giờ gặp qua người chị như vậy, vì người đàn ông ngay cả em ruột của mình cũng cần!"

      . . . . . .
      Last edited: 31/12/15
      hoadaoanhChris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :