1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Kinh Thành Tam Thiếu: Ông Xã Gõ Cửa Lúc Nửa Đêm - Cát Tường Dạ (Full)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 168: Các con kết hôn

      Tả gia.

      Phòng ngủ của Tiêu Hàn và Tả Tư Tuyền.

      Tiêu Hàn vẫn khóc.

      Ba đứa trẻ ở nhà, đứa thứ nhất Tả Thần Viễn từ chững chạc hiểu chuyện, hôm nay thêm gia đình hòa thuận nghiệp thành công; đứa thứ hai là con , cũng từ chiếm được cảm tình của mọi người trong nhà thương như công chúa, đứa thứ ba là Tả Thần An bẩm sinh thân thể yếu kém, tuổi lại nhất, cho nên, vẫn là đứa bé bà thương nhất, sau lại bị tai nạn bất ngờ, hai mắt mù lòa, hơn nữa trở thành nỗi đau sâu nhất trong lòng bà, bà dùng hết tâm lực để thương , nghĩ tới kết cục con trai lại phản bội bà như thế……

      Tả Tư Tuyền thấy bà khóc càng ngày càng thương tâm, ngồi xuống an ủi bà, “Được rồi, đừng khóc, chẳng lẽ nó phải là họ Tả sao? Nó, chính là do bà quá cưng chiều, hoàn toàn làm hư luôn rồi, bà coi đó Thần Viễn và Thần Hi có đứa nào dám ra nửa câu?”

      Rốt cuộc vẫn là nhất gia chi chủ (chủ gia đình), sau khi bạo phát tính khí, lý trí rất nhanh trở lại, đầu óc cũng có thể suy tính vấn đề cho ràng.

      Nhắc tới hai người này, Tiêu Hàn càng tức giận hơn, “Hai cái đứa này, gọi bọn nó tới chính là muốn bọn nó giúp tay khuyên bảo Thần An, kết quả thế nào? Chuyện gì cũng làm, chỉ ở bên xem náo nhiệt!”

      “Loại chuyện tình cảm như này, người ngoài làm sao được? xem náo nhiệt làm gì?” Tả Tư Tuyền .

      Tiêu Hàn nghe, thể tin nhìn ông chằm chằm, “Chẳng lẽ ông cũng là xem náo nhiệt hay sao?”

      “Cái này……” Tả Tư Tuyền suy nghĩ chút, cân nhắc trả lời, “ cũng phải là xem náo nhiệt, chính là cảm thấy Tả Thần An quá để tâm đến này rồi, nếu như vậy, bằng thành toàn cho nó ! Cần gì huyên náo cả nhà lên. Bây giờ cũng là thời đại nào rồi, cha mẹ quản chuyện hôn nhân của con quả còn hợp, nó thích người nào cưới người đó ! Nhà chúng ta cũng cần phải cùng kết thân với gia tộc nào đó, hơn nữa, cho dù muốn kết thân, Diệp gia so ra vẫn có chút kém.”

      Tiêu Hàn nghe xong, lập tức ngừng khóc thút thít, “Ông cũng đứng cùng phe với tôi đúng ? Ông cũng cùng con trai khi dễ tôi sao?”

      Thấy bà xã tức giận, ngược lai Tả Tư Tuyền lại cười, vẫn giống như thời trẻ nhéo nhéo mũi, “Tôi làm sao dám khi dễ bà? Bạn xem tại *******************.Chỉ là bọn cũng lớn rồi, tự nhiên cũng có chính kiến, năm đó phải tôi còn cự tuyệt kết hôn chỉ muốn kết hôn với bà thôi sao? Cái này coi như là con trai làm theo tôi……”

      Nhắc tới chuyện năm đó, sắc mặt Tiêu Hàn mới hòa nhã chút, “Vậy sao hồi nãy ông lại nổi giận đánh con trai như vậy? Đánh đến tôi đau lòng!”

      “Đó là do tôi giận nó tôn trọng bà, tôn trọng người lớn, quả coi trời bằng vung! Sao nó lại chuyện như vậy? Muốn có đàn bà mà cần cha mẹ? Còn muốn làm người họ Tả nữa? Loại lời đại nghịch bất đạo như thế này cũng dám ra ngoài, cần phải đánh!”

      “Nhưng mà…… Tôi vẫn thể đáp ứng cho bọn nó kết hôn, ông biết nó kết hôn với ai ? Là nữ y tá năm đó, là tên trộm kia! Nó quả trúng tà rồi, xa cách nhiều năm như vậy, nhưng vẫn còn nhớ mãi quên ta, thủ đoạn con bé kia cũng cao minh, năm năm gặp mà vẫn có thể quyến rũ nó, có thể thấy là hồ ly tinh! Bỏ qua mấy điều này tới , phẩm hạnh tốt tham tiền cũng tính, cũng là câu kia của ông, nhà chúng ta có tiền, nếu như ấy thích tiền, chúng ta cũng cấp nổi, ấy thích miếng Long ngọc đó, chúng ta cũng có thể cho ấy, dù sao gả vào cũng thành người của mình, Chuyện tôi thể chấp nhận là, trong năm năm này, ấy vì tiền, vào làm trong hộp đêm! Con dâu Tả gia nhà ta, tại sao lại trong trắng như vậy? Cho nên, vạn vạn thể nào!”

      “Vậy sao?” Nghe như thế Tả Tư Tuyền cũng được lời nào, ham muốn hư vinh phẩm hạnh tốt ông thích, theo như lời của Tiêu Hàn, vì con trai, còn có thể miễn cưỡng tha thứ, nhưng mà, tự trọng là người ông căm hận nhất.

      “Đương nhiên là ! Chẳng lẽ tôi lừa ông? tin chính mình tự tìm hiểu!” Tiêu Hàn có chút tức giận.

      Ông cười cười, “Tôi sao lại tin tưởng bà chứ? Bà như thế nào là như thế , chỉ là muốn Thần An nghe lời, là khó khăn nha!” Thường dùng gậy gộc dạy con, đối với đứa con trai này ông khá hiểu tính nết, đối với quân tử chi đạo (đạo làm người của người quân tử chung, đàn ông riêng), giàu sang, nghèo hèn, quyền thế, mấy tư tưởng đó đặt người Tả Thần An đều vô dụng, cho nên sau khi đánh con trai rồi, ngược lại ông xem như còn chuyện gì nữa…… Đáng thương cho lòng dạ cha mẹ nha……

      “Đúng! khó…… Khó như lên trời……” Tiêu Hàn thở dài, “Nhưng mà…… Cũng thể trơ mắt nhìn con trai bị mê hoặc, nhìn hạnh phúc cả đời của nó bị hủy!”

      ——— —————— —————— —————— —————— —————— —————— ———

      Lại tại thời điểm nhà Tả gia khói thuốc súng đầy trời, Hạ Vãn Lộ lại cùng nhà Tôn Tôn dùng cơm.

      Tôn Tôn khỏe lắm rồi, mắt thấy phải xuất viện, mà Hà Khả Chí công tác cũng trở về, để tỏ lòng cảm ơn đối với y tá Hạ Vãn Lộ, ông bà nội của Tôn Tôn lần nữa nhấn mạnh, muốn Hà Khả Chí mời Hạ Vãn Lộ ăn cơm.

      ra bệnh viện có quy định, thể cùng người nhà bệnh nhân ăn cơm, cho nên, lấy cớ này để cự tuyệt, nhưng bà nội Tôn Tôn ngay lập tức , “Ai là người nhà bệnh nhân chứ? phải chính là người thân nhà chúng ta sao? Cùng người thân của mình ăn cơm cũng được sao?”

      Người thân……

      Này là làm Hạ Vãn Lộ kinh ngạc, giữa bọn họ có quan hệ gì thân thuộc đâu?

      Chỉ nghe bà nội Tôn Tôn lập tức với Tôn Tôn, “Tôn bảo, phải con là rất thích dì sao, muốn dì làm mẹ của con hay sao?”

      “A?” tiếng “A”, nhưng lại từ miệng Hạ Vãn Lộ và Hà Khả Chí đống thời phát ra.

      đúng đúng! Là mẹ nuôi! Mẹ nuôi! Miêng ta nhanh nhảu, nhất thời nhầm rồi!” Bà nội Tôn Tôn vội vàng giải thích, nháy nháy mắt với Tôn bảo nhà mình.

      Hà Tôn cũng là tiểu tinh quái, bà nội vừa mới như thế, cậu nháy mắt, lập tức hiểu ngay, nhào tới đầu gối Hạ Vãn Lộ, đôi mắt to trong veo ngập nước nhìn làm nũng, “Dì à, có được hay ? Làm mẹ nuôi của Tôn Tôn có được ?”

      “Chuyện này……” có chút do dự.

      “Dì ơi, Tôn Tôn có mẹ…… Mấy người bạn khác đều có mẹ nấu cơm cho bọn nó ăn, chỉ có Tôn Tôn có……. Tôn Tôn rất thích dì, thích dì làm bánh xếp nha……” (trong cv là bánh ngọt Thiên Tầng) Hà Tôn vừa trong mắt dường lại bị khe khuất tầng nước mắt.
      Hình ảnh bánh Thiên Tầng đây!!!

      “Hà Tôn!” Nghe con trai nhắc tới chuyện này, Hà

      Khả Chí lập tức nhắc nhở.

      sao! quan trọng……” Hạ Vãn Lộ vội , đồng thời trong lòng dâng lên cảm giác đành lòng.

      vốn rất thích trẻ con, mình lại thể sinh, đứa bé nhà người ta nhìn đáng quá, huống chi, Hà Tôn còn dùng giọng và dáng vẻ ấy để cầu xin .

      than thầm trong bụng, trời cao tại sao lại tàn nhẫn với như vậy? muốn có con, nhưng sao lại khó khăn như thế, mà có người có con, lại chịu hoàn hoàn chỉnh chỉnh thương con cái……

      Nghĩ tới đây, quyết định, thể đáp ứng……

      “Được rồi, là mẹ……”

      Bà nội Tôn Tôn vui mừng trông mong, “Vậy là được rồi, Tôn Tôn con còn mau mau gọi tiếng mẹ nuôi? Còn lo lắng gì nữa?”

      Hà Tôn bò lên người Hạ Vãn Lộ, ngọt ngào gọi, “Mẹ nuôi……”

      ra Hà Tôn cũng có lúc bám người như thế…… ngừng trả lời lại……

      Bà nội Tôn Tôn lúc này mới vui mừng thúc giục, “Vậy còn ? ăn! Đây chính là cùng người trong nhà mình ăn cơm, phải ăn với người nhà bệnh nhân!” ddiieenn ddaan llee qquuyy ddoonn....ccoomm

      Hạ Vãn Lộ bất đắc dĩ cười cười, thể làm gì khác hơn là ôm lấy Tôn Tôn, cùng cả gia đình Hà gia ăn khách sạn được đặt tốt.

      Hà Khả Chí biết trong lòng mẹ mình đánh chủ ý gì, khỏi cau mày , “Mẹ, mẹ như vậy tốt!”

      Bà nội Tôn Tôn liếc cái, “Còn phải là vì con sao? Chỉ vì muốn con cả đời sống độc thân, cố gắng lên ! Con nhà người ta tệ, ta thích, Tôn Tôn cũng vui mừng……”

      Hà Khả Chí bất đắc dĩ cười khổ……

      Chợt nghe con trai ở trước ngực Hạ Vãn Lộ ở phía trước kêu lên, “ Ba! Cho ba ăn cái này!”

      Hạ Vãn Lộ cười dừng chân lại, để Hà Khả Chí đến, Tôn Tôn liền xé phần bánh xếp cho ăn, còn cho biết, “Ba, ăn ngon ! Con và bà nội đều thích ăn đó!”

      Con trai tự mình đút cho mình ăn, sao có thể cự tuyệt? mở miệng cắn cái, bánh xếp…… đúng là rất ngon! Ngày thường cũng thích ăn đồ ngọt cho lắm nhưng cũng phải giơ lên ngón tay cái.

      khỏi tò mò, bé này nhìn cũng còn trẻ, con bây giờ thường thích làm những chuyện như thế này (ví như vợ trước của ), làm cái bánh ngọt mỹ vị (vừa đẹp vừa ngon) đến như vậy, tầm thường nha……

      tự chủ được bắt đầu quan sát . (Hoacodat: Tả bắt đầu có thêm tình địch mới… keke)

      Vóc dáng cao lắm, da rất trắng, ngũ quan xinh xắn mà tinh xảo, toàn thân có loại thanh mát tao nhã, đôi con ngươi sáng long lanh, toát ra hương vị Giang Nam linh động.

      Cảm giác lúc mỉm cười, giống như tắm trong mưa xuân, từng chân tơ kẽ tóc, nhàng khoan khoái……

      nhìn có chút ngây ngẩn, như vậy chắc là rất khéo tay…… So với vợ trước của , ràng là hai người khác nhau…….

      khỏi bật cười lần nữa…….

      “Ba, đây là điểm tâm ngon nhất mà con từng ăn đó, ba, mẹ nuôi còn có thể làm các điểm tâm khác nữa, ăn cũng ngon lắm! Ba, bằng bảo mẹ nuôi đến ở nhà chúng ta, con lại có thể ngày ngày ăn điểm tâm của mẹ nuôi rồi!” Hà Tôn rất thức thời đổi sang gọi mẹ nuôi luôn rồi.

      “Như vậy sao được? Mẹ nuôi cũng có nhà của mình! tới làm cho con ăn đâu!” Mặt mũi của Hà Khả Chí đều bị thằng con này vứt sạch hết rồi.

      “Như vậy sao!” Trong nháy mắt Hà Tôn xịu xuống, nhưng là lập tức lại có chủ ý mới, ánh mắt sáng lên, “Ba, vậy ba với mẹ nuôi kết hôn ! Như vậy dì có thể đến ngụ cùng chỗ với nhà chúng ta rồi!”
      Last edited by a moderator: 15/12/15
      Chris thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 169: Bà xã, khống chế nổi rồi

      Khi Tả Thần An trở lại Vân Hồ, việc đầu tiên muốn làm chính là ôm vào lòng, lấy lại năng lượng và an ủi từ thân thể mềm mại của , từ trước đến nay chính là nguồn dũng khí của , phải sao?

      Vậy mà, mở cửa ra, bên trong lại khoảng gian đen kịt, biết tung tích. . . . . .

      Tim, kéo căng theo bóng tối, ngay cả mong muốn mở đèn cũng có, trong mảnh tối đen tới bên sofa, ném mình vào, biết ngồi lên thứ gì, đập lên lưng đau, tiện tay ném ra, cũng có thời gian xem rốt cuộc là cái gì, liền lấy điện thoại di động ra, tìm .

      Lúc gọi điện thoại đến, Hà Khả Chí đưa về.

      Người có thể sống ở Vân Hồ, phú cũng quý. Hạ Vãn Lộ chỉ là y tá bình thường sao? Hà Khả Chí trong lòng suy đoán.

      Vừa thấy di động gọi đến nhắc nhở, liền nén được tình cảm lộ ra nụ cười, nhàng tiếng "A lô", khóe môi đuôi mắt đều cùng nổi lên ánh sáng nhu hòa. . . . . .

      "Em ở đâu?" như đứa bé bị uất ức, bởi vì trong bóng tối tìm được mà tâm tình buồn bực.

      " ở trước cửa nhà, lập tức tiến vào đây." Mơ hồ, cảm thấy tâm tình tốt, dự đoán ước chừng là về nhà ăn cơm lại bị ức hiếp rồi. . . . . .

      Nghe được giọng của , biết được rất nhanh có thể nhìn thấy , trong lòng mới hơi bình yên, hoàn toàn lười biếng nằm vật xuống ghế sofa, hỏi, "Em ăn tối ở đâu rồi?"

      trả lời chút suy nghĩ, "Ăn với gia đình Tôn Tôn."

      Tôn Tôn? Còn gia đình? lập tức ngồi dậy, "Cái gì gọi là gia đình? Còn có ai?"

      "Còn có ông bà nội. . . . . . và ba Tôn Tôn. . . . . ." Nhớ tới việc lúc trước Tôn Tôn bảo và Hà Khả Chí kết hôn, do dự chút có nên hay , nhưng cuối cùng vẫn giấu diếm .

      nghe rồi, hồi lâu có lên tiếng, sau đó, cúp điện thoại. . . . . .

      cầm điện thoại di động, có chút lúng túng, tạm biệt Hà Khả Chí, "Tôi lên trước đây, cám ơn đưa tôi về nhà, cũng cám ơn chiêu đãi của hôm nay."

      Hà Khả Chí lại hết sức nhạy cảm, liếc nhìn điện thoại di động của , hỏi, "Điện thoại của bạn trai?"

      cười lắc đầu, ", là . . . . . ông xã."

      Khi rất tự nhiên ra hai chữ này, chính cũng có mấy phần chấn động, mặc dù kết hôn, nhưng ở trước mặt người ngoài dùng xưng hô này tới , vẫn là lần đầu tiên, việc này đối với , cũng là việc cần dũng khí. . . . . .

      Hà Khả Chí hiểu gật đầu, "Có muốn tôi giải thích chút hay ?"

      ra là Hà Khả Chí nhìn ra. . . . . .

      có chút thẹn thùng, sắc mặt trở nên hồng từ chối, "Cám ơn, có chuyện gì đâu, !"

      Hà Khả Chí cười, "Vậy tôi đây, cảm ơn chăm sóc của dành cho Tôn Tôn, tạm biệt."

      "Tạm biệt!" nhàng vẩy tay, vào chung cư.

      Khi mở cửa ra, bên trong mảnh tối đen, liền cho rằng còn chưa trở về, nhưng, đèn vừa mở, lại bị cái người nằm ghế sa lon kia làm giật mình.

      "Sao lại bật đèn?" tới, để túi xách xuống, ngồi sàn nhà cạnh .

      nhìn trần nhà, để ý .

      A. . . . . . đúng là kiêu ngạo rồi. . . . . .

      nắm được mũi của , giọng nũng nịu, "Này. . . . . . sao vậy? Tức giận?"

      Vẫn chuyện. . . . . .

      Được rồi, vậy chỉ đành hy sinh sắc rồi. . . . . .

      Hai tay nâng mặt của , quay lại đối diện với mình, chuẩn bị hôn xuống, chợt phát bên mặt dấu tay đỏ chót, khỏi kinh hãi, "Đây là chuyện gì xảy ra? Ai đánh?" Nhưng chốc lát liền hiểu, "Người nhà của sao?"

      nhất thời lúng túng, nắm tay , che mặt của mình, " có việc gì. . . . . . có người nào. . . . . ."

      Còn xạo! Mắt vừa lườm, " phải? Vậy chẳng lẽ là vô lễ với khác, bị người ta tát vào mặt rồi hả ?"

      " đâu vậy?" hung ác trừng cái, còn chưa tính sổ với đâu, lại buộc tội trước rồi!

      "Vậy còn có việc gì?! Còn có việc gì!?" Nghĩ tới ở nhà nhất định là vì mà bị đánh, trong lòng đau đến chua xót, lay tay của , cho phép che mặt.

      " có việc gì. . . . . ." thấy còn dùng ánh mắt như Mẫu Dạ Xoa nhìn mình lom lom, chỉ đành thừa nhận, "Được rồi, coi như bị ba mẹ đánh cũng có gì??, Con trai bị cha mẹ đánh rất bình thường . . . . . ."

      Nhưng vì bình thường. . . . . .

      Ánh mắt chán nản, bộ dáng tâm tình sa sút.

      Thấy như vậy, lòng vừa động, có cơ hội mượn đề tài để chuyện. . . . . .

      Sắc mặt cũng rũ xuống như , "Nếu như em đau lòng , nên biết, trở về mong đợi nhất là cái gì. . . . . ."

      "Cái gì?"

      ôm chặt , " muốn nhìn thấy em đầu tiên, sau đó ôm em, những thứ khác đều quan trọng. . . . . ."

      lộ vẻ xúc động sâu, cũng kìm hãm được hồi báo , biết ở trong nhà chịu bụng tức giận, trở về lại thấy , trong lòng nhất định thoải mái, tình cảm sâu đậm của đối , nên báo đáp như thế nào, ỷ lại của đối với , lại bảo làm sao có thể gánh vác?

      "Về sau, cho phép ra ngoài ăn cơm với người đàn ông khác, ba của người khác cũng được!" nắm chặt cánh tay giọng , giống như đứa trẻ xấu tính vừa thích tranh thủ tình cảm lại cố chấp . . . . . .

      Đây cũng quá bá đạo rồi. . . . . .

      "Hẹp hòi!" nhàng cắn cái đầu vai .

      "Liền hẹp hòi! Bà xã là của mình , bồi chẳng lẽ bồi người khác? làm! liền hẹp hòi sao!" còn giống như càng càng tùy hứng. . . . . .

      "Được rồi được rồi, đồ đàn ông hẹp hòi! nằm đây, em lấy đá tới thoa cho !" đứng dậy.

      Nhưng, còn chưa bước bước, liền bị bắt được cổ tay .

      Rồi sau đó, cổ tay kéo căng, liền bị kéo ngược, vừa đúng ngã vào trong lòng .

      nhấn eo của , để cho nằm người , ở bên tai phun khí nóng hỏi, " cần đá! lại phải phụ nữ! cho biết, em mới vừa rồi muốn làm cái gì?"

      "Cái . . . . . . gì làm cái gì?" giả bộ ngu.

      "Chính là em mới vừa ôm đầu của , muốn làm gì?" có chút nổi nóng rồi, ràng giả bộ ngu mà. . . . . .

      "Nha. . . . . ." nghiêng đầu, bị kiềm chế, "Em chính là thấy mặt hình như thêm nốt mụn rồi. . . . . ."

      "Còn mụn! Xem mới mười tám tuổi hả?" Sắc mặt trầm giống như nồi lửa, sau đó đem mặt bị đánh cho nhìn, quả quyết lại bắt đầu giả bộ đáng thương, "Đau. . . . . ."

      bất đắc dĩ cười, "Em lấy đá cho thoa. . . . . ."

      " cần đá! muốn em hôn! Em hôn là được rồi!" nhịn được, thẳng ra.

      khỏi thầm buồn cười, ra hôn có gì khó khăn? Chính là muốn trêu chọc mà thôi. . . . . .

      Vì vậy cúi thấp đầu xuống, ở nơi bị đánh, ấn xuống nụ hôn dịu dàng cẩn thận dày đặc.

      nhắm mắt lại hưởng thụ, khi hôn lên đến gần khóe môi chợt xoay đầu chút, hai cánh môi liền chặt kề nhau. . . . . .

      Sau khi thở tiếng, thanh bị nuốt hết. . . . . .

      Tay đặt lưng chợt dùng sức, liền cảm thấy hồi trời đất quay cuồng, sau đó, phát mình bị đặt ở dưới thân. . . . . .

      Sau lần thất bại lần trước, vẫn chưa hoan ái lại, cho nên, có chút nghẹn lâu gấp gáp, cuồng nhiệt mà thô lỗ chiếm đoạt .

      có dịu dàng trằn trọc, lưỡi của trực tiếp mở hàm răng ra, ở trong môi mạnh mẽ đâm tới, lộn xộn rồi lại thành thạo quét qua từng góc trong răng .

      rất nhanh bị nghẹn đỏ mặt, nụ hôn sâu nặng như vậy, chịu nổi, mỗi lần xâm nhập đều giống như muốn đưa vào cổ họng mình. . . . . .

      bắt đầu ô ô kêu lên, thanh ấm ức này, khi nghe được lại càng thêm hưng phấn, tay cũng ở trước ngực lục lọi, cách quần áo bắt đầu vê / bóp, lúc đầu còn nắm được độ mạnh yếu, sau lại càng ngày càng kích động, thậm chí bóp đau . . . . . .

      "Thần An. . . . . . chút có được . . . . . ." nũng nịu mềm giọng lầu bầu. Thất bại lần trước, trong lòng là đau lòng, lần này, nhất định phải bồi thường cho tốt!

      "Bà xã, khống chế nổi. . . . . ." bắt đầu nhanh cởi quần áo của , cho đến khi nắm được 70B, kịp chờ đợi nắm chặt. . . . . .

      "Ông xã, lên giường. . . . . . lên giường. . . . . ." Mặt ửng đỏ, ghế sa lon hai người nằm vẫn có chút chật chội, mà mỗi lần hoạt động đều gây tiếng động như vậy, ghế sa lon này có thể thích hợp dùng sao?

      nghe câu này, lại phấn chấn khác thường, lập tức ôm lấy liền đến phòng ngủ, vừa vừa đem những thứ cản trở người tất cả đều tháo xuống. . . . . .

      Vừa vào phòng ngủ, liền đem ném lên giường, mình cũng nhanh nhào tới, hôn, lần nữa hừng hực khí thế mà thiêu đốt . . . . . .

      "Bà xã. . . . . . bà xã. . . . . ." rất kích động, biết nguyên nhân là mấy ngày có hoan ái, hay là hôm nay ở nhà bị kích thích, tốc độ hô hấp của rối loạn càng hơn mấy ngày trước, ánh mắt và giọng cũng mê ly hơn, đặc biệt là thanh sầu triền miên này, lẫn vào hô hấp nong nóng, ở hai bên, làm cho người ta muốn ngừng mà được. . . . . .

      "Thần An. . . . . ." ăn ý trả lời , nghiêng đầu chủ động tìm kiếm môi , tìm được rồi, liền toàn thân đưa vào. . . . . .

      còn mặc quần áo ban ngày, cọ da trần truồng của , có chút đau đớn thô ráp, cũng có. . . . . . loại cảm giác kỳ lạ. . . . . .

      "Thần An. . . . . . Thần An. . . . . ." lần lượt gọi tên , đồng thời, bắt đầu cởi quần áo của .

      cũng có chút gấp gáp, lát liền cởi quần áo của ra và ném .

      Động tác này trêu chọc nhàng cười, "Con hổ là nóng lòng sao?"

      _———— —————— —————— —————— —————— —————————
      Last edited by a moderator: 21/12/15
      Chris thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 170: Làm cho hạnh phúc

      Con hổ ? lúc nào lại biến thành con hổ rồi hả? phải Heo sao? thích cái tên này! cũng hung dữ như vậy! Hổ mẹ phải là cái từ tốt lành gì!

      "Em mới phải. . . . . ." bĩu môi tranh cãi.

      "Tại sao phải? Con hổ đóng vai con heo. . . . . . ăn đến gắt gao. . . . . . đến đây , tới ăn !" Trong con ngươi màu đen của , tình cảm nồng đậm bắt đầu khởi động.

      cũng kiềm được động tình, bị ngọn lửa trong mắt đốt lên. . . . . .

      Vậy mà, khi áo hoàn toàn cởi ra, lại giật mình.

      Ngực tại sao cũng có từng đường từng đường dấu đỏ? Có nơi còn tím bầm. . . . . .

      " đây là. . . . . ." Đây ràng là bị trượng gỗ hoặc gậy gỗ đánh! Chẳng lẽ ba mẹ nhẫn tâm như vậy sao? thế nào con cái cũng là kéo dài huyết thống của ba mẹ, càng là miếng thịt người mẹ rớt xuống, nhìn cũng đau lòng, ba mẹ lại đau lòng?

      Tay chỉ nhàng chạm chút nơi bị thương của , sợ đụng đau , lập tức lại tránh ra.

      bắt được ngón tay của , đặt ở trong miệng nhàng khẽ cắn, " đau. . . . . . . . . . . ."

      vừa như thế, trong lòng càng khó chịu, người đau là , đau cũng là , dù sao vết thương chồng chất đều là , rốt cuộc có thể đem đến cho cái gì?

      Nghe ai đó từng , tình được chúc phúc hạnh phúc, phải sao? Càng huống chi, vẫn thể cho đứa bé. . . . . .

      Cái bóng mờ này, muốn quên muốn bỏ qua, vì cái gì luôn muốn ở thời điểm đặc biệt chui ra?

      Nhưng cũng dám đối mặt với ánh mắt của nữa, rũ tầm mắt xuống.

      "Heo !" , giọng mệnh lệnh gọi tên . quá hiểu , ánh mắt như thế đại biểu cho cái gì? Đại biểu khiếp đảm và lùi bước! Người này, lại muốn nửa đường bỏ cuộc sao?

      bị gọi làm cho cả người run lên, vội vàng ngẩng đầu lên, chống lại ánh mắt bức người của cũng hiểu ý nghĩa tiếng gầm này của . . . . . .

      " xin lỗi. . . . . ." khẩn trương giải thích, thậm chí có chút yếu ớt giải thích, "Em. . . . . . Em nghĩ muốn vứt bỏ . . . . . . em chỉ là . . . . . chỉ là cảm thấy. . . . . ."

      thở phào nhõm. . . . . .

      Chưa từng nghĩ vứt bỏ chạy trốn là tốt rồi, sợ lại lùi về trong cái vỏ ốc đó lần nữa, vất vả mới kéo ra ngoài . . . . . .

      Chỉ là, cảm thấy cái gì đây?

      "Em cảm thấy? Em có phải cảm thấy thẹn với phải ? Có phải cảm thấy bởi vì em làm cho bất hòa với ba mẹ? Có phải cảm thấy là bởi vì em mà khiến bị đánh? Có phải cảm thấy hạnh phúc em cho đủ nhiều?" liên tiếp hỏi nhiều câu có phải hay , từng câu đâm trúng nơi sâu nhất trong nội tâm của .

      biết nên thừa nhận hay phủ nhận, nhưng, xác mỗi câu đều là suy nghĩ trong lòng . . . . . .

      ngưng mắt nhìn hình dáng xinh đẹp kiều của , màn kia ưu thương nhàn nhạt đó càng làm cho cảm thấy thương , nhưng là, bây giờ là muốn như thế nào? Quần áo cũng cởi rồi, chuyện làm được nửa, định lúc này để cho nằm sắp như vậy? bể mạch máu . . . . . .

      Cúi người, nhàng cắn vành tai của , "Nếu như, em là nghĩ như vậy. . . . . . vậy báo đáp cho tốt. . . . . . cố gắng. . . . . . làm cho hạnh phúc. . . . . ." đến mấy chữ cuối cùng, giọng rỉ tai, ở trong đêm tối thẳng thắn với nhau, càng mị hoặc. . . . . .

      cũng phải là muốn cho hạnh phúc. . . . . .

      nếu có thể hạnh phúc, là chuyện cả đời mong đợi nhất. . . . . .

      Nhưng là, nỗ lực, tại sao có chuyện càng cố gắng càng hoàn toàn ngược lại đây? Có lẽ là bởi vì có bóng mờ lần trước, lần này trong lòng rất là khẩn trương, tay của , lướt qua mỗi nơi người , da thịt nơi đó liền bắt đầu căng thẳng.

      rất muốn đáp lại , giống như trước kia, nơi mà tay qua, theo đó nhu hòa thành nước, nhưng làm được. . . . . .

      Khi vuốt ve dưới lần, toàn thân cũng cứng ngắc kéo căng theo. . . . . .

      tự mình cảm giác được, cần thử cũng cảm nhận được rồi. . . . . .

      Mặc dù khát vọng nghĩ muốn mãnh liệt, vẫn là lựa chọn buông tha, cực kỳ nỡ hôn lên trán , vỗ lưng trấn an, "Đừng khẩn trương, đừng sợ, còn chưa chuẩn bị xong cho qua, quan trọng. . . . . ."

      xong, bức bách mình từ người rời , ngay lặp tức chui vào trong phòng tắm, nước lạnh xối từ đầu đến chân xuống. . . . . .

      Nghe trong phòng tắm tiếng nước chảy ào ào, càng áy náy, cảm giác sâu sắc vô dụng của mình, đợi mình như thế, lần lại lần làm cho thất vọng. . . . . .

      , nếu như , nếu như áy náy, vậy báo đáp cho tốt, làm cho hạnh phúc. . . . . .

      Đây mới là điều nghĩ muốn. . . . . .

      Nhưng là, như thế nào mới có thể làm cho hạnh phúc?

      trần truồng cuộn mình trong chăn, đồng thời suy nghĩ vấn đề này, cũng cảm thấy khổ sở gấp bội.

      suy nghĩ, tắm xong ra. Hôm nay, thời tiết nóng của mùa hè này còn chưa qua, trong ngày thường tắm xong luôn chỉ thích quấn khăn tắm ở bên hông, mà hôm nay, lại ăn mặc chỉnh tề, thân quần áo ở nhà thoải mái.

      Sau khi ra ngoài, liền nằm bên người , cách khoảng, dường như là cố ý tạo khoảng cách với , rồi sau đó tắt đèn, giọng ôn hòa an ủi , "Được rồi, ngủ !"

      Trong bóng tối, nhìn thẳng lên trần nhà, cách nào thanh thản nhắm mắt lại, đối với Thần An, có ngàn vạn phần xin lỗi, đều có cách nào ra ba chữ " xin lỗi" này, dường như, Thần An thích nghe thấy ba chữ này, mà ba chữ này nhiều rồi, bản thân cũng có ý nghĩa. . . . . .

      hôm nay như vậy, nên làm cái gì?

      Chợt, ý nghĩ to gan dâng lên trong đầu, lại cho tới bây giờ chưa từng làm như vậy . . . . . . Chỉ mới là suy nghĩ chút, lòng liền cuồng loạn dứt. . . . . .

      Tay của , đè lại ngực mình, theo bản năng muốn vuốt lên tim đập cuồng loạn của mình, sau đó, từ từ đưa tới phía bên cạnh. . . . . .

      Từng chút từng chút đến gần. . . . . .

      Từng chút từng chút cảm thấy mồ hôi của đầu ngón tay mình . . . . . .

      Rốt cuộc chạm được cánh tay hơi lạnh của , thế nhưng lại giống như bị bàn ủi ủi đến, lập tức rút về. . . . . .

      Trốn tránh như vậy làm cho lòng đau nhói, nhanh chóng xoay người ôm lấy .

      Thân thể cứng đờ, cố gắng gỡ tay của ra, còn ôm như vậy, là muốn chết sao?

      ". . . . . ." cũng sợ đẩy mình ra, ôm chặt hơn nữa, đồng thời cố chấp bò đến người .

      Da thịt trơn mềm dính vào người , mùi thơm cơ thể nhàn nhạt của từng hồi chui vào trong hô hấp của , dục vọng vất vả bình phục lại của lại bắt đầu rục rịch ngóc đầu dậy, hô hấp cũng dần dần nặng nề.

      "Ngoan, tự mình ngủ. . . . . . đừng làm rộn. . . . . ." cố gắng khắc chế mình, tiếp tục như vậy nữa, muốn chảy máu mũi!

      muốn kéo từ người xuống, nhưng ngón tay đụng phải thân thể trần truồng của , lại giống như dính chặt, thể tiếp tục dời . . . . . .

      Tim hoàn toàn đập rối loạn, vả lại sắc mặt đỏ rực, may là có mở đèn, nếu nhất định có dũng khí tiếp tục nữa. . . . . .

      nhìn chằm chằm vào , biết có phải là gần đây hỏa khí nặng hơn hay , môi của cũng khô khốc. . . . . .

      Vì vậy, cúi thấp đầu xuống, nhàng hôn lên cánh môi khô khốc của , đầu lưỡi từng chút từng chút làm trơn bóng khô khốc của , từng chút từng chút, trêu chọc làm rối loạn hô hấp của chịu nổi.

      Khi cách nào nhịn được, thời điểm chuẩn bị lật người áp đảo , lại rời khỏi môi của , hôn, trượt đến cằm của , lưu luyến hôn râu của .

      Rồi sau đó, lại đến cổ, ở hầu kết, hé miệng, ngậm trọn hầu kết. . . . . .

      nghe được tiếng hút khí nhàng của , nghe dùng giọng run rẩy , "Heo . . . . . . đừng làm rộn. . . . . . em phải hối hận. . . . . ."

      ! làm mới hối hận! ở trong lòng tự nhủ.

      Sau đó, tiếp tục xuống, vén lên vạt áo T-shirt của , giống như mút hôn , mút / hút hai chấm trước ngực . . . . . .

      chỉ cảm thấy cả người bị ngọn lửa đốt cháy giày vò mãnh liệt, càng nóng hơn so với trước khi tắm nước lạnh, càng nóng nảy, càng phát điên, dám bảo đảm, làm xằng làm bậy như vậy nữa, như thế nào. . . . . .

      "Dừng lại, Heo !" quát lớn thanh của cũng biến thành vừa thô vừa . . . . .

      Vậy mà, lại giống như nghe thấy, tiếp tục xuống, học bộ dáng của tại lúc trước dừng lại rốn , rồi sau đó, đầu lưỡi đánh vòng quanh. . . . . .

      "Heo !" Toàn thân run rẩy, tự nhận là đến ranh giới chuẩn bị sụp đổ, lý trí còn sót lại cuối cùng , Heo , dừng lại! dừng lại nữa liền bất chấp tất cả, sắp cường bạo em rồi!

      Nhưng, khi rối rắm, lại sét đánh kịp bưng tai mà dùng lực kéo xuống, quần của bị kéo đến đầu gối, giống nhau lần gặp đầu tiên năm năm trước. . . . . .

      "Heo ! A. . . . . ."

      Động tác của quá nhanh, còn kịp ngăn cản, thế nhưng ngậm . . . . . .

      Khiếp sợ đồng thời, cũng cảm thấy loại sảng khoái chưa bao giờ cảm nhận được, hơn nữa, sảng khoái này đến mức khổng lồ mà mãnh liệt như thế, bị chấn động phải ngồi dậy. . . . . .

      là lần đầu tiên làm chuyện này, cho nên động tác cũng thuần thục, có thể hết sức đơn thuần, thậm chí, hàm răng còn bất chợt quét đến , nhưng là, lại đủ để huyết mạch của tăng vọt. . . . . .

      Có lẽ là phương thức mới mẻ mà kích thích như vậy, cũng bao lâu, liền cảm thấy bụng buộc chặt mãnh liệt, vội vàng đẩy ra, chất lỏng nong nóng liền nhanh chóng phun ra ngoài, may mắn kịp thời đẩy ra, có làm dơ . . . . . .

      kiềm nén mấy ngày qua rốt cuộc cũng được phóng thích, cũng có vui vẻ sau sảng khoái, ngược lại sắc mặt tái xanh, đứng dậy phòng tắm.

      nghe trong phòng tắm truyền tới tiếng nước chảy, biết vì sao mất hứng. . . . . .
      Last edited by a moderator: 21/12/15
      Chris thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 171:ĐÂY LÀ VỢ CHÁU

      "Em là từ đâu học được cái này?"

      Sau khi tắm rửa sạch lần nữa, nằm ở giường tra hỏi , trong tròng mắt đen áp chế lửa giận.

      Mặt của tự chủ được đỏ bừng mảng, ấp a ấp úng trả lời, "Em. . . . . . Em còn cần phải học sao? Em em là. . . . . . Hộ sĩ. . . . . . Là hộ sĩ. . . . . ."

      liền nữa, trầm mặc hồi lâu, kéo hướng trong ngực ôm lấy, đơn giản mà tỉnh táo hai chữ: " ngủ!"

      ngủ. . . . . . ngủ. . . . . . cũng dám nhiều lời, hôm nay, dùng hết can đảm của mình, nhưng dường như thích lắm, lại dám truy đến cùng tại sao thích, đừng để cho đối mặt việc này lần nữa là tốt rồi. . . . . .

      Chỉ là, nghĩ mãi cũng ra, tại sao chính mình hai lần đều thất bại như vậy? Trước đây ràng còn có thể, cho nên nhất định phải là sinh bệnh, có lẽ, ngày mai nên tìm hiểu thử nguyên nhân là gì. . . . . .

      Nhưng mà, chuyện như vậy, đúng là rất xấu hổ khi phải hỏi người khác. . . . . .

      Trùng hợp ngày hôm sau giờ tan việc, còn chưa có về nhà, liền lặng lẽ trốn vào trong thư phòng, mở máy vi tính ra, tìm vấn đề vẫn suy nghĩ, bắt đầu điều tra.

      Sau khi xem vô số websites, nghe thấy cửa trước có tiếng động, hơn nữa rất nhanh, tiếng bước chân liền tới cửa thư phòng, luống cuống khẩn trương tắt websites , cửa thư phòng liền bị đẩy ra, bóng dáng của xuất , "Em xem cái gì?"

      mặt che giấu được đỏ ửng, cười hắc hắc, " có. . . . . . có xem cái gì. . . . . . Em phòng bếp giúp dì tay. . . . . . hỗ trợ. . . . . ."

      xong xoạt cái từ trước mặt lẻn qua.

      kinh ngạc nhìn bóng lưng của , ngồi xuống trước máy vi tính mở ra lịch sử duyệt web, tất cả đều là sinh hoạt cuộc sống hòa hài giữa vợ chồng, thậm chí còn có vô sinh có ảnh hưởng đến sinh hoạt tình cảm vợ chồng hay . . . . . .

      Nhớ tới tối hôm qua lúc thẩm vấn tự cho là đúng cho biết, là hộ sĩ, cái gì cũng cần học, hơi cảm thấy buồn cười, phải là cái gì đều biết sao? Cũng có lúc xác định sao? Chỉ là, sau khi cười xong, trong lòng lại cảm thấy chua xót. Hiển nhiên, có quá nhiều áp lực, nếu quả muốn tìm nguyên nhân hòa hợp, tuy phải là người chuyên nghiệp cũng có thể cho biết, là bởi vì quá khẩn trương, tâm lý tác dụng, nguyên nhân chính là từng lơ đãng ra câu kia: muốn làm ba ba. . . . . .

      Về vấn đề vô sinh, mực cố ý bỏ qua, cũng nhắc tới, thậm chí thèm nghĩ có thể chữa khỏi hay , chính là muốn làm cho có áp lực, muốn làm cho khổ sở, hi vọng hiểu, cùng ở chung chỗ, phải là vì nối dõi tông đường, chỉ là bởi vì đơn giản là , đứa bé, chỉ là nhân tố có cũng được mà có cũng sao. . . . . .

      Nhưng mà, mặc dù là như vậy, vẫn là phụ nữ, vẫn là cách nào quên được , hiểu*****.

      Có lẽ, muốn chữa trị vết thương trong lòng của , còn cần khoảng thời gian khá dài, sao, có thời gian cả đời, cũng có đầy đủ kiên nhẫn. . . . . .

      ——— —————— —————— —————— —————— —————— ———————

      Hôm đó, vẫn trong giờ làm việc, có người tìm, chỉ danh muốn gặp .

      vừa thấy, vậy mà chính là Ninh Vũ Khiêm. . . . . .

      Ninh Vũ Khiêm tìm , tuyệt đối có chuyện gì tốt! có dự cảm.

      Nhưng, Ninh Vũ Khiêm nhưng chỉ là cười cười tới, đặt nhè thiệp mời ở trước mặt , nghiễm nhiên mất dáng vẻ tiểu thư khuê các, cùng người hôm đó ở Ám Hương gây với tưởng là hai người.

      "Xin chào, Hạ Hạ tiểu thư, tôi cùng Hứa Tiểu Soái thứ sáu tuần này đính hôn, hoan nghênh đến tham dự bữa tiệc đính hôn của chúng tôi."

      ra là như vậy. . . . . .

      Hạ Vãn Lộ nhìn chằm chằm những chữ vàng trong thiệp mời, nhưng mà trong nội tâm lại vì Hứa Tiểu Soái cao hứng, hy vọng Hứa Tiểu Soái vì mình mà lãng phí thêm thời gian nữa.

      "Chúc mừng !" chân thành đối với Ninh Vũ Khiêm .

      "Cám ơn! đến lúc đó nhất định phải tới!" Ninh Vũ Khiêm liên tục dặn dò.

      "Dĩ nhiên, tôi tới!" cũng hết sức chắc chắn mà đáp ứng.

      Ninh Vũ Khiêm hài lòng rời , chỉ là Hạ Vãn Lộ nhất thời hiểu tại sao muốn mời chính , ra rất ràng, loại trường hợp này, Hứa Tiểu Soái tuyệt đối mời , như vậy thiệp mời này chính là Ninh Vũ Khiêm tự mình làm chủ ? với Ninh Vũ Khiêm cũng có giao tình, Ninh Vũ Khiêm cường điệu nhiều lần nhất định phải có lẽ là muốn hoặc là Hứa Tiểu Soái đều chết tâm, dù sao từng hiểu lầm với Hứa Tiểu Soái có mập mờ. . . . . .

      Nhưng, có lẽ, trong này còn có nguyên nhân khác? Trong đầu thoáng ra hình ảnh lần trước Ninh Vũ Khiêm cùng Diệp Khả Tâm tới bệnh viện chăm sóc đứa bé, lần đó đeo khẩu trang, ai biết sau khẩu trang như thế nào lại là , Ninh Vũ khiêm làm sao cũng thể biết làm việc ở khoa nhi ? Hơn nữa, còn ràng nhìn thấy, khi hai người này khỏi khoa nhi. . . . . .

      Nếu là như vậy. . . . . . Trong lòng buồn bã, lắc đầu cái, thôi, muốn nghĩ nữa, Hứa Tiểu Soái đính hôn, nhất định là phải , có số việc, cho dù trốn tránh cũng được, lần này xảy ra, về sau cũng xảy ra. . . . . .

      Dĩ nhiên, dấu Thần An tin tức này, cho nên, sau khi về nhà liền lấy thiệp mời để ở trước mặt .

      vừa nhìn, mặt mày liền hớn hở, "Hứa Tiểu Soái muốn đính hôn? tốt!"

      liếc cái, đồ đàn ông keo kiệt này, còn biết trong lòng có chủ ý gì sao?

      chú ý đến ánh mắt của , ngầm hiểu, ôm ấp lấy , cười gượng, " lòng chúc phúc, người có tình thành gia quyến (người cùng nhà), tốt. . . . . ."

      "Đúng vậy, tốt. . . . . ." theo lời của , cũng gì với .

      liền lôi kéo tới phòng ăn, "Mau ăn cơm, thứ sáu chính là ngày kết hôn rồi, phải chuẩn bị tốt, em phải mua bộ lễ phục tốt, đem các kia đánh bại hết!"

      dở khóc dở cười, "Người khác đính hôn, em làm gì muốn trở thành người nổi trội nhất chứ? Tại sao phải đem người khác đẩy xuống!"

      "Muốn muốn! cũng muốn chuẩn bị tốt, đem mấy người đàn ông kia đánh bại tất cả!"

      kinh ngạc trợn tròn mắt, " cũng ?" Lại có nghĩ tới cùng với . . . . . .

      "Dĩ nhiên! Em nên cũng phải rồi!" Phải biết, bất luận là Hứa gia hay là Ninh gia, đều là kinh thành vọng tộc (gia đình quyền thế của thành phố), hai nhà có chuyện vui, làm sao biết Tả gia? Ngày trước là vì lười , cho nên lần cũng có xuất , nhưng lần này giống vậy, còn biết bữa tiệc đính hôn này có những loại người nào, Hạ Vãn Lộ muốn , có thể nào theo?

      "Nhưng là, em và cùng nhau xuất , nếu để cho người trong nhà của biết. . . . . ." cũng biết, ra Tả gia biết chuyện này.

      khẽ mỉm cười, " dâu cho dù xấu xí cũng phải gặp cha mẹ chồng, biết biết thôi!"

      Thứ sáu rất nhanh tới, cùng mặc lễ phục cùng màu xuất tại bữa tiệc đính hôn.

      xuất của bọn họ, đúng như dự liệu, đoạt hết chú ý của mọi người, thậm chí vượt qua các tân khách nhắm chính xác vị trí chú rễ cùng dâu tới.

      Bởi vì Tả Thần An rất ít khi xuất tại các bữa xã giao, cho nên, mọi người từ trước đến giờ chỉ nghe qua danh tiếng của , chưa bao giờ chân chính gặp mặt, lúc này vừa thấy, khỏi kinh ngạc, nhưng là biết là hoa có chủ, chỉ có thể hâm mộ mà thôi, chẳng qua, nhận thức chỉ dừng lại ở vị hôn thê của là Diệp Khả Tâm mà thôi. Nhưng, trong lúc các nhìn kỹ, phát bạn bên cạnh cũng phải là Diệp Khả Tâm cũng khỏi sợ hãi than, trường hợp như vậy, lại còn công khai bên ngoài loạn thất bát tao phụ nữ cùng đàn ông (chỉ mấy người nhiều chuyện ó, tại mình thấy để vậy hay hơn nên sửa nha), cũng là khó có dịp như vậy, đến nỗi, vừa hâm mộ Diệp Khả Tâm đồng thời cũng vừa đối với sinh lòng thương hại.

      Về phần Hạ Vãn Lộ, vừa vào trường hợp khoe khoang này, liền bắt đầu khẩn trương, kéo cánh tay tay kìm được giữ chặt, trong lòng bàn tay càng chảy nhiều mồ hôi lạnh.

      "Đừng sợ, có ở đây!" vỗ mu bàn tay , cười nhạt tự nhiên.

      Hứa Tiểu Soái cùng Ninh Vũ Khiêm còn có xuất , các tân khách tốp năm tốp ba, cùng nhau thảo luận chuyện của mình.

      Trường hợp như vậy, bình thường là đống đàn ông khoác lác, tình hình quốc tế tình hình trong nước chỗ nào , hoặc là cùng nhau tâng bốc lẫn nhau, mà những người phụ nữ là cùng nhau tụ lại chỗ, hàn huyên chút ông xã cùng con cái của mình, lại ít đề tài nhàm chán gần đây.

      Hạ Vãn Lộ mặc dù mắt nhìn thẳng, nhưng dư quang khóe mắt cũng tìm tòi chung quanh, lo lắng ở trong bữa tiệc gặp cha mẹ Tả Thần An, mà chuyện càng lo lắng, lại càng phải xảy ra, nhìn thấy người lớn nhất Tả gia Tả Tư Tuyền cùng phu nhân Tiêu Hàn của mình, bên người Tiêu Hàn còn có Diệp Khả Tâm ngồi khéo léo. . . . . .

      Thậm chí, còn nhìn thấy có người đụng cánh tay Diệp Khả Tâm cái, mặt Diệp Khả Tam trong nháy mắt liền trắng bệt. . . . . .

      Trong gia đình giàu có luôn là vòng luẩn quẩn, còn có nhiều người lòng dạ khó lường, đấu đá với nhau, ai biết cái chạm tay này là ý tốt nhắc nhở hay là ác ý muốn xem chuyện vui?

      Hạ Vãn Lộ lòng cảm thấy, mình thích hợp với cuộc sống này, có chút muốn rời lắm rồi, nhàng câu, "Thần An, chúng ta hay là trước thôi!"

      Chỉ là, tựa hồ còn kịp rồi. . . . . .

      Có người hướng Tả Thần An tới, hữu nghị đưa tay phải ra, "Tiểu Tam Tử đây coi như là nể mặt Chú Ninh sao? Mời cũng chưa chắc mời được vị khách quý này! Hoan nghênh hoan nghênh!"

      Người này dưới năm mươi tuổi, tự xưng Chú Ninh, chắc là cha của Ninh Vũ Khiêm, thầm suy nghĩ.

      "Chú Ninh vẫn khỏe chứ, Tiểu Tam Tử trẻ tuổi liều lĩnh, hiểu lễ nghĩa, mong Chú Ninh bao dung, đây là vợ cháu, Chú Ninh gọi ấy Lộ Lộ là được rồi." Tả Thần An rút cánh tay ra, tự nhiên khoác tay lên hông của , giới thiệu cho đối phương.
      Last edited by a moderator: 21/12/15
      Chris thích bài này.

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 172: EM BIẾT LÀ AI !

      Hạ Vãn Lộ hoàn toàn nghĩ tới giới thiệu như vậy, nhất thời luống cuống, hết sức ngạc nhiên nhìn chăm chú khuôn mặt tươi cười ôn hòa của , vẫn là nhàng nhắc nhở , "Chào Chú Ninh."

      mới phản ứng, vô cùng mất tự nhiên cười cười, "Chú Ninh xin chào."

      Người này chính là cha của Ninh Vũ Khiêm, Ninh Tổ Tắc. Ninh Tổ Tắc chỉ nghe thấy con thứ ba của Tả gia muốn kết hôn với thiên kim của Diệp gia, nhưng biết Tả Thần An khi nào có vợ rồi? Cho nên vừa nghe thấy lời giới thiệu này cũng hơi kinh hãi, nhưng cũng may ông là người từng trải có chuyện gì mà chưa gặp qua? Cũng chỉ kinh ngạc trong chút lát sau đó liền trở nên lạnh nhạt thong dong như cũ, khách khí chào hỏi Tả Thần An.

      Hai nhà Ninh Hứa kết thân, cũng coi là kiện lớn trong giới thượng lưu của xã hội, hơn nữa con cái của các danh gia vọng tộc đều tới, cũng đủ cho Ninh gia và Hứa gia mặt mũi.

      Những người này cùng Tả Thần An căn bản đều là quen biết, chỉ là bình thường cũng có lui tới, dĩ nhiên, nguyên nhân là ở Tả Thần An, như lời của đại đa số mọi người vừa châm biếm vừa trào phúng mà , đó là Tả Tam thiếu quá thanh cao rồi, khinh thường cùng "Tục nhân" (người thường) làm bạn, mà thực tế, được rồi, coi như là thanh cao , cũng phủ nhận. . . . . .

      Cho nên, dạ tiệc đêm này dù có rất nhiều người, nhưng chân chính cùng quen biết cũng nhiều, sau khi Ninh Tổ Tắc cùng những vị khách khác rời , tiếp theo cũng chỉ có lẻ tẻ vài người tới cùng chào hỏi, mà vô luận là người nào cùng hàn huyên, cũng e dè giới thiệu với đối phương bên cạnh mình, "Đây là bà xã tôi" hoặc là "Đây là vợ tôi".

      Mỗi lần như vậy, Hạ Vãn Lộ cũng có chút quẫn bách, nhưng vẫn nghĩ đây chỉ là trường hợp xã giao, thể để cho mất mặt, cho nên ngoài mặt vẫn là thoải mái tươi cười, cuối cùng thời điểm chỉ còn hai người bọn họ, túm túm góc áo của , oán trách, "Tại sao muốn như vậy?"

      "Chẳng lẽ đúng sao?" cúi đầu cười hỏi.

      "Mặc dù là . . . . . . Nhưng cũng cần thiết phải công khai với toàn bộ mọi người chứ? Ba mẹ mà biết nhất định cho biết tay!" nhàng nhíu lại đầu lông mày thanh tú.

      thích bộ dạng lo lắng của như vậy, đầu ngón tay khẽ vuốt, xoa nếp nhăn giữa đầu lông mày của , "Yên tâm , bọn họ ra sớm biết rồi!"

      "Sớm biết? Làm sao biết? ? !" nhớ chính mình vẫn rất khiêm tốn, mà biết bọn họ kết hôn cũng có bao nhiêu người!

      lắc đầu cái, cười , " phải là , nhưng rất là cảm kích người này, sớm muốn gì cũng phải , cho dù em có đồng ý hay !"

      Sớm ? có cái gì tốt? Còn phải là hồi huyên náo gà bay chó sủa hay sao, sau đó cả gia đình chắc chắn cùng nhau phản đối, biết còn có thể sử dụng thủ đoạn gì để tới phá hư bọn họ! trừng mắt liếc cái, khỏi suy tư, "Rốt cuộc là ai ? những gì?"

      Trước mắt sáng lên. . . . . .

      Lẩm bẩm , "Em biết là ai rồi. . . . . ."

      "Người nào?" hỏi ngược lại.

      Tâm tình của trong nháy mắt trùng xuống, trong mắt là mảnh mờ mịt, bị truy hỏi tới cùng, nâng lên tinh thần, "Em cũng là đoán mò thôi! Chắc phải đâu. . . . . . phải. . . . . ."

      Chỉ mong là phải. . . . . .

      Hai người bọn họ ở chỗ này chuyện, cũng có cảm thấy, bộ dạng hết sức thân mật. Tay của thủy chung rời thân thể của , thỉnh thoảng vén lên tóc mai của , thỉnh thoảng ở mặt khẽ vuốt, có gì thể làm, tay vẫn khoác lên eo , lên mặt cũng là tình cảm lưu luyến tràn đầy thương. . . . . .

      Thân mật như vậy tất nhiên dẫn đến số ánh mắt, lời đồn đãi cũng ở ở chỗ các tiểu thư rãnh rỗi nhiều chuyện truyền ra, tại đây phụ nữ đối với người có danh tiếng gì làm Tam Thiếu phu nhân vừa ao ước lại vừa ghen tỵ, nhìn cả bữa tiệc, có người đàn ông nào bỏ rơi nữ nhân của mình, tìm nam nhân khác khoác lác? Chỉ có Tả Tam Thiếu, thủy chung bồi ở bên người . . . . . .

      Có người liền chịu nổi tới bên cạnh cạnh Tiêu Hàn, bộ dạng ân cần hỏi thăm, "Oa, Tả phu nhân, phải nghe Tam thiếu gia nhà các người muốn cùng Khả Tâm tiểu thư đám cưới sao? Thế nào bây giờ, Tam thiếu gia ở chung quanh giới thiệu, người phụ nữ bên cạnh là vợ của mình vậy?"

      Tiêu Hàn mặt liền biến sắc, Diệp Khả Tâm bên cạnh Tiêu Hàn sắc mặt càng thêm trắng bệch.

      Người tới liền thoáng qua tia vui sướng khi người gặp họa dễ dàng phát giác . . . . .

      Tiêu Hàn là người nhạy cảm, tự nhiên nhìn thấy, cái gì gọi là Quý tộc cách ràng, ra cho cùng cũng là rồng rắn lẫn lộn, hạng người gì đều có, có khối người đối với Tả gia của bà luôn hâm mộ cùng ganh tỵ, ngoài mặt a dua nịnh bợ lấy lòng, sau lưng biết lại xấu những gì, cho nên, người trước mắt này quan tâm là giả, chế giễu mới là ?

      thầm hừ tiếng, "Ai bên cạnh nó chính là vợ của nó chứ? Ah, đó phải là tiên sinh nhà ngươi sao? Ông ấy cùng ai chuyện vậy?"

      Người nọ đưa mắt nhìn sang, phải là người đàn ông nhà mình ân cần lấy thức ăn cho người phụ nữ sao? Sắc mặt lập tức suy sụp, phẫn nộ rời . . . . . .

      Tiêu Hàn kiêu ngạo mà hất cằm lên, khẽ mỉm cười, "Gia đình giàu có trong xã hội này, biết có bao nhiêu nhà trong sạch, nam trộm nữ chang (cái này hà biết nên để nguyên có bạn nào biết chỉ hộ hà với), đàn ông càng thành công, dĩ nhiên bên cạnh thể thiếu ong bướm (phụ nữ ó mn) vây quanh, cho nên, cũng đừng đàn ông hoa tâm, xét đến cùng cũng do phụ nữ bây giờ, quá nhiều người biết xấu hổ, tranh nhau muốn được bay lên cao làm phượng hoàng muốn vào gia đình chức cao quyền trọng, Tiểu Tam Tiểu Tứ Tiểu Ngũ tầng tầng lớp lớp, bất quá những nữ nhân biết xấu hổ này lại có mấy người chân chính có thể bước chân vào gia đình danh gia vọng tộc đây? cho cùng chúng ta muốn cũng là nhân phẩm cùng gia thế trong sạch, mọi người sao?"

      Lời này ràng là để trấn an Diệp Khả Tâm, các vị ngồi đây đều là vợ lớn cho nên tất nhiên nghe thấy như vậy liền liên tiếp gật đầu, họ suy cho cùng đều trải qua đau khổ khi chồng có Tiểu Tam Tiểu Tứ Tiểu Ngũ, thậm chí, vài người cũng vào tuổi ngũ tuần (50tuổi) rồi, còn có phụ nữ mới hai mươi tuổi đưa tới cửa, thói đời này đến tột cùng thối nát đến trình độ nào rồi? Chỉ là, cũng phải lại, vô luận những người phụ nữ biết xấu hổ kia ở bên ngoài như thế nào lăn qua lăn lại, địa vị đương gia chủ mẫu (chủ gia đình) của họ cũng chưa từng dao động qua, đây cũng là điều duy nhất đáng giá để họ lấy ra khoe khoang trong cái nơi hỗn tạp này rồi.

      Vì vậy, đám bà lớn liền ngươi lời ta câu bắt đầu chửi bới đám hồ ly tinh ra gì, đề tài nhất thời chuyển thành cuộc chiến Tiểu Tam.

      Tiêu Hàn yên lặng nghe, nắm tay Diệp Khả Tâm, khẽ mỉm cười, coi như là cho biết, mới là con dâu duy nhất Tả gia công nhận nhân phẩm trong sạch.

      Diệp Khả Tâm sắc mặt như cũ trắng bệch, cũng vì những lời Tiêu Hàn mà có thêm chút lòng tin, chỉ là muốn phật ý trưởng bối, chỉ là nhàng mỉm cười, sau đó, ánh mắt liền chuyển dời đến góc khác, lúc đó, Tả Thần An dùng cây tăm găm trái cây, đút vào trong miệng Hạ Vãn Lộ, Hạ Vãn Lộ cầm tay của ăn, lại vẫn mím môi hướng cười ngọt ngào tiếng. Diệp Khả Tâm nhìn ở trong mắt, trong lòng liền đau, trong mắt khỏi nhàng dâng lên tầng hơi nước. . . . . .

      Tiêu Hàn thấy, trong lòng thương , mở miệng trấn an, lại nghe phu nhân khác hâm mộ lên tiếng, "Vẫn là Tả phu nhân biết cách quản xuyến gia đình, mấy chục năm này cũng có nghe thấy tin xấu Tả tiên sinh lăn nhăn ở bên ngoài, là làm cho người khác phải ghen tỵ!"

      Tiêu Hàn nghe xong cảm thấy vô cùng đắc ý?

      Ánh mắt cũng kìm hãm được nhìn về phía ông xã mình, trong đám người Tả Tư Tuyền mặc dù lớn tuổi, nhưng mỗi cử động giơ tay nhấc chân, thành thục chững chạc, là mẫu người đàn ông điển hình. Nghĩ tới tình cảm vợ chồng mấy chục năm, từ khi tay trắng dựng nghiệp, cho tới bây giờ đại phú đại quý (giàu sang), ông xã đối với mình vẫn chỉ có duy nhất, hai người tình cảm thủy chung như , sao phải hạnh phúc đời người chứ?

      Trong con ngươi của bà tràn ra hạnh phúc lăn tăn, "Tôi nào biết cách quản lý gia đình chứ, là ông cụ Tả gia đối với Tư Tuyền từ quản giáo rất chặt, mới tạo nên nhân cách Tư Tuyền tận tâm kiên trung như nay, có thể gả cho ông ấy, là do phước đức ba đơi nhà tôi để lại!" Lời này ra ngoài mặt là khiêm tốn phủ nhận công lao của mình, thực tế cũng là khen ngợi ông xã của mình đối với mình thủy chung đến mức nào, qua đó cho thấy hôn nhân của bà là cỡ nào hạnh phúc.

      Mặc dù đám bà lớn đối với bà hâm mộ ngừng, nhưng chỉ có thể hâm mộ thôi, ai bảo ông xã bọn họ có tiền đồ như vậy đây?

      Tiêu Hàn trong lòng hết sức thỏa mãn, bà đến tuổi này, sâu hiểu được, người phụ nữ cái đáng giá nhất để khoe khoang phải là mình có bao nhiêu tiền tài, mà là ông xã mình đối với mình có bao nhiêu thâm tình. . . . . .

      Nghĩ tới đây, trong mắt bà tia u ám dễ dàng phát giác lóe lên, nghĩ đến Diệp Khả Tâm bên cạnh, trong lòng có chút hoảng loạn, vừa rối loạn, liền dễ dàng làm ra quyết định sai lầm. . . . . .

      Bà mang theo Diệp Khả Tâm, đứng dậy giọng , ", theo ta!"

      Diệp Khả Tâm từ trước đến giờ luôn nghe lời, theo bà về phía trước, nhưng khi phát Tiêu Hàn là dẫn mình về phía Tả Thần An khỏi hoảng sợ, sợ hãi dám, "Dì Tiêu. . . . . . Hay là đừng. . . . . ."

      "Sợ cái gì?" Tiêu Hàn quay đầu lại trừng cái, "Con, chính là rất nhát gan! Thứ mình thích, phải học tranh giành! Dì mới vừa nhiều như vậy Tiểu Tam Tiểu Tứ, họ tại sao có thể lấy được ưu ái của đàn ông? Còn phải chính là biết xấu hổ? Quấn quít chặt lấy? Bao gồm cả người phụ nữ bên cạnh Thần An kia, chính là luôn làm cho đàn ông vui vẻ, con biết Thần An tại sao thích ta ? Chính là ta chủ động đuổi theo Thần An, còn chủ động leo lên giường của Thần An!"

      Lời này vừa ra là Diệp Khả Tâm cách nào tiếp thụ được, mặc dù biết Thần An cùng người phụ nữ này kết hôn, nhưng là đơn thuần cũng có nghĩ đến vấn đề giường chiếu, lúc này được Tiêu Hàn nhắc nhở, chỉ cảm thấy trước mắt mảnh mờ mịt. . . . . .

      Tiêu Hàn thấy như thế, cũng nhẫn tâm, dịu dàng khuyên, "Dĩ nhiên, dì phải muốn con học họ biết xấu hổ, chỉ là muốn cho con biết, phụ nữ có lúc cũng nên chủ động chút mới được, nếu , nhiều năm như vậy, con cái gì cũng có biểu , khó trách Thần An xem con trở thành em mà đối xử! Đến đây , có việc gì, cùng dì tới chào hỏi Thần An!"

      xong lôi kéo tay của tiếp tục về phía Tả Thần An.

      Diệp Khả Tâm thấy có đường lui, cũng chỉ có thể mặt dày theo phía sau Tiêu Hàn.
      Last edited: 21/12/15
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :