1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Kinh Thành Tam Thiếu: Ông Xã Gõ Cửa Lúc Nửa Đêm - Cát Tường Dạ (Full)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 163: Vị hôn thê của chồng?

      "Chị. . . . . ." Hiểu Thần phe phẩy quần áo của khẩn cầu, "Em xin chị việc nhé!"

      "Việc gì? Em ! Làm gì chữ cầu xin chứ?" vội vã cần thay quần áo y tá, thúc giục.

      "Chính là. . . . . . em muốn ở cùng Thư Khai! Chị cũng biết em với nó là kẻ thù đội trời chung, ở cùng nó mỗi ngày đều gây gổ! Phiền chết rồi!" Hiểu Thần cau mày kể khổ với chị.

      Hạ Vãn Lộ như có điều suy nghĩ nhìn , "Hả? Vậy em muốn sống ở đâu?"

      "Chị. . . . . ." Hạ Hiểu Thần có chút do dự, mè nheo lát mới sợ hãi , "Chị, em có thể ở cùng chị ? Em biết bây giờ chị kết hôn với rể rồi, nhưng em bảo đảm em chỉ trở về ăn cơm và ngủ, hơn nữa ngoan ngoãn ở trong phòng mình, nhất định làm phiền hai người, chị. . . . . . hay là. . . . . . chị ghét bỏ em cái bóng đèn lớn này đây?"

      Hạ Hiểu Thần vốn là bộ dáng xinh đẹp động lòng người, làm ra dáng vẻ đáng thương, luôn làm cho người sinh lòng thương tiếc khó có thể cự tuyệt.

      Hạ Vãn Lộ suy nghĩ chút, trả lời , "Hiểu Thần, em cũng chị và ấy kết hôn, cái nhà này phải là nhà của mình chị, trong nhà thêm người, đừng là em , cho dù là mẹ tới, chị cũng cần thương lượng với ấy, thể tự tiện làm chủ, đây là cái thứ nhất, cái thứ hai, em là độc thân, để cho em ở cùng Thư Khai dĩ nhiên là có lợi đối với em, lại , nó là con trai, có thể phối hợp với em, thứ ba, chị cho rằng, em tốt nhất vẫn là ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu, mở rộng tầm mắt chút, cho nên, sống ở đâu cũng đều lâu dài, đừng dọn đến dọn phiền toái. Về phần Thư Khai, chị với nó! Em thấy sao?"

      Mặt Hạ Hiểu Thần lặp tức cúi xuống, "Em cho rằng? Em cho rằng chị có rể cần em ! Chị gả vào hào môn liền xem thường thân thích nghèo hèn chúng em! Là sợ chúng em làm dơ bẩn chỗ của chị hay là thế nào? Cũng mời chúng em đến nhà của chị làm khách, huống chi ở? Em ngay cả nhà chị hình dáng như thế nào ở đâu cũng biết! Đây là điều chị em ruột nên làm sao?"

      Hạ Vãn Lộ nhìn biểu tình của em , trong mắt thoáng qua tia ưu thương, giọng khẽ run, "Hiểu Thần, ra chị ở trong lòng em là người như vậy sao?"

      Hạ Hiểu Thần tự biết im bặt, chu miệng cái, "Chị. . . . . . xin lỗi. . . . . . em. . . . . . nhất thời lựa lời . . . . . . nhưng em muốn ở đó nữa rồi, ban nhạc của bọn Thư Khai luyện Rock and roll, mỗi ngày đều luyện đến rất trễ, làm cho em ngủ yên, ngày thứ hai cũng còn tinh thần làm việc, mấy ngày nay công việc của em cũng chịu ảnh hưởng!"

      "Vậy sao?" Hạ Vãn Lộ tìm tòi nghiên cứu ánh mắt nhìn , "Nếu như là vậy, chị chuyện với Thư Khai chút, ngoài ra, chị và rể em thương lượng chút, xem làm thế nào. Hiểu Thần, mua ngôi nhà ở Bắc Kinh này phải là con số , việc ấy làm cho nhà chúng ta rất nhiều, chúng ta phải biết đủ."

      "Chị đương nhiên biết đủ. . . . . . căn lại căn nhà cấp cao. . . . . ." Hạ Hiểu Thần nhàng thầm.

      "Hiểu Thần!" thấy trong ánh mắt em nhiều nghi ngờ.

      Hạ Hiểu Thần bẹt bẹt miệng, " có gì, em chỉ là oán mình số mệnh tốt! Chị đừng với rể, tránh cho người ta chúng ta hiểu được cảm ơn!" xong, quay đầu bước .

      Hạ Vãn Lộ nhìn bóng lưng , nhíu chặt chân mày, lâm vào mảnh hoang mang. . . . . .

      hồi lâu, mới nhớ tới gọi điện thoại cho Thư Khai, đến chuyện này, Thư Khai ở đó bắt đầu oán trách, Hiểu Thần như thế nào,như thế nào . . . . . .

      Hai người này, đúng là kẻ thù trời sinh, đều chán ghét lẫn nhau!

      thầm lắc đầu, chỉ có thể , "Thư Khai, chị biết Hiểu Thần và em phải em ruột, em và nó cũng ưa thích lẫn nhau, nhưng, nó là em ruột của chị, em mặc dù phải là em trai ruột của chị nhưng lại hơn cả em ruột, đối với chị mà , các em đều là người quan trọng nhất của chị, cho nên, cầu xin em, làm nam tử hán, giúp chị chăm sóc Hiểu Thần chút, coi như là giúp chị, được ?"

      "Em biết rồi! Em ! rể cũng với em như vậy, hai người yên tâm!" Thư Khai mặc dù tình nguyện, nhưng là lời của chị và rể dám nghe.

      , bên ngoài truyền đến tiếng huyên náo, vội vã cúp điện thoại ra ngoài nhìn, ra là người tình nguyện tới bệnh viện tặng quà cho bọn .

      nhanh chóng thay quần áo y tá, theo ra nhìn, chỉ cảm thấy hai dẫn đầu kia hết sức quen mắt, nhìn kỹ lại, lại là vợ chưa cưới của Hứa Tiểu Soái Ninh Vũ Khiêm và vị hôn thê của ông chồng nhà Diệp Như Ý. . . . . .

      Vị hôn thê của chồng? nghĩ đến cái xưng hô này, rất là buồn cười. . . . . .

      Chỉ là, hai vị tiểu thư kiều nhà giàu này cũng làm người tình nguyện sao? Điều này lại làm cho nghĩ tới.

      Đoàn người tình nguyện này đều phát quà cho trẻ con ở mỗi phòng bệnh, hơn nữa còn ở trong phòng bệnh biểu diễn tiết mục, huyên náo xôn xao toàn bộ phòng bệnh khoa nhi, tài nghệ biểu diễn của Trữ Vũ Khiêm và Diệp Như Ý rất đặc sắc, đối đãi với trẻ con cũng là lòng, nếu như phải giữa bọ họ bị kẹp với mâu thuẫn của hai người đàn ông, có lẽ, thích họ. . . . . .

      Huyên náo qua, người tình nguyện liền muốn rời .

      mang khẩu trang, cũng có lộ mặt. cũng nghĩ cố ý nghe lén họ chuyện, nhưng giọng của bọn vẫn ràng truyền vào trong tai : "Cuối cùng cũng hết bận! ngày này mệt quá rồi!" Đây là giọng của Ninh Vũ Khiêm.

      Sau đó Diệp Như Ý liền cười, "Đúng vậy, Hứa Tiểu Suất của cậu đến đón cậu chứ?"

      " !" Ninh Vũ Khiêm trả lời rất dứt khoác, " ta mới tới! Hừ!"

      Nghe ra mất hứng, Diệp Như Ý cảm thấy kỳ quái, "Sao vậy? Cãi nhau rồi? phải các cậu sắp kết hôn sao?"

      "Báo chí còn đồn cậu sắp đính hôn với Thần An, các cậu khi nào?" Ninh Vũ Khiêm thở dài, "Chỉ là, sắp rồi phải , ngày hôm qua người lớn hai nhà chúng tớ còn ngồi cùng nhau thương lượng chuyện này, tiểu Soái cũng có, hình như tùy người lớn sắp xếp như thế nào.”

      "Vậy chúc mừng cậu, rốt cuộc đợi đến cái ngày này!" Diệp Như Ý lại .

      "Nhưng tớ cũng biết rốt cuộc là phúc hay là họa, thôi, tớ nữa, cậu sao? Cùng Thần An như thế nào. . . . . ."

      Theo bước chân hai người dần dần xa, giọng cũng nghe thấy nữa trở về, bắt đầu nghiêm túc làm việc. Khoa nhi thể so với khoa nội lúc trước của , thời gian đợi ở khoa nội dài, quan hệ với chị em cũng tốt, còn có y tá trưởng lãnh đạo tốt, cho nên hết sức hòa thuận, giữa y tá khoa nhi đều thích ganh đua so sánh hơn khoa nội, người ngán chân lẫn nhau cũng nhiều, là người mới tới, mọi chuyện càng thêm cẩn thận! Nhưng là, nằm cũng trúng thương, ví dụ chuyện hôm nay. . . . . .

      Cũng may để ý những thứ này, làm y tá, làm việc đàng hoàng mới là bổn phận của .

      Chỉ là, hình như hôm nay quá kích động, đến nỗi quên chút chuyện. . . . . .

      Khi tới phòng bệnh của Tôn Tôn, mới nhớ tới hứa làm món ăn vặt phương Nam Tôn Tôn chưa bao giờ ăn. . . . . .

      vừa vào, Tôn Tôn liền nhìn chằm chằm trong tay , kết quả thất vọng lớn.

      "Tôn Tôn, rất xin lỗi, dì hôm nay quá bận rộn, cho nên có làm. . . . . . Là lỗi của dì, ngày mai được ? Ngày mai nhất định mang cho con!"

      Bà nội Tôn Tôn ở bên nghe vội vàng , " Hạ, đừng như vậy, bận rộn, làm sao có thời giờ quản đứa bé này, đừng để ý đến nó!"

      "Vậy làm sao được! thể làm người giữ lời, con sai lần lần rồi, cũng thể sai lần nữa! Tôn Tôn, con đúng ?" cười bóp khuôn mặt nhắn mềm mại của Tôn Tôn, toàn thịt, khi sờ rất có cảm giác.

      Hà Tôn ngược lại rất là đại nhân, "Dì, sao! Dì là con , con có thể tha thứ!"

      Lời của cậu chọc cười Hạ Vãn Lộ, "Tôn Tôn là nam tử hán nho , cho nên, hôm nay chích kim có khóc ?"

      Nhắc tới chích kim chính là tổn thương của người bạn Hà Tôn, nhưng, lần này lại tỏ ra rất dũng cảm, " có! Con hứa với dì Hạ khóc!"

      Bà nội cũng cười, " là kỳ quái, đứa này từ sợ chích kim, ai khuyên nó đều được, lại nghe lời của , điều này cũng gọi duyên phận!"

      "Bà nội! Chuyện con trai hứa với con nhất định phải làm được!" Hà Tôn rất nghiêm túc với bà nội, "Nếu dì Hạ Hạ đồng ý làm bạn của con!"

      ". . . . . ." Bạn . . . . . . Hạ Hạ mặt đầy vạch đen. . . . . ."Tôn Tôn, thể bậy!"

      "Con bậy! Bạn chính là người con mình thích, con thích dì, dì chính là bạn của con!"

      Bà nội nghe mừng rỡ, "Đứa này! trưởng thành sớm! Chỉ là, Hạ Hạ, Tôn Tôn chúng tôi vẫn rất thích ! Hình như cũng rất thích trẻ con? Rất nhiều phụ huynh có con nằm viện này đều bọn thích ?"

      Đúng vậy, bởi vì chính mình có, cho nên đặc biệt thích. . . . . .

      biến sắc, cười đáp, "Đúng vậy, con thích trẻ con! Đáng lại thuần khiết!"

      Bà nội Tôn Tôn như có điều suy nghĩ, "Nha. . . . . . vậy tốt. . . . . . vậy tốt. . . . . ."

      Hạ Vãn Lộ hiểu bà nội là có ý gì, chuyện với Tôn tôn mấy câu, lại hứa hẹn ngày mai nhất định mang đồ ăn ngon đến, mới phòng bệnh khác, bà nội Tôn Tôn nhìn theo bóng lưng cười trộm.

      Buổi tối công việc cũng bận, lúc có chuyện gì liền cầm quyển sách chuyên ngành xem, lát liền sắp đến giờ tan tầm.

      Lúc này Tả Thần An cùng Tiêu Y Đình đợi ba người ở trong phòng bao khách sạn mở bàn mạt chược.

      Bốn người cũng đánh tốt, nhưng mỗi lần Ninh Chấn Khiêm trở lại, đều muốn tiêu khiển mấy vòng, mà đêm nay, vận may của Tả Thần An đặc biệt tốt, ăn lần ba, thắng hết lần này đến lần khác.
      Last edited: 8/12/15
      Chris thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 164: Chuyện gì xảy ra?

      Tiêu Y Đình và Ninh Chấn Khiêm còn may, Sa Lâm ngừng kêu khổ, "Ông chủ, đó chính là tiền mồ hôi nước mắt của tôi. . . . . ."

      "Kêu ông chủ thanh toán hóa đơn cho công ty! Sa Lâm, tôi hoài nghi cậu có phải gian lận hay ? Tại sao mỗi lần đều cùng cậu thua?" Tiêu Y Đình lại tay bài xấu, khó tránh khỏi oán trách.

      Khi hai người chuyện, Tả Thần An lại hồ rồi, còn tự lấy được bài! Vừa nhìn thời gian, đem bài ném , "Thôi, chơi nữa, tiền này cũng cần, coi như tôi mời các cậu ăn đêm !"

      "Cậu đâu?" Tiêu Y Đình đánh cao hứng, chịu buông tha .

      "Tôi bây giờ là người đàn ông tốt ở nhà, phải đúng giờ về nhà, đúng giờ đón bà xã! Hai người các cậu thức thời đừng cản trở tôi!" đứng lên, thu lại xấp tiền lớn đó, mở cửa rời .

      "Nhà thắng muốn rời ! có đạo đức!" Tiêu Y Đình đuổi theo, lên hành lang lại lần nữa gọi lại, "Thần An, có vụ án. . . . . ."

      "Thế nào?" quay đầu lại, Tiêu Y Đình rất ít khi chuyện vụ án với .

      "Tôi cũng . . . . . ." Tiêu Y Đình lắc đầu cái, "Nếu có thời gian chú ý tới công ty của ba cậu !"

      "Lời này . . . . . . Lão Nhị, có đáng tin?"

      " có! có! Tôi lắm, nếu làm sao với cậu? Chỉ là. . . . . . giác quan thứ sáu!"

      Giác quan thứ sáu của luật sư đại biểu cái gì? Tả Thần An hơi trầm tư, gật đầu cái, rời .

      Mười hai giờ, Hạ Vãn Lộ và Lưu Lệ cùng nhau tan việc, xa xa, liền nhìn thấy xe , cũng nhìn thấy , kịp thời nhấn còi.

      Lưu Lệ nhạy cảm cười cười, "Chị Hạ, em trước đây, bái bai!" xong bỏ lại Hạ Vãn Lộ về phía khác.

      Hạ Vãn Lộ nhớ tới lúc xế chiều, lời của Lưu Lệ và tiểu Văn ở văn phòng, vừa tức giận lại cảm thấy buồn cười, đoán chừng ngày mai phòng làm việc có nhiều lời đồn đại hơn, nghĩ tới nếu như đem chuyện này cho Thần An thế nào? có gì hơn hai cách làm, hoặc chính là kiêu ngạo mà ôm lấy tuyên bố với cả thế giới là vợ của ; hoặc, chính là cho biết, lời đồn đãi tổn thương người, cần quan tâm. . . . . .

      Nghĩ như vậy, cũng cảm thấy có gì, đại khái có thể cười tiếng mà qua, liền về phía Thần An.

      Vừa lên xe, liền bị ôm hôn cái trước, bộ dạng rất vui vẻ, ánh mắt tỏa sáng. Thấy như vậy, càng muốn đem những thứ vui kia cho biết, ngay cả chuyện hôm nay Hiểu Thần , cũng có ý định , đối với quá tốt, tốt đến nổi làm cho dám phụ lòng , cho nên, cũng phải từ từ học che chở tình cảm dễ dàng đến của bọn họ, cần do dự bàng hoàng nữa. . . . . .

      "Chuyện gì mà vui vẻ như vậy?" tựa vào ghế dựa, cảm thấy xương cốt toàn thân cũng buông lỏng, rất là thoải mái.

      nhàng huýt gió, "Cũng có gì to tát, chỉ là hôm nay vận may quá tốt! Thắng ít, đưa em hết!" ra chỉ là trò tiêu khiển, chưa từng quan tâm thắng thua, chỉ là nhìn thấy cảm thấy tâm tình tốt, cho nên tìm cớ cho mình mà thôi.

      cầm lấy bao, đưa cho , Hạ Vãn Lộ lười phải mở ra xem "Em cần. . . . . . cầm tiền nhiều mệt mỏi!"

      "Vậy ngày mai lấy tiêu hết! Mua hai bộ quần áo xinh đẹp, giầy của em nên mua thêm rồi? Ngày mai cùng em!"

      " cần!" bây giờ, bị người ghen tỵ, còn mua thêm, biết người khác còn đỏ mắt thành cái dạng gì, hơn nữa, cũng có thói quen sống xa hoa. Nhưng, lại sợ mất hứng, dù sao người ta toàn tâm toàn lực muốn tốt cho mình, liền nghĩ ra chủ ý, "Như vậy , em gửi tiết kiệm là được rồi! Xem như là tiền quỹ du lịch trăng mật của chúng ta, như thế nào?"

      quả nhiên cười, " tệ! Ba người em đó tặng tiền du lịch trăng mật cho chúng ta! Chỉ là, thể tiện nghi cho bọn họ, chút tiền này là tuyệt đối đủ!"

      Hai người đường cười, cũng chỉ là chút chuyện vụn vặt, nhưng trong lòng đều là vô cùng yên bình.
      Hạ Vãn Lộ nghĩ tới, ra như bây giờ rất tốt, rất hạnh phúc, mặc dù mới tân hôn ngày thứ hai, mặc dù có chút tiếc nuối, nhưng, so vơi bất kỳ thời khắc nào năm năm này cũng làm cho cảm thấy đầy đủ rồi, cảm nhận của tất nhiên cũng giống như vậy, điểm này từ trong mắt đều có thể nhìn ra được. Có lẽ, lúc trước sai lầm rồi. . . . . . rất đúng, người, nên giống như bây giờ cùng nhau đối mặt, mà phải mình lặng lẽ gánh chịu. . . . . .

      Mãi cho đến khi trở lại trong nhà ở Vân Hồ, nằm ở giường rồi, còn suy nghĩ cái vấn đề này, nghĩ đến những lời ông xã vĩnh viễn là đúng, càng cảm thấy uất ức rồi, phải vui mừng vì kiên trì của , bá đạo của , mới để cho bọn họ có được buổi tối như vậy, tân hôn như vậy. . . . . .

      sau khi tắm rửa xong cũng chen lấn lên, người còn có vài giọt nước, dán vào da của , có chút lạnh.

      " suy nghĩ gì?" Môi của rơi vào mắt , ấm áp trơn bóng.

      biết nghĩ muốn cái gì, bắp đùi cảm thấy ràng dục vọng của . . . . . .

      Khẽ híp mắt, tròng mắt đen của dưới ánh đèn mờ sáng rực lên, nâng khóe môi lên, nụ hôn sầu triền miên liền từ từ đốt lên. . . . . .

      Tay của , trượt vào trong áo ngủ , hơi dùng sức, cởi váy dài bằng tơ ra. . . . . .

      Nhưng, biết vì sao có thể như vậy, dụng tâm tập trung tinh thần, nhưng, vào thời điểm khi muốn vào lại vẫn khô khốc, thử tiến vào chút, căng cứng đau đớn làm cho cảm thấy khó chịu, mặc dù có hừ ra, nhưng hơi nhíu lông mày và cắn chặt môi đều điểm này.

      Hơn nữa, trong nháy mắt này, kìm lòng được nhớ lại cái câu kia: muốn làm ba. . . . . .

      tự chủ bóp chặt bắp thịt cánh tay , có chút sợ hãi, nghĩ như thế nào? có ý cự tuyệt, cũng có cố ý nghĩ đến cái vết sẹo này, là nghĩ phối hợp với tốt, nhưng có số việc lại tự chủ được xảy ra. . . . . .

      có chút thất bại, lui ra ngoài bỏ qua, chỉ là, quên an ủi , hôn chóp mũi và cánh môi của , " sao, ngủ !" Sau đó ôm vào trong ngực.

      "Nếu . . . . . . thử lại lần nữa. . . . . . đau. . . . . ." Mặt của chôn ở ngực , giọng có chút buồn buồn.

      "Thôi! Em mới vừa tan ca đêm, mệt mỏi!" vỗ vỗ lưng , để cho ngủ yên trong lòng mình, đem cái vấn đề này coi là gì, càng đối với đề nghị của có hứng thú, phải là người đàn ông ác liệt như vậy, càng phải là súc sinh, chuyện như vậy vốn là chia sẻ hưởng thụ tốt đẹp của hai vợ chồng, mà phải thỏa mãn dục vọng cá nhân của , nếu miễn cưỡng khác gì cưỡng gian?

      "Nhưng. . . . . ."

      "Đừng nhưng nữa! nghỉ ngơi tốt làm sao có hơi sức làm việc?" hôn tóc , tay vẫn vỗ lưng , giống như dỗ đứa bé.

      "Ừ. . . . . ." bất đắc dĩ đáp ứng, vùi trong ngực , biết điều, trong đầu nhưng vẫn suy nghĩ làm sao lại xuất tình huống như thế này, tối hôm qua còn tốt mà, là nguyên nhân tâm lý sao? Có lẽ, giống như , là quá mệt mỏi thôi. . . . . . Có lẽ, lần lên được vấn đề gì, chừng ngày mai tốt lên !

      ——— —————— —————— —————— —————— —————

      Hạ Vãn Lộ ở trong phòng bếp nghiêm túc làm bánh, đây là tuyệt kỹ của mẹ, cũng coi là món ăn vặt của Tô Hàng, rất nhiều nơi đều có, nhưng loại này của mẹ giống với người khác làm, coi như là sáng tạo độc đáo, làm cực kỳ mất công và tốn thời gian, Thư Khai và Hiểu Thần đều thích ăn, mà mẹ lại quá bận rộn, có nhiều thời gian và tinh lực như vậy để làm, cho nên, cái người làm chị là đây thể làm gì khác hơn là học làm, nhưng mất ít thời gian thất bại N lần mới học được .

      Hứa với Tôn Tôn làm món ăn vặt này, mấy ngày nay làm ca đêm mãi có thời gian và tinh lực để làm cái này, nếu thực được lời hứa nữa, Tôn Tôn cũng sắp xuất viện rồi, dễ dàng mới đổi ca đêm, thừa dịp nghỉ ngơi, buổi sáng mua nguyên liệu trở lại, buổi chiều luôn bận rộn ở phòng bếp, phải trước lúc cơm tối nhanh chóng làm ra mới được. Lại , từ trước đến nay phải là sở trường của , lại thêm rất lâu chưa làm, đến bây giờ thất bại mấy lần rồi, bồn rửa mảnh hỗn độn. . . . . .

      Mà Tả Thần An vẫn nằm vùng coi chừng ở cửa phòng bếp, hứng thú nhìn làm, bên chỉ chỉ chõ chõ, "Cái này cái này! thích ăn bánh vị trà, tại sao thêm bột Matcha?"

      lườm , "Cũng phải làm cho !"

      Cái gì?! Từ mua nguyên liệu đến tỉ mỉ chế biến, mỹ vị tốn thời gian gần ngày lại phải làm cho hay sao?! Mặc dù biết nên có cảm giác này, nhưng trong lòng lại chua. . . . . ."Vậy. . . . . . là cho ai?"

      "Tôn Tôn!" Đầu cũng ngẩng lên trả lời.

      "Lại là thằng nhóc kia!" Lại dựa vào cái gì? đại soái ca này cũng chưa từng hưởng qua mỹ vị này, tiểu soái ca đó lại được ăn trước?

      "Được rồi được rồi, nhất định có phần của ! Nhưng bánh vị trà hôm nay kịp rồi, ngày khác, ngày khác em đặc biệt làm cho !" giơ tay còn dính đầy bột, nhón chân lên hôn cái môi để làm yên lòng , sau đó tiếp tục bận rộn.

      còn có thể gì? nhìn chằm chằm cái bánh này, chưa hết giận , "Quan tâm nhiều chút, ít quan tâm thắng nhóc đó !"

      "Được được được, biết rồi!" khỏi cảm thấy buồn cười, mắt thấy cái người gần tuổi băm, còn so đo với đứa bé. . . . . .

      lúc này mới có ý kiến, lại nỡ rời , canh giữ ở bên người , nhưng, điện thoại di động của lại vang lên.

      " nhận điện thoại !" thúc giục. Lại vẫn đứng ở bên người như vậy, áp lực bao nhiêu a, khó trách thất bại nhiều lần như vậy. . . . . .

      "Ừ. . . . . ." bất đắc dĩ rời .

      Cuộc gọi này lại là trong nhà gọi tới, giọng điệu của Tiêu Hàn tốt, "Thần An, con ở đâu?"

      "Ở nhà. . . . . ." ngồi xuống, chậm rãi trả lời. Kể từ sau khi biết chuyện Hạ Vãn Lộ gặp phải, càng thêm cảm thấy xa lạ đối với mẹ mình.

      "Công ty cần quản nữa? Thư ký con mấy ngày chưa đến công ty rồi!"

      cảm thấy buồn cười, trong lời mang theo trào phúng, "Mẫu thân đại nhân lúc nào quan tâm tới công ty của con vậy?"

      ". . . . . ." Tiêu Hàn vốn là tìm câu chuyện để , bị trách móc nhất thời im lặng, sau đó vào thẳng vấn đề chính, "Tối nay về nhà ăn cơm, cả nhà đều có mặt, chúng ta triệu tập cuộc họp gia đình! Con phải tới! Nếu , ba con bỏ qua cho con!"

      , đối cái gọi là cuộc họp gia đình có hứng thú, cái nhà đó, càng ngày càng cảm thấy thân thuộc với mình, cả nhà liên hoan cũng tốt, cuộc họp gia đình cũng được, đều có ý định , về phần ba có thái độ gì, lại càng quan tâm, nhưng chợt nhớ tới lời của Tiêu Y Đình ngày đó, trong lòng khó tránh khỏi dao động, đáp ứng, "Được rồi! Con tới!"

      Thời gian hiển thị điện thoại di động là bốn giờ chiều, cũng còn sớm nữa, trở lại phòng bếp, thấy bánh của cũng làm sắp xong rồi, liền , "Heo , tối nay muốn về nhà chuyến, em đồng ý với ?"

      nhìn cái, nhưng ra là hiểu ý tưởng trong lòng , cười cười, "Em hay là , em muốn đưa bánh cho Tôn Tôn ăn!"

      gật đầu cái.

      Trong lòng cũng nghĩ như vậy, người trong nhà khẳng định vẫn cách nào tiếp nhận , cứ như vậy mang trở về, tất nhiên làm cho bị bắt nạt chịu nhục, muốn bị bất kỳ tổn thương nào. . . . . .

      Chỉ là, vẫn lo lắng trong lòng có vướng mắc, tiến lên ôm lấy , cam kết, "Heo , tin tưởng , để cho em chịu uất ức! Bất kể xảy ra ra chuyện gì, bất kể người ta như thế nào, em đều phải nhớ, ngươi em gả là , em chỉ cần băng khoăn đến cảm nhận của là được, lời người khác , em đều xem là đánh rắm!"

      "Em biết! Em để trong lòng! cứ yên tâm , trở về sớm chút, Em làm nóng bánh cho !" ngẩng đầu lên, hôn cái cằm .

      "Ưmh. . . . . . xin lỗi, dễ dàng em mới được nghỉ, nên ăn tối với em!" làm sao bỏ qua cho cơ hội này? Thừa dịp cắn môi triền miên phen mới bỏ qua.

      Lưu luyến buông ra, giúp gói bánh lại, hơn nữa, như lời , giữ lại hơn phân nửa cho mình, mang cho Tôn Tôn chỉ gần nửa, " thôi, đưa em bệnh viện rồi trở về nhà!"

      xem chỉ có thể lắc đầu buồn cười, còn có người đàn ông tích cực như vậy?

      "Đó là đương nhiên! Phúc lợi của có thể chia cho nó gần nửa chính là rộng lượng rồi! Nếu để cho biết, em còn làm cho người đàn ông trưởng thành khác ăn, chờ xử lý em!" Người nào đó rất biết thẹn thùng, còn lấy trái nho từ bánh của Tôn Tôn xuống ăn.
      Last edited by a moderator: 12/12/15
      Chris thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 165: TẢ GIA PHONG VÂN

      • phong vân: biến động, xảy ra biến cố

      Khi Tả Thần An về đến nhà, người trong nhà quả đều đến đông đủ, ba mẹ, cả, chị dâu, Thần Hi Tống Sở, mỗi người đều làm chuyện của mình, thấy , bộ dáng ai cũng lộ ra mấy phần quỷ dị, hội nghị gia đình lần này, hiển nhiên là nhằm vào ?

      Y Thần cùng Hạo Nhiên vốn đùa giỡn, vừa vào cửa, Y Thần liền nhào tới, lớn tiếng hoan hô, "Cậu ! Cậu vể rồi!"

      Cái tiểu tinh linh này!

      Y Thần hôm nay mặc bộ váy màu hồng, đeo cái băng đô nút hình bướm cùng màu, ánh mắt lấp lánh, đáng khiến nhớ tới chủ đề trong phòng ăn của hai cũng là hình mèo hel¬lokit¬ty. Y Thần ở nhà thích mang dép, hai cái chân trần chạy như bay mặt đất, giống như tại ngực gãi cái để cho trái tim mềm mại ít. . . . . .

      "Tiểu Quai Quai!" nhịn được ôm bé giơ lên cao, chọc cho Y Thần cười khanh khách, "Nhớ cậu rồi sao?"

      "Nhớ!" Y Thần ôm cổ của , ở mặt của hôn cái kiêu.

      mặt ẩm ướt mềm mại nhất thời tê dại đến trong lòng , cái này cùng với nụ hôn của tình nhân hoàn toàn bất đồng, đây là thuần khiết, ngây thơ, thân cận, giống như con hôn ba ba vậy, trong nháy mắt đó, lại để cho trong lòng tràn đầy cảm động, hơn nữa, sau khi biết Hạ Vãn Lộ thể có đứa bé, bỗng dưng, loại cảm động này càng thêm thăng hoa. . . . . .

      kìm lòng được nắm chặt cánh tay bé, ở mặt Y Thần, cổ, ngực, khẽ cắn từng cái, vừa cười hỏi bé, "Là nơi nào nhớ cậu ? Nơi này? Nơi này? Hay là nơi này?"

      Có thể là do nhột bé, Y Thần lắc lắc thân thể bé cười to, dùng ngón tay út mềm mại chỉ từ đầu đến tim, "Nơi này nơi này nơi này, khắp nơi đều nhớ! Trong lòng là nhớ nhất!"

      " là ngoan! hổ là bảo bối của cậu !" ôm Y Thần về phía trước, mới phát bên chân còn bảo bối đứng! "Hạo Nhiên! Có nhớ cậu hay ?" cười hỏi.

      Hạo Nhiên rất xem thường cau mũi cái, "Chỉ có nha đầu kia mới làm nũng mà thôi!"

      "Mới phải! Cậu cũng nhớ em, cậu cũng phải là nha đầu! tin hỏi Tiểu Bàn mà xem! Tiểu Bàn, có đúng ?" Y Thần lập tức phản bác, còn kiên quyết muốn kéo Tiểu Bàn đến bên cạnh mình, Tiểu Bàn thực đúng là rất có quyền uy trong lòng bọn chúng.

      Tả Tiểu Bàn hôm nay ở trường học nghịch ngợm, mới vừa bị cha giáo huấn xong, lúc này cúi gằm đầu có tinh thần gì cả, nào có thời gian để ý hai đứa em , tức giận vung tay, " , em phiền toái, đừng đến phá !"

      "Ai là em chứ! Hừ. . . . . ." Y Thần mất hứng thầm, "Đừng chê em là em phiền toái, lớn lên chắc chắn hai người các nhất định đều tìm em phiền toái này để khuyên bà xã!"

      Lời này cũng chọc cười mọi người, vốn là khí vẫn có chút nghiêm túc nhưng trong nháy mắt này thoải mái hơn ít, Tả Thần Viễn khỏi cảm thán, " tại đứa đều trưởng thành sớm như vậy sao? Chuyện này có người nào dạy sao!"

      "Trưởng thành? Tiểu Bàn nhà chỉ sợ còn sớm hơn! Em chính là nghe ở vườn trẻ nó còn nhận được ít thư tình đâu!" Tả Thần Hi nghe được cười trêu ghẹo Tiểu Bàn.

      Tả Tiểu Bàn tâm tình tốt, vậy lại còn lấy bé ra trêu đùa? Muốn xù lông rồi, "! Cái này mà được kêu là thư tình sao? Được kêu là thư tình sao?"

      "Ơ, vẫn còn ngượng ngùng sao!" Tả Thần Hi cười.

      Mọi người ai cũng cười, bạn học Tả Tiểu Bàn nổi giận rồi, bỏ lại câu, "Con ăn cơm tối!" Sau đó đùng đùng trừng mắt bước lên lầu.

      Tả Thần Hi càng cảm thấy buồn cười, "Xem ra là em gây họa rồi. . . . . . Vậy phải làm sao bây giờ? ăn sao con?"

      "Yên tâm ! Chỉ cần vừa dọn món ăn lên bàn, con heo kia của nhà chúng ta nhất định chạy ào tới, nếu ngày nào đó ăn, chị càng vui vẻ hơn, để cho nó giảm cân!" Người mẹ vô lương của bạn học Tiểu Bàn cứ như vậy ở sau lưng bố trí (tính kế) con trai.

      Tả Thần Viễn nhịn được cũng tới tham gia náo nhiệt, ôm eo của bà xã, "Cũng biết con heo tham ăn kia là di truyền từ con heo lớn nào? Bà xã, chỗ này lại nhiều thêm chút thịt nữa rồi. . . . . ."

      "Tả Béo! muốn bị đánh phải ? Lấy móng vuốt của ra!" Loan Loan nghe vậy tức giận dùng sức vỗ mu bàn tay của chồng, mở bình ai mà biết trong bình có gì, cả đời đều muốn cười nhạo béo sao? Nhưng vì cái gì mỗi lần muốn giảm cân lại cho phép? Còn phụ nữ có thịt chút mới có thể ?

      Thấy bà xã của cậu lớn kêu lên, Y Thần chợt nhớ tới cái gì, thần bí ở bên tai Tả Thần An , "Đúng rồi, cậu , hôm nay bà ngoại bảo cậu trở về là muốn cùng cậu chuyện cưới vợ của cậu. . . . . . Bà nội rất tức giận, cậu phải coi chừng!"

      Wow, còn có thể có mật báo! thể thương bé!

      "Ừ! Cám ơn Y Thần! Cậu chuẩn bị tâm lý!" để Y Thần xuống, tính toán biết mẹ già nhà cái chuyện gì đây, cũng để ở trong lòng, dắt tay bé của bé ngồi ghế sofa, thuận tay cầm lấy khối rôbít Y Thần vừa mới chơi lúc nãy xoay lại.

      "Cậu , cậu cũng biết chơi sao? Cháu cùng trai làm cả buổi chiều nhưng còn chưa có làm được. . . . . ." Y Thần rất là buồn bực .

      "Ừ. . . . . . Cậu thử chút!" Cái này là lúc đọc sách có học qua chút, khối rôbít trong tay nhanh xoay chuyển, mười mấy giây sau, giao cho bé khối rôbít hoàn chỉnh.

      Y Thần quả sợ ngây người, dùng ánh mắt vô cùng sùng bái nhìn , "Cậu , cậu quá xuất sắc rồi! giỏi!"

      nhéo cái mũi của bé, "Cái này, có phương pháp đấy! Bất luận làm chuyện gì, chỉ cần phương pháp đúng, là có thể làm được việc lớn! Cậu cả cũng có thể chơi nhanh như vậy, ba con cũng có thể!"

      "Cậu , cái gì gọi là làm được việc lớn?" Y Thần nghi ngờ nhìn , sau đó nháy mắt giải thích, "Là giống như cố gắng chơi khối rôbít sao? Cậu dùng phương pháp đúng, nên tốn rất ít thời gian là có thể hợp lại, Y Thần phương pháp đúng, cố gắng buổi chiều cũng ra được?"

      "WOW! Con quá thông minh!" Đứa này năng lực lĩnh ngộ phải loại thấp, Tả Thần An tự đáy lòng than thở.

      "Thế nào làm được chỉ có bé trai đây?" Hạo Nhiên phát quy luật, sau đó rất tự đắc kỳ thị em , "Em chính là đần!"

      " mới đần! cũng có làm được!" Y Thần cũng phục.

      "Chờ đến lúc lớn như cậu cũng có thể làm được! Đến lúc đó dạy cho em!" Hạo Nhiên tự nhận là rất rộng rãi .

      Y Thần là em phiền toái gặp phải kỳ thị như vậy thế nào có thể chịu thua, rất tỏ vẻ chu mỏ, "Em mới cần dạy! Em tại liền nhờ cậu dạy em!"

      "Vậy. . . . . . Cậu cũng là cậu của . . . . . ." Hạo Nhiên giảm kiêu ngạo xuống, lấy lòng nhìn Thần An, "Cậu , cũng dạy cháu được ?"

      "Dạy! Cả hai đứa cậu đều dạy!"

      mới vừa cầm lên khối rôbít, Tiêu Hàn liền bắt đầu kêu, "Cơm cũng dọn xong rồi! Còn phải đưa đến tận tay các người sao?"

      Tính huống tốt. . . . . . Mẫu thân đại nhân tâm trạng được tốt. . . . . .

      Đám người Tả Thần Viễn lập tức buông chuyện trong tay hướng phòng ăn tới.

      Tả Thần An cũng buông xuống khối rôbít, tay dắt Y Thần, tay dắt Hạo Nhiên, giọng , "Ăn cơm trước , cơm nước xong dạy!"

      Tả gia có quy củ, lúc ăn cơm chuyện làm ăn, học tập, cho cãi vả, phê bình đứa bé, cho nên, bữa cơm này cũng ăn khá yên lặng.

      Trong lúc đó, thề ăn cơm Tả Tiểu Bàn xuống lầu, bên bàn ăn ngừng lượn qua lượn lại, lát lại ở bên này, lát lại ở bên kia, dĩ nhiên, chết cũng ngồi xuống ăn cơm, người ta cũng thề rồi còn gì. . . . . .

      Cho nên, vô luận Tiêu Hàn gọi như thế nào, dùng thức ăn ngon hấp dẫn như thế nào, cũng thể thay đổi Tả Tiểu Bàn cũng ngẩng đầu ưỡn ngực tiếp tục qua lại, cho đến khi, Tả Thần Viễn gầm lên tiếng, "Tả Tiểu Bàn, con lăn lại đây ăn cơm cho ba!"

      Bạn học Tiểu Bàn mới như chim sợ ná, bịch cái ngồi xuống chỗ ngồi của mình, len lén nhìn thức ăn ngon đầy bàn nuốt nước miếng cái, ngoài mặt nhưng vẫn là bộ dạng chịu uất ức bị buộc tới dùng cơm, thậm chí quên chỉnh ba câu, "Ông cố qua, lúc ăn cơm cho phép la rầy con . . . . . ."

      "Con ăn dĩ nhiên bị mắng, ăn mới phải bị mắng!" Tiêu Hàn gắp cho cháu nội đùi gà mình thích ăn nhất, trong ba đứa bé này, cũng chỉ có Tiểu Bàn còn thích ăn đùi gà, hai đứa kia nhìn thấy đùi gà chỉ lắc đầu ngầy ngậy.

      Tả Tiểu Bàn cắn miếng đùi gà, rất là tức giận, "Hừ, là mọi người ép con ăn!" Tiếng vừa dứt, liền vùi đầu vào công việc ăn cơm.

      Tả Thần Viễn cùng Loan Loan nhìn nhau cười tiếng, đứa con này, còn có chiêu này, cũng được, như vậy ba mẹ cũng nên phối hợp chút. . . . . .

      Từ đầu đến cuối, có hai người câu đều . là Tống sở, Tống Sở về Tả gia luôn luôn chuyện nhiều lắm, mở miệng tất nhiên là công việc, cho nên, ở cho công tác trong trường hợp, cơ bản cũng là khó khăn lắm mới mở miệng ; còn là Tả Tư Tuyền, Tả Tư Tuyền bình thường trong trường hợp cả nhà họp mặt, rất vui vẻ cùng con trai, con rể uống mấy chén, nhưng hôm nay hề đề cập đến chuyện này, xem ra, là có đại sắp xảy ra?

      Tả Thần An bình tĩnh chờ đợi . . . . . .

      Ăn cơm tối cuối cùng cũng kết thúc, Tiêu Hàn bảo Tả Tiểu Bàn trước mang em trai em lên lầu, những người còn lại lưu lại ở phòng khách Tả gia bắt đầu hội nghị gia đình.

      Hội nghị dĩ nhiên là do Tiêu Hàn tự mình chủ trì, mở miệng liền thẳng vào vấn đề, tuyệt quanh co, dĩ nhiên, nhân vật chính lần này là Tả Thần An.

      "Thần An, mẹ hỏi con, trong lòng con rốt cuộc có còn người mẹ, người ba này nữa hay ?" Này từ khi bắt đầu, khí liền bị Tiêu Hàn làm cho giống như chuẩn bị đánh nhau!

      Tả Thần An rất muốn hỏi, vậy trong lòng các ngươi có xem tôi là con trai của mình hay ? Chỉ là, đây phải là phong cách lạnh nhạt trước nay của , cho nên, nhếch miệng mỉm cười, "Mẹ, ngài tự mình cảm thấy thế nào?"
      Last edited by a moderator: 12/12/15
      Chris thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 166: Muốn chúng ta, hay là muốn nàng

      "Mẹ cảm thấy? Mẹ căn bản là sinh ra đứa con trai này! Cả ngày nhà ở, ba tháng năm cũng thấy mặt lấy lần, điều này cũng cho thôi , ngay cả kết hôn chuyện lớn như vậy cũng tự mình chủ trương? !" Lần này Tiêu Hàn rất tức giận, lời trước nay chưa từng sắc bén như vậy, mặt trắng nõn bởi vì tức giận mà sung huyết đỏ bừng, ngay cả đôi môi đều khẽ phát run.

      Đây là Tả phu nhân nổi tiiếng trấn định tự nhiên thành thạo thương trường sao?

      Tâm trạng Tả Thần An "bộp" cái trùng xuống, ra là biết. . . . . . Lúc đầu còn khiếp sợ, nhưng rất nhanh liền bình thường trở lại, chuyện này sớm hay muộn cũng biết, vừa đúng lúc giúp tiết kiệm bớt thời gian suy nghĩ biện pháp tới hồi báo, chỉ là biết người nào mật báo? và Hạ Vãn Lộ ở cũng chỗ với nhau chuyện này có rất nhiều người biết, nhưng biết được việc bọn họ kết hôn cũng nhiều lắm. . . . . .

      Trong nhà trừ Tả Tư Tuyền những người khác cũng đều biết kiện này, tất cả đều kinh ngạc nhìn Tả Thần An, vốn là mọi người đều cho rằng hôm nay hội nghị gia đình là vì hôn Thần An cùng Diệp Khả Tâm, ngay sau đó, Thần Hiliền minh bạch mọi chuyện, nhìn Thần An, lại nhịn được ngẩng đầu nhìn lầu, cuối cùng cúi đầu.

      Thấy thủy chung lời nào, Tiêu Hàn càng thêm tức giận, đập bàn cái, "Con cũng tính toán giải thích cho mọi người sao?"

      lúc này mới lười biếng đáp lại, còn mang theo vài phần giễu cợt bất cần đời, "Giải thích? Mẹ phải cũng biết rồi sao? Con còn giải thích cái gì? Con kết hôn, đơn giản chỉ có như vậy!"

      "Cái gì gọi là con kết hôn đơn giản chỉ có như vậy? !" Trong phòng khách, Tiêu Hàn giọng sắc bén vang vọng, đây là lần đầu tiên mấy em nhìn thấy mẹ đại nhân chuyện mà rống như vậy. . . . . .

      Ngồi ở bên cạnh Tả Thần An, Thần Hikhông khỏi lôi kéo ống tay áo của , nhắc nhở chú ý, đừng tìm cách đối nghịch với mẹ. Tả Thần An vụng trộm vỗ vỗ tay của , bày tỏ mình biết chừng mực.

      Tiêu Hàn kích động dùng ngón tay chỉ vào , "Con thằng nhóc thúi tha! Mẹ mười tháng hoài thai sinh ra con, lại nuôi con lớn đến bây giờ, chính là nuôi đứa nghịch tử để đến chọc giận ta sao?"

      Tả Thần An cảm thấy thể lý, ra cần thiết phải đến bước này, để cho thuận lợi cùng Hạ Vãn Lộ kết hôn, Hạ Vãn Lộ là người ưu tú như vậy, nhất định người con dâu tốt, người vợ hoàn mỹ, tại sao phải như vậy chứ? Đây quả thực chính là do mẹ tự tìm khó chịu. . . . . .

      Chỉ là, chuyện đến bước này, cũng thể nào thay đổi nữa? Những lời ngày hôm nay tựa hồ cũng cần thiết tiếp tục nữa, mẹ kích động như vậy, cho dù có chuyện gì cũng thể giải quyết, nhìn tình huống này, đoán chừng mẹ cả đời cũng tiếp nhận Hạ Vãn Lộ, vậy còn có cái gì đáng để đây?

      đứng dậy, còn là bộ dạng bất cần đời kia, "Mẹ đại nhân bớt giận, nếu con khiến ngài muốn gặp như vậy, vậy con xin phép được chưa, tạm biệt!"

      xoay người, sắc mặt như chùm đèn thủy tinh phát ra ánh sáng lành lạnh bao trùm cả căn phòng cao cấp.

      "Đứng lại cho mẹ!" Sau lưng vang lên tiếng rống lớn hơn cùng tiếng vỗ bàn to, ngay sau đó khay trà cái ly cũng oanh liệt hi sinh.

      "Thần An! Ngồi xuống!" Tả Thần Viễn cùng Thần Hicũng gấp như kiến nằm chảo, lo lắng cho em trai bị thua thiệt, cha luôn luôn nghiêm khắc, lúc này mà tức giận, chỉ sợ chịu nổi thôi. . . . . .

      "Còn có việc sao?" thậm chí quay đầu lại, đưa lưng về phía cha mẹ hỏi.

      "Buồn cười! Gia quy nhà họ Tả có đưa lưng về phía cha mẹ chuyện sao? Tả Thần An! Con càng ngày càng quá đáng rồi!" Tả Tư Tuyền cả giận .

      Tả Thần An phải người hay kích động, từ trước đến nay xử luôn mạch lạc ràng, vội hấp tấp, nhưng lần này cũng là cố chấp, nhất quyết chịu xoay người, thủy chung đưa lưng về phía bọn họ, đợi Tả Tư Tuyền cho hết lời, tiếp tục cất bước ra ngoài.

      "Loảng xoảng!" Tiếng đồ sứ vỡ vụn dưới chân phát ra, bắp chân thậm chí cảm thấy có mấy giọt nước nóng văng tung tóe trúng mình.

      cần nhìn cũng biết, đúng là cha đập cái ly ở bên chân rồi. . . . . .

      "Ngươi cút cho ta!" Tả Tư Tuyền quyền uy bị khiêu khích, lửa giận thiêu đốt đến điểm cao nhất.

      ngược lại có cảm giác gì, bị dọa sợ là Tả Thần Viễn cùng Thần Hi, hai người hàng cùng chạy tới bên cạnh , gắt gao túm chặt lấy cho phép rời , đồng thời, Thần Hi giọng đối với , "Em đừng ! Ngồi xuống chuyện đàng hoàng được sao? Em cứ như vậy bỏ , ba mẹ vĩnh viễn cũng thích ấy!"

      " cần bọn họ thích. . . . . ." giọng điệu trả lời tuy nhàng, nhưng trong con ngươi cũng là mười phần kiêu căng.

      Thần Hi vẫn như cũ gắt gao lôi kéo , "Nhưng em cũng phải vì ấy suy nghĩ chút! Nếu như ấy biết em vì mình mà cùng người nhà náo loạn vui, ấy nhất định rất khổ tâm?"

      Tả Thần Viễn cũng lôi trở về, kề bên tai , "Em chịu thiệt thoài lần thôi được sao? Có chuyện gì ngồi xuống rồi , sau này chúng ta còn nhiều thời gian mà!" Sau đó cùng Thần Hi hợp lực, kéo đến trước mặt cha mẹ, vỗ vỗ vai .

      đứng nghiêm.

      "Tả Thần An! Con học nhiều nền giáo dục như vậy, đọc nhiều năm sách vở như vậy, cũng rất nhiều nơi? Hiếu thuận phải đứng lên đầu, vậy hiếu của con ở đâu? Đều càng lớn càng chững chạc, con lại càng lớn càng hồ đồ! Mau hướng mẹ con lời xin lỗi!" Tả Tư Tuyền ra lệnh.

      Nếu như xin lỗi xong mà có thể , vậy xin lỗi! Chỉ là, cái này cũng đại biểu làm sai! " xin lỗi!" cứng rắn , thậm chí gọi tiếng "Mẹ".

      Tả Tư Tuyền vẫn còn phân nửa tức giận chưa phát tát, bị Tiêu Hàn ngăn cản. Tiêu Hàn là người thông minh, giải quyết mâu thuẫn này nhất định cần người mặt đen đóng vai phản diện, nếu Tả Tư Tuyền phát hỏa, bà cũng cần phải tiếp tục phát giận, tránh cho đẩy con trai càng ngày càng xa, cho nên, vào lúc này bà ngược lại thay đổi giận dữ lúc trước bây giờ cũng hòa hoãn hơn nhiều rồi, điều này đủ để minh chứng Tả phu nhân khéo léo mạnh mẽ, lửa giận muốn thu muốn phát vô cùng tự nhiên.

      "Thần An. . . . . ." Bà đổi thành tiếng thở dài, "Con cũng quá hiểu chuyện rồi, bảo sao mẹ cùng cha con tức giận được? Làm cha mẹ, ngậm đắng nuốt cay nuôi lớn con, vui vẻ nhất là lúc thấy con mình thành gia lập nghiệp, chúng ta mong con kết hôn bao lâu! tại tốt rồi, cưới cũng cưới rồi, dâu ngay cả cái liếc mắt cũng cho chúng ta gặp, con cho chúng ta người làm cha mẹ này thành cái gì? Chúng ta lại muốn người ta cao sang quyền quý, tối thiểu con kết hôn cũng để cho chúng ta chào hỏi chứ? Nếu , chúng ta mất trắng đứa con nuôi bao nhiêu năm này rồi? Con xem chút, cả, chị hai con, đứa nào kết hôn phải theo từng bước từng bước mà tiến tới? Đây là tôn trọng tối thiểu đối với chúng ta!"

      Tả Thần An hiểu rất mẹ mình, giỏi nhất là lời ngoan tiếng ngọt, khỏi lạnh nhạt, "Nếu như mẹ tức giận chỉ là vì con trước đó có cùng mọi người thương lượng, vậy con sai lầm rồi, con xin lỗi! xin lỗi, mẹ, còn có chuyện khác phải làm? là phải rời trước!"

      Tiêu Hàn tất nhiên chỉ vì khách sáo, vất vả kéo trở lại, có đạt tới mục đích dễ dàng thả , tiếp tục khuyên, "Thần An, chúng ta cùng Diệp gia có hôn ước! Làm sao con có thể tùy hứng như vậy? cũng liền cùng người khác kết hôn, con xem sau này mẹ và ba con phải thế nào gặp người khác? Con ba mẹ sau này phải làm sao? Còn nữa, con dâu là do mẹ và cha con chọn trúng, người ta cũng đợi con bao nhiêu năm, con cuối cùng cũng nên cho người ta cái công đạo chứ?"

      Tả Thần An thầm buồn cười, vừa ý hôn ước, có thừa nhận qua sao, muốn công đạo với ? "Mẹ, người đến tột cùng muốn cái gì? Nếu hôn ước cho tới bây giờ chính là người vẫn cố gắng vung trồng! Con sớm cùng mẹ ràng, con cùng ấy thể nào! Cho nên, con có gì phải chịu trách nhiệm, nếu như nhất định đòi công đạo từ chỗ con, đó chính là mời ấy đến tiệc cưới của chúng con!"

      "Con hỗn láo! Mẹ có dạy con làm người vô trách nhiệm như vậy sao!" Tiêu Hàn lại lần nữa nổi giận.

      càng cảm thấy buồn cười, "Con thế nào chịu trách nhiệm? Con đồng ý lúc nào? Mẹ, nếu như người gọi con tới chỉ để mắng con, người vui vẻ mắng chửi , con nghe là được!"

      ", mẹ phải mắng con! Mẹ là nghĩ cho con biết, có trải qua đồng ý của mẹ và cha người con dâu này chúng ta thừa nhận! Trong lòng mẹ, Khả Tâm vẫn là con dâu tốt nhất mà mẹ chọn!" Tiêu Hàn nghiêm mặt .

      "A" bật cười, "Mẹ, người thừa nhận nhưng luật pháp thừa nhận, chẳng lẽ mẹ cảm thấy mình so với luật pháp còn lớn hơn sao?"

      "Khốn kiếp! Con nhăng cuội cái gì đó? !" Tả Tư Tuyền nghe lời của , vỗ bàn la lớn.

      "Tốt! Con khốn kiếp! Nếu còn chuyện gì khác để ? Con phải , bất kể trong lòng các ngươi ai là con dâu, con bây giờ kết hôn, đây là , con cuối cùng cũng thể phạm tội trùng hôn được? Ngủ ngon!" lần thứ hai chuẩn bị .

      "Đứng lại!" Tiêu Hàn lại lần nữa gọi lại , tỉnh táo mà ràng cho biết, "Chúng ta dĩ nhiên để cho con phạm tội trùng hôn, con có thể. . . . . . Ly hôn!"

      Con đột nhiên xoay người lại, hơn cả khiếp sợ là tức giận, từ trong hàm răng nặn ra ba chữ, " có khả năng!"

      " có gì là thể!" Tiêu Hàn khuôn mặt lạnh lẽo, dung nhan đoan trang lên kiên quyết, "Giữa cha mẹ và người phụ nữ kia con chọn ai, muốn chúng ta, hay là muốn nó! ?"

      Tả Thần An quả khó có thể tin, xã hội đại như thế này nhưn còn cha mẹ cùng gia đình như vậy? Tốt, là con, muốn tới bước cuối cùng kia, cho nên nhịn hơi, hỏi, "Mẹ, muốn như vậy sao? Con muốn các người, cũng muốn ấy, thể được sao?"

      hiểu mẹ, oán hận mẹ, nhưng là , còn chưa có nghĩ tới muốn cùng bà quyết liệt như vậy. . . . . .

      " thể!" Tiêu Hàn như chém đinh chặt sắt, sắc mặt càng kéo căng hơn.
      Last edited by a moderator: 12/12/15
      Chris thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 167: Gia pháp

      muốn dồn ép sao?

      ngưng mắt nhìn sắc mặt tái xanh của mẹ mình, trong lòng dần lạnh.

      Trước mắt ngừng xuất dáng hình Hạ Vãn Lộ ở trong lòng khóc thành tiếng, còn có từng tiếng khóc lóc nỉ non của , em bao giờ có thể sinh con, bao giờ có thể nữa rồi……

      Từng hàn băng lãnh nhè len lỏi vào lòng, cuối cùng làm lòng kết thành băng……

      Nhưng mà, đồng thời cũng làm đầu óc rối rắm, còn có tay sau khi phẫu thuật mẹ vẫn ngày đêm chăm sóc tận tình, bất kể bạo phát bản tính thiếu gia đến cỡ nào, bất kể tự hành hạ giận mình đến đâu, Tiêu Hàn vẫn chảy nước mắt kiên trì ở bên cạnh ……

      Mâu thuẫn như vậy làm cho lòng đau như xoắn lại, bất kể dứt bỏ bên nào đều làm đau đớn nhất!

      Nhưng mà, mặt mẹ lạnh như băng còn đợi lựa chọn, kềm chế tâm tình phập phồng cùng nội tâm hỗn loạn, đứng thẳng người, thái độ cứng rắn cùng dáng với mẹ mình, “Con, buông bỏ ấy!”

      “Chát”! Thanh thanh thúy vang lên, mặt liền hằn cái dấu tay.

      Tiêu Hàn đánh cái tát này, cả người sau khi đánh vẫn còn tức giận đến phát run, chỉ vào Thần An, giọng cũng thay đổi, “Được! Được lắm! Đây chính là đứa con trai tôi thương nâng niu trong lòng bàn tay đó! Vì biết , ngay cả cha mẹ tổ tông con trai tôi cũng cần!”

      Nửa bên mặt của Tả Thần An hằn năm dấu ngón tay đỏ bừng, nhưng mặt vẫn cứ đơ ra, dấu hiệu thừa nhận sai lầm.

      Tiêu Hàn trách mắng giống như đấm vào đống bông vải, lên tiếng, chút thanh cũng có, bà giận quá rồi, ngược lại nổi giận với Tả Tư Tuyền, “Ông xem xem con của ông kìa! Ông tự xem ! Ông hỏi nó, có phải muốn cần đến nhà họ Tả này luôn rồi!”

      lớn tiếng như vậy, tự nhiên cần bà truyền đạt cho Tả Tư Tuyền, cũng nghe thấy, khỏi cười lạnh, “Con họ Tả, đây là thực thể thay đổi, cũng thể lựa chọn. Cho tới bây giờ, phải là con nhớ đến gia đình mình, mà chính là mọi người buông tha cho con! Nếu như con có thể lựa chọn, con thà rằng phải họ Tả!”

      “Họ Tả làm cho con mất mặt sao?” Lần này giận dữ mắng mỏ là Tả Tư Tuyền, làm cha, nghe con trai như vậy, chạm đến kiên nhẫn đến cực hạn, Tả Tư Tuyền tức giận vỗ bàn, “Quỳ xuống cho ta! Thần Viễn, lấy gia pháp!”

      “Ba……” Tả Thần Viễn khó xử khuyên can, “Thôi , lớn như vậy còn bị gia pháp, làm con trẻ chê cười!”

      Tả Tư Tuyền nghiêm túc dạy con trước sau như , Tả gia chịu ảnh hưởng lớn từ ông nội Tả, thi hành tác phong quân nhân, mà thiên chức quân nhân chính là phục tùng, cho nên, ba đứa trẻ Tả gia, như Tả Thần An phản nghịch như vậy, vâng lời cha mẹ như vậy, Tả Tư Tuyền sao có thể dễ dàng tha thứ? Vì vậy, chút do dự tiến hành gia pháp, lại cho phép bất cứ người nào cầu xin cho , Tả Thần Viễn vừa , khác nào như châm dầu vào lửa.

      “Trưởng thành thế nào? Trưởng thành cánh cứng cáp rồi? Có thể thoát khỏi quan hệ cha con với tôi hay sao? Tôi cho các người biết, cho dù muốn đoạn tuyệt quan hệ cha con, cũng phải bị tôi đánh rồi muốn gì hẵng ! Còn mau tới đây? Con còn muốn nghe lời như vậy? Cũng muốn đoạn tuyệt quan hệ với tôi hay sao!?”

      Buổi chuyện này sao Tả Thần Viễn cũng thể phản bác được, đồng tình liếc nhìn em trai, lấy gia pháp.

      Gia pháp nhà này nghe là ông nội dùng để quản giáo ba, được xem như gia bảo, khi còn bé ba người bọn họ cũng từng bị qua, nhưng kể từ khi Thần An vào trung học, cũng chưa từng thấy nó xuất , hôm nay, nó lại tái xuất giang hồ……

      Cầm gia pháp, Tả Tư Tuyền giơ lên cao, quát lên, “Còn mau quỳ xuống!”

      Tả Thần Viễn và Thần Hi ở bên ngừng nháy mắt với , ý là muốn đừng có chọi cứng, đây là thời điểm thích hợp để nhận tội, lại giả vờ như thấy, thẳng tắp quỳ xuống.

      Tả Tư Tuyền hỏi Thần An lần cuối, “Biết sai rồi sao?”

      Đầu Tả Thần An ngước lên, “Con trai ngu ngốc!”

      “Con……” Tả Tư Tuyền giận kinh khủng, gia pháp nặng nề quất xuống, đánh vào lưng .

      đau đến cả người run lên, chỉ là lập tức chịu đựng, lần nữa lại quỳ thẳng tắp.

      “Biết sai rồi sao?” Tả Tư Tuyền lại hỏi.

      lại còn ưỡn ngực, lần này câu cũng .

      Tả Tư Tuyền giận quá, lại lần đánh xuống, trở tay, quất vào bộ ngực của , trận đau đớn làm cho nhịn được lung la lung lay.

      “Còn biết lỗi sao?” Từng cái từng cái roi của Tả Tư Tuyền ngừng nghỉ quất lên người , cuối cùng ngay cả Tiêu Hàn cũng phải đau lòng, vội vàng nháy mắt với con Thần Hi.

      Thần Hi sớm bị màn này dọa sợ, mặc dù lúc cũng từng bị cha dụng gia pháp, nhưng chỉ là đánh hai ba cái là xong chuyện, lần này bị đánh như vậy biết Thần An có bị đánh cho đến chết hay , trong lòng khẩn trương, lại dám nhiều chuyện, chỉ sợ chọc ba giận thêm, em trai càng thêm gặp nạn, lúc này nhận được ám chỉ của mẹ, lập tức khóc lóc chạy tới, ôm em trai để cho ba đánh tiếp, “Ba, đủ rồi, em trai nó biết lỗi rồi, đánh nữa có thể xảy ra chuyện! Em trai chịu nổi nữa đâu!”

      “Chịu nổi? Lúc nó tuyên bố còn là người nhà họ Tả sao nó nghĩ đến chuyện chịu nổi?! Hừ! chịu nổi! chịu nổi tốt nhất đánh cho chết luôn! Cũng cần phải đoạn tuyệt quan hệ cha con với ta!” Cục tức Tả Tư Tuyền còn chưa tiêu hết, nhưng thấy Thần Hi bảo hộ Thần An quá kín kẽ, muốn đánh cũng nhất thời tìm được khe hở nào, giận dữ ném luôn roi gia pháp, vì vậy cũng kết thúc.

      Mặc dù như thế, Tả Thần An vẫn bị đánh rất thảm, trước ngực và sau lưng đều nóng rát. từu từ đứng dậy, khe khẽ mở tay Thần Hi, chậm rãi : “Con bất hiếu cũng được, con phản nghịch cũng được, đều là lỗi của con, có bất cứ quan hệ gì với ấy! Lỗi của con, con cam tâm tình nguyện chịu phạt, xem như con tự làm tự chịu! Mọi người ngày nào đó nghĩ tới thấy vừa mắt, có thể đánh con thêm lần nữa là được! Nhưng mà, ngàn vạn lần được tổn thương ấy! Nếu như ấy mất cọng tóc, con cũng có bản lãnh nháo loạn cả thành Bắc Kinh!”

      “Con……” Tả Tư Tuyền nhất thời bị làm tức đến nên lời.

      “Ba, nếu ngài nguyện ý nghe con gọi tiếng ba. Bây giờ mắng cũng mắng xong rồi, đánh cũng đánh xong, ngài giữ lại chút thể lực để lần sau đánh tiếp ! Nếu như hôm nay ngài có ý định nhốt đứa con trai này, vậy con đây! Ba, mẹ ngủ ngon!” xong dừng lại lát, tựa như đợi Tả Tư Tuyền bắt nhốt.

      dường như, đợi khoảng mấy giây nhưng có động tĩnh gì, xoay người rời .

      Tiêu Hàn kéo tay chồng mình, ý bảo ông mở miệng giữ lại, Tả Tư Tuyền lại vung tay lên, “Cút cút! Coi như đứa con trai này bị chết non! Lão tử chưa từng sinh đứa con này!”

      Tả Thần An rời cũng hề quay đầu lại, kết quả thế này muốn, có ai đau hơn so với !

      Tả Thần Viễn cũng nhìn sắc mặt của lão cha mà đuổi theo, ra cũng phải chú ý đến cảm thụ của ba mình, làm con trai lớn, hơn nữa cũng làm ba, có lẽ hiểu ba hơn so với em trai, em . Mặc dù ngoài miệng ba chuyện độc mồm độc miệng, thế nhưng chỉ là tức giận nhất thời, máu mủ ruột thịt, sao có thể dễ dàng cắt đứt như vậy? Người làm ba, bản tính chính là luôn luôn muốn chứng minh quyền uy của mình……

      “Thần An!” Lúc đuổi theo tới nơi, Tả Thần An chuẩn bị lên xe, vội vàng gọi em trai lại, “Thần An, hôm nay em là hồ đồ!?”

      Tả Thần An tung hứng chìa khóa xe trong tay, tâm tình vẫn chưa bình ổn, “ cũng em hồ đồ? cả, kính xin nghĩ tới tình dành cho Loan Loan mà hiểu cho lòng em, nếu có người muốn ép ly hôn với Loan Loan, làm thế nào?”

      Tả Thần Viễn vỗ vỗ vai , “ phải có ý này, mọi việc phải lưu con đường sống, cùng chơi cứng với ba mẹ tốt chút nào, em hoàn toàn có thể lùi bước, co được dãn được, ngoài mặt có thể đồng ý nghe theo, sau này lại tính toán tiếp tốt sao? nên huyên náo đến người ngã ngựa đổ (làm lớn chuyện đến cả hai bên đều được gì), chính em cũng bị thiệt!”

      Ngoài mặt đồng ý nghe theo?

      suy nghĩ, vẫn kiên định lắc đầu. “!”

      Chỉ chữ, cũng muốn gì thêm nữa.

      cần phải làm cái việc giả vờ này. và Hạ Vãn Lộ nhau, vốn nhiều gian nan chông gai, cho tới bây giờ Hạ Vãn Lộ còn lo được lo mất, đây đều phải tự khuyến khích mình, quyết buông tha, tuyệt dao động, nếu như ở chỗ mấu chốt này, còn giả vờ nghe theo, nghi ngờ có người cố tình đưa tin cho Hạ Vãn Lộ luôn ấy chứ, nghi ngờ làm cho hôn nhân bọn họ gia tăng thêm nhân tố ổn định, cần gì phải thế?

      Có lẽ, ở thương trường có thể đằng làm nẻo, thủ đoạn ngươi lừa ta gạt, nhưng phương diện tình và hôn nhân, muốn tuyệt đối lời giữ lời. , muốn , từ trong ra ngoài, thể nghi ngờ! Chủ yếu nhất, biết, bất kể chọn lựa cách nào, mẹ cũng đồng ý cho Hạ Vãn Lộ vào cửa, cho nên, có dùng sách lược gì cũng đều vô dụng!

      Tả Thần Viễn thấy như thế, cũng nhiều, chỉ khuyên nhủ, “ Thần An, ba mẹ chỉ là nhất thời lẫy, em cũng đừng có để trong lòng. Chờ thời gian nữa, chờ cho bọn họ hết giận rồi, chúng ta lại cùng nhau tác động.”

      Lúc tứ phía đều phản bác, có thể được trai ủng hộ, trong lòng cảm thấy ấm áp gấp bội, cũng vỗ vỗ vai trai, “Em cũng chỉ lẫy vậy thôi, cơ thể em chảy dòng máu Tả gia, đây là thực thể thay đổi, yên tâm , em hiểu mà!”

      “Hiểu là tốt rồi!” Tả Thần Viễn thở phào nhõm, đúng là lo chuyện này biết phải xử lý thế nào……

      “Vậy em về trước đây. Đúng rồi, Thần Hi, chị lại đây!” phát Thần Hi đứng cách sau lưng Thần Viễn xa ngẩn người nhìn mình, cũng biết chị ấy suy nghĩ cái gì.

      “À....... Đến ngay!” giống như vừa tỉnh lại từ trong mộng, chạy chầm chậm đến trước mặt .

      “Thần Hi, gần đây công ty ba có vấn đề gì ?” suýt chút nữa quên sứ mạng hôm nay đến đây của mình.

      Thần Hi hơi suy tư, “ có…… Tất cả đều yên ổn bình thường…… Sao vậy?”

      sao cả! Chị là người quản lý bộ phận tài vụ, bình thường phải chú ý nhiều thêm chút, có thời gian rảnh chỉnh lý lại số hồ sơ, kiểm tra tỉ mỉ, có vấn đề gì chúng ta bàn bạc thêm!”

      “Thần An, em muốn quản lý chuyện công ty?” Thần Hi cảm thấy kỳ quái khi đột nhiên ham thích quản chuyện công ty gia đình, chỉ là, cũng thầm vui vẻ, nếu như em trai chịu về công ty làm việc là tốt biết bao.

      , em chỉ là nhắc chị chú ý nhiều chút thôi, được rồi, em đây, cả nếu có rảnh cũng chú ý đến công ty chút !” lên xe, Tả Thần Viễn và Thần Hi nhìn dõi theo rời khỏi Tả gia, ánh mắt của Thần Hi, có vẻ cực kỳ lo lắng…...
      Last edited by a moderator: 12/12/15
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :