1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Kinh Thành Tam Thiếu: Ông Xã Gõ Cửa Lúc Nửa Đêm - Cát Tường Dạ (Full)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 13: Lộ gặp Thần An

      ***

      Tả Thần An đấm cho ta cái, chẳng lẽ Ninh Chấn Khiêm cho rằng dễ dàng bị đánh bại như vậy sao? tay hất Tiêu Y Đình ra, kiên nhẫn nhíu mày: “Tôi sao! Các cậu đừng có coi tôi là búp bê!”

      Nghe vậy, hai người kia cũng thở phào nhõm, Tiêu Y Đình lau mồ hôi hột cảm thán: “Ai a, trai, tôi gọi cậu là trai được ? Bảo tôi gọi cậu là ông nội cũng được nữa là, ông nội à, ngài ngàn vạn lần đừng kích động nha! Cậu còn mình phải là con nít sao? Nếu có chuyện hay xảy ra với cậu, cha tôi biết ăn thế nào với cha cậu? Còn tôi biết ăn thế nào với cha tôi? Cái mông của tôi làm sao thoát khỏi cái gậy của lão cha nhà tôi đây?”

      Hừ, quan trọng nhất vẫn là thể để cái mông bị đánh !

      , điện thoại của Tả Thần An lại vang lên, liếc qua, là điện thoại từ nhà gọi tới, liền hừ hai tiếng, “Hai chữ cha (老爹) này đúng là thể tùy tiện nhắc tới, vừa nhắc tới, tới…”

      Nhưng người gọi tới lại là mẹ Tiêu Hàn, giọng của bà vô cùng gấp gáp: “Thần An, con mau trở về! Y Thần bị ốm rồi, cơm tối cũng chịu ăn, chỉ lẩm bẩm nhắc tới con thôi.”

      “Được, con lập tức quay về.” cúp điện thoại, vừa chạy vừa với hai người còn lại: “Tôi phải về nhà! Y Thần nhà tôi bị ốm rồi.”

      Tiêu Y Đình nhìn hướng bóng lưng của dần xa nghi ngờ : “Có lầm , nếu như Y Thần phải con của chị cậu, tôi hoài nghi con bé chính là con riêng của cậu đấy. Này, cậu cứ bỏ về như vậy sao? Vậy Tiểu Kiều của cậu phải làm thế nào?”

      Tả Thần An quay đầu để lại nụ cười mị hoặc: “Giao cho cậu đấy, phá chỗ cậu! Như vậy mẹ cậu dám nghi ngờ cậu là gay rồi.”

      “Cái gì mà nghi ngờ chứ, tôi vốn là…” Tiêu Y Đình hờ hững cười tà, đồng thời bàn tay cũng bắt đầu sờ loạn ngực Ninh Chấn Khiêm, Ninh Chấn Khiêm sợ tới mức vội vàng đẩy ra móng vuốt, chạy trối chết.

      Tả Thần An nhìn bạn tốt giở trò qua gương chiếu hậu, cười ha ha, trong lòng lại nghĩ tới bé con chờ mình ở nhà, khởi động xe chạy thẳng về nhà.

      Nhắc tới Y Thần, cảm thấy đúng là duyên phận.

      Là con của chị .

      Nghe sinh đôi cũng là truyền thống của gia tộc, thể tin. và chị Thần Hi chính là đôi long phượng thai, ai ngờ sau đó Thần Hi cũng sinh được đôi long phượng thai khiến cho cha mẹ vô cùng cao hứng. Sau này được đồng ý của rể Tống Sở, để con trai mang họ Tống đặt tên là Tống Hạo Nhiên còn con mang họ Tả gọi là Tả Y Thần.

      Nhưng Tống Sở là người đặc biệt có tư tưởng trọng nam khinh nữ, đối xử với hai đứa trẻ hoàn toàn khác nhau. Trẻ con vốn dĩ rất nhạy cảm, Y Thần tuy còn nhưng cảm nhận được ba thích mình, cho nên rất quyến luyến người của Tả gia, đặc biệt rất thích – cậu của bé. Có lẽ là bởi vì thường ôm bé vào lòng rồi hát cho bé nghe, bé này đặc biệt nhạy cảm với nhạc.

      Vừa lái xe vừa suy nghĩ miên man, bất giác về đến nhà.

      Vừa bước tới cửa, bóng dáng nhắn màu hồng phấn bổ nhào tới, ngồi xổm xuống dịu dàng ôm vào trong ngực.

      “Cậu…Sao cậu mãi về thế…” Giọng non nớt mềm mại mang theo giọng mũi, uất ức tựa như bị cả thế giới bắt nạt vậy.
      Chương 14: Lộ gặp Thần An
      ***

      Nghe thấy giọng này, trong lòng hiểu sao nổi lên chua xót, bé này, thực muốn rời xa .

      nhịn được hôn cái chụt lên khuôn mặt nhắn của bé, cảm thấy hơi nóng, nhìn kỹ lại lần nữa, bé con hai má ửng hồng, đúng là bị sốt rồi.

      Bế bé lên, dịu dàng : “Y Thần bảo bối ngoan, cháu uống thuốc chưa?”

      “Ừ…” Y Thần đem khuôn mặt nhắn tựa vào vai , nũng nịu lắc lắc đầu cái, cánh tay mềm mại nhắn ôm chặt lấy cổ .

      “Nếu Y Thần bảo bối chịu uống thuốc cuối tuần cậu dẫn cháu vườn thú nha!” Giọng của mềm mại như nước. Nếu , Tả Thần An cũng có mặt dịu dàng vậy chỉ có ở trước mặt Y Thần.

      “Cậu à…” Y Thần mệt mỏi cúi đầu, đôi mắt đen nhánh bởi vì sốt lên càng thêm đen bóng. Y Thần có đôi mắt đặc biệt giống mắt của người Tả gia, to tròn xinh đẹp, lông mi dài cong lên, rất giống Tả Thần Hi. Dĩ nhiên, bởi vì Tả Thần Hi và Tả Thần An là chị em sinh đôi cho nên đôi mắt ấy cũng tự nhiên giống với đôi mắt của Tả Thần An. Nếu ra ngoài, người biết chuyện còn tưởng rằng bé này chính này là con của Tả Thần An.

      Con…

      Nơi nào đó trong trái tim của Tả Thần An lại đau nhói, vốn dĩ cũng có đứa con.

      “Ừ…” Giọng của khẽ run, tim cũng ỉ đau.

      “Con cuối cùng cũng biết trở về nhà.” giọng uy nghiêm vang lên khiến cho khí bỗng chốc trở nên áp bách.

      Tả Thần An thèm để ý tới, tay bế Y Thần, tay loay hoay tìm nước để pha thuốc, chuẩn bị cho Y Thần uống thuốc.

      giọng khác cũng đồng thời vang lên, tràn đầy sợ hãi: “Thần An! Mặt con làm sao vậy? Lại đánh nhau với người ta? Thằng bé này sao lại như vậy? Mẹ với con bao nhiêu lần, Tư Tuyền, mau gọi điện thoại cho bác sĩ tư.”

      Tả Thần An lúc này mới mở miệng : “Con sao.”

      Chỉ ba chữ rất keo kiệt, giống như bao giờ muốn bố thí thêm từ, sau đó lại chăm chú mớm thuốc cho Y Thần.

      Y Thần ngoan ngoãn nằm trong ngực , sau khi uống thuốc còn gắng gượng chơi với lát, rất nhiều thứ, lâu gặp được cậu rồi, hình như có rất nhiều chuyện muốn với phải.

      Tả Thần An nhìn giờ thấy đến lúc rồi, lại đút cho bé chén cháo , sau đó, Y Thần dường như kiên trì nổi nữa, nằm trong lòng dần dần chìm vào giấc ngủ, trước khi ngủ còn với câu cuối cùng: “Cậu à, cậu đừng nhé, tối nay cháu muốn ngủ với cậu…”

      “Được.” Chữ “được” vừa thốt ra khỏi miệng, thấy khóe miệng Y Thần lộ ra nụ cười, mí mắt nặng nề khép lại, thoải mái chìm vào giấc ngủ.

      Tiêu Hàn vẫn ở xa xa nhìn màn này, ngay từ lúc hai cậu cháu bắt đầu chơi ầm ĩ, cuối cùng bà xoay mặt bước , nước mắt lặng lẽ rơi xuống.

      Chăm sóc đứa trẻ bị ốm là việc rất cực khổ, nhưng việc này đối với Tả Thần An hề xa lạ, mỗi khi Y Thần ngã bệnh, thường là người chăm sóc bé. Lần này, cả buổi tối hề chợp mắt, thỉnh thoảng lại đưa tay đo thử nhiệt độ. Vốn dĩ sau khi thuốc hạ sốt có tác dụng, Y Thần ra mồ hôi,cơn sốt cũng từ từ hạ xuống, nhưng mà đến rạng sáng, trán lại bắt đầu nóng lên, hơn nữa lần này nóng kinh người, so với tối hôm qua đúng là nóng bỏng tay rồi. kinh hãi, lập tức gọi điện thoại cho bác sĩ tư.
      kabi_ng0kChris thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 15: Lộ gặp Thần An

      ***

      Rạng sáng, Hạ Vãn Lộ bị tiếng chuông điện thoại dồn dập đánh thức, hậu quả của việc uống cạn hết năm bình rượu là đầu đau như búa bổ. cau mày, rất tình nguyện vươn tay tiếp nhận điện thoại.

      Bên kia điện thoại truyền đến giọng vô cùng lo lắng của Kỷ Tử Ngang, khẩu khí như ra lệnh: “Hạ Hạ, năm phút, rửa mặt xuống lầu, có người đón dưới lầu.”

      “Này…” còn chưa tỉnh hẳn, đầu óc nửa tỉnh nửa mê nên chưa kịp hỏi Kỳ Tử Ngang cho người đón tới chỗ nào bên kia cúp điện thoại.

      Nghe thấy tiếng tút tút bên tai, cố gắng đem hết cảm giác khó chịu trong đầu ném sang bên, Kỷ Tử Ngang tìm gấp như vậy nhất định là có chuyện quan trọng.

      cần đến năm phút đồng hồ, chri ba phút sau, bước ra khỏi nhà. Xuống lầu, nhìn thấy chiếc màu đen đợi, hiểu gì về các loại xe, nhưng vẫn có cảm giác giống như bị áp bách.

      “Là Hạ tiểu thư phải ? Mời lên xe.” người tài xế mặc đồng phục màu đen bước xuống hỏi .

      “Là tôi.” nhắm mắt bước lên xe.

      Xe chạy thẳng đường rất nhanh, sau đó rẽ vào khu nhà ở sang trọng, dừng lại ở cái biệt thự.

      “Hạ tiểu thư, xin mời!”

      Sau khi xuống xe tự động có người tới dẫn đường, dẫn tiến vào bên trong tòa biệt thự, biệt thự rộng lớn như vậy nhưng trong đó lại cực kỳ vắng vẻ.

      Người dẫn đường dẫn lên lầu, đến căn phòng, giây phút bước vào phòng, Kỷ Tử Ngang mỉm cười như trút được gánh nặng, còn lại bắt đầu muốn khóc.

      giường là nằm ngủ, mà người ngồi bên mép giường chính là…Tả Thần An.

      Thế giới này có thể thêm chút nữa ? bé này là ai? Con của ? Giống như vậy…

      “Đây là Hạ Hạ, là y tá có kỹ thuật tốt nhất chỗ chúng tôi.” Kỷ Tử Ngang giới thiệu.

      Đôi mắt trong trẻo của Tả Thần An nhìn bước tới, sắc mặt tái , trầm mặc vài giây, đứng dậy lui ra, nhàng câu: “ thử lại lần nữa !”

      Chữ “nữa” này, nghĩa là từng “thử” qua…

      Lúc đối mặt với bệnh nhân chưa từng khẩn trương như vậy, lúc này tim cũng đập rộn lên.

      “Hạ Hạ, tất cả phải dựa vào rồi, nếu bảng hiệu của bệnh viện chúng ta cũng bị dỡ mất.” Kỷ Tử Ngang vào tai .

      hít sâu, gật đầu cái.

      Có lẽ là sau mấy lần tiêm vừa nãy, khóc mệt nên ngủ thiếp , nhàng tới bên cạnh bé, cầm lấy bàn chân , vuốt ve tìm kiếm điểm châm xuống. Mũi tiêm thứ nhất đâm xuống, máu tươi rỉ ra, thở phào nhõm, sau lưng lấm tấm mồ hôi lạnh.

      Hơi đau chút khiến ngủ khóc lên: “Cậu…”

      “Cậu ở đây, ngoan nào.” cúi người hôn lên trán bé.

      ngờ lại thương đứa bé này như vậy, còn nhớ bọn họ từng có đứa con ? Nếu đứa bé ấy mất , cũng lớn thế này rồi.

      Lệ, dâng tràn nơi khóe mắt.

      Đứa bé chỉ run cái, sau đó tiếp tục ngủ say.

      “Tả tiên sinh, sao đâu, tôi để Hạ Hạ tạm thời ở lại đây, có bất cứ chuyện gì cứ gọi điện thoại cho tôi.” Kỷ Tử Ngang .

      “Ừ.” Tả Thần An bất động đáp tiếng.

      Cái gì? Muốn ở lại? Cùng với Tả Thần An?!

      “Bác sĩ Kỷ!” lập tức đứng dậy .

      “Hạ Hạ, tôi về trước, ở lại chăm sóc đứa bé. Tả tiên sinh, tạm biệt.” Kỷ Tử Ngang bắt đầu thu dọn đồ đạc, gấp gáp giống như có việc gấp, để Hạ Vãn Lộ thêm lời nào nhanh chóng rời khỏi.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 16: Hình như ta quen nhau
      [ đại] Kinh thành Tam thiếu: Ông xã gõ cửa lúc nửa đêm - Cát Tường Dạ
      Kỷ Tử Ngang là bạn thân của Hứa Tiểu Soái, năm năm trước lúc suy sụp nhất, Hứa Tiểu Soái chỉ trợ giúp mà còn giới thiệu vào làm ý tá hợp đồng ở bệnh viện của Kỷ Tử Ngang. Có câu , đại vu triều, tiểu vu thị*, cứ như vậy mình trong bệnh viện của Kỷ Tử Ngang, đến giờ vẫn chưa có người quen biết phát tồn tại của .
      ***
      *đại vu triều, tiểu vu thị: câu đầy đủ là “đại vu triều, trung vu thị, tiểu vu hoang dã”. Đây là câu thành ngữ của người Hoa, có nghĩa là: nơi lẩn trốn tốt nhất là nơi nguy hiểm nhất, được chia làm ba loại: nơi giấu sâu nhất là trong triều đình, sau đó là thành thị đông đúc, mà cách đơn giản nhất chính là tìm nơi hoang dã mà ở.

      ***
      ra, vốn là y tá chuyên nghiệp, ca hát chỉ là sở thích nghiệp dư mà thôi, hơn nữa cũng liên quan đến người đàn ông đó.

      Mặc dù là nhờ cửa sau mới vào được bệnh viện, nhưng lại có đủ kỹ năng để thuyết phục người khác – mũi tiêm cực kỳ chính xác. Bất kể lớn , già trẻ, trai, dù khó bắt kim tới cỡ nào cũng có thể phát tiêm vào chính xác. Chỉ là, hôm nay ngược lại rất bội phục Tả Thần An, biết tối qua uống đến năm bình rượu, mặc dù chỉ là bình nhưng là năm bình cộng lại cũng ít, thế mà vẫn yên tâm để tiêm thuốc cho bé này. Hay là, trí nhớ của Tả Tam thiếu được tốt, quên mất chuyện tối qua rồi nhỉ?

      Đáng tiếc, giọng ua ám truyền tới từ đỉnh đầu chứng minh trí nhớ của Tả Tam thiếu vô cùng tốt.

      “Tửu lượng của Hạ tiểu thư tầm thường nhỉ.”

      dương quái khí…

      nghiêm mặt “ừ” tiếng, mặt hơi nóng lên, lời này của Tả Thần An ràng có ý châm chọc. thừa nhận…người tối qua còn uống đến thất điên bát đảo sáng nay lại tới tiêm thuốc cho bệnh nhân quả có chút đáng tin.

      “Thân phận của Hạ tiểu thư rốt cuộc là gì đây? Y tá? Hay là ca sĩ quán bar?” Giọng của nhàn nhạt.

      có dũng khí ngẩng đầu lên, hai nghề này so sánh quả thực quá khác nhau.

      “Tả tiên sinh cảm thấy là cái gì chính là cái đó.”Giọng điệu cao thấp, lộ vẻ xa cách.

      cười khẽ tiếng, “Nhớ ra tôi họ Tả rồi hả? Tốt lắm.”

      Lại là giọng điệu giễu cợt ấy, khỏi oán thầm, tôi vẫn nhớ họ Tả, người nhớ chính là đấy!

      Lời này tuyệt đối dám ra, chỉ dám nuốt vào trong bụng.

      Hai người rơi vào trầm mặc, cười khẽ, cầm lấy quyển sách, ngồi đối diện , nên làm gì bây giờ? Cứ ngây ngốc ngồi yên như vậy? cực kỳ thoải mái. quả có bản lĩnh này, đủ để bức đến phát điên. Năm năm trước chính là như vậy, bên giương nanh múa vuốt, bên vững như bàn thạch thèm để ý tới , chờ đến lúc chịu nổi phải giở trò quấy rối mới phản ứng lại.

      Nhưng mà tại, dù có cho mượn trăm lá gan cũng dám giở trò như trước nữa.

      May là, đúng lúc còn chưa phát điên mở miệng chuyện lần nữa, “Hạ tiểu thư họ Hạ?”

      nhảm…

      “Ừ.” tiếp tục xị mặt.

      biết họ tên đầy đủ của là gì?”

      “Hạ Hạ.” bây giờ, đều gọi là Hạ Hạ, Hạ Vãn Lộ của năm năm trước chết vào đêm đó, cùng với đứa bé đó, tồn tại cõi đời này nữa rồi.

      “Tên đầy đủ!” vẫn cúi đầu xem sách, giọng giống như ra lệnh.

      “Hạ Hạ.” Giọng của cũng nâng lên.

      khẽ gật đầu, tiếp tục lâm vào trầm mặc.

      cảm thấy có chút mệt mỏi, mặc dù tửu lượng của rất cao, nhưng đó là rượu nha, MN, tiêm được vào cho công chúa nhà là ông trời cho mặt mũi lắm rồi.

      “Hạ tiểu thư, chúng ta hình như từng gặp nhau…”
      kabi_ng0k, Tiểu yêu tinhChris thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 17: Giống như từng quen biết

      Nếu như có ngụm nước trong miệng mà nghe thấy những lời này nhất định phun ngay tại chỗ rồi. May mắn là còn chống đầu ngủ gật cho nên chỉ là giật mình tỉnh lại, ngẩng đầu, vẫn cúi đầu đọc sách, vẻ mặt bình tĩnh.

      có chút bất an : “Chuyện đó…Tả Tam thiếu hình như quen biết rất nhiều phụ nữ, lời kịch này cũng dung quá nhiểu rồi .”

      tiếng ‘bộp’ nho vang lên, là tiếng gập sách lại, ánh mắt nhìn về phía bình nước biển, “Đổi bình ! Nước chảy hết rồi.”

      A! khả kinh, vội vàng đứng lên, nét mặt ửng hồng.

      bước ra khỏi phòng, tiếng bước chân vang lên cùng với câu sắc lạnh chút độ ấm: “Trước khi Y Thần khỏi bệnh, hãy ở lại đây.”

      há miệng, chưa kịp chữ “ bóng dáng biến mất khỏi hành lang, trong khí dường như còn vọng lại câu cuối cùng của vừa rồi, hãy ở lại đây, ở lại đây, ở chỗ này…

      khóc ra nước mắt, ở lại Tả gia? cần làm sao? Quan trọng nhất là, mặc dù nhận ra nhưng Tả gia còn nhiểu người như vậy, nhìn thấy xuất ở đây lần nữa phản ứng như thế nào?

      nhìn hai má đỏ bừng vì sốt cao của tiểu công chúa nhà họ Tả, xem ra có lựa chọn nào khác, chỉ có thể binh đến tướng chặn, tự cầu nhiều phúc cho mình thôi.

      Ngồi bên cạnh chăm sóc Y Thần, cố gắng chống đỡ để ngủ gật, tiếc rằng mí mắt nặng trĩu chống lên nổi, cuối cùng vẫn ngủ thiếp .

      Trong lúc mơ màng, hình như mở thấy giấc mơ, lại trở về năm năm trước, tốn bao nhiêu công sức mới lấy được suất thực tập ở bệnh viện quân đội.

      trong những y tá thực tập có thành tích nổi bật, cho rằng mình kết thúc kì thực tập và thuận lợi tốt nghiệp, nhưng cuộc gặp gỡ đáng ra nên có ấy đãn làm thay đổi cả cuộc đời

      dường như trở lại phòng bệnh khoa mắt, cùng người hướng dẫn là y tá trưởng đến tiêm thuốc cho bệnh nhân giường 018. Y tá trưởng để đứng chờ bên ngoài còn mình tiến vào phòng bệnh. Bỗng nhiên, từ trong phòng truyền đến trận la hét điên cuồng, sau đó là tiếng dụng cụ rơi rầm rầm xuống mặt đất, sau tiếng “cút” y tá trưởng với hốc mắt đỏ hoe chạy ra ngoài.

      Y tá trưởng chưa bao giờ phải chịu cảnh tức tưởi như vậy, biết bên trong là bệnh nhân thế nào. Thấy tò mò, y tá trưởng liền cho biết, bệnh nhân đó chính là Tả Tam thiếu của Tả gia, ta bị thương do xảy ra chuyện ngoài ý muốn , nặng nhất là chính là đôi mắt cũng bị mù. Lúc mới chuyển ra từ phòng phẫu thuật, còn khá yên tĩnh, nhưng sau đó lại cự tuyệt tất cả phương án điều trị, tính khí ta rất nóng nảy, ai cũng hết cách.

      Nghe xong, biết là mình phát bệnh thần kinh hay vì là cái gì, đoạt lấy cái khay từ y tá trưởng, : “Y tá trưởng, để tôi thử lần xem!”

      Kỹ năng cũa dĩ nhiên rất tốt, hơn nữa mỗi lần đến phòng bệnh đều được bệnh nhâ và người hướng dẫn tán dương. tuổi trẻ ngông cuống tự cho mình là đúng, biết trời cao đất dày khiêu chiến với khó khăn, lần nữa pha thuốc, lần nữa cùng y tá trưởng chạy tới phòng bệnh, nhưng lần này y tá trưởng đứng ngoài đợi.

      vừa đẩu cửa bước vào, trong phòng lập tức vang lên câu rống giận: “Cút! Cút! Tôi bảo tất cả các người đều cút hết! nghe thấy sao?”

      Bày tay bê khay thuốc khẽ run lên, cố gắng ưỡn ngực, lấy hết dũng khí nhìn thẳng vào người đối diện, mặc áo bệnh nhân, mắt được che vài tấm băng gạc lại giấu được vẻ ngoài tuấn tú của , thẻ phòng có viết tên của , Tả Thần An. bội phục , còn có sức để mà rống.

      nuốt ngụm nước miếng, giọng che dấu căng thẳng trực tiếp ra lệnh: “Giường số 018, cởi quần!”

      Nghe được lời mở đầu bình thường của , Tả Thần An nóng nảy thế nhưng ngẩn người, thốt ra được câu nào.
      Last edited: 21/9/14
      kabi_ng0k, Tiểu yêu tinhChris thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 18: Nữ y tá dã man

      ***

      thừa dịp kịp có phản ứng, hai lời lập tức vén chăn lên, bàn tay vươn tới thắt lưng của dùng sức kéo ra.

      Quần áo bệnh nhân vốn là quần dây thun, lại rất gầy cho nên quần mặc người rất lỏng lẻo, chỉ hơi dùng sức chút bị kéo xuống tận đầu gối, mà lại mặc gì bên trong.

      Hai người đều trợn mắt kinh ngạc.

      Gương mặt trắng nõn của Tả Thần An nổi lên sắc hồng nhàn nhạt, vội vàng đưa tay kéo lại chiếc quần.

      dứt khoát dùng thêm chút lực đem quần của tuột đến mắt cá chân, sau đó cởi ra hoàn toàn, đồng thời kéo tấm chăn người đặt sang bên.

      , cứ như vậy phơi bày trước mặt , nửa thân dưới lạnh lẽo khiến cảm thấy sợ hãi. người hai mắt bị mù nhìn thấy gì đối mặt với chuyện này cảm thấy vô cùng sợ hãi, nó còn đáng sợ hơn cảm giác bị nhục nhã rất nhiều.

      cảm thấy vô lực, chỉ có thể dùng tức giận để che giấu sợ hãi trong lòng lúc này: “…Dám giở trò lưu manh!”

      hừ lạnh: “Có gì đặc biệt hơn người đâu! Chị đây cũng phải chưa từng thấy qua.”

      “Vô liêm sỉ!”

      “E hèm!” giơ ống tiêm lên, “Tôi vô liêm sỉ à? Nếu ngoan ngoãn nằm xuống để tôi tiêm thuốc, cứ tiếp tục ngây ngốc như vậy , tôi mở rộng cửa phòng để cho người khác nhìn thấy ai mới là người vô liêm sỉ.”

      …” hoàn toàn bị chọc giận: “Tôi muốn khiếu nại , tên gì?”

      “Hạ Vãn Lộ.”

      “Mau gọi chủ nhiệm các người lại đây!” nghiêm mặt hất hàm ra lệnh.

      vẫn giơ ống tiêm lên bình tĩnh trả lời: “Có bản lĩnh tự mình gọi .”

      Khuôn mặt mặt ửng hồng của vì tức giận mà chuyển sang xanh mét, đôi tay sờ soạng tìm chuông báo để gọi người nhưng lại bị nhanh hơn bước giấu .

      tìm thấy chiếc điện thoại nằm giường bệnh, nhưng bởi vì nhìn thấy gì nên sờ mãi cũng cách nào bấm số được.

      Cuối cùng cũng phát điên, hung hăng ném chiếc di động sang góc.

      Giọng chậm rãi tựa như khiêu khích của chợt vang lên: “ Sao rồi? Nếu thực muốn tiêm tôi nha…Tôi được làm được, nếu như vẫn mực cố chấp tôi nhất định mở cửa ra để mặc người khác nhìn vào đấy.”

      tái mặt, lời nào.

      “Còn nằm xuống?” như chợt bừng tỉnh hiểu ra: “ phải sợ tiêm đấy chứ?”

      vẫn bất động như cũ, phép khích tướng hiệu quả.

      “Tôi đếm đến ba. , hai, …ba!” vừa dứt lời thấy giận dỗi nằm xuống.

      khẽ mỉm cười, lấy bông lạnh thấm vào vị trí tiêm xuống. ra, kỹ thuật tiêm của rất tốt, tiêm tĩnh mạch rất chuẩn xác, luôn cố gắng giảm thiểu đau đớn cho người bệnh xuống mức thấp nhất. cảm nhận được, sau khi nhành xoa bóp, thân thể cứng ngắc của cũng từ từ thả lỏng.

      Tiêm thuốc xong, giúp mặc lại quần áo, kéo chăn đắp kín thân thể , sau đó thu dọn khay thuốc chuẩn bị ra ngoài.

      Trước khi ra ngoài, nhất thời nổi hứng nghịch ngợm, cúi đầu ghé vào tai giọng : “ ra của cũng phải có gì đặc biệt… …”

      Thừa dịp trước khi bắt đầu nổi giận, vui vẻ chạy ra ngoài, trong nháy mắt lúc đóng cửa lại, nghe thấy tiếng “loảng xoảng” vang lên từ trong phòng, xem ra là Tả Tam thiếu tiện tay ném cái gì để trút giận.
      Chương 19: Lời kịch quen thuộc

      ***

      Lúc ra cửa, y tá trưởng chỉ thấy hai má ửng hồng, cũng biết bên trong vừa mới xảy ra chuyện gì.

      Được rồi, ra cũng dám tự nhận mình “kinh nghiệm phong phú” như vậy, mấy cái thứ nhìn hồi là đau mắt hột gì gì đó trong truyền thuyết cũng chỉ mới nhìn thấy tiêu bản* trong phòng thí nghiệm, vật còn sống vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.

      *Tiêu bản:là các mô hình giống người hoặc xác người chết được hiến tặng đem ướp lạnh trong phòng thí nghiệm để những người chuyên nghiên cứu về cơ thể người như bác sĩ, nhà nhân chủng học…tiến hành thí nghiệm.

      ***
      cũng thừa nhận, hình như khi dễ “người tàn tật”. Nhưng mà, nhìn thấy Tả Thần An vung tay ném vỡ đồ đạc lung tung như vậy, chính là cần được khi dễ.

      Năm năm trôi qua, hình ảnh này vẫn luôn xuất trong giấc mơ của , mỗi câu , mỗi cử chỉ đều ràng như vậy, tựa như mỗi lần nhớ tới lần khơi dậy nỗi nhớ nhung day dứt, chưa bao giờ phai nhạt.

      Giống như tại, mỗi cái phình má, híp mắt, ngủ gật hay nét cười mặt lại đẹp lại dịu dàng như vậy.

      biết thiếp bao lâu, đột nhiên có vật gì đó rất mềm mại chọc bàn tay đồng thời giọng rất cũng vang lên: “Chị là ai vậy?”

      giật mình tỉnh lại, phát tiểu công chúa nằm giường mở đôi mắt to tròn lúng liếng nhìn , trong suốt như mặt hồ, trong lòng chợt dâng lên cảm giác vô cùng mềm mại.

      thích trẻ , nhất là từ sau khi mất mất đứa con của mình.

      nhịn được nở ra nụ cười nhu hòa, cầm lấy đôi tay bé mềm mại của bé: “Chị tới để chăm sóc em.”

      “Chị tốt.” Những đứa trẻ nhà họ Tả đều rất lễ phép.

      Chị? Trông còn trẻ như vậy sao? Nhớ tới Tả Thần An chính là cậu của bé chợt cảm thấy buồn cười, vậy hai người bọn họ phải là cùng trang lứa sao.

      “Y Thần bảo bối vừa gọi ấy là gì? giọng đột ngột vang lên từ sau lưng.

      “Là chị ạ.” Y Thần nhìn ra cửa, vẻ mặt của cậu hình như có chút khó coi, mình gọi đúng sao? Nhưng nhìn chị ấy có vẻ còn rất trẻ mà.

      “Có chị nào già như vậy sao? Phải gọi là mới đúng.” Tả Thần An nhíu mày.

      Y Thần đảo đảo mắt, “ muốn!”

      “Tại sao?” Đối với Y Thần, Tả Thần An có cách nào nổi giận được.

      Y Thần nhìn , lại đảo mắt nhìn Hạ Vãn Lộ, có chút sợ hãi : “Nhìn cậu đứng gần chị ấy già như vậy, nếu gọi chị ấy là , vậy cháu phải gọi cậu là ông sao? Cháu muốn…Cháu thích gọi cậu cơ!”

      bé vươn tay về phía Tả Thần An, muốn bế lên.

      Hạ Vãn Lộ lắng nghe cuộc đối thoại của hai người nhịn được nữa cũng phải bật cười, ôm lấy Y Thần hôn cái, thiên sứ này quá đáng mà.

      Trái lại, vẻ mặt của Tả Thần An lại như mắc nghẹn, cuối cùng thể thốt lên lời nào, nhìn già đến vậy sao? Ánh mắt chăm chú ngắm nhìn nụ cười xinh đẹp của Hạ Vãn Lộ, ngọt ngào tựa như đóa hoa nở mùa xuân.

      hừ lạnh tiếng: “Đối với mỗi bệnh nhân đều như vậy sao? Động chút là hôn?”

      Thân thể cứng đờ, lời kịch này nghe sao quá quen thuộc.

      Năm năm trước, kể từ ngày tiêm được cho , hình như cũng ngoan ít. Chỉ có điều, bất kể lúc nào cần người giúp đỡ, dù là kiểm tra, ăn uống hay là tiêm thuốc, cũng đều chỉ đích danh .

      cũng từng hỏi như vậy, đối với mỗi bệnh nhân đều như vậy sao? Động chút là cởi quần?
      kabi_ng0k, Tiểu yêu tinhChris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :