1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Kinh Thành Tam Thiếu: Ông Xã Gõ Cửa Lúc Nửa Đêm - Cát Tường Dạ (Full)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 104: THÁCH THỨC CẦU ĐỘ KHÓ CAO


      Như vậy, chắc là đủ rồi chứ. . . . . .


      Là lâu lắm được thương, hay rất có kinh nghiệm? Mà càng kiềm nén, từng đợt từng đợt sóng vui vẻ lại đánh tới càng nhanh chóng, càng mãnh liệt hơn. . . . . .


      có liều mạng cắn chặt môi, cũng ngăn được ngón tay tác quái, khơi dậy từng trận khoái cảm trong thân thể, cuối cùng thể kiềm chế, từ môi tràn ra thanh ngâm nga run rẩy, tầng tầng mồ hôi theo mỗi lỗ chân lông của chảy ra, bỗng dưng, kéo chặt tấm chăn, hô hấp bất ổn, thân thể kìm nén được nữa vùng vẫy đứng lên. . . . . .


      "Thần An. . . . . . Thần An. . . . . ." biết tại sao muốn kêu tên , chỉ là thể khống chế, cách nào đè nén nữa. . . . . .


      "Ở đây. . . . . . ở đây. . . . . . Bảo bối. . . . .Heo con. . . . . . vẫn luôn ở đây. . . . . ." cúi người, hôn gáy , tai .


      biết từ lúc nào, nghiêng người, dựa lưng vào lồng ngực , ôm rất chặt, thể nghiêng đầu nghênh đón nụ hôn của , cái gì cũng muốn nghĩ. . . . . . Chỉ muốn hôn , cùng trải qua thời khắc ngọt ngào này. . . . . .


      Vào lúc hơi thở của ngày càng nặng nề, cuối cùng quên tất cả, cho đến khi, ở phía sau động thân cái, cứng rắn nóng rực đâm vào, mới thanh tỉnh lại.


      ", điên rồi! cái gì mà làm!" bên chịu đựng cơ thể nóng bức khó chịu, bên muốn ngăn cản lại, rốt cuộc có cần chân mình nữa ?


      gắt gao đè lại bụng , cho phép rời dù chỉ chút, mới vậy thôi mà kẹp chặt, khiến vừa thoải mái lại vừa khó chịu, thanh của trầm thấp, nỉ non hôn , "Bảo bối, đến mức này mà em còn muốn dừng lại, trực tiếp muốn mạng !"


      "Nhưng mà, chân của !" hô hấp rối loạn, chân của vẫn còn bó thạch cao!


      " sao! Chúng ta từ trước đến giờ vẫn đều là chiến đấu ác liệt, phải sao!" lại lần nữa dùng sức tiến vào, lúc này đây, toàn bộ nhập vào, ngay cả cũng nhàng hừ tiếng, chịu nổi miệng ấm áp bao bọc. . . . . . Cái gọi là chiến đấu ác liệt, vẫn luôn tồn tại, vào lúc cái gì cũng nhìn thấy vẫn có thể làm chuyện ấy, chẳng lẽ bây giờ còn làm được ?


      ", đại lừa đảo!" nức nở ra tiếng, bị dùng lực va chạm, giống như đụng đến chỗ sâu trong trái tim, mỗi tế bào đều như nhũng ra.


      lại lần nữa chứng minh, lời của đàn ông đáng tin! ngay từ đầu mưu trước! Cái gì ôm cái, tất cả đều là quỷ kế của cả, bây giờ, giống như tiểu bạch thỏ dưới móng vuốt đại sói xám, còn con đường nào để trốn?


      Bởi vì đứng thuận tiện, cũng thể tự nhiên ra vào, tốc độ cũng có chút chậm chạp, mà càng như vậy, lại càng khiến cho khát vọng ở chỗ sâu nhất của nhanh chóng tràn ra, cảm giác vừa thoải mái lại vừa khó chịu này sắp bức đến điên rồi, mỗi lần ra vào, liền khiến nức nở tiếng "Đại lừa gạt" , "Xú nam nhân" . . . . . .


      thầm cảm thấy buồn cười, ra , khó khăn như vậy đối với cũng là loại tra tấn? Từ đầu đến cuối cách nào tìm được sung sướng cũng ép sắp hỏng luôn rồi, trước người , bị giày vò đến nỗi mồ hôi đầm đìa, hai gò má đỏ hồng, thở dốc ngừng vẫn có sức mắng chửi . . . . . .


      dứt khoát quan tâm nữa, đè lại bả vai , luật động với tần suất nhanh hơn, lần sau so với lần trước càng mãnh liệt hơn. . . . . .


      Vì thế, tiếng mắng người của liền dừng lại, chỉ còn thanh thở dốc ngày càng gấp rút, sau cùng, ở giữa run rẩy của , phóng thích toàn bộ. . . . . .


      Gió êm sóng lặng.


      ôm lấy , hôn vết sẹo sau cổ , cái này gọi là ký hiệu, vẻ mặt tràn đầy thoả mãn mà cười vui vẻ.


      nhắm hai mắt, cực hạn vui sướng vừa rồi vẫn còn chưa có tản hết. Nếu như vẫn là phiến lá khô phất phơ trong gió, như vậy chính là ngọn lửa mãnh liệt, vì thế thể chạy trốn, chỉ có thể bị đốt cháy, hồn bay phách tán, hóa thành tro tàn, ở trong gió phiêu diêu lay động, hồn phách cách nào hợp nhất . . . . . .


      thuần thục vuốt ve cơ thể .


      Trong quá khứ khi ở cùng nhau, vuốt ve là quá trình hoan ái quan trọng nhất, mà khúc dạo đầu là thể thiếu, nếu sau đó cũng thể hoàn mỹ. Cũng bởi vì có nhìn thấy. . . . . . . .


      thể thấy vẻ mặt của , cũng thể thấy thân thể xinh đẹp của , toàn bộ cảm giác đều dựa vào cảm thụ từ đôi tay , cho nên, có đôi khi màn dạo đầu còn mang lại nhiều vui sướng hơn. Chẳng hạn như, sau khi hoan ái qua tiếp tục vuốt ve , lúc này cảm nhận được những biến đổi của , nhiệt độ của , uyển chuyển của , mà , cũng yên tĩnh hưởng thụ ấm áp dịu dàng của so với cao triều càng kéo dài hạnh phúc hơn. . . . . .


      Bỗng nhiên, điện thoại của tủ đầu giường rung lên, đưa mắt nhìn, là Sa Lâm.


      khỏi cười , cắn vành tai , "Bảo bối, còn chưa có thỏa mãn?"


      mở to mắt, mất mặt, "Ai có thỏa mãn? Tránh ra!"


      ăn uống no say, tâm tình tốt, chỉ cười ha ha, "Cho dù chưa có thỏa mãn, cũng để lần sau , vẫn còn bị thương! Lo lắng chút!"


      thở hổn hển, tức giận đến mức lỗ mũi cũng bốc khói, cái gì vậy? vẫn nhớ là bệnh nhân nha! ràng lý lẽ, tại lại đổ lỗi cho , giống như cưỡng ép bằng?


      ", vô lại! Sao trước đó mình là bệnh nhân?" Còn bảo vết thương này ảnh hưởng gì đâu! Hừ!


      cười cười vỗ mông , "Ngoan, để nghe điện thoại trước !"


      biết nghe điện thoại tâm tình tốt thế nào, mà ngay cả ở nơi khác Sa Lâm cũng cảm nhận được cảnh xuân tốt đẹp, BOSS đại nhân có chuyện gì vui mà tính khí cũng trở nên dễ chịu hẳn. . . . . .


      br/> Kỳ chỉ là Sa Lâm gọi cho để báo cáo chuyện phòng ở tìm được tốt lắm, chỉ còn dọn dẹp nữa là xong, dự tính khoảng giờ nữa có thể vào ở, có muốn ta tới đón hay ?

      cúi đầu hôn má , khẽ hỏi, "Còn có thể lái xe ? Hay để Sa Lâm đưa xe của cho em dùng?"


      Lúc trước ở đại viện chăm sóc , cũng thấy có rất nhiều xe, Thần Hi, ông nội cùng cảnh vệ Viên Đô đều từng dạy lái xe, nghe tất cả đều giống nhau cả.


      "Đừng" hai tiếng, "Em có bằng lái. . . . . ."


      Lúc chuyện, khuôn mặt vẫn đỏ bừng như cũ, thấy vậy nhịn được ở mặt cắn xuống cái, cười khẽ, "Vậy có gì phải lo lắng chứ? Bị cảnh sát giao thông bắt gọi điện cho Sa Lâm tới xử lý!"


      "Thôi, cần đâu. . . . . ." có chút nóng vội cự tuyệt. tựa hồ có mấy chiếc xe, đưa cho chiếc cũng phải chuyện gì lớn, hơn nữa cũng phải người thích khiêm tốn, phải mỗi chiếc xe đều xa hoa đến dọa người sao, còn bất quá chỉ là y tá , cho dù chiếc xe rẻ nhất của chưa chắc có thể mua nổi, cho nên, đánh chết cũng muốn lái xe của ở trong bệnh viện lại, đây phải cho người khác biết, được người ta bao nuôi sao?


      Bao nuôi. . . . . .


      Cái từ này luôn làm cho lòng đau xót.


      Đến hôm nay, quen nhau còn là bí mật, có lẽ khác biệt duy nhất, chính là lòng đợi , nhưng đáng buồn lớn nhất là cả hai đến với nhau có tương lai. . . . . .


      Nhìn nét mặt điềm đạm của , cũng nỡ bắt buộc , "Được" tiếng, ở trong lòng thầm tính toán sau khi xuất viện mang thi bằng lái, sau đó mua cho chiếc xe thích hợp cho nữ giới có lẽ tốt hơn.

      tay vỗ về chơi đùa mái tóc , bên trả lời Sa Lâm, "Vẫn là cậu tới đón Lộ , đừng đến quá sớm!"


      Sa Lâm ở bên kia ra vẻ kinh ngạc, "Tôi cứ nghĩ các cậu xong việc rồi? Nên mới gọi điện thoại a! Bằng cho tôi mượn gan hùm cũng dám quấy rầy!"


      chỉ là cười, "Cút!"


      Hiếm khi BOSS đại nhân có tâm tình tốt, Sa Lâm lợi dụng chẳng phải là lãng phí cơ hội sao? Như thế nào cũng muốn trả thù ít chuyện, nhiều năm bị chèn ép như vậy, oán hận sớm chồng chất? Vì thế sợ chết mà tiếp tục trêu đùa, "A? Xong việc? Chuẩn bị đấu tiếp hiệp hai sao? này Tam Thiếu, làm thuộc hạ kiêm bạn tốt, tôi thể nhắc nhở cậu kiềm chế chút, cẩn thận vết thương nghiêm trọng hơn. . . . . ."


      Nhưng hôm nay BOSS đại nhân tâm tình quá tốt, vô luận Sa Lâm có cái gì vẫn như cũ mặt mày hớn hở.


      để ý tới bạn tốt cười nhạo, cúp điện thoại, nghiêng người ôm , tiếp tục tỉ mỉ hôn , "Ngoan, đứng dậy, em quên rồi sao? Sa Lâm muốn tới đón em!"


      phải nhớ tới được ? Quần áo của toàn bộ đều bị ném mặt đất, muốn cứ như vậy đứng lên nhặt quần áo, chẳng phải là hoàn toàn bại lộ trước mặt sao, lại còn chưa có để cho xem qua đâu, trước kia cũng chưa từng nhìn thấy a. . . . . .


      "Ai chứ? Em đứng rồi nè!" dùng chăn đơn quấn quanh người nhảy xuống giường, vừa quay đầu lại, liền kinh sợ.


      có chăn đơn che phủ, cảnh xuân của đều tiết lộ ra ngoài hết, hơn nữa còn là đống hỗn độn. . . . . .


      Bỏ qua xấu hổ, điều quan tâm đầu tiên là chân của thế nào rồi!


      Vội vàng mặc quần áo vào, kiểm tra qua vết thương của , phát thạch cao bị gãy. . . . . .


      ". . . . . . Muốn tình muốn mạng nữa hả!" tức giận, dùng sức nhéo mũi .


      vậy mà chỉ cười nhìn , "Cũng bởi vì quá em!"


      " cái gì? Chỉ biết suy nghĩ bằng nửa thân dưới!" nhất thời xúc động cố kỵ thẳng ra trước mặt .


      cười đến thoải mái, "Quả nhiên lời của y tá đủ dữ dội!"


      cũng bất chấp giễu cợt của , hung hăng trừng mắt, "Tả Thần An, em cho biết, lần sau còn biết phân biệt nặng như vậy, em lập tức biến mất, bao giờ để tìm thấy nữa!"
      Chris, kabi_ng0kSue ú thích bài này.

    2. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 105: TƯỞNG NIỆM LÀ LOẠI BỆNH

      nhìn , vẫn chỉ cười. Chết dưới hoa mẫu đơn, có thành quỷ cũng phong lưu, được ăn uống no đủ có cái gì thể thừa nhận? Huống chi chỉ mấy câu mắng của ?

      Huống chi, sau khi mắng xong, phải còn lấy nước, dùng khăn lông nóng giúp lau dọn sạch , mặc dù vẫn còn khó chịu, vậy cũng sao, chỉ cần vui vẻ là được rồi. . . . . .

      Chắc chắc, đa số đàn ông ai cũng có thói hư tật xấu như vậy, nhất định phải chiếm được thân thể người phụ nữ mới có cảm thấy chân chính có được, cho nên, lúc này trong lòng cảm thấy rất an tâm, ngoan ngoãn nằm im, tùy giúp tẩy rửa.

      Đợi sau khi dọn xong, hung ác trừng cái, "Đừng lộn xộn, em tìm bác sĩ!" Trong lòng tất cả đều là lo lắng, biết có động đến vết thương ở chân ?

      May mắn, sau khi bác sĩ kiểm tra xong, xác nhận cũng có động đến vết thương, chỉ cần bó thạch cao lại lần nữa, dặn dò nhất định phải cẩn thận, nằm yên ở giường nghỉ ngơi, nên tùy tiện dùng sức.

      "Yên tâm! Tôi vẫn luôn nằm ở giường!" vừa trả lời bác sĩ, vừa hướng phía sau làm cái mặt quỷ với bác sĩ.

      vừa thẹn vừa giận, sai, đúng là vẫn luôn nằm giường. . . . . .

      Bác sĩ lại liếc cái, tin, "Luôn nằm giường vậy làm sao thạch cao lại bị gãy?"

      "Cái này. . . . . ." nhìn mỉm cười, vô cùng đắc ý.

      ở sau lưng bác sĩ làm thế chuẩn bị đánh , nếu như có can đảm lung tung, nhất định bóp chết !

      Cũng may chỉ là trêu chọc , ở trước mặt bác sĩ thành nhận sai, cũng bảo đảm sau này lộn xộn, bác sĩ mới rời .

      "Tới đây!" chỉ chỉ bên cạnh mình.

      "!" Còn qua đấy? mới là kẻ ngốc . . . . . .

      cười, "Lần này nhất định chạm vào em! Chỉ ôm cái!"

      trừng mắt liếc , lời của còn đáng tin cậy sao? Về sau nhất định cách xa mét, đây mới là khoảng cách an toàn!

      "Em mà còn tới liền xuống giường lại ôm em!" bỏ cái chân bó thạch cao xuống, chuẩn bị bước xuống giường.

      sợ tới mức vội chạy tới đè lại , , bị đoán trúng! khỏi cau mày dậm chân, "Thần An! thể lớn lên chút sao?" Cứ tùy hứng như vậy làm sao khiến người khác yên tâm được!

      liếc mắt nhìn qua ngực , cười, "Lúc nào em trưởng thành, cũng liền trưởng thành a!"

      im lặng. . . . . . Đỏ mặt véo cánh tay cái, bị kéo vào trong ngực.

      tựa đầu cổ , hít vào sâu, " dễ ngửi! Em thơm. . . . . ." Vẻ mặt kia của , giống như đứa bé tham lam.

      đột nhiên nhớ lại lần đầu tiên gặp mặt, uống rượu đến nỗi xuất huyết dạ dày phải vào nhập viện, cũng cưỡng ép hôn , vừa "Hương vị này, tôi thích. . . . . ." , vị, rốt cuộc là vị gì đây? thích, vậy từng thích hương vị thế nào? giả bộ bệnh là , nhưng say rượu, rốt cuộc là say hay say giả?

      Nghi ngờ trong lòng chất chứa như nước sông tràn lan, tuy nhiên cũng có dũng khí hỏi . . . . . .

      Nếu như, định trước chỉ có thể cùng đoạn đường, vậy nên hỏi những vấn đề đau thương trong trí nhớ này. . . . . .

      " suy nghĩ cái gì?" hề làm xằng làm bậy nữa, chỉ vùi đầu cổ , tinh tế hôn .

      dứt khoát bỏ qua đoạn ký ức kia, miễn cưỡng lộ ra tươi cười, đẩy , " có gì, đừng ngửi nữa, mồ hôi ra nhiều, em còn chưa có tắm. . . . . ."

      Thế nhưng lại cho là đúng, chính là thích dính , "Em biết cái gì? Có người từng đổ mồ hôi là việc rất tốt, lúc mồ hôi ra nhiều, mùi thơm càng đậm!" (mình hiểu lắm cái đoạn này nên nó hơi lũng cũng nhé :cry: )

      cách nào bắt dừng lại, chỉ có thể cùng chút chuyện trước kia, đem lực chú ý của dời chỗ khác, miễn cho lại làm bậy. Năm ngón tay của đan vào giữa các ngón tay của , cùng mười ngón tay đan xen, "Thần An, mấy năm này sống có tốt ?"

      " tốt!" chút nghĩ ngợi trả lời, " có em, tuyệt tốt! cho biết, tại sao em lại bỏ ? Tại sao đợi từ bệnh viện quay về?"

      biết nên như thế nào, có chút do dự, nhìn sắc mặt của , "Em . . . . . phải em lấy tiền của mẹ rồi sao? Còn mặt mũi nào đợi trở lại?"

      tay nắm cằm của , cau mày, "Tại sao chính em cũng muốn mình như vậy? tin! Cái này chỉ là lời dối, cho tới bây giờ cũng chưa từng tin! Là cái bẫy của mẹ phải ?"

      Cằm của bị bóp có chút đau, trong lúc nhất thời nước mắt đảo quanh hốc mắt, phải bởi vì bị nắm đau, mà là bởi vì, người như thế, đáng giá sao! Bất kỳ sau này kết quả như thế nào, từng có người như thế tri kỷ, từng nhau, từng tin tưởng, cả đời này còn hối tiếc?

      cuộn người vào lòng , nước mắt rơi quần áo , khóc lắc đầu, " biết! Thần An! Đừng hỏi em! Em cũng biết! Chuyện trước kia cần hỏi nữa được ?" Những đau đớn qua kia, muốn nhớ tới nữa, lại càng muốn vì vậy mà thống khổ. . . . . .

      ôm chặt vào lòng, hôn lên đỉnh đầu , "Tốt, hỏi, hỏi nữa! Chuyện trước kia đều qua hết rồi, chỉ cần chúng ta về sau xa nhau nữa là được rồi!" vốn còn muốn hỏi , năm năm này trải qua những chuyện gì, nhưng là, bây giờ dường như cũng cần hỏi, ít nhất, tạm thời cần hỏi nữa. . . . . .

      Bảo bối mất lần lại tìm được, để mất lần nữa. . . . . .

      Nước mắt của em, cũng là của bảo bối của , em biết chưa? nâng mặt lên, hôn nước mắt của , sau đó đột nhiên, hôn môi . . . . . .

      > mang theo bối rối, vội vàng tránh .

      "Thế nào?" có chút buồn bực, bởi vì tránh nụ hôn của .

      đỏ mặt quét mắt nhìn cái, " cho hôn! Tránh ra cho em. . . . . ."

      lo lắng nhìn nét mặt của , mới lần nữa hợp lại muốn giận , quay mặt của lại, cùng nhìn nhau, "Để cho nhìn chút! Để cho xem kỹ dáng vẻ của !"

      Chưa bao giờ bị nhìn chăm chú như thế, có chút xấu hổ, đẩy , "Có cái gì hay mà nhìn! So ra kém người người đều biết!"

      bật cười ra tiếng, nắm gương mặt , cười hỏi, "Là em ghen sao? Phải ?"

      "Em nào có ghen?" trừng mắt nhìn , là xấu hổ.

      cười càng lớn tiếng hơn, bóp mũi của , "Nha đầu ngốc, chỉ có mình em, cho tới bây giờ vẫn chỉ có mình em. . . . . ."

      Vậy sao? Thực chỉ có mình ? Đây là lời , hay vẫn là lời dối? Cho dù chỉ là lời dối, cũng tin. . . . . . Nghiêng người dựa vào ngực , ôm lấy hông của .

      hài lòng vỗ về chơi đùa tóc của , "Thần Hi và bà chủ bán khoai lang đều cho biết, là tóc dài, cao khoảng 1m6, mắt to, cằm nhọn, da trắng trắng . . . . . . Mấy năm nay, cũng luôn luôn tìm người con như vậy, cao 1m6, tóc dài, mắt to, da trắng. . . . . . Gặp qua rất nhiều rất nhiều người, nhưng có ai là bảo bối Lộ nhi trong lòng , vậy mà lần đầu tiên nhìn thấy em, biết mình tìm được rồi, em có biết lần đầu tiên chúng ta gặp lại nhau thế nào ?"

      "Hôm đó em làm việc ở Ám Hương!" dĩ nhiên nhớ rồi, nếu như phải hôm đó hát bài 《 lộ gặp thần an 》 như thế nào lại đưa tới chú ý của chứ?

      " phải, trước đó nữa!" cười cười.

      "Trước nữa?" Sao có chút ấn tượng gì vậy.

      "Đúng vậy! Chính xác mà , trước khi nghe em ca hát ở Ám Hương ngày, có lái xe qua học viện nhạc, nhìn thấy từ trong trường học bước ra, cao 1m6, tóc dài, mắt to, dưới ánh mặt trời làn da trắng noãn như sứ, khóe miệng khẽ giương lên, giống như luôn luôn mỉm cười. . . . . . hoàn toàn bị hấp dẫn, chính xác hơn, là thực động tâm, trực giác cho biết, em chính là người mà tìm kiếm, sau đó, vẫn luôn theo em, em cũng có phát , nhìn điện thoại của xem, đây phải là em sao?" Tả Thần An rồi cầm điện thoại tới, mở hình trong điện thoại cho xem.

      khiếp sợ, trong hình quả , mặc bộ váy bông màu trắng, xõa tóc, chỉ kẹp cái nơ , đeo cái ba lô to, dưới ánh mặt trời mỉm cười vui vẻ, cũng biết cười ngây ngô cái gì. . . . . .

      Nhìn cảnh tượng này, thực là khung cảnh xung quanh trường học Hiểu Thần, nên mang thức ăn cho Hiểu Thần, bắt xe điện ngầm chuẩn bị trở về thôi. . . . . . (hix hiểu sao chuyển sang đưa đồ ăn cho Hiểu Thần nữa)

      tiếp tục xem tiếp mấy bức ảnh phía sau, liên tục vài tấm ảnh đều là chụp vào cùng ngày hôm đó, có hình chỉ là nửa khuôn mặt, có hình chỉ là bóng lưng, nhưng cũng ít ảnh chụp cả người , tại sao bị chụp hình trộm nhiều như vậy mà ngay cả phát cũng biết. . . . . .

      " nhìn ra, đường đường là Tả Tam Thiếu mà lại làm những loại chuyện này!" đỏ mặt ném điện thoại trả lại cho .

      "Đúng vậy! Tưởng niệm cũng là loại bệnh, bệnh tình của vô phương cứu chữa, chỉ có thể nhờ em tới chữa trị!" để điện thoại di động xuống, ôm chặt.

      Màn đêm dần buông xuống, ánh tà dương như lửa, đẹp vô cùng. . . . . .

      Điện thoại di động của lần nữa rung lên, nhắc nhở bọn họ Sa Lâm tới rồi.

      có chút kiên nhẫn nhận điện thoại, " phải cho cậu tối nay tới rồi sao?"

      "Tam thiếu gia! còn sớm! Tối nay mẹ cậu tới đưa cơm! Tôi ở trước cửa chờ hai người!" Sa Lâm ở bên kia vô cùng cẩn thận .

      Vậy sao? Thời gian trôi qua nhanh như vậy?
      Chris, kabi_ng0kSue ú thích bài này.

    3. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 106: THƯƠNG , NHƯ VẬY ĐỦ RỒI!

      ôm , chính là muốn thả ra. . . . . .

      có chút dở khóc dở cười, là đứa bé thích dính người. . . . . .

      " muốn như thế nào? Rốt cuộc có để cho em hay ?" đơn giản đem vấn đề vứt cho , phải cứ như vậy quấn chứ?

      cười hắc hắc, ở môi hung hăng cắn xuống, mới lưu luyến rời buông ra, lại như cũ lôi kéo tay của thả, " muốn để cho em . . . . . . phút cũng muốn em rời . . . . . . Ngày mai em phải đến thăm ?"

      "Được ——" giống như dỗ dành đứa đáp ứng .

      nắm tay của , mở ra, đập vào tầm mắt là vết sẹo sâu, vuốt ve, dặn dò, "Tạm thời cần tự mình làm cơm, đợi hoàn toàn khỏe lại rồi làm cũng được."

      "Dạ!" cười, đây mà là Tả Tam Thiếu sao? giống như ông lão thích càu nhàu đúng hơn!

      "Về đến nhà gửi tin nhắn cho . . . . . ."

      "Được. . . . . ."

      "Hôm nay Sa Lâm dẫn em ăn bữa ngon, đừng chỉ lo tiết kiệm tiền cho !"

      "Được. . . . . ."

      cuối cùng buông tay ra, lấy ví, từ bên trong cầm lấy tấm thẻ, đưa cho , "Cái này cho em, mật mã là ngày sinh của em."

      nhíu mày, vừa định đẩy tấm thẻ trả lại , liền bị dùng lực nắm chặt tay, sắc mặt cũng trầm xuống, "Đừng trả lại ! Của cũng chính là của em, nếu như em nhận, cũng đừng chuyện với nữa, chính là chấp nhận , chấp nhận ưu điểm cũng như khuyết điểm của , chấp nhận tất cả của , trong đó cũng bao gồm tiền của !"

      Nhìn dáng vẻ cố chấp của , thua rồi.

      Nếu như, đây là cách thức thể tình đối với , như vậy đồng ý nhận số tiền này của , để cho có thể yên tâm. . . . . .

      lúc này mới cười, " là đứa bé ngoan! Biết nghe lời rồi! Mua nhiều vào! Cứ mua những thứ mà em thích! Đàn ông của em kiếm được rất nhiều tiền!"

      ". . . . . ." Có loại người kiêu ngạo như vậy sao? gì, "Em đây?"

      " !" rộng rãi phất tay cái.

      xoay người hướng cửa ra vào tới, mới được hai bước, nghe thấy từ sau lưng truyền đến tiếng hét lớn bất mãn của , "Đứng lại!"

      "Làm sao vậy?" phải để cho rồi sao? Giờ lại làm sao nữa?

      "Em cứ như vậy mà về?" vẻ mặt mất hứng.

      "Vậy muốn như thế nào?" Quả nhiên là tính khí đại thiếu gia, rất khó phục vụ. . . . . .

      "Em phải hôn chứ?" vui chỉ chỉ môi mình.

      trợn tròn mắt nhìn thẳng , làm ơn! Nụ hôn buổi trưa còn chưa đủ mãnh liệt sao?

      "Tới đây!" ngoắc ngoắc ngón tay.

      có biện pháp, ai bảo dính vào cái kẻ bám người như keo này làm chi, giờ muốn thoát cũng được?

      bước tới gần , vừa mới chuẩn bị hôn má của , lập tức nghiêng , chỉ chỉ môi mình, " thể ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu!" (chắc ý là chị được ăn gian ó, mình biết sao nên để như nguyên tác luôn)

      trừng mắt nhìn , " xem miệng của em như thế này? biết làm sao để ra ngoài gặp người khác rồi !" Cho tới giờ, vẫn còn cảm thấy cánh môi đau rát, giống như bị sưng lên vậy.

      cười đến vui vẻ, nâng mặt của lên, nhàng ở môi ấn xuống cái, "Được, nhìn thấy em nghe lời như vậy, tạm tha cho em! Mau !"

      "Chắc chắn muốn em về chứ?" bĩu môi trừng , gương mặt đáng , thấy rất nhanh thay đổi, vội vàng rời , nếu được rồi. . . . . .

      sửa sang lại quần áo, có chút nhăn nhó, còn chút dính thuốc, đều do làm hại!

      Cho ánh mắt tức giận, ra khỏi phòng bệnh.

      hành lang vang lên tiếng giày cao gót thanh thúy, nhìn lại nơi phát ra tiếng động, là Kiều Á tới. . . . . .
      nhanh chóng tìm nơi kín đáo tránh . biết tại sao mình lại muốn trốn nữa . . . . .

      Chỉ là nhìn thấy Kiều Á bước vào phòng bệnh của , trong lòng mãnh liệt dâng lên từng trận chua xót. . . . . .

      ra luôn tự nhắc nhở mình, cần để ý, phải quan tâm bên cạnh có những ai sao? Có lẽ và Kiều Á chỉ là quan hệ ông chủ cùng nhân viên, tất cả lời của đều là , từ trước đến giờ chỉ có mình . . . . . .

      Nhưng là, đêm đó ở trong Ám Hương, hình ảnh cùng Kiều Á thân mật bên nhau, ngừng ở trong đầu tái , đồng thời, cái tên khác cũng xuất trong trí nhớ—— Khả Tâm, chủ Khả Tâm, đây như thế nào là cái tên chứ?

      Nhưng mà, cũng là cái tên này nhắc nhở . Hạ Vãn Lộ! nhớ cái gì? ở đây chờ đợi cái gì? phải chỉ muốn có bấy nhiêu thôi sao? Vậy tại sao còn ở đây thất vọng cái gì? Tại sao còn muốn khổ sở? Đúng! Hạ Vãn Lộ! oán giận! đau buồn! Phải vui vẻ vượt qua mỗi ngày cùng bên nhau! Giống như năm năm trước, để cho nhớ đời kiếp! A! Hạ Vãn Lộ, ra cũng rất xấu xa nha!

      ra, hai bên má, có dòng nước mắt lặng lẽ chảy xuống, khóe môi, lại lên nụ cười tươi! Hạ Vãn Lộ! Thương , như vậy đủ rồi!

      Sa Lâm ở bên ngoài chờ, thấy ra, dùng sức vẫy tay về phía .

      cố gắng làm cho dáng vẻ tươi cười của mình chân hơn, về phía .

      Đợi đến gần, Sa Lâm vẫn cứ nhìn chằm chằm , vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên, hiểu chuyện gì xảy ra, lập tức lên xe, nhưng mà, vừa nhìn thấy bản thân từ kiếng chiếu hậu, cổ có mấy ấn ký đỏ tươi, vô cùng dễ thấy. . . . . .

      rốt cuộc hiểu được vì sao Sa Lâm có vẻ mặt ngạc nhiên như thế, khuôn mặt nhất thời đỏ rực lên, nóng hổi, tay cũng tự giác lôi kéo cổ áo, nhưng làm thế nào cũng giấu được những thứ ấn ký kia, trong lòng khó tránh khỏi lại mang ra oán giận trận. . . . . .

      Sa Lâm ho hai tiếng, làm bộ nhìn thấy, nhưng lại thầm tính toán, sau này phải chế nhạo Tả thiếu gia trận mới được, lần này phải quá mạnh mẽ quá sao, cũng biết dịu dàng chút?

      Hai người theo dặn dò của Tả Thần An, cùng nhau ăn cơm, đợi Sa Lâm đưa về nhà lúc này cũng hơn tám giờ tối, Sa Lâm dẫn đến trước cửa phòng, giao chìa khóa cho , " muộn rồi tôi tiện vào, phòng ở tôi xem qua, cũng sửa chữa lại rồi, chủ nhà này còn chưa có ở phải di dân, cho nên mới vội vã bán , tôi liền trả tiền mua lại, thủ tục vẫn chưa hoàn toàn làm xong, nhưng mà ông chủ đáp ứng cho tạm thời vào ở trước. Bên trong cái gì cũng có, cũng tệ lắm đâu, về phần vật dụng cần thiết, tôi đều giúp mua mới rồi, nếu như còn muốn mua thêm cái gì nữa, có thể gọi điện cho tôi biết! Đây là số điện thoại của tôi!"

      "Được, cám ơn!" tuyệt có cái gì hài lòng, đối với phòng ở cầu gì, huống chi biết, đây là khu chung cư với những trang thiết bị tốt nhất, giá phòng cũng hề rẻ!

      "Tôi đây! Còn phải trở lại bệnh viện báo cáo với Tam Thiếu! Hẹn gặp lại!" Trong tay còn có chiếc chìa khóa dự phòng, dĩ nhiên là do Tam Thiếu cầu. . . . . . Khụ khụ, chưa từng quên giễu cợt hành động của Tam Thiếu. . . . . .

      Hạ Vãn Lộ cầm lấy chìa khóa mở cửa, sờ soạng vách tường tìm được công tắc, mở đèn, bên trong phòng sáng trong mảnh.

      Phòng ở như lời Thần An , lớn lắm, rộng khoảng bảy tám chục thước vuông, nhưng trang hoàng rất cầu kỳ, có thể nhìn ra được, chủ nhân trước kia là người rất biết thưởng thức.

      Căn hộ này, rất thích.

      Đứng ở trước cửa, trong lòng muốn tính toán xong, nơi nào nên bày biện thêm cái gì, nơi nào nên đặt cái ghế sa lon, để mỗi khi mệt mỏi nằm đó nghe chút nhạc, hay đọc chút sách, là cách hưởng thụ tốt nhất, , nên bày cặp mới phải, bởi vì Thần An cũng rất thích cái loại lười biếng mà hưởng thụ cuộc sống này. . . . . .

      suy nghĩ miên man, bỗng sau lưng có tiếng phụ nữ vang lên, "Có ai ?"

      Cửa vẫn còn mở, đúng là chỉ lo suy nghĩ lung tung, ngay cả cửa cũng quên đóng.

      Quay đầu lại, liền nhìn thấy Tả Thần Hi xách rất nhiều túi lớn túi .

      "Chị Thần Hi. . . . . ." vừa kinh ngạc, vừa xấu hổ.

      "Giúp chị xách vào trong ! rất nặng đó!" Lại chính cho tới bây giờ cũng có mua nhiều đồ như vậy, nếu như phải đồ mua cho Hạ Vãn Lộ thể để cho người khác biết, sớm gọi người tới hỗ trợ.

      Những thứ này, đều là mua cho ?

      có chút luống cuống, bối rối giúp Tả Thần Hi đem toàn bộ túi mang vào phòng, trong lòng cũng rất bất an, năm đó rời Tả gia nguyên nhân đúng là ràng, biết Thần Hi dùng ánh mắt như thế nào để nhìn . . . . . .

      Chỉ thấy Tả Thần Hi nhìn chung quanh phòng vòng, khen, "Phòng ở tệ nha! Mặc dù có hơi , nhưng rất có phong cách! Em trai chị đối với em đúng là tệ!"

      "Chị Thần Hi, em. . . . . ." hiểu ý tứ trong lời của Thần Hi, có phải hay đem trở thành tình nhân bị Thần An bao nuôi, vốn nghĩ muốn giải thích, phải như những gì Thần Hi nghĩ, nhưng mà lời đến khóe miệng lại có cách nào ra, bởi vì thực tế, chính là. . . . . . Chẳng lẽ đúng sao?

      Tả Thần Hi cũng gì nhiều, chỉ vỗ vỗ cánh tay nhức mỏi, , "Vãn Lộ, chị biết nên cái gì, chuyện năm đó chị cũng muốn nhắc lại nữa, nhưng mà em trai chị người này rất ngu ngốc, chị hi vọng lần này em làm nó tổn thương nữa. Nó cũng rất khổ sở rồi, chị là chị nó, tuyệt muốn nhìn nó đau khổ như vậy nữa, cho nên, đừng để chị thất vọng. . . . . ."

      Thần Hi những lời này là có ý gì? Chẳng lẽ ủng hộ bọn họ ở chung chỗ?

      cười khổ, mặc dù ủng hộ như thế nào? Ánh mắt dần dần tán loạn ra, giọng cam kết, "Lần này, trừ phi là ấy đuổi em . . . . . ."

      Thần Hi gật đầu cái, "Vậy tốt, chị trước, có cần thêm cái gì nữa có thể cho chị biết!"

      Sau khi Tả Thần Hi , dọn dẹp lại những thứ túi kia lúc, phát bên trong toàn bộ là đồ dùng hằng ngày của phụ nữ, từ áo khoác áo đầm đến đồ lót, cái gì cần đều có đủ, ngay cả băng vệ sinh cũng mua loại hàng ngày hay ban đêm đều có. . . . . .
      Last edited by a moderator: 14/11/15
      Chris, kabi_ng0kSue ú thích bài này.

    4. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 107: NHỚ

      Hoàn cảnh mới, nhà mới.

      tắm xong, mặc áo ngủ sợi tơ do Tả Thần Hi mua, nằm giường lớn mềm mại, toàn thân cũng thanh tỉnh lại.

      Theo thói quen nhìn về phía giường đối diện, trong năm năm qua, mỗi đêm đều nhìn bức tranh tường chìm vào giấc ngủ, nhưng hôm nay tường trống rỗng, đúng là có chút quen. Đâu chỉ quen việc này? Mà tất cả cảnh vật chung quanh cũng xa lạ với , tuy nhiên xa lạ nhưng rất yên tâm.

      Thần An , phòng này là dùng tên mua.

      biết, được là làm được. Đối với , cậu chủ nhà giàu, căn bản quan tâm mấy đồng tiền lẻ này. cách khác, ở thành phố Bắc Kinh to lớn này cuối cùng cũng có nhà của mình, cần phải thuê phòng ở nữa, trong lúc bị thương, có nhà của mình.

      qua, có thể cần vất vả kiếm tiền nữa.

      cuối cùng vẫn tới bước này, cùng rất nhiều phụ nữ đáng khinh giống nhau, trở thành tình nhân của . Dĩ nhiên, có thể tìm lý do rất tốt cho tình trạng trước mắt của mình, đó là bọn họ nhau. . . . . .

      Mong là có thể thanh thản hưởng thụ phần thương này. . . . . .

      Miên man suy nghĩ, điện thoại di động bỗng vang lên tin nhắn nhắc nhở. đột nhiên nhớ tới lời dặn của , về đến nhà nhớ gửi tin nhắn cho , nhưng lại quên mất.

      Vội vàng cầm điện thoại di động lên xem, ?

      Về nhà chưa?

      Đơn giản bốn chữ, nhưng lại làm cho lòng ấm áp thôi. Nhà. . . . . . Đây mới là nhà của ! Là cho nhà. . . . . .

      Vội vàng trả lời: Về rồi.

      "Vậy sao nhắn tin cho ?" Cuối câu còn có biểu tượng khuôn mặt tức giận.

      bật cười, gần như có thể nhìn thấy biểu tình phồng má trợn mắt của , tâm tình bỗng nhiên tốt. cái nhăn mày của , cười giận, cũng đủ để xua tan bất kỳ lo lắng gì của . . . . . .

      Nhưng mà đáng giận chính là tính cách bá đạo của . . . . . . Suy nghĩ chút, dứt khoát gọi điện thoại cho .

      Như dự đoán, chỉ đổ chuông lần liền nhận, nghĩ bên cạnh nhất định còn có người khác, chợt dâng lên suy nghĩ muốn trêu chọc , hết sức nhàng ngọt ngào kêu tên , "Thần An, Thần An. . . . . ."

      "Ừ. . . . . ." cúi đầu "Ừ" tiếng, giọng kia, quả nhiên dường như có thể thông qua điện thoại nhìn thấy vẻ mặt lúng túng của , muốn cùng tình cảm ngọt ngào lại thể lúng túng.

      có chút đắc ý nho , biết, mỗi lần cho dù tức giận lớn đến mức nào, chỉ cần dùng thanh này gọi câu "Thần An", giống như con mèo xù lông nhưng khi được chủ nhân cưng chiều vuốt ve lại ngoan ngoãn tựa vào bên người vậy. . . . . .

      "Thần An. . . . . ." nằm ở trong chăn, dùng thanh mềm mại gọi , cuối đậm chất con Giang Nam nhu mì.

      "Ừ, có chuyện gì em !" cố ý dùng bộ dáng giải quyết công việc trả lời , trong lòng sớm bị giọng điệu của làm cho mềm nhũng.

      là muốn cười, lại thở dài hơi, "Thần An, em có chuyện này nghĩ muốn cho biết. . . . . ."

      "Chuyện gì?" Giọng điệu của ngay lập tức trở nên gấp gáp.

      Tiếp tục thở dài, "Em. . . . . . Thôi. . . . . . Vẫn là nên hơn. . . . . ."

      "!" Ngắn gọn ra lệnh, mặt ngoài bình tĩnh, thực tế đáy lòng sớm nóng như lửa, ngốc này, là muốn cho buổi tối ngủ được sao?

      "Thôi, Thần An, vẫn là cần , nghỉ ngơi , em cũng ngủ đây. . . . . ." cuối cùng thở dài cái, cúp điện thoại.

      Đây chính là chọc tức giận, điện thoại sau đó liền vang lên, tùy nó rung lên, cũng nhận, tiếp theo là thanh tin nhắn vang lên, mím môi cười, điện thoại di động ông ông ông rung động dần dần xa, như có như , cuối cùng biến thành thanh thôi miên.

      biết, vào giờ phút này, thế giới này có người sâu sắc nghĩ tới , giống nhau cũng nghĩ đến . . . . . .

      Như vậy đủ rồi, môi bất giác cong lên nụ mỉm cười. Chăn, rất mềm mại. Mộng, rất ngọt.

      là bị đánh thức dậy.

      Mơ mơ màng màng cảm giác có người nắm tay, lại mơ hồ cảm thấy trong nhà có người, khẽ mở mắt ra, lập tức bị ánh sáng đèn làm chói mắt lại nhắm lại. Cảm giác mu bàn tay có người vuốt ve càng thêm ràng.

      cả kinh, hoàn toàn tỉnh táo lại, mở to hai mắt, đập vào tầm mắt, là màu đen. . . . . .

      ". . . . . . Sao lại tới đây?" cho là mình nhìn nhầm, lại dụi dụi con mắt.

      sai! Là ! ! ngồi xe lăn vẫn còn bó thạch cao chân. . . . . . nhìn đồng hồ báo thức, mười giờ đêm. . . . . .

      " ở trong bệnh viện nghỉ ngơi chạy tới đây làm gì?" lập tức ngồi dậy, trách cứ .

      Trong mắt của tất cả đều là nồng đậm lo lắng, " cho biết, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Em muốn cái gì với ?"

      ngạc nhiên, chỉ vì câu đùa của , hơn nửa đêm còn ngồi xe lăn từ bệnh viện tới đây? ngây ngốc, đau lòng, đưa tay chạm vào khuôn mặt , râu ria hỗn độn của đâm tay đau." là. . . . . . Như thế nào lại tới đây?" có chút lắp bắp, chân của đứng bất tiện, bệnh viện còn có người trông chừng, làm sao có thể ra khỏi bệnh viện rồi lên tầng lầu cao thế này?

      "Là Sa Lâm giúp dối, công ty xảy ra vấn đề, nhất định phải lập tức tới công ty xử lý suốt đêm." giọng điệu cứng rắn, làm thế nào ra ngoài chuyện này tuyệt đối quan trọng, quan trọng là em muốn cái gì!"Đừng nghĩ lừa dối , em nhất định phải cho biết!"

      Nhìn bộ dáng vừa cố chấp mà lại quật cường của làm cho trong lòng dâng lên ấm áp ngọt ngào thôi, đứa ngốc này. . . . . .

      kìm lòng được mà hướng dựa vào, gối lên bả vai , nhàng mắng, "Ngốc hết sức. . . . . . phải cho biết rồi sao?"

      "Lúc nào cho biết?" vẻ mặt mê mang.

      " ngốc thực lại rất ngốc!" nhàng bấm bấm cánh tay , "Lúc gọi điện thoại tới, nhạc chuông của em là hát bài gì?" Năm năm qua có thói quen, cho dù là chuông điện thoại di động cũng sử dụng bài hát của sáng tác, tối nay về đến nhà, chuyện làm duy nhất chính là mở máy vi tính ra, mua ca khúc đứng đầu tên là 《 nhớ 》 làm thành nhạc chuông. . . . . .

      bừng tỉnh, vẻ mặt căng thẳng cũng từ từ thả lỏng, sau đó, lên tươi cười, kéo lại gần hơn chút, ở môi nhàng hôn xuống, "Ngu ngốc, nhớ cứ việc thẳng!"

      vòng tay ôm chặt cổ , hơi thở của từng đợt từng đợt theo cổ áo tràn ra, hít sâu hơi, rất lưu luyến hơi thở này, nhịn được ở cổ cắn xuống cái, lúc đầu nhàng, sau lại sử dụng lực.

      rên tiếng, lại tránh , chỉ ôm , gọi "Heo con giỏi cắn người", cuối cùng, thở dài, "Heo con, heo con, em biết cách giày vò , cho là em lại muốn bỏ . . . . . ."

      bất động, lẳng lặng nằm vai , nước mắt to như hạt đậu từng giọt từng giọt xuống, chẳng bao lâu sau liền ướt cả bả vai .

      giật mình cảm thấy vai ướt át, kéo ra , nâng mặt lên lau từng giọt nước mắt, "Tại sao khóc?"

      lại như cũ kéo lại gần, ôm chặt cổ , nước mắt lau hết gáy , thanh nghẹn ngào trầm trầm truyền tới, "Em bỏ nữa, cho đến ngày cần em nữa, đuổi em , cho nên về sau cho phép làm việc ngốc nghếch như vậy. . . . . ."

      kinh ngạc, có chút phản ứng kịp, sau đó mừng rỡ như điên, lại bá đạo , " thể! Cho dù có đuổi em cũng cho phép bỏ ! tính tình tốt, có lúc nghĩ đằng nẻo, em thể tức giận, phải nhớ kỹ, trái tim , phút nào là muốn em rời !"

      Hừ! Rốt cuộc vẫn là đại thiếu gia!

      chép miệng, vẻ mặt tủi thân, vẫn còn dấu vết vừa khóc, dáng vẻ kiều diễm đáng thương càng khiến người khác muốn thương .

      Chính cũng cười, bộ dạng này của , là đem lòng nhào nặn thành nước. . . . . .

      Ở môi dịu dàng mà trằn trọc, "Ừ, cái này. . . . . . Đúng là điều kiện có hơi ngang ngược, nhưng mà, phần thưởng cũng rất phong phú nha. . . . . ."

      " có thể có phần thưởng gì chứ?" Trừ chi phiếu ra vẫn chỉ là chi phiếu. . . . . .

      " biết bạn học Hạ heo con coi tiền bạc như rác rưởi, cho nên tiền cái gì, quá tầm thường rồi, chúng ta phải làm cho nó thanh nhã hơn. . . . . ." xong chữ cuối cùng liền bao phủ môi của , hôn, nóng bỏng, tay cũng bắt đầu sờ soạng eo .

      Đây chính là cái mà Tam thiếu gia gọi là thanh nhã?

      gấp đến độ buông vai ra, từ giữa ma trảo của trốn được, " thể chính là thể!"

      "Hôn cái cũng thể sao?" lộ ra biểu tình bị thương.

      liếc cái hung ác, vuốt môi mình, "Râu của , châm em, buổi chiều hôn qua, bây giờ còn đau!" Sợ là đâm hư da rồi . . . . . .

      sờ sờ cằm mình, cười, " đúng là châm em rồi, chừng mấy ngày có cạo râu, em cạo cho ?"

      Đây là chuyện ngày trước bọn họ thường làm, cạo râu cho , rửa mặt cho , cho ăn, đấm bóp cho , cho . . . . . . Được rồi, còn có tắm rửa. . . . . . gọi đùa là "Y tá toàn năng" . . . . . .

      "Em cũng có dao cạo râu!" lầu bầu, sao còn trở về bệnh viện?

      "Việc này rất dễ!" hướng phòng khách cao giọng kêu lên, "Sa Lâm! Sa Lâm! mua dao cạo râu !"
      Last edited by a moderator: 14/11/15
      Chris thích bài này.

    5. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 108: TRUYỀN THUYẾT HOÀNG TỬ BÓNG ĐÊM – TIÊN ĐẾ RYAN

      Ở phòng khách Sa Lâm cảm thấy vô cùng khó xử! Lại chỉ là trợ lý! Trách nhiệm chính là giúp đỡ công việc cho Anhm thiếu. phải hỗ trợ đương!

      Được rồi, coi như là vì tình nghĩa em với Anhm Thiếu bao lâu nay, hy sinh bản thân, vì công cuộc theo đuổi tình của bạn tiếc giúp đỡ bằng cả mạng sống, nhưng là có thể hay Anhm Thiếu làm ơn chuyện đương bình thường chút? Hơn nửa đêm gọi từ trong chăn ra còn chưa tính, lại để mặt dày mày dạng ở trong phòng khách bị động nghe lén bọn họ thương, còn muốn vào lúc này ra ngoài mua dao cạo râu? phải đâu mua đây? Ô ô, phải là trợ lý đáng thương nhất thế giới chứ?

      Cuối cùng, dao cạo râu cũng mua được, vào lúc Hạ Vạn Lộ giúp Thần An cạo râu ở bên trong, thể thiếu lại trải qua mấy lần em em, Sa Lâm hai mắt đăm chiêu, BOSS a BOSS, ngài đây là khiêu chiến cực hạn của trợ lý này sao?

      mở ti vi, đem thanh điều chỉnh lớn hơn, lại xé hai tờ khăn giấy vo thành cục nhét vào hai bên lỗ anhi, lúc này mới yên tĩnh. . . . . .

      Chỉ là sau đó lại hồi ầm ĩ, đêm đó Thần An quay lại bệnh viện, mặc dù Hạ Vãn Lộ nhiều lần thúc giục, thế nhưng mực kéo dài, nắm anhy của , nhất định phải nhìn thấy ngủ rồi mới bằng lòng rời .

      Ngược lại , bởi vì có ánh mắt chăm chú mà ấm áp của , còn có độ ấm dễ chịu từ lòng bàn anhy trước sau vẫn vỗ nhè lưng , cho nên rất nhanh ngủ thiếp , nhưng như thế nào mà chịu rời ?

      Chuyển động xe lăn đến phòng khách tìm Sa Lâm giúp anhy, lại thấy Sa Lâm bịt lỗ anhi anhy dài chân dài cuộn lại nằm ngủ sa lon, TV còn phát vở hài kịch. . . . . .

      thầm buồn cười, đồng thời cũng cảm thấy có lỗi với Sa Lâm, có biện pháp, bạn bè chính là phải giúp đỡ nhau những lúc như thế này. . . . . .

      Đêm đó, Hạ Vãn Lộ ngủ ở trong ngực .

      biết có phải hay vì được ôm, mà Hạ Vãn Lộ ngủ hết sức an ổn, ngược lại , trằn trọc chợp mắt được, ngày mới vừa tới, liền vội vã chạy về bệnh viện, cũng có đánh thức , vẫn là nhờ Sa Lâm tới giúp đỡ.

      Cuối cùng Sa Lâm tổng kết, chẳng lẽ đây chính là truyền thuyết hoàng tử bóng đêm sao? Tiên Đế Ryan? Mỗi khi màn đêm phủ xuống, đến rạng sáng, lại nhất định phải biến mất?

      Lời này làm cho ánh mắt Thần An sáng lên, nhìn thấy ánh sáng này lại làm cho Sa Lâm hối hận thôi, là cái miệng hại cái thân, dự cảm, sắp phải bắt đầu những chuỗi ngày khổ sai rồi. . . . . .

      Hôm sau, Hạ Vãn Lộ chính mình đến trước bệnh viện, trong khoảng thời gian gần đây là xin nghỉ quá nhiều, cũng vất vả cho Kỷ Tử, nếu bị ảnh hưởng đúng là tốt, ngay cả chính cũng cảm thấy vô cùng xấu hổ.

      Lần nữa làm trở lại, liền bị xếp làm ca đêm, vì thế nghĩ tới trong nhà còn cần mua thêm ít đồ vật, liền tính toán dạo phố chút, còn phải mua thêm ít thức ăn, dĩ nhiên, chủ yếu là mua theo khẩu vị của . . . . . .

      Lúc từ bệnh viện ra, lại gặp được Hứa Tiểu Soái.

      Cũng biết đến đây lúc nào, phải ngây ngốc đợi ở đó chứ, thấy xuất , hai mắt sáng lên, vội vàng tới, "Hạ Hạ, em rốt cuộc xuất rồi!" Trong lúc những lời này, ánh mắt lại có chút hồng hồng. . . . . .

      "Làm sao ở chỗ này?" rất là kinh ngạc.

      Hứa Tiểu Soái do dự chút, mới giọng , " ra mỗi ngày đều ở chỗ này, chờ mấy ngày rồi. . . . . ."

      " làm gì thế?" Trong lòng có chút ê ẩm, đối với Hứa Tiểu Soái, luôn cảm thấy mắc nợ . . . . . .

      ". . . . . . Đột nhiên tìm được em, cảm thấy rất sợ. . . . . . Điện thoại di động của em lại gọi được, nhà cũng bị phá hư, biết làm cách nào mới có thể gặp được em, lại nghĩ em nhất định phải làm, vì thế nên đến đây đợi em. . . . . ." ra biết đến bệnh viện, là có thể tìm được , nhưng là, muốn , từ lần trước thấy được màn kia nghĩ muốn nhìn thấy lại nữa. . . . . .

      "Tiểu Soái. . . . . ." kêu tên của , nhưng biết nên gì tiếp theo.

      "Hạ Hạ. . . . . . xin lỗi. . . . . ."

      thế nhưng cùng xin lỗi? Tại sao? cũng có làm gì có lỗi với mà! "Tiểu Soái, đừng như vậy. . . . . ."

      " xin lỗi! Hạ Hạ, đêm đó xảy ra hoả hoạn thể chạy tới cứu em, Hạ Hạ, xứng làm bạn tốt của em, bạn tốt phải là ở thời điểm nguy hiểm nhất phải xuất bên cạnh em sao?" rất khổ sở, nếu như, ngày đó người chạy tới cứu phải Tả Thần An, vậy có phải hay có cơ hội trở thành người trong lòng của ?

      " phải như thế, Tiểu Soái! Trong lòng em, là người bạn tốt nhất! ! Giống như người thân vậy! Cho dù có tới cứu em hay có quan hệ!"

      "Vậy. . . . . . Tả Thần An?" cuối cùng ra mấu chốt trong lòng.

      " Thần An. . . . . . ấy và giống nhau. . . . . ." đời này chỉ có Thần An, là người mà trong lòng ai có thể thay thế được. . . . . .

      Hứa Tiểu Soái bởi vì cách xưng hô này của mà tim co rút đau đớn, "Em gọi Thần An?" Chỉ với cách xưng hô này liền có thể thấy quan hệ giữa bọn họ bình thường tí nào, huống chi còn có câu " với ấy giống nhau" . . . . . . đương nhiên biết Tả Thần An và giống nhau, hôm đó nhìn thấy Tả Thần An ở bệnh viện hôn lúc đó liền biết ta giống nhau. . . . .

      cách nào đối mặt với ánh mắt của Hứa Tiểu Soái, ở trong đó có quá nhiều mất mác tan nát cõi lòng cùng đau đớn, "Tiểu Soái, em phải , em còn có việc." xong, liền vội vàng từ trước người qua.

      Thế nhưng lại lên, có chút oán trách, "Hạ Hạ! Em cứ như vậy bỏ ? Có phải hay quá nhẫn tâm rồi? !"

      Có lẽ là vậy! . . . . . . Chẳng lẽ như vậy tốt hơn chút sao? Trước kia sai lầm rồi, cứ cho là giữa nam và nữ có thể có tình cảm bạn bè đơn thuần, đời có cái gọi là bạn bè tốt, nhưng hóa ra phải vậy. . . . . .

      vội vã rời , hoàn toàn quay đầu nhìn lại Hứa Tiểu Soái, biết lúc nào , đuổi theo bước chân của , thanh thong thả từ phía sau truyền đến, "Hạ Hạ, chẳng lẽ chúng ngay cả bạn bè cũng thể làm được sao?"

      Trong lòng hồi chua xót.

      Làm sao có thể làm được? Bốn năm chung sống, phải chỉ câu có thể gạt bỏ tất cả, huống chi, còn giúp đỡ nhiều như vậy.

      quay đầu, hai mắt đẫm lệ, "Tiểu Soái, em sớm qua, cho tới bây giờ đều là bằng hữu tốt nhất trong lòng em!"

      Hứa Tiểu Soái nhìn nổi rồi, tới trước mặt , muốn ôm , lại do dự, Tả Thần An xuất , cuối cùng giữa chướng ngại vật, cũng thể giống như trước tâm phế ôm . . . . . .

      Cuối cùng, tay rơi xuống đỉnh đầu , vuốt vuốt tóc , "Hạ Hạ, đừng khóc, nếu như bởi vì mà em khóc đó là việc mà nguyện ý nhìn thấy nhất, muốn em vui vẻ, mỗi ngày đều cười đến ngây ngốc, là đủ rồi. . . . . ."

      Đây mới là Hứa Tiểu Soái, muốn Hứa Tiểu Soái!

      " mới ngây ngô đấy!" trừng mắt nhìn , nước mắt lại rớt xuống.

      "Ha ha, còn ngốc!" Nhìn khóc, chẳng biết sao cũng có suy nghĩ kích động muốn khóc, là vì mình cuối cùng còn hi vọng được sao? Nhưng mà mặt lại bày ra nụ cười sáng lạn, ", em phải đâu, đưa em !"

      " cần. . . . . . Em mua đồ, tự em được. . . . . ."

      "Là bạn bè cần khách khí với ! rãnh rỗi có việc làm, học theo Lôi Phong !"

      ra là chú Lôi Phong cho tới bây giờ cũng chưa từng rời xa chúng tôi! Ít nhất hai ngày này ngày ngày có người qua. . . . . .

      Vì vậy Hứa Tiểu Soái làm tài xế miễn phí kiêm người vận chuyển cho hơn nửa ngày, cuối cùng còn nhất định đưa Hạ Vãn Lộ về nhà, muốn nhìn chút nay ở đâu.

      lay chuyển được , thể làm gì khác hơn là dẫn về nhà mới, lúc về đến nhà, sắc trời cũng tối rồi.

      Hứa Tiểu Soái xách bao lớn bao vào thang máy, o o thở, "Theo nghiên cứu mới nhất, phụ nữ tuyệt đối có thể lực vượt qua đàn ông gấp hai lần!"

      "Tại sao?" Đây là phát mới. . . . . .

      "Cứ như vậy ngày dạo phố, hai chân cũng muốn nhũn ra, em còn có thể mặt đỏ hơi thở gấp? Hơn nữa, tin tưởng, tuyệt đại đa số phụ nữ đều có thiên phú này!" làm như có .

      cười ha ha, "Đây cũng là chuyên gia Hứa Tiểu Soái nghiên cứu sao?"

      "Hoàn toàn chính xác!"

      Hai người cười về đến cửa, móc chìa khóa ra mở cửa, nghĩ tới trong nhà lại sáng đèn, lúc lên lầu có chú ý tới. . . . . .

      Đương nhiên, đèn sáng trong nhà chắc chắn có người. . . . . .

      Cho nên, lúc này, trong phòng khách có người đàn ông nghiêm mặt ngồi sa lon, giống như thiếu nợ mấy trăm vạn vậy. . . . . .

      ". . . . . . Tại sao lại đến đây?" cực kỳ kinh ngạc, người này nằm viện chính là ở chỗ này sao?

      Vẻ mặt của ràng lên tức giận, giống như ..., tôi tới quấy rầy đến các ngươi sao?

      Hứa Tiểu Soái thấy tình hình như vậy, biết mình là người dư thừa, nên để đồ xuống, ở bên tai nhàng , "Hạ Hạ, rất ghen tỵ với ta. . . . . ."

      xong, xoay người rời , cũng có chào hỏi qua Tả Thần An, dĩ nhiên, Tả Thần An cũng còn cùng chào hỏi, vấn đề về Hạ Vãn Lộ, hai người là tình địch, hơn nữa cũng chưa bao giờ nguyện ý hóa địch thành bạn, ngay cả ý tưởng đóng kịch trước mặt cũng có. . . . . .

      Sắc mặt khó coi, cũng muốn nhổ lông đầu lão hổ, cắm đầu cắm cổ dọn dẹp đồ đạc hôm nay mua được, ngày mai ghế sa lon cũng được đưa tới, tràn đầy trong lòng, tất cả đều là ấm áp.

      thế nhưng nhìn !

      Điều này làm cho cực kỳ tức giận! Nghĩ hết tất cả biện pháp để chạy ra ngoài làm hoàng tử bóng đêm, đến thời gian còn phải trở về, ở đây còn tỏ thái độ quan tâm đối với ?

      ——— —————— —————— —————— —————— —————— ———————

      mọi người, ngày mai gặp ~! Thần An cùng Hạ Hạ cũng cực khổ, để cho bọn họ mấy chương ngọt ngào, ừ, ta đổi nghề làm thân nương ~!
      Last edited by a moderator: 14/11/15
      Chriskabi_ng0k thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :