1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Kinh Thành Tam Thiếu: Ông Xã Gõ Cửa Lúc Nửa Đêm - Cát Tường Dạ (Full)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 94: chê, em rời (tiếp)

      Trong nháy mắt nhìn thấy , mới đột nhiên nhớ tới chuyện, lập tức thay đổi phương hướng chạy trở về.

      “Em điên á! Chạy về bên này!” ôm chặt lấy , dùng sức kéo về phía cửa chính.
      được! được! Em còn có đồ! Em muốn lấy!” liều mạng giãy giụa, muốn thoát khỏi lồng ngực của .

      “Đầu óc em bị hư à! Lúc này còn muốn thứ gì nữa? cần!” lại dùng sức ôm chặt lấy , cho phép quay lại phòng ngủ, thế lửa lan thẳng vào phía phòng ngủ chút lưu tình.

      buông ra!” Đầu óc mới bị hư! Đó là vật rất quan trọng đối với đấy.

      cắn phát lên bả vai của , thừa dịp bị đau tránh thoát khỏi ngực xông về phía phòng ngủ. thể làm gì khác hơn là chạy vào theo.

      Lửa cháy đến tận ga giường, hơn nữa còn lan tràn với tốc độ dữ dội. bị làn khói giày đặc hun đến nỗi mắt cũng mở chẳng ra, ho khan liên tục.

      Dù thế, nhưng vẫn bất chấp tất cả mở ngăn kéo ở giữa của bàn đọc sách ra, lôi ra chiếc hộp khóa, ôm vào trong ngực.

      “Chính là thứ này?” vừa theo vào tới, vẻ mặt kinh ngạc.

      “Đúng vậy!” Như là bảo bối của , đem nó ôm chặt vào trong ngực.

      “Tốt lắm! Vậy thôi!” dùng chăn bông ướt trùm hai người lại, che chở xông thẳng ra ngoài.

      Trong ngực có chiếc hộp trân quý, bên cạnh còn có , Hạ Vãn Lộ đột nhiên cảm thấy sợ nữa, chỉ dựa sát vào , cùng nhau chạy ra ngoài.

      Nhưng mà, lúc chạy tới giữa phòng khách lại đột nhiên cảm giác có lực lớn đẩy mình ra, chăn bông cũng bị rơi xuống đất.

      biết xảy ra chuyện gì, hoảng sợ quay đầu lại, chỉ thấy qua ánh lửa, ngã nhoài mặt đất, mà chiếc quạt là chỉ có ở trong viện bảo tàng ấy vẫn đè người .

      “Thần An!” vừa khóc vừa chạy lại, để ý đến việc phải nhặt chăn ướt phủ lên mình.

      ở đây! sao…” Giọng của truyền tới, bởi vì chịu đựng đau đớn làm ra vẻ vẫn ổn mà đặc biệt rít lại.

      Trái tim của cũng vì thế mà bị nhéo chặt, khóc lóc chạy tới đỡ : “Thần An, nhìn thấy ? cho em biết có nhìn thấy ?” Đầu của tuyệt đối thể chịu va chạm nữa, nếu có thể lại bị mù…

      “Thấy được! Đừng khóc! bé ngốc! Em chạy mau !” Tay của vẫn có thể cử động, muốn đẩy , đẩy tách khỏi chỗ của mình.

      được! Hai người cùng ! Em đỡ , chờ chút!” phát chiếc quạt trần lớn vẫn đè đùi , làm thể nhúc nhích. Vì vậy, đem chiếc hộp đóng kín mình vẫn che chở đưa lại cho , còn mình đứng lên di chuyển chiếc quạt.

      Lửa vẫn tiếp tục lan rộng, tiếng nổ đôm đốp khiến người ta tâm hoảng ý loạn, chung quanh bọn họ là cái biển lửa rồi.

      Điều duy nhất làm cảm thấy may mắn chính là cái nhà rách của mình trải thảm, cũng bày biện nhiều vật, ít nhất ở giữa phòng khách còn có vùng có lửa đến. Chỉ là, sàn nhà cũng bị đốt nóng ran, chiếc quạt trần cũng bị thiêu nóng. Sức lực của vốn dĩ rất , đừng chuyển nó , ngay cả tay vừa chạm tới cũng có cảm giác có cách nào nắm chặt, liền buông ra. biết bị quạt trần đè ép vậy có nóng ? Trái tim, nhịn được lại nhói lên trận đau đớn, nước mắt cũng ào ạt chảy ra.

      “Heo ngốc! Em nhấc nổi, mau chạy ! Em chạy mau !” gấp đến nỗi rống lên.

      ! Em !” Cá tính của vốn bướng bỉnh như vậy, cũng tin, đối phó được nó.

      Cởi quần áo người xuống, quấn lại bàn tay, cắn răng nhấc lại lần nữa.

      “Hạ Vãn Lộ! Em cút cho ! Có nghe thấy !?”

      “Hạ Vãn Lộ! Có nghe lời hả? Em được lắm!”

      “Hạ Vãn Lộ! Nếu em còn cút, lão tử đánh cái mông em!”

      câm miệng lại cho em!” nổi giận, rống lại câu. nhìn thấy nỗ lực như vậy sao? mệt muốn chết, cho chút khích lệ còn náo loạn làm phiền . Con hổ còn phát uy tưởng là mèo giấy?

      Quả nhiên, ngậm miệng.

      Choáng nha, đối phó với người đàn ông này đúng là chỉ có thể lấy bạo chế bạo.

      nghĩ nghĩ, lại dùng hết sức lực lần nữa, rốt cuộc, ầm tiếng, chiếc quạt người bị đẩy ra.

      vứt bỏ trang phục, ngồi xổm xuống đỡ , nhưng mà, vấn đề bực bội hơn lại xuất , đứng dậy nổi…

      “Chạy ! Chạy mau! Đừng động tới …” nằm mặt đất, dùng giọng gần như cầu khẩn với .

      Đôi mắt đen láy của , dưới ánh lửa bập bùng sáng lấp lánh, nước mắt của ngừng lại, nhìn thẳng vào mắt của , từng chữ từng câu, từ trong kẽ răng cắn ra mấy chữ: “ chê, em rời…”

      giọt nước trong suốt lập tức lăn xuống từ đôi mắt đen láy của .

      Đó là câu, lời bài hát “Lộ gặp Thần An”…
      Chris, kabi_ng0koxy501 thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 95: Bí mật trong hộp

      ra, những thứ tưởng chừng như mất ấy, vẫn sâu ở nơi nào đấy, chưa từng quên .

      yên lặng, nháy mắt trở về quá khứ, quên thời gian, quên thực tại, trong mắt chỉ có , còn có lời bài hát quen thuộc kia: chê, em rời…

      Chỉ là, trong tình cảnh này cũng hát nổi câu như vậy. Chưa có lúc nào như lúc này, hy vọng từ bỏ mình, nhanh chóng rời . Thế nhưng, ngay cả hơi sức để đẩy ra cũng có, chỉ có thể mặc hồ đồ, mặc ngang ngược.

      “Để em cõng !” Dứt lời, hơi nhếch môi, cho mình sức mạnh, sau đó ngồi xổm xuống trước mặt , kéo hai cánh tay của khoác lên vai mình. Nhưng mà, dù có dùng sức thế nào cũng đỡ dậy được.

      gấp đến độ khóc thành tiếng, khói xông vào mắt khiến hai mắt của mơ hồ đẫm lệ, lo sợ cứ như vậy mà biến mất trong làn khói, đành xoay người nhìn khóc lóc nài nỉ: “Làm thế nào bây giờ? Thần An! Làm thế nào bây giờ? đứng dậy có được ? Xin đấy, đứng dậy mà…”

      Hai khuỷu tay của chống đỡ mặt đất lại chỉ có thể cố gắng chống được nửa người , cuối cùng bất đắc dĩ âu yếm nhìn lắc đầu: “Heo ngốc, đừng ngốc nữa, nhanh , cầu xin em, em hãy mau rời .”

      ! Em !” biết tên ngốc này nghĩ thế nào nhưng lại thể nghe theo. Lập tức gạt nước mắt của mình, xanh mặt, dù bị sặc khói đến nỗi ho khan, vẫn như đinh chặt sắt: “Tả Thần An! Em cho biết, em cũng ! Muốn chết, hai chúng ta cùng chết chỗ.”

      “Em con heo ngốc này!” oán hận mắng , mặt rơi lệ, rốt cuộc là bị khói hun, hay là vì cái khác.”

      “Đúng vậy! Em đúng là ngốc! Thế nào? Hoặc là, cũng ngốc như em, chúng ta cùng chết. Hoặc là, chịu thông minh chút, nghĩ cách đứng lên, em cõng ra ngoài.” cũng nổi giận, quỳ xuống, đem cánh tay của khoác lên vai mình, dùng hết sức lực đỡ lên.

      bị kéo lên cũng có biện pháp, chỉ đành cắn răng liều cái mạng già, chịu đựng đau đớn chập choạng đứng lên, có cảm giác bản thân như vượt ra khỏi giới hạn của cơ thể. Nhưng mà, đến bước này, cho dù hai chân có bị tàn phế nữa cũng phải đứng lên, thể để bé ngốc này cùng chết với mình ở chỗ này được.

      Giới hạn của con người là có điểm cuối.

      chứng minh điều này.

      Khi rốt cuộc cũng chập choạng đứng dậy Hạ Vãn Lộ kích động đến nỗi nước mắt ràn rụa chảy ngừng, vừa tiếp tục dùng bả vai của mình chống đỡ , vừa di chuyển lên trước, đem sức nặng của đặt lên lưng mình.

      Trước đó nằm, ngồi xổm, muốn cõng dậy cũng quá khó khăn, nhưng mà, bây giờ độ cao vừa phải cũng phải khó.

      Nếu có thể phá vỡ giới hạn của mình để đứng dậy, vậy , cũng có thể phá bỏ giới hạn của mình để cõng ra.

      Hạ Vãn Lộ, cố gắng lên! Mỗi bước , đều ho dữ dội, đồng thời cũng tự nhủ câu. biết , tình hình của thế này đoán chừng bị gãy xương, vừa rồi lại dùng sức nhiều như vậy, có khả năng nặng thêm. Bất quá, lui bước, cho dù sau này có khập khiễng còn hơn là bị thiêu sống ở trong này. Cùng lắm lại chăm sóc cho cả đời.

      Rốt cuộc, cũng cõng vượt qua cửa chính thành công.

      cỗ khí mát rượi ập tới, còn sức nhưng vẫn dám dừng lại. Cũng may, loại phòng cho thuê kiểu này luôn có hành lang dài, vẫn cõng được đến chỗ an toàn mới kiệt sức cùng té nhào mặt đất.

      Từ lúc phát có hỏa hoạn, rồi chạy tới cứu , đến cuối cùng lúc cõng ra ngoài, tất cả chỉ kéo dài mấy phút nhưng lại dài như thế kỷ.

      thở hổn hển, ngã xuống đất hỏi: “Thần An? Thần An? sao rồi?”

      có tiếng đáp lại…

      Nghĩ rằng hôn mê, vội vã quay đầu nhìn lại, lại thấy lom lom nhìn mình, lửa giận trong mắt giống như muốn đem mình thiêu rụi.

      “Sao vậy?” cứu được ra, lập công lớn như vậy, còn bày ra sắc mặt đó cho ai nhìn?

      sắp bị em làm cho tức chết! Con heo này!” Chỉ thấy lập tức cởi áo của mình ra, đúng hơn, phải là chiếc áo sơ mi màu xanh được gọi là áo tình nhân với bộ váy ban ngày mặc bị rách tơi tả cả trăm lỗ.

      Lúc này mới hiểu được, ra trước đó áo ngủ của bị cởi ra bọc lấy quạt trần rồi, sau đó lại quên mặc, cho nên bây giờ vẫn trần truồng.
      May mắn, ai nhìn thấy.

      đúng! Chẳng lẽ phải là người sao?

      Bên má của nóng lên, chẳng qua là, gương mặt bị hun khói đến đen thùi lùi nên cũng nhận ra là đỏ mặt. Trong lòng khỏi oán thầm, này nha, là lúc nào rồi mà còn so đo mấy chuyện này.

      nhìn thử, cởi áo ra, trước ngực đen thùi lùi, còn có ít vết thương màu đỏ, biết bị thường thành thế nào rồi. quýnh leenm, nước mắt lại chảy xuống.
      “Khóc cái gì mà khóc? Ngốc nghếch! Em muốn làm quả phụ cũng dễ dàng như vậy đâu, chờ đến lúc trở thành quả phụ rồi hãy khóc.” bóp lấy mặt của , xuống tay có phần hơi nặng, là trừng phạt vì nghe lời.

      sợ tới mức lập tức che cái miệng của lại: “ được bừa! !”

      cái gì? Em làm quả phụ?” Gương mặt đen thùi lùi của lộ ra nụ cười xấu xa, hàm răng trắng dưới ánh lửa bập bùng loang loáng: “Dĩ nhiên là rồi! Em vừa đáp ứng rồi đấy, chê, rời, được phép đổi ý.”

      nghẹn lời…

      Xa xa truyền đến tiếng còi xe cứu hỏa, rất nhanh, tiếng còi xe cấp cứu cũng réo lên.
      Trong hành lang dần dần trở nên ồn ào, hàng xóm cũng thức dậy, chủ cho thuê nhà cũng chạy lên.

      tốt, mặc kệ thế nào, tất cả qua rồi.

      “Sao lại quay lại?” Trong lúc đợi nhân viên cấp cứu chạy lên lầu, chợt hỏi. nhớ bỏ .

      hừ lạnh, thèm trả lời.

      Sau khi rời khỏi nhà , liền bị Tiêu Y Đình kéo “tiếp rượu”. Lại , mấy gã độc thân có việc gì chạy tới quán bar uống rượu ngán mà. Chính cũng dám uống… vất vả chờ Tiêu Y Đình uống say, sau khi đưa cậu ta về nhà, đường trở lại nhà mình lại nhịn được mà nghĩ tới , lập tức nảy sinh ý tưởng, lại lộn trở về, nghĩ tới nếu ngủ lại đột nhiên phát bên gối có thêm người nữa có phản ứng gì.

      cảm thấy may mắn vì mình có ý nghĩ như vậy, nếu con heo này dù bị nướng chín cũng biết chuyện gì xảy ra. Trong nháy mắt nhìn thấy ánh lửa sáng rực bên cửa sổ phòng , quả nhiên bị dọa sợ, lập tức gọi điện báo chữa cháy, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất chạy lên lầu. Càng may mắn hơn là tới kịp thời, khi mà lửa còn chưa lan rộng.

      chợt nhớ tới cái hộp kia, chiếc hộp mà liều chết cũng phải lấy được. Trong đó chứa thứ gì?

      Từ lúc được đưa tới, vẫn cầm ở trong tay.

      “Trong này có cái gì? Sổ tiết kiệm?” quơ quơ chiếc hộp, nhàng lắc, cũng thấy tiếng động. thầm buồn bực, phải ngu xuẩn như vậy chứ? Sổ tiết kiệm bị hủy cũng có thể báo mất giấy tờ, nhất thiết phải vì nó mà liều sống liều chết.

      có… có gì…Trả lại cho em…” Lúc nãy cứu người vẫn khí thế bức người, lúc này lại thay đổi giống như người khác, vẻ mặt cứ như nàng dâu .
      Như thế? Nhất định là có vấn đề.

      có cửa đâu!” Tay của rụt lại, đem cái hộp thu về.

      trả cho em…” cố gắng đoạt lấy, giọng lại mang theo ý làm nũng, nhưng lại dám động đến , dám đụng vào , chỉ sợ đụng phải chân , làm đau đớn.

      trả!” phát chiếc hộp này dùng khóa mật mã, đem cái hộp giấu ra phía sau: “Mật mã là bao nhiêu?”

      cho !” Giọng điệu của thế này, vẻ mặt lại như vậy, chẳng khác nào là làm nũng.

      cảm thấy trong lòng hơi ngứa chút…Nhưng mà, điệu bộ của như vậy, ngược lại gợi lên bản tính tò mò trong , muốn nhìn xem chút, trong hộp đó rốt cuộc có thứ gì.

      Đúng lúc đó, tiếng xe cứu hỏa và xe cấp cứu đến dưới lầu, sau đó là tiếng bước chân dồn dập hỗn loạn khắp hành lang, nhân viên cứu hóa và đội cấp cứu tới rồi.

      được khiêng lên cáng, bám sát theo sau, còn lại, toàn bộ đều giao cho bên chữa cháy.

      Xuống dưới lầu, ngước mắt nhìn lên cái, nhân viên chữa cháy phun nước rồi, những giọt nước lạnh băng bắn vào mặt, mát, thoải mái.

      Nhớ lại màn kia, trong lòng cho đến bây giờ còn sợ hãi, tay nhịn được nắm thành quyền, lại phát lòng bàn tay đau nhức.

      mở tay ra, lại thấy vài nơi bị bỏng.

      Đây là vết bỏng vừa bị lúc khiêng quạt máy, lúc đó quả để ý, cho tới lúc này thần kinh buông lỏng mới cảm thấy đau.

      Vậy sao? Rốt cuộc là bị thương thành thế nào? chắc chắn cũng rất đau, nhưng lại biểu ra ngoài…Trong lòng nóng như lửa đốt, nhảy lên xe cứu thương.

      Nhưng nghĩ là chậm bước, mở hôp ra…
      Chris, kabi_ng0kQuan Tiểu Yến thích bài này.

    3. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 96: nằm chung phòng bệnh với

      Trong xe cấp cứu, nằm băng ca, đem chiếc hộp trả lại cho , ánh mắt hung dữ, giọng điệu tức giận, mắng: “Con bé ngốc này!”

      nhận lấy chiếc hộp, hai mắt đẫm lệ. Đúng vậy, ngốc, mới có thể đặt cái mật mã ngốc nghếch như vậy: 131499…

      dễ dàng phá được mới là lạ!

      Rốt cuộc cũng bị nhìn thấy bí mật trogn hộp.

      ra , cũng hẳn là bí mật, cũng chỉ là ít vật cũ thôi: chiếc sim điện thoại có số cuối 1499 của , vài tấm hình lén chụp lại khi ngủ, sau khi rời mới rửa ra, gìn giữ rất kỹ.

      ít kỷ niệm giữa có thể lưu lại, ít ỏi như vậy, rất ít.

      Nhưng mà, thế cũng đủ rồi, thế là quá đủ, đủ đến mức chiếm cứ toàn bộ trái tim của .

      Nguyên nhân hảo hoạn cũng sớm được điều tra làm , là do dây diện cũ quá mà gây ra.

      Chẳng qua, những chuyện đó đều phải là điều quá quan tâm. Trong lòng , trong mắt của bây giờ chỉ có , chính là vẫn nằm giường bệnh.
      Chân của quả nhiên là bị gãy xương, trước ngực, bắp đùi đều ít nhiều có thương tổn.

      nghi ngờ bản thân mình có phải là khắc tinh của nữa? Sao lại luôn gặp nhiều bất trắc như vậy? Tại sao mỗi lần ở cạnh , bị thương cũng là bệnh?

      So ra, vết thương của hơn nhiều.

      Chỉ là lòng bàn tay bị bỏng, còn có…lòng bàn chân cũng bỏng.

      Những vết thương này, lúc cõng ra ngoài cũng quên mất, lúc đó chỉ lòng nghĩ đến thương thế của , lại quên mất mình, còn ngây ngốc nhảy lên xe cứu thương. Sau đó, vẫn là phát thấy vết thương của , sau đó nữa, dĩ nhiên là tránh khỏi bị mắng cho trận.

      ! Đâu chỉ là mắng trận, là bị mắng từ đầu tới đuôi.

      Làm ơn, phải cũng bị thương sao? Sao thể giữ lại chút hơi sức chứ?

      Giống như tại, Sa Lâm bị gọi làm thủ tục nằm viện, vẫn còn ở đó mắng .

      em có phải là quá ngu ngốc rồi hả? chân trần cũng cảm giác bị nóng?”

      “Còn nữa, bảo em chạy sao em lại ? Hạ Vãn Lộ, cho em biết, lần sau nếu lại xảy ra tình huống như thế, em dám muốn chết cùng chỗ với lần nữa thử xem!”

      “Còn có tay của em nữa! phải em rất sợ đau sao? Sao lúc đó lại biết đau hả? Bị thương còn cố gạt với ! Có phải em muốn sống nữa hả?”

      “Cái căn phòng rách nát đó của em! sớm bảo em đừng ở nữa em lại nghe! Bây giờ tốt rồi, hoàn toàn cần ở nữa!”

      “……”

      cúi đầu nhìn chằm chằm. Đây tất cả đều tại có được hả! Bởi vì nên em mới quên mất bản thân mình! mới ngu ngốc! Chuyện như vậy chẳng lẽ còn muốn có lần sau?!

      “Nhìn chằm chằm chằm làm cái gì? sai sao? Em biết sai sao?” Vẻ mặt của , mỗi lần đều dữ tợn hơn.

      thầm hừ lạnh.

      Cuối cùng, lúc sáp xếp phòng bệnh, y tá lại sắp xếp cho bọn họ ở chung trong phòng đôi.

      Việc này thích hợp với phong cách của nhà họ Tả nha! Người giống như Tả Tam thiếu đây đáng lẽ nên ở phòng bệnh VIP mới phải.

      “Tôi muốn! Tôi muốn nằm chung phòng bệnh với ấy.” cực lực phản đối.

      Ánh mắt sắc bén của quét tới: “Hạ Vãn Lộ, em có ý gì? Em quên những lời của em hồi hả? Lại muốn đổi ý?!” lại muốn chạy trốn nữa sao? Đáng chết! sớm biết là dễ dàng phục tùng như vậy mà…Hay là, mắng hơi quá rồi làm hoảng sợ?๖ۣۜdi-ễn⊹đà-n๖ۣۜlê⊹qu-ý⊹đô-n

      Vì vậy, giọng điệu cũng mềm ra, lôi kéo cổ tay của : “Được rồi, mắng em nữa, chớ có tùy hứng…”

      phải em tùy hứng đâu! Chính là em thể ở cùng phòng với được.”

      “Tại sao?” Ánh mắt của lại trở nên hung dữ: “Hạ Vãn Lộ, nghĩ em lại ngứa da rồi phải ?!”

      Ngất, đúng là thể tin tưởng lời của bọn đàn ông được! Vừa rồi còn mắng .

      “Hạ Vãn Lộ! thế nào cũng bởi cứu em nên mới bị như vậy, em lại biết ngay cả tiếng cảm ơn?” nóng nảy, cũng bất chấp tất cả mọi thứ, từ thủ đoạn cũng được, lấy ơn nghĩa trói buộc cũng tốt, chỉ cần có thể trói ở lại bên cạnh mình là được rồi.

      Cuối cùng cũng mềm xuống, thể tranh luận mãi với , thể làm gì khác hơn là năn nỉ: “Thần An, suy nghĩ kỹ chút , xảy ra hỏa hoạn lớn như vậy, cho dù là người nhà của hay là người nhà của em chúng ta đều gạt được. Đến lúc đó người nhà đến thăm chúng ta, mặc kệ là người nhà thấy em hay người nhà em thấy đều ổn.”

      Ít nhất, có đủ can đảm xuất trước mặt người nhà họ Tả, mà cũng có ý định để Hiểu Thần biết đến . Chỉ bởi vì trong lòng vẫn luôn xác định, có thể đưa đến trước mặt người nhà của mình chỉ có chồng tương lai, mà , có thể là chồng của sao? Đời này của còn có thể lấy chồng sao? dám chắc.

      Ánh mắt của khẽ động, dường như bị xúc động rồi, bàn tay nới lỏng, vẫn đành lòng, như đứa trẻ nhìn chằm chằm vào : “ cho phép em chạy trốn nữa!”

      “Được…Em chạy.”

      “Em phải ở phòng sát vách!”

      “Được, em ở phòng sát vách.”

      “Em , chê, em rời!”

      “Được! chê, rời!” hơi dở khóc dở cười, mới vừa rồi còn hung dữ mắng , sao bây giờ lại bám người tựa như đứa trẻ?

      Lúc này mới hài lòng thả tay ra, Sa Lâm nãy giờ vẫn đứng bên chờ đợi rốt cuộc cũng có cơ hội chen vào, : “Tôi …các ngài hai vị thương lượng xong chưa?”

      “Xong rồi! Cứ theo lời ấy! sắp xếp !” Tả Tam thiếu cười phất phất tay.
      Cuối cùng, cũng ở hai phòng bệnh đơn cạnh nhau, tay chân của được xức thuốc từ sớm, bây giờ lại chuyền thêm liều thuốc chống viêm, thuốc chảy tích tích cả đêm, cuối cùng cũng hết.๖ۣۜdi-ễn⊹đà-n๖ۣۜlê⊹qu-ý⊹đô-n. lẳng lặng nằm giường bệnh, vốn dĩ rất mệt mỏi nhưng lại buồn ngủ chút nào, nghĩ lại những lời thề hẹn của mình trong lúc ấm đầu tối nay, “ chê, em rời…”

      Sau này, phải làm gì đây? xa rời ư?

      lại dám chắc chút nào cả.

      nghĩ ngợi đến xuất thần, cửa phòng bệnh đột nhiên bị gõ.

      “Mời vào.” Từ trong mạch suy nghĩ của mình, phục hồi tinh thần lại.

      Sa Lâm thò đầu vào, hé ra khuôn mặt tươi cười nhã nhặn: “ Hạ Hạ, Tam thiếu hỏi sáng mai muốn ăn gì, tôi chuẩn bị.”

      “…” còn tưởng là có chuyện lớn gì đấy. “Cái gì cũng được!” nhàn nhạt trả lời.

      “A! Hiểu! Vậy Hạ Hạ nghỉ ngơi , tôi quấy rầy nữa.” Sa Lâm lùi ra ngoài.
      nhắm mắt lại, chuẩn bị đánh giấc ngủ ngon, phải bổ sung tinh thần, vết thương của nặng, phải nhanh khỏi hơn chút mới được, còn phải chăm sóc Thần An. Có câu ‘thương gân động cốt trăm ngày’, bị gãy xương, biết phải mất bao lâu mới khôi phục hoàn toàn được.

      Nhưng, vừa mới chợp mắt, Sa Lâm lại tới gõ cửa.

      Hạ Hạ, Tam thiếu hỏi có thấy nhàm chán ? Có muốn xem tạp chí gì ?” Trong tay ta có rất nhiều tạp chí, đặt xuống đầu giường của .

      “Cám ơn, cần! Đưa cho ấy đọc !” Hai tay của đều phải xức thuốc, sao dễ dàng lật được tạp chí đây.

      Sa Lâm lại lui ra ngoài, nhưng, lát sau ta lại chạy tới, thò nửa người vào trong hỏi: “ Hạ Hạ, thấy màu gì đẹp nhất?”๖ۣۜdi-ễn⊹đà-n๖ۣۜlê⊹qu-ý⊹đô-n

      “Vấn đề này cũng là Tam thiếu hỏi sao?” hoài nghi, hơn nửa đêm còn thảo luận chuyện màu sắc với ? Lại muốn nổi điên gì nữa chứ!

      “Đúng vậy.”

      suy nghĩ lát, hình như trước kia cả hai ở chung chỗ chưa từng thảo luận qua chuyện thích màu sắc nào.

      “Màu trắng.” thuận miệng đáp. Làm y tá, màu sắc có ý nghĩa đặc biệt chính là màu trắng rồi.

      “Được, tôi biết rồi.”

      quyết định chưa ngủ, chờ Sa Lâm gõ cửa lần nữa, xem ra, kẻ nhàm chán phải là mà chính là Tả Tam thiếu . Chỉ đáng thương cho Sa Lâm, bị Tam thiếu đày đọa chuyển lời.

      Quả nhiên, chưa tới hai phút, Sa Lâm lại tới, hỏi vấn đề hết sức ngu ngốc: “ Hạ Hạ, Tam thiếu hỏi có đau ?”

      trợn mắt: “ đau!”

      Cứ chạy tới chạy lui như thế đến mười mấy chuyến, cũng mệt mỏi thay Sa Lâm. Vì vậy, khi Sa Lâm lại chạy tới đây hỏi có ngủ được hay , khách khí chút nào trả lời lại: “Sa Lâm, nếu phải chạy tới đây hỏi liên tục, tôi ngủ ngon giấc rồi.”๖ۣۜdi-ễn⊹đà-n๖ۣۜlê⊹qu-ý⊹đô-n

      Sa Lâm nghe thấy cứ như mình làm chuyện sai lầm, lập tức rút lui, trở lại phòng bệnh của Tả Thần An, vẻ mặt rất khổ sở.

      “Thế nào? ấy gì? ngủ được sao?” Cảm xúc của Tả Thần An nổi lên, kích động đến thể ngừng được.

      Sa Lâm buồn bã trừng mắt liếc cái: “ Hạ Hạ , nếu phải quấy rầy ấy ấy ngủ ngon giấc từ lâu rồi!”

      “Hả? Được rồi, vậy cậu cần qua nữa.”

      Sa Lâm rốt cuộc cũng thở phào cái, thầm lau mồ hôi, lại nghĩ, dễ dàng sao?

      “Sa Lâm, nhớ việc này. Thứ nhất, chuyện của tôi giờ đừng với nhà tôi; thứ hai, chuyện của công ty trong khoảng thời gian này cậu phải giám sát kỹ; thứ ba, cuộc thi tuyển tài năng đó, còn chưa tới trận chung kết, lúc nào tới trận chung kết nhớ nhắc nhở tôi; thứ tư, ngày mai mua cái điện thoại, màu trắng!” dặn dò.
      Chriskabi_ng0k thích bài này.

    4. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 97: Xuân[/size]

      Sa Lâm trừng mắt nhìn , làm ra vẻ vô tội, "Việc thứ hai, thứ ba, thứ tư đều có vấn đề gì, nhưng việc thứ nhất . . . . . . Người nhà của đều biết rồi. . . . . ."
      vừa dứt lời tiếng gõ cửa liền vang lên. . . . . .

      "Tam Thiếu! Tôi trước!" Kinh nghiệm cho biết, dưới tình huống này vẫn nên tránh trước tốt hơn!

      Nhìn thấy sắc mặt của Tam Thiếu trong phút chốc tối đen, chỉ còn biết tự cầu phúc cho mình.. . . . . .

      Sa Lâm kéo cửa ra, quả nhiên nhìn thấy người nhà họ Tả đứng ở ngoài cửa, lần này ngay cả ông cụ nhà họ Tả cũng đến. . . . . .

      "Cháu chào ông, chào hai bác!" Sa Lâm vội vàng chào hỏi, sau đó bàn chân trơn như bôi dầu, nhanh chóng chạy mất.

      Tiêu Hàn vừa đến liền phản ứng kịch liệt, đầu tiên là rơi nước mắt, vừa khóc lóc vừa kể lể, "Mẹ này, Thần An, làm sao con cứ liên tiếp gặp tai nạn như vậy? Kết duyên cùng bệnh viện này mất rồi. . . . . ."

      "Con tốt lắm, em đừng khóc, trước tiên phải xem xét chút chứ!" Tả Tư Tuyền ôm lấy vai vợ .

      "Con có việc gì! Bố mẹ nhìn xem, phải rất tốt sao?" Phải là tinh thần của Tả Thần An cũng tệ lắm, mặc dù bị thương nhưng gương mặt lại vui vẻ, dĩ nhiên, vì sao có thái độ này tạm thời cho người nhà biết.
      "Nhìn như vậy mà còn bảo là tốt?" Tiêu Hàn vừa nghe thấy tức rồi, nỗi lòng của người làm mẹ chính là như thế, vừa vừa hận, nhìn con trai của mình chân bó thạch cao, ngực thoa thuốc mỡ, đến chăn cũng thể đắp lên, ngực bị thương tới mức nào đây. Bỗng nhiên trong lúc đó nhớ ra điều gì, bà sa sầm mặt hỏi, "Đúng rồi, nghe lúc xảy ra tai nạn con cùng người phụ nữ? đó là ai? Con lại gây ra chuyện gì rồi?" Bà bỗng nhiên nghĩ đến, phải con trai mình trong lúc cùng với những người phụ nữ thiếu đứng đắn ăn chơi trác táng bên ngoài gây ra hỏa hoạn đấy chứ?!? Ấn tượng ban đầu trong lòng chính là oán hận kẻ hồng nhan họa thủy kia!

      Đây cũng là điều mà Tả Tư Tuyền hận nhất. Tuy ông là thương nhân, nhưng cả đời chính trực, rất có ý thức trách nhiệm gia đình, về già cực kỳ hài lòng với cách sống của bọn trẻ sau này, cho nên rất tự nhiên có cầu nghiêm khắc với con trai của mình. Con trai lớn hoàn hảo, thành gia lập nghiệp, thuận buồm xuôi gió, tác phong chính trực. Nhưng đứa con trai thứ này lại giống như những kẻ trăng hoa mà ông ghét nhất. Nghe Tiêu Hàn vừa như thế, chân mày ông cũng nhíu lại. Lại nhớ lại, thời điểm mới nghe được tin con trai, trong lòng cũng là vừa vội vừa đau, nhưng bây giờ nhìn thấy yên lành ở chỗ này, lại dây dưa ràng với phụ nữ, trong lòng chỉ tiếc rèn sắt thành thép.

      Tả Thần An suy nghĩ xong, dối, "Mẹ, mẹ chớ nghi ngờ lung tung, con trai của mẹ lần này là xả thân cứu người! Con quen biết kia!"

      "?" Tiêu Hàn nửa tin nửa ngờ, "Có khi nào là con bỏ trốn khỏi nhà người ta chăng? Làm như mẹ dễ lừa gạt lắm hả!"

      "!" cường điệu, "Con trai của mẹ là ai chứ? Chính là con nhà Ba đời vẻ vang đó! Sinh ra ở Trung Hoa thời đại mới, sinh trưởng dưới cờ đỏ, từ được hun đúc tinh thần cách mạng, được ông và cha giáo dục, dĩ nhiên, còn có mẹ ân cần dạy dỗ, có thể làm chuyện hổ thẹn sao? Con cùng Tiêu Y Đình uống rượu xong trở về, thấy có cánh cửa sổ ra ánh lửa, đêm khuya yên tĩnh, chung quanh cũng còn người, lúc ấy trong đầu con liền lên vô số chuyện hùng cách mạng ngày xưa, Hoàng Kế Quang, Khâu Thiểu Vân, Lang Nha Sơn Ngũ Tráng sĩ. . . . . . Con cũng nhớ lại những lời ngày thường ông dạy bảo chúng con, cho nên con mới chút do dự xông tới, cứu người nhà bé ra, sau đó con bị thương chút, nhưng mà, con tuyệt đối cảm thấy đau, bởi vì, là con nhà Cách mạng, con khiến ông nội mất mặt, khiến Đảng và nhân dân mất mặt, làm cho những tân binh khổ cực huấn luyện của chúng ta mất mặt, mặc dù con phải quân nhân. . . . . . Nhưng ông nội, ông con làm đúng ?" Biểu tình của lúc này, thể cả uất ức và tự hào, còn có thêm vài phần rụt rè xấu hổ. . . . . .

      Ông cụ nhà họ Tả mặt vẫn căng thẳng như cũ, "Còn Lang Nha Sơn Ngũ Tráng sĩ nữa. . . . . . Con là học sinh tiểu học viết văn sao? Lúc khẩn cấp còn có thời gian suy nghĩ nhiều như vậy? Cho là ta nhiều !" Ngoài miệng tuy ra như thế, nhưng ông lại che giấu được vui sướng cùng tự hào trong mắt, ra cho tới bây giờ Tiểu Tam Tử này vẫn luôn là niềm kiêu ngạo của ông, ông xuất thân là quân nhân, trong nhà chỉ có Thần An thừa kế nghiệp của ông, mặc dù khi nhập ngũ là bộ đội đoàn văn công, nhưng vẫn chính thức được khoác lên mình bộ quân phục màu ô-liu, nếu phải năm đó xảy ra việc ngoài ý muốn khiến cho mắt bị mù, cũng khiến phải xuất ngũ. . . . . .

      "Hắc hắc. . . . . ." Thần An cười, "Nhưng mà con nghĩ đến, nếu con cứ như vậy mà bỏ , ông nội biết được nhất định đánh chết con đấy! Bộ đội có đào binh! Cháu của ông nội lại càng thể là đào binh!"

      Trong nhà này ông nội là người có uy quyền lớn nhất, điều này đừng riêng Thần An mà ngay cả Y Thần đều biết, cho nên Thần An hết sức nịnh bợ ông cụ nhà mình, mà chứng minh, việc làm này rất có hiệu quả, ông cụ Tả rốt cuộc che giấu được vui sướng, hừ tiếng, "Biết là tốt rồi! Chỉ là, Tiểu Tam Tử! uống rượu rồi còn lái xe!? Lá gan cũng lớn nhỉ!"

      ". . . . . ." Cẩn thận mấy cũng có sơ sót. . . . . . Tả Thần An hì hì tiếng, "Ông nội, người Minh Thần Võ a! Nhưng là Tiểu Tam Tử làm sao dám coi thường luật lệ quốc gia được? Con uống, Tiêu Y Đình uống, đó, tin ông nội hỏi Tiêu Y Đình, con còn đưa cậu ta về nhà nữa!"

      Lúc này ông cụ Tả mới lộ ra vẻ mặt hài lòng.

      Tiêu Hàn vẫn thoải mái trong lòng, nhìn chằm chằm oán giận, " là! Muốn con ngồi cùng với cha con thêm lát, con liền gấp đến như bị mèo cào! Sớm biết như vậy, cũng cùng với Tiêu Y Đình, cùng ngồi đánh cờ đúng ý cha con, cũng xảy ra chuyện như thế này!"

      " gì vậy?" Ông cụ Tả nghe lời này liền mất hứng, "Tối nay chuyện này thế nào? ! Ta thấy Tiểu Tam Tử làm đúng! Con của ngươi là đứa bé? Của người khác phải sao? Nếu như Tiểu Tam Tử tối nay qua chỗ đó, cứu kịp thời đứa bé nhà người ta chẳng phải bị thiêu chết rồi sao? Tiêu Hàn à, ta thấy những năm này con làm ăn kiêu ngạo rồi, giác ngộ cũng thấp, nơi này so ra vẫn còn hơn đứa bé đâu!" Ông cụ Tả chỉ vào đầu mình .

      Làm con dâu, Tiêu Hàn dám nửa chữ “” trước mặt ông cụ, liếc nhìn Tả Tư Tuyền, cũng biết vào thời điểm này, ông xã luôn đứng ở phía nào, có chuyện đứng ra đỡ giúp mình, mặc dù uất ức, cũng chỉ có thể nhịn, thầm, "Cha, con cũng có ý này. . . . . . Đúng rồi, Thần An, bé kia đâu? Chúng ta cũng thăm người nhà họ chút? Nghe là ở gần nhà?" Tiêu Hàn chuyển đề tài.

      "Mẹ, mẹ đừng ! Thứ nhất, trễ thế này, người ta chắc là ngủ; thứ hai, con trai của mẹ làm chuyện tốt nhưng cần người ta biết đến, con hy vọng người ta cảm tạ mình, mẹ là con nhà họ Tiêu, còn là Tả phu nhân, thanh danh vang dội ở thành Bắc Kinh này, như vậy phải là thái quá sao? Mẹ, con phải muốn phát triển quan hệ với con người ta! Ông nội, ông xem con có đúng ?" lần nữa nhìn về phía ông cụ Tả.

      "Có đạo lý!" Ông cụ Tả gật đầu tán thành.

      Hơn nữa Tiêu Hàn sợ nhất chính là lai lịch ở cùng con trai mình, dây dưa , lời này của con trai xóa được nghi ngờ trong lòng, cũng thôi hỏi nữa.

      Tả Thần An thở phào cái, cũng biết cha mẹ có tiếp tục nghe ngóng tình hình của ở bệnh viện hay , có lẽ cần phải nghĩ biện pháp nhờ Sa Lâm làm thêm số việc, khiến tối nay bác sỹ và hộ sỹ giúp đỡ thống nhất lại thông tin?
      chuyện cùng người nhà lát, liền lộ ra vẻ mệt mỏi, Tiêu Hàn và mọi người liền ngừng , để cho nghỉ ngơi. Thế nhưng lại , "Mẹ, mọi người trở về thôi, mọi người ở đây con ngủ được!"

      Tiêu Hàn gì cũng được đáp ứng, bị thương thành như vậy, ai chăm sóc sao được?

      Tranh chấp lúc lâu, cuối cùng lấy lý do cùng là đàn ông với nhau chăm sóc dễ dàng, Tả Tư Tuyền ở lại với con trai, những người khác trở về.

      Mặc dù Tả Tư Tuyền luôn nghiêm nghị, nhưng Thần An lại cảm thấy áp lực từ phía cha vẫn ít hơn so với mẹ, hơn nữa, nam nhân trời sanh phải là kiểu nhiều chuyện như phụ nữ, tìm đủ mọi cách để hỏi thăm tin đồn. . . . . .

      Ngày thứ hai, khi Sa Lâm tới, mang theo chiếc điện thoại màu trắng, mắc tiền lắm, hơn ngàn đồng. Vấn đề này ngay cả Sa Lâm cũng nghĩ ra được, Tả Tam Thiếu luôn hào phóng sao lại trở nên hẹp hòi như này? Nhìn ra được, Tam Thiếu rất để ý kia , điện thoại di động màu trắng ràng cho thấy là mua cho , nhưng mà, lấy lòng lại mua điện thoại như vậy sao?

      Tả Thần An lại tìm cách để cha mình lánh mặt, đề nghị ông ra ngoài mua nước quả ăn, mình cầm di động đùa nghịch, tỏ vẻ rất hài lòng. cũng muốn mua cho cái tốt hơn, nhưng mà này được tự nhiên, tặng thứ gì quá đắt chịu nhận. . . . . .

      bảo Sa Lâm mở trong ngăn kéo bên cạnh lấy cái hộp ra, đó là chiếc hộp mà Hạ Vãn Lộ coi như bảo bối, cuối cùng lại ở chỗ này của .

      lấy thẻ sim từ bên trong ra, bỏ vào trong điện thoại di động, mở máy, thử kiểm tra chút, vậy mà tín hiệu lại thông . . . . . .

      ngốc nghếch này!

      Trong lòng càng thêm ấm áp, trong ánh mắt cũng tràn đầy dịu dàng và nét cười.
      khi nào Sa Lâm bắt gặp được nụ cười xuân sắc vô biên như thế này của Tam Thiếu? ta khỏi ngây người nhìn, đây là Tam Thiếu sao?

      "Cầm điện thoại di động đưa cho ấy! Bữa ăn sáng đâu? Cậu mang theo chứ? "Thần An đưa điện thoại di động cho .

      "Dám mang đến sao?" Sa Lâm u oán nhìn thoáng qua Thần An, mệnh lệnh của Tam Thiếu dám nghe chắc?

      "Ừ! ! Mau đưa điện thoại di động cho ấy!" có chút nóng lòng, buổi tối nhìn thấy , cũng nghe được thanh của , sao lại có cảm giác giống như xa cách lâu thế này?

      Sa Lâm nhìn , lắc đầu mà thở dài.

      "Than thở cái gì vậy?" Tả Thần An bất mãn trừng .

      " có gì. . . . . ." Sa Lâm cười đến nghẹn, lắc đầu, " cũng biết mặt mình viết chữ sao?"

      "Chữ gì?"

      "Xuân. . . . . ." Sa Lâm xong lập tức lách người, cũng chỉ có thể thừa dịp Tam Thiếu đứng bất tiện mới dám bắt nạt , có bản lãnh đuổi theo !?[
      Chriskabi_ng0k thích bài này.

    5. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 98: Người hoạt động ngầm

      Hạ Vãn Lộ vừa cầm vào điện thoại di động, chuông liền vang lên, nhìn dãy số gọi đến, trừ ra còn có thể là ai vào đây nữa?

      , cũng nhớ đến vết thương của nên lập tức nghe máy.

      nhanh chóng nhận điện khiến rất hài lòng, bất giác nở nụ cười, êm ái hỏi , "Tỉnh chưa?"

      Sa Lâm ở bên nghe thấy mà chép miệng, người ta khi chỉ số thông minh của con người giảm đáng sợ, quả nhiên là ! Từ tối hôm qua đến bây giờ, tất cả những gì Tam Thiếu đều là nhảm! ấy bất tỉnh còn có thể nghe điện thoại của chắc?

      "Vâng. . . . . . Tỉnh rồi. . . . . ." nghiêng người dựa vào giường, híp cặp mắt lại, ánh nắng sáng sớm chiếu vào, tràn đầy khung cửa sổ.

      Thanh của ngay gần bên tai khiến cho tâm tình của vui vẻ. cảm thấy có rất nhiều lời muốn cùng , nhưng Sa Lâm lại ngồi ngay bên cạnh, vô cùng chướng mắt. . . . . . trừng mắt nhìn Sa Lâm, đáng ghét, thức thời chút nàos!
      Sa Lâm biết rất ràng ý của là gì, nhưng lại làm bộ như hiểu, tiếp tục mọc rễ tại chỗ. . . . . .

      "Có đau hay ?" đành phải hỏi những câu bình thường chút.

      " đau, sao?"

      " cũng vậy, đau. . . . . ."

      Kế tiếp nên cái gì đây? Sáng sớm, phòng bệnh yên tĩnh khiến người ta hơi có cảm giác xấu hổ. Vốn là hai người hiểu nhau, vậy mà đến giờ phút này, băn khoăn bên cạnh còn có người, mà lại băn khoăn biết phải đối mặt với như thế nào, cuối cùng cả hai lâm vào tình cảnh biết gì.

      muốn gọi là Heo con, muốn với nhớ ; muốn nghe gọi là bảo bảo, muốn nghe làm nũng bên tai , nhưng mà, cuối cùng câu thốt ra lại là, "Ăn sáng có ngon ?"

      "Ăn ngon ạ. . . . . ."

      Cứ như vậy sao? có gì nữa?

      cảm thấy hơi tức giận, cứ cho là bên cạnh còn có Sa Lâm nên thể ra mấy lời đương sến súa, chẳng lẽ cũng thể chút sao? Giống như là việc gảy bàn tính nhàm chán, gảy chỗ nào di chuyển chỗ đấy, tuyệt đối giống như năm năm trước, ôm chầm lấy mà gọi Lộ châu Nhi. . . . . .

      Có điều, hiểu được. Đây phải là lỗi của .

      Trong năm năm qua, nhất định chịu khổ hơn nhiều, cho nên, thể oán giận, muốn cho dũng khí để thêm lần nữa!

      Lúc này Tả Tư Tuyền cũng mua trái cây trở lại, thể tiếp tục điện thoại nữa, ngắt máy. liếc mắt nhìn Tả Tư Tuyền cái, nhìn thấy chiếc túi ông xách về, ánh mắt sáng lên, thích ăn quả vải. . . . . .

      "Sa Lâm! Cậu vừa công ty còn có việc đúng ? Cha tôi tới, cậu có thể được rồi!" hắng giọng .

      "Dạ?" vậy khi nào? Chỉ có điều, hình như là Tam Thiếu muốn đuổi , vậy ! "Vâng. . . . . ."

      Ngu hết biết! Bộ dạng ngốc nghếch! Sao lại có thể chọn trợ thủ như vậy ở bên người chứ? Lại còn thuê liền tận năm năm trời!

      "Sa Lâm! phải cậu thích ăn vải nhất sao? Đem những quả vải này !" cầm lấy chiếc túi tay cha mình, lấy toàn bộ vải ra, cất riêng vào chiếc túi khác.

      Sa Lâm sửng sốt, thích ăn vải nhất bao giờ? ràng là ghét ăn vải nhất! Tam Thiếu có phải là bị thương tới mức hỏng não rồi ?

      Tả Thần An thấy vẻ mặt kia của , bỗng nhiên tức giận, vừa liều mạng nháy mắt mắt với vừa mắng thầm, cái người này hỏng hết cả đầu óc rồi!

      Sa Lâm cuối cùng cũng hiểu được, ra là ông chủ muốn mang vải đến cho ở phòng bên cạnh kia . . . . . . cười thầm, cái này phải thế nào đây? Đường đường là Tả Tam Thiếu, đến chuyện đương lại giống như người hoạt động ngầm, hổ danh là con nhà tông, xuất thân từ quân đội. . . . . .

      Sa Lâm rồi, Tả Tư Tuyền ngồi ở bên giường đọc báo,Thần An nằm giường, chán muốn chết. bắt đầu suy nghĩ vơ vẫn, chợt nghĩ đến cái gì, nhìn sang cha ở bên cạnh, quyết định gửi tin nhắn. . . . . .

      Trước tiên là gửi tin nhắn cho Sa Lâm: Cậu ở đâu? làm gì?

      Nhưng tin nhắn gửi lâu mà thấy hồi lại. . . . . .

      nổi giận! Lại dám trả lời tin nhắn của ? Sa Lâm có phải muốn làm phản rồi hay ?

      Vì vậy lại gọi cú điện thoại cho cậu ta, chỉ nháy máy cái mà thôi, nhắc nhở cậu ta đọc tin nhắn của !

      Về phía Sa Lâm, vừa nhìn thấy Tam Thiếu lại gọi điện thoại, chuẩn bị nghe máy điện thoại di động lại chỉ vang lên hai tiếng rồi thôi. đổ mồ hôi đầy đầu, kể từ khi Tam Thiếu đương, càng ngày càng thích cằn nhằn, bây giờ muốn làm ầm ĩ gì đây? Khi mở điện thoại di động ra xem, nhìn thấy tin nhắn của Tam Thiếu, trong phút chốc hoảng sợ tới mức trợn mắt há mồm? Tam Thiếu nhắn tin? Bình thường phải Tam Thiếu ghét nhất là gửi nhắn tin sao? Lãng phí thời gian! Có chuyện gì cứ trực tiếp gọi điện thoại là được rồi, tiết kiệm thời gian và sức lực!

      vội vàng nhắn lại: đường trở về công ty.

      Tả Thần An nhận được tin nhắn, vừa đọc xong lại nổi trận lôi đình, nếu như Sa Lâm ở bên cạnh, nhất định phải đánh ta trận! Còn có người đần như sao? Hạ Vãn Lộ bị thương ở tay, làm sao tự bóc vải ăn được? nhắn lại: Lập tức lăn trở lại cho tôi! “Gảy” vải cho ấy ăn!

      Sa Lâm cảm thấy mình may mắn vì trái tim hoạt động bình thường, huyết áp bình thường, nếu nhất định chịu nổi đả kích này, người gửi tin cho chính là Tam Thiếu sao? nhầm chứ?

      Được rồi. . . . . . Trở về. . . . . . Có điều, tưởng tượng ra bộ dạng tức giận khi nhắn tin của Tam Thiếu, nếu , Tam Thiếu trước sau như , luôn luôn nghiêm nghị cẩn trọng làm sao có thể cho phép mình nhắn tin sai chính tả chứ? ngừng cười nhạo , Sa Lâm trả lời: Tuân lệnh! Nhưng mà, Tam Thiếu, sai chính tả rồi, là "Bóc", phải "Gảy" . . . . . . Cười nhạo cấp xong còn thầm tự với mình phải lưu giữ tốt tin nhắn này, về sau thỉnh thoảng có thể lấy ra “xỉ nhục” Tam Thiếu chút. . . . . .

      Tả Thần An thèm quan tâm tới tin nhắn của Sa Lâm, trong đầu chỉ mải suy nghĩ xem nên gửi tin nhắn gì cho Hạ Vãn Lộ.

      Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn chỉ gọi là Heo con. . . . . .

      Heo con, Heo con, Heo con. . . . . .

      liên tiếp gõ ba lần "Heo con", sau đó gửi tin nhắn , trong lòng tưởng tượng xem khi đọc được tin nhắn có phản ứng như thế nào?

      Ở phòng bệnh bên cạnh, Hạ Vãn Lộ nghe thanh báo tin nhắn, mở ra nhìn, Liên tiếp mấy từ "Heo con" khiến ướt nhòe hai mắt, giống như trước đây dựa vào bên cạnh, hôn vành tai của , biết bao nhiêu lần dùng thanh trầm thấp, thâm tình gọi là “Heo con”. . . . . .

      cũng rất muốn gọi "Bảo bảo, bảo bảo, bảo bảo. . . . . ."

      thực tế, lần lượt gõ liên tục mấy từ "Bảo bảo" lấp đầy trang tin nhắn, nhưng mà, cuối cùng vẫn có dũng khí gửi , chỉ xúc động trong lòng, thầm kêu hai từ này. . . . . .

      Tin nhắn của chưa được gửi , tin nhắn thứ hai của tới: Heo con, biết tay em bị thương, thể nhắn tin lại, sao, gửi, em chỉ cần xem là được rồi! Nếu như em thấy, gọi lại cho ?

      Gọi lại? Còn giả bộ là nhìn thấy? Trước mắt ra bộ dáng nóng nảy của , thở dài tiếng, cuối cùng xóa luôn những dòng tin nhắn tràn ngập hai chữ “Bảo Bảo” , sau đó gọi điện thoại cho .

      Chuông chỉ vang tiếng, liền bị ngắt máy, mặt sáng ngời, lập tức gửi tiếp tin nhắn: Heo con, muốn gặp em, sau đó để cho Sa Lâm chụp hình, gửi sang cho !

      Sa Lâm? phải ta vứt lại túi vải xong liền bỏ sao?

      Hạ Vãn Lộ nghi ngờ Sa Lâm trở lại, cười hì hì, hướng di động về phía "Tách tách" hai tiếng, sau đó lập tức gửi hình ảnh cho ông chủ của mình. . . . . .

      " Hạ, tôi lại đến!" Chính cũng cảm thấy xuất trước mặt Hạ thường xuyên quá. . . . . . Cười làm lành, "Lần này, tôi phụng mệnh nhanh chóng tới bóc vải cho ăn. . . . . ."

      "Cái này. . . . . . cần. . . . . ." Tả Thần An chuyện bé xé ra to quá . . . . . .

      Mà bên phía Tả Thần An nhận được hình ảnh, phản ứng đầu tiên là mặt mày hớn hở. Trong hình, ánh mắt của trừng lớn, vẻ mặt kinh ngạc, biểu tình đáng cực kỳ, mặc dù mặc quần áo bệnh nhân, tóc cũng tán loạn, nhưng cũng ảnh hưởng chút nào đến vẻ đẹp của cả. . . . . .

      Nhìn chút, liền có hai phản ứng —— muốn hôn , là nhớ nụ hôn của , hơn nữa lại thấy khẽ nhếch môi. . . . . .

      Vì vậy, liền đem điện thoại di động đến bên môi, nhàng hôn xuống.

      Vậy mà, Tả Tư Tuyền lại nhìn thấy động tác này, ông cau mày hỏi, "Con làm gì thế?"

      "À? có. . . . . . có gì ạ. . . . . ." cất điện thoại, mặt hơi ửng hồng, quả có chút hồng hồng. . . . . . Hoa hoa công tử trong truyền thuyết là lại có thể đỏ mặt. . . . . . may là Sa Lâm có ở đây, nếu cậu ta nhìn thấy biết lại những gì. . . . .

      May mắn là Tả Tư Tuyền có nhất quyết cầm điện thoại của kiểm tra đến cùng, an phận thêm vài phút đồng hồ, lại kiềm chế được. rất muốn gặp , ràng ở ngay bên cạnh, nhưng cách nào gặp nhau, cảm giác này khó chịu vô cùng! được! Phải nghĩ biện pháp để gặp mặt mới được! Cha có thể đừng coi chừng nghiêm túc như vậy được ?!

      "Cha, nếu buổi chiều để Sa Lâm tới? Cha về nghỉ ngơi ?" thử thăm dò muốn cha mình về nhà.

      Tả Tư Tuyền đặt tờ báo xuống, liếc mắt nhìn , "Sa Lâm chỉ là phụ tá của con, phải là bảo mẫu, chớ cả ngày nghĩ tới việc sai bảo người ta! Buổi chiều cha trở về, để cho mẹ con tới!" (Sa Lâm có nghe thấy những lời này, nếu như ta nghe thấy kêu bác Tả minh, bác Tả vạn tuế. . . . . . )

      "Vậy. . . . . . Thôi đừng. . . . . . Mẹ là phụ nữ, nhiều chỗ tiện!" vội vàng ngăn cản, trong đầu nhanh chóng nghĩ biện pháp khác.

      Mấy phút sau, gửi cho Hạ Vãn Lộ tin nhắn: Heo con, đau. . . . . . Đau quá. . . . . . Làm thế nào bây giờ?
      Chris, Winterkabi_ng0k thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :