1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Kinh Thành Tam Thiếu: Ông Xã Gõ Cửa Lúc Nửa Đêm - Cát Tường Dạ (Full)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 92: Người cha xuất sắc



      Thần An chính là người cha xuất sắc, hề nghi ngờ.

      Điểm này có thể thấy được qua cách đối xử với Y Thần.

      dùng giọng rất dịu dàng chuyện với Y Thần, giúp bé bóc tôm, nhặt xương cá, dùng đủ biện pháp ép Y Thần ăn rau, còn dùng khăn ăn lau miệng khi bé ăn cơm bị bẩn, khi nhìn Y Thần, đôi mắt của đong đầy thương.

      rất thích trẻ con, cưng chiều chúng lên đến tận trời.

      Nhìn dáng vẻ ấy của , bất giác ngây dại. Nếu như con của họ vẫn còn, nhất định cũng nhận được chiều chuộng giống Y Thần lúc này, chỉ là…

      nhìn chằm chằm, bóng dáng của dần mơ hồ, trước mắt xuất hình ảnh của bốn năm trước, nằm giường sinh đau đến mức chết sống lại.

      thất thần, đột nhiên có thứ gì đó mềm mại sượt qua môi. giật mình, là ! Giống như lau miệng cho Y Thần, cầm miếng khăn giấy lau xuống khóe miệng của , nụ cười hơi chút giễu cợt: “Nhìn đến nỗi nước miếng cũng chảy ra!”

      “Ai mà nhìn ?” bị trúng tim đen, nét mặt đỏ ửng.

      Nụ cười của càng mở rộng hơn: “Giấu đầu lòi đuôi! em nhìn sao? còn cho là em con quỷ tham ăn này nhìn Y Thần ăn đến mức chảy cả nước miếng.”

      càng quẫn hơn: “Tôi vốn dĩ nhìn Y Thần ăn đấy!”

      “Vậy sao?” mỉm cười ra vẻ ngộ ra, “Được rồi, em là ghen tỵ giúp Y Thần lột vỏ tôm mà lột giúp em? Này, ăn !”

      Ngón tay linh hoạt của lập tức lột thêm con, đút tới miệng .

      giùng giằng ăn, lại bị ánh mắt tràn đầy mong đợi của Y Thần hạ gục, cúi đầu miễn cưỡng nuốt hết miếng tôm mà vừa đút cho.

      lại thừa dịp này nhéo nhéo mặt của , : “Ngoan.”

      Y Thần thấy thế cũng cười phụ họa: “Dì à, sao, dì cứ ăn , cậu thực tốt với dì, Y Thần ăn giấm đâu.”

      “Nhóc! Cháu biết cái gì gọi là ăn giấm?” liếc mắt giả bộ trách Y Thần chút. Con nít, nên trưởng thành quá sớm đâu, đứa bé trưởng thành quá sớm đáng chút nào.

      Y Thần gật đầu: “Dĩ nhiên là biết! Cậu cả cho Tiểu Bàn thức ăn ngon, lại cho mợ Loan Loan, mợ Loan Loan liền tức giận, cậu cả đó gọi là ăn giấm với con trai.”
      Thần An nghe thấy bất giác bật cười: “Chuyện đó chỉ có mợ Loan Loan của cháu mới làm ra được.”

      Hạ Vãn Lộ khỏi mỉm cười. Đúng vậy, người phụ nữ ấy hạnh phúc đến nỗi khiến người ta hen tỵ, nhưng mà người ta là nhà tư bản hạnh phúc, phải sao? giống với

      “Cậu à, mợ Như Ý giành ăn với Y Thần sao?” Y Thần nâng khuôn mặt nhắn lên hỏi.

      Tả Thần An liếc mắt tà tà nhìn Hạ Vãn Lộ, vẫn cúi đầu nhìn chằm chằm xuống chén của mình, trong chén ấy có vàng bạc châu báu gì sao? khẽ nhíu mi, sau đó cười : “Lần sau cháu tự mình hỏi chút chẳng phải biết sao!”

      “Dạ! Vâng ạ!” bé nhướng mày lên ra vẻ suy tư, lại hạ xuống, hỏi: “Cậu à, nếu mợ Như Ý muốn giành với Y Thần, cậu giúp ai?” Y Thần vẫn rất lo lắng vấn đề này, hy vọng bất cứ kẻ nào cướp mất người cậu hiểu bé nhất, kể cả mợ cũng được.

      bị bé hỏi tới, thể làm gì khác hơn đành đáp: “Ngốc, ai dám giành ăn với Y Thần chứ? Mua đồ ăn nịnh bợ cháu còn kịp nữa là!”

      Lời này thực sai, ai muốn nịnh bợ mấy đứa trẻ bảo bối của nhà họ Tả?

      “Thế còn được!” Y Thần rốt cuộc cũng yên tâm, suy nghĩ lát, lộ ra nụ cười thần bí đáng , với Hạ Vãn Lộ: “Dì à, lần sau nếu mợ Như Ý mua đồ ăn ngon cho cháu, cháu mang đến cho dì ăn.”

      Nụ cười của hơi khựng lại: “Được, cám ơn Y Thần.”

      Đồ ăn của mợ Như Ý mua… biết mình có thể nuốt nổi hay nữa.

      Ăn xong bữa tối, Y Thần liền ầm ĩ đòi xem phim. Mà thực tế, đứa trẻ bốn tuổi liệu có được bao nhiêu kiên nhẫn để xem hết bộ phim mà hiểu?
      Cũng may, lúc mới vào trong rạp, bé thích ăn popcorn nên mới có thể chịu ngồi yên. Sau lúc, popcorn ăn chán rồi, bé bắt đầu an phận, ngồi trong ngực Thần An cứ ầm ĩ muốn đổi kênh, muốn xem “Sói xám và cừu vui vẻ”.

      Thần An phải phí hết lời mới giải thích được cho bé hiểu, rạp chiếu phim phải là TV ở nhà, thể tùy tiện đổi kênh.

      bé càng nhịn được, ở trong lòng của cậu cọ tới cọ lui, bím tóc cũng lộn xộn. Cuối cùng, dưới ánh mắt vừa cảnh cáo vừa uy hiếp của Tả Thần An mới bĩu môi tỏ vẻ vui rồi yên tính lại, chấp nhận hy sinh cái tôi, hoàn thành cho lợi ích tập thể của cậu.

      “Hay là…Chúng ta về ?” Hạ Vãn Lộ thấy thế thừa dịp ra.

      hơi rầu rĩ, thế này khiến người ta chán ghét vậy sao? Mỗi lần đều muốn chạy trốn nhanh chút? “ cần, xem kỹ , khó có được cơ hội! Y Thần ngoan ngoãn thôi.”

      sai, có thể ngồi cùng Tả Tam thiếu trong cái rạp chiếu phim chật chội thế này, cùng xem phim với nhiều bình dân bách tính như vậy quả khó mà có được rồi.

      Như lời Tả Thần An, Y Thần náo loạn cũng lập tức biết nghe lời, nhàm chán nghịch nút cài áo trước ngực , chơi chẳng bao lâu lại ngủ thiếp trong ngực rồi.

      “Để em bế cho.” chủ động vươn tay.

      ghé mắt nhìn sang, khẽ mỉm cười: “Muốn thử cảm giác làm mẹ sao? Được, để em!”

      Trong nháy mắt nghe được những lời kia, bàn tay của dừng giữa trung lập tức khẽ run rẩy, sau đó cực mất tự nhiên cười cười. muốn trả lời, nhưng đáy lòng lại bởi vì câu này của mà gợn song. Nếu như, Y Thần là con của tốt rồi.

      Đứa trẻ sau khi ngủ thiếp toàn thân cũng buông lỏng, nặng hơn thời điểm thức tỉnh, thân thể cũng càng mềm, mềm mại giống xương. bé mềm mại, ấm áp áp vào ngực , đừng đáng bao nhiêu mà bên miệng bé còn dính vài mảnh vụn Popcorn khiến ai cũng nhịn được muốn hôn cái, nuốt hết mảnh vụn ấy khóe môi.

      Chính cũng giải thích được tại sao mình lại thích Y Thần như vậy, lẽ bởi vì lý do riêng. Đúng là rất thích trẻ con nhưng cũng chưa từng thích đứa bé nào như vậy. Có lẽ, đây chính là cái gọi là duyên phận .

      Toàn bộ lực chú ý của đều đặt lên Y Thần và tâm của bản thân đến nỗi có tâm trạng xem hết bộ phim. Tan cuộc, Thần An cố ý làm chuyện xấu, hỏi phim ảnh diễn cái gì, ấp úng, biết trả lời sao.

      mỉm cười, nhận lấy Y Thần từ ngực : “, đưa em về nhà.”

      “Em về nhà mình.” suy nghĩ lát, cường điệu . muốn trở lại Vân Hồ…Chỗ đó khiến có nhiều ảo tưởng về gia đình.

      “Biết!” Giọng điệu của lại lập tức trở nên nguội lạnh.

      Đây là lần đầu tiên trở lại cái chuồng chim của kể từ lúc bỏ lần trước. vốn có ý định mời vào ngồi, nhưng mà, lại hoàn toàn xem mình là khách.

      Chỉ thấy ôm Y Thần dò xét từ trong ra ngoài vòng, còn mở luôn cả cửa tủ lạnh, phát đồ ăn mà để lại trong tủ lạnh cũng hao gần hết, thái độ mới dễ chịu hơn chút, lại mở ngăn tủ để kẹo ra kiểm tra, phát còn dư rất nhiều.
      “Hai ngày nay cảm thấy thế nào? Đỡ hơn chút nào ?” hỏi.

      “Ừ! Khỏe hơn nhiều rồi! Tôi hoàn toàn sao!” đáp lại rất khẳng khái, chỉ hy vọng kiểm duyệt xong nhanh chóng rời .

      gật đầu cái, sau đó lại nhìn xung quanh: “Mùa hè sắp tới rồi, phải trang bị thêm bộ điều hòa khí ở trong nhà, để hôm nào bảo người tới lắp đặt.”

      thể dây dưa với mà! thể có hôm nào nữa! “ cần! đấy! cũng biết…Thân thể của tôi được tốt lắm, mùa hè cần phải có điều hòa khí, quạt máy là đủ rồi, là đủ rồi…” ấp úng cự tuyệt.

      ngẩng lên nhìn chiếc quạt trần đỉnh đầu, hừ lạnh tiếng: “Cái này á? Cũng chỉ có trong viện bảo tàng thôi! Xiêu xiêu vẹo vẹo như muốn gãy đến nơi rồi! Quạt máy cũng được, mua quạt mới, lần tới giúp em bỏ cái này .”

      “… cần! Nhà là của chủ cho thuê nhà! Hà tất phải bỏ cái cũ để mua cái mới hộ bà ấy chứ.”

      Ánh mắt của lườm lườm: “Vậy em dọn đến chỗ nhé!?”

      “…Vậy…hay là mua quạt máy …Mua…” nhận thua rồi.

      Lúc này mới hài long: “Ừ, về trước. Ngày mai ghé lại.’

      “Ngày mai tôi còn phải làm.”

      sao! Em cứ đo làm thôi. có chìa khóa.”

      “… lấy chìa khóa ở đâu ra?” Đây là nhà đấy được .

      “Lần trước cầm theo chìa khóa siêu thị, thuận tiện đánh cái.”

      “…Tả Thần An, làm vậy quá đáng mà.” Đây gọi là cái gì? cũng tự coi mình là người ngoài ư?

      “Có cái gì đáng giá sao? Cái phòng rách nát này của em, còn may là nguyện ý tới.” bày ra vẻ mặt khinh bỉ, ôm Y Thần rời .

      dậm chân cái, đóng cửa lại, thích đừng tới ! Ai cần tới!

      Ban đêm, tại nhà họ Tả, phòng khách vẫn như cũ sáng đèn, Tả Thần An ôm Y Thần rón rén bước vào cửa. Quả nhiên, ngoài dự đoán, Tiêu Hàn vẫn ngồi nghiêm chỉnh ghế sa lon đợi .

      “Mẹ, sao còn chưa ngủ?” nhớ đây là lần thứ bao nhiêu mình phải đối mặt với tình cảnh thế này rồi.

      “Mẹ cũng muốn ngủ đấy chứ!” Nét mặt Tiêu Hàn lộ vẻ tức giận.

      “Mẹ, lại sao vậy?”

      “Mẹ hỏi con, có phải gần đây con lại mập mờ với ca sĩ ở quán bar đó , còn tranh giành tình nhân với Hứa Tiểu Soái nữa?”
      Last edited by a moderator: 22/3/15

    2. Quan Tiểu Yến

      Quan Tiểu Yến Member

      Bài viết:
      54
      Được thích:
      33

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 93: Nam chủ nhân


      Tin tức này, cũng truyền được nhanh quá…

      cười tiếng: “Mẹ, ngài thích hợp làm công tác điệp viên.”

      “Con tạm thời bớt lời cho mẹ!” Tiêu Hàn trừng mắt liếc cái, “Chuyện thế này trước hết mẹ giúp con giấu ba con. Nếu để ba con biết, con bị mắng đủ. Bất quá, chuyện thế này liệu có thể giúp con giấu được bao lâu? Nhà họ Hứa với chúng ta qua lại nhiều lắm, nhưng Hứa Tiểu Soái lại chính là con rể mà nhà họ Ninh nhận định, chuyện này nếu để cho nhà họ Ninh biết, người ta ngoài miệng nhưng trong lòng nhất định có để bụng. Mẹ con, chọc ai lại chọc vào hồ nước đục của Hứa Tiểu Soái làm cái gì?”

      “Suỵt ___ mẹ, chớ có đánh thức Y Thần!” giọng chuyển hướng đề tài chuyện.

      “Con đừng có dùng chiêu đó nữa! Lại muốn giả vờ hồ đồ? Tiểu tử thúi, con đáp ứng ba con là hồ đồ nữa mà, ngờ vẫn gạt ba con vậy nữa.”

      “Mẹ, con có. Con mệt rồi, đưa Y Thần lên ngủ thôi.” biết đề tài này nếu mở ra kéo dài được yên thân cả đời, tẩu vi thượng sách vẫn là duy nhất.

      “Con đứng lại đó! Mẹ còn chưa xong con bỏ rồi. Càng ngày càng tệ! Rốt cuộc con có coi mẹ là mẹ của con nữa hả?” Đối với đứa con này, bà quá cưng chiều rồi. Đến nỗi nó càng ngày càng coi lời của mẹ nó là quan trọng.

      “Mẹ, còn có gì nữa, ngài cứ .” bước lên cầu thang chợt đứng lại.

      “Ngày mai chúng ta hẹn ba của Như Ý ăn cơm, con nhớ phải có mặt.”

      “Con muốn .” Vẻ mặt của trở nên lãnh đạm, “Con hứa với Y Thần ngày mai dẫn con bé chơi rồi.”

      “Y Thần, Y Thần! Con tốt với Y Thần sai nhưng rốt cuộc con cũng chỉ là cậu.” Giọng của Tiêu Hàn đột nhiên cao vút lên, sau lại cảm thấy ổn, đổi thành mềm mỏng khuyên nhủ: “Thần An, con thích đứa này cũng tốt, mau kết hôn sớm chút, sau đó cùng Như Ý sinh đứa con của mình, như vậy phải là tốt rồi sao?”

      “Mẹ, con kết hôn, có con của mình, ngày cứ yên tâm.” Lúc lời này, sắc mặt nhu hòa, ánh mắt lóe sáng, trong đầu lên nét mặt rất quật cường.

      Tiêu Hàn nghe thấy, cẩm thấy khá dễ chịu, hỏi tới: “Vậy ngày mai gặp ba của Như Ý nhé?”

      “Được, con ôm Y Thần nhanh chóng bước lên lầu.

      Tiêu Hàn nhìn theo bóng lưng của , thở phào cái, nụ cười mặt hơi giãn ra.

      Lại là sáng sớm.

      Hôm nay trong văn phòng khoa rất bận rộn, lại tăng thêm rất nhiều bệnh nhân, giường bệnh tăng thêm cũng phải xếp đầy ngoài hành lang bệnh viện. Suốt cả ngày, và nhóm y tá trực khoa tựa hồ chân chạm đất được.

      Rốt cuộc cũng xong việc, vừa vừa ngáp chậm rãi ra ngoài.

      Thời tiết đầu mùa hạ, ánh mặt trời bắt đầu bộc lộ tài năng, nóng rực thiêu dốt cả địa cầu. Dưới ánh mặt trời, tất cả đều chói sáng, mà chói sáng nhất lại lả chiếc xe, giữa bãi đậu xe ít xe nổi tiếng, chiếc xe ấy vẫn chói sáng như hạc giữa bầy gà. Là xe của Hứa Tiểu Soái.

      số việc, nhất thiết phải ràng…

      lẩn tránh, trực tiếp bước lên, thoải mái ngồi vào xe Tiểu Soái.

      Hứa Tiểu Soái hưng phấn, thậm chí có thể là kích động, kích động đến ánh mắt cũng tỏa sáng, “Hạ hạ, còn tưởng là em bao giờ để ý đến nữa.”

      “Sao có thể như vậy?” mỉm cười, chỉ là trong nụ cười ấy có nhiều hơn chút xa cách so với trước kia.

      Loại xa cách này, Hứa Tiểu Soái cũng cảm nhận được, càng thêm uể oải: “ Hạ hạ, tới qua em tới hát, tại sao…”

      Kỳ , lời này biết còn cố hỏi, sở dĩ tới hát, nhất định là có quan hệ với việc náo loạn của Ninh Vũ Khiêm.

      cúi thấp đầu, tàn nhẫn : “Tiểu Soái, sau này tôi hát nữa…”

      “Tại sao?” Vẻ mặt của Hứa Tiểu Soái như đứa bé bị thương, “ Là bởi vì Ninh Vũ Khiêm ư? Hạ hạ, với ấy thực có gì, cưới ấy, đây hoàn toàn là do ý của người nhà . Hạ hạ, mấy năm này, chẳng lẽ em hiểu lòng sao?”

      Trong lòng thở dài, chính là hiểu, cho nên mới muốn tránh xa với như thế, mà với Thần An cũng như vậy. muốn mình trở thành chướng ngại vật trong hạnh phúc của bất cứ kẻ nào.

      “Tiểu Soái! Tôi chỉ có thể xin lỗi.” Là ai giữa nam và nữ có tình bạn ? Lúc trước, cũng cho là vậy.

      Nhưng mà, thực cho biết, loại tình bạn này tất nhiên có chướng ngại khi bên đàm hôn luận gả, và Hứa Tiểu Soái thể trở lại như lúc trước nữa rồi.

      “Em bậy bạ gì đấy? Là thực xin lỗi em! Tả Thần An đúng, bảo vệ được em. Nhưng mà, Hạ hạ, trái tim của vĩnh viễn cũng thay đổi, em muốn tới Ám Hương hát nữa cũng sao, cũng từ trước, em lúc nào cũng có thể , chỉ cần em nhớ những lời mà em hứa, nếu em thực muốn , người đầu tiên mà em nghĩ đến chính là đấy. Hạ hạ, em có muốn gả cho ?” Giống như làm ảo thuật, lấy ra hộp trang sức, mở ra, dưới ánh mặt trời, chiếc nhẫn kim cương ở bên trong rực rỡ đến chói mắt.

      dùng chiếc nhẫn này để biểu đạt quyết tâm của , cưới Ninh Vũ Khiêm, cho tới bây giờ, người thực lòng muốn kết hôn nhất cũng chỉ là .
      Last edited by a moderator: 23/3/15

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 93: Nam chủ nhân (tiếp)


      Ánh mắt dừng lại chiếc nhẫn kia, khẽ lắc đầu: “Tiểu Soái, biết tại sao tôi lại như vậy ? Đó là vì, tôi biết mình tuyệt đối bất cứ người nào, cũng tuyệt đối gả cho ai.”

      “Là vì Tả Thần An ư? Hai người quen biết nhau từ trước phải ?” vẫn luôn cảm giác được nhất định trải qua những chuyện bình thường, nếu , như hoa như ngọc thế kia, tại sao lại có lấy người đàn ông ở bên cạnh? Tại sao chưa hề tới chuyện đương? Mãi đến lúc liên tiếp gặp được Tả Thần An, mới mơ hồ cảm thấy, và Tả Thần An cũng đơn giản chỉ là gặp gỡ lần đầu như vậy.

      biết phải thế nào, từ chối tình cảm của người khác tất nhiên cũng có quan hệ với Tả Thần An. Có câu , nếu bỏ non Vu đâu có mây, Tả Thần An rồi, dường như, còn có ai có thể bước vào trái tim nữa. Nhưng mà, cũng phải chỉ là , cánh cửa trái tim của đóng lại với tất cả mọi người, bao gồm Tả Thần An.

      Trong giọng của che đậy ưu thương: “Tiểu Soái, cảm ơn mấy năm này chăm sóc tôi. Tôi biết phải làm thế nào mới báo đáp được lòng tốt của , kiếp sau…”

      “Đừng kiếp sau với ! Cũng đừng cảm ơn ! Em cho rằng mình chơi trò đọc thuộc lời kịch sao? Đời sau ai biết em là heo hay là dê? cũng muốn làm người chăn heo, đời này ! Hạ Hạ, sau này đừng những câu đại loại như vậy nữa, nghe thấy lại giống như là di thư. nhận lấy chiếc nhẫn này cũng được, an giữ lại, đợi đến ngày em chịu nhận nó. Bây giờ, chúng ta ăn thôi.” Có lúc Hứa Tiểu Soái cũng chơi xỏ lá, cũng bá đạo.

      “Tiểu Soái! Chiếc nhẫn của vẫn là…”

      “Đừng nhảm nữa! Chớ có chọc giận gia, gia ném em từ trong xe ra ngoài ngay lập tức! Chiếc nhẫn này có khắc tên của em, em bảo đưa lại cho người khác, phải là em hại sao? Dù em có muốn nhận nó nó cũng thuộc về em rồi.

      , ăn thôi!” Dưới cơn nóng giận, đột ngột khởi động xe, theo quán tính làm trán thiếu chút nữa đụng vào cửa kính.

      lay chuyển được , đành cùng ăn vậy.

      Nhìn ra được rất vui. Lúc ăn cơm ăn như hổ đói, như có thù oán với mấy loại đồ ăn kia, ra sức nhét hết bọn chúng vào trong bụng. Nếu phải là ngăn lại, đoán chừng cũng xem rượu như nước, rót hết vào bụng.

      Cho dù như vậy vẫn say.

      Cuối cùng mắt lờ đờ say, nhìn vào , ánh mắt mê ly: “Hạ Hạ, rốt cuộc có chỗ nào tốt? Em cho biết, thay đổi được sao?”

      Dáng vẻ khổ sở của làm thiếu chút nữa khóc lên: “Tiểu Soái, rất tốt, rất tốt, đấy, là tôi chưa đủ tốt.” Nếu Thần An là người đàn ông thương nhất ở đời này Hứa Tiểu Soái chính là người mà muốn quý trọng nhất. Chỉ là, bọn họ đều thuộc về .

      “Em gạt người! Gạt người!” say xỉn ghé vào vai nỉ non: “Nếu tốt như vậy, tại sao em lại muốn gả cho .”

      Hứa Tiểu Soái đợi câu trả lời của liền ngã gục vai . biết phải đưa về đâu, thể làm gì khác hơn là gọi điện thoại đến Ám Hương kêu người đến đón đưa về tiệm. Rốt cuộc, đợi đến lúc có người tới đón , màn đêm hoàn toàn bao phủ. ngày mệt mỏi càng thêm mệt mỏi, lúc đón xe trở về, thiếu chút nữa ngủ gục đường.

      Kỳ quái là, khi về đến dưới lầu lại phát nhà mình sáng đèn.

      Gần đây Hiểu Thần vội vàng tập luyện chuẩn bị cho cuộc thi tuyển chắc về nhà, vậy chỉ có thể là…

      nhớ tới dáng vẻ diễu võ dương oai trước mặt mình có cái chìa khóa của người kia, lập tức bước nhanh lên lầu.

      Cửa mở ra, quả nhiên ngồi trong phòng khách, TV cũng được bật lên, bàn trà trước mặt cũng bày thêm cái laptop, bên laptop còn có đĩa trái cây, hai chân của bắt chéo, lười biếng mà tự tại, cứ như bản thân chính là nam chủ nhân của chỗ này.

      Nghe tiếng động ở cửa, quay đầu lại mỉm cười với : “Về rồi! Mau tới ngồi ăn trái cây, vừa cắt xong đấy!”

      nhíu mày bước vào, chỉ thấy giày của đặt tủ giày, mà trước sô pha còn có đôi dép mới ___ là dép nam. Lại , cho tới nay nhà của lại chưa hề có dép nam.

      “Đây là chuyện gì?” chỉ vào đôi dép hỏi.

      cắn ngụm trái cây, thản nhiên đáp: “ mua đấy! Dép của em quá , được.”

      nhảm! cũng biết là mua!

      “Ở nhà của tôi mua dép làm cái gì?” loại dự cảm, người đàn ông này từ từ ăn mòn cuộc sống của .

      liếc xéo : “Em mua cho phải tự mình mua thôi, nếu em muốn sau này phải cái gì?”

      Đối thoại :
      Hana: Thần An, quá bá bạo, sợ con người ta chạy mất dép sao???
      Thần An: Mất tôi mua cho đôi khác, dù sao tôi cũng có kinh nghiệm mua dép lê rồi.
      Last edited by a moderator: 24/3/15

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 94: chê, em rời


      cũng biết…

      Xem ra tính toán thỉnh thoảng lại mò tới cửa.

      quan sát phòng khách lát, có thêm cái quạt máy mới tinh, còn có cái laptop đó, màu hồng… cũng tin đây là laptop của , chẳng lẽ dùng màu hồng?

      “Tả Thần An! Những thứ này! Những thứ này! Là có ý gì?” chỉ chỉ quạt máy, sau đó chỉ vào laptop .

      nhíu mày lại: “Quạt máy này phải tối qua mua cho em à? Còn về laptop, muốn lên mạng, nếu dùng cái máy tính hỏng của em vỡ mạch máu mất.”

      Tả! muốn lên mạng có thể trở về nhà ! Đây là nhà tôi. OK?” chỉ ra cánh cửa, chút khách khí hạ lệnh đuổi người.

      “Ừ, biết, lập tức về nhà ngay!” Mặc dù như vậy nhưng lại hề có ý định rời .

      đột nhiên nghĩ đến vấn đề, vọt vào trong phòng tắm, thực hoài nghi có thể lại mua cả bàn chải đánh răng, khăn lông, áo ngủ luôn rồi.

      Kết quả nhìn thấy, cũng may, bồn rửa mặt chỉ có dụng cụ của mình.

      Vậy mà lại chịu chết tử tế theo sát phía sau, nghiêng người tựa vào khung cửa, phong tình vạn chủng nên lời: “Mình bị sao thế nhỉ! Sao lại quên mua mất bàn chải đánh răng rồi? Đúng là khiến Hạ phải thất vọng! Lần sau mua , chỉ là, cũng ngại dùng của em…”

      Khốn kiếp! Sao lại bị ta nhìn trúng suy nghĩ rồi?

      Nét mặt của tối sầm lại: “Cút! cút về nhà cho tôi!”

      lời liền kéo đẩy ra ngoài.

      cũng chần chừ, đứng trước cửa đổi giày sau đó bước ra khỏi cửa. Lúc chuẩn bị rời còn dùng tay chặn lại cánh cửa dặn dò: “Đem dép của cất kĩ nha, lần tới còn phải đấy. Còn nữa, cái quạt trần kia của em ngày mai kêu người đến gỡ, trong phòng bếp còn có cháo, nếu đói bụng ăn thêm ít nữa .”

      Chắc là lại cháo gan heo chứ gì! cũng sợ bị ngấy rồi hả?

      “Được rồi được rồi, mau cút !” muốn đóng cửa.

      dùng sức chặn lại, nhướng lông mày, vẻ mặt hung dữ: “ câu cuối cùng! Nếu sau này còn dám ra ngoài ăn cơm với đàn ông, hại ở nhà chờ đợi cực khổ cứ chờ trừng phạt .”

      Vậy là thế nào? nghĩ là ai?!

      Hạ Vãn Lộ dứt khoát đẩy ra ngoài, dùng sức đóng chặt cửa, dựa vào cửa thở o o.
      Xem ra, gặp lại là kiếp nạn mà thể nào tránh được rồi.

      Thể xác và tinh thần mỏi mệt…

      tùy tiện tắm rửa chút rồi ngã mình lên giường, mệt đến nỗi mở mắt ra được vẫn phát trong phòng ngủ có thêm cái quạt mới, rèm cửa sổ cũng đổi, chiếc rèm cửa bằng vải sa-tanh kia ngược lại rất thích hợp với thời tiết đầu mùa hạ, ừm…Ga giường và gối hình chữ nhật kia cũng đổi rồi, cũng màu xanh lá cây đồng nhất với rèm cửa sổ.

      đem cả người vùi sâu vào tấm chăn mỏng, chăn mới tinh, mùi hương rất dễ chịu.
      có ý gì? Ngay cả cái chăn nhà cũng muốn quản?

      Trong lúc đó đột nhiên nhớ tới Tả Tam thiếu thích sạch , chẳng lẽ đổi hết mọi thứ từ trong ra ngoài là có ý định ở lại qua đêm?

      Ý nghĩ này khiến cho tâm trạng của bất an, chỉ là, đủ hơi sức để nghĩ nhiều, hôm nay quả quá mệt mỏi. Sau mấy lần trằn trọc liền lập tức tiến vào mộng đẹp, trong mộng là mùi vị của chăn mới, mùi hương lan tỏa, thơm mát ngọt ngào. ngủ được rất sâu.

      biết ngủ được bao lâu, dần dần, cảm thấy cực nóng, hơn nữa khí còn có chút sặc người, dường như có mùi khó chịu gì đó từ từ lan tỏa.

      mơ màng, khó khăn mở mắt, mơ hồ nhìn thấy tia màu đỏ kì quái ở trước cửa phòng ngủ. Đợi rốt cuộc cũng phản ứng kịp mới cả kinh lập tức bật dậy từ giường.

      Cháy rồi! Quả nhiên là cháy!

      Làm thế nào bây giờ?

      móc hết ruột gan nghĩ tới vấn đề này. Đúng rồi! Gọi điện thoại cho cảnh sát chữa cháy. Nhưng mà điện thoại di động, điện thoại di động ở chỗ nào? tìm được! Hình như ở trong túi xách, túi xách để ghế sofa! lao ra khỏi phòng ngủ, chỉ thấy ngọn lửa trong phòng khách bốc lên, hàng ghế sa lon rách của cũng bị cháy, lại thấy tung tích của chiế túi kia đâu. Vậy còn điện thoại? Điện thoại cố định? Hỏng bét! cảm thấy điện thoại cố định cần thiết, vì tiết kiệm tiền nên lắp đặt trong nhà.

      được! Phải chạy trốn thôi! Đây mới là việc quan trọng nhất.

      cũng để ý đến việc mang giày, định chạy ra cửa, nhưng cửa chính lại bị lửa phong tỏa rồi. Làm thế nào đây?

      trở lại phòng ngủ, khoác tấm chăn bông ở giường sau đó vọt vào phòng tắm, xối ướt chăn bông, lại lần nữa chạy ra phòng khách, xông thẳng ra cửa.

      Cánh cửa này thực ra là loại của chống trộm giày cộm nặng nề, vẫn chưa bị xê dịch, nhưng mà bị thiêu nóng. nghĩ làm cách nào mới có thể mở ra đột nhiên cánh cửa được mở ra từ bên ngoài, bóng người xuất ở cửa, hét to: “Heo ngốc này! Mau chạy ra ngoài cho !”

      Hét xong liền xông tới che chở .
      Last edited: 27/3/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :