1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Kinh Thành Tam Thiếu: Ông Xã Gõ Cửa Lúc Nửa Đêm - Cát Tường Dạ (Full)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 87: Vị hôn thê


      Sau khi Hứa Tiểu Soái theo đến siêu thị mua xong đồ ăn có người gọi điện thoại tới, người em lâu gặp mới về Bắc Kinh nên gọi qua tụ họp.

      thể từ chối, thể làm gì khác hơn là phải đáp ứng, trước khi còn quên dặn lại , nhất định phải nấu luôn con cá mới mua ngày hôm nay để ăn, được phép để lại trong tủ lạnh.

      Lại , người hiểu ai bằng Hứa Tiểu Soái. Lần này phải , có ý định đó.

      gõ cái ót của : “Ngày mai tới kiểm tra, nếu như phát nó vẫn nằm đó, em cứ chờ đòi em bồi lại bằng bữa tiệc triều đình Hán Thanh* . Khiến em bán mình cũng đủ đài thọ đấy.”

      liếc trắng , tại sao? Giá trị con người chẳng lẽ còn kém hơn bàn tiệc triều đình Hán Thanh?

      Thấy quắc mắt trừng mi, buồn cười xoa tóc của : “Nhưng mà, bán cho lại là chuyện khác, nhất định có thể bán được giá hời! thôi! Em phải ngoan ngoãn đấy!”

      Cả thế giới chỉ có Hứa Tiểu Soái có thể cười nhạo nghèo khó mà lại làm để ý, điểm này ngay cả Thần An cũng thể. Bởi vì quá , quá để ý cho nên ngược lại càng nhạy cảm hơn, ngay cả lòng tự ái cũng càng mạnh.

      nhìn theo bóng dáng rời của Hứa Tiểu Soái mỉm cười, xoay người về hướng tiểu khu.

      Đúng lúc chạm mặt chủ cho thuê nhà xuống, bà ấy thấy liền chào hỏi: “Ai, Hạ Hạ! Mua nhiều đồ vậy à?”

      “Vâng! Dì ra ngoài ạ?”

      “Dì cũng mua thức ăn. Vừa mới trở lại, trong nhà cũng chẳng có gì ăn. Đúng rồi, cháu khỏe hơn rồi chứ?”

      Lần trước Hứa Tiểu Soái là chủ nhà gọi điện thoại cho báo bị bệnh, vậy chủ nhà làm sao biết? Mấy ngày nay thấy bóng dáng bà ấy nên cũng hỏi được, lúc này gặp gỡ lại nhớ tới, gật đầu: “Tốt hơn nhiều rồi, nhưng sao dì biết là cháu bị ngã bệnh?”

      “A, lần trước có cậu thanh niên tới tìm dì rất khuya, với dì là cháu bị bệnh nên nhờ dì chăm sóc cháu, nếu có chuyện gì gọi điện cho cậu ấy. Nhưng mà rạng sáng, con rể của dì lại gọi điện báo con dì chuyển dạ sắp sinh, dì nghĩ lần này đến bệnh viện ít nhất cũng phải tuần lễ, định báo lại với cậu ấy là dì có thời gian chăm sóc cháu nữa nhưng biết lại ném số điện thoại của cậu ấy đâu mất rồi. Nghĩ tới nghĩ lui cũng thấy thể ném người bị bệnh ở nhà mình được, may mà lúc trước Hứa Tiểu Soái cũng để lại số điện thoại, dì mới gọi điện cho Hứa Tiểu Soái, cũng đưa chìa khóa cho cậu ấy rồi.”

      Mỗi lần chuyện, dì chủ nhà đều thoa thao bất tuyệt mãi như vậy. im lặng nghe, nụ cười mặt dường như đông lại, cứng ngắc, ra vẫn có liên quan đến người đó.

      Về đến nhà, nghĩ tới câu “phải ngoan ngoãn” cuối cùng của Hứa Tiểu Soái, quả ngoan ngoan đem cá nấu lên ăn, chỉ là nấu nửa còn giữ lại nửa.

      có Hứa Tiểu Soái đưa đón, đợi lúc đáp xe buýt chạy được tới Ám Hương, bên trong có khá nhiều khách. Cũng may, đêm nào cũng là người cuối cùng lên sân khấu, bây giờ trang điểm vẫn còn kịp.

      Tối nay, Ám Hương dường như vẫn bình thường, có gì khác biệt, lại dường như có gì đó làm người ta bất an.

      Đến lượt lên sân khấu, vẫn hát bài như thường lệ, nhận được ủng hộ của toàn hội trường, lại có khách la hét cầu hát thêm.

      Chuyện này lúc trước cũng thường xảy ra, Hứa Tiểu Soái đối với ân trọng như núi, lại đối xử với như người nhà, chỉ cần phải là cầu quá đáng, để phải khó xử, vì vậy vui vẻ đáp ứng.

      “Vậy hát bài nào hay chút, bốc lửa hơn chút, em tới đây là để vui vẻ đấy, đừng có hát mấy bài bi thương.” Vị khách kia hình như uống hơi nhiều, nụ cười cũng hơi tà mị.

      suy nghĩ chút, lại hát bài vui vẻ.

      Nhưng mà, người đến dường như có ý tốt, có vẻ là cố ý tới gây .

      Đợi hát xong, lập tức vung ra xấp tiền mặt, hô lớn: “Hát tệ! Lại ! Lần này nhảy thoát y, số tiền này thưởng cho .”

      biết tối nay gặp phải kẻ gây rối rồi, sắc mặt trở nên lạnh lùng : “Ngại quá, tôi thể!” Sau đó lập tức xuống đài.

      Lại nghe người nọ lớn tiếng quát ở phía sau: “Nhóc thối! Giả bộ làm cái gì! Quay lại cho tôi.”

      ngoảnh đầu lại, rút khỏi sân khấu, các phục vụ viên cũng tiến lại gần, che chở để rời .

      Nhưng ngờ, biết đột nhiên nhảy ra từ đâu, kéo cánh cánh tay của lại, sau đó, cái tát giáng mạnh xuống mặt , tiếng nhục mạ ập tới: “Đồ hồ ly tinh biết xấu hổ! Cướp vị hôn phu của người khác, còn ở đây giả bộ thanh thuần?”

      biến hóa này quá nhanh, ai cũng ngờ tới lại nhảy ra , càng ngờ tới này động thủ với , chờ đến khi phản ứng kịp nhiều vị khách vây quanh, có người xem náo nhiệt, cũng có nhóm vừa rồi gây hấn muốn Hạ Hạ nhảy thoát y.

      Hạ Vãn Lộ càng thêm sửng sốt, làm sao cũng nhớ nổi mình gặp qua này chỗ nào.

      tay che lại chỗ bị bỏng rát, tay dùng sức hất kia ra, lạnh lùng : “ nhận lầm người!”

      “Tôi nhận lầm. phải là Hạ Hạ sao? Đây là địa bàn của Tiểu Soái đúng ? Tôi làm sao có thể nhận lầm. Tôi là vợ chưa cưới của Tiểu Soái. Người phụ nữ ti tiện này, đồ tiểu tam biết xấu hổ!” kia ngồi dưới đất, nhìn về


      phía mắng.


      Mấy phục vụ viên cố định xông lên cứu Hạ Hạ, nghe thế chợt kinh hãi. Vợ chưa cưới của ông chủ? Hạ Hạ léng phéng với ông chủ? Vậy rốt cuộc bọn họ phai giúp ai? Gây chuyện như vậy quả tốt nhưng hai bên đều dễ chuyện.


      Chỉ do dự lát, mấy người đàn ông kia liền tiến lên đỡ kia dậy, trong đó có người đàn ông vừa cầu Hạ Hạ nhảy thoát y.


      Qủa là tới gây chuyện! Hạ Vãn Lộ thở dài.


      Lại , quen biết Hứa Tiểu Soái bốn năm rồi, cho tới bây giờ còn chưa nghe Hứa Tiểu Soái có bạn , lấy đâu ra vị hôn thê?


      muốn dính vào mấy chuyện rắc rối kiểu này. Nghĩ tới việc dù có giải thích thế nào đối phương tìm tới cửa cũng tin, chỉ có Hứa Tiểu Soái mới có thể giải quyết vấn đề, cho nên, muốn chạy trốn tới quầy bar để gọi điện thoại.


      kia liền dẫn mấy người đàn ông chặn đường của lại: "Thế nào? muốn tìm viện binh? Thu hồi dáng vẻ làm nũng dụ dỗ trước mắt đàn ông ! Hôm nay tôi tới để cảnh cáo , sau nào cách xa Hứa Tiểu Soái chút! Nếu tôi trực tiếp dạy dỗ . Từ hôm nay trở , cần phải tới đây để hát nữa.


      Hạ Vãn Lộ nhìn này, gương mặt trẻ con, tuổi còn , ăn mặc bất phàm, có lẽ cũng là con nhà danh môn. Chỉ là, có tới chỗ này ca hát nữa , quan hệ với Hứa Tiểu Soái thế nào hình như cũng đến lượt người khác tơi chỉ huy.


      nhìn những vị khách dần vây lại, với : "Có chuyện gì về nhà chuyện với Hứa Tiểu Soái ! Đừng có đứng ở đây mà mất mặt."


      kia nghe thấy, cực kỳ kích động: "Tôi mất mặt? Rốt cuộc là tôi mất mặt hay là cái đồ tiểu tam giống như bị mất mặt? Đây là cái đạo lí gì vậy? Cướp người đàn ông của người khác còn lí lẽ! Hôm nay, tôi nhất định phải để biết cái gì gọi là mất mặt."


      Lời vừa dứt, hai người đàn ông lập tức lao ra từ sau lưng của , mỗi người bên, đè bả vai của xuống, ép thể động đậy. Người đàn ông vừa bất kính với Hạ Vãn Lộ lên trước, ngón tay bóp chặt cằm , cười đểu: "Lấy tiền rồi nhảy thoát y phải là xong hết sao, rượu mời uống lại thích uống rượu phạt, xứng với chữ ___ ti tiện! Lại ả ti tiện, tối nay gia nhất định phải nhìn thấy cởi quần áo, , phải làm thế nào bây giờ?"


      Hạ Vãn Lộ khổ nỗi bị người ép xuống, nhúc nhích cũng được, đúng lúc Hứa Tiểu Soái lại có ở đây, chẳng lẽ vì thế mà phải chịu bị bắt nạt sao?


      nhìn về phía kia, vẻ mặt oán hận tựa hồ chắc chắn chính là tiểu tam.


      "Tôi nghĩ hiểu lầm rồi, tôi và Hứa Tiểu Soái phải giống như nghĩ." Hảo hán chịu thiệt trước mắt, tạm thời thu lại lòng tự kiêu, giải thích ràng .


      Chỉ là, trong thịnh nộ nghe lọt lời giải thích của , ngược lại cười lạnh : "Thế nào? Lúc này mới biết sợ? nên sơm nghĩ đến kết quả của tiểu tham chính là như vậy."


      Trăm miệng cũng thể bào chữa.


      ngừng kêu khổ, kinh khủng hơn chính là tay của người đàn ông kia lục lại trong cổ áo của , còn cười hí hửng: " sợ cái gì đây? phải đều là cởi áo sao? Cởi trước mặt Hứa Tiểu Soái và trước mặt chúng tôi có gì khác nhau à? Yên tâm, tôi cũng cho tiền, giá cả giống như Hứa Tiểu Soái, được ? cởi lần đầu tiên, ấy cho bao nhiêu tiền?"


      "Vô sỉ!" mắng chửi người đàn ông này, dám miêu tả và Hứa Tiểu Soái bẩn thịu như vậy.


      Người đàn ông đó cười to: "Thế giới đúng là đảo rộn rồi, cởi quần áo mà mình vô sỉ, tôi lại biến thành kẻ vô sỉ rồi. Tối nay tôi để mọi người biết thế nào là vô sỉ! Con hồ ly tinh này rốt cuộc có bản lĩnh gì mà có thể khiến cho đàn ông điên đảo.


      Chỉ nghe tiếng "phựt" tay của người đàn ông dùng sức, xé váy của ra.


      Bộ váy mặc chính là đồ diễn, kéo cái là cổ áo có thể rơi xuống, cổ áo vừa mở ra, lập tức lộ ra vùng ngực tuyết trắng.


      "Da trắng", người đàn ông kia cười cười, bàn tay tiếp tục đưa qua, sờ lên ngực .


      Xong đời! Xảy ra chuyện thế này, năng lực phản kháng, mà khách xung quanh hình như chỉ xem náo nhiệt, có ai nhúng tay vào, ngược lại có mấy phục vụ viên nhìn nổi chạy lên can, đánh nhau với mấy người đàn ông mà kia mang tới, tình huống càng hỗn loạn hơn.


      _____________

      *Tiệc triều đình Hán Thanh hay Mãn Hán toàn tịch là trong những đợt tiệc lớn nhất được ghi chép ở Mãn Châu và lịch sử Trung Hoa. Đợ tiệc này bao gồm 108 món ăn độc đáo từ nhà Thanh và văn hóa người Hán, được tổ chức trọn 3 ngày với 6 bữa tiệc.
      Last edited by a moderator: 30/1/15

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 88: ấy là người phụ nữ của tôi


      Trong nháy mắt khi tay của người đàn ông sắp chạm vào ngực , giọng lạnh nhạt cất lên, như làn gió mát xông vào góc quán bar ồn ào, chấn động trời đất nhưng lại đủ để mọi người đều nghe: “Buông ấy ra.”

      Sau đó, thân hình màu trắng lập tức xuyên qua đám người, bước tới bên cạnh .

      . Tả Thần An.

      Thần An!” kia thốt lên.

      Hóa ra đều là người quen cả.

      Trong thoáng chốc nhìn thấy , tâm trạng của cũng trầm xuống.

      Thần An!” Người đàn ông đó cũng gọi , ngón tay dừng lại ở vị trí cách ngực chỉ chừng 1cm, dám động đậy.

      Chỉ thấy Tả Thần An nhàng gạt tay của ra, cởi áo sơ mi xuống khoác lên người , cũng thuận thế kéo thoát khỏi kèm cặp của hai người đàn ông đó.

      Thần An, thể thả chị ta! Chị ta chính là tiểu tam quyến rũ vị hôn phu của em. phải giúp em dạy dỗ chị ta.” Đôi mắt của như nén lệ.

      Vẻ mặt của Tả Thần An là vui hay giận, ánh mắt quét qua mọi người đứng xem náo nhiệt, cuối cùng dừng lại ở người , nhàn nhạt mở miệng: “Vũ Khiêm, ấy là người phụ nữ của tôi.”

      “Cái gì?” được gọi là Vũ Khiêm trợn tròn mắt vẻ tin: “ thể nào! Thần An, mọi người đều chị ta là tình nhân của Tiểu Soái, lẽ lại bị chị ta lừa. Loại phụ nữ biết xấu hổ này câu tam đáp tứ cũng có thể ấy chứ! Thần An.”

      “Vũ Khiêm!” Giọng điệu của càng nặng hơn: “Tôi lại lần, ấy là người phụ nữ của tôi, ai cũng được phép xấu ấy trước mặt tôi, dù của em có đứng ở chỗ này cũng thể.”

      Thần An!” dám nhiều lời, lại thấy cam lòng.

      “Vũ Khiêm, hai bác biết em tới đây ?” nghiêm mặt hỏi.

      Nhắc tới hai người kia, tự nhiên rũ đầu xuống: “ biết.”

      “Còn cậu nữa. Mới từ bộ đội trở về gây chuyện?! sợ ông cụ nhà cậu cấm cửa sao?” quay lại hỏi người đàn ông lúc nãy muốn hạ nhục Hạ Vãn Lộ.

      Người đàn ông đó cũng dám lên tiếng.

      Nhưng vào lúc này, người khác lại chen vào từ sau đám người đứng xem náo nhiệt, lớn giọng hô: “Hạ Hạ! Hạ Hạ!”

      Mà khi ta vất vả chen được vào giữa, hình ảnh đầu tiên nhìn thấy lại chính là Tả Thần An và Hạ Vãn Lộ vùi trong ngực , định gì đó, sau đó chuyển ánh mắt hùng ác về phía người khác: “Ninh Vũ Khiêm! tới đây làm gì?”

      “Em…” Ninh Vũ Khiêm vừa mới bị Tả Thần An chọc tức, lúc này lại bị Hứa Tiểu Soái mắng, uất ức cực kỳ, hốc mắt cũng đỏ lên như là chực khóc.

      “Khóc cái gì mà khóc? nghĩ là ai? Dám đến đây gây ? Còn cậu nữa, vậy mà dám động thủ với ấy? Lão tử phế tay cậu. ” Hứa Tiểu Soái chỉ vào người đàn ông vừa rồi xé áo của Hạ Vãn Lộ rống.

      “Hứa Tiểu Soái! được lắm! dám vì …ti tiện bên ngoài”, Ninh Vũ Khiêm vốn định “người phụ nữ ti tiện” nhưng nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Tả Thần An liền lấp tức nuốt lại, đổi lời : “ người phụ nữ bên ngoài mà mắng em, em lại với bác Hứa.”

      Hứa Tiểu Soái chỉ ra cửa: “ ! lập tức ! Tốt nhất là khiến cho lão già đó đuổi tôi ra khỏi nhà, tôi lại cần phải cố kỵ gì nữa. Còn nữa…Ninh Vũ Khiêm, tôi cho biết, tôi đính hôn với , cưới , vĩnh viễn cũng ! Dù có vác đao kề lên cổ tôi tôi cũng cưới!”

      Ninh Vũ Khiêm là , dưới con mắt mọi người sao chịu nổi đả kích này, nước mắt chảy ròng ròng: “Hứa Tiểu Soái! khốn kiếp! Em mới cần phải gả cho .” Mắng xong trừng mắt hung hăng liếc Hạ Vãn Lộ, sau đó co cẳng chạy.

      Mấy người mà mang đến thấy thế cũng chạy theo ra, người trong đó còn quay đầu lại uy hiếp: “Hứa Tiểu Soái! Nếu Vũ Khiêm xảy ra chuyện gì, gánh nổi.”

      Quán bar ầm ĩ thoáng chốc yên tĩnh lại, Hứa Tiểu Soái thực phiến não, phất tay: “Đóng cửa! Đóng cửa!”

      Tả Thần An lẳng lặng liếc nhìn người trong ngực, trước nay chưa từng mềm mỏng dựa sát vào , trong lòng dâng lên tia ấm áp thỏa mãn, cúi người dùng sức bế lên, yên lặng bước ra ngoài.

      “Hạ Hạ!” Hứa Tiểu Soái gọi .

      Bước chân của Tả Thần An dừng lại, cũng quay đầu lại, chỉ : “Cậu nên trấn an Vũ Khiêm cho tốt .”

      “Hạ Hạ!” ta chạy tới trước mặt hai người, ngăn trở đường của họ: “Hạ Hạ, có đính hôn, có Ninh Vũ Khiêm, có gì cả. Em biết mà, chỉ có em, chỉ cần em.”

      Tả Thần An nghe được, chân mày dần nhíu lên: “Hứa Tiểu Soái, cậu có tư cách những lời như vậy.”

      Hứa Tiểu Soái vốn cùng em tụ họp nhận được điện thoại của A Tạp gọi tới từ trong tiệm, rằng Hạ Hạ bị người ta bắt nạt, ta lập tức lao xe tới đây. Nhưng mà, cảnh tượng đầu tiên mà ta nhìn thấy lại là Hạ Hạ được Tả Thần An đỡ dậy, trong lòng cũng thoải mái. Lúc này, nghe Tả Thần An những lời như vậy ta lại càng khẩn trương. Vốn dĩ vẫn luôn giả bộ nhìn thấy người đàn ông này, chỉ chuyện với Hạ Hạ, tại lại bị như vậy thể đpá lại: “Sao tôi lại có tư cách được chứ? Chẳng lẽ Tả Tam thiếu có tư cách?”

      ta hiểu, Tả Thần An và Hạ Hạ rốt cuộc biết nhau thế nào, chỉ là lần trước từng gặp ở quán bar sao sao? Nhìn thế nào cũng giống.

      Sắc mặt của Tả Thần An lạnh nhạt, lời lại kiên định vô cùng: “Có!” Nếu như cõi đời này còn chưa đủ tư cách để lấy , vậy có ai có.

      “Tại sao? Chỉ bằng Tả Tam thiếu có thể có bầu trời sao với bao nhiêu hồng nhan tri kỷ?” Hứa Tiểu Soái mỉm cười trào phúng. Tả Thần An này luôn ru rú trong nhà, bình thường rất khó gặp, cũng có quan hệ qua lại với ta, nhưng tên tuổi lại nổi như cồn, bất quá, cũng chỉ là cái dạng hoa hoa công tử* mà thôi.

      Tả Thần An lại cúi đầu, vẫn yên lặng dựa vào ngực , để mặc ôm, yên tĩnh đến mức giống bình thường.

      có ý định giải thích, cũng thấy cần phải giải thích, chỉ với Hứa Tiểu Soái, giọng điệu như đinh chặt sắt: “ Người phụ nữ này, tôi muốn!”

      Sắc mặt của Hứa Tiểu Soái đỏ tía, vọt tới cướp người trong ngực , nghiến răng : “ thể nào! Hạ Hạ, xuống!”

      Tả Thần An ôm rất chặt, giọng cũng rất lạnh nhạt: “Hứa Tiểu Soái, buông ra, cậu làm ấy đau đấy!”

      buông tay!” Muốn ta buông tay? Làm sao có thể? Nhưng mà, hôm nay Hạ Hạ sao vậy? Soa lại mở miệng tiếng, sao lại để mặc cho Tả Thần An ôm ấp mà phản đối? ta cũng sợ làm đau, vì vậy dám dùng sức kéo, chỉ lớn tiếng : “Hạ Hạ! Đến chỗ tôi!”

      Tả Thần An cười nhạt, tỏ vẻ đắc thắng: “Hứa Tiểu Soái! ấy . Tối nay là cậu làm tổn thương ấy, ngay cả người phụ nữ bên cạnh cậu cũng quản được, để mặc họ tới làm tổn thương ấy, câu xem, cậu có tư cách gì mà những lời khốn kiếp đó?”

      câu đánh trúng chỗ đau của Hứa Tiểu Soái.

      Đúng vậy, hôm nay Ninh Vũ Khiêm chạy tới gây , để phải chịu nhục nhã, đó là chuyện mà ta đau nhất. “ xin lỗi, Hạ Hạ, nghĩ tới nó lại như vậy. Ninh Vũ Khiêm hề có quan hệ với , chỉ do người trong nhà.”

      “Đủ rồi!” Tả Thần An đánh gãy lời ta, “Đừng kiếm cớ cho việc mình vô năng.”

      Lòng tự ái của Hứa Tiểu Soái bị nhục mạ, sắc mặt khẽ biến: “ TM người nào vô năng?”

      vẫn bình tĩnh: “ bảo vệ được người phụ nữ mình chính là vô năng! Tránh ra!”

      được ! Nếu đặt ấy xuống, đừng mơ tưởng ra khỏi chỗ này!” Nghĩ đến Hạ Hạ bị người đàn ông khác mang , trong lòng Hứa Tiểu Soái đau như bị dao cắt nhát.

      “Đủ rồi! Đừng có cãi nhau nữa!” Hạ Vãn Lộ đột ngột thét lên, hai người đàn ông giành giật khiến phiền lòng.

      “Hạ Hạ!” Hứa Tiểu Soái thấy như vậy, trong lòng dễ chịu, buông người bắt lấy cánh tay .

      “Tôi muốn về nhà.” giọng .

      Cánh tay của Tả Thần An ôm càng chặt: “ đưa em về.” xong, ánh mắt đầy vẻ khiêu khích nhìn Hứa Tiểu Soái, ý bảo ta tránh ra.

      Hứa Tiểu Soái tâm loạn như ma, yên lặng lùi bước.

      Mắt thấy Hạ Hạ trong lòng người đàn ông khác bị ôm , trong lòng ta có loại dự cảm chẳng lành. Có lẽ nào, hôm nay ta lùi bước cũng chính là vĩnh viễn? Sợ hãi trong lòng càng lúc càng lan tràn, nhịn được nhìn theo bóng lưng bọn họ hét lên: “Hạ Hạ! Nhớ đấy! Trong lòng chỉ có em! Đừng quên chuyện em hứa với ! Người đầu tiên suy nghĩ đến ! Là !”

      Lời của Hứa Tiểu Soái lọt vào tai , ghi tạc trong lòng. Nhưng mà, tại có thời gian, cũng có tâm trạng để suy nghĩ về ý nghĩa chứa đằng sau những lời đó. Lúc này, cả lồng ngực của bị lấp đầy, trái tim cũng bị lấp đầy. ngoan, ôm được ngoan ngoãn như vậy lại có cảm giác giống như ôm được cả thế giới.

      may mắn vì chịu buông tha.

      Hôm đó tạm biệt, cũng chưa từng xuất lại trước mặt , nhưng có nghĩa là nhớ. thực tế, đại thiếu gia tính tình nóng nảy, vừa lao ra khỏi cửa lập tức hối hận ngay. Cho nên, mới vất vả tìm gặp chủ cho thuê nhà, đưa cho bà ấy khoản tiền, bảo bà ấy giúp đỡ chăm sóc . Còn , tự ép mình được đến gặp , nhưng lại chịu nổi ngày, chỉ là, biết.

      biết, trước đó vài ngày trực phải ca đêm, mỗi đêm đều đứng ở bên ngoài bệnh viện, chờ tan việc, sau đó nhìn Hứa Tiểu Soái đón về nhà.

      Còn mấy ngày trực ca đêm, lại tới Ám Hương ca hát, mỗi đêm đều ở đó, ngồi ở góc bí mật, nghe hát, nhìn và Hứa Tiểu Soái cùng nhau rời .

      Nhìn vui vẻ, cười lộ ra hai lúm đồng tiền trước mặt Hứa Tiểu Soái, trong lòng đau thắt, tự khinh bỉ mình, nhưng mà, tối hôm sau lại tiếp tục tự khinh bỉ.

      tìm năm năm, vất vả lắm mới tìm được, sao có thể để tiếp tục biến mất trong sinh mệnh của ?

      may mắn tự khinh bỉ bản thân rất nhiều lần, nếu , tối nay sao có thể cứu được?

      P/s: Mấy chương này chỉ có bản convert có raw nên edit chậm lắm. :mrgreen:
      Chris, kabi_ng0ktrạch nữ thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 89: Ban đêm có gió, hôn



      Hôm nay, trước khi đến đây buổi tụ tập với bạn bè, từ chối được đành uống chút rượu, vì vậy tự lái xe đến mà dẫn theo tài xế. Lúc này, tài xế Vĩ Ca sớm nhìn thấy , dừng xe lại đợi.

      Thấy trong ngực còn ôm người, Vĩ Ca thức thời giúp mở cửa sau. Vỗn tưởng rằng đặt ở trong ngực mình xuống rồi lên ngồi ở ghế trước nhưng nghĩ tới lại ôm đó cùng ngồi ở ghế sau. Hơn nữa, sau khi ngồi xuống vẫn ôm đó ở trong ngực, hề đặt xuống.

      Cảnh tượng này khiến Vĩ Ca có chút kinh ngạc, chuyện này đúng là trước nay chưa từng có. Ít nhất, ta chưa từng thấy Tả Tam thiếu ôm bất cứ người phụ nữ nào như vậy.

      Còn nữa, theo ta được biết, Tả Tam thiếu có tính thích sạch , vậy mà lúc này lại mặc chiếc áo sát nách, người còn được bọc bằng áo sơ mi của .

      Có thể thấy được, người phụ nữ này quả tầm thường.

      Phi lễ chớ nhìn! Vô lễ chớ nghe! ta vội vàng khởi động xe, cẩn thận hỏi: “Tam thiếu, đâu ạ?”

      suy nghĩ lát: “Đến Vân Hồ.”

      Ở Vân Hồ có nhà riêng của Tả Tam thiếu, hình như chưa từng có người phụ nữ nào ghé qua, thậm chí, ngay cả người nhà họ Tả cũng chưa từng tới. Có lúc ta cũng hoài nghi, biết rốt cuộc người nhà họ Tả có biết Tả Tam thiếu có bao nhiêu nhà ở bên ngoài? Người có tiền ấy mà, tất cả đều như vậy, mua nhà mà cứ như mua món đồ chơi vậy.
      tài xế thích hợp phải học được cách lúc nào im lặng. Về điểm này, theo Tả Thần An bốn năm năm, Vĩ Ca sớm học được, cho nên, chiếc xe bình tĩnh chạy trong đêm tối, tựa như ta hề tồn tại.

      Tả Thần An cúi đầu nhìn thẳng vào , chỉ thấy mí mắt của cụp xuống, lông mi dài che lại ánh mắt của . Lúc này, thấy được ánh mắt của thế nào, chỉ nhìn thấy da mặt của mịn màng, trắng nõn, nổi bật dưới ánh đèn xe, chỗ bị đánh có dấu tay hồng nhạt hết sức ràng, thậm chí còn hơi sưng.

      Lòng đau nhói, muốn duỗi ngón tay để vuốt ve chỗ đó lại sợ làm bị đau. Con nhóc Vũ Khiêm này, vậy mà dám động thủ với ? Ngay cả còn nỡ chạm đầu ngón tay nữa là.

      “Đau ?” cúi đầu dịu dàng hỏi.

      khoác áo sơ mi của , hơi thở quen thuộc quanh quẩn bên người , trong hô hấp của hòa lẫn hương vị của , khiến nhất thời cảm thấy hỗn loạn, hư vô, biết mình ở chỗ nào.

      Suốt chặng đường, chẳng gì, trong lòng rất khó chịu. biết tại sao mình lại khó chịu, nhưng khá ràng, khó chịu bởi vì bị Ninh Vũ Khiêm vũ nhục, phải…

      lắc đầu cái. ra rất đau…Chẳng qua là, phải đau ở mặt.

      Cùng lúc đó, sườn xe khẽ chấn động cái, là bởi vì tài xế Vĩ Ca bị lời của Thần An làm cho chấn động, lão tài xế kinh nghiệm nhiều năm thế mà chân đạp vững. Hình như Tả Tam thiếu chưa từng chuyện dịu dàng như thế, , chỉ có dịu dàng mà còn bao hàm tình cảm, sai, tuy chỉ ngắn ngủn vài chữ nhưng lại tiết lộ tình cảm chân thực của Tả Tam thiếu.

      Tả Thần An thấy thái độ tối nay của khác thường, bén nhọn như trước chợt cảm thấy đau lòng thôi. chỉ có thể trấn an, cũng dám nhiều, sợ phá vỡ yên tĩnh khó mà có được này, từ đầu tới cuối chỉ mực ôm cho đến khi chiếc xe dừng lại ở Vân Hồ.

      Vẫn là Vĩ Ca giúp mở cửa, còn ôm chuẩn bị bước xuống xe.

      Rốt cuộc cũng giật mình, đây là nơi mà cảm thấy xa lạ.

      đột nhiên bắt lấy cánh tay của , cả kinh : “Tôi muốn về nhà!” Lại đột nhiên phát tay mình chạm vào mảnh trơn nhẵn, lúc này, mới nhận ra người trần trụi.

      Làn da vẫn trắng nõn, nhưng lại khỏe mạnh hơn trước khá nhiều, cánh tay, lồng ngực, bụng đều để lộ bắp thịt căng đầy. vùng vằng nhảy xuống, cũng dám nhìn lâu, xẹt qua ngón tay của lại cảm thấy những ngón tay nóng rực.

      mỉm cười, cũng xuống theo, cánh tay vòng qua thắt lưng của , nháy mắt ra hiệu bảo Vĩ Ca có thể trước, sau đó khẽ với : “Được, về nhà, thôi.”

      “Tôi muốn về nhà của mình.” hơi gắt gỏng, gạt cánh tay của .

      buông tiếng thở dài, vòng tay càng siết chặt hơn: “Em, bộ dáng này, muốn về thế nào?”

      cúi đầu xuống nhìn lại bản thân, váy rách, khoác áo sơ mi của , nhếch nhác.

      “Ngày mai phải trực ca sáng đúng ? Ở lại chỗ này đêm, nghỉ ngơi sớm chút. Bây giờ em mà về cũng trằn trọc cả đêm, có phải muốn ngày mai dậy sớm?” nhàng khuyên nhủ.
      hơi lưỡng lự, ở chung với , lại càng dám.“Yên tâm, ăn thịt em.” Giọng điệu của có chứa mùi vịđắc ý, dưới ánh đèn đường, nụ cười của nhàn nhạt nở rộ.

      chợt nhớ tới ngày đó, dù có cởi hết cũng chẳng khác gì đàn ông, đôi mắt sắc lộ ra tia xấu hổ, xinh đẹp động lòng người.

      nhìn thấy cũng phải rung động, ôm chặt lấy : “Về nhà!”

      vẫn còn do dự, còn rối rắm, gần như là bị vừa kéo vừa ôm bước vào cửa nhà . Trong nháy mắt khi cánh cửa mở ra, ánh đèn sáng lên, mắt của cũng theo đó mà sáng rực.

      Căn nhà rất rộng rãi, thiết bị trong phòng đều lấy màu vàng nhạt làm màu sắc chủ đạo, có cảm giác lạnh lẽo và bị áp bức như những căn hộ cao cấp thông thường, từ thiết kế tổng thể cho đến những vật trang trí nho được bày biện trong phòng đều khiến người ta có cảm giác ấm áp.

      Điều làm ngạc nhiên nhất chính là ở khu vực ban công nối liền với phòng khách được bài trí rất nhiều chậu hoa nhài, lúc này, hoa nhài nở rộ, mùi hương thoang thoảng theo gió nhàng bay vào.

      Căn hộ ở tầng rất cao, đứng ở cửa chính, xuyên qua lớp kính bằng thủy tinh cũng có thể nhìn thấy cả thành phố bên ngoài tối đen như mực, còn có ánh đèn đêm thành phố, lấp lánh như ánh sao.

      ban công, chiếc xích đu khẽ đung đưa theo gió, chiếc xích đu trống trải, ràng là đêm tịch mịch.

      Trong lòng dấy lên chua xót.

      Sau này, mới , muốn ngôi nhà của họ nằm ở nơi cao nhất của thành phố, phải có ban công cực lớn, trồng đủ các loại hoa nhài, còn phải có xích đu. nhìn thấy cũng chẳng sao, có thể ngồi ở xích đu, ban ngày đọc sách cho nghe, buổi tối cùng ngắm sao sáng, ban đêm có gió, hoa nhài nở, hôn .

      để ý thấy ánh mắt của , hớn hở, rốt cuộc cũng chỉ là ánh mắt tiểu bạch, còn có gì đó…

      “Ngồi trước lát, muốn uống gì ?” bảo ngồi xuống sô pha, mình mặc thêm quần áo, sau đó xuống phòng bếp, vừa vừa giúp quyết định: “Uống sữa tươi , buổi tối đừng uống linh tinh.”
      phản đối, đến bây giờ vẫn tại sao mình lại ngây ngô dại dột theo về nhà.
      bưng đến ly sữa nóng, trong tay còn có ít đá lạnh được bọc bằng băng gạc.

      “Uống sữa trước .” ngồi xổm xuống trước mặt , đặt ly sữa vào tay .

      nhận lấy, hơi ấm của ly sữa làm ấm bàn tay .

      ngồi xuống bên cạnh, giúp cởi giày cao gót, thúc giục: “Uống mau!”

      Trong thoáng chốc ngón chân được thả ra, dẫm lên tấm thảm thoải mái mà mềm mại, nhịn được cọ xát mặt thảm, lòng bàn chân hơi nhột.

      Hành động lén lút của chọc bật cười, giọng cũng dịu dàng hơn: “Uống !”

      “Ừ.” gật đầu cái, đem sữa uống hết. hài lòng nhận lấy chiếc ly rỗng từ tay , sau đó nhấc tay, dùng băng gạc bọc khối đá lạnh nhàng áp lên mặt , cực kỳ cẩn thận: “Đau ?”

      cần…” né tránh, ở quá gần, hơi thở của làm hô hấp của bị rối loạn.

      lập tức tỏ ra bất mãn: “Còn là ý tá đấy! thoa chút ngày mai em định ôm cái mặt sưng này làm à? Hay là lại xin nghỉ? Công việc đó em còn muốn làm tiếp nữa ?”

      tức giận trợn mắt nhìn , mỗi lần xin nghỉ đều là vì đấy có được .

      Bất quá, cũng tiếp tục né tránh nữa, hy vọng mình phải ôm cái mặt sưng vù để làm.

      Chỉ là, dám nhìn thẳng vào mắt khoảng cách gần như vậy, cứ nhắm mắt để mặc chà xát qua lại, phần da bỏng rát được đá lạnh thấm vào, mát lạnh, thoải mái. Động tác của rất dịu dàng, cảm thấy bản thân như muốn chết chìm trong cái dịu dàng ấy.

      “Được rồi!” rốt cuộc thả tay xuống.

      mở mắt ra, biết phải gì, nên làm cái gì. liếc nhìn đồng hồ đeo tay: “Thời gian còn sớm, ngủ sớm chút ! Có muốn tắm cái trước ?”
      Tắm? Đương nhiên phải tắm…Nhưng mà, tắm ởđây được ?

      nhìn thấu suy nghĩ của , dắt tay của , cười : “ theo .”

      mơ hồ, mặc dắt tới phòng ngủ, hơn nữa còn là phòng ngủ của .

      dắt , lần lượt chỉ cho xem: “Đây là phòng tắm, trong ngăn kéo có khăn bông và bàn chải đánh rắng mới; bên này, đây là tủ treo quần áo, bên trong có áo ngủ, tự em nhìn thử xem muốn mặc cái nào, ở ngay bên ngoài, còn thiếu gì nữa cứ gọi .”

      xong, ra ngoài. mở tủ quần áo ra, chấn kinh tại chỗ.

      Bên trái là quần áo của , áo sơ mi, quần tây, cà vạt, sắp xếp chỉnh tề, áo ngủ, áo lông, cũng lộn xộn tí nào, vậy cũng chẳng có gì lạ, kinh ngạc là ở bên phải kia, là quần áo mà mặc từ năm năm trước.

      Quần áo của cũng nhiều, vài chiếc áo thun, hai chiếc váy, hai bộ áo khoác, chiếc khăn choàng.

      Lúc trước, khi rời khỏi nhà họ Tả có mang , thế mà lại giữ lại.

      khó chịu trong lòng lại dâng lên từng đợt, đè ép ngực đau nhói. gắng sức nhịn xuống xúc động muốn khóc nhưng rốt cuộc cũng vô ích, tiếng nức nở tràn ra, trong đêm tối lại hết sức ràng.

      “Sao vậy?” Bóng dáng của xuất ở cửa.

      Đột nhiên, hiểu được tại sao khóc, tiến lại ôm lấy , vuốt vuốt vào lưng , hôn lên trán, lẩm bẩm: “ chưa từng quên, biết , em cũng chưa quên, phải ?”
      Last edited: 8/2/15

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 90: như vậy



      Quên…

      Cho tới bây giờ chưa từng nghĩ phải quên.

      Cái gì gọi là người chỉ cần phút, nhưng quên người lại cần đến cả đời? trải nghiệm còn sâu sắc hơn ai.

      Có lúc, , tên nhóc thối mù lòa đó có gì đáng giá để nhớ hay sao?

      Nhưng mà, ngày này qua ngày khác vẫn quên được.

      quên được những điều tốt đẹp của , quên được tính xấu của , quên được lệ thuộc vào của , quên được bờ môi dịu dàng của quấn chặt lấy …Giống như lúc này, từ cái trán của , đôi mắt của rồi đến chóp mũi của , cuối cùng rơi xuống môi .

      Dịu dàng, triền miên.

      Trong lúc còn chưa kịp xây lên tuyến phòng ngự, trái tim bị dịu dàng của nhấn chìm, cỏ dại lập tức lan tràn…

      Đắm chìm, quấn quít, dần dần, giống như có vị ngọt của kẹo toffi từ đầu lưỡi của truyền tới.

      nghe được tiếng nổ ‘ầm’ trong đầu mình, lại nghe được tiếng thở dốc nặng nề của , còn có tiếng rên rỉ hừ .

      Cánh tay của càng siết chặt, bị nhấc khỏi mặt đất, tay luồn vào trong áo sơ mi, dán vào da thịt của , kìm giữ thắt lưng của .

      Lòng bàn tay nóng hỏi thức tỉnh lí trí của , tỉnh lại từ mê võng, bắt đầu giãy giụa, bắt đầu phản kháng, bắt đầu “Đừng…”

      nhịn được cắn môi của , nặng nề hít thở hơi, rốt cuộc mới buông ra, thở hổn hển, có chút chật vật, giọng cũng vì bị đè nén mà hơi thô: “Tắm , ra ngoài!”
      Khi ra ngoài, giúp côđóng cửa lại.
      ép buộc , cưỡng chế . nhẫn nại năm năm, bây giờ cũng vội.

      Ít nhất cũng có tiến bộ, chẳng phải sao? Tối nay dẫn được về tới “nhà”, căn nhà được thiết kế theo ý tưởng của , còn có hơi thở của .

      Năm năm cuộc sống của , nửa ở Bắc Kinh, nửa ở Hàng Châu. Ở Bắc Kinh này, chỉ thích ở lại đúng hai nơi, là khu đại viện của ông nội, ở đó từng làm bạn với , nơi còn lại chính là ở chỗ này.

      Năm năm trước, rời lời từ biệt, chút tin tức, thậm chí còn vội đến nỗi ngay cả đồ của mình cũng kịp mang . Cho nên, lúc dọn nhà, gom tất cả rồi chở hết tới đây, quần áo của , sách mà từng đọc, còn có những vật dụng dùng qua…

      Quần áo của treo cùng chỗ với , sách đọc qua đặt song song với sách của giá sách, còn có vật dụng của đặt ở mỗi phòng, như vậy, giống như vẫn sinh hoạt ở cùng chỗ, giống như, năm năm trước chưa từng rời .

      Heo ! Heo ! như vậy mà em vẫn cảm nhận được sao?

      ngồi thảm, nhìn cánh cửa phòng ngủ khép chặt. Khi nào mới có thể mở ra cánh cửa lòng ?

      chạy trốn từ trong ngực , áo sơ mi bọc người rơi xuống mặt đất, còn có bộ váy bị xé hư, trong đầu lên bóng dáng lúc đóng cửa bước ra ngoài, nhếch nhác đến nỗi khiến đau lòng.

      Có phải, nếu nhìn thấy, cũng đau đớn như vậy ? Năm năm , vẫn làm theo phong sinh thủy khởi*, ca múa mừng cảnh thái bình. Có lẽ, bọn họ nên gặp lại.

      , phải là, nên gặp lại ai nữa, dù là , hay là Hứa Tiểu Soái.

      và họ phải người cùng thế giới. Dù là gia đình họ hay là thành kiến xã hội nữa cũng dễ tha thứ cho việc xâm nhập vào thế giới bọn họ. Lại , bé lọ lem vĩnh viễn chỉ là bé lọ lem, ngay cả cũng thể để cho bọn họ hi vọng.

      Nếu , Hứa Tiểu Soái ngoan ngoãn nghe theo sắp xếp của gia đình, cùng tên là Ninh Vũ Khiêm đó kết hôn; nếu , Thân An thống khổ như vậy, cũng có Như Ý tới .

      Bọn họ vốn là người ở cùng tầng lớp. Những nhận được giáo dục của gia đình trở thành người con, người vợ xứng đáng, làm cho nghiệp và thể diện của họ thăng hoa, sinh cho họ những đứa con khỏe mạnh và xinh đẹp, sau đó cùng nhau xây dựng hạnh phúc gia đình.

      , cái gì cũng thể...

      Cho nên, Thần An, Thần An, hãy để em , quên em, hãy người nên ấy.

      Tắm xong, nằm ở giường của , lặng lẽ nghĩ.

      Căn phòng này chính là phòng ngủ của , phải phòng cho khách. biết, bởi vì trong đó có mùi vị của , hương hoa nhài nhàn nhạt, đó là mùi vị của .

      Vừa rồi trong phòng tắm, tất cả sữa tắm dầu gội của đều có mùi vị này.

      Phải thế nào mới có thể cho biết, đừng cố chấp nữa?

      Cả đêm mê loạn.

      Nhưng, biết có phải bởi vì hơi thở của ngủ được rất an ổn, sáng hôm sau đồng hồ sinh học cũng linh, tỉnh lại đúng hạn, nếu phải là gõ cửa, e rằng ngủ luôn thôi.

      Bữa ăn sáng chuẩn bị xong, vẫn là cháo gan heo nấu.

      “Món này…Lần này mùi vị tốt hơn nhiều…” Lời của lúc này tựa hồ có chút e lệ, dám nhìn , cúi đầu .

      muốn cười, lại cười nổi.

      Im lặng húp xong cháo nấu, chở làm. Thấy mặc bộ váy của năm năm trước, chợt cười: “ ra, bộ dáng khi em mặc bộ váy này là như vậy.”

      hơi ngẩn ra, sau đó hiểu ý tứ của .

      nhau, vậy mà lại chưa từng nhìn thấy được . Có lẽ, chỉ trong hồi ức, vô số lần nhìn ngắm những bộ quần áo kia mới tưởng tượng xem khi mặc chúng là dáng vẻ gì.

      nhịn được vuốt tóc của , cự tuyệt.

      Bất quá, đến đoạn đường gần tới bệnh viện, bảo phải dừng xe, để xuống xe mình tới bệnh viện.

      hiểu được suy nghĩ của , giúp cởi dây an toàn ra, thoải mái : “Tan việc lại tới đón em.”

      Cứ như đây là chuyện đương nhiên vậy.

      cần!” vội vàng cự tuyệt.

      Nét mặt trầm xuống.

      cúi đầu, lại giọng cường điệu: “ đấy, cần…Cám ơn vì tối qua giúp em.”

      “Hạ Vãn Lộ!” hiểu tại sao lại quật cường như vậy, làm cho người ta chán ghét như vậy.

      “Thần An!” ngăn lại phẫn nộ của , trước khi núi lửa của còn chưa bộc phát: “Thần An, hãy nghe em …Đừng nên tới tìm em nữa. Chuyện tối qua cũng nhìn thấy rối đấy, Hứa Tiểu Soái có Ninh Vũ Khiêm của ấy, cũng có Như Ý của , mà em, cũng có người của mình. Chúng ta phải là người cùng thế giới, có mối quan hệ với các chỉ khiến em trở nên phiền toái. Thần An, tại em sống rất tốt, , cuộc sống em muốn chính là như vậy, làm bình thường, lấy người chồng bình thường, gia đình bình thường. Cho nên, hãy để em , được ? Hãy tìm hạnh phúc đích thực của mình.”

      Bàn tay cầm lái của chợt nổi gân xanh: “Hạnh phúc? Tại sao năm năm trước em lại cho biết, em phải hạnh phúc của ? Tại sao lại tới quyến rũ ?”
      Quyến rũ…
      chủđộng quyến rũ .
      thở dài: “Được rồi, năm năm trước em sai lầm, bây giờ chúng ta tỉnh ngộ, cũng đừng tái phạm sai lầm ấy nữa, được ?”

      được đấy?” Mặt ghé sát vào : “Hạ Vãn Lộ, phải là Hứa Tiểu Soái, tuyệt đối có chuyện tương tự tối qua xảy ra, em sợ cái gì? Em phải sợ gì cả!”

      cúi thấp đầu, : “Em sợ gì cả, chỉ là muốn có quan hệ với bất cứ người nào trong số các .”

      “Vậy sao?” tức giận lan tràn trong ánh mắt . Cả thế giới đều biết Tả Thần An gặp chuyện cũng xao động, nhưng lại biết chỉ có người phụ nữ này mới dễ dàng khơi dậy lửa giận của : “Hạ Vãn Lộ, kiên nhẫn của có hạn, đừng ép đến mức từ thủ đoạn nào.”

      A, trước nay đều như vậy, cậu ấm cao cao tại thượng, muốn gió có gió, muốn mưa có mưa, cho dù là muốn ánh trăng trời cũng phải bắc thang hái xuống.

      Chỉ là, cực khổ như vậy sao?”

      khẽ cười tiếng: “Tùy , nếu muốn em hận .”

      xong, mở cửa xuống xe, tà váy màu lam nhạt lướt qua tạo thành vòng cung đẹp đẽ.

      mở cửa sổ xe, dõi theo bóng lưng của rời , sâu trong ánh mắt có chứa nhàn nhạt ưu thương.

      Lại nhịn được, khởi động xe, chầm chậm lái theo .

      Hạ Vãn Lộ biết theo, cũng quay đầu lại, chỉ tiếp tục về phía trước.

      Ở cửa chính bệnh viện lại nghe được có người gọi : “Hạ Hạ!”

      ngoái đầu nhìn lại, ra là Bành Đại.

      “Chủ nhiệm Bành!” cười chào hỏi.

      “Trực ca sáng sao?” Bành Đại hỏi, phía sau gọng kính, đôi mắt hẹp dài rất ôn nhu.

      “Đúng vậy.”

      Hai người gặp mặt, vai kề vai về phía bệnh viện. “Đúng rồi, tối nay có thời gian rảnh ? Bạn tôi có cặp vé xem phim, tôi vừa trở về, cũng chưa quen thuộc với cuộc sống ở đây nên tìm được bạn cùng. Nếu có thời gian…” Bành Đại nhàng .

      Trong lòng Hạ Vãn Lộ cười thầm, tình huống điển hình, lý do mời hẹn hò sứt sẹo.“Đừng hiểu lầm, tôi phải cóýđó, chỉ là…Coi như là bạn bình thường , cùng nhau xem phim….” Nét mặt của Bành Đại khẽ ửng hồng.

      suy nghĩ lát: “Ừ, có thời gian.”

      “Hay quá! Vậy tan việc chúng ta cùng nhé, tiện thể cùng ăn cơm?”

      gật đầu: “Được.”

      Đúng vậy, là người phụ nữ bình thường, muốn đoạn tình cảm bình thường, người chồng bình thường, gia đình bình thường.

      Như vậy, bắt đầu từ hôm nay…

      để ý, trong chiếc xe dừng lại ở cổng bệnh viện, có đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào bóng lưng của và Bành Đại càng lúc càng xa.
      ____________
      *Phong sinh thủy khởi: gió khắp nơi để mọi vật sinh ra, nước đến đâu mọi vật đâm chồi nảy lộc.
      Last edited: 8/2/15

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 91: Bà xã, đừng nóng giận


      Giờ tan việc, Bành Đại đứng đợi bên ngoài văn phòng khoa của .

      Trong thoáng chốc nhìn thấy Bành Đại, có chút hối hận. Việc muốn gặp Thần An nhiều hơn nữa sao lại có thể bắt Bành Đại phải gánh chịu? Sáng nay là quá kích động rồi.

      Có lẽ, cả đời này cũng đủ tư cách có người mới.

      thôi! Muốn đến chỗ nào ăn cơm?” Bành Đại nhìn thấy ra ngoài, cười vui vẻ tiến lên.

      cười gượng: “Sao cũng được, tôi cầu gì đối với việc ăn uống cả.”
      Trong lòng lại nghĩ, sau này vẫn nên giữ khoảng cách với Bành Đại hơn.
      Hai người sóng vai ra ngoài, vừa ra khỏi cổng khu phòng bệnh thấy bóng dáng màu lam vội vã chạy tới , sau đó, bàn tay bé mềm mại đút vào tay , gương mặt nhắn nở ra nụ cười tươi rói. Là Y Thần!

      nhóc này! Quả nhiên vẫn là đại gai hỏa.

      vừa mới nghĩ vậy, bé liền thốt lên chữ kinh người: “Mẹ!”

      Cái gì? bé gọi là gì? Mẹ?! nghe nhầm sao?

      giật mình đứng yên tại chỗ.

      “Y Thần, cháu…”

      bé lập tức nhanh nhạy cắt lời : “Mẹ! Ba chờ chúng ta bên đó kìa.”
      Bàn tay bé của Y Thần chỉ chỉ, chỉ về phía bãi đậu xe ở cách đó xa, nghiệt kia cũng mặc chiếc áo thun màu lam nhạt giống Y Thần, dựa vào sườn xe mỉm cười.

      Việc này! chợt thấy ngốc trệ, cảm thấy hình như mình phải lên tiếng giải thích với Bành Đại chút gì, nhưng mà trong đầu hoàn toàn rối loạn, biết phải bắt đầu từ đâu.

      “Hạ Hạ, đây là còn của à?” Bành Đại vẫn giữ vững phong độ, “ đáng
      được, thể để cho Bành Đại hiểu lầm, cũng phải muốn cùng Bành Đại có tương lai, mà là thể khiến mình phải phùng mang trợn má giải thích với mọi người trong bệnh viện : “ phải tôi.”

      Nhưng mà, lời của còn chưa thốt ra miệng Y Thần khóc thét lên: “Mẹ, mẹ quan tâm con và ba nữa sao? Ba ba sai lầm rồi! Mẹ , biết sai sửa là đứa bé ngoan, ba ba sửa! Mẹ, cầu xin mẹ, đừng ly hôn với ba, đừng bỏ lại Y Thần, có được ?”

      muốn ngất xỉu. bé này, còn khóc thê thảm nữa chứ.
      “Y Thần, chớ có hồ đồ!” quẫn bách muốn độn thổ, bệnh nhân và đồng nghiệp quanh đó cũng nhìn lại phía bên này rồi.

      “Y Thần có hồ đồ! Ba buổi tối mời mẹ ăn cơm để xin lỗi, ba còn sáng nay lúc mẹ ra khỏi nhà cũng mặc váy màu lam, còn và ba cũng mặc váy màu lam, cả nhà chúng ta cùng mặc áo tình nhân.” Rốt cuộc vẫn là đứa trẻ, mới chuyện lộn xộn, “ba” đâu có mặc váy? Là áo thun màu lam đấy có được ? Đây cũng gọi là áo tình nhân, là đồng phục gia đình.

      Vì vậy, “ba” mặc váy màu lam tới, dắt tay khác của Y Thần, gật đầu với Bành Đại, mỉm cười: “Chào , là đồng nghiệp của Hạ Hạ phải ? Tôi họ Tả.” Hiếm khi Tả Tam thiếu lại chủ động đưa tay phải ra bắt tay người khác.

      Bành Đại cũng phong độ kém, nhàng bắt tay với , cười : “ Tả, hân hạnh gặp mặt, tôi là Bành Đại.”

      “Y Thần, chào hỏi chú Bành .” Tả vẫn ra dáng của người “ba”.

      “Chào chú Bành ạ!” Giọng của Y Thần trong trẻo, tay dắt Hạ Vãn Lộ, tay dắt “ba”, thân thể bé đu lên.

      “Đứa dáng ! Rất giống Tả.” Bành Đại nhìn Tả Thần An và Hạ Vãn Lộ .

      Xong rồi!

      Hạ Vãn Lộ hoàn toàn im lặng.

      Thần An và chị sinh đôi Tả Thần Hi là cùng khuôn mẫu đúc ra, mà Y Thần và Thần Hi đúng lúc cũng cùng khuôn mẫu, cho nên có thể Y Thần và Thần An cũng được
      đúc từ khuôn. Lúc này, lớn đứng ở trước mặt, cho dù ai cũng tin tưởng hai người bọn họ chính là cha con. cách khác, cũng nhân tiện “ bị” tin tưởng chính là mẹ của Y Thần.

      sao? Bạn bè của tôi đều giống mẹ hơn chút, xinh đẹp giống mẹ.” Đôi mắt đẹp của Tả Thần An đáng đánh đòn kia khẽ nghiêng, liếc sang Hạ Vãn Lộ, tỏ vẻ dắc ý, còn thầm nhéo nhéo bàn tay bé của Y Thần.

      Giống cái em của ý! thầm nghiến răng, chẳng qua là lập tức phản ứng kịp, mắng cũng được, nhưng ra là giống với chị , giống với chị .

      Còn Y Thần nhần được tín hiệu, lập tức bĩu môi, khuôn mặt nhắn lộ vẻ chịu được: “ Mẹ! Y Thần đói bụng rồi! Chúng ta ăn !”

      Vẻ mặt của cứng ngắc, toàn thân cũng cứng ngắc. Gặp phải hai người có hai này, có thể làm thế nào?

      Tả Thần An khẽ buông tay, mỉm cười đúng mực: “ Vậy Bành, tôi đón vợ ăn trước, có gì thất lễ mong được lượng thứ.”

      “ Ai là vợ của !” rốt cuộc nhịn được nữa. trong sạch của , thanh danh của . phải giải thích trước mặt Bành Đại. Tránh cho ngày mai cả bệnh viện đều biết chỉ kết hôn mà còn có đứa con lớn nữa, hơn nữa rất có thể ly hôn.

      Tả Thần An nhìn Bành Đại cười xấu hổ, tỏ vẻ bao dung, nháy mắt cầu khẩn: “Bà xã, đừng nóng giận, có việc gì về nhà lại xả được ? Người ngoài nhìn thấy mất mặt.”

      “ Ai là bà xã của ?! Đừng có gọi lung tung!” dừng lại hả?

      “ Được được được! gọi nữa! xin lỗi, đừng nóng giận nữa được ?” Dáng vẻ của hoàn toàn là đàn ông dỗ vợ.

      Nhưng mà, càng như vậy, người ngoài nhìn thấy càng giống như vợ chồng.

      Bành Đại thấy thế, cảm thấy có ở đây nữa cũng tiện. “ Tôi còn có việc, cũng dám làm chậm trễ việc gia đình đoàn tụ, tôi trước vậy, cáo từ.”

      “ Tạm biệt, Bành.” Tả tiếp tục tao nhã lễ độ, mỉm cười tạm biệt “ đồng nghiệp của vợ”.

      Rốt cuộc cũng tiễn được Bành Đại, nụ cười của Tả vẫn như cũ: “ Bà xã, ăn thôi.” phát đột nhiên rất thích cách gọi “ bà xã” này.

      nghiêm mặt: “ Tả Thần An! nào loạn đủ chưa? Rốt cuộc có ý gì?”

      có ý gì, chỉ là muốn cùng em ăn bữa cơm, sau đó dẫn Y Thần xem phim.”

      “ Muốn ăn các tự ! Muốn xem phim, mời các cứ tự nhiên. Tôi còn phải bôn ba vì cuộc sống, có nhiều thời gian để theo hầu các thiếu gia công chúa như vậy.” lạnh mặt, thả tay Y Thần, cất bước rời .

      “ Em có thể cần bôn ba.” lên tiếng ngay ở phía sau.

      Cơ thể của khựng lại: “ Tôi tự nguyện!”

      vừa mới nhấc chân chuẩn bị bị hai cánh tay ôm chặt bắp đùi từ phía sau, sau đó là giọng có vẻ sợ hãi: “ Dì à, dì giận Y Thần sao?”

      nhóc này, trở mặt là nhanh, phải vừa rồi mới gọi mẹ sao?

      Ừ, phải để bé biết sợ chút, thể để cố bé tiếp tục kêu loạn. Nghĩ như vậy, xoay người, ngồi xổm xuống, sắc mặt trầm: “Mới vừa rồi cháu còn gì đó mà?”

      Vốn là câu trách cứ nhưng nghe vào tai Y Thần lại bị thay đổi ý tứ, y Thần ngẩng đầu, ngây ngốc nhìn : “ Mẹ sao? Dì thích Y Thần gọi dì là mẹ à?”

      “ Phụt!” Tả Thần An đứng bên cạnh bật cười.

      Được rồi, là lỗi của , đánh giá cao năng lực lý giải của đứa trẻ.

      phải, thể gọi mẹ bừa bãi như vậy, sau này Y Thần được gọi thế nữa.” Dạy con nít là phải cách ràng.

      “ A !” Y Thần ủy khuất liếc qua cậu của mình, lại ủy khuất bĩu môi: “ Vậy có phải dì thích Y Thần nữa ạ ? ”

      Vẻ mặt ủy khuất như vậy, giọng mềm mại như vậy, giống như bàn tay bé mơ hồ xoa tim , khiến phát đau, tức giận ngụy trang ở mặt giữ được nữa, nhe nhàng nhéo khuôn mặt nhắn của Y Thần : “Sao có thể như thế được ? Sao dì thích Y Thần chứ ? ”

      “ Vậy sao dì muốn cùng Y Thần ăn rồi xem phim ? ” Khuôn mặt của Y Thần hơi nhắn, nhăn lại, khóe miệng trễ xuống như muốn khóc lên.

      Trái tim của hoàn toàn bị nhéo mạnh.

      có thể cứng rắn hạ quyết tâm với Tả Thần An, cũng có thể buộc mình ra những lời độc ác với Tả Thần An những đối với tiểu thiên sứ ác ma này lại được. “ Y Thần, chỉ vì dì phải làm nên thấy hơi mệt mỏi. ”

      sao ! Y Thần có thể tự mình , nhường lưng của cậu lại cho dì được ? ” Y Thần rất muốn ở cùng chỗ với dì nha, cho nên gắng sức nghĩ kế đấy.

      Hơn nữa, cái chủ ý này được cậu gật đầu mạnh mẽ : “ Ý kiến hay ! ”

      Hạ Vãn Lộ im lặng, trợn mắt trừng Tâ Thần An cái, đứng dậy dắt tay Y Thần : “ thôi, dì vẫn có thể được. ”

      “ Woa, tốt quá rồi !” Y Thần mỗi tay dắt người, ở giữa đu mình, còn nhảy chân sáo.
      Last edited by a moderator: 9/2/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :