1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Kinh Thành Tam Thiếu: Ông Xã Gõ Cửa Lúc Nửa Đêm - Cát Tường Dạ (Full)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 83: Tìm tìm kiếm kiếm, hết cây lại hoa


      sợ tiến thêm bước, vội vã cười làm lành: “ phải…Tôi chỉ là…Sợ bị lây bệnh…”

      “Lây bệnh? Là lây bệnh thiếu máu hay là bệnh tụt huyết áp?” ngốc! Kiếm cớ cũng biết tìm cái có sức thuyết phục được sao? Tay của lại chặt hơn mấy phần, “Tôi có bệnh, Hạ Hạ đây là y tá, hay là giúp tôi chẩn đoán thử?”

      “Tôi…Tôi chỉ là y tá, phải bác sĩ. phải Tả có quan hệ tệ với viện trưởng Kỷ sao? Hay là ngay mai để viện trưởng Kỷ xem lại chút .”

      “Viện trưởng Kỷ ấy nhìn được…” Mặt tiến lại gần hơn, “Có người phụ nữ cứ tới lui trong sinh mệnh của tôi, khiến tôi hi vọng lại tự tay đem hi vọng của tôi dập tắt. Tôi biết mình nên quên hẳn người phụ nữ này, nhưng mà, càng muốn quên lại quên được. Năm năm, cuộc sống của tôi chỉ có hai việc, là ra sức làm, hai là tìm kiếm. ấy ấy là người ở Hàng Châu, tôi mua căn nhà ở Hàng Châu, mỗi năm có nửa thời gian tôi ở lại đó, mỗi ngày lại lại đường giống như gã điên, cứ nhìn thấy nào có bóng lưng tương tự ấy là lại xông đến kéo người ta lại. Có người nghĩ tôi là lưu manh, tát tôi bạt tai, cũng có người bị tôi làm sợ tới mức quay đầu bỏ chạy, mà tôi, vẫn tiếp tục tới lui, tiếp tục kéo bả vai người khác…Tôi cố chấp tin tưởng, Trung Quốc bất quá cũng chỉ có hơn 1 tỷ người, nếu như mỗi ngày tôi gặp được người, như vậy ít nhất tôi cũng có phần tỷ hy vọng, cũng có thể có ngẫu nhiên để tôi được gặp ấy… thử xem, đây là bệnh gì? Thần kinh có vấn đề sao? Là chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế* hay là bệnh hoang tưởng?”

      bị kẹp vào, có chỗ để trốn, hô hấp cũng trở nên dồn dập, “ Tả…Nên hỏi bác sĩ tâm lý hoặc là bác sĩ chuyên khoa thần kinh…”

      cần!” ép lại gần hơn, trán chống lại trán của , “Bởi vì…Tôi tìm được…Trời cao cuối cùng cũng phụ lòng tôi, cho tôi có được phần tỷ ngẫu nhiên đó… phải cảm thấy mình phải chút gì sao?”

      “Vậy sao? Vậy…Chúc mừng……” Gần như vậy… còn có thể chuyện được sao? Lại , vừa rồi còn nghĩ là thành thục, sao tính khí vẫn thất thường như vậy đây? Lúc nắng lúc mưa, ràng bầu khí vẫn còn rất tốt, dịu dàng đáng như vậy, tự nhiên trầm xuống, trời nổi mây đen…Là sai rồi sao? Rốt cuộc có ý gì? Muốn hát bài này sao? Làm sao có thể… phải là Hạ Vãn Lộ của năm năm trước, mơ ước làm ca sĩ sớm bị thực phai mờ. Bây giờ, điều muốn chẳng qua chỉ là cuộc sống bình lặng mà thôi.

      Còn giả bộ ngu…

      sắp bị ép đến nỗi mất kiên nhẫn rồi.

      “Nhưng mà… ấy lại làm bộ biết tôi… nhìn tôi , cho tôi biết, tại sao ấy lại làm bộ biết tôi?” ép chặt mặt , để có chỗ trốn, hai người gần như có khoảng cách, chóp mũi đối lập nhau.

      Tả…Nên hỏi ấy mới phải.” nghe thấy giọng của mình run rẩy, cảm giác hô hấp cũng khó khăn.

      cần! Tôi mạn phép hỏi !” nổi giận rồi, sao lại có người ngoan cố như vậy chứ? Lời ràng như vậy, vẫn giả bộ ngu? Gương mặt ấm áp của , bờ môi mềm mại của , còn có hương hoa nhài quen thuộc người khiến cơn thịnh nộ của khó mà giữ được, tâm tình nhộn nhạo, dùng sức cắn xuống môi .

      đau đớn rên lên, trong đầu mảnh hỗn loạn, ngay cả lời cũng lộn xộn hơn: “Tôi biết…Tôi làm sao biết được…Có lẽ ấy… ấy có người khác rồi…”

      Tất cả thanh bỗng chốc đều ngưng lại.

      , ngoại trừ tiếng nổ của động cơ máy tính, trong lúc khí bị ngưng lại càng thêm ràng, khiến cho người ta càng thấp thỏm yên.

      nới lỏng ra.

      Đứng lên, trong mắt chút nào che đậy vẻ đau đớn, lần đầu tiên chính thức gọi tên của : “Hạ Vãn Lộ…Em điên rồi.”

      rất muốn giả bộ như có việc gì đáp lại , Tả gọi ai vậy? gọi sai người’…Nhưng mà, chỉ há miệng, những lời đó cũng thể thốt ra, tất cả đều bị mắc lại trong cổ họng giống như cây kim, đâm mạnh vào khiến cổ họng của đau đớn, sưng vù, chảy máu…

      bước đến gần khung cửa sổ, dùng sức hít thở vài hớp khí mới mẻ. phải hít bao nhiêu dưỡng khí mới có thể nạp đủ năng lượng? Mới có đủ dũng khí để cho vết thương cũ chưa lành chịu đựng thêm vết thương mới?

      “Hạ Vãn Lộ! Sao lại phủ nhận nữa hả? Sao lại phủ nhận nữa hả? Tiếp tục giả bộ ! em là Hạ Hạ, phải là Hạ Vãn Lộ!” dùng hết khí lực toàn thân mới đem được thống khổ này ép lại, may mắn là mình bị hộc máu ngay tại chỗ này, cũng cố gắng để cho giọng điệu của mình bình tĩnh hơn chút. Vào giờ phút này, tình nguyện để là Hạ Hạ mà phải là Hạ Vãn Lộ…Lộ Châu Nhi của , Lộ Châu Nhi đáng nghịch ngợm, dịu dàng bá đạo của làm sao có thể khiến bị tổn thương thế này.

      ra , cứ tiếp tục giả vờ cũng có ý nghĩa gì nữa rồi. Mặc kệ phủ nhận thế nào, vẫn nhất quyết nhận định đó là , thay vì như vậy, bằng thoải mái thừa nhận, hoàn toàn xóa bỏ mối liên hệ giữa hai người.

      cười khổ tiếng: “Đúng vậy, tôi chính là Hạ Vãn Lộ, nhưng nếu vậy thế nào? Thời gian 5 năm có thể thay đổi rất nhiều, Thần An, quá khứ, hãy cứ để nó qua , đừng lưu luyến nữa, cũng đừng cố chấp nữa…”

      Ánh sáng trong đôi mắt của từng chút từng chút vỡ vụn, cuối cùng cũng vỡ tan, trong đôi mắt, chỉ còn lại mảnh ướt át…Thần An… rốt cuộc cũng nghe được hai chữ này…Năm năm, tìm tìm kiếm kiếm, hết cây lại hoa, chỉ vì có thể nghe được có người dùng giọng như vậy, ngữ điệu như vậy gọi tiếng “Thần An”.

      thế giới này có ngàn vạn , những Chiết Giang có giọng điệu vểnh lên phân biệt được cũng quá nhiều, nhưng mà, người có thể gọi ra được giống như .

      Hàm súc…

      phải giọng của nghe rất cảm động, cũng phải ngữ điệu của rất đặc biệt, chẳng qua là, thế giới này chỉ có mình .

      Mà nay, rốt cuộc được như ý nguyện, chỉ là, khi hai chữ “Thần An” được chính miệng gọi ra ràng như vậy, ràng mềm mại, ràng quen thuộc như vậy, sao lại giống như tiếng sấm vang, đánh mạnh vào ngực , làm trái tim tan nát?

      ____________
      *Chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế (Obsessive-Compulsive Disorder – OCD) là rối loạn tâm lý có tính chất mãn tính, dấu hiệu phổ biến của bệnh đó là ý nghĩ ám ảnh, lo lắng có lý do chính đáng và phải thực các hành vi có tính chất ép buộc để giảm bớt căng thẳng, đây là dạng trong nhóm bệnh liên quan trực tiếp đến Stress. Bệnh còn có tên khác là rối loạn ám ảnh cưỡng bức.

      Người bị ảnh hưởng của bệnh có những ý nghĩ và hành vi lặp lại cách vô thức mà kiểm soát được chẳng hạn rửa tay hàng chục lần mặc dù tay sạch hay dành quá nhiều thời gian để sắp xếp đồ vật trong nhà quá mức gọn gàng cần thiết.


      --- --------Còn tiếp---- -------
      Chriskabi_ng0k thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 83 (tiếp)


      Cái gì gọi là thời gian 5 năm có thể thay đổi rất nhiều? Cái gì gọi là quá khứ cứ để cho nó qua ? Cái gì gọi là đừng lưu luyến, đừng cố chấp nữa?

      dã man này chi phối lấy vận mệnh của . Năm năm trước, người tuyên bố trò chơi bắt đầu chính là , biến mất năm năm, bây giờ tuyên bố trò chơi kết thúc lại cũng là . Tại sao đều là làm chủ? Chẳng lẽ còn biết, từ trước tới giờ vốn là kẻ cố chấp sao?

      liếc nhìn bốn phía, cười lạnh, “Cái loại niềm vui mới gì mới có thể khiến cho người ta quên mất tình cũ? Là loại tùy ý để mặc em ở lại trong cái tổ chim bồ câu này, để mặc em bị thiếu dinh dưỡng, bị thiếu máu cũng thèm để ý sao? Nếu như vậy, Hạ Vãn Lộ à, ánh mắt của em kém cỏi!”

      mỉm cười, mặc cho nước mắt chảy ngược vào trong, “Em nguyện ý. oán hối hận.”๖ۣۜdi-ễn⊹đà-n๖ۣۜlê⊹qu-ý⊹đô-n

      “Được lắm, oán hối hận!” cười đến trào phúng, “ oán hối hận rốt cuộc là cảnh giới nào? Để em năm năm trước lần, tại lại thêm lần nữa?”

      hít vào hơi, ràng là thời tiết đầu mùa hạ, nhưng khí chui vào bụng lại trở nên lạnh buốt, “Thần An, đừng như oán phụ được ? Đến đây thôi, chúng ta còn có thể để lại cho đối phương đoạn hồi ức tốt đẹp, tiếp tục nữa, chỉ sợ ngay cả tốt đẹp lúc ban đầu cũng có…”

      tình nguyện có!” gắt gỏng cắt lời . Nếu như là kết quả như vậy, tình nguyện chưa từng gặp . từng , đau đớn.

      “Thần An!” Đối với bốc đồng này của , có biện pháp.

      “Tại sao?”

      “Cái gì tại sao?”

      “Tại sao rời ? Tại sao biến mất?”

      Huyệt thái dương của lại bắt đầu đau, day day huyệt, gần như khẩn cầu: “Thần An…Đối mặt với thực thôi…Ở cùng chỗ với em rất mệt mỏi, gia thế của như vậy, em rất sợ hãi. ! Em chỉ là tầm thường ở chuồng bồ câu mặc quần áo vỉa hè, đáng để nhớ mãi quên. Bên cạnh còn có rất nhiều xứng với , có thể cùng sánh bước, quên em …”

      cảm thấy buồn cười. Bây giờ lại với về gia thế? Chẳng lẽ năm năm trước nhà ở túp lều tranh? Tất cả đều phải là lý do.

      rối loạn, trong đầu bị rối thành nùi hỏng bét. luôn luôn tỉnh táo, nhưng mà trong khoảng thời gian ngắn cũng có cách nào suy nghĩ mạch lạc. Hay là, cái đoạn tình cảm với người mù từ năm năm trước đáng để hoài niệm? Là quá tự tin? Trong lúc rối loạn, lại nhớ tới câu của “Có lẽ ấy có người khác rồi”, nhịn được bật thốt lên: “ tầm thường ở chuồng bồ câu mặc quần áo vỉa hè? Chẳng lẽ lại xứng với gia thế của Hứa Tiểu Soái?”

      Theo như mới điều tra được, người đàn ông ở bên cạnh gần đây cũng chỉ có Hứa Tiểu Soái. Thậm chí bên ngoài còn có lời đồn đãi, ca sĩ trụ cột của Ám Hương – Hạ Hạ chính là tình nhân được Hứa Tiểu Soái bao nuôi.

      trầm mặc đáp, bất cứ gia đình hiển hách nào cũng muốn trêu chọc. Có lẽ, nên tìm người đàn ông bình thường để gả , như vậy là xong chuyện…Cả đời , dù sao cũng có đoạn tình oanh oanh liệt liệt, thế là đủ rồi. thế giới này có được mấy người có thể cùng người mình đến được cuối cùng?

      im lặng của càng khiến trái tim của bị hỗn loạn, vốn dĩ tin vào mấy lời đồn đãi đó, trong nháy mắt lại cảm thấy mình thể tin.

      gật đầu, đau đớn cùng tức giận đan xen, “Hứa Tiểu Soái có thể cho em, cũng có thể cho được! thể cho em, cũng có thể cho được! Có phải em cần suy xét lại chút ?”

      “Thần An!” Lời sắp ra lại bị nuốt vào, liếc mắt nhìn qua đồng hồ, chuẩn bị xuống giường.

      “Em định đâu?”

      thở dài: “Tả Tam thiếu, tôi còn phải trực ca đêm đấy!” lại đành phải trốn , mặc kệ thế nào, chỉ cần giáp mặt là được rồi.

      “Trực ca đêm!? Tôi giúp xin nghỉ rồi. ở nhà an tâm dưỡng bệnh cho tôi.” Bản thân bị bệnh thành như vậy, còn nghĩ đến việc trực ca đêm?

      Lại xin nghỉ…

      Tả Tam thiếu làm như cái bệnh viện này là mở ấy…Gần đây xin nghỉ cũng quá nhiều.

      Được rồi, dưỡng bệnh! lại nằm xuống, ra vẻ rất mệt mỏi. cứ ở đây đâm chọt như vậy, bảo dưỡng bệnh thế nào?

      cũng phát ra việc này, giọng hơi lại: “Em ngủ , có chuyện gọi , ở bên ngoài.”

      Ai…Sao lại biết khó mà lui vậy?

      “Thần An, về . suy nghĩ chút, nếu như em thực muốn gặp như vậy, tại sao người vẫn ở Bắc Kinh mà năm năm lại hề liên lạc với ? Thần An, mặc kệ em …về sau cũng đừng quay lại nữa.” phải nhắm mắt lại mới có thể thốt ra được những lời này.die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on

      …như lưỡi dao sắc bén, tiếp tục đâm thẳng vào tim .

      độc ác biết bao? Cho dù chấp nhận bỏ xuống tôn nghiêm của mình, bỏ xuống tất cả, gần như là còn nguyên tắc biết xấu hổ quấn chặt lấy , nhưng mà, trái tim của vẫn sắt đá? Aiz…Tả Thần An cả đời kiêu ngạo, cho tới bây giờ cũng chỉ có người khác cầu , có việc cầu người khác.

      xoay người, rời , quay đầu lại…

      Tiếng đóng cửa nặng nề, “phanh” tiếng giống như đánh thẳng vào ngực , nghiền nát trái tim .

      Kiêu ngạo giống như , giống như , tại chắc bị tổn thương đến tột cùng rồi? Như vậy, rốt cuộc có thể từ bỏ được rồi chứ?

      tắt đèn.

      Trong đêm tối còn hơi thở của , chỉ có mảnh tối đen như mực, trong phòng tràn ngập bóng lưng của lúc cất bước rời . màn kia, mỗi khắc, đau đớn, sao có thể chỉ có được?

      Nước mắt cuồn cuộn lăn xuống.

      Thần An, Thần An, xin lỗi, em biết, có người nào em hơn , cũng có người nào được như em…

      Nhưng mà, bởi vì cho nên mới thể cùng tiếp.

      tốt, nhất định xinh đẹp dịu dàng, mang theo cả mùi hương của hoa nhài tới .

      Cả đêm, cũng biết mình trải qua thế nào, hình như nằm ở giường rất lâu, thấm thoắt, trời sáng.

      Trong mơ hồ, nghe thấy tiếng tra chìa khóa mở cửa rồi lại có tiếng đóng cửa, lần này, chắc có lẽ đúng là Hiểu Thần phải ?

      Nhưng mà, lúc người kia bước vào, lại nhịn được muốn cười khổ. Cái nhà giống như tổ chim bồ câu này của , rốt cuộc có bao nhiêu người có chìa khóa?

      Chris, kabi_ng0kSue ú thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 84: Kẹo toffe


      “Bà à! Ngài lại sao vậy? Ba bữa ngạc nhiên bốn ngày trận lừa bịp, ngài chê thần kinh của tôi bình thường quá rồi chăng? phải muốn giày vò tôi đến mức bị bệnh thần kinh đấy chứ?” Người đến là Hứa Tiểu Soái…Vừa tới cửa hò hét, trong tay còn xách theo cả bữa ăn sáng tỏa hương ngào ngạt.

      nằm giường, lườm : “Sử dụng sai thuật ngữ rồi, cái đó gọi là bệnh tâm thần, phải bệnh thần kinh.”

      “Phải! Ngài còn muốn tranh luận với tôi. Ngày nào đó chọc gia tức giận, gia cũng quản ngươi, xem ngươi phải làm thế nào.” Hứa Tiểu Soái oán hận bước qua, thô lỗ sờ vào trán của .

      dứt khoát gạt ra, tại sao vừa thấy người ta bị bệnh, mặc kệ người ta bệnh gì cũng muốn sờ đầu của người ta vậy?

      “Sao biết tôi bị bệnh? Còn nữa, sao lại có chìa khóa nhà của tôi?” khó hiểu hỏi.

      đem cháo đặt lên bàn, “Còn phải là chủ cho thuê nhà của em gọi điện cho à? Gia đây vẫn còn mơ mơ màng màng, sáng tinh mơ, quấy rầy giấc ngủ ngon của người khác! Aizz, đúng là kiếp trước thiếu nợ em.”

      khẽ mỉm cười, Hứa Tiểu Soái có đôi khi chỉ là miệng. Chuyện khác dám khoe khoang, chứ với tình bạn của và Hứa Tiểu Soái, chỉ cần cú điện thoại cũng có thể khiến nhảy vào nước sôi lửa bỏng, lời này tuyệt quá khoa trương, có tự tin, Hứa Tiểu Soái nhất định bỏ mặc mình.

      ra , uống thuốc rồi ngủ giấc sâu, tinh thần của tốt lên nhiều. Tối qua cũng chỉ ăn được bát cháo, bây giờ có cảm giác đói bụng rồi. hít mũi cái, “Tiểu Soái, mua món gì vậy? Thơm quá!”

      “Ừ! Cái mùi thơm đó là của ăn. Mì chua cay đấy, của em chỉ có cháo thôi. Chịu khó ăn nhiều chút!” Hứa Tiểu Soái đem bữa sáng lấy ra, mùi rau thơm, dầu và hạt tiêu từ món mì chua cay thành công khơi dậy tế bào thèm ăn của .

      khỏi bực mình: “Lại cháo? Tôi muốn húp cháo nữa!”

      “Ngoan, em chỉ có thể ăn cháo.” Hứa Tiểu Soái vào phòng tắm, lát sau lại bê chậu nước ấm về, kem đánh răng cũng nặn xong, ly súc miệng cũng mang vào sẵn, ràng là săn sóc chu đáo, lại than thở: “Tôi đến hầu hạ lão phật gia đây? Lão phật gia, ngài nên thưởng nô tài cái gì đây?”

      bật cười, chiếc gối đầu ném ở đầu Hứa Tiểu Soái, “Tiểu Soái Tử! Thưởng ngươi búa .”

      Hứa Tiểu Soái trợn mắt: “Con có lương tâm!”

      Ở chung với Hứa Tiểu Soái chính là thoải mái và vui vẻ như vậy. Quen biết bốn năm, giữa bọn họ cũng giống như là với Hiểu Thần, quan hệ thân mật hề ngăn cách, nhưng lại có mập mờ. Đối với , Hứa Tiểu Soái chính là khuê mật, là huynh đệ mà ông trời ban cho.

      Ở Bắc Kinh, có người bạn đồng giới đặc biệt nào, cũng có người mà có thể tâm . Mặc dù quan hệ với các chị em ở văn phòng khoa cũng tệ, nhưng dù sao cũng chỉ là đồng nghiệp, cho nên, có người bạn giống như Hứa Tiểu Soái, bảo thế nào lại biết quý trọng đâu?

      Đặc biệt nhất chính là, mặc dù gia thế và bối cảnh của Hứa Tiểu Soái như vậy nhưng người lại hề in dấu bất kỳ thói hư tật xấu, hoang dâm sa đọa của đám phú nhị đại nào. có thể áo mũ chỉnh tề xuất ở những hội sở cao cấp, cũng có thể ăn mặc quần cụt đến đầu gối, cùng Hạ Vãn Lộ xuất ở quán ven đường. Lúc ở chung với tầng lớp quý tộc, là quý tộc bẩm sinh, mà lúc ở chung với Hạ Vãn Lộ, lại chỉ là trai hàng xóm rất đỗi bình thường. Có lẽ, việc này có liên quan đến cuộc sống hỗn độn trong thời kỳ năm năm phản nghịch của , nhưng cũng chính là ngang ngạnh, tùy hứng này của mới khiến cảm thấy ở chung với thoải mái mà tự tại.

      Tựa như hôm nay, hai người chụm đầu bàn ăn ăn bữa sáng mà Hứa Tiểu Soái mua được từ quán ăn nào đó ở bên cạnh, đơn giản, tùy ý, lại rất ấm lòng.

      Cháo của có mùi vị gì cả, cam lòng, gắp ít mì sợi và miếng thịt bò lớn từ trong bát của , sống chết đè lại chiếc đũa của để gắp được. Đương nhiên, cuối cùng vẫn là thắng, chọc cho oán giận mắng là đồ trộm cướp.

      Ăn xong, Hứa Tiểu Soái lại chủ động dọn dẹp bàn ăn, đột nhiên nghĩ tới cái gì, với : “Hiểu Thần hát cũng tệ nha!”

      rất kiêu ngạo: “Đó là đương nhiên! Bây giờ mới biết? Người ta chính là sinh viên tài năng của học viện nhạc đấy!” xong lập tức cảnh giác: “ có ý gì? Chẳng lẽ muốn để hai chị em chúng tôi cùng tới quầy rượu làm trâu làm ngựa cho ?”

      “Con có lương tâm!” lấy chiếc đũa gõ gõ đầu của . Làm trâu làm ngựa? cũng hỏi thử, ở Bắc Kinh này có ông chủ của quán bar nào trả lương cho ca sĩ còn nhiều hơn khoản lương mà trả cho ? Dĩ nhiên, tiền này nguyện ý trả! vẫn muốn vì mà làm chút việc gì đó để cải thiện cuộc sống của , nhưng mà, quật cường như , kiêu ngạo như , dù thế nào cũng chịu tiếp nhận món quà tặng mà có lí do, cho nên, thể làm gì khác hơn là trả tiền lương cho cao chút.

      Thế nhưng, đề tài trọng tâm của ngày hôm nay cũng phải là cái này, lại hỏi: “Tối qua em ngã bệnh, chắc là xem được cuộc thi tuyển tài năng của công ty Tế Hạ nhỉ?”

      xem được, thế nào?” Đối với hoạt động công ty của Tả Thần An, chú ý, nhưng mà tuyệt đối xem, mới ngốc đến nỗi tự mình chui đầu vào rọ.

      “Em nên xem chút! Hiểu Thần quả rất giỏi, lọt được vào top 10 của vòng chung kết rồi, biểu tương đối khá, tỷ lệ người hâm mộ ủng hộ cũng rất cao.”

      “Cái gì?” Hiểu Thần tham gia cuộc thi tuyển tài năng của công ty Thần An? Sao lại biết? Khó trách thời gian gần đây Hiểu Thần rất ít về nhà, ra là tham gia thi tuyển tài năng.

      “Em biết à?” Hứa Tiểu Soái có chút kinh ngạc.

      ! Chúng ta gặp Hiểu Thần chút! Hỏi ràng!” Hiểu Thần chưa từng với chuyện con bé muốn gia nhập vào giới giải trí, mặc dù, chuyên ngành học của con bé là nhạc, nhưng giấc mộng của con bé phải là ở lại trường làm giảng viên sao?

      đẩy Hứa Tiểu Soái ra khỏi phòng, vội vàng thay quần áo.

      Lúc thay quần áo, lại nghĩ tới chuyện tối qua Tả Thần An giúp thay đồ ngủ, tai nóng tim đập mất trận mới ra ngoài.

      Vừa ra cửa liền nhìn thấy Hứa Tiểu Soái hơn nửa người chôn ở cửa tủ lạnh tìm đồ.

      “Tìm cái gì vậy? Trong đó cũng có gì.” nhớ tối qua Thần An còn tủ lạnh của trống .

      “Sao lại có? Có nhiều đồ tốt như vậy.” Hứa Tiểu Soái chỉ chỉ, “Nhưng mà… muốn tìm chai nước uống lại .”

      cực kỳ kinh ngạc, hôm qua tủ lạnh vẫn còn rỗng tuếch, hôm nay được nhét đầy.

      cần suy nghĩ cũng biết là ai mua.

      xoay người, mở ngăn tủ phía dưới kệ ti vi, lại là ngăn tủ chứa đầy đồ ăn vặt, nhiều nhất chính là chocolate và kẹo toffe (kẹo có bơ).

      Ở gói kẹo cùng dán tờ giấy nhắn, trong đó vẽ con heo bằng bút màu đỏ, bên cạnh viết: Tiểu Heo Nhi, mỗi ngày viên kẹo, đừng quên. Có người kẹo toffe là ngọt nhất.
      Chriskabi_ng0k thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 85: Thay thế tịch mịch


      Kẹo toffe.

      Sao có thể quên được?

      từng là thích ăn đồ ngọt nhất, ngày này qua ngày khác, cũng vậy. Con trai thích ăn đồ ngọt đúng là hiếm thấy, mà con trai tranh giành đồ ngọt với con lại càng hiếm hơn. Bảo bối nhà chính là đóa hoa đặc sắc như vậy.

      Lúc ấy, niềm vui lớn nhất của họ chính là giành kẹo để ăn. Từ chocolate đến các loại bánh ngọt, rồi cả kẹo toffe, đều muốn tranh giành với , hơn nữa, những lúc ăn được kẹo có nhân toffe là đáng ghét nhất. giành được cũng thôi , còn cái gì là ‘ để lại phần nhân ngọt nhất để em ăn’, ăn nó vào miệng rồi, còn để ăn thế nào nữa? Chẳng lẽ phải phun ra? Sau đó, đương nhiên lại là cái đó, hôn sâu, đem nhân kẹo từ trong miệng chuyển vào miệng .

      Đây mới gọi là kẹo toffe ngọt nhất…

      Từ lúc rời khỏi vào năm năm trước, chưa từng nếm lại những thứ đồ ngọt này.

      “Sao vậy?” Hứa Tiểu Soái thấy đứng ngẩn người nên hỏi.

      có gì.” đem tờ giấy cất , lấy hai viên kẹo bỏ ngay vào túi áo.

      gọi điện liên lạc với Hiểu Thần để báo trước là mình muốn tới nhưng điện thoại con bé lại trong tình trạng tắt máy, cho nên, trực tiếp bảo Hứa Tiểu Soái lái xe chở mình qua.

      Nhưng mà, và Hứa Tiểu Soái chạy tới trường học cũng gặp được người, chỉ nghe bạn cùng phòng của Hiểu Thần cho biết, bởi vì Hiểu Thần lọt vào trận chung kết nên mấy hôm nay hầu như đều ở lại công ty Tế Hạ, công ty trực tiếp huấn luyện và hướng dẫn kỹ năng biểu diễn cho ấy.

      Nghe giọng điệu của họ, hình như mọi người cũng rất hâm mộ Hiểu Thần. Tiến vào top 10, có nghĩa là có đến 90% hy vọng ký được hợp đồng với công ty Tế Hạ, ký được hợp đồng, đồng nghĩa với việc sắp được trở thành minh minh. Tế Hạ muốn nâng đỡ ngôi sao, có người nào nâng được?

      Hạ Vãn Lộ chỉ thầm kêu khổ, càng muốn phủi sạch quan hệ với người ta lại càng dây dưa .

      Từ trường học ra, Hứa Tiểu Soái nhận thấy tâm trạng của trầm xuống, cũng biết tại sao, chỉ suy đoán là chuyện của Hiểu Thần nên mới mở miệng khuyên nhủ: “Bản thân Hiểu Thần thích ca hát, cuộc thi tuyển tài năng của công ty Tế Hạ lần này đối với con bé mà chính là cơ hội tốt, em nên cảm thấy vui mừng vì con bé mới phải chứ.”

      cười gượng: “Phải, tôi mừng lắm…”

      Đúng vậy, Hiểu Thần có giấc mơ của con bé, nếu như con bé muốn làm minh tinh, là chị sao có thể bởi vì bản thân mà làm chậm trễ tiền đồ của con bé?

      “Nhìn dáng vẻ của em giống như phải vui mừng. Được rồi, khó có dịp hôm nay tâm trạng của rất tốt, tiểu nô tài này xin hầu hạ ngài tới cùng thôi, tại ngài muốn đâu? Có muốn đến công ty Tế Hạ nhìn mặt Hiểu Thần lát ?”

      Đến Tế Hạ…

      Hay là miễn

      Hơn nữa, Hứa Tiểu Soái cũng từng đánh nhau với người ta trận, bây giờ lại chạy tới công ty người ta quả phải là ý tốt?

      Sau đó, lúc liên lạc được với Hiểu Thần là ba ngày sau.

      Hiểu Thần quả rất vui, đối với việc bí mật tham gia thi tuyển lần này, con bé cũng chỉ làm nũng giải thích: bởi vì muốn cho chị bất ngờ nên hy vọng chị đừng tức giận.

      thương con bé, sao có thể tức giận?

      Chỉ là, trong cuộc sống của lại thêm việc cần lưu ý – cuộc thi tài của Hiểu Thần.

      Sau đó, mỗi trận tranh tài đều đến hội trường để xem nhưng lại cho Hiểu Thần biết, chỉ im lặng đứng ở góc để nghe Hiểu Thần hát. Có hôm, Hiểu Thần hát bài ‘ đóa hoa nhài’, điệu hát dân gian của vùng Giang Nam tươi đẹp được Hiểu Thần biểu diễn hết sức sinh động.

      như thấy được bản thân mình năm năm trước, ngượng ngùng, can đảm, đứng trước mặt , dùng giọng hát mềm mại hát lên bài hát này, mà bây giờ, tiếng hát của Hiểu Thần thậm chí còn hay hơn.

      Vào cái ngày Hiểu Thần thuận lợi lọt vào top 6, nhìn thấy cậu trai kia, chàng trai theo đuổi Hiểu Thần suốt bốn năm đứng dưới đài cực lực vỗ tay vì con bé, xem biểu này, có lẽ còn cao hứng hơn cả Hiểu Thần.

      Khi trận tranh tài kết thúc, người dẫn chương trình để cho Hiểu Thần phát biểu cảm tưởng của mình.

      Nét mặt trẻ trung của Hiểu Thần tràn đầy khao khát, ánh mắt biết chăm chú nhìn vào đâu, giống như lướt qua toàn bộ, nhìn tới chỗ tên: “ ra, ước mơ của tôi vốn dĩ rất đơn giản, chỉ muốn làm giáo viên dạy nhạc mà thôi. , cuộc thi này là do bạn học đăng kí dùm tôi, tôi căn bản hề nghĩ tới chuyện tham gia. Nếu như , khi cuộc tranh tài bắt đầu tôi còn biết tại sao mình lại thi đấu tới bây giờ, tôi lại rất mình hát vì ai. Từ lúc sơ tuyển được tới bây giờ, tôi lọt vào top 6, tôi biết mình còn được bao xa, nhưng mà, mặc kệ đến bước nào, tôi vẫn cố gắng hát tốt mỗi bài hát của mình, kết quả cuối cùng dù có thế nào cũng quan trọng, quan trọng là, người đó có nghe được bài hát của tôi.”

      Người dẫn chương trình đầu tiên là vỗ tay, sau đó hỏi tiếp: “người đó” rốt cuộc là ai?

      Hiểu Thần khẽ mỉm cười, trực tiếp trả lời câu hỏi mà chỉ : “”Người đó” này dĩ nhiên là chỉ tất cả những người ủng hộ tôi, bao gồm người thân của tôi, bạn bè của tôi, còn có rất nhiều người mến tôi từ lúc dự thi đến giờ, cảm ơn mọi người.”

      Hiểu Thần nhìn thẳng xuống hội trường cúi đầu cảm tạ.

      Hạ Vãn Lộ nhìn thấy cậu trai kia đứng ở hàng trước của hội trường, ánh mắt nhìn Hiểu Thần, như si, như say, như nhìn ngắm vị nữ thần xa với được.

      Cuộc tranh tài kết thúc, rời khỏi trước tiên.

      chính là như vậy, trước khi người dẫn chương trình tuyên bố kết thúc dứt khoát rời . ra , cũng muốn được giống như những người hâm mộ kia, cho Hiểu Thần khích lệ trực tiếp nhất, điên cuồng nhất, hoặc là giống như cậu trai kia,

      đứng ở nơi nổi bật nhất.

      Nơi có thể vỗ tay vì Hiểu Thần, nhưng mà dám.

      sợ lại tiếp tục xuất trước mặt người đó, vất vả mới đuổi được , chẳng phải sao? Mấy ngày nay cũng thấy xuất ở bên cạnh nữa.

      lặng lẽ rời khỏi, trong màn đêm tối đen như mực về phía trạm xe điện ngầm.

      Nhưng lại thấy rất nhiều bảo vệ vây lại, người nào đó mặc thân quần áo chỉnh tề, sắc mặt lạnh lùng bước ra từ lối dành cho khách quý, bên cạnh còn có thêm Kiều Á phong tình vạn chủng.

      Bóng đêm như mực che giấu được vẻ tao nhã của .

      Phóng viên đợi từ bên ngoài đồng loạt xông lên, vô số câu hỏi mơ hồ đứt quãng truyền vào tai : “ Tả, có thể phát biểu đôi chút cách nhìn của đối với lần thi tuyển này?”

      Tả cho rằng ai có hy vọng lấy được chức vô địch nhất?”

      “Xin hỏi Tả tại sao tối nay lại đích thân tới hội trường của cuộc tranh tài?”

      Tả làm giám khảo khách mời trong trận chung kết đúng ?”

      “Xin hỏi có phải Kiều là đặc biệt theo Tả đến xem cuộc so tài ?”

      “…”

      Tiếng hỏi như nước thủy triều, còn bình tĩnh.

      Ánh mắt của cực kỳ trấn tĩnh, tất cả những ồn ào náo nhiệt giống như hề tồn tại trước mặt , cho tới khi bảo vệ giúp mở ra lối , vẫn trầm mặc bước . Trong biển người tấp nập, giống như loài hạc bất phàm, khiến cho ánh mắt của thể dời nửa bước, trái tim cũng chuyển động theo tầm mắt, như si như mê…

      Cho đến khi có chiếc xe lái tới, lên xe, Kiều Á cũng bước lên theo.

      Xe dịch chuyển qua biển người, trong mắt , trừ ánh đèn xe chói lóa, còn thứ gì khác, tựa như vừa rồi chưa từng xuất qua.

      Các phóng viên có chút ảo não, có tiếng than thở buồn bã: “Khiến cho Tế Hạ mở miệng câu thực còn khó hơn cả lên trời.”

      “Đúng vậy! ta chưa từng tiếp nhận phỏng vấn của bất cứ đơn vị truyền thông nào. Quả đúng là nhân vật tầm thường.”

      ta chưa bao giờ đến xem cuộc tranh tài, tối nay sao lại cùng với Kiều Á nhỉ?”

      “Ai biết! biến động của mấy nhân vật nổi tiếng này cũng làm chúng ta mệt chết được. phải Kiều Á cũng là người thi tuyển lần trước sao? chừng người ta muốn đến ôn lại cảm giác ngày xưa.”

      “Mọi người xem, ta và Kiều Á có chuyện gì khác lạ ?Aiz, chuyện này cứ coi như là chuyện bát quái để chúng ta đùa giỡn là được, tuyệt đối có ý nghĩ giành giật trang đầu của mọi người đâu.”

      “Đây đều là bí mật công khai, nghe mỗi năm thi tài ra chính là Tả Tam thiếu tuyển chọn người đẹp, phải mỗi minh tinh được nâng đỡ đều có xì căng với ta à? phải chụp được rất nhiều ảnh thân mật đấy thôi?”

      ra , mọi người đều phát ra quy luật chứ, mỗi năm thi tài, minh tinh được nâng đỡ đều là Chiết Giang, nghe Tả Tam thiếu thích con Chiết Giang, mà vị hôn thê của ta phải cũng học thạc sĩ ở Hàng Châu à? Cho nên, tôi thấy cuộc so tài lần này cũng còn bao nhiêu ý nghĩa, chỉ cần phải Chiết Giang, đầu tiên bị loại rồi. tin chúng ta đánh cuộc.”

      “Vị hôn thê của Tả Tam thiếu này chỉ nghe danh mà chưa thấy mặt, các người cũng chưa từng chụp được phải ?”

      “Đúng vậy, hình như người nhà họ Tả bảo vệ rất khá, cho nên tôi thấy vị hôn thê này, mới là chính chủ, Kiều Á cái gì đó, tất cả chỉ là phù vân, là vật thay thế, tôi thấy cuộc so tài lần này cũng còn bao nhiêu ý nghĩa, chỉ cần phải Chiết Giang, đầu tiên bị loại rồi. tin chúng ta đánh cuộc.”

      “Vị hôn thê của Tả Tam thiếu này chỉ nghe danh mà chưa thấy mặt, các người cũng chưa từng chụp được phải ?”

      “Đúng vậy, hình như người nhà họ Tả bảo vệ rất khá, cho nên tôi thấy vị hôn thê này, mới là chính chủ, Kiều Á cái gì đó, tất cả chỉ là phù vân, là vật thay thế tịch mịch mà thôi.”

      Vật thay thế tịch mịch…

      Quanh quẩn trong đầu là mấy chữ của phóng viên này.

      Sao chỉ thích những Chiết Giang? Trong lòng thoáng qua đáp án mà dám nghĩ tới, là bởi vì Như Ý sao? Hay là bởi vì…

      tự nhiên cũng nhìn ra được, đối với Kiều Á, , đúng như các phóng viên , chỉ là tìm vật thay thế cho tịch mịch. Nhưng mà, nhìn và Kiều Á sánh đôi rời , còn có thể nghĩ gì, đêm khuya thế này, kế tiếp bọn họ làm thêm chuyện gì nữa?

      Tất nhiên, việc này cũng chẳng liên quan gì tới , là rời bỏ , có tư cách nghĩ đến vấn đề này. Chỉ là, vẫn nghĩ đến những lời mà : “Tôi ngồi đỉnh cáp treo hỏi, của tôi ở nơi nào?”, “Hoa dạ hương ở trong đại viện nở rồi lại rụng, rụng rồi lại nở ra, tôi nghĩ, hay là tôi cũng tìm cái cuốc chôn cất mình cho rồi.”. “Cho dù tôi mỗi ngày chỉ gặp người, tôi cũng có phần tỷ hy vọng được gặp lại côấy…”

      A… phần tỷ hy vọng có lẽ quá gian nan, quá xa vời, hơn nữa, trong quá trình chờ đợi hy vọng cũng thấy đơn, cũng có do dự, cho nên mới có vật thay thế tịch mịch này sao? Cái gọi là , sao lại thể thay thế được?
      Chriskabi_ng0k thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 86: Nếu như muốn


      Cởi bộ đồng phục y tá xuống, sửa sang lại đầu tóc, Hạ Vãn Lộ chuẩn bị tan ca.

      Trong phòng làm việc, các y tá bàn luận sôi nổi, hình như có liên quan đến chàng đẹp trai nào đó. cười, trọng tâm đề tài của những trẻ bây giờ dường như toàn vây quanh trai đẹp, quần áo và sắc đẹp…Xem ra, còn trẻ nữa rồi, ít nhất, tâm già.

      Chỉ là, cái tên vô tình rơi vào tai …Bành Đại.

      Trong đầu lên khuôn mặt trắng nõn, cặp kính , ngón tay trắng nõn thon dài, ngón tay sạch . ra đó là vị bác sĩ rùa biển*.

      “Các đến ai vậy?” nhịn được hỏi thăm.

      “Bành Đại! Bác sĩ mới tới bệnh viện chúng ta đó, nghe con rùa biển được mời tới với mức lương rất cao, vừa tới đảm nhiệm chức chủ nhiệm khoa phụ sản, trợ lý viện trưởng, có lợi hại ? Quan trọng nhất là, nghe đại suất ca. Hơn nữa…còn độc thân.”

      “Đúng vậy đúng vậy! Nghe còn nhà người nhà y tá trưởng của chúng ta. Tuyệt đối còn độc thân.”

      “Phụt___”! Được rồi, người làm việc trong ngành y nên có phản ứng kinh ngạc như vậy đối với nam chủ nhiệm khoa phụ sản, đây là chuyện rất bình thường mà phải ? Mặc dù bác sĩ khoa phụ sản trogn nước hầu hết là nữ nhưng nhưng cũng thiếu năm giới có thành tích nổi bật, đây là …Nhưng mà…Thứ lỗi cho , nghĩ tới Bành Đại lại là chủ nhiệm khoa phụ sản.

      “Thế nào? Hạ Hạ? cũng có hứng thú à?” Y tá Tiểu Điềm hỏi.

      Ở bệnh viện này, Hạ Hạ chỉ thiếu điều chưa rơi vào cái tước hiệu nữ tu sĩ thôi, mỗi ngày trừ công việc đều thấy hứng thú với bất cứ thứ gì, cũng nghe có bạn trai, cũng rất ít giao thiệp với phái nam.

      lắc đầu: “ phải…Chẳng qua là cảm thấy…Kỳ quái mà thôi…Nam chủ nhiệm khoa phụ sản…”

      Hạ Hạ! Xin hãy tôn trọng nghề nghiệp của chính chúng ta được ? cũng là người làm việc trong ngành y sao có thể chấp nhặt giống như người phàm tục trong xã hội thế hả?” Tiểu Điềm hiển nhiên đem Bành Đại liệt vào danh sách thần tượng mới nhất của mình, sao có thể cho phép người khác xem thường thần tượng của mình chứ.

      Hạ Vãn Lộ bật cười: “Được được được, là tôi đúng! Ừ! Tôi là kẻ phàm tục! Tôi sửa đổi, được chưa ? Tôi tan việc trước. Các chị em phải ở lại trực cực khổ rồi!”

      cố nhịn cười bước ra khỏi phòng làm việc, đám chị em ở sau lưng vẫn tiếp tục bàn luận, nhưng đề tài lại bị thành công dẫn dắt tới vấn đề bác sĩ khoa phụ sản rồi.

      “Lại , nếu là các , các để cho bác sĩ nam khám phụ khoa giúp mình sao?”

      “…Việc này…Tôi cảm thấy vẫn là…hơi thẹn thùng nha…”

      “Có gì đâu? Đây là y học! Là chuyên môn! Trong mắt bác sĩ, các cũng chẳng khác gì khối thi thể.”

      “Có ? Vậy các thử xem, nam bác sĩ khoa phụ sản còn cảm thấy hứng thú với phụ nữ nữa ? đúng hơn là…A, nhìn thấy vợ của họ…còn có công năng ? Hay là cảm thấy như nhìn cỗ thi thể?”
      Ha ha ha…Hạ Vãn Lộ nghe được câu nghị luận cuối cùng cũng nhịn được mà bật cười lớn. Trong đầu lên dáng vẻ nho nhã của Bành Đại, đôi tay thon dài làm phẫu thuật ấy của ta lại phải dùng để đỡ đẻ. người đàn ông như vậy có phản ứng thế nào với phụ nữ? Còn có đôi…A…đôi tay cực kỳ xinh đẹp chỗ nào khiếm nhã kia khi vuốt ve vợ mình có cảm giác gì?

      Nghĩ tới đây, cảm thấy mình lại quá tà ác rồi.

      Hạ Vãn Lộ! Mi đúng là có thể YY… nhịn được lại bật cười ha ha.

      Vẻ mặt ngu ngốc như vậy dám để người khác nhìn thấy. Vì vậy, cúi đầu, cắn môi mỉm cười, cho đến khi ra khỏi thang máy mà vẫn ngừng lại được.

      Cúi đầu thẳng, bỗng dưng, có thân màu trắng chặn trước đường của .

      ngẩng đầu nhìn lên, thiếu chút nữa rớt cằm, người này thế nhưng lại là…Bành Đại.

      Nghĩ đến vấn đề YY mà mình mới vừa nghĩ, gương mặt của thoắt cái đỏ bừng, lúng túng chào hỏi: “Hi, chủ nhiệm Bành, chào .” Trợ lý mới của viện trưởng, chủ nhiệm khoa phụ sản, nên đắc tội hơn.

      gương mặt trắng nõn lên nụ cười nhàn nhạt: “Nhìn từ xa thấy giống , có chuyện gì mà vui vẻ thế? Cứ đứng ở đây cười.”

      “A…” Nếu trắng ra là ở đây suy nghĩ về vấn đề có ý nghĩa sâu xa, đó là lúc đối mặt với phụ nữ có còn công năng nữa có hậu quả gì? “Ha ha… có việc gì…Chỉ là vừa nghe được câu chuyện cười thôi…”

      Mấy người mặc áo blouse trắng giống ta ở phía sau, với ta: “Chúng tôi về văn phòng trước."

      ta gật gật đầu với : “Được! Giờ tôi có chút việc, lần tới có chuyện cười gì nhớ kể cho tôi. Tôi cũng thích nghe chuyện cười.”

      “A…Được…” dám cá là ta nhất định thích cái chuyện cười này.

      Ra khỏi cửa chính của bênh viện, nhìn xung quanh tìm kiếm xe của Hứa Tiểu Soái.

      Kể từ lúc bị ngã bệnh lần trước, mỗi ngày Hứa Tiểu Soái đều quấn lấy , theo cũng ăn cơm, đưa đón làm. Chỉ là, muốn phô trương, cũng muốn trong bệnh viện có thêm lời đồn đãi, cho nên mới để Hứa Tiểu Soái lái xe thẳng vào bênh viện, mỗi lần ta tới đều phải đứng đợi ở bên ngoài.
      Hôm nay, xe của ta đậu chỗ nào rồi?

      đợi vài phút, lại phát xe của từ trong bệnh viện lái ra, dừng lại trước mặt .

      lấm lét nhìn trái nhìn phải lượt, xác định xung quanh có người quen, dùng tốc độ nhanh nhất nhảy lên xe, lập tức đóng cửa xe lại, thuận miệng hỏi: “ vừa đâu vậy?”

      Nhưng lại trả lời câu hỏi của mà sắc mặt hơi khó coi: “ hỏi em rốt cuộc là khiến em mất mặt hay là xe của làm em mất mặt hả? Cứ như vậy dám công khai? Cả ngày lén lút như trộm ấy!”

      ta lại làm sao vậy? phải bình thường đều như vậy sao? Cũng chưa thấy nổi đóa.

      sờ sờ đầu giống như sờ sủng vật: “Tiểu Soái Tử, ngoan! Chị mua đường cho cưng ăn, thôi!”

      ! Bỏ móng vuốt của em ra! Ai là chị hả? Ba ngày đánh em lại được nước trèo lên trần gỡ ngói đúng ? ràng là lớn hơn tuổi.” cực kỳ mất hứng.

      “Tôi hỏi hôm nay rốt cuộc làm sao vậy? Người nào chọc giận ?”

      “Em!” Vẻ mặt của cứ như thiếu mấy triệu: “Là em chọc!”

      ? Hôm nay mới gặp lần đầu đấy được ? Đâu có cơ hội chọc giận ? “Được rồi! Đừng náo loạn nữa! Về nhà ăn cơm, còn chần chừ thêm lát nữa lại kịp hát bây giờ.” Cứ coi như đến kỳ sinh lý là được rồi, phải đàn ông cũng có kỳ sinh lý mỗi tháng sao?

      “Người nào náo loạn hả? Hạ Hạ, em đừng lúc nào cũng coi như là đứa trẻ có được ? Bốn bỏ năm lên**, sắp 30 rồi!” tức giận trừng .

      Chẳng lẽ biểu này của giống đứa trẻ sao? im lặng, đành phải thuận theo: “Được rồi, cho tôi biết, rốt cuộc tôi đắc tội chỗ nào rồi, tôi sửa đổi.”

      “Em hứa với chuyện gì?” bày ra vẻ mặt bi thương, buồn bã nhìn .

      “Chuyện gì nhỉ? “ hứa gì? Chuyện hứa nhiều, nhắc tới chuyện nào vậy? Phải ăn uống đầy đủ? tiết kiệm tiền? Hay là phải bảo vệ làn da?

      “Hạ Hạ!” nổi giận: “Em hứa với , nếu như có ngày em muốn đương, muốn gả , người đầu tiên em suy xét . Em quên rồi hả?”

      “…Nhưng mà, tôi cũng chưa muốn , cũng chưa muốn gả nha.” nhìn , vẻ mặt vô tội.

      “Em có!” hừ giọng: “Bác sĩ vừa rồi là ai? Em cười với ta vui vẻ như vậy? Còn nữa, đừng nghĩ là biết, em và ta từng xem mắt lần.”

      “…” phải chỉ là xem mắt thôi sao? người náo còn chưa đủ, hai ba người…

      phản bác được phải ?” Vẻ u oán trong mắt Hứa Tiểu Soái càng đậm.

      nổi khùng: “Cầu xin thu lại cái dáng vẻ như oán phụ này được ? Người biết còn tưởng tôi làm gì đấy? sai, tôi và ấy từng xem mắt, nhưng mà, đó là bởi vì y tá trưởng quá nhiệt tình, bình thường chị ấy đối xử với tôi rất tốt, tiện cự tuyệt, chỉ là gặp mặt chút thôi, cũng có gì.”

      có gì?” Ánh mắt của càng bức người.

      có!”

      “Nhưng mà…Ánh mắt ta nhìn em bình thường.” như có điều suy nghĩ.

      “Hứa Tiểu Soái! Làm sao biết mắt ấy nhìn tôi?” Khó trách xe của chạy ra từ cửa bệnh viện. Vừa rồi nhìn thấy

      “Ừ, tìm Kỷ Tử Ngang đấy!” lại tự suy diễn: “Hừ, bây giờ còn làm chung cùng bệnh viện với em, dễ mà cận thủy lâu đài***, được…”

      “Hứa Tiểu Soái! muốn làm gì!” hiểu rất những tên nhị thế tổ này rồi, luôn nghĩ thế giới phải xoay quanh bọn họ, chắc phải lại muốn dùng đặc quyền để khiến hoặc Bành Đại phải chuyển chứ? “Tôi cảnh cáo , nếu như dám làm ra chuyện thiếu não gì đó, tôi thèm để ý tới nữa!”

      ngập ngừng: “Biết! Lão phật gia! Về nhà nấu cơm cho ăn nhé! Còn nữa, cho em biết, làm cho tốt vào. Gia đến nhà em ăn cơm, phải đến để ăn chay đâu đấy. Mỗi ngày đều là cà rốt, rau cải…em coi là thỏ để nuôi à?”

      thúc cái, đâu có đến mức mỗi ngày đều cà rốt? Tối qua mới ăn con gà đấy biết ? Mặc dù con gà kai là ép phải mua… ra biết, mấy ngày qua Hứa Tiểu Soái vẫn theo mình kiếm cơm ăn, ép buộc mua hết thức ăn chẳng qua là bởi vì muốn giám sát , đừng có tự nuôi mình như nuôi thỏ.

      ____________
      *Rùa biển: Dùng để chỉ những người trẻ tuổi du học từ nước ngoài về.
      **Bốn bỏ năm lên : cách làm tròn số, từ 4 trở xuống làm tròn xuống, từ năm trở lên làm tròn lên. 25 tuổi coi là gần 30.
      ***Cận thủy lâu đài: ở gần được hưởng thụ hay được ưu tiên trước.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :