1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Kinh Thành Tam Thiếu: Ông Xã Gõ Cửa Lúc Nửa Đêm - Cát Tường Dạ (Full)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 79: Quân tử báo thù, bao nhiêu năm cũng muộn


      Nhìn đủ…

      Bảo làm sao có thể nhìn đủ…

      suốt năm năm, nhớ suốt năm năm nhưng lại chưa từng nhìn thấy gương mặt của . Trong năm năm, dựa vào kí ức trống rỗng để sống qua ngày, nhớ đến ấm áp mà mang lại cho , nhớ đến dung mạo mà tưởng tượng, nhớ đến sâu nặng, tim, mơ hồ cảm thấy nhói đau.

      Giờ đây, chân thực đứng trước mặt , bảo làm sao có thể dời mắt được? Muốn phải nhìn kỹ thế nào mới có thể bù lại nỗi nhớ của năm năm?

      Mỗi cái nhăn mày, giận dữ, mỗi cái cúi đầu, há miệng của trong mắt đều là phong tình, dù có nổi giận đùng đùng, với , đó vẫn là phong cảnh tuyệt vời nhất, chỉ cần trốn chạy, cứ như vậy ngoan ngoãn tựa vào ngực .

      “Đỡ hơn chút nào ?”

      Trán thấm đẫm mồ hôi, giơ tay giúp lau sạch.

      “Ừ…” nhàng đáp lại tiếng, ra , vẫn thoải mái, muốn nôn.

      “Vậy bệnh viện kiểm tra chút.”

      nghĩ rằng , vậy về thôi… hay lắm còn đến bệnh viện làm cái gì? “ cần…” muốn làm lo lắng.

      “Có thể được ?” căn bản để ý kháng cự của .

      “Tôi ! Thân là y tá nên tôi hiểu …”

      “Hay là để tôi ôm vậy nhé.”

      “…Tôi có thể tự …” Hình như có lựa chọn khác rồi. Rốt cuộc muốn làm gì? nghĩ là ai?

      hài lòng, tiếp tục đỡ , để tự mình bước .

      “Bọn Y Thần đâu?” bỗng nhiên nhớ tới hai đứa kia.

      ngồi đợi trong xe rồi! Hai đứa bọn nó còn khôn hơn , chạy loạn để tôi phải tìm kiếm khắp nơi.” Giọng điệu trách cứ của hàm chứa vẻ cưng chiều.

      vô tội trừng mắt liếc cái, là vì được thoải mái nên mới rời khỏi đó được .

      Vẻ mặt kia lại khiến tâm hồn của nhộn nhạo, dám tiếp tục trì hoãn, sợ mình kìm giữ được, nhịn được mà mạnh mẽ ôm , cứ như vậy chắc chắn hù dọa , dọa bỏ chạy.

      tiếp tục đỡ , tiếng nào.

      Quảng đường này đối với Hạ Vãn Lộ mà vất vả mới hết được, vừa lên xe ngả ngay vào ghế ngồi, cảm thấy nếu thêm bước chống đỡ nổi mất.

      Mặc dù vậy, vẫn quên nhắc nhở : “Đừng đến bệnh viện chúng tôi, tùy tiện tìm bệnh viện .” dám tưởng tượng, nếu cứ thẳng đường mang đến bệnh bệnh viện của mình gây ra trận sóng to gió lớn như thế nào. , Hạ Hạ muốn làm người nổi tiếng.

      Sao lại hiểu suy nghĩ của . Có chút tức giận, chẳng lẽ làm mất thể diện như vậy sao?

      Chẳng qua là, vẫn nghe lời …, mang đến bệnh viện gần đó.

      Nghe xong triệu chứng của , bác sĩ liệt kê vài mục cần làm kiểm tra, trong đó có đề nghị xét nghiệm máu, nhìn thấy, cau mày: “Bác sĩ, có thể cần kiểm tra những thứ này ? Thân là y tá, tôi hiểu tình trạng của mình, tôi chỉ là bị cảm nắng mà thôi, ngài kê cho tôi ít thuốc là được.”

      “Dĩ nhiên là phải kiểm tra!” Bác sĩ ngược lại có mở miệng, người nào đó lên tiếng, như đinh chặt sắt, cầm hóa đơn rồi kéo .

      “Tôi muốn kiểm tra… kiểm tra có được ?” Suốt dọc đường ngừng nghỉ.

      dĩ nhiên là đồng ý, hơn nữa đột nhiên nghĩ tới điều gì, dừng bước lại hỏi: “ phải là sợ đau chứ?”

      “A…” Bị câu đánh trúng, gò má nổi lên đỏ ửng, sai, rất sợ đau. Lại , từng tiêm giúp vô số người lại sợ nhất là mình bị tiêm nha. Nghĩ tới ngày xưa lúc còn học, những lúc phải luyện tiêm, thà chết cũng tiếp nhận lần.

      bật cười: “ ra là cũng có lúc sợ? cũng có lúc bị tiêm? Chỉ riêng điểm này thôi là tôi muốn dẫn rồi. Quân tử báo thù, bao nhiêu năm cũng muộn.”

      Hừ, ra là vẫn còn ghi hận chuyện năm đó bị tiêm, đúng là gã đàn ông keo kiệt!

      bàn tay nhắn ấm áp nắm tay , giọng non nớt của Y Thần cất lên: “ đừng sợ, bác sĩ nhàng thôi. Giống như giúp Y Thần tiêm vậy, tuyệt đối đau.”

      phải còn kém cỏi hơn cả Y Thần chứ?” Người nào đó đứng bên nhìn có chút hả hê.

      là dao thớt, còn tôi là cá thịt*, trời ạ, thôi…

      “Tôi thể tự mình chích cho mình được sao?” thân bất do kỷ*** theo sát .

      thử xem?” lườm cái, “Đừng thể, coi như là có thể tôi cũng để chuyện đó xảy ra. Cơ hội báo thù ngàn năm có , tôi làm sao có thể buông tha?”

      cúi đầu, vẻ mặt muốn, tự mình lẩm bẩm: “ muốn báo thù bằng tự tới tiêm là được rồi.”

      cái gì?” lớn giọng hỏi.

      có… có…” liều mạng lắc đầu. Thiếu chút nữa đặt mình rơi vào bẫy rồi.

      nhướng mày, ra nghe được, Hạ Vãn Lộ, giả bộ! tiếp tục giả bộ !

      Ngồi ở băng ghế ngồi của của khoa xét nghiệm, nhìn chiếc kim lấy máu để thử ánh lên màu sáng bạc, Hạ Vãn Lộ nảy sinh lòng e ngại, ngón tay chìa ra thậm chí cũng run lên.

      Y Thần ngồi bên cạnh vẻ mặt cũng rất khẩn trương, bàn tay bé còn siết chặt ngón tay , ngừng an ủi: “ à, sợ, trong máu của ít vi khuẩn, bác sĩ giúp rút hết vi khuẩn ra là có việc gì nữa rồi.”

      dở khóc dở cười, lời này nghe biết bao nhiêu lần rồi, đều là mấy lời của người lớn dùng để lừa gạt đứa trẻ lúc bị tiêm, bây giờ lại dùng người mình, báo ứng, tuyệt đối là báo ứng.

      Trong nháy mắt khi ngón áp út của rốt cuộc cũng bị bác sĩ nắm được, cảm thấy trận ấm áp xâm nhập bả vai, liếc mắt, liền nhìn thấy ngón tay thích hợp với việc đánh đàn của , thon dài, đẹp mắt.

      miệng vừa mấy lời ác độc, giờ lại muốn làm cái gì đây? Trong lòng nổi lên trận ấm áp.

      Trong nháy mắt khi kim thử máu châm vào tay , chẳng dám nhìn, quay đầu lại, bị lấy tay đè xuống, ấn vào ngực . Trong khắc khi mũi kim tiến vào, cắn chặt bắp thịt của , ràng cảm thấy thân thể của bị căng cứng, nhưng lại rảnh mà để ý đến nhiều chuyện như vậy.

      “Ồ! Chích xong rồi nha! đúng là đứa trẻ ngoan! Cậu à, cậu mua kẹo cho ăn nhé!” Y Thần hoan hô.

      “Việc này hoàn toàn thành vấn đề…” Sau khi giúp lấy được báo cáo, trực tiếp kéo trở lại phòng bệnh.

      Nhưng khi kết quả kiểm tra được đặt ở phòng làm việc của bác sĩ, mới hiểu, cái gọi là “hoàn toàn thành vấn đề” lại trở thành vấn đề lớn.

      đem các loại báo cáo kiểm tra đặt xuống trước mặt , chỉ vào giận dữ quát: “ xem chút! rốt cuộc giày vò mình thế nào đây?”

      ___________
      * là dao thớt còn tôi là cá thịt: Nguyên văn là câu “Nay người ta là dao thớt, còn tôi là cá thịt” trích trong Sử kí, về tình trạng bên nắm quyền chủ động, bên thụ động trong cuộc chiến giữa hai người.
      **Thân bất do kỷ: thể làm được gì.
      Chris, kabi_ng0kSue ú thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 80: Tôi biết làm thế nào


      Có lầm

      Rống trước mặt mọi người như vậy…

      Bác sĩ lại dùng ánh mắt quái dị nhìn xem bọn họ, còn có ít bệnh nhân xếp hàng ở bên ngoài cũng ghé mắt xem kịch hay.

      cảm thấy xấu hổ đến cực độ, giật góc áo của : “Về rồi hãy …”

      Bác sĩ cho rằng họ chính là đôi vợ chồng trẻ, mỉm cười : “Chồng chỉ là đau lòng thôi! Cũng may là có vấn đề gì lớn cả, thời tiết nóng nực, bị cảm nắng thôi. Chẳng qua là, sau này nhớ phải bổ sung nhiều dinh dưỡng vào, quá gầy lại bị thiếu máu, đừng nghĩ mình là y tá thế nào cũng được, chúng ta làm y tế, ngược lại có rất nhiều người biết chú ý thân thể của mình, nhớ ăn nhiều thức ăn bổ dưỡng chút, tôi cũng kê ít thuốc giúp , cũng may là trẻ tuổi nên muốn khỏe lại cũng dễ dàng. Còn nữa, ngày mai nhịn bữa sáng quay lại kiểm tra đường máu, hình như có dấu hiệu bị tụt huyết áp…”

      Bác sĩ liền mạch những điều cần , trong lúc đó Hạ Vãn Lộ rất muốn đánh gãy lời ông ta, giải thích với ông ta, bọn họ vốn phải là vợ chồng, nhưng mà, lại tìm được kẽ hở để xen vào. Mặt khác, mỗi lần ông ấy thêm câu là lại cảm giác được ánh mắt của Tả Thần An chiếu thẳng vào càng thêm bén nhọn, dáng vẻ kia, giống như phạm phải tội ác tày trời khiến hận đến mức thể đem ăn sống nuốt tươi vào trong bụng vậy.

      Bác sĩ rốt cuộc cũng càu nhàu xong, bị Tả Thần An siết chặt cánh tay kéo ra khỏi nơi làm việc của bác sĩ. Y Thần và Hạo Nhiên nắm tay nhau chạy từng bước , đuổi kịp bước chân của Tả Thần An.

      Lại nghe được đứa trẻ ở sau lưng vừa chạy vừa thầm: “ ấy thảm rồi…” Đó là giọng của Hạo Nhiên.

      “Mới phải! Bác sĩ cũng có vấn đề lớn mà.” Y Thần rất thích , mới muốn bị bệnh nghiêm trọng, cho nên hết sức nghiêm cẩn sửa chữa Hạo Nhiên.

      là cậu ấy! Cậu cho tới bây giờ cũng chưa từng nổi giận lớn như vậy, có khi nào ấy bị cậu đánh nhỉ?” Hạo Nhiên nhớ tới mỗi lần ông nội Tả mắng cậu, cậu đều ngoan ngoãn đáp lại tiếng nào, lại , ở trong nhà, tính khí của cậu ấy vẫn là tốt nhất.

      Y Thần được Hạo Nhiên nhắc nhở mới hiểu được chuyện này rất nghiêm trọng, vội vã thúc giục trai: “Chạy mau! Nhanh chút Hạo Nhiên! Đừng để cậu ấy đánh .”

      Chỉ là, Hạ Vãn Lộ bị Tả Thần An siết mạnh kéo lúc này cũng còn đủ tinh lực để ý đến chuyện mà hai đứa trẻ vừa . là bệnh nhân đấy được ? Có thể bước nhanh được như vậy sao hả?

      “Thả ra…Tôi bước nổi nữa rồi…” gần như là chân kịp chạm đất, mệt lả.

      đột nhiên dừng lại, nét mặt như đám mây đen cuồn cuộn: “ tại còn có thể đắc ý được nữa ?”

      “…” có lời nào để , nín nhịn, hốc mắt cũng ửng hồng, “Mắc mớ gì tới ?”

      Còn liên quan tới chuyện của . Sắc mặt của xanh mét, sau đó đột nhiên bế bổng lên, sải bước ra khỏi bệnh viện, “Y Thần, Hạo Nhiên, tự mình đuổi theo.” Giọng mạnh mẽ có lực, cho phép người ta cự tuyệt.

      “A…! Tới đây tới đây!” Đôi chân nhắn của Y Thần chạy như bay, dù cậu kêu, bé cũng liều mạng đuổi theo, mới để cho cậu bắt nạt .

      Hạo Nhiên hiếu kỳ: “Y Thần, sao em lại thích ấy như vậy?”

      Tại sao? Cái đầu của bé khẽ lệch sang bên, bé chưa bao giờ nghĩ tới tại sao, thích cứ thích thôi!. “Thích người cũng cần phải có lý do sao?” bé có vẻ thành thục hỏi lại câu, lại lấy được chấp thuận của Hạo Nhiên. Lời này giống như nghe được ở chỗ nào nha? Y Thần chuyện ngày càng có nội hàm hơn rồi.

      Hai đứa trẻ chạy đến mức thở hổn hển, rốt cuộc cũng bị cậu ấy bỏ lại quá xa, khi Thần An tới được bãi đậu xe, hai đứa giúp cậu mở cửa xe trước.

      Tả Thần An đem Hạ Vãn Lộ ném vào trong xe, sai, đúng là ném, cả cái mông của đều bị đau ê ẩm. là bệnh nhân đấy có được hay , bị ôm thẳng mạch tới đây còn phản kháng cũng coi là thức thời lắm rồi đấy.

      Hai đứa kia tạm thời cũng dám chọc cậu mình, tự chui vào xe, vẻ mặt nghiêm túc.

      “Chờ! Tôi lấy thuốc!” đóng cửa xe lại.

      Vì vậy, sau khi , hai đứa ở lại trong xe thầm dạy cho Hạ Vãn Lộ rất nhiều chiêu để đối phó với cậu mình.

      Y Thần: à! Cháu cho biết, cậu cháu ra khá tốt, lúc cậu ấy mất hứng, cháu chỉ cần hôn cậu ấy cái là cậu ấy cười liền, à, cứ hôn cậu ấy cái là được rồi.

      Hạo Nhiên (vẻ mặt khinh bỉ): lại làm nũng, à, hay là nghe cháu , đánh người là phạm pháp, nếu cậu muốn đánh , cứ gọi ngay cho 110 ạ.

      Y Thần: được! Cậu cũng là người nhà của chúng ta. Hay là cứ làm nũng ! Chỉ cần làm nũng chút là có tác dụng rồi.

      Hạo Nhiên: Vậy cho ông nội biết cũng được, ông nội mắng cậu đấy.

      ……

      Hai Tiểu quân sư tranh giành mãi xong, cho đến lúc cửa xe được mở ra, bóng dáng của Tả Thần An phủ xuống tất cả mới ngừng lại, khí trong xe lại yên lặng như tờ.

      Tả Thần An đặt thuốc xuống, gắt gao nhìn người phụ nữ bên cạnh hề chớp mắt.

      Lúc này, trái lại chỉ biết thành cúi đầu, cũng biết chột dạ? Bất quá, này cũng có nghĩa là hề tức giận. Lúc trước phải người nào đó bởi vì biết quý trọng thân thể của mình mà phát hỏa đấy sao? tại đến lượt , phải thế nào?

      rất có tiền đồ!” khẽ gật đầu, chỉ trích, trong mắt lại chứa đau lòng, “Thiếu máu! Dinh dưỡng đầy đủ! phải là y tá sao? phải rất am hiểu về dinh dưỡng sao? Cuộc sống của rốt cuộc trải qua thế nào?”

      nửa lời.

      im lặng lại càng chọc tức , năm năm, rốt cuộc trải qua cuộc sống thế nào mới đem bản thân mình giày vò thành cái bộ dáng gầy gò như vậy? ràng vẫn ở Bắc Kinh, ở bên cạnh Kỷ Tử Ngang, mà tại, nếu phải công thành danh toại, ít nhất cũng coi như là có chút danh tiếng, cũng tin là biết đến ? Chỉ cần muốn tìm , cần tốn quá nhiều công sức cũng tìm được, lại tự nguyện che giấu bản thân rồi tự mình chịu khổ, rốt cuộc là tại sao?

      Cho tới bây giờ, vẫn chưa biết được năm năm trước rốt cuộc xảy ra chuyện gì khiến phải rời , khiến phải núp mình, , cũng hỏi. Nhưng mà, ngảy cả mình là ai cũng chịu thừa nhận, là tại sao? Nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có lý do làm giống như bị ngàn mũi tên xuyên thẳng vào tim ___ còn nữa.

      từng nghĩ đến, nếu như trong mắt chuyện cũ đều là sương khói, còn chút lưu luyến nào nữa, vậy hãy buông tay . Năm năm kiên trì, chẳng qua là chưa từ bỏ ý định, rốt cuộc cũng tìm được, cũng xem như là hoàn thành tâm nguyện của mình. Cho nên, hơn mười ngày, cưỡng ép mình được tới gặp , nhưng mà, lại có cách nào quên được, mặc kệ tới chỗ nào, vẫn chặt chẽ chiếm trọn trái tim , dù là ai cũng thể nào thay thế được.

      Cho nên, vẫn lựa chọn trở lại như cũ. Trở lại bên cạnh , mặc kệ để lại cho sắc mặt thế nào, cũng lùi bước.

      Nhưng mà, còn có thể khiến cảm thấy đau lòng hơn được sao? Cự tuyệt bắt tránh xa ngàn dặm cũng thôi , sao lại còn ngược đãi bản thân thành như vậy. Nếu có người , người đàn ông nào có thể nhẫn tâm nhìn thân thể của người phụ nữ mình bị hành hạ đến tình trạng hỏng bét thành như vậy?

      cần gì thêm nữa, trong lòng cũng thầm có quyết định, khởi động xe, ném xuống câu chắc như đinh đóng cột: “Sáng ngày mai nhớ là được ăn bữa sáng!”

      cần…” vội vã ngẩng đầu, làm kiểm tả đường máu sao? cần…

      Chân mày của nhíu lại, ánh mắt rét lạnh thấu xương, ý là, còn có tư cách gì để ?

      cảm thấy ánh mắt đó của giống như là muốn đâm thủng cơ thể , cúi đầu xuống, ấp a ấp úng, giọng như tiếng muỗi kêu: “ cần…Tôi làm rồi…Là có chút…Tụt huyết áp…Chỉ chút thôi…”

      từng, lúc làm việc từng bị té xỉu, lần đó có làm kiểm tra đường máu rồi.

      Lửa giận của bị cháy đến nổ tung: “ được lắm! Tụt huyết áp còn dám ăn bữa sáng?” Nhớ tới sáng nay, vẫn chưa ăn gì chạy xuống làm phát hỏa, may là còn nhớ mang đến cho hộp bánh bao.

      liếc mắt nhìn cái, lẩm bẩm: “Tại chỉ cho tôi năm phút đồng hồ.”

      cứng họng, nhất thời đáp lại được lời, lửa giận ngút trời bỗng chốc bị kìm nén lại, căng đến mức mặt cũng bị đen, trông càng đáng sợ.

      Thất vất vả mới đem lửa giận nuốt lại vào trong miệng, khẽ gật đầu, chậm rãi : “Được, tôi biết phải làm thế nào rồi.”

      Khởi động, lái xe, thêm nửa lời.

      --- ------ ---- Còn tiếp---- ------ ---
      Chris, kabi_ng0kSue ú thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      CHƯƠNG 80 (TT)

      Hạ Vãn Lộ cũng biết lái xe chở tới chỗ nào, nhưng vẫn thức thời tiếp tục thêm gì nữa.

      Bầu khí ở trong xe khá ngột ngạt, đột nhiên có điện thoại gọi tới, là Tiêu Hàn gọi , đại khái là nhắc buổi tối trở về đại viện ăn cơm, bảo chở hai đứa từ khu vui chơi chạy thẳng về đại viện.

      đáp ứng, quay đầu xe, chạy về hướng đại viện.

      Đến đại viện, dĩ nhiên là thể cùng rồi, vì thế, thăm dò sắc mặt của , tốt nhất là thể chọc giận , giọng : “Cảm ơn …Để tôi xuống chỗ đầu đường phía trước là được rồi…Cảm ơn…”

      lời nào, chỉ tiếp tục lái xe.

      Rốt cuộc muốn làm gì? Chẳng lẽ muốn mang đến gặp người của nhà họ Tả? Việc này tuyệt đối thể…

      “Ngại quá, xin hỏi có thể để tôi xuống xe được ?” lại hỏi.

      Rốt cuộc cũng mở miệng: “Xuống chỗ đó biết trở về thế nào sao?”

      “Biết…Biết…Tôi đáp xe điện ngầm hoặc là xe buýt, cũng có thể…”

      hừ lạnh tiếng, tiếp tục trầm mặc.

      “Hoặc là…Tôi có thể gọi điện thoại kêu bạn mình tới đón cũng được…” Sợ tìm được đường sao? vừa đề xuất giải pháp kia liền lập tức hiểu đây chỉ là giải pháp não tàn.

      Sau khi nghe được giải pháp của , mặt của lập tức lên vẻ giễu cợt: “Hứa Tiểu Soái sao?”

      Lại , quả hề nghĩ tới việc gọi cho Hứa Tiểu Soái, nhưng mà như vậy, đành nhận thôi, chỉ cần để xuống xe là được, “Ừ…Đúng vậy.”

      Ngay lập tức, đám mây đen tích tụ mặt sắp biến thành trận giông bão, tốc độ xe vẫn chịu giảm chút nào.

      biết mình lỡ lời nên lập tức ngậm miệng lại. Thôi, cứ mặc kệ , thích chết hay

      Cuối cùng, dừng xe ở cửa đại viện nhưng tiếp tục vào, chỉ gọi cú điện thoại: “Ông nội, cháu là Thần An, mọi người đến đại viên chưa? …Tốt quá, ông bảo Tiểu Bàn ra cửa đón Y Thần và Hạo Nhiên ạ…Vâng ạ, cháu tạm thời vào được…”

      thở phào cái.

      Mấy phút sau, cậu bé mập mạp chạy ra, Y Thần chỉ chỉ ngoài cửa xe: “ Tiểu Bàn tới rồi.”

      biết, đây là con trai của cả Thần An – Tả Tiểu Bàn, lúc trước rời , cậu bé mới hơn tuổi, bây giờ lớn lên thành cậu bé mập mạp thế này rồi, ngũ quan cũng là thừa kế những ưu điểm của cha mẹ, trông rất đẹp trai. Người của nhà họ Tả ra đều là rồng giữa biển người*, bất kể là lớn hay .

      Lúc xuống xe, Y Thần vẫn quên dặn dò Hạ Vãn Lộ: “ à, đừng quên, hôn cậu cái. Hôn nha…”

      Đây là lần thứ mấy Y Thần bảo hôn rồi nhỉ, có thể đừng bắt làm cái chuyện mất mặt ấy được .

      Hết lần này đến lần khác, Y Thần vẫn cố chấp như vậy, đáp ứng cũng chịu bỏ qua, ngừng hỏi tới: “ à, nhớ kỹ chưa? Nhớ kỹ chưa ạ?”

      Tiểu tổ tông, mau xuống xe !

      gật đầu lia lịa: “Nhớ nhớ!”

      Y Thần lúc này mới hài lòng cùng trai xuống xe, Tả Tiểu Bàn mỗi tay dắt đứa vào đại viện.

      tiếp tục lái xe, lao thẳng đến dưới lầu nhà .

      “Cảm ơn ngài…” Lại rất thành khẩn lời cảm ơn lần nữa, sau đó chuẩn bị xuống xe.

      Ai biết động tác của còn nhanh hơn, xuống xe trước, sau đó vòng lại đỡ .

      đứng bên cửa xe, cười gượng: “Cảm ơn ngài đưa tôi về đến nhà.” Ý là cần phải lên nhà nữa chứ?

      Nhưng mà, nghe rồi vẫn hiểu là sao? Khóa cửa xe, tiếp tục đỡ thắt lưng của nữa?

      Tả, rất cảm ơn, tôi có thể tự lên được.” Muốn thế nào mới chịu thả ?

      dừng bước lại, cúi đầu nhìn : “ muốn để tôi lên?”

      Vẻ mặt của cười như cười trả lời: “Việc này… tiện lắm.”

      “Trong nhà có đàn ông?”

      nên là “Phải” hay “ phải…” mới chịu hết hi vọng đây? Cuối cùng có chút hơi tức giận, cau mày, “Rốt cuộc muốn thế nào mới chịu buông tha?”

      Cánh tay của siết chặt, dán lại càng gần, giọng của dừng lại đỉnh đầu: “Hay là…Suy nghĩ chút đề nghị của Y Thần.”

      Đề nghị của Y Thần? Hôn cái?

      Y Thần! Cháu rốt cuộc là tiểu thiên sứ hay là tiểu ác ma?

      Ngẩng đầu lên, mỉm cười, như có như

      Ai… “Lên ”……thắng…Chị nguyền rủa ngươi, tất cả con riêng của ngươi chạy tới cửa đòi nợ, ngươi đủ tinh lực để ý tới chuyện vớ vẩn của chị rồi.

      Vào cửa, đỡ vào trong phòng ngủ, đặt nằm xuống, sau đó tỉ mỉ đánh giá phòng của .

      Đồng hồ báo thức đặt tủ đầu giường, đặt thời gian báo thức là năm giờ rưỡi, nhìn thấy chợt nhíu mày, hiển nhiên là ghét bỏ thời gian này quá sớm…Sau đó, ánh mắt lại rơi vào tấm ảnh bên cạnh chiếc đồng hồ báo thức, là ảnh của và Hiểu Thần chụp chung.

      Cuối cùng, nhìn thấy ít bức tranh ___ nội dung của bức tranh lại có gì ngoài đôi mắt.

      “Cái đó…Là bức vẽ rất kỳ quái, đúng ? người bạn tặng cho, cảm thấy rất có hàm xúc nên mới quyết định dán lên tường.” ấp úng giải thích.

      quay người lại, lạnh lùng cười tiếng, cũng gì, xoay người bước ra khỏi phòng ngủ, sau đó, từ cửa chính vang lên tiếng đóng cửa. thở phảo nhõm, rốt cuộc cũng
      Last edited by a moderator: 7/7/17
      Chris, kabi_ng0kSue ú thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 81: Chào bạn


      gian vắng lặng như tờ.

      nhắm mắt lại, đầu óc vẫn mê man, cảm giác thân thể của mình giống như bay bổng giữa chín tầng mây vậy.

      biết mình nên đứng dậy uống thuốc rồi mới ngủ, nhưng cơ thể lại muốn động đậy, cũng có hơi sức để động đậy. Cứ như vậy , ngủ trước giấc rồi lại , với kinh nghiệm của , mỗi lần ngủ giấc xong tỉnh dậy là bệnh cần thuốc cũng tự nhiên mà khỏi, chỉ mong lần này cũng vậy .

      Nhưng mà, ràng rất mệt mỏi, tại sao vẫn ngủ được đây?

      Càng ngủ được, cảm giác khó chịu càng ập tới nhiều hơn, lăn qua lộn lại, mặc kệ chọn tư thế nào cũng ngăn được cảm giác khó chịu kia. có chút bực bội.

      Đột nhiên nghe được tiếng khóa cửa vang lên, có người bước vào.

      Người có chìa khóa phòng cũng chỉ có Hiểu Thần, lẽ Hiểu Thần quay về? Chẳng phải tuần này về được sao?

      Nhưng mà, về cũng tốt, muốn có người ở bên cạnh, con người lúc ngã bệnh vừa yếu ớt lại đơn.

      “Hiểu Thần, rót cho chị ly nước.” nằm giường, nhắm mắt lại như cũ, rầu rĩ gọi, cũng biết Hiểu Thần có nghe được .

      Lát sau, có người bước vào, cánh tay đặt xuống đỡ dưới cổ , sức lực và hơi thở như vậy phải của Hiểu Thần, mà giống như là của…

      Nhưng mà, phải rồi ư?

      Mở mắt ra, quả nhiên là

      chấn động, “ phải rồi sao?”

      im lặng lời nào, chỉ đút nước đến miệng , đầu tiên để uống hớp giúp cổ họng khơi thông, sau đó mới đem thuốc đút vào để uống.

      Sau khi dòng nước ấm áp chảy vào, cảm thấy dạ dày của mình hơi dễ chịu hơn chút, thở dài, lui lại phía sau nằm xuống.

      nghĩ rằng chỉ đặt nằm lại giường, ai biết, cánh tay của lại thuận thế duỗi ra, giúp tựa vào vai mình, giải thích: “Trong tủ lạnh có gì cả, xuống siêu thị mua đồ rồi, máy lọc nước cũng để nước lạnh, lúc ra ngoài bật công tắc, cũng vừa ấm lên… này, cuộc sống mà em trải qua rốt cuộc là thế nào vậy? Trong nhà như vậy, em là phụ nữ sao?”

      Sao lại phải là phụ nữ rồi hả? Máy lọc nước mà mở liên tục rất tốn điện có được ? Về phần thức ăn dự trữ trong tủ lạnh, tuần này Hiểu Thần lại đến, mua nhiều như vậy để làm cái gì?

      Nhưng mà… công tử bột ngay cả ngũ cốc cũng phân biệt được như lại siêu thị?

      Việc này khiến lại bị chấn động, mở mắt nhìn , dưới cái nhìn chăm chú của , sắc mặt của thế nhưng khẽ ửng hồng, “Nhìn cái gì vậy?”

      đúng…Từ đâu mà lấy được chìa khóa?” chuyển hướng đề tài chuyện.

      “Trong túi xách của em ấy!” đáp lại như là chuyện đương nhiên.

      “…” im lặng, đúng là đem mình trở thành người ngoài.

      “Đừng chuyện nữa, ngủ giấc .” ôm chặt lấy , .

      Giờ phút này, rất dịu dàng.

      Tư thế như vậy, ràng là nằm ngủ trong ngực .

      Lông mi của dần trở nên ướt át, Thượng đế, có thể tham lam chút nữa được ? Hơi thở của khiến cảm thấy yên bình, lồng ngực của làm cảm nhận được ấm áp.

      ngả bệnh, là lúc cần ấm áp và yên bình hơn bất cứ lúc nào khác. Lúc này đây, có thể giả vờ yếu đuối đến nỗi có cách nào động đậy, vùi vào ngực ngủ lần liệu có được ? Chắc chắn, chỉ lần…

      chỉ cựa quậy người cái tượng trưng bị ôm lại về phía sau, vì vậy cũng muốn giả bộ làm động tác giả nữa, bình thản tựa vào ngực .

      biết có phải hơi thở của có tác dụng thôi miên ? Vừa rồi vẫn trằn trọc, lăn qua lộn lại, lúc này lại dám ở trong ngực lộn xọn nửa phầ. an bình ấy khiến cho mí mắt của từ từ trĩu lại, ý thức cũng mơ hồ, cứ vậy mà ngủ thiếp , hơn nữa còn tiến vào mộng đẹp. Trong mộng, có người nhàng gọi là “Lộ Châu Nhi, Tiểu Heo Nhi…”, tiếp đó, còn có người hôn môi của , cánh môi khô khốc mà ấm áp làm bị nhột.

      Sau đó, hình như còn nghe được ai đó thở dài, ai đó lẩm bẩm hỏi: “Tại sao…Tại sao?”

      Tiếp đó, chẳng biết gì nữa, chỉ có cảm giác thân thể vốn bay bổng của mình ngày càng rơi xuống, mỗi lúc sâu, cuối cùng bị chìm vào đêm tối vô tận.

      biết mình ngủ bao lâu, chỉ mơ mơ màng màn bị tiếng chuyện đánh thức. Khi tỉnh lại, còn trong ngực , nằm lại trong chăn, tiếng chuyện đúng là của , hình như gọi điện thoại.

      “Dì à, cháo chín rồi, bây giờ bỏ gan heo vào phải ?... hiểu, cắt xong rồi…Bao nhiêu ạ? Đợi chút, cháu lấy cân cân thử… cần? A, được, hiểu rồi ạ…”

      Mấy phút sau.

      “Dì à, bây giờ cháu xào cải bó xôi, cho thức ăn vào trước hay đổ dầu vào trước ạ? Được, rồi ạ!”

      Sau đó, tiếng “xì” vang lên, chắc là tiếng dầu sôi bị dính nước nổ tung tóe, kế tiếp chính là trận lách ca lách cách.

      có việc gì có việc gì! Là nắm chặt cái muôi xào, có việc gì đâu ạ…”

      rốt cuộc nghe , là Tả Tam thiếu nấu cơm…Còn có chuyên gia chỉ day từ xa nữa.

      “Dì này, trừ gan heo và cải bó xôi còn có thứ gì bổ huyết nữa ạ? Đợi chút, dì đem những thứ này viết lại, cách làm thế nào, từng bước chế biến cũng viết lại hết, chờ cháu về đưa lại cho cháu…Hả? Cháu bị thiếu máu? À…Đúng ạ…Hôm nay mới kiểm tra, quả có chút hơi thiếu máu…Đừng chuyện này với mẹ cháu, để bà ấy khỏi lo lắng…Ừ, cháu tự chú ý…Được! thường xuyên về nhà ăn cơm.”

      Nghe tiếng chuyện của , hốc mắt của lại lần nữa có tiền đồ mà ướt đẫm.

      Đây rốt cuộc là thế nào? Chẳng lẽ bởi vì bị bệnh nên nước mắt cũng mau bị rớt sao? Sao lại ngày càng trở nên yếu đuối như vậy? , Hạ Vãn Lộ thể yếu đuối, thực tế cho phép được yếu đuối.

      Nhưng mà, có phải tỏ ra mạnh mẽ quá lâu…

      Thời gian năm năm, hề chảy qua giọt nước mắt, cho dù là lúc biết đứa bé bị mất , vẫn dám rơi lệ. Khi đó, tim rất đau, rất rất đau, nhưng mà vẫn chảy nổi nước mắt.

      Mạnh mẽ, thực ra là việc rất cực khổ.

      Là ai , càng là mạnh mẽ, trái tim lại càng dễ vỡ như viên thủy tinh. Chẳng lẽ, bởi vì gặp lại , trái tim giống như viên thủy tinh này của dù có bị dập nát hoàn toàn cũng mặc kệ.

      biến thành kẻ khóc sướt mướt rồi sao?

      Tiếng bước chân của tiến lại gần, giữa lúc còn chưa kịp chỉnh đốn lại vẻ mặt tàn tạ của mình, tới cạnh giường, nhìn thấy gương mặt của đầy nước mắt, biết tỉnh.

      đưa tay bưng mặt lên, hỏi tại sao lại khóc, chỉ là giúp lau sạch nước mắt , sau đó nhàng hỏi: “Phải ăn rồi, giúp em bưng tới, đợi chút nữa được ?”

      Nước mắt của lại lần nữa khống chế được mà rớt xuống như mưa. ấm, chảy mặt, ấm ở trong lòng. Thần An, cần đối xử với em tốt như vậy. Em sợ, sợ thói quen hưởng thụ lòng tốt của xong, nếu ngày , em càng thêm đau khổ.

      thở dài, “Nếu cảm động, còn chịu đối xử tốt với ? Được rồi, thức dậy ăn cơm, cháo gan heo của Tả Tam thiếu nấu, chỉ có lần, số lượng có hạn, ăn hết.”

      như vậy, bảo làm sao có thể từ chối được? Chỉ là kiếm thêm cái cớ nữa cho mình, là bệnh nhân, chỉ cần hưởng thụ lần là tốt rồi, tuyệt có lòng tham nữa.

      gật đầu cái, mở mắt ra, đập vào mắt chính ống tay áo bị xắn lên lộ ra bắp tay cuồn cuộn, bị dầu bắn vào nên nổi lên từng chấm đỏ.

      “Tay của …”

      mỉm cười, đỡ ngồi dậy từ trong chăn, “Lần đầu tiên nấu ăn, có kinh nghiệm, tôi đảm bảo cháo này có thịt của tôi.”

      muốn chọc cười, thế nhưng chuyện này tuyệt đối buồn cười. chăm chú nhìn những chấm đỏ tay, trong lòng nhịn được bắt đầu đau nhói, nước mắt rơi xuống từng đợt.

      “Tôi cái người này sao lại như vậy? Khóc liên tục ngừng?” Sao lúc trước lại phát cũng thích khóc như vậy đây? Lúc nào cũng là dáng vẻ kiên cường, bá đạo, người phụ nữ vô địch nhất vũ trụ.

      “Ai bảo tôi khóc? Là tôi ngã bệnh, cảm nên mới bị chảy nước mắt…” gạt nước mắt, tiếp tục sắm vai người phụ nữ kiên cường.

      lắc đầu, rốt cuộc muốn mạnh mẽ cho ai nhìn?

      Nhưng mà, trong nháy mắt lúc dùng mu bàn tay gạt lệ, đột nhiên phát quần áo của mình bị đổi hết rồi. nhớ lúc trở về từ bệnh viện trực tiếp ngã thẳng xuống giường, thay quần áo. Bộ quần áo này, phải… đổi chứ?

      “Quần áo của tôi đâu?” hoảng hốt hỏi.

      “??? Quần áo bẩn sao?” Giữa lông mày của lộ ra nghi vấn, “ đổi, dĩ nhiên là tôi đổi.”

      …Tại sao có thể như vậy? dám giở trò lưu manh?” Sắc mặt của vốn tái nhợt bỗng trướng đến ửng hồng.

      nhướng mày, sao hả? giúp thay quần áo liền giở trò lư manh? Vậy lần đầu tiên gặp mặt cởi quần của là cái gì?

      nghiêm mặt, cố làm ra vẻ nghiêm túc: “Có gì đặc biệt hơn người? Nhìn cũng giống như ! …” Trong mắt lên vẻ đùa giỡn.

      “…” Trời ạ! muốn hỏi ông trời, loại báo ứng này sao gần đây lại cứ rớt xuống người ? sai lầm sao? Năm năm trước nên cười nhạo sao? thực tế tự mình hôn thử, tuyệt đối tí nào.

      “Lưu manh!” tức giận mắng.

      hờ hững ngồi xuống đối diện , bưng cháo ở tay, dùng thìa chút để ý lại khuấy đều, “Yên tâm , lúc cởi hết đồ, trong mắt tôi chẳng khác với đàn ông, hấp dẫn đến nỗi khiến giở trò lưu manh được.”

      nha, được tiện nghi lại còn khoe mẽ! Còn có chuyện gì có thể đả thương người khác hơn chuyện này ? quả hơi chút, nhưng mà cũng đến cup B đấy có được ? Mặc dù có cách nào so sánh được với nhóm “bò sữa” CDEG nhưng cũng đến nỗi giống đàn ông .

      Cảm xúc mềm mỏng trước đó bị phá hủy sạch , đoạt lấy chén cháo từ tay , chỉ ra cửa: “ Tả, cảm ơn cháo của , có thể lăn rồi.”

      cười thầm, có sức mắng chửi người ta rồi hả? Xem ra tốt hơn nhiều rồi. “Tức giận? Được rồi, tôi nhận sai, tôi vậy, mặc dù hơi nhưng mà…Cảm giác cũng tệ lắm.”

      xong, đứng bật lên, trước lúc nổi giận bước ra khỏi phòng ngủ, trong đầu tất cả đều là kí ức về năm đó nghịch ngợm ghé vào lỗ tai của : “ ra , cũng có gì là được, chào bạn !”

      như vậy, đơn giản là dũng cảm như vậy, có thể tìm lại được ?

      Nếu có thời gian xem chút clip nhóm mình làm để chúc mừng giáng sinh nhóm editor và bạn đọc này, vì cái này mà hôm qua có chương mới, nhưng đừng có ghét bỏ nha. Cái này là tham gia trò chơi nhóm:
      hoadaoanh, Chris, kabi_ng0k2 others thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 82: Nhà


      bát cháo, đĩa rau bó xôi.

      Bề ngoài cũng đẹp mắt cho lắm.

      Cháo gan heo dinh dính, màu sắc là màu gì, cải bó xôi xào lại bị thâm đen.

      Thân thể của khó chịu, vốn dĩ muốn ăn, mà bữa tiệc lớn số lượng có hạn mang danh Tả Tam thiếu càng khiến người ta vừa nhìn lại muốn ăn. nếm thử chút, , cháo gan heo có mùi vị gì cả, cải bó xôi lại hoàn toàn thiếu muối.

      Nhưng mà, dù thế cũng làm đặt chén xuống được. Bảo bối nhà lần đầu tiên xuống bếp mà, làm sao có thể để lãng phí? Vì thế, gượng ép mình đem cháo và cải bó xôi ăn hết sạch .

      Đợi ăn xong, mới chạy vào, vẻ mặt hơi xấu hổ, nhìm chằm chằm vào cái mâm và chén trống , kinh ngạc hỏi: “ ăn xong rồi?”

      liếm liếm môi, môi còn sót lại mùi vị của cháo gan heo, gật gật đầu.

      Vẻ mặt kiêu ngạo trước sau như của thế nhưng có thêm mấy phần xấu hổ: “Rất khó ăn…”

      bật cười, là, vẻ mặt của đáng , nhưng mà, mặt lại ra vẻ nghiêm túc: “Tạm được…Cám ơn!”

      Khách sáo và lễ phép vĩnh viễn là đại danh từ xa lạ, mặc kệ có biết là người nào đó , mặc kệ mà làm chuyện gì, có thể cho chỉ là hai chữ “cám ơn” này, hy vọng hiểu được.

      lạnh nhạt và xa cách như vậy nằm trong dự liệu của , nhưng khi thực nhìn thấy vẻ mặt của , tim vẫn đau nhói. Ai có thể cho biết, tại sao bọn họ lại trở thành thế này?

      nghe thấy tiếng rửa chén truyền ra từ phòng bếp, tiếng nước chảy róc rách, tiếng chén đĩa va chạm nho . ra, đó chỉ là thanh bình thường nhất của cuộc sống, ngày nào chẳng được nghe mấy lần, nhưng mà, chưa từng nghe đến mức cảm động như ngày hôm nay.

      Nghe thấy thanh này, đột nhiên nghĩ tới chữ ___ nhà.

      Cái gì gọi là nhà? ở Bắc Kinh phiêu bạt nhiều năm như vậy, chỉ dựa vào việc duy nhất, mực cố gắng. Cố gắng làm việc, cố gắng tồn tại, cố gắng vui vẻ. Ở đô thị phồn hoa này, mặc dù giàu có gì nhưng cuối cùng vẫn trụ được, có căn phòng thuê nho , em thân thiết. Lúc mệt mỏi, ít nhất còn có cái tổ để có thể dừng chân, nhưng mà, lại chưa từng có được cảm giác của gia đình, cho dù là Hiểu Thần – người thân duy nhất của cũng mang lại cho cảm giác đó. Những lúc hai chị em nằm tán gẫu, nhắc tới chữ “nhà” này, vĩnh viễn chỉ nghĩ đến quê nhà ở Giang Nam.

      Ở nơi thành thị này, thứ mà có được chỉ là hoang mang và sợ hãi.

      Sợ ngày tiền thuê nhà lại tăng, sợ cố gắng mất công việc, sợ học phí của em nộp đủ, sợ em hoặc mình ngã bệnh, đó là khoản chi phí quá đắt đỏ…

      Nhưng mà, hôm nay, bất quá cũng chỉ là chén cháo gan heo, sau đó lại giúp rửa chén chút, thế nhưng lại khiến dễ dàng nghĩ đến chữ ‘nhà’ này.

      Nhà, có phải là cảm giác vừa rồi lúc mệt chết , tựa vào bả vai của để ngủ? khắc kia, cảm giác được cho dù trời có sập xuống cũng chẳng sao.

      Nhà, có phải là lúc màn đêm buông xuống, trong phòng chỉ có ngọn đèn sáng mà còn có cả người đứng ở góc nào đó phát ra tiếng động rất ? Để biết được, thế giới này còn có người tồn tại cùng .

      Nhà, có phải là lúc bị ngã bệnh, có thể an ổn nằm xuống, có người lấy ly nước ấm giúp , sau đó lại nấu cho tô cháo, cần phải nghĩ tiếp chuyện ngày mai?

      ra , đối với , ý nghĩa của chữ nhà thực rất đơn giản.

      Nhưng mà, có thể nghĩ đến ngày mai sao? Có thể mặc kệ bản thân tiếp tục mơ hồ như vậy được sao?

      Tiếng nước chảy ngưng lại, tiếng bước chân lại gần.

      nghe thấy tiếng máy vi tính được mở ra. Máy tính của bị hỏng, vốn là hàng dùng bỏ của chị nào đấy ở văn phòng khoa, ngay cả việc bán cho chợ đồ cũ cũng ngại phiền toái nên chị ấy mới định vứt , được ôm về. Lúc đó, Hiểu Thần còn chưa có máy vi tính, bảo con bé mang đến trường học để dùng. Chẳng qua là, máy tính của người ta đều là mới tinh, laptop kia vừa vừa lại vừa nhanh, Hiểu Thần dùng được tháng lại ôm về, mặc dù ngoài miệng gì nhưng hiểu suy nghĩ của con bé, máy tính như vậy đặt trong phòng ngủ thà có còn hơn.

      Vì vậy, đành phải dùng đến số tiền tiết kiệm mà vất vả mới để dành được mua cho Hiểu Thần chiếc laptop, còn chiếc máy này vẫn ném lại đây. Hơn nữa, chủ cho thuê nhà cũng dễ chuyện, cho bắt thêm đường dây điện để lúc Hiểu Thần trở về dùng đến, mà cũng rất ít đụng chạm.

      vừa khởi động, tiếng tạp giống như tiếng của ống kim loại bị nổ kêu lên chói tai.

      nhíu mày lại.

      cảm thấy xấu hổ, “Cái này…Hơi cũ chút…Nếu Tả muốn lên mạng, ra có thể về nhà…”

      lời, ngồi xuống.

      thấy vẫn có phản ứng, tiếp tục khuyên nhủ: “ đấy, tốc độ internet ở đây rất chậm, máy tính lại hư, mỗi lần Hiểu Thần trở về lên mạng cũng rất dễ bị bênh tim. Vì sức khỏe của Tả, hay là…”

      nhướng mày, “ Hạ, có câu bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm*, cho dù là để con chó ăn cục xương, nó còn biết chạy vòng quanh mấy vòng dưới chân chúng ta sủa vài tiếng gâu gâu nữa đấy.”

      Ý của là gì? còn bằng con chó ?

      Được rồi… ngậm miệng…Xem có thể đợi được bao lâu, chắc là thể ở lại chỗ này qua đêm nhỉ?

      thuận tiện nghiêng người dựa xuống im lặng nghỉ ngơi, còn , đưa lưng về phía , chuyên chú lên mạng.

      Góc độ như vậy, có thể thoải mái thưởng thức bóng lưng của lại hồn nhiên
      Kinh thành tam thiếu chương 82

      Biết, có chút vui vẻ.

      Năm năm gặp, vai và lưng của rộng hơn nhiều, thân thể tất nhiên là khỏe mạnh. bất giác nghĩ lại cảm giác lúc đó tựa vào ngực , bảo bối của thực trưởng thành, trở thành người đàn ông thành thực, hoàn toàn có thể cho phụ nữ dựa vào. Chẳng trách có nhiều nữ minh tinh ngã vào lòng như vậy, chỉ riêng cái ngoại hình này cũng đủ khiến cho phụ nữ chết mê chết mệt rồi. lại cho chút kiêu ngạo, vì ...

      Hạ Vãn Lộ, mi bị thần kinh à! ấy cũng phải là ai đó, lên mặt làm cái gì! chép miệng.

      “Máy vi tính này, nên thay....” lại mở máy vi tính.

      thở dài hơi, sau đó, lại có tiếng đàn piano từ trong máy tính truyền tới.

      Cũng phải là ca khúc được phát từ mạng, mà là, biết dùng cái phần mềm gì để mở ra, chính là bài hát “ đóa hoa nhài xinh đẹp” kia, bài hát đầu tiên mà hát, vì .

      đóa hoa nhài xinh đẹp, đóa hoa nhài xinh đẹp, hương thơm mỹ lệ đầy cành vừa thơm vừa trắng khiến người ngợi khen....” vừa nghe, trong lòng theo đó mà cũng từ từ dịu lại. Thời gian lưu chuyển, giống như trở lại ngày trước, chính là cuộc sống xanh tươi và tốt đẹp ấy, nhìn thấy, ngồi trước dương cầm vì đàn bản nhạc, có lúc hòa cùng tiếng đàn nhàng hát, có lúc, lặng lẽ từ phía sau ôm chầm cổ , chờ lúc quay mặt lại hôn cái kêu. Cũng có lúc....có đôi khi...nụ hôn biến thành tai họa, tiếp theo đó phím đàn...bị ngổn ngang.

      Suy nghĩ đến thất thần, vừa mới hồi thần lại, nghe tiếng nhạc đổi, là ca khúc “Lộ gặp Thần An”

      Hạ hình như từng hát qua bài hát này”. bỗng nhiên .

      “À?” biết nên đáp lại thế nào,chỉ lắp bắp: “ có...chưa từng nghe qua...bất quá....rất êm tai....” biết, ngay lần đầu tiên gặp lại ở Ấm Hương, nhậncô. nha, vậy mà còn giả vờ say rượu? Lại còn ôm ấp người phụ nữ đó nghênh ngàng rời ?

      Là oán hận sao? Trong lòng , có lẽ hận, hiểu...

      phủ nhận, cũng muốn cãi cọ với , chỉ tiếp tục : “Bài hát này cũng phải ra mắt rồi. Ý định của tôi là tự mình giám chế, ra ambum, lấy ca khúc này làm bài hát chủ đề, cảm thấy ai hát chính thích hợp?”

      hát? Nên để ai hát chính đây?

      cảm thấy trong lòng đột nhiên trống rỗng, gượng cười: “Tôi hiểu lắm về nhạc, Kiều Á , ấy khá thích hợp”.

      Vừa xong, nhạc cũng ngừng. nhìn thấy vẻ mặt của , chỉ có thể nhìn thấy sống lưng của cứng.

      “Đề nghị tệ! Chẳng qua là tôi muốn dùng người mới”. xoay người lại, ánh mắt hề dao động.

      “Việc này...tôi càng hiểu...hình như công ty Tế Hạ gần đây có hoạt động tuyển chọn nhân tài phải? Nhất định có thể đào tạo ra được người mới xuất sắc, tôi nghĩ có người thích hợp”. cúi đầu, né tránh ánh mắt giống như tơ lụa của .

      mỉm cười, có chút giễu cợt: “ Hạ có vẻ rất để ý đến công ty của tôi?”

      lúng túng... sao lại để ý? Chỉ cần có liên quan đến Tế Hạ cho dù là biến động cũng rất ràng. cười gượng hai tiếng giải thích “ Người đàn ông độc thân cấp bậc kim cương của của Nam Phí giống như Tả đây, nhóm ý tá trong văn phòng khoa chúng tôi ngày nào cũng nhắc tới, tôi muốn biết cũng có khả năng!”

      “À? Vậy sao? Vậy...trong nhóm y tá này có bao gồm Hạ ?”. nhướng mày.

      “ha..ha..” ánh mắt của dời , hốt hoảng dám nhìn thẳng. “ Tả giỡn, tôi cũng chỉ là dân Bắc phiêu ***, ăn bữa trước còn phải tính toán bữa sau nữa, đâu có thừa tinh lực để ý đến những chuyện này.”

      tới trước mặt dừng lại, vạt áo thun sáng màu ở phía trước ràng bị dính ít dầu mỡ. Bộ quần áo này, coi như là bị phá hủy. Nghĩ tới Tả Tam Thiếu có hành vi gàn dở, tiêu sài hoang phí, lại thích sạch , trước kia chỉ cần có vài giọt thuốc bắn vào quần áo của lập tức chịu được mà quăng bỏ, tại có thể nhịn được khói dầu?

      Hơi thở của áp lại gần , tự chủ được lui lại về phía sau.

      Động tác này làm nổi giân, ngồi xuống, nắm bả vai . “Tôi là cọp sao? Sao cứ muốn tránh tôi mãi thế hả? Toàn thân dưới cũng bị tôi nhìn hết rồi, còn trốn được đâu?”

      *Bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm: ăn của người ta năng với người ta cũng mềm mỏng hơn, hưởng lợi từ người khác đến lúc cần cũng phải mở miệng tốt giúp người ta, nhận đồ từ người khác cũng phải giúp đỡ người ta lại.

      **Bắc phiêu: từ này được dùng phổ biến trong thế giới trẻ TQ dùng để chỉ những người ở tỉnh lẻ đến sinh sống và làm việc ở Bắc Kinh – Trung Quốc.
      Last edited: 26/12/14
      Chris, kabi_ng0koxy501 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :