CHƯƠNG 80 (TT)
Hạ Vãn Lộ cũng biết lái xe chở tới chỗ nào, nhưng vẫn thức thời tiếp tục thêm gì nữa.
Bầu khí ở trong xe khá ngột ngạt, đột nhiên có điện thoại gọi tới, là Tiêu Hàn gọi , đại khái là nhắc buổi tối trở về đại viện ăn cơm, bảo chở hai đứa từ khu vui chơi chạy thẳng về đại viện.
đáp ứng, quay đầu xe, chạy về hướng đại viện.
Đến đại viện, dĩ nhiên là thể cùng rồi, vì thế, thăm dò sắc mặt của , tốt nhất là thể chọc giận , giọng : “Cảm ơn …Để tôi xuống chỗ đầu đường phía trước là được rồi…Cảm ơn…”
lời nào, chỉ tiếp tục lái xe.
Rốt cuộc muốn làm gì? Chẳng lẽ muốn mang đến gặp người của nhà họ Tả? Việc này tuyệt đối thể…
“Ngại quá, xin hỏi có thể để tôi xuống xe được ?” lại hỏi.
Rốt cuộc cũng mở miệng: “Xuống chỗ đó biết trở về thế nào sao?”
“Biết…Biết…Tôi đáp xe điện ngầm hoặc là xe buýt, cũng có thể…”
hừ lạnh tiếng, tiếp tục trầm mặc.
“Hoặc là…Tôi có thể gọi điện thoại kêu bạn mình tới đón cũng được…” Sợ tìm được đường sao? vừa đề xuất giải pháp kia liền lập tức hiểu đây chỉ là giải pháp não tàn.
Sau khi nghe được giải pháp của , mặt của lập tức lên vẻ giễu cợt: “Hứa Tiểu Soái sao?”
Lại , quả hề nghĩ tới việc gọi cho Hứa Tiểu Soái, nhưng mà như vậy, đành nhận thôi, chỉ cần để xuống xe là được, “Ừ…Đúng vậy.”
Ngay lập tức, đám mây đen tích tụ mặt sắp biến thành trận giông bão, tốc độ xe vẫn chịu giảm chút nào.
biết mình lỡ lời nên lập tức ngậm miệng lại. Thôi, cứ mặc kệ , thích chết hay …
Cuối cùng, dừng xe ở cửa đại viện nhưng tiếp tục vào, chỉ gọi cú điện thoại: “Ông nội, cháu là Thần An, mọi người đến đại viên chưa? …Tốt quá, ông bảo Tiểu Bàn ra cửa đón Y Thần và Hạo Nhiên ạ…Vâng ạ, cháu tạm thời vào được…”
thở phào cái.
Mấy phút sau, cậu bé mập mạp chạy ra, Y Thần chỉ chỉ ngoài cửa xe: “ Tiểu Bàn tới rồi.”
biết, đây là con trai của cả Thần An – Tả Tiểu Bàn, lúc trước rời , cậu bé mới hơn tuổi, bây giờ lớn lên thành cậu bé mập mạp thế này rồi, ngũ quan cũng là thừa kế những ưu điểm của cha mẹ, trông rất đẹp trai. Người của nhà họ Tả ra đều là rồng giữa biển người*, bất kể là lớn hay .
Lúc xuống xe, Y Thần vẫn quên dặn dò Hạ Vãn Lộ: “ à, đừng quên, hôn cậu cái. Hôn nha…”
Đây là lần thứ mấy Y Thần bảo hôn rồi nhỉ, có thể đừng bắt làm cái chuyện mất mặt ấy được .
Hết lần này đến lần khác, Y Thần vẫn cố chấp như vậy, đáp ứng cũng chịu bỏ qua, ngừng hỏi tới: “ à, nhớ kỹ chưa? Nhớ kỹ chưa ạ?”
Tiểu tổ tông, mau xuống xe !
gật đầu lia lịa: “Nhớ nhớ!”
Y Thần lúc này mới hài lòng cùng trai xuống xe, Tả Tiểu Bàn mỗi tay dắt đứa vào đại viện.
tiếp tục lái xe, lao thẳng đến dưới lầu nhà .
“Cảm ơn ngài…” Lại rất thành khẩn lời cảm ơn lần nữa, sau đó chuẩn bị xuống xe.
Ai biết động tác của còn nhanh hơn, xuống xe trước, sau đó vòng lại đỡ .
đứng bên cửa xe, cười gượng: “Cảm ơn ngài đưa tôi về đến nhà.” Ý là cần phải lên nhà nữa chứ?
Nhưng mà, nghe rồi vẫn hiểu là sao? Khóa cửa xe, tiếp tục đỡ thắt lưng của nữa?
“ Tả, rất cảm ơn, tôi có thể tự lên được.” Muốn thế nào mới chịu thả ?
dừng bước lại, cúi đầu nhìn : “ muốn để tôi lên?”
Vẻ mặt của cười như cười trả lời: “Việc này… tiện lắm.”
“Trong nhà có đàn ông?”
nên là “Phải” hay “ phải…” mới chịu hết hi vọng đây? Cuối cùng có chút hơi tức giận, cau mày, “Rốt cuộc muốn thế nào mới chịu buông tha?”
Cánh tay của siết chặt, và dán lại càng gần, giọng của dừng lại đỉnh đầu: “Hay là…Suy nghĩ chút đề nghị của Y Thần.”
Đề nghị của Y Thần? Hôn cái?
Y Thần! Cháu rốt cuộc là tiểu thiên sứ hay là tiểu ác ma?
Ngẩng đầu lên, mỉm cười, như có như …
Ai… “Lên ”……thắng…Chị nguyền rủa ngươi, tất cả con riêng của ngươi chạy tới cửa đòi nợ, ngươi đủ tinh lực để ý tới chuyện vớ vẩn của chị rồi.
Vào cửa, đỡ vào trong phòng ngủ, đặt nằm xuống, sau đó tỉ mỉ đánh giá phòng của .
Đồng hồ báo thức đặt tủ đầu giường, đặt thời gian báo thức là năm giờ rưỡi, nhìn thấy chợt nhíu mày, hiển nhiên là ghét bỏ thời gian này quá sớm…Sau đó, ánh mắt lại rơi vào tấm ảnh bên cạnh chiếc đồng hồ báo thức, là ảnh của và Hiểu Thần chụp chung.
Cuối cùng, nhìn thấy ít bức tranh ___ nội dung của bức tranh lại có gì ngoài đôi mắt.
“Cái đó…Là bức vẽ rất kỳ quái, đúng ? người bạn tặng cho, cảm thấy rất có hàm xúc nên mới quyết định dán lên tường.” ấp úng giải thích.
quay người lại, lạnh lùng cười tiếng, cũng gì, xoay người bước ra khỏi phòng ngủ, sau đó, từ cửa chính vang lên tiếng đóng cửa. thở phảo nhõm, rốt cuộc cũng …
Last edited by a moderator: 7/7/17
Chris, kabi_ng0k và Sue ú thích bài này.