1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Kinh Thành Tam Thiếu: Ông Xã Gõ Cửa Lúc Nửa Đêm - Cát Tường Dạ (Full)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member VIP

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 66: Bệnh án



      Đó là bệnh án thế nào?

      Đến bây giờ vẫn chỉ là mảnh giấy trống , đó đến chữ cũng có.

      Sau khi nhập viện làm những cuộc kiểm tra thông thường, tất cả đều đính kèm trong đó, lật lật lại để kiểm tra, tất cả vẫn rất bình thường. Nhưng mà, báo cáo siêu dạ dày đâu? Căn bản là có! phải Kỷ Tử Ngang làm qua siêu dạ dày rồi ư?

      nhớ lại mọi chuyện từ lúc bắt đầu nhập viện tới nay, càng lúc càng cảm thấy rất khả nghi. Cứ nhất định là giường 18! Nhắc lại nhiều câu đối thoại quen thuộc! Thậm chí rất nhiều cảnh tượng đều giống với những tình huống của năm năm trước.

      nhớ tới nét mặt vô lại của lúc nhìn , bảo giúp xuỵt xuỵt.

      Chẳng lẽ đây chỉ là trùng hợp?

      cười khổ, đâu phải kẻ ngu.

      ra cũng từng nghĩ tới, chẳng qua là dám có hy vọng xa vời, chẳng phải sao? dám hy vọng xa vời nhớ mãi y tá thích ầm ĩ của năm năm trước, dám hy vọng xa vời vẫn nhớ đoạn tình oanh oanh liệt liệt cách đó nhiều năm, càng dám hy vọng xa vời đoạn nhạc đệm tình như thế mà khổ tâm diễn vở kịch.

      Cho nên, lựa chọn giả ngu.

      Nhưng mà, trong lòng còn có thế nào? Ngày thứ nhất nhập viện say đến lý trí hồ đồ nhưng rốt cuộc vẫn gọi tên tuổi của vị hôn thê.

      Say? Mi tâm của khẽ nhảy, bệnh cũng là giả, ai biết say hay chỉ giả say?

      Trong lòng hỗn loạn, bên tai lúc này đều là giọng của từ năm năm trước: Tiểu Lộ Heo Nhi, em phải nhớ, vĩnh viễn từ bỏ em, em cũng thể bỏ , bất luận là người mù hay là khỏe mạnh, bất luận vẫn có tiền bạc đầy xe hay chỉ còn lại hai bàn tay trắng, em đều được từ bỏ .

      Nhưng mà, rốt cuộc vẫn từ bỏ

      Nước mắt tự nhiên ầm ầm rơi xuống, rơi thẳng vào mấy tờ xét nghiệm vừa mới bị lật tung.

      “Hạ Hạ?” Chẳng biết từ lúc nào, Kỷ Tử Ngang tiến vào, nhìn thấy bẹnh án tay cũng đột nhiên ngẩn ra, “Cái này…”

      vội lau nước mắt, ngẩng đầu cười tiếng với Kỷ Tử Ngang. Kỷ Tử Ngang cũng hề dễ dàng, vì để cho người am hiểu y thuật như thể hoài nghi, lúc kê đơn thuốc cũng phải cố gắng để bị tóm được manh mối đấy.

      Đúng là hai người chuẩn bị công phu.

      Chỉ là, Thần An, vậy thế nào, thời gian cũng thể quay lại được trước kia!

      “Viện trưởng Kỷ, tôi muốn từ chức.” cũng muốn vạch trần, chỉ đem bệnh án nắm ở tay đặt xuống.

      ra , cũng bỏ được công việc này. Y tá chính là nghề mà thích. Hơn ba năm, cùng đồng nghiệp ở chung bệnh viện qua lại tệ, lại được bệnh nhân thích. Nhưng mà, tại chính là Hạ Hạ, còn là Hạ Vãn Lộ của trước đây, cũng thể nào quay lại trước đây tiếp tục làm Hạ Vãn Lộ.

      Kỷ Tử Ngang cũng hiểu xảy ra chuyện gì, vẻ mặt hơi lúng túng. Lại , Hạ Hạ ở lại chỗ này ba năm, thực biết cùng Thần An có quan hệ. Thần An người này, che giấu tâm cũng quá sâu.

      “Hay là vậy , Hạ Hạ, tôi cũng biết giai đoạn này rất vất vả, cố gắng làm tốt công việc của mình, còn thường xuyên giúp người khác trực ca cho nên muốn nghri ngơi thời gian là chuyện bình thường, tôi phê chuẩn cho nghỉ phép, lúc nào nghỉ ngơi đủ rồi lại quay lại làm, được ?” Nếu Hạ Hạ vì lý do đó mà từ chức, về công, cũng muốn bỏ qua y tá có chuyên môn giỏi, mà về tư, dù là Thần An hay Hứa Tiểu Soái cũng đánh bể đầu mất.

      gì nữa, cúi đầu yên lặng ra khỏi phòng làm việc của Kỷ Tử Ngang.

      cũng trở lại phòng bệnh để gặp người kia, càng vội vã về nhà. Khó có được thời gian nhàn rỗi, vào trạm xe điện ngầm, nhìn thấy tuyến nào liền đáp tuyến đó, nghĩ bây giờ cứ tùy tiện, sau đó xuống trạm nào đó cũng được.

      Vô tri vô giác, cuối cùng lại biết mình tới chỗ nào.

      Theo dòng người bước ra khỏi trạm xe điện ngầm mới phát , thế nhưng đến gần khu đại viện của ông nội Thần An.

      Năm ấy, khi mắt của nhìn thấy, hai người vẫn sống chung với ông nội ở chỗ này, nhớ ông nội cũng thích .

      giống như bị ma nhập bước đến gần đại viện. Xa xa, giữa bầu trời lơ lửng những bông hoa hòe bay phất phơ, vẫn như năm đó, thời điểm hoa hòe như tuyết là khoảng thời gian vui vẻ của .

      Những tháng ngày ấy sớm trôi xa, giống như những bông hoa hòe này cũng phải là của năm đó.

      đứng gần đại viện rất lâu, nhìn thấy có vài chiếc xe ra ra vào vào đại viện. kìm lòng được cũng suy đoán, có phải trong số đó cũng có chiếc là của nhà họ Tả? Cũng biết thân thể của ông cụ Tả có khỏe hay ? năm năm rồi được gặp.

      Cuối cùng, lại cảm thấy mình quá nực cười. Trong những chiếc xe qua lại kia đều là nhân vật ở mãi cao mà thể với tới, nhà họ Tả lại ở cao nhất trong đám người, người của Tả gia cũng đến lượt phải quan tâm rồi ư?

      có chút tự giễu rời bước , tiếp tục dọc theo con đường này, con đường này, cùng Thần An từng dạo bước qua rất nhiều lần. Mỗi buổi tối, dắt tay , tản bộ những con đường quanh đại viện, lúc nào cũng : “Năm chặt tay em, ngàn vạn lần được buông ra!”

      Lúc ấy, chỉ là đôi mắt của mà còn là chỗ dựa của , niềm tin của , cũng là tất cả của . Lúc nghe được câu của luôn siết chặt mười ngón tay , e ngại bị lạc trong đám người.

      Ngón tay nắm chặt thành quyền, lòng bàn tay trống , có cảm giác gì khác, được.

      cơn gió thổi qua, trong khí bay tới mùi khoai lang nướng. đột nhiên tỉnh táo lại, nhìn về phương hướng quen thuộc, quả nhiên nhìn thấy góc rẽ vẫn ở chỗ cũ, bà nội bán khoai lang nướng chính là ở chỗ này.

      tự nhiên kích động đến nỗi hốc mắt cũng nóng lên, nhấc chân chạy về phía bà nội ở.

      “Bà nội! Mua củ khoai lang nướng!” Giọng của vang dội, tha thiết.

      Bà lão ngẩng đầu lên, mặt lên nét vui mừng, “Ơ, bé! Lâu rồi thấy cháu đến đây.”

      “Đúng vậy! Bà nội, ngài còn nhớ cháu sao?” quá kinh ngạc, năm năm rồi đấy! Trí nhớ của bà nội vẫn tốt như vậy? Trong lòng cảm thấy ấm áp, đúng là có thứ thay đổi đấy thôi.

      “Dĩ nhiên là nhớ! Cục cưng của cháu đến cùng sao?” Bà nội cười hì hì hỏi, chọn củ ngon nhất mềm nhất cho , nóng hầm hập.

      hơi xấu hổ, cục cưng, cách xưng hô này

      Rất lâu rồi gọi tới.

      Lại , năm đó Thần An cũng thực buồn nôn. Vốn là nha, thời điểm ngọt ngào đến cách gọi buồn nôn như cục cưng cũng được, ấy thế mà lại thích được gọi cục cưng. Chẳng phải trong tình nam nữ, bé trai đều gọi bé là cục cưng sao? Đặt vào sao lại trái ngược hết!

      Bất quá, cục cưng cục cưng! ấy à, chính là đau lòng , , coi giống như báu vật trong trái tim mình mà quý trọng. Ai, là ai khiến trở nên mạnh mẽ như vậy đây.

      Khi đó, hai người bọn họ thường xuyên tản bộ tới đây dừng lại ăn vài củ khoai lang nướng, giọng của luôn tràn đầy sức sống và nhiệt liệt, “Bà nội, chọn cho cục cưng bé nhà cháu củ ngon nhất!”

      Sau đó, hai người ngồi xuống ngay tại ven đường, mỗi người miếng ăn hết củ khoai lang.

      nhàng bóc ra từng miếng từng miếng vỏ khoai lang, mùi thơm xen lẫn vào trong hơi nóng hừng hực được phả ra, khiến tầm mắt của mờ .

      bé, cháu trở về lúc nào? Lâu rồi gặp, đúng là hơi nhớ!” Bà nội vừa gặp lại nên cao hứng, cười đến nỗi nếp nhăn mặt cũng nở hoa rồi.

      Trở về? Là ý gì?

      trả lời vụng về: “A…Mới về thôi ạ…Bà nội, bà biết cháu rời sao?”

      “Sao lại biết? Còn phải cục cưng nhà cháu ư.”

      Thần An?

      ấy thế nào ạ?” Mọi người đều như vậy, thích cùng người khác chuyện người của mình, giống như loại tâm lý đem chuyện này trở thành an ủi. Lúc chuyện về tình cuồng nhiệt, con người tự nhiên cảm thấy kiêu ngạo và hạnh phúc; thuộc về mình cũng thích , đó chính là loại thỏa mãn.

      Bà nội cười ha ha, “Cậu ấy cháu ra nước ngoài học, chờ cháu trở lại dẫn cháu tới đây để mua khoai lang nướng.”

      “Ngài thường xuyên gặp ấy lắm ạ?” cắn ngụm khoai lang, vừa mềm vừa ngọt, giống như mùi vị trong trí nhớ của .

      “Đúng vậy!” Bà nội lại đưa cho mảnh giấy ăn, “Mấy năm cháu ở nước ngoài, cậu ấy vẫn thường dạo mình, mỗi lần đến chỗ ta đều mua củ khoai lang, tuần trước cũng tới. Đứa này, bà nhìn ra được, có thể là nghĩ tới cháu .”

      “Bà nội…” bị nghẹn, biết có phải là bởi vì bị ít khoai lang nướng mắc trong cổ họng ?

      “Ai, trở lại tốt rồi! Tuổi trẻ nha, phân phân hợp hợp, cái gì là tự do đương, việc này đáng lo. Ta còn nghĩ rằng hai đứa các cháu cũng chia tay rồi, nhưng cục cưng nhà cháu cháu trở lại, nhất định trở về. Nhìn thấy bộ dáng kia còn đau lòng hơn so với lúc trước mắt nhìn thấy.” Bà nội thở dài.

      cũng nhịn được mà hốc mắt hồng hồng, nước mắt chực rơi xuống. Sao có thể như vậy? phải rất xa hoa trụy lạc sao? phải hoa đào đóa đóa sao? phải sống trong đám trụy lạc sao? Tại sao phải để biết được mặt khác của chứ? tình nguyện để vô tình chút! tình nguyện để đem toàn bộ quá khứ bỏ quên .

      Tay bà nội có mùi vị của than.

      Đây là mùi vị mà thích nhất.

      Khi còn bé mùa đông đặc biệt lạnh, mùa đông ở phương nam và phương bắc cũng có nhiều khác biệt, rét lạnh, ẩm ướt, còn có hệ thống sưởi ấm. Cho nên, khi trời lạnh phải đốt than, mỗi khi than cháy, mùi thơm thuận theo tiếng nổ lốp bốp để thoát ra, đó chính là hơi thở ấm áp nhất giữa trời đông giá rét.

      Đó cũng là lý do tại sao trước kia lại thích mua khoai lang nướng ở chỗ bà nội, ở chỗ người khác cũng dùng than đá thậm chí lò nướng đại để nướng khoai lang, chỉ có bà nội vẫn dùng than. Bà , chỉ có dùng than để nướng khoai lang mới giữ lại hương vị đích thực, mà lại thích vây ở bên cạnh bếp than, người ta vẫn , bạn bè bạn bè, có lửa mới có bạn bè, vây quanh lửa, giống như vây ở bên cạnh người thân.

      Cho nên, khi ngón tay bà nội chạm xuống gò má hương vị của lửa than cũng theo đó mà len vào hơi thở, nước mắt lại trào ra.

      --- -------
      spoil: Rất nhiều bạn tự hỏi Như Ý là ai? , nhân vật này mình cũng biết nhận xét thế nào nhưng có thể khặng định, chị này có liên quan mật thiết với việc mẹ của nam9 đuổi nữ9 vào 5 năm trước. như vậy cũng phải chị là nữ phụ độc ác vì chị này bị nam9 cho "de" ngay từ đầu, chỉ có tình cảm đơn phương cố chấp mà thôi. Tuy là cuối truyện cũng hơi tội chị chút nhưng tóm lại m vẫn thik nổi chị này. Còn nhân vật mình ghét nhất truyện, các bạn đoán là ai???
      Chris, kabi_ng0kSue ú thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member VIP

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 67: Cuộc viếng thăm lúc nửa đêm




      chảy nước mắt gật đầu: “Vâng ạ! nữa! Tốt nghiệp rồi!”

      “Vậy tốt! Bảo bối cũng độc quá lâu rồi.”

      độc?

      Trong đầu lướt qua hình ảnh lâu trước đây khi đứng bên cửa sổ dưới ánh trăng. Khi đó độc, nhưng tại nghiệp thành công, được mọi người ủng hộ rất rầm rộ, oanh oanh yến yến, còn độc nữa sao?

      “Bà nội, ấy ấy độc sao?” quên mất cả việc ăn khoai lang nướng, nước mắt trong suốt nhìn về phía bà cụ, ở nơi nào đó trong lòng lại trướng đau.

      …Nhưng ta có thể nhìn ra được. Ta có thể nhìn ra được ai độc. bé, cháu biết tại sao ta cứ nhất định ở lại chỗ này bán khoai lang nướng ? ra người trong nhà đều muốn ta làm việc này, quá vất vả lại đáng, nhưng mà ta thích.Đứa con trưởng thành có gia đình riêng của mình, bạn già lại còn nữa, mình ta ở nhà từ sáng tới tối, cuộc sống cứ như vậy trôi qua? Mà ở đây dù sao cũng có chuyện để làm qua ngày, hơn nữa phần lớn khách hàng đều là khách quen nhiều năm, giống như các con vậy, ba ngày bốn bữa lại tới đây mua củ khoai lang, vừa ăn vừa tán gẫu, trong lòng mới bị trống rỗng. Cục cưng nhà con ấy, vẫn đến đây tán gẫu với ta.”

      “Vậy ạ? ấy những gì ạ?” cũng tán gẫu với người ta? Chuyện lạ có à nha, đúng là kẻ có tính cách khó hiểu thối tha!

      về cháu!” Bà cụ cười , “Lần nào cũng chuyện về cháu, cậu ấy hỏi ta dáng dấp của cháu thế nào, có phải vừa xấu vừa mập, lại là nhóc đen ngòm.”

      Môi của cong lên đầy mất hứng, “ ta mới xấu xí! ta mới đen ngòm! Cả nhà ta vừa xấu xí vừa đen ngòm!”

      “Ha ha ha!” Bà cụ bị câu của chọc cười, “ bé ngốc! Thế này mới tốt nhỉ, cho dù cháu vừa xấu xí lại vừa đen, cậu ấy cũng nhớ thương mỗi ngày, là tốt.”

      Đúng vậy…Được người khác nhớ đến quả rất tốt, tốt…Chỉ là, người nhớ đến là Hạ Vãn Lộ, mà giờ là Hạ Hạ rồi.

      bé, lần tới nhớ dẫn bảo bối thích chiếm tiện nghi của cháu cùng , rất lâu rồi thấy hai đứa cùng nhau tản bộ, nhìn thấy đúng là đôi trời sinh!” Bà cụ lại .

      Cùng nhau? Còn có lúc được như vậy sao?

      cười khổ, lại nỡ từ chối bà cụ, “Được ạ, về sau cháu thường xuyên đến đây tán gẫu với bà.”

      Điều có thể cam kết chỉ có vậy thôi. thể tiếp tục nắm chặt tay nhau giống như trước đây được nữa, cũng thể nghênh ngang dắt dạo xung quanh để khoe khoang đây là bảo bối của mình.

      “Bà nội, cho cháu mua thêm mấy củ khoai lang nướng mang về.” đứng dậy, hôm nay thu hoạch được rất nhiều rồi.

      “Mang về cho bảo bối sao?” Bà cụ hỏi lại, chọn cho hai gói lớn.

      biết trả lời thế nào, ngập ngừng bào: “Vâng…Đúng ạ.”

      “Ta biết ngay mà, cầm !” Đem túi giấy còn nóng hầm hập nhét vào tay .

      “Bà nội! Bao nhiêu tiền ạ?” đưa tay móc lấy vì tiền.

      bé ngốc, lấy tiền! Bà nội mời khách!” die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on

      “Như vậy sao được!” cũng biết rốt cuộc là bao nhiêu, móc ra 20 tệ.

      Bà cụ tay giữ lại tay , “ bé, bà nội mời khách là mời khách! Quen biết nhiều năm như vậy, ăn có vài củ khoai lang nướng cũng phải thu tiền? Coi bà nội vừa thấy tiền sáng mắt sao? cho cháu biết, cháu trở lại rồi bà nội rất vui, cùng với bảo bối nhà cháu sống vui vẻ qua ngày, có rãnh rỗi tản bộ tới đây chào hỏi cụ già ta tiếng, gọi ta tiếng bà nội còn khiến ta vui vẻ hơn bấy nhiêu tiền. Biết ?”

      Lời của bà cụ khiến cho lòng cảm thấy chua xót. Tiền này dù thế nào cũng thể xuất ra, chỉ đành gật đầu cái, đem khoai lang nướng cất rồi lời từ biệt.

      Sau đó, tìm trạm xe lửa gần đó, đáp xe điện ngầm để về nhà.

      Lần này nghỉ ngơi, liền ngủ tới lúc trời đen kịt.

      Chất lượng giấc ngủ vẫn tốt nhưng lại muốn nằm mãi ở giường, cơm trưa cơm tối cũng ăn, mơ mơ màng màng ngủ thẳng tới buổi tối.

      biết bây giờ là mấy giờ, chỉ có cảm giác toàn thân bị bao phủ bởi mảnh đen tối. theo thói quen muốn vươn tay lấy điện thoại tủ đầu giường để xem mấy giờ nhưng sờ soạng mãi vẫn tìm được, lúc này mới chợt nhớ đến điện thoại di động nằm ở chỗ Sa Lâm.

      dứt khoát bỏ qua ý tưởng muốn biết thời gian, dù sao cũng được nghỉ phép, có nằm giường đến quên trời đất cũng chẳng có việc gì. Vì vậy, trong bóng tối, tiếp tục giấc ngủ dài.

      giấc này, lại ngủ được rất sâu, ngủ được rất say, cũng biết ngủ đến mấy giờ mới bị hồi tiếng chuông gọi cửa thức tỉnh.

      “Ai vậy nhỉ?” mở đèn, mơ mơ màng màng giọng hỏi thầm, xuống giường, trong lòng thầm nghĩ chẳng lẽ lại là Hiểu Thần? Người có thể tới đây cũng chỉ có Hiểu Thần thôi.

      Đến cửa, ghé vào mắt mèo để nhìn ra ngoài, trong hành lang cũng bật đèn, bên ngoài tối đen như mực nên càng nhìn thấy được gì, trong khi đó, tiếng chuông cửa vẫn tiếp tục vang.

      có chút sợ run, các loại vụ án đột nhập vào phòng rồi giết người liên tục lướt qua trong đầu , dám mở cửa, cũng biết phải làm thế nào, rồi có nên gọi điện báo cảnh sát ?

      Trong lúc do dự, giữa tiếng chuông cửa ầm ĩ lại có thêm giọng : “Mở cửa! Là tôi!”

      Căn phòng này vốn dĩ cách cũng tốt, nửa đêm yên tĩnh như vậy, giọng của người này có thể phân biệt ràng, chính là…Tả Thần An.?

      Sao lại tìm được tới chỗ này? Sao biết được địa chỉ nhà ở chỗ này?

      nhất thời hoảng loạn, vẫn dám mở cửa ra, chỉ dựa lưng vào cánh cửa phòng, trái tim đập thình thịch.

      “Tôi biết tỉnh! muốn mở cửa phải ? Được, tôi vẫn cứ nhấn chuông cửa, đem tất cả mọi người trong tòa nhà này, thậm chí cả con đường này đánh thức, để xem có mở !”

      Buồn cười! Có loại vô lại như vậy sao? Có loại bá đạo như vậy sao?

      gấp đến độ đứng dậm chân tại chỗ, nhưng mà, cửa này ngàn vạn lần vẫn thể mở, chẳng phải sao?

      Còn , quả nhiên được làm được, tiếng chuông cửa vẫn vang dứt.

      thậm chí nghe được cửa hàng xóm mở ra. Đối diện là đôi vợ chồng họ Trần, người mở cửa chính là Trần, giọng mang theo mùi thuốc súng, “Ai vậy! Lớn như vậy nửa đêm còn phá hỏng giấc ngủ của người ta?”

      trả lời thế nào?

      xin lỗi, bạn của tôi tức giận nên mới chịu mở cửa, tôi lại quên mang chìa khóa.”

      “Ơ? Tiểu Hạ có bạn trai rồi? Chúng tôi cũng biết, ha ha …”

      nhịn nổi nữa, ầm tiếng kéo cửa ra, xanh mặt.

      Trần thấy thế vội vàng khuyên nhủ hai người bọn họ, , chính xác là khuyên nhủ , “Tiểu Hạ, người trẻ tuổi có gây gổ đóng cửa bảo nhau, hơn nửa đêm thế này, ảnh hưởng đến mọi người là tốt.”

      Đây được coi là cái gì?

      ép mình bỏ xuống vẻ mặt căng thẳng, nặn ra nụ cười, “ xin lỗi, Trần, sau này có chuyện này nữa.”

      Ngược lại, Tả Thần An nhướng nhướng mày, nghênh ngang bước vào trong phòng.

      nhìn theo bóng lưng của , đóng cửa lại, sắc mặt trở nên lạnh lùng, “ Tả, phải đến nhầm chỗ rồi chứ?”

      tiếp tục ngồi xuống ghế sa lon nhà , thân thể ngã về phía sau, bộ dáng của quan lớn, “Rót cho tôi ly nước.”

      có!” cứng rắn cự tuyệt.

      “Có cái gì cho cái đó.”

      “Nước máy có uống được ?”

      Hai mắt của nheo lại, ánh mắt ở dưới ánh đèn càng thêm rạng rỡ, cũng tiếp tục chuyện, chỉ nhìn chằm chằm.

      vội vàng thức dậy nên lúc này vẫn còn mặc váy ngủ, làn váy cao đến gối lộ ra bắp chân tròn trắng nõn, tóc đen rũ xuống, da thịt trắng như tuyết, gương mặt vừa tỉnh ngủ cũng ửng hồng như phấn nộn, quyến rũ động lòng người.

      bị nhìn đến mức chân tay cũng luống cuống, lấy tay vuốt vuốt lại mái tóc dài của mình, thuận tay lấy được bộ y phục khoác thêm vào, cúi đầu : “Ngài Tả, ngài nên về , hoàn cảnh ở đây có chút tồi tàn, ghế sa lon ngài ngồi đó cũng từng có chuột có gián bò qua bò lại, nước uống cũng có, ngài muốn uống gì cứ về nhà thôi, hoặc là quán ăn đêm ở bên ngoài chắc vẫn còn mở. Ngài xuất thân cao quý, thân phận hiển hách, nơi bé chật hẹp này của tôi thích hợp để ngài ở lại lâu.”

      Ánh mắt đảo quanh tìm kiếm khắp gian phòng lượt, kiên nhẫn nghe xong, sau đó ánh ngưng trọng nhìn , “Tại sao lại tôi giàu sang quyền quý nữa nhỉ?”

      Nhớ tới việc bị đùa giỡn trước đó, mặt càng đỏ hơn, quẫn bách : “Ngài Tả, ngài cũng đừng đùa giỡn với tôi nữa…Ngài nên vè thôi…Trị an ở khu này cũng được tốt lắm, nếu muộn quá chỉ sợ người có tiền như ngài vẫn mình ở đường an toàn.”

      vẫn như cũ đợi xong, sau đó làm như suy nghĩ, “Từ câu của tôi thấy được hai vấn đề. Thứ nhất, ám hiệu cho tôi giúp mua căn phòng ở khu vực tốt hơn, có con chuột con gián bò ra ngoài, trị an cũng tốt. Thứ hai, tối nay vì tôi có tiền nên phải ngủ lại nơi này, bởi vì bây giờ quá nửa đêm.”

      Câu của lại có ý nghĩa sâu xa như vậy?

      hết nổi, “Ngài Tả, rốt cuộc ngài muốn làm gì? Tôi với ngài cũng quen biết, tôi có thể kiện ngài tự tiện xông vào nhà dân.”

      đứng lên, cười như cười : “ đúng là đề phòng quá nhiều! Còn tự tiện xông vào nhà dân? Được, kiện , bây giờ trực tiếp gọi 110 hay là để ngày mai mới nộp đơn kiện?”

      “Tôi…” Đối mặt với thế này, hết cách, bất đắc dĩ gật đầu cái, “Được! thích sống ở đây cứ việc tiếp tục! Tôi , được chưa?”

      như vậy quả giống , ràng là phòng ốc của mà.

      Nhưng, động tác của còn nhanh hơn nhiều. mới bước bước , lập tức chặn trước mặt , thể nghi ngờ, chỉ cần tiếp tục bước thêm bước nhất định dùng tay túm chặt thắt lưng .

      thở dài, phải là Thần An bảo bối để mặc bắt nạt lúc trước nữa rồi. hồi phục sức khỏe, rèn luyện cho mình có thân thể mạnh mẽ, tạo ra nghiệp thành công, tại hoàn toàn có năng lực để bắt nạt bất cứ lúc nào.
      Chris, kabi_ng0kSue ú thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member VIP

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 68: Ký hiệu




      biết tại sao tối nay thần kinh của lại bình thường mà chạy tới chỗ này, chẳng lẽ là vì biết đoán được giả bệnh sao? Chắc chắn là như vậy rồi, Kỷ Tử Ngang nhất định cho biết ngay. Nhưng mà, còn chưa chấn vấn tại sao lại giả vờ bệnh tật để lừa gạt , lấy quyền gì tới đây để chất vấn ?

      Tả! Cầu xin ! Tôi đúng là y tá, nhưng y tá cũng là người, cũng muốn được nghỉ ngơi, tôi phải là máy móc. Chăm sóc nhiều ngày, tôi mệt mỏi muốn chết, viện trưởng Kỷ cũng phê chuẩn để tôi nghỉ phép rồi, để yên cho tôi nghỉ ngơi chút .” Giọng điệu của rất thành khẩn, như vậy có được coi là cầu xin ?

      khí nhất thời yên lặng, sau đó, giọng trầm tình của lại cất lên: “Chăm sóc tôi mệt lắm sao? Mệt đến chết sao? Cho nên, liền chạy trốn, có phải ?”

      đột nhiên ngẩng đầu lên, gì đây? về chuyện hôm nay, hay là chuyện của năm năm trước?

      “Tôi… hiểu gì…Tôi chỉ là…Nghỉ phép mà thôi…Hơn nữa tôi là y tá…Chăm sóc là phải như vậy.” cà lăm, lại vờ như biết gì.

      biết là ai rồi…

      Nếu năm chắc được trăm phần trăm cũng chỉ là nghi ngờ vô căn cứ.

      Nhưng mà, nếu ra, cũng thừa nhận, , phải là, dù có phát ra tuyệt đối cũng thừa nhận, đánh chết cũng thừa nhận.

      thể thừa nhận được.

      Ánh mắt của vốn mềm mại sau khi nghe được lời của lập tức trở nên nguội lạnh, “Nghe hiểu sao?”

      hơi chột dạ, “Đúng vậy…Nghe hiểu.”

      Ánh mắt của lập tức rơi vào mấy củ khoai lang nướng đặt khay trà, “ có gì ăn, vậy những thứ này là cái gì?”

      “Cái này…Là người bạn tặng cho tôi… phải là thứ mà những người có tiền như các có thể ăn được.” bị ánh mắt hung hãn của dọa sợ, tự chủ mà lùi về sai hai bước.

      “Bạn bè thế nào? Nếu tôi nhớ lầm, túi khoai lang này là của bà cụ bán ở gần đại viện bên kia.” cũng theo bước lại gần hai bước.

      “… quản quá nhiều rồi! Chúng ta lại quen biết.” bất mãn đáp lại, chết vẫn còn cố cãi.

      chọt cười lạnh, ánh mắt rét lạnh thấu xương, “ quen biết? Chúng ta quen biết? nhìn cũng nhìn rồi, sờ cũng sờ rồi lại quen biết? Muốn thế nào mới được coi là quen thuộc, !”

      Tả…Tôi là y tá…Chuyện chăm sóc ở bệnh viện là là cầu…Hơn nữa, trong mắt y tá chúng tôi, dù có nhìn thấy cũng chỉ là vì phải giúp đỡ bệnh nhân, suy nghĩ của làm ơn trong sạch chút.” tiếp tục giả ngu.

      cực kỳ tức giận, từ vẻ mặt cứng ngắc của thậm chí có thể nhận ra cắn chặt quai hàm. đứng trước mặt , từ cao nhìn xuống, “ đừng có ép tôi!”

      ràng mới là người ép tôi. khóc ra nước mắt.

      Đột nhiên lại nghe được câu làm thiếu chút nữa bạo phát, “Cởi quần áo!”

      hoàn toàn bị dọa sợ, theo bản năng nắm chặt cổ áo của mình, bảo vệ bản thân, ánh mắt hoảng sợ nhìn , rốt cuộc muốn làm cái gì?

      Thấy bộ dáng của như vậy, đôi mắt của trở nên sắc bén, lóe ra tia khác thường, tiếp tục bước đến gần bước, sau đó, đột nhiên đưa tay sờ soạng sau gáy của , kéo cái ôm trọn vào trong ngực.

      chỉ cảm thấy có sức lực rất lớn kéo ập tới lồng ngực của , còn chưa biết xảy ra chuyện gì môi bị ngăn lại.

      ôm quá chặt, chặt đến nỗi muốn động tí cũng được.

      Nụ hôn của vừa ngang ngược vừa mang theo bá đạo, cánh môi khô khốc chậm chạp cọ xát ở môi , thậm chí làm cảm thấy đau đớn. Râu của lại cọ xát qua lại da mặt khiến vừa nóng vừa đau, chân mày cũng nhíu chặt.

      thể thoát ra được, cũng động đậy được, toàn thân của cứng đờ mặc hết ôm rồi lại hôn. Loại cảm giác này quen thuộc mà cũng cực kỳ xa lạ, quen thuộc là bởi vì hơi thở của giống hệt hơi thở xâm nhập vào trong cốt tủy của từ năm năm trước, gợi lên kí ức xa xôi, từ từ, từng chút từng chút lên lại; mà xa lạ, là bởi vì thô bạo của , chưa bao giờ trải nghiệm qua thô bạo như vậy, trong trí nhớ của chính là người đàn ông rất đỗi dịu dàng.

      Như bây giờ, căn bản phải là hôn mà là cắn nuốt, là cắn nuốt…

      dường như muốn đem cắn xuống từng ngụm, sau đó nuốt vào trong bụng mình. Thỉnh thoảng, hàm răng của miết qua cánh môi của , vừa đau vừa nóng.

      lên tiếng, để mặc cắn, để mặc hôn. Cho đến khi nụ hôn của rời khỏi môi , từ từ di chuyển xuống dưới, rơi vào càn cổ , vẫn ngậm nuốt, gặm cắn như vậy. Cho đến khi bàn tay của ở sau gáy bắt đầu từ từ hoạt động, vuốt ve, mới bắt đầu kinh hãi, dùng sức đẩy ra.d♡iễn‿đàn‿l♡ê‿quý‿đ♡ôn

      , thể để sờ đến cái sẹo đó!

      Giọng thanh đạm vào năm năm trước của lại vang vọng cách nét trong đầu , “ vết sẹo này…Coi như đó là ký hiệu.”

      Hôm đó tự nhiên như vậy, tại thành rồi sao? Vết sẹo này thực có thể trở thành chứng cứ.


      “Buông tôi ra! Cái kẻ lưu manh này!” đẩy ra được, lại bắt đầu lớn giọng năng lộn xộn.

      Tay của chạm đến vết sẹo, ngón tay chà xát vuốt ve qua lại ở chỗ đó, thậm chí còn có thể cảm nhận được nhiệt độ từ ngón tay cọ xát của , mà tay kia của lại ôm chặt hơn, nụ hôn cũng dời lại môi, lúc đầu có hơi thô bạo, sau đó chuyển sang dịu dàng.

      dịu dàng của chính là thuốc độc mà thể nào kháng cự được.

      quen thuộc này, cảm giác mơ mơ màng màng dần bao phủ , mặc dù đáp lại nụ hôn của nhưng cũng hề chống cự nữa, thân thể cứng ngắc cũng từ từ buông lỏng, mềm nhũn lại trong ngực .

      đủ hơi sức để đứng thẳng nữa, cùng rơi xuống chiếc ghế sô pha mềm mại, hơi thở nóng rực của phả lên cổ , cánh tay ôm chặt cơ thể , cảm thấy xương sườn của cũng muốn bị gãy rồi nhưng vẫn thể lên tiếng. Có lẽ, chính cũng ý thức được, trong tiềm thức của ra cũng hy vọng có thể được cùng gắn bó chặt chẽ như vậy.

      “Em biết cuộc sống của trải qua thế nào ? Em biết nhớ em nhiều thế nào ?” Giọng rầu rĩ lại hơi nghẹn ngào của truyền tới từ cổ .

      kinh ngạc, giống như gặp phải sét đánh, hồi lâu mới kịp phản ứng lại, há hốc mồm, “ Tả, phải nhận nhầm người chứ? Tôi phải là Như Ý.”
      Chris, kabi_ng0kSue ú thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member VIP

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 68: Ký hiệu (tiếp)



      Có thể hai chữ “Như Ý” này kích thích được , khiến lập tức ngẩng đầu lên. biết có phải mình bị hoa mắt , trong giây ngắn ngủi, nhìn thấy trong mắt của có gì đó long lanh giống như là nước mắt khẽ chớp động.

      Giờ khắc này, bi thương?

      rất muốn được giống như ngày trước, đưa tay bưng lấy mặt như nâng lên vạt quý ưu thương. Nhưng mà, dám, cũng thể làm, chỉ có thể buông tay nắm chặt quả đấm của mình.

      Ánh sáng long lanh trong mắt của thoáng chốc còn đâu nữa, chỉ thấy hốc mắt hơi ửng đỏ, giọng tràn đầy giễu cợt: “Nhận nhầm người? Được lắm, nhận nhầm người…”

      đứng dậy, lại kéo lên, lập tức nắm lấy cổ áo khoác của cởi xuống từ phía sau, áo khoác nhanh chóng được cởi ra, chỉ còn dư lại chiếc áo ngủ mỏng manh dính người. theo bản năng che lại cổ áo, lại bị kéo tay bỏ ra, cũng cần cởi mà trực tiếp nắm lấy cổ áo của cái, áo ngủ lập tức rách ra, mắc lại người, thấy được ở bên trong cũng mặc gì.

      Trong nháy mắt mặt đỏ ửng, đôi tay lần lượt đưa lên che lại vị trí quan trọng ở trước ngực, vừa thẹn vừa cáu: “Rốt cuộc muốn làm gì? Thế này tôi có chứng cứ kiện tội khiếm nhã rồi.”

      sớm bị chọc giận, nghe được lời của càng thêm tức giận, “Kiện tôi tội khiếm nhã? Năm năm trước bị người ta khiếm nhã tôi biết tìm ai để kiện đây?”

      tay che ngực tay kéo lại áo ngủ mới bị xé, “Tôi… hiểu gì...”

      “Vẫn hiểu sao? Vẫn hiểu sao?” dường như nổi cơn thịnh nộ, hất tóc của , dùng sức đem đầu nhấn về phía trước cái, cả tấm lưng trơn bóng bại lộ trước mặt .

      Ở giữa phần cổ và phần lưng có vết sẹo chói mắt.

      Lần đầu tiên chính mắt nhìn thấy được vết sẹo này, lại giật mình như vậy.

      xoay người lại, cúi đầu hôn xuống, “Vẫn hiểu phải ? Còn dám giả bộ với tôi phải ? cho tôi biết, vết sẹo này sao lại có được?”

      Miệng lưỡi khô khốc mà ấm áp hôn lên vết sẹo của , chính xác nhầm, cần phải giống như trước đây, muốn hôn lên vết sẹo của cũng phải vuốt ve sờ thử. Bất luận là hôn thế nào cũng làm hỏng mất.

      Cảm giác tê tê dại dại này, từ ngực bò lên, mỗi lúc cao hơn. cắn cắn cánh môi, ngẩng đầu lên, cưỡng ép thân thể của mình chống lại cảm giác này, tiếp tục chống lại kịch liệt tới cùng, “Cái đó à…Khi còn bé…Bị gạch đập vào…Vài chục năm rồi…Tôi cũng quên mất…”

      Nụ hôn của đột nhiên dừng lại.

      Tay của cũng buông lỏng cánh tay của .

      giống như con búp bê, lại bị lật lại đối mặt với mình, đem áo khoác ném lại người để ngăn trở cảnh xuân bị lộ.

      Sắc mặt của giống như mây đen cuồn cuộn, “Gạch đập vào? Sao đập hư đầu óc của luôn?”

      lại trở về là Tả tam thiếu tính tình thối tha, hơn nửa đêm còn giận dữ rống .

      để mặc rống, chỉ cần rống xong rồi rời , rời khỏi phòng này, rời khỏi cuộc sống của .

      dùng ngón tay nắm chặt cằm của , ép nhìn thẳng , “Năm năm rồi! Tôi thể giải thích được rốt cuộc là tại sao? phải dù cho khỏe mạnh hay bệnh tật, giàu sang hay nghèo khó cũng rời sao? nghĩ tới, năm năm sau, cho đến tận bây giờ tôi càng hiểu . tại, mắt của tôi cũng bị mù, lại giàu sang quyền quý, chẳng lẽ còn hài lòng? Hay là, chỉ có tôi còn nghĩ đến cuộc sống ở năm năm trước, mà cái người xấu xa này quên hết mọi chuyện?”

      nhắc lại cái từ ‘giàu sang quyền quý’ này lần nữa, nhưng mà, buồn cười chút nào, đấy!

      nghe tiếng nước mắt của mình chảy ngược trong lòng. đau đớn này giống như cắt, nhưng chỉ là ở trong lòng, đối diện với , lại bình tĩnh như nước, “ tả, tôi hiểu gì, nhận nhầm người…”

      “Nhận nhầm người?” lại cười khổ, ánh mắt quét qua nửa người trần trụi của , “Tôi nhận nhầm người sao? Hạ đúng là khiến tôi mở rộng tầm mắt, chắc là có thể tùy tiện để cho người khác tới gần rồi lại tùy tiện để cho người ta cởi quần áo?”

      Môi giật giật, giải thích gì. Có lẽ, im lặng là câu trả lời tốt nhất.

      Đối mặt với bướng bỉnh và ngoan cố của , rốt cuộc buông lỏng bàn tay, chiếc cằm của hơi nhọn lên, dấu tay ửng đỏ.

      Rốt cuộc cũng phải đầu hàng, lựa chọn từ bỏ, đứng lên, hơi nản lòng gật gật đầu, “Được…Nhận nhầm người… xin lỗi…Nhận nhầm người… Hạ, tôi chỉ tới đây để trả di động lại cho …Hẹn gặp lại.”

      đặt di động của xuống, cất bước rời , chiếc áo khoác lướt qua mặt mang theo hơi thở của , sợi bông vải của áo khoác quét qua mặt, ràng rất rất mềm nhưng lại cảm thấy rất đau, đau tận trong lòng.

      Cửa bị mở ra rồi đóng lại cách nặng nề. Bên ngoài vọng lại tiếng bước chân của từng bước xuống lầu, từ từ xa dần, trong đêm tối tĩnh mịch càng thêm có vẻ đơn.

      Tự dưng, lại nhớ tới câu hôm nay của bà cụ: rât độc…

      Trong nháy mắt, nước mắt của rớt xuống như mưa.

      Ban đêm, trời đột nhiên trở lạnh, co rúc, vùi mình vào góc ghế sa lon. Đây là thói quen của . Mùa đông ở phương nam, buổi tối ngủ lạnh tới mức chân cũng dám duỗi thẳng nên chỉ có thể cuộn tròn, cứ như làm vậy mới có thể giữ lại độ ấm cơ thể của mình để cho cái lạnh thấu xương ở bên ngoài hút mất . Lâu dần, dưỡng thành thói quen, lúc cảm thấy lạnh lẽo tự động cuộn tròn cơ thể lại.

      Sau này có Thần An, có tình , có lần đầu tiên của bọn họ, thậm chí còn rất nhiều lần sau đó, có ấm áp, cần lo lắng lúc duỗi chân ra chạm phải hơi lạnh ở bên ngoài. Thể chất của là tính hàn, cũng vậy, nhưng lúc hai người dựa vào nhau lại chỉ có ấm áp.

      Nhưng mà, thực tàn nhẫn cho biết, loại ấm áp này thể mê luyến, nếu , ngày kia bị mất cảm nhận được cái lạnh còn tàn khốc hơn cả trước kia. Giống như giờ, ràng là mùa hoa hòe rụng, sao lại cảm thấy lạnh đến nỗi trái tim của cũng băng giá?

      kéo kéo chiếc chăn mỏng ở ghế sa lon, bọc lại cơ thể của mình, mãi cho đến khi trời sáng, tiếng đồng hồ báo thức của chiếc điện thoại di động vang lên.

      máy móc đem điện thoại di động cầm lên, tắt chuông báo thức. Người làm còn phải đặt báo thức làm gì?

      Nhưng, lúc vô tình nhìn lướt qua màn hình di động của mình đột nhiên chấn động, màn hình chờ di động của bị đổi từ lúc nào? Đổi thành hình của Tả Thần An. Trong hình đó, dường như muốn điều gì, khẩu được phát ra, lấy tay sờ lên màn hình, lật tới tấm thứ hai, lại là hình của , vẫn điều gì đó, nhưng mà khẩu lúc này đổi. Tất cả bốn tấm đều như vậy, khẩu ở mỗi tấm cũng khác nhau.

      Trong lòng khẽ động, mở danh bạ điện thoại ra. Vô cùng bắt mắt, trong nhóm danh bạ với chữ cái B có thêm dãy số mới, chủ nhân của dãy số được lưu với cái tên là ‘Bảo bối’.
      Chris, kabi_ng0kSue ú thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member VIP

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 69: 1399 và 1499


      Ngón tay đặt nút ‘xóa bỏ’ ngừng lại hồi lâu chỉ cần nhấn xuống là cái tên này, dãy số này tồn tại nữa. Nhưng mà, xuống tay được…

      sợ hãi phát , số điện thoại của vẫn là số của năm năm trước.

      số người, có loại tín ngưỡng suốt đời được gọi là cố chấp.

      Giống như có tính thích sạch , chỉ mặc quần lót màu trắng, ngay cả khi mắt nhìn thấy cũng nhất định phải như vậy.

      Được rồi, thừa nhận, cái ví dụ này được thích hợp cho lắm. Nhưng mà, những đoạn đối thoại kia lại ngừng xuất bên tai .

      “Thần An! Đổi lại số điện thoại ! Đây là cặp số tình nhân, đuôi là 1399 và 1499…Thôi, đắt quá!”

      “Đổi! Lấy thẻ trong ví của , muốn quẹt bao nhiêu cũng được!”

      “Có ?”

      ! đời, kiếp, chúng ta phải dùng số này cả đời, ai được đổi.”

      nắm chặt điện thoại di động, từng giọt từng giọt nước mắt chảy ra, rơi xuống màn hình điện thoại.

      cũng phải là người ham thích hư vinh, khi ở chung với cũng chưa bao giờ ra bất cứ cầu nào, quần áo, mỹ phẩm, đồ trang sức của các nhãn hiệu nổi tiếng lại càng nghĩ tới. Chỉ duy nhất lần trở nên tùy hứng, thích dãy số này, cũng là lần tiêu phí xa xỉ nhất trong khoảng thời gian ngắn ngủi hai người nhau. xa xỉ cũng phải bởi vì giá trị đắt đỏ của nó mà bởi vì đó là tâm nguyện xa xỉ nhất của , muốn đời kiếp, mãi mãi lâu bền.

      Nhưng mà, đến cuối cùng, 1399 của vẫn còn, 1499 của đâu? Sao có thể đời kiếp?

      Coi như là có lỗi với , trả lại cho đời kiếp phồn hoa rực rỡ.

      rút ngón tay ra khỏi màn hình điện thoại. ra , dãy số này dù xóa hay cũng quan trọng, bởi vì nó được khắc sâu trong lòng. Cũng giống như hình ảnh của , cần biết cuộc đời này thay đổi thế nào, hình dáng của cũng ở trong lòng , dù cho dãi nắng dầm mưa cũng phai nhạt.

      ngăn tủ có khóa đặt trong phòng chiếc hộp , trong đó có vật quan trọng mà quý trọng nhất, phải chi phiếu, phải sổ tiết kiệm mà là chiếc sim điện thoại lâu còn sử dụng nữa, số đuôi 1499, năm năm, vẫn đóng phí, nhưng lại chưa sử dụng lần.

      Chẳng qua là bỏ được, nỡ để cái số 1499 của trở thành số điện thoại được sử dụng, sau đó lại rơi vào tay kẻ khác, cảm giác đó, giống như là tác thành ai đó cùng tiếp đời.

      ra , việc rời cũng có ý nghĩa như vậy. Chẳng qua là, muốn để lại cho mình chút gian, hồi ức, để nhớ rằng, từng có được hạnh phúc, có được đời kiếp chỉ có .

      suy nghĩ, điện thoại di động của chợt vang lên, hiển thị gọi tới chính là Hứa Tiểu Soái. nhiều ngày tới Ám Hương để hát, lẽ nào ông chủ gọi tới để đòi nợ?

      “Hạ Hạ…” Giọng của Hứa Tiểu Soái lộ ra mấy phần u oán.

      Nhớ lấy, quá khứ thuộc về Tả Thần An cùng Hạ Vãn Lộ tồn tại nữa. bây giờ, chính là Hạ Hạ! Lấy lại tinh thần! Đối mặt với cuộc sống thực tại!

      cố gắng để cho giọng của mình nghe như có chuyện gì xảy ra, nở nụ cười, “Sao vậy? Bị mỹ nữ đá hay sao mà lại như oán phụ vậy?”

      “Em…Em…” là oán phụ, lại càng tức giận.

      “Sao nào? Ngoan, cho chị nghe, chị cho kẹo ăn!” mỉm cười. Hứa Tiểu Soái thỉnh thoảng giống trẻ con, quen rồi.

      “Tối qua em đâu?” tiếp tục buồn bã.

      “Ở nhà thôi! đến chỗ nào!”

      ?”

      “Đứa trẻ ngoan là thể dối! Tự dưng lừa cưng làm gì? tin chị? Đâu có người lớn nào như cưng vậy, phải làm gương tốt cho trẻ con chứ! Dạy dỗ thế nào, chị cũng thể dạy cưng bị hư!” chuyện tào lao chọc cười với Hứa Tiểu Soái chính là trong những phương thức dùng để quên phiền não của . Hứa Tiếu Soái là người xuất tại thời điểm gặp khó khăn nhất, là ấm áp mà nhận được trong cuộc sống thực. thực quý trọng vì ông trời ban cho người bạn như vậy.

      “Thôi thôi thôi! Năm nay ngài bao nhiêu tuổi rồi hả? Có muốn gọi ngài là ? Còn hơn tuổi đấy!” Đối với , Hứa Tiểu Soái luôn làm ra vẻ ông cụ non, cực kỳ bất mãn.

      cười cười, đáng để cãi cọ.

      người vốn có xuất thân hiển vinh giống như Hứa Tiểu Soái, từ lớn lên luôn thuận buồm xuôi gió sao lại non nớt ngây thơ?

      “Hạ Hạ, tối qua em ở nhà mình sao? Hay là với người khác?” Hứa Tiểu Soái vẫn từ bỏ nghi vấn ban đầu, lại sợ lời của mình mạo phạm đến , cho nên thử thăm dò.

      Trong lòng chấn động, cũng hơi chột dạ. Tối qua dĩ nhiên chỉ có mình, nhưng mà Hứa Tiểu Soái biết được gì sao? Đây vốn là bí mật của , dù Hứa Tiểu Soái có là bạn bè thân thiết cỡ nào nữa, cũng muốn để biết.

      “Dĩ nhiên là mình, sao vậy?”

      phải em…” Giọng càng thêm u oán, cách điện thoại vẫn thấy được vị chua.

      “Hứa Tiểu Soái, rốt cuộc làm sao vậy?”

      “Hạ Hạ, em có đàn ông…Cái người này có lương tâm, vì em mà thủ tiết nhiều năm như vậy, em lại có đàn ông…Em muốn làm sao chịu nổi.”

      Hứa Tiểu Soái ở

      bên kia đặc biệt oán hận, khóc lóc kể lể đủ điều, dở khóc dở cười, “Hứa Tiểu Soái, hiểu lầm rồi.”


      hiểu lầm! Tối qua gọi điện cho em, là người đàn ông nhận.”


      “Gọi lúc nào? Nhất định là Thần An nghe điện thoại, biết hai người đàn ông những gì.


      “Khoảng 10 giờ tối. Em còn phủ nhận, tên đó đúng là kẻ khác giới có nhân tính mà.”


      nhịn được bật cười, mới vừa rồi còn tự nhận vì mà thủ tiết nhiều năm – Hứa Tiểu Soái, sao lúc này lại trở thành bạn cùng giới của rồi hả? 10 giờ, lúc đó Thần An vẫn chưa ở đây.


      “10 giờ tối qua, tôi ở nhà mình.”


      tin! Đừng có gạt nữa! Nghĩ là con nít sao!” hừ giọng, “Tên kia còn ở cùng chỗ với em, để em nghe điện thoại, lại bảo là em tắm.”


      trợn mắt, Thần An cũng là, có phải sau khi khôi phục thị lực, lại cảm thấy hứng thú với mấy loại tiểu thuyết ngôn tình? Ngay cả đoạn này cũng học được? Đúng là cẩu huyết!


      “Là thế này, điện thoại động của tôi ấy, ngày hôm qua bị rớt, chính là như vậy. Cho nên, ai đó nghe điện thoại tôi cũng biết.” cố gắng giải thích lại.


      tại sao?”


      tại… tại… phải di động được trả về sao?” tiếp tục dối, nhưng lời dối này nghe có vẻ sứt sẹo.


      “Ý của em là, tối qua, đêm hôm khuya khoắt còn có chú cảnh sát nhân dân vĩ đại phá được vụ án mất di động còn tự mình đem đến trả lại cho em? Còn có, người tốt nhặt của rơi ấy lại là gã đàn ông, gã đàn ông em tắm, hơn nửa đêm còn đem điện thoại lại cho em?”


      “Việc này…” Dù có nhanh mồm nhanh miệng thế nào cũng bị vặn lại.


      ! Người đàn ông dám động vào phụ nữ của , khiến bị đội nón xanh là gã nào?”


      Hứa Tiểu Soái này, vẫn muốn cùng dây dưa , cũng lười giải thích, trực tiếp nổi đóa: “Hứa Tiểu Soái! Mới sáng sớm quấy rầy giấc ngủ của chị đây là ý gì? Đừng chị có đàn ông, coi như chị có đàn ông thế nào? Đến phiên cưng ở đây phê phán chị sao? Nhóc, có biết cái gì gọi là nhi đồng nên biết ? Chính là những đứa trẻ con giống như cưng vậy, chuyện của người lớn ít can thiệp vào !”


      Bị rống lại trận, quả nhiên an phận, rầm rì tiếng, “Chưa thấy ai hung dữ với ông chủ của mình như vậy, cẩn thận đem em xào thành cá mực!”


      dám!” hung dữ.


      Hừ, Mao chủ tịch rồi, kẻ địch giống như lò xo, yếu mạnh.


      Cho nên, đối phó với Hứa Tiểu Soái như vậy, nhất định để ta mạnh mẽ đứng lên.

      “Mới sáng tinh mơ, rốt cuộc có chuyện gì?” Hứa Tiểu Soái bên kia ủy khuất tiếng động, đành chủ động hỏi.


      “Khụ khụ…” Hứa Tiểu Soái hắng giọng, lại dám tiếp tục dùng giọng điệu oán hận, “Dạo gần đây, việc buôn bán của Ám Hương cực tốt, mỗi ngày ngồi đây, trẫm kiếm được ít. Chẳng qua là, khách mang theo hi vọng mà đến lại đành mất mác trở về. Ám Hương này thiếu tên là Hạ Hạ, tựa như thiếu chút linh hồn. Ý của trẫm là, nếu Hạ Hạ nương có thể thương cảm cho những hi vọng tha thiết của khách lần này, cũng coi là phụ ơn của trẫm…”


      ở bên này nghe được nghiến răng, nha Hứa Tiểu Soái, người đàn ông còn học được giọng điệu của Chân Huyên*, biến thái! lại rống lên, “ tiếng người!”


      “Hạ Hạ! mau cút trở lại ca hát cho tôi! Khách hàng muốn tạo phản. Tối nay mà tới gia bớt tiền lương.”


      Ách, đây mới đúng là câu mà Hứa Tiểu Soái phải , còn vòng vo mãi như vậy.


      ‘xì’ tiếng bật cười, nên trở lại ca hát rồi! Mặc dù ban đầu lúc đến Ám Hương chỉ là vì hứng thú và tưởng niệm, nhưng bây giờ thích cảm giác được hát. Ám Hương, cũng thể thiếu .


      bật dậy từ ghế sô pha.


      Quá khứ qua, cuộc sống cần phải tiếp tục, cho nên, cứ nhét đầy bụng, mặc quần áo xinh đẹp, ngày mới lại bắt đầu!


      Nhưng mà, lúc nhìn vào gương để trang điểm mới phát ra, tối nay sợ là thể hát rồi. cổ là cái gì? Dấu hôn chằng chịt, đôi chỗ còn có dấu răng, mà môi của cũng bị gặm giống như lạp xưởng.


      Vác cái mặt này mà Ám Hương phải là tự đưa mình vào rọ để Hứa Tiểu Soái cười nhạo sao?


      đứng trong phòng tắm dậm chân, oan gia này, là oan gia mà!


      Vuốt vuốt cổ, nhớ lại tư vị lúc hôn ở cổ mình, dịu dàng tình cảm, giống như nước, ở trong lòng tràn ra, sau đó biến thành dòng chảy, sưởi ấm mỗi tế bào.

      ___________


      * Chân Huyên (867 – 936) là người sáng lập nên Hậu Bột Hải – vương quốc trong thời Hậu Tam Quốc ở bán đảo Triều Tiên, cũng là tổ tiên của dân tộc Chân (Gyeon) Hwanggan.
      Last edited by a moderator: 29/11/14
      Chris, kabi_ng0kSue ú thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :