Kinh thành tam thiếu
Chương 64: Bác sĩ y khoa
Ngày hôm sau, vẫn quyết định đến nơi hẹn.
Nhưng cũng làm như y tá trưởng bảo là xin nghỉ từ buổi sáng mà mãi cho đến buổi chiều, sau khi tiêm thuốc cho Thần An xong mới với là trong nhà có chút chuyện nên phải về chuyến, ngày mai trở lại.
Ánh mắt tìm tòi nghiên cứu người lượt, dừng lại mấy giây, sau đó cũng gì, chỉ khẽ gật đầu cái.
Hôm nay cha mẹ của trở lại, ngày ba bữa tự khắc có người của nhà họ Tả hầm canh thượng hạng mang tới. Mà phải là đứa trẻ to xác đặc biệt tùy hứng của năm năm trước nữa cho nên cũng cự tuyệt ý tốt của người nhà. Vì vậy, chẳng cần lo lắng cho bữa ăn tối của , thay xong đồng phục y tá liền ra khỏi bệnh viện.
cố ý ăn mặc đẹp, đối với lần xem mắt này cũng phải tâm. Chỉ là, y tá trưởng vốn là người tốt, y tá hợp đồng như lại được chị ấy chiếu cố rất nhiều, sao đành lòng từ chối ý tốt của người ta. Hơn nữa, đúng như y tá trưởng , gặp mặt chỉ là gặp mặt, cũng nhất định phải thành công, đến lúc đó chuyện ràng với đối phương là được.
Gọi xe đến phòng ăn của khách sạn Phong Thần, mới vào cửa thấy y tá trưởng ngồi bên cửa sổ giơ tay vẫy vẫy về phía mình. tới, nhìn thấy người đàn ông ngồi ở bên cạnh, vóc dáng vừa phải, da trắng muốt, đôi mắt mí mang cặp kiếng gọng vàng, dáng vẻ hào hoa phong nhã, đúng là phong cách của bác sĩ.
"Đến đây, để tôi giới thiệu chút, đây là y tá giỏi nhất ở khoa chúng tôi, Hạ Hạ, đây là cháu của chị, Bành Thạc, mới từ Mỹ trở về." Y tá trưởng kéo ngồi xuống, giới thiệu hai người.
Bành Thạc? muốn cười, sao gọi luôn là Bành Bác, chẳng phải chính là bác sĩ sao?
"Chào ." lễ phép gật gật đầu.
"Chào ." Bành Thạc cũng rất có phong độ của quý ông.
Trường hợp này, cũng thích, cho nên lười chuyện, mà Bành Thạc cũng phải kiểu nhiều, chỉ có y tá trưởng vì muốn bầu khí tẻ nhạt, dùng sức , và Bành Thạc chỉ phối hợp cười chút những khi cần, thỉnh thoảng lại gật đầu cái.
lúc sau, y tá trưởng cũng cảm thấy mình giống như trở thành nhân vật chính, như vậy sao được? Vì vậy viện cớ tránh , để lại hai người bọn họ, còn nháy mắt với Bành Thạc.
Y tá trưởng vừa , khí tự nhiên tẻ nhạt, cũng cúi đầu uống nước trái cây. cảm thấy tốc độ của mình đủ chậm, vậy mà ly nước kia bỗng chốc thấy đáy rồi.
" Hạ chuyên nghiệp?" Rốt cuộc vị bác sĩ kia cũng lên tiếng phá vỡ cục diện bế tắc.
trợn mắt kinh ngạc, sao lại biết được?
"Nghe của tôi từ nơi làm việc chạy thẳng đến đây."
"Ừ, phải .... Chúng tôi làm y tá, cứ như vậy, vậy chắc cũng hiểu..."
Hai người cứ như vậy "" tới "tôi" lui trải qua, xong những đề tài tẻ nhạt. Phần lớn thời gian ngược lại là "cái cọc gỗ" trong miệng y tá trưởng ... chỉ đơn giản đáp lại đôi lần, chỉ hy vọng vị bác sĩ này ăn nhanh chút để có thể nhanh chong trở về.
Nhưng mà bóng người lại đột nhiên xuất bên cạnh bàn ăn bọn họ.
"A, Hạ, sao lại trùng hợp thế này?" Giọng quen thuộc vang lên.
ngẩng đầu nhìn lại, đúng là chàng trợ lý Sa Lâm của Tả Thần An.
Chương 23: Thanh xuân
vậy, nếu cả điện thoại cũng gọi, càng biết quan tâm nhau như thế nào.
"Cho nên, theo ý của , cậu cứ mặc kệ ấy, mình ở Thượng Hải tìm mối tình mới, hai người vui vẻ cả ngày quân quýt chỗ phải hay hơn ư, ha ha."
...
Trước kia ở nhà, nghe mấy chuyện đương của Lâm Phi Cương rồi, bộ dáng cà lơ cà phất kia, vẫn nên tránh xa tốt hơn, lại muốn toàn tâm toàn ý với Tống Hàng Hàng, tuyệt thay đổi đấy!
Cố Ngự Lâm nhắm hai mắt lại, quyết tâm để ý đến Lâm Phi Cương nữa, ta cũng đành sờ mũi, ngượng ngùng nằm lại giường mình.
Cuối cùng xe lửa đến trạm, đẩy hành lý xuống buồng xe, Cố Ngự Lâm cầm điện thoại di động lên, muốn gọi điện thoại cho Tống Hàng Hàng trước tiên.
May mắn, cuối cùng lần này điện thoại cũng đả thông.
"Đô... Đô..."
"A lô? Xin hỏi ai vậy?" phải là giọng của Tống Hàng Hàng.
Nhưng điện thoại vất vả mới đả thông, nóng lòng, quyết định bất cứ giá nào.
"vâng, dì mạnh khỏe, cháu là... bạn học của Tống Hàng Hàng, làm phiền dì gọi ấy nghe hạ điện thoại, được chứ?"
Trong lòng hơi thấp thỏm, hi vọng mẹ Tống phải là người tâm lý như nhóc ngốc ,
"A! Tìm Hàng Hàng à, cháu đợi lát nhé."
thầm thở phào nhõm, "Cám ơn dì."
Tống Hàng Hàng rất nhanh tiếp điện thoại nội bộ lên phòng mình, "A lô?"
"Hàng Hàng, , đến nơi rồi."
" là sao? Làm sao dám.. Mẹ em, mẹ em gì chứ?"
"Em yên tâm, ấy cũng gì. Em, em cũng quan tâm đến trước!"
Lời này vừa ra chính cũng cảm thấy có gì đó đúng, tại sao mình lại thành ra như vậy rồi, sao mình lại những lời này.
Tống Hàng Hàng cũng ngẩn người, mới vội vàng lên tiếng, "A, a, vậy , vẫn khỏe chứ? Mệt mỏi ?"
"Ừm mệt. Mới xuống xe, xe lửa điện thoại di động dùng được!"
"Nha."
Hai ba câu xong, hai người cũng biết gì nữa.
Trầm mặc hồi lâu, đột nhiên đầu kia điện thoại di động chợt truyền đến tiếng khóc lóc nức nở, "Cậu nhóc chết tiệt... Hu hu... em nhớ lắm... hu hu... Em nhớ lắm... Em hối hận..."
"Đồ ngốc...."
nắm chặt điện thoại, trong lòng đột nhiên cảm thấy rất ấm áp, rất ấm áp.
Nghe khóc, cư nhiên cũng là loại hạnh phúc đau lòng.
Sau khi Cố Ngự Lâm rời tuần lễ, Tống Hàng Hàng cũng chuẩn bị lên đường rồi.
Mẹ chuẩn bị cho ít thức ăn, Tống Hàng Hàng đồ quá nhiều mang được, còn để lâu hư, mẹ Tống cũng để ý, bảo đưa tới chia cho các bạn học trong trường ăn.
Tống Hàng Hàng từng bao từng bao hành lý: kẹo đường, bánh đậu nành, đồ ăn nhạt, cư nhiên còn có đậu phộng (lạc) thím ở ở quê đưa lên! là hết ý kiến.
biết mẹ Tống từ lúc nào, lặng lẽ lẻn vào phòng con .
Tống Hàng Hàng vẫn con oán giận đâu đâu, bỗng nhiên mẹ Tống chợp đứng trước người .
"A!" Tống Hàng Hàng hét lên tiếng, "Mẹ, sao mẹ câu gì, Mẹ định hù chết con à?"
"Tống niếp", mẹ nhàng ngồi xuống giường , gọn gàng dứt khoát mở miệng, "Con hãy thành với mẹ , gần đây luôn có nam sinh gọi điện thoại tới tìm con, lần trước trời mưa, con lừa mẹ muốn mua đồ sau đó xuống gặp mặt thằng đó, phải ?"
À? Lộ tẩy rồi à? Tống Hàng Hàng hơi hốt hoảng cúi đầu, lặng yên hồi lâu, mới nhàng gật đầu.
" là bạn học con? Trường Thanh à?"
"Ừ."
" Thượng Hải rồi hả?"
"Ừ."
"Niếp Niếp, đừng trách mẹ càu nhàu, mẹ phản đối con có bạn trai, nhưng các con xa nhau như vậy... mẹ sợ sau này con bị tổn thương, con hiểu ý mẹ ?"
"Mẹ, con hiểu." Tống Hàng Hàng ngẩng đầu lên, "Mẫu thân đại nhân yên tâm, trong lòng con, con có lòng tin với ấy. Huống chi, con mẹ cũng phải là đứa dễ bị lừa."
"Vậy tốt. Niếp Niếp à, cho mẹ, các con đến bước nào rồi?"
"A?" Tống Hàng Hàng nhất thời hồ đồ, mẹ, mẹ có ý gì!
"Mẹ cái gì vậy! Sao lại kéo chuyện đến chân trời rồi!"
"Ha ha," mẹ Tống chợt cười to, "Ai bảo con lừa mẹ! Mẹ là người thiếu hiểu biết như vậy sao? Hừ! Hơn nửa năm trước mẹ nhìn ra con thích hợp rồi! Còn muốn lừa gạt mẹ?"
À? ra mẹ sớm biết!
"Mẹ!"
"Con cũng đừng buồn bực. Mẹ biết, con còn , có lúc hồ đồ, nhưng với chung thân đại vẫn rất khôn, chẳng phải mẹ sợ con mẹ khiến người ta thương tâm ư? Nhưng mẹ nghe ngóng rồi, cái thằng bé đó, là thằng bé tốt, con đừng phụ người ta, ha ha.."
....
Có người mẹ này sao? quan tâm con mình mà lại quan tâm tới người khác? Tống Hàng Hàng lần đầu tiên hoài nghi phải con ruột của mẹ.
Ngày Tống Hàng Hàng rời , mẹ Tống nhìn về đoàn tàu mà rơi lệ, cuối cùng cũng khiến Tống Hàng Hàng được an ủi, thầm nghĩ: Cho dù là vài giọt nước mắt cá sấu, hay là mẹ ghẻ, cũng định người mẹ này rồi!
Last edited by a moderator: 17/11/14