1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Kinh Thành Tam Thiếu: Ông Xã Gõ Cửa Lúc Nửa Đêm - Cát Tường Dạ (Full)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 60: Kinh thành tam thiếu

      Chương 60: Hạ xấu hổ sao?

      "Còn đứng ngốc ở đó làm gì? Mau giúp tay!:

      Lúc còn xấu hổ, lo lắng đứng ở chỗ đó, giọng mang theo vài phần được kiên nhẫn của lại vang lên lần nữa.

      "A!" Đúng vậy, làm gì có sức lực để đứng quá lâu? Là sơ sót, nhưng mà... "Tôi... Giúp thế nào?" Chẳng lẽ muốn cởi quần giúp?

      tay nắm bả vai để chống đỡ sức nặng của cơ thể, tay khác còn nắm kim tiêm nhàng cử động. "Ngay cả Y Thần cũng biết cái này nếu lộn xộn bị sưng."

      buồn bực nhìn cái. Vậy sao? ông lớn như cũng biết nghe lời như vậy sao? Nhưng mà, ánh mắt kiên định ấy cho biết, mau giúp cởi quần.

      "Nhanh lên chút, tôi nhịn nổi." lại thúc giục.

      Ai, thôi kệ vậy! Cũng phải chưa cởi bao giờ.

      Nhưng trong đầu lại tràn ngập hình ảnh về năm năm trước, cái đó triền miên dứt, cái đó dịu dàng, cái đó kiều diễm, cái đó khiến cho thân thể người ta cảm thấy thực cốt tiêu hồn.*

      Mặt của cũng hồng đến nỗi kiều diễm.

      Bàn tay đặt ở vai bỗng nhiên dùng sức gọi từ trong ký ức trở về, giọng tà ác của lại truyền xuống từ đỉnh đầu: " Hạ phải là xấu hổ chứ? có lẽ cũng thấy nhiều..."

      đột nhiên hóa đá.

      có ý gì? Chẳng lẽ nhận ra ?

      vội vã ngẩng đầu, lại bắt gặp ánh mắt khó hiểu của .

      Ai, trưởng thành, trưởng thành đến nỗi đọc được suy nghĩ của rồi.

      Nhưng mà, đoạn đối thoại sao lại quen thuộc thế, đây phải mấy câu thoại lúc trẻ người non dạ à? "Có gì đặc biệt hơn người chứ? Chị đây nhìn thấy nhiều..."

      Giọng điệu ngông cuồng lại còn quen thuộc như vậy, sao có thể nghi ngờ?

      căng thẳng, bàn tay nắm chặt thành quyền, đôi mắt híp lại hơi dò xét, "Chuyện đó... Tả...... Chúng ta.... Lúc trước có gặp qua sao?"

      Lại liếc nhìn ánh mắt của , " Tả chắc là gặp rất nhiều đẹp nhỉ, mỗi lại giống như từng quen biết, Tả có lẽ rất bận rộn...."

      lại cứng đờ, báo ứng ơi là báo ứng.... rốt cuộc nhớ lại thời điểm tới nhà của chăm sóc Y Thần mấy ngày trước, hỏi có phải chúng ta từng quen biết, hình như cũng trả lời như vậy.

      Chỉ có điều, rốt cuộc có nhận ra vậy? Có lẽ .

      Chỉ mong là .... Hẳn là phải...

      gắng gượng sờ lên khóa quần của , "rẹt" tiếng kéo ra sau đó quay mặt sang bên, nhắm mắt lại : "Nhanh chút, tiểu xong gọi tôi."

      " muốn để tôi tiểu quần lót?" Giọng của lại vang lên.

      "...." Vậy muốn phải làm sao? Còn phải kéo ra hộ ? Đừng quá đáng! nổi giận quay mặt.

      có thể cự tuyệt! Thực có thể cự tuyệt! là y tá, phải chuyên viên chăm sóc đặc biệt.

      Nhưng mà, khi đối mặt với đôi mắt của , ánh mắt trong suốt giống như vì sao sáng, tất cả lời của đột nhiên nghẹn lại.

      Được rồi, được rồi, cứ coi như là áo ứng vì năm năm trước "làm nhiều việc ác" vậy. Hôm nay đến lượt giày vò , cứ nghĩ như vậy là được.

      ______________

      * Tiêu hồn thực cốt: có thể hiểu là cảm giác sung sướng mãn nguyện khi hoan ái.
      Last edited by a moderator: 12/11/14
      Chris, kabi_ng0kSue ú thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 61: Cạnh nhau



      là y tá! Là y tá! có chuyện gì đáng kinh ngạc cả. Cứ coi như đó chỉ là bộ phận của cơ thể người. Cũng phải chưa từng thấy.

      hít thở hơi, nhanh chóng giúp cởi bỏ thắt lưng sau đó dùng lực kéo quần xuống, giống như năm đó cởi bỏ quần khi mới lần đầu gặp mặt. Bất luận thế nào cũng chạm phải cái kia, mắt cũng liếc xuống là được.

      May mà sau đó làm khó nữa, tiếp tục những chuyện điên khùng. Sau khi xong việc lại nhắm mắt kéo quần để lại nguyên trạng, cả quá trình đều trấn định tự nhiên. Chẳng qua là, lúc ngón tay vô tình chạm phải thắt lưng trơn nhẵn cường tráng của giống như chạm phải lửa, khuôn mặt như bị thiêu đốt thành tảng mây hồng.

      Rốt cuộc cũng kéo được trở lại giường, mới thở phào nhõm. Nhìn thấy từ từ nhắm mắt lại, trong lòng cầu nguyện có thể ngủ an ổn giấc ngon, đừng có gây chuyện khiến cả kinh thêm lần nữa, nếu cứ như vậy thần kinh của bị căng thẳng đến hỏng mất.

      Vậy mà, suy nghĩ của còn chưa nghĩ xong đột nhiên lại hỏi câu: “ Hạ có thói quen cởi quần giúp mỗi bệnh nhân sao?”

      “…” Lại là câu đối thoại quen thuộc này, có thể đổi thành câu khác mới mẻ hơn chút được ! trừng mắt liếc lại cái, “ phải mỗi bệnh nhân đều đưa ra cầu biến thái như vậy.”

      Lại , như vậy vẫn là lần đầu tiên gặp phải. đúng là đóa hoa tuyệt sắc.

      Bị mắng câu biến thái như vậy, ngược lại hề tức giận mà chỉ nhắm mắt lại, khẽ nhếch khóe môi, sau đó an tĩnh nghỉ ngơi.

      cực thích thời điểm an tĩnh.

      Ánh mặt trời chiếu qua song cửa sổ, lướt qua gương mặt trắng nõn của . lặng lẽ nhắm mắt lại để phải e ngại ngước mắt nhìn , ngước nhìn gương mặt chưa từng thay đổi của , ngước nhìn những sợi vàng kim đậu gương mặt mỗi khi ánh mặt trời chiếu xuống, giống như dừng lại ở những năm tháng bình lặng ấy.

      hi vọng thời gian có thể dừng lại ở khoảnh khắc này. Nếu muốn đặt cho khoảnh khắc này cái tên, chỉ có thể dùng hai chữ chuẩn xác nhất, chính là “Cạnh nhau”.

      mình ‘cạnh nhau’.

      ***
      Mấy ngày sau đó, cũng ngoan hẳn, luôn rất an tĩnh, còn gây khó dễ cho . Về việc chăm sóc bệnh nhân, , đúng hơn là chăm sóc , đó là việc mà thuần thục nhất.

      Khi khỏe hơn chút, cũng tự mình ngồi dậy, bên truyền thuốc bên xử lý công việc.

      chưa từng thấy dáng vẻ lúc làm việc của , nghiêm túc, trầm tĩnh, giữa lông mày lên dáng vẻ của người đàn ông thành thục với nghiệp thành công. như vậy đối với là cực kỳ xa lạ song lại có sức hấp dẫn mê người. nhìn , hiểu sao tự nhiên lại tiến vào trạng thái nửa ngây ngốc nửa si mê.

      “Lấy cho tôi ly nước!” lúc chìm đắm trong bản nhạc, bỗng cất tiếng gọi.

      “A!” lập tức hoàn hồn.

      Hai ngày trước, Kỷ Tử Ngang có thể ăn ít thức ăn lỏng cho nên trong phòng bệnh cũng chuẩn bị sẵn mấy thứ như sữa tươi và cháo dinh dưỡng… gì đó rồi.

      đến cháo đúng là buồn cười. Năm năm trước khó để phục vụ được , ấy vậy mà lại rất thích cháo dinh dưỡng. Lúc ấy, trai Tả Thần Viễn của mới có cậu con trai tên Tả Tiểu Bàn, trong nhà tất nhiên có sẵn cháo dinh dưỡng, mà chính là thích từ lúc ấy.

      Vậy nên, hôm nay lúc chuẩn bị thêm thức ăn lỏng cho , cũng quên mua ít bột gạo. Dĩ nhiên, cũng bao gồm cả trà hoa nhài mà thích, giá rẻ mà hương vị lại thơm.

      Thế là lại rót cho chén, nhưng lần này dám bỏ thêm mứt táo nữa. dám… dám đem tất cả dấu vết phơi bày trước mặt , dám nhắc nhở , chính là viên Lộ Châu Nhi của vào năm năm trước.

      Chương 62: Phải kết hôn



      Cũng may, hai ngày nay tựa hồ hết sức tập trung, chỉ có vùi đầu vào công việc, hỏi lý do tại sao lại chuẩn bị cháo dinh dưỡng và trà hoa nhài. Điều này khiến thở phào nhõm, nếu , đúng là biết trả lời thế nào.

      chỉ cảm thấy hơi kỳ quái chút, thế nào cũng nằm trong bệnh viện vài ngày như vậy rồi, vậy mà trong nhà cũng chẳng có người đến thăm. biết cha mẹ phải đến nhà ông ngoại rồi, vậy những người khác đâu? Chẳng lẽ tất cả đều quan tâm đến? Còn nữa, nằm ở đây vậy Y Thần thế nào?

      Nghĩ tới đây, lại cảm thấy tự mình nghĩ nhiều. chỉ cần chăm sóc tốt để nhanh chóng bình phục là hay rồi, những thứ khác với quan hệ.

      khẽ mỉm cười, muốn suy nghĩ quá nhiều nữa.

      chăm chú nhìn thẳng màn hình máy vi tính, uống hết nước cũng chẳng cần phải gì, cứ trực tiếp đem cái ly gạt vào tay là được. tự biết, cần rót nước.

      nhận lấy, rót thêm ít nước, lại thử độ ấm, nóng lạnh, độ ấm vừa phải, đưa lại cho .

      loạt động tác ăn ý như vậy, tự nhiên như vậy, giống như hai người chung sống rất nhiều năm.

      Nhìn gò má của khi uống nước, trái tim lại lần nữa trở nên ẩm ướt.

      Tiếng gõ cửa đúng giờ đột ngột vang lên cắt đứt yên tĩnh. hít mũi hơi, có chút chua xót, vội vàng mở cửa, lặng lẽ lau những giọt lệ vương ở khóe mắt tự lúc nào.

      Mở cửa, đứng ở bên ngoài lại là cha mẹ – Tiêu Hàn với Tả Tư Tuyền.

      Phản ứng đầu tiên của chính là muốn chạy, muốn giấu mình . tuyệt đối muốn xuất trước mặt của người nhà họ Tả.

      Nhưng Tiêu Hàn cũng chẳng thèm nhìn cái vội vã chạy vào phòng bệnh, gọi con trai: “Thần An! Con làm sao vậy? Sao lại đến nỗi dạ dày bị xuất huyết?”

      Tạ Tư Tuyền cũng để ý tới y tá như , theo vợ mình chạy thẳng tới bên cạnh giường bệnh.

      giật mình tỉnh ngộ, còn cảm thấy may mắn vì mình mang khẩu trang. Bọn họ nhận ra , chỉ là nhất thời, tìm được vị trí của bản thân, biết phải hay là ở lại.

      Tiêu Hàn khỏi đau lòng khi nhìn thấy tình cảnh của con trai, muốn cầm tay nhưng mới chỉ vươn ra nửa dừng lại dám, đành gạt nước mắt, “Thần An, con có thể nghe lời mẹ chút có được ? Công ty của con phát triển lắm rồi, cần con tích cực phấn đấu nữa. Ba mẹ chỉ cần con khỏe mạnh, thân thể bình an là đủ rồi. Nhà chúng ta cũng chẳng thiếu tiền, cần con phải kiếm.”

      Hiển nhiên, Tả Thần An cũng thích nghe những lời như vậy, chân mày hơi nhíu lại, đóng cửa sổ làm việc máy vi tính, “Mẹ, việc của con, con tự biết.”

      Cuộc đối thoại như vậy giữa hai mẹ con lặp lại rất nhiều lần. Tiêu Hàn cũng biết thể thuyết phục , thể làm khác hơn là giọng khóc, “Con muốn làm chuyện mình thích, cũng phải mẹ ủng hộ. Chỉ là, đáp ứng mẹ, phải biết quý trọng thân thể của mình, coi như phải vì mẹ cũng vì ông nội của con mà suy nghĩ chút. Con cũng thể khiến ông nội dù lớn tuổi như vậy vẫn phải lo lắng hộ con.”

      “Được, con hiểu . Lần sau vậy nữa.” Nhắc tới ông nội, nét mặt căng thẳng của giãn ra chút.

      Tiêu Hàn lại trừng mắt liếc cái, “Lần sau lần sau! Con có bao nhiêu cái lần sau rồi hả? Lần đó cũng phải như vậy? Mẹ thấy, con phải nhanh kết hôn thôi, tìm người quản chặt con là được. Sau khi xuất viện con hãy gặp Như Ý, sau đó nghỉ ngơi ở đó cho đến dịp hè. Nghỉ hè rồi hai đứa trở về, đem hôn ấn định sẵn, trực tiếp kết hôn cũng được. Chuyện này thể kéo dài thêm được nữa.”
      Chris, kabi_ng0kSue ú thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 63: Xem mắt




      rất muốn nghe chút xem trả lời thế nào, nhưng mà chỉ im lặng.

      Im lặng đại biểu cho cái gì? Là đồng ý?

      muốn tìm hiểu kỹ hơn, kết thúc từ năm năm trước.

      Nhưng mà, cái tên Như Ý này, mỗi lần nghe được tim của lại giống như bị kim châm .

      thể thừa nhận, bản thân có đủ dũng cảm đến thế, cũng đủ dũng khí để tiếp tục ở lại chỗ này.

      Vì vậy, nhàng đóng cửa, rút lui khỏi phòng bệnh.

      Trong nháy mắt lúc khép lại cửa phòng lại nghe được giọng mềm mỏng của truyền tới: “Như Ý…Năm nay tốt nghiệp à?”

      “Đúng vậy! Cho nên con…”

      Sau đó Tiêu Hàn “cho nên” cái gì cũng nghe thấy, chỉ cảm thấy trong lòng ngột ngạt đến khó thở, chua xót, trướng đau…Hơn nữa còn ngừng trướng lên tựa như muốn đem lồng ngực của phá vỡ.

      Nếu như phá vỡ liệu có dễ chịu hơn ? bước nhanh hơn, chạy vào phòng rửa tay, mở vòi sen, vốc nước lạnh tưới lên mặt của mình, làm cho những giọt nước mắt tiếng động rơi xuống hòa vào trong nước. Cứ như vậy ai cũng biết chảy nước mắt, chẳng phải sao?

      “Hạ Hạ!” Sau lưng truyền đến giọng của y tá trưởng.

      rất hốt hoảng, vội vã lau những giọt nước mắt rồi mới xoay người, “Y tá trưởng.”

      “Em sao vậy? Mắt hơi đỏ rồi?” Y tá trưởng khó hiểu nhìn .

      Vẫn che được chứng cứ của bi thương? cố gắng gượng cười, “ có gì, mấy ngày nay quá mệt mỏi, phải thức đêm để trực nên có hơi mệt chút, chỉ tới rửa vài vốc nước lạnh mà thôi.”

      Ý tá trưởng thở dài , “Đúng vậy, bệnh nhân ở giường 18 kia rất đặc biệt, cũng do em có nghiệp vụ tốt nên mới được phó viện trưởng tin tưởng. Bất quá, em làm việc liên tục nhiều ngày ngày như vậy, bệnh tình của giường 18 cũng khỏe lại rất nhiều, hay là chọn ngày nào đó xin nghỉ bữa ?”

      “Việc này…” có chút do dự.

      “Hạ Hạ! Là thế này, chị cũng có việc muốn tìm em. Chị có người cháu họ mới từ Mỹ trở về, cũng học ngành y, vì cứ tập trung tinh thần nghiên cứu chuyên sâu nên chuyện trọng đại cả đời mới bị trễ. Chị thấy hai người quả rất hợp, em nghĩ thế nào? Hay là mai hẹn ở chỗ nào đó cùng nhau gặp mặt?”

      “…” Hóa ra là xem mắt. Xem ra bị ế rồi…“Y tá trưởng, ngày mai em còn phải làm.”

      “Ngày mai chị rảnh, như vậy, chị trực thay em, em cứ yên tâm mà .” Y tá trưởng hào phóng vỗ vỗ vào vai .

      “Nhưng mà…Em cảm thấy…Người ta là bác sĩ, em cũng chỉ là y tá , lại là y tá hợp đồng… được thích hợp.”

      “Ai! Bây giờ là thời đại nào rồi! Còn coi trọng nhiều như vậy? Chỉ cần hai người thấy vừa mắt là được. Hơn nữa, tính cách của em rất rộng rãi nên chị rất thích, vừa đúng bổ trợ cho tính cách cọc gỗ của bác sĩ. Nếu để cho hai bác sĩ ở cùng chỗ chính là hai cái cọc gỗ, có đúng ? Hơn nữa, coi như có ý định kết giao gì đó làm bạn bè thôi cũng tệ, em phải ? Quyết định như vậy ! Để chị sắp xếp, sáng mai em ở nhà ngủ bù, đem cặp mắt gấu mèo này xóa bớt , buổi tối ăn mặc xinh đẹp chút, đến phòng ăn ở khách sạn Phong Thần, chị đặt chỗ trước.”

      Y tá trưởng làm việc gì cũng luôn hùng hùng hổ hổ, cắm đầu cắm cổ hơi, căn bản để có cơ hội cự tuyệt. Chẳng lẽ phải xem mặt?
      Chriskabi_ng0k thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Kinh thành tam thiếu


      Chương 64: Bác sĩ y khoa


      Ngày hôm sau, vẫn quyết định đến nơi hẹn.


      Nhưng cũng làm như y tá trưởng bảo là xin nghỉ từ buổi sáng mà mãi cho đến buổi chiều, sau khi tiêm thuốc cho Thần An xong mới với là trong nhà có chút chuyện nên phải về chuyến, ngày mai trở lại.


      Ánh mắt tìm tòi nghiên cứu người lượt, dừng lại mấy giây, sau đó cũng gì, chỉ khẽ gật đầu cái.


      Hôm nay cha mẹ của trở lại, ngày ba bữa tự khắc có người của nhà họ Tả hầm canh thượng hạng mang tới. Mà phải là đứa trẻ to xác đặc biệt tùy hứng của năm năm trước nữa cho nên cũng cự tuyệt ý tốt của người nhà. Vì vậy, chẳng cần lo lắng cho bữa ăn tối của , thay xong đồng phục y tá liền ra khỏi bệnh viện.


      cố ý ăn mặc đẹp, đối với lần xem mắt này cũng phải tâm. Chỉ là, y tá trưởng vốn là người tốt, y tá hợp đồng như lại được chị ấy chiếu cố rất nhiều, sao đành lòng từ chối ý tốt của người ta. Hơn nữa, đúng như y tá trưởng , gặp mặt chỉ là gặp mặt, cũng nhất định phải thành công, đến lúc đó chuyện ràng với đối phương là được.


      Gọi xe đến phòng ăn của khách sạn Phong Thần, mới vào cửa thấy y tá trưởng ngồi bên cửa sổ giơ tay vẫy vẫy về phía mình. tới, nhìn thấy người đàn ông ngồi ở bên cạnh, vóc dáng vừa phải, da trắng muốt, đôi mắt mí mang cặp kiếng gọng vàng, dáng vẻ hào hoa phong nhã, đúng là phong cách của bác sĩ.


      "Đến đây, để tôi giới thiệu chút, đây là y tá giỏi nhất ở khoa chúng tôi, Hạ Hạ, đây là cháu của chị, Bành Thạc, mới từ Mỹ trở về." Y tá trưởng kéo ngồi xuống, giới thiệu hai người.


      Bành Thạc? muốn cười, sao gọi luôn là Bành Bác, chẳng phải chính là bác sĩ sao?


      "Chào ." lễ phép gật gật đầu.


      "Chào ." Bành Thạc cũng rất có phong độ của quý ông.


      Trường hợp này, cũng thích, cho nên lười chuyện, mà Bành Thạc cũng phải kiểu nhiều, chỉ có y tá trưởng vì muốn bầu khí tẻ nhạt, dùng sức , và Bành Thạc chỉ phối hợp cười chút những khi cần, thỉnh thoảng lại gật đầu cái.


      lúc sau, y tá trưởng cũng cảm thấy mình giống như trở thành nhân vật chính, như vậy sao được? Vì vậy viện cớ tránh , để lại hai người bọn họ, còn nháy mắt với Bành Thạc.


      Y tá trưởng vừa , khí tự nhiên tẻ nhạt, cũng cúi đầu uống nước trái cây. cảm thấy tốc độ của mình đủ chậm, vậy mà ly nước kia bỗng chốc thấy đáy rồi.


      " Hạ chuyên nghiệp?" Rốt cuộc vị bác sĩ kia cũng lên tiếng phá vỡ cục diện bế tắc.


      trợn mắt kinh ngạc, sao lại biết được?


      "Nghe của tôi từ nơi làm việc chạy thẳng đến đây."


      "Ừ, phải .... Chúng tôi làm y tá, cứ như vậy, vậy chắc cũng hiểu..."


      Hai người cứ như vậy "" tới "tôi" lui trải qua, xong những đề tài tẻ nhạt. Phần lớn thời gian ngược lại là "cái cọc gỗ" trong miệng y tá trưởng ... chỉ đơn giản đáp lại đôi lần, chỉ hy vọng vị bác sĩ này ăn nhanh chút để có thể nhanh chong trở về.


      Nhưng mà bóng người lại đột nhiên xuất bên cạnh bàn ăn bọn họ.


      "A, Hạ, sao lại trùng hợp thế này?" Giọng quen thuộc vang lên.


      ngẩng đầu nhìn lại, đúng là chàng trợ lý Sa Lâm của Tả Thần An.


      Chương 23: Thanh xuân


      vậy, nếu cả điện thoại cũng gọi, càng biết quan tâm nhau như thế nào.


      "Cho nên, theo ý của , cậu cứ mặc kệ ấy, mình ở Thượng Hải tìm mối tình mới, hai người vui vẻ cả ngày quân quýt chỗ phải hay hơn ư, ha ha."


      ...


      Trước kia ở nhà, nghe mấy chuyện đương của Lâm Phi Cương rồi, bộ dáng cà lơ cà phất kia, vẫn nên tránh xa tốt hơn, lại muốn toàn tâm toàn ý với Tống Hàng Hàng, tuyệt thay đổi đấy!


      Cố Ngự Lâm nhắm hai mắt lại, quyết tâm để ý đến Lâm Phi Cương nữa, ta cũng đành sờ mũi, ngượng ngùng nằm lại giường mình.


      Cuối cùng xe lửa đến trạm, đẩy hành lý xuống buồng xe, Cố Ngự Lâm cầm điện thoại di động lên, muốn gọi điện thoại cho Tống Hàng Hàng trước tiên.


      May mắn, cuối cùng lần này điện thoại cũng đả thông.


      "Đô... Đô..."


      "A lô? Xin hỏi ai vậy?" phải là giọng của Tống Hàng Hàng.


      Nhưng điện thoại vất vả mới đả thông, nóng lòng, quyết định bất cứ giá nào.


      "vâng, dì mạnh khỏe, cháu là... bạn học của Tống Hàng Hàng, làm phiền dì gọi ấy nghe hạ điện thoại, được chứ?"


      Trong lòng hơi thấp thỏm, hi vọng mẹ Tống phải là người tâm lý như nhóc ngốc ,



      "A! Tìm Hàng Hàng à, cháu đợi lát nhé."


      thầm thở phào nhõm, "Cám ơn dì."


      Tống Hàng Hàng rất nhanh tiếp điện thoại nội bộ lên phòng mình, "A lô?"


      "Hàng Hàng, , đến nơi rồi."


      " sao? Làm sao dám.. Mẹ em, mẹ em gì chứ?"


      "Em yên tâm, ấy cũng gì. Em, em cũng quan tâm đến trước!"


      Lời này vừa ra chính cũng cảm thấy có gì đó đúng, tại sao mình lại thành ra như vậy rồi, sao mình lại những lời này.


      Tống Hàng Hàng cũng ngẩn người, mới vội vàng lên tiếng, "A, a, vậy , vẫn khỏe chứ? Mệt mỏi ?"


      "Ừm mệt. Mới xuống xe, xe lửa điện thoại di động dùng được!"


      "Nha."


      Hai ba câu xong, hai người cũng biết gì nữa.


      Trầm mặc hồi lâu, đột nhiên đầu kia điện thoại di động chợt truyền đến tiếng khóc lóc nức nở, "Cậu nhóc chết tiệt... Hu hu... em nhớ lắm... hu hu... Em nhớ lắm... Em hối hận..."


      "Đồ ngốc...."


      nắm chặt điện thoại, trong lòng đột nhiên cảm thấy rất ấm áp, rất ấm áp.


      Nghe khóc, cư nhiên cũng là loại hạnh phúc đau lòng.


      Sau khi Cố Ngự Lâm rời tuần lễ, Tống Hàng Hàng cũng chuẩn bị lên đường rồi.


      Mẹ chuẩn bị cho ít thức ăn, Tống Hàng Hàng đồ quá nhiều mang được, còn để lâu hư, mẹ Tống cũng để ý, bảo đưa tới chia cho các bạn học trong trường ăn.


      Tống Hàng Hàng từng bao từng bao hành lý: kẹo đường, bánh đậu nành, đồ ăn nhạt, cư nhiên còn có đậu phộng (lạc) thím ở ở quê đưa lên! là hết ý kiến.


      biết mẹ Tống từ lúc nào, lặng lẽ lẻn vào phòng con .


      Tống Hàng Hàng vẫn con oán giận đâu đâu, bỗng nhiên mẹ Tống chợp đứng trước người .


      "A!" Tống Hàng Hàng hét lên tiếng, "Mẹ, sao mẹ câu gì, Mẹ định hù chết con à?"


      "Tống niếp", mẹ nhàng ngồi xuống giường , gọn gàng dứt khoát mở miệng, "Con hãy thành với mẹ , gần đây luôn có nam sinh gọi điện thoại tới tìm con, lần trước trời mưa, con lừa mẹ muốn mua đồ sau đó xuống gặp mặt thằng đó, phải ?"


      À? Lộ tẩy rồi à? Tống Hàng Hàng hơi hốt hoảng cúi đầu, lặng yên hồi lâu, mới nhàng gật đầu.


      " là bạn học con? Trường Thanh à?"


      "Ừ."


      " Thượng Hải rồi hả?"


      "Ừ."


      "Niếp Niếp, đừng trách mẹ càu nhàu, mẹ phản đối con có bạn trai, nhưng các con xa nhau như vậy... mẹ sợ sau này con bị tổn thương, con hiểu ý mẹ ?"


      "Mẹ, con hiểu." Tống Hàng Hàng ngẩng đầu lên, "Mẫu thân đại nhân yên tâm, trong lòng con, con có lòng tin với ấy. Huống chi, con mẹ cũng phải là đứa dễ bị lừa."


      "Vậy tốt. Niếp Niếp à, cho mẹ, các con đến bước nào rồi?"



      "A?" Tống Hàng Hàng nhất thời hồ đồ, mẹ, mẹ có ý gì!


      "Mẹ cái gì vậy! Sao lại kéo chuyện đến chân trời rồi!"


      "Ha ha," mẹ Tống chợt cười to, "Ai bảo con lừa mẹ! Mẹ là người thiếu hiểu biết như vậy sao? Hừ! Hơn nửa năm trước mẹ nhìn ra con thích hợp rồi! Còn muốn lừa gạt mẹ?"


      À? ra mẹ sớm biết!


      "Mẹ!"


      "Con cũng đừng buồn bực. Mẹ biết, con còn , có lúc hồ đồ, nhưng với chung thân đại vẫn rất khôn, chẳng phải mẹ sợ con mẹ khiến người ta thương tâm ư? Nhưng mẹ nghe ngóng rồi, cái thằng bé đó, là thằng bé tốt, con đừng phụ người ta, ha ha.."


      ....


      Có người mẹ này sao? quan tâm con mình mà lại quan tâm tới người khác? Tống Hàng Hàng lần đầu tiên hoài nghi phải con ruột của mẹ.


      Ngày Tống Hàng Hàng rời , mẹ Tống nhìn về đoàn tàu mà rơi lệ, cuối cùng cũng khiến Tống Hàng Hàng được an ủi, thầm nghĩ: Cho dù là vài giọt nước mắt cá sấu, hay là mẹ ghẻ, cũng định người mẹ này rồi!
      Last edited by a moderator: 17/11/14

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 65: Bệnh án




      “Hạ Hạ! Vị này là…” Sa Lâm làm như quen biết ngồi xuống bên cạnh , ánh mắt chĩa thẳng về phía Bành Thạc.

      “Tôi… người bạn…Bành Thạc…” biết nên giới thiệu thế nào, hơn nữa cũng biết có cần phải giới thiệu với Sa Lâm. Bọn họ biết nha.

      “Chào , Bành, tại hạ là Sa Lâm, là bạn thân của Tả Thần An.” Sa Lâm chủ động bắt tay với Bành Thạc, rất nhiệt tình.

      Ánh mắt của Bành Thạc tỏ vẻ nghi ngờ, ý tứ trong đó rất ràng: ai là Tả Thần An? Tại sao nghe thấy giọng điệu của Sa Lâm lại cảm thấy hình như mình cần phải biết Tả Thần An là người nào?

      Sa Lâm tuyệt đối suy nghĩ đến mình ngồi giữa hai người này được tính là cái gì, giơ tay gọi nhân viên phục vụ lấy thêm bộ bát đũa, sau đó giải thích: “Thiệt là! Vốn có hẹn với người bạn đến để ăn cơm, kết quả người ta lại đến được. Hạ Hạ, hay là chúng ta cùng nhau ăn nhé! Đúng rồi, Bành phản đối chứ? Vậy, tối nay tôi xin ăn nhờ bữa vậy. Nếu là bạn của Hạ Hạ vậy cũng chính là bạn của Thần An, bạn của Thần An cũng chính là bạn của tôi. Bành cũng đừng khách khí.”

      Rốt cuộc ai mới là người khách khí…

      Hạ Hạ im lặng nhìn trời, và Sa Lâm thực quen đấy.

      Bạch Thạc hiển nhiên cũng giống như bị rơi vào sương mù, rất có phong độ cười tiếng, “Dĩ nhiên ngại.”

      Lại ngại có được ? Có người mặt dày như vậy sao? Trong lòng nhủ thầm.

      Thêm Sa Lâm, khí trầm tĩnh ban đầu cũng sôi động lên, có thêm người đàn ông nhiều thế này cũng tẻ ngắt. Hai người này quả có thể là ‘ thông thiên văn dưới rành địa lý’, xong tình hình trong nước lại chuyển đến tình trạng kinh tế thế giới. Lại , Bành Thạc phải là bác sĩ y khoa à? Phải gọi là bác sĩ kinh tế mới đúng?

      lúc hai người chuyện rất vui, tiếng chuông điện thoại quen thuộc của lại vang lên, mở túi ra, lật tới lật lui cũng tìm thấy, Sa Lâm ngồi ở bên lại đột nhiên móc ra chiếc điện thoại từ túi quần, “Hạ Hạ, điện thoại di động của ở chỗ này. Ở chỗ này! Lúc ra cửa quên mang theo, Thần An bảo tôi cũng tới đây mang cho thể.”

      Đúng rồi, hình như bỏ quên di động ở phòng bệnh rồi. Nhưng mà, Thần An sao lại biết cũng tới đây?

      “Ơ, là Thần An gọi tới.” ta cư nhiên dám tùy tiện bắt điện thoại, “A, là tôi! Tôi và Hạ Hạ ở cùng chỗ. Cái gì? biết làm cách nào để canh nóng lên? A, để tôi hỏi thăm…Hạ Hạ, Thần An mình ấy ở nhà biết cách hâm lại để canh nóng…Lò vi ba phải dùng thế nào?”

      “…” hoàn toàn hết ý kiến, còn nhà nữa? Ở nhà mình? “Để ta uống lạnh cũng được.”

      “A! Hạ Hạ cứ để uống lạnh! Cái gì? Bảo ấy giúp mua đồ ăn ở ngoài về? Được được! Còn nữa sao? Ừ, tôi hỏi lại chút…” Sa Lâm lại nhìn lại phía , “Hạ Hạ, Thần An , quần lót của ta vẫn chưa giặt xong, có quần lót để thay, phải làm thế nào bây giờ?”

      “Phụt…” phun,

      Hoàn toàn có dũng khí nhìn thử vẻ mặt của Bành Thạc ở đối diện, đứng lên, cầm lấy ví tiền, “ Bành, tôi no rồi, trước.”

      chỉ cảm thấy còn mặt mũi nào gặp y tá trưởng.

      Cũng để ý bọn họ cuối cùng là ai tính tiền, lao thẳng ra khỏi khách sạn, trực tiếp gọi xe chạy về nhà. Lâu rồi có về nhà, mấy ngày nay vẫn trực tại bệnh viện, nếu xin nghỉ ở nhà ngủ giấc an ổn , mấy ngày nay giấc ngủ quả tốt.

      Nhưng mà, làm sao có chuyện ngủ dễ dàng như vậy? Lăn qua lộn lại lại nghĩ tới chuyện xảy ra ở khách sạn tối nay, và Sa Lâm rốt cuộc có mục đích gì? Nghĩ tới cũng khó tránh khỏi gợi lên những chuyện cũ trước kia, cứ trằn trọc cả đêm, bất giác trời cũng sáng.

      Sáng hôm sau, giữ cặp mắt với hai quầng thâm để làm, việc thứ nhất làm chính là gặp Kỷ Tử Ngang để hỏi thăm tình trạng của Thần An. Bất kể có chuyện gì xảy ra, lòng của vẫn thủy chung như .

      Nhưng mà, lúc tìm được đến phòng làm việc của bác sĩ, bác sĩ lại ấy mới vừa . Vì vậy, đành đến phòng làm việc của phó viện trưởng tìm.

      Cửa phòng làm việc vẫn mở, bên trong lại có bóng người . định bước vào chờ thử, lại lơ đãng phát phần bệnh án vẫn đặt ở bàn, bên ngoài ghi Tả Thần An.

      nhất thời hiếu kỳ, đem bệnh án lật ra xem, lại khỏi kinh sợ…

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :