1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Kinh Thành Tam Thiếu: Ông Xã Gõ Cửa Lúc Nửa Đêm - Cát Tường Dạ (Full)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 55: Khác Biệt

      dĩ nhiên hiể được hàm nghĩa chứa đằng sau ba chữ Sa Lâm, chỉ thấy ta ôm đống văn kiện, còn có laptop, chẳng lẽ Tả Thần An định ở lại chỗ này lâu dài?

      Mà sau lưng Sa Lâm còn có người phụ nữ gặp qua, chính là ngôi sao ca nhạc lên – Kiều Á, lần trước ở Ám Hương hình như vẫn thầm phân cao thấp với .

      Trong nháy mắt nhìn thấy , Kiều Á dường như dám tin tưởng vào hai mắt mình, lập tức chất vấn Sa Lâm: “Trợ lý Sa! Đây là cái bệnh viện rách nát gì? Còn ở cái loại phòng bệnh bình thường này nữa? biết chăn mền trừ độc sạch chưa? Tả thiếu vốn là người có tính sạch . Đừng ở chỗ này rồi lây bệnh. Tôi nghĩ vẫn là so chuyển viện .”

      Hạ Vãn Lộ nghe thấy bật cười. Mấy lời này nếu để y tá trưởng nghe được, Kiều Á chắc chắn bị chị ấy đuổi thẳng ra ngoài. Dám cả gan chất vấn tinh thần trách nhiệm với đạo đức nghề nghiệp của y tá chúng ta, nữ y tá trưởng ghét ác như cừu* mới thèm quản lý là cái gì ‘Tinh’ đấy.

      Ánh mắt Sa Lâm thoáng chút xấu hổ, cười gật đầu với Hạ Vãn Lộ sau đó dùng sức nháy mắt với Kiều Á.

      Kiều Á lại hếch mũi lên mặt, “Nhìn cái gì vậy? Tả thiếu khi nào ở qua loại bệnh viện này? Trợ lý Sa, tôi nghĩ chắc bị váng đầu ! Nhanh chóng liên lạc với bệnh viện khác.”

      Sa Lâm e ngại mọi chuyện xong, thể làm gì khác hơn là giọng khuyên bảo: “Kiều đại tiểu thư, phó viện trưởng của bệnh viện này chính là em của Tả thiếu, miệng ngài tích chút đức , đừng có đắc tội hết với tất cả mọi người nữa.”

      Kiều Á nghe vậy mời ngừng nhưng vẫn hướng về phía Hạ Vãn Lộ hung hăng trừng mắt. Hạ Vãn Lộ bất đắc dĩ nhướng mày, là nằm cũng trúng chiêu*.” làm sao lại trêu chọc đến vị đại ca sĩ này rồi.

      Tả Thần An vừa mới nằm xuống ngủ bị Kiều Á đánh thức, cau mày rủa thầm, “Kẻ nào vậy…”

      Vừa nghe thấy giọng của Tả Thần An, Kiều Á lập tức thay đổi sắc mặt, tới bên cạnh , gương mặt ân cần, dịu dàng , còn lấy tay vuốt vuốt trán của rồi dừng lại đỉnh đầu, cuối cùng ngồi xuống bên cạnh giường, giọng điệu ôn nhu, mềm mại: “Tả thiếu, phải bảo nhiều lần là phải uống ít rượu sao? Sao lại biết quý trọng thân thể của mình như vậy.”

      Nghe lời , Hạ Vãn Lộ khỏi rùng mình cái. Người với người quả nhiên khác biệt, khó trách Kiều Á có thể trở thành minh tinh còn lại thể, khó trách Kiều Á có được mọi người ái mộ còn chỉ có duy nhất người đàn ông lại bị mất.

      Chẳng qua là, Tả Thần An tựa như chẳng hề để ý tới Kiều Á, chân mày vẫn nhíu chặt như cũ, ngoảnh đầu với Sa Lâm: “Đến rồi!”

      Tội nghiệp Sa Lâm, ôm đầy trong ngực gì gì đó cuối cùng cũng có thể đặt xuống, “Đúng vậy, những gì cần cũng mang đến, muốn làm việc ở chỗ này? Tôi nghĩ cần phải nghỉ ngơi chút .”

      Đối với khuyên nhủ của ta, Tả Thần An chỉ ngoảnh mặt làm ngơ, “Mở máy tính ra, mở tài liệu ra, đọc tôi nghe.”

      “Đợi !” Kiều Á liếc mắt nhìn Hạ Vãn Lộ, giọng : “Quan hệ tới chuyện cơ mật của công ty, ấy lại ra ngoài?”

      Trong mắt Tả Thần An giống như nổi sóng, lướt qua người lượt, nhàn nhạt nhả câu: “ cần!”

      Kiều Á hiển nhiên bị nghẹn, càng cam tâm, vội vã thể . “Tả thiếu, muốn làm việc trước hết phải chú ý thân thể. Tôi giúp hầm ít canh bồ câu, uống trước chút . Còn nữa, quần áo này là mua để tắm rửa, hoàn toàn mới, nằm viện cũng cần phải đổi, đúng .”


      *Ghét ác như cừu: ghét cái ác như ghét kẻ thù, người chính trực dung tha điều ác.

      *Nằm cũng trúng chiêu: ý bảo làm gì cũng bị cuốn vào, làm gì cũng mang nợ, làm gì cũng đắc tội người khác.
      Last edited by a moderator: 6/11/14
      Chris, Winter, kabi_ng0k2 others thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 56: Cuộc chiến quần lót



      Kiều Á lấy lòng đem quần lót, áo sơ mi, quần dài mới mua cho lấy ra tất cả như thể khoe khoang, sau đó đem cháo bồ câu múc ít ra ngoài.

      Khụ khụ! Hạ Vãn Lộ thể bình tĩnh được nữa.

      lập tức bước qua giữa Kiều Á và Tả Thần An, tay đoạt lấy cháo bồ câu, gương mặt nhắn bày ra dáng vẻ chuyên nghiệp, “Dạ dày của ấy bị xuất huyết, tạm thời thể ăn thứ gì.”

      “Này, tại sao ! trả cho tôi.” Kiều Á cho rằng muốn cướp , vươn tay đoạt lại.

      Hạ Vãn Lộ mới quản gì cháo chim bồ câu của ta, mặc kệ vẫn cướp . biết là xuất phát từ suy nghĩ gì, dù sao cũng nhìn Kiều Á vừa mắt, khẽ hừ lạnh tiếng. “ Kiều, bàn về việc ca hát, có thể chuyên nghiệp hơn tôi nhưng về việc chăm sóc bệnh nhân tôi mới là người chuyên nghiệp. Cho nên, tạm thời cần đưa thức ăn vào cho ấy. Còn có…”

      nhìn sang quần áo Kiều Á mua, cau mày : “ Kiều, quần lót vừa mua xong thể mặc ngay được, quá trình sản xuất quần lót biết trải qua bao nhiêu công đoạn, cũng biết có bao nhiêu đôi tay chạm vào, có lẽ bị dính ít vi khuẩn đâu. tưởng tượng chút, việc này tương tự với ngàn vạn đôi tay được rửa sạch mang theo vi khuẩn lại sờ …A, có thể tưởng tượng được tình cảnh này thế nào ? mang lại hậu quả thế nào?”

      vừa vừa liếc mắt về phía Tả Thần An, chỉ thấy chân mày của ngày càng nhíu chặt lại.

      Kiều, như vậy dễ bị viêm **” nghiêm chỉnh, ràng là vẻ mặt nghiêm túc của người chữa bệnh và chăm sóc bệnh nhân.

      Kiều Á bị đến nỗi cả người được tự nhiên, giống như có vô số bàn tay dính đầy vi khuẩn sờ mình, hét ầm lên: “ mới…bị viêm! Cả nhà đều bị viêm!”

      Người được xưng là thục nữ giống như Kiều Á cũng thốt ra được tên gọi của bộ phận nào đó.

      Hạ Vãn Lộ cười thầm, ra vẻ hiểu, “A! xin lỗi xin lỗi nhầm. Là Tả dễ bị viêm tiết niệu hoặc là…A, viêm cái gì khác nữa…”

      vừa xong, Tả Thần An ngược lại có phản ứng, Sa Lâm nhịn được bật cười ra tiếng, bị Kiều Á hung hăng trừng mắt cái đành vội thu lại, liếc trộm sắc mặt đại Boss nhà mình. Nhưng mà, đại Boss lại chỉ cau mày, cũng có bất cứ phản ứng nào giống như đứng ngoài xem người khác đùa giỡn.

      Kiều Á vốn dĩ tới là để lấy lòng nhưng mọi chuyện dường như bị đổ bể, lập tức thấy cam lòng, làm nũng với Tả Thần An tố cáo: “Tả thiếu! xem chút miệng ấy ra toàn lời thô tục. Khó nghe muốn chết!”

      Hạ Vãn Lộ khẽ mỉm cười, “Những chuyện tôi đều là , chỉ đứng góc độ của y tá để nhắc nhở chú ý chút về việc vệ sinh hằng ngày. Nếu mọi người thích nghe cứ coi như là tôi chưa .”

      vừa vừa nhìn chăm chú vào mấy quần lót màu xanh lam và màu tím đậm Kiều Á mới mua. muốn với Kiều Á: Kiều, xem ra vẫn chưa bò được lên giường của Tả thiếu phải ? Nếu sao lại biết, Tả thiếu rất thích sạch của chỉ mặc quần lót màu trắng?

      Dĩ nhiên, những lời này chỉ có thể giữ lại trong bụng, có đánh chết cũng dám ra khỏi miệng. Đồng thời, cũng tiến lên dùng sức đem cả laptop Sa Lâm vừa mới mở ra gập lại như cũ, sắc mặt nghiêm nghị để ai phản bác, “Dạ dày của Tả mới bị xuất huyết! tại muốn làm việc? Các muốn lấy mạng của người ta rồi?”
      Chriskabi_ng0k thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 57: Tôi muốn bị viêm cái gì đó



      Sa Lâm có chút ngượng ngùng, đặt máy tính vào cặp, ánh mắt nhìn về phía Tả Thần An.

      phải nhìn ta! Đây là bệnh viện, phải công ty của các người. Trong công ty ấy là người quyết định nhưng ở chỗ này người quyết định chính là tôi.” Khí thế của vẫn mạnh mẽ như cũ, được rồi, có chút tính khí của trẻ con… sao có thể nhẫn tâm đứng nhìn bị đau dạ dày còn chúi đầu vào công việc? cần sống nữa sao? Mặc kệ bên cạnh có bao nhiêu hồng nhan, bao nhiêu tri kỷ, thậm chí trong nhà còn có vị hôn thê, trong lòng , vẫn là , vẫn là người đàn ông với cái tên Tả 18 khiến cũng phải đau lòng.

      Tả Thần An chỉ nhíu mày, cái nhíu mày này biết là khó chịu vì đau bụng hay bởi vì lời của mà tức giận. Cho dù là tức giận cũng chẳng quan tâm, chuyện giỏi nhất phải là khiến nổi giận sao?

      Kiều Á cũng phải là đèn cạn dầu, lập tức hiểu được cơ hội phản công của mình tới, õng ẹo bả vai dịu dàng với Tả Thần An: “Tả thiếu! Người phụ nữ này quá hung hãn, đổi ý tá .”

      Tả Thần An tỏ vẻ nhức đầu, đưa tay đè huyệt thái dương, nhàn nhạt : “Ra ngoài!”

      “Có nghe thấy ? Bảo ra ngoài!” Kiều Á hiểu nhầm.

      lại mở mắt ra, ánh mắt hời hợt nhìn ra hỉ nộ, quay mặt với Sa Lâm: “Tôi các người, hai người các cậu về trước!”

      “A!” Kiều Á hoàn toàn im bặt, dám thêm nửa câu nào nữa, ủy khuất bước theo Sa Lâm ra khỏi phòng bệnh còn hung hăng trợn mắt dọa lại .

      hờ hững nhún vai, chẳng có gì, sức khỏe của mới là quan trọng. Đây là việc mà năm năm trước vẫn kiên trì.
      Đợi Sa Lâm cùng Kiều Á rồi, đem cái laptop và đống tài liệu đặt giường bỏ hết vào ngăn kéo, khuôn mặt nhắn trông có vẻ cực kỳ nghiêm túc. dường như cảm thấy có ánh mắt sắc bén vẫn chăm chú nhìn , vẫn luôn nhìn chằm chằm kể từ lúc bắt đầu nổi đóa với Sa Lâm. giả bộ chẳng có việc gì nhưng thực tế lại giống như bị đâm thủng từ phía sau khiến lưng tê dại. Nếu cứ tiếp tục như vậy nữa, ngực cũng bị xuyên thủng thành cái lỗ mất.

      Ghét! Vẫn là lúc bị mù trông có vẻ đáng hơn! Cái gì cũng biết mặc giày vò. Trong lòng khỏi nhủ thầm.

      Trong nháy mắt lúc xoay người lại, ánh mắt của cũng dời nơi khác.

      Hừ, vui vẻ! Còn đâu là bệnh nhân nữa!

      lời nào, chỉ ngồi xuống bên cạnh. Trong phòng lưu lại mùi nước hoa của Kiều Á, phải Chanel số 5, cũng phải Gucci mà chỉ là mùi hương của hoa nhài.

      Kiều Á có vẻ giống với kiểu phụ nữ thích mùi hòa nhài, chẳng lẽ, những ở bên cạnh đều có mùi hương như vậy?

      Chỉ là, hương hoa nhài vốn cực kỳ thanh nhã, Kiều Á xịt lên nồng nặc như vậy đúng là phí của trời, chẳng lẽ hiệu quả cũng hoàn toàn ngược lại?

      phải làm thế nào bây giờ?” đột nhiên mở miệng chuyện, chẳng đầu chẳng đuôi.

      “Cái gì mà làm thế nào?” chẳng hiểu sao cả.

      “Tôi muốn bị viêm tiết niệu, hoặc là…viêm cái gì đó… phải làm thế nào?” xong lại cúi đầu lướt qua chỗ nào đó, ràng là câu tà ác nhưng lại dùng bộ mặt rất nghiêm chỉnh.

      Khó chịu…

      miệng lẩm nhẩm hai chữ này.
      Chriskabi_ng0k thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 58: Lưu manh chẳng đáng sợ, chỉ sợ lưu manh có văn hóa



      Nhớ tới lần đầu tiên gặp mặt hồi đó, vì bữa sáng của mà bị giày vò trận đến chết sống lại, chỉ có thể thở dài: “Tôi mua vậy!”

      Quả , mới là người bị ăn đến sít sao đấy.

      Bề ngoài trông có vẻ hung hãn mà chiếm ưu thế nhưng thực tế mỗi lần ở trước mặt Tả Thần An, mới là người thua thiệt nhất. Mỗi vẻ mặt, ánh mắt, câu , thậm chí cần phải làm gì mà chỉ cần ba chữ “Tả Thần An” cũng đủ khiến xông vào nơi nước sôi lửa bỏng chẳng oán chẳng than rồi. diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn

      Sau khi đổi lại bình thuốc xong, ước chừng cả bình lớn này ít nhất cũng phải truyền mất ba giờ, mới ra khỏi phòng bệnh để mua quần lót giúp .

      Trong bệnh viện có căn tin bán đồ lặt vặt, trong đó cái gì cũng bán. chọn hai hộp quần lót màu trắng, giá cũng đắt, chất liệu cotton thuần túy, cảm giác rất mềm mại.

      Trong đầu vẫn lo lắng cho , sợ ở lại phòng bệnh lúc cần cái gì lại có người giúp nên phải chạy bộ quay trở về phòng bệnh.

      Cũng may là ngoan ngoãn nằm đó, cũng ngủ. Thấy trở lại, đôi mắt đen thẫm chợt gợn sóng lăn tăn, ánh mắt ấy nhìn thẳng vào hộp quần lót ở tay , giống như có thể thấy được màu sắc chiếc quần lót ở bên trong, “Sao lại mua màu trắng?”

      Sao lại mua màu trắng? Tại sao?

      ấm đầu nên mới bị chập mạch mất rồi! Đây phải là tự đưa mình lên trước họng súng sao?

      “Việc đó…Màu trắng trông có vẻ sạch .” ngập ngừng lấy cớ cho mình, trong đầu cũng chợt lóe, trừng mắt nhìn hung dữ: “Màu trắng sử dụng thuốc nhuộm nha! muốn ‘huynh đệ’ của bị nhuộm màu xanh lam hay màu tím?”dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹

      Vừa xong, liền bị chính mình dọa sợ. , vĩnh viễn đều mạnh dạn như vậy sao?

      ngược lại lộ ra nụ cười như có như , “Cảm ơn quan tâm đến ‘huynh đệ’ của tôi.”

      Mặt đỏ lên, Hạ Vãn Lộ, còn có thể mất mặt hơn chút nữa .

      vờ như hiểu lời , cúi đầu mở hộp, chuẩn bị đem quần lót mới mua giặt sạch trước.

      hộp vẫn để nguyên giá tiền, chỉ là loại mười mấy tệ hai cái, đặt chung với loại Kiều Á mới mua đúng là trời vực, còn bằng số lẻ của người ta.

      lẩm bẩm đem hai cái Kiều Á mua ném vào trong ngăn tủ, giọng điệu chắc nịch : “Đồ lót gì đó, mặc thoải mái là được rồi, đây là hóa đơn, Tả Tam thiếu giàu sang quyền quý chắc hẳn quỵt ý tá như tôi chút tiền lẻ này chứ?”

      cầm hóa đơn chuyển lại cho . Hừ, thù mới hận cũ, bữa sáng của năm ấy, cả bánh bao lẫn hoành thánh gì đó, vẫn lấy cớ trả tiền.

      tay nhận lấy hóa đơn, nét mặt khó lường, hờ hững cười nhạt, “Chuyện giàu sang ấy mà…Cũng coi là …Nhưng mà ‘khí thô’*? Hạ làm sao biết được?”diiễn~đaàn~leê~quyý~đoôn

      xong, hai mắt của cúi xuống nhìn nơi nào đó, ở giữa hàng chân mày cũng liên tục lộ ra chút tà ý.

      cứng lưỡi, lưu manh chẳng đáng sợ, chỉ sợ lưu manh có văn hóa nha có văn hóa.

      “Việc này… Tả…Chúng ta quen biết… quen biết…” Chúng ta quen, cho nên đùa như vậy quả thích hợp, đấy.

      nha, năm năm gặp tiến bộ ít. Trước đó đều là đùa giỡn, tại trưởng thành, nhân vật cũng thay đổi. Hay là do lăn lộn trong đám phụ nữ kia nên da mặt của cũng dày lên rồi hả?

      __________
      *Khí thô: Ở đây Tả dùng lối chơi chữ. Trong câu mà Hạ Vãn Lộ câu ‘Tài đại khí thô’ có nghĩa là ‘giàu sang quyền quý’ nhưng chỉ dùng từ ‘khí thô’ còn có nghĩa là vũ khí/ bộ phận thô to, xù xì, thô ráp.
      Chriskabi_ng0k thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 59: Hạ và tôi có thù oán?



      Ai ~, nhớ mà! Nhớ chồng vẫn hơi đỏ mặt xấu hổ bảo khiếm nhã.

      Hạ? Chẳng lẽ tôi cái gì mạo phạm đến rồi?” thản nhiên hỏi.

      lại cứng lưỡi. Được rồi! chưa , cái gì cũng chưa , là quá tà ác, quá tà ác rồi.

      “Tôi… tắm… tắm.” Được rồi, chồng giờ thành ông lớn, chọc nổi, nên tránh để được an toàn vậy.

      Nhưng mà, hai chục phút sau, việc khiến phải đổ mồ hôi rốt cuộc cũng xảy ra.

      nằm ở giường, lông mày đột nhiên nhíu chặt, bộ dáng cực kỳ thống khổ.

      nghĩ rằng bị đau bụng rất khổ sở, lo lắng hỏi: “Đau lắm sao? Để tôi gọi bác sĩ tới?”

      Nhưng mà lại lắc đầu cái.

      “Vậy làm thế nào?”

      “Tôi muốn toilet.” nhíu mày .

      Việc này… liếm liếm môi, chuyện như vậy ngày trước thể làm. Nhưng mà, bây giờ khác, tại lại quen.

      gỡ bình thuốc, cúi đầu nhìn xuống mũi bàn chân của mình, “Vậy… .”

      hồi lâu vẫn có động tĩnh.

      ngẩng đầu lên, đúng lúc gặp phải mắt của , giống như chứa tức giận.

      Hạ, tôi là bệnh nhân! cho rằng tôi có năng lực tự mình tới phòng vệ sinh à?”

      A… hiểu… nhắm mắt vén chăn của , bàn tay đặt xuống thắt lưng , dùng sức đỡ dậy. Sau đó, sức nặng của cả người đổ lên người , hơi thở của phả vào mặt làm hơi bị choáng, đỡ vặn vẹo lê từng bước tới phòng vệ sinh.diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn

      Lại lần nữa được tiếp xúc ở khoảng cách gần như vậy, vốn dĩ mặt hồng tim đập, hô hấp thoải mái lại chống đỡ thêm thân thể nặng như vậy, muốn bất tỉnh rồi.

      Chẳng qua là, cũng có chút vui mừng. Năm năm gặp, tựa hồ nặng lên ít. Điều này chứng tỏ phải là chàng gầy yếu mỏng manh của trước kia nữa, có phải ?

      hiểu sao, trong lòng lại dâng lên loại cảm giác lạnh lẽo, mất mác. Đúng vậy, phải là của lúc trước, giờ đây muốn gió được gió muốn mưa được mưa, cần làm mắt, cũng cần tình cảm lưu luyến của , mạnh mẽ đến mức khiến cho người ta cảm thấy lạnh thấu xương rồi.

      Suy nghĩ miên man cuối cùng cũng đến cửa toilet, vào treo ngược bình thuốc lên sau đó cố gắng thả tay ra khỏi thân thể nhưng mới vừa động liền ngã xuống.dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹

      bị hù sợ, vội vàng đỡ lấy, giọng lạnh truyền tới từ đỉnh đầu: “ Hạ và tôi có thù oán?”

      “À?” cả kinh, “ có… có…”

      “Vậy sao lại muốn cái mạng của tôi?” liếc mắt nhìn sang, ánh mắt cũng u lãnh.

      “Tôi… phải cố ý.” hít hơi, bây giờ là thế nào? Muốn vẫn đứng ở đây nhìn xuỵt xuỵt sao?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :