1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Kinh Niên Lưu Ảnh - Như Thị Phi Nghênh (42c+4NT)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Matcha2604

      Matcha2604 Well-Known Member

      Bài viết:
      582
      Được thích:
      1,771
      Chương 30

      vào cuối đông, mặt trời lặn khá sớm, mới hơn bốn giờ chiều mà sắc trời bắt đầu ảm đạm.

      Sau khi chia tay Trình Tư Dao, Triển Nhược Lăng về thẳng nhà mà chầm chậm thả bộ dọc theo con đường.

      Suy nghĩ trong đầu hơi hỗn loạn, chính cũng bản thân nghĩ gì, tựa như có búi dây thừng bị thắt nút chết trong đầu , cho dù muốn sắp xếp lại cũng thể khiến chúng trở nên ràng.

      Bao nhiêu ngày tháng trôi qua, trong lòng luôn ôm ấp hình bóng của người, lại chẳng bao giờ nghĩ đến nếu ngày gặp được người đó phải làm như thế nào.

      người từng cách xa đến thế, thậm chí từng cho rằng cả đời này bao giờ gặp lại, thế mà sau khi về nước mọi chuyện lại thay đổi trăm tám mươi độ.

      đột ngột xuất trước mặt – vào lúc bất ngờ nhất, chút tâm lý chuẩn bị cũng có.

      về đến nhà phố xá sáng đèn. khí tưng bừng đón tết vẫn còn tràn ngập khắp mọi nẻo đường, những tòa nhà cao ốc giăng đèn kết hoa rực rỡ, phồn hoa.

      Sau khi tắm xong, Triển Nhược Lăng mở máy tính, vừa quay đầu nhìn sang liền thấy hộp quà đặt bàn.

      tặng món ăn vặt nổi tiếng của Thượng Hải sườn xào bánh gạo. Ăn vào miệng vừa có vị nồng đậm của thịt sườn, cùng với bánh gạo vừa dai vừa mềm, vô cùng ngon miệng. Thịt sườn thăn lẫn ít mỡ tươi ngon, mùi vị rất thơm, miếng thịt có màu vàng rượm, bề ngoài giòn giòn, thịt bên trong độ mềm vừa tới, bánh gạo bùi bùi ngấy, được rưới lên lớp nước thịt, hương vị đậm đà của thịt và gạo nếp hòa quyện vào nhau, kích thích vị giác của người ăn.

      Hôm ấy khi mang bánh gạo về nhà, để bố mẹ ăn trước, cũng ăn hai miếng. Mẹ trước nay rất thích những món ăn truyền thống, khi ăn còn khen mãi thôi, sau đó Triển Cảnh Việt và Thái Ân Kỳ về, món đặc sản này lại được bày ra giải quyết hết.

      biết nhìn bao lâu vào chiếc hộp trống , mới lấy điện thoại ra soạn tin nhắn: Bánh gạo rất ngon, cảm ơn cậu!

      Tìm đến số điện thoại vô cùng quen thuộc kia, gửi tin nhắn .

      nhắn tin lại rất nhanh: Đến bây giờ cậu mới ăn à?

      phải, ăn từ mấy hôm trước rồi, quên cảm ơn cậu thôi.

      Đừng khách sáo. Cậu thích là được rồi.

      Từ trước tết Triển Nhược Lăng tranh thủ chuyển dần đồ đạc của mình vào căn hộ chung cư, hết kỳ nghỉ chính thức đến công ty làm việc, trở thành thành viên của hội làm công ăn lương thành phố N.

      Cuối tuần Lâm Vi Lan hẹn dạo phố. Buổi tối, Lâm Vi Lan ngủ lại trong căn hộ của , Triển Nhược Lăng ôm tính ra đặt bàn trà mở phim, hai người cùng xem.

      Lâm Vi Lan nghe tuần sau dự đám cưới người bạn liền cười : “Tiểu Triển, mình thấy lần nào từ Tây Ban Nha về cũng có đám cưới chờ sẵn, đợi cậu đến dự.”

      Triển Nhược Lăng cũng cười: “Có điều lần trước là đám cưới của mình, mình cần phải tặng gì cả, lần này giống như vậy…”

      Lân Vi Lan cầm lấy gối ôm sô pha ôm vào lòng, gác cằm lên gối : “Tiểu Triển, bây giờ cậu còn nhớ đến người đó nữa ?”

      nghĩ đến mình và Từ Tấn Kiệt ở vào giai đoạn đương thắm thiết, bạn học của Triển Nhược Lăng cũng sắp bước vào lễ đường hôn nhân, chỉ có ấy vẫn còn độc thân, càng nghĩ Lâm Vi Lan càng thể lo lắng cho ấy.

      Triển Nhược Lăng hơi nhướn mày, “sao vậy?”

      thừa nhận cũng chẳng phủ nhận điều Lâm Vi Lan vừa hỏi.

      “Vậy cậu có từng nghĩ đến việc, nếu có ngày cậu ta trở về, cậu làm thế nào ?”

      Triển Nhược Lăng im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, trong giọng dường như có chút mất mát: “Mình cũng biết.”

      Hơn nữa quan trọng chính là – trở về rồi.

      Lâm Vi Lan nắm lấy tay , đôi mắt màu hổ phách mang theo cái nhìn rất chân thành: “Mình nghĩ rằng, nếu cậu ta bao giờ trở về nữa, cậu quên cậu ta nhé. Cậu cũng thể ở vậy cả đời được!”

      Triển Nhược Lăng thần người, nhớ lại lúc trước mẹ cũng từng với những lời như vậy.

      mỉm cười: “Ngày trước lúc mẹ bảo mình làm phẫu thuật, cũng như vậy đấy.”

      “Phẫu thuật? Phẫu thuật gì?” Lâm Vi Lan nghĩ lúc mới hiểu ra đến việc gì, “cậu đến vết sẹo vai à?”

      Triển Nhược Lăng ừ tiếng.

      Lâm Vi Lan theo phản xạ nhìn xuống vai Triển Nhược Lăng – mặc quần áo ở nhà, nhìn thấy được gì cả, “mình cũng thấy tốt nhất cậu nên làm phẫu thuật xóa sẹo .”

      ngập ngừng lát rồi lại tiếp: “Em trai cậu mất lâu như vậy rồi, cậu đối với em ấy thế nào, em ấy hiểu mà.”

      Triển Nhược Lăng với tay lấy quả hạt dẻ cười, dùng sức tách nó ra, “để sao này rồi .”

      Lâm Vi Lan thở dài, bề ngoài Triển Nhược Lăng có vẻ là người rất dễ chuyện, nhưng khi cố chấp ai có cách nào khuyên được.

      Hôn lễ của Trình Tư Dao và Giản Hạo tổ chức vào ngày thứ bảy của tháng tư, trong tiết trời còn ngập tràn sắc xuân.

      Triển Cảnh Việt và Thái Ân Kỳ biết sắp dự đám cưới của người bạn, vô cùng vui vẻ để ra ngoài vui chơi, lại còn dặn dò cẩn thận buổi tối về nhà phải chú ý an toàn.

      Triển Nhược Lăng sửa soạn xong ra khỏi nhà, chuẩn bị đến đầu đường đón xe.

      Vừa ra khỏi chung cư lại nhận được tin nhắn: Cậu ra khỏi nhà chưa? Có biết đường đến khách sạn Thúy Vân đấy?

      Toàn bộ chú ý của Triển Nhược Lăng đều dồn cả vào nửa câu sau, hỏi lại : Cậu cũng ?


      Sau khi tin nhắn gửi , Triển Nhược Lăng liền biết ngay nhất định bị xem thường.
      Trình Tư Dao và những là bạn học suốt ba năm Cao trung, mà còn là bạn học Trung đại với nhau, đến hai chữ “bạn học”, riêng tiêu chuẩn này bỏ xa rồi, nếu Trình Tư Dao mời mới là việc đáng để lấy làm lạ. Chỉ là hôm ấy Trình Tư Dao chỉ nhắc đến Ngôn Dật Khải và Liêu Nhất Phàm, mà gì về , lại nghe Lâm Vi Lan mấy ngày gần đây thường xuyên ra ngoài công tác, cho nên cứ nghĩ .

      Quả nhiên, hồi lại: Lẽ nào cậu cho rằng tôi nên ?

      Triển Nhược Lăng ngẩn ra biết gì, mãi đến mười mấy giây sau mới nhắn tin lại: phải. Mình có ý đó.

      May mà phải đối mặt với , nếu ở vào tình huống này còn khó xử hơn khi nhắn tin rất nhiều.

      giây sau, điện thoại lại rung lên.

      nhìn cái tên ra màn hình, đầu óc chợt rối tung, thể làm gì khác ngoài nhấn vào phím nghe.

      “Cậu ở đâu vây?” Giọng rất thoải mái.

      “Hả? Mình ở…” Triển Nhược Lăng đưa mắt tìm xung quanh, cuối cùng cũng nhìn thấy cột bảng tên đường bên lề đường, liền vào điện thoại: “Mình ở đường Quảng Ninh.”

      Chung Khi “ừ” tiếng, lại tiếp: “Cậu đừng đâu đấy, bây giờ tôi đến đó ngay.”

      Triển Nhược Lăng mờ mịt: “Cậu đến làm gì?”

      “Tôi sợ cậu lạc đường, nên đến đón cậu.” Ý cười thoáng trong giọng , thế nhưng cung cách trả lời lại vô cùng nghiêm túc.

      “Cậu mới lạc đường ấy!” Giọng của bất giác hơi cao lên.

      Vừa định đừng chạy qua, lại nghe thấy giọng ung dung của từ bên kia điện thoại truyền đến: “Cậu kích động cái gì?”

      Câu thoải mái tùy ý như thế, nhàn nhã như thế, lại có tác dụng đánh lạc hướng suy nghĩ, khiến mọi điều định đều bị giữ lại môi.

      Chợt nhớ lại việc từ rất lâu trước đây. Năm lớp 11, có lần mang bài tập đến hỏi , với chút về hướng suy nghĩ của mình, có điều trước giờ hề có tính kiên nhẫn, mới nghe được nửa ngắt lời : “Phương pháp của cậu sai rồi! thể làm như vậy được.” lại nghĩ cách giải của mình sai chỗ nào cả, nghe vậy liền nhịn được túm lấy cánh tay , vội vàng : “Cậu đừng , nghe mình hết .” liếc mắt nhìn cánh tay bị níu, vẻ mặt như cười như : “Cậu kích động cái gì? Tôi có nghe cậu hết đâu.” câu làm lập tức câm nín. Sau đó còn dùng tay vuốt tóc, làm ra vẻ cung kính lắng nghe, nhìn : “ tiếp .”

      Ký ức xa vời lên vuốt ve trái tim, tựa như quay về quãng thời gian Cao trung, Triển Nhược Lăng nghĩ ngợi gì bèn : “Mình kích động gì cả, chỉ phản bác thôi.”

      Bên tai vẫn là giọng vô cùng nhàn nhã đó: “Nếu như lạc đường, vì sao vừa nãy tôi hỏi cậu ở đâu, phải mất lúc sau cậu mới trả lời được?”

      “Mình vừa chuyển đến đây lâu, xem bảng tên đường cần tốn thời gian à?”

      “Được thôi.” Giọng điệu như thể rất vô tội.

      Giọng mang theo ý cười lại lần nữa vang lên: “Tôi lái xe, chuyện với cậu nữa. Cậu đến đầu đường đợi tôi.”

      Dừng lại chút, lại thêm câu nữa, câu mang theo ấm áp như hơi ấm của mặt trời vừa mọc: “Qua đường nhớ cẩn thận xe cộ.”

      Câu “tôi lái xe” dễ dàng khiến những điều muốn trôi ngược lại vào bụng, chỉ để lại chữ “được” đơn giản mà thôi.

      Tắt cuộc gọi, đến đầu đường.

      Qua đường cẩn thận xe cộ.

      Câu mẹ luôn dặn dò khi còn . Mỗi lần cùng Triển Cảnh Vọng ra ngoài, đều nhớ kỹ câu này.

      Có điều, cho dù người bộ cẩn thận quan sát xe cộ lúc qua đường, cũng đồng nghĩa với việc lái xe lúc nào cũng chú ý đến tình huống xảy ra đường.

      Đưa mắt nhìn dòng xe qua lại đường, theo thói quen đưa tay lần chuỗi hạt đeo tay trái.

      Ánh nắng mỏng tang yếu ớt chiếu vào lớp nhựa đường màu đen, tỏa ra lớp hơi rất mỏng.

      Chiếc xe hơi màu đen đánh đường cong đẹp mắt, vòng đến đường Quảng Ninh, qua kính chắn gió có thể nhìn thấy người đứng ở đầu đường.

      Chiếc xe dần đến gần, hình ảnh của người ấy càng lúc càng trở nên ràng.

      Ánh mắt nhìn hướng ra đường, vẻ mặt thất thần, tâm tư biết trôi xa đến tận phương nào rồi.

      Dáng vẻ thất thần như vậy, khiến nhớ đến dáng vẻ cầm tờ báo phát ngốc của nhiều năm trước.

      Xe chầm chậm dừng lại trước mặt , mở cửa xe bên phía phụ lái, giọng vô vùng dịu dàng: “Lên xe .”

      Triển Nhược Lăng giật mình, sau khi lên xe liền đóng cửa lại.

      Đợi vài giây vẫn thấy lái xe, ngược lại còn dùng đôi mắt đen nhìn vào chăm chú.

      “Làm gì vậy?” xiết chặt túi xách, thoải mái hỏi.

      “Dây an toàn…” Khóe môi treo theo nụ cười nhạt, dùng ánh mắt ra hiệu cho , “cậu chưa thắt dây an toàn.”

      Triển Nhược Lăng ngây ra, gò má trắng mịn ửng hồng, vội vàng kéo dây ăn toàn thắt vào.
      Phong nguyet thích bài này.

    2. Matcha2604

      Matcha2604 Well-Known Member

      Bài viết:
      582
      Được thích:
      1,771
      Chương 30
      vào cuối đông, mặt trời lặn khá sớm, mới hơn bốn giờ chiều mà sắc trời bắt đầu ảm đạm.

      Sau khi chia tay Trình Tư Dao, Triển Nhược Lăng về thẳng nhà mà chầm chậm thả bộ dọc theo con đường.

      Suy nghĩ trong đầu hơi hỗn loạn, chính cũng bản thân nghĩ gì, tựa như có búi dây thừng bị thắt nút chết trong đầu , cho dù muốn sắp xếp lại cũng thể khiến chúng trở nên ràng.

      Bao nhiêu ngày tháng trôi qua, trong lòng luôn ôm ấp hình bóng của người, lại chẳng bao giờ nghĩ đến nếu ngày gặp được người đó phải làm như thế nào.

      người từng cách xa đến thế, thậm chí từng cho rằng cả đời này bao giờ gặp lại, thế mà sau khi về nước mọi chuyện lại thay đổi trăm tám mươi độ.

      đột ngột xuất trước mặt – vào lúc bất ngờ nhất, chút tâm lý chuẩn bị cũng có.

      về đến nhà phố xá sáng đèn. khí tưng bừng đón tết vẫn còn tràn ngập khắp mọi nẻo đường, những tòa nhà cao ốc giăng đèn kết hoa rực rỡ, phồn hoa.

      Sau khi tắm xong, Triển Nhược Lăng mở máy tính, vừa quay đầu nhìn sang liền thấy hộp quà đặt bàn.

      tặng món ăn vặt nổi tiếng của Thượng Hải sườn xào bánh gạo. Ăn vào miệng vừa có vị nồng đậm của thịt sườn, cùng với bánh gạo vừa dai vừa mềm, vô cùng ngon miệng. Thịt sườn thăn lẫn ít mỡ tươi ngon, mùi vị rất thơm, miếng thịt có màu vàng rượm, bề ngoài giòn giòn, thịt bên trong độ mềm vừa tới, bánh gạo bùi bùi ngấy, được rưới lên lớp nước thịt, hương vị đậm đà của thịt và gạo nếp hòa quyện vào nhau, kích thích vị giác của người ăn.

      Hôm ấy khi mang bánh gạo về nhà, để bố mẹ ăn trước, cũng ăn hai miếng. Mẹ trước nay rất thích những món ăn truyền thống, khi ăn còn khen mãi thôi, sau đó Triển Cảnh Việt và Thái Ân Kỳ về, món đặc sản này lại được bày ra giải quyết hết.

      biết nhìn bao lâu vào chiếc hộp trống , mới lấy điện thoại ra soạn tin nhắn: Bánh gạo rất ngon, cảm ơn cậu!

      Tìm đến số điện thoại vô cùng quen thuộc kia, gửi tin nhắn .

      nhắn tin lại rất nhanh: Đến bây giờ cậu mới ăn à?

      phải, ăn từ mấy hôm trước rồi, quên cảm ơn cậu thôi.

      Đừng khách sáo. Cậu thích là được rồi.

      Từ trước tết Triển Nhược Lăng tranh thủ chuyển dần đồ đạc của mình vào căn hộ chung cư, hết kỳ nghỉ chính thức đến công ty làm việc, trở thành thành viên của hội làm công ăn lương thành phố N.

      Cuối tuần Lâm Vi Lan hẹn dạo phố. Buổi tối, Lâm Vi Lan ngủ lại trong căn hộ của , Triển Nhược Lăng ôm tính ra đặt bàn trà mở phim, hai người cùng xem.

      Lâm Vi Lan nghe tuần sau dự đám cưới người bạn liền cười : “Tiểu Triển, mình thấy lần nào từ Tây Ban Nha về cũng có đám cưới chờ sẵn, đợi cậu đến dự.”

      Triển Nhược Lăng cũng cười: “Có điều lần trước là đám cưới của mình, mình cần phải tặng gì cả, lần này giống như vậy…”

      Lân Vi Lan cầm lấy gối ôm sô pha ôm vào lòng, gác cằm lên gối : “Tiểu Triển, bây giờ cậu còn nhớ đến người đó nữa ?”

      nghĩ đến mình và Từ Tấn Kiệt ở vào giai đoạn đương thắm thiết, bạn học của Triển Nhược Lăng cũng sắp bước vào lễ đường hôn nhân, chỉ có ấy vẫn còn độc thân, càng nghĩ Lâm Vi Lan càng thể lo lắng cho ấy.

      Triển Nhược Lăng hơi nhướn mày, “sao vậy?”

      thừa nhận cũng chẳng phủ nhận điều Lâm Vi Lan vừa hỏi.

      “Vậy cậu có từng nghĩ đến việc, nếu có ngày cậu ta trở về, cậu làm thế nào ?”

      Triển Nhược Lăng im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, trong giọng dường như có chút mất mát: “Mình cũng biết.”

      Hơn nữa quan trọng chính là – trở về rồi.

      Lâm Vi Lan nắm lấy tay , đôi mắt màu hổ phách mang theo cái nhìn rất chân thành: “Mình nghĩ rằng, nếu cậu ta bao giờ trở về nữa, cậu quên cậu ta nhé. Cậu cũng thể ở vậy cả đời được!”

      Triển Nhược Lăng thần người, nhớ lại lúc trước mẹ cũng từng với những lời như vậy.

      mỉm cười: “Ngày trước lúc mẹ bảo mình làm phẫu thuật, cũng như vậy đấy.”

      “Phẫu thuật? Phẫu thuật gì?” Lâm Vi Lan nghĩ lúc mới hiểu ra đến việc gì, “cậu đến vết sẹo vai à?”

      Triển Nhược Lăng ừ tiếng.

      Lâm Vi Lan theo phản xạ nhìn xuống vai Triển Nhược Lăng – mặc quần áo ở nhà, nhìn thấy được gì cả, “mình cũng thấy tốt nhất cậu nên làm phẫu thuật xóa sẹo .”

      ngập ngừng lát rồi lại tiếp: “Em trai cậu mất lâu như vậy rồi, cậu đối với em ấy thế nào, em ấy hiểu mà.”

      Triển Nhược Lăng với tay lấy quả hạt dẻ cười, dùng sức tách nó ra, “để sao này rồi .”

      Lâm Vi Lan thở dài, bề ngoài Triển Nhược Lăng có vẻ là người rất dễ chuyện, nhưng khi cố chấp ai có cách nào khuyên được.

      Hôn lễ của Trình Tư Dao và Giản Hạo tổ chức vào ngày thứ bảy của tháng tư, trong tiết trời còn ngập tràn sắc xuân.

      Triển Cảnh Việt và Thái Ân Kỳ biết sắp dự đám cưới của người bạn, vô cùng vui vẻ để ra ngoài vui chơi, lại còn dặn dò cẩn thận buổi tối về nhà phải chú ý an toàn.

      Triển Nhược Lăng sửa soạn xong ra khỏi nhà, chuẩn bị đến đầu đường đón xe.

      Vừa ra khỏi chung cư lại nhận được tin nhắn: Cậu ra khỏi nhà chưa? Có biết đường đến khách sạn Thúy Vân đấy?

      Toàn bộ chú ý của Triển Nhược Lăng đều dồn cả vào nửa câu sau, hỏi lại : Cậu cũng ?


      Sau khi tin nhắn gửi , Triển Nhược Lăng liền biết ngay nhất định bị xem thường.
      Trình Tư Dao và những là bạn học suốt ba năm Cao trung, mà còn là bạn học Trung đại với nhau, đến hai chữ “bạn học”, riêng tiêu chuẩn này bỏ xa rồi, nếu Trình Tư Dao mời mới là việc đáng để lấy làm lạ. Chỉ là hôm ấy Trình Tư Dao chỉ nhắc đến Ngôn Dật Khải và Liêu Nhất Phàm, mà gì về , lại nghe Lâm Vi Lan mấy ngày gần đây thường xuyên ra ngoài công tác, cho nên cứ nghĩ .

      Quả nhiên, hồi lại: Lẽ nào cậu cho rằng tôi nên ?

      Triển Nhược Lăng ngẩn ra biết gì, mãi đến mười mấy giây sau mới nhắn tin lại: phải. Mình có ý đó.

      May mà phải đối mặt với , nếu ở vào tình huống này còn khó xử hơn khi nhắn tin rất nhiều.

      giây sau, điện thoại lại rung lên.

      nhìn cái tên ra màn hình, đầu óc chợt rối tung, thể làm gì khác ngoài nhấn vào phím nghe.

      “Cậu ở đâu vây?” Giọng rất thoải mái.

      “Hả? Mình ở…” Triển Nhược Lăng đưa mắt tìm xung quanh, cuối cùng cũng nhìn thấy cột bảng tên đường bên lề đường, liền vào điện thoại: “Mình ở đường Quảng Ninh.”

      Chung Khi “ừ” tiếng, lại tiếp: “Cậu đừng đâu đấy, bây giờ tôi đến đó ngay.”

      Triển Nhược Lăng mờ mịt: “Cậu đến làm gì?”

      “Tôi sợ cậu lạc đường, nên đến đón cậu.” Ý cười thoáng trong giọng , thế nhưng cung cách trả lời lại vô cùng nghiêm túc.

      “Cậu mới lạc đường ấy!” Giọng của bất giác hơi cao lên.

      Vừa định đừng chạy qua, lại nghe thấy giọng ung dung của từ bên kia điện thoại truyền đến: “Cậu kích động cái gì?”

      Câu thoải mái tùy ý như thế, nhàn nhã như thế, lại có tác dụng đánh lạc hướng suy nghĩ, khiến mọi điều định đều bị giữ lại môi.

      Chợt nhớ lại việc từ rất lâu trước đây. Năm lớp 11, có lần mang bài tập đến hỏi , với chút về hướng suy nghĩ của mình, có điều trước giờ hề có tính kiên nhẫn, mới nghe được nửa ngắt lời : “Phương pháp của cậu sai rồi! thể làm như vậy được.” lại nghĩ cách giải của mình sai chỗ nào cả, nghe vậy liền nhịn được túm lấy cánh tay , vội vàng : “Cậu đừng , nghe mình hết .” liếc mắt nhìn cánh tay bị níu, vẻ mặt như cười như : “Cậu kích động cái gì? Tôi có nghe cậu hết đâu.” câu làm lập tức câm nín. Sau đó còn dùng tay vuốt tóc, làm ra vẻ cung kính lắng nghe, nhìn : “ tiếp .”

      Ký ức xa vời lên vuốt ve trái tim, tựa như quay về quãng thời gian Cao trung, Triển Nhược Lăng nghĩ ngợi gì bèn : “Mình kích động gì cả, chỉ phản bác thôi.”

      Bên tai vẫn là giọng vô cùng nhàn nhã đó: “Nếu như lạc đường, vì sao vừa nãy tôi hỏi cậu ở đâu, phải mất lúc sau cậu mới trả lời được?”

      “Mình vừa chuyển đến đây lâu, xem bảng tên đường cần tốn thời gian à?”

      “Được thôi.” Giọng điệu như thể rất vô tội.

      Giọng mang theo ý cười lại lần nữa vang lên: “Tôi lái xe, chuyện với cậu nữa. Cậu đến đầu đường đợi tôi.”

      Dừng lại chút, lại thêm câu nữa, câu mang theo ấm áp như hơi ấm của mặt trời vừa mọc: “Qua đường nhớ cẩn thận xe cộ.”

      Câu “tôi lái xe” dễ dàng khiến những điều muốn trôi ngược lại vào bụng, chỉ để lại chữ “được” đơn giản mà thôi.

      Tắt cuộc gọi, đến đầu đường.

      Qua đường cẩn thận xe cộ.

      Câu mẹ luôn dặn dò khi còn . Mỗi lần cùng Triển Cảnh Vọng ra ngoài, đều nhớ kỹ câu này.

      Có điều, cho dù người bộ cẩn thận quan sát xe cộ lúc qua đường, cũng đồng nghĩa với việc lái xe lúc nào cũng chú ý đến tình huống xảy ra đường.

      Đưa mắt nhìn dòng xe qua lại đường, theo thói quen đưa tay lần chuỗi hạt đeo tay trái.

      Ánh nắng mỏng tang yếu ớt chiếu vào lớp nhựa đường màu đen, tỏa ra lớp hơi rất mỏng.

      Chiếc xe hơi màu đen đánh đường cong đẹp mắt, vòng đến đường Quảng Ninh, qua kính chắn gió có thể nhìn thấy người đứng ở đầu đường.

      Chiếc xe dần đến gần, hình ảnh của người ấy càng lúc càng trở nên ràng.

      Ánh mắt nhìn hướng ra đường, vẻ mặt thất thần, tâm tư biết trôi xa đến tận phương nào rồi.

      Dáng vẻ thất thần như vậy, khiến nhớ đến dáng vẻ cầm tờ báo phát ngốc của nhiều năm trước.

      Xe chầm chậm dừng lại trước mặt , mở cửa xe bên phía phụ lái, giọng vô vùng dịu dàng: “Lên xe .”

      Triển Nhược Lăng giật mình, sau khi lên xe liền đóng cửa lại.

      Đợi vài giây vẫn thấy lái xe, ngược lại còn dùng đôi mắt đen nhìn vào chăm chú.

      “Làm gì vậy?” xiết chặt túi xách, thoải mái hỏi.

      “Dây an toàn…” Khóe môi treo theo nụ cười nhạt, dùng ánh mắt ra hiệu cho , “cậu chưa thắt dây an toàn.”

      Triển Nhược Lăng ngây ra, gò má trắng mịn ửng hồng, vội vàng kéo dây ăn toàn thắt vào.
      Phong nguyet thích bài này.

    3. Matcha2604

      Matcha2604 Well-Known Member

      Bài viết:
      582
      Được thích:
      1,771
      Chương 32
      Đêm về khuya, kim đồng hồ chỉ hơn giờ sáng, con đường ven biển chìm trong yên tĩnh, ánh đèn màu cam từ phía xa ngừng nhấp nháy giữa màn đêm.

      Triển Nhược Lăng mở miệng, “mình…” nhưng tài nào được hết câu.

      Chung Khi thả lỏng vòng tay ôm vai tìm đến bên eo giữ chặt, ánh mắt đen trầm tĩnh nhìn vào mang theo cái nhìn đầy dịu dàng, “em muốn gì?”

      Mười năm qua, trong lòng luôn khắc ghi hình bóng người, chưa từng nghĩ đến sau này, chỉ cố chấp nghe theo trái tim mình, cẩn thận lưu giữ tình cảm ấy. Quãng thời gian niên thiếu, biết thể, cho nên chỉ hy vọng có thể làm bạn bè với , cả cuộc đời, nhưng vào lúc này, đứng trước mặt , những lời này với , cả thế giới dường như cũng vì câu mà hoàn toàn thay đổi, con đường đột ngột rẽ sang lối khác, thể biết trước dẫn về đâu.

      Buối tối đêm nay, đẹp đẽ như vậy, lại khiến bối rối biết phải làm sao.

      kiềm được, hỏi ra bằng lời điều sợ hãi nhất mà giấu kín tận đáy lòng: “Nếu như, nếu như chúng ta thích hợp sao?”

      Nhận ra nỗi lo âu chất chứa trong câu của , bàn tay nắm tay càng thêm chặt, vô cùng kiên định lên tiếng: “ đâu! Ngốc ạ, thử qua làm sao biết thích hợp?”

      “Nhưng mà chúng ta…”

      Chung Khi mở rộng bàn tay để từng ngón tay hai người đan chặt vào nhau, ánh mắt chưa từng rời khỏi gương mặt : “Triển Nhược Lăng, em phải có lòng tin với – lẽ nào, trong lòng em, đáng tin như vậy?”

      Sao có thể biết những lo lắng của .

      Tấm lòng dành cho , đều hiểu , nhưng hình ảnh của trong lòng ngay lúc này, chỉ là những hình ảnh cũ được cẩn thận giữ gìn dùng để lấy ra hồi tưởng mà thôi.

      Tám năm biền biệt hai người có chút tin tức gì về nhau, tám năm lưu lại dấu tích cả hai người, ai biết chắc những tình cảm thời niên thiếu đến hôm nay liệu có còn nguyên vẹn như ngày trước.

      Nhưng bỏ lỡ nhau quá nhiều thời gian, mà tất cả đều do lỗi của mình , tại càng phải kiên trì hơn , chỉ như vậy mới có thể bù đắp lại quãng thời gian nuối tiếc trước kia.

      Hơi thở ấm áp ngay gần trước mắt , bao trùm lấy . Bàn tay có thể cảm nhận ràng nhiệt độ của . Cái nắm tay này giống cái nắm tay ngắn ngủi trong thang máy lúc nãy, những ngón tay hai người chút kẽ hở, đan chặt vào nhau chút do dự nghi ngờ, dường như dùng cái nắm tay này để lên tình cảm dành cho .

      Dưới cái nhìn chăm chú cho phép người khác có cơ hội né tránh của , hơi thở của Triển Nhược Lăng gần như ngưng đọng lại, theo thói quen cúi đầu xuống, giọng : “ phải.”

      “Vậy tốt.”

      Chung Khi thở phào nhõm, vòng ôm càng thêm xiết lại, kéo dán chặt vào lồng ngực mình, “Triển Nhược Lăng, tin , vừa nãy với em những lời này, còn cảm thấy căng thẳng hơn em rất nhiều.”

      Lãng phí nhiều năm như vậy, đến bây giờ có thể ôm vào lòng. còn là cậu thiếu niên ngây ngô năm nào, nhưng đối mặt với đối tượng thầm thương trộm nhớ từ thời còn học, trái tim trưởng thành vẫn đập rộn ràng trong lồng ngực như thể muốn nảy mầm kết hoa, cách nào kiềm chế được cảm giác vui sướng hân hoan dâng lên trong lòng.

      , còn căng thẳng hơn cả .

      “Chung Khi…” Cổ họng chợt nghẹn lại, biết nên tiếp điều gì.

      Chung Khi khẽ nghiêng người, giọng vào tai : “ biết mọi việc đêm nay diễn ra có chút vội vàng, xin lỗi, vốn định qua khoảng thời gian nữa mới với em những lời này, nhưng nếu như lại chịu được…”

      Thời gian kéo dãn khoảng cách giữa hai người, chỉ bằng cách dùng càng nhiều thời gian và nhẫn nại hơn mới có thể bù đắp lại. Mười năm thăm thẳm thể nào khỏa lấp chỉ trong vài ngày ngắn ngủi. qua nhiều năm tháng như vậy, cũng cần thiết phải gấp gáp trong giờ phút, có thể đợi , đợi đến khi hoàn toàn quen thuộc với có mặt của . Chỉ là trong bữa tiệc đêm nay, khi ngồi bên cạnh cười với các bạn học cũ, bắt đầu suy nghĩ biết đâu hôm nay cũng là cơ hội rất tốt.

      Triển Nhược Lăng ngước mắt nhìn , ánh trăng bàng bạc rơi gương mặt , trong đôi mắt kia, vẫn là ánh mắt sáng lấp lánh.

      Rất lâu rất lâu trước đây, trong tiết Hóa học dùng câu “xem xong rồi” chiếm lấy góc trong đầu , chỉ là khi ấy mặc dù hai người cùng học chung lớp, lại hề có điểm chung gì với nhau. Thế mà chớp mắt cái, trong con sông thời gian dài dằng dẵng mười hai năm qua , vẫn đẹp như trong ký ức của , ánh mắt vẫn sáng như trong ký ức của , nhưng giống với trước đây chính là, khoảng cách giữa , đột ngột rút ngắn lại.

      Chung Khi đưa tay vuốt tóc , những ngón tay cũng mang theo cảm giác thương, dịu dàng với : “ ép buộc em đâu, chúng ta từ từ thôi, có được ?”

      người dịu dàng đến như vậy, gần như khiến mơ màng.

      “Được.” gật đầu, cắn môi dưới, “xin lỗi, sau này em những điều như thế nữa.”

      lắc đầu, nhàng cười thành tiếng, rất vui vẻ: “, em nghĩ gì cứ với , thích nghe.” xong lại kéo vào lòng ôm chặt.

      Hơn hai giờ sáng, chỉ còn rất ít xe cộ qua lại đường.

      Chiếc xe dần đỗ lại trước cổng khu chung cư nhà , Chung Khi luyến tiếc thở dài: “ nỡ để em , có điều hứa đưa em về nhà rồi… Về đến nhà ngủ ngon nhé, ngày mai em…”

      nâng cổ tay xem đồng hồ - kim giờ nằm lại ở con số hai, “là hôm nay mới đúng, buổi trưa em có việc gì ? Chúng ta cùng nhau ăn cơm?”

      Triển Nhược Lăng vừa định gật đầu, chợt nhớ ra việc, hơi ngẩn người, “buổi trưa à?”

      “Sao vậy? Em có việc bận?” Chung Khi nắm lấy cổ tay .

      “Ừ. Có thể em đến nhà của trai và chị dâu.”

      thân mật vuốt tóc , “vậy buổi tối được ?”

      Triển Nhược Lăng dùng sức gật đầu, “được.”

      cười , ánh mắt dịu dàng: “Em lên trước . Đợi em lên rồi .”
      Chung Khi về đến nhà cũng gần ba giờ sáng.

      Từ cửa sổ nhìn ra ngoài, màn đêm phủ lên thành phố ngủ say, đường phố vẳng vẻ bóng người, im lặng vô cùng, thỉnh thoảng chiếc xe chạy vụt qua, thanh bé chìm giữa lòng thành phố.

      Chung Khi mở máy tính xử lý công việc, sau đó cầm lấy điện thoại.

      Bắt đầu từ lúc nào, lại thích cầm điện thoại xem tới xem lui?

      Chỉ vì câu của “ngay cả phương thức liên lạc với cậu mình cũng có”, cho nên bỏ công sức tìm lại số điện thoại từng dùng trước khi sang Autralia du học.

      Chỉ vì đợi khả năng.

      Đến lúc ấy, cuối cùng cũng đợi được điện thoại của .

      Mối duyên bị bỏ lỡ bao nhiêu năm, buổi tối hôm nay trở thành thực, khoảng cách trong tâm hồn, chỉ đợi những ngày tháng sau này dần dần bù đắp.

      Khóe môi nhếch lên nụ cười , những ngón tay dài tìm đến phím bấm quen thuộc, màn hình điện thoại chợt thay đổi, tấm hình ra.

      Giấc ngủ này của Triển Nhược Lăng vô cùng yên ổn, đến tận sáng sớm mới bị điện thoại làm ồn gọi dậy, cầm lấy điện thoại, phía bên kia là giọng rất nhanh của Triển Cảnh Việt: “A Lăng, cần đến chỗ bọn nữa, về thẳng nhà luôn nhé, và A Kỳ đều đường.”

      Hôm nay nhà họ Triển vô cùng vui vẻ, Triển Cảnh Việt và Thái Ân Kỳ đều ở nhà.

      “Em sắp được làm rồi á?” Triển Nhược Lăng ngẩn ra đến nửa ngày, cuối cùng mới tìm thấy giọng của mình.

      “Đúng thế.” Triển Cảnh Việt ngồi xuống bên cạnh Thái Ân Kỳ, đưa chén tổ yến trong tay cho vợ: “Cẩn thận nóng, ăn chầm thôi.”

      Thái Ân Kỳ đưa tay ra nhận lấy, cười với .

      “A Lăng, con cũng ăn nhé.” Mẹ múc chén đưa cho Triển Nhược Lăng.

      “Con cũng phải ăn à?” Triển Nhược Lăng bất ngờ đưa tay nhận chén tổ yến mẹ đưa tới, lại hỏi trai: “, được bao lâu rồi ạ?”

      Triển Cảnh Việt vui vẻ trả lời em : “Hơn hai tháng rồi.”

      Triển Nhược Lăng mang theo chén yến đến ngồi cạnh Thái Ân Kỳ, “chị dâu, hôm nay mới biết thôi ạ?” Ngày hôm qua trước khi dự đám cưới, Triển Cảnh Việt hề gì với cả.

      “Ừ, vừa biết sáng nay.” Thái Ân Kỳ chậm rãi ăn, gương mặt xinh đẹp ửng hồng tràn ngập cảm giác hạnh phúc.

      Triển Cảnh Việt cười : “Đúng thế. ấy hơi đoảng, sáng nay đến bệnh viện mới biết chắc đấy.”

      Thái Ân Kỳ đồng ý dùng khủy tay chọc vào ngực chồng, Triển Cảnh Việt bắt lấy tay vợ, nụ cười khóe môi vô cùng ấm áp: “Được rồi, là đoảng.”

      “Thần kỳ đấy! Tám tháng nữa là em được làm rồi?” Triển Nhược Lăng thầm mình, sau đó quay sang với bố mẹ: “Bố, mẹ hai người sắp được bế cháu trai cháu rồi.”

      Bầu khí vui vẻ bao trùm lên cả gia đình, ai cũng háo hức về đứa cháu sắp chào đời, bàn tán sôi nổi, Triển Nhược Lăng chợt nghe thấy điện thoại của mình rung lên, nhìn vào cái tên ra màn hình, liền bước ra ban công nghe điện thoại.

      “Là , em đến nhà trai chưa?”

      Mối quan hệ đột ngột thay đổi, khiến cách nào ngay lập tức thích ứng được, cố gắng để ý đến trái tim hồi hộp đập trong ngực, trả lời: “À, em ở nhà.”

      phải em đến nhà trai à?” Chung Khi lấy làm lạ hỏi.

      “Ừ, trai với chị dâu em cũng về nhà.” Triển Nhược Lăng nhớ lại câu của tối hôm trước “chúng ta từ từ thôi”, nhịp tim cách nào điều khiển được lại trở nên rộn ràng, nhàng hỏi: “ ở đâu đấy?”

      Điện thoại im lặng lúc, sau đó là tiếng cười của vang lên, “lái xe, vừa vào đường cao tốc.”

      Triển Nhược Lăng ừ tiếng, lại nghe hỏi tiếp: “Em ăn cơm chưa?”

      “Vẫn chưa.” Triển Nhược Lăng nhìn về phía phòng khách, vào điện thoại: “À, trưa nay em ăn cơm ở nhà, đến chiều mới về.”

      “Khi nào về nhớ gọi điện thoại cho , đến đón em.”

      “Được.”

      “Cứ thế nhé, chiều gặp.”

      “Chung Khi.” Triển Nhược Lăng vội lên tiếng gọi.

      “Hả?" Giọng của mang niềm vui rất ràng, “có việc gì à?”

      Triển Nhược Lăng xiết chặt điện thoại, căng thẳng mím môi, lên tiếng: “Nhớ cẩn thận nhé.”

      Đầu bên kia điện thoại vang lên tiếng cười che giấu, gãy gọn truyền thẳng vào tai: “Tất nhiên rồi. Buổi chiều còn phải gặp em mà.”
      Phong nguyet thích bài này.

    4. Matcha2604

      Matcha2604 Well-Known Member

      Bài viết:
      582
      Được thích:
      1,771
      Chương 32
      Đêm về khuya, kim đồng hồ chỉ hơn giờ sáng, con đường ven biển chìm trong yên tĩnh, ánh đèn màu cam từ phía xa ngừng nhấp nháy giữa màn đêm.

      Triển Nhược Lăng mở miệng, “mình…” nhưng tài nào được hết câu.

      Chung Khi thả lỏng vòng tay ôm vai tìm đến bên eo giữ chặt, ánh mắt đen trầm tĩnh nhìn vào mang theo cái nhìn đầy dịu dàng, “em muốn gì?”

      Mười năm qua, trong lòng luôn khắc ghi hình bóng người, chưa từng nghĩ đến sau này, chỉ cố chấp nghe theo trái tim mình, cẩn thận lưu giữ tình cảm ấy. Quãng thời gian niên thiếu, biết thể, cho nên chỉ hy vọng có thể làm bạn bè với , cả cuộc đời, nhưng vào lúc này, đứng trước mặt , những lời này với , cả thế giới dường như cũng vì câu mà hoàn toàn thay đổi, con đường đột ngột rẽ sang lối khác, thể biết trước dẫn về đâu.

      Buối tối đêm nay, đẹp đẽ như vậy, lại khiến bối rối biết phải làm sao.

      kiềm được, hỏi ra bằng lời điều sợ hãi nhất mà giấu kín tận đáy lòng: “Nếu như, nếu như chúng ta thích hợp sao?”

      Nhận ra nỗi lo âu chất chứa trong câu của , bàn tay nắm tay càng thêm chặt, vô cùng kiên định lên tiếng: “ đâu! Ngốc ạ, thử qua làm sao biết thích hợp?”

      “Nhưng mà chúng ta…”

      Chung Khi mở rộng bàn tay để từng ngón tay hai người đan chặt vào nhau, ánh mắt chưa từng rời khỏi gương mặt : “Triển Nhược Lăng, em phải có lòng tin với – lẽ nào, trong lòng em, đáng tin như vậy?”

      Sao có thể biết những lo lắng của .

      Tấm lòng dành cho , đều hiểu , nhưng hình ảnh của trong lòng ngay lúc này, chỉ là những hình ảnh cũ được cẩn thận giữ gìn dùng để lấy ra hồi tưởng mà thôi.

      Tám năm biền biệt hai người có chút tin tức gì về nhau, tám năm lưu lại dấu tích cả hai người, ai biết chắc những tình cảm thời niên thiếu đến hôm nay liệu có còn nguyên vẹn như ngày trước.

      Nhưng bỏ lỡ nhau quá nhiều thời gian, mà tất cả đều do lỗi của mình , tại càng phải kiên trì hơn , chỉ như vậy mới có thể bù đắp lại quãng thời gian nuối tiếc trước kia.

      Hơi thở ấm áp ngay gần trước mắt , bao trùm lấy . Bàn tay có thể cảm nhận ràng nhiệt độ của . Cái nắm tay này giống cái nắm tay ngắn ngủi trong thang máy lúc nãy, những ngón tay hai người chút kẽ hở, đan chặt vào nhau chút do dự nghi ngờ, dường như dùng cái nắm tay này để lên tình cảm dành cho .

      Dưới cái nhìn chăm chú cho phép người khác có cơ hội né tránh của , hơi thở của Triển Nhược Lăng gần như ngưng đọng lại, theo thói quen cúi đầu xuống, giọng : “ phải.”

      “Vậy tốt.”

      Chung Khi thở phào nhõm, vòng ôm càng thêm xiết lại, kéo dán chặt vào lồng ngực mình, “Triển Nhược Lăng, tin , vừa nãy với em những lời này, còn cảm thấy căng thẳng hơn em rất nhiều.”

      Lãng phí nhiều năm như vậy, đến bây giờ có thể ôm vào lòng. còn là cậu thiếu niên ngây ngô năm nào, nhưng đối mặt với đối tượng thầm thương trộm nhớ từ thời còn học, trái tim trưởng thành vẫn đập rộn ràng trong lồng ngực như thể muốn nảy mầm kết hoa, cách nào kiềm chế được cảm giác vui sướng hân hoan dâng lên trong lòng.

      , còn căng thẳng hơn cả .

      “Chung Khi…” Cổ họng chợt nghẹn lại, biết nên tiếp điều gì.

      Chung Khi khẽ nghiêng người, giọng vào tai : “ biết mọi việc đêm nay diễn ra có chút vội vàng, xin lỗi, vốn định qua khoảng thời gian nữa mới với em những lời này, nhưng nếu như lại chịu được…”

      Thời gian kéo dãn khoảng cách giữa hai người, chỉ bằng cách dùng càng nhiều thời gian và nhẫn nại hơn mới có thể bù đắp lại. Mười năm thăm thẳm thể nào khỏa lấp chỉ trong vài ngày ngắn ngủi. qua nhiều năm tháng như vậy, cũng cần thiết phải gấp gáp trong giờ phút, có thể đợi , đợi đến khi hoàn toàn quen thuộc với có mặt của . Chỉ là trong bữa tiệc đêm nay, khi ngồi bên cạnh cười với các bạn học cũ, bắt đầu suy nghĩ biết đâu hôm nay cũng là cơ hội rất tốt.

      Triển Nhược Lăng ngước mắt nhìn , ánh trăng bàng bạc rơi gương mặt , trong đôi mắt kia, vẫn là ánh mắt sáng lấp lánh.

      Rất lâu rất lâu trước đây, trong tiết Hóa học dùng câu “xem xong rồi” chiếm lấy góc trong đầu , chỉ là khi ấy mặc dù hai người cùng học chung lớp, lại hề có điểm chung gì với nhau. Thế mà chớp mắt cái, trong con sông thời gian dài dằng dẵng mười hai năm qua , vẫn đẹp như trong ký ức của , ánh mắt vẫn sáng như trong ký ức của , nhưng giống với trước đây chính là, khoảng cách giữa , đột ngột rút ngắn lại.

      Chung Khi đưa tay vuốt tóc , những ngón tay cũng mang theo cảm giác thương, dịu dàng với : “ ép buộc em đâu, chúng ta từ từ thôi, có được ?”

      người dịu dàng đến như vậy, gần như khiến mơ màng.

      “Được.” gật đầu, cắn môi dưới, “xin lỗi, sau này em những điều như thế nữa.”

      lắc đầu, nhàng cười thành tiếng, rất vui vẻ: “, em nghĩ gì cứ với , thích nghe.” xong lại kéo vào lòng ôm chặt.

      Hơn hai giờ sáng, chỉ còn rất ít xe cộ qua lại đường.

      Chiếc xe dần đỗ lại trước cổng khu chung cư nhà , Chung Khi luyến tiếc thở dài: “ nỡ để em , có điều hứa đưa em về nhà rồi… Về đến nhà ngủ ngon nhé, ngày mai em…”

      nâng cổ tay xem đồng hồ - kim giờ nằm lại ở con số hai, “là hôm nay mới đúng, buổi trưa em có việc gì ? Chúng ta cùng nhau ăn cơm?”

      Triển Nhược Lăng vừa định gật đầu, chợt nhớ ra việc, hơi ngẩn người, “buổi trưa à?”

      “Sao vậy? Em có việc bận?” Chung Khi nắm lấy cổ tay .

      “Ừ. Có thể em đến nhà của trai và chị dâu.”

      thân mật vuốt tóc , “vậy buổi tối được ?”

      Triển Nhược Lăng dùng sức gật đầu, “được.”

      cười , ánh mắt dịu dàng: “Em lên trước . Đợi em lên rồi .”
      Chung Khi về đến nhà cũng gần ba giờ sáng.

      Từ cửa sổ nhìn ra ngoài, màn đêm phủ lên thành phố ngủ say, đường phố vẳng vẻ bóng người, im lặng vô cùng, thỉnh thoảng chiếc xe chạy vụt qua, thanh bé chìm giữa lòng thành phố.

      Chung Khi mở máy tính xử lý công việc, sau đó cầm lấy điện thoại.

      Bắt đầu từ lúc nào, lại thích cầm điện thoại xem tới xem lui?

      Chỉ vì câu của “ngay cả phương thức liên lạc với cậu mình cũng có”, cho nên bỏ công sức tìm lại số điện thoại từng dùng trước khi sang Autralia du học.

      Chỉ vì đợi khả năng.

      Đến lúc ấy, cuối cùng cũng đợi được điện thoại của .

      Mối duyên bị bỏ lỡ bao nhiêu năm, buổi tối hôm nay trở thành thực, khoảng cách trong tâm hồn, chỉ đợi những ngày tháng sau này dần dần bù đắp.

      Khóe môi nhếch lên nụ cười , những ngón tay dài tìm đến phím bấm quen thuộc, màn hình điện thoại chợt thay đổi, tấm hình ra.

      Giấc ngủ này của Triển Nhược Lăng vô cùng yên ổn, đến tận sáng sớm mới bị điện thoại làm ồn gọi dậy, cầm lấy điện thoại, phía bên kia là giọng rất nhanh của Triển Cảnh Việt: “A Lăng, cần đến chỗ bọn nữa, về thẳng nhà luôn nhé, và A Kỳ đều đường.”

      Hôm nay nhà họ Triển vô cùng vui vẻ, Triển Cảnh Việt và Thái Ân Kỳ đều ở nhà.

      “Em sắp được làm rồi á?” Triển Nhược Lăng ngẩn ra đến nửa ngày, cuối cùng mới tìm thấy giọng của mình.

      “Đúng thế.” Triển Cảnh Việt ngồi xuống bên cạnh Thái Ân Kỳ, đưa chén tổ yến trong tay cho vợ: “Cẩn thận nóng, ăn chầm thôi.”

      Thái Ân Kỳ đưa tay ra nhận lấy, cười với .

      “A Lăng, con cũng ăn nhé.” Mẹ múc chén đưa cho Triển Nhược Lăng.

      “Con cũng phải ăn à?” Triển Nhược Lăng bất ngờ đưa tay nhận chén tổ yến mẹ đưa tới, lại hỏi trai: “, được bao lâu rồi ạ?”

      Triển Cảnh Việt vui vẻ trả lời em : “Hơn hai tháng rồi.”

      Triển Nhược Lăng mang theo chén yến đến ngồi cạnh Thái Ân Kỳ, “chị dâu, hôm nay mới biết thôi ạ?” Ngày hôm qua trước khi dự đám cưới, Triển Cảnh Việt hề gì với cả.

      “Ừ, vừa biết sáng nay.” Thái Ân Kỳ chậm rãi ăn, gương mặt xinh đẹp ửng hồng tràn ngập cảm giác hạnh phúc.

      Triển Cảnh Việt cười : “Đúng thế. ấy hơi đoảng, sáng nay đến bệnh viện mới biết chắc đấy.”

      Thái Ân Kỳ đồng ý dùng khủy tay chọc vào ngực chồng, Triển Cảnh Việt bắt lấy tay vợ, nụ cười khóe môi vô cùng ấm áp: “Được rồi, là đoảng.”

      “Thần kỳ đấy! Tám tháng nữa là em được làm rồi?” Triển Nhược Lăng thầm mình, sau đó quay sang với bố mẹ: “Bố, mẹ hai người sắp được bế cháu trai cháu rồi.”

      Bầu khí vui vẻ bao trùm lên cả gia đình, ai cũng háo hức về đứa cháu sắp chào đời, bàn tán sôi nổi, Triển Nhược Lăng chợt nghe thấy điện thoại của mình rung lên, nhìn vào cái tên ra màn hình, liền bước ra ban công nghe điện thoại.

      “Là , em đến nhà trai chưa?”

      Mối quan hệ đột ngột thay đổi, khiến cách nào ngay lập tức thích ứng được, cố gắng để ý đến trái tim hồi hộp đập trong ngực, trả lời: “À, em ở nhà.”

      phải em đến nhà trai à?” Chung Khi lấy làm lạ hỏi.

      “Ừ, trai với chị dâu em cũng về nhà.” Triển Nhược Lăng nhớ lại câu của tối hôm trước “chúng ta từ từ thôi”, nhịp tim cách nào điều khiển được lại trở nên rộn ràng, nhàng hỏi: “ ở đâu đấy?”

      Điện thoại im lặng lúc, sau đó là tiếng cười của vang lên, “lái xe, vừa vào đường cao tốc.”

      Triển Nhược Lăng ừ tiếng, lại nghe hỏi tiếp: “Em ăn cơm chưa?”

      “Vẫn chưa.” Triển Nhược Lăng nhìn về phía phòng khách, vào điện thoại: “À, trưa nay em ăn cơm ở nhà, đến chiều mới về.”

      “Khi nào về nhớ gọi điện thoại cho , đến đón em.”

      “Được.”

      “Cứ thế nhé, chiều gặp.”

      “Chung Khi.” Triển Nhược Lăng vội lên tiếng gọi.

      “Hả?" Giọng của mang niềm vui rất ràng, “có việc gì à?”

      Triển Nhược Lăng xiết chặt điện thoại, căng thẳng mím môi, lên tiếng: “Nhớ cẩn thận nhé.”

      Đầu bên kia điện thoại vang lên tiếng cười che giấu, gãy gọn truyền thẳng vào tai: “Tất nhiên rồi. Buổi chiều còn phải gặp em mà.”
      Phong nguyet thích bài này.

    5. Matcha2604

      Matcha2604 Well-Known Member

      Bài viết:
      582
      Được thích:
      1,771
      Chương 33
      “Có chuyện gì mà em vui vậy?” Chung Khi gác đũa lên mép đĩa.

      Triển Nhược Lăng hơi ngẩn người, ngẩng đầu lên, đôi mắt đen trong vắt như nước suối: “ ràng lắm à?”

      “Vô cùng ràng.” Chung Khi nhướn mày, khóe môi cong lên thành nụ cười .

      Triển Nhược Lăng suy nghĩ chút, sau đó rất vui vẻ : “À, chị dâu em mang thai, cho nên cả nhà ai cũng vui mừng hết.”

      “Vậy à? Đúng là rất đáng mừng.” Ánh mắt dừng lại người , trìu mến nhìn gắp từng đũa thức ăn bàn, niềm vui rạo rực trong lòng.

      “Đúng thế.” Triển Nhược Lăng buông đũa, uống ngụm trà.

      Chung Khi nghiêng người nhìn về phía trước, lơ đãng lên tiếng hỏi: “ trai và chị dâu em kết hôn được hai năm rồi nhỉ?”

      “Phải. Làm sao biết?” Triển Nhược Lăng hơi bất ngờ. nhớ từ trước đến nay chưa từng với việc này.

      Chung Khi chăm chú nhìn , ánh mắt cũng tự nhiên trở nên dịu dàng hơn: “Khi ấy nghe Trình Tư Dao .”

      Triển Nhược Lăng đoán “khi ấy” trong lời và khi Ngôn Dật Khải chuyện với chính là chỉ buổi họp lớp hai năm trước, có điều cũng hoàn toàn chắc chắn, vì vậy nhịn được lên tiếng hỏi: “ là năm kia à?”

      “Ừ.”

      Triển Nhược Lăng thấy chỉ “ừ” tiếng sau đó lại tiếp, cũng gật đầu rồi hỏi sang vấn đề khác: “Cháu thế nào rồi?”

      “Về nhà ở Quảng Châu với vợ chồng chị họ rồi.” Chung Khi nhớ lại câu hỏi Chung Dao Lâm hỏi mình hôm gặp hai chị em nhau ở nhà, khóe môi giấu được cong lên thành nụ cười nhạt.

      Thấy dừng đũa, lên tiếng hỏi: “Em thấy thức ăn ở đây có ngon miệng ?”

      Triển Nhược Lăng gật đầu: “Rất ngon.” Về phương diện ăn uống, vốn là người khá kén chọn.

      Sau khi thanh toán xong, Chung Khi nắm tay cùng ra khỏi nhà hàng, “chúng ta dạo lúc nữa rồi hãy về nhé?”

      Đèn đường thắp sáng thành phố trong gian ngập tràn màu sắc rực rỡ, chiếu xuống gương mặt mỗi người qua phố, pha loãng màu đen của đêm tối.

      Hai người chậm rãi bộ dọc con phố. Tay được bọc kín trong tay , nắm chặt, thực ra tiết trời bây giờ còn lạnh nữa, nhưng nắm tay nhau thế này vẫn khiến cảm thấy ấm áp.

      Chung Khi bên trái , nâng cổ tay lên, cúi đầu ngắm nghía chuỗi hạt: “Đây là gì vậy?”

      Chuỗi hạt màu xanh đậm bóng loáng trong bóng tối, ôm lấy cổ tay trắng mềm như ngọc của , tinh khôi mà đẹp đẽ.

      “Chuỗi tràng hạt, để giữ bình an.”

      Chung Khi gẩy gẩy vài hạt, tò mò lên tiếng hỏi: “ có thể bảo vệ bình an à? Ai tặng em vậy?”

      “Trước khi Tây Ban Nha mẹ mua cho em.” Triển Nhược Lăng giải thích, “em cũng biết có thể bảo vệ bình an , nhưng mà đeo lâu rồi nên rất thích nó.”

      mỉm cười, vuốt ve chuỗi vòng tay, sau đó ngẩng đầu, đôi mắt vừa đen vừa sáng nhìn vào : “ sao cả, bảo vệ em.”

      lúc, lại nhắc đến Triển Cảnh Việt, hỏi: “Có phải trai em rất tốt với em ?”

      “Ừ tốt lắm.” Triển Nhược Lăng xoay đầu nhìn con đường tối om om.

      Trong vụ tai nạn năm ấy, cả nhà mất người thân, cho nên có lẽ vì lẽ đó mọi người đem tình thương dành cho Triển Cảnh Vọng đều đặt hết lên người .

      Chung Khi bắt gặp cái nhìn đau đáu của nhìn về phía con đường, ánh mắt xuyên qua màn đêm thăm thẳm, cảm giác mông lung chợt dấy lên trong lòng, vậy là càng xiết chặt tay .

      Triển Nhược Lăng cảm nhận cái xiết tay mạnh mẽ của , thu hồi những suy nghĩ lan man trong đầu, : “ từng gặp ấy rồi, có điều biết có ấn tượng gì hay – năm học lớp 11, ấy từng đến trường tìm em, hai em đến cửa hàng thức ăn nhanh ở đối diện cổng trường, khi ấy và vài nam sinh lớp mình cũng có mặt ở đó.”

      Đương nhiên là có ấn tượng.

      Gần như là ấn tượng khó mà phai mờ được.

      Chung Khi cười , “ừ, nhớ.”

      Chuyện cũ ràng như ngay trước mắt. Thế nhưng hôm nay hồi tưởng lại, trong lòng lại là cảm xúc khác.

      kiềm được đưa tay ôm lấy eo , thỏa thích ngửi mùi thơm tóc , giọng thầm: “ nhớ.”

      Khách sạn Thánh Đình Holiday.

      Sáng thứ hai đầu tuần, thư ký Tiểu Dương ngồi trước bàn làm việc chỉnh lý tài liệu dùng cho cuộc họp, nhìn thấy sếp từ thang máy chuyên dụng bước ra, liền vội vàng đứng dậy: “Chung tổng.”

      Chung Khi “ừ” tiếng, sau đó đẩy cánh cửa phòng làm việc, vào.

      Thư ký theo vào phòng làm việc, đặt ấm trà xanh pha sẵn xuống bàn, sau đó xoay người ra khỏi phòng.

      Đến khi vào lại lần nữa, tay nhiều thêm mấy tập giấy tờ, đứng trước bàn làm việc của sếp bắt đầu báo cáo: “Chung tổng, xin báo cáo sơ qua lịch trình hôm nay của . 9 giờ 30 phút chủ trì hội nghị thường kỳ của khách sạn – đây là tài liệu hội nghị, 2 giờ chiều có cuộc gặp với người phụ trách tập đoàn Chiêu Hằng…”


      Chung Khi nghe xong chỉ “ừ” tiếng, tiện tay mở tập tài liệu bàn, đưa mắt lướt sơ qua.
      “Chung tổng, bây giờ là 9 giờ 5 phút, vẫn còn 25 phút nữa bắt đầu hội nghị. Nếu còn việc gì nữa, tôi xin phép ra ngoài trước.”

      “Đợi .”

      Chung Khi gọi thư ký lại, cầm bút máy viết hàng chữ vào tờ giấy, sau đó đưa cho : “ gọi điện thoại đến tiệm hoa, tặng hoa đến địa chỉ này giúp tôi.”

      Thư ký hơi ngẩn người, từ khi vào khách sạn Thánh Đình làm thư ký cho vị tổng giám đốc này, ngoại trừ mẹ sếp, trước nay chưa từng giúp đặt hoa tặng người nào khác.

      Chỉ qua giây sau, thư ký bình thường trở lại, đưa tay nhận tờ giấy đồng thời lên tiếng hỏi: “Chung tổng, cần phải tặng hoa gì ạ? Mỗi loại hoa đều có ý nghĩa riêng...”

      Vị sếp trẻ tuổi gương mặt vẫn bình thường chút biểu cảm, thư ký đứng yên đợi chừng vài giây, nhưng sau đó vẫn nghe thấy câu trả lời: “Hay là trực tiếp tặng hoa hồng luôn ạ?”

      Hoa hồng?

      Bằng suy đoán cảm quan, nghĩ thích hoa hồng.

      Chung Khi ném bút sang bên ngồi tựa vào lưng ghế, đôi mắt đen thâm sâu như mực, chậm rãi lên tiếng: “ thử vài loại xem.”

      Thư ký mỉm cười : “Vâng. Hoa hồng đỏ tượng trưng cho tình mãnh liệt, hoa hồng trắng tượng trưng cho thuần khiết, hoa bách hợp mang ý nghĩa trăm năm hòa hợp…”

      hơi dừng lại chút, nghe thấy cấp lên tiếng bằng vẻ mặt hề thay đổi: “ tiếp .”

      Thư ký liền tiếp: “Hoa hồng vàng mang ý nghĩa xin lỗi, hoa tuylip đỏ mang ý nghĩa lời tuyên ngôn tình , hoa tuylip tím là tình vĩnh hằng.”

      Chung Khi đưa tay ý bảo dừng lại, hai mắt nhắm hờ, giọng rất ràng: “Chọn cái này.”

      “Vâng. Chung tổng, vậy tôi xin phép ra ngoài trước.”

      Thư ký cúi đầu chào, ra khỏi phòng làm việc sau đó nhàng khép cửa lại, trong lòng kiềm được bắt đầu tưởng tượng vẻ mặt bi thương của các nhân viên nữ khách sạn Thánh Đình khi mọi người biết về câu chuyện tặng hoa này.

      Đúng là khác gì trời yên biển lặng bỗng có quả bom nguyên tử phát nổ.

      Triển Nhược Lăng ở nơi làm việc nhận được bó hoa lớn, khiến cả tầng lầu náo động xôn xao.

      chỉ riêng bó hoa thu hút chú ý của người khác, bản thân người nhận hoa cũng nhận được rất nhiều quan tâm. Mặc dù Triển Nhược Lăng mới chỉ làm việc ở công ty ngoại thương chưa đến tháng, nhưng vì ngoại hình dịu dàng xinh đẹp và tính cách ôn hòa, ít nam đồng nghiệp đều thầm để ý , chỉ tiếc là ngờ lại trở thành hoa có chủ nhanh như vậy.

      Đó là bó hoa tuylip tím vô cùng rực rỡ, màu sắc đẹp đẽ, tỏa ra hương thơm ngào ngạt.

      Ngồi bên cạnh đồng nghiệp tên Nhậm Nghiên quay người sang, dùng bút gõ xuống mặt bàn của , lên tiếng hỏi: “Tiểu Triển, có bạn trai lúc nào đấy?”

      Triển Nhược Lăng biết nên trả lời thế nào, chỉ mỉm cười với ấy.

      “Hoa tuylip màu tím có ý nghĩa là tình bất tận, hoa này những đắt tiền mà còn khó mua nữa đấy!” Nhậm Nghiên cười , “xem ra ta cậu lắm đây!”

      Chập tối, Chung Khi gọi điện thoại cho : “Em tan làm chưa?”

      “Rồi.” Triển Nhược Lăng vừa nghe điện thoại vừa thu dọn đồ đạc.

      ở phía dưới công ty em.”

      Triển Nhược Lăng bất ngờ, bước đến bên cửa sổ nhìn xuống. chiếc xe hơi màu đen đậu bên kia đường, phòng làm việc của nằm ở tầng mười bảy, nhìn được gương mặt , nhưng dáng người chỉ cần đưa mắt nhìn qua phân biệt được.

      vội vàng vào điện thoại: “ đợi chút, em xuống ngay đây.”

      Tiếng cười của rất vui vẻ, “ vội, có thời gian mà.”

      Triển Nhược Lăng sang đường, đứng trước mặt , “sao biết em làm việc ở đây vậy?”

      “Triển Nhược Lăng, là bạn trai của em, biết chỗ làm của em phải là việc bình thường hay sao?” nắm tay , giống như ân cần dạy bảo đứa trẻ với .

      Đột nhiên Triển Nhược Lăng chợt cảm thấy đúng – cổ tay trái của trống trơn, có gì cả. Cúi đầu nhìn mới phát chuỗi hạt tay thấy đâu nữa.

      Chung Khi nhận ra vẻ mặt hơi thay đổi, vội hỏi: “Em sao vậy?”

      “Chuỗi tràng hạt của em mất rồi.” Triển Nhược Lăng quay đầu lại, nằm giữa con đường trải nhựa màu đen có vật phát sáng lấp lánh.

      nhõm: “Ở ngay kia rồi.”

      Bên tai vang lên thanh rất gấp.

      Rốt cuộc là chỗ nào đúng, cũng .

      Ý thức cuối cùng chính là, chiếc xe lao nhanh về phía , nhanh hơn cả tốc độ ánh sáng.
      Phong nguyet thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :