1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Kinh Niên Lưu Ảnh - Như Thị Phi Nghênh (42c+4NT)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Matcha2604

      Matcha2604 Well-Known Member

      Bài viết:
      582
      Được thích:
      1,771
      Chương 25

      Giọng của thình lình vang lên, kéo từ những ký ức mơ màng trở về thực tại: “ xem chương trình gì vậy?”

      thanh phát ra từ điện thoại, trầm thấp mà có lực, truyền thẳng vào tai .

      Ngữ điệu tựa như vô cùng hào hứng.

      Ánh đèn nhàn nhạt bao trùm gian chung quanh, ấm áp và mềm mại, tựa như dòng suối róc rách khẽ chảy, yên lặng len lỏi vào tim, chậm rãi tràn vào góc sâu kín mềm yếu nhất.

      Nhiều năm qua, từng nghĩ rằng phải dứt khoát lời tạm biệt với số điện thoại người dùng ấy, từng nghĩ rằng tâm nguyện ấp ủ cả đời này rồi bị năm tháng vô tình chôn vùi, thế mà chỉ vào buổi tối mùa đông mọi thứ hoàn toàn thay đổi.

      Cầm điện thoại chuyện với , bên tai còn là giọng nhắc nhở đầy lịch mà xa cách của nhân viên tổng đài, mà chính là giọng của riêng .

      thanh thành đến thế, mỗi từ ngữ đều hết sức ràng, thậm chí sắc trầm bổng của giọng còn đem lại ấm áp, sưởi ấm cho người nghe.

      Câu “xin chào, số điện thoại quý khách vừa gọi tồn tại, xin vui lòng kiểm tra và gọi lại sau” phải nghe hết lần này đến lần khác trong quá khứ, vào lúc này gần như chỉ bằng câu “vậy cậu làm gì đấy?” trở nên còn nặng nề nữa, dần theo những câu hỏi nhặt tùy ý của mà tan vào gió đông.

      Cách rất xa, nhưng lại lần đầu tiên cảm thấy, khoảng cách giữa hai người gần nhau đến vậy.

      Đứng bên cửa kính sát đất đưa mắt nhìn ra ngoài, ngắm nhìn cả thành phố sáng lung linh dưới ánh đèn. Vài vì sao lấp lánh điểm xuyết cho cảnh đêm thêm nồng đậm, kết hợp với đèn hoa muôn màu muôn vẻ của phố xá lên đèn, cùng tạo nên bức tranh đầy sắc màu rực rỡ.

      “Thần điêu đại hiệp.” Giọng nữ nhàng từ điện thoại vang lên, giọng hơi khàn, mang theo đôi phần lưỡng lự.

      Chung Khi tay cầm điện thoại, hơi tựa vào lưng ghế, tay còn lại nới lỏng cà vạt, khóe môi khẽ cong lên thành đường cong rất đẹp mắt: “Phiên bản nào vậy?”

      Vẫn nhớ năm lớp 11 ngồi bên cạnh Trình Tư Dao, có lần nghe được Trình Tư Dao hỏi thích xem phim truyền hình gì, khi ấy trong câu trả lời của có cả “Thần điêu đại hiệp.”

      “Bản của CCTV.”

      phải mấy năm trước phát rồi hay sao? Bây giờ vẫn còn à?” Năm hai người học lớp 11, đương nhiên còn chưa có “Thần điêu đại hiệp” của CCTV, bộ phim trong lời là chỉ bản của Cổ Thiên Lạc.

      Chung Khi đứng dậy, đến phòng khách mở TV, “kênh nào vậy?”

      “Kênh phim truyền hình.” Câu trả lời có phần chắc chắn.

      Những ngón tay dài cầm lấy điều khiển từ xa bàn trà, mở đến kênh phim truyền hình.

      Trong phòng ăn trang trí thanh lịch tao nhã, khu vực bàn tròn cùng khu vực nghỉ ngơi được bố trí riêng biệt, tủ TV đặt sát tường sạch chút bụi bẩn, bàn trà và ghế sô pha cùng tông màu chiếm gian của khu nghỉ ngơi. Người lớn hai nhà bàn về tình hình kinh tế làm ăn, tiếng chuyện trong phòng vang lên lúc sôi nổi lúc trầm lắng, Triển Nhược Lăng di chuyển bước chân, đến góc khu vực nghỉ ngơi, cúi đầu đưa mắt nhìn xuống đường phố bên dưới.

      Cột đèn hai bên vệ đường đổ bóng xuống mặt đường, lặng lẽ đem ánh sáng của mình thắp sáng cung đường tối đen, dòng xe cộ như nước thủy triều ngừng dâng lên, liên tục chạy về phía trước, dõi theo mãi mà thể nhìn thấy điểm tận cùng. Tòa nhà cao tầng bằng kính đối diện khách sạn phản chiếu ánh đèn màu lung linh, tất cả thu vào trong mắt, càng làm nổi bật vẻ phồn hoa của thành phố.

      Đột nhiên nhớ đến buổi tối nào đó năm nhất đại học nằm giường nhắn tin cho .

      Hôm ấy là đêm giáng sinh, nhắn tin chúc mừng các bạn học Cao trung, qua vài phút liền có tin nhắn trả lời của , cứ thế hai người chuyện qua lại. Trong số những lần liên lạc ít ỏi với , đó là lần hai người khá nhiều chuyện với nhau. Gần như có thể nhớ trọn vẹn mỗi câu hai người từng với nhau, chính vào buổi tối hôm ấy, “vẫn là Cao trung tốt”, còn vì câu này mà nằm giường trăn trở suốt cả đêm.

      Cố gắng kéo suy nghĩ ra khỏi những chuyện cũ, nhịn được hỏi: “Cậu làm gì đấy?”

      chuyện điện thoại với cậu thôi.” câu trả lời thể thản nhiên hơn được nữa.

      Giọng điệu giống như ngày trước.

      đợt sóng thể khống chế lăn tăn trong lòng, từ từ dâng ngập trái tim .

      Lại vừa có cảm giác thể tưởng tượng nổi...
      Xa cách nhiều năm như vậy, gần như cho rằng cả đời này hai người bao giờ gặp lại nhau nữa, và rồi vào buổi tối thế này, đến khách sạn của ăn cơm, còn nơi nào đó gọi điện thoại cho , nhàn nhã chuyện.

      “Chỉ như vậy thôi à?” tin hỏi.

      hỏi ngược lại: “Nếu cậu cho rằng thế nào?” Cuối câu giọng hơi cao lên.

      Chung Khi đứng dậy, mở cánh cửa kính cao sát đất, bước ra ngoài ban công. Bởi vì đứng ở tầng lầu quá cao, từ ban công nhìn xuống chỉ thấy con đường màu đen cùng dòng xe cộ như những chấm ngừng qua lại.

      Cảnh đêm nồng đậm, lạnh giá, gió đông vù vù thổi.

      đưa tay vịn vào lan can, có chút lạnh, gian như được giăng tầng băng mỏng, lạnh lẽo.

      Nhưng trong lòng chỉ thấy ấm áp.

      Triển Nhược Lăng nghe thấy tiếng gió vi vút từ bên kia điện thoại truyền đến, góc nào đó trong tim đột nhiên trở nên yếu đuối lạ thường, ngập ngừng lúc cuối cùng lên tiếng hỏi: “Cậu ăn cơm chưa?”

      “Ăn chút rồi.” cười, tiếng cười phảng phất theo tiếng gió, nghe vào có mấy phần lay động, “tôi được tốt số như cậu, có người mời cơm.”

      Triển Nhược Lăng thèm suy nghĩ trả lời lại ngay: “Gạt ai đấy? phải cậu là ông chủ khách sạn à? ràng muốn ăn cái gì có ngay cái đó.” Người này cứ làm ra vẻ đáng thương để lừa gạt người khác.

      Khẩu khí vô cùng thân thuộc.

      Tựa như mười năm xa cách chưa từng tồn tại, hề để lại dấu tích gì giữa hai người, hề kéo dãn khoảng cách giữa .

      Người đàn ông đứng ở ban công, khóe môi còn treo nụ cười, giống như kim cương khảm nạm nền vải nhung đen mượt, nụ cười và ánh sáng trong mắt phút chốc trở nên vô cùng rạng rỡ.

      nhìn vào điện thoại, cất giọng gọi: “Triển Nhược Lăng.”

      - Triển Nhược Lăng.

      Giọng nhàn nhạt, cao thấp, dường như mang theo trong đó ít nhiều tư vị.

      Chỉ là khi gọi ra ba chữ ấy, cảm giác thân quen đến như vậy, tự nhiên đến như vậy.

      Trái tim Triển Nhược Lăng bất giác run lên, “hả? Có việc gì?”

      “Cậu có thích bánh gạo ?”

      “Cái gì?” Câu hỏi hỏi ra đột ngột, khiến ngẩn người lúc.

      “Hỏi cậu có thích ăn bánh gạo . Hai ngày trước tôi họp ở Thượng Hải, có mang về mấy hộp bánh gạo dành cho cậu.” chút căng thẳng thể giấu được lộ ra trong giọng , lại giống như cẩn thận vô cùng. Chỉ là Triển Nhược Lăng nhận ra, toàn bộ chú ý của đều dành cho câu vừa nãy của .

      Hai ngày trước Thượng Hải?

      Nhưng nửa câu sau còn quan trọng hơn, ngẩn ra hỏi lại: “Vì sao?”

      hơi hiểu hỏi điều gì, “cái gì mà vì sao?”

      Chung Khi suy nghĩ lúc sau đó hiểu ra, giọng điệu bình thản ôn hòa, nhưng cũng vô cùng kiên định, “ là muốn mang về dành cho cậu thôi.”

      Triển Nhược Lăng còn chưa trả lời, nghe thấy mẹ Triển gọi mình: “A Lăng, đến ăn trái cây.”

      “Dạ, vâng.” quay đầu lại lập tức “dạ” tiếng, sau đó vào điện thoại: “Mẹ tôi gọi rồi, lần sau lại chuyện tiếp nhé. Tạm biệt.” Chưa kịp đợi trả lời liền vội vàng cúp máy.
      Phong nguyet thích bài này.

    2. Matcha2604

      Matcha2604 Well-Known Member

      Bài viết:
      582
      Được thích:
      1,771
      Chương 26

      Mọi người về đến nhà cũng gần mười giờ tối. Triển Nhược Lăng vừa rót ly nước định uống, mẹ Triển liền ngồi xuống sô pha cạnh , mở lời: “A Lăng, mẹ có mấy câu muốn với con.”

      “Mẹ , con nghe đây ạ.”

      Trong lòng Triển Nhược Lăng rung lên hồi chuông báo động, rót cho mẹ ly nước, “mẹ, mẹ uống nước trước ạ.”

      Mẹ Triển nhận lấy ly nước đưa qua, nhấp ngụm sau đó đặt lại bàn trà, nghiêm túc : “A Lăng, con cũng còn nữa, năm nay hai mươi bảy tuổi rồi, sao đến giờ vẫn chịu tìm bạn trai thế hả?”

      Triển Nhược Lăng dở khóc dở cười, “mẹ, con vừa mới về, mẹ bảo con đâu tìm bạn trai đây ạ?”

      “Con ở Tây Ban Nha lâu như thế, tại sao tìm lấy người mà đương?”

      Triển Nhược Lăng chợt hiểu ra, giọng nhắc nhở mẹ: “Mẹ, trước khi con Tây Ban Nha, là mẹ mực nhắc nhắc lại với con được có bạn trai người nước ngoài…”

      Mẹ Triển ngờ con lại có trí nhớ tốt như vậy, bị như vậy cũng có chút lúng túng, nhưng ngoài miệng vẫn : “Mẹ có bảo con tìm bạn trai người nước ngoài đâu? Ở Tây Ban Nha phải cũng có nhiều người Trung Quốc lắm à!... Con xem Tần Nhã, hai đứa cũng tầm tầm tuổi nhau, thế mà người ta kết hôn bốn năm rồi đấy. Con mau mau chóng chóng tìm người bạn trai rồi đương , cứ lề mề mãi thế này quá ba mươi mất.”

      “Dạ. Con biết rồi.” Triển Nhược Lăng cúi đầu, “ừ” tiếng.

      Mẹ Triển thở dài hơi, lầm bầm trong miệng: “Cái con bé ngốc này, chẳng biết có nghe lọt vào tai nữa…, Aizz, nếu mà A Vọng còn sống, bây giờ cũng tốt nghiệp đại học, chừng cũng có bạn luôn rồi…” Càng , ánh mắt càng trở nên ảm đạm.

      Triển Nhược Lăng dùng hai tay ôm lấy ly nước lên tiếng, đáy mắt lướt qua cái nhìn đầy u ám, buồn bã.

      Mẹ Triển rất nhanh trở lại như bình thường, vỗ vào tay lên tiếng: “Được rồi, con mau tắm rửa , nghỉ ngơi sớm chút.”

      Tắm xong, Triển Nhược Lăng bó gối ngồi giường, tiện tay cầm lấy điện thoại, bấm vào nhật ký cuộc gọi, xem xem lại dãy số ra màn hình.

      Phương tiện liên lạc như điện thoại, dù rất tiện lợi, nhưng với những người thân thiết nhau, người ta càng thích lựa chọn nhắn tin hơn, chỉ những khi có việc mới dùng đến chức năng gọi.

      Đại học năm thứ nhất, cho dù thỉnh thoảng hai người có liên lạc với nhau, nhưng cũng chỉ giới hạn ở việc gửi tin nhắn mà thôi.

      Hơn nữa, trong số những tin nhắn gửi cho , có rất nhiều tin là tin nhắn gửi theo nhóm.

      Chia cách nhiều năm như vậy, vậy mà lại bất thình lình gọi điện thoại tán gẫu với ?

      thể trong lòng là cảm giác gì. Trái tim đột nhiên trở nên còn bình tĩnh nữa. Tựa như có sợi chỉ rất dài, rất mỏng, chầm chậm quấn vào nhau rối tung.

      Thoát khỏi mục nhật ký cuộc gọi, mở chức năng phát nhạc của điện thoại.

      Giọng hát của nữ ca sĩ người Na-uy Lene Marlin trầm bổng du dương mang theo nhàng từ tính như lời thầm vang lên trong phòng:

      “Người hỡi, nghĩ gì về em.

      Em còn là em của ngày tháng cũ.

      Nếu vẫn chẳng thể nào biết đến em.

      Liệu cây bút này kể ra câu chuyện thế nào.

      Em đoán hề là người xa lạ.

      Nhưng em đâu thể nào làm bạn với .

      Có lẽ mất rất lâu, nhưng em nghĩ đợi.

      Đợi đến khi đối mặt với em bằng những suy nghĩ chân thực nhất của mình.”

      (Hey what do you think of me now

      Am I not like I once were

      Still if you don"t know me

      What"s the story of this pen*

      I guess you"re not a stranger

      And I can tell you"re not a friend

      It might take a while but I guess you"ll manage waiting till then.

      Then when you confront me with your thought)


      Giai điệu của bài hát như những con sóng dập dềnh vô tận, từng đợt ngừng vỗ vào bờ, dịu dàng mềm mại, quấn quít vỗ về bên tai.

      nâng tay trái lên, yên lặng nhìn chuỗi hạt màu xanh hải quân ôm lấy cổ tay mình.

      Điện thoại cầm trong tay đột ngột rung lên, có tin nhắn mới.

      Triển Nhược Lăng bấm vào xem, Dư Tri Hàng gửi tin nhắn cho : “Bạn thế nào rồi? xuất viện chưa? Có cần tôi giới thiệu bác sĩ xem qua tình hình ấy ?”

      Triển Nhược Lăng ngờ vẫn còn nhớ chuyện lần trước khi gọi điện thoại cho , vội vàng trả lời: “Mấy ngày trước ấy xuất viện rồi, dù sao vẫn nên cảm ơn tiếng!”

      Qua vài giây, điện thoại lại rung lên lần nữa, lần này màn hình hiển thị cuộc gọi đến của Dư Tri Hàng.

      bắt máy, giọng ôn hòa từ bên kia điện thoại truyền vào tai: “Triển Nhược Lăng, vậy khiến tôi xấu hổ vô cùng, tôi giúp được gì cho cả.”

      Triển Nhược Lăng chân thành : “Có tấm lòng như vậy là đủ rồi.”

      “Tôi từng nghe người khác , người biết tiếng Tây Ban Nha có tấm lòng rất lương thiện, bây giờ tôi tin rồi, bạn người bạn như , đúng là hạnh phúc.”

      Giọng đầy hơi thở nam tính dừng lại chút, sau đó lại tiếp: “Triển Nhược Lăng, thực ra tôi gọi điện thoại đến vì còn chuyện nữa, ngày mai có thời gian rảnh tôi mời ăn cơm?”

      Triển Nhược Lăng ngẩn ra, do dự lúc, sau đó trả lời: “Ừ, được.”

      gần đến tết, khí đón tết ngày càng rộn ràng khắp phố phường, rất nhiều cửa tiệm bắt đầu treo câu đối đỏ cửa.

      Dư Tri Hàng hẹn Triển Nhược Lăng ở nhà hàng chuyên món Nhật. Cách trang trí bên trong vô cùng yên tĩnh tao nhã, ánh đèn phủ lên gian màu vàng nhạt ấm áp, giai điệu đặc trưng của nhóm nhạc Himekami lãng đãng trôi trong khí.

      rất cảm ơn . ấy chỉ bị sái chân, nghiêm trọng, cũng hồi phục được bảy tám phần rồi. Nằm viện hai ngày sau đó được bác sĩ cho xuất viện.” Triển Nhược Lăng lần nữa cảm ơn với Dư Tri Hàng.

      “Vậy tốt. Lần sau nếu có việc gì cứ với tôi, có thể giúp được gì tôi cố gắng hết sức. Phải như vậy mới thấy áy náy với câu cảm ơn này.” Dư Tri Hàng mỉm cười.

      Tuy Triển Nhược Lăng là con thứ hai trong nhà, hai Triển Cảnh Việt lúc nào cũng chăm sóc cho , nhưng dù gì ở Tây Ban Nha tận năm năm trời, vì vậy sớm học được cách tự lập, bất cứ việc gì đều phải dựa vào bản thân mình trước. Có điều lúc này nghe những lời Dư Tri Hàng , quả thịnh tình khó khước, liền lên tiếng: “Vâng, vậy phải cảm ơn trước rồi.”

      Có vẻ Dư Tri Hàng rất vừa lòng, nhìn rất lâu, sau đó mới chậm rãi : “Triển Nhược Lăng, làm bạn tôi được ?”

      “Cái gì?” Triển Nhược Lăng buông đũa, hơi nghi ngờ có phải thính lực của mình xảy ra vấn đề gì rồi .

      nhíu mày, đôi đồng tử đen sáng sau hàng mi dày nghiêm túc nhìn thẳng vào , nhưng lại gì.

      Triển Nhược Lăng đành nuốt nước bọt, kiên trì hỏi lại: “Vì sao?”

      Dường như Dư Tri Hàng lường trước phản ứng này của , thoáng cười: “Vì sao à? Vì cảm thấy em rất tốt, muốn được ở bên cạnh em.”

      Triển Nhược Lăng sững người đến nửa ngày mới khổ sở mở miệng: “Nhưng mà, Dư Tri Hàng, chúng ta mới chỉ gặp mặt vài lần...”

      Dư Tri Hàng nhẫn nại nhìn , “Triển Nhược Lăng, thực ra, thời gian phải là vấn đề.”

      Triển Nhược Lăng tức im lặng, lại đưa mắt nhìn . thể thừa nhận, rất điển trai, đường nét gương mặt tuấn, ánh mắt sâu sắc có thần.

      Người đàn ông ở tuổi này, người mang theo sức hấp dẫn rất lớn, người có tuổi trẻ, có nghiệp, giữa hai đầu chân mày tỏa ra khí chất và sáng suốt trí tuệ.

      “Rất xin lỗi, tôi...” biết nên gì, chỉ lắc đầu.

      Dư Tri Hàng im lặng quan sát phản ứng của , đột ngột hỏi: “Triển Nhược Lăng, em có đoạn quá khứ, có phải ?”

      Triển Nhược Lăng nhếch môi, gật đầu: “Phải.”

      Quá khứ của in sâu hình bóng của người. Nhưng, chỉ là đơn phương mà thôi. Đối với , có lẽ chỉ là người khách qua đường trong cuộc đời .

      Dư Tri Hàng dùng tay gõ mặt bàn, thăm dò: “Người đó ở Australia phải ?”

      Triển Nhược Lăng khẽ nhíu mày, “trước đây đúng, bây giờ trở về rồi.”

      “Em cảm thấy hai người có thể ở bên nhau?” Dư Tri Hàng day day chân mày.

      , trước giờ tôi chưa từng nghĩ đến điều đó.” Triển Nhược Lăng lắc đầu, trong lòng chợt ảo não, mơ hồ tiếp: “Rất nhiều lúc, ngay cả tôi cũng bản thân mình nghĩ thế nào.”

      nhẫn nại hỏi: “Vậy em chờ đợi điều gì?”

      “Thực ra tôi cũng biết, chỉ là có lúc xem chuyện này như thói quen, cho nên cũng nghĩ đến việc thay đổi.”

      Triển Nhược Lăng chau mày nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt điềm nhiên.

      Ánh mặt trời nhạt màu từ sau lưng tòa nhà cao tầng xiên xiên rót xuống, phản chiếu qua cánh cửa kính tạo thành những tia sáng màu trắng lấp lánh, trong khí thoảng ấm áp.

      “Có từ ngữ dùng để miêu tả tính cách con người, gọi là cố chấp.”

      Triển Nhược Lăng từ từ thu hồi tầm mắt, nhếch khóe môi, “tôi nghĩ, có lẽ tôi chính là kiểu người đó.”

      Dư Tri Hàng hơi nghiêng người về trước, tay phủ lên bàn tay đặt bàn của , lên tiếng: “Triển Nhược Lăng, em cần đưa ra kết luận cách quá sớm, chúng ta có thể thử, hoặc là, trước hết cứ tiếp tục làm bạn như thế này, tôi có thể đợi em.”

      “Đợi?” Triển Nhược Lăng rút tay lại, ánh mắt điềm tĩnh lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ.

      Năm tháng quá dài, luôn ôm lấy mối tình vô vọng, trước giờ chưa từng nghĩ đến kết quả, chỉ đơn giản muốn giữ lấy tình cảm này. Loại tình cảm như thế này, theo từng hơi thở, từng nhịp tim đập thấm vào toàn thân, ăn sâu vào tận xương tủy.

      “Dư Tri Hàng, rất tốt, chỉ là con người tôi, tương đối cố chấp, có những khi tôi nhận định việc gì, biết cách nào để bản thân trở nên linh hoạt.”

      Dư Tri Hàng thu tay lại, ngồi tựa vào lưng ghế, sắc mặt có chút mệt mỏi, “Triển Nhược Lăng, thực ra ai cũng tìm kiếm cho mình những điều thoải mái trong cuộc đời này, tôi biết em kiên trì như thế có ý nghĩa gì...”

      Đôi lúc trong đầu cũng lướt qua suy nghĩ này: Kiên trì thế này có ý nghĩa gì đây?

      Triển Nhược Lăng đột nhiên nở nụ cười , “vậy , Dư Tri Hàng, có được xem là kiên trì ?”

      Dư Tri Hàng ngẩn người, sau đó đành bất lực cười: “Vậy tức là, tôi có cơ hội?”

      “Như , chúng ta có thể làm bạn với nhau.” Triển Nhược Lăng hấp háy mắt.Dư Tri Hàng nhàng nhắm mắt lại, tựa như tiêu tốn hết toàn bộ sức lực, sau đó mở mắt ra, ánh mắt sắc bén trở lại, “Triển Nhược Lăng, thực ra tôi phải là người dễ dàng bỏ cuộc. Tôi rồi, bất cứ ai cũng tìm kiếm cho mình những điều khiến bản thân thoải mái, nếu như vì gần đây em tôi phải phẫu thuật, tôi dễ chùn chân như vậy.”

      Ý nghĩa trong lời thể rất ràng.

      Triển Nhược Lăng thầm thả lỏng, ngẫm nghĩ lại những điều vừa , kiềm được lên tiếng hỏi: “Em phải làm phẫu thuật gì?”

      Dư Tri Hàng cười khổ trong lòng. ràng vừa từ chối , thế nhưng vẫn thân thiết hỏi thăm tình hình em .

      người con tốt như vậy, tại sao người gặp gỡ ấy trước lại phải là ?

      Từ nhà hàng ra, Dư Tri Hàng lái xe đưa về.

      Trước khi xuống xe, Dư Tri Hàng gọi lại, “Triển Nhược Lăng, nhớ kỹ, sau này gặp phải chuyện gì cần giúp đỡ, nhất định phải với người bạn này đấy.”

      “Được!” Triển Nhược Lăng trịnh trọng gật đầu với .

      Ngày hôm sau là chủ nhật, sáng sớm Triển Nhược Lăng ngồi xe đến nơi hẹn ký hợp đồng thuê phòng trọ, sau đó đến nhà sách thành phố dạo vòng.

      Từ ga tàu điện ngầm bước ra, đột nhiên nghe thấy có người gọi tên : “Triển Nhược Lăng?”

      Cuối câu giọng điệu hơi cao lên, tựa như quá chắc chắn, thế nhưng vẫn rót vào tai vô cùng dễ nghe.

      Triển Nhược Lăng nghi hoặc quay người lại, ánh mắt lấp lánh nụ cười.

      Người đàn ông trước mặt, người mặc âu phục màu đen, vẻ bề ngoài vừa mang theo nét khí khái vừa toát ra thông minh trí tuệ, ánh mắt đen như mực ấm áp, giống hệt gương mặt được giữ lại trong ký ức của .

      Khóe miệng Triển Nhược Lăng cong lên thành nụ cười nở rộ đẹp mắt, ánh sáng lung linh phát ra từ đôi đông tử đen láy: “Ngôn Dật Khải?”

      “Cậu vẫn còn nhớ mình cơ à? Vinh hạnh cho mình quá mất.” Ngôn Dật Khải cười hiền hòa, cẩn thận quan sát lượt từ xuống dưới, “Triển Nhược Lăng, bao năm rồi gặp, cậu càng ngày càng đẹp ra đấy, mình sắp nhận ra cậu rồi này. Quả nhiên con có mười tám phép biến hóa mà! Vừa nãy mình đứng phía sau cậu, muốn gọi lại sợ nhận nhầm người...”

      Đây là những lời thực lòng của cậu.

      Người trước mặt, mặc áo voan trắng, cổ áo lá sen tôn thêm vẻ duyên dáng nữ tính, dây áo khoác lay động trong gió, càng làm cho người mặc thêm phần tự nhiên, phóng khoáng. Cách trang điểm nhàng đem lại cho người khác ấn tượng về người con dịu dàng, thanh khiết, hoàn toàn khác với bạn học Cao trung luôn thích mặc quần áo màu đen trong ấn tượng của cậu.

      So với ngày trước, vẫn là gương mặt đó, nụ cười nhàn nhạt đó, chỉ là trải qua nhiều lắng đọng thời gian, còn vẻ lơ đãng thoáng buồn như trước kia nữa.

      Mình sắp nhận ra cậu rồi này.

      Câu vấn vít bên tai.

      Chợt nhớ lại, hôm đó Chung Khi cũng với như thế.

      Triển Nhược Lăng mỉm cười, hai đầu chân mày khẽ chau lại, “cảm ơn! Ngôn Dật Khải, mình vẫn còn nhớ cậu mà.”

      Ngôn Dật Khải bước đến sạp báo gần đó mua hai chai nước, cậu đưa chai cho Triển Nhược Lăng, tiếp: “Nếu phải buổi họp lớp năm kia nghe được Trình Tư Dao , bọn mình vẫn biết cậu Tây Ban Nha đâu...”

      Triển Nhược Lăng vừa nghe, trong lòng cảm thấy có lỗi thôi.

      Khi ấy Trình Tư Dao có với , ấy và Ngôn Dật Khải chuyện QQ, cậu ấy vẫn thường nhắc đến .

      vội lên tiếng: “ ngại quá, lúc ấy mình vội quá, quên với các cậu.”

      phải quên, mà là cố ý báo. Năm ấy, nghe được tin Chung Khi ra nước ngoài do chính cậu ấy ra, hơn năm sau lại đến phiên , nhưng vì cậu ấy và Chung Khi rất thân với nhau nên mới cho cậu ấy biết.

      Đột nhiên cảm thấy bản thân mình có chút ích kỷ.

      Dưới bất cứ góc độ nào, nếu có bạn học Ngôn Dật Khải này, nếu như năm đó Chung Khi đem mối quan hệ giữa hai người ra làm trò cười, tất cả mọi chuyện sau này thể nào có cơ hội xảy ra. Nếu vậy, bé vừa mới trải qua tai nạn xe như chỉ có thể học chung lớp với Chung Khi, nhưng chẳng bao giờ có cách gì chuyện với . Và tự nhiên, cũng có mười năm kiên trì với nhiều nỗi buồn như thế này.

      Năm lớp 11 sau khi điều chỉnh chỗ ngồi, và Ngôn Dật Khải cũng ít tiếp xúc với nhau hơn, lên lớp 12 phân ban, hai người gần như chuyện, mãi đến khi học đại học, mới thỉnh thoảng gửi tin nhắn chúc mừng mỗi dịp lễ tết. Ấn tượng cuối cùng của về cậu ấy cũng dừng lại ở buổi họp lớp kỳ nghỉ đông năm thứ ba đại học, cùng cậu ấy đến khu vui chơi chơi trò ném bóng. Trong suốt giờ đồng hồ đó, chỉ thấy tuyệt vọng, còn cậu ấy ở bên cạnh ném bóng với .

      Ngôn Dật Khải lắc đầu: “ đùa với cậu thôi, đừng có căng thẳng. Quên hỏi cậu, cậu về nước khi nào vậy?”

      Ngày ấy, cứ luôn cúi đầu khiến người trước nay luôn bình tĩnh như cậu cũng bắt đầu dậy sóng trong lòng, về sau, mấy lời đồn đại trong đám bạn học dần lắng xuống, nhưng cậu và cũng chẳng còn giữ được mối quan hệ thoải mái, vui vẻ như trước đây. Theo từng ngày bị Chung Khi bắt nạt, lớp 10/6 dường như cũng còn ai nhớ đến hai người từng là đề tài chọc ghẹo của cả lớp năm xưa.

      vốn phải là người rất cởi mở, năm lớp 12 sau khi chia lớp, gần như cậu có dịp tiếp xúc với – cũng có lẽ, suy cho cùng hai người có duyên gì với nhau. chút cảm tình từng dành cho , bởi vì khoảng cách giữa hai người cùng ngày càng bị kéo dãn ra, theo thời gian trôi qua, mối tình cũng dần dần phai nhạt.

      Sau khi lên đại học, các bạn học từng chung nhau dưới mái trường bắt đầu có cuộc sống riêng của mình, việc học, công việc của Hội sinh viên, đương,... đủ hình đủ dạng, vô cùng phong phú, đặc sắc. Cho dù thỉnh thoảng vẫn giữ liên lạc với bạn học Cao trung, nhưng ràng thể so sánh với bạn bè đại học. Mỗi dịp lễ tết, Ngôn Dật Khải và đều gửi tin nhắn chúc mừng cho nhau, nhưng ngoại trừ như vậy, hai người hiếm khi liên lạc. Tốt nghiệp đại học, quay trở về thành phố N cậu mới giật mình nhận ra, rất lâu rồi nghe được tin tức gì của , mãi đến họp lớp năm kia mới nghe Trình Tư Dao sang Tây Ban Nha du học.

      Suy cho cùng là việc từ vài năm trước, vì vậy khi Ngôn Dật Khải nghe được tin này mặc dù có chút kinh ngạc, nhưng rất nhanh bình thường trở lại. Chỉ có điều khá thú vị chính là, khi Trình Tư Dao đến việc ra nước ngoài, dù cả lớp ai nấy đều bất ngờ, nhưng chỉ có phản ứng của người này khiến cậu hoàn toàn thể ngờ tới.

      Người đàn ông đứng đối diện , vẻ mặt ôn hòa, mỗi câu đều như mang theo cảm giác mát rượi của ngọn gió sớm mai, tựa như cậu ấy lại trở về là cậu bạn cùng lớp đáng mến giúp giải bài tập.

      Trong lòng Triển Nhược Lăng hiểu sao cảm thấy vô cùng thoải mái, trả lời: “Cuối tháng 12 năm ngoái.”

      Ánh mắt Ngôn Dật Khải nhìn thẳng về phía trước, “tính thử xem nào, cậu ở Tây Ban Nha phải hơn năm năm, gần sáu năm rồi nhỉ... Tây Ban nha có vui ?”

      “Cũng được. Mình vốn định quay về rồi. Nơi đây mới là nhà mình.”

      “Khéo đấy!” Ngôn Dật Khải tán thưởng gật đầu với .

      Cậu suy nghĩ lúc, sau đó lại : “Nếu về rồi, lần sau nếu có họp lớp, Triển Nhược Lăng, cậu nhất định phải đấy.”

      Hàng chân mày của Triển Nhược Lăng nhướn cong như vầng trăng non, bật cười, gật đầu đồng ý: “Ừ, được chứ. Nhất định mình tham gia.”

      Ngôn Dật Khải xem đồng hồ đeo tay, sau đó lên tiếng: “Mình còn có việc, làm lỡ thời gian của cậu nữa, cứ thế nhé, tạm biệt!”

      “Tạm biệt.” Triển Nhược Lăng vẫy tay với cậu.

      Ngôn Dật Khải đứng yên tại chỗ, nhìn theo bóng lưng dần biến mất phố đông người, lâu mới thu hồi tầm mắt.

      Người con trong ký ức, đến cuối cùng vẫn rời xa cậu.

      Chỉ là, kết quả như thế này, cậu đoán ra từ rất lâu trước đây.

      Cầm chai nước trong tay chần chừ lúc, sau đó cậu lấy điện thoại từ túi quần ra.

      Vì hôm nay là cuối tuần, người đến nhà sách đông hơn bình thường, Triển Nhược Lăng mua vài quyển sách, tính tiền xong liền thẳng ra cửa lớn.

      nhắn tin cho Triển Cảnh Việt: “ hai, quyển sách nhờ em mua, em mua được rồi.” Sau đó cất điện thoại, ngẩng đầu nhìn xung quanh.

      Trong cửa hàng tiện lợi 24 giờ bên đường, TV phát bản tin thời .

      Ánh mắt vô tình lướt ngang màn hình TV, sau đó bỗng cảm thấy có điều gì đó đúng lắm, bèn lập tức quay đầu nhìn thêm lần nữa.

      Qua cánh cửa kính cao sát đất, dễ dàng nhìn thấy TV bên trong.

      Thời đưa tin về lễ trao giải, bên dưới màn hình là dòng tiêu đề: Khách sạn Thánh Đình Holiday giành vị trí số tại lễ trao giải Top 10 khách sạn của năm diễn ra vào ngày hôm qua.

      Lễ trao giải được tổ chức tại trung tâm hội nghị thành phố.

      Người đại diện khách sạn Thánh Đình Holiday lên nhận bằng khen danh dự là người vô cùng quen thuộc.

      mặc âu phục màu đen, cổ thắt cravat có hoa văn vân chéo, khóe môi hơi cong lên, lễ phép mà hề cứng nhắc. Ánh đèn chói mắt đậu người , phác họa những đường nét gương mặt càng thêm nét, ánh sáng rạng ngời phát ra từ đôi đồng tử đen như mực.

      cứ đứng như thế bên ngoài cửa hàng, ánh mắt di chuyển chăm chú nhìn vào màn hình TV, tựa như cả thế giới đều tan biến, chỉ còn lại chiếc TV bên trong đó.

      Cứ như thế hơn mấy phút liền, suy nghĩ trong đầu cũng bắt đầu ngừng trôi dạt.

      ra, năm tháng có thể làm thay đổi con người.

      Buổi tối hôm ấy, cả nhà đến Thánh Đình ăn cơm, khi bác Liên hỏi thăm tình hình sức khỏe của bố mẹ , thế nào nhỉ?

      Nhờ phúc của bác, hai người họ vẫn khỏe.

      Cách dùng từ kín kẽ, lịch như thế.

      Người chỉ biết bắt nạt trong trí nhớ, trải qua gột rửa của thời gian, trở thành người thâm trầm, kín đáo đến thế, mỗi động tác nhấc tay duỗi chân đều toát lên sức hấp dẫn của người đàn ông trưởng thành, thần thái tự nhiên bình tĩnh đứng trong khách sạn của mình chuyện trò vui vẻ với ông trùm bất động sản Liên Chấn Khâm.

      Tám năm, có thể thay đổi rất nhiều thứ.

      của ngày hôm nay người đàn ông chính chắn vững vàng, còn đâu dáng vẻ ưa bỡn cợt, nhởn nhơ của thời niên thiếu?

      biết việc này và kỳ thi Cao khảo bất lợi năm ấy có quan hệ gì với nhau ?

      Trong ấn tượng của rất nhiều người, Chung Khi luôn là vẻ thiếu nghiêm túc. Nhưng biết, nội tâm của cứng rắn hơn bất cứ người nào – năm ấy, cho dù đối mặt với việc trọng đại như kết quả thi Cao khảo được như ý, vẫn điềm nhiên, bình tĩnh.

      Thực ra, trước nay con người luôn như vậy, thiếu nghiêm túc trước mặt người ngoài, chỉ với người thân mới để lộ ra nét mặt giấu dưới nụ cười hi hi ha ha kia. Năm đó, rất nhiều nữ sinh bị vẻ mặt lạnh lùng thỉnh thoảng mới thể ra của đánh lừa, mà cảm thấy e ngại. Trình Tư Dao ngồi chung bàn với hai năm, mới bắt đầu cảm thấy tồi. Thực ra, cả đám nam sinh bọn họ chơi với nhau vô cùng sôi nổi ầm ĩ, ngay cả người ôn hòa như Ngôn Dật Khải, khi ở trong nhóm cũng trở nên hoạt bát hơn bình thường rất nhiều.

      Bao nhiêu năm qua như thế, thành công đứng ở nơi cao, có nghiệp của riêng mình.

      Chỉ là, quá khứ của , thành công của , đều chẳng có chút liên quan gì đến .

      Thất thần đứng lặng phố, lan man suy nghĩ xa vời, cảm giác thất vọng chán nản ngừng bám rễ trong lòng.

      Mãi đến khi tiếng chuông điện thoại liên tục vang lên làm đứt đoạn những suy tư.

      lấy điện thoại từ trong túi xách, là dãy số lạ gọi đến.

      Năm năm ở Tây Ban Nha, cách mỗi tháng mẹ và hai Triển Cảnh Việt gọi điện thoại đường dài quốc tế cho , bây giờ về nước số lần nghe điện thoại hiển nhiên cũng ít . Nhưng có vẻ những ngày gần đây, số lần nhận điện thoại của tăng trở lại.

      Triển Nhược Lăng lơ đãng bấm vào phím nghe, sau đó đưa điện thoại đến bên tai: “A lô, xin chào?”

      “Tôi thấy cậu đứng sững ở đó nửa ngày rồi đấy, sao lại bước vào? nhìn gì vậy?” giọng nam sắc bén từ bên kia điện thoại truyền đến, giọng điệu vừa có phần biếng nhác vừa thoải mái, tựa như buổi chiều muộn mùa hè có gió chợt lướt qua, nhàng thổi mát bên tai.

      Dường như ngay lúc này cả thế giới đột ngột trở nên im lặng, thanh phố xá ồn ào tản lạc trong khí, chỉ còn lại giọng phát ra từ điện thoại, từng chữ ràng truyền vào tai.

      Lẽ nào...

      Triển Nhược Lăng bừng nhận ra giọng của , nâng tầm mắt nhìn bốn phía.

      “Tôi đứng ở đối diện.” thanh cởi mở, nhàn nhã, lại mang theo vui vẻ, tựa như tâm trạng người ấy rất tốt.

      Triển Nhược Lăng xoay người, ánh mắt dừng lại ở điểm nhìn.

      nhìn thấy, chiếc xe hơi màu đen đỗ lại phía bên kia đường, lười biếng đứng tựa vào xe, tay chống vào mui xe, tay kia cầm điện thoại đưa tay vẫy tay .
      Phong nguyet thích bài này.

    3. Matcha2604

      Matcha2604 Well-Known Member

      Bài viết:
      582
      Được thích:
      1,771
      Chương 27

      Ánh nắng ngày đông bàng bạc mỏng manh đậu vai, khiến cả người đều chìm trong vùng sáng lấp lánh.

      Khóe môi còn vương lại nụ cười nhạt, phóng khoáng và thoải mái, tươi mát như khung trời vừa có mưa qua, ấm áp và ôn hòa, giống như những tia nắng xán lạn chiếu người.

      Triển Nhược Lăng băn khoăn trong lòng, vì sao người này càng lớn càng đẹp mắt vậy?

      là buổi chiều, phố dòng người qua qua lại lại, ngừng có người lướt qua . Ánh mắt đen như đá vỏ chai[1] của xuyên qua dòng người nhộn nhịp nhìn về phía , ánh mắt thâm sâu đầy ý vị, cái nhìn chăm chú chút suy suyển.

      Phố xá huyên náo, đứng bên kia đường, đứng bên này đường.

      Xa như vậy, gần đến thế.

      Bỗng nhiên nhớ lại, lần phát bài tập cho năm lớp 10, vở bài tập vẽ thành đường vòng cung trong trung, nhàng đưa tay đón lấy. Khi ấy, cũng dùng ánh mắt này nhìn vào , ánh mắt cho chút biếng nhác và nhàn nhã.

      cắn môi: “Vì sao cậu cũng ở đây?”

      Giọng tựa như gió thổi qua mặt nước làm sóng gợn lăn tăn, với điện thoại, hay với khí xung quanh.

      Chung Khi trả lời thẳng vào câu hỏi, chỉ : “Cậu cứ đứng đó, tôi qua.”

      Sau đó đứng thẳng người, bước sang đường, đến bên cạnh .

      Cả người Triển Nhược Lăng giống như bị ghim chặt tại chỗ, chỉ ngẩn người nhìn theo .

      Lần đầu tiên, khoảng cách giữa gần đến như vậy.

      Gương mặt chỉ từng xuất trong giấc mơ, vào giờ phút này ở ngay trước mắt .

      Tóc rất ngắn, để lộ vầng trán thông minh, lông mi dài, trong đôi mắt lấp lánh ánh sáng, sống mũi cao mà thẳng, đường nét gương mặt mang theo vẻ lạnh lùng.

      Chung Khi hơi khom người, dùng ánh mắt chăm chú nhìn xuống gương mặt , “vì sao chuyện gì?”

      đến gần cách quá đột ngột, khiến cảm thấy vô cùng căng thẳng, ngượng ngùng ngoảnh đầu tránh sang bên, vẫn lên tiếng hỏi: “Vì sao cậu lại đến đây?”

      Đương nhiên Chung Khi bởi vì Ngôn Dật Khải gọi điện thoại cho rằng gặp được ở đây, đôi chân mày đẹp hơi nhướng lên, khéo léo đánh lạc hướng chú ý của bằng cách hỏi lại: “Tôi thể đến đây à?”

      Phong cách chuyện giống hệt với trước đây.

      Ký ức xa xăm, tựa như thủy triều mênh mang, chỉ cần phút chốc dâng ngập trái tim , khỏa lấp từng góc trong tim.

      “Có thể.” Triển Nhược Lăng cúi đầu, tắt điện thoại.

      Chung Khi đưa tay về phía , ra hiệu cho đưa chồng sách cho , nhưng Triển Nhược Lăng thả lỏng tay, “mình tự ôm theo là được rồi.”

      Đầu chân mày lại khẽ chau lại, khóe môi cong lên thành nụ cười , “nếu cậu tự ôm, người khắp con phố này cười tôi có phong độ. Xem như cậu cho tôi được làm quý ông lần .”

      Nhận lấy chồng sách, cẩn thận quan sát , “ăn cơm chưa?”

      “Ăn rồi.”

      “Tôi đến cơm tối.” trịnh trọng cường điệu.

      Triển Nhược Lăng thể tin nổi mở tròn mắt, liếc nhìn thời gian hiển thị màn hình điện thoại, mới ngẩng đầu : “Bây giờ mới bốn giờ chiều...”

      “Bốn giờ thể ăn tối à? Ai quy định vậy?”

      Đột nhiên bật cười, “Triển Nhược Lăng, tôi đói rồi. Buổi trưa tôi chưa ăn gì cả, cùng tôi ăn chút gì được ?”

      Nụ cười xán lạn, vô tội như thế, nụ cười của ngày trước.

      định từ chối, nhưng nhìn thấy nụ cười trong suốt ấy, trái tim đột nhiên mềm ra, thể nào điều khiển nổi mình để cổ họng bật ra từ: “Được.”

      Xe của đỗ bên kia đường, vậy là bọn họ còn cách nào khác phải sang đường.

      Người phố qua qua lại lại tấp nập, tiếng chuyện hòa vào nhau lúc trầm lúc bổng, huyên náo thôi. Những cảm xúc thể diễn tả được bằng lời ngừng vỗ về cõi lòng .

      Mới vài giây trước chỉ có thể nhìn thấy qua màn hình TV, thế mà ngay bây giờ lại đứng bên cạnh .

      Nếu như phải lần nữa gặp lại , có lẽ ấn tượng của về vẫn là hình ảnh từ những năm tháng thiếu niên phóng khoáng, đầy sức sống, hoặc cũng có lẽ là dáng người đơn tịch mịch đứng trong phòng giáo viên.

      Và vĩnh viễn bao giờ biết được, ở tại đứng tại nơi cao như thế này.

      Chiếc xe hơi màu đen đậu bên đường chậm rãi khởi động.

      Thiết kế bên ngoài của xe đem lại cảm giác rất vững vàng, nội thất bên trong xe vô cùng sạch đơn giản, gần như ngay cả món đồ trang trí cũng có. Giao diện của bảng điều khiển được thiết kế tinh tế, bố trí quá nhiều nút bấm, kết hợp giữa kim loại và gỗ gụ làm toát ra vẻ sang trọng của khoang xe.

      Suốt đoạn đường Triển Nhược Lăng luôn nhìn ra ngoài cửa kính xe, mơ màng nghe thấy dường như vừa câu gì đó, hỏi lại, “gì cơ?”

      Lần này giọng của Chung Khi truyền vào tai rất ràng: “Tôi hỏi cậu, nguyên cả ngày hôm nay cậu ở bên ngoài làm gì.”

      “À, mình ra ngoài ký hợp đồng.” thận trọng thể che giấu ít nhiều thể trong giọng .

      Dường như Chung Khi cũng nhận ra điều này, nghiêng đầu nhìn , hỏi bằng giọng đầy ấm áp quan tâm: “Hợp đồng gì vậy?”

      “Hợp đồng thuê phòng.” do dự lát, sau đó vẫn tiếp, “mình thuê phòng ở chung cư, hôm nay ký hợp đồng.”

      “ừ” tiếng, sau đó lại thay đổi chủ đề lên tiếng hỏi: “Triển Nhược Lăng, TrìnhTư Dao sắp kết hôn rồi, cậu có biết ?”

      “Hả? Mình biết.” Sau khi mờ mịt qua , Triển Nhược Lăng khỏi cảm thấy có chút bất ngờ.

      Có vẻ cũng phần nào đoán được phản ứng này của , “sau khi cậu về nước liên lạc với cậu ấy à?”

      Chân mày Triển Nhược Lăng nhíu chặt, “mình có gửi mail cho cậu ấy, nhưng đợi mãi thấy cậu ấy hồi lại.”

      “Có thể cậu ấy dùng đến địa chỉ mail này từ lâu rồi.”

      Tim Triển Nhược Lăng đập thịch cái, hai đầu chân mày như khóa vào nhau, quay đầu nhìn , yên lặng lái xe, dường như cảm thấy có chỗ nào thỏa đáng.

      Chung Khi suy nghĩ lúc, sau đó lại : “Tôi tưởng cậu và cậu ấy rất thân. Khi ấy, việc cậu Tây Ban Nha cũng là cậu ây với bọn tôi.”

      Tay nắm chặt vô lăng, “cậu có số điện thoại của cậu ấy à?”

      có.” phiền lòng.

      “Lát nữa tôi cho cậu số của cậu ấy.” quay đầu lại, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên.

      Hai người đến quán ăn Quảng Đông lâu đời khá có tiếng, phong cách bên trong mang hơi hướm cổ điển, bàn ghế bằng gỗ mang đậm dấu ấn xưa cũ, khung cảnh khiến tâm tình những người bước đến đây bất giác cũng trở nên trầm lắng lại.

      Chung Khi đẩy bát cháo nóng do phục vụ mang lên đến trước mặt , “hơi nóng, ăn chậm thôi.”

      “Cảm ơn.” Triển Nhược Lăng cầm muỗng lên.Tính ra, chỉ ngồi ăn cùng nhau có lần, chính là vào buổi họp lớp kỳ nghỉ đông năm nhất đại học. Lần ấy, ngồi đối diện với , thỉnh thoảng ngẩng đầu gắp thức ăn liền có thể nhìn thấy . Chỉ là khi ấy, cho dù vừa ngẩng đầu có thể nhìn thấy, cũng chỉ dám tranh thủ khi chuyện với bạn học khác lén lút đưa mắt nhìn mà thôi.

      tại, ngồi cách nhau gần đến thế, trong lòng lại cảm thấy giống , giống như sống trong giấc mơ nào đó.

      Suốt dọc đường chuyện với nhau, lúc này tâm trạng cũng còn quá căng thẳng, hết sức tỏ ra tự nhiên hỏi : “Cậu có thường đến đây ăn ?”

      , ít lắm.” cau mày, “ có nhiều cơ hội.”

      Triển Nhược Lăng rất tự nhiên tiếp lời, hỏi tiếp: “Vì sao vậy?”

      có thời gian, có lúc bận đến nỗi quên cả ăn cơm.”

      Trong lòng nhói lên, chưa kịp suy nghĩ lên tiếng hỏi: “Bận rộn đến vậy à?”

      Chung Khi nhìn , giọng cũng trở nên dịu dàng hơn, “ừ, có lúc công việc tương đối nhiều. Hơn nữa, những nơi như thế này người đến cũng có ý nghĩa gì cả.”

      “À.”

      Nghĩ cũng phải, từ lúc học Cao trung được quý mến như vậy rồi, cho dù đến nhà ăn ăn cơm hay ra sân chơi bóng rổ, bên cạnh lúc nào cũng có nhóm người cùng, từ trước đến này chưa từng thiếu bạn bè bên cạnh bao giờ. tại, quản lý khách sạn lớn như vậy, thời gian rảnh rỗi của bản thân tất nhiên bị cắt giảm xuống mức thấp nhất.

      Cuộc sống thay đổi theo trưởng thành và phát triển của mỗi người. Khi còn có niềm vui của tuổi , con người càng lớn càng thu hoạch được nhiều cảm giác thành tựu trong cuộc sống, nhưng những niềm vui của tuổi thơ cũng còn nữa.

      Triển Nhược Lăng chậm rãi múc từng muỗng cháo trong bát, đột nhiên nhớ ra người lúc gặp lúc chiều, liền : “Chiều này mình gặp được Ngôn Dật Khải.” Trong số bạn bè Cao trung của , có lẽ Ngôn Dật Khải được xem là người thân thiết nhất.

      Chung Khi thản nhiên hỏi: “Cậu gặp được nó ở đâu?”

      “Ngay bên ngoài ga tàu điện ngầm.”

      nhướng mày, đưa tay gắp bắp cải, “đúng là trùng hợp, rất lâu rồi cậu gặp nó nhỉ? Nó gọi cậu trước phải ?”

      “Đúng thế, sao cậu biết vậy?” Triển Nhược Lăng hơi nghi ngờ.

      mỉm cười, ánh mắt trong suốt sáng ngời, “tôi đoán.”

      “Bây giờ cậu còn liên lạc với cậu ấy ? Cậu ấy làm gì vậy?”

      Thực ra, càng muốn biết những năm tháng ở Australia của như thế nào, muốn biết trở về khi nào, muốn biết làm cách nào từng bước từng bước trở thành CEO của Thánh Đình, thế nhưng lại dám hỏi thẳng, cho nên chỉ có thể cùng những chuyện khác.

      “Thỉnh thoảng cũng có liên lạc. Nó hợp tác với người khác mở văn phòng luật, cũng ổn lắm.”

      Trước khi ăn cởi áo vest ra, để lộ ra áo sơ mi trắng bên trong, cổ tay trái đeo đồng hồ cơ hàng hiệu, cả người toát ra vẻ lịch nho nhã, có điều theo trí nhớ của trước đây đeo đồng hồ. Những tấm ảnh có mặt , cẩn thận xem xem lại hơn mười mấy lần, cách ăn mặc vô cùng giản dị. Từ trước đến nay, người có bất cứ món phụ kiện nào, những là đồng hồ, ngay cả dây chuyền cũng đeo.

      kiềm được lại đưa mắt nhìn đồng hồ cổ tay , mặt đồng hồ phản chiếu ánh sáng lấp lánh chói mắt. Đôi khi khẽ cử động cổ tay, dây đồng hồ phát ra tiếng động , làm cho chỉ động tác cũng thêm phần bắt mắt.

      “Triển Nhược Lăng,” dừng đũa, con người đen láy mang theo ánh sáng dịu dàng, “cậu ở Tây Ban Nha nhiều năm như vậy, cuộc sống như thế nào?”

      Cuộc sống của ở Tây Ban Nha như thế nào?

      Trong chốc lát, ngay cả chính cũng cảm thấy mờ mịt.

      Năm năm, chỉ làm hai việc, việc thứ nhất là sống, việc còn lại chính là nhớ .

      từng nghĩ rằng thời gian xóa nhòa tất cả nhớ nhung, sau khi đến Tây Ban Nha mới nhận ra, nỗi nhớ dành cho người theo cùng thời gian, theo cùng năm tháng, ngừng lớn lên.

      Hơi nóng bốc lên từ bát cháo trứng muối thịt nạt, cách lớp hơi nước mỏng, khuôn mặt lên như từ nơi nào xa xôi, Triển Nhược Lăng vô thức khuấy cháo trong bát, nhàn nhạt : “Cũng thế thôi, hai năm đầu học, ba năm sau làm.”

      gật đầu, ánh mắt dường như sâu hơn, “vì sao trở về đây làm việc?”

      Triển Nhược Lăng cúi đầu, dùng tay chầm chậm vân vê ly nước, “khi ấy cảm thấy tiếp tục ở lại Tây Ban Nha cũng là lựa chọn tồi, nghĩ đến việc về nước.”

      nhìn , ánh mắt mang theo tâm , gì.

      Triển Nhược Lăng gom góp dũng khí, vô cùng dè dặt lên tiếng hỏi: “Chung Khi, cậu du học ở Australia, là ở thành phố nào vậy?”

      Đây là câu hỏi trong bức mail đầu tiên gửi cho .

      Chung Khi nhìn , đôi mắt đen tựa như đêm tối tĩnh lặng, như biển đêm yên ả, trong khoảnh khắc ngắn ngủi muôn vàn rối rắm phức tạp đan xen trong đó, nhưng rất nhanh biến mất.

      buông đũa, trả lời rất chân thành: “Brisbane. Tôi học đại học Griffith ở thành phố Bisbane.”

      nhiều năm vậy rồi, cuối cùng cũng nghe được tận tai với .

      “Brisbane.” thầm lặp lại lần nữa.

      Ánh đèn từ trần nhà chiếu xuống mềm mại phủ lên gương mặt , trong đôi mắt đen ý cười dào dạt, sáng bừng rạng rỡ, “đúng thế, chính là trường ở Queensland.”

      kiềm được lại hỏi: “Australia có vui ?” Bởi vì đó là quốc gia đến, vì vậy muốn được hiểu thêm chút về đất nước ấy, muốn biết những năm tháng du học cuộc sống của như thế nào.

      Chung Khi bật cười , giọng điệu vui vẻ: “Có mấy nơi đẹp lắm, con các cậu có lẽ thích. Nếu sau này cậu muốn , tôi làm hướng dẫn viên cho cậu.”

      bị câu cuối cùng của làm cho bất ngờ, cho dù hiểu rất có lẽ đây chỉ là câu khách sáo, nhưng niềm vui trong lòng vẫn như nước thủy triều ngừng dâng lên.

      lại hỏi : “Khi cậu du học có thường xuyên đến mấy nơi xung quanh du ngoạn ?”

      Từ trước đến này chưa từng có nhiều câu hỏi như vậy.

      Có điều lúc này ngồi trước mặt , có thể chính miệng hỏi về quá khứ của , vô cùng muốn biết những năm qua thế nào, dù cũng biết làm người nên quá tham lam, vẫn thể hỏi tới.

      Vậy mà rất kiên nhẫn, hề có chút vừa lòng nào cả, tường tận kể cho nghe những năm tháng học tập ở nước ngoài.

      Thời gian đúng thứ kỳ diệu.

      Trải qua năm tháng gột rửa, những trở nên chính chắn, mà còn trở thành người kiên nhẫn, còn là cậu thiếu niên mới chỉ nghe câu mào đầu của cảm thấy phiền phức phải ngắt lời nữa rồi.

      Từ sâu trong lòng, biết ơn ông trời cho hai người cơ hội được gặp lại sau nhiều năm như vậy, để được nhìn thấy trưởng thành của .

      Chiếc xe hơi màu đen từ từ dừng lại trước cổng lớn khu nhà , Triển Nhược Lăng cầm lấy túi xách và mấy quyển sách mua lúc nãy chuẩn bị xuống xe, thình lình lên tiếng hỏi: “Triển Nhược Lăng, qua tết cậu mới làm, có phải ?”

      Tay vẫn để tay nắm cửa, “Đúng vậy. Qua tết mình mới làm.”

      “Tôi muốn nhờ cậu giúp việc.” Ngón trỏ của miết vô lăng, đôi mắt đen chăm chú nhìn , chậm rãi : “Tôi có đứa cháu tháng sau Tây Ban Nha du lịch, tôi muốn nhờ cậu giới thiệu sơ về Tây Ban Nha cho con bé.”

      “Ừ, được.” Triển Nhược Lăng nghe đến thành phố mà mình quen thuộc nhất, trong lòng thoải mái rất nhiều.

      cười rất vui vẻ, nụ cười như mảnh trăng vắt ngang bầu trời đêm trong xanh, dịu dàng mà ấm áp: “Vậy đến lúc đó tôi gọi điện thoại cho cậu nhé.”

      Chung Khi nhìn theo , cho đến khi cả người đều khuất trong đêm tối, mới khởi động xe, phóng .

      [1] Đá vỏ chai: Obsidian còn gọi là đá vỏ chai là dạng thủy tinh núi lửa tự nhiên được tạo ra ở dạng đá mácma phun trào (nguồn wikipedia)
      Phong nguyet thích bài này.

    4. Matcha2604

      Matcha2604 Well-Known Member

      Bài viết:
      582
      Được thích:
      1,771
      Chương 28
      Chung Khi hẹn quán cà phê nằm tầng sáu trung tâm thương mại.

      Vừa nhìn thấy nụ cười ngây thơ hoạt bát của bé, tâm trạng thấp thỏm của Triển Nhược Lăng liền biến mất, “chào cháu, là Triển Nhược Lăng.”

      bé chỉ khoảng tầm tám tuổi, mặc bộ váy màu xanh nhạt, dáng vẻ vô cùng đáng dễ thương.

      “Chị Triển, chào chị ạ.” bé Lục Tiêu dùng ngón trỏ miết miết lên môi ra vẻ đắn đo suy nghĩ, sau đó ngẩng đầu nhìn Chung Khi, “cậu ơi, cháu gọi như vậy có đúng ạ?”

      Chung Khi định gật đầu “được”, đột nhiên nhớ đến điều gì đó, lập tức đồng ý: “ đúng đâu.”

      Dẫn cháu đến ngồi vào ghế, đợi bé ngồi vững mới lắc đầu với bé, ân cần dặn dò: “ phải chị, phải gọi là .”

      Lục Tiêu ngoan ngoãn nghe lời, nhìn Triển Nhược Lăng ngọt ngào gọi tiếng: “Cháu chào ạ.”

      “Ngoan.” Chung Khi vui vẻ xoa đầu cháu , sau đó gọi đồ uống cho cả ba người.

      cười nhìn người con ngồi đối diện: “Triển Nhược Lăng, ngại quá, ngày mốt là tết rồi, vậy mà hôm nay còn làm phiền cậu.”

      sao.” Triển Nhược Lăng thầm cười khổ trong lòng. Hôm ấy vừa về đến nhà cảm thấy hối hận, sáng nay khi nhận điện thoại của muốn mượn lý do từ chối, thế nhưng suy nghĩ lại vẫn là nhắm mắt bước liều ra cửa.

      Triển Nhược Lăng vô cùng quen thuộc với đất nước Tây Ban Nha, cầm tờ giấy và cây bút giới thiệu tỉ mỉ, Lục Tiêu cũng rất chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng còn gật đầu phối hợp theo, chưa đến giờ đồng hồ Triển Nhược Lăng còn gì để giới thiệu nữa. bé Lục Tiêu bắt đầu tập trung ăn kem thuyền chuối.

      Triển Nhược Lăng vừa uống cam vắt vừa tán gẫu với người ngồi đối diện: “Con bé như vậy mà Tây Ban Nha mình sao?”

      phải, cùng với bố mẹ.” Chung Khi nhìn , giọng dịu dàng vô cùng.

      Chỉ là lúc này Triển Nhược Lăng mải suy nghĩ. Lục Tiêu là cháu bên ngoại của , vậy , cũng có nghĩa là có chị ?

      Chung Khi nhìn thấy vẻ tư lự của , liền lên tiếng giải thích: “Con bé là con của chị họ tôi.”

      “À.” Bị câu của nhắc nhở, Triển Nhược Lăng có chút ngại ngùng.

      Khóe môi mang theo nụ cười: “Bố của con bé ở Ý, chị họ tôi dự định sau tết dẫn con bé sang châu Âu thăm bố nó, đến lúc đó đến Tây Ban Nha chơi vài ngày.”

      giải thích rất ràng, Triển Nhược Lăng cũng hiểu được tường tận, gật đầu với .

      “Cậu, hai người về bố cháu ạ?” bé Lục Tiêu từ kem thuyền chuối ngẩng đầu lên hỏi.

      “Đúng vậy. về bố của cháu.” Chung Khi khẽ cúi người đến gần bé, “Tiêu Tiêu còn muốn ăn gì nữa ?”

      Người này, ra lại thích trẻ con đến như vậy.

      Triển Nhược Lăng nhìn sườn mặt , trong lòng có chút bất ngờ.

      “Cậu, cháu muốn rửa tay.” Lục Tiêu giơ đôi tay ra trước mặt người lớn, để hai người nhìn thấy vết nước bẩn tay mình.

      “Để mình với con bé.” Triển Nhược Lăng đứng dậy, lại quay sang với bé, “Tiêu Tiêu, cùng cùng với cháu được ?”

      Lục Tiêu đương nhiên là gật đầu: “Vâng ạ.”

      Chung Khi ngồi ghế, “vậy làm phiền cậu nhé.”

      Rửa tay xong, bé Lục Tiêu ngẩng đầu với : “ ơi, cháu thấy xinh đẹp lắm luôn ạ!”

      Triển Nhược Lăng ngắm gương mặt thuần khiết ngây thơ của bé, trái tim mềm ra, chợt nhớ đến Triển Cảnh Vọng qua đời vì tai nạn xe năm đó, giọng cũng trở nên rất đỗi dịu dàng: “Cảm ơn cháu! Cháu cũng rất đáng mà.”

      ngồi xổm xuống, dùng khăn giấy lau khô nước tay bé, lại nghe giọng non nớt trẻ con kia tiếp: “Mẹ cháu định rủ cậu cùng, nhưng mà cậu .”

      “Ừ, vì sao vậy?” Triển Nhược Lăng tập trung hỏi.

      Lục Tiêu lắc đầu: “Cháu cũng biết ạ. Mẹ cháu cậu học tiếng Tây Ban Nha lâu như vậy mà chịu cùng, đúng là đáng tiếc.”

      Với đứa trẻ ở tuổi bé mà , cách chuyện của được xem là rất ràng mạch lạc rồi.

      Triển Nhược Lăng ngẩn ra lúc lâu, sau đó mỉm cười: “Được rồi, chúng ta ra ngoài nhé.”

      Xe chầm chậm dừng lại trước cổng lớn khu nhà , Triển Nhược Lăng cầm theo túi xách xuống xe.

      “Đợi . Có thứ này cho cậu.” Chung Khi lấy gói đồ từ chiếc hộp bên cạnh ghế lái đưa cho , đôi mắt đen như mực nhìn vào : “Lần trước mang bánh gạo về cho cậu.”

      chưa từng thấy lúng túng như lúc này.

      Trong trí nhớ, hai người từng chuyện, từng cùng nhau ăn cơm, nhưng trước nay chưa từng tặng quà gì cho nhau.

      Triển Nhược Lăng sững người đến nửa ngày, sau đó mới nhận lấy, : “À, cảm ơn cậu.”

      nhướng mày, khóe môi mang theo nụ cười nhạt: “Nếu như thích ăn cứ với tôi nhé.”

      Sau khi xuống xe, bé Lục Tiêu ngẩng khuôn mặt hỏi người ngồi ở ghế lại: “Cậu, phải cậu rất rành về Tây Ban Nha hả cậu? Vì sao còn cần giới thiệu nữa?”

      Chung Khi đưa tay vò đầu cháu , “nhưng mà cậu chưa từng đến Tây Ban Nha, với lại để giới thiệu càng tốt hơn chứ sao!”

      Ngày tháng hết vòng lớn của mình, ngày tết đến hẹn lại lên.

      Triển Cảnh Việt và Thái Ân Kỳ nghỉ tết, tối hôm ba mươi, hai người cùng quay về nhà bố mẹ ăn bữa cơm đoàn viên.

      Tết năm nay có ý nghĩa vô cùng đặc biệt với Triển Nhược Lăng. Năm năm ở bán đảo Iberia, có cách nào trải qua khí tết với gia đình, chỉ có thể gọi điện thoại quốc tế về nhà, nhưng năm nay cuối cùng có thể cùng bố mẹ chị ăn với nhau bữa cơm đoàn viên.

      khí trong nhà rất náo nhiệt, mẹ tuy bận rộn trong ngoài nhưng nét cười lúc nào cũng phơi phới mặt, bố Triển trầm tư ít , nhưng cũng khó để nhận ra ông vui vẻ.

      Ăn xong bữa cơm cuối năm, cả nhà cùng ngồi vào phòng khách xem TV. Triển nhược Lăng có hứng thú với chương trình văn nghệ ca múa tổng hợp, nhưng vẫn ngồi lại cùng xem với bố mẹ và trai chị dâu, thỉnh thoảng còn chen vào bình luận vài câu về chương trình.

      Tranh thủ thời gian quảng cáo, trả lời tin nhắn của Lâm Vi Lan, khi lướt qua số điện thoại của Trình Tư Dao động tác của hơi dừng lại.

      Tính cách của trước nay luôn thong dong bình thản, Chung Khi cho số điện thoại của Trình Tư Dao, nhưng vẫn chưa nghĩ đến việc liên lạc với ấy.

      Triển Nhược Lăng đắn đo chốc lát, sau đó gửi cho Trình Tư Dao tin nhắn: Chúc mừng năm mới! Triển Nhược Lăng.

      Qua vài phút sau, điện thoại rung lên, nhìn thấy Trình Tư Dao gọi đến, liền bắt máy rồi đứng dậy về phòng.

      “Triển Nhược Lăng, mình là Trình Tư Dao.” Có thể nghe ra vui vẻ trong giọng của Trình Tư Dao.

      Hai người tán gẫu chút về tình hình của mình, sau đó Trình Tư Dao hỏi: “Triển Nhược Lăng, cậu về nước khi nào vậy?”
      Triển Nhược Lăng đứng trước bàn, tiện tay cầm ví tiền bàn mở ra, “mình về nước hồi cuối tháng mười hai, mình có gửi mail cho cậu...”

      “Ai ya..., có phải cậu gửi vào địa chỉ mail trước đây của mình ? Mình dùng hộp mail đó từ lâu lắm rồi, xin lỗi cậu nhé! Bây giờ mình ở Hồng Kông, ngày mai mới về, đến lúc đó mình lên mạng xem xem...” Trình Tư Dao thất vọng thôi, ở đầu bên kia điện thoại suy nghĩ lúc, sau đó lại lên tiếng: “Triển Nhược Lăng, ngày mai mình về thành phố N rồi, khi nào cậu có thời gian rảnh? Bọn mình hẹn gặp nhau .”

      ấy ngẫm nghĩ, rồi tiếp: “Thuận tiện gửi cho cậu thiệp mời đám cưới của mình luôn.”

      Hai người hẹn nhau ở quán cà phê Starbucks.

      Mái tóc ngắn ngày xưa được Trình Tư Dao nuôi dài, khiến ấy càng có vẻ trưởng thành xinh đẹp. Vài năm qua , gương mặt thời niên thiếu dù ít dù nhiều dần thay đổi theo thời gian.

      Trình Tư Dao hỏi thăm tình hình công ty của Triển Nhược Lăng, hâm mộ : “Công ty lớn đấy, điều kiện vô cùng tốt luôn.”

      “Qua tết mình mới làm, bây giờ vẫn còn là thanh niên thất nghiệp.” Triển Nhược Lăng đùa.

      “Được rồi đấy, đến lúc phát lương là biết ngay chứ gì... aizz, suýt nữa là quên mất việc chính rồi.” Trình Tư Dao lấy thiệp mời màu đỏ từ túi xách ra, đưa cho , “mình xin trịnh trọng tuyên bố, từ tháng sau, hội độc thân khắp thế giới mất thành viên quan trọng. Đây là lễ cưới đặc biệt ý nghĩa, Triển Nhược Lăng, cậu nhất định phải nhớ đến tham dự đấy!”

      Triển Nhược Lăng nhận lấy thiệp mời, chân thành chúc mừng: “Chúc mừng cậu nhé!”

      “Cảm ơn cảm ơn!”

      Triển Nhược Lăng xem thiệp cưới, tên của chú rể là Giản Hạo, “hai người quen nhau thế nào vậy?”

      Trình Tư Dao có chút bối rối, “ ấy là bạn học Trung Đại với mình, đến lúc ấy giới thiệu cho các cậu làm quen nhé.”

      Triển Nhược Lăng ừ tiếng, cẩn thận cất thiệp cưới vào túi xách, trong lòng vẫn hơi tò mò lại hỏi: “Các cậu học cùng học viện à?”

      Trình Tư Dao lắc đầu: “ phải. ấy học ở học viện pháp luật, là Liêu Nhất Phàm giới thiệu bọn mình làm quen với nhau...”

      “Học viện pháp luật? Ngôn Dật Khải cũng học ở học viện pháp luật phải ?” Triển Nhược Lăng nhớ lại.

      “Đúng thế, ấy lớn hơn Ngôn Dật Khải khóa. Cho nên, hôm đám cưới có mặt Liêu Nhất Phàm và Ngôn Dật Khải nữa. Aizz, hôn lễ của mình cũng xem như buổi họp lớp trá hình rồi...”

      Trình Tư Dao uống ngụm cà phê, lại hỏi: “Đúng rồi, Triển Nhược Lăng, làm sao cậu biết số điện thoại này của mình vậy?”

      “Chung Khi với mình.” Triển Nhược Lăng dùng muỗng khuấy cà phê trong cốc.

      “Cậu gặp cậu ấy rồi?” Trình Tư Dao vô cùng kinh ngạc. Trong lòng thầm ngưỡng mộ Chung Khi, người này đúng là càng lúc càng giỏi che giấu.

      “Gặp qua vài lần.”

      “Chuyện lúc nào vậy? Cậu ấy tìm cậu à?” tại Trình Tư Dao đặc biệt tò mò chuyện này, nhịn được lên tiếng hỏi.

      phải, tình cờ gặp thôi.” Triển Nhược Lăng cúi đầu ngắm nhìn hoa văn in cốc.

      Trình Tư Dao chợt nhớ ra hôm nay đến đây vì còn chuyện thắc mắc nữa, liền hỏi: “Triển Nhược Lăng cậu có mấy địa chỉ mail?”

      “Hai cái.” Triển Nhược Lăng hiểu vì sao ấy lại đột ngột hỏi đến chuyện này.

      Chính xác mà , dùng tổng cộng ba địa chỉ mail. cái đăng ký khi học đại học, năm ấy liên lạc với Triển Cảnh Việt và bạn học đều dùng địa chỉ này; cái dùng trong thời gian làm việc tại công ty Trung Quốc ở Barcelona, thỉnh thoảng còn dùng để liên lạc với Triển Cảnh Việt và Lâm Vi Lan. Còn cái nữa đăng ký trong lúc đợi visa chỉ dùng để gửi mail cho Chung Khi, sau này bao giờ đăng nhập vào nữa.

      “Triển Nhược Lăng, mình biết cậu và Chung Khi xảy ra việc gì, có điều,” Trình Tư Dao ngập ngừng, sắp xếp lại từ ngữ trong đầu, sau đó tiếp, “có lần cậu ấy hỏi mình địa chỉ mail của cậu.”

      Triển Nhược Lăng hơi ngẩn người, trong lòng lúc này là cảm giác gì: “Khi nào vậy?”

      Trình Tư Dao lục lọi trí nhớ, “đại khái chắc là năm kia. Năm đó bọn mình tổ chức buổi họp lớp, Chung Khi cũng có đến, mình với các cậu ấy cậu Tây Ban Nha rồi, sau đó mấy ngày, Chung Khi đột nhiên hỏi mình có phải vẫn còn liên lạc với cậu ...”

      Trình Tư Dao luôn cho rằng giữa Triển Nhược Lăng và Chung Khi xảy ra chuyện gì đó, nếu khi ấy Chung Khi đột ngột đến tìm như vậy.

      Nếu là trước đây, có lẽ Trình Tư Dao trực tiếp với Triển Nhược Lăng “mình cảm thấy Chung Khi rất thích cậu”. Dù sao khi đó bọn họ vẫn còn tuổi, luôn phấn chấn, tràn đầy tinh thần, e ngại bất cứ điều gì cả. Còn bây giờ, lăn lộn trong xã hội bao nhiêu năm, dù thế nào cũng người từng trải chính chắn, cách năng cũng thể tùy tiện như trong quá khứ được nữa. Hơn nữa, tại Triển Nhược Lăng ngồi trước mặt , hai người vốn nhiều năm gặp nhau, càng thể giống với bạn bè thân thiết chuyện nghi ngại điều gì.

      Chung Khi chạy xe vào ga-ra, vừa bước xuống xe, liền có dáng người bé xíu chạy áo đến ôm chân , giọng non nớt của trẻ con vang lên: “Cậu ơi!”

      Chung Khi khom người, ôm lấy cháu , khóe môi cười: “Lần sau cháu còn chạy ào đến như vậy, cậu mời cháu ăn kem nữa.”

      Lục Tiêu ngước gương mặt ngây thơ đáng nhìn , : “Cậu, mẹ đến đây đón cháu, cháu sắp phải về rồi.”

      “À, à? Mẹ cháu ở trong?”

      “Vâng ạ. Mẹ cháu chuyện với bà ngoại ở trong.”

      Chung Khi ôm lấy vào, nhìn thấy mẹ và chị họ ngồi ở phòng khách liền chào hỏi: “Mẹ, chị.”

      Chương Hâm Mẫn ừ tiếng, : “Đúng là ‘vừa nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến’.”

      Chung Khi bước đến sô pha ngồi xuống, “ con cái gì ạ?”

      cậu gần đây sắp thành ngôi sao rồi.” Chung Dao Lâm ngồi ghế sô pha, dang tay ôm con vào lòng, “ cậu là đứa con bất hiếu, 28 tuổi rồi vẫn chịu dẫn bạn về nhà giới thiệu.”

      Chương Hâm Mẫn xoay đầu nhìn con trai, lên tiếng: “Chung Khi, phải năm nay thành tích của Thánh Đình rất tốt à? Mẹ thấy con cũng còn nữa, mau tìm bạn cho mẹ , miễn cho mẹ với bố con phải lo lắng.”

      Chung Khi vẫn giữ nụ cười thờ ơ môi, “mẹ, mẹ tưởng đây là chuyện giao lưu kết bạn à? Bạn có là có ngay được?”

      Chương Hâm Mẫn hừ tiếng, “mẹ thấy con là lòng muốn chọc cho mẹ tức chết đây mà! Năm ngoái bảo con tìm bạn , con phải tập trung quản lý Thánh Đình, bây giờ việc kinh doanh của Thánh Đình tốt như vậy rồi, con lại dễ tìm...”

      Chung Khi ngồi tựa vào sô pha, vẻ mặt thong thả, “mẹ, hoàng thượng con đây gấp, mẹ gấp cái gì?”

      Chương Hâm Mẫn giơ tay định vỗ đầu , Chung Khi vội đưa tay ngăn lại.

      Chung Dao Lâm đưa mắt nhìn em họ, cười nụ cười đầy mờ ám: “Chung Khi, chị nghe Tiêu Tiêu , mấy hôm trước cậu đưa con bé gặp người bạn.”

      Chung Khi nhíu mày, vẻ mặt tự nhiên như thường : “Đúng vậy? Có gì thỏa đáng sao? phải em trước với chị rồi à?”

      có gì thỏa đáng cả. Hơn nữa, còn vô cùng thỏa đáng...” Chung Dao Lâm kéo dài giọng , mỉm cười với Chương Hâm Mẫn, “thím ạ, cháu nghe Tiêu Tiêu , người bạn này của Chung Khi xinh đẹp lắm, mà còn rất dịu dàng hiền lành nữa...”

      Chung Khi ngắt lời chị họ: “Dịu dàng hiền lành? Chị gặp ấy rồi à?” đến đây, khóe môi cũng vô thức ra ý cười.

      Chương Hâm Mẫn cũng nghe ra chút ý tứ trong câu này, trong lòng vô cùng vui vẻ, cười hỏi: “Chung Khi, người bạn đó của con, là nữ?”

      “Là nữ ạ.” Chung Khi nhàn nhạt trả lời.

      Ánh mắt Chung Dao Lâm sáng lên, truy hỏi: “Là bạn bình thường giới tính nữ? Hay là bạn nữ đây?”

      “Trước mắt là bạn giới tính nữ.” Chung Khi nhìn thấy người giúp việc đến, liền đứng dậy, “ nữa, chúng ta ăn cơm trước .”

    5. Matcha2604

      Matcha2604 Well-Known Member

      Bài viết:
      582
      Được thích:
      1,771
      Chương 29: Ngoại truyện của Trình Tư Dao:

      Ra khỏi cửa hàng Starbucks, Trình Tư Dao tạm biệt Triển Nhược Lăng, về phía trạm xe đợi xe.

      Hồi ức từ hai năm trước, cùng những hình ảnh mơ hồ vụn vặt của quãng thời gian Cao trung, ngừng xoay vòng trong đầu , dần đan lại với nhau thành bức tranh nét.

      Ba năm Cao trung, Triển Nhược Lăng và Chung Khi đều từng là bạn cùng bàn với . Mỗi lần Trình Tư Dao nhớ lại những ngày tháng Cao trung, cũng tự nhiên nhớ đến hai người này.

      Triển Nhược Lăng làm bạn cùng bàn với Trình Tư Dao năm lớp 10, cũng là người bạn cùng bàn để lại cho Trình Tư Dao ấn tượng sâu sắc nhất trong suốt ba năm Cao trung.

      Sau khi lên Cao Trung, mong ước lớn nhất của Trình Tư Dao là đỗ vào trường đại học lớn, cho nên luôn cố gắng học tập, mỗi ngày đều vùi đầu giải đề thi. Triển Nhược Lăng cũng là người rất yên tĩnh, trước nay đều thích nhiều, nhưng thỉnh thoảng cần người tán gẫu ấy đều vui vẻ tham gia, trong lòng Trình Tư Dao rất vừa ý với người bạn cùng bàn này.

      Dù tính cách của Triển Nhược Lăng thuộc kiểu rất hoạt bát, nhưng cũng là nữ sinh cởi mở, là bạn cùng bàn với ấy, Trình Tư Dao biết rất điều này.

      Bước ngoặt câu chuyện xảy ra vào kỳ nghỉ Quốc khánh của lớp 10 năm đó. Trình Tư Dao nghe tin Triển Nhược Lăng bị tai nạn xe từ thông báo của giáo viên chủ nhiệm, vốn muốn thăm ấy, nhưng giáo viên chủ nhiệm lại với : “Triển Nhược Lăng nằm ở bệnh viện khá xa, hơn nữa tại gia đình em ấy xảy ra chút việc, vì vậy để lúc khác hãy đến thăm.”

      Sau khi học kỳ hai bắt đầu, Triển Nhược Lăng quay trở lại lớp tiếp tục học, học tập vô cùng chăm chỉ, khi chuyện với Trình Tư Dao ấy vẫn giữ được giọng điệu lạc quan vui vẻ, nhưng đôi lúc lơ đãng để ý, nét mặt ấy lại thoáng qua nét buồn rười rượi.

      Trình Tư Dao có thể nhìn ra, tai nạn xe đó để lại vết tích người ấy.

      thầm đoán có lẽ vì đầu gối của Triển Nhược Lăng có vấn đề, thể học tiết Thể dục, cho nên ấy mới nảy sinh cảm giác tự ti.

      Học kỳ hai năm lớp 11, lớp 11/6 của bọn thay đổi vị trí ngồi, Chung Khi trở thành bạn cùng bàn mới của .

      Suốt cả năm lớp 10, vẫn có cảm tình với Chung Khi.

      Khi ấy Trình Tư Dao là ủy viên học tập của lớp, Chung Khi thỉnh thoảng chịu nộp bài tập đúng hạn, thường ngày cũng gần như chủ động chuyện với nữ sinh, chỉ đôi lúc vài câu với Bối Tử Toàn ngồi phía trước cậu ấy mà thôi. Trình Tư Dao luôn cảm thấy nam sinh này quá phách lối, kiêu ngạo.

      Nhưng làm bạn học với nhau hơn năm, Trình Tư Dao lại cảm thấy thực ra Chung Khi hề khó tiếp xúc như vẫn tưởng tượng, con người cũng hẳn là phách lối, chỉ là đôi lúc hơi tùy tiện mà thôi.

      Có điều cho dù là như vậy, làm bạn cùng bàn với nam sinh tràn đầy năng lượng như cậu ấy, có cách nào dễ thở được.

      Trong lòng trăm lần vừa lòng.

      Có điều khiến Trình Tư Dao hoàn toàn bất ngờ chính là, chung bàn với cậu ấy đơn giản hơn rất nhiều so với tưởng tượng của .

      Giờ ra chơi, Chung Khi vô cùng sôi nổi, chuyện trời dưới biển với mấy nam sinh khác. Nhưng khi vào học, ngoại trừ vài lần phát biểu kinh điển trong tiết Ngữ văn và tiết Hóa học, cậu ấy đều khá trầm, nhất là mỗi lần cậu ấy yên lặng ngồi giải bài tập trong tiết Tự học, Trình Tư Dao lại chợt có suy nghĩ, ra trước đây hiểu nhầm cậu ấy.

      Mỗi lần có bài kiểm tra đều khiến Trình Tư Dao rất mệt mỏi. Tốc độ giải đề của Chung Khi đặc biệt nhanh, mới chỉ làm được nửa, cậu ấy giải quyết xong câu hỏi cuối cùng, sau đó bắt đầu nhàn nhã ngồi chơi.

      Thực ra Trình Tư Dao rất hâm mộ những người như vậy, đầu óc thông minh nên cần vất vả học tập cũng có thể dễ dàng vượt trội hơn người bình thường. Chỉ là mỗi lần nộp bài xong cậu ấy lại bắt đầu tán dóc với đám nam sinh, điểm này khiến Trình Tư Dao thể nào nhịn nổi.

      Trình Tư Dao luôn cho rằng học tập cần phải cần mẫn chăm chỉ, vì vậy mỗi khi Chung Khi tán dóc với người khác, đều thầm cầu trời mong giáo viên chủ nhiệm đổi chỗ ngồi, để mau thoát khỏi biển khổ này.

      Khi ấy Triển Nhược Lăng ngồi phía trước Trình Tư Dao, thỉnh thoảng vào giờ ra chơi Trình Tư Dao lại thích tìm Triển Nhược Lăng chuyện.

      Còn Chung Khi thường hay chọc ghẹo Triển Nhược Lăng. Riêng chuyện này, Trình Tư Dao cảm thấy vô cùng bái phục Triển Nhược Lăng.

      Chắc là rất lạc quan nhỉ, bị Chung Khi chèn ép như thế, vẫn có thể giữ được thái độ điềm nhiên ôn hòa.

      nghĩ nếu mình ở vào hoàn cảnh đó, khẳng định thèm lời nào mà chạy mách với giáo viên chủ nhiệm. chịu để cho Chung Khi tự ý bắt nạt như vậy.

      Thực ra nội tâm của cậu ấy hề đơn giản như vẻ bề ngoài, nhưng cũng phải kiểu thâm trầm, thỉnh thoảng cậu ấy cũng được vài câu xem như sâu sắc, khiến Trình Tư Dao cũng phải bất ngờ.

      Có lúc cậu ấy ra câu tương đối sâu sắc, Trình Tư Dao phải mất đến mười mất giây mới có thể phản ứng lại cậu ấy gì, đợi đến khi hiểu ra ý tứ bên trong câu , lại kiềm được muốn bật cười. Mỗi lần như vậy, Chung Khi đều lấy làm lạ nhìn , vẻ mặt vô cùng khó hiểu, lại tựa như cảm thấy kỳ dị: “Cậu cười gì đấy?”

      Trình Tư Dao chỉ xua tay với cậu ấy: “ có gì, có gì.” thể với cậu ấy, vừa mới hiểu ra câu vừa nãy của cậu ấy có ý gì được.

      Thế mà Chung Khi chỉ dùng ánh mắt bất lực nhìn , bình luận thêm câu gì.

      Trình Tư Dao kiềm được lại nghĩ, biết chừng cậu ấy lại cho rằng là đứa quái gở. Nhưng việc này cũng đâu thể trách , có lúc cậu ấy quăng bom người khác bằng mấy câu rất có chiều sâu, nếu suy nghĩ kỹ hiểu nổi cậu ấy gì.

      Sau khi lên đại học, thỉnh thoảng Triển Nhược Lăng mới liên lạc với .

      Về chuyện này, nhiều lúc Trình Tư Dao cũng cảm thấy phải với Triển Nhược Lăng. Thông thường đều là Triển Nhược Lăng gửi tin nhắn hoặc gửi mail cho , còn rất ít khi chủ động liên lạc với ấy.

      Có vài lần Triển Nhược Lăng gửi truyện cười vào mail cho , thi thoảng mail còn đính kèm cả bài hát, hoặc vài bức ảnh, đoạn video khá thú vị. Những mail kiểu này cần thiết phải phản hồi, hơn nữa trong số đó còn có cả những mail do người khác gửi được Triển Nhược Lăng chuyển tiếp cho , nhưng dù sao vẫn cảm kích ấy.

      người từng ngồi chung bàn với , vẫn luôn nhớ đến , khiến cảm thấy vô cùng vui vẻ.

      Trình Tư Dao tình cờ gặp Chung Khi vài lần trong khuôn viên làng đại học, so với thời Cao trung cậu ấy có vẻ trưởng thành lên nhiều, vẻ mặt cũng lạnh lùng.

      Trình Tư Dao thể ngờ nam sinh trong tiết học thường phát biểu mấy câu làm người ta kinh ngạc thời Cao trung lại trở nên lạnh nhạt, hờ hững đến như vậy.

      hai lần nhìn thấy Chung Khi, Trình Tư Dao thể thầm nghĩ trong đầu: liệu có phải vì Chung Khi bị kết quả thi Cao khảo đả kích hay ? Cho nên cậu ấy mới có bộ dạng như hôm nay.

      Nhưng sau này nhận ra bản thân suy nghĩ quá nhiều rồi: mỗi lần cả lớp tổ chức họp lớp, Chung Khi vẫn cười, nhanh mồm nhanh miệng như cũ, thường chỉ cần câu đào hố được cả đám Liêu Nhất Phàm.

      Trình Tư Dao nghĩ, có lẽ chỉ những khi ở bên cạnh người quen, cậu ấy mới thể vẻ mặt thành thực nhất của mình.

      Nửa sau của học kỳ năm hai đại học, Trình Tư Dao nghe Chung Khi có bạn .

      chẳng lấy làm quá bất ngờ.

      Lên đại học, đương cũng gần giống như môn học bắt buộc, đại khái vì thời gian Cao trung quá áp lực, cho nên sau khi đặt chân vào đại học, mục tiêu của mọi người đều là được thoải mái đương lần. Hơn nữa, với điều kiện xuất sắc như Chung Khi, muốn tìm bạn hoàn toàn thành vấn đề.

      Cuối cùng có lần, đến nhà ăn ăn cơm nhìn thấy Chung Khi và cùng nhau ăn cơm.

      Trình Tư Dao cố ý quan sát đó mấy lần. đó khá cao, đường nét gương mặt khuần khiết, đem lại cho người nhìn cảm giác rất thoải mái, mặc dù đẹp như Bối Tử Toàn, nhưng lại có nét tươi trẻ phóng khoáng, vừa nhìn biết thuộc tuýp người thân thiện, dễ làm quen.

      Chung Khi ngồi đối diện , thỉnh thoảng còn ngẩng đầu chuyện với ấy, giữa hai người có quá nhiều động tác thân mật giữa người với nhau, ngược lại giống với bạn bè thân thiết hơn.

      Trình Tư Dao thầm suy đoán, có lẽ tình cảm giữa hai người họ được phát triển từ tình bạn.

      Chỉ là trong lòng lại thấy kỳ lạ: Chung Khi và Bối Tử Toàn cũng là bạn rất tốt của nhau, vì sao tiến triển thành tình ?

      Những ngày đó Trình Tư Dao đăng nhập QQ, nhóm bạn học lớp 10/6 đều bàn tán về bạn của Chung Khi, ấy tên là “Quý Tấn”, ở học viện Khoa học và công nghệ môi trường.

      Trước nay Trình Tư Dao đăng nhập QQ đều để chế độ , chỉ khi nào mọi người đến chuyện có hứng thú, mới góp vào vài câu.

      chuyện với mọi người lúc, Trình Tư Dao mới giật mình nhớ ra, học kỳ năm nhất, Bối Tử Toàn vẫn thỉnh thoảng vào trò chuyện trong nhóm, nhưng bắt đầu từ học kỳ hai, ấy gần như xuất nữa.

      nhớ lại năm lớp 12, Bối Tử Toàn thường cùng đám Chung Khi, Liêu Nhất Phàm chơi bóng rổ. Khi ấy còn cho rằng, Chung Khi hơi thích Bối Tử Toàn, suy cho cùng hai người họ cũng được tính là đôi bổ mắt người nhìn.

      Mãi đến lúc này, Trình Tư Dao mới phát ra đoán sai: vậy nghĩa là Chung Khi và Bối Tử Toàn có chút cơ hội nào để phát triển nữa rồi.

      Có lần gặp được Chung Khi bên ngoài thư viện, cậu ấy mình, mặc áo thun màu đen, cả người toát lên cảm giác vô cùng tươi mới, mùi vị của nắng phảng phất người cậu ấy.

      Trình Tư Dao chào cậu ấy, sau đó nhịn được hỏi: “Sao cậu lại mình? cùng bạn à?” Đột nhiên nhớ ra, mấy lần gặp cậu ấy ở làng đại học, hình như cậu ấy đều mình, nếu cũng cùng nhóm con trai khác.

      Cậu ấy chỉ cười nhạt, nụ cười có chút tập trung, “ phải cậu cũng mình à?”

      lần khác vào QQ, Trình Tư Dao phát Quý Tấn lại trở thành đối tượng bàn tán của đám con trai trong nhóm.

      Trình Tư Dao đọc từng câu trò chuyện trong nhóm, sau đó cuối cùng cũng xua tan được mối nghi ngờ trong lòng.

      ra Quý Tấn và Chung Khi chút quan hệ cũng có, cậu ấy chỉ là lý do để Quý Tấn từ chối người theo đuổi ấy mà thôi. câu của lớp trưởng làm vấn đề này: “Lúc ấy Quý Tấn nhờ Liêu Nhất Phàm giúp, nhưng mà Liêu Nhất Phàm học ở khu Việt Tú, hơn nữa có bạn rồi, rất tiện. Cho nên mới nhờ đến bạn học Chung Khi tuấn tiêu sái của chúng ta ra mặt.”

      Liêu Nhất Phàm nhảy ra, khoe mẽ: “Nếu là đây ra mặt, đảm bảo chỉ cần hai ngày là đâu ra đấy.”

      Ngôn Dật Khải khách khí gõ hàng chữ: “Nghiêm trọng kháng nghị người nào đó chụp giật thời cơ hòng đề cao giá trị bản thân.”

      Trình Tư Dao ngồi trước màn hình máy tính cười ra tiếng: đám con trai này, người nào cũng hài hước .

      Năm ba đại học bắt đầu, Trình Tư Dao còn gặp Chung Khi trong khuôn viên làng đại học nữa. Về sau, tình cờ đăng nhập QQ, chuyện với vài bạn học cũ mới biết, cậu ấy sang Australia làm sinh viên trao đổi.

      Mùa hè năm ba đại học, cựu học sinh trường Cao trung N học đại học tại Quảng Châu tổ chức buổi gặp mặt, sinh viên y khoa ở khu Việt Tú xa xôi Liêu Nhất Phàm cũng đến làng đại học tham gia. Trong bữa ăn lần đó, Trình Tư Dao làm quen Giản Hạo, sau đó hai người chính thức qua lại.

      Tốt nghiệp đại học, Trình Tư Dao xin học bổng sang Singapore, trong thời gian đợi visa nhận được tin nhắn của Triển Nhược Lăng: Tuần sau mình Tây Ban Nha du học rồi.

      Đáy lòng Trình Tư Dao đột nhiên có cảm giác chia ly, tiễn biệt.

      Hai năm nay, bạn bè xung quanh người ra nước ngoài làm sinh viên trao đổi, người du học, đều đủ cả, mỗi người bước con đường riêng của mình, mỗi người có cuộc đời đầy màu sắc riêng của mình.

      bùi ngùi nhắn tin lại cho Triển Nhược Lăng: Đợi đến lúc cậu trở về, biết chúng ta thay đổi thành ra thế nào rồi nữa.

      Sau đó nhận được trả lời của Triển Nhược Lăng: Đúng vậy, cũng biết đến lúc đó có thể mặt nhau .

      Trình Tư Dao nhớ lại mấy hôm trước vừa chuyện với Ngôn Dật Khải, liền với Triển Nhược Lăng: Lần trước chuyện với Ngôn Dật Khải QQ, cậu ấy có nhắc đến cậu đấy.

      Hồi chỉ có hai chữ: Vậy à?

      Hai chữ thể đơn giản hơn, lại khiến Trình Tư Dao đọc ra được hương vị của nỗi đơn trong đó.

      Kết thúc hai năm học ở Singapore, Trình Tư Dao quay về thành phố N, bắt đầu làm. Mà lúc này, Giản Hạo cũng học xong.

      Năm đó, lần lượt các bạn học du học trở về, nhưng Triển Nhược Lăng nằm trong số đó.

      Kỳ nghỉ Quốc tế lao động năm sau, Trình Tư Dao và Giản Hạo du lịch Tam Á ở Hải Nam, khi về vừa kịp tham gia buổi họp lớp Cao trung, cũng gặp lại Chung Khi nhiều năm gặp.

      Khi ấy, Chung Khi vừa từ Australia về nước, chính thức bước chân vào tầng lớp quản lý cấp cao của Thánh Đình, được xem như người thành công nhất trong đám bạn học cũ.

      Bạn học cũ mười mấy người tụ tập bên nhau, cùng nhớ lại những chuyện thú vị của quãng đời học sinh, cùng tán gẫu những chuyện qua, ai từng ra nước ngoài du học kể cho mọi người nghe cuộc sống du học và những trải nghiệm của mình, sau đó lại về cuộc sống và công việc bây giờ.

      Bởi vì Liêu Nhất Phàm và Ngôn Dật Khải đều rất thân với Giản Hạo, Trình Tư Dao cũng tránh khỏi bị kéo vào làm tâm điểm câu chuyện. Trước giờ có thói quen chuyện tình cảm của mình với người khác ngoại trừ bạn thân nhất, cho nên chỉ qua loa vài câu cho qua chuyện.

      Khi nhân viên phục vụ vào đổi đồ uống, giai điệu êm tai từ bên ngoài vẳng vào, Liêu Nhất Phàm lắng tai nghe, cười : “Bài hát “Năm tháng như bài ca” của Trần Dịch Tấn nhỉ? Bài này lâu lắm rồi...”

      Trình Tư Dao chợt nhớ đến bạn ở Tây Ban Nha xa xôi, bèn thuận miệng : “Mình nhớ Triển Nhược Lăng rất thích bài này. Khi ấy cậu ấy gửi mail cho mình, còn đính kèm bài này nữa.”

      Đó là chuyện khi còn học đại học, kỳ nghỉ đông năm đó tâm trạng rất kém, sau đó nhận được mail Triển Nhược Lăng gửi, bên trong có đính kèm bài hát này. Thỉnh thoảng Triển Nhược Lăng gửi mail cho , có lần còn gửi kèm những bài hát ấy thích, giới thiệu cho cùng nghe. Mail Triển Nhược Lăng gửi cho lần ấy, những kèm theo địa chỉ MP3 và video, mà còn có bài cảm nhận của ấy về bài hát này.

      Trước đó, ấn tượng của về bài hát chỉ là, đây là ca khúc chủ đề bộ phim truyền hình “Bao la vùng trời” của Hồng Kông. Sau khi nhận được bức mail, mỗi lần nghe được bài hát, đều tự nhiên nhớ đến người bạn cùng bàn biết quan tâm, chu đáo với người khác thời Cao trung này của mình.

      Ngôn Dật Khải nghe liền hỏi: “Rất lâu rồi mình gặp Triển Nhược Lăng, mấy năm nay họp lớp cậu ấy cũng đến.”

      Liêu Nhất Phàm cũng : “Đúng thế, nếu cậu ấy có ở đây, chắc là náo nhiệt lắm đấy.”

      Vừa , cậu ấy đánh mắt vòng nhìn người ngồi góc trong cùng căn phòng, mờ ám hỏi: “Có phải , Chung Khi?”

      Dưới ánh đèn mờ ảo, Chung Khi hơi nheo mắt lại, khóe môi nhếch lên thành nụ cười có phần lạnh lẽo: “Cũng có thể.”

      Trình Tư Dao nghe hai người chuyện, cảm thấy hơi kỳ quái, qua rất lâu mới lên tiếng: “Cậu ấy ở Trung Quốc, làm sao tham gia họp lớp được.”
      Mười mấy người ngồi ai nấy đều tỏ ra kinh ngạc.

      Nhưng người ngồi góc trong cùng căn phòng, rất nhanh ngoái đầu lại, trong đôi mắt đen có ánh sáng kín đáo lướt qua, lạnh đến mức có thể đông cứng bất cứ người nào.

      “Cậu ấy Tây Ban Nha!” Trình Tư Dao nhìn kỹ lại, càng cảm thấy kinh ngạc hơn, bèn buộc miệng : “Cậu ấy ba năm rồi, các cậu biết à?”

      Ngôn Dật Khải như có tâm tư đưa mắt nhìn Chung Khi, hỏi: “Chuyện khi nào vậy?”

      “Chính là kỳ nghỉ hè năm tư đại học, vừa tốt nghiệp cậu sang Tây Ban Nha, học thạc sĩ.”

      Ngôn Dật Khải ngẩn ra: “Cậu ấy với bọn mình.”

      Trình Tư Dao đột ngột hiểu ra, chỉ mình biết chuyện này – ra Triển Nhược Lăng xem trọng như thế, chuyện du học ấy chỉ cho biết.

      thầm: “Mình cứ tưởng cậu ấy với các cậu rồi...”

      “Trình Tư Dao, cậu có liên lạc với cậu ấy ?” Người hỏi vẫn là Ngôn Dật Khải.

      “Đương nhiên có chứ! Trước khi ra nước ngoài cậu ấy vẫn thường gửi mail cho mình, mấy tháng trước trai cậu ấy kết hôn cậu ấy có về nước, còn gọi điện thoại cho mình nữa, nhưng cậu ấy chỉ ở vài ngày rồi lại ...”

      giọng đột ngột vang lên ngắt lời : “ trai?”

      Giọng lạnh lẽo, sắc bén như băng, giống như nhát dao lạnh lùng chẻ đôi bầu khí.

      Trình Tư Dao khẽ giật mình, nhìn Chung Khi.

      Chung Khi nhếch đôi môi mỏng, thấp giọng truy hỏi: “ trai gì?”

      Giọng lạnh buốt, mỗi từ đều chất chứa sức lực kỳ lạ, tựa như gió thổi hoang biển khiến sóng vỗ mạnh vào bờ.

      Đường nét gương mặt cậu ấy như thể bị kéo căng ra hết mức, tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể vỡ ra.

      Lần đầu tiên Trình Tư Dao nhìn thấy vẻ mặt Chung Khi như vậy, người cậu ấy toát ra loại khí thế khiến kiềm được khẽ rùng mình, “ trai ruột. Khi ấy cậu ấy gọi điện thoại cho mình, rằng trai cậu ấy kết hôn, cậu ấy về tham dự hôn lễ, sau đó lại quay lại Tây Ban Nha.”

      trai ruột.” Cậu ấy chậm rãi lặp lại, nụ cười bên khóe môi mang theo nỗi buồn bã đơn khó hình dung bằng lời.

      Trong sắc hoàng hôn dần nồng đậm, giữa hai đầu chân mày cậu ấy chỉ còn lại vẻ lạnh nhạt. Chiếc đồng hồ đeo ở cổ tay cậu ấy phản chiếu ánh đèn cao thành những tia sáng chói mắt, hắt lên gương mặt cậu ấy, càng khiến cậu ấy thêm phần đơn.

      Tựa như mây đen giăng kín bầu trời, khí trong chớp mắt trầm thấp hẳn xuống.

      Ngôn Dật Khải trầm ngâm nhìn Chung Khi, hỏi: “Bây giờ cậu ấy thế nào?”

      Trình Tư Dao lắc đầu: “Việc này mình cũng . Trước giờ cậu ấy với mình cậu ấy sống thế nào...”

      Lại phát biết từ lúc nào Chung Khi quay đầu lại, nhìn thẳng vào , ánh mắt lạnh lẽo, “cậu ấy vẫn luôn giữ liên lạc với cậu à?”

      phải.” đến đây Trình Tư Dao cũng cảm thấy hơi xấu hổ, “chỉ có lần cậu ấy trở về gọi điện thoại cho mình, bây giờ cơ bản có liên lạc gì cả.”

      Vừa , vừa cẩn thận quan sát Chung Khi.

      Ánh mắt cậu ấy nhanh chóng bình tĩnh trở lại, lần nữa quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt hờ hững, tựa như chưa từng xảy ra bất cứ việc gì.

      Cả đám Liêu Nhất Phàm, Ngôn Dật Khải ngơ ngác đưa mắt nhìn nhau, ai biết rốt cuộc vừa có việc gì xảy ra.

      Buổi họp lớp lần đó Trình Tư Dao rất nhanh quên mất, chỉ là ngờ ngày nào đó tháng sau, lại nhận được điện thoại của Chung Khi: “Trình Tư Dao, tôi là Chung Khi. Có rảnh cùng ăn bữa cơm ? Tôi có việc muốn nhờ cậu giúp.”

      Khi Trình Tư Dao bước vào phòng ăn thấy Chung Khi đứng cạnh cửa sổ, nhìn ra bên ngoài đến xuất thần, hai đầu chân mày nhíu chặt vào nhau, tựa như trầm tư điều gì đó.

      Cậu ấy mặc áo sơ mi màu đen, chất vải rất tốt, càng làm nổi bật gương mặt tuấn thâm trầm của cậu ấy, bóng lưng cao ráo thẳng tắp, nhìn từ xa như cây tre đơn độc, mọc ở nơi sâu nhất của cánh rừng.

      Chung Khi vừa quay đầu lại nhìn thấy , đợi ngồi xuống trước sau đó mới ngồi.

      Trình Tư Dao nâng ly nước chanh uống ngụm, trong lòng thầm suy đoán lý do cậu ấy đột ngột hẹn mình đến đây hôm nay.

      Mặc dù và cậu ấy từng là bạn chung bàn, thế nhưng gần như trước giờ hai người chưa từng ngồi đối diện chuyện với nhau như lúc này.

      Chung Khi cũng để đợi lâu, trực tiếp vào thẳng vấn đề, : “Trình Tư Dao, cậu có số điện thoại của Triển Nhược Lăng ở Tây Ban Nha ? Hoặc là phương thức liên lạc nào cũng được.”

      Trình Tư Dao ngơ ngác nhìn người đàn ông ngồi đối diện nổi nên lời, trong đầu nỗ lực tiêu hóa những điều cậu ấy vừa .

      Dưới cái nhìn đầy nhẫn nại của cậu ấy, Trình Tư Dao từ từ mở miệng, thế nhưng giọng vẫn có chút chậm chạp: “ có. Sau khi cậu ấy Tây Ban Nha dùng số điện thoại lúc trước nữa, khi ấy mình cũng Singapore, ngoại trừ lần cậu ấy về nước gọi điện thoại cho mình, bọn mình cơ bản liên lạc gì với nhau cả.”

      phải cậu cậu ấy thường gửi mail cho cậu sao?”

      Giọng của cậu ấy vô cùng nhã nhặn, hoàn toàn còn vẻ u ám, lạnh lẽo như trong buổi họp lớp, thay vào đó và bình tĩnh và kiềm chế.

      Trình Tư Dao gật đầu, lại nâng ly nước uống ngụm nữa: “Phải, nhưng đó là chuyện lúc còn học đại học, sau khi Triển Nhược Lăng Tây Ban Nha bọn mình rất ít dùng mail để liên lạc. Hơn nữa, sau khi mình ở Singapore trở về, gần như nhận được mail cậu ấy gửi nữa, mình nghĩ có lẽ cậu ấy còn dùng hộp mail lúc trước. Cho nên về sau mình cũng dùng hộp thư cũ nữa.”

      Dường như cậu ấy lường trước được điều này, sắc mặt hòa hoãn, sau đó hỏi tiếp: “Cậu có địa chỉ mail của cậu ấy ?”

      Trình Tư Dao hơi hiểu đưa mắt nhìn cậu ấy, bây giờ Triển Nhược Lăng còn dùng hộp mail đó nữa, cậu ấy hỏi đến còn có ích gì?

      Cho dù là như vậy, vẫn gật đầu: “Có.”

      lấy điện thoại từ túi áo khoác, lên mạng đăng nhập vào hộp mail, tìm đến địa chỉ mail có số đuôi là 163.

      Chung Khi cầm lấy điện thoại của xem lúc rất lâu, ánh mắt đen thâm sâu thể đoán được tâm tình, cuối cùng chỉ gật đầu rồi đưa điện thoại lại cho : “Được rồi. Cảm ơn!”

      Trình Tư Dao nhận lại điện thoại, nghe cậu ấy hỏi tiếp: “Cậu trước đây cậu ấy hay gửi mail cho cậu...”

      “Đúng.”

      Vẻ mặt cậu ấy rất bình tĩnh hỏi: “Những bức mail đó, cậu vẫn còn lưu lại chứ?”

      số vẫn còn, số xóa mất rồi.”

      Những ngón tay cậu ấy gõ lên mặt bàn, ánh mắt mang theo nét buồn bã cùng điềm tĩnh được tích cóp qua thời gian: “Tôi có thỉnh cầu, có thể nhờ cậu gửi những bài hát kia cho tôi ?”

      Giọng bình thường nhưng lại rất chân thành.

      Trình Tư Dao lên tiếng, đưa mắt nhìn nhân vật vô cùng khó gặp ngồi đối diện mình, trong lòng kinh ngạc thôi.

      Những ngày này cậu ấy tiếp quản khách sạn Thánh Đình Holiday, gần như chỉ trong đêm trở thành nhân vật tiếng tăm nhất của thành phố. Các phương tiện truyền thông khi nhắc đến vị CEO trẻ tuổi đều tiếc lời khen tặng.

      Thỉnh thoảng Trình Tư Dao nhìn thấy những bài báo, chương trình về cậu ấy truyền hình hoặc tạp chí, trong lòng lại dấy lên cảm giác thể tin nổi. Vị CEO khách sạn được người người hâm mộ kia từng học chung lớp với , từng là bạn cùng bàn với hơn năm trời.

      Thi Cao khảo được như mong đợi cùng bốn năm học ở nước ngoài có thể làm nam sinh non nớt trong trí nhớ thay đổi rất nhiều. Hình ảnh nam sinh trong tiết học thường phát biểu những câu khiến người ta ngờ tới trong ký ức nhanh chóng phai mờ, biến thành người đàn ông nho nhã lịch , mỗi động tác nhấc tay đưa chân đều toát ra phong vị của trưởng thành.

      nam sinh từng xuất sắc đến thế, hôm nay trở thành người quản lý khách sạn lớn, vững vàng đứng ở nơi cao.

      Thế mà cậu ấy, vẫn luôn cất giữ trong lòng ở tận đất nước Tây Ban Nha xa xôi. Nếu phải cậu ấy hẹn gặp mặt hôm nay hơn nữa còn thẳng nhiều điều như vậy, có lẽ vĩnh viễn bao giờ biết được tâm này.

      “Chung Khi, mình có thể hỏi lý do được ?” Trình Tư Dao gác tâm sang bên, chậm rãi lên tiếng, “cậu biết đấy, những mail đó đều do Triển Nhược Lăng gửi cho mình, mình thể tùy tiện đem nội dung bên trong với người khác được.”

      tay cậu ấy đặt bàn, yên lặng nhìn , ánh mắt đen sâu sắc như mực tàu, giọng chất chứa nỗi niềm thể hết, “tôi biết. Trình Tư Dao, nếu như có thể tìm được cậu ấy tôi cũng cần phải ngồi đây hôm nay.”

      “Trình Tư Dao, quan hệ giữa tôi và Triển Nhược Lăng đơn giản như cậu vẫn nghĩ đâu, bọn tôi...”

      Cậu ấy hết câu, đưa tay xoa trán, nụ cười bên môi mang theo nỗi đơn thể che giấu, giọng trào phúng, “tôi biết nên thế nào, nhưng cho dù thế nào, tôi muốn biết tất cả về cậu ấy, chính là như vậy. Tôi mong cậu có thể giúp tôi, nếu như có thể, nếu như ngày nào đó cậu ấy liên lạc với cậu, xin cậu nhất định phải với tôi.”

      Trình Tư Dao chỉ nhìn cậu ấy.

      Nam sinh từng tràn đầy tinh thần, phóng khoáng chịu gò bó, cũng có lúc để lộ ra vẻ mặt đơn tịch mịch đến thế.

      Vào lúc này, cậu ấy chỉ là người đàn ông đánh mất tình của mình.

      Đột nhiên Trình Tư Dao cảm thấy rất bội phục cậu ấy, suy nghĩ lúc rồi : “Chung Khi, cho mình địa chỉ mail của cậu, mình chuyển những bức mail kia cho cậu. Dù sao nội dung bên trong cũng rất bình thường thôi.”

      Ánh mắt của cậu ấy chợt sáng lên, làm cho đường nét gương mặt tuấn trở nên rạng rỡ: “Cảm ơn!”

      Chân thành như thế, nhõm như thế, như thể vừa trút được gánh nặng.

      Lúc Trình Tư Dao ra về, kiềm được lại quay đầu nhìn cậu ấy.

      Cậu ấy ngồi bên trong, gió đông lùa qua cửa sổ, chăm chú nhìn ra ngoài, ánh mắt có kiên định khó diễn tả thành lời, cũng có nỗi đơn khó diễn tả thành lời.

      Trình Tư Dao về nhà nghỉ ngơi lát liền mở máy tính, đăng nhập vào hộp mail dùng khi còn học đại hoc.

      May mắn những bức mail lúc trước vẫn còn lưu lại.

      Trình Tư Dao đọc kỹ giấy ghi chú, sau đó nhập địa chỉ mail của Chung Khi, đem toàn bộ mail Triển Nhược Lăng gửi cho chuyển tiếp cho Chung Khi.

      Buổi tối lúc ăn cơm với Giản Hạo, nhịn được kể lại cho chuyện lúc chiều: “... quá bất ngờ vượt ra ngoài dự đoán của em.”

      Giản Hạo nghe xong, trầm ngâm suy nghĩ lúc, ngược lại lấy làm quá kinh ngạc: “Sao em lại bất ngờ như vậy? phải trước đây em với hai người họ là đôi oan gia vui vẻ à?”

      Trình Tư Dao xua tay: “Nhưng đó là chuyện từ lúc học lớp 11... nghĩ mà xem, bình thường hai người họ chút dấu vết cũng có, bất thình lình thành ra như vậy hỏi sao em bất ngờ?”

      Trong buổi họp lớp, cậu ấy hai chữ “ trai” bằng vẻ mặt quá khủng bố, so với nét mặt lúc nào cũng hớn hở cười đùa của nam sinh trong ấn tượng của khác biệt quá lớn, đến tận hôm nay Trình Tư Dao vẫn còn nhớ .

      Giản Hạo hỏi : “Em gửi toàn bộ những bức mail kia cho cậu ấy rồi?”

      “Ừ. Chỉ cần vẫn chưa xóa đều gửi hết.” Trình Tư Dao thở dài hơi, “hai người họ đều là bạn học của em, đương nhiên em mong hai người có thể ở bên nhau rồi. Em cũng biết có tác dụng gì , giúp được bao nhiêu giúp bấy nhiêu vậy.”

      Giản Hạo có chút cảm khái khi nghe lời , trầm tư suy nghĩ: “ nghĩ, có lẽ Chung Khi thích ấy từ trước rồi, cũng có thể năm đó thi thuận lợi nên dám với ấy, về sau mới thành ra thế này.”

      Trình Tư Dao gật đầu: “Em cũng đoán vậy.”

      “Chúng ta đúng là quá hạnh phúc.” Giản Hạo kéo tay nắm chặt, “mặc dù lúc trước em ra nước ngoài phải xa nhau hai năm, nhưng bỏ lỡ nhiều quá nhiều thời gian như họ.”

      “Phải.”

      lúc sau, Giản Hạo lại hỏi: “Ngày đó, hai người họ có đặc biệt thân thiết với nhau ?”

      có!” Đây cũng là điểm Trình Tư Dao nghĩ mãi vẫn ra, “hai người họ cũng chuyện nhiều, thường là chuyện trước mặt tất cả bạn học trong lớp. Hơn nữa sau khi lên lớp 12 phân lớp, Triển Nhược Lăng chọn Lịch sử, học chung với bọn em, thời gian hai người họ ở cạnh nhau chắc chắn nhiều. Về sau khi vào đại học, Triển Nhược Lăng Bắc Kinh, Chung Khi học Trung đại với bọn em, gặp mặt cũng ít hẳn . Năm hai đại học, Triển Nhược Lăng sang Cuba làm sinh viên trao đổi, ngay cả tết cũng về. Hai người họ cơ bản hề có cơ hội gặp mặt.”

      Giản Hạo cũng ngẩn người, “vậy phải hai người họ rất lâu gặp nhau rồi sao?”

      Trình Tư Dao lại thở dài, “đúng thế, em nghĩ , từ sau buổi họp lớp năm nhất đại học gặp nhau nữa, bây giờ cũng khoảng sáu năm rồi... Có điều, em thấy Chung Khi hạ quyết tâm đợi ấy trở về. biết cậu ấy lấy đâu ra tự tin như vậy, chừng ở Tây Ban Nha Triển Nhược Lăng có bạn trai rồi...”

      Trình Tư Dao ngoại trừ cảm khái ra, còn rất khâm phục Chung Khi: Triển Nhược Lăng vẫn còn ở Tây Ban Nha, cũng biết khi nào mới trở về. Cậu ấy cứ đợi như vậy, phải đợi đến bao giờ?
      Phong nguyet thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :