1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Kinh Niên Lưu Ảnh - Như Thị Phi Nghênh (42c+4NT)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Matcha2604

      Matcha2604 Well-Known Member

      Bài viết:
      582
      Được thích:
      1,771
      Chương 21:

      “Mình ở bệnh viện Nhân Ái.”

      “Vậy được, bây giờ mình qua thăm cậu, khi nào đến nơi mình gọi.” Triển Nhược Lăng xong liền cúp máy.

      Thái Ân Kỳ ở phòng khách thu dọn đồ đạc, Triển Cảnh Việt ngồi sô pha xem TV, hai người nghe thấy giọng chuyện điện thoại đứt đoạn của vang lên, hẹn mà cùng lên tiếng hỏi: “Ai bị xe tông vậy?”

      “Lâm Vi Lan, bạn học Sơ trung của em ạ. ấy được đưa vào bệnh viện rồi, bây giờ em thăm ấy. Chị Kỳ, có phải chị sắp ra ngoài ạ? Tiện đường cho em quá giang nữa nhé.” Triển Nhược Lăng vội vội vàng vàng quay vào phòng thay quần áo.

      “Được rồi, em đừng cuống, chị đưa em đến bệnh viện trước sau đó mới đến chỗ chị họ chị lấy đồ. ấy nằm ở bệnh viện nào?” Thái Ân Kỳ vừa mặc áo khoác, vừa đưa tay nhận lấy chìa khóa xe trong tay Triển Cảnh Việt.

      “Bệnh viện Nhân Ái.” Triển Nhược Lăng thay quần áo xong, bước đến cửa ra vào cúi người mang giày. Bởi vì cuống, phải xỏ chân đến hai lần mới mang được, sau đó nhanh nhẹn kéo dây khóa.

      Triển Cảnh Việt dựa người vào sô pha, mỉm cười hỏi Thái Ân Kỳ: “Em biết đường đến bệnh viện Nhân Ái đấy? chừng đến lúc đó lại gọi điện thoại hỏi .”

      Thái Ân Kỳ đưa mắt liếc cái, bất mãn lên tiếng: “ có ý kiến gì hả?” người mù đường chính hiệu, có lúc mình lái xe ra ngoài, lạc đường đành phải gọi điện cầu cứu ông chồng nhà mình.

      có ý kiến. Có điều…” Triển Cảnh Việt bật cười lắc đầu, cầm lấy điều khiển từ xa bàn trà tắt TV.

      “Có điều thế nào?” Thái Ân Kỳ truy hỏi.

      Triển Cảnh Việt đến bên cạnh , đưa tay dịu dàng ôm lấy vai : “Có điều, vẫn là cùng với em thôi, đến nhà chị họ em xong chúng ta mua thức ăn.”

      Thái Ân Kỳ xinh đẹp nở nụ cười, đưa tay giữ lấy cánh tay : “Thế quá tốt. tự đấy nhé, được hối hận đâu đấy!”

      Vị trợ lý bước vào phòng bệnh, thẳng về phía bóng lưng thẳng tắp đứng cạnh cửa sổ: “Chung tổng.”

      Lâm Vi Lan cũng di chuyển ánh mắt, nhìn về phía cửa sổ.

      Chung Khi ‘ừ’ tiếng, ngón tay dài với những khớp xương ràng vịn vào khung cửa sổ, cúi đầu nhìn cổng bệnh viện bên dưới, ánh mắt khuất sau hàng mi rũ xuống, tất cả tâm tình cũng theo đó bị giấu lại.

      Gần cổng bệnh viện trồng mấy cây ngô đồng đại thụ, cho dù vào mùa đông cành lá vẫn xum xuê tươi tốt, những chiếc lá màu xanh khẽ khàng lay động dưới ánh mặt trời, ánh nắng nhạt màu nhảy múa giữa đám lá cành. Mặt trời dần khuất sau núi, chỉ còn ánh chiều tà để lại mặt đất những bóng nắng màu vàng muôn hình vạn trạng.

      Qua mấy giây sau, thu hồi tầm mắt, quay đầu dặn dò trợ lý: “Cậu về trước .”

      Lâm Vi Lan được quan tâm mà lo sợ, vội vàng mở miệng: “Chung tổng, bác sĩ tôi sao…”

      Chung Khi dùng tay gõ vào khung cửa sổ, giọng nhàn nhạt, “Lâm Vi Lan, tôi đợi thêm lát nữa.”

      Vị trợ lý rời khỏi phòng bệnh, tiện tay đóng cửa lại, gian bên trong chỉ còn im ắng bao trùm.

      Qua vài phút sau, giọng trầm thấp nam tính vang lên: “Lâm Vi Lan.”

      Lâm Vi Lan nghe thấy sếp gọi tên mình, vội vàng lên tiếng: “Chung tổng, có việc gì ạ?”

      Sếp cứ đứng thế này trong phòng bệnh, mặc dù gì, nhưng suy cho cùng vẫn là sếp, càng huống chi là ông sếp đẹp trai như vậy, Lâm Vi Lan chỉ thấy bản thân phải chịu loại áp lực trước nay chưa từng thấy. Bây giờ, sếp còn chủ động chuyện, cho dù ta muốn bất cứ chuyện gì, Lâm Vi Lan đều vui mừng được lắng nghe.

      nhìn sếp mình vẫn đứng bên cửa sổ. Sườn mặt ta toát lên vẻ cương nghị, hai đầu chân mày khẽ cau lại, tựa như suy nghĩ điều gì, “Sơ trung học ở trường nào?”

      Lâm Vi Lan ngờ thế mà sếp lại hỏi đến việc này, ngẩn người mất lúc.
      Sếp tuyệt đối hề thúc giục , chỉ yên lặng đứng bên cửa sổ, gương mặt tuấn có chút gì là sốt ruột hay thiếu kiên nhẫn.

      lúc lâu, cuối cùng Lâm Vi Lan cũng bình thường trở lại, buột miệng trả lời: “Trường A!”

      Chung Khi gật đầu, dường như biết trước câu trả lời, nhưng vẫn im lặng gì.

      Lâm Vi Lan cảm thấy câu trả lời vừa rồi của mình chưa đủ lịch , bèn lại lần nữa: “Chung tổng, tôi học Sơ trung ở trường A.”

      Chung Khi vẫn đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, thấp giọng lặp lại giống như với chính mình: “Trường A.”

      Trường A.

      cũng học Sơ trung ở trường A.

      Khóe môi cong lên thành nụ cười nhàn nhạt, vẻ lạnh lùng thường ngày dần biến mất, khuôn mặt đẹp đẽ chìm trong ánh chiều tà, chỉ còn dịu dàng vô cùng đọng lại.

      Lâm Vi Lan nhìn màn hình điện thoại, đếm nhẩm từng giây từng giây trôi qua, khẽ khàng lên tiếng: “Chung tổng, bạn tôi lát nữa đến, có ảnh hưởng gì ạ?”

      ảnh hưởng.” Trong giọng mang theo cả ý cười từ cửa sổ truyền đến.

      Lâm Vi Lan lén lút thở phào hơi, trong lòng lại thầm nghĩ: hình như hôm nay tâm trạng của sếp siêu tốt, quá tuyệt.

      “Liệu có thể có ảnh hưởng gì?” Dường như sếp cảm thấy thú vị, lại hỏi thêm câu.

      Xem ra hôm nay tâm trạng của sếp thực là siêu siêu tốt.

      Đột nhiên, Lâm Vi Lan nhớ ra chuyện, bị tâm tình vui vẻ của sếp truyền nhiễm, kiềm được bèn lên tiếng hỏi: “Chung tổng, bạn tôi trước đây cũng học Cao trung ở trường N, chừng ấy cũng có biết .”

      Trong lòng Lâm Vi Lan nghĩ thế này, sếp xuất sắc như thế, khi còn học chắc chắn cũng là nhân vật nổi tiếng trong trường, cho nên ấy có biết ”, mà cũng biết ấy.”

      Chiếc xe con màu đen chạy đều đường Nam Tân, Triển Cảnh Việt vừa lái xe vừa hỏi: “Bạn học của em bị xe tông thế nào? Có nghiêm trọng ?”

      Triển Nhược Lăng ngồi ở ghế bên phải hàng ghế sau, trả lời: “Em cũng biết ạ. Hình như bị sái chân, có điều nghe ấy có lẽ cũng nghiêm trọng lắm.”

      Chiếc xe ra khỏi đường vành đai, tiến vào đường quốc lộ.

      Triển Nhược Lăng vừa lắng tai nghe Thái Ân Kỳ và Triển Cảnh Việt chuyện, vừa dõi mắt nhìn theo phong cảnh bên ngoài.

      Phía xa là tòa nhà rộng lớn tráng lệ, lại có phần quen mắt, trong ấn tượng của , dường như trước đây từng nhìn thấy ở đâu đó.

      Trong lúc còn ngờ ngợ, chiếc xe từ từ chạy đến gần, sáu chữ phía trước tòa nhà ngày càng gần, ngày càng ràng trong tầm mắt – chính là khách sạn Thánh Đình Holiday từng đọc được trong tạp chí khi ngồi máy bay về nước.

      Khách sạn xây dựng theo phong cách kiến trúc giống như cung điện, cổng chính được trang hoàng hào hoa lộng lẫy, kiểu cách nổi bật bắt mắt nhưng lại dung tục, rườm rà. Bên ngoài cổng chính là đài phun nước hình tròn, dòng nước bạc lấp lánh dưới ánh nắng từ đỉnh đài phun nước ngừng phun ra ngoài, theo quỹ đạo cố định vẽ đường vòng cung lóng lánh giữa trung, sau đó chuẩn xác về lại với mặt hồ.

      Xe chạy rất nhanh, chỉ vài giây ngắn ngủi, khách sạn lướt qua cửa kính.

      thu lại tầm mắt, đưa tay gõ lên trán.

      Aizz, nghĩ đến những chuyện này nữa rồi mà.
      Phong nguyet thích bài này.

    2. Matcha2604

      Matcha2604 Well-Known Member

      Bài viết:
      582
      Được thích:
      1,771
      Chương 21

      Bệnh viện Nhân Ái chỉ cách khách sạn Thánh Đình Holiday hai con đường, chiếc xe con màu đen ngoặt qua khúc rẽ, sau đó chậm rãi dừng lại trước cổng bệnh viện.

      Triển Nhược Lăng cầm lấy túi xách, mở cửa xe bước xuống, Triển Cảnh Việt gọi lại: “A Lăng, trước khi về em gọi điện thoại cho bọn nhé, để xem đến lúc đó nếu tiện đường đưa em về luôn.”

      “Dạ biết rồi.” Triển Nhược Lăng xoay người lại, vẫy tay với Triển Cảnh Việt và Thái Ân Kỳ ngồi trong xe.

      Gió đông lạnh từng đợt thổi qua, Triển Nhược Lăng kéo khóa áo khoác, vào bên trong.

      Xe hơi màu đen lái ngay lập tức mà dừng lại bên ngoài bệnh viện.

      Triển Cảnh Việt thu lại ánh mắt nhìn vào bóng lưng mảnh khảnh dần khuất sau cổng chính bệnh viện, nhìn sang Thái Ân Kỳ: “A Kỳ, đứa em này của trước đây tính tình hoạt bát cởi mở lắm, nhưng sau khi em trai qua đời, con bé ngày càng ít , từ khi ở Tây Ban Nha về lại càng kiệm lời hơn, trong nhà còn được, ra ngoài xã hội cơ bản biết năng gì cả. Con bé trở về lâu như vậy rồi, cũng chẳng ra ngoài được mấy lần…”

      vừa vừa lắc đầu: “Mấy ngày trước mẹ gọi điện thoại cho , hỏi con bé đương gì chưa…”

      Thái Ân Kỳ nắm lấy tay , dịu dàng lên tiếng: “ mình em ấy ở Tây Ban Nha lâu như vậy, chúng ta cũng phải dành thời gian để em ấy từ từ thích ứng.”

      “Bỏ , em ấy cũng lớn rồi, tự mình có tính toán riêng…” Triển Cảnh Việt lật tay, nắm lấy bàn tay vợ, giọng thay đổi, “được rồi, chúng ta đến nhà chị họ em nào.”

      Vạt nắng cuối cùng của ngày xuyên qua những tòa nhà cao tầng, mềm mại chiếu xuống mặt đất, cả gian như bừng lên trong vầng sáng nhạt màu.

      Triển Nhược Lăng vừa vào đến cổng chính bệnh viện Nhân Ái, điện thoại bỗng nhiên vang lên. Màn hình hiển thị người gọi đến là Dư Tri Hàng, bắt máy lên tiếng: “A lô, xin chào.”

      Giọng trầm thấp từ điện thoại truyền vào tai: “Triển Nhược Lăng, tôi là Dư Tri Hàng. Tối nay có rảnh , cùng nhau ăn bữa cơm nhé?”

      Triển Nhược Lăng lo lắng cho Lâm Vi Lan, vì vậy suy nghĩ nhiều liền trả lời: “Vô cùng xin lỗi! Hôm nay tôi có việc, bạn tôi nhập viện, tôi phải đến bệnh viện thăm ấy.”

      Dư Tri Hàng khẽ cân nhắc, “nhập viện? Ở bệnh viện nào? Tôi có quen biết vài vị bác sĩ, có thể giới thiệu giúp .”

      Triển Nhược Lăng theo phản xạ trả lời: “À, cảm ơn ! Vết thương của ấy nặng lắm, có lẽ được ra viện sớm thôi.”

      Dư Tri Hàng nghe được tiếng chuyện của nhân viên bệnh viện và người nhà từ bên kia điện thoại truyền đến, mỉm cười, lên tiếng: “Triển Nhược Lăng, vậy thăm bạn mình nhé, khi nào có thời gian chúng ta lại hẹn sau.”

      Triển Nhược Lăng cúp máy, tìm tên của Lâm Vi Lan trong nhật ký cuộc gọi, gọi cho ấy: “Mình đến bệnh viện rồi, cậu ở phòng mấy?”

      Lâm Vi Lan trả lời: “Mình ở phòng 317.”

      “317? Rẽ phải à?”

      “Ừ, phòng ở phía cuối ấy. Triển Nhược Lăng cậu đến đây nhanh lên, có điều bất ngờ chờ cậu này!” Thực ra, Lâm Vi Lan cũng chắc đây có được xem là điều bất ngờ với Triển Nhược Lăng – sếp lớn của công ty là bạn học Cao trung với ấy, chỉ là theo suy đoán của Lâm Vi Lan việc này cũng hợp tình hợp lý lắm chứ.

      Triển Nhược Lăng chau mày: “Lâm Vi Lan, cậu nằm ở đây cũng đủ khiến mình kinh ngạc lắm rồi, còn muốn mình chịu thêm kích thích nào nữa?” Nghe giọng điệu của ấy, bị xe tông nhập viện cứ như tham dự lễ trao giải Oscar vậy, hết bất ngờ này đến bất ngờ khác.

      đến phòng bệnh ở cuối hành lang, đúng là phòng 317, sau đó đẩy cánh cửa màu trắng bước vào.

      Khóa kéo của đôi giày theo từng bước chân gõ vào lớp da giày, phát ra tiếng động rất khẽ, vui tai rất dễ nghe.

      Phòng bệnh sơn trắng vô cùng rộng rãi, Triển Nhược Lăng vừa nhìn thấy Lâm Vi Lan ngồi giường bệnh, vội bước đến chỗ ấy, “sao cậu cẩn thận thế, bị sái chân nào vậy?”

      “Chân trái, sao, nghiêm trọng gì cả.” Lâm Vi Lan cam đoan chắc chắn.

      Triển Nhược Lăng cúi đầu cẩn thận xem xét chân trái của ấy, sau đó ngẩng đầu lên hỏi: “May mà chỉ bị thương ngoài da… Cậu báo cho Từ Tấn Kiệt chưa?”

      “Báo rồi mà.” Khuôn mặt Lâm Vi Lan hơi ửng đỏ, thỏ thẻ lên tiếng, “tối nay ấy đến.”

      “Vậy được, trước khi ấy đến có mình ở đây với cậu. Cậu ăn cơm chưa, hay là có muốn ăn gì ? Mình mua nhé.”

      “Cậu cơm trưa hả? Bây giờ là bốn giờ chiều, đương nhiên là mình ăn rồi. Cơm tối vẫn còn sớm lắm.”

      Lâm Vi Lan ngồi thẳng người, đưa tay chỉ người đứng cạnh cửa sổ, “à, đúng rồi, giới thiệu với cậu chút nhé, đây là sếp của mình… Chung tổng, đây là người bạn vừa nãy tôi với , ấy tên là Triển Nhược Lăng, lúc trước cũng học Cao trung ở trường N.”

      Triển Nhược Lăng sực nhớ ra trong phòng vẫn còn người nữa, vừa nãy vào vội vội vàng vàng để ý kỹ, nghe Lâm Vi Lan , mới quay người lại.

      Người đàn ông mặc tây trang màu đen đứng cạnh cửa sổ, thân hình cao ráo thẳng tắp chìm trong ánh chiều tà nhạt màu, những tia nắng vàng dịu nhảy múa mái tóc đen cắt ngắn, ánh mắt đen cuốn hút như vực sâu đáy, im lặng dùng ánh mắt chăm chú nhìn vào .Giây phút này, cả người như thể bị đính chặt mặt đất, thể cử động dù chỉ chút.

      chỉ cảm thấy khóe mắt nóng lên, tựa như cả hốc mắt đều bị nước mắt chiếm đóng, sắp sửa trào ra ngoài.

      Chung Khi!

      Đúng là rồi.

      Mặc dù nhiều năm gặp, vẫn có thể nhận ra ngay chính là .

      Ánh mắt của Chung Khi hề kiêng dè đặt lên người , đôi mày kiếm kín đáo nhíu lại, nụ cười nhàn nhạt ra môi: “Triển Nhược Lăng.”

      Phòng bệnh rộng rãi, chỉ còn lại giọng của vọng lại bên tai .

      Triển Nhược Lăng.

      Ba chữ nặng , tựa như trải qua đợi chờ vô tận, chất chứa quyết tâm bền bỉ.

      Giọng cao thấp, chậm rãi thong dong, nghe hết sức ràng.

      Từng chữ, từng chữ .

      Hết sức ràng.

      Tám năm rồi, giọng của còn như thời kỳ thiếu niên vỡ giọng nữa, trở thành thanh trầm thấp từ tính của người đàn ông trưởng thành.

      Hoàn toàn thay đổi rồi.

      vẫn còn nhớ – hai người tám năm dài gặp nhau.

      Triển Nhược Lăng ngỡ ngàng đứng lặng trong phòng bệnh, cổ họng tài nào phát ra nổi thanh, khóe mắt vừa chua vừa cay, tầm mắt cũng đột nhiên trở nên mờ mịt.

      Cảm giác thế này, rất đỗi quen thuộc – dường như quay ngược thời gian trở lại buổi họp lớp tám năm trước, nghe Ngôn Dật Khải bao giờ trở về nữa.

      Phòng bệnh hoàn toàn tĩnh lặng, chút thanh.

      Trong đầu từng vô số lần mường tượng ra khung cảnh khi gặp lại .

      Năm năm ở Tây Ban Nha, đều ngừng nghĩ, chỉ làm sinh viên trao đổi, có lẽ sau này trở về, dù gì hai người cũng là bạn học Cao trung, sau này vẫn có thể gặp được nhau. Chỉ cần trở về, chỉ cần hai người tham gia họp lớp, có thể gặp được .

      Nhưng trước giờ chưa từng nghĩ đến gặp lại nhau trong tình huống thế này.

      Người mà ngày nhớ đêm mong, đột ngột chút báo trước xuất trước mặt , tự nhiên đến thế gọi tên – vào lúc chuẩn bị nhất, thậm chí còn chưa kịp ngụy trang chính mình.

      Tám năm trôi qua, vài lần mộng mị, hy vọng được gặp lại , năm năm mình bán đảo Iberia, bầu bạn cùng nỗi tịch mịch đơn. bao nhiêu đêm từ trong giấc mơ giật mình tỉnh dậy, chỉ có câu bao giờ quay về nữa” ngừng quấn lấy, vang vọng trong đầu.

      Nếu có năm năm đó, có lẽ có thể mỉm cười với : “Hi, Chung Khi, lâu gặp.”

      Chỉ là, tính cả năm năm ở Tây Ban Nha là tám năm rồi, những năm tháng đó dù thế nào cũng để lại dấu tích trong .

      chẳng có cách nào giống như thời niên thiếu bình tĩnh chào hỏi .

      Rất lâu rất lâu, chỉ đứng đó, nổi nên lời.

      Còn , lại rất nhẫn nại, ánh mắt đen chiếu thẳng vào người , im lặng nhìn, tựa như mong chờ có thể tìm ra điều gì đấy từ gương mặt .

      Dưới thanh huyên náo của tiếng bước chân vội vã cùng tiếng chuyện vang lên bên ngoài hành lang, cuối cùng Triển Nhược Lăng cũng tìm thấy được giọng của chính mình.

      hấp háy mắt, dùng sức mở miệng, khó khăn ra được câu: “Chung Khi… hi.”

      Chỉ có bản thân biết, chỉ câu chào hỏi ngắn ngủi đó, dường như tiêu tốn hết toàn bộ sức lực của .
      Phong nguyet thích bài này.

    3. Matcha2604

      Matcha2604 Well-Known Member

      Bài viết:
      582
      Được thích:
      1,771
      Chương 22:

      Ánh mắt của Chung Khi dừng lại người , trong đôi đồng tử đen sâu thẳm của đều là hình ảnh của , khóe môi nhếch lên thành nụ cười nhạt, “Triển Nhược Lăng tôi sắp nhận ra cậu nữa rồi.”

      Triển Nhược Lăng dùng sức miết chặt quai túi, tựa như bằng cách này có thể đem đến cho mình nhiều sức lực hơn, nhưng trong đầu chỉ hoàn toàn trống rỗng.

      vẫn còn nhớ .

      tám năm qua rồi, vẫn còn nhớ ra .

      Trong lòng cảm động hay được giải thoát, hốc mắt lại nóng lên.

      Nhưng mà, thế này cũng ích gì kia chứ?

      Triển Nhược Lăng mở miệng, miễn cưỡng nặn ra nụ cười, “thế à?”

      Đúng thế, đương nhiên nhận ra em rồi. Chúng ta tám năm gặp nhau rồi mà.

      Tám năm, dài đến mức nào.

      Vết thương từ những năm tháng niên thiếu, giờ phút này, chút giữ lại bị xé toạc ra.

      bất giác nghĩ, nếu như vẫn là của trước đây, hoặc giả có đủ dũng khí để nhìn thẳng vào .

      Chỉ là gặp lại nhau, mới hoảng hốt nhận ra đứng trước mặt lúc này, hoàn toàn khác rồi.

      Bộ dạng non nớt thuở thiếu niên được cởi bỏ, thay vào đó là trưởng thành, thận trọng của người đàn ông.

      Mong chờ lâu như vậy, có thể đợi đến bây giờ, vậy mà lại biết làm cách nào để đối mặt với .

      Lâm Vi Lan kinh ngạc mở tròn mắt, há hốc miệng muốn gì đó, nhưng lại thầm cảm thấy dường như lúc này bản thân có chút thừa thãi, vậy là, dùng giọng rủ rỉ chỉ đủ cho chính mình nghe, cằn nhằn câu: “Đúng là có biết nhau … Thế giới đúng là thần kỳ.”

      chú ý đến, vẻ dịu dàng lướt qua gương mặt nghiêm nghị thường ngày của sếp mình, trong ánh mắt mang theo ôn hòa và thân thiết, giống với bình thường luôn lạnh lùng và cẩn trọng.

      Vạt nắng mỏng từ ngoài cửa sổ chiếu vào phòng, gương mặt được cất giữ từ lâu trong ký ức giờ phút này lại càng trở nên nét.

      Chung Khi hơi nhướng mày, ánh mắt thâm sâu mang theo tâm chuyên chú nhìn vào , đôi mắt đen sáng rực thể nhìn thấu, cuối cùng ánh mắt ở lại gương mặt , tựa như muốn với điều gì đó.

      Trong ánh mắt của , mang theo quá nhiều nỗi niềm, nghiền ngẫm, suy tư, còn nhiều thứ nữa, tài nào hiểu hết.

      Chìm trong cái nhìn của , hiểu sao Triển Nhược Lăng lại bắt đầu cảm thấy chột dạ.

      ý nghĩ vụt lên trong đầu, đột nhiên nhớ lại bức thư năm nào – bức thư cuối cùng viết gửi cho .

      biết xem bức thư ấy hay chưa, chỉ là muốn, những tâm tình chút che đậy kia của mình bị vạch trần trước mặt .

      Năm đó viết thư gửi cho , là vì cho rằng xem được, cho nên rất an tâm mà viết.

      Suy cho cùng chỉ là kẻ nhát gan, ngay lúc này đứng trước mặt , nhưng toàn bộ dũng khí nhìn thẳng vào đều bị đánh rơi hết mất rồi.

      Đúng vào lúc này, điện thoại trong túi xách đột ngột vang lên.

      nghi ngờ gì, chính cuộc điện thoại này cứu cánh cho .

      Triển Nhược Lăng vội vàng lục lấy điện thoại trong túi xách, gần như cảm động đến rơi nước mắt nhấn vào phím nhận cuộc gọi: “A lô?” Ngay bây giờ, quá cần điều gì đó đánh lạc hướng chú ý của mình, để cần phải nghĩ đến người đứng trong phòng bệnh nữa.

      “A Lăng.”

      Là giọng của Triển Cảnh Việt.

      Triển Cảnh Việt trước nay đều dùng tiếng Quảng Đông để chuyện với , vì vậy cũng dùng tiếng Quảng Đông trả lời trai mình: “ hai, có việc gì ạ?”

      Lâm Vi Lan và Triển Nhược Lăng đều bị cuộc điện thoại thu hút chú ý, ai chú đến, ánh mắt điềm tĩnh thâm trầm của người đứng cạnh cửa sổ đột ngột trở nên ảm đạm, khóe môi cong lên nụ cười nhạt đầy trào phúng.

      Triển Nhược Lăng xoay người rời khỏi phòng bệnh, bước ra hành lang nghe điện thoại.

      Chân vừa bước ra ngoài, nước mắt suýt chút nữa giữ được mà trào ra.

      Từng nghĩ rằng, ngay cả gặp mặt cũng là mơ ước hão huyền.

      Vậy mà từ đất nước Australia xa xôi trở về Trung Quốc, lại còn đứng trước mặt .

      chưa từng nghĩ chỉ mười mấy giây đồng hồ ngắn ngủi, lại làm gần như nghẹt thở.

      Bên tai vang lên giọng của Triển Cảnh Việt, vô cùng êm tai: “Lát nữa và chị Kỳ mua thức ăn, tối nay em có ăn cơm nhà ? Có cần bọn mua luôn phần của em ?”

      Triển Nhược Lăng dùng tay vịn vào lan can hành lang, có lẽ vì nắm quá chặt, những đầu móng tay đều trở nên trắng bệch, cúi đầu nhìn xuống tầng dưới, chậm rãi hít thở, trả lời: “Em ăn cơm nhà. bảo chị Kỳ nấu thêm phần cho em nữa.”

      “Được, lát nữa với ấy. Vậy cứ thế nhé.” Triển Cảnh Việt xong liền cúp điện thoại.

      Cuộc gọi kết thúc nhưng Triển Nhược Lăng vẫn kẹp điện thoại bên tai, vừa nghĩ đến người đứng trong phòng bệnh, tay chân lại bắt đầu luống cuống, đầu óc cũng trở nên trì trệ, hỗn loạn.

      Chung Khi đưa mắt nhìn theo dáng người vẫn đứng ở hành lang, từ chỗ đứng chỉ thấy nửa người nhìn nghiêng của , gió thổi qua hành lang, lùa vào áo khoác của , ánh nắng cuối ngày phủ lên nửa khuôn mặt lớp bụi vàng trong suốt, mái tóc đen dài ôm lấy bờ vai.

      Trợ lý gọi điện thoại đến, cẩn thận lên tiếng: “Chung tổng, buổi tiệc tối nay…”

      Chung Khi lạnh nhạt ngắt lời cậu ta: “Tôi nhớ.”

      cất điện thoại, bước lại gần giường bệnh, thân hình cao lớn hơi hạ thấp xuống: “Lâm Vi Lan, cứ yên tâm dưỡng thương, đợi vết thương ở chân lành hẳn hãy trở lại làm việc.”

      Giọng duy trì vẻ lạnh lùng, hờ hững lịch như thường ngày, tựa như những việc vừa nãy đều chưa từng xảy ra bao giờ.

      Ánh mắt mang theo gần gũi thân thiết lạnh nhạt trở lại.

      Lâm Vi Lan nhận thấy áp lực của sếp lại lần nữa đè lên người mình, bèn lập tức trả lời: “Vâng. Cảm ơn Chung tổng!”

      vén chăn muốn ngồi dậy, “Chung tổng, phải à? Để tôi tiễn .”

      cần.” Chung Khi phất tay với , ý bảo cứ nằm lại giường, “tôi bảo Tiểu Trịnh ngày mai đến thăm .”

      hết câu liền bước ra khỏi phòng. hành lang, Triển Nhược Lăng vừa cất điện thoại, ngẩng đầu lên bắt gặp ánh mắt sâu xa nhìn mình.

      Chung Khi thẳng về phía , đến bên cạnh mới dừng lại.

      Nhìn từng bước tiến đến gần mình, cả người Triển Nhược Lăng lập tức cứng đờ như bị buộc chặt thể cử động được, trái tim treo trong lồng ngực vừa căng thẳng vừa lo lắng yên. cắn môi biết gì, ngơ ngẩn nhìn .

      bồn chồn của Triển Nhược Lăng đều lọt hết vào mắt Chung Khi, đáy mắt thoáng chút thất vọng, cuối cùng chỉ đành gửi gắm vào tiếng thở dài im lặng, “Triển Nhược Lăng, tôi có việc phải trước…”’

      Triển Nhược Lăng theo thói quen trả lời: “À, bye bye.”

      chỉ mong ngay lập tức.

      Thế nhưng, từ nơi nào đó sâu trong lòng lại dấy lên cảm giác thất vọng như có như . Hai người bọn họ vội vội vàng vàng gặp lại nhau, sau đó mất. Thậm chí đến thời gian để nhìn ngắm cho kỹ cũng có.

      Đôi mày kiếm của Chung Khi nhướng lên, thong thả lên tiếng: “Tôi còn chưa , cậu gấp cái gì?”

      Triển Nhược Lăng bị hỏi như vậy, lập tức nghẹn lời.

      Cảm giác quá đỗi quen thuộc, dường như lại được quay về những ngày tháng lớp mười . Khi ấy, ngồi chếch sau lưng , gần như mỗi ngày đều mỉa mai chòng ghẹo .

      Quãng thời gian mất ấy, giống như suối chảy ngược dòng, chậm chạp lững lờ cuốn lấy trái tim .

      Loại cảm giác dường như bị thời gian làm phai nhạt ấy, chỉ cần câu của dễ dàng sống lại trong .

      Người đứng trước mặt, dường như lại biến thành nam sinh Cao trung suốt ngày ăn hiếp .

      chút nho này thôi cũng đủ làm trái tim yên của bình tĩnh lại.

      Chung Khi mỉm cười, điềm tĩnh lấy điện thoại trong túi ra, ánh mắt đen như mực sáng lấp lánh nhìn vào : “Số điện thoại của cậu là bao nhiêu?”

      kinh ngạc, trừng mắt nhìn .

      Ánh mắt vẫn chăm chú nhìn vào , bình tĩnh : “Bạn học cả, lưu lại số điện thoại, sau này dễ liên lạc.”

      Sau này dễ liên lạc.

      Viền mắt chợt nóng lên.

      Chợt nhớ lại, năm nhất đại học gửi tin nhắn cho , đều mặn nhạt trả lời lại, về sau đến Australia, cũng còn cách nào để liên lạc với nữa, thế nhưng năm ba, năm tư đại học mỗi lần đến sinh nhật , đều gửi tin nhắn chúc mừng vào số điện thoại còn ai sử dụng kia. Trước đây nghĩ, mãi cố chấp giữ lấy số điện thoại trống .

      Bây giờ, lại chủ động hỏi cách thức liên lạc.

      Đầu óc hoàn toàn ở vào trạng thái mờ mịt, máy móc đọc ra dãy số.

      Chung Khi vừa nghe vừa lưu dãy số vào điện thoại, ngón tay thon dài linh hoạt di chuyển giữa những phím bấm, sau đó cất điện thoại vào túi quần, gương mặt ra nụ cười ôn hòa, “vậy tôi trước đây, tạm biệt…”

      Hai chữ cuối cùng, mềm mại tựa như lời thầm , trong gió lạnh thổi qua, vẫn mang theo lưu luyến bịn rịn đầy ấm áp, thế nhưng lại lập tức tản nhanh theo gió, nhanh đến nỗi khiến người ta muốn đưa tay níu lại những cách nào giữ được.

      Chiếc Mercedes màu đen ra khỏi cổng bệnh viện Nhân Ái, chạy nhanh đường Bách Du.

      Tia nắng cuối cùng theo mặt trời khuất dần sau đỉnh núi phía xa, hoàng hôn buông xuống khắp mọi ngả đường.

      Chung Khi cho xe ngoặt vào con đường phía bờ sông, sau đó dừng xe lại bên bờ, tắt máy.

      Đèn xe từ từ tối lại, mở cửa xe, bước ra ngoài đứng tựa vào xe, yên lặng ngắm nhìn mặt nước dập dềnh.

      vào mùa đông, hoàng hôn như chiếc lồng chụp lên mặt sông, tầng hơi nước mỏng nhàng trôi ngang mặt nước. Dãy núi xa xa là màu đen sẫm in nền trời, dưới ánh hoàng hôn càng trở nên quạnh quẽ đơn.

      Đèn hai bên đường lần lượt mở sáng, từng luồng khí lạnh vấn vít từng ngọn cây lay động trong khí.

      người đàn ông vẻ bề ngoài tuấn đứng tựa người vào xe, hướng mắt nhìn về phái dãy núi phía xa suy nghĩ đến thất thần, góc nghiêng khuôn mặt hoàn mỹ như tượng điêu khắc từ thời Hy Lạp cổ. Ánh đèn yếu ớt phản chiếu gương mặt càng làm nổi bật đôi mắt sâu và sóng mũi cao của .

      Cái lạnh của mùa đông lẫn trong khí, thổi đến bên người, lạnh đến tê người.

      Vào ngày mùa đông như thế này, vậy mà lại khiến người ta cảm thấy ấm áp chưa từng có.

      vẫn nhớ trước đây thích mặc quần áo có màu đen.

      Ngày hè nóng bức, ánh mặt trời gay gắt đến mức có thể vắt khô cả người, đồng phục bắt buộc của trường có áo thun thể dục ngắn tay màu trắng, nhưng gần như chưa từng mặc bao giờ, lúc nào cũng chọn quần áo màu đen. Đến cuối thu, vẫn ăn mặc theo phong cách ngày hè, áo thun ngắn tay màu đen, để mặc cho gió tùy ý thổi.

      Liêu Nhất Phàm từng với : “Chung Khi, mặc dù Triển Nhược Lăng thích mặc quần áo màu đen giống mày, nhưng mà hình như cậu ấy còn thích màu đen hơn cả mày nữa, gần như năm bốn mùa lúc nào cũng mặc đen…”

      Vẻ ngoài của , so với tấm hình Quý Tấn cho xem gần như khác biệt gì nhiều, nhưng so với những năm tháng Cao trung, qua những lắng đọng của thời gian, thêm vào vẻ ấm áp tỏa ra từ trong nét mặt, giống như được rửa qua nước suối, trong veo tươi mát.

      Hôm nay mặc áo đen giống ngày trước, mà là chiếc áo sơ mi màu trắng và chiếc quần jeans đậm màu, cùng với áo khoác ngoài màu kem, cả người toát nét mềm mại nhã nhặn, vô cùng rung động lòng người.

      Chung Khi nâng cổ tay liếc nhìn đồng hồ, sau đó mở cửa xe, lần nữa ngồi vào ghế lái.

      lập tức khởi động xe, mà bấm nút hạ kính xe xuống.

      Gió lạnh luồn qua cửa kính thổi vào, làm loãng nhiệt độ trong xe. Đèn hiệu màu xanh nhấp nháy bảng điều khiển, thắp lên gian đốm sáng mờ mờ.

      Bọn họ biết nhau mười hai năm rồi, nhưng thân quen chỉ có hai năm lớp mười và lớp mười , mười năm sau đó đều là những năm tháng chia ly, hơn nữa lại có đến tám năm liên lạc gì với nhau – năm tháng dồn nén lại nhiều như thế, phải làm thế nào để tìm về lại đây?

      Chung Khi gục đầu xuống bảng điều khiển.

      mình , ở Tây Ban Nha ròng rã năm năm.

      mình.

      Chỉ nghĩ đến đây, cảm giác thất bại khó nên lời lại bóp ngẹt con tim.

      ngẩng đầu, lấy điện thoại từ trong túi ra tìm đến số điện thoại vừa lưu lại lúc nãy.

      Bên trong xe chỉ có tiếng gió đông thổi, nhìn vào dãy số, cả người như bức tượng bất động.

      Qua rất lâu sau, mới cất điện thoại vào túi, sau đó khởi động máy, chiếc xe màu đen rẽ ngoặt vòng, hướng ra đường Nam Tân, chạy về khách sạn.
      Phong nguyet thích bài này.

    4. Matcha2604

      Matcha2604 Well-Known Member

      Bài viết:
      582
      Được thích:
      1,771
      Chương 23

      Gió đông mang theo hơi lạnh thấu xương len qua những tòa nhà cao tầng, lùa vào hành lang rít lên từng đợt, vuốt qua gò má người đường hơi đau rát.

      Triển Nhược Lăng tần ngần đứng hành lang lúc, sau đó xoay người bước vào phòng bệnh.

      Lâm Vi Lan ngồi giường bệnh, vừa thấy bước vào liền gọi đến: “Triển Nhược Lăng, hôm nay cậu làm mình surprise đấy!”

      Triển Nhược Lăng nhàng đóng cửa lại, điềm nhiên lên tiếng: “Vì sao?”

      Lâm Vi Lan mỉm cười, đôi mắt tròn xoe ngây thơ mở to, ánh sáng bên trong mắt lấp lánh: “Bởi vì sếp mình và cậu biết nhau, thần kỳ quá mất.”

      Triển Nhược Lăng ngoảnh đầu nhìn bên ngoài cửa sổ, ánh mắt xa xăm dừng lại ở điểm nhìn mơ hồ nào đó, bất lực nhếch khóe môi, giọng giấu được ít nhiều phiền muộn: “Mình cũng bất ngờ.”

      Tán lá màu xanh đậm của những gốc ngô đồng đại thụ trồng trong khuôn viên bệnh viện nổi bật nền trời xanh dần tối sẫm lại.

      Cả thế giới như thể khung trời qua ô cửa sổ, bé đến thế.

      biết là người phụ trách khách sạn Thánh Đình Holiday, cũng biết Lâm Vi Lan làm việc tại khách sạn, nhưng lại chẳng bao ngờ ngờ được khách sạn Lâm Vi Lan làm việc trùng hợp thế nào lại chính là Thánh Đình Holiday.

      như vậy, người hôm ấy và Lâm Vi Lan nhìn thấy phía trước trung tâm thương mại ai khác chính là .

      Lâm Vi Lan có chút ngẩn người, chăm chú nhìn bạn thân, sau đó hấp háy mắt lên tiếng hỏi: “Triển Nhược Lăng, có phải cậu có tâm ?”

      Triển Nhược Lăng bình tĩnh thu hồi tầm nhìn, trả lời thẳng câu hỏi của bạn: “Sao ấy vẫn chưa đến vậy? Cậu có muốn ăn gì ? Mình xuống dưới mua cho cậu?”

      Lâm Vi Lan lắc đầu: “Chẳng muốn gì gì cả, đồ ăn trong bệnh viện ngon.”

      “Vậy cậu định ăn cơm luôn à? Nếu vậy buổi tối đói làm thế nào?” Triển Nhược Lăng chau mày.

      “Mình có ăn cơm đâu...” Lâm Vi Lam khổ sở trả lời.

      Nghe giọng điệu của bạn, Triển Nhược Lăng mới đột ngột nhận ra, khóe môi cong lên thành nụ cười, “mình biết rồi nhé – ấy đến đây ăn cùng cậu chứ gì?”

      Đôi má Lâm Vi Lan ửng đỏ: “Bọn mình cùng ăn luôn nhé?”

      Triển Nhược Lăng cười lắc đầu: “ cần đâu. Lúc nãy trai mình gọi điện thoại đến, mình với ấy lát nữa về nhà ăn cơm rồi.”

      “Aizz, vốn định hôm nay mời cậu ăn cơm đấy chứ...”

      sao mà, đợi cậu khỏe lại hãy .”

      Triển Nhược Lăng ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường bệnh, hai người vài chuyện lặt vặt, hỏi: “À đúng rồi, sao cậu lại bị sái chân vậy?”

      Lâm Vi Lan liền ngồi thẳng người, “là thế này này, tuần này khách sạn bọn mình tổ chức cuộc hội thảo lớn, hôm nay bế mạc, sếp mình...”

      Lâm Vi Lan dừng lại chút, nhìn Triển Nhược Lăng nháy mắt, “cũng là ông bạn học của cậu đấy, tiễn vị khách quan trọng ra đến cổng chính, mình cũng theo, đúng lúc đó có chiếc xe từ bãi đỗ xe chạy vọt ra, người lái là , có điều mình đoán chắc ta chỉ mới biết lái thôi, lái tốt lắm, lúc cua xe chịu để ý xung quanh gì cả, kết quả vừa quay đuôi xe cái, mình lui vào kịp, thế là cẩn thận bị tông sái chân, sau đó sếp liền đưa mình đến bệnh viện rồi nhập viện luôn...”

      “Ra là vậy à, mình này, sao cậu cẩn thận gì cả.”

      “Aizz, BMW màu đỏ - đúng là người phụ nữ có tiền, tiếc là kĩ thuật lái xe chẳng đâu vào đâu cả, trực tiếp biến mình thành vật thí nghiệm luôn, đúng là lãng phí chiếc BMW hàng hiệu mà... Có điều cũng chẳng phải việc gì lớn, với lại sếp cho mình nghỉ phép tuần, haizz... suy cho cùng mình cũng có mất mát gì đâu...” Lâm Vi Lan càng , tâm tình lại càng cảm thấy có chút vui vẻ và phấn khích.

      Cửa phòng bệnh bỗng dưng mở ra, hai người ăn ý cùng nhau nhìn ra cửa.

      Từ Tấn Kiệt từ ngoài vào, gật đầu với bạn ngồi giường bệnh trước, sau đó mới bước đến trước mặt Triển Nhược Lăng, “Triển Nhược Lăng, có lỗi với em quá, hình như việc lệch lạc khỏi cung đường đúng đắn của nó rồi, đáng lẽ tối nay phải dành để chúc mừng em mới phải...”

      Triển Nhược Lăng đứng dậy, bật cười với lên tiếng, “ sao cả.”

      đến rồi tốt.” cầm lấy túi xách, nghiêng người với Lâm Vi Lan: “Lâm Vi Lan, mình về trước nhé. Ngày mai lại qua thăm cậu.”

      Lâm Vi Lan túm lấy tay : “Ngày mai mình xuất viện rồi, cậu cần đến đâu, đợi chân khỏi mình đến tìm cậu.”

      “OK.”

      Từ khu phòng bệnh ra, bầu khí đầy hơi lạnh liền ùa tới, xâm nhập vào từng lỗ chân lông, cảm giác lạnh lẽo theo từng hơi thở lan khắp toàn thân.

      Triển Nhược Lăng ngẩng đầu, bầu trời đầu màu xâm xẩm tối, nền trời xanh thăm thẳm, mây trắng trôi lững thững cuối chân trời, khuất sau đỉnh núi đen sẫm, ráng chiều màu hồng nhạt cuối ngày càng thêm phần rực rỡ.

      Đột nhiên nhớ lại lần ngắm biển ở Barcelona.

      Khi ấy ở Tây Ban Nha được ba năm, hôm sinh nhật, ngồi xe hơn giờ đồng hồ đến biển. Khi đến nơi vẫn kịp ngắm hoàng hôn, ánh nắng cuối ngày lấp loáng mặt biển, trôi theo từng con sóng bồng bềnh, mình ngồi bãi biển, để mặc gió thổi rối mái tóc, yên lặng ngắm mặt trời mang theo ánh sáng huy hoàng của nó dần lặn xuống, sau đó từ từ biến mất bên kia đường chân trời.

      Ngày ấy, nơi chân trời và mặt nước ôm lấy nhau ráng chiều vẫn còn le lói, so với cảnh tượng hôm nay còn rạng rỡ và chói mắt hơn, nửa bầu trời như được bọc trong sắc hồng cam ấm áp đó. Chỉ là khi ấy, tâm trạng của cũng giống như mặt trời sắp lặn về tây, tang thương và tịch mịch.

      Sắc trời dần tối sẫm, phố người bộ dần nhiều lên, dòng xe cộ qua lại lại ngớt. Triển Nhược Lăng kéo khóa áo khoác ngoài, ra khỏi cổng bệnh viện, đứng bên vệ đường gọi taxi.

      Triển Cảnh Việt và Thái Ân Kỳ thấy về, liền gọi cùng vào ăn cơm: “Vừa kịp lúc, mau đến ăn cơm nào.”

      Triển Nhược Lăng thay giày, đến phòng vệ sinh rửa tay, nghe Thái Ân Kỳ hỏi: “Bạn học của em có sao ?”

      “Chân chỉ bị sái thôi, nghiêm trọng, ngày mai có thể xuất viện rồi ạ. Bạn trai ấy đến trông, cho nên em về.” Triển Nhược Lăng lau khô tay, sau đó đến bàn ăn ngồi xuống.

      ấy làm nghề gì?” Triển Cảnh Việt thuận miệng lên tiếng hỏi.

      ấy làm việc ở khách sạn.” Triển Nhược Lăng xới bát cơm, do dự lúc mới lên tiếng: “Chính là khách sạn Thánh Đình Holiday, ấy là phó giám đốc bộ phận kế hoạch.”

      Thái Ân Kỳ có chút kinh ngạc, “Thánh Đình Holiday? Được lắm đấy...”

      “Vâng ạ, em cũng với ấy thế.”

      Thái Ân Kỳ nghiêng đầu, thuận miệng : “Em nhớ lần trước chúng ta đến khách sạn Thánh Đình Holiday có gặp qua tổng giám đốc của bọn họ rồi đấy.”

      Triển Cảnh Việt gắp thịt gà cho vợ, “có à? Khi nào vậy? Có ?”

      “Có cả nữa, chúng ta cùng mà.” Thái Ân Kỳ ngẫm nghĩ chút mới : “Em nhớ, hình như là năm ngoái... Khi ấy chúng ta đến Thánh Đình ăn cơm, tổng giám đốc của bọn họ ở đại sảnh dặn dò việc gì đó, ta còn nhìn chúng ta lúc. Em còn cho rằng biết có phải trước kia ta từng gặp chúng ta ở đâu ...”

      Triển Nhược Lăng ngẩn ngơ, đưa mắt nhìn Triển Cảnh Việt, gương mặt trai hoàn toàn mờ mịt, ràng quên mất việc này.
      “Việc từ đời nào như thế, làm sao nhớ được?” Triển Cảnh Việt đồng ý lắc đầu, sau đó thay đổi chủ đề, “A Lăng, với mẹ sáng chủ nhật tuần này chúng ta cùng về nhà, ăn cơm tối xong mới về lại bên này.”

      Triển Nhược Lăng “dạ” tiếng, : “, chị dâu, tối mai em về cùng với hai người đâu, em phải tìm phòng trọ. Với lại mẹ bảo em ở lại nhà vài hôm.” Qua tết phải chính thức làm, vì vậy phải tranh thủ tìm nhà trọ trước.

      Triển Cảnh Việt đồng ý, “tùy em. Em định tìm phòng trọ người ở hay ở chung?”

      người ở.” Triển Nhược Lăng ngẩng đầu cười, “em vẫn chưa làm, ở đâu ra người quen biết mà ở chung chứ?”

      Sau bữa tối, Thái Ân Kỳ vào nhà tắm tắm rửa, Triển Cảnh Việt và Triển Nhược Lăng ngồi lại phòng khách xem ti vi.

      Xem ti vi lúc, Triển Nhược Lăng thình lình lên tiếng hỏi: “ hai, có biết ở Australia có thể vào được QQ hay ?”

      Triển Cảnh Việt ngần ngừ sau đó trả lời: “Đương nhiên có thể chứ.”

      “Có thể vào hòm thư 163 ?”

      “Chắc là cũng được đấy, kết nối internet toàn cầu mà.”

      Triển Nhược Lăng do dự : “Nhưng mà em có bạn học, khi ấy du học ở Singapore, có đoạn thời gian thể đăng nhập vào hòm thư 126 được.”

      “Có lẽ do có vấn đề gì đó... Có điều hoàn cảnh ở Australia thế nào cũng , em lên mạng tìm hiểu thử xem.”

      Triển Nhược Lăng “dạ” tiếng, lại hỏi: “ hai, bây giờ còn dùng hộp thư lúc trước nữa ?”

      “Cơ bản là dùng đến nữa. Bây giờ có địa chỉ mail của công ty.” Triển Cảnh Việt làm việc tại công ty của Mỹ, website của công ty có tạo lập địa chỉ email cho nhân viên.

      “Vậy có thỉnh thoảng đăng nhập vào hộp thư cũ tìm lại thư từ gì ?”

      quên mất hộp thư đó từ lâu rồi, lấy đâu ra mà đăng nhập chứ.” Triển Cảnh Việt dồn chú ý từ TV sang em ngồi bên cạnh, vẻ mặt đầy hồ nghi: “Sao lại đột nhiên hỏi việc này?”

      có gì, chỉ hỏi bâng quơ vậy thôi.” Triển Nhược Lăng tiện tay cầm lấy tờ báo bên cạnh sô pha lật ra vài trang, “em đọc báo đây.”

      Mắt nhìn vào trang báo, nhưng trong lòng lại canh cánh việc khác.

      Cuộc gặp mặt buổi chiều quá chóng vánh, ngay cả những câu xã giao khách sáo cũng kịp với nhau, biết rốt cuộc xem được bức thư gửi năm ấy hay chưa.

      Nhưng nghe những lời Triển Cảnh Việt vừa , trong lòng nhõm rất nhiều.

      Quãng thời gian đó gửi cho nhiều thư như vậy, hồi đáp lại bất cứ điều gì, nếu vậy có lẽ vẫn chưa xem được.

      chỉ có thể thầm tự an ủi mình như vậy, chỉ là trước nay chưa từng đủ can đảm nghĩ đến khả năng khác – nếu như xem rồi, vậy phải làm thế nào đây.

      Chỉ có thể trốn tránh, cố hết sức trốn tránh.

      Sáng chủ nhật, cả ba người cùng về nhà họ Triển. Triển Cảnh Việt và Thái Ân Kỳ ngày thứ hai phải làm, vì vậy ăn xong cơm tối, ngồi uống nước chuyện lúc liền lái xe về lại căn nhà gần trung tâm thành phố của mình, chỉ còn Triển Nhược Lăng ở lại với bố mẹ.

      Ở nhà nghỉ ngơi hai ngày, Triển Nhược Lăng lên mạng tìm phòng trọ thích hợp với cầu của , sau đó cẩn thận ghi lại thông tin vào sổ tay.

      Hôm đó ăn xong bữa trưa, Triển Nhược Lăng ngồi xe vào trung tâm thành phố xem phòng, gần chập tối mới về đến nhà. Vừa vào cửa, liền nhận ra trong nhà có khách.

      thay giày xong nghe thấy mẹ gọi tên mình: “A Lăng, con về rồi à? Qua đây chào hỏi bác Liên trai và bác Liên .”

      Triển Nhược Lăng từ phía sau bình phong ra, nhìn thấy hai cặp vợ chồng ngồi sô pha trong phòng khách, phong cách ăn mặc sang trọng quý phái, liền nhận ra chính là cả nhà Liên Chấn Khâm nhiều năm chưa gặp mặt.

      Cặp vợ chồng trẻ tuổi hơn là Liên Nghiêu và Tần Nhã, hôn lễ của Triển Cảnh Việt và Thái Ân Kỳ hai người họ cũng có đến dự. Những người trẻ tuổi với nhau tương đối dễ chuyện, hai người thấy Triển Nhược Lăng liền vẫy tay với : “Hi, Triển Nhược Lăng.”

      Triển Nhược Lăng chào lại hai người, sau đó bước lại gần đến lễ phép chào hỏi: “Cháu chào bác Liên trai, bác Liên .”

      Liên Chấn Khâm hồ hởi gật đầu: “Được, được. A Lăng có phải ? Mấy năm gặp cháu rồi nhỉ.”

      Bà Liên vui vẻ mỉm cười, quay đều với mẹ Triển: “Aizz, Thu Dung này, tôi nhớ lần trước đến nhà chị, chỉ gặp Triển Cảnh Việt thôi, gặp được con bé.” Vừa vừa chỉ về phía Triển Nhược Lăng.

      Gương mặt bà tràn đầy vẻ hâm mộ tiếp, “vợ chồng hai người có phúc, con trai con ai cũng đẹp cả...”

      Mẹ Triển giả vờ bất mãn lên tiếng trách móc: “Khi ấy con bé này còn ở châu Âu, aizz, con lớn rồi chẳng còn ở nhà được mấy ngày, con bé vừa từ Tây Ban Nha về chưa được bao lâu...”

      Tần Nhã vẫy tay gọi Triển Nhược Lăng đến ngồi cạnh, giọng hỏi: “Triển Nhược Lăng, Tây Ban Nha đẹp ?”

      Triển Nhược Lăng gật đầu: “Ừ, đẹp lắm.” kể tóm tắt cho hai người những địa danh nổi tiếng thể bỏ qua khi đến Tây Ban Nha du lịch.

      Tần Nhã nghe xong liền kéo kéo tay áo Liên Nghiêu, thấp giọng : “Liên Nghiêu, hay là lần sau có thời gian chúng ta cùng đến Tây Ban nha chơi nhé?”

      Liên Nghiêu gật đầu, “được đấy.”

      Bố Triển uống hết trà trong cốc, sau đó cầm chìa khóa xe bàn trà đứng dậy: “Bây giờ chúng ta luôn nhé?”

      Liên Chấn Khâm cũng đứng dậy: “Được, thôi.”

      Bà Liên và vợ chồng Liên Khâm cũng đứng dậy, theo bố Triển bước ra ngoài, phòng khách vốn náo nhiệt phút chốc trở nên yên tĩnh hẳn lại.

      Triển Nhược Lăng hơi mờ mịt, mẹ đến cạnh , “chúng ta mời cả nhà bác Liên ăn bữa cơm, con cũng cùng nhé. Mau thay giày .”

      “Dạ.”

      Đến cửa ra vào, Triển Nhược Lăng vừa thay giày vừa hỏi mẹ: “Chúng ta ăm ở đâu hả mẹ?”

      “Thánh Đình.”

      Toàn thân Triển Nhược Lăng cứng ngắc, vội vàng hỏi lại lần nữa: “Thánh Đình?”

      khách sạn Thánh Đình Holiday ấy.” Mẹ vỗ vào tóc .

      Triển Nhược Lăng cắn môi dưới, “xa vậy? Sao đến khách sạn Quân Duyệt ấy ạ?” Trước đây cả nhà ra ngoài ăn đều đến khách sạn ở gần nhà hoặc đến khách sạn Quân Duyệt.

      Mẹ nhìn thấy thay xong giày vẫn chần chừ đứng tại chỗ chịu , liền kéo bước ra ngoài: “Là bác Liên đề nghị đấy, với lại bố con cũng đến Thánh Đình mấy lần rồi, ông ấy đồ ăn ở đó khá ngon miệng.”
      Phong nguyet thích bài này.

    5. Matcha2604

      Matcha2604 Well-Known Member

      Bài viết:
      582
      Được thích:
      1,771
      Chương 24

      Đoàn người vừa vào cửa lớn khách sạn, liền có người mặc âu phục mang giày da bước đến hoan nghênh: “Xin chào các vị, xin hỏi quý vị đến dùng bữa phải ạ?”

      “Phải. Tầng ba còn phòng trống ?” Dễ nhận ra Liên Chấn Khâm là khách quen của khách sạn này.

      Triển Nhược Lăng tò mò đưa mắt nhìn chung quanh, phong cách trang trí của khách sạn vô cùng sang trọng và lộng lẫy, bức tường phía sau sảnh tiếp tân treo hơn mười mấy chiếc đồng hồ, mỗi chiếc chạy theo múi giờ của quốc gia khác nhau. Chùm đèn pha lê trần nhà càng tô điểm cho phong cách hoàng gia trang nhã. Sàn đá cẩm thạch bóng như gương phản chiếu tinh tế ánh sáng phát ra từ đèn chùm cao cùng toàn bộ nội thất khu vực đại sảnh.

      tiếng “đinh” vang lên, cửa thang máy bên trong sảnh mở ra, ba người bước ra ngoài.

      đầu là người đàn ông thân hình cao lớn, mặc bộ tây trang đắt tiền, gương mặt tuấn, ánh mắt sáng vô cùng sắc bén, ánh đèn màu cam chiếu xuống gương mặt khiến sống mũi cao càng thêm nổi bật, đôi mắt đen lướt qua sảnh khách sạn, nhìn thấy đoàn người vừa bước vào ánh sáng trong mắt liền lóe lên.

      Triển Nhược Lăng kinh ngạc, vội vội vàng vàng cúi thấp đầu.

      Quả thể ngờ tới, lần đầu tiên đến khách sạn của có thể gặp được cả người.

      Chung Khi bước từng bước dài tiến đến, đến phía trước đoàn người mới dừng lại, mỉm cười chào hỏi: “Chú Liên.”

      Liên Chấn Khâm đưa tay ra bắt tay với , cười rất sảng khoái: “Chung Khi, hôm nay bận rộn gì à? Bố mẹ cháu gần đây thế nào rồi?”

      chuẩn bị ra ngoài ạ. Nhờ phúc của chú, hai người họ vẫn khỏe mạnh ạ.”

      Liên Chấn Khâm gật đầu: “Hôm nay chú cùng ông bạn già đến ăn cơm, chuẩn bị nhờ đầu bếp của cháu tham khảo chút ý kiến đây.”

      “Hoan nghênh mọi người đến đây.” Chung Khi mỉm cười, ánh mắt đầy ý vị của dừng lại người cuối cùng đứng phía sau sáu người.

      Liên Chấn Khâm mở lời giới thiệu: “Vị này là ông bạn già Triển Ký Tân của chú, giám đốc công ty Duy Khang. Lão Triển, vị này là tổng giám đốc của khách sạn Thánh Đình Holiday.”

      Chung Khi cúi khom người: “Chào chú Triển ạ.”

      Bố Triển bắt tay với vị tổng giám đốc khách sạn trẻ tuổi, khen ngợi ngớt lời: “ dám nhận. Chung tổng mới thực là tuổi trẻ tài cao. Hậu sinh khả úy, hậu sinh khả úy!”

      Liên Chấn Khâm vỗ vai Chung Khi: “Được rồi, cháu bận việc cứ , lần sau chúng ta lại chuyện.”

      Chung Khi gật đầu, hơi khom người, “vậy cháu xin lỗi tiếp chuyện vói mọi người được. Chúc mọi người dùng bữa ngon miệng.” xong liền về phía cửa lớn khách sạn, khi ngang qua quầy tiếp tân, bước chân dừng lại chút, dặn dò quản lý: “Nhớ phục vụ khách chu đáo.”

      Quản lý sảnh phòng vội vàng khom người “dạ” tiếng.

      Người gác cửa khách sạn cung kính đẩy cánh cửa kính mở ra. Vị trợ lý vẫn phía sau Chung Khi, thấy đột nhiên thả chậm bước chân, vì vậy cũng điều chỉnh tốc độ của mình chậm lại.

      Đến cửa Chung Khi hơi dừng chân, ánh mắt nhìn về phía đoàn người đứng ở đại sảnh.

      cúi đầu nhìn mãi xuống sàn, tựa như xuất thần bước vào cõi thần tiên nào rồi, mái tóc đen mềm mại rũ xuống, che khuất nửa gương mặt .

      Chung Khi kín đáo thu hồi tầm mắt, nâng bước chân bước tiếp ra bên ngoài.

      bàn cực kỳ phong phú, các món ăn lần lượt được mang lên, người lớn hai nhà vừa ăn vừa chuyện trò rôm rả, vì vậy bữa ăn này rất lâu mới kết thúc.

      Triển Nhược Lăng ngồi gần Tần Nhã, hai người chuyện rất vui vẻ, thỉnh thoảng người lớn hỏi chuyện lại ngẩng đầu lễ phép trả lời.

      Ăn xong món chính, phục vụ mang trái cây lên, Liên Nghiêu ngồi sát vào lưng ghế nhường chỗ cho phục vụ, thuận tiện nghiêng đầu hỏi : “Triển Nhược Lăng, trai và chị dâu em dạo này thế nào?”

      Triển Nhược Lăng gật đầu: “Cảm ơn , hai người họ tốt lắm ạ.”

      Liên Nghiêu lại hỏi: “Hai người vẫn còn ở căn nhà trước đây à?”

      “Dạ, chưa chuyển nhà lần nào cả.”Liên Nghiêu quay đầu với Tần Nhã: “A Nhã, lần sau có thời gian rảnh chúng ta đến thăm hai người họ nhé?”

      TV trong phòng mở, nhưng lượng được chỉnh ở mức rất thấp, chỗ ngồi của Triển Nhược Lăng vừa khéo đối diện với TV, màn hình là bộ phim “Thần điêu đại hiệp” bản của Huỳnh Hiểu Minh và Lưu Diệc Phi. Hai gia đình vô cùng quen thân với nhau, cho nên cũng khách sáo bắt bẻ lễ tiết, vì vậy liền yên tâm ngẩng đầu xem phim.

      Xem được vài phút, điện thoại trong túi xách đột ngột rung lên.

      Màn hình điện thoại lên dãy số, bốn số cuối vô cùng quen thuộc – 5171, chưa kịp cho đại não thời gian suy nghĩ bắt máy, đứng dậy đến cạnh cửa sổ lên tiếng, “a lô.”

      có người chuyện, điện thoại chỉ truyền đến thanh của khí.

      Triển Nhược Lăng cảm thấy hơi kỳ quặc, giống như vừa có tia sáng bất thình lình lóe lên trong đầu, cầm điện thoại xem lại dãy số lần nữa, trái tim treo trong lồng ngực chợt đập nhanh đến mức thể kiểm soát nổi.

      137xxxx5171, mười con số xếp hàng theo trật tự nhất định, gần như có thể đọc ngược dãy số này cách nhuần nhuyễn.

      Đây là số điện thoại khi dùng khi học đại học ở Quảng Châu, về sau khi sang Australia trở thành dãy số còn ai dùng đến. Trước khi ra nước ngoài, từng gọi vào dãy số này dưới vài chục lần. Hai năm học ở Tây Ban Nha, gần như mỗi lúc cảm thấy đơn vắng vẻ, cũng gọi đến số điện thoại này, hết lần này đến lần khác lắng nghe giọng lịch của nhân viên tổng đài.

      Hô hấp của có phần ứ đọng, ngơ ngẩn cầm điện thoại trong tay đứng tại chỗ, mãi đến khi giọng hơi trầm từ điện thoại truyền đến đánh thức , “vẫn chưa ăn xong à?”

      giọng ấm áp thoải mái.

      Giọng ghi nhớ trong lòng lâu như vậy, cho dù phát ra từ điện thoại, thế mà vẫn ràng thôi.

      Triển Nhược Lăng hơi ngẩn người, sau đó mới nhận ra hỏi về bữa ăn, câu trả lời trôi ra khỏi cổ họng : “Ừ, chưa ăn xong, người lớn còn chuyện.”

      “Cậu phải người lớn à?” giọng từ điện thoại truyền đến vẫn vô cùng tự tại, thoải mái.

      Triển Nhược Lăng nhớ lại mấy hôm trước Thái Ân Kỳ còn đùa với , tết này có thể trắng trợn đòi người nhà tiền lì xì - ở Quảng Đông, cho dù qua mười tám tuổi, nhưng chỉ cần chưa kết hôn đều có thể nhận lì xì, đặc biệt là con .

      Vì vậy, cần suy nghĩ trả lời ngay: “Còn chưa kết hôn tính.”

      “Ừ. có lý.” Trong giọng còn mang theo cả tiếng cười.

      có lý.

      Rất lâu rất lâu trước đây cũng ba chữ này.

      Lần đó là trong tiết Ngữ văn, giáo viên vừa dứt lời liền chen vào câu “ có lý.”

      Tiết học hôm ấy, có lẽ các bạn học lớp 10/6 năm xưa đều quên rồi, suy cho cùng cũng chỉ là tiết học mấy ai coi trọng trong vô số tiết học ở trường mà thôi, nhưng vẫn nhớ, toàn bộ những ký ức liên quan đến đều được cất giữ cẩn thận ở góc quý giá nhất trong đầu, chưa lúc nào quên hồi tưởng lại.

      Giọng từ điện thoại truyền đến, cùng với giọng trong tiết học hôm ấy đan xen lẫn nhau, như kết hợp hoàn mỹ với quá khứ.

      Đầu bên kia điện thoại vang lên giọng cười trầm thấp, “vậy cậu làm gì đấy?”

      “Mình… mình xem TV.” Triển Nhược Lăng nhìn ra ngoài cửa sổ, cảnh đêm nồng đậm bao trùm lên bầu trời thành phố, ánh đèn neon từ xa xa như điểm sáng lấp lánh, trang điểm cho màn đêm thêm phần rực rỡ, muôn màu muôn vẻ.

      Đây là lần đầu tiên chuyện điện thoại với .

      Quãng thời gian học đại học ở Bắc Kinh, các nữ sinh khác trong phòng ký tục xá lần lượt có bạn trai, thỉnh thoảng dùng điện thoại ở ký túc xá chuyện với bạn trai, khi ấy ngồi giường, trong lòng giấu nổi vô cùng mong đợi được chuyện điện thoại với – cho dù chỉ vài chuyện xíu vặt vãnh, chỉ cần nghe được giọng của , như vậy vui lắm rồi. Thế nhưng, mấy lần cầm điện thoại tìm đến số của , lại tìm đủ dũng khí để nhấn vào phím gọi.

      Sau này Australia, biết cách nào để liên lạc với nữa. Chỉ là, bắt đầu từ lúc đó, lại gom đủ can đảm, hết lần này đến lần khác gọi vào số điện thoại ai sử dụng kia.

      Tâm nguyện từ lâu về trước, cuối cùng cũng trở thành thực vào buổi tối của rất nhiều năm sau, khóe mắt chợt ướt.
      Phong nguyet thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :