1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Kinh Niên Lưu Ảnh - Như Thị Phi Nghênh (42c+4NT)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Matcha2604

      Matcha2604 Well-Known Member

      Bài viết:
      582
      Được thích:
      1,771
      Chương 10:

      Kỳ nghỉ ba tháng dài lê thê của lớp 12 theo cái nóng ngày hè ngày giảm dần, rất nhanh sang cuối tháng tám.

      buổi chiều Triển Nhược Lăng ngồi sô pha trong phòng khách xem ti vi điện thoại báo có tin nhắn đến: Bắt đầu từ ngày mai chuyển sang số mới là 137xxxx5171, số điện thoại cũ còn dùng nữa. Chung Khi.

      Vừa nhìn là biết ngay tin nhắn gửi theo nhóm.

      Triển Nhược Lăng lưu lại số điện thoại mới của cậu ấy, nhưng lại biết nên hồi như thế nào.

      Nghĩ ngợi rất lâu, cuối cùng soạn lấy hai chữ rồi gửi : nhận.

      Đầu tháng chín, Triển Nhược Lăng đến bệnh viện tái khám.

      Hôm ấy, cũng vừa nhận được sim điện thoại mã vùng Bắc Kinh. Sau khi ra khỏi bệnh viện, ngồi trong xe nhắn tin cho các bạn học thông báo số điện thoại mới ở Bắc Kinh của mình.

      Gửi cho từng người, từng người .

      Liên tục nhận được tin nhắn phản hồi của các bạn, mãi hơn mười mấy phút sau, nghĩ rằng còn ai hồi nữa, mới đem điện thoại cất .

      Xe chạy mạch từ bệnh viện về nhà, lúc xuống xe mới phát có tin nhắn của Chung Khi gửi đến: Trường cậu khi nào khai giảng?

      Tuần sau.

      Bước theo mẹ vào nhà, kiềm được hỏi cậu ấy: Còn cậu?

      Rất nhanh cậu ấy trả lời lại: khai giảng rồi.

      À?

      huấn luyện quân . Hơi bị phiền.

      Người này có chút nhẫn nại nào.

      Triển Nhược Lăng mường tượng trong đầu hình ảnh cậu ấy lúc ở thao trường, khóe môi khẽ cong lên thành nụ cười .

      Nhắn tin hỏi tiếp cậu ấy: Có phải Quảng Đông vẫn còn rất nóng ?

      Ừ. Nóng lắm.

      Cứ như vậy, quãng thời gian cậu ấy huấn luyện quân , thi thoảng hai người nhắn tin chuyện qua lại với nhau.

      buổi tối Chung Khi tham gia cuộc thi hợp ca, sau khi trở về cậu ấy gửi cho tin nhắn: Hát xong rồi.

      Lúc ấy, Triển Nhược Lăng ngồi trước máy tính lên mạng, liền vội vàng nhắn lại: Nhanh uống nước .

      Mấy hôm trước Chung Khi từng với , luyện tập chuẩn bị cho cuộc thi hợp ca rất buồn tẻ. Cậu ấy lại là người thiếu kiên nhẫn như vậy, thấy nhàm chán nhất chính là những việc thế này.

      Giữa tháng chín là ngày Triển Nhược Lăng đến Bắc Kinh để báo danh.

      Trước khi Bắc Kinh hôm, trong lúc ăn cơm mẹ hỏi : “A Lăng, ngày mai phải Bắc Kinh rồi, đồ đạc thu xếp đầy đủ hết chưa?”

      “Thu xếp ổn cả rồi ạ.” Triển Nhược Lăng vừa ăn vừa trả lời.

      Ngày mai , phải đến tận kỳ nghỉ đông mới có thể về nhà được.

      Đến lúc đó, rất nhiều việc thay đổi rồi phải ?

      Ăn cơm xong, về phòng tán gẫu với Triển Cảnh Việt vài câu, vừa kết thúc cuộc gọi nhận được tin nhắn của Chung Khi: Ngày mấy cậu khai giảng?

      Ngày mai.

      Lúc nào?

      Bảy giờ rưỡi sáng lên máy bay.

      cầm điện thoại trong tay, thầm nghĩ, có lẽ người này hôm nay tâm trạng tồi.

      Thời gian cậu ấy huấn luyện quân , sau khi thầm quan sát Triển Nhược Lăng rút ra được kết luận, người này những khi tâm trạng tốt đều rất ít khi chủ động nhắn tin với người khác, thậm chí có lúc tin nhắn đến còn lười trả lời.

      Sáng sớm ngày hôm sau, Triển Nhược Lăng ngồi xe của bố đến sân bay. Mẹ cùng đến Bắc Kinh báo danh với , Triển Cảnh Việt học ở Quảng Đông, dĩ nhiên thể về nhà tiễn được.

      Suốt đường , ánh mắt Triển Nhược Lăng đều nhìn ra ngoài cửa kính, vừa chuyện với bố mẹ.

      Khung cảnh bên ngoài trôi ngang tầm nhìn, là buổi sớm, bình minh vừa ló dạng, cả thành phố vẫn còn chìm trong màn sương mỏng. Dù cách lớp kính, Triển Nhược Lăng vẫn cảm nhận được cảm giác thanh mát dìu dịu ấy.

      Điện thoại chợt rung lên, là tin nhắn của Chung Khi: Hôm nay cậu Bắc Kinh à?

      Trình Tư Dao mấy hôm nay bận huấn luyện quân liên lạc với , ấy biết hôm nay là ngày Bắc Kinh.

      Còn cậu ấy, thế mà lại nhớ chuyến bay ngày hôm nay của . Mặc dù tối qua việc sáng nay Bắc Kinh, nhưng luôn cho rằng cậu ấy chỉ thuận miệng hỏi, lát sau quên sạch những điều .

      Thế mà cậu ấy vẫn nhớ.

      Ừ. Bây giờ đường ra sân bay.

      Sau khi gửi tin nhắn , Triển Nhược Lăng cầm điện thoại trong tay, lơ đãng nhìn ra phong cảnh bên ngoài.

      Giờ này, huấn luyện buổi sáng sớm của cậu ấy kết thúc từ lâu rồi, có lẽ ăn sáng.

      Rất lâu nhận được tin nhắn hồi .

      Triển Nhược Lăng cùng mẹ vào sân bay, sau khi ký gửi hành lý xong, hai mẹ con lên máy bay tìm ghế ngồi của mình.

      Vừa khéo chỗ ngồi của ngay cạnh cửa sổ, qua phiến kính hẹp nhìn ra ngoài, có thể nhìn thấy phi trường rộng lớn với rất nhiều máy bay chuẩn bị cất cánh.

      Bên trong khoang máy bay phát thông báo, trong đó có nội dung cầu hành khách tắt tất cả thiết bị điện tử liên lạc của mình.

      Triển Nhược Lăng thắt xong dây an toàn, vẫn cầm chặt điện thoại trong tay, cũng biết bản thân chờ đợi điều gì.

      Nữ tiếp viên hàng xinh đẹp lại trong khoang, cẩn thận kiểm tra hành lý phía chỗ ngồi của hành khách và chỗ gác chân, vô cùng thân thiện nhắc nhở hành khách tắt các phương tiện thông tin liên lạc điện thoại, máy vi tính.

      Điện thoại vẫn có chút động tĩnh nào. Máy bay lại sắp sửa cất cánh.

      xiết chặt điện thoại, nhắm mắt lại, sau đó tắt điện thoại.

      Sau đó máy bay bắt đầu khởi động, sau khi chạy đoạn dài đường băng, gia tăng tốc độ, rời khỏi mặt đất, bay thẳng vào tầng mây.

      Chương trình năm nhất đại học nhiều cũng chẳng ít, có điều so với học kỳ năm lớp 12 hiển nhiên nhàng hơn rất nhiều.

      Mỗi ngày Triển Nhược Lăng đều xem tiếng Tây Ban Nha như ngôn ngữ thứ hai của mình, đọc, viết, nghe … Hơn nửa học kỳ đầu tiên trở về sau, văn bị vứt ra sau đầu, chỉ còn tiếng Tây Ban Nha mà thôi.

      Triển Cảnh Việt khuyên gia nhập vào Hội sinh viên để rèn luyện chút. Hôm Hội sinh viên của học viện tuyển thành viên mới, Triển Nhược Lăng tham gia phỏng vấn, trở thành thành viên của bộ phận Văn phòng.

      Sau khi kỳ huấn luyện quân kéo dài hơn hai mươi ngày của Trung đại kết thúc, Triển Nhược Lăng liên lạc với Trình Tư Dao, hỏi thăm tình hình ấy gần đây thế nào.

      Trình Tư Dao : Kết thúc huấn luyện quân giống như được giải thoát vậy. Liêu Nhất Phàm đề nghị ra ngoài ăn sang bữa, sau đó rủ nhau thăm thú phố phường.

      Cũng được đấy. Vậy mọi người định đâu chơi?

      Bọn mình cũng quen thuộc Quảng Châu, định vào trung tâm thành phố chơi thôi.

      Nhiều người ?
      Có mười mấy người, náo nhiệt lắm.

      À, tận hưởng vui vẻ nhé.

      Trình Tư Dao hỏi : Quốc khánh cậu có về ?

      nhắn tin lại: Xa quá, thuận tiện, nghỉ đông mình mới về. Đến lúc đó bọn mình gặp mặt nhé.

      Sau khi đến Bắc Kinh, liên lạc giữa và Chung Khi cũng tránh khỏi bị giảm nhiều, thỉnh thoảng hai người có chuyện, nhưng chỉ khách sáo hỏi thăm vài câu rồi thôi.

      lần, buổi tối và Chung Khi nhắn tin với nhau, sau khi qua về tình hình gần đây của mình, cậu ấy : Hơi nhớ những ngày tháng Cao trung.

      Lúc ấy cầm điện thoại trong tay, chỉ cảm thấy sản phẩm công nghệ cao bé xíu này, sao đột nhiên lại nặng trình trịch.

      Trong lòng ngừng suy đoán: Cậu ấy ở đại học, vui vẻ sao? Có lẽ cậu ấy có hứng thú khi học chuyên ngành mà mình thích. Lẽ ra cậu ấy có thể đậu vào Bắc đại.

      Chỉ là cũng biết phải gì, phải làm sao để an ủi cậu ấy.

      Mỗi lần hai người liên lạc đều là hỏi câu, cậu ấy trả lời câu, hỏi, cậu ấy cũng tiếp tục chuyện.

      Cũng vì vậy, số lần hai người chuyện ngày càng thưa thớt.

      Kỳ nghỉ Quốc khánh, Triển Nhược Lăng và bạn cùng phòng đến Trung Quang Thôn mua máy vi tính. tạo lập hộp thư điện tử, thỉnh thoảng gửi mail cho Triển Cảnh Việt kể về cuộc sống đại học của mình, cũng gửi ảnh chụp ở Bắc Kinh cho trai.

      Sau đó hỏi địa chỉ mail của Trình Tư Dao, có nghe được bài hát hay gửi cho ấy cùng nghe.

      Có máy tính, cuộc sống cũng có nhiều thứ để giải trí hơn.

      Thời gian đó, bộ phim truyền hình Hồng Kông “Đại Đường song long truyện” rất thịnh hành, Triển Nhược Lăng và các bạn trong phòng đều cùng nhau xem. Triển Nhược Lăng đặc biệt thích bộ phim này, xem xong vẫn nỡ xóa mà lưu lại trong máy tính.

      Trước ngày đầu năm mới ngày, Bắc Kinh có đợt tuyết rơi đầu mùa.

      Lúc Triển Nhược Lăng từ phòng học bước ra, liền nhìn thấy những bông hoa tuyết từ trời nhàng bay xuống.

      người phương Nam điển hình, từ đến giờ chưa từng nhìn thấy tuyết rơi, lần đầu tiên nhìn thấy tuyết bay đầy trời, trong lòng có chút kích động. Đứng trước cửa giảng đường ngắm muôn ngàn bông hoa tuyết tung bay, những phiền muộn chất chứa trong lòng, dường như cũng theo tuyết trắng tỏa ra khắp trung.

      Triển Nhược Lăng bảo bạn cùng phòng quay về trước, cứ thế đứng lại trước cửa giảng đường lâu, hoàn toàn hay biết có người đứng nhìn mình.

      Tận mấy phút sau, mới nhấc bước chân, men theo con đường chậm rãi về ký túc xá, vừa vừa lấy điện thoại gọi cho Triển Cảnh Việt.

      Triển Cảnh Việt nghe Bắc Kinh có tuyết rơi cũng cảm thấy thích thú, lên tiếng hỏi : “Tuyết rơi có đẹp ?”

      “Đẹp lắm ạ!” Triển Nhược Lăng tỉ mỉ miêu tả cho trai nghe: “… hoa tuyết rất , gần như thể nhìn thấy được, nhưng mà trải khắp mặt đất lớp trắng xóa, mềm mại, nhìn thích mắt lắm ạ.”

      Triển Cảnh Việt cũng bị lây nhiễm niềm vui của em : “ chưa từng nhìn thấy cảnh tuyết, em chụp ảnh lại gửi cho .”

      “Được ạ! thành vấn đề.”

      Tắt điện thoại, Triển Nhược Lăng lại tần ngần đứng thêm lúc nữa mới bước tiếp, vừa được mấy bước, ngờ tới mặt đường phủ lớp tuyết trơn trượt, bước chân loạng choạng cái, thiếu chút nữa mất trọng tâm ngã nhào.

      May mắn vừa lúc đó có cánh tay rất có lực vội vàng chụp lấy tay , giữ lại. Triển Nhược Lăng quay đầu cảm ơn với người đó, mới nhận ra người vừa giúp mình chính là đội trưởng bộ phận Tuyên truyền của Hội sinh viên, sinh viên năm 2 khoa tiếng Đức, tên là Từ Sùng Phi.

      Từ Sùng Phi buông cánh tay ra, lên tiếng: “Triển Nhược Lăng, trời có tuyết mặt đường trơn lắm, cẩn thận chút.”

      “Cảm ơn.” Triển Nhược Lăng cảm ơn với lần nữa.

      Buổi tối ở ký túc xá lên mạng, mở hộp thư điện tử thấy có mail của Trình Tư Dao gửi đến.

      Mail có đính kèm mấy tấm ảnh chụp thời gian huấn luyện quân , còn có tấm ảnh tập thể - sau khi kết thúc huấn luyện mọi người kéo nhau tụ tập ở nhà hàng trung tâm thành phố Quảng Châu chụp lại, mười mấy người khuôn mặt ai nấy đều vẻ giải thoát và nhõm.

      Trình Tư Dao mặc chiếc áo thun màu trắng, đứng giữa hàng thứ hai, cười rất dịu dàng.

      Phía trước ấy là Liêu Nhất Phàm ngồi trước bàn ăn. Chung Khi ngồi bên cạnh, cậu ấy mặc áo thun màu đen, môi mang theo nụ cười nhàn nhạt, lưng khẽ tựa vào thành ghế, Bối Tử Toàn đứng ngay sau, tay trái đặt vai cậu ấy, cười rất đỗi ngọt ngào.

      Bối Tử Toàn là bạn cùng trường suốt ba năm Cao trung của cậu ấy, nghỉ hè lại thường xuyên cùng cậu ấy chơi bóng rổ. Bằng tình bạn giữa hai người mà , động tác này thực ra tính là gì, hơn nữa vẻ mặt cậu ấy cũng hoàn toàn vô tư.

      Có lẽ vì biết giữa và cậu ấy là thể nào, nên mới tránh khỏi mà thấy đau lòng.

      ngồi trước màn hình máy tính, ngắm nghía bức ảnh rất lâu, cuối cùng vẫn nhấn vào hình chữ X góc màn hình.

      Sau đó tiếp tục xem “Đại Đường song long truyện.”

      xem đến đoạn Tống Ngọc Trí và Khấu Trọng cùng nhau lưu lạc giang hồ, ấy dùng giọng rất nhàng với trai mình: “Kỳ thực, muội nghĩ thông rồi, chỉ cần được ở bên cạnh huynh ấy, vui vui vẻ vẻ lưu lạc chốn giang hồ, muội rất mãn nguyện rồi… Kỳ thực, làm bằng hữu với huynh ấy cũng sao, làm bằng hữu cũng có thể ở bên nhau đời kiếp mà.” Huynh ấy của Tống Ngọc Trí đương nhiên là chỉ chàng trai nguyện vì người con trong lòng mình - tiểu thư Lý Tú Ninh, mà xông pha thiên hạ - Khấu Trọng.

      Nước mắt dâng ngập khoang mắt, trào ra ngoài.

      Trước nay, luôn có cảm tình với nhân vật Tống Ngọc Trí, cảm thấy ấy chọn ở bên cạnh Khấu Trọng như vậy rất hiếm thấy. Nhưng giờ phút này, lại càng bị ấy làm cho cảm động.

      Nếu như cũng có thể làm bạn với cậu ấy cả đời này, như vậy cũng rất tốt rồi.

      Bạn bè cả đời.

      Buổi tối hôm diễn ra đêm chung kết cuộc thi nhạc “Thập đại ca sĩ” của học viện, Triển Nhược Lăng nhận được tin nhắn của Từ Sùng Phi: có vé vào cửa “Thập đại ca sĩ”, cùng nhau xem nhé?

      Triển Nhược Lăng phải đồ ngốc, ý tứ trong câu này thế nào hiểu được. Quãng thời gian gần đây, Từ Sùng Phi hay gửi tin nhắn cho , nội dung rất ít khi nhắc đến công việc của Hội, đa phần đều là những vấn đề tương đối riêng tư.

      suy nghĩ rất lâu, cuối cùng lễ phép nhắn tin trả lời: Cảm ơn, ngại quá em hơi đau đầu, muốn nghỉ ngơi chút.

      Cũng biết bản thân kiên trì điều gì.

      Chỉ là đơn thuần, muốn lưu giữ loại cảm xúc này.

      ngày cuối học kỳ, sau khi hoàn thành xong nhiệm vụ do người phụ trách bộ phận Văn phòng giao phó, Triển Nhược Lăng chính thức xin phép ra khỏi Hội sinh viên.

      Tối hôm đó về đến ký túc xá, nhận được tin nhắn của Từ Sùng Phi: Triển Nhược Lăng, em như thế này là công bằng với .

      Chắc hẳn đây là phong cách của đàn năm hai, lời đầy sắc bén, nhưng lại quá đáng chút nào.

      cầm điện thoại trong tay, tư lự biết nên gì.

      biết Từ Sùng Phi là đàn rất được, có năng lực xử lý công việc, cũng từng chỉ lần nghe thấy các bạn chung phòng khen ngợi ấy biết quan tâm, chăm sóc từng thành viên trong đội thế nào.

      Đọc lại tin nhắn, đáy lòng bỗng dấy lên cảm giác thê lương.

      Nhưng mà, ấy phải cậu ấy, có ích gì kia chứ?

      Chỉ có thể soạn câu rồi gửi : Tình cảm vốn là thứ công bằng.

      Đến phòng vệ sinh, đứng trước bệ rửa mặt lúc rất lâu.

      Đột nhiên nhớ đến lần gặp Chung Khi ở trạm xe bus, cậu ấy với : “Triển Nhược Lăng, bộ dạng cậu bây giờ thế này, bị người ta bán cũng biết.”

      nở nụ cười với chính mình trong gương, trở về phòng nhắn cho Từ Sùng Phi tin nhắn nữa: Đàn , em có người mình thích rồi. Thực ra, em xứng đáng được đối xử tốt như vậy, vô vùng xin lỗi. Em tin rằng ngày tìm được người mình thích .

      Qua rất lâu sau, Từ Sùng Phi mới hồi cho : còn gì để nữa. Triển Nhược Lăng, nhớ kỹ em.

      Bấm vào mục tin nhắn đến của điện thoại, trong đó vẫn còn lưu lại những tin nhắn Chung Khi gửi cho , tiện tay bấm vào tin, dòng chữ xuất trong tầm mắt: Hôm nay cậu Bắc Kinh à?

      nhìn ra ngoài cửa sổ, hiểu sao tâm tình lại thấy thư thái.

      Môn thi cuối cùng kết thúc, học kỳ đầu tiên của năm nhất đại học cũng kết thúc. Cuối cùng đến kỳ nghỉ đông.
      Phong nguyet thích bài này.

    2. Matcha2604

      Matcha2604 Well-Known Member

      Bài viết:
      582
      Được thích:
      1,771
      Chương 11
      Trở về thành phố N được tuần, ngày nào mẹ mở miệng càm ràm: “A Lăng, có phải con quen ăn đồ ăn ở Bắc Kinh ? Gầy đến thế này?”

      Triển Nhược Lăng chỉ cười: “Mẹ, vì lâu ngày mẹ nhìn thấy con, nên mới cảm thấy con gầy thôi.”

      Triển Cảnh Việt học năm 3, cũng nghỉ học về nhà. Lúc nào có hứng, lại kéo Triển Nhược Lăng đến khu đất gần nhà dạy lái xe. Biết Triển Nhược Lăng muốn đến nhà sách mua giáo trình tiếng Tây Ban Nha cấp 4, liền tình nguyện làm tài xế công, mượn xe của mẹ đưa .

      Hàng cây ngô đồng cao lớn dọc hai bên đường mọc thẳng tắp với nhau, những tia nắng len qua tầng lá cây rậm rạp chiếu xuống mặt đường, làm cho khí càng thêm phần ấm áp.

      Bên cạnh cửa sổ bằng kính cao sát đất của cửa hàng Pizza Hut, giọng của nam sinh vang lên: “Chơi bóng xong đặc biệt đói bụng, xong rồi, tiệm Pizza Hut này đúng là giết người.”

      Chung Khi cau mày, nể tình : “Tao nhớ vừa nãy người tính tiền hình như là tao đấy.”

      “Tao đau lòng cho túi tiền của mày mà!” Liêu Nhất Phàm cười ha ha trả lời.

      Ngôn Dật Khải bỗng nhiên lên tiếng: “Chung Khi, họp lớp thứ sáu tuần này…”

      “Tao .” Chung Khi dứt khoát .

      “Tại sao?”

      “Như vậy tốt.” Cậu trả lời bằng giọng nhàn nhạt.

      Liêu Nhất Phàm lập tức hiểu ra ngay: “Trốn ai đấy?”

      Sắc mặt Chung Khi lạnh nhạt, để mặc cậu ấy , thèm trả lời.

      Được lúc, Liêu Nhất Phàm thể nhịn nổi nữa liền lên tiếng hỏi: “Bối Tử Toàn có gì tốt? Vẻ ngoài xinh đẹp, lại còn biết chơi bóng rổ, học kỳ này phải mày với cậu ấy vui vẻ lắm à?” tin nổi, học kỳ trôi qua, thế mà hai đứa nó chút tiến triển gì.

      phải cậu ấy tốt. Có điều tao có cảm giác đó.” Chung Khi có ý định tiếp tục kéo dài đề tài câu chuyện, vì vậy trợn mắt nhìn Liêu Nhất Phàm cái: “Mày quản lắm việc bao đồng làm gì hả?”

      Liêu Nhất Phàm vô cùng đắc ý khi thấy người khác gặp họa, cười : “Họp lớp mày trốn được, quay về làng đại học chưa chắc, để tao xem nửa học kỳ sau mày làm thế nào.”

      Chung Khi lười để ý loại người chỉ sợ thiên hạ chưa đủ loạn này, thèm nữa, hướng ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

      Ngôn Dật Khải chau mày huých Liêu Nhất Phàm cái, ra hiệu cho cậu ấy bớt vài câu .

      Qua lúc, Ngôn Dật Khải lại lên tiếng: “Chung Khi, phải Bối Tử Toàn Thượng Hải du lịch rồi sao? Chắc chắn cậu ấy tham gia họp lớp đâu, mày cứ nhé.”

      được.” Vẫn là giọng điệu cự tuyệt vô cùng dứt khoát.

      “Làm gì mà ?” Liêu Nhất Phàm lại nghĩ ra cách khác: “ , chừng có thể gặp được bạn học Triển Nhược Lăng dịu dàng động lòng người của chúng ta đấy, học kỳ được gặp cậu ấy rồi.”

      Nghe thấy lời Liêu Nhất Phàm, Chung Khi kiềm được bật cười: “Vừa nãy phải mày như vậy rồi à?”

      Sau đó lại từ từ tiếp: “Hơn nữa, tao với cậu ấy cũng chẳng có quan hệ gì.”

      Cũng biết ngày mốt họp lớp có tham gia .

      Buổi họp lớp lúc nghỉ hè đến tham gia, lẽ nào trong lòng , những năm tháng Cao trung lại đáng trân trọng như vậy sao?

      Khoảng cách giữa Bắc Kinh và Quảng Châu, quả nhiên rất xa xôi phải ?

      “Sao lại có quan hệ? Dù sao người ta cũng từng là bạn tin đồn của mày.” Liêu Nhất Phàm lại tiếp tục vờ vĩnh .

      Chung Khi gì, tầm mắt lại di chuyển ra ngoài cửa sổ.

      Ánh mắt xuyên qua cửa sổ thủy tinh, nhìn ra điểm bên ngoài, bất ngờ ánh mắt chợt sáng lên.

      Sau đó lại nhanh chóng ảm đạm trở lại.

      Sau khi thanh toán xong, Triển Cảnh Việt mang theo túi sách sóng vai cùng Triển Nhược Lăng bước ra ngoài.

      Chợt nhớ ra chuyện, Triển Cảnh Việt quay đầu nhìn Triển Nhược Lăng, thận trọng lên tiếng hỏi: “A Lăng, em còn nhớ đến A Vọng nữa ?”

      “Dạ, thỉnh thoảng vẫn nhớ đến em ấy.” Triển Nhược Lăng biết mình định gì, “, ra em sao rồi. Chỉ là cần thiết phải thường xuyên nhắc tới việc này. Dù sao em ấy cũng là em trai em, sống cùng nhau bao nhiêu năm như vậy, có bao nhiêu là ký ức như thế, có lúc cảm thấy nhớ em ấy cũng tốt mà…”

      Cái chết của Triển Cảnh Vọng, nghi ngờ gì chính là đả kích rất lớn đối với nhà họ Triển. Mấy tháng đầu sau khi em ấy mất, mẹ gần như dùng nước mắt rửa mặt. Từ sau việc tang thương đó, bố cũng rất ít khi nhắc đến Triển Cảnh Vọng. Triển Cảnh Việt dù ngoài mặt hề gì, nhưng mỗi lần nhìn thấy những thứ Triển Cảnh Vọng thích khi còn sống, đều tránh khỏi cảm giác đau lòng. Mà Triển Nhược Lăng còn là người tận mắt chứng kiến vụ tai nạn của Triển Cảnh Vọng, trong chuyện này cũng là người chịu đả kích nặng nề nhất.

      Lúc này nghe được những lời của em , Triển Cảnh Việt bất giác bùi ngùi thôi. dùng cánh tay xách đồ của mình vò vò mái tóc : “A Lăng, em trưởng thành rồi.”

      Triển Nhược Lăng bật cười, với trai: “Cũng thể để bố mẹ lo lắng cho chúng ta mãi được.”

      trưởng thành rồi này. Bố mẹ mà biết nhất định rất vui mừng.” Triển Cảnh Việt lại vò tóc .

      Triển Nhược Lăng tránh khỏi bàn tay của trai, lên tiếng kháng nghị: “Sao cứ vò đầu em mãi vậy, em cũng phải con nít ba tuổi mà.”

      Triển Cảnh Việt tâm tình thư thái, dùng lực ôm lấy vai em , lại đưa tay vò rối tóc , đắc ý cười: “Nhưng em vẫn là em của thôi!”

      Ánh mặt trời gay gắt khiến mọi thứ đều nhòe , chỉ có cánh tay khoác lên vai nữ sinh kia là vô cùng nét, rạng rỡ cách vô cùng chướng mắt.

      Cho dù cách rất xa, cũng có thể cảm nhận được vẻ mặt đầy cưng chiều của người con trai.

      Là người con trai cùng bước vào cửa hàng thức ăn nhanh năm lớp 11.

      Nam sinh ngồi cạnh cửa sổ bằng kính cao sát đất vẻ mặt chút biểu cảm nhìn ra bên ngoài, nụ cười nhạt treo khóe môi, cuối cùng hoàn toàn biến mất.

      Giữa hai đầu chân mày chỉ còn lại lạnh lẽo.

      Lạnh lẽo hơn nữa.

      Hai thân ảnh ngày càng xa, rất nhanh chìm giữa đám đông qua lại phố, chút dấu vết.

      Ngôn Dật Khải bắt gặp vẻ mặt vô cảm nhìn ra ngoài cửa sổ của bạn cũng tò mò hướng ánh mắt nhìn theo, nhưng thấy gì cả, bèn lên tiếng hỏi: “Bên ngoài có gì đáng xem à?”

      Chung Khi thu hồi tầm mắt, thần sắc khôi phục như bình thường, chỉ có ánh mắt vẫn là vùng nhiệt độ thấp: “ có gì. Ăn .”

      Đúng lúc này, điện thoại trong túi đột ngột vang lên.

      Chung Khi bắt máy, chau mày nghe điện thoại, sau đó trả lời: “Biết rồi. Bây giờ con về nhà ngay.”

      Cậu đứng dậy, với hai nam sinh vẫn chiến đấu với bánh pizza: “Hai đứa mày ăn tiếp , nhà tao có việc, về trước đây.”

      Liêu Nhất Phàm ra vẻ rất ấm ức hỏi: “Có việc gì còn quan trọng hơn việc cùng tao ăn hả?”Chung Khi nhíu mày, đẩy thằng bạn cái: “Mày bớt mắc ói giùm tao ! Ngôn Dật Khải, tốt nhất mày ăn xong nên về nhà sớm , đừng chung với loại nhân vật nguy hiểm này.” xong liền quay lưng bước .

      Ngôn Dật Khải gọi lên tiếng gọi cậu lại: “Này, tối thứ sáu họp lớp mày đến à?”

      “Đến lúc đó hãy hay.” Chung Khi đẩy cánh cửa kính bước ra ngoài.

      Triển Cảnh Việt thấy em sau khi từ Bắc Kinh về đều mực ngồi ngốc trong nhà ra ngoài, liền hỏi: “A Lăng, sao em cứ ở lì trong nhà ra ngoài chơi thế? Bọn em họp lớp à?”

      “Có ạ, thứ sáu.” Triển Nhược Lăng cười để lộ lúm đồng tiền.

      Hôm thứ sáu, lớp 10 của Triển Nhược Lăng hẹn nhau tại Trung tâm vui chơi giải trí Ức Lam.

      Cả lớp tổng cộng hơn năm mươi học sinh, tham gia được hơn ba mươi người, cũng xem như tồi.

      Sau khi ngồi vào bàn ăn, lớp trưởng ngạc nhiên hỏi Chung Khi: “ phải cậu có việc bận thể đến à?”

      Chung Khi tựa người vào lưng ghế, thờ ơ trả lời: “Dù sao cũng có chút thời gian.”

      Liêu Nhất Phàm ngồi ngay bên cạnh, đưa tay đẩy vai cậu cái: “Thế à? Biết thế nghe lời tao từ sớm cho rồi.”

      Chung Khi dùng khuỷu tay chặn lại: “Chú ý hình tượng của mày chút!”

      Triển Nhược Lăng ngồi ở vị trí đối diện cậu ấy, quan sát cảnh tượng này, trong lòng vừa thấy vui vẻ vừa thấy hâm mộ: Đại học trải qua được học kỳ, thế nhưng tình cảm giữa nhóm nam sinh này vẫn rất tốt.

      Trong bữa ăn, Liêu Nhất Phàm nửa đùa nửa hỏi: “Triển Nhược Lăng, học đại học ở Bắc Kinh có đương gì đấy?”

      Triển Nhược Lăng khựng lại ngay lập tức, qua lúc sau mới trả lời: “Mình theo chủ nghĩa độc thân. Hơn nữa, lẽ nào ở đại học thể làm việc gì khác ngoài đương à?” Trong khoảnh khắc tích tắc, từ trong tiềm thức dám nhìn vào biểu cảm gương mặt Chung Khi.

      “Đúng thế!” Trình Tư Dao cũng góp giọng, “trong mắt mấy người phàm phu tục tử các cậu, đại học chỉ có thể là nơi đương thôi chứ gì?”

      Ăn xong bữa cơm, mấy mươi người tập trung trước bồn hoa bên cạnh quảng trường chụp tấm ảnh tập thể. Sau đó mọi người bàn nhau chia thành hai nhóm, nửa xem phim, những ai tiếp tục ở lại chỗ bồn hoa tán gẫu.

      Triển Nhược Lăng bị Trình Tư Dao kéo đến cửa tiệm : “Chúng ta ăn kem nhé?”

      “Cũng được.” Triển Nhược Lăng gật gật đầu.

      Ngôn Dật Khải cũng gia nhập đoàn đội mua kem, nhân số cứ thế phình lên, cuối cùng Chung Khi và Liêu Nhất Phàm cũng tham gia vào, những bạn học khác đều rủ nhau xem phim.

      Ngôn Dật Khải cầm que kem về phía Triển Nhược Lăng, lên tiếng: “Bọn mình còn tưởng lần này cậu đến chứ, là hiếm có.” Suy cho cùng lần họp lớp vào kỳ nghỉ năm trước đến, ít bạn học đều nghĩ rằng có hứng thú với việc tụ tập gặp mặt bạn bè.

      Triển Nhược Lăng hiểu cậu ấy muốn gì. cẩn thận xé vỏ bọc của que kem, giả vờ để ý, trả lời: “Vậy bây giờ mình đến rồi, có phải mình nên được khen thưởng ?”

      biết rất lý do vì sao bản thân lại đến đây, nhưng lại biết cho dù đến rồi có ích gì.

      Ngôn Dật Khải dùng ánh mắt đánh giá lượt, ánh mặt trời chiếu vào làm nửa gương mặt phủ lên lớp bóng mờ, lớp lông tơ mịn màng mặt lên vô cùng nét dưới nắng. Cậu thu hồi ánh mắt, gì nữa.

      “Lát nữa bọn mình đâu?” Trình Tư Dao hỏi lớp trưởng.

      biết.” Lớp trưởng trả lời đầy dứt khoát.

      Trình Tư Dao liếc xéo cậu, trong mắt viết hoa mấy chữ thể tưởng tượng nổi: “Cậu phải lớp trưởng à?”

      Lớp trưởng hỏi ngược lại: “Vậy thế nào?”

      Triển Nhược Lăng yên lặng ăn kem, lắng nghe hai người chuyện. Những ngày tháng ồn ồn ào ào thế này, quen thuộc biết bao. Dường như thời gian quay trở lại những năm tháng Cao trung.

      nhịn được nhìn về phía Chung Khi.

      Cậu ấy cau mày, im lặng đứng bên cạnh ăn kem, hề lời nào.

      Vừa nãy lúc ăn cơm, cậu ấy còn giống như lúc Cao trung hay xoi mói tật xấu của . Thế nhưng, sau bữa ăn cậu ấy lại trở nên đặc biệt yên tĩnh. Hôm nay Bối Tử Toàn đến, liệu có phải vì nguyên nhân này ?

      Cảnh còn người mất.

      Nghĩ đến đây, trong lòng đột nhiên nảy sinh loại cảm giác bất lực.

      cúi đầu, gắng sức để ý đến những đợt sóng lăn tăn trong lòng, tiếp tục ăn kem.

      Ăn kem xong cả đám lại đứng tại chỗ tán gẫu lúc nữa, sau đó về phía cửa lớn của quảng trường, mọi người hẹn mà cùng đưa mắt nhìn lớp trưởng.

      Lớp trưởng nhận ra ánh mắt chờ đợi của mọi người chiếu lên người mình, vội lên tiếng: “Chúng ta dạo xung quanh nhé, sao đó xem phim, được ?”

      Ý kiến vừa đưa ra nhận được ủng hộ của đa số các bạn.

      Chung Khi cầm điện thoại xem qua, rồi với lớp trưởng: “Mình có việc, trước nhé.” Sau đó xoay lưng nhấc chân bước .

      Lớp trưởng gọi cậu ấy lại: “Này, có việc gì gấp lắm hả?”

      Khí hậu phương nam trước giờ vẫn luôn ấm áp, phân bốn mùa, mà mùa đông năm nay so với những năm trước lại càng ấm áp hơn.

      khoảng hai giờ chiều, ánh nắng vừa nồng đậm vừa mãnh liệt, cả người cậu ấy như như được bọc trong lớp bụi vàng. Thân hình cậu ấy rất cao, giờ phút này lại càng thêm thẳng tắp.

      Cậu ấy dừng bước, gì đó với lớp trưởng. Mặt trời rất chói mắt, biểu cảm khuôn mặt cậu ấy có chút mơ hồ.

      Trình Tư Dao đứng bên cạnh Triển Nhược Lăng, càm ràm : “Nước cam ép lại thay đổi mùi vị rồi, uống chẳng ngon gì cả…”

      Triển Nhược Lăng nghe câu được câu chăng, khóe mắt khẽ đưa, lờ mờ nhìn thấy Chung Khi câu gì đó, rất ngắn, nhưng lại nghe được rốt cuộc cậu ấy gì.

      Chỉ là, vốn dĩ và cậu ấy cách nhau hơi xa, cho dù Trình Tư Dao chuyện với , những điều cậu ấy có lẽ vẫn thể nghe thấy được?

      Quay đầu lại, chỉ thấy cậu ấy mình về phía trạm xe bus. Ánh mặt trời càng khiến thân ảnh cậu ấy thêm phần cao ráo. Chiếc áo thun đen cậu ấy mặc người tựa như có thể phản chiếu được ánh nắng chói chang, làm cho mắt cũng bắt đầu nhòa .

      Tầm mắt vẫn nhìn về phương hướng đó, dõi theo từng bước chân cậu ấy về trạm xe, từng bước từng bước cách xa .

      Khoảng cách giữa hai người bọn họ, trước nay đều là như thế, chưa từng lại gần, cách xa.

      Sau đó, vô cùng chậm chạp thu hồi ánh mắt.

      Thân ảnh đó, cứ thế dừng lại trong ký ức của .
      Phong nguyet thích bài này.

    3. Matcha2604

      Matcha2604 Well-Known Member

      Bài viết:
      582
      Được thích:
      1,771
      Chương 12

      Những ngày tháng tiếp sau giống như những thước phim câm màu lặng lẽ kéo đuôi nhau, kí ức cũng trở nên mơ hồ nét.

      Từ học kỳ hai năm nhất đại học, số lần liên lạc giữa và Chung khi trở nên ít ỏi đến đáng thương. Nhưng vào mỗi dịp lễ, khi gửi tin nhắn chúc mừng theo nhóm cho mọi người, đều quên gửi cho cậu ấy, đôi lúc nhận được mẩu tin nhắn buồn cười cũng gửi đến cho số điện thoại đó. Chung Khi rất ít khi hồi . Cho dù biết rất ít người trả lời những tin nhắn gửi theo nhóm như vậy, nhưng đợi được hồi của cậu ấy, vẫn có cách nào khiến bản thân cảm thấy buồn lòng.

      Ngày 12 tháng 6, là sinh nhật của Chung Khi.

      Hôm ấy vào giờ lên lớp buổi sáng, Triển Nhược Lăng gửi cho Chung Khi tin nhắn chúc mừng, nội dung chỉ ngắn ngủi bốn chữ: Sinh nhật vui vẻ. Mãi đến buổi chiều mới nhận được tin nhắn của cậu ấy: Cảm ơn nhé.

      Ngoài ra, thêm lời nào.

      Năm hai đại học bắt đầu vào tháng chín, trở thành sinh viên trao đổi đến Cu-ba.

      Trước khi tuần, gửi tin nhắn cho các bạn vẫn còn giữ liên lạc trong nhóm thông báo việc sắp ra nước ngoài, cũng gửi cho Chung Khi tin. Qua rất lâu, nhận được tin nhắn đến của Chung Khi: Bao giờ về lại?

      trả lời: Tháng sáu năm sau.

      gần năm?

      Ừ.

      Lại trải qua rất lâu nữa, mới nhận được tin nhắn của cậu ấy: Như vậy cũng tồi. Đợi cậu trở về lại liên lạc.

      Triển Nhược Lăng ở Cu ba hơn nửa năm trời, khi về nước là tháng bảy năm sau.

      Sau khi về nước, gửi tin nhắn cho đám người Trình Tư Dao, Ngôn Dật Khải, có gửi cả cho Chung Khi, nhưng mãi lâu cũng nhận được hồi của cậu ấy, sau đó mới phát tin nhắn gửi được. Lúc ấy, về nước được tuần lễ rồi, vì vậy cũng gửi lại tin nhắn đó cho cậu ấy nữa.

      Nghỉ hè, Triển Nhược Lăng tham gia vào nhóm bạn bè lớp 10 QQ. rất ít khi lên mạng, thỉnh thoảng có lên QQ cũng để ở chế độ . Mỗi lần QQ xuất khung chat nhóm, cơ bản đều là đám Liêu Nhất Phàm chém gió với nhau, mà icon của Chung Khi luôn là màu đen, trước giờ chưa từng thấy cậu ấy ở QQ bất cứ chuyện gì.

      ngày tháng mười, gửi tin nhắn cho nhóm bạn học, quên gửi cho cả Chung Khi. Sáng sớm hôm sau lơ đãng ngồi trong giảng đường nghe giáo viên giảng bài bục, mở điện thoại kiểm tra, lại phát tin nhắn gửi thành công, màn hình là thông báo “ gửi được.”

      thoáng nghĩ, đoán chừng có lẽ cậu ấy tắt máy, trong lòng chợt cảm thấy mất mát.

      Cầm lấy điện thoại, mở từng tin nhắn ra xem lại.

      Vốn dĩ trong điện thoại của lưu lại rất nhiều tin nhắn, nhưng sau buổi họp lớp vào kỳ nghỉ đông năm nhất, xóa hết, bây giờ chỉ còn lại vài tin nhắn ít ỏi rời rạc của Chung Khi gửi đến mà thôi.

      hiểu tại sao, mấy hôm nay tâm tình luôn thấy bồn chồn. Suy nghĩ trong đầu giống như những hạt bụi trôi lang thang vô định giữa trung.

      Nghịch nghịch điện thoại trong tay, vô tình bấm vào phím, màn hình lên câu hỏi: Xóa tin nhắn?

      còn chưa kịp phản ứng, ngón cái bấm vào phím yes.

      Màn hình điện thoại thay đổi, những tin nhắn đọc đều bị xóa hết.

      ngơ ngác ngồi tại chỗ, qua vài phút sau mới ý thức được bản thân vừa làm điều gì.

      Ngón tay run run bấm vào hộp thư đến.

      Trống .

      đành bất lực nằm gục xuống bàn, hốc mắt ươn ướt.

      Những tin nhắn giữa và cậu ấy hơn năm nay, toàn bộ, đều theo phím bấm vừa nãy biến mất hoàn toàn khỏi thế giới này.

      ngày cuối tuần cuối tháng mười , Triển Nhược Lăng cùng hai bạn nữ học chung Cao trung ngày trước đến quán ăn ở Vương Phủ Tĩnh ăn cơm.

      Triển Nhược Lăng ngồi nghe hai người chuyện, thỉnh thoảng góp vào vài câu, nghe thấy Trần Thục cái gì mà “Bối Tử Toàn ở Trung Đại lăn lộn cũng tốt lắm nha. Bạn trai của cậu ấy là hội trưởng Hội sinh viên của học viện đấy…”, bất giác ngẩn người, đưa tay nâng cốc uống ngụm trà, tim đập thình thịch trong lồng ngực lên tiếng: “Vậy Chung Khi thế nào?”

      “Đúng thế, mình thắc mắc vấn đề này suốt.” Trần Thục như cười như , trả lời.

      Qua vài chục giây sau, Triển Nhược Lăng giả vờ để ý lại hỏi: “Trần Thục, gần đây cậu có liên lạc với Chung Khi ?”

      Trần Thục lắc đầu: “ có, mình với cậu ấy cũng thân mấy.”

      Đề tài câu chuyện lại xoay quanh những bạn học khác.

      Triển Nhược Lăng ngồi nghe chuyện cách lơ đãng, trong lòng ngừng nghĩ về nam sinh học ở Trung Đại, cậu ấy vẫn sống tốt chứ?

      đường về trường học, Triển Nhược Lăng ngồi xe bus nghịch điện thoại, khi bấm vào mục tin nhắn gửi, mới phát tin nhắn theo nhóm gửi hôm qua vẫn gửi được cho Chung Khi.

      Lúc xuống xe, kiềm được lại gửi cho cậu ấy thêm tin nữa, kết quả vẫn là dòng chữ “ gửi được” trả lời lại .

      gửi được.

      Cậu ấy lại tắt máy rồi sao?

      Việc này giống với phong cách của cậu ấy chút nào.

      Trong lòng dấy lên nghi hoặc, dừng lại bên con đường mòn cạnh trường, vắt óc nghĩ ra đủ loại nguyên nhân.

      Đột nhiên giống như cả người rơi thẳng vào hầm băng, toàn thân lạnh toát.

      Phải rồi, sao lại nghĩ ra?

      Ngoại trừ tắt máy, vẫn còn khả năng nữa khiến tin nhắn gửi cho cậu ấy lúc nào cũng ở vào tình trạng “ gửi được.”

      Số điện thoại trống.

      Đây là số điện thoại được sử dụng nữa.

      Đầu óc trống rỗng, thể cử động dù chỉ chút, cứ đứng ở đó, thân thể cứng đờ.

      Cho dù bất lực, cho dù biết lý do, nhưng vẫn chết tâm.

      Từ thư mục tin nhắn chuyển đến danh bạ, tìm đến số của cậu ấy, nhấn vào phím gọi.

      giọng nữ nhân viên tổng đài truyền đến từ đầu bên kia điện thoại: “Xin chào, số điện thoại quý khách vừa gọi tồn tại, xin quý khách vui lòng kiểm tra và gọi lại sau”, sau đó được chuyển thành tiếng : “Sorry, the number you dialed does not exist. Please check it and dial later.”

      số điện thoại trống.

      Khuôn viên trường có nhiều người qua lại, con đường mòn ngoằn nghèo dường như có điểm cuối, cứ kéo dài mãi về phía trước.

      Sắc trời ngả về tối, giống như trái tim chìm vào bóng đen dày đặc vô biên.

      Là tháng mười sao? là người chịu được lạnh, trước giờ chưa từng sợ lạnh, trước giờ chưa từng cảm thấy thời tiết tháng mười lạnh, thế nhưng ngay lúc này toàn thân vừa cứng ngắc vừa lạnh lẽo, máu trong người giống như hoàn toàn đông lại.
      Cậu ấy đổi số điện thoại rồi.

      Hơn nữa đổi được quãng thời gian rồi.

      Nhưng lại báo cho biết.

      Từ nay về sau, ngay cả liên lạc với cậu ấy cũng là mơ ước viễn vông.

      Làm bạn bè cả đời, hoàn toàn còn chút hy vọng.

      Như thế này, cuối cùng cũng phải chết tâm rồi.

      Ngẩng đầu là có thể nhìn thấy tòa nhà của Hội nghiên cứu ở phía xa, mặt tiền màu gạch đỏ, chói lọi đến đau mắt.

      Cứ thế ngẩn ngơ đứng tại chỗ lâu, nước mắt cuối cùng cũng từ hốc mắt tràn ra ngoài.

      giọt nước mắt trôi xuống môi , là vị mặn.

      Nhưng có tư cách gì để đứng đây đau lòng đây?

      và cậu ấy, vốn chỉ là bạn học Cao trung mà thôi, quan hệ trước giờ luôn nhạt nhẽo chẳng thân tình.

      Cứ nắm lấy điện thoại đứng bên con đường như thế, mặc cho gió lạnh lùa qua lớp áo khoác. Cuối thu gió lạnh thổi đầy trời, khóe môi chậm rãi nở nụ cười, lạnh lẽo đến thê lương.

      Cuối cùng đưa tay lau nước mắt, về phía ký túc xá.

      Buổi tối, dùng máy tính xách tay lên mạng, dùng Baike tìm kiếm cái tên “Chung Khi.”

      Kết quả tìm kiếm bên dưới chỉ có thưa thớt vài thông tin liên quan, trong đó có trang web có tiêu đề “Blog của Chung Khi.”

      Nhưng người phóng khoáng, chịu gò bó như cậu ấy sao có thể viết Blog được?

      bấm vào blog đó, quả nhiên ngoài dự liệu chủ nhân của blog là người khác – người cùng họ cùng tên với cậu ấy.

      kiểm tra lượt từng kết quả tìm kiếm ra màn hình, cuối cùng tìm thấy tên cậu ấy trong danh sách học sinh được giải thưởng kỳ thi Hóa học cấp quốc gia, phía sau tên cậu ấy còn mở ngoặc chú thích “Trường Cao trung N”.

      Thế nhưng, ngoài điều này, có gì thêm.

      Những thông tin khác về cậu ấy, đều tìm được.

      Sau khi tắt đèn, nằm giường trăn qua trở lại cũng sao ngủ được, liền mở máy tính, xem lại ảnh chụp tập thể các bạn học lớp 10/6 hôm họp lớp vào kỳ nghỉ đông năm nhất.

      Trong ảnh, cậu ấy đứng gần Ngôn Dật Khải, nụ cười trong sáng, tràn đầy sức sống của thiếu niên.

      Có lẽ vì cậu ấy được hoan nghênh, nên có rất nhiều ảnh có mặt cậu ấy. Hôm họp lớp, trước khi giải tán, mọi người tụ lại chụp ảnh chung để làm kỉ niệm, Trình Tư Dao cũng chụp chung với cậu ấy tấm, khi ấy đứng ở nơi xa đưa mắt nhìn qua, nhưng cách nào có đủ dũng khí bước đến chụp chung với cậu ấy.

      Bây giờ hối hận cũng muộn rồi.

      tấm ảnh chụp cậu ấy nghiêng người đứng cạnh hồ nước, tay vịn vào lan can, nghiêng đầu chuyện với người khác, mặc dù cười, nhưng vẫn nhận ra cậu ấy tập trung.

      cẩn thận xem từng tấm ảnh, càng xem mắt lại càng cay, hai hàng nước mắt lấp loáng chảy khuôn mặt , lặng lẽ tô điểm cho màn đêm.

      ra thích người lại đau lòng như vậy.

      tắt máy tính, đến phòng vệ sinh rửa mặt rồi tiếp tục ngủ, sau đó nằm mơ giấc mơ.

      Trong mơ, Ngu Công hoàn thành tâm nguyện của .

      lại được nhìn thấy Chung Khi.

      phòng học năm lớp 11, Chung Khi ngồi bên cạnh chế giễu : “Triển Nhược Lăng, cậu có não chút được hả?”

      nghiêng người về phía cậu ấy, giả vờ hung hăng lên tiếng: “Cậu cái gì?” rồi đưa tay làm bộ sắp sửa cấu cậu ấy cái.

      Cậu ấy vừa tránh vừa cười, nụ cười sáng lạng, đầy phóng khoáng.

      đột nhiên nghĩ ra, vậy là hai người lại học cùng lớp rồi. Giây phút đó trong lòng thỏa mãn đến lạ thường.

      Cậu ấy ngồi bên cạnh , khoảng cách trong tầm tay, chỉ cần đưa tay ra là với tới cậu ấy.

      Thậm chí còn ngửi thấy hơi thở thanh mát nhàng của nam sinh người cậu ấy.

      Bối Tử Toàn cười với : “Triển Nhược Lăng, cậu đừng để ý cậu ấy…”

      cười với Bối Tử Toàn, ánh mắt lại nhìn Chung Khi, sau đó cúi đầu tiếp tục làm bài tập. Mà Chung Khi, cứ nhàn nhã ngồi bên cạnh, lưng tựa vào ghế, xem làm bài tập.

      Cảm giác ấm áp lan ra khắp toàn thân.

      Sau tất cả số phận mỉm cười với .

      Giây phút đó, tận đáy lòng, bỗng nhiên cảm thấy hạnh phúc đến quá đúng lúc.

      Vào lúc mất cách thức liên lạc với cậu ấy, cậu ấy lại cứ như vậy xuất trong giấc mơ của .

      Có điều, ngay cả bản thân cũng hiểu được, đây chỉ cảnh tượng trong giấc mơ – hiểu ràng hơn ai hết.

      Thực ra, biết vấn đề nằm ở đâu.

      Chỉ cần nhắn tin cho Trình Tư Dao là có thể biết được số điện thoại của cậu ấy.

      Chỉ là, việc này hoàn toàn giống với việc cậu ấy cho biết.

      Vấn đề là ở bản thân .

      nỗ lực, chỉ muốn được đứng tại nơi dõi theo bóng lưng của cậu ấy.

      cũng dũng cảm, chỉ cần chuyện với cậu ấy nhiều thêm vài ba câu, liền có thể kéo dài đề tài câu chuyện, nhưng làm vậy.

      Bởi vì khoảng cách quá xa, cho nên chỉ hy vọng được làm bạn bè với cậu ấy.

      Nhớ cậu ấy, muốn được gặp cậu ấy.

      cách nào kiềm nén được, hy vọng được gặp mặt cậu ấy lần.

      Những chờ đợi mong mỏi đó, cuối cùng cũng đợi được đến kỳ nghỉ đông năm ba đại học.
      Phong nguyet thích bài này.

    4. Matcha2604

      Matcha2604 Well-Known Member

      Bài viết:
      582
      Được thích:
      1,771
      Chương 13

      Trước kỳ nghỉ, giáo viên hướng dẫn tìm Triển Nhược Lăng chuyện, tiến cử sang ngôi trường đại học danh tiếng ở Tây Ban Nha làm du học sinh.

      học tiếng Tây Ban Nha, nếu có thể sang đó du học, đương nhiên có thể giúp nâng cao trình độ ngoại ngữ rất nhiều. biết rồi ngày mình đặt chân đến đất nước này, hơn nữa đây cũng là mơ ước từ của .

      Tuy nhiên, những chuyện quan trọng thế này cần thiết phải bàn bạc với người nhà. Vì vậy với giáo viên hướng dẫn: “Em xin phép về nhà bàn bạc lại với bố mẹ ạ.”

      Quãng thời gian nghỉ đông ăn tết, ngoài dự liệu lớp 10/6 lại tổ chức buổi họp lớp nho , khoảng chừng chục bạn học có mặt, thế nhưng trong số đó hề có Chung Khi.

      Mọi người đến quán trà sữa ăn trưa. Khi món ăn được dọn lên, mười mấy người đều là bạn học cũ lại bắt đầu về những năm tháng Cao trung, Lâm Kiến Thành với Trình Tư Dao: “Chung Khi vẫn thường nhớ đến thời gian ngồi cạnh cậu đấy.”

      Triển Nhược Lăng cúi đầu trầm mặc uống nước ngọt, lời của Lâm Kiến Thành dội lại bên tai.

      Cậu ấy thường nhớ đến khoảng thời gian ngồi cạnh Trình Tư Dao.

      Dù biết đây chỉ là câu đùa trêu ghẹo của mọi người, vẫn cách nào bảo đáy lòng đừng chua xót.

      Cậu ấy vẫn nhớ Trình Tư Dao, vậy cậu ấy có còn nhớ ra ?

      Bọn họ còn liên lạc lâu như vậy, cậu ấy còn có thể nhớ được ?

      Bất tri bất giác, khoảng cách giữa hai người xa xôi đến vô cực.

      Qua lúc sau, Lâm Kiến Thành lại quay đầu sang hỏi : “Triển Nhược Lăng, cậu còn nhớ Chung Khi ?”

      “Sao lại nhớ!” Trái tim Triển Nhược Lăng đột nhiên đập liên hồi trong lồng ngực, tay cũng nắm lại thành quyền, thế nhưng ngoài mặt vẫn làm ra vẻ vô cùng bình tĩnh : “Hồi ấy cậu ấy luôn gây phiền phức cho mình.”

      Đề tài câu chuyện dần trôi xa, mọi người lại đến tình hình các bạn học khác.

      Vài phút sau, Triển Nhược Lăng nhịn được mới lên tiếng hỏi: “Chung Khi bây giờ thế nào rồi?”

      “Bây giờ nó tắm nắng ở Australia đấy, về nữa đâu.” Ngôn Dật Khải nửa đùa nửa lên tiếng.

      Hô hấp của Triển Nhược Lăng như ngừng lại, khó khăn hỏi lại: “ về nữa? Thế là có ý gì?”

      Ngôn Dật Khải trả lời tiếp: “Nó di dân sang Australia rồi.”

      Khoảnh khắc đó, giống như bóng tối ùn ùn kéo đến vây chặt lấy , chút thương xót nhấn chìm .

      Đại não dưỡng như mất năng lực tư duy, chỉ còn hai chữ “di dân” nặng nề ngừng cuồn cuộn gào thét trong đầu.

      Cậu ấy di dân rồi.

      Vốn dĩ cho rằng lần này trở về có thể gặp được cậu ấy.

      Nhưng mà, cậu ấy di dân mất rồi.

      khổ sở mở miệng: “ ra di dân rồi à. Mình nhớ năm 12, lớp bọn mình cũng có người di dân đến Canada.”

      Cậu ấy Australia rồi – đến quốc gia ở phía nam bán cầu.

      rồi trở về nữa.

      Vĩnh viễn cũng thể nào gặp được cậu ấy nữa.

      Mọi thứ xung quanh trở nên mờ mịt, tầm mắt lơ đãng trong trung có điểm nhìn cố định. Qua vài giây sau, mang máng nghe thấy giọng nam sinh lên tiếng hỏi câu nghe như là “tại sao lại di dân”, sau đó mơ hồ nghe thấy giọng của Ngôn Dật Khải: “Nó làm sinh viên trao đổi.”

      Triển Nhược Lăng dùng móng tay bấm mạnh vào lòng bàn tay, ép buộc bản thân lên tiếng hỏi: “Rốt cuộc là làm sinh viên trao đổi hay di dân?”

      Câu trả lời của câu hỏi này đối với vô cùng quan trọng. Nếu cậu ấy là sinh viên trao đổi, vậy sớm muộn gì cậu ấy cũng quay về, sau này có lẽ vẫn có thể gặp được cậu ấy. Nếu như di dân, vậy cả đời, chỉ có thể đem tâm nguyện này chôn sâu trong lòng mình.

      Nhưng thực ra sâu trong lòng mình cũng hiểu, câu hỏi này có hỏi hay cũng chẳng khác gì nhau. người cởi mở phóng khoáng như cậu ấy, cho dù chỉ hai năm rồi quay về, đến khi về lại, liệu còn nhớ được nữa sao? Suy cho cùng, hai người rất lâu rồi liên lạc. Cậu ấy có lý do để nhớ đến Trình Tư Dao, nhưng chẳng có lý do gì để nhớ về cả.

      Trong lúc hay biết, và cậu ấy, biến thành xa lạ đến thế.

      Trong chuyện này, Ngôn Dật Khải là người duy nhất lên tiếng: “Sinh viên trao đổi.”

      Triển Nhược Lăng thả lỏng đôi chút.

      Nhưng thực ra, tận trong lòng mình chỉ có thể nở nụ cười gượng gạo. biết, trái tim này của hề thoải mái, chút cũng , thậm chí có lẽ bị ép đến bước đường cùng rồi.

      Cho dù cậu ấy làm sinh viên trao đổi, sau này trở về gặp mặt chuyện dễ dàng hay sao? vốn phải kiểu người vì tình cảm có thể bất chấp tất cả, liều mình gặp cậu ấy. Hơn nữa sau này, liệu những buổi họp lớp thế này có còn nữa ?

      Ngôn Dật Khải tiếp: “Nhưng mà cũng có khả năng nó ở lại bên ấy về nữa.”

      Trong nháy mắt, lại cảm thấy trái tim mình rơi tõm xuống, rơi mãi xuống vực thẳm thấy đáy, gượng gạo hỏi: “Tại sao?”

      Ngôn Dật Khải : “Có thể chỉ hai năm, cũng có thể bai giờ quay về nữa.”

      chỉ cảm thấy trong lòng ngày càng chua xót, lục phủ ngũ tạng như quấn chặt vào nhau, ngay cả hít thở cũng trở thành việc vô cùng khó khăn.

      Có thể hai năm, có thể bao giờ về nữa.

      bao giờ về nữa.

      Đời này, ngay cả gặp cậu ấy lần cũng là ước muốn viển vông.

      Từng cho rằng ngày và cậu ấy gặp mặt, ra, khả năng đó thể nào.

      Chung Khi, cả đời này, mình và cậu, có ngày gặp mặt rồi.

      rất muốn hỏi Ngôn Dật Khải: Tại sao cậu ấy bao giờ trở về?

      Bờ môi khẽ cử động, mới phát bản thân thể nào phát ra nổi thanh, giống như có lưỡi dao nhọn chắn ngang cổ họng.

      đưa tay giữ lấy mép bàn, động tác nhìn vào chỉ như vô tình, lại trở thành điểm tựa cho cả người , đem lại cho thêm chút sức lực.

      Triển Nhược Lăng khó khăn nhếch khóe môi, dùng giọng điệu như đùa lên tiếng: “Nếu như đến lúc trở về cậu ấy mở khách sạn, bọn mình đến khách sạn của cậu ấy ăn cơm, chừng có thể được cậu ấy giảm giá cho nữa.” Câu vừa rồi dường như tiêu tốn hết toàn bộ sức lực trong người .

      Ngôn Dật Khải nhìn , ánh mắt trầm ngâm.

      Lâm Kiến Thành hỏi Ngôn Dật Khải: “Cậu ấy lúc nào vậy?”

      Triển Nhược Lăng cúi đầu nhìn vào cốc nước, mi mắt rũ xuống vừa khéo che giấu được tất cả tâm tình.

      Ngôn Dật Khải suy nghĩ lúc mới trả lời: “Tháng bảy.”

      Tháng bảy.

      “Ngày mấy?” Vẫn là giọng của Lâm Kiến Thành.

      Cho dù đầu óc bắt đầu váng vất, vẫn cố gắng tập trung lực chú ý, sau đó nghe được thanh trả lời rất ràng của Ngôn Dật Khải: “Ngày 12 . Ngày 11 mình còn đến tiễn nó mà.”

      Khó trách từ khi về nước thể nào gửi được tin nhắn cho cậu ấy. ra, lúc ấy cậu ấy còn ở Trung Quốc nữa rồi.

      Khó trách icon của cậu ấy QQ luôn là màu đen, khó trách trước giờ cậu ấy chưa từng chuyện trong nhóm chat – bởi vì lúc ấy, cậu ấy gian khác, thời gian khác.

      biết mình nhõm hay là ngỡ ngàng.

      Bởi vì lúc ấy cậu ấy ra nước ngoài.

      Nhưng cậu ấy với lời nào.

      ra trong suy nghĩ của cậu ấy, là bạn học cần thiết phải thông báo.

      ngồi tựa vào ghế, nghiêng đầu nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ cao sát đất, khóe mắt nóng lên, nước mắt tựa như rơi xuống ngay lập tức.

      Ánh mắt trời xám xịt, yếu ớt chiếu xuống hai hàng cây bên đường, bầu trời nặng nề mờ mờ tối.

      Kỳ nghỉ đông này, mang theo cái lạnh trước nay chưa từng có.

      Cái lạnh thấm vào tận tim , nội tạng giống như bị lật tung.

      Chung Khi, cuối cùng bọn mình vẫn là bỏ lỡ nhau.

      Ngay từ đầu, đây là kết cục định sẵn.

      Ăn xong bữa cơm, cả nhóm cùng nhau đến khu vui chơi.

      Triển Nhược Lăng và Trình Tư Dao cùng nhau chơi mấy trò liền.

      Trong khu vui chơi, khắp nơi đều là thanh huyên náo, nhạc trộn lẫn với thanh chiến đấu vang lên đinh tai nhức óc làm cho tâm tình cuối cùng cũng dần bình tĩnh lại. Khi Triển Nhược Lăng đứng trước máy trò chơi trong khu chiến đấu chơi Street Fighter, Ngôn Dật Khải luôn đứng sau lưng quan sát, thấy hai ba vòng liên tiếp đều thắng lợi qua màn, tròng mắt suýt chút nữa là rơi ra ngoài.

      Mấy nam sinh bên cạnh cũng lần đầu tiên nhìn thấy nữ sinh chơi Street Fighter lợi hại đến mức này, đều vây quanh để xem.

      Khuôn mặt Triển Nhược Lăng lạnh nhạt, động tác tay và biểu cảm mặt tạo ra tương phản cực lớn, thao tác cần điều khiển và phím bấm vô cùng thành thục, vừa nhanh vừa chuẩn, vừa nhìn biết là người lão luyện.

      Mọi người xung quanh thấy liên tiếp qua màn, vỗ tay ngừng, vô cùng thán phục: “ bạn này quá đỉnh!”

      Ngôn Dật Khải nhìn vẻ mặt chút vui mừng của , lên tiếng đề nghị: “Chơi trò khác nhé.” Cậu chỉ về phía máy ném bóng rổ ở vị trí xa.

      Cậu đứng trước máy, bắt đầu ném bóng vào rổ, Triển Nhược Lăng ở bên cạnh giúp cậu nhặt bóng.

      Chung Khi rất thích chơi bóng rổ - rất thích, rất thích.

      Vừa nghĩ đến điều này, Triển Nhược Lăng liền đến quầy phục vụ mua vài đồng tiền trò chơi, sau đó đứng trước máy khác bắt đầu ném bóng.

      Đây là lần đầu tiên chơi, Triển Cảnh Vọng có năng khiếu vận động, lần nào dẫn đến khu trò chơi cũng đều thẳng vào khu chiến đấu, trước giờ hai chị em chưa từng chơi ném bóng bao giờ.

      Vì là lần đầu tiên nên tỉ lệ ném bóng vào rổ của vô cùng thấp. Ngôn Dật Khải đứng phía sau xem lúc, dứt khoát bước đến bên cạnh cùng ném bóng. Dưới dẫn dắt của Ngôn Dật Khải, vòng thứ hai chơi trò này, tỉ lệ ném trúng bóng của bắt đầu tăng lên. Hai người chơi mấy vòng liên tiếp, dễ dàng phá kỉ lục, nhận được rất nhiều phiếu quà tặng.

      Sau khi ra khỏi khu vui chơi, mười mấy bạn học bịn rịn tạm biệt nhau, người nào về nhà nấy.

      Nhà Triển Nhược Lăng cách nội thành khá xa, phải đổi chặng xe bus mới về được đến nhà.

      ngồi ở trạm xe bus, lấy điện thoại ra bấm vào số của Chung Khi, giọng của nhân viên tổng đài vang truyền vào tai, tựa như mũi dao sắc nhọn đâm vào tim : “Xin chào, số điện thoại quý khách vừa gọi tồn tại, xin quý khách vui lòng kiểm tra và gọi lại sau. Sorry, the number you dialed does not exist. Please check it and dial later.”

      ra sức nhấn vào phím tắt cuộc gọi màu đỏ, sau đó nhét tai nghe MP3 vào tai, vừa nghe nhạc vừa đợi xe.

      Sắc trời dần tối lại, từng chiếc xe bắt đầu vào trạm, sau đó lại rời , chuyến xe muốn đợi vẫn thấy đến.

      Những hạt bụi li ti bay trong khí, là đầu xuân, nhưng cõi lòng vẫn còn ở lại mùa đông lạnh lẽo.

      người xuất sắc như cậu ấy, đương nhiên vỗ cánh tung bay hướng đến những điều tốt đẹp hơn.

      điều chỉnh lượng MP3 rất lớn rất lớn, tựa như muốn phá thủng màng nhĩ.

      Nhưng cho dù như vậy, bên tai vẫn có thanh ngừng vang vọng: Có thể bao giờ quay về nữa.

      bao giờ quay về nữa.

      Nước mắt từ từ dâng lên khiến tầm nhìn bỗng mờ .

      Lúc Triển Nhược Lăng về đến nhà kim đồng hồ chỉ đến số 7, vừa kịp bữa tối.

      Triển Cảnh Việt vừa ăn vừa hỏi : “A Lăng, hôm nay họp lớp thế nào?” Hôm nay có hẹn với bạn , ra khỏi nhà cùng lúc với Triển Nhược Lăng.

      Triển Nhược Lăng cười bình tĩnh: “ là như vậy thôi, gặp mặt ăn cơm.”

      Xong bữa, Triển Nhược Lăng bước ra sân ngồi.

      Đêm tối rất sâu, ngước mắt nhìn thể thấy điểm cuối cùng, bóng tối bao trùm cả bầu trời thành phố. Nền trời điểm xuyết những ngôi sao lấp lánh, phát ra ánh sáng quạnh quẽ.

      luồng sáng màu đỏ đột nhiên phát ra từ góc trời tối mịt, sau đó là luồng sáng màu xanh và hai luồng sáng cùng tần suất chớp tắt xẹt ngang bầu trời, thanh rền vang của máy bay vang lên, sau đó thân máy bay dần dần xuất nền trời đêm xanh thẳm.

      Nửa năm trước, cậu ấy cũng ngồi máy bay rời xa đất nước này, đến Australia.

      Gió đêm mang theo hơi lạnh thổi qua, mặc chiếc áo thun ngắn tay và chiếc áo khoác ngắn, cố chấp đứng ngay tại chỗ, cứ như thế ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm.

      Tựa như bằng cách này có thể nhìn thấy được cậu ấy.

      Nhìn theo máy bay càng bay càng cao, đèn hiệu màu đỏ cũng dần mờ , sau cùng mất hút hẳn ngoài tầm nhìn.

      Giờ phút này, trong lòng chỉ cảm thấy nỗi đơn.

      Bây giờ ở Australia là mùa hè, cách Trung Quốc ba múi giờ, có lẽ ở nơi cậu ấy là mười giờ sáng.

      Bọn họ sinh sống ở hai châu lục khác nhau, nghỉ ngơi ở hai múi giờ khác nhau, ngay cả thời tiết cũng khác biệt. Cho dù là thời gian hay gian đều hoàn toàn giống.

      Buổi tối Triển Nhược Lăng mơ thấy giấc mơ.

      trường đại học nào đó, mang theo cặp sách bước vào giảng đường. Giảng đường rộng lớn hầu như kín hết chỗ ngồi, tìm thấy hàng ghế nào đó ở giữa vẫn còn chỗ trống, vội vội vàng vàng bước đến chuẩn bị ngồi xuống, vừa ngoảnh đầu nhìn người bên cạnh, bất giác ngây người ngay tại chỗ.

      Là Chung Khi.

      Cậu ấy trở về rồi.

      Giây phút đó giống như ngăn cách mấy đời.

      đứng ngẩn ngơ rất lâu, đến tận khi chuông vào tiết vang lên, mới nhận ra phải ngồi xuống. Ngồi xuống rồi, đẩy đẩy cánh tay của cậu ấy: “ phải cậu làm sinh viên trao đổi rồi sao?”

      Cậu ấy vững vàng ngồi xuống chỗ trống bên cạnh, cười rất đỗi tự tại, giọng thân thiết: “Mình trở về rồi.”

      Thoáng chốc, niềm vui như con sóng lớn vỗ ập vào người .

      Thời gian vội vã, cuối cùng cậu ấy trở về rồi.

      Hai năm gặp, giữa hai đầu chân mày cậu ấy nhiều thêm ít nếp nhăn, còn dáng vẻ trẻ con, non nớt nữa.

      Thế nhưng qua bao lâu, tầm mắt lại bắt đầu ảm đạm trở lại, nụ cười của cậu ấy cũng dần bị bóng tối che mờ.

      choàng tỉnh, cách nào lừa dối bản thân đây phải giấc mơ, cõi lòng lại thấy bi thương.

      Chung Khi, chúng ta còn có thể gặp nhau ?

      Gặp nhau rồi dễ chịu như cuộc gặp trong giấc mơ vừa nãy chứ?

      Sáng sớm hôm sau, Triển Nhược Lăng ôm máy tính đến phòng sách lên mạng. đăng nhập QQ, vào nhóm bạn học lớp 10/6 tìm đến trang cá nhân của Chung Khi. Toàn bộ thông tin cơ bản của cậu ấy đều để trống, chỉ có chữ “Khi” ở mục nickname.

      mở hộp thư điện tử, trong đó có bức thư do giáo viên hướng dẫn gửi đến, là tài liệu liên quan đến việc du học Tây Ban Nha.

      Xem xong thư, còn gửi cho Trình Tư Dao hai bài hát, sau đó lại mở file ảnh chụp vào lần họp lớp kỳ nghỉ đông năm nhất, mỗi tấm ảnh có mặt Chung Khi đều cẩn thận xem qua lượt.

      Sau đó lại đăng nhập thư viện ảnh 163[1], đem toàn bộ ảnh tải lên đó rồi cài đặt album ở chế độ cá nhân, tiếp theo chuyển file ảnh vào thùng rác, cuối cùng xóa tất cả những thư mục có trong thùng rác.

      Buổi chiều, Triển Nhược Lăng và Triển Cảnh Việt cùng ngồi xem TV trong phòng khách.

      TV đưa tin về tay vợt vừa đạt danh hiệu quán quân đơn nam giải quần vợt Australia mở rộng, màn hình là khung cảnh của thành phố Melbourne.

      Xem được lát, Triển Cảnh Việt nghiêng đầu hỏi : “A Lăng, em ở đại học có đương gì ?”

      Lực chú ý của Triển Nhược Lăng chuyển từ màn hình TV về trai mình, trả lời: “ có ạ.”

      “Tranh thủ vẫn chưa tốt nghiệp, tìm bạn trai sớm nhé. Sau khi tốt nhiệp rồi dễ tìm đâu.” Triển Cảnh Việt và bạn Thái Ân Kỳ là bạn học chung đại học, đến năm hai mới chính thức xác lập quan hệ bạn trai bạn , tình cảm tính đến giờ cũng hơn ba năm rồi.

      Triển Nhược Lăng cười: “, mẹ còn chưa với em mấy chuyện này, sao mà …”

      “Em là con , dù sao có bạn trai bên cạnh chăm sóc cũng tốt. với bạn là bạn học đại học, đối với chuyện này am hiểu hơn, hơn nữa sau khi tốt nghiệp dễ gì tìm được bạn trai đâu…”

      Triển Nhược Lăng bình tĩnh trả lời: “Em thích ai cả.”

      Triển Cảnh Việt thầm thở dài trong lòng, cảm thông : “Vậy bó tay.” Sau đó tiếp tục xem TV.

      Rất lâu sau, Triển Nhược Lăng tay cầm cốc nước, lên tiếng gọi: “ hai.”

      Triển Cảnh Việt lại quay đầu sang: “Chuyện gì?”

      “Em muốn ra nước ngoài du học.”

      Lúc ra những lời này, giống như vừa dỡ xuống được gánh nặng nghìn cân.

      Triển Cảnh Việt đầu tiên sững sờ, sau đó lập tức lên tiếng: “Muốn , tối nay với bố mẹ tiếng. Em học Ngôn ngữ học, đến quốc gia mẹ đẻ của ngôn ngữ học cũng tốt… Em Tây Ban Nha à?”

      Triển Nhược Lăng đưa tay miết miết thành cốc, hơi dùng sức khiến đầu ngón tay trắng bệt, thanh giống như nước lọc trong cốc, chút xao động mà vô cùng tĩnh lặng: “Dạ.”

      Bên ngoài cửa sổ, đàn chim vừa lướt ngang bầu trời, những cánh chim trắng tung mình nền trời xanh rồi nhanh chóng mất dấu.

      Cho dù thế nào, vẫn phải sống cuộc sống của mình.

      [1]: Thư viện ảnh 163 trực thuộc công ty NetEase (còn được gọi là Thư viện ảnh NetEase). Đây là thư viện ảnh được cư dân mạng Trung quốc đại lục thích nhất.
      Phong nguyet thích bài này.

    5. Matcha2604

      Matcha2604 Well-Known Member

      Bài viết:
      582
      Được thích:
      1,771
      Chương 14

      Toàn bộ khoảng thời gian sau đó đều được Triển Nhược Lăng ưu tiên cho việc chuẩn bị sang Tây Ban Nha du học.

      Những ngày đợi visa, trong lúc thu dọn đồ đạc, tình cờ tìm thấy danh sách liên lạc của các bạn học lớp 10/6 ngày trước.

      Danh sách liên lạc này do Ngôn Dật Khải làm trước khi phân ban. Trong đó có số điện thoại nhà và số di động, địa chỉ mail cùng với số liên lạc QQ của vài bạn học. Khi ấy, Triển Nhược Lăng có mail cũng như QQ, vì vậy chỉ ghi lại số điện thoại nhà.

      cầm danh sách liên lạc nhìn lúc rất lâu, trong đầu quay cuồng ý nghĩ.

      Nếu như cả đời này và cậu ấy còn cơ hội gặp mặt, vậy , vài cậu với cậu ấy vậy.

      biết dũng khí từ đâu đến, đăng ký địa chỉ mail mới. Sau khi đăng nhập, nhập địa chỉ mail của Chung Khi vào mục nơi đến, nghĩ ngợi mãi rất lâu mới viết được câu: Cậu du học ở thành phố nào của Australia vậy?

      hề lưu lại tên người gửi, cứ như vậy gửi .

      Đợi hơn tháng, cũng nhận được bất cứ tin tức gì.

      cũng chẳng bàn thân cảm thấy yên tâm hay tuyệt vọng: Địa chỉ mail này, có lẽ bị cậu ấy vứt bỏ từ lâu rồi.

      Có điều cho dù thế nào, mail của xem như gửi được cho cậu ấy rồi.

      Trong thời gian đợi visa, cứ cách vài ngày lại gửi mail cho Chung Khi.

      Vì biết cậu ấy thể nào xem được những mail này, cho nên cứ cặm cụi viết, sau đó lại gửi .

      Hành động thế này, giống như trở thành loại thói quen.

      Nội dung mail rất đơn giản, những chuyện vụn vặt lẻ tẻ, thỉnh thoảng đính kèm bài hát, chẳng có gì quan trọng.

      Nhưng như vậy cũng đủ thỏa mãn rồi.

      Đây là việc dũng cảm nhất từng làm. Từ trước đến nay, đều là kiểu người thiếu quyết đoán, chỉ biết theo số đông, trước giờ chưa từng nghĩ đến việc chủ động làm điều gì đó để thay đổi.

      Sau khi cậu ấy rời xa, cuối cùng dũng cảm lần.

      Hết bức mail này đến bức mail khác lần lượt gửi , dù biết cậu ấy xem được, nhưng vẫn thấp thỏm yên.

      Tháng bảy sau khi tốt nghiệp đại học, Triển Nhược Lăng đến phỏng vấn ở Đại sứ quán Tây Ban Nha, sau đó thuận lợi xin được visa.

      Sau khi có visa, gửi tin nhắn cho Trình Tư Dao, báo với ấy mình sắp ra nước ngoài.

      Trình Tư Dao xin học bổng sang Singapore du học, cũng trong thời gian đợi visa, nhận được tin nhắn của vô cùng cảm khái: Đợi đến khi cậu trở về, biết chúng ta thay đổi thành ra thế nào rồi.

      ấy quảng giao nhiều bạn bè, Triển Nhược Lăng lại thể xem như bạn bè thân thiết chuyện gì thể tâm của ấy, có điều suốt bốn năm đại học vẫn luôn duy trì liên lạc, cho nên tình cảm cũng tồi.

      Triển Nhược Lăng trả lời lại: Đúng thế, cũng biết đến lúc ấy liệu có thể gặp mặt nhau .

      Trình Tư Dao, người từng là bạn cùng bàn của - ấy giống như lời nhắc nhở, từng qua những tháng năm như thế. từng cùng cậu ấy sinh hoạt dưới mái trường, cùng cậu ấy học chung lớp.

      Trình Tư Dao lại gửi đến tin nhắn: Lần trước chuyện với Ngôn Dật Khải QQ, cậu ấy có nhắc đến cậu đấy.

      Lúc ấy Triển Nhược Lăng nhìn vào điện thoại, khóe môi cười: Vậy à?

      Việc xuất ngoại, Triển Nhược Lăng chỉ với Lâm Vi Lan - bạn thân từ lúc Sơ trung đến giờ của và Trình Tư Dao, đương nhiên với Ngôn Dật Khải.

      Ngôn Dật Khải, trong lòng , người này được gắn người khác – Chung Khi, mặc dù bên cạnh cậu ấy có rất nhiều bạn bè, nhưng thân nhất với cậu ấy chính là Ngôn Dật Khải. Lần họp lớp trước vào kỳ nghỉ đông Ngôn Dật Khải cũng , khi Chung Khi Australia, cậu ấy có tiễn.

      Trước khi ra nước ngoài ngày, viết cho Chung Khi bức mail cuối cùng:

      Chung Khi.

      Mình sắp rồi, du học ở Tây Ban Nha. Giống như cậu.

      Vẫn luôn lo lắng, muốn biết những năm tháng đại học của cậu thế nào, sợ cậu vì kỳ thi Cao khảo như ý làm ảnh hưởng đến tâm trạng, muốn cậu vui, hy vọng cậu có thể như lúc Cao trung luôn nở nụ cười rạng rỡ.

      Kỳ nghỉ đông năm ngoái lúc họp lớp, nghe mọi người cậu Australia làm sinh viên trao đổi. Như vậy rất tốt. Xem ra cậu thích ứng rất tốt với cuộc sống đại học. Mọi người có thể cậu bao giờ quay về nữa. Lúc ấy mình rất đau lòng. Lúc nào cũng muốn được gặp mặt cậu lần, cho nên mới tham gia họp lớp, nhưng lại nghe được tin tức cậu bao giờ về nữa.

      Có thể cậu biết đâu? Mình thích cậu, lúc nào cũng thích cậu, từ lúc học lớp 11 bắt đầu rồi.

      Mình nghĩ, cảm giác thế này thực rất khó chịu. Khi hiểu ra muộn, hoặc là , đến lúc có thể thể ra ngoài, mọi thứ kết thúc rồi.

      Có lẽ vì cậu đọc được bức mail này, nên mình mới có thể viết mà cần băn khoăn gì như thế này. Có lẽ vì chúng ta chia cách, nên mình mới có thể những lời này cách nhàng như vậy. Mình vẫn nghĩ, nếu như giờ cậu đứng trước mặt mình, mình tuyệt đối có cách nào ra được. Thực ra mình là người luôn né tránh vấn đề, cho dù rất thích nhưng vẫn tài nào thốt được nên lời.

      Có lẽ chúng ta rốt cuộc có duyên với nhau, mặc dù mình muốn thừa nhận này. Mình từng nghĩ, cứ thế này làm bạn với cậu cũng sao, làm bạn cả đời, tốt biết bao nhiêu? Có điều, như vậy vẫn được. Ngay cả phương thức liên lạc với cậu mình cũng có.

      Cậu ra nước ngoài rồi. Cuộc sống của cậu có lẽ có rất nhiều màu sắc.

      Cũng biết cậu có trở về . Nhưng mà cho dù cậu quay về, cũng chưa chắc nhớ được mình.

      Nếu như có thể, mình dùng cả đời này để nhớ về cậu.

      Mình phải rồi.

      Chúc cậu mãi mãi được vui vẻ!

      Tạm biệt!

      Gõ xong chữ cuối cùng, nhấn nút gửi. Sau khi tắt máy, nước mắt bất ngờ rơi xuống.

      Kỳ thực trong mắt người quen, lẽ ra cậu ấy phải rất vui vẻ. Cậu ấy lúc nào cũng mang theo bộ dạng cười cợt, thích đùa giỡn, nhưng biết cậu ấy cũng có những lúc vui, như trong bức ảnh cậu ấy đứng bên hồ nước, dù cười nhưng ràng lơ đãng. Chỉ là, từ trước đến nay có cơ hội để hỏi cậu ấy.

      Có lẽ đây là kết quả cuối cùng giữa và cậu ấy rồi.

      Quãng thời gian thanh xuân nhanh như chớp mắt, câu chuyện thầm dai dẳng, cuối cùng vẫn phải đến ngày lụi tàn.

      Từ nay về sau, còn dây dưa gì nữa.

      Ngày , là ngày trời mù.

      Triển Nhược Lăng chuyến máy bay lúc mười giờ sáng, khi đến sân bay vẫn còn cách lúc lên máy bay nửa giờ đồng hồ.

      ngồi trong sảnh chờ của sân bay quốc tế rộng lớn thành phố N, tầm mắt trôi ra bên ngoài cánh cửa kính cực đại, nhìn về phía đường băng mênh mông.

      chiếc máy bay màu xanh xuất phát lao nhanh đường băng, tăng tốc, đầu máy bay nâng cao, sau đó cất cánh rời khỏi mặt đất bay vào trung. Màu xanh da trời của chiếc máy bay càng lúc càng xa, dần dần chỉ còn là chấm màu đen nền trời xanh thăm thẳm, sau đó cuối cùng bị tầng mây dày che khuất.Hai năm trước, cậu ấy từng đáp máy bay đến quốc gia ở phía nam bán cầu.

      ngồi ở ngay đây, nhìn từng chiếc máy bay cất cánh rời khỏi sân bay.

      Chợt có tiếng loa thông báo phát ra từ sảnh chờ rộng lớn của sân bay: “Hành khách Sydney xin chú ý, chuyến bay số XX của quý vị sắp sửa cất cánh, những hành khách chưa lên máy bay vui lòng nhanh chóng lên máy bay ở cửa XX, cảm ơn.”

      Sydney là thủ đô của Australia.

      Nhưng Australia to lớn như thế, ngay cả cậu ấy đến thành phố nào cũng biết.

      kiềm được cầm lấy điện thoại, tìm đến số của Chung Khi, sau đó nhấn vào phím gọi.

      Giọng quen thuộc đầy máy móc của nhân viên tổng đài lại vang lên bên tai: “Xin chào, số điện thoại quý khách vừa gọi tồn tại, xin vui lòng kiểm tra và gọi lại sau. Sorry, the number you dialed does not exist. Please check it and dial later.”

      giọt nước mắt từ hốc mắt trào ra ngoài, lăn xuống gò má.

      Triển Nhược Lăng, đời này của mày, xong rồi.

      nghe hết lần này đến lần khác giọng phát ra trong điện thoại, để mặc nước mắt tự do rơi ướt gương mặt, đến lần lặp lại thứ tư, cuối cùng điện thoại tự động kết thúc cuộc gọi.

      Sau khi lên máy bay, đợi hơn mười mấy phút, chuyến bay đến Valencia Tây Ban Nha cuối cùng cất cánh.

      Triển Nhược Lăng ngồi ở góc trong cùng bên phải của máy bay, qua ô kính nhìn ra ngoài, có thể nhìn thấy phần thân phải máy bay hơi rung .

      Máy bay trượt đường băng, tăng tốc, thanh ầm vang càng lúc càng to như muốn phá thủng màng nhĩ, trái tim giống như muốn từ cổ họng nhảy thẳng ra ngoài. Ngay vào khoảnh khắc chớp mắt này, khung cảnh bên ngoài ô kính đột ngột thay đổi, máy bay vào vùng trời xanh, trôi giữa tầng mây trắng.

      Cách ô cửa nhìn ra ngoài, bầu trời ngăn ngắt màu xanh như màu nước biển, lấp loáng trong suốt.

      Sau khi máy bay lên đủ độ cao, Triển Nhược Lăng lấy MP3 bắt đầu nghe nhạc.

      Giọng ca đầy từ tính và biến hóa của nam ca sĩ Hồng Kông Trần Dịch Tấn phát ra từ tai nghe, từng câu từng câu truyền vào tai :

      Thích được ngắm nhìn em biết khiêm tốn như thế.

      về lý tưởng trong lòng mà hề cảm thấy tầm thường.

      Tựa như được nhìn thấy ánh nắng mai mới có thể reo vui rộn rã.

      Được ôm lấy em khiến mỗi lần trở về của đều bất ngờ biết bao.

      Có lẽ cuộc đời này quá ngắn để được bên em.

      Tình cảm cũng như hành lý, vẫn còn nhiều thứ đợi sắp xếp.

      Thời tiết như dự báo, nhưng phải dù sao cũng phải bay.

      Tạm biệt thể tiếp tục chờ đợi em, cho dù sau này có còn cơ hội hay .

      Dành cho chu đáo quan tâm, nhưng đôi tay em cũng như ngày mai sắp phải rời xa.

      Mong em có thể giữ lại những ký ức từng vui vẻ bên .

      Khi chuyện đời đẹp đẽ như mong đợi, có thể tìm lại được em trong bài ca của năm tháng.

      Tạm biệt nhé, đưa lưng về phía em, quay đầu biết mấy thương tâm.

      Có lẽ cần phải thêm lý lẽ nào nữa.

      Khi nào buông lơi chính mình, khi đó mới có thể phóng túng được.

      Ôm lấy em từng cùng nhau bay cao.

      Ngày này chỉ muốn mang em theo cùng.

      Tựa như lật lại từng bức thư gửi, nhưng liệu có cảm thấy vui chơi mỏi mệt rồi? [1
      ]

      Máy bay xuyên qua tầng mây, ánh nắng từ bên ngoài ô cửa kính chiếu vào, mang theo trong mình hơi thở ấm áp.

      kéo tấm chống ngắng của máy bay xuống, qua ô kính chỉ để lại nửa nhìn ra ngoài.

      Những đám mây lớn màu xám bạc tập trung thành từng cụm. Vầng mặt trời màu đỏ cam nổi bật khuất sau tầng mây, nồng đậm đến mức đủ sức nấu sôi được nước xé toạc những cụm mây dày, chiếu xuống những tia nắng rực rỡ đến nhức mắt.

      Có lẽ vì mặt trời quá chói chang, ánh mắt của bắt đầu hoa lên, nước mắt cũng từ từ dâng đầy khoang mắt, thấm ướt hàng mi.

      chớp mắt, yên lặng nhìn ánh sáng bên ngoài, nỡ di dời ánh mắt, cứ thế cố chấp nhìn.

      Bài hát “Năm tháng như bài ca” trong MP3 phát đến đoạn cuối cùng: “Mong em có thể giữ lại những ký ức từng vui vẻ bên . Khi chuyện đời đẹp đẽ như mong đợi, có thể tìm lại được em trong bài ca của năm tháng.”

      Thế nhưng, phải tìm ở năm tháng nào mới có thể tìm được bóng dáng của cậu ấy đây?

      Những ngày tháng du học ở Tây Ban Nha vội vàng níu chân nhau trôi như nước chảy. Mỗi ngày, ngoại trừ học, Triển Nhược Lăng còn tranh thủ làm thêm để kiếm thêm sinh hoạt phí, thời gian rảnh rỗi cùng vài người bạn Trung Quốc cũng là du học sinh ở đây đến các thành phố xung quanh du lịch.

      Mùa đông năm đó, Triển Nhược Lăng mình đến Barcelona du lịch.

      Barcelona là thành phố lớn thứ hai ở Tây Ban Nha, so với Valencia nơi này náo nhiệt hơn rất nhiều, phố dòng người tấp nập ngừng qua lại. Barcelona có kiểu thời tiết điển hình khí hậu vùng Địa Trung Hải, quanh năm ôn hòa, tại cho dù là tháng , nhưng vẫn có chút lạnh giá nào, phố nhộn nhịp khách du lịch đến từ khắp các quốc gia khác nhau.

      Triển Nhược Lăng dạo bước con phố huyên náo, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy biển quảng cáo lớn ở tòa cao ốc đối diện phát tin tức về giải quần vợt Australia mở rộng.

      Quốc gia nằm ở nam bán cầu đó, vào mùa hạ, ánh nắng chan hòa khắp nẻo, cảnh tượng tràn trề sức sống.

      Cậu ấy du học ở Australia.

      Có lẽ sau này ở lại Australia sinh sống, mãi mãi.

      Nhưng, quốc gia này, cách xa xôi đến thế.

      Khách bộ hành và khách du lịch qua qua lại lại ngừng, đứng phố, trong lòng chợt cảm thấy đơn đến lạ kỳ.

      Chung Khi cậu có biết ? Mình từng đứng con phố ở thành phố Barcelona phồn hoa, nhớ về từng chút những năm tháng Cao trung, để bản thân mặc sức sống lại trong những ký ức ấy.

      Chỉ là, qua những năm tháng như thế, sau này dễ dàng bị tổn thương nữa.
      Phong nguyet thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :