1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Kinh Niên Lưu Ảnh - Như Thị Phi Nghênh (42c+4NT)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Matcha2604

      Matcha2604 Well-Known Member

      Bài viết:
      582
      Được thích:
      1,771
      Chương 5

      Ra khỏi cổng bệnh viện, Triển Nhược Lăng lục lấy điện thoại trong túi, tìm trong danh bạ số điện thoại nhưng lại chần chừ mãi bấm gọi.

      Dòng xe cộ đủ màu đủ kiểu ngừng lướt qua, nắm chặt điện thoại trong tay, tần ngần đứng yên tại chỗ.

      Mặt trời khuất sau đám mây lớn, bầu trời u ám, quang cảnh nhộn nhịp rực rỡ của con đường dường như cũng biến thành màu xám xịt.

      Triển Nhược Lăng do dự mất lúc lâu, cuối cùng vẫn bấm vào phím gọi màu xanh.

      Chuông reo mãi mới có người bắt máy, giọng nam trầm ổn vang lên: “A lô?”

      Triển Nhược Lăng hít sâu hơi, từ từ lên tiếng: “ hai, là em, A Lăng.”

      “Ừ, biết rồi. A Lăng, có việc gì à?” thanh của Triển Cảnh Việt từ đầu bên kia truyền vào tai .

      Cần phải bình tĩnh với hai.

      Bình tĩnh. Đừng làm hai lo lắng.

      Thế nhưng khi nghe được giọng vô cùng quen thuộc và đầy quan tâm của mình, toàn bộ lực khống chế của như hơi nước bốc hơi nhanh dưới nắng hè, trong lòng chỉ còn lại ấm ức và thương tâm.

      hai, em vừa đến bệnh viện lấy báo cáo kết quả kiểm tra, bác sĩ…” cảm giác khổ sở chua xót trong cổ họng dâng khắp cả người , Triển Nhược Lăng nghẹn ngào hết câu, “bác sĩ em bị ung thư máu rồi.”

      Triển Cảnh Việt hoàn toàn bị bất ngờ, giọng bất giác cao thêm mấy bậc: “Em gì? Ung thư máu? Sao có thể như thế được?!”

      “Em cũng biết. Nhưng mà báo cáo kết quả như vậy… Sao mà em bị ung thư máu được?” Triển Nhược Lăng cũng tâm tình của mình lúc này, chỉ muốn bật khóc trận lớn.

      Trong đầu chỉ còn lại câu ngừng lặp lặp lại: Sao có thể bị ung thư máu được?

      Làm sao có thể bị ung thư máu?

      Triển Cảnh Việt mơ hồ nghe thấy tiếng khóc của em phát ra từ đầu bên kia, mặc dù trong lòng như có lửa đốt, nhưng vẫn bắt buộc bản thân nhất định phải bình tĩnh: “Trước tiên ngừng khóc . nghe xem mọi việc là như thế nào.”

      Triển Nhược Lăng quay về ký túc xá thu dọn vài món đồ đơn giản, sau đó đến trạm xe bus.

      Lúc qua đường, thình lình có chiếc taxi màu đỏ từ phía sau vọt tới, chỉ thiếu chút nữa thành vong hồn ngay dưới bánh xe.

      ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn theo chiếc xe phóng mất dạng, nước mắt nhịn được trào ra.

      đưa tay gạt mạnh nước mắt, ngừng với bản thân được khóc nữa.

      Nhưng nước mắt nào nghe theo khống chế của , càng gần đến trạm xe, nước mắt lại càng rơi ngừng, đành bất lực vừa lủi thủi bước vừa ra sức lau.

      Vừa bước xuống cầu vượt, đột nhiên nghe thấy có người gọi tên mình: “Triển Nhược Lăng.”

      Triển Nhược Lăng mãi suy nghĩ, nhất thời phân biệt nổi đâu là đông tây nam bắc, vì vậy cứ đứng sững tại chỗ.

      “Triển Nhược Lăng!” thanh gọi tên vang lên lần nữa, lần này giọng có vài phần cấp bách.

      mơ màng nhìn khắp nơi, trong màn nước mắt nhòe nhoẹt, dáng người cao thẳng bước từng bước về phía .

      Chung Khi mặc chiếc áo thun màu đen cùng màu với quần đồng phục. Ánh mặt trời cuối ngày xuyên qua những tòa nhà cao tầng chiếu xuống, đậu lại vai cậu ấy, nhu hòa với màu đen chiếc áo cậu ấy mặc.

      Mang theo ánh nắng vàng sau lưng, cậu ấy trông như hiệp sĩ thời Trung cổ bước đến. Khi đến gần cậu ấy dừng lại, ngạc nhiên lên tiếng hỏi: “Triển Nhược Lăng, sao cậu lại ở đây?”

      “Tôi muốn về nhà.” Triển Nhược Lăng biết, lúc này hai mắt đỏ hoe vì khóc rồi, bối rối quay đầu , nhìn ra dòng xe cộ qua lại đường.

      “Về nhà?” Chung Khi di chuyển bước chân, lại đứng trước mặt như lúc nãy, sau đó hơi khom người, chau mày nhìn vào vệt nước mắt vẫn còn lưu lại mặt : “Sao lại khóc thế?”

      “Có cát.” Triển Nhược Lăng có chút thoải mái.

      Chung Khi mở cặp sách, lấy ra bịch khăn giấy đưa cho , đôi mắt đen láy chăm chú nhìn , vẻ mặt rất cương quyết.

      Triển Nhược Lăng do dự vài giây, sau đó đưa tay ra nhận lấy.

      Biểu cảm gương mặt cậu ấy giãn ra chút: “Có gì đâu mà khóc.”

      là giờ cao điểm tan tầm, phố xá xe cộ qua lại như mắc cửi. thanh của động cơ, thanh của bánh xe cán qua lớp nhựa đường, đủ loại thanh trộn lẫn với nhau bao trùm lên cả thành phố.

      Giọng của cậu ấy lớn, nhưng vì đứng cách nhau rất gần nên Triển Nhược Lăng đều nghe thấy vô cùng ràng.

      Có đến vài phút đồng hồ, chẳng biết làm gì khác ngoài đem ánh mắt dừng người cậu bàn cùng lớp hai năm nay của mình, biết phải làm thế nào.

      Bắt gặp ngơ ngẩn nhìn mình, Chung Khi lấy làm lạ hỏi: “Làm gì đấy?”

      Chỉ là quen với vẻ chính chắn bất thình lình này của cậu.

      ra, người đứng trước mặt phải lúc nào cũng mang nét tinh nghịch của đứa bé trai.

      Chung Khi muốn cùng đợi xe, Triển Nhược Lăng biết trước giờ cậu ấy luôn là người rất vô tư, chủ động cùng người khác đứng đợi xe tuyệt đối phải việc thường ngày cậu ấy hay làm, vì vậy liền : “Mình tôi đợi là được rồi.”

      Cậu ấy chỉ nhíu mày gì, nhưng lại hề bước : “Triển Nhược Lăng, bộ dạng cậu bây giờ thế này, bị người ta bán cũng biết. Dù sao tôi cũng phải đợi xe, như nhau cả thôi.”

      Mặc dù biết cậu ấy quan tâm mình, nhưng Triển Nhược Lăng vẫn mạnh miệng cãi lại: “Cậu mới bị người ta bán ấy! Hơn nữa, lúc cậu bị người ta bán, chắc chắn tôi vẫn còn tốt chán.”

      Đôi mày Chung Khi càng nhíu lại, gì cũng phản bác lại, trong đôi mắt tinh dần xuất ý cười.

      Chuyến xe mà muốn đợi, lâu cũng chưa thấy đến.

      Triển Nhược Lăng biết Chung Khi vốn phải người nhẫn nại, tuy nhiên nét mặt cậu ấy lúc này lại khác hẳn so với mọi khi. Cậu ấy hề tỏ ra thiếu nhẫn nại chút nào, cũng giống mọi ngày hay chòng ghẹo bắt nạt , thậm chí còn tùy hứng kể vài câu chuyện cười cho nghe.

      Triển Nhược Lăng nghe đến câu chuyện cười thứ hai liền nhịn được bật cười khúc khích, tâm tình cũng theo đó mà nhõm đôi chút, thỉnh thoảng còn đáp lại cậu ấy vài câu. nghĩ cho đến thời khắc cuối cùng của cuộc đời mình, vẫn ghi nhớ hình ảnh này, người bình thường hề có chút nhẫn nại nào, từng kiên nhẫn đến thế cùng đứng đợi xe, từng kiên nhẫn đến thế.

      Vậy là lại kiềm được mà thất thần vài giây.

      tại, có thể cùng cậu ấy chuyện, cùng nghe những câu chuyện cười cậu ấy kể, chỉ là, còn được bao nhiêu ngày như vậy nữa?

      Rất lâu sau, chuyến xe bus mà đợi cuối cùng cũng vào trạm.

      “Được rồi, xe cậu đợi cuối cùng cũng đến rồi.” Chung Khi kéo đến chỗ xe bus, “cẩn thận chút, nhớ chú ý giữ gìn đồ đạc đấy.”

      “Chung Khi.” Triển Nhược Lăng kiềm được dừng bước chân, gọi tên cậu ấy.

      Cậu ấy xoay đầu lại, “chuyện gì?” vẻ mặt cậu ấy mang theo vài phần trang nghiêm, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn thấy đáy.

      có gì.” Triển Nhược Lăng nhàng lắc đầu.

      Chỉ là muốn nhìn thấy nụ cười của cậu.

      Nụ cười trong vắt, thuần khiết như nụ cười của trẻ con, nụ cười ngây thơ đầy sáng lạn.

      Có điều, vào giờ phút này, đột nhiên cậu lại trở nên chính chắn như thế, đâu còn dáng vẻ nghịch ngợm của trẻ con chứ?

      Bỗng dưng cậu ấy nở nụ cười, “Triển Nhược Lăng, cậu…” nhưng lại hết câu, nụ cười mang theo đôi chút bất đắc dĩ.

      “Tạm biệt.” Triển Nhược Lăng bước lên xe bus, đột ngột quay đầu thêm câu: “Còn nữa, cảm ơn cậu nhé!”

      Chung Khi mỉm cười, giơ tay vẫy tay với .

      Xe vẫn chưa chuyển bánh, Triển Nhược Lăng đứng trong xe, ánh mắt dừng lại dáng người màu đen bên ngoài cửa sổ, sống mũi cay cay, nước mắt lại lần nữa rưng rưng.

      Triển Cảnh Việt về đến nhà, vừa đặt ba lô vai xuống liền bước vào phòng của em .

      Triển Nhược Lăng là học sinh nội trú, bình thường đều ở lại ký túc xá trong trường, chỉ cuối tuần mới về nhà. Sau vụ tai nạn, mẹ sắp xếp lại lượt những đồ đạc trong phòng Triển Nhược Lăng, rất nhiều thứ bị chuyển vào nhà kho.

      Cách bài trí trong phòng vô cùng đơn giản, bàn đặt chiếc ví tiền.

      Triển Cảnh Việt suy nghĩ lát, sau đó cầm lấy ví tiền mở ra. Bên trong kẹp tấm ảnh, Triển Nhược Lăng trong ảnh mới chỉ học đến Sơ trung đứng giữa hai cậu bé trai, cười vô cùng vui vẻ.

      ngồi ghế, mắt nhìn vào tấm ảnh, trầm mặc rất lâu.

      Sau đó, nghe thấy có tiếng động từ ngoài cửa truyền đến, Triển Cảnh Việt đem ví tiền đặt lại chỗ cũ rồi đứng dậy bước ra ngoài.

      Vừa ra đến phòng khách liền nhìn thấy Triển Nhược Lăng hốc hác mệt mỏi đứng ở ngưỡng cửa, gương mặt nhìn ra được chút nào vẻ đau buồn, ngược lại còn có phần bình tĩnh.

      Mặc dù Triển Cảnh Việt nghe em qua điện thoại lần, thế nhưng vẫn hỏi đầu đuôi việc thêm lần nữa.

      “Ngoại trừ chảy máu mũi còn có thêm triệu chứng nào khác nữa ? Trước đó có từng bị ngất ?”

      có. Chỉ có chảy máu mũi thôi.”

      Hai đầu chân mày Triển Cảnh Việt khóa chặt lại, “lần trước em đến bệnh viện tái khám là khi nào? Lần đó bác sĩ có ?”

      “Hồi tháng ba, bác sĩ gì hết.”

      Khi đứng chờ xe bus Triển Nhược Lăng bình tĩnh lại ít nhiều, lúc chuyện điện thoại với hai cũng hết sức khắc chế tâm tình của mình. Nhưng về đến nhà, được nhìn thấy ruột mình, trong đầu đột nhiên nhớ đến người nữa, thế là khóe mắt nóng lên, nước mắt lại trào ra.

      hai, có phải ông trời trừng phạt em ?” Triển Nhược Lăng vừa khóc vừa : “Có phải ông trời thấy em hại chết A Vọng, cho nên mới để em mắc bệnh ung thư máu ?”

      Triển Cảnh Việt đau lòng ôm lấy em , chỉ có thể ngừng an ủi em: “ phải đâu! Cái chết của A Vọng liên quan gì đến em hết. Em ấy chết do mất quá nhiều máu, liên quan chút gì đến em hết! phải vì muốn bảo vệ em ấy, chân em cũng bị gãy luôn hay sao? Lại còn khiến cho bả vai thành ra thế này nữa…”

      Triển Nhược Lăng khóc đến khi cổ họng cũng khàn , “ phải, phải! Nếu như em nhìn thấy chiếc xe đó sớm hơn, A Vọng cũng chết. Là em hại chết em ấy…”

      liên quan đến em!” Triển Cảnh Việt dứt khoát , có điều chính cũng biết nên an ủi em như thế nào, chỉ đành máy móc nhắc lại: “A Lăng, em nghe cho kỹ đây: chuyện của A Vọng liên quan đến em chút nào. hề liên quan đến em chút nào!”

      Triển Nhược Lăng vẫn khóc nức nở, phải qua rất lâu sau, mới buồn bã lên tiếng: “ hai, em nhớ A Vọng lắm.”

      nhớ lại kỳ nghỉ lễ Quốc khánh 2 năm trước. Lúc ấy, Triển Cảnh Vọng vừa học đến lớp 5 Tiểu học, quấn lấy nài nỉ mua đồ văn phòng phẩm mới. Thế là, dẫn theo em ấy cùng đến nhà sách lớn nhất ở gần nhà.

      Thế nhưng, đứa trẻ có nụ cười hồn nhiên là thế, bỗng dưng đột ngột tắt lịm chỉ sau vụ tai nạn giao thông.

      Từ đó, còn nhìn thấy em ấy được nữa.

      “Ừ, cũng nhớ em ấy.” Triển Cảnh Việt xoa đầu em , cổ họng nghèn nghẹt chỉ ừ tiếng.

      Triển Nhược Lăng khóc đến khi mệt lả, ngủ quên lúc nào biết. Triển Cảnh Việt ra khỏi phòng em , bố và mẹ đều ngồi ghế sô pha trong phòng khách, hai mắt mẹ Triển vẫn còn đỏ, ràng bà cũng vừa khóc xong.

      Bố Triển cau mặt, ngừng đốt thuốc hút, thấy con trai vừa bước ra liền hỏi: “A Lăng sao rồi?”

      “Ngủ rồi ạ.” Triển Cảnh Việt bước đến sô pha, ngồi xuống.

      Mẹ Triển lời nào, ngừng đưa tay lau khóe mắt.

      Triển Cảnh Việt xoay đầu nhìn về phía phòng ngủ của Triển Nhược Lăng sau đó mới tiếp: “Bố, mẹ con cảm thấy nên đưa con bé đến bệnh viện kiểm tra lại lần nữa. Con nghe những lời A Lăng , cảm thấy giống với ung thư máu lắm. Con bé với con tuần trước bị chảy máu mũi, nhưng con nhớ khi còn con bé cũng hay bị chảy máu mũi. Việc bệnh rồi qua đời có thể gây ảnh hưởng chút ít đến con bé. Tốt nhất vẫn nên tranh thủ thời gian, đưa con bé đến bệnh viện lớn làm kiểm tra lại lần nữa. Dù sao, con học Đại học ở Quảng Châu, bệnh viện tốt ở đó rất nhiều, hơn nữa cũng khá đáng tin cậy. Vài ngày nữa là cuối tuần, cứ để con bé kiểm tra lại lần nữa.”

      “Nếu như kết quả kiểm tra vẫn là ung thư máu sao?” Mẹ Triển lo lắng thôi hỏi.

      “Đến lúc đó hẵng tính. May mà con bé phải con , con là trai con bé, cho dù kết quả kiểm tra cuối cùng quả thực là bệnh ung thư máu vẫn còn cách chữa trị.” Triển Cảnh Việt nhíu chặt mày, quyết đoán .

      dừng lại chút, sao đó mới tiếp tục: “Có điều, lúc con bé đến kết quả kiểm tra vô cùng bình tĩnh, hề kích động giống như chuyện của A Vọng… Con nghĩ, có lẽ hơn năm trở lại đây, con bé đều quên được cái chết của A Vọng, con thấy con bé vẫn còn canh cánh trong lòng về chuyện của A Vọng, có thể con bé vẫn cho rằng khi đó là do nó bảo vệ tốt cho A Vọng.”
      Phong nguyet thích bài này.

    2. Matcha2604

      Matcha2604 Well-Known Member

      Bài viết:
      582
      Được thích:
      1,771
      Chương 6:
      Sáng sớm hôm sau, Triển Nhược Lăng trở về lớp tiếp tục học.

      Giờ ra chơi, vừa từ nhà vệ sinh về, chuẩn bị vào chỗ ngồi bị Chung Khi gọi lại.

      Chung Khi chăm chú nhìn , trong ánh mắt thâm sâu hề có vẻ lạnh lùng thường ngày: “À… cậu sao chứ?” câu hỏi đơn giản đến mức thể đơn giản hơn nhưng gần như phải suy nghĩ lâu lắm mới hỏi ra miệng được.

      Triển Nhược Lăng đè nén tâm tình rối loạn của mình, lắc đầu với cậu ấy: “ sao.”

      Cậu ấy vẫn nhớ chuyện ngày hôm qua.

      Người này, trước nay đều là vẻ tùy tiện, cẩu thả, người hiểu cậu ấy còn cho rằng cậu ấy thèm để tâm đến bất cứ việc gì, nhưng Triển Nhược Lăng biết, bên trong vẻ bề ngoài hời hợt thích đùa giỡn kia là trái tim vô cùng chân thành.

      Giống như nụ cười tươi sáng trong trẻo của cậu ấy, có thể dễ dàng sưởi ấm nội tâm của bất cứ người nào.

      Môn Thể dục rơi vào tiết thứ hai chiều thứ sáu, Triển Nhược Lăng ở lại lớp làm bài tập.

      Kỳ thực, suốt buổi chiều đều đợi điện thoại của Triển Cảnh Việt, cả người đều trong trạng thái ngây ngây ngô ngô, xem thứ gì cũng vào, những con chữ cứ lướt qua mắt rồi trôi mất. Có điều học sinh, nhất định phải học tập cho đàng hoàng.

      nhớ đề bài phải đọc đọc lại bao nhiêu lần, nhưng vẫn nhớ được gì cả.

      Những chữ cái trong sách bài tập, trôi ngang trước mắt , sau đó biến thành tấm màn chữ vô nghĩa.

      Chịu đựng cho đến khi tan học, Triển Nhược Lăng bắt đầu thu dọn đồ đạc, khi đem quyển sách cuối cùng nhét vào cặp, điện thoại vang lên.

      màn hình lên cái tên, tựa như vừa uống được viên thuốc an thần, Triển Nhược Lăng nhanh chóng bước ra ngoài nghe máy.

      Nhanh chân bước về phía cổng trường, liền nhìn thấy thân hình cao lớn của Triển Cảnh Việt yên lặng đứng bên ngoài đợi .

      Triển Cảnh Việt nhìn thấy Triển Nhược Lăng, thầm thở phào nhõm đôi chút, bước dài về phía trước, ôm lấy vai em hỏi: “Xin nghỉ học chưa?”

      “Xin rồi ạ.”

      tra mạng rồi, việc chẩn đoán sai bệnh ung thư máu phải chưa từng xảy ra. Hơn nữa, tối qua em với , triệu chứng của em giống với ung thư máu lắm. Ngày mai chúng ta đến Quảng Châu kiểm tra lại lần nữa, đợi có kết quả rồi hãy tính. Vì vậy, bây giờ em đừng lo nghĩ gì cả, có biết ?”

      “Dạ biết rồi.”

      Triển Cảnh Việt đứng yên tại chỗ, cẩn thận quan sát em , đột nhiên lên tiếng hỏi: “Có đói ?” học Đại học Trung Sơn ở Quảng Châu, chỉ khi nào có kỳ nghỉ dài mới về lại đây. Lần này quay về, phát ra em gầy biết bao nhiêu.

      Triển Nhược Lăng lắc lắc đầu: “ ạ.”

      Triển Cảnh Việt dẫn em ra ngoài: “ đói rồi, chúng ta ăn cơm trước được ?”

      về nhà ăn ạ?” Triển Nhược Lăng lấy làm lạ hỏi trai.

      “Tìm nơi nào ngon ngon ở đây ăn trước rồi về nhà, được ?”

      Huyết thống là thứ vô cùng kỳ diệu – kỳ thực, tính cách của Triển Cảnh Việt vốn cách hai từ “dịu dàng” xa đến ngàn dặm, có điều vì tình trạng đặc biệt của em lúc này nên tâm tư của cũng tinh tế hơn bình thường rất nhiều.

      “Dạ.” Triển Nhược Lăng nhàn nhạt trả lời đồng ý, bước theo trai đến cửa hàng thức ăn nhanh gần trường học.

      Vừa vào trong quán, bước chân của Triển Nhược Lăng bất giác khựng lại.

      Triển Nhược Lăng thân thiết hỏi em : “Sao vậy?”

      Triển Nhược Lăng lắc đầu, tiếp tục theo trai vào bên trong, “ có gì.” chỉ ngờ có thể có thể nhìn thấy các bạn học cùng lớp ở đây – Chung Khi, Liêu Nhất Phàm, Ngôn Dật Khải cùng vài bạn nam khác ngồi ở chiếc bàn đặt cạnh cửa sổ.

      Ánh mắt của Liêu Nhất Phàm rất nhạy bén, là người đầu tiên trong cả bọn phát ra Triển Nhược Lăng bước vào quán ăn nhanh, ngay lập tức cậu dùng đũa gõ gõ xuống mặt bàn, ra hiệu mọi người mau nhìn về phía cửa ra vào.

      Chung Khi vốn cúi đầu nghiên cứu menu, bị Liêu Nhất Phàm ngồi đối diện đạp vào chân phát, bực bội ngẩng đầu lên: “Cái gì?”

      “Ngoài cửa! Mau nhìn!” Liêu Nhất Phàm thấp giọng tiếp, “Triển Nhược Lăng của mày cũng đến đây ăn cơm kìa!” Hơn nữa, còn cùng với người con trai tướng mạo tuấn.

      “Gì mà của tao…” Chung Khi xoay đầu nhìn về phía cửa, hai đầu chân mày lập tức nhíu chặt lại.

      Triển Cảnh Việt và Triển Nhược Lăng vào, ngồi xuống chiếc bàn nằm ở vị trí góc phòng, nhân viên phục vụ lập tức nhiệt tình đem menu đến: “Xin chào hai vị, xin hỏi hai vị muốn dùng món gì?”

      Triển Cảnh Việt dáng vẻ nghiêm túc, nhanh chóng gọi vài món sau đó ra hiệu cho nhân viên phục vụ mang menu .

      rót trà cho mình và em , “vết thương ở đầu gối và bả vai đến giờ còn phát tác ?”

      “Ít lắm ạ.”

      “Nghĩa là đến giờ vẫn còn phát tác?” Triển Cảnh Việt cau mày, vầng trán lên nét đăm chiêu.

      “Có lúc vẫn còn đau chút ít, nghiêm trọng đâu ạ.” Triển Nhược Lăng cúi đầu nghịch mấy chiếc đũa, trả lời qua loa.

      “Ngày mai bảo bác sĩ khám đầu gối của em luôn nhé? Cứ đau mãi thế này cũng tốt.”

      “Dạ.”

      Thấy phục vụ mang thức ăn lên, Triển Cảnh Việt khẽ nhích người để phục vụ dễ dàng đặt thức ăn lên bàn, nhờ vậy mới phát có mấy nam sinh ngồi xa lắm ngừng nhìn về phía mình.

      thoáng nghĩ trong đầu, sau đó vỗ tay em đặt bàn: “A Lăng, em có quen mấy người ngồi phía sau ?”

      Mặc dù Triển Nhược Lăng ngồi đối lưng với bọn Liêu Nhất Phàm, nhưng vẫn thừa biết người trai đến là ai, nhàng lên tiếng giải thích: “Bạn học cùng lớp với em.”

      “Trùng hợp thế?” Triển Cảnh Việt mỉm cười, ánh mắt như chuồn chuồn lướt ngang mặt nước quét qua mấy nam sinh bạn học của em lượt.

      Nam sinh mặc áo thun đen vừa khéo cũng nhìn về phía , trong ánh mắt lạnh nhạt mang theo vài phần sắc bén.

      Triển Cảnh Việt hơi kinh ngạc, tay cầm đũa gắp thức ăn cho em : “Nam sinh mặc áo thun màu đen nhìn có vẻ vô cùng nổi bật.”

      Trong lớp, và Chung Khi đều thích mặc quần áo màu đen. Hôm nay Chung Khi mặc chiếc thun màu đen – lúc bước vào quán ăn, vừa nhìn phát ra ngay dáng người vô cùng nổi bật ấy.

      trai vừa lướt mắt qua chú ý đến Chung Khi, người này đúng là đến đâu cũng thu hút được ánh mắt của người khác.

      Nếu người Triển Cảnh Việt khen là Ngôn Dật Khải, hoặc những nam sinh khác như Liêu Nhất Phàm chẳng hạn, Triển Nhược Lăng chỉ cần ừ tiếng là xong. Nhưng người vô cùng nổi bật mà trai đến chính là Chung Khi – dù sao trong lòng , Chung Khi và các nam sinh khác hoàn toàn giống nhau.

      Triển Nhược Lăng thầm cười khổ, nghe thấy trai khen Chung Khi như vậy, cũng rốt cuộc trong lòng mình vui mừng hay là rầu rĩ, nhịn được với trai: “Cậu ấy ở lớp hay bắt nạt em.”
      Cậu ấy lớp hay bắt nạt .

      Là người bình thường hay ức hiếp người khác, nhưng hôm qua lại vô cùng nhẫn nại cùng đợi xe, cùng đợi xe đến hơn hai mươi phút.

      “Có việc này nữa à? Bắt nạt thế nào?” Triển Cảnh Việt hơi cau mày, ánh mắt lại nhìn về phía nam sinh mặc áo đen lần nữa.

      Từ trước đến nay, Triển Nhược Lăng đều kể chuyện trường lớp với người nhà. Sau tai nạn, Triển Cảnh Việt và bố mẹ đều lo lắng em bị những chuyện qua gây ảnh hưởng tốt đến tâm lý, thi thoảng hỏi những chuyện ở trường, Triển Nhược Lăng đều chỉ nhàn nhạt trả lời “vẫn ổn”, Triển Cảnh Việt và bố mẹ thấy muốn nhiều nên dần dần cũng ít khi hỏi đến.

      Triển Nhược Lăng lần đầu nghe trai đến Chung Khi, trong lòng nhịn được muốn với việc Chung Khi thường xuyên bắt nạt mình, nhưng khi trai hỏi cụ thể, trong tiềm thức lại muốn nhiều nữa, vì vậy liền tránh nặng tìm trả lời: “Chính là hay gây phiền phức cho em thôi.”

      Triển Cảnh Việt nghe câu trả lời của em cũng có thể nhận ra tâm trạng em mình tốt hơn nhiều so với tối qua.

      vừa ăn thức ăn, vừa tìm cách truy hỏi: “ chứ? Nếu vậy em có thể phản ánh lại với giáo viên.”

      cần thiết mà, chỉ là chuyện thôi, gây hại gì.” Triển Nhược Lăng vừa nghĩ đến việc Chung Khi và Liêu Nhất Phàm ngồi phía sau mình xa, tâm tình như mặt hồ bình lặng hiểu vì sao chợt gợn sóng lăn tăn, nhìn mấy món ăn ngon miệng trước mặt cũng còn muốn ăn nữa.

      “Nếu em nghĩ như vậy cũng được.” Triển Cảnh Việt thấy em có vẻ muốn nhiều, cũng tiếp tục nhắc đến đề tài này nữa.

      Liêu Nhất Phàm lại xoay đầu nhìn về chiếc bàn trong góc phòng lần nữa, lòng hiếu kỳ thể kiềm nén nổi lên: “Người con trai đó là gì của cậu ấy nhỉ? Nhìn thấy có vẻ thân thiết với cậu ấy lắm đấy.”

      cần cậu phát biểu, những người ngồi ở đây đều có thể nhìn thấy.

      “Có khi nào là trai cậu ấy ?” Ngôn Dật Khải chậm rãi ra khả năng.

      thể nào!” Liêu Nhất Phàm quả quyết phủ nhận, “hai người bọn họ nhìn giống nhau chút nào! Hơn nữa, trước giờ tao chưa từng nghe cậu ấy có chị em gì cả. Có lần tao hỏi Trình Tư Dao, Trình Tư Dao rất khẳng định cậu ấy là con .” Cậu đặc biệt cường điệu khi đến ba chữ “rất khẳng định”.

      nam sinh lấy làm lạ hỏi: “Liêu Nhất Phàm mày vô duyên vô cớ hỏi thăm tình hình của Triển Nhược Lăng làm gì? phải mày có suy nghĩ gì nên có đấy chứ?”

      Liêu Nhất Phàm giơ hai tay lên trời: “Trời xanh làm chứng! phải tao quan tâm đến chị dâu tương lai hay sao?” Có điều, trong giọng tuyệt đối có chút quan tâm nào, ràng ràng ôm tâm lý muốn xem náo nhiệt mà thôi.

      Chung Khi trừng mắt nhìn thằng bạn, ánh mắt rét như băng suýt nữa đông cứng Liêu Nhất Phàm thành tảng thịt đông lạnh: “Mày chuyện cũng ai mày câm đâu.”

      Liêu Nhất Phàm dùng đũa gõ vào miệng cốc của Chung Khi, hoàn toàn là vẻ chọc chết mày ngừng tay: “Chung Khi, tình địch của mày xuất rồi kìa. Người này thực lực thể xem thường đâu nha!” Vẻ ngoài tuấn, lại thân thiết với Triển Nhược Lăng như vậy – thực lực phải là vô cùng lớn.

      Cậu thò đũa gắp miếng sườn lợn đặt trước mặt Chung Khi, cảm thấy vô cùng vui vẻ khi người khác gặp họa, liên tiếp tục ba hoa: “Tiêu đề mục giải trí báo ngày mai là – Triển Nhược Lăng và người con trai thần bí cùng nhau ăn tối, bạn trai tin đồn Chung Khi tức tối ngồi xem.”

      Chung Khi dùng chân chuẩn xác đạp Liêu Nhất Phàm phát, “mày im miệng cho tao!”

      đạp này rất nhanh phát huy tác dụng.

      Liêu Nhất Phàm chút chuẩn bị cũng có, bất thình lình phải chịu đạp, tay chợt run lên, miếng sườn bò kẹp đũa rớt xuống bàn, nước trong cốc cũng sóng sánh tràn ra ít.

      Bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo như núi băng Nam cực của Chung Khi, cuối cùng cũng biết điều ngoan ngoãn ngậm miệng quạ của mình lại.

      Triển Cảnh Việt ăn rất ngon miệng, nhưng thấy em ăn được bao nhiêu buông đũa, lên tiếng đề nghị: “ ngon miệng hả? Hay là gọi thêm bát cháo nhé?”

      “Cháo gì ạ?” Triển Nhược Lăng ngẩng đầu lên.

      “Cháo trứng muối thịt nạc được ?”

      Cháo trứng muối thịt nạc.

      Lúc còn sống, Triển Cảnh Vọng thích ăn nhất chính là cháo trứng muối thịt nạt. Trước kia, mỗi lần cả nhà ra ngoài ăn, lúc nào em ấy gọi bát cháo trứng muối thịt nạt. Có vài lần, vì mải ăn món khác quên mất, Triển Nhược Lăng còn gọi giúp em ấy.

      Triển Nhược Lăng muốn Triển Cảnh Việt lo lắng, dần ổn định tâm tình, lấy lại tinh thần : “Được ạ.”

      Triển Cảnh Việt đưa tay gọi phục vụ đến, “làm phiền cho thêm bát cháo trứng muối thịt nạt.”

      Khi nữ phục vụ mang cháo lên, Triển Cảnh Việt lại gặp thêm cho Triển Nhược Lăng miếng thịt gà, : “Ăn nhiều chút, như vậy mới có tinh thần được.”

      Xong bữa cơm, Triển Cảnh Việt đứng dậy, “được rồi, chúng ta thôi.”

      về phía quầy tính tiền, vừa vừa dặn dò Triển Nhược Lăng: “ tính tiền, em ra ngoài đợi trước .”

      Triển Nhược Lăng ràng cầu còn được, xoay người đẩy cánh cửa kính bước ra ngoài đứng đợi.

      vào hè, mặt trời lặn tương đối muộn, phố những thanh ồn ào náo động của ban ngày vẫn còn sót lại, hơi nóng tản mạc trong khí. cơn gió cuối ngày lùa qua, thổi những chiếc lá cây hai bên đường kêu xào xạc.

      Qua cánh cửa kính lớn của cửa hàng, có thể thấy được cách bài trí trong đó: gian sạch rộng rãi, những bộ bàn ghế được sắp xếp ngay ngắn, cách thức trang trí sáng sủa thoáng đãng cùng những khách hàng ăn uống bên trong.

      Cảm thấy đứng đợi hơi vô vị, Triển Nhược Lăng bèn cúi đầu quan sát nền đá cẩm thạch dưới chân.

      Đó là phiến đá cẩm thạch lớn màu đen dùng để lát sàn, chỉ thuần màu đen như mực tựa như hề bị phong hóa mài mòn, trầm tĩnh sâu lắng, mang trong mình hơi hướm phong cách hoài cổ.

      Vài chục giây trôi qua, vẫn chưa thấy Triển Cảnh Việt bước ra, Triển Nhược Lăng có chút khó hiểu.

      Bên trong cánh cửa kính, nhìn thấy Triển Cảnh Việt vẫn đứng trước quầy tính tiền, vì vậy cũng đẩy cửa bước theo vào.

      Triển Cảnh Việt nhìn thấy em vào, đợi mở miệng lên tiếng trước: “Sắp xong rồi đây.”

      Liêu Nhất Phàm cũng xếp hàng phía sau đợi tính tiền, giơ tay vẫy vẫy : “Này, Triển Nhược Lăng, trùng hợp thế!”

      “Ừ.” Triển Nhược Lăng gật đầu, “mọi người ăn xong rồi à?” Ánh mắt kiềm được nhìn về phía bàn mấy cậu ấy ngồi.

      Cả bọn Chung Khi, Ngôn Dật Khải dừng đũa từ sớm, chỉ ngồi lại để chuyện mà thôi.

      Các cậu ấy cũng ăn xong rồi.

      Chung Khi ngồi đưa lưng về phía cửa ra vào, chuyện với nam sinh ngồi đối diện. Bỗng nhiên, cậu ấy xoay đầu lại, ánh mắt trầm tĩnh lướt qua người .

      biết vì chiếc áo màu đen cậu ấy mặc người, hay vì ngày nắng gần hết, nét mặt cậu ấy bỗng nhiên giống với phiến đá cẩm thạch lát sàn vừa nhìn thấy ban nãy, sâu lắng vô cùng.

      Triển Nhược Lăng vội vàng thu lại tầm nhìn, nghe thấy Liêu Nhất Phàm : “Đúng thế! Bọn mình còn ăn xong sớm hơn hai người các cậu nữa kìa.”

      Trong câu trả lời của Liêu Nhất Phàm còn có dụng ý khác, ánh mắt giảo hoạt của cậu hướng về phía Triển Cảnh Việt, nở nụ cười đầy ám muội.

      Triển Nhược Lăng dùng đầu gối cũng đoán được cậu ấy nghĩ gì. Thầm nghĩ trong đầu, người này trí tưởng tượng là vô cùng phong phú, đủ để giành tượng vàng Oscar hạng mục Biên kịch xuất sắc nhất rồi đấy.

      Mặc dù Triển Cảnh Việt là ruột của , nhưng vẻ ngoài hai người lại giống nhau, người biết tuyệt đối nghĩ rằng hai người chính là em ruột. Tuy Triển Nhược Lăng phải con , nhưng trước giờ chưa từng với bất cứ ai về điều này. Hơn nữa, sau khi tai nạn xảy ra, mỗi lần điền thông tin về gia đình, trong tiềm thức đều muốn điền thông tin của Triển Cảnh Việt. Nếu như điền thông tin về Triển Cảnh Việt, vậy em trai mất Triển Cảnh Vọng thế nào? Vì vậy, từ đó về sau, trong phần thông tin cơ bản về gia đình chỉ có thông tin của bố mẹ. Tựa như, nếu ai biết trai, cũng ai biết còn đứa em trai, mà đứa em này qua đời.
      Phong nguyet thích bài này.

    3. Matcha2604

      Matcha2604 Well-Known Member

      Bài viết:
      582
      Được thích:
      1,771
      Chương 7


      Số lượng hồng cầu trong máu có điểm bất thường, cần phải làm sinh thiết tủy xương[1].”

      Sau khi đến bệnh viện gần trường đại học Trung Sơn làm kiểm tra hồng cầu trong máu xong, bác sĩ dặn dò bằng giọng điệu công thức hóa.

      Lại trải qua gần giờ đồng hồ chờ đợi trong tâm trạng bồn chồn bất an, cuối cùng cũng chờ được kết quả kiểm tra.

      Triển Nhược Lăng ngồi đối diện với bác sĩ nghe báo cáo, mẹ đứng sát bên cạnh, bàn tay bà nắm lấy tay chặt, ủ ấm đôi bàn tay lạnh ngắt của . Triển Cảnh Việt đứng phía sau, hai tay ôm lấy vai em , tựa như bằng cách này có thể truyền cho thêm sức mạnh và dũng khí.

      Triển Nhược Lăng nhìn đôi môi bác sĩ hết mở ra lại đóng vào, bác sĩ dùng rất nhiều thuật ngữ y học, nửa hiểu nửa , từ duy nhất hoàn toàn hiểu chính mấy chữ sao, chẩn đoán nhầm.

      Vị bác sĩ lớn tuổi nhiều năm kinh nghiệm đẩy gọng kính mũi, trong giọng chút bất ngờ: “Trường hợp của cháu cũng phải là người đầu tiên. Vừa tháng trước có bệnh nhân được bệnh viện vệ tinh XX kiểm tra, cũng bị chẩn đoán nhầm là ung thư máu, khi đến chỗ chúng tôi mới biết bản thân hoàn toàn mắc bệnh gì cả.”

      Vừa bác sĩ vừa thở dài, “ tại tình trạng chẩn đoán nhầm ung thư máu cũng rất hay xảy ra…”

      Mẹ là người đầu tiên cầm được rơi nước mắt, ôm chầm lấy ngừng : “Ông trời ban phước! Ông trời ban phước!” Bà là người trải qua những mất mát đau khổ, cho nên luôn hy vọng con xảy ra bất kỳ bất trắc nào.

      Gương mặt của bố cũng nhõm thấy , “ sao là tốt rồi.”

      Toàn thân Triển Cảnh Việt giống như vừa trút được gánh nặng, đôi tay ôm lấy vai em xiết chặt thêm mấy phần: “A Lăng, sao rồi, sao rồi!”

      Triển Nhược Lăng tựa đầu vào vai của mẹ, bất giác gò má cũng ươn ướt.

      ràng bình an vô , thế nhưng vẫn kiềm được nước mắt. Mấy ngày qua, phải chịu đựng khổ sở quá rồi.

      Cuối cùng ông trời chừa lại cho con đường sống rồi.

      Rời khỏi bệnh viện, ngay cả người trước nay vô cùng nho nhã như Triển Cảnh Việt cũng nhịn được phải mở miệng mắng câu, “cái bệnh viện quái quỷ gì lúc trước, thiếu chút nữa là hại chết người ta!”

      tay mẹ vẫn ôm lấy vai Triển Nhược Lăng, “chỉ cần sao là tốt lắm rồi.”

      Sau đó lại lên tiếng dặn dò: “Miệng vết thương của con được nhiễm nước, trở về phải nhớ trong vòng ba ngày được tắm rửa đâu.”

      Chiếc xe con màu xám bạc lao vút đường cao tốc, từ cửa kính ghế sau nhìn ra ngoài, chỉ nhìn thấy dải màu xanh lướt ngang trước mặt, tầm nhìn ngừng trôi xa. Cho dù bị ngăn cách bởi tấm kính thủy tinh vẫn có thể cảm nhận được sức sống mãnh liệt bền bỉ của ngày hè.

      Đột nhiên chiếc xe chạy chậm lại, Triển Cảnh Việt vội lên tiếng hỏi: “Sao lại giảm tốc vậy ạ?” Vừa vừa nhoài người nhìn ra trước.

      “Phía trước có tai nạn xe,” mẹ Triển quay đầu ra sau trả lời, trong giọng có chút nghèn nghẹt, “hai chiếc xe đâm vào nhau.”

      Tai nạn xe.

      Bầu khí bên trong xe đột ngột chìm vào trầm mặc, im lặng đến mức có thể nghe được hơi thở của từng người.

      Trái tim Triển Cảnh Việt thắt lại, nhớ đến em trai Triển Cảnh Vọng mất vì vụ tai nạn xe, sắc mặt chợt trở nên u ám.

      Thế nhưng chỉ chốc lát sau, thần sắc bình tĩnh lại như cũ, cố ý ngoảnh đầu nhìn Triển Nhược Lăng, tay chống lên đầu gối, tầm mắt hướng ra bên ngoài cửa kính, vẻ mặt chút gì thay đổi.

      dịu giọng lên tiếng: “A Lăng, nếu mệt nhắm mắt ngủ chút , dù sao cũng về đến nhà nhanh như vậy đâu.”

      “Dạ.” Triển Nhược Lăng làm theo lời trai , nhắm mắt lại.

      Nhưng thực ra, hề ngủ, ngược lại mạch suy nghĩ vô cùng ràng.

      Vần vần vũ vũ trong đầu đều là những chuyện trước đây.

      Triển Cảnh Vọng học theo Triển Cảnh Việt gọi là “A Lăng”, cũng để ý, trước nay vẫn để mặc em ấy gọi như thế. Ngược lại, mẹ thường la rầy em ấy: “ biết lớn ! A Lăng là chị con, con gọi được tiếng chị hay sao?” Mỗi lần như vậy, Triển Cảnh Vọng đều lè lưỡi, đầy lý lẽ : “Chị gọi trong lòng là được rồi mà.” Sau đó nhanh chóng chạy mất.

      Mỗi kỳ nghỉ đông và nghỉ hè, Triển Cảnh Vọng đều hân hoan phấn khởi chạy đến trước mặt , : “A Lăng, em dẫn chị chơi trò chơi!” Khẩu khí giống như em ấy mới là trai, còn chỉ là em mà thôi.

      Chỉ những lúc gây ra họa, em ấy mới chạy đến chỗ , ân cần gọi tiếng “chị ơi”: “Chị ơi, mẹ hôm nay cho em ra ngoài, chị, chị giúp em với mẹ tiếng để mẹ cho em ra ngoài nhé?”

      Cũng có khi em ấy dính lấy , nằn nì xin xỏ: “Chị, em muốn ăn McDonald. hai rảnh, chị dẫn em ăn nhé?”

      Thế nhưng bây giờ, phải tìm nơi đâu mới nghe được thanh non nớt trẻ con ấy nữa?

      Hôm xảy ra vụ tai nạn, suốt đường từ trường đến bệnh viện, Triển Cảnh Vọng luôn trong tình trạng hôn mê sâu, hơi thở vô cùng yếu ớt, phía sau đầu toàn là máu, thấm ướt cả mớ tóc tơ đen mịn, sắc mặt tái nhợt, có chút huyết sắc nào. ôm chặt cả người em ấy, lo sợ chỉ cần bản thân buông lỏng vòng tay đánh mất em ấy cả đời này. Thế nhưng, khi em ấy được đưa vào phòng cấp cứu bao lâu chút hơi thở kia cũng còn nữa.

      biết, cả đời này bao giờ được nghe lại thanh đó nữa, nghe được hai tiếng “A Lăng” trong trẻo, nghe được tiếng gọi “chị ơi” đầy nũng nịu.

      Suốt cuộc đời này.

      Cho dù nhắm mắt lại, cách lớp mí mắt vẫn có thể cảm nhận được ánh mặt trời chói lọi bên ngoài, hốc mắt lại thấy cay cay.

      Triển Nhược Lăng ở nhà nghỉ ngơi ba ngày, thứ hai đầu tuần mới trở về trường tiếp tục lên lớp.

      Đến tận khi ngồi trong lớp chăm chú nhìn bảng đen, mới có cảm giác những việc liên quan đến chẩn đoán nhầm bệnh ung thư máu, thực cách xa bản thân mình.

      Tiết văn, giáo viên cầu từng học sinh thực hành phiên dịch. Các bạn học từng người đứng lên, dịch xong phần của mình lại ngồi xuống.

      Triển Nhược Lăng vẫn luôn cúi đầu xem sách văn, lắng tai nghe phần phiên dịch của các bạn, sau đó nghe thấy thanh của Chung Khi vang lên: “…là vinh dự của mỗi người dân Trung Quốc.”

      Ánh mắt di chuyển theo từng con chữ bài dịch trong sách giáo khoa, qua vài phút sau, khóe môi dần cong lên thành nụ cười.

      Bài dịch chính xác, sai lấy chữ.

      ra cậu ấy cũng rất giỏi môn tiếng .

      Có lẽ vì tâm trạng có chút thất thần, cho nên mới cảm thấy dường như giọng của cậu ấy lúc này và giọng trong ấn tượng của có chút khác biệt, trở nên càng trầm hơn.

      Sắp đến kỳ thi cuối kỳ, khí lớp học cũng ngày nặng nề, số học sinh ở lại lớp vào tiết Thể dục cũng vì lẽ đó mà tăng lên ít.

      Vào tiết Thể dục chiều thứ tư, có đến mười học sinh ở lại lớp.

      Triển Nhược Lăng làm xong bài tập Vật lý hôm đó, đưa ánh mắt quét vòng khắp lớp học, bỗng nhiên tâm tình có chút nhạt nhẽo, vì vậy cầm lấy di động bước ra hành lang chơi trò chơi.

      Bị ảnh hưởng của Triển Cảnh Vọng, cũng biết chơi rất nhiều loại trò chơi, riêng với trò chơi trong điện thoại tự nhiên cũng dễ dàng thành thục.

      Cứ chơi như vậy hơn mười mấy phút đồng hồ, dễ dàng đạt được điểm số cao nhất, chợt có giọng từ sau lưng thình lình vang lên: “Triển Nhược Lăng, tiết Thể dục mà cậu ở đây chơi trò chơi.”

      bị giật mình, tay run lên cái, điện thoại lập tức tuột khỏi lòng bàn tay.

      Dưới ánh mặt trời nồng đậm của buổi xế chiều, chiếc di động màu đen vạch ra cung đường thẳng đứng từ lầu ba rơi xuống dưới, trực tiếp biến mất giữa những bụi cây.

      Triển Nhược Lăng hít vào ngụm khí lạnh, chuẩn bị mở miệng mắng tên thủ phạm, lại nghe thấy giọng đầy thoải mái của Chung Khi: “Triển Nhược Lăng, sao ngay cả đồ đạc cậu cũng cầm cho chắc được thế?”

      Triển Nhược Lăng giận dữ phản bác lời cậu ấy: “Nếu phải tại cậu đột nhiên xuất dọa tôi trận, làm sao mà nó rơi xuống được?”

      Chung Khi hơi nheo mắt nhìn lúc, chịu yếu thế cũng trừng mắt lại với cậu ấy.

      Hai đầu chân mày cậu ấy căng ra, lên tiếng: “Xuống dưới thôi.”
      “Làm gì?”

      “Sao cậu ngốc thế hả? Xuống dưới tìm điện thoại. Hay là cậu cần nữa?”

      Vứt lại câu , đợi trả lời Chung Khi quay người bước xuống cầu thang.

      Triển Nhược Lăng đuổi theo cậu ấy, ra vẻ uy hiếp: “Nếu di động của tôi rơi hỏng rồi, cậu phải chịu trách nhiệm đem nó sửa lại đấy.”

      Cậu ấy biếng nhác trả lời: “Tôi trực tiếp đền cho cậu cái là được rồi.”

      Triển Nhược Lăng cũng chỉ miệng mà thôi, vội vàng phẩy tay: “Cái đó cần.” Trong lòng thầm mắng, người có tiền đúng là chỉ thích đem tiền rải khắp nơi.

      Xuống đến bãi cỏ ở tầng , Chung Khi dùng điện thoại của mình bấm số điện thoại của , đợi mãi mười mấy giây cũng nghe được bất cứ tiếng động nào phát ra từ bãi cỏ, cậu ấy tắt máy, hai đầu chân mày hơi chau lại: “Điện thoại của cậu để ở chế độ rung à?”

      Triển Nhược Lăng vô cùng thất bại với cậu ấy: “ phải, là chế độ im lặng, bật chế độ rung.”

      “Bây giờ chỉ còn cách mò tìm mặt đất thôi.” Chung Khi phàn nàn tiếng, cất di động cầm trong tay, “có nhớ vừa nãy điện thoại của cậu rơi xuống chỗ nào ?”

      “Đại khái trong vòng này hay sao ấy.” Triển Nhược Lăng đưa tay vẽ vòng tròn giữa trung, đem cả nửa số bụi cây bãi cỏ đều cuốn vào vòng tròn.

      Chung Khi vứt lại cho ánh mắt “tôi phục cậu rồi”, dở khóc dở cười : “Tiểu thư à, cậu dứt khoát đem cả bãi cỏ này vẽ vào được rồi đấy.”

      Triển Nhược Lăng lúng ta lúng túng đứng tại chỗ, cảm thấy lúc này bản thân giống hệt đứa trẻ con làm sai việc, cần biết làm ra những gì đều là đúng.

      Chung Khi khom người, đưa tay gạt những cành cây trong bụi rậm, “bắt đầu tìm từ chỗ này thôi.”

      “Được.” Triển Nhược Lăng cũng cúi người xuống.

      Cậu ấy lập tức phẩy tay với , cau mày : “Cậu đứng yên ở đó cho tôi là được rồi.”

      “Tại sao?” Di động là của mà.

      “Muốn nhanh tìm thấy điện thoại cứ làm theo lời tôi .”

      Cái gì? Cậu ấy có ý gì đây?

      Triển Nhược Lăng tức phản ứng lại, cảm thấy cùng buồn bực: “Cậu có ý gì đấy? giống như lúc nào tôi cũng làm hỏng việc vậy.”

      “Cuối cùng cậu cũng có chút tự giác ngộ rồi đấy.” Cậu ấy đầu cũng thèm ngẩng lên, chỉ để lại câu như vậy.

      Triển Nhược Lăng hiểu nếu tiếp tục nữa cũng chỉ nhận về những câu châm biếm mà thôi, vì vậy ngoan ngoãn ngậm chặt miệng.

      Những sợi nắng mỏng manh đan vào nhau tựa như dòng nước chảy người cậu ấy, thậm chí còn nhìn thấy tia nắng vàng rực rỡ nhảy múa tóc cậu ấy.

      Đột nhiên cảm thấy thời khắc này, dễ dàng có được.

      Khoảng cách gần đến thế, chỉ có và cậu ấy, yên tĩnh, kéo dài.

      Những hy vọng của , chẳng qua là được gần cậu ấy thêm chút nữa, được ở bên cậu ấy thêm vài giây nữa.

      Gần thêm chút nữa.

      Thêm vài giây nữa.

      Trong lòng thầm mong cần tìm thấy điện thoại cách quá nhanh, cứ đứng như vậy bên người cậu ấy, nhìn cậu ấy giúp tìm điện thoại.

      Hy vọng mỗi giây phút đều có thể kéo dài, kéo dài đến vô hạn.

      Ánh mắt cẩn thận lướt qua chiếc áo thun đen cậu ấy mặc người, mới đột nhiên nhận ra nhiệt độ ngoài trời nóng đến kinh người.

      Cậu ấy và đều mặc áo thun màu đen.

      thích đặc biệt dành cho màu đen, trước giờ cũng chưa từng để ý vào ngày nhiệt độ cao, mặc màu đen cảm thấy nóng bức. quan tâm nóng đến thế nào, quan tâm nhiệt độ cao bao nhiêu, đều quen rồi.

      Nhưng lúc này, nhìn thấy vầng trán cậu ấy phủ lớp mồ hôi mịn, những giọt mồ hôi gần như bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống, nhịn được hỏi cậu ấy: “Chung Khi, cậu có nóng ?” Bỗng dưng vô cùng chờ mong nhanh chóng tìm thấy điện thoại, như vậy cậu ấy cần tiếp tục đứng phơi dưới ánh mặt trời gay gắt nữa.

      Ánh mắt của Chung Khi vẫn tập trung vào bụi cây: “Phí lời, hôm nay nắng to thế, đương nhiên là nóng!”

      Vậy đừng tìm nữa.

      Tựa hồ chỉ cần buột miệng ra như vậy.

      Cậu ấy đột ngột tách bụi cây đứng dậy, giơ tay lắc lắc: “Tìm thấy rồi.”

      Tìm thấy rồi!

      Triển Nhược Lăng nhìn thấy điện thoại của mình được những ngón tay thon dài của cậu ấy giữ lấy, dưới ánh mắt trời mãnh liệt buổi xế chiều thêm phần chói mắt, thân máy phản chiếu ánh sáng rạng rỡ màu bạc.

      Tâm tình bỗng nhiên dễ chịu lạ thường, khóe môi thể điều khiển được cong lên thành nụ cười: đây là điện thoại cậu ấy giúp tìm được, suốt cả quá trình luôn đứng bên cạnh cậu ấy.

      Tầm mắt khẽ dời xuống dưới, nụ cười mặt lập tức đông cứng lại.

      nhìn thấy, cánh tay màu mật ong của ấy có vài vết xước còn rướm máu đan xen vào nhau.

      Những vết xước còn phiếm hồng, trong thoáng chốc chiếm hết tầm nhìn của .

      Trong lòng áy náy thôi: “Cái này, có đau ?” Vừa vừa chỉ vào cánh tay cậu ấy.

      có cảm giác.”

      Chung Khi kiểm tra chút các chức năng của điện thoại, sau đó đưa lại cho : “Hoàn toàn hư hại gì. Lần sau cầm cho chắc, đừng đánh rơi nữa đấy.”

      Người này ràng quên mất, lý do điện thoại rơi xuống đất cũng có quan hệ gián tiếp với cậu ấy đấy.

      Triển Nhược Lăng nhận lấy điện thoại, thèm nhìn liền cất vào túi quần, ánh mắt giống như đèn pha chiếu dọc theo cánh tay cậu ấy: “ đau à?”

      “Triển Nhược Lăng, tôi phát cậu nhiều đấy.” Dường như thấy phiền phức, lại dường như được tự nhiên, chân mày cậu ấy nhíu lại.

      ràng quan tâm, vậy mà lại bị cậu ấy gắn cho cái mũ “ nhiều”. Triển Nhược Lăng bực bội, nhưng lại chẳng biết nên gì, đứng ngẩn tại chỗ nhìn cậu ấy.

      Bỗng dưng cậu ấy bật cười, nụ cười thoáng qua nhàn nhạt, giống như nắng mai xuyên qua tầng mây xuất , tươi đẹp mà ấm áp: “ đau.”

      đau.” Hình như để an tâm hơn, cậu ấy lại thêm câu.

      Như gió thổi qua rặng liễu, êm ái mà dịu dàng.

      Nhưng từng lời từng lời lại chạy thẳng vào tận tim .

      [1]: Sinh thiết tủy xương là thủ tục để thu thập và kiểm tra tủy xương - mô xốp bên trong số xương lớn. Sinh thiết tủy xương có thể cho biết tủy xương khỏe mạnh và tạo ra lượng bình thường các tế bào máu. Các bác sĩ sử dụng sinh thiết tủy xương để chẩn đoán và theo dõi máu và các bệnh tủy, bao gồm cả số bệnh ung thư.
      Phong nguyet thích bài này.

    4. Matcha2604

      Matcha2604 Well-Known Member

      Bài viết:
      582
      Được thích:
      1,771
      Chương 8

      Lớp 11, quãng thời gian vẫn chưa kịp hết mình tận hưởng, đến những ngày tháng cuối cùng.

      Triển Nhược Lăng lên lớp 12, bắt đầu giai đoạn học tập đầy căng thẳng.

      “Cao khảo” hai chữ giống như lưỡi đao treo lơ lửng đầu, bất cứ lúc nào cũng có thể giáng xuống, lúc nào nhắc nhở học sinh phải học tập, học, học nữa, học mãi.

      Với Triển Nhược Lăng mà , lớp 12 cũng có nghĩa là cuối cùng thoát được bàn tay ma quỷ của Chung Khi. Tỉnh Quảng Đông tổ chức thi Cao khảo theo mô hình “3 + X + tổng hợp”[1]. Triển Nhược Lăng lựa chọn môn Lịch sử, được phân vào học ở lớp Lịch sử, còn Chung Khi chọn Hóa học, đương nhiên học ở lớp Hóa học.

      Trình Tư Dao cũng chọn Hóa học, vì vậy cùng với Chung Khi, Liêu Nhất Phàm học chung lớp.

      Phòng học của lớp Lịch sử và của lớp Hóa học được bố trí ở hai tòa nhà khác nhau, bình thường cơ hội gặp gỡ cũng gần như có.

      Điểm chung duy nhất chính là giáo viên Số học – môn Số học của cả hai lớp đều do cùng giáo viên dạy.

      Lịch sử vốn là khoa Văn, học sinh lớp Lịch sử có tư duy học toán tốt như học sinh lớp Hóa học, giáo viên Số học khi lên lớp thỉnh thoảng mang hai lớp ra so sánh với nhau.

      Học sinh lớp Lịch sử chỉ lần nghe giáo viên Số học nhận xét như thế này khi trả bài kiểm tra: “Đề bài này lớp chúng ta ai làm được, chỉ có Chung Khi lớp 7 giải ra.”

      Khi đó, Triển Nhược Lăng ngồi trong lớp, đưa mắt nhìn đề bài cuối cùng trong đề thi, suy nghĩ trôi dạt về nơi rất xa.

      Những lời như vậy, từ hai năm trước nghe đến quen tai, nhưng giống nhau ở chỗ, khi ấy và Chung Khi cùng học chung lớp, còn bây giờ, tòa nhà, cậu ấy lại ở tòa nhà khác.

      Đột nhiên cảm thấy, lớp học mặc dù lớn, nhưng lại có sức ảnh hưởng kỳ diệu.

      Trước đây, và Chung Khi là bạn học chung lớp, ít ra vẫn có cơ hội vài câu với nhau, bây giờ bị phân đến hai khu khác nhau, cơ hội để chuyện cũng trực tiếp rơi thẳng về mức bằng .

      Khoảng cách giữa hai người chợt trở nên xa xôi.

      Thi thoảng trong trường vẫn bắt gặp Chung Khi cùng với mấy người Ngôn Dật Khải, gương mặt cậu ấy vẫn là nụ cười cởi mở trong veo, thuần khiết như đứa trẻ, ấm áp như ánh mặt trời.

      Có vài lần ánh mắt cậu ấy lướt qua, dừng lại người chừng vài giây rồi gật đầu xem như chào hỏi. Mỗi lần như vậy, Triển Nhược Lăng đều cách nào khống chế được tâm tình vui vẻ của mình, sau đó cũng gật đầu lại với cậu ấy.

      Hôm sinh nhật Trình Tư Dao, Triển Nhược Lăng cùng ấy ăn McDonald chúc mừng.

      Hai nữ sinh thoải mái tán gẫu về tình hình gần đây của mình, Trình Tư Dao than thở về bài kiểm tra Số học sáng hôm nay, ngừng oán giận : “Chung Khi giải đề nhanh lắm, mình còn chưa làm xong bài tập lớn thứ hai, cậu ấy làm đề trắc nghiệm ngồi kiểm tra lại rồi, ngồi cùng bàn với cậu ấy áp lực chết được…”

      Triển Nhược Lăng ngồi bên cạnh ấy, vừa lắng tai nghe vừa ăn khoai tây chiên.

      Bỗng dưng nhớ đến chuyện ấp ủ trong lòng từ rất lâu, Trình Tư Dao bèn lên tiếng hỏi: “Triển Nhược Lăng, vì sao mỗi lần Chung Khi bắt nạt cậu, cậu phản kháng lại?” Đây hình như cũng là vấn đề mà toàn bộ học sinh lớp 6 lúc trước đều tò mò thôi.

      Triển Nhược Lăng sửng người lát, liền mỉm cười: “Bởi vì có những lúc cảm thấy cậu ấy rất giống người.”

      Trình Tư Dao càng tò mò hơn: “Ai vậy?”

      “Cậu biết đâu.”

      Triển Nhược Lăng đặt Coca trong tay xuống bàn, ánh mắt có tiêu cự nhìn ra ngoài cửa sổ, dừng lại ở điểm mơ hồ nào đó, qua rất lâu lại bổ sung thêm câu nữa: “Hơn nữa, người đó rời xa thế giới này rồi.”

      “À, xin lỗi nhé!”

      có gì.” Triển Nhược Lăng lắc đầu, tiếp tục cúi đầu uống nước ngọt.

      Mặc dù Trình Tư Dao rất muốn hỏi người đó và cậu rốt cuộc có quan hệ thế nào, có điều nhìn thấy vẻ mặt đơn của , cuối cùng vẫn là im lặng hỏi nữa.

      Tháng 3, Triển Nhược Lăng đến Trường Sa Hồ Nam tham gia kỳ thi chiêu sinh do trường đại học ở phía bắc tổ chức, sau đó được học viện ngoại ngữ có tiếng trong cả nước nhận vào học.

      Chính vì vậy, nửa thời gian còn lại của lớp 12 liền trở nên vô cùng nhàng.

      Mỗi ngày Triển Nhược Lăng vẫn học, nhưng cần phải vùi đầu giải đề thi nữa, việc cần làm bây giờ là đến lớp ngoại ngữ học tiếng Tây Ban Nha cơ bản.

      Thời gian theo những ngày mùa hè ôn tập từ từ đến gần, cuối cùng toàn bộ học sinh lớp 12 cùng chào đón ngày 7 tháng 6 đến – ngày diễn ra kỳ thi Cao khảo.

      Sau khi có điểm thi Cao khảo, học sinh quay về trường nhận phiếu thành tích.

      Tuy Triển Nhược Lăng được trường đại học chấp nhận, nhưng vẫn tham gia kỳ thi Cao khảo. Hôm lấy phiếu thành tích, ra khỏi lớp Lịch sử, đứng dưới chân cầu thang tầng tòa nhà khoa Hóa đợi Trình Tư Dao – Trình Tư Dao hẹn với cùng nhau dạo phố.

      Trình Tư Dao từ cầu thang bước xuống, thở hổn hển chạy đến cạnh : “Xin lỗi nha, vừa nãy mình chuyện với mấy bạn trong lớp, bây giờ bọn mình nha.”

      Triển Nhược Lăng thuận miệng hỏi: “Các bạn lớp cậu thi thế nào?”

      “Có nhiều bạn làm bài tốt. Năm nay đề thi môn Hóa biến thái vô cùng, đề bài trước nay chưa từng thấy bao giờ luôn, cũng chỉ có mấy người như Chung Khi mới được điểm cao như vậy thôi.” Trình Tư Dao là học sinh lớp Hóa học, tự nhiên quan tâm đến điểm của môn Hóa nhất.

      Triển Nhược Lăng cũng nghe đến đề thi Cao khảo môn Hóa học năm nay đặc biệt kỳ quái, nhớ lại câu cuối cùng vừa nãy của Trình Tư Dao, trong lòng cảm thấy dễ chịu vô cùng: cho dù đề bài có biến đổi ra sao, cậu ấy vẫn thi rất tốt.

      Có điều, câu tiếp theo của Trình Tư Dao lại giống như sấm sét giữa trời quang.

      “Nhưng mà…” Trình Tư Dao giọng lẩm bẩm, “mình nghe hình như môn Ngữ văn Chung Khi thi hỏng rồi, chỉ được hơn chín mươi điểm.”
      Triển Nhược Lăng ngẩn ra, qua rất lâu sau mới khó khăn phát ra thanh: “Sao lại như vậy được?”

      “Hình như tập làm văn bị đánh giá lạc đề, chỉ được hơn hai mươi điểm.” Trình Tư Dao thở dài, lắc đầu đầy tiếc nuối, “Mình nghe mấy cậu ấy hôm thi Chung Khi bị cảm nặng lại còn phát sốt nữa, sốt dữ lắm luôn, làm ảnh hưởng đến phát huy phong độ thường ngày.”

      Cậu ấy phát sốt? Hơn nữa, lại còn phát sốt đúng vào hôm diễn ra kỳ thi Cao khảo?

      Lòng Triển Nhược Lăng rối bời, giống như ai đó vừa buộc chúng dính lại với nhau, ngay cả hô hấp cũng trở nên khổ sở. Khó khăn lắm Triển Nhược Lăng mới khắc chế được tâm tình quay cuồng của mình, giả vờ bình tĩnh lên tiếng hỏi: “Vậy tổng điểm cậu ấy được bao nhiêu?”

      Trình Tư Dao cho biết điểm số, sau đó cảm khái thôi : “Đây chính là chỗ khiến mình thấy phục cậu ấy đấy, ràng bị môn Ngữ văn kéo lại biết bao nhiêu điểm, thế mà cuối cùng điểm tổng vẫn cao hơn bọn mình bậc, cậu ấy đúng là làm cho người khác phải sa mạc lời mà…”

      Trước đây Triển Nhược Lăng từng nghe Trình Tư Dao qua Chung Khi đăng ký chuyên nghành Quản trị kinh doanh của Bắc Đại. Nhưng phần tập làm văn môn Ngữ văn bị lạc đề, chỉ được hơn chín mươi điểm, về cơ bản điều này cũng đồng nghĩa với việc cậu ấy vô duyên với Bắc Đại rồi.

      “Mặc dù điểm số của cậu ấy vẫn rất cao, có điều chắc vào được Bắc Đại.” Trình Tư Dao tiếp, “nhưng mà, với điểm số này thừa sức vào được Trung Đại.”

      ràng giữa ngày hè nóng ngột ngạt bức người, thế mà lại cảm giác như mình đứng giữa vùng băng tuyết lạnh lẽo.

      Cậu ấy vào được Bắc Đại.

      vào được Bắc Đại…

      Cả thế giới dường như chỉ còn lại câu này ngừng vang vọng.

      Cũng có nghĩa là, cậu ấy đến Bắc Kinh học đại học.

      Mà trường đại học của , ở Bắc Kinh.

      Thời điểm phân khoa năm lớp 11, mặc dù đắn đo giữa khoa Hóa học và khoa Lịch sử, cuối cùng vẫn chọn môn học bản thân có ưu thế hơn là Lịch sử.

      từng nghĩ rằng chỉ xa cách năm lớp 12, sau này ít nhất có thể cùng học đại học ở chung thành phố.

      Nhưng ra, trận sốt cao bất ngờ vào ngày thi Cao khảo cũng đồng thời định ra, bốn năm đại học cậu ấy bước đến thành phố phải là nơi đến.

      Từ nay về sau, hoàn toàn là hai phương hướng khác nhau.

      qua Văn phòng, Trình Tư Dao nhắn lại với : “Mình vào trong nộp bảng điểm, cậu đứng đây đợi mình chút nhé.”

      Triển Nhược Lăng đứng bên ngoài Văn phòng, thanh huyên náo ngừng truyền vào tai.

      Cánh cửa Văn phòng mở rộng, cảnh tượng bên trong ra ràng trong tầm mắt.

      Triển Nhược Lăng nhìn thoáng qua, chỉ thấy nhóm học sinh đứng xếp hàng bên trong, chuẩn bị điền vào bảng kê xác nhận kết quả Cao khảo. Văn phòng vốn rộng rãi là thế, vào lúc này chợt trở nên chật chội khác thường.

      Chung Khi và Liêu Nhất Phàm cũng có mặt trong đám đông. Chung Khi mặc chiếc áo thun màu đen, thân hình thon dài thẳng tắp đứng giữa nhóm người rất nổi bật, tựa như hạc đứng giữa bầy gà. Cậu ấy nghiêng đầu, gì đó với Liêu Nhất Phàm đứng bên cạnh, khóe miệng còn mang theo nụ cười nhàn nhạt.

      Nụ cười này, quen thuộc biết bao, nhưng cũng xa lạ biết bao.

      Trong chớp mắt, trái tim như bị thực tế phũ phàng xé rách toạc.

      Trước giờ cậu ấy luôn là niềm tự hào của các giáo viên, hầu như các lần thi thử đều chưa từng rời khỏi vị trí trong top 10 toàn trường, điểm số này với cậu ấy mà , chỉ sợ rất khó có thể tiếp nhận nổi.

      Có phải trong lòng cậu ấy rơi nước mắt ? Cho dù có là người thoải mái hơn nữa, đối mặt với kết quả thi Cao khảo bất lợi, làm sao có thể mỉm cười nhàng xem như có việc gì?

      câu , bình thường càng là người thoải mái bao nhiêu, khi đối diện với thất bại, lòng tự tôn lại càng lớn bấy nhiêu.

      Cậu ấy đứng trong Văn phòng, còn đứng ngay ngoài cửa, hai người chỉ cách nhau vỏn vẹn mười mét.

      Thế nhưng, chỉ có thể đứng tại chỗ xa xa nhìn theo, thể bước thêm bước đến an ủi cậu ấy.

      Mười mét ngắn ngủi lại giống như khoảng cách trăm núi vạn sông chắn giữa hai người.

      chỉ có thể đứng ở nơi này, xa xa dõi theo cậu ấy.

      Vừa nãy nghe Trình Tư Dao , các môn thi khác cậu ấy đều phát huy theo năng lực thường ngày, chỉ hỏng môn Ngữ văn.

      Nhưng mà, cho dù chỉ có môn được như bình thường, đối với ngôi trường danh tiếng như Bắc Đại mà , cũng là điểm chí mạng rồi.

      “Nộp xong rồi!” Trình Tư Dao nộp xong bảng điểm, như trút được gánh nặng bước ra khỏi Văn phòng, kéo cánh tay bước : “, bọn mình xem phim!”

      Triển Nhược Lăng máy móc bước theo ấy, vội vội vàng vàng quay đầu nhìn thêm lần nữa, Chung Khi và Liêu Nhất Phàm cùng nhau đứng trước bàn của giáo viên Ngữ văn.

      Khoảng cách hơi xa, cái quay đầu ấy chỉ là khoảnh khắc ngắn ngủi vội vàng, mọi thứ mơ hồ giống như ngắm hoa giữa biển sương mù.

      Thân ảnh bên trong Văn phòng, là ký ức cuối cùng của cậu ấy trong suốt ba tháng hè dài đằng đẵng của lớp 12.

      Và cũng là ký ức khắc sâu nhất.

      [1]: Mô hình “3 + X + Tổng hợp”: 3 môn cố định bắt buộc phải thi là Ngữ văn, Số học và văn. Thời điểm phân khoa, học sinh được lựa chọn trong 6 khoa Vật lý, Hóa học, Sinh vật, Chính trị, Lịch sử và Địa lý. Đây là môn X. Các môn còn lại được chọn làm bài thi đánh giá năng lực Tổng hợp.
      Phong nguyet thích bài này.

    5. Matcha2604

      Matcha2604 Well-Known Member

      Bài viết:
      582
      Được thích:
      1,771
      Chương 9

      Ăn cơm trưa xong, Triển Nhược Lăng ngồi trong phòng khách xem ti vi.

      Mẹ từ phòng ngủ ra, bước đến bên cạnh ngồi xuống: “A Lăng, ngày mốt bố con có thời gian rảnh, chúng ta cùng đến bệnh viện xem lại vết thương ở vai con được ?”

      Triển Nhược Lăng ngẩn ra lúc mới lên tiếng: “Vai con sao đâu ạ.”

      Mẹ kéo cánh tay , chậm rãi : “Mẹ muốn vết sẹo ở vai con kìa, ý của bố mẹ là muốn tìm bác sĩ để phẫu thuật cho con...”

      Nhìn thấy nét mặt đông cứng lại gì, mẹ liền tiếp: “Con là con , sớm muộn gì cũng có ngày phải gả cho người ta, để lại vết sẹo dài như thế tốt chút nào, đến bệnh viện để bác sĩ làm phẫu thuật xóa sẹo con nhé?”

      Hốc mắt Triển Nhược Lăng cay xè, lắc đầu với mẹ: “Mẹ, con muốn làm phẫu thuật, dù sao cũng chỉ là vết sẹo thôi, đau nhức gì cả, mẹ để con giữ lại vết sẹo này mẹ.”

      Mẹ vừa nghe nổi giận, giọng bất giác cũng cao hơn: “Vậy làm sao được! Hơn nữa có giữ lại cũng chẳng để làm gì? Cho dù con để ý, nhưng bạn trai sau này của con người ta để ý...”

      “Vậy con có bạn trai.” Triển Nhược Lăng giận dỗi lên tiếng.

      Mẹ bật cười, dùng tay ôm lấy vai : “Con bé ngốc, con trước sau gì cũng phải lấy chồng, sao lại có bạn trai được? A Lăng nhà chúng ta, sau này nhất định phải có bạn trai chứ.”

      Triển Nhược Lăng cương quyết : “Mẹ, con muốn làm phẫu thuật, cứ giữ nó lại .” Vừa , nước mắt vừa trào ra, khuôn mặt của mẹ chợt trở nên mờ mịt.

      Giọng đầy lo lắng của mẹ truyền đến bên tai : “A Lăng, con cứ thế sau này...”

      Triển Nhược Lăng nghẹn ngào nhìn mẹ cầu xin: “Mẹ, mẹ cho con giữ lại nó nhé? Cho con giữ lại nó được mẹ?”

      Trong lòng mẹ chua xót thôi, vội vàng lên tiếng cắt ngang thanh nỉ non của con : “Được rồi, làm phẫu thuật, làm phẫu thuật nữa. Con muốn giữ cứ giữ lại .”

      Con nghĩ gì, lẽ nào người làm mẹ như bà lại hiểu? Nghĩ đến đây, mắt bà bỗng đỏ lên, thầm trong lòng, A Vọng, chị con vẫn luôn nhớ đến con, cả nhà vẫn luôn nhớ đến con.

      Ba tháng hè của lớp 12, bị áp lực thi cử, mỗi ngày đều trôi qua vô cùng nhàn hạ.

      Triển Nhược Lăng mỗi ngày học tiếng Tây Ban Nha chính là xem ti vi, vô vị đến mức cả người đều nổi mốc.

      Các trường Cao đẳng và Đại học lần lượt công bố điểm chuẩn, kết quả trúng tuyển cũng có. Chung Khi, Liêu Nhất Phàm, Ngôn Dật Khải và Trình Tư Dao cùng đậu vào Trung đại.

      Lúc từ chỗ Trình Tư Dao nghe được tin Chung Khi trúng tuyển vào chuyên ngành Quản lý khách sạn của Trung đại, Triển Nhược Lăng nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời buổi xế chiều xanh ngăn ngắt gợn mây, đàn chim tung mình bay ngang bầu trời, sau đó mất hút khỏi tầm mắt, lưu lại bất kỳ dấu vết gì.

      Dấu vết.

      cầm lấy ví tiền đặt bàn, mở ra.

      Trong tấm hình, ba em nhà họ Triển cười rất vui vẻ, đặc biệt là Triển Cảnh Vọng, nụ cười khuôn mặt em ấy cũng bừng sáng như ánh nắng ngoài kia.

      đặt vì tiền về chỗ cũ, ngơ ngẩn đứng trước cửa sổ, trầm tư.

      Ấn tượng đầu tiên về cậu ấy là trong tiết Hóa học, lúc ấy chỉ đơn giản cảm thấy cậu ấy rất thú vị, muốn được làm quen với cậu ấy. Có thể có ấn tượng quá sâu sắc với câu “xem xong rồi” của cậu ấy, cho nên sau tai nạn xe quay trở lại trường học, rất nhiều ký ức trở nên mơ hồ , nhưng ký ức về cậu ấy vẫn hề tổn hại chút nào.

      nhớ là hôm nào, buổi chiều vừa vào đến lớp nhìn thấy cậu ấy tán gẫu với Ngôn Dật Khải, nụ cười khóe môi trong suốt, thuần khiết như đứa trẻ.

      Giây phút đó, đột nhiên nhớ đến Triển Cảnh Vọng.

      cứ đứng thất thần ngay cửa ra vào, trong đầu miên man nhớ lại những chuyện cũ. Đến khi tâm tình ổn định lại, nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của Chung Khi chiếu lên người mình, mới bước về chỗ ngồi.

      Về sau bị cậu ấy bắt nạt, dường như cũng trở thành thói quen, có đôi lúc ở bên cạnh cậu ấy, thậm chí còn quên mất chuyện của Triển Cảnh Vọng.

      Rốt cuộc bắt đầu từ bao giờ, việc dần thoát ra khỏi quỹ đạo ban đầu của nó?

      Bỗng nhiên nhớ đến buổi chiều hôm đó. Lúc ấy, cầm tờ báo của Liêu Nhất Phàm trong tay nhưng chữ cũng xem vào, trong đầu chỉ nghĩ đến việc chiều nay tan học phải đến bệnh viện lấy báo cáo, cùng với việc làm cách nào để đối diện với kết quả đáng sợ sắp tới. Thế rồi, cậu ấy đột nhiên đến gần, giật tờ báo ra khỏi tay . động tác đó, giống như đem toàn bộ những suy nghĩ hỗn loạn, rối rắm trong đầu giật hết ra ngoài.

      Bên tai dường như còn văng vẳng câu của cậu ấy: “Giờ tự học còn dám đọc báo? cất !”

      Giọng điệu hết sức hiển nhiên, tuyệt đối cho người khác được phép cự tuyệt.

      Tất cả những chuyện qua, tựa như đặt trước thấu kính phóng đại, phút chốc chợt trở nên vô cùng ràng, vô cùng sinh động.

      Thậm chí có thể nhớ được độ cong của khóe môi mỗi lần cậu ấy mỉm cười, sâu cạn, độ cong của cái nhếch môi rất khẽ.

      Nếu như trước đây, cậu ấy chỉ là hình ảnh thỉnh thoảng lướt qua trong lòng , vậy giờ khắc này, cuối cùng nó vững chãi ở lại trong tim .

      Triển Nhược Lăng nhìn mẩu tin nhắn Trình Tư Dao vừa gửi đến – Mình thấy chúng mình có thể tổ chức họp lớp ở Trung đại được rồi. Qua rất lâu, mới hồi lại: Mình cũng thấy thế.

      Cùng học tại trường đại học, tất nhiên có rất nhiều điểm tiện lợi. Liên lạc, tụ tập gì đó đều rất thuận tiện, chỉ là, chúng mình đó bao gồm cả .

      Từ đây, cuộc sống của cậu ấy đường thẳng song song với cuộc sống của , tuyến đường kéo dài đến vô tận, bao giờ có thể cắt nhau.

      Rất kỳ lạ, từ năm lớp 11 và Chung Khi có số điện thoại của đối phương, có điều giữa hai người rất ít khi nhắn tin liên lạc gì với nhau. Năm 12 sau khi chia lớp, thỉnh thoảng vẫn liên lạc với Trình Tư Dao, nhưng trước giờ chưa từng nhắn tin cho Chung Khi.

      Cho dù vào hôm biết được Chung Khi thi Cao khảo môn Ngữ văn phát huy được như bình thường, cầm điện thoại trong tay soạn soạn lại tin nhắn mấy lần, sau đó tìm đến số điện thoại của cậu ấy nhưng vẫn tài nào nhấn được vào phím gửi.

      Càng quan tâm, lại càng dám chủ động lại gần.

      Triển Cảnh Việt học năm 2 Trung đại, kết thúc kỳ thi cuối kỳ, gọi điện thoại cho Triển Nhược Lăng bảo đến Quảng Châu chơi vài ngày.

      Ngày thứ hai ở Quảng Châu, Triển Nhược Lăng đến thăm khu làng đại học ở đây. Xuống khỏi taxi, Triển Nhược Lăng lập tức vào khuôn viên trường, mà dừng lại bên cạnh cổng trường đầy khí thế hào hùng, đứng tần ngần lúc lâu.

      Ánh mặt trời rạng rỡ từ sau lưng chiếu vào tấm bia đá có khắc sáu chữ lớn nằm ngang màu đỏ: Đại học quốc lập Trung Sơn. thầm nhẩm lại sáu chữ này thêm lần nữa.

      Đại học Trung Sơn, trường đại học hạng nhất nhì khu vực phía nam. Trước đây, trong ấn tượng của đây chỉ là nơi trai Triển Cảnh Việt theo học, thế nhưng bao lâu nữa, nơi đây cũng trở thành trường học của người khác.

      Chiều hôm đó, Triển Cảnh Việt đưa Triển Nhược Lăng tham quan vòng làng đại học.

      Từ thư viện rộng rãi, đồ sộ ra ngoài, Triển Nhược Lăng thả chậm bước chân, cất giọng hỏi: “, chuyên ngành Quản lý khách sạn của trường cũng nằm ở khu này ạ?”

      Triển Cảnh Việt gật đầu: “Đúng thế, học viện Quản lý đều nằm trong khu làng đại học, có điều nếu học nghiên cứu sinh phải đến khu Châu Hải.” Triển Cảnh Việt học chuyên ngành Thị trường thuộc học viện Quản lý.

      “À.”

      như vậy, bốn năm tới cậu ấy học ở đây.

      Thời gian tham quan tiếp theo đây, phải càng chăm chú hơn nữa.

      Nếu thể học cùng thành phố với cậu ấy, vậy ít ra cho có cơ hội cẩn thận, tỉ mỉ quan sát lần nơi học tập và sinh hoạt của cậu ấy sau này.

      Chạng vạng tối, hai em ăn cơm ở căng tin của đại học Trung Sơn.

      Triển Cảnh Việt vừa ăn cơm vừa hỏi Triển Nhược Lăng: “Chắc em có ít bạn học đỗ vào Trung đại nhỉ?”

      Triển Nhược Lăng gật đầu: “Dạ! Bạn học hồi lớp 10 của em có tới mười mấy người trúng tuyển vào đây.”

      Qua lát, lại giọng tiếp: “Trong số đó có bạn vốn ghi danh vào Bắc đại, có điều điểm tổng của cậu ấy chẳng may thấp hơn 10 điểm so với điểm chuẩn của Bắc đại, vì vậy chỉ có thể học ở Trung đại thôi.”

      “Đáng tiếc vậy?” Triển Cảnh Việt lấy làm ngạc nhiên.

      Triển Nhược Lăng cúi đầu, hàng mi rũ xuống che đậy những tâm tình nổi sóng trong mắt. “Vâng ạ. Hôm thi Ngữ văn cậu ấy sốt cao.”

      “Sốt cao? Sao lại may thế chứ?”

      Giống như muốn tìm nơi để giải tỏa tâm tình, Triển Nhược Lăng tự nhiên cũng nhiều thêm vài câu: “Vâng ạ, cậu ấy học giỏi lắm, bình thường thành tích rất nổi bật, kỳ thi thử lần thứ 2 cậu ấy còn xếp hạng nhất toàn thành phố nữa, giáo viên dạy khối 12 của bọn em ai cũng tin nhất định cậu ấy thi đỗ Bắc đại. Ai ngờ được cậu ấy lại phát sốt? Có điều mặc dù môn Ngữ văn của cậu ấy chỉ được hơn chín mươi điểm, điểm tổng của cậu ấy vẫn cao hơn người bình thường bậc...” Giống như Trình Tư Dao , đây chính là điểm cậu ấy khiến người khác thể bái phục.

      Chỉ là, từ nay về sau, và cậu ấy kẻ bắc người nam xa cách. Sau này, biết còn có tư cách giống như bây giờ để về cậu ấy nữa ?

      Buổi tối của tháng sau, Triển Nhược Lăng nhận được tin nhắn của Trình Tư Dao: Sáng mai 11 giờ, bạn học cũ lớp 10 tụ tập, địa điểm ở công viên XX, cậu có đến ?

      cầm điện thoại, do dự vài phút sau đó mới nhắn tin lại: Đến.

      Chỉ là buổi họp lớp nho , tổng cộng có mười mấy người tham gia, Liêu Nhất Phàm, Ngôn Dật Khải có đến, nhưng lại thấy Chung Khi.

      Lúc đến công viên XX, Trình Tư Dao từ trong nhóm người bước lên trước kéo lấy tay , “Triển Nhược Lăng, hơn cả tháng rồi mình gặp cậu đấy.”

      Liêu Nhất Phàm cũng thêm vào: “Triển Nhược Lăng, gặp được cậu đúng là dễ dàng nha, còn khó hơn gặp tổng giám đốc nữa! Đúng là xứng với câu chân nhân bất lộ tướng đấy.”

      Triển Nhược Lăng cho rằng cậu ấy đùa với mình, vừa định trả lời lại nghe thấy Trình Tư Dao trách móc hỏi : “Tháng trước họp lớp sao cậu đến?”

      sửng sốt, vội lên tiếng: “Tháng trước? Lúc nào cơ? Mình biết mà.”

      “Chính là hôm 15, ở nhà hàng XX ấy!” Trình Tư Dao cũng có chút nghi ngờ, “hôm đó, tổng cộng phải hơn 30 người đến cơ, nhưng lại thấy cậu... Cậu nhận được tin nhắn của lớp trưởng à?”

      Triển Nhược Lăng vừa nghĩ hiểu ra ngay, tháng trước điện thoại của bị rơi hỏng, lúc đó nghĩ cũng chẳng có việc gì gấp gáp, lần lữa cả tuần mới mua điện thoại mới. Tin nhắn của lớp trưởng gửi đúng vào lúc đó, đương nhiên nhận được.

      Có câu “tự tác quái” còn phải để chỉ người như hay sao?

      Cuối cùng, Triển Nhược Lăng chỉ bình tĩnh : “ có. Lúc đó điện thoại của mình bị hỏng.”

      “Tiếc quá , hôm đó nhiều người lắm...” Trình Tư Dao đầy tiếc nuối lên tiếng.

      Ngày hôm đó, rất nhiều người đều đến, tất nhiên cậu ấy cũng đến.

      Chỉ là, bỏ lỡ cơ hội được gặp mặt cậu ấy.

      Mọi người tìm cửa hàng cùng nhau ăn uống, bạn nữ trong nhóm hỏi: “Sao thấy Chung Khi đến vậy?”

      “Nó chơi bóng với Bối Tử Toàn rồi.” Liêu Nhất Phàm theo thói quen trả lời.

      Triển Nhược Lăng dừng đũa, ánh mắt hướng ra ngoài cửa sổ, “nóng thế này sợ cảm nắng à?” Ánh nắng gay gắt buổi trưa chiếu xuống mặt đất khiến người ta chỉ nhìn thôi cũng cảm thấy hoa mắt.

      “Hai người này gần đây hay tụ tập chơi bóng lắm, ngoài trời nắng to thế này, mình thấy bọn họ chơi bóng xong bị cảm nắng cũng đen vòng.” nam sinh lên tiếng.

      Triển Nhược Lăng cúi đầu, ánh mắt vô thức dừng món ăn đặt ngay trước mặt.

      Bối Tử Toàn vẫn thường cùng các bạn nam trong lớp chơi bóng rổ, biết. Năm lớp 11, có vài lần trong tiết Thể dục, đứng hành lang nhìn xuống, đều nhìn thấy Bối Tử Toàn cùng với bọn Liêu Nhất Phàm tụ tập sân chơi bóng. Năm lớp 10, Bối Tử Toàn ngồi ở phía trước Chung Khi. Trước khi lớp 11/6 của điều chỉnh chỗ ngồi, ấy là nữ sinh duy nhất trong lớp có thể chuyện với cậu ấy. Năm lớp 12 ấy cũng chọn khoa Hóa, học ở lớp 12/11, quan hệ với bọn Liêu Nhất Phàm hề tồi chút nào, là bạn bè rất tốt của Chung Khi.

      Năm nhất đại học vẫn chưa khai giảng, kỳ nghỉ của lớp 12 lại dài như thế, vào lúc này, có người bên cạnh cậu ấy cũng tốt.

      Cho dù, trong lòng rất khó chịu.

      Nhưng, loại việc như chơi bóng rổ, suy cho cùng cũng phải là việc có thể làm được.

      Điều hòa trong quán ăn được chỉnh ở nhiệt độ rất thấp, ăn xong bữa cơm, chỉ cảm thấy lạnh, cả người đều lạnh, đầu gối cũng bị nhiệt độ làm cho đông cứng lại mất cả cảm giác.
      Phong nguyet thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :