1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Kinh Niên Lưu Ảnh - Như Thị Phi Nghênh (42c+4NT)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Matcha2604

      Matcha2604 Well-Known Member

      Bài viết:
      582
      Được thích:
      1,771
      Chương 44: Ngoại truyện : Cậu ta vẫn luôn biết
      Quý Tấn luôn cho rằng trong đám bạn bè của mình, Nhan Hành Chiêu chính là tồn tại vô cùng đặc biệt.

      Ý của hẳn là con người Nhan Hành Chiêu rất đặc biệt gì đó, chỉ là tính cách của Quý Tấn có phần nam tính, từ đến lớn đánh bạn với đều là đám con trai tính tình sảng khoái, nghịch ngợm, thế nhưng người như Nhan Hành Chiêu hoàn toàn cách mấy chữ sảng khoái nghịch ngợm kia đường chân trời.

      Quý Tấn quen biết Nhan Hành Chiêu, là vào mùa thu năm mười ba tuổi.

      Năm đó, gia đình Nhan Hành Chiêu chuyển vào tiểu khu nơi gia đình Quý Tấn ở, còn vừa khéo ngay tầng của nhà họ Quý. Có đến mấy lần mẹ Quý về nhà với Quý Tấn thế này: “Đứa nhà họ Nhan ở phía nhà chúng ta đánh đàn dương cầm hay lắm, sau này nhất định nổi tiếng cho mà xem!”

      Vừa nghe Quý Tấn liền biết ngay, chẳng qua mẹ mình chỉ chuyện với mẹ của đứa nhà họ Nhan trong truyền thuyết vài câu mà thôi, mẹ căn bản chưa từng tận tai nghe đứa nhà họ Nhan đánh đàn lần nào cả, cho nên mỗi lần như vậy đều lười biếng trả lời lại: “Mẹ, mẹ nghe người ta đánh đàn được mấy lần rồi thế?”

      nhịn được oán thầm trong lòng: Mẹ sinh ra con bao năm như thế, sao thấy mẹ khen ngợi con mình câu ? Đúng là ăn cơm nhà vác tù và hàng tổng.

      hôm vào buổi chiều Quý Tấn leo cầu thang bộ lên sân thượng chơi, khi leo đến tầng 23 nghe thấy có người đánh đàn, kiềm được dừng chân lại lắng nghe.

      Mặc dù Quý Tấn là người mù nhạc, nhưng cũng cảm thấy đây là khúc nhạc hay nhất mà từng được nghe. nghĩ, thực ra mấy lời mẹ cũng hơi có lý đấy.

      Về sau thực gặp được đứa nhà họ Nhan trong truyền thuyết trước cửa thang máy. Nam sinh trước mặt mặc áo thun trắng cùng màu với chiếc quần mặc, trông rất sạch , khiến người ta có cảm giác cậu vô cùng lịch , nhã nhặn.

      Quý Tấn đặc biệt để ý ngón tay của cậu, những ngón tay vừa dài vừa có lực, quả nhiên là bàn tay chuyên dùng để đánh đàn.

      Quý Tấn thể thừa nhận, mẹ mình cũng có lúc có mắt nhìn người phết.

      Quý Tấn cùng hai nữ sinh cũng có tính cách hào sảng khác chơi rất thân với đám nam sinh trong lớp, vào tiết Thể dục thường cùng nhau chơi bóng rổ, thỉnh thoảng cuối tuần cũng hay kéo nhau chơi.

      Khi ấy, Vòng chung kết Euro vào giai đoạn hấp dẫn, Quý Tấn cùng nữ sinh đến nhà nam sinh trong lớp xem trận đấu. Sau khi đến nhà nam sinh kia mới phát ra, ngoại trừ những gương mặt quen thuộc, đứa nhà họ Nhan ở phía nhà cũng có mặt trong đám.

      Trận đấu phát trực tiếp TV càng về sau càng trở nên ức chế bực bội, Quý Tấn xem mà phát cáu, kiềm được lớn tiếng: “Thứ bóng đá rách nát gì thế này!”

      Nam sinh ở tầng 23 ngồi ghế sô pha bên cạnh , từ đầu trận luôn rất chăm chú nhìn vào màn hình TV, nghe thấy câu của liền ngoảnh đầu sang, trong đôi mắt đen thoáng lên ý cười.

      Quý Tấn để ý đến cậu, thầm nghĩ: Ở đây lại phải nhà cậu, câu của tôi tính là phạm pháp đâu?

      càng xem càng tức giận, nhịn được dùng tay đập vào đầu gối, trầm giọng mắng tiếng: “Shit!”

      Nam sinh ở tầng 23 rót cho ly nước, sau đó với : “Con được từ này.”

      Nếu đổi lại là nam sinh khác với Quý Tấn điều này, có lẽ Quý Tấn phản bác ngay. Có điều đối mặt với nam sinh lịch tuấn tú thế này, Quý Tấn phát ra mình cách nào cãi lại được.

      Từ đó về sau, cho dù muốn mắng người đến mức nào, Quý Tấn cũng ra từ kia nữa.

      Về sau Quý Tấn nghĩ, bắt đầu từ ngày quen biết với Nhan Hành Chiêu, bắt đầu ở dưới cơ cậu rồi.

      Hơn nữa sau đó, lúc nào cũng là ở dưới cơ.

      Mẹ của Quý Tấn biết vì sao lại trở thành bạn thân của mẹ Nhan Hành Chiêu, Quý Tấn cũng bị mẹ mình kéo theo lên nhà Nhan Hành Chiêu chơi mấy lần.

      Thường Quý Tấn vừa bước chân vào nhà họ Nhan nghe thấy Nhan Hành Chiêu chơi đàn, cũng có lúc Nhan Hành Chiêu dạy Quý Tấn đàn mấy bài đơn giản, kết quả bản nhạc nhàng du dương là vậy rơi vào tay Quý Tấn liền trở thành khúc quân hành khí thế hừng hực.

      Năm Nhan Hành Chiêu mười tám tuổi phải đến Học viện nhạc Vienna học chuyên sâu về nhạc.

      Thực ra Quý Tấn biết từ lâu sớm muộn gì cũng có ngày này.

      Cậu học về nhạc, nếu muốn phát triển thêm bước nữa, vậy ra nước ngoài mới là lựa chọn tốt nhất.

      Chỉ là Quý Tấn chưa từng nghĩ mình nỡ như vậy.

      Trước ngày Nhan Hành Chiêu ra nước ngoài ngày, Quý Tấn cùng cậu đến cửa hàng Pizza Hut gần nhà ăn bữa cuối cùng.

      Quý Tấn hỏi cậu: “Sau này cậu có trở về ?”

      “Đương nhiên rồi.” Cậu trả lời.

      “Thế cũng tồi.” Quý Tấn vừa ý.

      Cậu ngước mắt, trong ánh mắt đen có thứ ánh sáng kỳ lạ lướt qua, đôi môi hơi mím lại, hỏi: “Vậy thế nào mới tính là rất tồi?”

      Quý Tấn do dự trả lời: “Vui quên đường về, trở lại.”

      Cậu rất nghiêm túc , trịnh trọng giống như tuyên thệ: “Yên tâm, mình chỉ học chuyên sâu, học xong về.”

      Quý Tấn sớm biết từng đường nước bước trong đời mình được bố mẹ sắp xếp ổn thỏa đâu đó: sau khi hoàn thành chuyên ngành học ở Trung đại ra nước ngoài, sau đó trở về làm việc tại Quý thị.

      Vì vậy : “Ài, thực ra cũng có sao đâu. Sau này chắc chắn mình ra nước ngoài, bố mẹ muốn mình đến . Đến lúc đó bọn mình có thể cùng nhau du lịch gì gì đó, dù sao và Vienna cũng cách nhau xa lắm.”

      “Phải.” Cậu cười trả lời .

      Công nghệ thông tin và mạng internet có tốc độ phát triển nhanh chóng mặt, cho nên dù Nhan Hành Chiêu ở Vienna cũng có thể duy trì liên lạc với Quý Tấn ở trong nước.

      Thỉnh thoảng Quý Tấn lên MSN vài câu với Nhan Hành Chiêu, có lúc Nhan Hành Chiêu gọi điện thoại quốc tế đường dài cho , hỏi thăm tình hình gần đây của thế nào, có lần cậu với mình có người bạn chơi thân từ lúc cũng học tại trường đại học Quảng Châu.

      Châu Âu được nghỉ hè rất sớm, Nhan Hành Chiêu đặt vé máy bay đầu tháng sáu về nước. Trước khi về nước, cậu với MSN muốn đến khu làng đại học chơi chuyến.

      Quý Tấn vô cùng vui vẻ, nhưng cũng vì sao mình lại vui vẻ đến vậy.

      Ngày thứ hai sau khi về nước, Nhan Hành Chiêu đúng hẹn khu làng đại học ở Quảng Châu. Tối hôm đó, Quý Tấn đưa cậu đến quán ăn gần khu làng đại học ăn cơm, cậu là nam sinh nhiễm chút bụi trần, Quý Tấn thực lòng nhẫn tâm để cậu chen chúc cùng mình trong nhà ăn của trường.

      Kết quả khi đến quán ăn bên ngoài trường, bất ngờ gặp được người bạn thưở của Nhan Hành Chiêu – Chung Khi.

      Bình thường Quý Tấn cũng có đến quán ăn này vài lần, gọi món xong liền bắt đầu chuyện với Nhan Hành Chiêu. Bàn bên cạnh hai người là mấy nam sinh ăn cơm, vừa ăn vừa bàn tán rôm rả về giải bóng rổ MBA.

      Món ăn lần lượt được mang lên, Nhan Hành Chiêu ăn được lúc, sau đó rất chuyên chú nhìn về phía mấy nam sinh bàn bên cạnh.

      Quý Tấn lấy làm lạ: “Cậu quen ai trong đó à?”

      “Người mặc áo màu đen là bạn học tiểu học của mình.”

      Quý Tấn quay đầu lại, nhìn thấy ngay chiếc áo thun màu đen rất đẹp.

      Trời nắng nóng thế này mà vẫn có người mặc áo thun đen ra ngoài – cần phải biết rằng khu làng đại học giống như chiếc lồng hấp cỡ lớn vậy, nơi nơi đều là khu vực nhiệt độ cao, cho dù vào ngày thu chỉ mặc thêm lớp áo cũng nóng đến chịu nổi, càng huống chi là màu vải màu đen – tương đối dễ hút nhiệt.

      Quý Tấn vô cùng bái phục khả năng chống chọi với cái nóng của nam sinh đó.

      Nhan Hành Chiêu chuẩn bị đứng dậy, “cậu cứ ngồi đó , mình qua kia vài câu với cậu ấy.”

      Chưa kịp đợi Nhan Hành Chiêu đứng dậy, nam sinh bàn bên cạnh trùng hợp quay đầu nhìn sang.

      Quý Tấn thể thừa nhận nam sinh đó rất đẹp trai. Mặc dù cậu ta ngồi, Quý Tấn cũng có thể đoán được cậu ta rất cao, làn da màu lúa mạch, hàng chân mày vừa đậm lại vừa đen, đôi mắt đen sáng ngời như thể đá vỏ chai được mài đến bóng loáng, nụ cười trong veo.

      Nam sinh đó qua bàn của hai người, Nhan Hành Chiêu giơ tay chào cậu ta: “A Khi.”

      Nam sinh cười : “Tao lấy làm lạ tại sao mày vừa về là vội vội vàng vàng đến Quảng Châu.”

      Nhan Hành Chiêu cũng cười với nam sinh: “Tao đến thăm bạn. Ngày mai rồi đến phiên mày.”

      Nhan Hành Chiêu giới thiệu Quý Tấn với nam sinh đó: “Cậu ấy là Quý Tấn. Quý Tấn, đây là người bạn lúc trước mình có nhắc với cậu, Chung Khi.”

      Nam sinh tên Chung Khi nhìn sang , gật đầu: “Chào cậu, tôi là Chung Khi, khoa Quản lý nhà hàng khách sạn, năm nhất.”

      lời giới thiệu rất ngắn gọn, đủ phóng khoáng.

      Trước nay Quý Tấn vẫn có thiện cảm với những người có phong cách dứt khoát, thoải mái, cho nên rất tự nhiên trở thành bạn bè với nam sinh đó.

      Quý Tấn thích nam sinh quá dịu dàng, cho rằng quá dịu dàng nghi ngờ gì chính là ẻo lả, có điều Nhan Hành Chiêu là ngoại lệ.

      Từ Quý Tấn rất giỏi thể dục, bóng đá, bóng rổ, bóng chuyền đều chơi được. Năm nhất đại học, thường đến khu Việt Tú thăm bạn học Sơ trung của mình bây giờ học chuyên ngành y ở đây – Liêu Nhất Phàm, cũng có lúc Liêu Nhất Phàm đặc biệt lặn lội đến khu làng đại học cùng mấy người bạn ở đây chơi bóng, có lần còn rủ Quý Tấn cùng. Lần đó Quý Tấn đến sân bóng rổ bất ngờ nhìn thấy Chung Khi cũng có mặt.

      ra cả và Liêu Nhất Phàm đều có quen với Chung Khi – đôi lúc, Quý Tấn cảm thấy trái đất này đúng là quá .

      Rất nhanh Quý Tấn phát ra Chung Khi rất giỏi bóng rổ, thỉnh thoảng cũng cùng cậu ta chơi. Suy cho cùng và Chung Khi đều học chung trong khu làng đại học, hẹn nhau chơi bóng cũng khá thuận tiện.

      Khi đó có nam sinh ở học viện khác thình lình tỏ tình với Quý Tấn, hơn nữa cho dù Quý Tấn thế nào cũng chịu bỏ cuộc. Lần đầu tiên trong đời Quý Tấn gặp phải nam sinh dũng mạnh đến như vậy, lại càng biết rốt cuộc nam sinh dũng mãnh đó nhìn trúng điểm gì ở – quan trọng hơn chính là cũng hy vọng mình bị người khác nhìn trúng, cho nên nhịn được kể khổ với Liêu Nhất Phàm. Sau đó biết Liêu Nhất Phàm nghĩ đâu ra được cách tầm thường đến mức thể tầm thường hơn, chính là để Chung Khi tạm thời đóng giả làm bạn trai .

      Lúc đầu Chung Khi mực đồng ý, Quý Tấn chỉ có cách gây áp lực lên Nhan Hành Chiêu ở phương xa nhờ cậu giúp thuyết phục Chung Khi, lại thêm năn nỉ ỉ ôi đủ kiểu, cuối cùng Chung Khi cũng đồng ý tạm thời đóng giả làm bạn trai .

      Về sau Chung Khi Australia được hơn năm, Quý Tấn mới từ miệng Liêu Nhất Phàm biết được, khi đó vừa khéo Chung Khi cũng muốn cắt đuôi nữ sinh khác theo đuổi mình, hơn nữa lại thấy ở vào tình thế khó xử, nên mới đồng ý giúp .

      lần, Chung Khi ở sân chơi bóng, Quý Tấn lấy điện thoại của cậu ta nghịch, trong lúc nhàm chán bấm vào thư viện ảnh của cậu ta, bất ngờ phát bên trong có tấm hình.

      Quý Tấn có chút ngạc nhiên: nghĩ ra, Chung Khi trông có vẻ như nam sinh vô tâm là thế cũng lưu hình của vào điện thoại.

      Tấm hình là hình chụp chung của Chung Khi và tóc đen dài đến vai. Thực ra, nghiêm túc mà đây được xem là hình chụp chung, chỉ là góc chụp của tấm hình rất khéo, nhìn qua giống như hai người chụp chung mà thôi.

      Quý Tấn cẩn thận nghiên cứu tấm hình rất lâu.

      Nữ sinh trong hình chụp vô cùng tinh khôi dịu dàng, gương mặt thanh tú.

      nhìn ra được tấm hình được chụp từ quá lâu trước đây, bởi vì Chung Khi trong hình và Chung Khi bây giờ thay đổi quá nhiều, nhưng cũng tuyệt đối phải gần đây, bởi vì tóc của người trong hình và Chung Khi quen có chút khác nhau.

      Đợi Chung Khi ra khỏi sân bóng, Quý Tấn lập tức cầm điện thoại trong tay hỏi cậu ta: “ này là ai vậy?”

      Chung Khi lấy lại điện thoại của mình từ tay , hai đầu chân mày khẽ cau lại, giọng trở nên có phần lạnh nhạt, ràng là muốn nhiều: “Nhiều chuyện.”

      Lần đầu tiên Quý Tấn nhìn thấy Chung Khi để lộ ra vẻ mặt lạnh lẽo như vậy, “ thể chứ gì?”

      nhạy bén quan sát biểu cảm gương mặt Chung Khi, hỏi tiếp: “Là bạn cũ của cậu à?”

      Chung Khi lấy tờ khăn giấy lau mồ hôi, vẻ mặt trở lại như bình thường: “Quý Tấn, từ lúc nào mà cậu trở nên nhiều chuyện quá vậy?”


      Bạn cũ? cũng hy vọng thế.
      Thế nhưng nếu là bạn cũ, cũng có nghĩa là bây giờ hai người chia tay. Như thế càng làm cho người ta cảm thấy bất lực hơn mà thôi.

      Quý Tấn tựa người vào trụ bóng rổ, mặt dày tuyên bố với cậu ta: “Con người tôi trước giờ lúc nào cũng nhiều chuyện hết, phải đến bây giờ cậu mới phát ra đấy chứ?”

      Qua hai giây, Quý Tấn lại cười giảo hoạt, uy hiếp lên tiếng: “Nếu cậu , tôi hỏi Liêu Nhất Phàm.”

      Mặc dù Nhan Hành Chiêu là bạn từ đến lớn của Chung Khi, nhưng Quý Tấn cảm thấy Nhan Hành Chiêu biết chuyện tấm hình nữ sinh trong điện thoại của Chung Khi. Còn Liêu Nhất Phàm là bạn học suốt ba năm Cao trung của cậu ta, có khả năng biết được gì đó.

      phát , ra có bạn chung là điều cực kỳ có ích. Vào lúc cần thu thập thông tin tình báo về Chung Khi nhất, người bạn chung của và Chung Khi – Liêu Nhất Phàm, vô cùng có đất dụng võ.

      Chung Khi khẽ gật đầu với , nụ cười vẫn rạng rỡ như cũ: “Có qua có lại, tôi gửi tấm hình đó của cậu cho Khủng Long.”

      Quý Tấn vừa nghe, hoàn toàn yên lặng dám phản ứng gì.

      Khủng Long là chỉ nam sinh theo đuổi , đó là biệt danh Quý Tấn đặt cho cậu ta.

      Hết cách rồi, thực rất sợ kiểu nam sinh như vậy. Cho dù biết Chung Khi chỉ hù dọa mình mà thôi, nhưng vẫn dám làm liều mà hành động.

      Lễ Phục sinh năm đó, khi Nhan Hành Chiêu chuyện với MSN thình lình hỏi đến nam sinh dũng mãnh kia, còn hỏi có suy nghĩ thế nào.

      Quý Tấn thành trả lời cậu: “Mình thích kiểu nam sinh như vậy.”

      Nhan Hành Chiêu có vẻ hiếu kỳ, tiếp tục hỏi : “Vậy cậu thích kiểu nam sinh thế nào?”

      - thích kiểu nam sinh thế nào ấy nhỉ?

      Cậu hỏi này làm khó cho Quý Tấn rồi.

      Thực từ trước đến nay chưa từng nghĩ đến vấn đề này.

      Chỉ là thỉnh thoảng trong khuôn viên làng đại học hoặc phố nhìn thấy nam sinh, đều kiềm được đem bọn họ và Nhan Hành Chiêu ra so sánh. Sau khi so sánh xong, nếu Quý Tấn cảm thấy vẻ ngoài bọn họ quá dung tục, là cảm thấy cách ăn mặc của bọn họ quá vừa mắt.

      Ngay lúc này, ngẩn người trước màn hình máy tính rất lâu, cũng bắt đầu tự hỏi chính mình: Rốt cuộc thích kiểu nam sinh như thế nào?

      - chốc lát trả lời ngay được.

      Sau đó đột nhiên nhớ lại lần đầu tiên gặp Nhan Hành Chiêu, quần áo cậu sạch , biểu cảm gương mặt cũng sạch . Trong thoáng chốc, như có đợt sóng lớn dậy lên trong lòng.

      Mà Nhan Hành Chiêu ở châu Âu xa xôi hoàn toàn ngờ rằng, chỉ câu hỏi của mình khiến suy nghĩ sâu xa đến vậy.

      Qua rất lâu sau, Quý Tấn trả lời cậu: “Phải có vẻ ngoài sạch chút.”

      Rất nhanh màn hình lên hàng chữ: “Như mình có tính ?”

      Trái tim Quý Tấn đập thình thịch như muốn nhảy khỏi lồng ngực, tay cũng bắt đầu chịu khống chế run lên, cuối cùng vẫn gõ ra hàng chữ: “Cũng tính.”

      Khung chat lại nhảy ra hàng chữ nữa: “Vậy cậu thử suy nghĩ đến mình , có được ?”

      “Suy nghĩ cái gì?” Trái tim Quý Tấn chợt đập liên hồi, nhưng vẫn giả ngốc với cậu.

      Điện thoại bắt đầu rung lên, Quý Tấn bị đoạn chuyện màn hình máy tính kích thích thần kinh, phản ứng có phần chậm chạp, tay chân luống cuống tìm điện thoại ấn vào phím nghe.

      giọng nam trầm truyền từ điện thoại vào tai : “Quý Tấn, bọn mình nhau có được ?”

      đợi trả lời, cậu tiếp: “Cậu cần phải trả lời mình ngay bây giờ, ngày mai cho mình biết đáp án của cậu cũng được.”

      Ngày mai?

      Quý Tấn cảm thấy căn bản cần phải đợi đến ngày mai.

      “À, bây giờ mình trả lời cậu luôn – đồng ý.” Quý Tấn xiết chặt điện thoại cầm trong tay, hít sâu hơi. Sợ cậu tin, lại bổ sung thêm câu: “ . cần phải đợi đến ngày mai đâu.”

      “Quý Tấn, mình rất vui.” Giọng của cậu hòa vào khí truyền đến bên tai , tự dưng lại có đôi chút ám muội.

      Bình thường mặt đối mặt nhau nhiều lời thế, bây giờ tay cầm điện thoại, lại còn ở vào thời khắc quan trọng, ngược lại biết gì cho phải.

      Qua rất lâu sau, mới thốt ra được câu: “Sau khi tốt nghiệp mình sang du học.”

      Cậu thấp giọng cười, chậm rãi lên tiếng, dường như vô cùng an tâm: “Ừ, mình biết rồi.”

      Khoảng thời gian đó vẫn thường chơi bóng cùng Chung Khi, lần hai người nhắc đến nam sinh dũng mãnh kia, Chung Khi trêu , hỏi: “Có cảm thấy đáng tiếc đấy?”

      “Cái gì?” Quý Tấn mơ mơ hồ hồ.

      “Nếu Nhan Hành Chiêu ở đây có thể để nó làm bạn trai của cậu rồi, như vậy càng sức thuyết phục hơn.” Chung Khi cười xấu xa.

      Mặc dù Quý Tấn làm người rất phóng khoáng, nhưng với Nhan Hành Chiêu dù sao chỉ mới xác lập quan hệ. Lần đầu tiên nghe người khác nhắc đến tên bạn trai mình, trái tim cũng cách nào khống chế được đập điên cuồng.

      Quý Tấn chỉ có thể thay đổi nội dung chính câu chuyện: “Cậu cảm thấy mình có sức thuyết phục à?”

      Ánh mắt Chung Khi tập trung nhìn vào nơi nào đó sân bóng, khóe môi khẽ cong lên thành nụ cười - đem lại cho người khác cảm giác cậu ta lơ đãng: “Rất ràng, Nhan Hành Chiêu càng xứng đôi với cậu hơn.”

      Mấy giây sau, cậu ta lại tiếp, nhàn nhạt như với chính mình: “ phải là người mà mình thích, cho dù có thân mật thế nào cũng vô ích thôi.”

      Quý Tấn cảm thấy nụ cười này của cậu ta bên trong bình thường vô vị còn chứa đựng cả nỗi đơn, kiềm được hỏi: “Cậu muốn đến Bối Tử Toàn à?”

      tốn hơn hai giờ đồng hồ chuyện với bạn cùng học ba năm Cao trung của Chung Khi – Liêu Nhất Phàm, mới biết được Chung Khi và nữ sinh tên Bối Tử Toàn chơi với nhau khá thân, nhưng đến lúc này mới phát ra Bối Tử Toàn hoàn toàn phải người trong lòng Chung Khi.

      Chung Khi ngẩn người, lần này cuối cùng ánh mắt cậu ta nhìn ra ngoài sân bóng nữa, xuyên qua từng lớp ánh nắng sáng lạn đậu xuống người , vẻ mặt như thể biết thế nào: “Cậu lại nghe được điều gì ở đâu đấy hả?”

      “Tôi hỏi Liêu Nhất Phàm đấy.” Quý Tấn giảo hoạt mà đắc ý nhướn mày với cậu ta, “cậu chỉ cho tôi hỏi người trong tấm hình là ai, chứ tôi được phép hỏi thăm chuyện cậu và Bối Tử Toàn.”

      Quý Tấn cảm thấy phần lớn thời gian tính cách của mình khá giống đứa con trai, nhưng phủ nhận có lúc cũng giống con thích nhiều chuyện, đặc biệt là với những chuyện có liên quan đến bạn bè của . May mà Nhan Hành Chiêu sớm biết vẻ lỗ mãng này của , về chuyện có nhiều chuyện hay cậu để ý, thậm chí còn dung túng cho .

      Chung Khi nhàn nhạt lắc đầu, biểu cảm gương mặt có chút áy náy, nhưng trong giọng lại để lộ ra vẻ vô cùng kiên định, dứt khoát: “Chẳng có gì hay để . Tri kỷ chính là tri kỷ. Tôi thích tính cách của cậu ấy, có điều phải là cảm giác thích kia. Làm bạn với cậu ấy rất tồi.”

      Ý tứ của cậu ta rất ràng: bạn bè với nhau rất tồi, nhưng cũng chỉ giới hạn ở việc làm bạn, tiến triển thêm bước nào nữa.

      Quý Tấn rất bái phục kiểu nam sinh như thế này.

      Trong khuôn viên Trung đại có rất nhiều sinh viên, nam nữ trẻ già đều có đủ. Quý Tấn từng gặp qua vài nam sinh vì chịu được đơn mà tìm bạn , hoặc vì muốn được trải nghiệm cảm giác đương, trùng hợp có nữ sinh đúng lúc đến tỏ tình, liền nhận lời rồi bắt đầu quan hệ đương. Rất ít nam sinh có thể giữ vững được bãi có xanh trong tim mình, cho dù gió lớn thế nào thổi qua cũng buông mình theo gió.

      Thế là rất tự nhiên, thầm cho thêm điểm đối với người bạn Chung Khi này.

      Chung Khi lại thêm câu: “Lần sau đừng hỏi Liêu Nhất Phàm những chuyện thế này nữa.”

      Quý Tấn hiểu ra ngay: việc dò hỏi thế này đối với Bối Tử Toàn suy cho cùng là công bằng.

      Càng ngày càng thấy phục Chung Khi, cũng cảm thấy vui mừng vì có thể làm bạn với người như vậy.

      Năm thứ ba Chung Khi sang Australia du học, sau khi tốt nghiệp có thể cùng lúc có được bằng đại học của Trung đại và bằng của trường đại học ở Australia.

      Có lúc là Quý Tấn liên lạc với cậu ta, cũng có lúc nghe được tin tức của cậu ta từ chỗ Nhan Hành Chiêu.

      Về sau sang học, bạn bè bên cạnh nhiều, cho nên cũng liên lạc với Chung Khi nhiều hơn trước, mãi cho đến khi về nước.

      Sau khi Quý Tấn trở về liền bắt đầu đến Quý thị làm việc, sau đó lại sang chi nhánh công ty ở công tác.

      Năm đó cuối cùng cũng kết thúc công việc ở nước ngoài để quay trở về tổng công ty Quý thị, lúc ra khỏi sân bay cẩn thận làm rơi vài món đồ, sau đó, tình cờ gặp được trẻ mà mình tò mò từ nhiều năm trước.

      Hoàn cảnh lúc đó, mấy tháng sau Quý Tấn vẫn nhớ lại vô cùng ràng.

      đó có mái tóc dài, vừa đen vừa mượt, tướng mạo thanh tú, tuy rằng phải kiểu người đẹp nghiêng nước nghiêng thành, nhưng lại khiến người khác cảm thấy rất dễ chịu. Đôi mắt ấy trong veo như ngọc, cả người ấy toát ra thứ ánh sáng nhàng, chói mắt, mà ấm áp.

      Quý Tấn chỉ mất vài giây có thể nhận ra tóc dài có vẻ mặt ôn hòa này chính là nữ sinh nhìn thấy trong điện thoại của Chung Khi ngày trước.

      phải vì vẻ ngoài của trước mặt so với trước đây thay đổi, mà bởi vì Quý Tấn thực có ấn tượng rất sâu sắc với tấm hình đó, cho nên mới nhận ra trước mặt chính là nữ sinh trong tấm hình chụp được Chung Khi giữ kỹ trong điện thoại.

      Chung Khi là bạn thân của bạn trai , còn là bạn học đại học của , nếu cố gắng chút, chừng có thể giúp được Chung Khi.

      Vẫn còn điểm quan trọng nhất chính là, trong số rất nhiều hành khách ra vào sân bay, chỉ có mình ấy dừng lại giúp Quý Tấn nhặt đồ.

      Đột nhiên Quý Tấn cảm thấy đây cũng là loại duyên phận.

      Ngay vào lúc này, trong đầu ra nảy ra chủ ý tuyệt diệu.

      Thế là có vẻ ngoài điềm tĩnh ấm áp kia cùng nhau chụp chung tấm hình.

      Thực ra Quý Tấn rất muốn hỏi số điện thoại của đối phương, thế nhưng lại cảm thấy hành động như vậy rất tùy tiện, cho nên đành thôi.

      Tối hôm đó Quý Tấn đặc biệt đắc ý cách nào kiềm chế, gửi tin nhắn cho Chung Khi: Tôi biết trong bức hình cậu lưu trong điện thoại tên là gì rồi.

      - Là Triển Nhược Lăng.

      Cái tên này phải dùng mấy câu hỏi mới hỏi ra được.

      Sau đó Quý Tấn quyết định làm người tốt phải làm đến cùng, đưa Phật phải đưa đến Tây thiên, cho nên lại gửi tiếp tin nhắn nữa với Chung Khi: Lúc sáng ấy chỉ mình thôi, tôi nghĩ ấy có bạn trai đâu.

      Qua vài phút sau, Chung Khi trả lời : Cảm ơn. Tôi biết rồi.

      Lời lẽ đủ ngắn gọn, súc tích.

      Cậu ta vẫn luôn biết.
      Phong nguyet thích bài này.

    2. Matcha2604

      Matcha2604 Well-Known Member

      Bài viết:
      582
      Được thích:
      1,771
      Chương 45: Ngoại truyện Năm tháng nào ta lỡ bước nhau
      Năm thứ hai đại học, Chung Khi có tên trong danh sách sinh viên trao đổi sang Australia.

      Trước đó tìm hiểu kỹ lắm về chương trình trao đổi sinh, cũng dồn hết tâm trí vào việc này, có điều vì thành tích ưu tú, nên cơ hội sang Australia đến tay khá dễ dàng.

      Trước đây khi còn học Cao trung, Chung Khi chưa từng nghĩ có lúc ra nước ngoài học tập.

      Cuộc sống luôn có những việc biến cố xảy ra, nằm ngoài dự tính của chúng ta.

      Chung Khi mất nửa năm để thi IELTS.

      Thực ra Ngữ văn và văn trước nay vốn phải điểm mạnh của . Cho dù Sơ trung hay Cao trung, điểm thi môn Ngữ văn và văn của Chung Khi luôn thấp hơn các môn còn lại. Giống như các nam sinh khác, thích tụ tập với đám bạn sân bóng rổ hơn. Nhưng đương nhiên, là học sinh vẫn phải làm những việc học sinh nên làm, giờ lên lớp lên vẫn chăm chú nghe giảng, trước khi thi vẫn mở sách vở ôn tập những kiến thức trọng tâm.

      người Trung Quốc, từ Chung Khi cảm nhận được hấp dẫn vô hạn của tiếng Trung, câu từ đẹp đẽ mà thâm thúy, sâu sắc. Có thể vì lý do từ tiếp xúc với ngôn ngữ mẹ đẻ, ngữ pháp và tư duy tiếng Trung thấm vào những tế bào của , giống như từng hơi thở bắt rễ sâu trong . Vì vậy mặc dù Ngữ văn chưa bao giờ là môn học sở trường của , vẫn rất chăm chú nghe giảng bài. Có lẽ chính vì nguyên nhân này mà suốt quãng thời gian Cao trung, giáo viên môn Ngữ văn đều có ấn tượng rất tốt về .

      Thỉnh thoảng gặp may khi thi, hoặc được giáo viên chấm bài nới tay, Chung Khi hoàn toàn có thể bước vào top đầu học sinh toàn khối. Lên lớp 12, dù là trường hợp xấu nhất xảy ra, cũng chưa từng rời khỏi top 30, hơn nữa những lần thi thử trước kỳ thi Cao khảo, Chung Khi đều có tên trong top 15 toàn thành phố.

      Thế nhưng đúng vào hôm diễn ra kỳ thi Cao khảo cực kỳ quan trọng, môn Ngữ văn của lại hỏng bét.

      Thế giới này rất công bằng, phải lúc nào vận may cũng ở mãi bên cạnh người.

      Chung Khi từng rất trào phúng nghĩ rằng, có lẽ ông trời cảm thấy những ngày tháng trước đây của quá thuận lợi suôn sẻ, cho nên trong kỳ nghỉ hè lớp 12 bắt phải trải nghiệm đủ mọi việc.

      Sau khi điểm thi Cao khảo được công bố, hề bất ngờ đón nhận kết quả nguyện vọng Bắc đại giờ đây giống như người dưng lướt qua đời mình.

      Cũng mùa hè năm ấy, bà ngoại nuôi từ khi mới hai tuổi đến tận năm chín tuổi đột ngột qua đời.

      Khi Chung Khi còn rất , bố mẹ đều bận công việc nên giao cho bà ngoại chăm sóc.

      Bà ngoại người rất giản dị, thuần phát, từ người bà có thể cảm nhận được những nét đẹp truyền thống của phụ nữ Trung Quốc.

      Cậu nhóc Chung Khi ngày ấy giống như những đứa trẻ cùng trang lứa khác vô cùng tinh nghịch hiếu động, mỗi ngày đều lê la theo bạn bè chơi, có điều cho dù vui đến mức nào, cũng chưa từng quên lời dặn dò của bà ngoại, chỉ cần đến giờ cơm, cậu tạm biệt bạn bè ngoan ngoãn về nhà.

      sống với bà ngoại bảy năm, đến năm học lớp 3 bố mẹ mới đón về. Sau này lên trung học, Chung Khi vẫn thường nhớ về quãng thời gian chỉ có hai bà cháu với nhau. Mỗi năm vào kỳ nghỉ đông, và bố mẹ đều cùng nhau về thăm bà.

      Thế nhưng bây giờ, bà ngoại còn nữa.

      Cuộc sống ở đại học vô cùng tự do. Trong khuôn viên trường rộng lớn, cho dù muốn làm bất cứ điều gì cũng phải là việc khó khăn, có điều nơi Chung Khi thích đến nhất vẫn là sân bóng, thích cảm giác được thả lỏng bản thân tự do chạy sân và cảm giác khi quả bóng trong tay chuẩn xác bay vào rổ. thể đếm được bao nhiêu buổi chiều, cùng các nam sinh khác quần nhau sân bóng người đầy mồ hôi, cho đến tận khi mặt trời khuất về bên kia núi.

      Ánh mắt của Chung Khi nhìn theo quỹ đạo hình vòng cung hoàn hảo quả bóng vạch ra giữa trung trước khi rơi vào rổ, hiểu sao đột nhiên lại nhớ đến những năm tháng Cao trung trước đây.

      Thời gian trước khi sang Australia ngày càng rút ngắn lại, tuần trước khi , Chung Khi cẩn thận làm mất chiếc điện thoại Nokia mua hồi kỳ nghỉ đông năm thứ nhất.

      Điện thoại kia là số ở Quảng Châu, khi ấy về thành phố N, lại sắp sửa ra nước ngoài, cho nên chỉ báo mất, cũng làm lại thẻ sim mới.

      Có lẽ trong cái rủi có cái may, điều may mắn duy nhất chính là, hai ngày trước vừa chuyển toàn bộ dữ liệu từ di động sang máy tính xách tay mới mua.

      Xem ra ông trời vẫn còn rất ưu ái với .

      Chung Khi với bạn bè QQ việc mình sắp phải ra nước ngoài. Đối với những người bạn QQ, hiển nhiên chẳng có cách nào thông báo được. Dù sao, đợi nghỉ hè về nước liên lạc lại – suy cho cùng năm trôi qua rất nhanh.

      Chỉ là ngờ ở lại Australia tận năm năm trời.

      Khi vừa đặt chân đến Queensland, Chung Khi có phần quen.

      Australia là quốc gia ngập tràn ánh nắng, ấn tượng đầu tiên nơi này dành cho là những ngôi nhà và bầu trời xanh với mây trắng bồng bềnh.

      giống với ồn ào náo nhiệt trong nước, thành phố nơi theo học là nơi đất rộng người thưa.

      Cho dù Australia và Trung Quốc nằm ở hai lục địa khác nhau, nhưng điều này tuyệt đối làm ảnh hưởng quyết tâm băng rừng vượt biển đến sinh sống và định cư tại đại lục này của những thế hệ con cháu Viêm Hoàng, những gương mặt châu Á có thể nhìn thấy ở khắp nơi, phố bất cứ lúc nào cũng có thể gặp được người gốc Hoa.

      Du học - trước nay đều là quá trình dựa vào nỗ lực của mỗi người để đem lại những kết quả khác nhau, đến cuối cùng có thể trở thành người thế nào, cũng là do cố gắng và lối suy nghĩ của chính bản thân mình quyết định.

      Con đường tương lai của mỗi du học sinh là khác nhau. số người chỉ là đến học, sau khi cầm được học vị trong tay xem như hoàn thành nhiệm vụ, cũng có người mong muốn được ổn định hẳn ở đây.

      Hầu hết cuộc sống của các du học sinh làm thêm đều giống nhau, lấy việc học làm trọng tâm, làm thêm là khúc nhạc biến tấu được thêm thắt vào.

      Dù mỗi tháng bố mẹ vẫn gửi cho Chung Khi sinh hoạt phí, tiền trong thẻ của cũng đủ để trang trải cuộc sống, nhưng vẫn hy vọng có thể dựa vào chính đôi tay mình trong thời gian học tập và sinh sống nơi đây. Bắt đầu từ học kỳ thứ hai, bắt đầu làm thêm ở quán bar và nhà hàng tây, là vì muốn kiếm thêm sinh hoạt phí, hai là muốn nhanh chóng hòa nhập vào môi trường tiếng – làm thêm có thể giúp khẩu ngữ của ngày thành thục, trôi chảy hơn.

      Mặc dù điểm thi IELTS của khá cao, nhưng cũng như mọi du học sinh khác khi mới đặt chân sang đây, lúc vừa bắt đầu việc gì cũng khiến Chung Khi bỡ ngỡ. Vốn liếng khẩu ngữ học vội vàng từ lớp luyện thi IELTS cấp tốc quá ít ỏi, hoàn toàn có cách nào trao đổi tự nhiên với người bản xứ, chỉ biết mỗi việc đọc menu, lúc bắt đầu làm waiter câu mở đầu luôn luôn là cụm từ cố định vô cùng đơn điệu: May I help you?

      Dần dần qua thời gian làm thêm, khẩu ngữ của cũng càng lúc càng chính cống, có lúc chuyện phiếm với người bạn cùng làm ở quán bar, những từ vựng tiếng cực kỳ xa lạ với thời Cao trung bỗng trôi chảy như nước nhảy ra trong đầu.

      Chưa đến tháng, những Chung Khi có thể lưu loát kể tên món ăn và tên rượu, mà còn trả lời trôi chảy các câu hỏi của khách hàng, hơn nữa còn kết bạn với vài vị khách quen của nhà hàng, thỉnh thoảng lại rủ nhau chơi bóng.

      Chung Khi rất thích câu tục ngữ: Bốn bể em đều là nhà.

      Cho dù ở nhà quê nhà cách đây ngàn dặm, hay là Australia, đều vui vẻ được kết bạn.

      Với những du học sinh mà , khó khăn lớn nhất mà mọi người phải đối mặt chính là cảm giác xa nhà, nhớ quê.

      Giống như câu chuyện cũ lặp lại qua từng ngày. Có đơn, có nước mắt, thế giới này bất cứ chuyện gì cũng có tính hai mặt của nó. Chung Khi từng chứng kiến người mờ mịt, mất phương hướng trong thời gian du học.

      Có những buổi tối nằm chiếc giường lớn thoải mái của mình trong ký túc xá, đột nhiên nhớ đến bạn bè trong nước, nỗi nhớ về những năm tháng niên thiếu điên cuồng phóng khoáng vây chặt lấy .

      Tiểu học và Sơ trung bắt đầu trở nên rất xa xôi, thỉnh thoảng nhớ đến thời gian học đại học ở khu làng đại học, cũng nhiều lần nhớ đến ba năm Cao trung mỗi ngày vùi đầu vào giải đề và vô số lần thi thử.

      Trong lúc vô tình, con người ta bỏ lại quãng thời gian đó phía sau lưng.

      Kỳ nghỉ năm đó, Chung Khi rời Queensland đến thực tập tại khách sạn ở Sydney. Vì lẽ đó, nguyên cả kỳ nghỉ đều trở về nước.

      Quá trình thực tập mặc dù rất vất vả, nhưng cũng giúp thu hoạch được nhiều điều. Có lẽ ban đầu lựa chọn chuyên ngành quản lý nhà hàng khách sạn là vì có người thân làm việc trong lĩnh vực này nên nảy sinh chút ít hứng thú, nhưng về sau lại cảm thấy bản thân thực hợp với công việc này, muốn phấn đấu, hoàn toàn dấn thân vào ngành nghề này.

      ngày có đoàn khách người Tây Ban Nha đến khách sạn. Chung Khi hiểu tiếng Tây Ban Nha, thế nhưng khi nghe người đàn ông trong nhóm phát theo kiểu uốn lưỡi đặc trưng của Tây Ban Nha, chợt nhớ đến nữ sinh.

      Giống với tất cả các nam sinh ở vào giai đoạn dậy khác, khi ấy trong lòng cũng cất giấu cái tên của nữ sinh.

      Nữ sinh ấy có tên là Triển Nhược Lăng.

      Sau này Chung Khi cũng vì sao ban đầu ánh mắt của mình cứ dừng lại người nữ sinh ấy, giống như biết lý do của việc ngày đó nữ sinh ấy thường nhìn về phía rồi ngẩn người.

      Có lẽ vì ánh mắt của ấy khi nhìn đến xuất thần quá mức chăm chú, có lẽ trong lúc vô tình khi quay đầu lại bắt gặp đôi mắt tĩnh lặng như mặt nước hồ thu của ấy, cũng có lẽ bởi vì rất thích nhìn ngắm dáng vẻ bị chọc tức sau đó lại ấp úng mãi nên lời của ấy… nguyên nhân là gì còn nhớ nữa rồi.

      ấy đối xử với rất khoan dung. Có lúc ấy bày ra vẻ mặt giận dữ với những trò đùa của , nhưng Chung Khi biết ấy hề nổi giận.

      Vào cái tuổi đó, nam sinh thích nữ sinh lý do đều rất đơn giản.

      góc nghiêng đẹp đẽ, ánh mắt bướng bỉnh.

      Tình cảm của những năm tháng niên thiếu vô cùng đơn thuần, bị ảnh hưởng bởi quá nhiều yếu tố bên ngoài, lý do cho việc trái tim đập chệch nhịp luôn vô cùng đơn giản, có thêm nguyên nhân nào khác nữa.

      Chỉ là khoảnh khắc, nụ cười có lúm đồng tiền đủ để bắt đầu cơn say nắng. Trong lúc vô tình, hình ảnh của người đó ở lại trái tim .

      ấy học tiếng Tây Ban Nha, sau kỳ thi Cao khảo ấy theo học tại học viện ngôn ngữ có tiếng nhất trong cả nước và lựa chọn chuyên ngành đó.

      Thời gian đại học Chung Khi vẫn nhắn tin liên lạc với ấy. giống nhau ở chỗ tin nhắn của rất ngắn gọn, nhưng mỗi lần ấy hồi đều rất tường tận.

      Năm thứ nhất, có buổi tối Chung Khi và ấy chuyện với nhau, hỏi ấy tiếng Tây Ban Nha có khó học . ấy trả lời, cũng tạm được, rồi lại tiếp, lúc mới bắt đầu rất khó, sau này quen dần đỡ hơn.

      Về sau nhớ lại việc này, Chung Khi đều hối hận vì sao khi đó với ấy thêm vài câu nữa.

      Nhưng sau lại nghĩ khác, cho dù là như vậy có thể thế nào?

      Khi ấy, người luôn ở bên cạnh ấy rồi.

      Trước khi ra nước ngoài năm, ấy sang Cu ba làm sinh viên trao đổi, khi ấy còn chưa trở về, sang Australia theo chương trình trao đổi sinh viên.

      Những ngày tháng du học, Chung Khi chưa từng nhớ nhiều đến cái tên này, nó chỉ thỉnh thoảng lướt qua trái tim , rất nhanh.

      lần chuyện với Ngôn Dật Khải MSN, cậu ấy thở dài với lâu rồi nghe được tin tức gì của ấy, Chung Khi mới biết thời gian rất dài ấy liên lạc với bạn học cũ.

      nỗi phiền muộn dấy lên từ sâu trong lòng .

      Đại khái là cảm giác cam lòng. ràng là thích, thế nhưng lại vô duyên.

      Giống như hai đường thẳng sau khi cắt nhau tại điểm, càng kéo dài lại càng cách xa.

      Từ năm đầu tiên đến Australia, Chung Khi có suy nghĩ cho dù ở đất nước này có cuộc sống nhàng thoải mái đến thế nào, đến cuối cùng nhất định về lại với tổ quốc mình.

      Càng sống xa xứ càng lâu, càng nhớ quê nhà, nhớ mọi thứ.

      Cho dù khi bạn bè hỏi dự định khi nào về nước đều trả lời chưa biết, trước khi , Ngôn Dật Khải và Liêu Nhất Phàm thậm chí còn đùa sau này đến Australia sống bám vào , cũng có thể sau này định cư ở đây.

      Đôi lúc nghĩ, có lẽ mình ở lại quốc gia này để phát triển, cũng nhiều lần nghĩ chỉ làm việc vài năm rồi trở về.

      cũng từng nghĩ rằng, nếu như mùa hè năm đó thi hỏng môn Ngữ văn, bây giờ ở ở đâu? Thi đậu nguyện vọng vào chuyên ngành lý tưởng, an an ổn ổn học hành sau đó tốt nghiệp, học tiếp thạc sĩ hay làm?

      Bất kể ra sao, có lẽ con đường bằng phẳng hơn bây giờ, nhưng giống với con đường này – dạy cho rất nhiều bài học trưởng thành.

      Trải qua mấy năm du học, chắc chắn được con đường mình muốn là như thế nào.

      Thời gian du học, Chung Khi cũng từng gặp gỡ vài tồi, thế nhưng ai đem lại cho cảm giác trái tim đập thình thịch rộn ràng trong lồng ngực.

      biết nhất định mình về nước, hơn nữa sâu trong tiềm thức luôn cho rằng tình cảm đương trong thời gian phiêu bạt ở nước ngoài hề ổn định, cũng muốn mang lại cho bản thân thêm nhiều phiền phức, cho nên mọi tâm tư đều dồn hết vào việc học, làm thêm và thực tập như điều hết sức hiển nhiên.

      Quãng thời gian Cao trung và đại học bạn bè mấy người bạn thân của lần lượt có bạn , khi biết vẫn còn độc thân, mọi người hẹn mà cùng cảm thấy kỳ lạ.

      Có lúc Chung Khi cũng cảm giác trong lòng mình là thế nào.

      Quá lâu rồi, còn nhớ nhung nữ sinh đó nhiều như ban đầu nữa, thậm chí từng có lúc cảm thấy cảm giác thích người của ngày trước dần phai nhạt, chỉ rất thỉnh thoảng giọng và nét mặt tươi cười của ấy mới lướt qua đầu .

      nghĩ, có lẽ ngày nào đó sau này gặp lại ấy, chào ấy như người bạn. Tựa như kiểu tiễn biệt tuổi trẻ của mình.

      Con người ta trưởng thành rồi, lăn lộn bươn chải trong xã hội lâu ngày, dù ít dù nhiều tự mình đánh mất ngây thơ, hồn nhiên của thời niên thiếu, cũng thể nào sống tiếp cuộc sống phóng túng, chỉ quan tâm đến suy nghĩ của bản thân được nữa.

      Thậm chí nghĩ, có lẽ sau này đến độ tuổi nhất định, gặp được người phù hợp cũng đương, rồi kết hôn.

      quá cố gắng, quá cưỡng cầu, mọi thứ tùy duyên.

      Thời gian vội vã, từ học chuyển sang làm, trong lúc kịp để ý ở lại châu lục này gần năm năm.

      Trong lúc thu dọn hành lý chuẩn bị về nước, Chung Khi nhìn thấy tấm hình Liêu Nhất Phàm dùng điện thoại chụp ấy vào buổi họp lớp kỳ nghỉ đông năm thứ nhất còn lưu lại trong máy tính.

      đột nhiên nghĩ, nếu sau khi về nước có thể gặp được ấy, nếu đến lúc đó vẫn còn độc thân, theo đuổi ấy.

      Sau khi suy nghĩ như vậy hình thành trong đầu, chuyến trở về của lại càng có thêm ý nghĩa.

      Việc duy nhất thể chắc chắn chính là, còn là cậu thiếu niên của trước đây, cũng biết giờ ấy thay đổi ra sao. Nhưng dù thế nào, vẫn muốn được gặp ấy.

      Cứ thế, kết thúc cuộc sống mình ở đất nước xa lạ, trở về trong vòng tay của tổ quốc.

      Có điều việc đời như mong ước, sau khi về nước hề gặp được ấy.


      Mãi đến lần họp lớp Cao trung, cuối cùng mới nghe được tin tức của ấy.
      Chung Khi nghĩ, nếu ấy hoài niệm những năm tháng Cao trung dù là rất ít có lẽ ấy đến, như vậy có thể gặp được ấy. cần biết kết quả ra sao, coi đó như dấu chấm hết.

      Thế nhưng, ấy lại đến họp lớp.

      Khi mọi người nhắc đến ấy, câu của Trình Tư Dao khiến tâm tình thoáng chốc trở nên u ám: “Cậu ấy ở trong nước, làm sao tham gia họp lớp được. Cậu ấy Tây Ban Nha rồi mà!”

      còn tiêu hóa thực vừa nghe được, Trình Tư Dao lại tiếp: “Cậu ấy được ba năm rồi, các cậu biết à?”

      Việc ấy đến nơi đó kỳ lạ, ấy vốn học chuyên ngành ngoại ngữ.

      Chỉ là Chung Khi ngờ rằng, dù sang Cu ba làm sinh viên trao đổi năm vẫn tiếp tục lựa chọn ra nước ngoài, hơn nữa được ba năm rồi.

      Cảm giác chua chát trong lòng dễ gì , tựa như ông trời đùa cợt , hai người luôn bỏ lỡ nhau như vậy.

      nghe Ngôn Dật Khải hỏi: “Trình Tư Dao, cậu có liên lạc với cậu ấy ?”

      “Đương nhiên có chứ! Trước khi ra nước ngoài cậu ấy vẫn thường gửi mail cho mình, mấy tháng trước trai cậu ấy kết hôn cậu ấy có về nước, còn gọi điện thoại cho mình nữa, nhưng cậu ấy chỉ ở vài ngày rồi lại ...”

      trai...

      trai?”

      Hai chữ này ngừng lặp lặp lại bên tai Chung Khi, đột nhiên trong đầu lên hình ảnh người, lập tức truy hỏi: “ trai gì?”

      Nếu như những điều Trình Tư Dao vừa lúc nãy chỉ khiến như rơi vào hầm băng, vậy câu tiếp theo của ấy làm hoàn toàn chìm xuống địa ngục:

      trai ruột. Khi ấy cậu ấy gọi điện thoại cho mình, rằng trai cậu ấy kết hôn, cậu ấy về tham dự hôn lễ, sau đó lại quay lại Tây Ban Nha.”

      trai ruột...

      Chung Khi thể cử động nổi, cảm giác như thể vừa lăn từ núi đao xuống, đau đến thấu xương.

      Mà mấy chữ này, giống như hình phạt chung thân dành sẵn cho .

      trai ruột.” mở miệng, máy móc lặp lại từng chữ.

      Có lẽ vì cử chỉ của quá khác thường, rất lâu sau bọn Ngôn Dật Khải mới sang chuyện khác. Những suy nghĩ của Chung Khi tựa như vẫn còn chìm dưới biển sâu, tài nào kéo lên được.

      Sau đó, nhớ lại rất nhiều chuyện.

      Lớp 12 sau khi phân ban, thi thoảng gặp ấy trong khuôn viên trường, ấy luôn nhìn về phía , tựa như đợi cái gật đầu chào của .

      Những năm tháng hai người lỡ bước nhau, lại là vì lý do nực cười đến vậy.

      có vô số cơ hội có thể hỏi ấy ràng, năm nhất đại học ấy thường nhắn tin cho , thế nhưng chỉ vì giả thuyết sai lầm do mình tự đặt ra, chùn bước.

      Nếu như ban đầu có thể buông xuống tính tự ái của mình để hỏi , hai người tuyệt đối ở vào kết cục của ngày hôm nay.

      Dù là chỉ hỏi câu, cũng rơi vào hoàn cảnh như thế này.

      Trong lòng chỉ còn lại hối tiếc, hối tiếc khôn cùng.

      giọng vang lên trong đầu : chấp nhận thực , bởi vì lúc cảm tính của mày, cho nên bỏ lỡ hạnh phúc vốn có thể nắm chặt trong tay.

      buổi tối chừng hơn tháng sau, ngồi trong văn phòng xử lý công việc của khách sạn, vì lẽ đó cho nên mới đăng nhập vào địa chỉ mail ngày trước.

      Rất lâu rồi đăng nhập vào hộp mail này - ở Australia liên kết với máy chủ trong nước rất khó khăn, cho nên sau khi ra nước ngoài được hơn năm, cũng dùng đến nó nữa.

      Vì vậy khi hệ thống báo có hơn mười mấy thư đến chưa đọc vô cùng kinh ngạc.

      Mười mấy bức mail chưa đọc, đều được gửi từ người tên là CiCi.

      Chung Khi nhớ trong số bạn bè của hề có cái tên này.

      có ấn tượng với cả người gửi và địa chỉ, tiêu đề của thư chỉ có ngày tháng, thời gian đều từ ba năm trước.

      Xem ra giống thư rác, cho nên mở vào bức thư nằm ở cùng nhất.

      Nội dung bức mail hoàn toàn nằm trong dự liệu của :

      Chung Khi.

      Mình sắp rồi, du học ở Tây Ban Nha. Giống như cậu.


      - Tây Ban Nha.

      Chung Khi hoàn toàn ngẩn người khi nhìn thấy ba chữ này, ánh mắt dừng lại ba con chữ rất lâu, những suy nghĩ trong đầu thoáng chốc như đình trệ lại.

      Người có quen biết , hơn nữa về sau lại sang Tây Ban Nha, chỉ có người.

      Trong buổi họp lớp lâu trước đây, Trình Tư Dao cũng từng nhắc đến ấy.

      Chỉ là việc những việc đó đều quan trọng, quan trọng chính là phần nội dung còn lại của bức mail, từng câu chữ làm chết lặng.

      Vẫn luôn lo lắng, muốn biết những năm tháng đại học của cậu thế nào, sợ kỳ thi Cao khảo như ý làm ảnh hưởng đến tâm trạng của cậu, muốn cậu vui, hy vọng cậu có thể như lúc Cao trung luôn nở nụ cười rạng rỡ.

      Kỳ nghỉ đông năm ngoái lúc họp lớp, nghe mọi người cậu Australia làm sinh viên trao đổi. Như vậy rất tốt. Xem ra cậu thích ứng rất tốt với cuộc sống đại học. Mọi người có thể cậu bao giờ quay về nữa. Lúc ấy mình vô cùng đau lòng. Lúc nào cũng muốn được gặp mặt cậu lần, cho nên mới tham gia họp lớp, nhưng lại nghe được tin tức cậu bao giờ về nữa.

      Có thể cậu biết đâu? Mình thích cậu, lúc nào cũng thích cậu, từ lúc học lớp 11 bắt đầu rồi.

      Mình nghĩ, cảm giác thế này thực rất khó chịu. Khi hiểu ra muộn, hoặc là , đến lúc có thể thể ra ngoài, mọi thứ kết thúc rồi.

      Có lẽ vì cậu đọc được bức mail này, nên mình mới có thể viết mà cần băn khoăn gì như thế này. Có lẽ vì chúng ta chia cách, nên mình mới có thể những lời này cách nhàng như vậy. Mình vẫn nghĩ, nếu như giờ cậu đứng trước mặt mình, mình tuyệt đối có cách nào ra được. Thực ra mình là người luôn né tránh vấn đề, cho dù rất thích nhưng vẫn tài nào thốt được nên lời.

      Có lẽ chúng ta rốt cuộc có duyên với nhau, mặc dù mình muốn thừa nhận này. Mình từng nghĩ, cứ thế này làm bạn với cậu cũng sao, làm bạn cả đời, tốt biết bao nhiêu? Có điều, như vậy vẫn được. Ngay cả phương thức liên lạc với cậu mình cũng có.

      Cậu ra nước ngoài rồi. Cuộc sống của cậu có lẽ có rất nhiều màu sắc.

      Cũng biết cậu có trở về . Nhưng mà cho dù cậu quay về, cũng chưa chắc nhớ được mình.

      Nếu như có thể, mình dùng cả đời này để nhớ về cậu.

      Mình phải rồi.

      Chúc cậu mãi mãi được vui vẻ!

      Tạm biệt!


      lúc rất lâu, Chung Khi hệt như bức tượng, bất động và im lặng ngồi trước màn hình máy tính, hoàn toàn quên mất khái niệm thời gian.

      biết phải diễn tả cảm giác trong lòng ngay vào lúc này như thế nào.

      Số phận trêu ngươi.

      Vào lúc tràn trề hy vọng nhất nó ngại ngần giáng xuống đầu thùng nước lạnh, thế rồi vào lúc bản thân hoàn toàn ngờ đến, nó lại đem đến cho món quà bất ngờ nhất.

      Bao nhiêu năm qua, bao nhiêu ngày còn đếm được, cứ thế bỏ lỡ ấy.

      Ánh mắt như thể bị cố định trước màn hình, hai bên thái dương co giật mãnh liệt, cổ họng nghẹn đắng.

      Vòng quay ký ức ngừng xoay ngược, rất nhiều hình ảnh cũ lần lượt ra trước mắt .

      Là dáng vẻ của ấy khi đứng bên đường khóc đến đờ đẫn mà nhớ nhất, ràng rất buồn bã, thế nhưng vẫn bướng bỉnh với bởi vì có cát.

      Nhớ ấy đứng ở trạm xe bus với đôi mắt đỏ hoe, bịn rịn ngước nhìn , tựa như ngày mai ấy và bao giờ gặp lại.

      Những ký ức hai người từng có mặt bên nhau, sống lại trong .

      Cho đến tận bây giờ, dường như chỉ nhắm mắt lại, có thể nhìn thấy ấy đứng giữa nhóm bạn, mang theo sau lưng ánh mặt trời rạng rỡ, đầy tĩnh lặng nhàng.

      Mỗi câu trong bức mail kết nối mạch lạc với nhau.

      Câu văn tiếng Trung, dù chỉ vài con chữ đặt cạnh nhau cũng đủ để biểu đạt vô số ý nghĩa.

      giỏi môn Ngữ văn, nhưng nếu đọc ra được có bao nhiêu tình cảm sâu đậm chứa trong cách hành văn này của ấy, đúng là kẻ ngốc.

      Sau khi niềm vui vô hạn qua , là nỗi buồn thăm thẳm ở lại.

      Từng chữ lên màn hình máy tính, dường như đều cười nhạo vào tự ái trẻ con, đáng nhắc đến của ngày xưa.

      Mỗi chữ tựa như được phóng đại lên biết bao nhiêu lần, hết lần này đến lần khác nhắc cho biết sai lầm ngày trước của mình.

      biết ấy mang theo tâm tình thế nào khi đến với quốc gia bên bờ Địa Trung Hải kia.

      Trước khi rời khỏi quốc gia này, ấy gửi cho rất nhiều bức mail.

      Chung Khi chưa bao giờ oán giận chính mình vì chùn bước nhiều như lúc này.

      Đối diện với máy tính, lại biết có thể làm được điều gì.

      tưởng tượng ấy mình sinh sống ở quốc gia xa lạ, biết như ấy làm sao có thể chịu đựng được cảm giác đơn nơi đất khách quê người.

      trở về rồi, nhưng ấy còn ở lại nơi xa xôi đó.

      đẩy ghế đứng dậy, liệu nên oán trách trước đây cảm tính hồ đồ, hay nên nhạo báng lòng tự ái đến nực cười của mình đây.

      ra hạnh phúc chỉ cần đưa tay ra là với tới được, cứ như thế trôi tuột qua từng kẽ tay .

      Chỉ là vì lúc ấy cảm tính hồ đồ.

      Sau đó, bắt đầu hỏi thăm từng người tung tích của ấy, hỏi cả những người bạn Cao Trung từng học đại học ở Bắc Kinh, nhưng câu trả lời nhận được luôn là biết, cuối cùng ngay cả bạn cùng bàn năm lớp 12 của ấy cũng hỏi, nhưng nhận được vẫn là cái lắc đầu.

      Mãi đến lúc đó mới nhận ra, thế gian này muốn tìm kiếm người, còn khó hơn cả mò kim đáy bể.

      Từ chỗ bạn cùng bàn ngày trước của ấy – Trình Tư Dao cũng chỉ biết được, ấy sang Tây Ban Nha du học, ngoại trừ bấy nhiêu đó có thêm được tin tức gì.

      Thậm chí biết, tương lai rồi đây ngày nào đó, ấy có trở về hay .

      Chung Khi nghĩ, sở dĩ con người luôn lo sợ mất , là bởi vì có được quá nhiều, nhưng chẳng còn bất cứ thứ gì để mất nữa rồi.

      Việc duy nhất có thể làm chính là chờ đợi.

      Bởi vì thể biết đợi đến bao giờ, cho nên quãng thời gian chờ đợi càng thêm đằng đẵng.

      Mãi hơn năm sau, vào buổi tối mùa đông nọ, Chung Khi ngồi trước máy tính xem tài liệu, điện thoại đột nhiên rung lên.

      bấm vào xem, là tin nhắn của Quý Tấn: Tôi biết trong bức hình cậu lưu trong điện thoại tên là gì rồi.
      Phong nguyet thích bài này.

    3. Matcha2604

      Matcha2604 Well-Known Member

      Bài viết:
      582
      Được thích:
      1,771
      Chương 46: Ngoại truyện

      1. Cuối tuần

      Những ngày gần đây thời tiết thành phố N đột nhiên thất thường cách nào dự đoán được, mới mấy hôm trước còn mưa lớn trận, thế nhưng qua hôm sau lại là trời xanh trong nắng rực rỡ, hai hôm nay lại chuyển sang nổi gió.

      Hai người sống trong chung cư cao tầng, cửa kính cao sát đất từ phòng khách thông ra ban công chưa kịp đóng chặt, lúc chập tối gió lớn ngoài ban công lùa vào, thổi loạn cả căn phòng, mấy tờ báo đặt bàn trà bị gió cuốn, vương vãi khắp nơi sàn.

      Buổi tối Chung Khi tham gia bữa tiệc, khi về đến nhà liền nhìn thấy Triển Nhược Lăng khom người sàn nhặt lại đồ. để chìa khóa xuống, bước lại gần, “sao đồ đạc lại rải khắp nhà vậy?”

      “Gió lớn quá, cửa sổ đóng chặt.” Triển Nhược Lăng vẫy tờ báo vừa nhặt được về phía .

      Chung Khi lo lắng đầu gối của phải quỳ lâu khó chịu, vội kéo lên, “đứng dậy, em qua ngồi . Để đấy nhặt.”

      Triển Nhược Lăng đặt tờ báo xuống, rót cho ly nước, “hôm nay về sớm thế?”

      Chung Khi nhặt mấy tờ báo còn lại sàn đặt xuống bàn, ôm lấy , cúi đầu hôn cái, “hơi vô vị, nên về trước. Tiểu Trịnh còn ở lại tiếp khách.”

      kề sát vào , ngửi mùi rượu tỏa ra từ người , thoang thoảng rất , “có vẻ tối nay uống nhiều rượu.”

      Chung Khi từ phòng tắm ra, thấy ngồi tựa vào giường đọc sách, vừa lau tóc vừa hỏi : “Em vẫn chưa ngủ?”

      Triển Nhược Lăng giơ tờ tạp chí trong tay, lật đến chuyên mục trong đó cho xem: “A Khi, đọc bài viết này chưa?”

      là quản lý khách sạn, làm việc trong công ty ngoại thương, vì vậy trong nhà có rất nhiều tạp chí chuyên ngành về tài chính và thương mại. tay là tờ tạp chí tài chính hai người đặt mua thường kỳ, bên trong có bài viết liên quan đến hoạt động thương mại Trung – Mỹ.

      Chung Khi nhíu mày, “ chưa đọc, sao vậy?”

      vắt khăn lên chiếc ghế bên cạnh giường ngủ, nhận lấy tờ tạp chí đưa ngồi lên giường bắt đầu đọc.

      “Để em cho nghe.”

      Triển Nhược Lăng ngắn gọn quan điểm của hai bên trong bài viết cho nghe, sau đó hỏi: “ thấy thế nào?”

      Chung Khi nghe xong tóm tắt của , : “Làm như vậy thể giải quyết nội dung cốt lõi của vấn đề.” Vừa vừa đặt tờ báo xuống tủ đầu giường.

      tay Triển Nhược Lăng chống xuống giường, vẻ phục lên tiếng: “Thế làm cách nào mới là tốt nhất? thử nghe xem.”

      Hôm nay mặc chiếc áo thun cổ chữ V, cổ áo thiết kế hơi sâu, có thể nhìn thấy ràng xương quai xanh gợi cảm, phong cảnh tươi đẹp trước ngực ra trong tầm mắt .

      Chung Khi di chuyển mắt nhìn, “khó .”

      “Hả? Vì sao?” Triển Nhược Lăng khó hiểu.

      Chung Khi hơi dùng sức, đem đặt dưới thân mình, đột nhiên : “Ngày mai là thứ bảy rồi.”

      “Đúng mà, thế sao?” Bất thình lình thay đổi chủ đề, khiến nhất thời kịp hiểu ý tứ của là gì.

      Giọng của trầm khàn, vô cùng gợi cảm, hơi thở của phả vào cổ ấm nóng, đôi mắt đen láy sâu đo được, “ý của là ngày mai phải làm, cho nên chúng ta nên ngủ sớm chút, bà Chung à.”

      xiết chặt hai tay, nhàng hôn lên trán , làm cả người như tê dại.

      Những ngón tay dài của linh hoạt trượt vào bên trong áo ngủ của , xâm chiếm đến đâu, khiến run rẩy đến đó, đôi môi nóng rẫy của lưu luyến bả vai trắng như tuyết của , để lại dấu hôn ở nơi đó.

      đưa tay chạm vào lồng ngực , đồng ý với .

      Tiếp theo đó là hòa quyện, quyến luyến.

      Sau khi cuồng nhiệt qua toàn thân Triển Nhược Lăng đều rã rời, mệt đến mức còn sức để chuyện, Chung Khi ôm vào lòng, “mấy ngày nay hơi bận, qua đợt này chúng ta ra ngoài chơi vài ngày nhé.”

      yên tâm nép vào vòng ôm mạnh mẽ của , nghiêng đầu hỏi: “ đâu?”

      gác cằm lên vai nhàng vuốt ve, cánh tay vòng chặt eo , hỏi ngược lại: “Em muốn đâu?”

      Hai người nằm chuyện lúc, nhắc đến vài nơi, thế nhưng lại cảm thấy quá thích hợp, cuối cùng vẫn chưa chọn được đâu.

      Chung Khi thấy buồn ngủ trĩu mắt liền : “ ngủ thôi, ngày mai thức dậy lại bàn tiếp.”

      Buổi sáng hôm sau, Triển Nhược Lăng vẫn còn ngủ giường, mơ mơ màng màng cảm thấy xuống giường đánh răng rửa mặt, sau đó lại trở về giường.

      Chung Khi ngồi bên mép giường, đưa tay vỗ gò má , “dậy , cùng xem trận đấu với .”

      , để cho em ngủ.” vẫn còn buồn ngủ, kéo chăn trùm đầu lại.

      chín giờ rồi vẫn chưa chịu dậy. Triển Nhược Lăng, em là heo có phải ?” Chung Khi cong lưng cười chọc .

      Triển Nhược Lăng vừa nghe nổi giận, kéo chăn xuống hung hăng trừng : “ cũng tự nghĩ xem tối qua đến mấy giờ mới cho em ngủ?”

      Chung Khi thấp giọng cười tiếng, trong mắt đều là ý cười dào dạt: “Ừ, sai rồi.”

      đưa tay mò vào chăn, tìm đến eo xoa bóp cho : “Lưng của em còn đau ?”

      Mặt lập tức nóng bừng tựa như sắp bốc cháy đến nơi, muộn màng nhận ra bằng vào câu vừa nãy đúng là tự tìm khổ cho mình, “ đau nữa.”

      chống tay xuống mép giường, khom người, hôn lên mặt cái, dịu dàng lên tiếng: “ cùng ngủ với em.”

      xem trận đấu nữa?” Triển Nhược Lăng lật người lại, gối đầu lên tay hỏi.

      xem. ngủ cùng em.”

      Chung Khi kéo chăn nằm xuống, kéo cả người vào lòng.

      nằm bên cạnh, ngược lại tài nào ngủ được nữa, đầu óc tỉnh táo vô cùng.

      Đúng lúc đó, điện thoại chợt reo lên, Chung Khi nghe máy. Triển Nhược Lăng đợi kết thúc cuộc gọi, hỏi: “Ai gọi vậy?”

      “Mẹ. Mẹ mấy hôm nay có gió lớn, sợ là sắp mưa to, dặn chúng ta đóng cửa sổ cẩn thận.”

      trả lời nhưng bàn tay vẫn còn lưu luyến làn da , vuốt .

      Triển Nhược Lăng bị chọc tỉnh, buồn ngủ chút nào nữa, dứt khoát chui ra khỏi chăn ngồi dậy, : “Được rồi, em ngủ nữa. Tối qua chị dâu có mua cho chúng ta ít đồ, hay là hôm nay về nhà bố mẹ ăn cơm được ?”

      Hai người thay đồ xong thang máy xuống bãi đỗ xe.

      Triển Nhược Lăng mở cửa xe bên phía lái phụ, liếc mắt nhìn về phía ghế lái, đột nhiên cực kỳ hưng phấn, vui vẻ với , “để em lái xe được ?”

      Chung Khi cần suy nghĩ quả quyết cự tuyệt: “ được.”

      “Vì sao? Em cũng biết lái xe mà.”

      “Em cứ xem như an tâm .”

      Sau khi kết hôn Chung Khi từng hỏi cặn kẽ về tai nạn xe năm đó, kể tỉ mỹ cho nghe, mặc dù là việc xảy ra từ rất nhiều năm trước, nhưng đôi lúc nhìn vết sẹo bả vai vẫn cách nào cảm thấy đau lòng.

      Triển Nhược Lăng buồn bực, “ nghi ngờ kỹ thuật của em đấy phải ?”

      “Trước giờ chưa từng nghi ngờ kỹ thuật của em, bởi vì có biết kỹ thuật của em như thế nào đâu.”

      Triển Nhược Lăng thèm nữa, nhanh chóng ngồi vào ghế lái phụ.
      Chung Khi nhìn thấy vẻ mặt giận dỗi của , cuối cùng đành bất lực đầu hàng, “thôi em cứ lái .”

      Gương mặt Triển Nhược Lăng lập tức rạng rỡ trở lại, nhích lại gần hôn lên mặt cái, “cảm ơn .”

      Lần đầu tiên Triển Nhược Lăng lái xe của , hơn nữa lại là xe đắt tiền như thế, lúc vừa bắt đầu khỏi cảm thấy căng thẳng, ngồi ghế lái phụ thỉnh thoảng lại hướng dẫn vài câu.

      là cuối tuần, dòng xe cộ qua lại rất nhiều, chiếc xe con màu đen cứ lúc chạy lúc ngừng đường, lúc sau mới càng lúc càng ổn định, phải thường xuyên phanh gấp như vừa nãy nữa.

      Cuối cùng cũng đến được bãi đỗ xe trong tiểu khu nhà bố mẹ. Bãi đỗ xe của tiểu khu rất rộng, mặc dù xe nhiều nhưng hầu hết chỗ đậu đều bị chiếm hết. Chung Khi vô cùng thành thạo việc tìm chỗ đậu xe, đưa mắt nhìn ra bên ngoài rất nhanh tìm được vị trí còn trống, liền chạy xe đến đó.

      Bởi vì xe bên cạnh chưa đỗ xong, nên gian để đỗ xe cực kỳ hẹp. Triển Nhược Lăng nắm chặt vô lăng cẩn thận từng chút quay xe, điều chỉnh phương hướng, dồn toàn bộ lực chú ý vào chân dậm ga, thế nhưng vẫn vào chỗ được.

      Chung Khi ra hiệu cho : “Để .”

      Lần này Triển Nhược Lăng kiên trì nữa, mà rất sảng khoái đồng ý: “Được.”

      Thế là hai người xuống xe đổi chỗ cho nhau, rốt cuộc vẫn là nhiều năm lái xe, dày dạn kinh nghiệm hơn , nhanh chóng đỗ được xe vào bãi.

      Hai người tay dắt tay từ bãi đỗ xe vào thang máy.

      Triển Nhược Lăng lái xe đến nghiện, kích động đề nghị với : “A Khi, em có chủ ý thế này.”

      Chung Khi đoán được muốn điều gì, cười nhìn : “ nghe xem.”

      thân mật ôm cánh tay , “hay là lúc về xe vẫn do em lái có được ?” Nửa câu sau nữa.

      Chung Khi nhướn mày, “đến khi dừng có phải lại do đỗ xe ?”

      Triển Nhược Lăng nép đầu vào tay , “kỹ thuật đỗ xe của giỏi mà, đương nhiên phải do đỗ rồi.”

      Suốt quãng đường vào thang máy, tiếng cười vui vẻ vang lên ngớt.

      Cuối tuần của hai người, cứ thế trôi qua.

      2. nhà ba người

      Chung Khi Áo Môn công tác mấy ngày, đến chiều hôm nay mới trở về.

      Chập choạng tối, nhà ba người chuẩn bị ăn tối, gian trong nhà dậy mùi vị thức ăn cực kỳ ấm cúng.

      Triển Nhược Lăng đem món ăn cuối cùng đặt lên bàn, đưa mắt nhìn về phía phòng khách, lên tiếng: “Ăn cơm thôi.”

      bàn trà trong phòng khách bày đầy các khối gỗ xếp hình, Chung Khi vẫn chơi cùng con , nhẫn nại dạy con bé xếp khối gỗ.

      thường nghe kể khi còn bé rất nghịch ngợm, vừa tan học là theo bạn bè ra ngoài rong chơi, mãi đến đúng giờ cơm mới chịu về nhà. Bây giờ làm bố, về đến nhà chỉ cần có thời gian rảnh đều dành để chơi với con.

      Tiết mục thường thấy nhất của hai bố con chính là, vừa tan làm về liền đem chiếc trong nhà ném ra xa xa, sau đó bảo con nhặt về, “Nhược Nhược, mau giúp bố nhặt về nào.”

      Con vô cùng nghe lời bố, mỗi lần đều vui vẻ chạy đến bậu cửa, cúi thân hình xíu xuống, nhặt chiếc dép lên ôm vào lòng, sau đó nhanh nhẹn chạy đến trước sô pha, giống như dâng bảo vật đưa dép cho bố: “Bố ơi, ở đây ạ.”

      “Ngoan!” Chung Khi mỉm cười, xoa đầu con .

      Những lúc có thời gian nhiều hơn, ném chiếc dép lần nữa, “Nhược Nhược, giúp bố nhặt lần nữa nhé, như vậy mới lớn nhanh được.”

      Mới đầu Triển Nhược Lăng cũng dở khóc dở cười với trò chơi độc đáo của hai bố con, về sau lại cảm thấy thú vị, cũng bắt chước chơi mấy lần.

      Vừa bắt đầu con rất nghe lời nhặt dép cho , về sau con bé chê ném chuẩn xác, cái miệng cong lên giận dỗi với : “Mẹ, lần nào bố cũng ném đúng vào chỗ này hết, chuẩn xác lắm luôn.” Vừa vừa đưa tay chỉ, hết sức ngây thơ.

      Có lúc trùng hợp Chung Khi vừa về đến nhà, liền ôm con dỗ dành, “Bố ném tương đối chính xác. Con chơi với mẹ thêm vài lần nữa, mẹ cũng ném càng lúc càng chuẩn thôi.”

      Cũng có lúc hai người lớn giận nhau, lại với con: “Đúng thế, để mẹ tự chơi mình , hai bố con mình để ý đến mẹ nữa.”

      Sau bữa cơm Chung Khi mở TV xem thời , bạn Chung Nhược ngồi sàn xếp khối gỗ, nhìn thấy Triển Nhược Lăng rửa bát xong ra, vội vàng nhảy đến bên cạnh mẹ ngồi xuống, vòng tay lên ôm cổ mẹ, “mẹ ơi.”

      Chung Khi còn tập trung ở bản tin tài chính TV nữa, nhìn bằng ánh mắt “có chuyện.”

      Triển Nhược Lăng ôm con , dịu dàng dỗ, “ừ, con làm sao?”

      Con càng dính chặt vào người , giọng mềm mại ngọt ngào, mang theo non nớt của trẻ con, “Mẹ ơi, con muốn học mẫu giáo.”

      Triển Nhược Lăng ngẩn người, “vì sao vậy?” Lần đầu tiên gặp phải tình huống thế này, lúng túng biết nên làm sao mới tốt, nhìn Chung Khi.

      Chung Khi nhận ra ánh mắt của , cũng nhìn con , “ừ, vì sao thế con?”

      Con chú ý đến ánh mắt của bố, lặp lại lời mình với bố lần nữa: “Bố ơi, con muốn học mẫu giáo.”

      Chung Khi ôm con đặt lên đùi mình, “nào, Nhược Nhược cho bố nghe, vì sao con muốn mẫu giáo?”

      Bạn Chung Nhược câu nào ra câu đấy: “ vui gì cả, giáo dạy chán lắm, vui như chơi với bà. Bà chơi trò chơi với con, còn dạy con xếp hình nữa.”

      Hai người lớn ngơ ngác đưa mắt nhìn nhau.

      Triển Nhược Lăng cũng học mẫu giáo, qua lúc mới : “Trước đây em cũng học mẫu giáo, nhưng mà biết bây giờ nếu mẫu giáo có ảnh hưởng gì ?”

      Chung Khi đưa tay ôm vai Triển Nhược Lăng, vỗ nhè , : “ cũng học mẫu giáo. Hay là trước mắt cứ để con bé ở nhà .”

      “Cũng được. Thôi học mẫu giáo, đợi đến tuổi cứ trực tiếp học tiểu học luôn.” Sau đó lại nghĩ ngợi điều gì, “nhưng biết bố mẹ có đồng ý hay .”

      Hai người lớn chưa từng học mẫu giáo, nghe con muốn mẫu giáo, ý thức cũng phản đối.

      “Chắc chắn là đồng ý thôi, có mỗi đứa cháu để chơi cùng hai người, bố mẹ vui mừng hết nữa là.”

      Buổi tối hôm đó Triển Nhược Lăng ngồi bên giường con , cầm quyển truyện cổ tích Andersen đọc cho con bé nghe.

      Mấy hôm nay bạn Chung Nhược đều chạy đến phòng ngủ lớn ngủ cùng mẹ, tối nào cũng ôm lấy đòi mẹ đọc truyện, đến đúng giờ mới chịu nghe lời Triển Nhược Lăng ngủ. Hôm nay bố về rồi, con phải về lại phòng ngủ của mình.

      Chung Khi tắm xong bước vào phòng con , “vẫn chưa đọc xong à?”

      Con vốn mơ màng ngủ, nhìn thấy bố đột nhiên có tinh thần trở lại, nhanh nhẹn ngồi dậy giường, lớn tiếng tuyên bố: “Bố ơi, tối nay con muốn ngủ với mẹ.”

      Triển Nhược Lăng bất ngờ, chưa kịp lên tiếng con bắt đầu lắc lấy lắc để cánh tay , nũng nịu: “Mẹ ơi mẹ ơi, con muốn ngủ với mẹ mà!”

      Triển Nhược Lăng nhìn thấy vẻ mặt ngập tràn mong đợi của con , vô cùng khó xử, nhìn Chung Khi cầu cứu.

      Chung Khi ngồi xuống mép giường: “ Nhược Nhược, lại đây, cho bố nghe năm nay con mấy tuổi rồi?”

      Con nghiêng đầu suy tư lúc, rồi giơ bốn ngón tay trắng nõn như búp măng non ra: “Bốn tuổi rưỡi ạ.”

      Chung Khi sờ đầu con, nghiêm túc : “Nhược Nhược, con trưởng thành rồi, người lên bốn tuổi phải bồi dưỡng khả năng tự lập của bản thân chứ, được ngủ với mẹ nữa.”

      Con bốn tuổi rưỡi vẫn hiểu, cảm thấy rất kỳ lạ: “Vì sao ạ? Nhưng mà bố còn lớn hơn con, vì sao bố vẫn ngủ với mẹ được?”

      Chung Khi bật cười, đưa mắt nhìn vợ, sau đó lại với con : “Nhược Nhược, đương nhiên bố phải ngủ với mẹ chứ, nếu có Nhược Nhược rồi.”

      Triển Nhược Lăng túng quẫn biết làm thế nào, đỏ mặt đưa tay cấu cái: “ với trẻ con những việc này làm gì, con bé cũng có hiểu đâu.”

      Chung Khi quay đầu nhìn vợ, giữ lấy tay , nghiêng đầu vào tai : “Nếu vậy, con bé chiếm chỗ của mất.”
      Phong nguyet thích bài này.

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :