1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Kim Phi Tích Bỉ - Ý Tú Na Đáp Nhi (c66)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 41 xảy ra chuyện

      Dịch: LTC
      Nguồn: lanhtucoc.wordpress.com


      “A, ngươi hiểu được cái gì? ta nghe xem.” Long Đằng ung dung nhìn Sương Lan Nhi, khóe môi nhếch lên, hứng thú càng đậm.

      Sương Lan Nhi hít hơi sâu, bình tĩnh : “Ta hiểu toàn bộ quá trình hãm hại.” Nàng dừng lại, ánh mắt rơi người Thu Khả Ngâm.

      Thu Khả Ngâm cúi đầu, lông mi hơi hơi rung động, nàng bất động thanh sắc : “Nga, Lan nhi muội muội, nếu thực là hãm hại, vậy chuyện này so với việc ăm trộm trong phủ xem ra còn nghiêm trọng hơn. Muội cứ lại tỉ mỉ xem sao, bổn vương phi tự có công đạo.”

      Sương Lan Nhi cười lạnh tiếng: “Mới vừa rồi Lạc công công quá ràng rồi, tất cả giỏ bát giác trong phủ đều được làm giống hệt nhau, cho nên cái giỏ mà Tiểu Tịch cầm về này phải là cái giỏ ban đầu nàng đem . Đơn giản mà đường nó bị đánh tráo.”

      “Đánh tráo? Kia đúng là ý kiến mới mẻ!” Khuôn mặt kiều diễm của Thu Khả Ngâm lộ ra tầng quang mang u tối.

      Lạc công công ra nghi ngờ: “Nếu là đánh tráo để cầm nhầm, vậy tại sao Tiểu Tịch lại phát ra chiếc trâm ở trong giỏ? Phải biết là chỉ cần sóc lên là nghe thấy tiếng động của kim loại.”

      Sương Lan Nhi chậm rãi xoay người sang chỗ khác, nhìn thằng vào Quế ma ma : “Chuyện này phải đến việc người hãm hại quả thực rất cao minh.”

      Quế ma ma bị ánh mắt lạnh như băng của nàng lườm qua nhất thời sợ hãi làm lông tóc dựng đứng hết cả lên, cảm giác như có con rắn trườn sau lưng.

      Sương Lan Nhi tiếp tục : “Ngươi hãy nhìn đáy của chiếc giỏ này, ở đó có dấu vết của keo dán bị khô, mà chiếc trâm chính là được cố định lại nhờ lớp keo dán này. Tiểu Tịch xưa nay làm việc đứng luôn cẩn thận, do vậy những động tác lắc lư căn bản làm cho chiếc trâm bong ra khỏi lớp keo.”

      “Vậy khi Tiểu Tịch mở chiếc giỏ ra vì sao lại thấy chiếc trâm?” Lạc công công lại nghi hoặc .

      “Bởi vì trong chiếc giỏ này còn có hai lớp ngăn.”

      Lần này người mở miệng lại là Thu Đình Lan. Ngón tay chỉ vào mặt nứt ra ở hai bên sườn của chiếc giỏ, thản nhiên : “ Chỗ nứt ra này chỉ liếc qua là biết vết tích còn mới, nghĩ xem vừa rồi lớp ngăn mới nứt ra, do đó liền làm lộ chiếc trâm cài vẫn còn cố định ở bên dưới.”

      “Theo lời của Lạc công công, vừa rồi Quế ma ma ở trong phòng lục lọi tìm đồ may làm rơi chiếc giỏ bát giác này, lúc này mới khiến cho Lạc công công chú ý. Cũng chính lúc này, chiếc trâm cài tách ra khỏi lớp keo dán, vách ngăn cũng cùng lúc đó nứt ra. Cho nên…” Sương Lan Nhi tiếp lời. Ngụ ý chính là trước đó ở trong phòng, người va vào chiếc giỏ bát giác – Quế ma ma là người có hiềm nghi nhất.

      Thu Khả Ngâm rốt cục cũng đứng ngồi yên, nàng nhất thời hô hấp hỗn loạn, ngực nhấp nhô hồi thôi: “Ý tứ của Lan Nhi muội muội ràng như vậy, ngươi ta nghe xem, Quế ma ma vì sao lại phải làm như vậy? Có lẽ lớp keo kia có từ trước sao, cũng thể biết được.”

      Thu Đình Lan cười lạnh tiếng, tiến lên từng bước đoạt lại chiếc trâm cài trong tay Quế ma ma, đặt chiếc trâm vào đáy giỏ nơi có vết keo dán thấy vừa khớp: “Khe hở khảm hợp hoàn toàn ăn khớp.”

      “Nhưng cũng có thể chính con Tiểu Tịch kia tự thiết kế mưu, chuẩn bị sẵn lớp keo ở đáy giỏ.” Thu Khả Ngâm dãy dụa .

      Long Đằng lúc này rốt cục cũng lên tiếng, quay đầu nhìn ra màn mưa phùn kéo dài mãi ngoài cửa sổ, giọng điệu cũng ảm đạm như thời tiết: “Bọn trộm cắp, ai biết trước chính mình ăn trộm cái gì. Hà tất phải làm điều thừa.”

      Thu Khả Ngâm khỏi biến sắc, khuôn mặt dần dần tái nhợt cho đến khi huyết sắc hoàn toàn biến mất, nàng mãi lúc sau mới : “Như vậy là bổn vương phi trách nhầm Tiểu Tịch. Thôi được, đợi bổn vương phi điều tra lại chân tướng việc sau.” Thu Khả Ngâm đứng lên, nàng quay về phía Sương Lan Nhi, hơi cúi thấp người, mặt gượng ép thành khẩn : “Lan nhi muội muội, làm cho ngươi sợ hãi, thực xin lỗi.”

      Xoay người, Thu Khả Ngâm liếc nhìn Quế ma ma cái, ánh mắt lóe lên. Quế ma ma lập tức hiểu ý, chật vật bò từ mặt đất đứng dậy.

      Thu Khả Ngâm bàn tay trắng nõn giơ lên, thản nhiên : “, hôm nay quấy rầy. Bổn vương phi trở về tra lại lần nữa, chắc chắn làm cho mọi chuyện ràng.” Nàng xong liền luôn, để lại chút thời gian nào để người ngoài kịp lên tiếng.

      Lạc công công cùng đám hạ nhân liên can cũng cáo lui.

      Sương Lan Nhi cho dù khẽ thở dài hơi nhưng mặt cũng tia cam lòng, nàng tiến đến nâng Tiểu Tịch dậy, nhàng : “Ngươi phải nhanh dùng đá chườm vào vết thương cho đỡ sưng thũng. Về sau đừng làm những việc ngu ngốc như vậy nữa. Bởi vì…” Nàng dừng lại cuối cùng cũng nữa, bởi vì nàng cùng Thu Khả Ngâm mâu thuẫn là thể hóa giải. Thu Khả Ngâm có khả năng buông tha cho nàng. Đồng thời nàng cũng tuyệt đối có ý định thỏa hiệp với Thu Khả Ngâm.

      Tiểu Tịch tìm được đường sống trong chỗ chết, khỏi rơi lệ : “Phu nhân, Tiểu Tịch hôm nay thiếu chút nữa làm liên lụy tới phu nhân.”

      Thu Đình Lan lúc này đứng ở cửa, nhìn bóng dáng Thu Khả Ngâm cùng Quế ma ma khuất dần, đình trệ trong chốc lát, oán hận : “Quế ma ma kẻ điêu lão nô này, chuyện xấu xa đến cỡ nào cũng dám động thủ, lão tử sớm muộn gì cũng đem bà ta phế thành cẩu.”

      Long Đằng chau mày, tay đẩy : “Khuê phòng nữ tử nhã nhặn như này, ngươi có thể đừng buông mấy lời thô tục đó hay hả?”

      “Ách…!” Thu Đình Lan mặt xẹt qua tia xấu hổ, nhiều năm rong ruổi sa trường, sớm quên cái gì là nhã nhặn. Cười gượng tiếng, lại hỏi: “Thiếu quân, ràng vừa nãy ngươi có thể lật mặt Quế ma ma, cho lão điêu nô này sớm tử sớm siêu sinh. Tại sao ngươi vạch trần?”

      Vừa vặn lúc này Thu Khả Ngâm đỡ Tiểu Tịch đến cửa, nghe được câu hỏi của Thu Đình Lan, nàng xoay người thay Long Đằng đáp lại: “Thị phi khó phân biệt, nếu cứ tiếp tục truy cứu nhất định bức Vương phi nóng nảy, chỉ sợ đẩy người can hệ chết thay. Hà tất phải liên lụy đến người vô tội.”

      Long Đằng cười liên tục vỗ tay tán thưởng: “Đúng đúng. tiểu Sương Sương của ta quả thực rất hiểu ta,”

      Vốn trong lòng Sương Lan nhi vô cùng cảm kích xuất này của Long Đằng, nếu phải hôm nay có lòng nhắc nhở nàng, nàng vô luận thế nào cũng phát được mưa của Quế ma ma. Chỉ là cảm kích tràn đầy của nàng đều bị mấy từ buồn nôn của triệt để làm tiêu tan. Tiểu Sương Sương – quá kinh người rồi, hãn!

      Nàng cúi mặt, nghiến răng : “Long Đằng…”

      “Kêu Thiếu Quân!” Long Đằng kiên trì, ghé sát lỗ tai của nàng nỉ non, lặp lại lần nữa: “Kêu ta tiếng Thiếu Quân được . Đừng quên hôm nay ngươi còn thiếu ta ân tình.”

      Thanh của có chút ôn nhu cùng thương tiếc thực thể hiểu nổi, lại giống như mang theo mê hoặc.

      Sương Lan Nhi biết trong lòng lúc này là cảm xúc gì, trong lòng đau xót, bật thốt lên tiếng gọi : “Thiếu Quân!”

      Kiểu xưng hô thân mật như thế này giống như trong nháy mắt kéo gần khoảng cách của bọn họ. Bốn mắt cùng nhìn nhau, trong con ngươi của mỗi người đều bóng dáng của đối phương, vẫn là bộ dáng như trong quá khứ đáng tiếc lại phải cách xa nhau như vậy. Trong mâu trung của loại thần sắc khó hiểu, còn mâu trung của nàng lại chất chứa hối hận.

      Đúng vậy, nàng hối hận.

      Nàng hẳn là nên tin tưởng , thế nhưng nàng lại lựa chọn bỏ trốn, nếu như phải như vậy nàng làm sao lại gặp lại Long Tiêu Đình, lại như thế nào lâm vào hoàn cảnh tại? Chẳng lẽ đây chính là số mệnh mà nàng chạy thoát hay là nên trách chính bản thân nàng?

      lâu sau, nàng rốt cục cũng nhàng mở miệng : “Thực xin lỗi, ngày ấy ta thất hứa.” tới cuối cùng nàng cũng che dấu được nghẹn ngào.

      Nàng nhanh chóng cúi đầu, nhưng vẫn như trước nhìn thấy giáp sườn mặt nàng có dòng nước mắt ươn ướt chậm rãi chảy xuống.

      Làn môi mỏng bạc khẽ giật, lúc này đúng là câu cũng nên lời.

      Mãi sau, Thu Đình Lan thúc dục: “Thiếu Quân, chúng ta nên ở lâu.” Dừng lại, quay đầu nhìn Sương Lan Nhi, trong ánh mắt tràn ngập xin lỗi: “Muội muội ta từ bỏ ý đồ, chính ngươi hãy cẩn thận.”

      Sương Lan Nhi cảm động khảm sâu trong tim, nàng gật đầu. Nàng biết, chuyện lần này mới chỉ là bắt đầu, gió to sóng lớn chân chính vẫn còn chưa tới.

      Thu Đình Lan lại kêu tiếng: “Thiếu Quân thôi.”

      Long Đằng gật gật đầu, mặt trong phút chốc lại khôi phục thần thái bất cần đời, chiếc quạt trong tay điểm xuống trán Sương Lan Nhi: “Chuyện lần đó, ngươi nhắc lại là có ý tứ gì? Con dế mèn của ta đều bị ngươi dưỡng đến chết rồi, ngày đó ta nửa đêm trở về, haizz, bộ dạng chúng nó đói đến mức gầy rộp, ngày hôm sau tất cả đều xong đời!” vừa vừa ra cửa, lại nhắc: “Ta lại cho ngươi nghe, mấy con dế đó đều là cực phẩm. Ngươi phải bồi thường cho ta, ít nhất cũng phải bồi cho ta con hồng ma đầu. Hừ!”

      Sương Lan Nhi trong lòng vốn có chút đa cảm, nghe như vậy liền sửng sốt: “A, hồng ma đầu? Chủng loại tốt nhất đó, ta biết đâu tìm? Sư phó ta cả đời cũng còn chưa có được con.”

      Long Đằng lầm bầm : “ đâu tìm đó chuyện của ngươi, ta đây, lần sau gặp lại là ngươi phải bồi thường cho ta nghe chưa.”

      Miệng nàng giật giật, người này… đúng là có quy tắc.

      ***

      Thời gian qua mặn nhạt, chốc lát là màu thu.

      Ngày hôm đó Long Tiêu Đình vừa mới lâm triều, chưa kịp ra khỏi hoàng cung Lạc công công tới đón.

      Theo lý mà nội quan trong vương phủ được tự ý tiến nhập hoàng cung, xem ra Lạc công công tốt xấu gì cũng chuẩn bị ít, nhất định phải có việc vô cùng khẩn cấp.

      Lúc này trong lòng Long Tiêu Đình dâng lên dự cảm tốt.

      Lạc công công gấp đến độ mồ hôi chảy ròng ròng lao đến. hoảng đến ngay cả hành lễ cũng quên: “Vương gia, tốt! Lan phu nhân xảy ra chuyện.”

      “Cái gì?” Long Tiêu Đình sửng sốt, lệnh bài trong tay “binh” tiếng rơi xuống đất.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 42 Độc

      Dịch: LTC
      Nguồn: lanhtucoc.wordpress.com


      tại là mùa thu, gió trời vi vu, lá khô chầm chậm rơi lả tả. Cả thành Thượng Dương đắm chìm trong màu vàng ấm áp, vốn nên là những gì đẹp đẽ ấm áp mông lung nhưng giờ phút này trong mắt Long Tiêu Đình lại chỉ là mảnh lạnh nhạt vô vị.

      Ngay sau đó bước nhanh về phía cổng chính hoàng cung, áo bào phần phật bay theo gió.

      Lạc công công ở phía sau nhặt lệnh bài của lên, theo kịp cước bộ kia chỉ đành lo lắng gọi với theo: “Vương gia, lão nô chuẩn bị xe ngựa ở cửa tây.” Nháy mắt cái còn nhìn bóng dáng nữa.

      Long tiêu Đình phóng ngựa chạy như điên, cũng ngờ rất nhiều năm rồi có cảm giác tâm hoảng ý loạn như vậy. Chuyện thiên đình những lúc nghe được cũng chỉ luôn thản nhiên ứng phó. Cho nên tại đối với thời điểm tim đập mãnh liệt ngoài ý muốn càn quét tâm trí , cũng biết phải đối mặt như thế nào, chỉ biết đem tất cả lo âu phiền muội hóa thành đường chạy về phía trước.

      Túy Viên Thụy Vương phủ, sở dĩ gọi là Túy viên bởi vì xung quanh toàn là cây cổ thụ to lớn che rợp trời, khi ánh nắng ấm áp xem qua kẽ lá chiếu xuống, tường trắng ngói đỏ đắm chìm trong quang cảnh mơ màng, đẹp say lòng người.

      Mưa ngừng rồi, hôm nay rốt cục cũng trời quang mây tạnh, nhưng nghênh đón lại phải là ánh mặt trời sáng sủa.

      Lúc này lá thu tiếng động hàng loạt trút xuống tựa như màn hoa vũ mỹ lệ bay múa đầy trời cứ kéo dài vô tận ngừng.

      bay nhanh vào bên trong Túy viên, mặc cho màn hoa vũ diệp vụ, thời điểm đẩy cửa ra bầu khí nặng nề nồng mùi thảo dược đập vào mặt cơ hồ làm hít thở thông.

      Dõi mắt nhìn thấy Tiểu Tịch ngồi ở đầu giường khóc rống lên. Tiếng khóc như va chạm vào từng ngóc ngách căn phòng, có chỗ để thoát ra đành đọng lại ở đó, nghe đến tê tâm phế liệt.

      từng bước đến bên giường, chân lại cứng nhắc tại chỗ, rốt cục thể di chuyển tiếp.

      Chỉ thấy nàng mặc kiện tẩm sam đơn trắng thuần, cả người cuộn lại ở góc giường, ánh nến vàng chiếu lên hai mắt đỏ bừng, mặt chút phấn son, từ sắc mặt đến y phục đều trắng bệch khiến người ta sợ hãi, chỉ có suối tóc dài là đen như mực tán loạn trải giường.

      Nàng mở to hai mắt, chỉ là mâu quang trống rỗng vô thần. Cả người giống như người chết chút sinh khí, chỉ biết thực ra vẫn còn sống duy nhất nhờ làn mi dài thi thoảng chớp động.

      Long Tiêu Đình lúc này giật mình, trong mắt tràn đầy đau lòng, nhàng ngồi bên giường, đem nàng xoay lại nhìn vào chính mình, dịu dàng hỏi: “Lan nhi, làm sao vậy, đến tột cùng xảy ra chuyện gì?”

      Nàng , đôi mắt mở to có thần sắc, tất cả chỉ là vô hồn trống rỗng, có phương hướng.

      càng gấp hơn: “Lan nhi làm sao vậy? Nàng câu thôi cũng được, có chuyện gì hãy cho ta biết.”

      Sương Lan Nhi vốn đờ đẫn đột nhiên giọng khóc nức nở, tiếng nức nở kia kéo dài giống như những chiếc kim châm, đâm sâu vào nội tâm gào thét.

      Tiểu Tịch trong lòng chua xót, nàng che mặt khóc: “Vương gia, phu nhân thể được nữa!”

      Khuôn mặt lộ ra kinh ngạc chút nghi ngờ, nửa ngày cũng thể có bất cứ phản ứng gì.

      Tiểu Tịch tiếp tục : “Nhiều ngày mưa trước đó, Vương phi thân thể tốt, Trầm thái y ngày đêm chăm sóc, khó có thể phân thần. Phu nhân nàng có chút y thuật, Trầm thái y cần ngày ngày đều đến, chỉ hôm nào cần lấy máu hãy tới. Nào biết được đêm hôm đó phu nhân liền sốt cao, nô tỳ vốn định thỉnh Vương gia đến xem nhưng phu nhân lại muốn quấy rầy người, chỉ Tiểu Tịch sắc cho nàng ít thuốc giảm sốt. Nào nghĩ đến bệnh nhiều ngày như vậy, sốt cao lui, toàn thân nóng rực, cuối cùng ngất . Nô tỳ sợ quá vội vã tìm Trầm thái y, lúc phu nhân tỉnh lại phát ra, người lại…”

      “Phát … cái gì?” Thời điểm hỏi, tay có chút run rẩy.

      Sương Lan Nhi nghe đến đó rốt cục nhịn được cực kỳ bi ai, chôn người góc giường khóc thôi, bả vai nàng co rúm lại, thân hình bé yếu ớt ngừng phập phồng, giống như những cơn sóng biển liên miên có điểm dừng.

      “Phu nhân nàng… Trầm thái y dĩ nhiên trẩn đoán chính xác, phu nhân nàng có thể… còn được nữa.” Tiểu Tịch nghẹn ngào thành thanh.

      “Bổn vương tin! Trầm thái y đâu?” đứng dậy, ánh mắt tuấn lãng cất chứa cơn giận lôi đình.

      “Vi thần có mặt, thỉnh Vương gia phân phó.”

      Trầm Mộc Vũ vừa vặn bê dược vào cửa trông sắc mặt Long Tiêu Đình rất khó coi, vội vàng đặt chén thuốc xuống, tiến đến bái lễ.

      Long Tiêu Đình bước đến xốc y phục màu tím của Trần Mộc Vũ lên, cắn răng : “Chỉ là sốt cao tại sao lại thành như thế này?”

      Trầm Mộc Vũ mặt xẹt qua vẻ bất đắc dĩ, áy náy : “Vương gia, vi thần hết sức. Thanh quản phu nhân hư tổn, chỉ sợ khó có thể hồi phục như cũ. Vi thần cả gan đoán do phu nhân phải lấy máu chữa bệnh cho Vương phi, cứ bảy ngày lấy bát máu, thân mình vỗn bị hao tổn, cơ thể hư nhược chống lại được phong hàn. Mà trong thuốc phu nhân ngày ngày dùng có chứ loại dược gọi là cỏ long xà. Loại thuốc này dược tính rất mạnh, tuy có thể đề khí rất công hiệu nhưng hậu quả là làm tổn thương thần kinh. Vương phi sốt cao ngừng, cho nên gây ra… Kỳ cũng vì khéo… Việc này ai cũng lường trước được…”

      “Ngươi biết cỏ long xà dược tính mạnh vì sao lại cho nàng dùng loại dược này?” Long Tiêu Đình lạnh giọng : “Bổn vương nuôi lũ lang băm các ngươi để dùng sao? Hành bất cẩn, ngươi có phải nên lấy chết tạ tội?”

      “Thần tội đáng chết vạn lần, thỉnh Vương gia giáng tội trách phạt.” Trần Mộc Vũ cúi người, sắc mặt bình tĩnh gợn sóng.

      “Ngươi tự mình xuống tay, bổn vương muốn bẩn tay.” Long Tiêu Đình thèm nhìn, lạnh lùng .

      “Tuân lệnh Vương gia.” Trầm Mộc Vũ lại cúi đầu lạy, chuẩn bị lui ra ngoài bên tai nghe thấy thanh trầm trọng.

      Ngẩng đầu nhìn thấy Sương Lan Nhi giãy dụa ngã từ giường xuống.

      Long Tiêu Đình lập tức chạy đến đỡ lấy nàng, nhìn khuôn mặt thê oán của nàng, nàng bạc thần run rẩy, chữ cũng bật ra được.

      Sương Lan Nhi nhàng kéo tay , đầu ngón tay thon dài viết vào lòng bàn tay.

      Da thịt chạm vào nhau có chút nhột, vừa lạnh vừa ấm áp. Chính là chữ thôi, nhìn nhưng lại hiểu, nàng viết lại lần nữa.

      “Mệnh…”

      cuối cùng cũng hiểu, hầu kết khẽ động. Mệnh, số mệnh của nàng bất chính là do tạo thành sao? Là đem nàng đẩy xuống vực sâu vạn kiếp bất phục, giờ phút này lại giận chó đánh mèo cố tình chút giận lên người khác?

      lâu lâu sau đó, phất tay: “Quên , người lui xuống chế thuốc.” Đây là ngụ ý buông tha cho Trầm Mộc Vũ.

      “Tuân lệnh.” Trầm Mộc Vũ lên tiếng đồng thời lui về sau, vẻ mặt trước sau vẫn như , từ lúc vào cửa cho đến lúc xuất môn đều là biểu tình đạm mạc, giống như đối với sinh tử hề có ý nghĩa.

      Long Tiêu Đình nâng mắt nhìn chăm chú Sương Lan Nhi lát, đột nhiên đem cả người nàng kéo vào nằm trọn trong lòng.

      Thanh trầm thấp ngừng nỉ non bên tai nàng: “Thực xin lỗi, thực xin lỗi…”

      Lần đầu tiên nàng được nghe thấy tiếng trong trẻo nhưng lạnh lùng của lại có thể nghẹn ngào như vậy. Khó có thể tưởng tượng kẻ cao cao tại thượng như cũng lời xin lỗi. Trong mắt thể ngăn được lệ quang, chua cay đắng chát nghẹn lại trong cổ họng, kỳ nàng trong lòng rất , trùng hợp trong thiên hạ này đâu có nhiều. Chuyện này hiển nhiên là bởi vì độc.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 43 Hoặc là làm, làm phải làm đến cùng

      Dịch: LTC
      Nguồn: lanhtucoc.wordpress.com


      Điều Sương Lan Nhi ngờ tới đó là từ sau khi nàng trúng độc bị câm, Long Tiêu Đình như biến thành con người khác hẳn. mỗi ngày công việc đều bề bộn nhưng cứ sau khi lâm triều luôn đến Túy viên của nàng, ngồi cùng nàng hai canh giờ. Vài ngày tiếp theo, thời gian nán lại trong Túy viên so với mấy tháng trước ngày càng nhiều.

      Có hôm cùng nàng dùng cơm tối, có hôm đem thái y ở trong cung tới phủ khám chữa bệnh cho nàng, có khi thậm chí còn đem cả tấu chương ngồi nhuyễn tháp lẳng lặng làm bạn cùng nàng.

      Sương Lan Nhi trong lúc nhàm chán ngồi tiện tay thêu chút vật phẩm nhưng tay lại quấn nhiều băng gạc khiến tay cầm kim của nàng có chút bất tiện, còn linh hoạt được như trước kia nữa. Nàng luôn nhíu mày nhìn nhìn lại tác phẩm trong tay mình rồi lại bỏ , đến ngay cả thêu chiếc khăn đơn giản mà nàng cũng phải mất mấy ngày trời.

      Hôm đó Long Tiêu Đình tới nhìn thấy nàng lại vứt chiếc khăn tự tay thêu, nghi hoặc hỏi: “Nếu nàng thích những thứ tinh xảo, ta đem tới cho nàng vài món đồ là được, tay nàng giờ toàn thương tích, việc gì phải nhọc công tự mình làm như vậy? Nàng muốn gì cứ với ta tiếng.”

      Nàng nâng mắt nhìn , tiếng động thở dài.

      Kỳ Long Tiêu Đình luận cả về diện mạo lẫn khí chất đều là điển hình của mẫu người dịu dàng vui vẻ, mỗi khi nàng dừng mắt sườn nhan đều cảm nhận được khí chất tinh khiết như tuyết đầu mùa. Nếu như thể nghi ngờ chính là nam tử ôn nhuận như ngọc. Đáng tiếc chính thanh của , trầm thấp quỷ mị, lạnh đến thấu xương.

      Những câu quan tâm như vậy lại phát ra với thanh trong trẻo lạnh lùng của mang lại cảm giác dường như phù hợp.

      Sương Lan Nhi buông chiếc khăn tay xuống, nàng cầm lấy bút lông, chấm mực viết lên giấy: “Ta muốn gì hết.”

      nhìn nàng như muốn từ đôi mắt kia tìm thấy được điều gì đó.

      Nàng nhanh viết thêm câu: “Ngươi có biết vì sao nữ tử lại am hiểu nữ công ? Kia đều là vì để làm hao mòn thời gian tịch mịch mà ngừng luyện tập. Từ trước đến nay, nữ công ta cũng chỉ bình thường nhưng từ khi vào Thụy vương phủ, gần đây tay nghề của ta tiến bộ ít, thời gian dư giả, ta nhất định có thể thể làm được tú phẩm thực sống động. Ngươi có thể nghĩ xem, nếu như ngươi tháng liền ra khỏi cửa chỉ ở trong nhà ngươi làm gì? Ta vốn là y nữ học đồ của Nhân tâm y quán, tuy trước kia mỗi ngày đều rất vất vả nhưng luôn tràn ngập cảm giác thoải mái, trong người khó chịu chỉ cần ngủ giấc, ngày thứ hai tỉnh dậy sức khỏe liền khôi phục. Vương gia, phải tất cả mọi thứ đều có thể dùng tiền là có thể mua được.”

      trầm mặc trong chốc lát : “Ta nghĩ nữ tử đều hy vọng có cuộc sống an nhàn.”

      Nàng cúi đầu cười, lại thay tờ giấy Tuyên Thành: “Có những lúc rau dưa đạm bạc, mặc dù ngày đêm vất vả nhưng đôi phu thê luôn cùng nhau chia sẻ vui buồn cũng là loại an nhàn. Có lẽ ngươi từ sống trong hoàng tộc chưa từng hiểu cuộc sống bần hàn của dân chúng. Ta từ nhà nghèo, phụ thân năm này sang năm khác nằm giường bệnh, cả nhà phải dựa vào mẫu thân giặt quần áo cho người ta để kiếm tiền, còn ta vào học ở Nhân tâm y quán cũng phải cố gắng làm việc sống qua ngày. Nhưng ta lại cảm thấy cuộc sống như vậy cũng rất đáng chờ đợi, tỷ như thời điểm lễ mừng năm mới, nhà ta gom chút liền mua con gà về hầm cách thủy, còn có chút bánh chẻo, mùi vị thơm ngon lan tỏa khắp gian, ngươi cảm thấy đây chính là bữa cơm ngon nhân thế gian này. Ta vì tâm niệm cuộc sống tại mà chờ mong cuộc sống năm tiếp theo tốt hơn. Cũng biết Vương gia ngươi ngày ngày đối mặt với sơn trân hải vị mà vẫn luôn cảm thấy ngon? Hay là chỉ có thể nuốt xuống? Cũng là đạo lý này, cuộc sống an nhàn mà ngươi cho là đúng với ta mà kỳ hề vui vẻ. Hy vọng ngươi có thể hiểu được.”

      ngón tay cầm bút còn vết thương chưa lành vẫn còn quấn băng gạc cho nên sau khi viết xong nàng khỏi cảm thấy có chút đau. Kỳ nàng phát phương thức chuyện này cũng tốt, ngày thường hay trầm mặc ít lời, từ trước đến nay nàng có rất nhiều lời mà đều thể cùng , giờ giọng nàng mất, lấy giấy truyền đạt lại ý nghĩ vậy mà tựa hồ cũng vẫn kiên nhẫn mà đọc.

      nhìn tờ giấy Tuyên Thành trước mặt, nét mực chậm rãi khô, trầm mặc lâu, thời gian dường như cũng phá lệ mà trôi qua thong thả.

      nhanh tới Trung thu, ngoài cửa sổ ánh trăng vằng vặc như chiếc vòng ngọc bạc, chiếu xuống nước hồ trong vắt nơi sân viện.

      Trong suy nghĩ của vẫn như trước chần chừ, lưỡng lự.

      lâu sau khi ánh trăng xuyên qua từng cánh hoa nở rộ nơi bệ cửa sổ, khi những cơn gió nhu hòa thổi vào căn phòng vỗ về nhè , rốt cục cũng mở miệng: “Ta cố gắng hết sức bồi thường cho nàng.”

      Nàng thẫn thờ, kỳ đối thoại như vậy với họ mà đây là lần thứ hai mà suy nghĩ của nàng cùng với lần trước vẫn vậy hề thay đổi. Nàng mở từ giấy Tuyên Thành mới trắng tinh, chấm mực viết tiếp: “Vương gia phải thích xem vở kịch đèn chiếu “Túy song đình” sao? vậy chắc hẳn hiểu ý tứ của ta. Nếu Vương gia thực muốn bồi thường, ta chỉ nghĩ muốn…”

      Nàng viết chữ nhìn theo chữ. Bút của nàng đột nhiên dừng lại, run rẩy. Lông mày thẳng đĩnh đạc của khẽ nhíu lại rối rắm.

      Nàng đặt bút viết. Chữ “ly” trong “ly khai” nàng mới chỉ điểm xuống nét đầu, dường như biết nàng muốn viết chữ gì, bàn tay ấm áp đột nhiên phủ xuống nắm lấy bàn tay bé mềm mại của nàng.

      Tay cầm bút của nàng run lên, giọt mực đen từ đầu bút xuống dừng lại tờ giấy trắng như tuyết, đem chữ “ly” còn chưa kịp viết xong hóa thành đóa hoa mai xinh đẹp.

      Nàng nâng mắt nhìn , mày hơi nhíu lại.

      chỉ nhàng : “Sau này ta đối xử tốt với nàng.”

      Nàng lông mi dài chớp động, con mắt thu thủy mở to, con ngươi từ sâu thẳm bên trong chợt rơi vào tĩnh lặng.

      …………… ………………..

      Bên trong Khả viên.

      Đêm.

      Thu Khả Ngâm nằm tháp, tay siết chặt tay vịn kim phượng ngậm châu. Hơi thở của nàng mỏng manh giống như sợi dây tằm nối diều phất phơ trong trời đất, giống như chỉ cần có trận gió thổi qua cũng đủ phật dứt dây.

      Nàng chưa bao giờ tức giận như thế, tuyệt vọng như thế, tuyệt vọng đến ngay cả chút khí lực muốn hất đổ những thứ đồ vật xung quanh cũng đều có, chỉ có thể nằm bất lực nằm nhuyễn tháp.

      “Vương phi…” Quế ma ma gọi tiếng, lén quay mặt qua chỗ khác lấy tay áo lau nước mắt vừa chảy xuống.

      Thu Khả Ngâm miễn cưỡng chống đỡ, ho khù khụ : “Ngươi chúng ta có phải làm sai rồi hay nghĩ tới lại hoàn toàn phản tác dụng.”

      Quế ma ma hít hơi: “Vốn tưởng rằng tiện nhân này câm rồi, còn thanh kia nữa Vương gia còn bận tâm đến nàng, thể ngờ rằng…”

      Thu Khả Ngâm cười buồn bã: “ thể ngờ rằng Tiêu Đình chàng ngược lại nảy sinh loại tình cảm thương tiếc, ngày ngày đều tới thăm nàng. Ta thế nhưng lại tự mình thân thủ tác hợp cho hai người bọn họ.”

      Quế ma ma trâm ngâm: “Vương phi người quá bi quan nhưng ta thấy cũng hẳn thế. Nửa thân tàn phế Vương gia còn có thể thương tiếc nàng trong bao lâu? Chỉ là tiệc vui chóng tàn, sớm muộn cũng sinh nhàm chán. Vương phi người hẳn là nên vui mừng mới đúng, sau này nàng ta cuối cùng còn gì để uy hiếp người.”

      “Phải ?” Thu Khả Ngâm vò chiếc khăn trong tay, càng vò lâu càng khiến ngón tay bị đau: “Ta tại lo lắng chuyện chúng ta làm liệu có sơ hở hay . Sương Lan Nhi cũng phải dễ đối phó như chúng ta tưởng tượng, chuyện nàng trúng độc lần này ta lại cảm thấy quá mức thuận lợi. Nàng ta phải hiểu y thuật sao, chẳng lẽ chính mình lại phát ra?”

      “Nàng cũng đâu phải thần y tái thế, sao có thể thông mình như vậy. Hơn nữa…” Quế ma ma ghé sát vào tai Thu Khả Ngâm: “Chúng ta hoặc làm, làm phải làm đến cùng, dứt khoát…”

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 44 Kế trúng kế (1)


      Lễ Trung thu ngày hôm đó.

      Thống lĩnh Vương phủ thu được phong thư nặc danh, phong thư này hề mỏng, áng chừng cầm tay cũng khá nặng, bên trong hình như có tập giấy dày.

      mở từng lớp , đúng là có ba bức tranh. Bức thứ nhất chính là cầu Dực bên hồ trong thành Thượng Dương, trời có vầng trăng sáng như ngọc bàn, chín khúc cầu kiều từ xưa thấp thoáng sau những rặng liễu rủ trùng trùng điệp điệp. Phía sau chân cầu cong cong là nhà lầu mái hiên nối liền dứt. Kỳ quái chính là cầu có hai ngọn hỏa diễm gì đó, đặt trong tổng thể bức tranh trông hoàn toàn ăn nhập.

      chăm chú nhìn, mày kiếm nhăn lại, lại tiếp tục mở bức tranh thứ hai, là cảnh hai gã nam tử mặt đối mặt nhau, khoảng cách giữa hai người khoảng chừng ba thước, cũng biết họ làm gì. Nhân vật trong bức tranh tương đối mơ hồ, giống như bức tranh thứ nhất được vẽ vô cùng sống động, hiển nhiên là tận lực vẽ. Mục đích của bức tranh này là gì, còn muốn cho người ta biết đến tột cùng người trong tranh là ai? Vị thống lĩnh nghĩ mãi cũng thể lý giải nổi, mở bức tranh cuối cùng ra xem, bên trong gần như trống rỗng, chỉ có chiếc đèn lồng hoa sen trơ trọi.

      Ba bức tranh hoàn toàn bất đồng, dường như có bất cứ quan hệ gì với nhau. Rốt cục người truyền tin có dụng ý gì?

      Đêm Trung thu, trước mắt lại rất có thời cơ, mọi chuyện tự nhiên lại vô cùng cẩn thận. Thống lĩnh Vương phủ nội tâm suy nghĩ sâu xa, đến tột cùng người gửi ba bức tranh này có ý đồ thiện hay ác, rốt cục người này muốn gì? có nên đem việc này bẩm báo lên? Nếu bẩm báo liệu có phải hay quấy nhiễu đến Vương gia?

      Lúc đó mọi người dùng xong bữa tối. Long Tiêu Đình nhìn Thu Khả Ngâm ngồi bên người, đột nhiên hỏi: “Khả Ngâm, sao tối nay sắc mặt nàng kém vậy? Có phải lại thấy thoải mái?”. Đúng lúc đó có cung nữ đem canh huyết yến ngân nhĩ, thuận tay lấy bát đặt trước mắt Sương Lan Nhi cũng ngồi bên cạnh, khóe miệng mỉm cười.

      Thu Khả Ngâm trong mắt liền lên tia oán hận, sắc mặt lại càng thêm tái nhợt. giờ Tiêu Đình đối xử với Sương Lan Nhi ngày càng tốt, đây là điều khiến nàng vô cùng bất ngờ. Nàng kiên nhẫn quá vất vả rồi, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay chẳng mấy chốc thấy xuất vết máu. Thực nàng thể nhẫn được nữa, nhưng có lẽ qua tối nay nàng cần phải chịu đựng khó chịu này nữa. Nghĩ đến đây trong lòng nàng mới thoáng cảm thấy dễ chịu chút, có thể triệt để thông suốt.

      Long Tiêu Đình khó hiểu, chỉ cảm thấy sắc mặt Thu Khả Ngâm ngày càng trắng bệch: “Khả Ngâm, nàng thoải mái về sớm nghỉ ngơi . Lát nữa là hội hoa đăng, ta nghĩ nàng vẫn là cần miễn cưỡng đâu, dù sao thân thể mới là quan trọng nhất, xung quanh quá phận náo nhiệt ảnh hưởng đến việc dưỡng bệnh của nàng.”

      Thu Khả Ngâm cười đến thực miễn cưỡng, răng giống như muốn cắn đứt môi đỏ mọng, miệng bật ra tiếng: “Được.”

      ôn hòa cười, nghiêng mặt nhìn về phía Sương Lan Nhi: “Lan nhi, chúng ta chút nữa cùng nhau xem hoa đăng, hôm nay vốn được coi là ngày náo nhiệt nhất trong năm. Khó có được năm nay Phụ hoàng tổ chức yến hội Trung thu, chúng ta cần vào cung xã giao. Hoa đăng trong dân gian ta còn có cơ hội gặp qua mấy lần.”

      Sương Lan Nhi liếc mắt nhìn sang ánh mắt tràn ngập oán hận của Thu Khả Ngâm, nàng nhàng gật đầu.

      Lúc sau, Long Tiêu Đình dắt theo Sương Lan Nhi rời khỏi phủ, bên ngoài chuẩn bị sẵn xe ngựa đứng chờ. cho hộ vệ lui sang hai bên, dắt tay nàng lên xe ngựa.

      Hai người ngồi cùng chỗ, nàng thể còn cũng im lặng gì, chỉ có ánh trăng nương theo tấm rèm mỏng thản nhiên chiếu lên sườn nhan tĩnh mịch của nàng. Trong xe vô cùng yên lặng, thời gian lại càng như kéo dài ra. Tuy chỉ là khắc lại dài tựa năm.

      khí như vậy khiến cho nàng cơ hồ hít thở thông, dần dần cũng thể chịu đựng được. vất vả lắm cuối cùng xe ngựa cũng dừng lại, nàng dần dần từng bước nhảy xuống, theo sát phía sau nàng.

      Ánh trăng mờ mờ u ám trong xe giờ được thay thế bằng mặt trăng sáng ngời lung linh trước mắt, nàng nhất thời thích ứng kịp, mắt nhắm lại rồi thong thả mở ra. Muôn hoa giống như chen chúc nhau mà nở rộ, mặt trăng sáng bạc, cực đại rất tròn, những ngọn đèn đóm hợp lại tựa như dải gấm mà vị tiên tử nào đó dệt thành, kéo dài mảnh.

      Náo nhiệt như thế, ồn ã vui vẻ như thế, cả trai lẫn đều ra ngoài ngắm trăng, xem thả hoa đăng, xem khói lửa, bọn họ mặc sức vui đùa.

      Tiểu ca ca bán mứt quả bên đường nghi hoặc nhìn bọn họ: “Hai người rốt cục có muốn mua ?”

      “Mua” Long Tiêu Đình ngón tay thon dài hướng vào vạt áo, lấy tờ ngân phiếu đưa cho người này.

      Tiểu ca bán mứt quả mở to hai mắt nhìn, liên tục xua tay : “Vị gia gia này, ta có tiền trả lại đâu, đồng là đủ rồi.”

      Sương Lan Nhi trong mắt ánh lên ý cười, lấy ra hai đồng tiền đưa cho vị Tiểu ca này, rồi chọn lấy hai xiên mứt quả. Thời điểm nàng quay sang nhìn Long Tiêu Đình, trong mắt của nàng dường như lên chút tình cảm ấm áp. đường đường là Thụy Vương gia, người làm sao có tiền lẻ, chỉ sợ ngay cả bạc vụn cũng chẳng có.

      Nàng cắn miếng mứt quả, đem xiên quơ quơ trước mặt muốn cầm lấy. Trong con ngươi trong suốt sáng tỏ ánh lên tia chất phác, hiển nhiên là : “Cho ngươi.”

      tiếp nhận, khuôn mặt tuấn có biểu tình gì, nửa ngày sau mới : “Hôm nay coi như nàng mời ta, lần sau ta nhớ mang bạc vụn .”

      Nàng cười đến thực hồn nhiên.

      nhìn nàng mê mẩn, trong giấy lát chợt cúi đầu, cắn thử miếng, chưa bao giờ nếm qua mấy thứ như thế này, chỉ cảm thấy vị ngọt ngào giống như cảm thụ của giờ phút này.

      Nàng đột nhiên lôi kéo , chỉ tay về cầu Dực cách đó xa. Phía đình hồ lá liễu thướt tha rủ xuống, dưới mặt hồ lên những đốm sáng thưa thớt. Nhưng sau đó nàng nhìn thấy người trong tay cầm đèn lồng dọc bờ hồ rao bán đèn lồng.

      “Nàng muốn mua chiếc?” ngoái đầu nhìn lại, khóe môi lộ ra chút ý cười.

      Nàng gật đầu, lại lấy từ tay áo chuỗi tiền đồng.

      tĩnh lặng cười, nhàng điểm lên trán nàng cái: “Trước cứ tính nợ cho ta, trở về ta liền trả lại cho nàng.” xong, kéo tay nàng qua, hướng về phía cầu Dực.

      đường chạy chậm, người bán đèn lồng lên cầu. Long Tiêu Đình theo sát đuổi kịp: “Chờ chút, ta muốn mua chiếc đèn lồng.”

      Người nọ quay đầu: “Vị gia này, vị phu nhân này. Sớm tan chợ cho nên ta bán giảm giá, chỉ cần quan tiền thôi.”

      Sương Lan Nhi cười đem tiền đưa cho người bán.

      Người nọ cởi xuống chiếc đèn hoa đăng, tay cầm lấy đưa cho nàng, nghĩ đến Long Tiêu Đình lại trước bước cầm lấy.

      Lúc này xa xa đột nhiên truyền đến tiếng hét chói tai: “Vương gia cẩn thận! Đèn lồng kia sắp cháy! Nguy hiểm!” Người chạy tới là thống lĩnh thị vệ, tiếng la của gần như khản đặc mang theo vạn phần lo lắng.

      Long Tiêu Đình kinh ngạc quay đầu lại, khắc kia Sương Lan Nhi đột nhiên mạnh mẽ xô ra xa, đoạt lấy đèn lồng hoa sen trong tay .

      Chỉ nghe thấy “oanh” tiếng nổ, đèn lồng hoa sen trong tay nàng đột nhiên hóa thành ngọn lửa mãnh liệt, giống như ngọn lửa địa ngục thiêu đốt, trong nháy mắt cuốn lấy nàng…

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 45 Kế trúng kế (2)


      “Lan Nhi!” Long Tiêu Đình hô to tiếng, thanh như phá tan yết hầu, xé rách màn đêm mà trở nên khản đặc.

      xoay người, tay nắm được nhúm tóc của nàng nhưng chỉ tiếc những sợi tóc kia cũng theo gió dần rời khỏi tay . Sương Lan Nhi chạy nhanh đền đầu cầu bên kia, nàng mang theo ngọn lửa thiêu đốt khắp người thả mình nhảy xuống hồ.

      Ùm tiếng, bọt nước trắng xóa hất lên tựa như đóa hoa khổng lồ, ngọn lửa dã đỏ bừng nhanh chóng bị dập tắt trong nháy mắt, chỉ còn dư lại chút tàn cuộc là những luồng khói cùng bọt nước trôi nổi trong trung tạo nên lớp sương mù. Xuyên qua lớp sương khói dập dờn thấy được bóng dáng màu trắng chìm dần xuống đáy hồ, như đóa bạch liên hoa chậm rãi biến mất.

      “Vương gia… được, cẩn thận nguy hiểm!” Viên thống lĩnh lúc này chạy tới cầu, đáng tiếc tới nơi cũng kịp bắt lấy được dù chỉ góc vạt áo của Long Tiêu Đình.

      Ngay sau đó người ta lại nghe thấy tiếng ùm, lại màn bọt nước trắng xóa nổi lên.

      Long Tiêu Đình chìm xuống, ôm lấy Sương Lan Nhi ho khù khụ bởi sặc nước nổi lên mặt hồ, hai người quần áo ướt sũng. Lúc này là cuối thu, nước mặc dù rét thấu xương nhưng cái lạnh cũng chẳng khác gì băng tuyết, lạnh đến mức khiến môi nàng trở nên tím tái, toàn thân rét đến run rẩy.

      cũng sắc mặt trắng bệch, ngừng : “Lan Nhi, nàng… có nặng lắm ?”

      Nàng rất muốn lắc đầu, muốn cho biết nàng có việc gì nhưng bởi vì quá lạnh trong đầu lại giống như bị trướng nước khống chế toàn bộ tứ chi khiến nàng chẳng thể động đậy. Mà nàng lúc này lại cách nào mở miệng cho biết kỳ thực nàng biết bơi nhưng vừa rồi hiểu tại sao bụng dưới cuộn đau, dưới chân lại giống như bị thứ gì đó kéo xuống, nàng vô ý để nước sặc vào miệng, nào biết được lúc đó ngay lập tức cũng nhảy xuống đem nàng kéo lên.

      Thấy nàng trầm mặc lại tưởng là nàng sợ hãi.

      nhàng ôm trụ lấy nàng, tay vỗ vỗ lưng.

      Tiếng ho dần dần dừng lại, nàng vươn tay bắt lấy vạt áo của , hai con người trong suốt sáng ngời phản chiếu ánh trăng vằng vặc nhìn , vẫn luôn là đẹp đến vậy.

      giật mình rồi xoay người bế nàng lên bờ.

      Lúc này ánh trăng bao phủ, chiếu lên khuôn mặt ngũ quan hoàn mỹ vô cùng nét của , đúng là gần ngay trước mắt. Hai bàn tay lạnh như băng chạm xuống má nàng dịu dàng vuốt ve.

      Mặt càng lúc càng tiến gần, cho đến khi hai khuôn mặt gần trong gang tấc, mới giọng : “Lan nhi, nàng vì sao vừa rồi lại muốn đẩy ta ra? Còn đoạt chiếc đèn lồng đó?”

      Nàng thể trả lời, chỉ thấy khuôn mặt tuyệt mĩ kia chậm rãi đến gần, chậm rãi gần như muốn lăng trì. Nàng hoàn toàn có thể né tránh nhưng chính nàng lúc này lại thể cử động được, đúng ra có lẽ bị đông cứng rồi, hoặc cũng có thể là có nguyên nhân khác.

      Mắt thấy cái trán buộc dải băng hắc ngọc gần sát mặt, nàng càng lúc càng khẩn trương, tim đập nhanh dữ dội. Đột nhiên nhàng hôn lên trán nàng, lướt qua tựa như lông chim, hơi thở ấm áp lưu lại mặt nàng. Nàng chỉ cảm thấy trong đầu “oanh” tiếng, trong nháy mắt toàn bộ đều trở nên trống rỗng. thế nhưng lại…

      Bên cạnh bích hồ dưới ánh trăng lạnh như sương, nhìn nàng vẻ mặt ngây ra, ý cười dần dần đong đầy ánh mắt: “Kỳ nàng ta cũng hiểu được.”

      Hiểu được? đến tột cùng hiểu được cái gì? Nàng nghi hoặc nhìn .

      Khóe môi cong lên, cười có chút ranh mãnh: “Nàng cần biết, dù sao ta cũng hiểu.”

      Chưa bao giờ gặp qua lại cũng có loại biểu tình như vậy, nàng nhìn đến ngây ngẩn cả người.

      lại nhàng cười mỉm, nâng tay sửa sang lại xiêm y vi loạn vì bị lửa cháy của nàng rồi phen ôm lấy thắt lưng mảnh khảnh kia. Viên thống lĩnh nhìn thấy Long Tiêu Đình cùng Sương Lan Nhi có việc gì liền thở dài hơi nhõm, vội vàng cung kính : “Vương gia, Lan phu nhân.”

      Long Tiêu Đình cũng ngẩng đầu, thanh lúc trước có bao nhiêu ôn nhu giờ phút này trong nháy mắt liền biến thành rét lạnh tựa hàn băng tháng chạp: “Bắt được thích khách chưa?”

      Viên thống lĩnh cúi đầu thưa: “ bắt được!”

      “Thẩm tra kỹ lưỡng! Sáng sớm ngày mai bổn vương muốn biết được kết quả.”

      bỏ lại những lời này rồi ôm nàng nhanh chóng rời .

      * * *

      Bên trong Túy viên, Trầm Mộc Vũ bị gọi tới xem bệnh cho Sương Lan Nhi. Ngoài việc bên tay trái có vết bỏng những chỗ khác đều hoàn hảo đáng lo ngại. Sau khi uống thuốc Sương Lan Nhi mệt muốn chống đỡ nổi được nữa, nàng liền ngủ mất.

      Vừa rồi cảm giác ngủ mơ mơ màng màng, thời điểm tỉnh lại, nàng kinh ngạc phát Long Tiêu Đình vẫn còn chưa , mực ở lại bên cạnh nàng. Nàng miễn cưỡng ngồi dậy, ra dấu muốn lấy giấy và bút.

      mi tâm dấu được mệt mỏi nhưng vẫn nhàng hỏi: “Nàng muốn ta về nghỉ ngơi, nàng muốn với ta nàng việc gì, phải ?”

      Nàng có chút kinh ngạc, từ khi nào lại để ý đến lòng nàng nghĩ gì?

      đứng dậy lấy ly trà xanh đặt trước mặt nàng, đem nàng ôm lấy rồi : “Đến, nàng hẳn là khát rồi.”

      Giờ phút này, trời đêm cuối thu vẫn như trước có chút rét thấu da thịt, gió lạnh theo song cửa thổi vào đem những sợi tóc mai hai bên má nàng vi động, khuôn mặt chút son phấn dưới ánh nến càng trở nên nhu thuận.

      Nàng ngơ ngác tiếp nhận. Nước trả chảy xuống cổ họng nhất thời như cuốn trôi cả những hàn ý, chỉ cảm thấy từ đầu đến chân đều có nhiệt khí bốc lên.

      Lúc này tiếng gõ cửa dồn dập vang lên. Tiểu Tịch vội vã mở cửa, ra là viên thống lĩnh.

      Sương Lan Nhi trong lòng khỏi kinh ngạc, Vương phủ có vị thống lĩnh này làm việc quả nhiên rất hiệu quả, trời còn chưa sáng vậy mà tra ra kết quả, khó trách lại được Long Tiêu Đình trọng dụng như thế.

      Viên thống lĩnh mặc hắc y, hành cẩn thận kỹ lưỡng, quỳ gối chắp tay bẩm báo: “Vương gia, kẻ hành thích nhận tội.”

      Long Tiêu Đình cũng sốt ruột, nhắm mắt lại, thản nhiên : “ từ đầu.”

      “Bẩm.” Viên thống lĩnh cẩn thận : “Vào thời điểm buổi chiều thuộc hạ thu được phong mật thư. Bên trong thư có ba bức họa, bức thứ nhất chính là Dực kiều bên hồ, trong đó còn có hình ảnh hai ngọn lửa. Bức thứ hai vẽ hai gã nam tử đứng đối mặt nhau. Bức thứ ba chỉ vẽ chiếc đèn lồng. Lúc đầu thuộc hạ nghĩ mãi cũng lý giải được, lại dám quấy nhiễu Vương gia cho nên đến buổi tối thuộc hạ mới quyết định đem bức tranh này giao lại cho Vương gia xem xét. Đúng lúc này thuộc hạ chồng ba bức tranh này lên nhau hoàn hảo lại phát ra bức hình đầy đủ là như thế nào.”

      Viên thống lĩnh dừng lại chút rồi lại : “ gã nam tử ở cầu đưa đèn lồng cho nam tử khác nhưng đèn lồng này lại là đèn châm lửa. Ba bức họa này hợp cùng chỗ, đúng là truyền đến thông điệp. Thuộc hạ lập tức ý thực được tình thế nghiêm trọng, có thể có người muốn mưu hại Vương gia. Thuộc hạ vừa định thông báo cho người nào biết được người đúng là cùng Lan phu nhân xem hoa đăng. Thuộc hạ đường chạy tới nhưng vẫn là chậm bước.”

      Thanh của Long Tiêu Đình lại vang lên giống như những mảnh vụn băng mặt nước đập vào nhau: “Như vậy, đến tột cùng là kẻ nào muốn ám sát bổn vương, làm cho Lan phu nhân chấn kinh?”

      Viên thống lĩnh lắc đầu: “Thuộc hạ nghĩ tới việc thích khách muốn ám sát Vương gia nhưng kỳ thực người mà thích khách muốn nhắm tới đích thực lại là… Lan phu nhân!”

      “Cái gì?!” Lomg Tiêu Đình bỗng nhiên trợn mắt, khó có thể tin tưởng, rít lên tiếng: “Là ai?”

      “Này…” Viên thống lĩnh giống như khó mở miệng, do dự cắn răng : “Là Vương phi.”

      “Khả Ngâm?” Long Tiêu Đình ngạc nhiên.

      Ngay sau đó trầm mặc, bên gương mặt bị ánh sáng che khuất thấy biểu tình của lúc này. quá mức kinh ngạc, tự nhiên cũng chú ý đến bên môi Sương Lan Nhi xẹt qua ý cười khẽ lướt qua trong giây lát.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :