1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Kim Phi Tích Bỉ - Ý Tú Na Đáp Nhi (c66)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Chương 84 Tựa như người xưa ngay trước mắt

      Tháng mười ngày hai, Nạp Nhã Cát quận chúa cùng hoàng tộc Tường Long Quốc trở về Thượng Dương thành, tá túc tại dịch quán, tiếp đón như sứ thần.

      Tháng mười ngày ba, chiếc kiệu màu đỏ thẫm giắt theo chiếc mành màu xanh thêu hoa, xa xỉ đến cực điểm đứng ở cửa dịch quán. Dưới ánh nắng mặt trời , tú liêm tự nhiên mà sáng bóng lên, phảng phất chút ráng chiều mây tía bảy sắc cầu vồng. Tất cả có tám người khênh kiệu đứng chỉnh tề.

      Người qua đường đều phỏng đoán, nhìn xa hoa phô trương vốn vượt qua những nghi thức của công chúa, cũng biết là tới đón vị khách quý nào.

      Chẳng mấy chốc Sương Lan Nhi với y phục Bắc Di Quốc từ trong dịch quán ra. Ráng chiều như kim, nàng vén mành lên hé ra khuôn mặt lạnh lùng mà xinh đẹp, : “ Thụy vương phủ.”

      Xe ngựa chậm rãi di chuyển vào dòng người đông đúc nơi phố xá, tiếng ngựa lộp cộp dưới mặt đất tạo nên tiếng nhạc nhàng khoan khoái.

      bao lâu xe ngựa cuối cùng cũng dừng lại.

      Bên trong Thụy vương phủ sớm có cung nữ cùng thị vệ đứng trước cửa nghênh đón, bọn họ vừa định tiến lên đỡ Sương Lan Nhi phong tư trác tuyệt nhàng từ cao nhảy xuống.

      Lạc công công cùng Thu Khả Ngâm cũng đứng chờ sẵn trước đó, lấy nghi thức tôn trọng sứ thần Bắc Di Quốc mà tiếp đón. Nhìn thấy Sương Lan Nhi xuống ngựa, Thu Khả Ngâm giống như con bướm giương cánh bay đến, chặt chẽ kéo lấy ống tay áo của Sương Lan Nhi, tươi cười vui vẻ : “Nạp Cát Nhã quận chúa đại giá quang lâm, là vinh hạnh. Ta thế nào cũng nghĩ đến quận chúa thế nhưng lại nguyện chữa trị mắt cho Vương gia, Vương gia chàng hai năm nay, ta mời biết bao nhiêu ngự y… nhưng…” Lời còn chưa dứt hai hàng nước mắt cuồn cuộn chảy xuống.

      Sương Lan Nhi đầu đội môt chiếc mũ lông hồ mao, vô số những tua rua óng ánh che khuất dung mạo của nàng. Tiệc tối ngày ấy vì ngồi cách có chút xa nên thể cẩn thận đánh giá Thu Khả Ngâm, nhìn thoáng qua chỉ thấy nàng thân nguyệt sắc, váy dài màu xanh dài thướt tha, ở giữa thêu chùm hoa quyên xinh đẹp, dưới ánh nắng mặt trời còn phát sáng lung linh, cả người nàng tỏa ra nét đẹp điềm đạm.

      Hai năm qua , Thu Khả Ngâm mặc dù còn thần sắc có bệnh, hai gò má cũng hồng nhuận hơn, đáng tiếc chính là ánh mắt nàng chung quy giấu được thất vọng, cũng hai năm này vì đôi mắt của Long Tiêu Đình mà nàng hao hết tâm tư, khuôn mặt nàng nhọn mà tiều tụy, khóe mắt có vầng đen .

      Đụng chạm của nàng khiến Sương Lan Nhi trong lòng dâng lên cỗ phiền chán dù mặt nàng có gì bất thường, chỉ thản nhiên : “Thụy vương dũng mãnh thiện chiến, tại lại có bệnh tiện ra, nếu có thể thay Thụy vương cống hiến sức lực cũng chính là thành ý lòng hòa bình của Bắc Di Quốc ta. Bộ lạc Cách Nhật Lặc ta sinh tử đều theo Phong Diên Khả Hãn, thay Khả Hãn chia sẻ cũng là điều đương nhiên. Thụy vương phi cần khách khí.”

      Lạc công công tiến đến phụ họa : “Từ sớm được nghe danh quận chúa được phong danh hiệu dũng sĩ, gặp mặt rồi mới thấy tự hổ thẹn với mình. Thân là nữ tử mà gánh vác chuyện quốc gia, khiến cho người ta khâm phục.”

      Thu Khả Ngâm thanh như tiếng chim oanh thánh thót, uyển chuyển : “Trong phủ chuẩn bị tốt, mời quận chúa.”

      Sương Lan Nhi gật đầu , ánh mắt nhất nhất lưu ý những hành động xung quanh mình. Rời khỏi Thụy vương phủ hơn hai năm, nhớ ngày nàng rời mới là đầu thu, giờ là đầu mùa đông năm thứ ba.

      Phủ đệ vẫn nguy nga như trước, ba chữ “Thụy vương phủ” bên ngoài vẫn hết sức chói mắt. Con đường đá cuội thông tới lãnh hồ trong trí nhớ vẫn giống như cũ. Tất cả mọi thứ so với trong trí nhớ có chút khác biết. Nàng chậm rãi trong Thụy vương phủ, con đường từng quen thuộc mà nàng phải làm bộ như chưa từng qua, những cảnh quan ngày ngày tịch mịch ngắm nhìn mà nàng phải làm bộ như lần đầu tiên được nhìn thấy, mâu trung ánh lên đầy vẻ kinh ngạc, khen: “ nghĩ đến vương phủ lại lộng lẫy đến như vậy, còn tinh xảo hơn cả trong tranh vẽ, đúng là mỗi nơi vẻ.”

      Thu Khả Ngâm mỉm cười, nàng theo phía sau Sương Lan Nhi, mâu trung ánh lên những tia dị sắc ngày ràng, kỳ tối hôm đó Nạp Cát Nhã quận chúa đột nhiên đề nghị muốn chữa trị mắt cho Long Tiêu Đình, trong đầu nàng liền lên rất nhiều nghi hoặc. Nạp Cát Nhã quận chúa bất quá mới là lần đầu tiên gặp Long Tiêu Đình, tại sao lại nguyện ý ra tay giúp đỡ. Nhưng vị quận chúa này lại có y thuật rất tốt, ngay lúc đó có thể cứu sống Phương tướng quân, nàng nén được khúc mắc trong lòng, dù sao trước đây Sương Lan Nhi cũng là y nữ kiệt xuất, thế gian sao lại có việc trùng hợp như vậy? Huống chi nhìn Nạp Cát Nhã quận chúa từ phía sau như thế này, tấm lưng kia cùng với Sương Lan Nhi quả nhiên có sai biệt, bất quá là tư thế oai hùng kiên cường hơn mà thôi.

      Nghĩ như vậy, Thu Khả Ngâm phân phó Lạc công công: “A, đúng rồi. Bổn vương phi đột nhiên nhớ tới việc. Nếu như Nạp Cát Nhã quận chúa thích cảnh sắc nơi này như vậy bằng ở lại Túy viên. Trong viện có hồ, lúc này hoa mai lại nở rộ, ta nghĩ quận chúa chắc chắn thích.”

      Túy viên? Lạc công công vừa nghe đến liền sửng sốt, định gì đó gặp phải ánh mắt sắc bén của Thu Khả Ngâm. chỉ đành gật đầu : “Đúng đúng đúng, trong Túy viên bình thường hằng ngày đều có cung nữ đến quét dọn, quang cảnh sạch . Nạp Cát Nhã Quận chúa bên này, mời.”

      Sương Lan Nhi lạnh nhạt cười, thần thái ổn như thạch bàn. Nàng nếu muốn che dấu hoàn toàn các nàng chỉ cần dịch dung kỹ lưỡng chút nhưng nàng cũng chỉ phơi da thịt trong ánh nắng chói chang để nhuộm thành màu đồng, mặt cũng chỉ dùng chút thủ thuật bằng cách dùng kim châm điểm trụ vài huyệt. Nàng chính là muốn làm cho giống mà lại giống, làm cho Thu Khả Ngâm ngày ngày phải sống trong hoảng sợ đề phòng cùng phỏng đoán, ngủ mà được an ổn.

      Thu Khả Ngâm muốn thử nàng, chỉ sợ là dễ như vậy.

      Nắng ấm, gió chan hòa, vương phủ khá rộng lớn, các nàng lúc mới tới biệt viện, Lạc công công cúi đầu : “Quận chúa, tới Túy viên rồi.”

      Túy viên, sở dĩ tên là Túy viên, nàng nhớ từng qua là bởi vì ở nơi này có nhiều cây đại thụ che rợp bóng trời, khi ánh mặt trời xuyên qua những kẽ lá, tường trắng ngói đỏ đắm chìm trong quang ảnh mờ ảo mông lung, đẹp đến say lòng người.

      Lúc này ánh mặt trời mùa đông thưa thớt xuyên qua những khe hở rơi xuống, lại có hương mai thoang thoảng, cả Túy viên như mình trong bầu khí thơm mát hiền hòa.

      Sương Lan Nhi tự chủ mà dừng chân, nơi này, tất cả mọi thứ đều như cũ, dễ dàng có thể nhận ra ngày ngày đều có người tới dọn dẹp quét tước. Những hàng trúc xanh rì, màn cửa sổ bằng lụa mỏng màu khói vẫn vậy, bên trong chính là nơi mà nàng từng sống.

      Bỗng nhiên sâu trong mắt nàng lên tia tưởng niệm, nàng giống như nhìn thấy bản thân mình trước kia với sắc mặt trắng nhợt, đó chính là nàng của quá khứ, ngày ngày đứng trong Túy viên, mặc cho ánh sáng mặt trời hắt lên khuôn mặt tràn ngập ưu thương. Nàng của quá khứ, cuộc sống chỉ như chiếc giếng cạn ngàn năm đổi.

      Thu Khả Ngâm quan sát kỹ biểu tình của Sương Lan Nhi, lâu sau mới hỏi: “Như thế nào, quận chúa có thấy thích nơi này ? Chúng ta cùng vào nhìn chút.”

      Cửa gỗ nặng nề được đẩy ra, thanh kẽo kẹt bởi quá lâu động vào như trong tưởng tượng. Trong phòng phủ kín mành che, bóng tối bao trùm nhìn , khoảng khắc cửa mở ra nhưng lại giống như mở ra đoạn thời gian từ xưa cũ.

      Thế nhưng vẫn là quang cảnh vào thời điểm lúc nàng rời , chút cũng thay đổi.

      Bàn ghế rồi các vật dụng bài trí, tấm màn thêu nàng thích nhất, ngay cả chút bụi cũng có. giường, đệm chăn được gấp ngay ngắn chỉnh tề, thậm chí còn có cả bộ xiêm y thủy lam tinh khiết, màu xanh còn trong trẻo hơn sắc trời, áo choàng giao sa bảy màu kéo dài mặt đất giống như đám mây hồng thùy lạc. Nàng làm sao quên, nàng từng mặc bộ y phục này cùng xem kịch đèn chiếu…

      Hình như có cỗ hương khí quanh quẩn, nàng quay đầu nhìn lại, là hương lan, lá dài mà sắc bén như bảo kiếm, những bông hoa trắng xanh thuần khiết, màu xanh ngọc ôn nhuận, lẳng lặng tỏa hương thơm thanh nhã.

      Nàng nhớ từng hoa này tên là… xuân kiếm diệp điệp. Loài hoa này rất khó trồng, thể tưởng tượng được qua hơn hai năm vậy mà vẫn có thể sống tốt như vậy.

      Nàng đột nhiên nhớ tới đêm đó trăng sáng như câu, thanh thuần như nước, mấy ngày liền đều có sao sáng đầy trời giống như khảm vào bức tranh đêm khuya những hạt pha lê trong suốt, nàng ngồi ngay tại chiếc bàn này tự tay may da ảnh nhân vật cho .

      đôi tay từ phía sau nhạ nhàng ôm lấy nàng, ánh trăng xuyên qua khe cửa dừng lại sườn nhan ấy.

      Trong ánh mắt phản chiếu những ánh nến long lanh, mộng ảo như vô như thực. Nàng nhớ thanh rất tưởng chừng như thể nghe thấy: “Ngày sau thê của ta, chỉ có nàng.”

      Đều qua hết rồi…

      Sương Lan Nhi biết lúc này Thu Khả Ngâm rất muốn nhìn thấy phản ứng của nàng, ý cười lạnh mỏng lướt qua khóe miệng, nàng tiến lên vài bước, vươn tay chạm vào bộ xiêm y bằng gấm, nàng than tiếng: “Haiz, người Bắc Di Quốc chúng ta xưa nay yên vị lưng ngựa, lấy thiên làm mành, lấy địa làm chiếu, chưa từng ngủ chiếc giường mềm mại như vậy. Chăn thế này sao có thể so với da hổ lông cừu. Đêm qua ta ngủ ở dịch quán đêm mà xương sống thắt lưng đau muốn rời ra, là dùng quen.”

      Nàng thử ngồi lên giường, chiếc đệm mềm mại theo động tác của nàng mà lún xuống, nàng lắc đầu thở dài: “ được, giường này ta ngủ quen. Quên , vẫn là như vậy, ta mỗi buổi tối đến Vương phủ xem bệnh cho Vương gia sau đó lại quay về dịch quán, giường ở đó ít nhất cũng cứng hơn ở đây chút. Hơn nữa ta còn mang cả thảm da báo, dùng như vậy quen hơn.”

      Lạc công công ngẩn người, nhất thời biết nên mở miệng như thế nào.

      Sau đó Thu Khả Ngâm cười : “ thứ lỗi, đều là tại ta tìm hiểu tập tục cuộc sống của quận chúa. Nếu như quận chúa muốn ở lại dịch quán vậy vương phủ chuẩn bị xe ngựa cùng thị vệ cho quận chúa, cả thị nữ hầu hạ cho ? Ý quận chúa thế nào?”

      Sương Lan Nhi cười đáp lại. Thị nữ hầu hạ? Xe ngựa cùng thị vệ? là hầu hạ nàng còn bằng thẳng ra là đến giám thị nàng . Thu Khả Ngâm này muốn nàng chữa khỏi mắt cho Long Tiêu Đình lại làm ra vẻ muốn đề phòng nàng. Bất quá với nàng cũng có quan hệ. Nàng còn là Sương Lan Nhi của trước đây nữa. Nàng của tại, có tiền, và quan trọng hơn cả là có thế, thân là quận chúa, mặc dù là Thu Khả Ngâm nhìn thấy nàng cũng phải kính ba phần.

      “Được, đa tạ hảo ý của Thụy vương phi. Bất quá hôm nay toàn những chuyện đâu, biết Thụy vương gia đến khi nào mới hồi phủ?”

      Thu Khả Ngâm cười : “Tại sao lại là những chuyện đâu, ngọ thiện chuẩn bị xong cả rồi. Quận chúa mời, chúng ta đến tiền thính dùng bữa. Biết được quận chúa đến, ta chuẩn bị vài món đồ nhắm rượu, hy vọng quận chúa thích.”

      đến đây bỗng nhiên có thanh thanh thúy như chim hoàng oanh hót. Thanh kia uyển chuyển, nghe như thế nào lại thấy quen tai.

      , người chuẩn bị đồ ăn gì chiêu đãi khách nhân vậy? Ta đến đây rồi, người đừng đuổi ta nga.”

      Sương Lan Nhi cơ hồ lúc đó giật mình tim đập loạn nhịp. Theo tiếng quay đầu nhìn lại, nàng che dấu được kinh ngạc mặt mình.

      Mi mực bay lượn, tư thế oai hùng bừng bừng. Bề ngoài tỉ mỉ trang điểm, chấm đỏ điểm giữa mi tâm như đóa hải đường ngủ say trong hương rượu. Áo choàng màu mật trong suốt, y phục bên trong hai tầng váy màu lam tinh khiết, từ xuống dưới đẹp đẽ quý giá. Đúng là Linh Lung!

      Ngày đó ở Hồng Châu thành, trong tiệm thuốc của nàng, hai người xảy ra chuyên vui, vậy mà từ biệt được hơn hai năm. Linh Lung tại so với trước kia có thêm vài phần quý khí, nàng cảm giác được Linh Lung bớt vào phần khờ dại rành thế như trước.

      Ngoài chuyện lường trước được xuất của Linh Lung, kỳ điều khiến nàng khiếp sợ nhất chính là Linh Lung đúng là gọi Thu Khả Ngâm là . Điều này làm sao có thể?

      Vì che dấu kinh ngạc của mình, Sương Lan Nhi thản nhiên mở miệng: “Ai cũng Tường Long Quốc địa linh nhân kiệt, mỹ nữ như mây, giờ được nhìn tận mắt quả nhiên như vậy. biết vị nương này là?”

      Thu Khả Ngâm thân thiết kéo tay người mới tới, tươi cười giới thiệu: “Đây là Thu Nhược Y. Nhược Y, đây là Nạp Nhã Cát quận chúa của Bắc Di quốc.”

      biết tại sao Sương Lan Nhi cảm giác được nụ cười của Thu Khả Ngâm đối với Linh Lung có điểm giả. Nàng hơi hơi nghiêng đầu, giống như nghĩ nghĩ: “Thu đại tướng quân lẽ nào lại có nữ nhi lớn như vậy, nếu tại sao lại gọi Vương phi là ?”

      Thu Khả Ngâm cười giải thích: “A. Nhược Y nàng kỳ thực là nữ nhi lưu lại bên ngoài nhiều năm nay của gia tỷ. Nguyên do có chút đặc biệt tiện ra, cha ta thừa nhận nàng chính là cháu , mang họ Thu như chúng ta cho nên mới gọi ta là .”

      Từ lời giải thích của Thu Khả Ngâm, nụ cười bên môi của Sương Lan Nhi biết từ lúc nào cứng đờ.

      Ánh nắng mặt trời hẹp dài xuyên qua những tấm mành lụa mỏng, hình như có tiếng vang ầm ầm nện vào đáy lòng nàng, khiến tay nàng có chút run lên.

      Tỷ tỷ của Thu Khả Ngâm, chẳng phải là Thu Bội Ngâm sao? ra… Linh Lung là nữ nhi lưu lạc bên ngoài nhiều năm của Thu Bội Ngâm… đời này làm sao lại có thể có nhiều chuyện trùng hợp như vậy? Xem ra Linh Lung phải là đứa con chung của Thu Bội Ngâm cùng thái tử, bởi vì nếu là như vậy Linh Lung phải được nhập hoàng tịch mới phải. Chắc là Thu Bội Ngâm năm đó tư sinh nữ nhi, công khai, lúc này quay trở về được thừa nhận mới mang họ mẹ, trở thành cháu của Thu Cảnh Hoa.

      “Làm sao vậy, Nạp Cát Nhã quận chúa? Vì sao cứ nhìn Nhược Y như vậy, trước kia có quen biết sao?” Thu Khả Ngâm cười .

      Sương Lan Nhi khẽ lắc đầu: “Làm sao có thể? Bản quận chúa lần đầu tiên đến lãnh thổ phía nam, chỉ là cảm thấy tên tự của người phía nam là dễ nghe, rất có ý cảnh. Nghe danh, nhìn người trước mắt giống như được nhìn quyển sách về thiên nhiên cảnh sắc phía nam.”

      Thu Nhược Y hơi nâng mắt, nàng đánh giá Sương Lan Nhi, vẫn chưa lưu tâm trong lòng, chỉ cười : “ vậy sao? Ta cũng cảm thấy cái tên này rất hay. may là do Thụy vương gia tự mình đề danh.”

      ngờ Thụy vương gia lại tài hoa như vậy, lại giỏi chinh chiến, quả nhiên là thể xem thường.”

      Sương Lan Nhi đều những lời khách sáo, tâm tư nàng lúc này phiêu xa…

      Thu Nhược Y, đúng là cái tên Thu Đình Lan đặt cho Linh Lung sao, là nữ nhi của Thu Bội Ngâm.

      Nàng cơ hồ trong nháy mắt liền hiểu dụng ý của khi đặt tên này. Nhược Y… phảng phất người xưa ngay trước mắt… Thu Nhược Y!

    2. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Chương 85 Sinh bằng dưỡng

      Ra khỏi Túy viên, đoàn người trong vương phủ từ từ bước về phía thính đường.

      Ánh mặt trời sáng ngời ánh lên những bông cúc màu sắc rực rỡ dường như bị ảnh hưởng bởi tiết trời đông lạnh giá, lúc này sao lại có nhiều nụ hoa hé nở đến vậy, trông kiều diễm. bên khác, hoa trà cũng chịu lép vế, nhưng cánh hoa lớn nở rộ, cánh hoa màu đỏ thẫm trông vô cùng chói mắt.

      Thu Nhược Y thân đường qua những khóm hoa trà, nhìn tầng tầng những cánh hoa nở rộ, nàng với tay hái bông rồi quay người đưa cho Sương Lan Nhi, cười : “Nạp Cát Nhã quận chúa, nhìn xem, hoa ở Thượng Dương thành chúng ta đều vô cùng kiều diễm, có muốn cài lên vành mũ kia , chắc chắn rất đẹp.”

      Sương Lan Nhi tiếp nhận, nàng đặt nó lên lòng bàn tay thưởng thức rồi chậm rãi : “Thu nương quả là người nhiệt tình, bất quá đối với những loài hoa này ta lại thích nhuyễn tiên chủy thủ với các loại đao kiếm hơn.”

      Thu Nhược Y cố ý thả chậm cước bộ để cho Thu Khả Ngâm ở phía trước, còn bản thân ghé sát người Sương Lan Nhi: “Này, nghe nữ tử Bắc Di Quốc các người từ được học bắn cung cưỡi ngựa, ngày ngày phơi nắng phơi gió, có cảm thấy như vậy rất vất vả ? Ta nghĩ chắc chắn ta học nổi, chuyện của ta đều được nghe kể, đúng là lợi hại.”

      Sương Lan Nhi lắc đầu: “Làm sao có thể? So với nữ tử phương Bắc muốn học cầm kỳ thi họa, nữ công gia chánh, nếu để cho ta học ta cũng học nổi.”

      sao? Ta kỳ rất thích xem người ta bắn tên, bất quá mới chỉ nhìn thấy nam tử cưỡi ngựa cầm cung chứ chưa từng nhìn thấy nữ tử cũng như vậy, hay là hôm nào dẫn ta để ta được khai mở nhãn giới được ?” Thu Nhược Y nghiêng đầu, đôi mắt long lanh nhìn Sương Lan Nhi, mấy sợi tóc đen vương bên má trông nàng càng thêm đáng xinh đẹp.

      Nàng như vậy giống như ngày xưa khờ dại ngây ngô khiến cho Sương Lan Nhi trong lòng khẽ động, nàng khẽ đáp lại: “Được.”

      Đúng lúc đó Thu Khả Ngâm quay người nhìn thấy hai người bộ dạng thân thiết mà khỏi khẽ cười tiếng: “Quận chúa, Nhược Y vẫn luôn hiếu động nhiều như thế. Bất quá nàng cứ hé miệng là ngọt, chẳng khác gì mật đường, nhất định làm cho quận chúa vui vẻ.”

      Sương Lan Nhi khách khí đáp lại, Linh Lung ngay tức khắc liền chạy đến đẩy đẩy người Thu Khả Ngâm: “ của ta, người mau thôi, đói chết ta rồi, ta còn muốn hỏi Nạp Cát Nhã quận chúa nhiều thứ kỳ văn dị vật hiếm gặp khác nữa.”

      Thu Khả Ngâm cười khoát tay rồi thẳng về phía trước.

      Thu Nhược y thấy Thu Khả Ngâm xa ôm lấy cánh tay của Sương Lan Nhi dịu dàng : “Quận chúa là từ Mặc Hách thành tới sao?”

      Thấy nàng hỏi vậy, Sương Lan Nhi khéo trả lời: “ phải, ta từ trước đến nay luôn cùng phụ thân sống ở khu vực phụ cận gần đó, sau này theo Phong Diên Khả Hãn mới cùng người tiến vào Mặc Hách thành.”

      “A.” Thu Nhược Y thần sắc thêm hưng phấn. “Nghe bộ lạc Cách Nhật Lặc vẫn luôn theo Phong Diên Khả Hãn, phụ thân có dũng có mưu, gan dạ sáng suốt khác hẳn với thường nhân. Khó trách lại có nữ nhi kiệt xuất như vậy.”

      “Ha ha, Thu nương quá khen.” Sương Lan Nhi hồ nghi nhìn nàng, chuyện phiếm rồi dạo, thẳng vào vấn đề chính, lại càng ngừng khen nịnh, cũng biết rốt cục nàng muốn cái gì. Nghĩ xong, Sương Lan Nhi trực tiếp hỏi: “Thu nương nếu có gì muốn hỏi ta cần nhiều lời, cứ việc thẳng. Người Bắc Di Quốc chúng ta xưa nay luôn thẳng thắn.”

      Thu Nhược Y khoát tay cười có chút xấu hổ: “Kỳ ta muốn hỏi , Hiền vương hai năm nay đều ở Bắc Di Quốc phải ? Vậy nhất định quen biết .”

      Sương Lan Nhi ngẩn ra, lúc này mới hiểu ra ý tứ của nàng. Nguyên lai suốt hồi, tào lao bao lâu như vậy, hóa ra nàng muốn tiếp cận mình là vì muốn hỏi thăm Long Đằng.

      biết tại sao trong lòng Sương Lan Nhi bỗng nhiên lại có chút cảm giác mất mát. Suốt hai năm qua Linh Lung vẫn thể quên được Long Đằng sao. giờ có lẽ nàng nghĩ Sương Lan Nhi sớm chết, đối với chuyện của Long Đằng, nàng càng có thêm cơ hội tranh thủ.

      Thu Nhược Y nhìn thấy thần sắc kinh ngạc của Sương Lan Nhi, gọi : “Quận chúa?”

      Sương Lan Nhi khôi phục trạng thái: “A, là Hiền vương của quý quốc mới được hoàng đế phong danh hiệu. Ta nhất thời có chút quen, chính là Long Đằng sao. Ta đương nhiên là quen biết . Hai năm trước vẫn luôn cùng phụ thân ta trù tính kế hoạch, chúng ta đương nhiên là quen biết.”

      Thu Nhược Y bỗng nhiên cười: “Quận chúa là lần đầu tiên đến Thượng Dương thành, kỳ phía nam cũng có rất nhiều thứ thú vị, phố phường nhộn nhịp, quận chúa có lẽ còn chưa nhìn thấy được nhiều thứ.” Nàng vươn tay ra chỉ về hướng Thu Khả Ngâm vừa xa. “Ta giống các nàng gia đình khuê tú, cả ngày chỉ biết ngồi trong phòng, buồn đến chết. Ta từ lớn lên nơi phố phường đô hội, ta đưa chơi, được ?”

      Lúc đó hai người vừa vặn qua lãnh hồ. mặt hồ mây khói mơ màng ánh tuyết trắng, hương vị tươi mát lan tỏa.

      Lời của nàng Sương Lan Nhi trả lời. Quay đầu nhìn những gợn sóng lăn tăn, bên môi nở ý cười đạm mạc. Nàng từng cùng Linh Lung có mối tương giao lòng, có gì giấu nhau, cùng nhau du ngoạn đường phố, buổi tối uống rượu ca hát, tán gẫn đến tận bình minh. Nhưng hôm nay chung quy cảnh còn người mất. Linh Lung, , giờ là Thu Nhược Y, nàng muốn tiếp cận chính mình, cùng mình du ngoạn, vốn từ đầu có mục đích vậy là sớm còn thứ tình cảm hồn nhiên thuần túy như xưa nữa.

      khắc trầm mặc ngắn ngủi.

      Sương Lan Nhi quay đầu cười, gật đầu : “Được.”

      Thu Nhược Y biết suy nghĩ của nàng vì vậy càng thêm nhiệt tình, đông tây, nhịn được lát lại hỏi sang chuyện của Long Đằng, hỏi xem Long Đằng hai năm này ở Bắc Di Quốc làm gì, bên người còn có ai khác .

      Sương Lan Nhi nhất nhất trả lời, biểu tình mặt dần dần ngưng tụ lại thành độ cung cứng nhắc.

      “Phu nhân…”

      Đột nhiên tiếng kêu từ phía sau truyền đến vô cùng quen thuộc, là Tiểu Tịch.

      Sương Lan Nhi tuy rằng nghe thấy nhưng cũng hề quay đầu lại. Nàng làm bộ nghi hoặc hỏi Thu Nhược Y: “Là ai ở phía sau kêu lên? Là gọi ai vậy?”

      Thu Nhược Y quay đầu, nhìn thấy Tiểu Tịch, đôi mày thanh tú của nàng nhíu lại: “Tiểu Tịch, ngươi gọi ai vậy? Bên hồ này có người bên ngoài, có phải là ngươi giữa ban ngày lại ngủ mơ hay ?”

      Vừa vặn lúc Sương Lan Nhi quay đầu, những hạt thủy tinh dưới ánh mặt trời lóe lên thứ ánh sáng quang mang chói mắt, Tiểu Tịch mặt giấu nổi vẻ thất vọng tràn trề, phải, phải là Lan phu nhân của nàng. Chỉ là cái bóng dáng ấy quá quen thuộc, nàng thiếu chút nữa tưởng là . Lúc này hồi ức quá khứ cùng những nỗi đau như sóng biển tràn về, nàng nâng tay lên lặng lẽ lau khéo mắt vương lệ.

      Thu Nhược Y thấy vậy liền kéo Tiểu Tịch sang bên, trách mắng : “Ngươi làm sao vậy? Nạp Cát Nhã quận chúa quang lâm Thụy vương phủ, ngươi ở đây khóc cái gì? Còn nhanh hành lễ.”

      Tiểu Tịch hạ thấp người cúi đầu : “Nạp Cát Nhã quận chúa.”

      Sương Lan Nhi nhìn bộ dạng buồn bã của Tiểu Tịch, trong lòng có chút đau xót, nàng khoát tay ý bảo Tiểu Tịch rời .

      Trải qua những chuyện nhặt đâu như vậy, nàng cuối cùng cũng cùng Thu Nhược Y tiến vào tiền thính, đương nhiên chậm mất chút. Thu Khả Ngâm sớm ngồi yên vị, nàng cười chỉ vào chỗ ngồi cho Sương Lan Nhi: “Quận chúa xin mời ngồi.”

      Sương Lan Nhi chuẩn bị di chuyển chợt nghe thấy tiếng bên ngoài vọng vào: “Tiểu thế tử đến.”

      Tay nàng hơi run lên, vẻ mặt trong chốc lát ngưng trệ, cả người giống như ngay cả sợi lông tơ cũng dựng thẳng đứng, nàng rất muốn ngay lập tức xoay người nhưng vẫn phải cố gắng giằn lòng xuống. Quân Trạch, là con trai của nàng, đứa con mà từ khi nó ra đời nàng chưa lần gặp mặt, giờ cuối cùng cũng tới rồi… Nàng đứng sững sờ chỗ, tim đập lợi hại, hai má dần dần nóng lên, dĩ nhiên là phân biệt được là bởi vì nàng sợ bị bại lộ nên dám quay người hay thực chất là nỗi sợ từ sâu trong đáy lòng…

      Thu Nhược Y lên tiếng, nàng lôi kéo tay của Sương Lan Nhi, vui vẻ : “Mau nhìn biểu đệ của ta , mập mập trắng trắng ai cũng .” Dứt lời, Thu Nhược Y tiến lên ôm lấy Long Quân Trạch đến trước mặt Sương Lan Nhi.

      khắc kia tầm mắt của Sương Lan Nhi cơ hồ ngưng trệ, tất cả dừng người người Quân Trạch. Quần áo màu lam cẩm tú, ở cổ đeo mệnh kim khóa, đôi hài da hổ màu vàng. Đôi mi dương dương, mắt to ngập nước, đôi môi đỏ xinh hồng nhuận. Bộ dạng này giống với hồi của nàng như khuôn đúc.

      Nàng nhớ Quân Trạch sinh vào đầu thu, giờ cũng hơn hai tuổi rồi. Hơn hai năm nàng ngày nhớ đêm mong, lúc thanh tỉnh hay trong mộng cũng ngừng nhớ, nhớ đến nhi tử chính mình hoài thai mười tháng sinh ra, nhớ đến thân nhân duy nhất đời này của nàng, nhớ đến cốt nhục của nàng, cũng chính là hy vọng sống duy nhất còn tồn tại cho đến giờ của nàng. tại nó ở ngay trước mặt nàng, nàng cuối cùng cũng gặp được.

      Trong lòng nàng giống như có cỗ nhiệt khí nóng bỏng hừng hực kích động dâng trào, đáy lòng sớm hóa đá của nàng khi nhìn thấy Quân Trạch bỗng nhiên như có dòng nước ấm chảy qua, cả người vui mừng đến bủn rủn chân tay.

      Hai năm rồi, biên cương phía bắc rất lạnh, lạnh như lưỡi dao sắc bén cứa vào da thịt và cả trái tim nàng nữa. Hai năm này nàng thay đổi chính mình, bắn cung cưỡi ngựa, bao nhiểu khổ sở bằng miệng làm sao hết. Thế nhưng ngay tại giây phút này, ngay khi nhìn thấy Quân Trạch, nàng bỗng nhiên cảm giác những khổ sở ấy cũng tính là gì, những đau đớn, những tủi nhục đều tính là gì.

      Chỉ vì, đáng giá!

      Nhiệt lệ như muốn trào ra khóe mắt, cảm giác ấm áp dần dần lan tỏa. Trời biết được nàng phải khó chịu như thế nào để kìm chế chính mình rơi lệ, trời biết được nàng có bao nhiêu khao khát muốn ngay lập tức ôm con vào ngực. Đáng tiếc nàng thể bởi vì có rất nhiều ánh mắt gắt gao nhìn nàng, nàng thể lộ ra chút sơ hở nào. Nàng phải nhẫn mới có thể đoạt lại Quân Trạch.

      Nàng chậm rãi hít vào rồi thở ra, cuối cùng bên môi nở nụ cười: “Đúng là hổ phụ vô khuyển tử, khí chất quả nhiên khác biệt.”

      Thu Nhược Y bên má lên hai núm đồng tiền xinh đẹp: “ Đúng vậy, biểu đệ này ta vô cùng thích, từ khi đến Thượng Dương thành, ta cũng ít lần dẫn chơi.” Nàng xong, thần sắc đột nhiên ảm đạm. Kỳ lúc vào Thụy vương phủ nàng từng ngẫu nhiên lần nghe thấy hạ nhân nghị luận, mẫu thân của Quân Trạch là Lan phu nhân, ban đầu nàng để ý, sau mới biết ra chính là Sương Lan Nhi. Bằng hữu ngày xưa, tuy rằng có chút hiểu lầm ngăn cách nhưng nàng chưa từng nghĩ tới hôm đó chia tay vui vẻ nào ngờ chính là vĩnh biệt, nàng lại càng biết Sương Lan Nhi lại từng có đoạn quá khứ đau khổ như vậy, trong lòng nàng khỏi sinh áy náy cùng đồng tình. Cho nên đối với Quân Trạch là nhi tử của Sương Lan Nhi, nàng là xuất phát từ thương chân tình từ tận đáy lòng.

      Thu Khả Ngâ mặt vẫn duy trì vẻ tươi cười. Thu Nhược Y thấy Nạp Cát Nhã quận chúa vẫn nhìn chằm chằm vào Quân Trạch, cười : “Quận chúa cũng thích hài tử sao, có muốn ôm cái ?”

      Giờ khắc này Sương Lan Nhi tự đáy lòng cảm kích nàng, nếu như có nàng mở miệng chính mình dù có muốn cũng dám tự mình đến ôm.

      Trong lòng vừa cảm thấy chua sót vừa cảm thấy vui, giống như viên ô mai tẩm mật đường, nàng gật đầu chắc nịch, kìm lòng nổi liền đưa tay ra.

      Nào biết đươc Quân Trạch vẻ mặt xa cách nhìn nàng, rụt đầu lại phía sau người Thu Nhược Y, sợ hãi lắc đầu.

      Sương Lan Nhi cười đưa tay ra, dịu dàng : “ Ta ôm người cái, ngày sau đưa ngươi cưỡi ngựa, được ?”

      cần, ngươi là ai?” thanh non nớt vang lên, Long Quân Trạch cảnh giác nhìn Sương Lan Nhi trong bộ dáng kỳ dị, khuôn mặt nhắn đầy vẻ tình nguyện.

      Đột nhiên từ người Thu Nhược Y lưu loát tụt xuống, tập tễnh chạy về phía trước.

      Đan Thanh ở bên cạnh sốt ruột kêu lên: “Thế tử cẩn thận, đừng vội. Thế tử, cẩn thận bị ngã.”

      Chỉ thấy Quân Trạch chạy vài bước đến bên người Thu Khả Ngâm, Thu Khả Ngâm ngay lập tức ôm nó vào lòng. Thân hình nho đáng kia liền rướn cổ cụi cụi đầu vào cổ nàng, tóc mai tán loạn. Thu Khả Ngâm nhàng dỗ dành nó: “Quân Trạch, ngoan.”

      Trong tiền thính rộng lớn, Sương Lan Nhi xấu hổ thu tay về, lưu lại động tác cứng nhắc mà bất đắc dĩ.

      Quân Trạch gắt gao ôm lấy cổ Thu Khả Ngâm, thanh non nớt lại vang lên, khi chuyện vẫn còn chưa từ nhưng miễn cưỡng vẫn có thể nghe hiểu được: “Con muốn nàng ôm, nàng là ai? là quái dị… Con muốn ôm mẫu phi.” Ngẩng đầu, nhìn Thu Khả Ngâm cái rồi bỗng nhiên òa lên khóc lớn: “Mẫu thân chơi với con, có phải mẫu thân cần con nữa …”

      Thu Khả Ngâm vội vàng dỗ đứa : “Quân Trạch ngoan, sao lại khóc thế này. Là vì nhìn thấy vị đại tỷ này sao? Nàng là quận chúa Bắc Di Quốc, mẫu phi từ sáng sớm phải đón tiếp khách quý, cho nên mới rảnh chơi cùng Quân Trạch.”

      cần, cần, con cần nàng đến. Con chỉ muốn mẫu phi thôi.”

      Khuôn mặt nho nhìn về phía Sương Lan Nhi, cái miệng xinh xắn méo xệch, trông bộ dạng vô cùng bất mãn.

      Sương Lan Nhi kinh ngạc nhìn, mặt đều là vẻ xấu hổ. Đáy lòng nàng càng lúc càng lạnh, lạnh đến chính mình cũng còn cảm nhận được cảm giác, giống như có những ngọn sóng lớn như hải triều đổ ập xuống đầu nàng, đứa con nàng thân sinh giờ ngay cả mẹ đẻ của nó cũng cho ôm… Đến ngay cả người xa lạ bình thường cũng bằng… là ai máu mủ tình thâm… kỳ sinh bằng dưỡng…

      Thu Nhược Y thấy vậy, vội vàng cười hòa giải: “Quân Trạch ngoan, vị tỷ tỷ này vô cùng lợi hại. Nàng có thể cưỡi ngựa, còn có thể bắn chim trời. Quân Trạch có muốn cùng tỷ tỷ chơi ?”

      Quân Trạch cúi đầu nghĩ nghĩ, tâm có chút động, lại nhìn về phía Thu Khả Ngâm, cuối cùng thân thiết, điềm nhiên hỏi: “Muốn , mẫu thân cùng ta .”

      Sương Lan Nhi miễn cưỡng cười, lên tiếng đáp lại: “Được.”

      Thu Khả Ngâm gọi Đan Thanh đưa thế tử ăn cơm. Lúc này mới : “Nhanh ngồi , Nạp Cát Nhã quận chúa, xin lỗi chậm trễ.”

      bữa cơm trưa này Sương Lan Nhi ăn có cảm giác gì, tất cả chỉ giống như nước lã. Buổi chiều thời gian trôi qua gian nan, trản nước chè, chuyện đôi câu.

      Rốt cục khi trời sắp ngả bóng, Lạc công công mới tiến đến bẩm báo.

      “Vương gia trở lại, người ở chính sảnh đợi quận chúa.”

    3. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779

    4. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Chương 86 lướt qua nhau

      Sương Lan Nhi theo Lạc công công tới chính sảnh, Thu Khả Ngâm cùng Thu Nhược Y theo mà ở lại tiền thính chỉ vì Long Tiêu Đình phân phó chỉ đưa Nạp Cát Nhã quận chúa đến.

      Lúc này là đầu đông, trong phủ nơi nơi đều có lá vàng rụng xuống giống như dệt thành bức màn sa vàng rực, xa xa nhìn lại lại giống như bao trùm lấy cả chính sảnh, chỉ lộ ra con đường thẳng tắp dẫn tới đó.

      Phía chân trời, vầng thái dương hạ xuống, bóng đêm dần dần bao phủ.

      Gần đến chính sảnh, nàng nhìn thấy bên trong ánh sáng u ám, Long Tiêu Đình mình ngồi, cả người giống như chìm trong bóng tối mà ánh sáng thể với tới được, bị cái khí tiêu điều bao bọc lấy.

      Sương Lan Nhi trong tay bưng khay thuốc bên trong có những chiếc bình sứ tinh xảo, đều là làm từ gốm bạch thanh hoa, có bình cao có bình thấp, có bình to có bình , cả lụa trắng, kim châm, kéo đều đủ cả. Kỳ trong lòng nàng, giúp Long Tiêu Đình chữa trị mắt thực chất chỉ là cái cớ, bởi vì chỉ có như vậy nàng mới có thể danh chính ngôn thuận tiến vào Thụy vương phủ. Về phần mắt của còn có thể chữa trị khỏi hay , tất cả đều nằm trong lòng bàn tay nàng.

      Nàng ngẩng đẩu, chậm rãi hít vào hơi rồi bước vào bên trong chính sảnh, thản nhiên nhìn Long Tiêu Đình : “Thụy vương thoạt nhìn giống như còn chưa dùng bữa tối, biết ta tới có đúng lúc ?”

      Sườn mặt hắt lên chút ánh sáng nhạt của sắc trời sắp ngả, phảng phát trong lành như tuyết đầu mùa. Khi xoay người lại, chỉ thấy cặp mắt kia u ám chút sinh thần, vẫn lạnh lùng như trước. thấp giọng , vẫn là thanh trầm trầm như xưa: “Quận chúa mời ngồi.”

      Lúc này Lạc công công thắp nến lên, đưa cho Sương Lan Nhi rồi cung kính rời khỏi chính sảnh, đóng cửa lại. Trước khi còn : “Nạp Cát Nhã quận chúa nếu có chuyện gì có thể với người bên ngoài tiếng.

      Sương Lan Nhi về phía trước, trong tay nàng cầm khay thuốc rồi đặt bàn trước mặt , cũng đem nến cắm đủ.

      Những ánh nến bập bùng cháy như nhảy nhót, ánh sáng ấm áp lượn lờ như sương mù mờ ảo, vây lấy khoảng tĩnh mịch trong căn phòng rộng lớn. Những tia sáng đậu tuấn nhan , giống như màn sương trắng giăng khuôn mặt kia. Nàng kìm lòng được vươn tay đến trước mắt quơ quơ, mâu quang vẫn như cũ bình tĩnh bất động.

      Qủa nhiên chút ánh sáng cũng cảm nhận được. Nội tâm nàng khỏi thổn thúc, năm đó Thụy vương có biết bao cao cao tại thượng, giờ hai mắt lại bị mù. Cũng biết đây liệu có phải là thiên ý? Nguyên lai phen khổ tâm tính kế, chuẩn bị nhiều năm như vậy chỉ vì muốn đạp thái tử xuống ngựa, kết quả là đấu lại được số mệnh.

      Thanh nặng nề, nàng thản nhiên hỏi: “Chứng bệnh này của Vương gia ước chừng được bao lâu rồi?”

      cúi đầu đáp: “Khoảng hơn hai năm trước.”

      Nàng nghĩ nghĩ: “Lúc trước nguyên nhân xác định là do chứng quáng tuyết gây ra, kỳ mới vừa rồi ta cùng với Trầm thái y bên trong vương phủ có trao đổi qua, trước hết là muốn xác nhận thời gian từ chỗ Vương gia, có thể lúc ấy Trầm thái y làm chữa trị, chưa nhận định được nguyên nhân chính dẫn đến chứng mù của ngài cho nên mới bỏ qua thời cơ trị liệu tốt nhất. tại quá hai năm, mặc dù tính là quá lâu nhưng cũng phải là ngắn. Ta tuy có am hiểu chút kỳ thuật nhưng vẫn cần phải tự mình xem qua cho Vương gia chút mới có thể xác định có thể hay chữa trị được.”

      Thời điểm chuyện, nàng thập phần bình tĩnh, cũng thực rập khuôn. xong nàng đưa tay lên định hướng về phía sườn mặt .

      Còn chưa chạm vào mắt đột nhiên nắm trụ cổ tay nàng. Động tác vô cùng nhanh.

      Nàng hề lường trước được, đột ngột bị dùng lực nắm lấy, xoay người ép nàng vào khung cửa. đầu nàng đội mũ lông, nhưng viên thủy tinh châu ngọc chớp lên, đánh vào song cửa tạo nên những thanh tý tách.

      vốn định chạm vào mặt nàng, rồi đến trán nàng, nhưng lại chỉ chạm được vào những hạt thủy tinh chắn trước mặt nàng. Như thế lạnh như băng, hề có độ ấm.

      Nàng phản kháng, thế nhưng chịu buông tay mà còn gắt gao đè nàng lại.

      Rắc tiếng, song cửa sau lưng nàng vì dùng lực quá mạnh mà đột nhiên bị khai phá, cả người nàng ngã ngửa ra phía sau.

      Bên ngoài gió lạnh đến thấu xương, bóng đêm như cánh cửa hắc ám bảo phủ vạn vật. Ngã ngửa ra phía sau, lưng nàng đè lên những thanh gỗ khung cửa, cảm giác đau đớn lan tỏa. Xuyên qua mái hiên, trước mắt nàng bây giờ chính là bầu trời đầy sao sáng tựa như ngân hà khuynh đảo, sáng lạn đến lóa mắt.

      Trong giây lát hoảng hốt, nàng giống như hòa mình vào trời đất, phiêu phiêu nhìn lên trung. Nhưng ngay sau đó kéo nàng trở về.

      “Có nặng lắm ?” Trong màn đêm tối mịt, thanh ấm vang lên có chút khẩn trương.

      Nàng thừa dịp phân thần mà dễ dàng trở tay đẩy ra xa vài bước.

      Long Tiêu Đình lảo đảo lui về phía sau mới đứng vững, đưa tay lên đụng phải giàn hoa ở bên cạnh, lúc này mới định vị được chỗ mình đứng.

      “Đây là đạo hiếu khách của Tường Long Quốc sao?” Sương Lan Nhi lạnh lùng cười.

      Long Tiêu Đình về phía trước hơn mười bước, bình tĩnh tự nhiên ngồi trở lại chỗ vừa mới ngồi, đóng lại cánh cửa vừa rồi bị bật ra rồi mới mở miệng : “Quận chúa thân thủ tồi.”

      Những động tác tự nhiên chút trở ngại vừa rồi của khiến cho Sương Lan Nhi thầm kinh ngạc. Xem ra hai năm nay sớm sống quen trong bóng tối. Tất cả bài trí xung quanh đều nắm như lòng bàn tay, thậm chí ngay cả việc bao nhiêu bước đến vị trí muốn đến đều tính toán rành mạch. Hành động của ai nhìn vào cũng đoán ra được là bị mù.

      Nàng tiếp lời : “Nữ tử Bắc Di Quốc phần lớn đều có thuật phòng thân, chuyện này cũng tính là gì cả. Ta học cũng đến nỗi tinh thông, chưa từng nghĩ đến hôm nay lại dùng để đối phó với Vương gia ngài. Vương gia nếu là muốn cùng so chiêu với ta chỉ sợ trước mắt phải là thời cơ. Người biết nghĩ Vương gia ngài là kẻ đăng đồ tử.”

      Vẻ mặt chút biến hóa, cũng giải thích hành vi vừa rồi của mình, chỉ : “Quận chúa, đắc tội.”

      Sương Lan Nhi tim đập có chút nhanh, đưa tay lên lau mồ hôi trán mới phát sau lưng mồ hôi lạnh cũng túa ra, nàng loáng thoáng cảm giác được mới vừa rồi Long Tiêu Đình nhất định là muốn kiểm tra mặt của nàng, từ đó phán đoán xem nàng đến tột cùng là ai. Giờ phút này nàng thở phào nhõm, tới gần mà chỉ thản nhiên : “Vương gia, vẫn là để cho ta xem mắt cho ngài . Ta vì ngài chữa bệnh cũng chính là mệnh lệnh từ hoàng đế của quý quốc, vì chính thành ý hòa bình của Bắc Di Quốc chúng ta. Trọng trách như thế ta cũng dám làm chậm trễ, cũng là cấp cho Phong Diên Khả Hãn cái công đạo.”

      , chỉ là đột nhiên đưa tay ra như muốn mò tìm thứ gì đó, đột nhiên tay đụng phải cây nến bên cạnh khiến giá nến đổ xuống.

      Sương Lan Nhi muốn làm gì, mắt thấy nến sắp rơi xuống tay , nàng lên tiếng nhắc nhở: “Nến đổ rồi, Vương gia.”

      cũng để ý, mặc cho sáp nến nóng bỏng chảy vào mu bàn tay. Từ phản xạ bị đau, đột nhiên thu tay lại, gạt khay thuốc bàn rơi xuống đất.

      Leng keng, tiếng kêu va chạm của những lọ sứ liên tục vang lên.

      Nàng nhìn thuốc bột văng đầy mặt đất mà sửng sốt.

      mặt giống như có chút áy náy: “Thực xin lỗi, ta nhất thời sơ suất, hình như thuốc quận chúa mang đến đều rơi hết rồi.”

      Nàng nâng mắt: “Ta cảm thấy Vương gia là muốn phối hợp, chẳng lẽ ngài muốn chữa khỏi hai mắt mình sao?”

      đột nhiên đứng lên, theo hướng thanh của nàng đến, mỗi bước đều giẫm lên những mảnh sứ dải đầy đất. Xung quanh vẫn là im lặng như vậy, nhất thời chỉ nghe thấy tiếng vỡ vụn của những mảnh sứ ràng lọt vào tai.

      đứng trước mặt nàng.

      Lòng nàng bỗng chốc đập loạn, yên lặng đứng đó, hai năm rồi, mới vừa rồi ngờ nàng lại có cảm giác chân tay luống cuống như vậy. Bất quá nàng giống như trước kia nữa, rất nhanh có thể trấn định lại tinh thần. Chỉ là định mở miệng Long Tiêu Đình vẫn tiếp tục bước về phía trước, bỏ lại nàng ở sau.

      Nàng há mồm trợn mắt, chung quy chữ cũng đều chưa .

      cứ như vậy mình về phía chính sảnh rồi dần dần mất hút trong bóng tối, chỉ để lại bóng dáng nàng tiêu điều đứng đó.

      Nơi mà nơi chìm trong đen tối. Ánh sáng nến mỏng manh bên song cửa sổ dường như giãy dụa phát ra những tia sáng cuối cùng, căn bản cách nào chiếu đến được nơi đứng. Chỉ là những thứ đó giờ đối với còn quan hệ, dù sao trước mắt đều chỉ là bóng tối, còn gì khác nữa.

      Cuối cùng người, đứng sâu trong chỗ tối tăm nhất, đứng ở nơi bề ngoài có vẻ sa hoa nhưng lại nơi hề có tia ánh sáng.

      xoay người, chỉ : “Nếu phải là thứ bản thân muốn thấy dù có nhìn được hay còn quan hệ gì nữa?”

      Đứng cách quá xa, nàng nghe gì, đành hỏi lại: “Vương gia, ngài có thể lại lần nữa ?”

      cười ảm đạm, thanh có chút to hơn: “Quận chúa mời quay về. Đồ vật này nọ đều đổ rồi, đành mời quận chúa ngày khác lại tới.”

      xong ánh nến đột nhiên tắt.

      Đại thính đường bên trong bên ngoài đều trở nên đen tối như nhau.

      Nàng xoay người rời .

      Gió đêm cuồn cuồn thổi bay tay áo nàng tựa như hai cánh bướm, đáng tiếc muốn bay cách nào bay được. Xung quanh là tường đài cao vút, những đình các lầu thai nối nhau ngừng kia giống như núi non trùng điệp muốn nhìn mà nhìn đến, mờ mờ ảo ảo nhất thời cũng biết là ở nơi nào.

      , ngày khác lại đến, đương nhiên là có thể.

      Nàng nếu như lên con đường này nghĩ quay đầu lại. Đối với những gì là của mình nàng nhất định đòi lại. Những kẻ từng làm tổn thương nàng, nàng vạch trần bộ mặt của từng người . Là nên bắt đàu từ ai? Là nên xuống tay từ ai? Là từ cung nữ độc ác Đan Thanh bên người Thu Khả Ngâm trước… hay là Thu Đoan Trà, còn cuối cùng mới là Thu Khả Ngâm?

      Ra khỏi Thụy vương phủ, sớm có xe ngựa cung kính chờ nàng từ bên ngoài.

      Nàng bước lên, chỉ để lại cho xa phu ánh mắt cự tuyệt sắc bén. Hành tung của nàng còn phiền đến tay của Thu Khả Ngâm.

      bộ trở về dịch quán, gió đêm thổi có chút lạnh, cược bộ của nàng cũng dần dần nhanh lên.

      Xung quanh người vẫn là thế giới phồn hoa như trước, thành Thượng Dương ồn ào náo động.

      Ánh đèn lồng nhà ai mờ mờ nhạt nhạt, chiếu lên hết thảy những suy nghĩ trước kia, tất cả lại càng thêm mông lung ảo ảo.

      Nàng đến trước cửa nơi, ở đó có những trản đèn lồng cao cao như ngũ sắc chiếu xuống. Hai nữ tử đứng ở cửa đón khách, y phục tơ vàng ngân tuyến đứng dưới ánh đèn càng như là được dệt từ sao băng.

      Nàng nhận ra nơi này, đây là Túy Hồng Lâu, là nơi nam nhân tiêu kim mất hồn. Là nơi mà có người từng bảo nàng đến, làm làm sao có thể quên được, Long Đằng.

      Bước chân nàng càng nhanh hơn, lướt qua thứ địa phương đó.

      Thế giới phồn hoa cẩm tú đối với nàng bây giờ mà có gì đáng giá mà cùng lắm chỉ là liếc mắt cái rồi thôi. Thế giới đó cũng cần ánh mặt trời với mây hồng, cũng cần sương mù cùng sóng gió, chỉ có tín niệm cùng mục tiêu hướng tới.

      Thời điểm đến đầu ngõ hẻm, đột nhiên có người ở phía sau vỗ nàng cái, nàng theo bản năng quay đầu lại, còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra bị đôi bàn tay hữu lực giữ chặt, cả người nàng tiến vào lồng ngực ấm áp.

      Hương vị quen thuộc mang theo mùi rượu nồng đậm.

      Nàng biết là Long Đằng cho nên thử từ chối .

      Hô hấp vô cùng nóng bỏng của phả vào bên mặt nàng, hình như uống rất nhiều rượu, thanh mang theo chút mê hoặc, tay gắt gao ôm lấy nàng, gượng cười: “Hiểu Dung, nàng đâu vậy? Làm cho ta chờ lâu như vậy, xem ta như thế nào phạt nàng. Ha ha, nàng xem phải phạt làm sao mới được đây…”

      Tên nữ nhân kia… nàng bỗng chốc đờ người ra.

      Nàng nghĩ muốn đẩy nhưng lại càng siết chặt nàng hơn, chặt đến mức còn chút khoảng cách nào giữa hai người. Thanh mềm mại lại truyền đến: “Đừng động, tiểu tâm cam của ta, để ta ôm nàng chút.”

      Những người qua đường đều dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn vào họ.

      vẫn hoàn toàn buồn để ý.

      Là bởi vì nàng. Những thanh nhộn nhạo, những tiếng cười ồn ào huyên náo trong nháy mắt như ngừng lại, ánh sáng như biến mất. Tay nàng cứ như vậy buông thõng xuống, nhúc nhích, giãy dụa, mặc cho ôm. Ở trong lồng ngực của , nàng giống như kinh qua hết phong cảnh nửa đời người. Những thống khổ, những đau thương, những vết lòng,… thận chí ngay cả những đoạn thời gian đẹp nhất sát cánh bên nàng đều nhớ lại, từng cảnh từng cảnh cứ như vậy huyễn ảo di động trước mắt, như lá rụng trời thu theo gió cuốn bao giờ có thể trở về được nữa… Mùa đông qua cũng là lúc mùa xuân lại tới nhưng nàng thực biết, mùa đông dài đằng đẵng của nàng qua liệu mùa xuân có hay còn đến?

      gắt gao ôm nàng chặt. Ngón tay thon dài men theo má xuống đến cổ rồi đường xuống đến cổ tay nàng, ngón cái vuốt ve nơi mà từng hạ ấn ký.

      Đêm như vậy, say lòng người mà lại đầy ưu thương.

      chỉ là muốn ôm nàng mà thôi, với chính mình chỉ là muốn ôm nàng, bởi vì chỉ có như thế mới có thể kìm lại trái tim ngưng bối rối, từ khi trở về Thượng Dương thành, có lấy ngày an ổn, mỗi giây phút đều muốn nhìn thấy nàng, nhớ nàng tưởng chừng muốn phát điên.

      sợ hãi, nghe hôm nay nàng đến Thụy vương phủ, lại càng thêm sợ hãi, cái loại sợ hãi này ăn sâu khiến đứng ngồi yên.

      Nhưng biết con đường này, nếu bước lên thể quay đầu lại.

      “Hiểu Dung… Hiểu Dung…”

      Lồng ngực ôm trọn lấy nàng nhưng miệng lại tên của nữ nhân khác.

      Cái loại cảm giác này, đáy lòng như có sóng biển cuộn trào làm buồn nôn nhưng dẫu khó vẫn phải làm như vậy, phải nhịn xuống bởi vì trừ bỏ làm bộ như uống rượu, trừ bỏ làm bộ như nhận sai người nghĩ ra biện pháp nào khác để có thể được ôm nàng.

      Nguyện vọng của thực ra rất đơn giản, chỉ là muốn ôm nàng mà thôi. Nhưng ngay cả nguyện vọng như vậy mà giờ muốn thực được lại trở nên gian nan đến thế. Nếu giờ phút này được ôm lấy nàng, cảm nhận ấm áp của nàng, ngửi được hương vị mà ngày đêm thương nhớ… thậm chí sợ rằng mình còn đủ dũng khí để tiếp tục duy trì… Nàng biết được… kỳ thực kiên trì nổi nữa, từ khi để nàng quay trở về bên cạnh Long Tiêu Đình, sắp kiên trì nổi…. sụp đổ mất, chỉ là thể…

      lâu sau, có lẽ là rất rất lâu sau.

      nữ tử ăn mặc xinh đẹp hồ nghi tiến đến, nàng vỗ vỗ vào cánh tay Long Đằng, mặt đầy ủy khuất : “Vương gia, phải người ở chỗ này chờ thiếp, đưa thiếp về phủ Thượng Thư sao? Vậy mà chỉ lúc thôi liền thấy bóng dáng đâu? Thiếp chịu, thiếp chịu.”

      Thân mình cao to tuấn lãng của Long Đằng khẽ động, chậm rãi buông Sương Lan Nhi ra, đôi mắt xinh đẹp nhìn nàng có vài phần sương mù, vài phần say.

      lắc lắc đầu, cẩn thận nhìn Sương Lan Nhi rồi lại nhìn nữ tử xinh đẹp bên cạnh, nghi hoặc : “Ấy, sao lại thế này? Sao lại có hai người trước mặt ta? Đến tột cùng ai mới là Hiểu Dung?

      Nữ tử tên Hiểu Dung kia bĩu môi, vẻ mặt bất mãn trừng Sương Lan Nhi cái, nàng nắm lấy cánh tay của Long Đằng : “Vương gia, là thiếp. Người đêm nay uống thực quá nhiều rồi, đến, thiếp đưa người về phủ Thượng Thư uống ly trà tỉnh rượu.”

      Long Đằng lại khẽ chớp mắt phượng, giống như cuối cùng cũng nhìn người trước mắt, buông Hiểu Dung ra, lại có chút chệnh choạng, chậm rãi tiến đến trước mặt Sương Lan Nhi.

      Sương Lan Nhi cũng nhìn , mâu quang bất động.

      giờ phút này hai tay khoanh trước ngực, ảm đạm đứng đó, sau lưng là những ồn ào náo nhiệt, đôi mắt phượng ánh lên dưới ánh đèn le lói.

      “A, là Nạp Cát Nhã quận chúa, tại sao lại là ? Vừa rồi mạo phạm, xin đừng để ý.” xong liền cười với nàng.

      Nụ cười này tựa hồ so với bộ dáng bất cần đời trong trí nhớ của nàng có chút bất đồng, giống như đạo ánh sáng ban mai dịu dàng mà kinh diễm.

      mặt nàng ngay tia biểu tình cũng có, nàng chỉ thản nhiên : “Thiếu Quân, đại chưa thành, mong ngươi thu liễm chút. Uống ít rượu thôi.” Chuyển mắt, ánh nhìn của nàng dừng người nữ tử tên Hiểu Dung kia, phủ Thượng Thư? Xem ra là thiên kim nhà quan lại. Long Đằng quả nhiên rất có sức quyến rũ, mới hai ngày trở về mà

      tiếp tục đứng đây nữa, nàng sải bước ngang qua người hề quay đầu nhìn lại.

      nhìn bóng dáng nàng dần dần xa, khuôn mặt cũng trầm xuống, ánh mắt trở lại trạng thái thanh tỉnh.

      ngẩn ngơ nhìn tựa như khắc kia cả thế giới chìm trong yên lặng,

      Loại cảm giác này, với , nên thế nào để hình dung? Nó giống như là số mệnh, giống như là sinh tử luân hồi, như ánh chớp lóe lên khi hai hòn đá đánh lửa đập vào nhau.

      mình đứng giữa phố phường huyên náo, giống như đứng giữa dòng chảy của thời gian trôi như nước lũ, đám người xung quanh ngừng qua nhưng bỗng chốc giống như tất cả hề tồn tại, chỉ còn mình , mình đơn đứng đó nhìn thế gian hoa lệ nhưng rốt cục lại chỉ nhìn thấy đáy lòng mình hoang vắng trống trải

      Nàng rồi, lại vẫn đứng nơi này nhúc nhích.

      Trang Hiểu Dung nghi hoặc nhìn , hỏi: “Vương gia?”

      “Tự ngươi trở về !” lạnh lùng .

      Trang Hiểu Dung sửng sốt: “Cái gì?”

      “Tự ngươi trở về, đừng để bản vương lần thứ ba.”

      Gạt tay nàng ra, thân thủ nhanh chóng biến mất trong màn đêm mờ mịt.

    5. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :