1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Kim ngọc lương duyên, tuyệt thế Hàn vương phi - Cô Sơn Dã Hạc (90.2/176c)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 64: Động phòng (hai mươi ba) điều kiện vô sỉ


      Editor: Tử SắcY


      "Ngươi nhớ ?"


      biết xấu hổ, giận dữ lên, gương mặt của Lam Linh càng đỏ hơn, đôi mắt cắt nước thu gắt gao trừng mắt về người phía trước mới vừa dối cần viết nháp.


      Nhìn cánh môi Lam Linh đỏ thắm giống như mật đào, đột nhiên Yến Kinh Hàn cảm thấy trận miệng đắng lưỡi khô, có xúc động muốn âu yếm.


      Yến Kinh Hàn nhanh chóng đè lại dục hỏa tùy ý quằn quại trong thân thể, trong nội tâm cũng có chút ngầm bực, thế nhưng lại đối với nữ nhân có phản ứng, hơn nữa nữ nhân này còn là con của Lam Trí Thân? khi nào chịu được ** như thế?


      Nghĩ tới đây, Yến Kinh Hàn nhanh chóng buông Lam Linh, xoay người về phía giường vừa , vừa : "Đêm nay viên phòng cũng có thể, nhưng bản vương có điều kiện."


      Lam Linh nghe lời Yến Kinh Hàn trong nội tâm còn chưa kịp cao hứng, nghe thấy còn muốn cùng nàng ra điều kiện, khỏi nghiến nghiến răng, người này như thế nào lại khó như vậy?


      "Điều kiện gì?"


      Yến Kinh Hàn ngồi xuống dọc theo cạnh giường, lập tức lên tiếng, mà dùng ánh mắt yên lặng nhìn Lam Linh.


      Lam Linh bị Yến Kinh Hàn nhìn như thế, trong nội tâm lập tức có loại dự cảm xấu, tùy tiện : "Vương gia nếu , ta xem như ngươi có điều kiện." Lam Linh xong muốn rời khỏi phòng ngủ, nàng cảm thấy chung sống với Yến Kinh Hàn trong phòng là việc rất nguy hiểm.


      "Điều kiện chính là đêm nay ta muốn ngủ với ngươi cùng giường." Yến Kinh Hàn xong hề nhìn Lam Linh, nhanh cởi bỏ giầy nằm chết dí giường.


      Người này nhất định là cố ý! Lam Linh nghĩ tới Yến Kinh Hàn lớn lên chi lan ngọc thụ như vậy, mà lại đối với nàng ra điều kiện vô sỉ này, ánh mắt nhìn về phía Yến Kinh Hàn hận thể đem thân thể Yến Kinh Hàn trừng ra cái hố.


      "Bản vương đáp ứng ngươi, nhất định là có thể làm được, nhưng mà vương phi có thể làm được hay , bản vương cũng dám bảo đảm."


      Nghe vậy, Lam Linh lại sinh ra trận ngầm bực, người này có ý gì? ngấm ngầm hại người nàng chủ động hiến thân, sơ lược như, quyến rũ ? đùa! Nàng trốn còn trốn kịp đâu.


      Yến Kinh Hàn dường như có thể đoán được tâm tư bình thường của Lam Linh, lại lần nữa lên tiếng: "Vương phi tin tưởng mình như vậy, còn sợ gì?"


      "Hy vọng vương gia là quần tử nhất ngôn cửu đỉnh*." Lam Linh cắn răng, đến ghế tròn trước bàn trang điểm ngồi xuống, lúc này nàng còn đường lui, chỉ có thể tiếp chiêu.


      [*Quân tử mhất ngôn cửu đỉnh: quân tử lời thay đổi]


      Lam Linh gỡ những trang sức đầu, tháo búi tóc, đem tóc chải chỉnh tề xong, lúc này mới đứng lên cởi ra áo ngoài, vào bên cạnh giường.


      thân quần áo trong màu trắng lả lướt, ba nghìn tóc đen dài gần tới eo, cùng với gương mặt kiều đỏ ửng tuyệt mỹ, linh hoạt kỳ ảo giống như tiên tử vướng khói lửa nhân gian, đồng thời lại kiều diễm như tinh trong đêm tối.


      Yến Kinh Hàn ngủ ở cạnh ngoài giường, nhìn thấy Lam Linh như thế, nơi nào đó trong thân thể lại bắt đầu rục rịch, thấy nàng đến đây, cũng động đậy thân thể về phía trong, hiển nhiên là muốn Lam Linh ngủ ở phía trong giường.


      Lam Linh trừng Yến Kinh Hàn cái, cũng khách khí với Yến Kinh Hàn, cởi bỏ giầy, trực tiếp từ người Yến Kinh Hàn bước qua.


      Yến Kinh Hàn híp híp mắt, dám từ người bước qua, lá gan của nàng cũng khá lớn, đến nay ai có thể dám từ người bước qua.


      "Vương gia, chúng ta lấy giữa giường làm ranh giới, ai cũng cho phép vượt qua sợi dây này." Lam Linh mặc kệ Yến Kinh Hàn có đồng ý hay , sau khi xong nhanh chóng nằm xuống, đưa lưng về phía Yến Kinh Hàn.


      Yến Kinh Hàn nhìn xem Lam Linh cách khoảng chừng ba thước, trốn tránh như mãnh thú và nước lũ, trong con mắt lãnh lẽo nhanh chóng lên tia vui, từ trước đến nay đều là tránh nữ nhân giống như tránh rắn rết, nghĩ tới ở ngày đại hôn , thế nhưng lại biến thành đối tượng bị ghét bỏ.


      Yến Kinh Hàn đương nhiên cũng nghĩ tới đây là trò Lam Linh mềm nắn rắn buông*, nhưng Yến Kinh Hàn biết đôi mắt của con người chắc chắn lừa gạt người, ánh mắt của Lam Linh khi nhìn về phía , tia say đắm, ngoại trừ lạnh nhạt chính là tức giận khinh thường cùng ghét bỏ.


      [*Mềm nắn rắn buông: có thể hiểu nôm na như gặp người hiền bắt nạt còn gặp người “ dễ ăn” buông]
      BaoYuTuyết Liên thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 65: Động phòng (hai mươi bốn) thương nhung nhớ


      Editor: Tử SắcY


      Lam Linh nằm nghiêng người vào trong, sớm ngửi được mùi Tùng Trúc quen thuộc thơm ngát, đương nhiên là trong nội tâm thể nào bình tĩnh như nước được.


      Cùng người nam nhân cùng giường cùng gối, hơn nữa người nam nhân này còn là trượng phu mà nàng bái đường cùng, tâm tư người này làm cho nàng tính sai lần nữa, mặc dù đáp ứng nàng là chạm vào nàng, nhưng lời của có thể tin sao? Lam Linh dám khẳng định.


      Ở trong hoàn cảnh nguy hiểm này, Lam Linh cũng vốn có dự định ngủ, nàng chỉ muốn nhắm mắt dưỡng thần, cho thời gian nhanh qua.


      Nhưng mà làm cho Lam Linh nghĩ tới chính là, sau nửa canh giờ, nàng ngủ thiếp , hơn nữa còn xoay người, đối mặt với Yến Kinh Hàn.


      Nghe tiếng hít thở đều đều của Lam Linh, lại nhìn thấy bộ mặt Lam Linh ngủ ngọt ngào như thế, nhưng Yến Kinh Hàn có cách nào ngủ được.


      Màn trướng đỏ như lửa chưa để xuống, ánh nến chập chờn rọi vào gương mặt xinh đẹp của Lam Linh, làm cho gương mặt nàng tăng thêm vài phần màu sắc quyến rũ xinh đẹp, lông mi rất dài như cánh chim che dấu đôi mắt cắt nước thu lung linh đến loá mắt, đồng thời cũng dấu nét vui khinh thường với ghét bỏ đối với Yến Kinh Hàn.


      Vào lúc này khuôn mặt nhắn Lam Linh còn vẻ lạnh nhạt tức giận nữa, mà ngược lại bởi vì khóe miệng khẽ câu lên, mang theo vô vàn nét ôn nhu vui vẻ, dường như nằm mộng gì đó đẹp.


      Nhìn xem Lam Linh như thế, ánh mắt Yến Kinh Hàn càng thâm thúy hơn, người so với hoa còn mỹ hơn, người so với hoa còn kiều diễm hơn, làm Yến Kinh Hàn nghĩ tới " khắc xuân tiêu đáng giá ngàn vàng", rồi lại nghĩ tới cái mà Thượng Quan Vân Thụy gọi là "Cả người vận động".


      Trong lòng dục hỏa lại lần nữa đốt lên, mùi thơm như lan như xạ hương càng làm cho nơi nào đó của từ từ phát sinh thay đổi, mày kiếm Yến Kinh Hàn lập tức nhanh chóng hơi nhíu, đè ép lại dục hỏa bắt đầu lan tràn trong thân thể, nhìn qua.


      Yến Kinh Hàn đương nhiên sớm biết ngoại nhân như thế nào, rất nhiều người thầm suy đoán long dương chi hảo, đối với chút lời này, Yến Kinh Hàn thèm để ý, thích nữ nhân cũng có nghĩa là thích nam nhân, chỉ là cảm thấy loại động vật gọi là nữ nhân này đều là lòng dạ rắn rết, vì chút vinh hoa phú quý, mà bên tỷ muội tình thâm, bên thần biết quỷ hay chết ở tay của nàng, biết được những thứ này, Yến Kinh Hàn đối với nữ nhân dĩ nhiên là trốn tránh.


      Ở Đông Sở, bình thường nam tử mười lăm tuổi đều được khai trai, đến mười tám tuổi có thể lấy vợ sinh con, nhưng Yến Kinh Hàn lại là người khác loại, người ta giống như lời Thượng Quan Vân Thụy , trước khi bái đường, ngay cả tay nữ nhân cũng chưa sờ qua.


      Đây phải , Yến Kinh Hàn có thành tích nam nhân dục, nhìn qua, chỉ là có thể khống chế tốt được dục vọng của mình, nhìn qua mà thôi.


      Nhưng mà, khuya hôm nay, dường như thân thể chịu cầm lấy giấy nợ của , mà lần lượt khảo nghiệm ý chí , điều này làm cho trong nội tâm của Yến Kinh Hàn ngầm bực thôi.


      Yến Kinh Hàn từ từ nhắm mắt lại, hề xem Lam Linh nữa, yên lặng tĩnh khí, muốn đem dục hỏa trong cơ thể dập tắt.


      lát sau, nơi nào đó của Yến Kinh Hàn từ từ khôi phục lại ban đầu, Yến Kinh Hàn từ từ thở phào nhõm, nhưng mà, đúng lúc này, Lam Linh đột nhiên vươn tay để lên hông , lại lần nữa mượn lực, thân thể chui vào trong ngực của , khuôn mặt nhắn dán ngực cọ xát, rồi ngủ say sưa như cũ.


      Yến Kinh Hàn lập tức cảm thấy dục hỏa trong thân thể của mình, đập đê bình thường giờ nhìn qua như vỡ đê, tùy ý tuôn trào khắp tay chân cơ thể , vừa mới cố gắng bây giờ toàn bộ phó mặc!


      Đáng chết! Trong nội tâm Yến Kinh Hàn khẽ nguyền rủa tiếng, thân thể vô cùng cứng ngắc, lại nhìn xem người trong ngực, trong mắt phượng lại càng ngừng thay đổi màu sắc.



      Chương 66: Động phòng ( hai mươi lăm) ngươi sợ mặt tổ tông ngươi bị ném ?


      Editor: Tử SắcY



      Yến Kinh Hàn đương nhiên là còn nhớ lời Lam Linh qua, bọn họ lấy ở giữa làm giao tuyến, ai cũng cho phép vượt qua tuyến, nhưng mà, lúc này, Lam Linh tự mình chẳng những vượt qua giao tuyến kia, hơn nữa còn chủ động thương nhung nhớ với , Yến Kinh Hàn cảm thấy, nếu như làm tiếp chút gì đó, là lãng phí thời gian tốt đẹp khắc xuân tiêu đáng giá ngàn vàng.


      Yến Kinh Hàn tự cho mình là chính nhân quân tử, mặc dù đáp ứng Lam Linh là chạm vào nàng, nhưng điều đó cũng phải có điều kiện tiên quyết, điều kiện tiên quyết là nàng chủ động với , mà lúc này, nàng chủ động chui vào trong ngực mình, mặc dù việc này là cử động vô ý thức trong cơn ngủ mơ của nàng, nhưng Yến Kinh Hàn lại cho rằng kết quả đều giống nhau, nàng nếu người điểm hỏa, dĩ nhiên là phải nên giúp dập tắt lửa!


      Đương nhiên là Yến Kinh Hàn tuyệt đối thừa nhận những điều này đều là lý do mà vì chính mình tìm với lấy cớ ăn nàng, muốn nhấm nháp hương vị mê người của nàng mà thôi.


      Yến Kinh Hàn từ từ đưa tay lên eo thon Lam Linh, lại từ từ siết chặt cánh tay, làm cho thân thể mềm mại của nàng càng dán sít sao ở người của mình, lập tức, hô hấp Yến Kinh Hàn căng thẳng, cảm giác mềm mại hiểu kia mang theo sảng khoái nhanh chóng truyền khắp toàn thân.


      Yến Kinh Hàn đương nhiên là chưa cảm thấy đủ hơn, cúi đầu nhìn về phía dung nhan người đẹp trong ngực, cánh môi đỏ thắm khẽ giương, tựa hồ như muốn mời mọc đến âu yếm, đương nhiên, là Yến Kinh Hàn nghĩ như vậy, chỉ sợ Lam Linh vốn cũng biết sói đến đây.


      Yến Kinh Hàn do dự nữa, nhanh chóng cúi đầu áp chế về phía cánh môi Lam Linh, nhưng Yến Kinh Hàn chưa kịp hôn đến cánh môi Lam Linh, ngược lại bị đôi tay đẩy trở về, đồng thời nhìn thấy được lửa giận thiêu đốt hừng hực trong con mắt cắt nước thu của Lam Linh gắt gao trừng nhìn


      "Yến Kinh Hàn, thiệt thòi ngươi còn là vương gia vạn dân ngưỡng mộ tôn quý vô cùng, ngươi nếu có thể làm loại chuyện này? Béo nhờ nuốt lời, thừa cơ mà vào, ngươi cũng sợ mặt của tổ tông ngươi bị ném ?!"


      Lam Linh bởi vì nguyên nhân nghề nghiệp, mà từ trước đến nay lúc ngủ đều rất cảnh giác, khi cảm thấy hơi thở của Yến Kinh Hàn tới gần, nàng tỉnh, mở mắt ra phát Yến Kinh Hàn muốn hôn nàng, lập tức lòng sinh lửa giận, lời ra tự nhiên là để lại phân nửa mặt mũi cho Yến Kinh Hàn.


      "Vương phi, chỉ sợ là ngươi béo nhờ nuốt lời ?" Ánh mắt Yến Kinh Hàn sâu kín, nhìn xem khuôn mặt nhắn Lam Linh bởi vì tức giận mà càng đỏ thắm, giọng trước sau vẫn bình tĩnh như , cũng vì Lam Linh ngang ngược chỉ trích mà chứa nửa điểm tâm tình.


      Nghe Yến Kinh Hàn , Lam Linh lúc này mới chú ý tới lúc này nàng hoàn toàn vượt qua giao tuyến kia, chẳng lẽ là nàng chủ động chui vào trong lòng Yến Kinh Hàn?


      Khuôn mặt nhắn Lam Linh lập tức hết trận hồng tới trận đen, nếu theo như lời kia nàng đoán lầm, nhất định là nàng coi như con gấu bông lớn bắc cực mà kiếp trước nàng ôm, nàng có thói quen xấu, chính là lúc ngủ rất thích ôm nó.


      Yến Kinh Hàn vẫn đem Lam Linh ôm chặt vào trong lòng như cũ, thưởng thức những thần sắc ngừng biến đổi mặt Lam Linh, lên tiếng nữa.


      "Xin lỗi." Lam Linh ý thức được khả năng này xác thực là vấn đề về mình, khí thế người lập tức yếu , đẩy ra lồng ngực Yến Kinh Hàn, muốn từ trong ngực của ra.


      "Vương phi, ngươi trước chủ động với bản vương, sau lại ngang ngược chỉ trích oan uổng bản vương, ngươi cảm thấy lời 'Xin lỗi' là có thể hoàn toàn bỏ qua sao?" Yến Kinh Hàn siết chặt cánh tay, hô hấp nóng bỏng càng ngừng phun ở mặt Lam Linh.


      Trong cánh mũi tất cả đều là mùi thơm ngát của Tùng Trúc xen lẫn với mùi của nam nhân, làm Lam Linh khỏi trận hoảng hốt, "Ngươi muốn thế nào?"
      BaoYuTuyết Liên thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 67: Động phòng ( hai mươi sáu) bản vương thích nam nhân


      Editor: Tử SắcY



      Lam Linh trời sinh lạnh nhạt, dù trời long đất lở có mãnh thú hay dòng nước lũ trước mặt có thể làm núi sập mặt cũng đổi sắc, nhưng khi ở trong lòng Yến Kinh Hàn, Lam Linh lại thể có cách nào lạnh nhạt được.


      Mùi Tùng Trúc thơm ngát dễ ngửi, đặc biệt mùi vị mãnh mẽ của nam nhân xông vào, thời khắc luôn luôn quanh quẩn ở trong mũi Lam Linh, Lam Linh đột nhiên hoảng hốt trận hiểu, nhiệt độ trước ngực Yến Kinh Hàn nóng hổi dường như có thể làm tổn thương tới bàn tay bé của Lam Linh chống đỡ trước ngực , nhưng Lam Linh lại dám lấy tay ra, nàng sợ làm như vậy, nàng dựa vào gần hơn!


      Ba nghìn tóc đen tùy ý nằm tán loạn ở chăn đệm gối uyên ương, quấn quanh cùng chỗ với tóc đen mực của Yến Kinh Hàn, có phen mùi vị ái muội khác thường.


      Lam Linh chỉ cảm thấy lòng nàng càng nhảy càng nhanh, lại còn cảm thấy bối rối, nàng biết nên xử lý như thế nào với tình hình trước mắt, nhưng dường như nàng đâm lao phải theo lao.


      "Vương gia, ngài trước tiên thả ta ra, chúng ta hảo hảo chuyện chút." Lam Linh nhanh chóng bình phục lại tâm tình chút, nhìn Yến Kinh Hàn cái, trong nháy mắt đem ánh mắt mình dời .


      "Vương phi cũng chủ động như thế này, nếu bản vương cảm kích là bất thông tình lý." Yến Kinh Hàn chẳng những buông ra, ngược lại còn càng ôm Lam Linh chặt hơn, đương nhiên cho Lam Linh, là thích cảm giác thân thể nàng dán vào người , loại cảm giác này mặc dù khá xa lạ, nhưng lại làm cho cảm thấy cực kỳ sảng khoái!


      "Ta xin lỗi với ngươi rồi, ngươi còn muốn như thế nào nữa?" Lam Linh bắt đầu nổi giận, nàng hiểu Yến Kinh Hàn nam nhân lãnh khốc như vậy lại ra lời như thế nào tựa như tên vô lại?


      "Bản vương muốn cùng ngươi viên phòng." Trong thân thể dục vọng tùy ý quằn quại, làm cho Yến Kinh Hàn phải thẳng ra cầu của mình, cảm thấy điều này cũng có gì ổn, nàng là vương phi của , tối nay là đêm động phòng hoa chúc của bọn họ, nàng chủ động đối với thương nhung nhớ, nâng lên dục vọng của , nhìn qua, nàng phải chịu trách nhiệm giúp dập lửa!


      "Ngươi..." Khuôn mặt nhắn bình thường của Lam Linh lập tức hồng đến mức muốn ra máu, vốn muốn giữ lời hứa, nhưng nghĩ đến nhất định là nàng chủ động câu, dẫn dắt , chiêu này đối với còn tác dụng.


      Nhìn xem bộ dáng Lam Linh vô cùng mê người kia, màu sắc trong con mắt của Yến Kinh Hàn lập tức lại tối sâu vài phần, nhanh chóng bắt lấy hai tay bé Lam Linh để ở đỉnh đầu, đồng thời nghiêng người áp chế Lam Linh ở dưới thân thể.


      "Khốn kiếp! Ngươi làm cái gì?" Lam Linh hoàn toàn bị chọc giận, cũng cố kỵ tình hình lúc này có lợi đối với nàng hay nữa, ánh mắt hận thể chặt Yến Kinh Hàn thành tám khối!


      Lần đầu tiên bị người ở trước mặt mắng "Khốn kiếp", ánh mắt Yến Kinh Hàn lập tức trầm xuống, nữa, cúi đầu hung hăng áp chế cánh môi của Lam Linh, tùy ý gặm cắn, tựa hồ là muốn dùng cái này để trừng phạt Lam Linh lựa lời !


      Lam Linh vừa thẹn vừa tức, tránh né, giãy giụa, nhưng cách nào né tránh được nụ hôn bá đạo của Yến Kinh Hàn!


      lát, Yến Kinh Hàn chủ động kết thúc nụ hôn, đoạt nụ hôn đầu tiên, chỉ vì Lam Linh thề từ, làm cho trong lòng sinh ra tia khinh bỉ đối với mình, khi nào cần dùng đến loại phương thức cưỡng bách này muốn nữ nhân?


      "Yến Kinh Hàn, ngươi phải thích nam nhân sao? Ngươi đối với ta như vậy, sợ Thượng Quan Vân Thụy ghen sao?" Tức giận quá mức làm cho Lam Linh gọi thẳng kỳ danh Yến Kinh Hàn, cũng mặc kệ Yến Kinh Hàn với Thượng Quan Vân Thụy có léng phéng hay , trực tiếp đem hai người kéo đến cùng nhau.


      Yến Kinh Hàn vẫn còn ở trong dư vị cánh môi Lam Linh làm cho muốn ngừng mà ngừng được, sau khi nghe thấy Lam Linh thích nam nhân, hơn nữa còn cùng Thượng Quan Vân Thụy là đôi, mặt lập tức đen lại.


      "Bản vương thích nam nhân!" Yến Kinh Hàn cuối cùng cũng có tâm tình, trong giọng lại còn mang theo tư vị cắn răng nghiến lợi.


      thích nam nhân? Lam Linh trừng mắt nhìn Yến Kinh Hàn, còn chưa kịp lên tiếng, chỉ thấy môi mỏng lại lần nữa đè xuống.


      Chương 68: Động phòng (27) - ảo giác


      Editor: Yosa Trương



      Lam Linh ngừng tránh né, giãy giụa, biết hành động này đánh mất cơ hội hội đầu ra tay, hai tay bị Yết Kinh hàn gắt gao áp chế lên đỉnh đầu, còn hai chân lại bị đè ở dưới thân. Mặc dù kiếp trước nàng là truyền nhân ưu tú nhất của Kiều gia nhưng giờ phút này, Lam Linh thể nào thoát ra được kiềm chế của Yến Kinh Hàn,chỉ có thể k ngừng tránh né đôi môi lạnh của YKH, bá đạo hôn xuống.


      Thân thể Lam Linh càng ngừng vặn vẹo, bộ ngực mềm mại lại ngừng ma sát vào lồng ngực của Yết Kinh Hàn. Dục vọng trong thân thể dâng lên như tuyết lở, hô hấp của Yến Kinh Hàn bắt đầu yên.


      lát sau, Yết Kinh Hàn cảm thấy chỉ hôn cánh môi Lam Linh thôi là chưa đủ, càng muốn hương vị trong cái miệng nhắn kia của nàng nhiều hơn, lập tức, nhanh chóng cắn 1 cái vào môi Lam Linh, Lam Linh bị đau, khẽ hé miệng ra, Yết Kinh Hàn nhân cơ hội đó mà công thành đoạt đất


      Cái lưỡi dài của Yến Kinh Hàn xâm nhập vào vào đột nhiên trong đầu Lam Linh vang ầm lên tiếng, nàng nghe được bên tai là tiếng hò reo xông pha chiến đấu của hàng vạn con ngựa lao nhanh tiếng động đó vang lên tới tận mây xanh.


      Đột nhiên bất ngờ xuất hiên thanh như ma quỷ làm cho đại não của Lam Linh lọt vào mảnh hỗn độn, mí mắt càng ngày càng trầm xuống, thân thể càng ngày càng mềm nhũn , giãy giụa, phản khán, tùy ý mặc Yến Kinh Hàn lần rồi lại lần hút ngọt ngào từ đôi miệng nhắn của nàng.


      Yến Kinh Hàn trầm mê trong cái miệng nhắn của Lam Linh, hương vị kia làm muốn ngừng mà ngừng được, cũng phát ra những biến hóa của Lam Linh. Chờ tới thời điểm phát ra, người ở dưới thân nhắm mắt, thân thể vốn căng thẳng giờ lại mềm nhũn như hồ nước.


      Vài sợi tóc rơi tán loạn dính vào khuôn mặt nhắn đỏ bừng kia, cánh môi ướt át sưng lên, lóe sáng đến mê người. cổ áo trước ngực lỏng lẽo đến mức lộ ra xương quai xanh trắng như ngọc. Tất cả đều làm cho hô hấp của Yến Kinh Hàn lại căng thẳng, màu sắc trong mắt thay đổi ngừng


      Yến Kinh Hàn nhìn người ở dưới thân như 1 vưu vật tuyệt sắc, cũng tiếp tục nữa mà chỉ nhíu mày kiếm cái rồi nghiêng người xuống cầm lấy y phục, nhanh chóng ra khỏi phòng.


      Tấm rèm che vang lên thanh thâm thúy làm cho Lam Linh bừng tỉnh, duỗi tay vỗ về cánh môi sưng của mình, trong miệng toàn là mùi của nam nhân , trong nội tâm Lam Linh tức giận với nghi hoặc thôi, nàng vô cùng khẳng định là thanh vừa rồi mới nghe được nhất định là ảo giác, mà thứ ảo giác này làm nàng mất năng lực phản khán. Nếu Yến Kinh Hàn thực muốn viên phòng với nàng, nàng khẳng định là bị ăn đến xương cốt còn.


      Lam Linh muốn biết vì sao Yến Kinh Hàn lại thay đổi chủ ý, nàng chỉ muốn biết vì sao nàng lại có ảo giác như vậy ,chẳng lẽ là bản tôn của thân thể này ở trong đại não của nàng? Lam Linh nhất thời nghĩ ra.


      Đến tận giờ, Yến Kinh Hàn trong suy nghĩ của nàng còn nguy hiển hơn so với thú dữ và nước lũ, nàng nhất định phải cẩn thận đề phòng từng giây từng phút. Mà cùng lúc đó Lam Linh ở trong lòng của Yến Kinh Hàn lại giống như độc tính trí mạng, chỉ trong khoản thời gian ngắn làm cho suýt chút nữa khống chế được thân thể mình, trầm mê trong mùi vị cùa nàng.
      Lưu Vân thân trong sân nghe thấy động tĩnh trong phòng, vốn tưởng rằng gia nhà mình cuối cùng trở thành 1 nam nhân bình thường, lại nghĩ tới thấy gia nhà mình rất nhanh vọt ra khỏi phòng, trong chớp mắt tới sân , giống như chạy trối chết. Lưu Vân gãi gãi đầu, rồi nhìn lại ánh đèn vẫn sáng như cũ ở trong phòng, hiểu gia nhà mình tại sao lại thay đổi chủ ý, kỳ thực thấy “Lời bàn về tâm và thân xác” kia của Thụy Thái Tử cũng khá có đạo lý.
      BaoYuTuyết Liên thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 69: Động phòng ( 28 ) : Bổn tiểu thư làm vướng mắt quý của ngươi à?

      Editor: YosaTruong


      Ngoài thư phòng Mộ Dung tướng phủ.

      Thần Tinh 1 lần nữa giương mắt nhìn về phía thư phòng, thấy trong thư phòng chỉ có ánh sáng của nến ngừng nhảy cửa sổ, ngoài lần đó ra, có 1 chút tiếng động nào.

      Thần Tinh tuy rằng chứng kiến tình hình lúc đó, nhưng từ khi lén lút nghe được tin tức bất thường chủ tử nhà mình hồi phủ trong lòng đoán được vài phần.

      Thần Tinh là thị vệ công khai ở bên người Mộ Dung Tiếu Trần, cũng là ám vệ đứng đầu của Mộ Dung Tiếu Trần, 3 năm trở lại đây chủ tử vẫn luôn tìm kiếm 1 nữ tử tuyệt sắc, đối với chuyện này, Thần Tinh xa lạ chút nào, bởi vì chuyện này từ đầu đến cuối đều là do phụ trách, biết làm sao, bọn họ khổ sở tìm kiếm 3 năm, nhưng tìm được tia manh mối nào, giống như chuyện kia chính là giấc mộng đẹp của chủ tử vậy. Vị nữ tử kia chính là tiên tử muốn mà thể thành trong giấc mơ của chủ tử.

      Nhưng mà, thế khó lường trước được, nữ tử mà chủ tử đau khổ tìm kiếm suốt 3 năm chính là vị nhị tiểu thư xuất đầu lộ diện của Lam phủ, mà Lam nhị tiểu thư này còn là Hàn Vương phi được Hoàng Thượng ngự tứ, cùng Hàn vương gia bái đường thành hôn.

      Đêm nay là đêm động phòng hoa chúc của Lam nhị tiểu thư cùng Hàn vương gia, Thần Tinh có thể lý giải được nỗi buồn trong lòng chủ tử, người đau khổ nhung nhớ suốt 3 năm khi trở thành vợ của người khác, ở dưới thân người khác mà hầu hạ, chủ tử cho dù có trí tuệ, gặp loại chuyện như vậy, cũng có cách nào làm lòng mình yên tĩnh như nước được.

      Thần Tinh ngẩng đầu nhìn trời, nhiều chấm sao , trăng sáng lên cao, đêm nay nhất định là đêm ngủ.

      Lúc này, Thần Tinh biến sắc, bóng người lấy tốc độ sét đánh kịp bịt tai đứng ở trước mặt , Thần Tinh nhìn thấy người tới đau đầu 1 trận.

      ''Uy! Ngươi đó, là biểu cảm gì vậy? Bổn tiểu thư làm vướng mắt quý của ngươi à?''

      ''Nhạc tiểu thư, thuộc hạ dám ngài vướng mắt, tại người đến, chỉ sợ có chút thích hợp''.Thần Tinh xong bèn xem xét Nhạc Tư Ngữ, lại xem xét thư phòng, ý tứ ra cũng biết.
      Nhạc Tư Ngữ là ái nữ của Nhạc quốc công, Nhạc quốc công là Nguyên Lão Tam triều, ở trong triều đức cao vọng trọng, đến tuổi trung niên mới sinh được 1 nữ nhi, xem như bảo bối.

      Nhạc Tư Ngữ tuy rằng là nữ tử, nhưng Nhạc quốc công luôn nuôi dưỡng nàng thành nam hài, cả ngày dưỡng Nhạc Tư Ngữ như tác phong nam tử, sợ trời sợ đất, lời cùng việc làm cố kỵ ai, cùng tên của nàng làm người ta hoàn toàn có cảm giác như là trống đánh xuôi, kèn thổi ngược.

      Nhạc Tư Ngữ khinh thường kết bạn cùng với các danh môn khuê tú, đối với chủ động của những công tử cũng hề coi trọng ai, làm cho người ta có cảm giác như đóa hàn mai cao ngạo, hơn nữa còn có gai, duy chỉ đối với Mộ Dung Tiếu Trần có vài phần kính trọng, Thần Tinh biết , Nhạc tiểu thư này tám phần là vừa ý chủ tử nhà mình.

      Người đến quý phủ cầu hôn tuy rằng có bà mối của phủ Quốc công, trong kinh thành cũng truyền ra lời đồn Nhạc Tư Ngữ ái mộ Mộ Dung Tiếu Trần, nhưng Thần Tinh thường nhìn thấy nửa đêm Nhạc Tư Ngữ đến chơi, đánh chết cũng tin vị Nhạc tiểu thư này đối với chủ tử nhà mình chút ý nghĩ.

      Thần Tinh cũng có chút buồn bực, trong phủ nhiều ám vệ như thế nhưng ngăn nổi 1 con nhóc, mỗi lần đều cho nàng vào như chốn người, rốt cuộc là do bọn cố ý nhường hay võ nghệ của nàng cao đến mức xuất thần nhập hóa.

      ''Có cái gì thích hợp à ?"' Nhạc Tư Ngữ lành lạnh liếc Thần Tinh cái '' phải nhìn thấy người trong lòng mình gả cho Yến Kinh Hàn nên trong lòng thoải mái sao? Đánh rắm nhiều chút!"

      Nhạc tiểu thư nha, ngài là danh môn khuê tú, lớn lên xinh đẹp như hoa, lời ra có thể hay thô tục như vậy ? Thần Tinh đầu đầy hắc tuyến nghĩ tới, cảm thấy miệng của Nhạc tiểu thư khẳng định ở sai chỗ rồi.



      Chương 70: Động phòng: ngươi uy hiếp ta?
      Editor: Yosa_Truong


      Thần Tinh cảm giác Nhạc Tư Ngữ chính là đứng chuyện mà thắt lưng đau, chủ tử nhà mình chính là nam nhân, trơ mắt nhìn nữ nhân mà bản thân mến gả cho nam nhân khác, có mấy đấng nam nhân có thể thờ ơ? Chủ tử ở hỉ đường cướp người là nhẫn nại đến cực hạn rồi, sau khi hồi phủ lại đem chính mình nhốt trong thư phòng phát tiết âu cũng là chuyện thường tình thôi.

      Nhạc Tư Ngữ thân y phục đen, mái tóc buộc cao đỉnh đầu, hoàn toàn là cách ăn mặc của nam tử, nàng thấy vẻ mặt của Thần Tinh ràng là biểu tình đồng ý, lạnh lùng hừ hừ, chắp tay sau đít, bước nhanh hướng Thần Tinh mà tới, tư thế như Đại lão gia.

      Nhìn thấy tiểu thư khuê các lại mạnh mẽ uy phong như vậy, Thần Tinh gì, chỉ cảm thấy vị Nhạc quốc công kia tám phần là muốn gả nữ nhi ra ngoài, nên mới đem 1 nữ nhân dưỡng thành như vậy.

      Dòng dõi như phủ Nhạc quốc công, người muốn kết thân khẳng định rất nhiều, như nếu thú 1 con cọp mẹ về nhà tuyệt đại đa số nam nhan vẫn cân nhắc 1 chút lợi và hại, vì thế, Nhạc Tư ngữ vốn 28 xuân xanh, đến nay vẫn chưa định được hôn nào, Thần Tinh cảm thấy vì Nhạc Tư Ngữ trừ bỏ việc lớn lên giống nữ nhân, những nơi khác còn nam nhân hơn cả nam nhân nữa, các quý công tử trong thành này ai có thể khuất phục được nàng.

      Mà điều làm cho Thần Tinh buồn bực chính là con cọp mẹ Nhạc Tư Ngữ này giống như coi trọng chủ tử nhà mình, Thần Tinh đương nhiên hề nghi ngờ chủ tử nhà mình thu phục được Nhạc Tư Ngữ, chính là, Thần Tinh cảm thấy Nhạc Tư Ngữ căn bản là xứng với chủ tử nhà mình ( coi chừng ghét của nào trời trao của đó ơi ). Chủ tử nhà mình cùng người trong lòng Lam nhị tiểu thư mới là đôi trời đất tạo nên, nhưng mà tạo hóa lại trêu ngươi, nghĩ vậy, trong lòng Thần Tinh lại thở dài.

      Rất nhanh, Nhạc Tư Ngữ tới hiên nhà, Thần Tinh vội vàng nghiên người chắc trước cửa thư phòng, '' Nhạc tiểu thư, ngài vì khuê danh của mình suy nghĩ, cũng phải vì thanh danh của gia suy nghĩ nha, ngài vẫn là trở về '' Thần Tinh biết cùng Nhạc Tư Ngữ hoàn là đàn gảy tai trâu nhưng lời muốn cũng phải ra.

      ''Thanh danh?'' Đôi mi thanh tú của Nhạc Tư Ngữ nhíu lại, giọng tràn đầy khinh thường, '' còn có thanh danh đáng ư? Hôm nay ở hỉ đường có ai là ngốc tử, ai nấy đềy thấy được người trong lòng chính là Lam Linh kia, chẳng kiên nể ai mà ngăn cản người khác bái đường, chính là vì kéo dài thời gian nhằm đoạt thê tử của người khác. Ngươi còn biết xấu hổ với ta vì thanh danh của suy nghĩ? Lừa gạt quỷ a.

      Thần Tinh nhất thời nghẹn lại, Nhạc Tư Ngữ chính là con cọp mẹ khó dây dưa, chủ tử biết như thế nào trêu chọc phải nàng rồi.

      Lúc này, vang lên tiếng két của cánh cửa được mở từ bên trong, Mộ Dung Tiếu Trần thân mặc trung y đứng trước mặt Nhạc Tư Ngữ.

      Thần Tinh rất nhanh xoay người lại, nhìn đến chủ tử nhà mình mặc trung y, vội vàng ôm quyền '' Tướng gia, thuộc hạ thất trách, quấy rầy ngài nghỉ ngơi''
      Cửa phòng của Mộ Dung Tiếu Trần vốn còn hé ra, buổi tối cũng trở về phòng mà trực tiếp ngủ ở thư phòng. Thần Tinh vốn cho là thư phòng còn sáng đèn, mà chủ tử lại phải trải qua việc ngày hôm nay, tất nhiên là khó có thể vào giấc ngủ, nghĩ tới là chính mình suy nghĩ quá nhiều, nhất thời có chút xấu hổ.

      ''Nhạc tiểu thư, thanh danh của bổn tướng như thế nào cũng tới phiên người đến thuyết giáo. Nhưng ra Nhạc tiểu thư người, nếu người nghĩ đến sáng mai trở thành đề tài chuyện trà dư tửu hậu của dân chúng kinh thành, nếu nghĩ đến Quốc công ở trong triều bị người khác nhạo báng, cũng nghĩ đến thể diện của Nhạc quốc công trước mặt các tướng sĩ mất hết, người phải biết nên làm thế nào mà''

      Mộ Dung Tiếu Trần lạnh lùng nhìn Nhạc Tư Ngữ, giọng như lưỡi đao.

      ''Ngươi uy hiếp ta?'' Nhạc Tư Ngữ lập tức hé mắt ra.
      Tuyết Liên thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 71: Động phòng ( ba mươi ) quản cho tốt miệng của ngươi


      Editor: Tử SắcY



      "Uy hiếp?" Con ngươi đen lạnh của Mộ Dung Tiếu Trần quét qua Nhạc Tư Ngữ, cũng hề nhìn nàng, nhấc chân ra ngoài thư phòng, lướt qua Nhạc Tư Ngữ, về phía mái hiên, đồng thời sâu kín mở miệng : "Bản tướng chỉ là muốn nhắc nhở Nhạc tiểu thư chút, Nhạc tiểu thư là danh môn khuê tú, danh tiếng còn quan hệ đến vinh nhục của gia tộc, giống với bản tướng, người đơn, danh tiếng tốt cũng được, xấu cũng được, đó đều là chuyện riệng của bản tướng, liên quan đến người khác.”


      Nhạc Tư Ngữ xoay người, nhìn nam tử thân bạch y cách đó xa đứng chắp tay ngửa đầu nhìn trăng rằm, trong trẻo lại lạnh lùng như ánh trăng, trong con mắt nhanh chóng chợt lóe qua tia u oán, lập tức nhanh chóng lên trước, đứng ở bên cạnh Mộ Dung Tiếu Trần, mở miệng : "Nàng có cái gì tốt? phải là lớn lên được bộ dáng hồng nhan họa thủy sao, vài câu qua loa, vui đùa tính kế chút, có đáng giá để ngươi đợi nàng ba năm? tại, người ta chỉ sợ sớm thần phục ở dưới người Yến Kinh Hàn rồi, ngươi còn ở lại chỗ này tưởng niệm với nàng dưới trăng rằm, biết ngươi thích nàng vì cái gì?"


      Lời Nhạc Tư Ngữ hề kiêng kị, thậm chí mang theo tức giận bất bình, điều này làm cho Thần Tinh ở bên cảm thấy cực kỳ khó chịu, Nhạc tiểu thư này đến hoàn toàn chính là muốn ngột ngạt chủ tử nhà .


      Nhạc Tư Ngữ phen cực kì nhanh, lời giấu châm chọc, hề nghi ngờ gì nàng làm cho trong con mắt Mộ Dung Tiếu Trần lên đạo hàn quang!


      "Nhạc tiểu thư, quản cho tốt miệng của ngươi! Nhìn ở mặt mũi Nhạc quốc công, bản tướng có thể xem như nghe thấy gì cả, nhưng nếu còn có lần thứ hai, ngươi được chứng kiến thủ đoạn của bản tướng! Tiễn khách!" Mộ Dung Tiếu Trần xong để ý tới Nhạc Tư Ngữ nữa, quay người lại, bước nhanh trở về thư phòng, cửa phòng lập tức được khép lại.


      Nhạc Tư Ngữ cắn cắn đôi môi, nhìn xem cửa phòng đóng chặt kia, nàng biết phen này nàng làm cho Mộ Dung Tiếu Trần càng thêm chán ghét với nàng hơn, nhưng phải là nàng vì sao? Còn phải là muốn cho sớm thanh tỉnh chút? Nàng ta gả cho Yến Kinh Hàn, còn có thể đoat nàng ta lại hay sao? Cũng thể được, đau dài bằng đau ngắn, vậy cứ cho nàng làm người xấu lần .


      "Nhạc tiểu thư xin mời." Thần Tinh làm thủ thế, vội vàng muốn tiễn ôn thần .


      "Ngu ngốc!" Nhạc Tư Ngữ hừ tiếng, lại nhìn về phía phòng cái, rồi phi thân biến mất dưới bóng đêm.


      Ngu ngốc? Thần Tinh cách nào dám gật bừa, ở trong lòng , Nhạc Tư Ngữ mới là kẻ ngu ngốc.


      Mộ Dung Tiếu Trần lần nữa nằm lại giường, nghĩ tới màn bóng dáng thanh nhã kia, khóe miệng khỏi vẽ ra đường cong, hôm nay mặc dù thành công ngăn cản nàng bái đường với Yến Kinh Hàn, nhưng ít ra cũng tìm được nàng rồi, biết nàng là ai, nàng sớm muộn gì cũng là của !


      Mộ Dung Tiếu Trần tự nhiên cũng nhìn ra khác biệt của Yến Kinh Hàn đối với Lam Linh, như vậy đêm nay bọn họ có thể viên phòng, Mộ Dung Tiếu Trần phải là thánh nhân, hoàn toàn thể nào thèm để ý được, nhưng nếu so sánh với ba năm tưởng niệm, so sánh với khoảng cách gần nàng trong gang tấc, Mộ Dung Tiếu Trần cảm thấy chuyện để ý kia có thể lựa chọn quên, còn bây giờ, chuyện cần làm là nghĩ biện pháp làm cho nàng nhanh chóng thoát khỏi thân phận Hàn vương phi.


      Vì thế, Thần Tinh cho rằng Mộ Dung Tiếu Trần ở trong thư phòng là do tinh thần chán nản, mà thực tế Mộ Dung Tiếu Trần lại ở đó tính toán kế hoạch, mưu kế muốn mưu kế người.


      Hàn vương phủ - Tùng Trúc Viện


      Yến Kinh Hàn rồi, Lam Linh cũng còn cách nào ngủ được, trong miệng mùi Tùng Trúc thơm ngát xen lẫn với mùi của nam nhân vẫn còn lưu lại, từng giờ từng phút như nhắc nhở Lam Linh Yến Kinh Hàn làm gì với nàng, Lam Linh vừa thẹn vừa cáu vừa hận, nụ hôn đầu của nàng, nàng hai đời vậy mà nụ hôn đầu tiên kia cứ như vậy mà bị tên khốn kiếp đoạt mất!


      Lam Linh dùng sức lau miệng, trong nội tâm nghĩ tới coi như mình bị heo gặm là được rồi, bị heo gặm, nàng còn có thể gặm lại sao? Đương nhiên là thể, nhưng nếu để cho nàng bắt được cơ hội, nàng cũng bỏ qua !


      Càng làm cho Lam Linh phiền muộn oán hận hơn chính là, nàng thế nhưng vào lúc Yến Kinh Hàn hôn nàng trong đầu nàng lại xuất ảo giác, mất tất cả năng lực phản kháng, chuyện quá quỷ dị này cũng là đáng sợ.



      Chương 72: Tối qua vương gia có cùng ngài làm gì sao?


      Edit: Tử SắcY



      Lam Linh giờ, đêm cũng chưa ngủ, nàng suy tư phải dùng kế hoạch như thế nào trong thời gian ngắn nhất ngâm qua đầm Huyền Băng kia, rồi như thế nào trong thời gian ngắn nhất hiểu tường tận địa lý phong tục đại lục này, và sau khi rời khỏi vương phủ, nàng muốn đâu, rồi như thế nào để gom góp được phí chạy trốn, và nàng kiếm sống bằng nghề gì.


      ý thức được, trời , Lam Linh biết bất kể kế hoạch nàng được chu toàn bao nhiêu, chưa đến mười ngày nửa tháng, chỉ sợ cũng rất khó chuẩn bị đủ, mà chuẩn bị đủ, chuyện tùy tiện rời tất nhiên là tồn tại rất nhiều nguy hiểm lường, từ trước đến này Lam Linh luôn khống chế nguy hiểm ở trong phạm vi nhất định, nàng muốn cầm tính mạng mạo hiểm, huống chi nàng sống thêm đời, càng thể đơn giản mạo hiểm như thế.


      Ở trong vương phủ này, có thể tạo thành uy hiếp với Lam Linh cũng chỉ có mình Yến Kinh Hàn, Lam Linh cảm thấy chỉ cần nàng xuất ở trước mặt , mà thấy nàng, vậy hệ số an toàn của nàng cao thêm chút, chờ mười ngày nửa tháng cũng quá khó chịu.


      Lam Linh ở trong lòng tính toán, nhưng mà nàng biết, kế hoạch vĩnh viễn luôn có thay đổi khó lường, rất nhiều thứ sớm vượt ra khỏi khống chế của nàng.


      Thấy mất ngủ, Lam Linh ngồi dậy, lúc này bên ngoài phòng truyền đến thanh của Thu Diệp, "Tiểu thư, ngài tỉnh chưa? Nô tỳ vào nha?"


      Đôi mi thanh tú của Lam Linh hơi cau lại tý, nàng đương nhiên là biết khi nào Thu Diệp đứng ở trước cửa phòng của nàng, trước đó, nàng còn muốn đứng dậy, nên cũng gọi nàng ấy vào.


      "Vào ." Lam Linh xuống giường, đến đến trước bàn trang điểm ngồi xuống.


      Thu Diệp đẩy cửa vào phòng, sau khi đặt bồn rửa mặt lên kệ rửa mặt, việc đầu tiên vào là đến bên cạnh giường giúp Lam Linh sửa sang lại chăn nệm.


      Lam Linh thông qua gương đồng nhìn thấy động tác của Thu Diệp hơi dừng lại tí, ánh mắt chợt lóe lên cái, cầm lấy lượt ngà có bàn răng mặt từ từ chải tóc.


      Rất nhanh, Thu Diệp sửa sang lại chăm mền tốt lắm, tới bên cạnh Lam Linh, mang mặt vẻ lo lắng ràng, "Tiểu thư, tối qua vương gia cùng ngài làm gì sao?"


      Câu Thu Diệp hỏi rất tương đối ngắn gọn, mặt thoáng nét ngượng ngùng, nhưng Lam Linh lại nghe được ràng, nha đầu kia nhưng đúng là Yến Kinh Hàn chưa cùng nàng viên phòng? Nha đầu cổ đại lẽ ngay cả chuyện như vậy của chủ tử cũng muốn quan tâm?


      "Làm sao vậy? cùng ta viên phòng, chuyện này có việc gì ổn?" Lam Linh cũng bỏ lời hàm sú như vậy của Thu Diệp, nhìn Thu Diệp trong gương nhíu mày.


      "Ai nha, tiểu thư tốt của ta, ngài như thế nào chút cũng cũng sốt ruột?" Thu Diệp dường như gấp đến độ muốn giậm chân, nhưng ngược lại vừa nghĩ tới tiểu thư nhà mình mất trí nhớ, nàng nhanh chóng bình phục lại chút tâm tình.


      "Rất nghiêm trọng? Ngươi ta nghe chút." Lam Linh cười cười, trong nội tâm nghĩ tới nếu viên phòng với Yến Kinh Hàn, vậy nàng mới bị sốt ruột đâu.


      "Tiểu thư, ngài nghe qua ngày đại hôn, tân nương quan ở lại trong tân phòng qua đêm sao? Cho dù ở trong nhà dân chúng bình thường, nếu xảy ra chuyện như vậy, mọi người tất nhiên là tân nương tử được chú rể quan thích, nữ tử mà được trượng phu thích về sau còn làm như thế nào để đặt chân ở trong nhà này? Người trong nhà cũng khinh khỉnh ruồng bỏ nàng, chớ đừng chi là những thứ kia phát sinh từ chấm nước miệng của người ta hay những việc đâu."


      Nghe Thu Diệp vừa như vậy, Lam Linh gật đầu , "Dường như có chút đạo lý, tiếp."


      "Tiểu thư, ngài nay là nữ nhi của tướng gia, là cháu thái hậu, trong kinh thành nếu truyền ra chuyện ngài được vương gia thích, nên vương gia muốn viên phòng với ngài, thế đều vứt mặt mũi của tướng gia cùng thái hậu, tướng gia dù cho có lòng cũng khó mà đỡ cho ngài, nhưng nô tỳ cảm thấy cửa ải kia của thái hậu, chỉ sợ là ngài qua được." Thu Diệp xong cũng thêm gì nữa, nhận lấy lượt trong tay Lam Linh giúp Lam Linh chải tóc.


      Lam Linh biết câu cuối cùng của Thu Diệp mới là trọng điểm, Lam Xảo Phượng cùng Lam Trí Thân trăm phương ngàn kế gả nàng cho Yến Kinh Hàn, khẳng định là muốn nàng được Yến Kinh Hàn thích, nếu Lam Xảo Phượng biết nàng chưa viên phòng với Yến Kinh Hàn, chỉ sợ bỏ qua nàng.
      BaoYuTuyết Liên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :