1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Kim ngọc lương duyên, tuyệt thế Hàn vương phi - Cô Sơn Dã Hạc (90.2/176c)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 47: Động phòng (lục) quân tử?
      Converter: tieuquyen28
      Editor: Tiểu Y




      Triêu Dương canh giữ ở cửa phòng chút cũng tin tưởng theo như lời Lam Linh , vấp ngã, dập đầu thôi mà có thể mất trí nhớ? Mất trí nhớ tính tình có thể đại biến? Nàng này ngã khó tránh cũng ngã quá nặng rồi!



      Yến Kinh Hàn nhìn trầm tư lát Lam Linh, sau khi cân nhắc lợi và hại, rốt cục vẫn lựa chọn tìm tòi đến tột cùng!



      "Đem tay phải của ngươi đưa ra bàn." Môi mỏng Yến Kinh Hàn khẽ nhúc nhích, phun ra lời mang theo khí thế cho cự tuyệt.



      Nghe vậy, Lam Linh cũng từ chối, sảng khoái mà đem tay phải đặt bàn, lòng bàn tay đặt lên phía , khẽ mở ra.



      Lam Linh cũng sợ Yến Kinh Hàn thăm dò được gì, dù sao thân thể này vốn là Lam Linh, bất cứ ai cũng cải biến được này.



      Nhìn xem loạt ngón tay như ngọc hành, Yến Kinh Hàn do dự chốc lát, vươn tay đặt lên mạch đập của Lam Linh, tia xúc cảm lạnh buốt theo cánh tay Lam Linh nhanh chóng chảy đến trong ngườ, Lam Linh giương mắt nhìn về phía Yến Kinh Hàn, trong nội tâm có chút , kẻ lãnh khốc chẳng lẽ toàn thân đều là lạnh?



      Nhìn thấy Yến Kinh Hàn, Lam Linh phải thừa nhận, Yến Kinh Hàn xác thực lớn lên rất tuấn tú, là cái loại rất có mùi vị soái, loại nam nhân này có thể làm cho nữ nhân điên cuồng, nhưng Lam Linh cũng biết loại nam nhân này là loại người đáng sợ nhất, có thể làm cho ngươi bay lên thiên đường, cũng có thể làm cho ngươi rơi xuống địa ngục, mà nàng cũng biết, thiên đường quá mờ ảo, địa ngục quá dọa người, đều phải là những thứ nàng thích, nàng chỉ thích trời cao biển rộng, vô cầu vô thúc.



      lát sau, Yến Kinh Hàn liền thu tay về, tuấn nhan như được đao khắc cũng tia biến hóa, trong ánh mắt thâm thúylại nhìn ra tia tin tưởng hay , Lam Linh đối với Yến Kinh Hàn như
      thế giống như thành quen, cũng muốn đoán suy nghĩ như thế nào, dù sao có tin hay đối với nàng mà cũng trọng yếu.



      "Hạo Nguyệt, bày thiện!" Yến Kinh Hàn đột nhiên mở miệng, xong, liền đứng lên đến nội thất.



      "Là!" Hạo Nguyệt đáp tiếng nhanh chóng phòng bếp.



      Ánh mắt Lam Linh theo sau lưng Yến Kinh Hàn, thấy bốc bức rèm che lên, trận thanh thanh thúy do ngọc châu đụng vào nhau, bức rèm che rơi xuống, Yến Kinh Hàn tới cái tủ treo quần áo phía trước, đưa tay mở tủ quần áo ra, từ bên trong lấy ra bộ y phục màu đen.



      Gặp Yến Kinh Hàn duỗi tay về phía địa phương đai lưng, Lam Linh liền nhanh chóng thu hồi ánh mắt, nàng có hứng thú nhìn cởi áo nới dây lưng.



      Lam Linh đưa thay sờ sờ mũ phượng đầu mình có chút trầm xuống, lại nhìn đến đồ cưới người có chút chói mắt, đôi mi thanh tú cau lại, nàng cũng muốn đổi thân y phục nhàng, nhưng vấn đề là, Yến Kinh Hàn này còn ở bên trong phòng, nàng cũng chỉ có thể tạm thời nhịn chút, chờ ra ngoài lại thay đổi.



      Rất nhanh, Yến Kinh Hàn thay xong y phục, ra nội thất, nghe thanh bức rèm che rơi xuống, Lam Linh khỏi giương mắt nhìn, Yến Kinh Hàn thân cẩm bào đen giống như thiên chuy bách luyện huyền thiết, như đao lưỡi, mang theo tia sắc bén, mắt lại bao quát tản ra hết thảy khí phách của vương giả!



      Nhìn xem Yến Kinh Hàn như thế , Lam Linh trong nội tâm mơ hồ có chút suy đoán, Lam Xảo Phượng cùng Lam Trí Thân gả nàng cho Yến Kinh Hàn hề nghi ngờ là có dụng ý khác, đến cùng có phải như nàng suy đoán như vậy hay , được bao lâu, liền có người tới cho nàng biết.



      "Thay y phục , chờ chút, bản vương với ngươi cùng nhau dùng bữa." Yến Kinh Hàn lúc qua bên cạnh Lam Linh nhàng câu,liền sải bước ra gian phòng.



      Yến Kinh Hàn hành động như thế ra lại khiến cho đề phòng của
      Lam Linh đối với thấp xuống phần, trong nội tâm nghĩ tới Yến Kinh Hàn này coi như là quân tử.



      là quân tử sao? Lam Linh được bao lâu liền lĩnh giáo triệt để.

      Chương 48: Động phòng (thất) thay quần áo
      Converter: tieuquyen28
      Editor: Tiểu Y




      Thấy Yến Kinh Hàn ra khỏi gian phòng, lúc này Lam Linh mới đứng lên, bước nhanh vào nội thất, nhìn thoáng qua tủ quần áo Yến Kinh Hàn vừa mới mở ra cầm lấy y phục, liền tới phía trước cái tủ treo quần áo khác, mở cửa tủ ra, thấy trong tủ bày chỉnh tề hơn mười bộ y phục màu sắc khác nhau, lập tức đưa tay từ trung gian lấy ra bộ váy dài lăng la màu lam nhạt, triển khai vừa nhìn, lập tức đôi mi thanh tú Lam Linh khẽ nhíu lại.



      Xem y phục phức tạp tay, Lam Linh căn bản biết như thế nào có thể đem nó mặc lên người, nàng chưa từng mặc qua cổ trang.



      "Tiểu thư, vương gia cho nô tỳ giúp ngài thay quần áo." Thanh Thu Diệp kèm theo tiếng bước chân từ ngoài phòng truyền tới, lập tức giúp Lam Linn giải quyết tình khốn đốn.



      "Hảo." Lam Linh đối với Yến Kinh Hàn lại khỏi đánh giá cao phần, trong nội tâm nghĩ tới Yến Kinh Hàn hẳn là nam nhân rất tỉ mỉ .



      Thu Diệp bước nhanh vào nội thất, tiếp nhận y phục Lam Linh tay bỏ vào, đồng thời : "Tiểu thư, ngài trước ngồi xuống, nô tỳ giúp ngài đem mũ phượng lấy xuống, lại búi cái kiểu tóc mà ngài thích."



      "Hảo." Lam Linh ngồi xuống tiểu ghế tròn trước bàn trang điểm, nhìn xem Thu Diệp thuần thục giúp mình sửa sang lại đầu tóc trong kính.



      "Tiểu thư, ngài nghĩ búi dạng kiểu tóc gì ?" Thu Diệp giúp Lam Linh lấy xuống mũ phượng, đem tóc Lam Linh như mực gấm chải chỉnh tề, lại lên tiếng hỏi.



      "Đơn giản chút là được." Lam Linh nào biết cổ đại này đều có nhiều kiểu tóc nào? Liền lấy lệ đáp câu.



      "Kia nô tỳ liền cấp tiểu thư búi cái búi tóc ôm nguyệt , vừa đơn giản hào phóng, lại đẹp mắt." Thu Diệp xong liền búi cho Lam Linh.



      "Ân." Lam Linh tự nhiên có ý kiến, mà là cẩn thận ở trong gương đồng nhìn xem thủ pháp Thu Diệp búi, nàng muốn đem sơ loại kỹ xảo của kiểu tóc này ghi ở trong lòng, để ngừa ngày nào đó nàng đích thân động thủ chải tóc cho mình .



      Thủ pháp Thu Diệp lại phi thường thuần thục, phiến khắc thời gian liền đem tóc Lam Linh sửa sang lại thỏa đáng, Lam Linh từ bên trong hộp trang sức bàn trang điểm lấy chi trâm ngọc tử cho Thu Diệp giúp nàng cắm vào búi tóc.



      Lam Linh nhìn xem mình trong gương, đối với kiểu tóc này vẫn tương đối hài lòng, đưa tay bóp lọn tóc trước ngực, khoé môi khẽ cong cái.



      "Tiểu thư, nô tỳ giúp ngài thay quần áo, nô tỳ nghe Triêu Dương đại ca , chút nữa vương gia muốn tới dùng bữa cùng tiểu thư."



      Nghe Thu Diệp như vậy, đôi mi thanh tú Lam Linh khẽ cau lại tý, gì, liền đứng lên, cho Thu Diệp giúp nàng đem thân đồ cưới cởi ra, thay thân váy dài màu lam kia.



      "Tiểu thư, nô tỳ biết ngài từ trước đến nay thích thanh lịch, nhưng hôm nay mặc bộ quần áo này có phải là quá đơn giản hay ?" Thu Diệp giúp Lam Linh buộc sợi tơ lên, nhịn được hỏi.



      "Vương gia để ý ." Lam Linh cười câu, theo Lam Linh, hôn lễ này bất luận cái quy củ gì đối Yến Kinh Hàn mà đều trọng yếu, trọng yếu là nghĩ là mục đích đạt tới, cho nên nàng mặc dạng y phục màu sắc gì vốn cũng để ý.



      Thấy tiểu thư nhà mình như thế, Thu Diệp cũng thêm cái gì nữa, nhanh chóng đem đồ cưới cùng mũ phượng đạo đặt chỉnh tề trong tủ.



      Thu Diệp mới vừa làm xong những thứ này, chỉ thấy Yến Kinh Hàn đến, phía sau có vài tên thị vệ bưng cái mâm theo, Thu Diệp vội vàng tiến lên thi lễ Yến Kinh Hàn cái, rồi lui ra ngoài.



      Bọn thị vệ đem đồ ăn dọn xong cũng đều lui ra ngoài, lúc này Lam Linh mới đẩy bức rèm che ra nội thất, đến bên cạnh bàn tròn.



      Ánh mắt Yến Kinh Hàn dừng lại ở người Lam Linh lát, cũng gì thêm, đánh trúng vạt áo hé ra rồi ngồi xuống ghế ngồi tròn.



      Lam Linh cũng khách khí với Yến Kinh Hàn, vào chỗ đối diện với Yến Kinh Hàn ngồi xuống, bưng lên chén, mới mở miệng đạo: "Vương gia, ta có thể ăn chưa?"



      ~Hết chương 48~
      BaoYuTuyết Liên thích bài này.

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 49: Động phòng (bát) thể rời phòng
      Converter: tieuquyen28
      Editor: Tiểu Y




      Yến Kinh Hàn nhìn thấy đôi mi thanh tú của Lam Linh khẽ nhướng lên, đôi mắt xán lạn như ngôi sao, cũng gì thêm, khẽ gật đầu cái.



      Kỳ Lam Linh cũng phải là trưng cầu Yến Kinh Hàn cho phép, chỉ là theo lễ tiết vừa hỏi, gặp Yến Kinh Hàn gật đầu, cũng khách khí nữa, đưa tay gắp thịt cá đưa vào trong miệng.



      Mùi vị tệ! Lam Linh trong nội tâm tán thưởng câu, so với nàng làm ăn còn hoàn hảo hơn.



      Yến Kinh Hàn cũng có động đũa, ánh mắt sâu thấy đáy liên tục dừng lại ở người Lam Linh, Lam Linh tự nhiên biết , nhưng nàng chẳng muốn để ý tới, chỉ cần chọc nàng, nàng có thể cùng ở chung hòa thuận.



      "Vương phi vừa mới vui vẻ tại sao lại biểu trước người chứng kiến tựa hồ như muốn gả cho bản vương?" Yến Kinh Hàn đột nhiên sâu kín câu, bưng lên cốc rượu trước mặt đặt ở bên môi, miệng nhấp ngụm , tư thái lạnh nhạt ưu nhã, nhưng cũng có nhìn lại Lam Linh.



      Thu về được còn tính sổ? Lam Linh xích nhưng cười tiếng, trong đôi mắt cắt nước thu lại là laser mênh mông, từ từ giương mắt nhìn về phía Yến Kinh Hàn, "Vương gia, ngài cũng muốn cưới ta, liền điểm này, chúng ta cũng vậy mà thôi."



      Lam Linh biết từng hành động nàng vui vẻ tại bên trong hỉ đường làm cho rất nhiều người nhìn ra nàng muốn gả cho Yến Kinh Hàn, Yến Kinh Hàn khẳng định là nhìn càng thêm ràng, cho nên nàng ở trước mặt cần thiết phải che dấu, công bằng mà ra cũng chưa hẳn phải là chuyện tốt.



      Yến Kinh Hàn sớm chứng kiến được can đảm của Lam Linh, đối với nàng có thể ra phen đến như vậy, giống như có lẽ tập mãi thành thói quen, chỉ thấy bưng ly rượu, ánh mắt nhàng quét chút mặt Lam Linh, liền rơi vào trong ly rượu.



      "Vương phi, ngươi mất trí nhớ, ngươi biết bản vương, cũng là chuyện tình hợp lý."



      Yến Kinh Hàn câu có thâm ý khác làm cho Lam Linh trong nội tâm ngơ ngác chút, nhìn xem từng viên cơm bay mùi thơm trong chén, đột nhiên cảm thấy việc phải là mình tự cho là.



      Lam Linh có đón lấy lời Yến Kinh Hàn , tiếp tục ăn trong bát cơm, trong nội tâm nghĩ tới, có mục đích gì, đùa giỡn thủ đoạn gì, đều là chuyện giữa cùng Lam Xảo Phượng Lam Trí Thân, có quan hệ gì với nàng, chỉ cần nàng ở trong đàm Huyền Băng ngâm qua, bảo trụ được mạng , nàng muốn nơi nào, đều là nàng định đoạt!



      Nhưng mà, Lam Linh biết là, tưởng tượng lúc nào cũng tốt đẹp, thực tế lúc nào cũng cảm giác ngược lại, nàng nghĩ bầu trời mặc chim bay, biển rộng mặc cá nhảy, liệu người nào đó có đáp ứng ?



      Lam Linh lặng yên lên tiếng, Yến Kinh Hàn cũng lại tiếp tục đề tài này, sau khi đem ly rượu uống xong, liền có uống nữa, mà là bưng lên cơm trước mặt, từ từ bắt đầu ăn.



      Cùng so sánh với tốc độ Yến Kinh Hàn ăn cơm, bình thường tốc độ Lam Linh ăn cơm giống như gió cuốn mây tan, nửa khắc thời gian liền ăn xong, điều này làm cho Yến Kinh Hàn trong nội tâm lại khỏi sinh ra tia nghi hoặc.



      Lam Linh là tiểu thư khuê các chân chính, từ trước đến nay tiểu thư khuê các ăn cơm đều là nhai kĩ nuốt chậm, bữa cơm ít nhất là phải nửa canh giờ, mà Lam Linh thời gian nén nhang cũng dùng hết, cho dù ai nhìn cũng đều cảm giác được có điều kỳ quái.



      "Vương gia, ngài chậm dùng." Lam Linh mới mặc kệ Yến Kinh Hàn nghĩ nàng như thế nào, nghề nghiệp kiếm sống nhiều năm sớm làm cho nàng hiểu được thời gian là sinh mệnh, nàng chưa bao giờ lãng phí từng giây từng phút cho việc dùng cơm.



      "Ân." Yến Kinh đáp tiếng, tiếp tục từ từ ăn cơm.



      Lam Linh lập tức đứng lên, nhấc chân về phía cửa gian phòng, vào mặt sau cửa phòng, duỗi tay kéo cửa phòng ra, định nhấc chân bước ra khỏi phòng, lúc này, Hạo Nguyệt liên tục canh giữ ở cửa đột nhiên đưa cánh tay ra chắn trước mặt Lam Linh, "Vương phi, ngài thể rời phòng!"




      Chương 50: Động phòng (cửu) chim chóc trong lồng
      Converter: tieuquyen28
      Editor: Tử Sắc Y




      Thanh Hạo Nguyệt mang theo tia nhiệt độ nào, ánh mắt này làm cho Lam Linh trong nháy mắt rùng mình, ánh mắt rơi vào gương mặtkhông chút thay đổi của Hạo Nguyệt.



      "Vì sao?" Thanh Lam Linh mang theo tia mát lạnh, ánh mắt lạnh nhạt tia gợn sóng.



      "Vương phi, được vương gia cho phép, ngài thể rời phòng nửa bước." Ánh mắt Hạo Nguyệt khẽ rơi mặt đất, trong giọng làm cho Lam Linh hiểu, đây là ý tứ của Yến Kinh Hàn.



      Coi nàng như chim trong lồng tre? Lam Linh lúc trước đối với Yến Kinh Hàn đánh giá cao phần trong nháy mắt liền tan biến còn mống gì, nàng lập tức quay đầu nhìn Yến Kinh Hàn cái, rồi nhìn về phía Hạo Nguyệt : "Nếu ta cứng rắn muốn ra ngoài?" Những lời này của Lam Linh ngoài mặt là với Hạo Nguyệt, nhưng kì thực lại muốn cho Yến Kinh Hàn nghe.



      "Vương phi, xin ngài nên làm khó thuộc hạ, nếu như ngài khăng khăng muốn ra ngoài, vậy đừng trách thuộc hạ vô lễ." Hạo Nguyệt kiêu nịnh, tựa hồ cũng có nghe được hương vị nguy hiểm trong giọng bình thường của Lam Linh.



      "Ngươi như vậy, ta còn muốn lĩnh giáo ngươi vô lễ chút." Lam Linh xong liền định nâng chân lên bước qua ngưỡng cửa, Hạo Nguyệt thấy thế, trong nháy mắt tay duỗi ra thành đao trạng, bổ về phía gáy của Lam Linh, ý đồ phi thường ràng!



      Nhưng Lam Linh cũng tia tránh né, ánh mắt nhàn nhạt, sắc mặt thong dong, đối mặt với Hạo Nguyệt bổ đao trạng về phía nàng, vẫn là đỉnh Thái Sơn có sụp mặt cũng đổi sắc!



      "Hạo Nguyệt!" Yến Kinh Hàn chẳng biết lúc nào tới sau lưng Lam Linh, lên tiếng ngăn trở động tác của Hạo Nguyệt, mà Lam Linh cũng thuận lợi ra khỏi gian phòng.



      "Là!" Hạo Nguyệt ôm quyền thối lui đến bên, Yến Kinh Hàn lập tức nhấc chân bước qua ngưỡng cửa.



      Ánh nắng tươi sáng, gió phơ phất, trong nội viện thúy trúc phất phơ, từng khóm cây cao ngất xanh um tươi tốt, từng trận gió thổi qua, cũng mang đến từng trận mùi thơm ngát.



      Lam Linh đương nhiên biết Yến Kinh Hàn theo phía sau nàng, nhưng nàng cũng hề xoay người, ánh mắt sâu kín, thanh , đạo: "Vương gia, ngươi nghĩ lấy gian phòng làm lung, xem ta như chim chóc mà đối đãi a?"



      "Vương phi thích?" Yến Kinh Hàn rồi hướng về phía Hạo Nguyệt vung tay lên, Hạo Nguyệt lập tức hiểu ý, trong nháy mắt ra sân .



      "Nếu như ngươi bị người khác ví đồng dạng như chim chóc mà nhốt ở trong lồng, ngươi thích sao?" Lam Linh hỏi ngược lại, nhìn gốc cây thúy trúc trước mắt, Lam Linh cảm thấy gốc cây thúy trúc này so với Yến Kinh Hàn đều đáng vạn lần.



      "Bản vương tự nhiên là thích, bất quá, có vài người nhưng lại liều mạng muốn làm chim chốc trong lồng." Yến Kinh Hàn nhìn bóng dáng Lam Linh như phong lan trong u cốc, giọng như có dụng ý riêng.



      "Người khác là người khác, ta là ta, ai có chí nấy, , vương gia đọc đủ thứ thi thư, cho nên ngươi phải hiểu chính đạo lý 'Chính mình muốn, đừng gây cho người khác', cho nên, kính xin vương gia thu hồi mệnh lệnh ngươi ra lệnh."



      Những lời này Lam Linh còn rất là khách khí, dù sao, nàng tại ở dưới mái hiên của , nều phải là vạn bất đắc dĩ, nàng còn thèm trưng cái sắc mặt tốt với .



      "Hôm nay là ngày đại hôn của chúng ta, các tân khách đến chúc mừng vẫn còn ở đây ăn tiệc mừng, lúc này, bản vương cảm thấy, vương phi nên ở lại trong viện tử này mới hảo."



      Nghe ý tứ của Yến Kinh Hàn, tựa hồ như để cho nàng ra ngoài là vì tốt cho nàng, đôi mi thanh tú của Lam Linh chau lại tý, bất quá ngẫm nghĩ lại cũng phải, tại trong phủ còn có nhiều tân khách như vậy, xác thực là nàng nên xuất đầu lộ diện.



      "Vậy nếu qua hôm nay, ta có thể ra ngoài?" Lam Linh nhượng bộ bước, xoay người nhìn Yến Kinh Hàn.



      "Đó là tự nhiên." Lúc này đây Yến Kinh Hàn rất dễ chuyện, ánh mắt thâm thúy dừng lại con mắt cắt nước thu cực kỳ xinh đẹp của Lam Linh lát, rồi mới tiếp: "Bản vương ra đại sảnh xem chút, trong chốc lát nữa lại đến với ngươi."



      Vạt áo cuồn cuộn nổi lên mang đến trận Tùng Trúc thơm ngát, mà trong lòng Lam Linh lại lộp bộp tiếng, lời người này là có ý gì?


      ~Hết chương 50~
      BaoYuTuyết Liên thích bài này.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 51: Động phòng (thập) đêm động phòng hoa chúc, tránh như thế nào?


      Converter: tieuquyen28
      Editor: Tử Sắc Y


      Yến Kinh Hàn ra khỏi Tùng Trúc Viện, cũng ra ngoài đại sảnh, mà là trực tiếp vào thư phòng, Hạo Nguyệt theo ở phía sau.

      vào cửa thư phòng, Hạo Nguyệt chỉ thấy Triêu Dương mang Thu Diệp ăn cơm giờ đây đứng canh giữ ở cửa, Hạo Nguyệt khẽ nhíu mày tý, hiểu Triêu Dương đứng ở chỗ này làm cái gì.

      "Gia, cái kia..." Triêu Dương thấy gia nhà mình đến đây, con mắt nhìn về phía trong thư phòng xem xét, điệu bộ muốn lại thôi.

      "Ta biết rồi." Yến Kinh Hàn xong rồi đẩy ra cửa thư phòng, nhấc chân bước vào, Triêu Dương lập tức nhanh chóng đóng cửa lại.

      "Cuối cùng cam lòng rời khỏi?" Thượng Quan Vân Thụy nghiêng tựa giường êm tơ vàng, tay lại chống đầu, tay lại nhéo cằm, vẻ mặt cười xấu xa, dáng vẻ như phong tình, vô cùng chảy dài.

      "Xem ra Hắc Phong cũng có làm cho ngươi ngã lần khôn hơn chút, có lẽ ta nên sai nó đuổi theo ngươi thêm vài vòng mới là." Yến Kinh Hàn lành lạnh quét người Thượng Quan Vân Thụy cái, đánh trúng vạt áo, ở đằng sau bàn ngồi xuống ghế gỗ.

      Nghe Yến Kinh Hàn vừa như vậy, gương mặt nghiệt của Thượng Quan Vân Thụy lộ ra thần sắc cực kỳ ủy khuất, "Kinh Hàn, ta làm như vậy đều là hoàn toàn vì ngươi, ngươi cảm kích ta , còn cố ý đâm ngay chỗ đau ta, ngươi , ngươi là huynh đệ kiểu gì a?" Thượng Quan Vân Thụy từ giường êm đứng lên , nhấc chân về phía trước bàn Yến Kinh Hàn ngồi xuống chiếc ghế dựa, vẻ mặt ai oán nhìn xem Yến Kinh Hàn.

      "Cảm kích ngươi?" Yến Kinh Hàn tựa lưng vào ghế ngồi sâu kín mở miệng: "Cảm kích ngươi đại náo hôn lễ của ta? Còn cảm kích ngươi bởi vì ta mà vương phi phải tốc xuống khăn voan đỏ, làm cho tất cả mọi người thấy được hết dung mạo của nàng?"

      "Câu cửa miệng tốt a, đúng là hùng khó qua ải mỹ nhân nha, chậc chậc, Kinh Hàn, ngươi phải là từ trước đến nay đều tối kị chán ghét nữ nhân sao? Như thế nào? Nha đầu kia vào mắt của ngươi? Ngay cả câu 'Vương phi ta' ngươi cũng hết được, ta xem nha, được bao lâu, ngươi phải trồng trong tay nhân gia người ta rồi, ngươi cũng chớ có trách ta có nhắc nhở ngươi, nàng là người của Lam Xảo Phượng, nếu như ngươi thua trong tay nàng, chính là ngươi thua bởi tay Lam Xảo Phượng, đến lúc đó, ta tới cứu ngươi." Thượng Quan Vân Thụy trong lúc trêu chọc vui cười lại đem những quan hệ lợi hại trong chuyện này mà thấu triệt.

      Kỳ cần Thượng Quan Vân Thụy , Yến Kinh Hàn cũng biết Lam Xảo Phượng cho Lam Linh lấy là có dụng ý khác, thua trong tay của nàng sao? Yến Kinh Hàn vốn tính rằng có loại khả năng này, qua nhiều năm như vậy, hề có bất kỳ nữ tử nào có thể lọt qua mắt của , nàng tự nhiên cũng ngoại lệ!
      Nhưng mà, Yến Kinh Hàn biết, có rất nhiều thứ cũng phải là muốn có thể khống chế được.

      "Ngươi nên lo lắng cho chính mình , cẩn thận biến lợn lành thành lợn què, ngươi là hạng người gì, phụ hoàng của ngươi so với ai khác đều ràng, chút diễn trò của ngươi này, chỉ sợ sớm nhất thanh nhị sở." Yến Kinh Hàn quên nhắc nhở Thượng Quan Vân Thụy câu.

      "Ta đương nhiên biết chút diễn này của ta qua được lão hồ ly kia, nhưng nó cũng có thể lừa gạt người khác a." Trong con mắt Thượng Quan Vân Thụy chợt lóe qua đạo hàn quang lúc nhắc tới người nào đó, lập tức liền còn hình dạng, vừa cười đạo: "Vốn ta , là muốn mũi tên trúng hai con chim, nhưng lại nghĩ tới, nha đầu kia lại thông minh như vậy, ta còn bị nàng chỉnh, lúc này đây, mặt hoàng cung Bắc Ninh của ta chắc chắn vứt xuống ."

      Yến Kinh Hàn nhìn xem bộ dáng Thượng Quan Vân Thụy lên mặt, lười phải để ý , mà nhìn vào công văn bàn.

      "Kinh Hàn, đêm nay khả là đêm động phòng hoa chúc của ngươi, ngươi dự định tránh như thế nào đây?" Thượng Quan Vân Thụy đem đầu vươn về phía Yến Kinh Hàn, vẻ mặt cười xấu xa.


      Chương 52: Động phòng ( mười ) làm nam nhân bình thường
      Converter: tieuquyen28
      Editor: Tử Sắc Y



      Triêu Dương cùng Hạo Nguyệt canh giữ ở bên ngoài thư phòng của Yến Kinh Hàn, hai người tự nhiên là nghe ràng hết những lời của Yến Kinh Hàn cùng Thượng Quan Vân Thụy, đến lúc này, Triêu Dương mới hiểu được, Thụy Thái Tử này vốn là cũng đơn giản nha, thiệt thòi lúc trước còn lo lắng thay cho , hành động của vương phi khiến cho làm trò cười cho thiên hạ, mà mất hết mặt mũi, lui về phía sau, những người Bắc Ninh kia nhìn như thế nào, lại biết, đây chính là hiệu quả mà muốn, chỉ thay nhân gia người ta quan tâm chút thôi.


      Triêu Dương cũng muốn suy nghĩ tiếp Thượng Quan Vân Thụy vì sao phải làm như vậy, lúc này cảm thấy hứng thú nhất lại chính là câu trả lời vấn đề mà Thuỵ Thái tử đặt ra cho gia nhà mình, đêm nay lại là đêm gia mình cùng vương phi động phòng hoa chúc, có thể gia hóa thân thành sói hay ? Hảo mong đợi nha! Triêu Dương dựng thẳng lỗ tai vô hạn.


      "Ngươi ta phải làm như thế nào để qua đêm động phòng hoa chúc ?" Yến Kinh Hàn vẫn nhìn xem công văn như cũ, mắt cũng thèm nhìn lên tý, thanh thuần hậu dễ nghe lại hề có tia phập phồng, tự hồ chỉ là thuận miệng hỏi.


      "Muốn ta nha." Thượng Quan Vân Thụy khẽ dừng lại chút, nụ cười mặt càng nghiệt, "Khuya hôm nay ngươi đem nha đầu kia biến thành danh xứng nữ nhân của ngươi!"


      Nghe vậy, hai mày kiếm của Yến Kinh Hàn hơi nhíu lại tý, lập tức nhàn nhạt mở miệng: "Vì sao?"


      "Về phần tại sao, nơi này nhưng là có môn đạo." Thượng Quan Vân Thụy thấ ánh mắt Yến Kinh Hàn vẫn dừng lại công văn như cũ, mới đến thắt gút.


      Yến Kinh Hàn đương nhiên biết Thượng Quan Vân Thụy suy nghĩ cái gì, cũng có phản ứng gì.


      " có tí sức lực nào!" Thượng Quan Vân Thụy nhếch miệng, lập tức nghiêm mặt : "Trở lại chuyện chính, theo ta hiểu đối với nữ nhân, nữ nhân, ôn nhu nhàn thục cũng tốt, thanh cao cao ngạo cũng được, chỉ cần thân thể của nàng trao cho người nam nhân, vậy người nam nhân kia muốn có được lòng nàng dễ dàng như lấy đồ bình thường trong túi, cho nên, ta cảm thấy nha, nha đầu kia mặc dù cực kì thông minh lại còn có bụng chủ ý xấu, nhưng chỉ cần ngươi có được thân thể của nàng, ta nghĩ được bao lâu, là ngươi có thể dễ dàng đem nàng thu phục về, chỉ cần ngươi có được lòng của nàng, nàng có nghe Lam Xảo Phượng sai sử hay , cái này cũng khó , chừng nàng còn có thể cho ngươi lợi dụng được, cho nên về công về tư, đối với ngươi đều có gì tổn thất, quan trọng nhất là, ngươi cũng có thể danh chính ngôn thuận là nam nhân bình thường!"


      Thượng Quan Vân Thụy ngay từ đầu tựa hồ còn có chút đạo lý, nhưng xong lời cuối cùng lại giống như càng càng tín nhiệm được, cái gì gọi là "Danh chính ngôn thuận là nam nhân bình thường" ? Gia ở chỗ nào mà bình thường đâu? Triêu Dương đối với Thượng Quan Vân Thụy gia mình như thế rất là bất mãn.


      "Là ngươi ta phải là nam nhân bình thường?" Yến Kinh Hàn cuối cùng cũng giương mắt nhìn về phía Thượng Quan Vân Thụy, trong giọng cất dấu tia hương vị nguy hiểm.


      "Trước khi cùng nha đầu kia bái đường, ngươi ngay cả tay của nữ nhân cũng chưa có sờ qua, điều này còn có thể gọi là bình thường sao?" Thượng Quan Vân Thụy chút cũng sợ Yến Kinh Hàn người rùng mình cái, "Mộ Dung Tiếu Trần kia mặc dù cũng có nữ nhân, nhưng người ta là vì người mà thủ thân như ngọc, vậy còn ngươi? Ngươi cũng nên cho ta biết, ngươi thích nữ nhân là bởi vì ngươi thích nam nhân nha, nếu là như vậy, ngươi cần phải sớm cho ta biết tiếng, để ta cách xa ngươi tốt chút."


      Triêu Dương trợn mắt nhìn thẳng, khóe miệng Hạo Nguyệt cũng là nhịn được mà quất cái, Thụy Thái Tử này cũng tưởng tượng quá nhiều ? Mấy việc này cái gì cũng đều có cái gì nha!


      Nghe lời Thượng Quan Vân Thụy xong, Yến Kinh Hàn lại khỏi nghĩ tới hành động ở trước hỉ đường của Mộ Dung Tiếu Trần, nếu theo lời đoán được, vậy Mộ Dung Tiếu Trần kia chính là người của vương phi !


      ~Hết chương 52~
      BaoYuTuyết Liên thích bài này.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 53: Động phòng (thập nhị ) Người si tình
      Converter: tieuquyen28
      Editor: Tử Sắc Y



      Yến Kinh Hàn vừa nghĩ tới Mộ Dung Tiếu Trần là người của Lam Linh, Mộ Dung Tiếu Trần tưởng niệm nàng trong ba năm, trong nội tâm lập tức xẹt qua tia vui, bất kể có như thế nào, Lam Linh là vương phi của , được phong hào , thời khắc khi biết được người đàn ông khác để ở trong lòng, Yến Kinh Hàn cảm thấy, cảm thấy trong lòng có vật gì đó chặn lại, lên cũng xuống, rất biết là tư vị gì.


      Yến Kinh Hàn nhanh chóng chớp mi mắt tí, đem những khác thường ở trong lòng xóa , lúc này mới giương mắt nhìn về phía Thượng Quan Vân Thụy.


      "Yên tâm, ta đối với nam nhân có hứng thú, đối với ngươi càng thêm có hứng thú." Yến Kinh Hàn lành lạnh quét Thượng Quan Vân Thụy cái, cho rằng giới tính của mình có vấn đề, chỉ là vẫn nghĩ rằng nữ nhân chính là rắn rết, mà rắn rết lại có độc, muốn đem thứ độc gì đó ở bên người mà thôi.


      "Vậy là tốt rồi." Thượng Quan Vân Thụy tựa hồ thở phào nhõm, "Kinh Hàn, đề nghị của ta ngươi ngại suy nghĩ kỹ lại chút, bảo đảm đối với ngươi trăm lợi mà hại."


      "Ta biết rồi." Yến Kinh Hàn nghĩ cùng Thượng Quan Vân Thụy thảo luận lại cái đề tài này, nên hạ lệnh trục khách, "Ngươi có thể rồi, cẩn thận đừng làm cho người ta nhìn thấy ngươi."


      "Dùng hết rồi, liền cước đem ta đá văng, là huynh đệ tốt mà!" Thượng Quan Vân Thụy oán trách đứng lên, "Ta phải tìm U Hoa Lan để an ủi chút tâm hồn bị thương của ta mới được."


      Triêu Dương gì nhìn trời, nghĩ thầm Thụy Thái Tử này tuyệt đối là cực phẩm trong cực phẩm, cực phẩm như vậy thế nhưng lại có thể cùng gia nhà mình kết thành huynh đệ, là bất khả tư nghị.


      Yến Kinh Hàn thèm để ý đến Thượng Quan Vân Thụy, mặc kệ ra ngoài thư phòng, trong nội tâm vẫn suy nghĩ đề nghị củaThượng Quan Vân Thụy, làm cho nàng trở thành nữ nhân ?


      Phượng tường cung


      Lam Xảo Phượng dựa vào ở giường nệm trầm tư , trong đầu càng ngừng nhớ lại hết thảy cảnh tượng phát sinh hỉ đường, việc Lam Linh thay đổi lại lần nữa làm cho nàng cảm thấy rất bất an.


      "Thái hậu, trà sâm có thể uống rồi." Kiều Sở Tâm đem ly trà sâm lạnh bưng đến trước mặt Lam Xảo Phượng, đồng thời an ủi: "Thái hậu, theo nô tỳ thấy, Hàn vương phi là nhị tiểu thư, điểm này giả được, về phần nhị tiểu thư tại sao lại đột nhiên thay đổi tính tình, nô tỳ cảm thấy có lẽ tướng gia có thể biết chút gì đó." Kiều Sở Tâm theo Lam Xảo Phượng hơn hai mươi năm, Lam Xảo Phượng lúc này suy nghĩ gì, nàng cũng đoán được vài phần, liền lên tiếng khuyên Lam Xảo Phượng vài câu.


      Lam Xảo Phượng tiếp nhận trà sâm, lấy chén đắp ra, cỗ mùi thơm ngát trong nháy mắt tràn ra, Lam Xảo Phượng dùng chén đắp nhàng lướt qua tý nước trà, mới mở miệng : "Sở Tâm, ngươi hôm nay Mộ Dung Tiếu Trần biểu rất vui vẻ ở trong hỉ đường mang theo dụng ý gì?"


      Kiều Sở Tâm nghĩ tới Lam Xảo Phượng lại đột nhiên nhắc tới Mộ Dung Tiếu Trần, hơi run sợ chút, : "Thái hậu, Tả tướng đối với bên ngoài công bố là có người , theo lời nô tỳ nếu đoán đúng được, khả nằng người ở trong lòng của chính là... Nhị tiểu thư." Thanh Kiều Sở Tâm khỏi dần, bộ dáng muốn lại thôi.


      "Ở đây có người ngoài, ngươi muốn cái gì cứ việc là được, ai gia trách ngươi." Lam Xảo Phượng nhấp miếng trà sâm, rồi để cái cốc đến bên bàn trà.


      "Là." Kiều Sở Tâm đáp tiếng, lúc này mới tiếp: "Thời điểm vui vẻ trong hỷ đường, lúc đó nô tỳ cũng cảm thấy kỳ quái là Tả tướng tại sao lại giúp nhị tiểu thư chuyện, cho nên vẫn thầm quan sát thần sắc mặt Tả tướng, từ lúc nhìn thấy dung mạo của nhị tiểu thư trong mắt cực lực che dấu ngạc nhiên và mừng rỡ, nô tỳ liền đoán được người trong lòng của có thể là nhị tiểu thư, về sau, còn lại mở miệng ngăn cản nhị tiểu thư và Hàn vương gia bái đường, lúc đó nô tỳ có thể hoàn toàn khẳng định là nhất định rất Mộ nhị tiểu thư, dù sao, chỉ cần là người đàn ông, cũng trơ mắt nhìn người trong lòng của mình gả cho nam nhân khác."


      " thể tưởng được Mộ Dung Tiếu Trần lại là người si tình." Lam Xảo Phượng đột nhiên sâu kín câu.

      Chương 54: Động phòng (thập tam) thu hoạch ngoài dự liệu
      Converter: tieuquyen28
      Editor: Tử Sắc Y



      "Ba năm nay, ai gia vẫn muốn đem Mộ Dung Tiếu Trần thu về phía mình, nhưng ta lại biết làm thế nào mới thu phục được , nghĩ tới, hôm nay lại tự mình chủ động đưa tới cửa, đây cũng là thu hoạch ngoài dự liệu." Tay phải Lam Xảo Phượng nhàng vỗ về chơi đùa nhẫn ngọc lam ngón áp út bên tay trái, khóe miệng khẽ quyến rũ.


      "Thái hậu, tại nhị tiểu thư là Hàn vương phi, Tả tướng dù cho có tâm tư gì, chỉ sợ cũng bận tâm đến miệng lưỡi mọi người." Kiều Sở Tâm đương nhiên là hiểu được ý tứ của Lam Xảo Phượng, trong lòng có chút lo lắng Mộ Dung Tiếu Trần có động tác gì, nếu là có hành động gì, như vậy đối với thái hậu cũng có chỗ lợi gì.


      "Người nam nhân như Mộ Dung Tiếu Trần chắc chắn để ý đến miệng lưỡi người đời, chỉ quan tâm đến tâm ý của mình, khi nhận định điều gì đó, nhất định nghĩ mọi cách để đạt được! Chỉ điểm này mà , tự mình dâng lên vì ai gia sử dụng."


      Lam Xảo Phượng sống ở hậu cung gần hai mươi năm, mắt sớm luyện thành tuệ nhãn, hạng người gì, nàng chỉ cần nhìn cái là có thể phải mười, huống chi Mộ Dung Tiếu Trần vẫn là đối tượng mà nàng muốn lôi kéo.


      Nghe Lam Xảo Phượng như vậy, Kiều Sở Tâm tựa hồ giờ mới hiểu được, chặn lại : "Chỉ thái hậu mới có mắt nhìn người, nô tỳ cùng thái hậu hai mươi năm sống cũng kịp thái hậu phần."


      Đối với Kiều Sở Tâm nịnh nọt, Lam Xảo Phượng khẽ mỉm cười, "Sở Tâm, ngươi cũng cần trước mặt ai gia khiêm nhường, nếu ngươi chỉ là bẳng phần ai gia như lời , chỉ sợ ngươi sớm bị thâm cung này ăn đến xương cốt đều còn."


      Hậu cung từ trước đến nay đều là nơi ăn tươi nuốt sống, có chút bản lãnh, chính mình chết như thế nào chỉ sợ cũng biết.
      Kiều Sở Tâm cười cười, có lên tiếng, trong mắt lại xẹt qua tia sắc khác thường.


      Lúc này ngoài điện có tiếng bước chân từ xa truyền tới, nghe thấy tiếng bước chân, khóe miệng Lam Xảo Phượng xẹt qua nụ cười, lập tức bưng lên trà sâm uống ngụm.


      lát, tổng quản thái giám Tô Toàn bước nhanh vào trong điện Phượng tường cung, về trước mặt Lam Xảo Phượng, từ trong tay áo lấy ra ống trúc , hai tay nâng lên, đồng thời : "Thái hậu, tướng gia có tin tức truyền đến."


      Lam Xảo Phượng đặt ly trà xuống, tiếp nhận ống trúc trong tay Tô Toàn, kéo ra khe gỗ , từ bên trong rút ra tờ giấy, mới vừa nhìn, lông mày lập tức nhíu lại.


      Tô Toàn và Kiều Sở Tâm nhìn thoáng qua, đều lên tiếng, lẳng lặng chờ đợi Lam Xảo Phượng mở miệng.


      " ra là nha đầu kia mất trí nhớ." Lam Xảo Phượng xong đưa tờ giấy cho Tô Toàn, Tô Toàn lập tức lấy ra hộp quẹt, đem tờ giấy đốt thành tro.


      Mất trí nhớ? Kiều Sở Tâm mặc niệm tiếng, mất trí nhớ tính tình thay đổi? Kiều Sở Tâm nghĩ ra.


      "Thái hậu, nhị tiểu thư mất trí nhớ, vậy trước kia ngài đối với nhị tiểu thư dạy bảo chẳng phải là công trắng mất?"


      "Nàng nếu là mất trí nhớ, vậy miệng lưỡi ai gia trước kia xác thực là uổng phí, nhưng mà, chỉ cần nàng ta là người Lam gia ta, tốn chút miệng lưỡi cũng quan trọng gì, quan trọng là, nàng là nha đầu kia là được rồi."


      Lam Xảo Phượng lời này có thâm ý khác, Kiều Sở Tâm có thể nghe hiểu.
      "Thái hậu, nhị tiểu thư làm sao lại đột nhiên mất trí nhớ đâu? Chuyện này có thể hay còn có tình khác?" Kiều Sở Tâm nghi ngờ trong lòng.


      "Ai gia cũng rất buồn bực." Lam Xảo Phượng thoáng suy tư lát, đối với Tô Toàn : "Ngày mai vào thời điểm nàng tiến cung, ngươi cho thái y đến đây chuyến, ai gia muốn nhìn chút nàng có phải mất trí nhớ hay ."


      "Là!" Tô Toàn lên tiếng.


      ~Hết chương 54~
      BaoYuTuyết Liên thích bài này.

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 55: Động phòng (mười bốn) châm lửa
      Converter: tieuquyen28
      Editor: Tử SắcY



      Yến Minh Hiên trở về hoàng cung, chưa trở về ngay Dưỡng Tâm điện của mình, cũng sang ngự thư phòng, mà là trực tiếp đến Cảnh Vân cung của hoàng hậu.


      Theo lý thuyết, hôm nay là ngày đại hôn của Hàn vương Yến Kinh Hàn cùng nhị tiểu thư Lam Linh Lam tướng phủ, thái hậu với Hoàng thượng đều tự mình làm lễ, muội muội Lam Linh, là hoàng hậu của Yến Minh Hiên, Lam Hân Nhi như thế nào cũng nên làm lễ mới phải, nhưng Lam Hân Nhi lại lấy cớ thân thể khó chịu làm lí do, từ chối , người khác hiểu nguyên nhân trong đó, nhưng trong nội tâm của Yến Minh Hiên sớm đoán được vài phần.


      Hôm nay, Yến Minh Hiên đứng làm lể cho đôi Kim đồng Ngọc nữ, trong nội tâm sớm bị cam lòng lấp đầy, nhưng ta là thiên tử của quốc gia, dù trong nội tâm có mất hứng thế nào, cũng thể biểu ra ngoài trước mặt cả triều văn lẫn võ, vì thế, Yến Minh Hiên chỉ có thể đường đè nén trở về hoàng cung.


      Yến Minh Hiên vào hoàng cung, trong đầu chỉ lên gương mặt quốc sắc thiên hương và thanh nhã trầm tĩnh kiều diễm kia của Lam Linh, như đóa hoa mẫu đơn sinh trưởng trong thâm cốc, cực kỳ kiều diễm nhưng lại nhiễm khói lửa trần gian.


      Phảng phất như mây che bóng trăng, tựa như tuyết lay động phiêu lãng t
      trong gió!


      Nghĩ đến Lam Linh, Yến Minh Hiên lại nghĩ tới Lam Hân Nhi tự thân thể khó chịu, trong nội tâm hừ lạnh tiếng, sợ nàng phải là thân thể khó chịu, mà là trong lòng đâu?


      Yến Minh Hiên ngồi long liễn rất nhanh tới trước Cảnh Vân cung, Thanh Tuyền dựa theo chỉ thị của Yến Minh Hiên nhanh chóng tiến lên trước mặt thị vệ canh cửa cung có nhiệm vụ báo trước, ra hiệu cho bọn họ đừng lên tiếng, lúc này mới quay trở lại đỡ Yến Minh Hiên xuống long liễn.


      Yến Minh Hiên bước nhanh vào Cảnh Vân cung, thẳng đến chính điện, mà bọn cung nữ canh giữ ở bên ngoài chính điện cũng đều được Thanh Tuyền ra dấu bảo phúc phúc thân, nên dám tạo ra tí tiếng động nào.


      Nhưng làm cho Yến Minh Hiên thất vọng chính là, lúc vào chính điện, Lam Hân Nhi có chán nản nằm giường, mà là ngồi ở giường êm tơ vàng làm gì chỗ của khăn lụa, cung nữ ở bên giúp lên dây kết.


      Lam Hân Nhi lên dây kết thấy Yến Minh Hiên vào, nàng vội vàng thi lễ cái với Yến Minh Hiên, Yến Minh Hiên khoát tay áo, ngồi xuống bên cạnh Lam Hân Nhi, Thanh Tuyền với cung nữ lập tức lui ra ngoài.


      "Thân thể Hân nhi tốt ?" Trước khi Yến Minh Hiên đăng cơ cưới Lam Hân Nhi, vốn là thời điểm ở trong phủ, gọi thẳng khuê danh của Lam Hân Nhi, lúc trở thành vua của nước, vẫn giữ cách gọi này, điều này làm cho toàn bộ hậu cung dường như đều cảm thấy Hoàng thượng các nàng sủng ái nhất chính là hoàng hậu của , nhưng có phải như vậy hay , trong lòng Yến Minh Hiên biết , Lam Hân Nhi càng phải là đứa ngốc.


      "Đa tạ Hoàng thượng nhớ, nô tì khá hơn nhiều." Lam Hân Nhi khoan thai đoan trang, gương mặt xinh đẹp vẫn duy trì nụ cười thỏa đáng nhất.


      "Vậy là tốt rồi." Yến Minh Hiên dường như yên tâm ít, lúc này mới tiếp: "Ban đầu trẫm đoán rằng Hàn vương thích nữ tử đến gần, có phải là có điều gì đó khó hay , hôm nay vừa thấy, trẫm mới hiểu được, là trẫm suy nghĩ nhiều, trước đây, thích nữ nhân, đó là bởi vì nữ nhân nào có thể vào mắt của , nhưng ngày hôm nay, bởi vì vương phi của mình mà lần nữa phá lệ, xem ra, là mẫu hậu có mắt nhìn người, cho trẫm tứ hôn hai người bọn họ, mới tạo thành đoạn nhân duyên tốt này."


      Yến Minh Hiên khẩu thị tâm phi hồi mặc dù lâu, nhưng tóm gọn được rất nhiều tin tức, mặt cho Lam Hân Nhi là Lam Linh vào được mắt Yến Kinh Hàn, phương diện thánh chỉ tứ hôn này mặc dù là hạ chĩ, nhưng đều là ý của thái hậu, điều này làm cho trong nội tâm Lam Hân Nhi lập tức nổi lên vẻ cam lòng và phẫn hận tràn ngập trời!


      ~Hết chương 55~
      BaoYuTuyết Liên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :