1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Kim ngọc lương duyên, tuyệt thế Hàn vương phi - Cô Sơn Dã Hạc (90.2/176c)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 38: Bái đường ( hai mươi hai) thân ở trong phúc biết phúc
      Converter: tieuquyen28
      Editor: Tiểu Y




      "Linh nhi, làm càn!" Lam Xảo Phượng quát lớn tiếng, trong giọng mang theo tức giận nhè .



      Kế hoạch nhiều năm lại bị nha đầu chính mình tỉ mỉ bồi dưỡng cho lần nữa lại kéo dài, điều này làm cho Lam Xảo Phượng cũng nhịn được nữa mà đối với Lam Linh vui, ánh mắt nhìn về phía Lam Linh từ từ trầm xuống.



      Bên trong hỉ đường tất cả mọi người ngừng hô hấp rồi lại hô hấp, Lam Xảo Phượng là thái hậu quốc gia, lại là thân của Lam Linh, nàng khiển trách Lam Linh cũng có cái chỗ gì ổn, sau, rất nhiều người cũng cảm thấy Lam nhị tiểu thư này quả là có chút quá mức, ánh mắt Hàn vương gia khả chưa từng có dừng lại qua người nữ tử đâu, ngại qua giờ lành nguyện ý cùng nàng bái đường là phúc khí của nàng, nàng thế nhưng biết phân biệt lại muốn lấy , là thân ở trong phúc biết phúc! Đương nhiên, người cho rằng như thế chính là những thứ tiểu tỷ phu chiếm đa số, mà chút những người lớn lại cảm thấy nơi này khả năng có càn khôn khác.



      Lam Linh đương nhiên nhìn ra Lam Xảo Phượng bị chính mình chọc giận, nhưng vậy thế nào? Nàng cũng phải là vật hi sinh mà nàng(LXP) có thể tùy ý vuốt ve!



      "Thái hậu, thần nữ sở dĩ muốn thay đổi lại ngày bái đường, cũng là lo lắng qua giờ lành bái đường, nếu như lúc sau có phát sinh chuyện gì lệnh vương gia vui, bởi vì chuyện này mà bị vương gia giận chó đánh mèo thôi." Lam Linh đón nhận ánh mắt Lam Xảo Phượng, chút nghĩ ngợi khấu trừ liền chụp mũ lên đỉnh đầu Yến Kinh Hàn.



      Mọi người đều biết, mọi người sở dĩ muốn ở giờ lành bái đường cũng chính là may mắn, Lam Linh như thế, mặc dù có chút gượng ép, nhưng có thể qua được , chủ yếu nhất là, Yến Kinh Hàn làm rối loạn kế hoạch của nàng, nàng đương nhiên muốn đem dụ dỗ.



      "Thái hậu, vi thần cho rằng nhị tiểu thư có lý, từ xưa đến nay, vi thần chưa từng nghe qua có nhân vật qua giờ lành mới lại bái đường, dù sao loại đại thành hôn loại này, cả đời chỉ có lần, mọi đều may mắn, miễn cho sau này tự nhiên xảy ra việc đâm ngang." Mộ Dung Tiếu Trần đúng lúc mở miệng, hoàn toàn đứng ở phía Lam Linh.



      Nghe Mộ Dung Tiếu Trần mở miệng, ánh mắt Lam Linh nhàng xẹt qua mặt Mộ Dung Tiếu Trần, biết chính là Tả tướng, nhưng vì sao vẫn nhìn mình, liên tục giúp mình?



      Mọi người có chút kỳ quái, này Tả tướng hôm nay tựa hồ đặc biệt thích chõ mõm, nhưng quản nhàn tựa hồ cũng muốn giúp Lam nhị tiểu thư này, chẳng lẽ bọn họ trước kia quen biết? Còn là... Rất nhiều người trong lòng có suy đoán to gan.



      Yến Kinh Hàn xoay người nhìn về phía Mộ Dung Tiếu Trần, từ lúc mới vào cửa cũng là lúc ánh mắt Mộ Dung Tiếu Trần thay đổi, hơn nữa biểu lúc này của Mộ Dung Tiếu Trần, Yến Kinh Hàn trong nội tâm đoán được vài phần, ánh mắt vi lóe lên cái.



      "Vương phi quá lo lắng, Tả tướng hảo ý vì bản vương mà tâm lĩnh." Ánh mắt Yến Kinh Hàn nhanh chóng lướt đến khuôn mặt nhắn tuyệt mỹ của Lam Linh, rồi tiếp: "Ở trong mắt của bản vương chưa bao giờ có may mắn hay , lại càng có giận chó đánh mèo như vừa , vương phi đại khái có thể yên tâm, bản vương phải thay đổi y phục ngay để đến cùng ngươi bái đường." Yến Kinh Hàn xong, đánh trúng áo choàng, nhanh chóng ra hỉ đường.



      Yến Kinh Hàn rời kình phong thổi tới mặt Lam Linh, mùi thơm ngát của Tùng Trúc trong nháy mắt quanh quẩn ở trong mũi, Lam Linh là trận đau đầu, người này thực khó đối phó, hoàn toàn là dầu muối vào nha, phải là muốn cưới nàng sao? Làm sao lại vội vã cùng nàng bái đường?



      Mộ Dung Tiếu Trần trong lòng cũng là trận bực ngầm, Yến Kinh Hàn là sâu lường được, là quá tự cho là đúng!



      Yến Minh Hiên hiểu trong hồ lô Yến Kinh Hàn bán thuốc gì, trầm tư , Lam Xảo Phượng mặc dù cảm thấy Yến Kinh Hàn biểu ngoài dự liệu của nàng, nhưng chỉ cần hoàn thành hôn lễ này, bất kể thế nào kế hoạch của nàng đều bước về trước bước dài.



      ~Hết chương 38~
      BaoYuTuyết Liên thích bài này.

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 39: Bái đường (hai mươi ba) tính sai
      Converter: tieuquyen28
      Editor: Tiểu Y




      Liên tục đứng ở bên sau lưng lễ nghi quan sớm ướt mảng, làm lễ nghi quan nhiều năm như vậy, chưa từng trải qua hôn lễ như thế, lại chưa từng gặp qua chú rể tân nương bái đường qua giờ lành, hy vọng Hàn vương gia như lời , giận chó mà đánh mèo người khác, lại càng cần giận lây sang a.



      Mộ Dung Tiếu Trần trong lòng có chút oán hận, vốn tưởng rằng nắm chắc chuyện tình, giống như dự tính , còn lúc mọi người coi ra gì mà bại lộ ý đồ của mình, được còn bù mất!



      Nhưng cũng hối hận, nếu như cho thêm cơ hội lần lần nữa lựa chọn, cũng làm như thế, làm sao có thể trơ mắt nhìn người mà chính mình nghĩ ba năm gả cho nam nhân khác? cho rằng mình là quân tử, chỉ là nam nhân bình thường!



      Cứ việc tính sai lúc này đây, nhưng Mộ Dung Tiếu Trần cũng thừa nhận liền triệt để thua, sớm nhìn ra Lam Linh cũng muốn gả cho Yến Kinh Hàn, hơn nữa chuyện hôn của bọn họ lại chính là sóng ngầm mãnh liệt, như Lam Linh là nữ tử thông tuệ như vậy, có ngày nàng sớm muộn rời khỏi Yến Kinh Hàn, chỉ cần nàng muốn rời , nhất định giúp nàng tay, ít ra cùng nàng vẫn còn cơ hội.



      Mộ Dung Tiếu Trần trong nội tâm thầm tự định giá, Lam Linh trong lòng cũng cũng thế, biết người biết ta mới có thể biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng, nàng lúc này đây quá tự cho là đúng, nàng vốn cũng hiểu Yến Kinh Hàn là người như thế nào, mới để cho đánh nàng trở tay kịp!



      Lam Linh biết , tình hình trước mắt, nàng có lý do cùng bái đường, nhưng bái đường như thế nào? Đợi nàng ngâm qua ở trong đàm Huyền Băng, bảo vệ cái mạng , nàng nghĩ, nàng tin còn có thể ngăn được nàng! Nghĩ như thế, oán hận trong lòng Lam Linh nhanh chóng tiêu tán, giữa con mắt cắt nước thu lại rạng rỡ phát sáng!



      Bên trong hỉ đường hề có chút thanh , tất cả mọi người lẳng lặng chờ Yến Kinh Hàn thay đổi hỉ phục trở lại.



      Tùng Trúc Viện



      Yến Kinh Hàn dẫn Hạo Nguyệt bước nhanh vào sân , trước đem Hắc Phong về sân Triêu Dương thấy gia nhà mình trở lại, vội vàng tiến lên đón chào.



      "Gia, như thế nào đột nhiên lại thay đổi kế hoạch?" Triêu Dương theo Yến Kinh Hàn vào gian phòng, liền vội vàng hỏi.



      Hạo Nguyệt lành lạnh liếc Triêu Dương cái, cau mày, có lên tiếng.



      "Uy, vẻ mặt ngươi vậy là cái gì? Ta muốn biết cái gì, ta còn hỏi làm gì?" Triêu Dương tự nhiên thấy được thần sắc mặt Hạo Nguyệt, liền bất mãn oán trách câu.



      "Ngươi biết vì cái gì? Tư liệu Lam nhị tiểu thư kia là ngươi phụ trách, vào biểu của nàng hôm nay, ngươi vui vẻ tại bố mẹ nên nhìn thấy ràng nhất, ngươi nên giải thích như thế nào nàng lại biến hóa lớn như vậy?"



      Hạo Nguyệt tính tình thuộc nội liễm, bình thường lời nhiều lắm, nhưng hôm nay lại ra khiến Triêu Dương á khẩu trả lời được.



      Triêu Dương mặt lập tức lộ ra tia xấu hổ, làm sao biết Lam nhị tiểu thư kia tại sao lại có thể có biến hóa lớn như vậy? Nhưng vô luận như thế nào, cũng là phạm vào thất trách.



      "Thuộc hạ thất trách, thỉnh gia trách phạt!" Triêu Dương bước nhanh trước Yến Kinh Hàn, gối chạm đất, ôm quyền .



      "Đứng lên , này có thể là kế trong kế mà bọn họ sớm thiết kế tốt." Yến Kinh Hàn nhìn gốc cây thúy trúc phía bên ngoài cửa sổ, như có điều suy nghĩ.



      Nghe gia nhà mình vừa như vậy, Triêu Dương trong nội tâm tốt chút, nhanh chóng đứng lên.



      "Gia, ngài muốn cùng Lam nhị tiểu thư kia bái đường? Này là ý bất chính của thái hậu a?" Hạo Nguyệt nghĩ ra gia nhà mình trong lòng nghĩ như thế nào, mở miệng hỏi câu.



      "Cái gì?" Triêu Dương có chút giật mình, kế hoạch này gia thay đổi có chút lớn nha, "Gia, thuộc hạ cảm thấy Lam nhị tiểu thư kia đơn giản, ngài tại sao phải cùng nàng bái đường? Nàng thế nhưng có thể làm cho Hắc Phong nghe lời nàng, thuộc hạ cảm thấy nàng nhất định thuật gì, nữ tử như vậy lưu trong phủ, gia, thuộc hạ lo lắng nàng làm ra chút chuyện tình để cho chúng ta đề phòng vô ý vào chuyện khác."



      Triêu Dương vốn là lời còn nhiều hơn, lại vừa nghĩ tới bộ dáng Hắc Phong nịnh nọt Lam Linh, lại càng cảm thấy Lam Linh chính là nhân vật cực kỳ nguy hiểm.



      ~Hết chương 39~






      Chương 40: Bái đường (hai mươi bốn) giận mà uy
      Converter: tieuquyen28
      Editor: Tiểu Y




      "Vô ý đề phòng?" Yến Kinh Hàn tựa hồ bắt được cái trọng điểm, xoay người nhìn về phía Triêu Dương, mắt phượng sâu thấy đáy, "Bên trong phủ mấy ngàn tên ám vệ, nếu ngay cả nữ nhân đều canh được như lời , vậy có phải muốn ta đưa các ngươi trở về tử ráng mây sơn lần nữa thao luyện lại phen hay ?"



      giận mà uy! Triêu Dương lập tức rùng mình cái, đương nhiên biết tử ráng mây sơn là địa phương nào, bọn họ đều là từ nơi đó ra, bây giờ suy nghĩ chút, chỗ đó tuyệt đối khủng bố như địa ngục, nhớ lại những năm đó, tại đó bốn người họ mất mấy lớp da, cũng muốn lại trở về loại địa phương quỷ quái đó đâu.



      Triêu Dương nhìn mặt Họa Nguyệt tia cảm xúc, nhếch miệng, lập tức cười đùa : "Gia, là ta nghĩ quá nhiều, bên trong phủ nhiều ám vệ như vậy làm sao có thể canh được nữ nhân? Người từ Tử ráng mây núi ra tất nhiên đều phải là ngồi !"



      Hạo Nguyệt nhìn Triêu Dương cái, thể bội phục can đảm của Triêu Dương, trong bốn người bọn họ, cũng chỉ có Triêu Dương mới dám cùng gia múa mép khua môi đùa cợt.



      Yến Kinh Hàn quét sang Triêu Dương cái, cũng lại làm khó , trực tiếp về phía phương hướng nội thất.



      Triêu Dương hết thầm thè lưỡi, lại thở phào nhõm, mặc dù theo gia năm năm, nhưng mỗi lần gia dùng cặp mắt phượng có nhiệt độ kia nhìn mình, lòng bàn chân Triêu Dương chút nào chịu thua kém mà toát ra khí lạnh, bọn họ đều cho rằng lá gan của lớn, cũng chỉ có tự biết giả bộ thôi.



      Triêu Dương thấy gia nhà mình bước vào nội thất, vội vàng chạy chậm lại hai bước, đuổi theo phía trước Yến Kinh Hàn mở ra tủ quần áo, từ bên trong lấy ra cái hộp gấm tinh mỹ, trong nội tâm nghĩ tới may là gia có dự kiến trước, làm cho người chuẩn bị sẵn hỉ phục này.



      "Gia, ta giúp ngài thay quần áo." Triêu Dương vẻ mặt nịnh nọt lấy ra hỉ phục từ trong hộp gấm.



      Hạo Nguyệt sớm thấy nhưng thể trách, dù sao chỉ cần thời điểm Triêu Dương lộ ra vẻ mặt nịnh nọt cợt nhả, liền tự chủ mà đem "Thuộc hạ" đổi thành "Ta", chỉ sợ gia sớm hiểu, cùng so đo mà thôi.



      Hạo Nguyệt đương nhiên biết , gia bọn họ thoạt nhìn lãnh khốc vô tình như thế, nhưng đối với bốn người bọn họ vô cùng tốt, nếu như nghe lời, cũng tùy ý để Triêu Dương nịnh nọt khoe mẽ như thế, từ trước đến nay gia vốn cực kỳ ghét dạng người nịnh nọt.



      Rất nhanh, Triêu Dương giúp Yến Kinh Hàn thay xong hỉ phục, vốn chưa từng thấy qua gia nhà mình mặc y phục màu đỏ, hai mắt khỏi tỏa sáng, cười đùa : "Gia, bộ dáng ngài mặc hỉ phục này so với Thụy Thái Tử kia còn muốn..."



      Bị mắt phượng Yến Kinh Hàn đảo qua, Triêu Dương lập tức đem những lời muốn nuốt trở về, hận thể cắn rớt đầu lưỡi mình, loại dự cảm xấu, nếu lại tiếp tục như vậy, nhất định bị mồm miệng chính mình hại chết rét.



      Hạo Nguyệt lại lành lạnh quét qua Triêu Dương cái, thủy chung nghĩ ra, gia là người phi thường thích thanh tĩnh, làm sao lại lưu người táo lưỡi như vậy ở bên người? Còn trong bốn người bọn họ võ nghệ của Triêu Dương lại là kém cỏi nhất.



      Yến Kinh Hàn để ý đến Triêu Dương, bước nhanh ra gian phòng, Triêu Dương nhìn đến bóng lưng gia mặc hỉ phục hào hoa phong nhã tuyệt thế kia, vội vàng ngậm chặt miệng theo sau, thề, hôm nay nhất định câu dư thừa!



      Hạo Nguyệt bên cạnh Triêu Dương, trong mắt lại xẹt qua ý cười, kỳ , nếu là Triêu Dương này há mồm, bên trong vương phủ này chỉ sợ cũng yên tĩnh đến dọa người.



      Thời gian nén nhang sau, lúc mọi người trông mong ngóng chờ cuối cùng Yến Kinh Hàn cũng vào hỉ đường, ánh mắt thủy chung vẫn đặt ở người Lam Linh.



      ~Hết chương 40~
      BaoYuTuyết Liên thích bài này.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 41: Bái đường (hai mươi lăm) ôm nhập động phòng
      Converter: tieuquyen28
      Editor: Tiểu Y




      Mọi người bên trong hỉ đường cũng nhìn qua bộ dáng Yến Kinh Hàn mặc đồ y phục màu đỏ, lúc này vừa thấy, người người trong mắt tựa hồ đều xẹt qua tia kinh diễm.



      Tuấn nhan lạnh như băng, mắt phượng thâm thú, hỉ phục màu lửa đỏ, lúc này, ở trong mắt mọi người, tia cảm giác tốt, ngược lại còn có loại cảm giác ngang ngược lẫm liệt hào hoa phong nhã tuyệt thế, ngay cả Yến Minh Hiên khỏi hé mắt.



      Lam Linh chỉ nhàng quét mặt nhìn Yến Kinh Hàn lúc vào cửa cái liền cúi đầu, nhưng nàng biết , liên tục nhìn nàng, nhưng làm sao lại liên tục nhìn về nàng? khả nên cho nàng biết, là vừa ý nàng, loại nam nhân lãnh khốc này làm sao mắt có thể nhìn nữ nhân? Lam Linh vốn cũng tin tưởng.



      Nhìn thấy ánh mắt Yến Kinh Hàn liên tục rơi vào người Lam Linh, lòng Mộ Dung Tiếu Trần càng trầm xuống, Yến Kinh Hàn đến cùng là có ý gì? nhất thời nghĩ ra.



      Lam Xảo Phượng trong mắt xẹt qua nụ cười, đồng thời trong mắt Yến Minh Hiên từ từ biến mất vẻ cam lòng, mà rất nhiều các tiểu thư ái mộ Yến Kinh Hàn trong nội tâm chỉ còn lại tràn đầy hâm mộ cùng ghen ghét mãnh liệt.



      Yến Kinh Hàn dừng bước cách Lam Linh gần ba thước, nhìn Lam Linh, thanh thuần hậu dễ nghe vang lên, "Vương phi, ngươi muốn tiếp tục đánh vỡ quy củ thông thường, cứ như vậy cùng bản vương bái đường?"



      Yến Kinh Hàn thanh nghe ra ý cười, nhưng lời của tựa hồ mang theo tia trêu tức, trong nháy mắt Lam Linh ngẩng đầu nhìn về phía Yến Kinh Hàn, khẽ hé đôi môi đỏ mộng, "Vương gia muốn cho thần nữ đánh vỡ quy củ thông thường, thần nữ liền đánh vỡ quy củ thông thường, vương gia nếu phải nghĩ, thần nữ tự nhiên là phải nghe theo lời vương gia."



      Lam nhị tiểu thư này trở nên có chút mau nha, nàng phải là ở đâu đánh cái chủ ý xấu gì ? Triêu Dương sớm nhìn ra Lam nhị tiểu thư này là cái chủ tử phúc hắc, mỗi câu nàng đều luôn có dụng ý, lập tức cùng Hạo Nguyệt nhìn thoáng qua, hai người đứng qua bên.



      Yến Kinh Hàn gì, mà tiến lên hai bước, trong con mắt mọi người lập tức trừng lớn, Hàn vương gia này cho tới bây giờ để cho bất luận nữ tử nào đến gần trong ba thước, hôm nay thế nhưng lại chủ động phá lệ, xem ra Hàn vương gia tựa hồ cũng phải là muốn cưới Lam nhị tiểu thư a, nhưng nếu là như vậy, vậy làm sao cho bọn họ đợi với thời gian dài như vậy? số người lại bắt đầu nghĩ thông.



      Lam Linh đứng nhúc nhích, ánh mắt nhìn vế phía Yến Kinh Hàn lại là tia nhát gan, bình tĩnh giống như tia laser mặt hồ xung quanh.



      Mộ Dung Tiếu Trần trong tay áo tay càng nắm càng chặt, tâm càng ngày càng trầm xuống!



      Yến Kinh Hàn vẫn có lên tiếng, mà là đưa tay tiếp nhận khắn voan đỏ trong tay Lam Linh, véo run lấy hai góc, liền đem nó đắp đầu Lam Linh .



      Đối với hành động của Yến Kinh Hàn, mọi người lại lần nữa cảm thấy thể tưởng tượng nổi, Hàn vương gia muốn đích thân động thủ sao? Phân phó câu được sao?



      Tâm tư Hàn vương gia quả nhiên sâu lường được! Mọi người rút ra được cái kết luận.



      Người nguy hiểm! Mùi thơm Tùng Trúc quanh quẩn ở trong mũi, mí mắt phải Lam Linh đột nhiên lại nhảy tý, nàng quyết định bái đường, vội vàng ngâm trong đầm Huyền Băng, rồi sau đó chuồn !



      "Thái hậu, Hoàng thượng, vương gia, bây giờ là có thể cử hành đại lễ thành hôn?" Lễ nghi quan phá vỡ khí ngắn ngủi trầm tĩnh, chỉ muốn vội vàng kết thúc buổi hôn lễ này, rời cái địa phương làm cho hít thở thông a.



      "Bắt đầu ." Lam Xảo Phượng mặc dù cũng hiểu dụng ý của Yến Kinh Hàn, nhưng nàng tin có thể đấu lại được nàng.



      Hỉ môi vội vàng đem đoàn lụa đỏ cột thành mặt hoa chính giữa đưa cho Yến Kinh Hàn, mặt đưa cho Lam Linh, hai người vui vẻ đứng trong nội đường.



      "Nhất bái thiên địa!"



      "Nhị bái cao đường!"



      "Phu thê giao bái!"



      "Kết thúc buổi lễ! Đưa vào động phòng!"



      Theo tiếng lễ nghi hô lớn của quan tứ, Yến Kinh Hàn cùng Lam Linh cuối cùng hoàn thành đại lễ thành hôn, lúc này Kiều Sở Tâm bên cạnh Lam Xảo Phượng đột nhiên mở miệng: "Vương gia, hài của tân nương tử hài thể để dính đất, ngài phải ôm tân nương tử nhập động phòng.




      Chương 42: Động phòng (nhất) tiếng tim đập mạnh mẽ
      Converter: tieuquyen28
      Editor: Tiểu Y




      Kiều Sở Tâm phen thành công làm cho trong con ngươi đen của Mộ Dung Tiếu Trần lóe lên đạo hàn quang, mà con mắt lãnh của Yến Kinh Hàn cũng lập tức nhàng quét về phía nàng.




      Kiều Sở Tâm là người Lam Xảo Phượng mang vào cung, cũng coi như là lão nhân bên cạnh Lam Xảo Phượng, loại sóng to gió lớn gì mà chưa từng gặp qua? Nhưng bị mắt phượng của Yến Kinh Hàn nhè đảo qua như vậy, trong lòng nàng còn khỏi sinh ra ít cảm giác rét.



      "Sở Tâm!" Tại thời điểm Lam Xảo Phượng lại quát lớn với Kiều Sở Tâm câu như vậy, Lam Xảo Phượng cực kỳ hiểu đạo lý hăng quá hoá dở, hôm nay kế hoạch của nàng bước về trước bước dài, nàng biết lúc này cần cột chặt Yến Kinh Hàn làm gì, thấy tốt liền thu mới là thượng sách.



      "Nô tỳ lắm miệng!" Kiều Sở Tâm vội vàng cúi đầu lui về sau bước, trong lòng có chút tự trách, là nàng quá nóng lòng.



      Nhưng mà ngoài dự liệu của tất cả mọi người, sau khi Yến Kinh Hàn nhàng quét Kiều Sở Tâm cái, liền nhấc chân về Lam Linh phía trước, "Tạ ơn nhắc nhở, bản vương thiếu chút nữa quên quy củ này ."



      Lời Yến Kinh Hàn giống như đạo sấm sét đập vào đầu Lam Linh, trong đầu Lam Linh lập tức ầm vang lên tiếng!



      Người này đến cùng là muốn làm gì? Lam Linh kịp suy nghĩ, liền chặn lại : "Vương gia đêm qua, ban đêm chưa chợp mắt, nô tì muốn vương gia cực khổ."



      Lời Lam Linh mặc dù nhìn thấy tốt, nhưng rất nhiều người đều nghe được, Hàn vương phi chỉ là muốn cho Hàn vương gia ôm động phòng mà tìm cách từ chối thôi.



      Triêu Dương trong lòng có chút nghi hoặc đồng thời cũng có chút tức giận, Lam nhị tiểu thư này cũng có chút vui mừng ? Gia muốn ôm nàng động phòng, nàng thế nhưng còn có ý vui? Gia còn có ý vui đâu!



      "Đây vốn là phải, chưa tới vất vả."



      Yến Kinh Hàn tựa hồ có nghe được lời Lam Linh cự tuyệt, trực tiếp trước Lam Linh, rat ay nhanh như chớp, nắm chặt bàn tay bé của Lam Linh, lôi kéo về phía ngực mình, lại khom lưng, đem Lam Linh bế lên.



      Cả động tác như nước chảy mây trôi, lưu loát liền mạch, căn bản có cho Lam Linh tia cơ hội cự tuyệt, mà Lam Linh lại bởi vì động tác của làm cho nàng kịp thời đề phòng, theo bản năng vươn tay ôm lấy cổ của Yến Kinh Hàn.



      Xúc cảm lạnh buốt từ lòng bàn tay của Yến Kinh Hàn vẫn quanh quẩn trong nội tâm của Lanh Linh như cũ, mà lúc này lại đột nhiên ý thức được chính mình chính lại ôm cổ Yến Kinh Hàn, mặt Lam Linh lập tức trận đen trận hồng!



      Tính tình Lam Linh từ trước đến nay trong trẻo nhưng lạnh lùng lạnh nhạt, người khác chọc nàng, nàng tự trêu chọc người khác, mà lúc này, bị nam nhân xa lạ ôm như thế, giữa cánh mũi tất cả đều là mùi thơm ngát của Tùng Trúc người , cổ ấm áp giữa những ngón tay tất cả đều cũng là của , Lam Linh lại lạnh nhạt, giờ khắc này, nàng cũng lạnh nhạt đứng dậy.



      Kiếp trước Lam Linh cũng chưa từng qua đương, càng chưa có tiếp xúc thân mật với người nam nhân giống như này, lúc này nghe thấy tiếng tim đập mạnh mẽ của Yến Kinh Hàn, lần đầu tiên Lam Linh cảm thấy cũng có lúc nàng khống chế được thời điểm.



      Bàn tay ấm áp bé, thân thể mềm mại, mùi thơm như lan giống như từng thời khắc nhắc nhở Yến Kinh Hàn, ôm nữ nhân, ôm nữ nhân mà vốn muốn tới bái đường.



      Sau khi Yến Kinh Hàn ôm lấy Lam Linh, lúc mọi người trợn mắt há hốc mồm nhanh chóng ra hỉ đường, mà Mộ Dung Tiếu Trần thể làm gì cam lòng thầm suy nghĩ đối sách khác.



      Nhìn xem màn này, Lam Xảo Phượng trong nội tâm xẹt qua vẻ vui mừng, nhưng nghĩ đến biến hóa của Lam Linh, vẻ vui mừng lại lập tức bị lo lắng thay thế, Lam Xảo Phượng thầm suy nghĩ, nàng nhất định phải đem chuyện này tra xét !



      ~Hết chương 42~
      BaoYuTuyết Liên thích bài này.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 43: Động phòng (nhị) Chỉ dẫn tà ác
      Converter: tieuquyen28
      Editor: Tiểu Y




      Chú rể tân nương rời khỏi hỉ đường, mọi người liền ở đại sảnh Hàn vương phủ quản gia Tạ Bảo An tiếp tục chào hỏi mời dùng rượu mừng tiệc, Lam Xảo Phượng cùng Yến Minh Hiên đều có tâm tư, tìm viện cớ, liền trở về hoàng cung, nhưng Mộ Dung Tiếu Trần cũng có lập tức rời , mà cùng mọi người bước đến đại sảnh.



      Yến Kinh Hàn ôm Lam Linh về hướng Tùng Trúc Viện, Triêu Dương Hạo Nguyệt theo đằng sau, Thu Diệp cuối cùng.



      Mặc dù ra khỏi hỉ đường, nhưng hai tay Lam Linh vẫn vòng cổ Yến Kinh Hàn như xưa, đây cũng phải là Lam Linh cam tâm tình nguyện ôm , mà là Lam Linh cảm thấy khi ôm rồi, đến trước tân phòng để xuống thôi, ngược lại nếu lập tức bỏ lại ra vẻ mình làm kiêu, dứt khoát coi như ôm cây gỗ là tốt rồi, với việc gốc cây đầu gỗ này có tính nguy hiểm, nhưng nàng lại từ trong mưa bom bão đạn ra, điểm nguy hiểm đến mức làm cho nàng sợ.



      Mùi thơm như lan giống như xạ thời thời khắc khắc đều quanh quẩn ở trong mũi, bàn tay bé ấm áp như gió xuân dán chặt lấy cổ , thân thể mềm mại xương ở trong ngực, con mắt lãnh của Yến Kinh Hàn khỏi nhìn về phía khuôn mặt nhắn bị khăn voan đỏ che cực kỳ chặt chẽ trong ngực kia, nhưng dưới chân vẫn từng bước sinh phong* như cũ!



      [*Sinh phong: ngụ ý bước chân mạnh mẽ sinh ra gió]




      Nhất thẳng đến lúc này, Triêu Dương hiểu suy nghĩ như thế nào của gia nhà mình, gia nhà mình từ trước đến nay đều xem nữ nhân như rắn rết, chưa từng cho bất kỳ nữ nhân nào đến gần , nhưng hôm nay, lần nữa gia nhà mình lại phá lệ, thậm chí còn ôm lên nữ nhân mà thái hậu trăm phương ngàn kế kín đáo đưa cho , gia so với ai khác đều ràng, thái hậu cũng phải là nhét cho nữ nhân đơn giản như vậy.



      Triêu Dương quay đầu nhìn nhìn Hạo Nguyệt bên cạnh, nhếch miệng, nghĩ thầm còn có người biết, người này tính tình cùng gia có chút tương tự, chỉ sợ là biết mục đích của gia cũng hội tự với mình, hay là do cái miệng nhiều này.



      qua hai nén hương, Lam Linh nghe được thanh thị vệ hành lễ với Yến Kinh Hàn cùng với nàng, đồng thời lại còn nghe thấy được từng trận trận mùi thơm ngát của Tùng Trúc, ngay sau đó lại nghe được tiếng kếu của Hắc Phong, đoán rằng đến gần tân phòng.



      Yến Kinh Hàn ôm Lam Linh vào cửa sân Tùng Trúc Viện, trực tiếp về phía tân phòng, sau khi Triêu Dương cùng Hạo Nguyệt nhìn thoáng qua nhau, Hạo Nguyệt theo sau Yến Kinh Hàn vào sân , còn Triêu Dương lại đứng ở giữa cửa viện, đưa tay ngăn Thu Diệp vào.


      "Triêu Dương đại ca, ta thể vào sao?" Thu Diệp có chút nghi hoặc, nàng nhưng là nha đầu bên ngưởi tiểu thư, tự nhiên là muốn theo sát bên tiểu thư nhà mình mà hầu hạ.



      "Thu Diệp nương, kỳ ta cho ngươi vào cũng là vì tốt cho ngươi." Triêu Dương thu tay về, lộ ra nụ cười thần bí.



      "Triêu Dương đại ca, ta nghe ." Thu Diệp tựa hồ lại nghi ngờ, nhíu lại đôi lông mày nhìn Triêu Dương.



      "Thu Diệp nương, vương gia là dạng tính tình gì, ngươi cũng được nghe rồi, ngươi khi nào gặp qua vương gia ôm nữ nhân chưa? Hôm nay, vương gia lại lần nữa vì vương phi mà phá lệ, ta cảm thấy được vị trí vương phi trong lòng vương gia là bất đồng, nếu là bất đồng, nhập động phòng, khả năng vương gia cùng vương phi..." Triêu Dương hết lại mỉm cười thần bí, "Thu Diệp nương, ngươi có hiểu ý của ta ? Dù sao ngươi là nương gia chưa lấy chồng, theo chúng ta những thứ Đại lão gia này lại bất đồng."



      Triêu Dương mặc dù chút liền dừng, nhưng khuôn mặt của Thu Diệp đỏ bừng mảnh, chỉ thấy nàng cúi đầu, mở miệng yếu ớt: "Còn là Triêu Dương đại ca nghĩ chu đáo." xong liền đứng qua bên.



      ở trong bóng tối Lưu Vân thể thừa nhận Triêu Dương này có lúc há mồm vẫn rất có tác dụng, trong bốn người bọn họ cũng chỉ có mới dám ra lời như vậy.



      Chương 44: Động phòng (tam) vương gia, ngài mệt mỏi sao?
      Converter: tieuquyen28
      Editor: Tiểu Y




      Yến Kinh Hàn ôm Lam Linh vào gian phòng, Hạo Nguyệt liền thủ ở ngoài cửa.



      Yến Kinh Hàn cũng có lập tức để Lam Linh xuống, mà
      cúi đầu nhìn về phía Lam Linh, "Vương phi liên tục chuẩn bị như vậy dưới lầu ?"



      Thanh trầm thấp thuần hậu, nhưng mang theo tia nhiệt độ!



      "Vương gia thích?" Mặt Lam Linh mặt lập tức trận đen trận đỏ, nhưng thanh vẫn thanh thúy dễ nghe như cũ, "Vương gia nếu thích, vì sao sớm? Vương gia cũng thích ủy khuất chính mình mà thành toàn cho người khác nha?"



      Lam Linh xong buông tay xuống, cách khăn voan đỏ nhìn xem Yến Kinh Hàn.



      "Bản vương thích ủy khuất chính mình thành toàn người
      khác, ngược lại, bản vương thích ủy khuất người khác mà thành toàn cho chính mình!" Yến Kinh Hàn vẫn ôm Lam Linh như cũ, có nửa điểm ý tứ muốn thả nàng.



      "A? Theo lời vương gia như vậy, vương gia tựa hồ là rất thích ôm ta , xem ra là ta suy nghĩ nhiều." Lam Linh mặc dù nghĩ ra Yến Kinh Hàn đến cùng là có ý gì, nhưng công phu ngoài miệng chút cũng yếu.



      "Tài ăn của vương phi là làm cho bản vương ngạc nhiên mừng rỡ thôi!" Ánh mắt trầm trầm của Yến Kinh Hàn nhìn Lam Linh, vẫn có ý định thả Lam Linh xuống.



      Ngạc nhiên mừng rỡ thôi? Chỉ sợ là thành phần "Kinh" là chiếm đa số ? câu này Lam Linh ra, chỉ là ngẫm lại ở trong lòng.


      Thấy Lam Linh tiếp, Yến Kinh Hàn cũng có lên tiếng, nhưng mà cái loại bầu khí hết sức yên tĩnh này ngược lại làm cho Lam Linh cảm thấy rất đè nén, còn thoải mái bằng cùng Yến Kinh Hàn đấu võ mồm.



      Thời gian từng giây từng phút trôi qua, hai người tựa hồ cũng
      khảo nghiệm kiên nhẫn của đối phương.



      "Vương gia, ngài mệt mỏi sao?" Lam Linh cuối cùng bại trận, bị nam nhân xa lạ ôm vào trong ngực, cho dù Lam lại có kiên nhẫn đến cùng cũng thể chịu nổi được cảnh tượng như thế.



      "Đây là vương phi đau lòng bản vương?"



      Nghe vậy, Lam Linh đầu đầy hắc tuyến, trong nội tâm nghĩ tới,
      người này có thể bình thường chút hay ? cái nam nhân lãnh khốc ra lời như vậy cũng quá phù hợp với hình tượng của ?



      "Tự nhiên, vương gia ngài khả là phu quân của ta, ta đương nhiên muốn đau lòng ngài." Lam Linh thiếu chút tự chính mình chán ghét mình, lời buồn nôn như vậy nàng thế nhưng cần viết nháp?



      Khóe miệng Yến Kinh Hàn khẽ nhếch, mà Triệu Dương cùng Hạo Nguyệt đứng ngoài cửa có chút mất tự nhiên, nử tử như vương phi cũng có thể ra lời như vậy?



      Yến Kinh Hàn cũng lại làm khó Lam Linh, mà là đem Lam Linh nhàng để xuống, lập tức đánh trúng vạt áo ngồi ở băng ghế bên cạnh bàn tròn.



      Lam Linh tự nhiên là nghe được thanh Yến Kinh Hàn ngồi băng ghế, nàng lẳng lặng đứng yên nhúc nhích, Yến Kinh Hàn cũng có lên tiếng, chỉ là ánh mắt sâu thấy đáy liên tục rơi vào khăn voan đỏ đầu Lam Linh.



      Mặc dù bị khăn voan đỏ chặn lại ánh mắt, nhưng Lam Linh vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt Yến Kinh Hàn mang theo tia nhiệt độ, lát sau liền mở miệng : "Xin hỏi vương gia, ta có thể đem khăn voan đỏ ra hay ?"



      "Vương phi lại nhớ quy củ?" Yến Kinh Hàn trả lời ngược lại nhàn nhạt hỏi câu.



      "Đa tạ vương gia nhắc nhở." Lam Linh tựa hồ mới nhớ tới, "Như vậy xin hỏi vương gia, khi nào ngài có thời gian giúp ta tháo khăn voan đỏ xuống?"


      Triêu Dương cố nén ý cười, lại lần nữa cảm thấy Lam Linh
      phải là phúc hắc bình thường.


      Nghe Lam Linh hỏi như vậy, Yến Kinh Hàn từ từ đứng lên, nhưng cũng cầm kim ngọc can, mà trực tiếp tới trước mặt Lam Linh, cái tay duỗi ra nhàng đẩy lên, trong nháy mắt khăn voan đỏ bay đến bàn tròn.


      Khuôn mặt nhắn lạnh nhạt gợn sóng nhưng lại được đắp hoa thơm cỏ lạ tươi đẹp trong nháy mắt xuất ở trước mắt Yến Kinh Hàn.


      ~Hết chương 44~
      BaoYuTuyết Liên thích bài này.

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 45: Động phòng ( tứ ) giao dịch
      Converter: tieuquyen28
      Editor: Tiểu Y




      Ánh mắt Yến Kinh Hàn sâu thấy đáy lại bình thản gợn sóng, nhàng quét Lam Linh cái, liền lại ngồi trở lại cạnh bàn tròn.



      Lam Linh thấy Yến Kinh Hàn cũng có ý tứ muốn mở miệng, tự nhiên cũng chủ động chuyện với , liền đem tân phòng này nhìn xung quanh vòng, chỉ thấy gian phòng kia so với phòng nàng sắp xếp vẫn có chỗ bất đồng, bất đồng lớn nhất chính là gian phòng kia ràng có nội thất cùng phòng khách, lấy bức rèm lửa đỏ làm trung gian, trong nội thất đặt tủ quần áo cùng gia cụ bàn trang điểm, mà ngoài phòng lại bày đặt ít bàn ghế ngồi tròn, giống như phòng khách bình thường ở đại.



      Yến Kinh Hàn tự nhiên đem động tác của Lam Linh nhìn vào trong đáy mắt, thấy Lam Linh chỉ nhàng quét bầu rượu cùng ly rượu bàn cái, mặt cũng có thần sắc biến hóa gì ràng, lập tức ánh mắt lóe lên cái, liền đưa tay cầm lấy bầu rượu đem hai ly uống rượu đều rót đầy.



      Lam Linh nhìn xem động tác của Yến Kinh Hàn, lòng lập tức trầm xuống phần, nàng đương nhiên biết hai ly rượu này đại biểu cho cái gì, chuyện tình chú rể cùng tân nương uống rượu hợp cẩn là phân đoạn thể thiếu trong hôn lễ cổ đại.



      "Đến." Yến Kinh Hàn thanh cũng cao, có thể là rất , nhưng lại mang theo loại uy áp làm cho người ta thể cự tuyệt được, lúc chuyện đồng thời cũng có nhìn Lam Linh, ánh mắt liên tục rơi ở hai ly rượu đặt bàn.



      Lam Linh nhấc chân vào ngồi xuống đối diện với Yến Kinh Hàn, nhìn Yến Kinh Hàn, trong nội tâm có quyết định.



      "Vương gia, chúng ta chuyện chút như thế nào?" Lam Linh lòng nghĩ cùng Yến Kinh Hàn uống rượu giao bôi này, nàng thủy chung cảm thấy rượu giao bôi này cần nhân vật hai bên tình nguyện mới có thể uống chung, mà nàng cùng Yến Kinh Hàn hoàn toàn chính là bát gậy tre đánh đến cũng *( nghĩa như người xa lạ), nghĩ cưới nàng, nàng lại càng muốn lấy .



      "Vương phi muốn cùng bản vương chuyện gì?" Yến Kinh Hàn giương mắt nhìn về phía Lam Linh, tuấn nhan vẫn là hàn băng ngàn năm, vẫn như xưa trong mắt phượng mang theo tia thâm thúy như sâu thấy đáy!



      Lam Linh cười nhạt tiếng, khẽ hé đôi môi đỏ mộng, "Vương gia, theo như lời ta đoán được, ngay từ đầu vương gia cũng muốn cùng ta bái đường, về sau vì sao mà vương gia đột nhiên thay đổi kế hoạch, mặc dù ta biết lý do, nhưng ta biết vương gia đối với ta cũng có lòng dạ nào, nếu có lòng dạ nào, rượu hợp cẩn này uống cũng sao, vương gia, ngài nghĩ sao?"



      Yến Kinh Hàn nghĩ tới Lam Linh trực tiếp phen đến như thế, nhất thời cũng có lên tiếng, mà là lẳng lặng nhìn nử tử dung nhan tuyệt thế thông minh trước mắt kia.



      Lam Linh cười nhạt tiếng mặc dù chỉ là trong nháy mắt, nhưng mà lại để lại trong nội tâm Yến Kinh Hàn hình bóng dài, chưa từng thấy qua chỉ dáng tươi cười của nữ tử lại có thể siêu phàm thoát tục thanh nhã như thế, có thể làm cho nhật nguyệt thất sắc, có thể làm cho bách hoa xấu hổ!



      "Làm sao ngươi biết bản vương đối với ngươi có lòng dạ nào?" Yến Kinh Hàn đột nhiên câu, nhưng ý tứ trong giọng lại có ý vị sâu xa.



      Triêu Dương nhìn nhìn Hạo Nguyệt bên, nhíu mày, gia đến cùng là ý tứ nào a? là nghẹn chết !



      "Vương gia biết đùa, ngài nếu như đối với ta có tâm, bên trong hỉ đường phát sinh bề bộn như vậy sao?" Lam Linh nhíu mày, trong con mắt cắt nước thu mang theo nụ cười, càng làm cho đôi mắt cực xinh đẹp lại rạng rỡ phát ra ánh sáng, mênh mông kinh người!



      Động tác hoàn hoàn chỉnh chỉnh rất của Lam Linh ánh vào đáy mắt của Yến Kinh Hàn, trong mắt phượng Yến Kinh Hàn tựa hồ như có cái gì xẹt qua, nhưng trong nháy mắt liền biến mất vô hình.



      "Vương phi muốn uống rượu hợp cẩn này cũng phải là thể được, chỉ cần vương phi có thể trả lời được mấy vấn đề của bản vương là được." Yến Kinh Hàn có lại rối rắm vấn đề kia, mà là mở ra điều kiện.



      Giao dịch? Lam Linh lại cười nhạt tiếng.

      Chương 46: Động phòng (ngũ) nàng mất trí nhớ?
      Converter: tieuquyen28
      Editor: Tiểu Y




      Lam Linh nhàn nhạt tươi cười như đóa hoa lẳng lặng mở ra, mặc dù tiếng động, nhưng lại sung sướng kinh người, phòng vui mừng ở trước mặt nó nó cũng tỏ ra u ám sang lên!



      Yến Kinh Hàn chưa từng có nhìn qua nữ như lúc này, dung mạo tuyệt thế, lại siêu phàm can đảm, đầy bụng tài hoa, như phong lan trong u cốc, như mẫu đơn kiều diễm, thanh nhã thong dong hào quang bắn bốn phía! Trong nội tâm Yến Kinh Hàn đột nhiên manh động loại hy vọng, hy vọng nàng phải là nữ nhi Lam Trí Thân, càng hy vọng nàng cùng Lam Xảo Phượng có bất cứ mối quan hệ nào.



      Khả năng sao? Yến Kinh Hàn nhanh chóng buông xuống mi mắt chút, chỉ là lừa mình dối người mà thôi, Lam Trí Thân cùng Lam Xảo Phượng là hạng người gì, so với ai khác đều ràng, ván cờ này của bọn họ làm sao có thể đưa vật thay thế vào?



      "Vương gia cứ việc hỏi." Lam Linh đối với trao đổi điều kiện do Yến Kinh Hàn để ra cũng ghét bỏ, vốn là đời này bao giờ có cơm trưa miễn phí, Yến Kinh Hàn nếu là vô điều kiện đáp ứng với cầu của nàng, ngược lại trong lòng của nàng đề phòng.



      Lời Lam Linh trong nháy mắt cắt đứt suy nghĩ của Yến Kinh Hàn, Yến Kinh Hàn giương mắt nhìn về phía Lam Linh, trong mắt phượng như cũ sâu thấy đáy!



      "Bản vương trước kia nghe con chuột cũng có thể đem ngươi dọa ngất, mà biểu hôm nay của ngươi, tựa hồ cùng những lời bản vương nghe thấy trước kia có chỗ đúng, ngươi có thể cho bản vương, đây là vì cái gì?" Yến Kinh Hàn vẫn nhìn cặp mắt xinh đẹp cắt nước thu của Lam Linh, kỳ vấn đề hỏi đích thực phải là trọng điểm, trọng điểm là muốn biết phản ứng của Lam Linh sau khi nghe .



      "Vương gia, ngài nên nghe qua những lời ' người gió, mười người mưa' này ? Thường thường rất nhiều thứ trải qua lại bất đồng sau khi lời từ miệng người truyền ra, theo đó nó còn là bộ dáng nó lúc trước, vương gia nếu là nghe , như vậy cùng tận mắt nhìn thấy dĩ nhiên là phải có chỗ bất đồng."



      Lời Lam Linh này thể nghi ngờ là cho Yến Kinh Hàn nàng vốn là phải là người nhát như chuột, chỉ là mọi người nghe nhầm mà đồn bậy vặn vẹo hoàn toàn tính tình của nàng, cái gọi là mắt thấy mới là tai nghe chính là giả.



      Yến Kinh Hàn tựa hồ sớm nghĩ đến câu trả lời như thế của Lam Linh, ánh mắt nhìn về phía mắt Lam Linh cũng tia lấp lóe, lập tức tiếp: "Bản vương 'Nghe ' từ lời vương phi 'Nghe ' có chỗ bất đồng, bản vương vẫn luôn tin tưởng năng lực làm việc bọn thuộc hạ!"



      Lời này Yến Kinh Hàn có ý tứ riêng, Lam Linh đương nhiên là nghe được ràng, ý tứ của đúng là phái thủ hạ của dò thăm nàng, cũng phải là nghe những thứ tin đồn thất thiệt kia, đồng thời, Lam Linh hiểu thêm, là Yến Kinh Hàn cho nàng biết câu trả lời của nàng đủ để làm tin phục!



      Lúc này, Lam Linh mới phát giao dịch này cùng Yến Kinh Hàn cũng phải là hành động dễ như vậy, nếu nàng xuất ra chút gì đó làm cho hứng thú, có thể từ bỏ ý đồ!



      "Vương gia minh." Lam Linh đột nhiên nịnh nọt câu với Yến Kinh Hàn, điều này làm cho Yến Kinh Hàn nhất thời hiểu Lam Linh đánh chủ ý gì.



      Lông mi dài đen đặc của Yến Kinh Hàn nhàng vỗ hai cái, ánh mắt vẫn rơi vào khuôn mặt nhắn tuyệt mỹ của Lam Linh như cũ, nhưng cũng có lên tiếng, mà là lẳng lặng chờ đợi Lam Linh tiếp tục mở miệng.



      "Vương gia, kỳ thời điểm sáng sớm hôm nay, ta ở trong sân mình ngã xuống, đụng đến đầu, liền đem những tình trước kia đều quên, còn về phần tính tình ta trước kia như thế nào, , ta cũng biết."



      Lời Lam Linh nửa nửa giả này, lại cung cấp cho Yến Kinh Hàn tin tức trọng yếu - - nàng mất trí nhớ !?



      Triêu Dương cùng Hạo Nguyệt nhìn thoáng qua phía đối diện, trong
      mắt hai người đều thấy được điều thể tưởng tượng nổi của nhau, trong nhất thời Yến Kinh Hàn lại có lên tiếng.


      --- ---------Lời tác giả---- ------ -----
      Nhóm bảo bối, qua tết dã hạc ta phải về lão gia, lúc này trước
      chúc tết mọi người a! Vài ngày này thể trả lời nhóm bảo bối nhắn được, chờ ta trở lại trả lời nhất nhất lời nhắn của mọi người, ta cài đặt hệ thống tự động đổi mới, nếu như hệ thống xảy ra vấn đề, mỗi ngày đềuđổi mới bình thường ở tám giờ. Nhóm bảo bối, năm mới vui vẻ, mọi như ý hắc!

      ~Hết chương 46~
      BaoYuTuyết Liên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :