1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Kim ngọc lương duyên, tuyệt thế Hàn vương phi - Cô Sơn Dã Hạc (90.2/176c)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 134.2

      Editor: Tử Sắc Y

      "Nhất định là ngươi cố ý!" Lam Linh nhanh chóng xoay người lại, trừng mắt với Yến Kinh Hàn, lúc này đây miệng nàng phồng lên.

      Nhìn thấy vẻ mặt Lam Linh vừa nũng nịu vừa hờn dỗi tức giận, Yến Kinh Hàn khỏi cười khẽ hai tiếng, trong giọng cười mang theo vui vẻ chưa bao giờ có!

      Lam Linh lập tức trợn to hai mắt, nhìn thấy nụ cười tuấn mỹ rực rỡ chói mắt hơn cả ngôi sao, khoé miệng Lam Linh sớm cong lên ràng.

      cười, cười với nàng!

      Nhìn thấy gương mặt Yến Kinh Hàn nở nụ cười, Lam Linh lập tức có cảm giác như câu cười tiếng khuynh thành, nàng nghĩ lúc Yến Kinh Hàn nở nụ cười đẹp mắt như thế, tựa hồ như có thể khiến trời đất thất sắc!

      "Phu quân, ngươi cười rất đẹp mắt." Lam Linh đột nhiên ngây ngốc câu.

      "Thích ?" Yến Kinh Hàn cũng giấu nụ cười, mà đưa tay ôm Lam Linh vào lòng.

      "Thích, ta thích ngươi cười nhiều hơn." Lam Linh đưa tay vòng qua hông Yến Kinh Hàn, nàng sai, nàng rất thích mỗi ngày vui vẻ, vui vẻ với nàng đến dần dần về già.

      Yến Kinh Hàn cười cười, đưa tay vuốt lọn tóc Lam Linh ra sau tai, đột nhiên cúi đầu kề sát tai Lam Linh : "Linh Nhi, nếu mỗi ngày ngươi làm ta vui vẻ, mỗi ngày ta cười với ngươi."

      "Ý của ngươi là, ngươi muốn mỗi ngày ta dỗ dành ngươi? Ngươi cho rằng ngươi là hài tử ba tuổi sao?" Lam Linh cười tức giận câu.

      Nghe vậy, Yến Kinh Hàn lại cười hai tiếng, môi mỏng lập tức kề sát tai Lam Linh lần nữa, "Ngươi xem kỹ quyển sách Lam Xảo Phượng đưa cho ngươi , rồi ngươi biết làm sao để 'Dỗ dành' ta vui vẻ."

      Đến lúc này, rốt cuộc Lam Linh hiểu được ý của Yến Kinh Hàn, khuôn mặt nhắn lập tức ửng hồng, đưa tay đánh Yến Kinh Hàn hai cái, "Ta mới xem đâu, muốn xem tự ngươi xem ."

      "Linh Nhi, ngươi trả công, làm sao lại muốn ta cười cho ngươi xem? Chẳng lẽ ngươi muốn làm ngồi hưởng sao?" Yến Kinh Hàn khoanh tay, nhìn gương mặt tusacy-Iqd nhắn ửng hồng của Lam Linh, trong lòng sớm có chút nôn nóng, nhưng tại canh giờ còn sớm, phải tạm thời nhẫn nhịn.

      Lời Yến Kinh Hàn khiến Lam Linh bật cười "Xì" tiếng, gương mặt ửng hồng mày mi cong cong , "Ta chính là người muốn làm ngồi hưởng đó, làm sao?" Trong giọng mang theo ý cười chơi xấu ràng.

      Yến Kinh Hàn cười sủng ái tiếng, khoanh tay lần nữa , "Linh Nhi, đây là do ngươi , được phép hối hận!"

      Có ý gì? Trong nội tâm Lam Linh lập tức rơi tiếng lộp bộp, tại sao nàng có cảm giác như bị sụp bẫy?

      "Phu quân, có phải là ngươi có chuyện gì gạt ta hay ?" Lam Linh nhìn Yến Kinh Hàn thử hỏi dò xét câu.

      "Hình như có chuyện." Yến Kinh Hàn nhìn ánh mắt Lam Linh mong đợi, ngừng lát, đột nhiên thay đổi , "Nhưng, ta cho ngươi."

      Lam Linh trợn trừng mắt nhìn Yến Kinh Hàn cái, tránh khỏi lồng ngực Yến Kinh Hàn, xoay người lên trước, : "Phu quân đại nhân, nếu ngài muốn cho ta biết, ngài cứ giữ trong lòng , ta mệt rồi, ta muốn ngủ." đêm qua, đêm ngủ, Lam Linh quả có hơi mệt mỏi.

      "Ta cũng mệt, cùng lúc ngủ với ngươi." Yến Kinh Hàn xong nhanh bước lên hai bước, nắm lấy bàn tay nhắn của Lam Linh.

      Lam Linh nhìn Yến Kinh Hàn, đoán chừng đêm qua khẳng định cũng thức trắng, đêm ngủ, cũng lên tiếng, để mặc dắt nàng vào gian sương phòng.

      Chỉ thấy gian sương phòng này được bố trí trang nhã, đồ dùng tinh xảo, mọi thứ đều đầy đủ, xuyên qua màn che, nhìn thấy trướng phòng khắc hoa lớn đỉnh đầu là màn che màu xanh nhạt được thả xuống.

      "Phu quân, đây là phòng của ngươi sao?" Lam Linh cảm thấy màu sắc gian phòng này vốn giống với phong cách của Yến Kinh Hàn, đoán chừng gian phòng này phải là nơi Yến Kinh Hàn ở, nhưng nếu phải, vậy vì sao lại dẫn nàng đến ở lại gian phòng này?

      " phải." Ánh mắt Yến Kinh Hàn lóe lên cái, kéo Lam Linh về phía giường vừa vừa , " phải là ngươi mệt mỏi hay sao? Chúng ta tạm thời nghỉ ngơi trước ở chỗ này."

      Câu trả lời của Yến Kinh Hàn cho thấy tránh nặng tìm ràng, Lam Linh cau mày, cũng hỏi nữa, mà chỉ cởi áo ngoài, nhanh chóng nằm xuống giường.

      Yến Kinh Hàn nằm xuống cạnh Lam Linh, ôm Lam Linh vào lòng, rồi nhắm mắt.

      Kể từ khi Yến Kinh Hàn muốn đến Ngọc Quỳnh sơn trang, Lam Linh cảm thấy có chút kì lạ, lúc này ôm nàng vậy mà lại có phản ứng như thường ngày, Lam Linh càng cảm thấy kì lạ, mặc dù bình thường Yến Kinh Hàn lạnh lùng, cả ngày ra vẻ như người sống đừng đến gần, nhưng Lam Linh biết giường tuyệt đối phải là Liễu Hạ Huệ, cho dù bọn họ chưa động phòng, nhưng mỗi khi đến trời tối thời khắc thân mật nhau cũng phải là ngắn.

      "Phu quân, có phải là ngươi thoải mái chỗ nào ?" Lam Linh đưa tay lên trán Yến Kinh Hàn, muốn đưa tay sờ trán xem có bị sốt hay , thấy Yến Kinh Hàn khác thường như thế, Lam Linh đoán chừng có thể bị bệnh.

      Khoé miệng Yến Kinh Hàn giật cái, nhanh chóng kéo bàn tay nhắn của Lam Linh, "Ta có chỗ nào khó chịu, chỉ là muốn ngủ giấc ngon thôi, ngoan nào, nhắm mắt lại ngủ ."

      Mặc dù Lam Linh vẫn còn hồ nghi, nhưng thấy Yến Kinh Hàn có dấu hiệu bị sốt, nghe vừa như vậy, nàng nghe lời nhắm mắt lại, nghĩ thầm, chờ sau khi tỉnh ngủ hỏi rốt cuộc bị sao.

      Thấy Lam Linh nghe lời nhắm mắt, Yến Kinh Hàn lặng lẽ thở phào, trong nội tâm vừa nghĩ làm sao có thể làm chuyện trở nên phức tạp như vậy? Ủy khuất mình , còn khiến Lam Linh cho là ngã bệnh, phải là tự chịu tội hay sao? Nhưng mà, hối hận!

      Sau khi Mộ Dung Tiếu Trần rời bao lâu nhận được tin tức Lam Linh ở chung với Yến Kinh Hàn, Mộ Dung Tiếu Trần lập tức đoán được lúc ấy hẳn là Lam Linh vẫn còn ở trong sân , cảm giác của sai, trong lòng cũng oán hận thôi!

      Biết tin Yến Kinh Hàn dẫn Lam Linh đến Ngọc Quỳnh sơn trang, Mộ Dung Tiếu Trần biết thể mang Lam Linh từ trong Ngọc Quỳnh sơn trang Ieequy’d0n của Yến Kinh Hàn, nhưng nếu cứ công mà lui, lại cam lòng, nên kéo dây cho Đạp Nguyệt giảm tốc độ, lặng lẽ suy nghĩ kế sách ứng đối khác.

      tràn tiếng vó ngựa dồn dập vang lên từ phía sau, tất nhiên là Mộ Dung Tiếu Trần biết ai đuổi theo, vốn định đánh ngựa chaỵ về phía trước, nhưng đột nhiên suy nghĩ lên trong đầu, Mộ Dung Tiếu Trần lập tức nhanh chóng để roi ngựa xuống.

      Mặc dù ngựa Nhạc Tư Ngữ cưỡi là ngựa tốt, nhưng nếu so với Đạp Nguyệt của Mộ Dung Tiếu Trần vẫn kém ít, nếu phải Mộ Dung Tiếu Trần để Đạp Nguyệt giảm chậm tốc độ, là Nhạc Tư Ngữ theo kịp .

      Mộ Dung Tiếu Trần thầm ra hiệu, bảo thủ hạ đừng cản Nhạc Tư Ngữ, vì thế, Nhạc Tư Ngữ thuận lợi cưỡi ngựa tới bên cạnh Mộ Dung Tiếu Trần.

      Nhạc Tư Ngữ hiểu vì sao Mộ Dung Tiếu Trần lại đột nhiên cho nàng đến gần , nhìn cái, mấp máy môi, cũng lên tiếng mở miệng hỏi.

      Nhưng ngoài dự liệu của Nhạc Tư Ngữ là, lần đầu tiên nàng nghe thấy Mộ Dung Tiếu Trần chủ động mở lời với mình: "Ngươi theo dõi hiểu được tình hình chính trị trong triều bao nhiêu?"

      Giọng Mộ Dung Tiếu Trần lạnh như băng giống trước kia, ngược lại còn mang theo mùi vị thân thiết, phảng phất như Nhạc Tư Ngữ là hảo hữu chí giao (bạn tri kỉ) quen biết nhiều năm.

      Nhạc Tư Ngữ lập tức có chút thụ sủng nhược kinh (được mến mà sợ), hơn nữa còn nghi hoặc thôi.

      Mặc dù ngày đêm Nhạc Tư Ngữ hi vọng Mộ Dung Tiếu Trần có thể cư xử với nàng tốt hơn, ít nhất là lời mặn lời nhạt với nàng, nhưng Nhạc Tư Ngữ cũng biết, trước khi chưa quên được Lam Linh, điều này cũng chỉ là hy vọng xa vời.

      Nhưng mà, chuyện hy vọng xa vời trong nháy mắt trở thành thực tế, hơn nữa còn xảy ra sau khi bọn họ mới đánh nhau trận, Nhạc Tư Ngữ lập tức nghĩ đến câu, chuyện ân cần, (kẻ) gian tức trộm!

      Nhạc Tư Ngữ cũng ngốc, nàng mới tin trong nháy mắt thái độ của Mộ Dung Tiếu Trần thay đổi đến long trời lở đất, thay đổi như vậy nhất định là có mưu đồ!

      "Ta là nữ nhân, có hứng thú với chuyện trong triều, ngươi hỏi ta chuyện này làm gì?" Nhạc Tư Ngữ khép hờ mắt, nhìn Mộ Dung Tiếu Trần, muốn nhìn ra chút manh mối từ mặt .

      " có hứng thú, cũng có nghĩa là ngươi biết." Mộ Dung Tiếu Trần nhìn Nhạc Tư Ngữ, ánh mắt nhìn về khoảng phía trước.

      "Rốt cuộc ngươi muốn cái gì?" Hàng mi thanh tú của Nhạc Tư Ngữ nhanh chóng nhíu lại, nàng thích đoán đố ý của Mộ Dung Tiếu Trần, hơn nữa dường như nàng cảm thấy khẳng định là câu hỏi vừa rồi của Mộ Dung Tiếu Trần có liên quan đến Lam Linh.

      "Lam Linh là người nào, ngươi rất ràng, mà lý do Lam Linh gả cho Yến Kinh Hàn, ngươi là nữ nhi bảo bối của Nhạc quốc công, ngươi cũng thể hiểu, nếu biết , ngươi cảm thấy Lam Linh vẫn luôn ở bên cạnh Yến Kinh Hàn, kết quả chờ đợi nàng là gì?" Mộ Dung Tiếu Trần xong nhìn Nhạc Tư Ngữ, trong con ngươi tĩnh mịch bình tĩnh gợn sóng, đen sâu thấy đáy!
      Nhạc Tư Ngữ mở to miệng, nhất thời biết nên trả lời Mộ Dung Tiếu Trần thế nào.

      Nàng là nữ nhi bảo bối, lúc cha nàng bàn bạc về cục diện trong triều với đại ca cũng tránh nàng, hơn nữa bọn họ chỉ lần về mục đích để Lam Linh gả cho Yến Kinh Hàn, vốn là, Lam Linh có bất cứ liên quan nào với nàng, kết cục Lam Linh ra sao cũng có nửa điểm liên quan tới nàng.

      Sau này, nàng biết người Mộ Dung Tiếu Trần chính là Lam Linh, với tư tâm của mình, nàng hy vọng Lam Linh luôn bên cạnh Yến Kinh Hàn, như vậy nàng ấy giành Mộ Dung Tiếu Trần với nàng, còn kết cục của nàng ấy ra sao liên quan đến nàng.

      Rồi về sau, các nàng trở thành bằng hữu, nhưng theo nàng hai người cũng phải là bằng hữu , chỉ theo nguyện vọng của mỗi người, nếu nàng ấy có chuyện khó khăn tìm nàng, mà nàng cũng đứng ngoài nhìn theo, nhưng nàng chủ động quan tâm chuyện nàng ấy, dù sao, với nàng, nàng ấy vẫn là tình địch.

      Lúc này, nghe Mộ Dung Tiếu Trần như vậy, Nhạc Tư Ngữ thể suy nghĩ vấn đề này, đương nhiên nàng có thể đoán được nếu Lam Linh dđIqđ vẫn luôn bên cạnh Yến Kinh Hàn, kết quả chờ đợi nàng ấy là gì, hai nàng là bằng hữu, đến phần bằng hữu này có bao nhiêu lợi dụng, nhưng khi danh xưng bằng hữu này vẫn còn, trong nội tâm nàng vẫn có chút áy náy.

      Mộ Dung Tiếu Trần cũng lên tiếng, mà cho Nhạc Tư Ngữ thời gian để suy nghĩ, biết Nhạc Tư Ngữ phải là người vô tình vô nghĩa, chỉ cần trong nội tâm nàng có chút áy náy với Lam Linh, nàng có thể mặc điều khiển!

    2. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 135.1: Nàng dâu dâng lên cửa

      Editor: Tử Sắc Y(LQD)

      "Kết cục của nàng ta ra sao, có liên quan gì đến ta? Ta với nàng ta chỉ là bằng hữu thông thường, ta cũng dư sức quan tâm đến chuyện của nàng ta!" Nhạc Tư Ngữ tim phổi câu, mặt thoáng lên thần sắc mỉa mai liên quan đến mình.

      Nghe Nhạc Tư Ngữ xong, bất giác bàn tay Mộ Dung Tiếu Trần siết chặt dây cương, mặt cũng lập tức lên nụ cười khinh bỉ, "Ngay cả việc sống chết của bằng hữu cũng để ý mà xem là bằng hữu? Mệt cho ngươi biết xấu hổ còn dám để hai chữ 'Bằng hữu' miệng, nếu ngươi vô tình vô nghĩa như vậy, thế lần sau ngươi đừng đùa hai chữ bằng hữu này mà đến chỗ nàng lấy tin tức của ta, dạng người như ngươi, khiến người người phải khinh bỉ!"

      Mỗi lần Nhạc Tư Ngữ đến vương phủ của Yến Kinh Hàn, Mộ Dung Tiếu Trần đều biết, về phần mục đích nàng đến, Mộ Dung Tiếu Trần cũng có thể đoán được tám, chín sai mười, vì thế, Mộ Dung Tiếu Trần chút do dự dùng lời Nhạc Tư Ngữ chế nhạo nàng trận.

      Nhạc Tư Ngữ vốn tưởng rằng trước mắt Mộ Dung Tiếu Trần chưa đạt được, chắc chắn nhanh trưng ra vẻ mặt xấu, nghĩ tới chẳng những trào phúng, mà ngay cả giọng điệu cũng hận thể đâm nàng thành con nhím, lập tức gương mặt Nhạc Tư Ngữ vừa hồng vừa đen!

      Mặc dù Mộ Dung Tiếu Trần giễu cợt nàng, nhưng Nhạc Tư Ngữ thể thừa nhận lời chính xác, quả là nàng dùng danh xưng bằng hữu để hỏi thăm Lam Linh từng nhất cử nhất động của , mỗi câu hành động, quả cũng có chút hèn hạ.

      Nhưng mặc dù như thế, bị Mộ Dung Tiếu Trần thẳng do dự trước mặt thủ hạ hai người, cho dù da mặt Nhạc Tư Ngữ có dày, vẫn cảm thấy có phần nhịn được, lại , vì nữ nhân tình địch kia mà nàng, tức khắc Nhạc Tư Ngữ có chút thẹn quá hoá giận!

      "Ngươi cũng khá hơn chút nào đâu!" Nhạc Tư Ngữ lập tức trả lời lại cách mỉa mai, "Cả ngày ngươi đều nghĩ đến làm sao để đoạt nàng dâu người ta đến tay, hơn nữa còn dùng thủ đoạn hạ lưu, ngươi có hơn ta chỗ nào chứ! Ngươi còn biết xấu hổ mà dám khinh bỉ ta?" Mặc dù Nhạc Tư Ngữ có chứng cớ, nhưng nàng có thể đoán được tin tức Lam Linh táng thân trong biển lửa tám phần do Mộ Dung Tiếu Trần truyền ra, mục đích của chính là muốn cháy nhà hôi của, dẫn theo Lam Linh cao bay xa chạy, hành động này của so với nàng cũng chỉ có hơn chứ kém.

      "Nàng ấy vốn thuộc về ta, với ta mà vốn hề có chữ 'Đoạt' ." Mộ Dung Tiếu Trần cũng tức giận, mà chỉ lạnh lùng hừ tiếng, gặp Lam Linh sớm hơn Yến Kinh Hàn ba năm, nàng hơn ba năm, chỉ bằng chuyện này, Yến Kinh Hàn thể sánh với , chuyện và Lam Linh bởi vì Lam Xảo Phượng cản trở mới tạm thời bỏ qua, Lam Linh vốn thuộc về , giành lại nàng, cũng có chuyện gì quá đáng!

      "Đoạt nàng dâu người ta còn đến đương nhiên, ta chưa từng thấy có người vô sỉ như vậy!" Ghen tuông cộng thêm tức giận khiến cho Nhạc Tư Ngữ suy nghĩ, giống như nàng quên mất Mộ Dung Tiếu Trần là nam nhân nàng thề muốn bắt được, là nam nhân nàng thích ba năm.

      Nghe vậy, Mộ Dung Tiếu Trần đột nhiên khẽ cười lên hai tiếng, "Nếu trong mắt ngươi ta vô sỉ như vậy, ngươi còn theo ta làm gì, chẳng lẽ ngươi có sở thích nam nhân vô sỉ? Hay là ngươi cảm thấy ta và ngươi giống nhau? Vừa lúc có thể kết giao?"

      Nhạc Tư Ngữ cắn răng, trừng mắt chằm chằm Mộ Dung Tiếu Trần, đột nhiên cảm thấy mình có vấn đề, rốt cuộc vì sao nàng thích ? có gì đáng giá để nàng theo đuổi ba năm?

      muốn gia thế gia thế, muốn bối cảnh bối cảnh, xuất thân bần hàn, ngoại trừ trong bụng có mực nước, võ nghệ tốt, hết sức hiểu đạo lý làm quan, tựa hồ cái gì cũng !

      Nàng là thiên kim đại tiểu thư phủ Nhạc quốc công, muốn gió được gió muốn mưa được mưa, dáng vẻ ngàn dặm tìm được , gia thế bối cảnh khác nhau trời vực với , cả ngày nàng lấy mặt nóng dán mông lạnh, vậy rốt cuộc nàng muốn gì? Chẳng lẽ đây là tình ?

      Nhạc Tư Ngữ quay đầu nhìn Mộ Dung Tiếu Trần, quả dáng vẻ người này lớn lên rất đẹp mắt, nhưng trong kinh thành người đẹp mắt hơn cũng editor tử sắc y lê quuy đon phải có, dáng vẻ Yến Kinh Hàn tuấn tú hơn , mặc dù cả ngày tên kia chỉ trưng gương mặt lạnh như tiền, nhưng Nhạc Tư Ngữ thể thừa nhận Yến Kinh Hàn đẹp đến thần dân căm phẫn!

      Giờ phút này, Mộ Dung Tiếu Trần làm sao cũng nghĩ tới chẳng những phép khích tướng của khiến Nhạc Tư Ngữ suy nghĩ theo ý mình, trái lại còn khiến Nhạc Tư Ngữ bắt đầu suy nghĩ lý do nàng thích Mộ Dung Tiếu Trần? thực đáng giá để nàng thích thế sao?

      Nghĩ tới đây, Nhạc Tư Ngữ cảm thấy nàng nên suy nghĩ tĩnh táo hơn, cuồng nhiệt của nàng với Mộ Dung Tiếu Trần làm nàng quên mất thái độ làm người của Mộ Dung Tiếu Trần, thể trở thành hôn phu tốt, nàng có lòng dạ lớn bao dung hành động vô sỉ của hay .

      "Ta quay về đây, tự ngươi giải quyết cho tốt." Nhạc Tư Ngữ đột nhiên với Mộ Dung Tiếu Trần câu, rồi giơ roi ngựa, "Giá" tiếng, nàng giục ngựa chạy về phía trước, thuộc hạ Nhạc Tư Ngữ cũng nhanh chóng đuổi theo sau.

      Mộ Dung Tiếu Trần nhìn từng hạt bụi bay mịt mù, hiểu sao Nhạc Tư Ngữ lại đột nhiên dây dưa nữa, sai gì sao? Hay là nàng nhìn ra mục đích của ?

      Mộ Dung Tiếu Trần trăm mối tơ vò, chỉ có thể tạm thời dằn lòng, nghĩ kế sách khác.

      đêm qua Ngụy Đình, ngủ, hôm nay cả ngày cũng rời khỏi Đại Lý tự, tự mình dẫn người vào phòng giam tìm dấu vết, thề muốn kéo người làm ác ra trước công lý!

      Hoàng hôn buông xuống, lúc này Ngụy Đình mới trở về phủ đệ của mình, ăn cơm tối với phụ mẫu, rồi lập tức vào thư phòng, cầm lên dấu vết ở trường xem xét.

      Lúc này, ánh nến ngọn đèn đột nhiên lay động hai cái, Ngụy Đình ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy bóng người nhanh chóng vào từ cửa sổ, Ngụy Đình lập tức đứng lên, vẻ mặt đề phòng.

      Sau khi Ngụy Đình thấy người vào là nữ tử, mày kiếm lập tức nhíu lại, cảm thấy nữ tử này cũng dám cả gan làm loạn, vào buổi tối tự mình xông vào thư phòng của ? Nàng ta muốn làm gì?

      "Này, ta chính là ân nhân cứu mạng của ngươi đấy, vừa mới qua ngày, ngươi quên bẵng chứ?" Lăng Lộ cười đùa mở miệng, chớp chớp hai đôi mắt to nhìn Ngụy Đình.

      Thấy Lăng Lô mở mắt to sáng rực nhìn mình, nghe giọng ngọt ngào của nàng, Ngụy Đình lập tức nhớ đến nha đầu biết từ đâu ra giúp trộm thư vào tối qua, khẳng định nàng chắc chắn là nha đầu đo, nhưng vấn đề là nàng tới đây làm gì? Nàng muốn gửi trả lại lá thư cho ?

      Lúc này, dường như Ngụy Đình mới nhớ đến lá thư gửi Lam Hân Nhi tám phần vẫn còn trong tay nha đầu kia, nhanh chóng giơ tay , "Đưa đây!"

      "Cái gì? Hình như ta nợ ngươi cái gì?" Lăng Lộ cười mở miệng, vẻ mặt vô tội.

      "Thư!" Ngụy Đình cắn răng , lá thư viết gửi cho Lam Hân Nhi tuyệt đối chính là vết bẩn lớn trong cuộc đời , chưa từng hối hận như hai ngày qua, hận thể lập tức xé bỏ lá thư này!

      "Thư gì? Ngươi viết thư cho ta sao? Tại sao ta biết?" Lăng Lộ ra vẻ suy tư, lập tức lại cong cong môi.

      Ngụy Đình chưa từng gặp qua nha đầu nào dễ thương như thế, lập tức có chút dở khóc dở cười, viết thư cho nàng? Ngay cả nàng là ai còn biết, viết thư cho nàng làm gì?

      "Lá thư ngươi trộm từ phòng Lam Hân Nhi, mau trả lại cho ta." Ngụy Đình muốn gọi tên của nữ nhân Lam Hân Nhi, nhưng nếu ràng, nha đầu kia tiếp tục giả bộ hồ đồ, cho nên cũng chỉ có thể bất đắc dĩ mở miệng.

      "Này, ngươi là thiếu khanh Đại Lý tự, mọi chuyện cũng phải có chứng cớ được ? Lúc nào ta làm trộm rồi? Ngươi có chứng cớ sao?" Lăng Lộ nhíu mày, tiếp: "Lại , cho dù ngươi có chứng cớ chứng minh ta vào phòng Lam Hân Nhi, Leeq/udon nhưng trong phòng nàng ta có nhiều đồ tốt, vì sao nhất định ta phải trộm phong thư?"

      Ngụy Đình lập tức cảm thấy là tú tài gặp gỡ binh (binh lính), có lý cũng , nha đầu kia chính là người khó chơi!

      " phải là ngươi trả thư lại cho ta, vậy ngươi tới đây làm gì?" Ngụy Đình tức giận câu.

      "Lúc này là muốn đòi thù lao." Lăng Lộ trả lời chút do dự, Ngụy Đình lời nghẹn trong lòng!

      ràng bị nàng hãm hại, bị người ta xem như thích khách đuổi theo, đường nàng giúp là việc đương nhiên, vậy mà nàng biết xấu hổ tự cho mình là ân nhân của , hơn nữa còn chạy đến đây đòi thù lao? Rốt cuộc nha đầu kia muốn làm gì?

      Nghe theo giọng điệu của Yến Kinh Hàn, dường như (YKH) biết nha đầu kia là ai, nếu nha đầu kia là người quen của Yến Kinh Hàn, hơn nữa quả cũng giúp đỡ , vì thế, Ngụy Đình nén xuống khó chịu trong lòng, mở miệng : "Ngươi muốn bao nhiêu bạc, ra giá ."

      Nghe Ngụy Đình như vậy, Lăng Lộ lập tức vui vẻ, hai tròng mắt đảo quanh vòng, mới mở miệng : " vạn lượng ."

      " vạn lượng?" Ngụy Đình lập tức trừng to hai mắt, cảm thấy nhất định là nha đầu kia muốn đến cướp, bổng lộc năm cộng lại cũng chỉ hơn trăm lượng bạc, vậy mà nàng sử dụng công phu sư tử ngoạm lần vạn lượng, cho dù nàng có bán , cũng có được nhiều bạc như vậy.

      "Sao vậy? phải là ngươi bảo ta ra giá sao? Ngươi chê ta cầu quá ít? Nếu , ta lại thêm chút nhé?" Lăng Lộ cười đùa mở miệng, đếm xỉa đến gương mặt Ngụy Đình càng ngày càng đen .

      " nương, hẳn là ngươi chọc ghẹo ta?" Ngụy Đình nhíu mày, thử dò xét hỏi câu, nhìn dáng vẻ đáng dễ thương của Lăng Lộ, Ngụy Đình thấy thế nào cũng cảm nhận được nàng là nha đầu tham tiền.

      Lăng Lộ cười "Khanh khách" hai tiếng, "Ngươi cứ ?"

      Lúc này, Ngụy Đình hoàn toàn khẳng định Lăng Lộ xem làm trò cười, liền lạnh lùng mở miệng, " như vậy, mời nương trở về." Ngụy Đình xong ngồi xuống, tiếp tục xem hồ sơ án trác.

      Nhưng Ngụy Đình ra lệnh đuổi khách có tác dụng với Lăng Lộ, Lăng Lộ , trái lại đến trước ghế dựa đối diện với bàn của Ngụy Đình ngồi xuống, cười hỏi, "Này, ngươi muốn lấy phong thư tình ý kéo dài gửi cho Lam Hân Nhi sao?"

    3. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 135.2

      Editor: Tử Sắc Y (DdLQĐ)

      Nghe bốn chữ “tình ý kéo dài” từ trong miệng Lăng Lộ, chân mày Ngụy Đình lập tức nhíu lại thành chữ xuyên, cảm thấy lúc đó nhất định là nóng đầu hồ đồ mới có thể viết gửi thư cho Lam Hân Nhi, ràng nha đầu kia đọc nội dung trong thư, rồi còn giễu cợt !

      "Ta muốn, ngươi đưa ta sao?" Ngụy Đình tức giận câu, cảm thấy nha đầu trước mắt chính là ông trời phái xuống trừng phạt , nàng là người quen với Yến Kinh Hàn, hơn nữa võ nghệ còn giỏi hơn , nàng muốn trả lại thư cho , có cách nào.

      "Đó là vật ta cực khổ mới lấy được, vì sao phải đưa ngươi? Ta còn quen ngươi." Lăng Lộ lầm bầm lầu bầu , vào lúc Ngụy Đình nổi giận với lời của nàng, đột nhiên nàng ngược lại: "Nhưng mà, nếu ngươi khiến ta vui vẻ, chừng ta cao hứng trả thư lại cho ngươi."

      Nghe Lăng Lộ khiến dở khóc dở cười, lại nhìn dáng vẻ đáng của Lăng Lộ, ánh mắt Ngụy Đình nhanh chóng lướt qua ý cười, mở miệng hỏi: "Ngươi tên là gì?"

      "Đoán ." Lăng Lộ cười ý.

      "Sao ta có thể đoán được? cho ta biết , nếu ngay cả tên của ngươi ta còn biết, làm sao có thể khiến ngươi vui vẻ?" Ngụy Đình lập tức tìm được lý do, hơn nữa còn đến vô cùng thuận miệng.

      "Này, lý do này của ngươi là gì, khi dễ ta ngốc à? Ta mới cho ngươi đấy." Lăng Lộ chớp chớp đôi mắt to trong veo như nước, cũng rơi vào bẫy Ngụy Đình.

      Ngụy Đình buồn bực, nha đầu kia cứng mềm ăn!

      Lúc này, giọng nương Ngụy Đình vang lên ngoài cửa phòng, "Đình Nhi, nương nấu cho ngươi chén canh hạt sen, để nương đưa vào cho ngươi." rồi, Ngụy mẫu đẩy cửa phòng vào.

      Thấy thế, Lăng Lộ lập tức có chút ảo não, ràng là nàng nghe thấy tiếng bước chân Ngụy mẫu, nhưng lại để ý, bây giờ, bị bà ngăn lại ở trong phòng.

      Lăng Lộ cong môi, đứng lên, lấy lá thư từ trước ngực đặt lên án trác Ngụy Đình, "Của ngươi, ta đây."

      Ngụy mẫu nghĩ tới trong thư phòng nhi tử nương, lập tức sững sờ, qua giây lát mặt mày hớn hở, mừng rỡ, vội vàng đến trước mặt Lăng Lộ, cười : " nương, ngươi tên là gì? Nhà ngươi ở nơi nào? Trong nhà của ngươi bao nhiêu người? Ngươi cho bá mẫu biết, ngày mai bá mẫu mời bà mối chọn ngày tốt đến nhà ngươi cầu hôn."

      Ngụy Đình hai mươi mốt tuổi, nhưng đến nay còn chưa thành hôn, điều này khiến Ngụy mẫu lo lắng, nàng thấy nhi tử nhà người ta lớn bằng Ngụy Đình, thế mà người ta sớm bồng tôn tử, do nhi tử luôn trước lập nghiệp sau thành gia, cho nên Ngụy mẫu vẫn có cách nào.

      Với Ngụy mẫu, nhi tử nàng là thiếu khanh Đại Lý tự, là chức quan rất lớn, nghiệp cũng xem như lập, đến lúc để nàng bồng tôn tử, nhưng Ngụy Đình vội, vẫn chờ thời gian, cho nên Ngụy mẫu chỉ có thể thầm sốt ruột.

      nghĩ đến có thể thấy nương ở trong thư phòng của nhi tử, Ngụy mẫu lập tức cảm thấy rốt cuộc nhi tử nàng thông suốt, cuối cùng nàng sắp được bồng tôn tử, cho nên thể chờ muốn biết rốt cuộc Lăng Lộ là khuê nữ nhà nào, rồi đến cầu hôn.

      "Bá mẫu, ngài hiểu lầm rồi, ta... Ta trước." Đầu Lăng Lộ chảy đầy vạch đen, nàng và Ngụy Đình chỉ vừa gặp mặt hai lần, quan hệ nào cũng phải, làm sao khiến nương hiểu lầm rồi?

      Nhưng Nguỵ mẫu sốt ruột muốn cưới nàng dâu cho nhi tử, để bà có thể bồng cháu nên cho rằng đây là chuyện hiểu lầm, mà chỉ cảm thấy Bồ Tát dtusacyd*end@nl3qnyd*n giúp nàng thực tâm nguyện, biết được thân phận của Lăng Lộ, bà nhất định để nương đó !

      " nương, bá mẫu là người từng trải, bá mẫu hề bảo thủ, cho dù ngươi là khuê nữ nhà ai, chỉ cần ngươi và Đình Nhi hai bên tự nguyện, bá mẫu ta cũng ý kiến." Ngụy mẫu cảm thấy nhất định là Lăng Lộ mặt mỏng, thẹn thùng dám thừa nhận, cho nên bà vội vàng thể thái độ.

      Lăng Lộ nhức đầu hồi, bát tự của nàng và Ngụy Đình chưa đưa, làm sao trở thành hai bên tự nguyện rồi?

      Lăng Lộ quay đầu nhìn về phía Ngụy Đình, thấy Ngụy Đình hề nhìn các nàng, mà chỉ chăm chú đọc hồ sơ án trán, bộ dáng nhàn nhã như có gì liên quan đến mình.

      "Này, ngươi mau giải thích ràng với bá mẫu ." Lăng Lộ trừng mắt nhìn Ngụy Đình, lúc này, sao có thể quan tâm? Chẳng lẽ biết nương hiểu lầm mối quan hệ hai người?

      "Giải thích cái gì?" Ngụy Đình giương mắt chậm rãi hỏi câu, tựa như ý ngoài lời chính là mối quan hệ của và Lăng Lộ giống với suy nghĩ của Ngụy mẫu.

      Vừa nghe nhi tử như vậy, Ngụy mẫu cười đến khép miệng, tay cầm chén nắm lấy tay Lăng Lộ, kéo nàng đến trước bàn cạnh Ngụy Đình, thuận tiện : " nương, như bá mẫu , bá mẫu là người từng trải, trong lòng bá mẫu hề có nhiều quy củ, chuyện ngươi và Đình Nhi hai bên tự nguyện, thầm lui tới, bá mẫu phản đối, ngươi đừng có thẹn thùng."

      Lăng Lộ thầm kêu khổ, tựa như có xu hướng càng tô càng đen, đồng thời cũng bắt đầu hối hận, sao nàng lại chạy đến đưa thư cho ? phải là nàng rảnh rỗi tự tìm việc hay sao? Lại , vào lúc quan trọng người kia giúp nàng , còn thêm lời khiến nương hiểu lầm, là tên đáng giận!

      Lăng Lộ trừng mắt nhìn chằm chằm Ngụy Đình, Ngụy Đình nhíu mày, nhưng vào trong mắt Ngụy mẫu, hai người như liếc mắt đưa tình!

      Hơn nữa trước đó thấy Lăng Lộ đưa lá thư cho nhi tử, Ngụy mẫu càng thêm tin tưởng mối quan hệ của hai người!

      Lăng Lộ muốn rút tay ra khỏi bàn tay nắm chặt của Ngụy mẫu, thấy rút tay được, nên chỉ có thể bỏ qua, dù sao Ngụy mẫu là mẫu thân của Ngụy Đình, dáng vẻ bà cũng rất hòa ái dễ gần, cho nên Lăng Lộ thể sử dụng võ, đành mặc bà nắm tay mình đến trước bàn Ngụy Đình.

      Lúc này Ngụy Đình mới đứng lên, cầm lấy cái chén trong tay Ngụy mẫu, chỉ câu, "Cám ơn nương." Sau đó ngồi xuống, từ từ ăn canh hạt sen.

      Lăng Lộ tức giận muốn lý , hận thể lên đạp hai chân Ngụy Đình, nàng giúp trộm thư tình, cảm ơn nàng , còn ném đá xuống giếng, còn khiến nương hiểu lầm, đáng giận!

      Ngụy mẫu biết Lăng Lộ nghĩ gì, trong mắt nàng vẻ mặt của Lăng Lộ chính là tiểu nữ nhi thẹn thùng, nhìn dáng vẻ Lăng Lộ, tuyệt đối là trong trăm có , Ngụy mẫu càng nhìn càng hài lòng, lại nhìn Lăng Lộ từ xuống dưới thêm lần nữa.

      Lăng Lộ bị Ngụy mẫu nhìn đến tóc gáy dựng đứng, nàng cảm thấy thể tiếp tục được, nếu thể trêu vào, nàng còn chạy trốn được sao? Ba mươi sáu kế, chạy là thượng sách!

      Nghĩ tới đây, tròng mắt Lăng Lộ đảo tròn vòng, nàng vội vàng đỡ cánh tay của Ngụy mẫu, cười ngọt ngào : "Bá mẫu, trước tiên ngài cứ ngồi xuống , rồi tiếp."

      "Được, được." Ngụy mẫu càng thêm hài lòng với nàng dâu tương lai, còn chưa qua cửa mà biết hiếu thuận với nàng, trong nội tâm Ngụy mẫu càng thêm vui mừng.

      Ngay lúc này Ngụy Đình ngẩng đầu nhìn về phía Lăng Lộ, cảm thấy nha đầu kia thay đổi quá nhanh, đoán chừng tám phần là nàng muốn giở trò.

      Quả nhiên, ngoài dự đoán!

      Lăng Lộ thấy Ngụy mẫu thả lỏng tay mình, vội vàng câu, "Bá mẫu, mối quan hệ giữa ta và nhi tử ngài phải như ngài nghĩ." Sau đó nhanh chóng phi thân ra cửa sổ, biến mất thấy bóng dáng!

      Ngụy mẫu nhất thời phản ứng kịp, sau lúc lâu mới nhìn Ngụy Đình hỏi: "Đình Nhi, ngươi chịu với nương, làm nương phí sức vui mừng hồi."

      "Nương, người xem trọng nương đó?" Ngụy Đình buông cái muỗng trong tay, cười hỏi.
      Vừa nghe, mặt Ngụy mẫu lập tức thoáng lên nét thất vọng, xem ra nàng phí sức vui mừng rồi.

      "Nương, ngài chưa trả lời câu hỏi của ta, sao mất hứng rồi?" Đương nhiên là Ngụy Đình biết lý do nương mất hứng, lại biết nhưng còn cố ý hỏi câu.

      "Ta xem trọng có ích gì? Ngài có thể khiến nàng ấy trở thành nàng dâu của ta sao?" Ngụy mẫu trừng mắt nhìn nhi tử cái, cảm thấy nhất định là nhi tử nàng thờ ơ, mới để nàng dâu dâng tới cửa chạy mất.

      "Nếu nương thích nàng đến thế, vậy ta nhất định khiến nàng trở thành nàng dâu của ngài!" Ngụy Đình cười chắc chắn.

      " sao?" Ngụy mẫu lập tức lên tinh thần, "Vậy ngươi cho ta biết nhà nàng ở đâu , ngày mai ta mời bà mối đến nhà nàng cầu hôn." Ngụy mẫu là người nóng tính, dường như sợ nàng dâu bà vừa ý bị người khác cướp .

      "Nương, bây giờ ta cũng biết nhà nàng ở đâu, nhưng cứ chờ thêm vài ngày nữa, nhất định ta hỏi thăm ràng với ngài, ngài về trước nghỉ ngơi ." Ngụy Đình xong đến cạnh Ngụy mẫu, đỡ lấy cánh tay Ngụy mẫu.

      "Được rồi, ngươi phải giữ chặt cho ta, nếu ngươi dám để nàng dâu ta chạy mất, ta tha thứ cho ngươi!" Ngụy mẫu đứng lên, quên vài lời diend@nl3qnyd*n đe doạ, chờ nhiều năm như vậy, rốt cuộc cũng thấy được hi vọng bồng tôn tử, bây giờ có thế nào nhi tử nàng cũng phải nhất định cưới nàng dâu này về cho nàng!

      "Nhi tử nhớ kỹ, nương, ngài thong thả." Ngụy Đình đưa Ngụy mẫu đến cửa thư phòng, dặn dò câu, thấy nương xa dần, lúc này mới vòng trở lại.

      Ngồi ở sau bàn, Ngụy Đình nhớ đến bộ dạng đáng dễ thương của Lăng Lộ, khỏi nở nụ cười, chưa từng gặp qua nương nào thú vị như nàng, nếu để nàng trở thành thê tử của , ra cũng rất tốt.

      Về phần nàng là ai, nhà nàng ở đâu, Ngụy Đình cảm thấy chắc chắn là Yến Kinh Hàn biết , chờ sau khi Yến Kinh Hàn tìm được Lam Linh về, tìm cơ hội đến hỏi.

      Vì thế, Ngụy Đình cảm thấy chuyện nương muốn để nha đầu kia làm nàng dâu của bà cũng phải là khó, nhưng chuyện có đơn giản như nghĩ? Chưa bao lâu, rốt cuộc Ngụy Đình cảm nhận được!

      Trong lúc chân tay bị tê, Lam Linh khẽ mở mắt, trong nháy mắt đối diện với mắt phượng tràn đầy ý cười của ai đó, nàng lập tức hờn dỗi nhìn cái, rúc vào trong ngực làm tổ, dụi mắt, lẩm bẩm : "Ta chưa ngủ ngon giấc, ta muốn tiếp tục ngủ."

      "Trời cũng tối rồi, trước tiên chúng ta thức dậy ăn chút , đến tối rồi ‘Ngủ’ tiếp." Chữ ngủ trong lời cuối Yến Kinh Hàn ra, mang theo khác thường ràng, nhưng lúc này Lam Linh vẫn chưa tỉnh táo, phát .

      " muốn, ta muốn ngủ ngon giấc rồi mới thức." Lam Linh xong trái lại rúc vào trong lòng Yến Kinh Hàn, hiểu ý của Yến Kinh Hàn.

      Yến Kinh Hàn buồn bực, nếu Lam Linh cứ nằm ngủ như thế, vậy lẽ là phí công sai người chuẩn bị?

      Lời tác giả: Các bảo bối, muốn biết Hàn Hàn chuẩn bị gì ?!

      Lời editor: :)) thanks, cmt các bạn ơi. Chuyện hay nằm ở chương sau!!!

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :